-
Phần 1
- Tác giả
- Dịch: Mộng không thường.
- Thể loại
- Ngôn tình
- HE
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Phục Thù
- Trọng Sinh
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 3P
- Nguồn
- Mộng không thường.
- Lượt đọc
- 2,987
- Cập nhật
1.
Khoảnh khắc nhận ra mình sống lại, tôi vui sướng bật khóc.
Bác Lý tài xế ngồi đằng trước rút một tờ khăn giấy ra, đưa sang cho tôi:
"Phu nhân đừng lo, A Viện ở trường luôn rất ngoan, sẽ không gây chuyện gì đâu. Cô giáo gọi phu nhân đến, có thể là muốn trao đổi về chuyện sinh hoạt hoặc học tập của A Viện thôi.”
Tôi ừ một tiếng, cầm khăn giấy lau khóe mắt.
Bác Lý là người nhìn tôi lớn lên.
Kiếp trước, A Viện bị trầm cảm, sau khi thi đậu đại học thì gặp lại đám người từng bắt nạt con bé thời trung học. Sau đó, vì không chịu đựng nổi nên con bé tự sát.
Bác Lý không kịp thời phát hiện ra sự bất thường của A Viện, cực kì tự trách, sau khi con bé qua đời thì ông đã xin từ chức.
Từ trước đến nay, ông luôn luôn hết lòng nghĩ cho tôi và A Viện.
Còn tôi, vì quá tập trung vào sự nghiệp mà bỏ qua những cảm xúc của con mình.
Tôi nhìn ngày trên điện thoại di động, giật mình thon thót.
Kiếp trước, chính vào hôm nay, A Viện xảy ra chuyện nên tôi được giáo viên gọi đến trường.
Một đám học sinh chet tiệt chụp ảnh A Viện, uy hiếp con bé không được nói với ai, hại con bé uất ức đến độ trầm cảm.
Sau đó, con bé cắt cổ tay trong ký túc xá, may mắn được giáo viên phát hiện kịp thời, lúc này nhà trường mới gọi phụ huynh đến.
Tôi từng hỏi A Viện, khi đó con bé cúi mặt không nói một câu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi ôm đầu, trước đây, vào lúc ấy thì tôi đã nghĩ gì?
Tôi nghĩ đến rất nhiều khả năng, có thể là do việc học hành quá áp lực, có thể là vì tranh cãi với bạn học, nhưng bất kể là khả năng nào thì tôi đều không nghĩ đến hướng cực đoan kia.
Tôi hít sâu một hơi, lần này, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực để A Viện của tôi có thể vui vẻ trưởng thành!
Tôi sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm kiếp trước nữa!
Tôi hùng hổ bước vào văn phòng, nhìn thấy A Viện giống như kiếp trước đang đứng bên cạnh chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp đang chữa đề, có mấy học sinh vây quanh cô ta.
Người đứng gần nhất là Thẩm Hồng, tôi nghe nó nói:
“Sao cậu lại nghĩ quẩn thế hả? Chúng ta còn cả tương lai tốt đẹp sau này, cần gì phải cắt cổ tay chứ?"
Nghe thế, tôi dường như nhìn thấy hình ảnh kiếp trước, nó cố ý mặc quần áo của A Viện, lắc lư trước mặt tôi, miệng nói:
"Con cũng nên gọi cô một tiếng mẹ ha. Mẹ của con mất sớm, bây giờ con gái của cô qua đời. Sau này, chúng ta chính là mẹ con ruột đó."
Mắt tôi nóng lên, đi tới kéo A Viện ra sau lưng, hét lớn về phía Thẩm Hồng:
"Tránh xa con gái tôi ra!"
Tôi xoay người, thấy sắc mặt của A Viện tươi tỉnh hơn so với trong trí nhớ của mình, nước mắt vẫn còn vương trên mi con bé.
Con bé nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
"Mẹ, con xin lỗi."
Tôi vén tay áo A Viện lên, nhìn vết cắt đã được băng bó kĩ càng, bấy giờ mới cảm thấy yên tâm.
"Là mẹ có lỗi với con. A Viện, mẹ xin lỗi, mẹ không nên mặc kệ con, không nên lúc nào cũng chỉ thúc giục con phải học hành."
Tôi ôm lấy A Viện, không kìm được bật khóc.
Một lúc lâu sau, tôi cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai mình.
Đầu óc bấy giờ mới dần tỉnh táo lại, tôi nghe thấy tiếng khuyên giải của mọi người trong văn phòng:
“Vị phụ huynh này, cô bình tĩnh một chút."
"Tôi lo lắng Phương Viện nghĩ quẩn nên mới bảo Thẩm Hồng đến khuyên nhủ em ấy. Phụ huynh Phương Viện, cô làm gì vậy hả?"
2.
Mặc dù trường học là một nơi thiêng liêng, thế nhưng so với việc nói chuyện rõ ràng thì đa phần mọi người thường có xu hướng e ngại, không phân rõ phải trái.
Tôi không muốn như thế, hôm nay tôi nhất định phải rạch ròi mọi thứ, chỉ cần có thể đạt được như ý thì dù có phải làm ầm lên, tôi cũng sẽ làm cho ra nhẽ!
Tôi dắt con gái ra khỏi văn phòng, ra hiệu cho bác Lý đang canh chừng ngoài cửa.
Bác Lý lập tức hiểu ý, nhanh chóng đưa A Viện đi.
Người bên ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ rằng con bé tâm tư nhạy cảm, hay suy nghĩ nhiều. Thế nhưng tôi biết, A Viện đã sớm đã bị những người này tra tấn đến mức bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm!
Những việc tiếp theo mà tôi sắp sửa làm, không thể để con bé nhìn thấy.
Nếu Thẩm Hồng đã muốn báo thù cho mẹ nó, vậy thì tôi cần gì phải kiêng dè chuyện bây giờ nó mới chỉ là một học sinh?
Nghĩ vậy, tôi lao đến chỗ Thẩm Hồng, vung tay lên tát nó một cái thật mạnh:
"Con khốn!”
Sảng khoái quá!
Cảm giác này giống như ăn một miếng dưa hấu nướng ngọt ngào vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, lại hệt như mùa hè nóng bức được uống một ly nước đá đầy! Dường như có cơn gió mát mẻ thổi qua lồng ngực của tôi.
Thẩm Hồng bị tôi tát lật mặt, kinh ngạc ngẩn ra.
Thấy thế, giáo viên chủ nhiệm lập tức đứng dậy, kéo nó ra cách xa tôi.
“Phụ huynh Phương Viện, tôi gọi cô đến để giải quyết vấn đề, không phải để gây thêm mâu thuẫn! Cô đánh học sinh của tôi, tôi muốn báo cảnh sát!"
"Báo đi! Để xem cảnh sát bắt ai! Tôi cũng nói luôn với cô một chuyện, tôi muốn cho con gái tôi chuyển trường."
Tôi lạnh lùng nhìn giáo viên chủ nhiệm của A Viện.
Đối với một người từng mất con gái như tôi mà nói, giáo viên chủ nhiệm là người có tội.
Cô ta không biết trong lớp của mình có học sinh bị bắt nạt tức là cô ta làm việc thiếu chuyên nghiệp, không sát sao!
Nếu cô ta biết mà mặc kệ, thế thì càng vô trách nhiệm!
Mặc dù chỉ là một phần ngàn nguy cơ đi chăng nữa, tôi cũng không thể để con gái mình phải chịu đựng.
Các giáo viên khác vội vàng khuyên tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn giáo viên chủ nhiệm đang tức giận thở hổn hển trên ghế, từng bước áp sát:
"Báo cảnh sát đi. Chần chừ gì nữa?”
Vẻ mặt giáo viên chủ nhiệm dần thả lỏng.
Cô ta không hiểu tại sao sự việc lại phát triển đến mức này, thế nhưng chuyện trong trường học mà phải náo loạn đến đồn cảnh sát thì thật sự không nên.
Đúng lúc này, Thẩm Hồng im lặng ôm mặt nãy giờ bỗng nhiên bật khóc, dáng vẻ nhìn qua vừa nhẫn nhịn vừa thảm thương, thấp giọng gọi:
“Cô ơi..."
3.
Thẩm Hồng cho rằng cảnh sát không tra được những chuyện nó làm, thế nên nó vẫn thản nhiên tỏ ra đáng thương.
Chúng tôi đến đồn cảnh sát.
Làm xong ghi chép, khi ra đến sảnh lớn, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang nói chuyện với Thẩm Hồng, chậm rãi dừng bước chân.
"Không phải bố đã bảo con tiết chế lại rồi sao? A Viện là em gái con đó! Bố định để sang năm sẽ nói với dì con, cho con nhập hộ khẩu vào nhà mình. Bây giờ thì hay rồi, dì con sao có thể đồng ý nữa chứ?”
Tôi cứ tưởng, từ trước tới nay Phương Thành giống như mình, đều bị che mắt.
Khi A Viện chưa gặp vấn đề về tâm lý thì tôi rất nghiêm khắc với con, vậy nên con bé thân thiết với Phương Thành hơn.
Thế nhưng, bây giờ nghe được những lời này, tôi mới nhận ra Phương Thành vậy mà biết rõ chuyện A Viện bị bắt nạt! Hắn không chỉ biết, hắn còn dung túng cho Thẩm Hồng, trơ mắt để A Viện bị hại chet!
Tôi hiểu rồi, đây chính là lí do vì sao mà ở kiếp trước, bất kể tôi nói với Phương Thành về tội ác của Thẩm Hồng như thế nào, hắn đều nhất quyết tìm cớ để đưa nó về nhà.
Khi đó, hắn nói:
"Anh chỉ còn một đứa con gái này thôi. Anh vừa mất đi một đứa con gái, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh cắt đứt quan hệ với đứa con còn lại này sao?”
Trên thực tế, trong lòng hắn, từ đầu đến cuối chỉ coi một mình Thẩm Hồng là con gái mà thôi.
Phương Viện chet rồi, đối với hắn mà nói, vừa vặn là một cơ hội tốt để đón Thẩm Hồng về nhà.
"Ả đàn bà kia dựa vào đâu mà không đồng ý chứ? Bà ta hại chet mẹ con thì phải chịu trách nhiệm nuôi nấng con!"
Trên gương mặt non nớt của Thẩm Hồng lộ ra sự độc ác không phù hợp với độ tuổi:
"Còn nữa, bố, trong nhà là do bố làm chủ cơ mà! Con lớn thế này rồi, bố vẫn nhẫn tâm nuôi con ở ngoài sao? Sau này di sản của bố để lại cho Phương Viện, chẳng phải con sẽ nghèo đói, chet trên đường cái ư? Nếu mẹ con mà biết, bà ấy sẽ đau khổ thế nào…”
Tôi không nghe nổi nữa, nhanh chóng bước ra.
May cho Thẩm Hồng là lúc này các giáo viên chưa ghi hồ sơ xong, bằng không, cái dáng vẻ tính toán độc ác này của nó sớm đã bị vạch trần rồi!
Phương Thành nhìn thấy tôi, vội vàng kéo Thẩm Hồng đến xin lỗi.
Hắn không biết tôi đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện vừa rồi, trước tiên tự trách bản thân, sau đó lại nói:
"Tiểu Ngọc, Thẩm Hồng là con gái của bạn cũ anh. Trước khi chet, mẹ con bé đã gửi gắm nó cho anh. Cả đời cô ấy tích đức làm việc thiện, không hiểu sao mà đứa nhỏ này chẳng giống cô ấy tí nào. Anh biết đứa nhỏ này đã làm sai nhiều chuyện, nhưng dù sao em cũng là người lớn, đừng so đo với trẻ con ha."
Hắn nói câu nào câu nấy cực kì chân thành, tôi nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.
Làm sao lại có người có thể thay đổi cảm xúc nhanh đến thế nhỉ? Lại còn có thể lật mặt diễn kịch như vậy?
Bạn cũ nào chứ! Rõ ràng là mối tình đầu!
Sau khi kết hôn với tôi, Phương Thành vẫn thường xuyên qua lại với mối tình đầu.
Sau đó, khi thấy hắn vội vã trở về tổ chức sinh nhật cho tôi, mối tình đầu đuổi theo muốn tiễn hắn, không may gặp tai nạn xe hơi. Từ ấy, hắn luôn cảm thấy áy náy với Thẩm Hồng, lén lút nuôi Thẩm Hồng ở bên ngoài.
Bởi vì không thể đối mặt với tội lỗi của mình, hắn nói dối Thẩm Hồng, bảo rằng nếu như không phải do tôi liên tục thúc giục thì hắn sẽ không quên cầm áo khoác, mẹ nó càng không vì chạy theo đưa quần áo cho hắn mà bị xe đâm chet.
Hắn biết rõ Thẩm Hồng hận tôi, vậy mà vẫn để A Viện và Thẩm Hồng học chung một trường!
Chính cái dáng vẻ đạo mạo, mồm mép này của hắn đã lừa gạt tôi nửa đời, hại chet con gái của tôi!
4.
"Thế ý anh là tôi phải tha thứ chuyện này, tha thứ cho kẻ bạo lực học đường con gái tôi mà không hề hối lỗi, từng câu từng chữ đều nguyền rủa con gái tôi sao?”
Tôi đau khổ vì sự ngu ngốc của mình, đồng thời càng yêu con gái mình hơn.
Kiếp trước, con bé phải tuyệt vọng biết bao nhiêu đây?
Người cha mà con luôn luôn hết lòng hiếu thuận, vậy mà lại dễ dàng tha thứ cho người đã bắt nạt con.
Phương Thành thấy giả vờ không nổi nữa, dứt khoát nói:
"Tiểu Ngọc, anh biết em không thể chấp nhận Thẩm Hồng, đứa trẻ này làm những chuyện kia thật sự quá đáng! Anh sẽ để con bé chuyển trường, tuyệt đối không cho nó xuất hiện trước mặt Viện Viện nữa, em thấy như vậy được không?"
Thẩm Hồng đứng bên cạnh nghe xong, lạnh lùng bĩu môi.
“Không cần!”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn:
“Anh nói cứ như đang nghĩ cho A Viện vậy, thế nhưng rõ ràng ý của anh là vẫn muốn nuôi nấng Thẩm Hồng. Nếu anh đã yêu thương nó như thế, còn thương hơn cả con gái ruột của mình thì chúng ta ly hôn đi! Như thế thì anh không còn liên quan gì đến tôi và con nữa! Anh muốn nuôi ai cứ nuôi, chúng tôi sẽ không để ý!”
Tôi nhìn thoáng qua, trên mặt Thẩm Hồng vô thức lộ ra ý cười, sau đó rất nhanh đã biến mất.
Đúng là một đứa trẻ ác độc bẩm sinh.
Chưa hại chet A Viện thì nó sẽ không dừng tay.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, tôi quay đầu, thấy A Viện đi theo một cảnh sát tiến vào trong sảnh.
Con bé cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.
Trong lòng tôi lập tức trở nên mềm mại, chưa kịp đi tới thì đã thấy Phương Thành nhanh như cắt túm Thẩm Hồng tiến lên.
"A Viện, đây là chị gái con. Cha biết hết những mâu thuẫn giữa chị em các con rồi, mẹ con tức giận, cha cũng đau lòng mà! Sau này tiền tiêu vặt của chị gái con, cha cho con hết, cho đến khi nào con hết giận nhé. Như thế có được không?"
Cơ thể A Viện run lên, con bé ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phương Thành.
Tôi không kịp ngăn cản, thấy trên mặt A Viện trào ra hai hàng nước mắt.
Vẻ mặt của con chết lặng, chậm rãi nhếch môi:
“Chị gái?”
“Đúng.”
Không đợi Phương Thành mở miệng, tôi tiến lên đạp cho hắn một phát.
Hắn giãy dụa muốn đứng dậy, tôi hít sâu một hơi, vung tay giáng cho hắn thêm một cái tát:
“Chị chị cái đầu anh, Phương Thành, chị gái là do anh tự nhận! A Viện là con gái duy nhất của tôi, sau này con bé chỉ có mẹ, không cần thằng ba chó má như anh, anh nghe rõ chưa! Chúng ta chắc chắn phải ly hôn!”
Cảnh sát bên cạnh Viện Viện giữ tôi lại, nói:
“Đừng làm loạn, ở đây là đồn cảnh sát."
Sau đó nghiêm túc cảnh cáo tôi:
“Vị phụ huynh này, cô bình tĩnh đi.”
"Xin lỗi, đồng chí cảnh sát, tôi không kiềm chế được bản thân. A Viện nhà tôi bị bắt nạt ở trường, ba của con bé lại muốn con bé nhận kẻ bắt nạt làm chị. Như thế có khác nào đang đâm vào tim con gái tôi, vả vào mặt tôi đâu."
Tôi hít sâu một hơi, nhẫn nhịn không để nước mắt chảy xuống.
Tôi rút khăn giấy ra, hơi khom lưng, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt A Viện.
Cảnh sát nghe thế thì im lặng, buông tay tôi ra.
Tôi đi đến nắm tay A Viện. Tay con rất lạnh, không mềm mại như tôi tưởng.
Phương Thành được Thẩm Hồng đỡ dậy xong, vẫn cố chấp nói:
"A Viện, chẳng lẽ con muốn ba mẹ rời xa con sao? Ba mẹ ly hôn, con chính là con của gia đình đơn thân. Thay vì thế, chẳng bằng có thêm một chị gái. Ba sẽ quản lý tốt chị gái con mà. A Viện, con nghĩ lại đi nhé?”
Mẹ cái tên Phương Thành này…
Tôi cố gắng nuốt những lời tục tĩu tràn ngập trong lòng xuống, thoáng thấy bác Lý đã tới cửa thì dịu dàng nói với A Viện:
"A Viện, con đến chỗ bác Lý đi. Con yên tâm, mẹ sẽ không để con phải tủi thân đâu, càng không để con phải nhận một người chị không nên tồn tại.”
Thế nhưng, tôi biết, người ở bên con bé nhiều nhất vẫn luôn là Phương Thành. Nếu chúng tôi thật sự ly hôn, đó sẽ là một đả kích không nhỏ đối với A Viện.
Tôi hơi do dự, hay là đợi A Viện điều trị trầm cảm xong xuôi rồi mới ly hôn?
A Viện nhìn tôi một cái, không nói gì, xoay người đi về phía bác Lý.
Tôi nhìn Phương Thành:
"Anh đúng là đáng mặt đàn ông ha! Không ép vợ bao dung được thì chuyển sang bắt con gái phải tủi thân!”
"Tiểu Ngọc. Anh có nỗi khổ mà…”
Phương Thành nhìn tôi, vẻ mặt cầu xin.
Tôi lười để ý hắn, trong lòng tôi, hắn đã sớm chet từ kiếp trước rồi.
Tôi nhìn A Viện, con bé sắp sửa đến bên cạnh bác Lý, lúc này bỗng nhiên xoay người:
"Mẹ, con ủng hộ mẹ. Mẹ đừng lo lắng cho con, con không sao đâu.”
5.
Tôi sửng sốt.
Viện Viện nói xong, ngoan ngoãn để bác Lý cầm túi, dẫn mình lên xe.
Tôi nhìn về phía Phương Thành, sau khi nghe xong câu nói của A Viện, trên mặt hắn hiện ra sự ngạc nhiên, sau đó chuyển thành sự phiền não.
Không hề có chút buồn bã nào.
Tôi bỗng nhớ đến lí do mình đồng ý ở bên Phương Thành.
Tôi mạnh mẽ lạnh lùng từ nhỏ, còn Phương Thành dịu dàng tri kỷ, chưa từng cãi nhau với tôi.
Thế nhưng, tôi không ngờ rằng, nuôi cọp để mối lo, thật sự có ngày tôi bị hắn phản bội.
Sau khi A Viện chet, hắn tranh thủ thời điểm tôi đang suy sụp không để ý, nhanh chóng lấy cớ giúp tôi xử lý hậu sự cho A Viện, nuốt chửng tất cả tài sản mà tôi cho con bé.
Sau đó, đương nhiên là hắn có thể tự tin cãi nhau với tôi, tiếp tục sống một cuộc sống khiến người ta hâm mộ, cũng là động lực cho hắn đưa Thẩm Hồng về nhà.
Thế nhưng kiếp này, tất cả mọi thứ sẽ không xảy ra nữa, hắn vẫn là thằng đàn ông phải sống dựa vào tôi.
"Phương Thành, mấy năm nay tôi cho anh không ít tiền, cho dù có ly hôn thì tài chính của anh vẫn dư dả.”
Tôi lạnh nhạt nhìn hắn:
“Chúng ta chia tay êm đẹp, khi nào cần đến cục dân chính thì tôi sẽ gọi cho anh.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Thế nhưng chưa đi được mấy bước, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng "chát.”
Tôi quay đầu lại, thì ra là Phương Thành tát Thẩm Hồng một cái thật mạnh.
Khóe mắt hắn nhìn tôi, ra vẻ thở dốc tức giận diễn trò:
"Tao dạy mày bắt nạt em gái ở trường hả? Tao có dạy mày như thế không? Bây giờ thì hay rồi, mày càng ngày càng không ra gì, về nhà tự vắt tay lên trán mà suy nghĩ cho tao! Nếu em gái mày không tha thứ cho mày, tao cũng hết cách! Mày cứ chờ ngồi tù hết quãng đời còn lại đi!”
Diễn lố hết sức.
Tôi xoay người, mặc kệ tiếng khóc thảm thương của Thẩm Hồng vang lên sau lưng.
Lên xe, tôi thấy A Viện nằm co rụt ở ghế sau, bất kể bác Lý nói gì thì con bé vẫn giữ im lặng.
Đôi mắt đen láy của con nhìn về phía tôi, trong nháy mắt, tôi không nhịn nổi nữa, nhào tới ôm lấy con mà khóc.
Tôi đã làm lơ những cảm xúc của A Viện.
Cho dù kiếp này tôi sống lại, có cơ hội sửa sai đi nữa thì ở kiếp trước, con gái của tôi vẫn phải qua đời trong sự tuyệt vọng tột cùng.