Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Editor: Calcium
Sau bữa cơm tối, cả nhà Ninh Phong chuẩn bị trở về. Trước khi họ đi, bà ngoại liền kéo tay Dung Tuân hỏi cậu và Ninh Phong có muốn ở lại đây vài hôm không?
Thực ra nếu không bận gì thì hai người có thể ở lại mấy hôm, nhưng hai người trước đó đã có một số buổi hẹn khác, Ninh Phong liền kể lại cho bà nghe về những việc trong thời gian sắp tới. Bà thấy hai người đúng thực là rất bận, không miễn cưỡng nữa, chỉ bảo lúc nào có thời gian rảnh thì tới chơi với bà. Cả hai đáp ứng tỏ vẻ nếu rảnh nhất định sẽ tới đây chơi. Còn Ninh Nhu, sau buổi hẹn ngày mai với bạn thì cô đều rảnh nên chủ động yêu cầu ở lại với bà cho tới ngày về trường. Bà ngoại đương nhiên rất vui, nói sẽ làm các món mà cô thích chờ cô về đây ở.
Theo sau chân bọn họ rời đi còn có gia đình Tống Bân và Thiên Niệm. Ngày hôm sau Tống Bân phải đi làm, nên cần về nhà để thu xếp đồ đạc sớm chút rồi nghỉ ngơi. Còn cha mẹ Tống Bân thì muốn qua họ hàng của mẹ anh và thăm một số bạn bè của hai người, nên vẫn về để không quấy rầy ông bà nghỉ ngơi, vì thế hàng năm thường tối mùng ba cả nhà đều rời đi. Thiên Niệm tuy rằng hôm sau không bận gì cả, nhưng mấy hôm sau sẽ cần tham dự một hoạt động, ngày mai cũng muốn chuẩn bị trước một chút, vừa hay Tống Bân tiện đường, có thể nhờ anh đưa về nhà luôn.
Tắm rửa xong, Dung Tuân ôm laptop ngồi trên giường gõ chữ. Trong thời gian nghỉ tết cậu không gắng sức quá vào việc sáng tác, chỉ làm như ngày thường, hơn nữa bản thảo vẫn còn nên không cần phải vội vã, chỉ là tùy tiện viết một chút lấy cảm giác, không để ý tưởng bị gián đoạn.
Ninh Phong đặt khăn lau tóc qua một bên, lên giường ôm eo Dung Tuân nói: "Em nghĩ xem mình tới thành phố R thì cần mang những gì, liệt kê danh sách ra rồi chúng mình chuẩn bị hành lý."
Chuyện muốn đưa cậu tới thành phố R, anh trước đó đã nói với cậu. Có thể đi cùng anh, đương nhiên cậu rất vui rồi. Tuy rằng mấy hôm đầu lúc anh quay thì khu vực gần đó không có gì để chơi cả, nhưng chờ anh quay xong thì hai người sẽ tới nội thành, đến lúc đó thoải mái mà vui chơi, ngắm nghía phong cảnh R thị. Tuy rằng mùa đông khả năng không còn nhiều phong cảnh đẹp nữa nhưng có rất nhiều khu tham quan sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.
"Được." Dung Tuân gật đầu đáp. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, lúc anh đi quay bổ sung, cậu sẽ ở khách sạn sáng tác. Chờ anh quay xong rồi, thì cậu sẽ có càng nhiều bản thảo dự trữ, đến lúc đó có thể thoải mái đi đây đó với anh rồi.
Gõ xong một đoạn văn, Dung Tuân lại mở miệng nói: "Ninh Phong, em cảm thấy ánh mắt Bân ca nhìn Niệm ca không đúng lắm." Bởi vì hiện tại cả nhà đều đã thay đổi cách xưng hô với Thiên Niệm nên Dung Tuân cũng tự nhiên mà sửa theo. Hơn nữa xưng hô như vậy cảm giác thân thiết hơn hẳn.
"Hửm? Không đúng thế nào?" Ninh Phong hỏi. Anh thật ra không chú ý chuyện này lắm, hôm nay ngoại trừ chiếu cố Dung Tuân, cũng sẽ chú ý quan tâm hơn một chút đến Thiên Niệm vì thế không quá để ý đến những người khác. Hơn nữa đều là người trong nhà, bản thân không phải câu nệ điều gì cả, mọi người cũng không cần anh phải để ý nhiều.
Dung Tuân suy nghĩ sắp xếp câu chữ nói: "Cảm giác giống như ánh mắt anh nhìn em ấy."
Ninh Phong chớp chớp mắt một chút, đột nhiên hiểu được ý của Dung Tuân, trong mắt lộ ra vài tia bất ngờ. Ý của Dung Tuân là Tống Bân có khả năng thích Thiên Niệm, vì chưa xác định chắc chắn cho nên Dung Tuân mới dùng từ "giống như ánh mắt" để khiến anh hiểu được ý cậu. Mà không phải không có cơ sở, cả hai người đó đều không thẳng.
Kỳ thực nếu là ngày thường, Dung Tuân hẳn sẽ không chú ý tới mức đó, đa số thời gian ánh mắt của cậu đều tập trung trên người anh. Nhưng vì hôm nay có Thiên Niệm ở đó, Dung Tuân lại là fan của anh ấy, nên cậu mới quan tâm nhiều hơn, không ngờ tự nhiên phát giác ra điều này.
Tống Bân có phải thẳng hay không thì Ninh Phong không chắc chắn hoàn toàn. Nhưng Thiên Niệm thì khẳng định không thẳng. Nếu quan sát của cậu không sai, Tống Bân thực sự thích Thiên Niệm thì ngược lại anh cảm thấy Tống Bân là một sự lựa chọn rất tốt đối với Thiên Niệm. Dù sao Tống Bân cũng là anh họ của anh, tính cách con người anh đều rõ, khẳng định sẽ không tổn thương Thiên Niệm.
Suy xét một lát thì Ninh Phong không gọi điện trực tiếp hỏi Tống Bân, việc này khả năng còn chưa chắc chắn, nếu đúng là thật thì anh họ nhất định sẽ nói cho anh biết.
Thấy Ninh Phong trầm ngâm không nói gì, Dung Tuân cho rằng anh không đồng ý cho Tống Bân và Thiên Niệm ở bên nhau, liền nói: "Cũng có thể là em nhìn nhầm đi."
Ngược lại Ninh Phong cảm thấy khả năng Dung Tuân nhìn nhầm rất nhỏ, trừ khi cậu căn bản không chú ý, chỉ cần cậu chú ý qua, với sự thận trọng và tinh tế ấy sẽ rất ít khi nhầm.
"Chờ lúc nào có cơ hội thì anh sẽ hỏi thăm một chút." Ninh Phong mỉm cười nói.
Dung Tuân nhấp nhấp khóe miệng, dò hỏi: "Nếu hai người họ thực sự ở bên nhau, anh sẽ phản đối sao?"
Ninh Phong cười, vò đầu Dung Tuân nói: "Chính anh đây còn chả thẳng thì lấy tư cách gì mà phản đối người khác."
Dung Tuân vừa nghe xong cũng cười theo, yên tâm hơn. Xem ra vừa rồi anh trầm ngâm không nói không phải do anh phản đối mà anh chỉ đang suy nghĩ mà thôi.
Ninh Phong cầm lap, lưu văn bản giúp cậu, sau đó đóng máy nói: "Ngủ thôi. Nếu anh họ mà come-out trước thì vừa hay để anh học hỏi kinh nghiệm."
Dung Tuân cười vui vẻ, kỳ thực come-out với mọi người trong nhà không phải là chuyện nhẹ nhàng gì, đối với cả cậu và anh. Cho nên việc này hết sức cẩn thận, không bốc đồng được. Bọn họ tuy rằng đang rất hạnh phúc nhưng chuyện này vẫn như một tảng đá đè nặng trong lòng. Sớm muộn gì hai người cũng phải đối mặt, nếu có thể có người để tham khảo học hỏi, thì có thể hai người sẽ không quá mức bị hoảng loạn.
Sau đó mấy ngày, Ninh Phong và Dung Tuân hẹn nhau tới gặp Thẩm Thực, cũng hẹn Tư Hiền, Quy Hoành và Thương Kỳ ăn bữa cơm. Ninh Phong còn mời cả Bách Phỉ và tiểu trợ lý ăn một bữa, cùng tham gia một party do công ty tổ chức.
Bên phía Nhuế Tư tuy rằng trước đó có nói sẽ tìm Dung Tuân ăn một bữa cơm nhưng sau đó lại không hề có động tĩnh gì cả. Dung Tuân cũng có nhắn tin qua hỏi xem bà rảnh lúc nào, kết quả Nhuế Tư nói muốn ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, khả năng không có cách nào gặp Dung Tuân được.
Sau Tết Nguyên Tiêu, Ninh Phong liền đưa Dung Tuân đến thành phố R để quay bổ sung các cảnh trong bộ phim trước đó. Vẫn là khách sạn cũ mà trước đó đoàn phim đã đặt, phòng tiêu chuẩn, đủ cho cả Ninh Phong và Dung Tuân ở.
Vì các cảnh quay bổ sung không nhiều lắm nên Ninh Phong không để tiểu trợ lý đi cùng, có Bách Phỉ là đủ rồi. Hơn nữa vừa hay Bách Phỉ muốn thảo luận với bên đoàn làm phim xem sau đó nên tuyên truyền thế nào, tới đây một chuyến là cần thiết.
Bách Phỉ không biết mối quan hệ của Dung Tuân mà Ninh Phong, chỉ nghĩ đây là bạn bè của Ninh Phong, hai người muốn chờ Ninh Phong quay xong rồi ở đây chơi mấy hôm mà thôi vì vậy không quá đa tâm.
Sau khi sắp xếp đơn giản hành lý, Dung Tuân đặt laptop của mình lên bàn, khiến căn phòng có cảm giác yên ổn hơn rồi. Điều kiện của khách sạn này còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Dung Tuân, rất sạch sẽ, bài trí thoải mái khiến người ở trong đây cảm thấy thư giãn sau một thời gian mệt mỏi.
Ninh Phong đã nhận được thời gian biểu những cảnh quay bổ sung, ngoài anh ra thì còn một số diễn viên khác nữa, chờ ngày mai tới đoàn phim rồi chào hỏi.
"Ngày mai muốn đến đoàn phim với anh không?" Ninh Phong hỏi.
"Được không?" Dung Tuân thực ra rất muốn đi nhưng lại sợ làm cản trở công việc của anh.
"Đương nhiên là được rồi." Chỉ cần cậu muốn đi thì không gì là không thể.
Dung Tuân cười vui vẻ gật đầu.
Anh nắm tay cậu nói: "Vậy ngày mai em cứ đi theo Bách ca là được. Đừng đi lung tung kẻo bị lạc. Một thời gian nữa sẽ có rất nhiều đoàn phim tới đây quay, hiện tại đã có không ít đoàn trong giai đoạn chuẩn bị rồi, em ở đó phải cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương."
"Vâng." Dung Tuân ngoan ngoãn đáp ứng. Ở một địa phương xa lạ, cậu từ trước đến giờ đều không đi linh tinh.
"Vậy được, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Sáng mai phải dậy sớm." Vì thời gian hóa trang rất dài cho nên thời gian nghỉ ngơi bị rút ngắn lại một chút.
Dung Tuân đồng ý, hai người đi tắm rửa rồi sau đó nghỉ ngơi.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Ninh Phong đã nhẹ nhàng gọi Dung Tuân dậy. Cậu vẫn còn mơ mơ màng màng, chờ đến khi anh dùng khăn ấm lau mặt một lần cho cậu thì cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Sau đó hai người cùng nhau vệ sinh cá nhân, thay quần áo, xuống lầu ăn sáng rồi sau đó lên xe Bách Phỉ tới nơi quay phim.
Buổi sáng mùa đông rất yên tĩnh, Dung Tuân còn cho rằng bọn họ đến khá sớm, nhưng không ngờ vào tới nơi mới phát hiện đã có đoàn ở đây đóng phim rồi. Tuy rằng ngồi trên xe không thấy rõ được tình huống cụ thể nhưng nhìn các nhân viên mặc áo bông, đứng ở bên ngoài lạnh đến nỗi dậm chân liên tục, là có thể hiểu quá trình quay phim vất vả thế nào.
Sau khi đến đoàn, Dung Tuân đi theo Ninh Phong đến phòng hóa trang. Trong phòng tương đối ấm áp, còn có một số tia nắng chiếu vào, khiến người ta cảm giác không khó chịu như lúc ở bên ngoài.
Trong phòng các chuyên viên trang điểm và phục trang đều đã đợi sẵn. Ninh Phong đều quen biết các cô cả, hai bên chào hỏi, sau đó đơn giản giới thiệu Dung Tuân ngồi ở phía sau, sau đó bắt đầu trang điểm. Dung Tuân ngồi trên ghế sô pha, bên chân là cái cái máy sưởi mà anh đã âm thầm dời qua cho cậu, trong lòng cũng vì thế mà ấm áp hơn.
Chờ anh trang điểm và thay quần áo xong, nghiễm nhiên từ một thanh niên soái khí hiện đại biến thân thành một vị đế vương khí phách thời cổ đại. Dung Tuân nhìn hóa trang của anh, trong mắt đong đầy ý cười ----- Ninh Phong của cậu, đẹp trai quá đi!!
Ninh Phong nhìn ánh mắt người yêu nhỏ của mình cười nói: "Mang máy ảnh đến đây, nhờ chị trợ lý chụp cho chúng ta một tấm."
Chuyện nhỏ không tốn sức này đương nhiên chuyên viên trang điểm sẽ không từ chối.
Dung Tuân nhanh chân mang máy ảnh qua. Chuyên viên trang điểm tuổi cũng không lớn lắm, tầm 24-25 tuổi, một bên khen quan hệ của hai người thật tốt, một bên cười tủm tỉm mà chụp cho hai người mấy tấm.
Sau khi nói cảm ơn, trong lòng cậu liền cân nhắc đến việc chờ đến việc in ra ảnh rồi treo ở nhà mới của hai người.
Sau đó Ninh Phong bắt đầu toàn tâm toàn ý đóng phim, Dung Tuân đi theo Bách Phỉ, Bách Phỉ không phải là người khó tính, tuy rằng không thân với Dung Tuân nhưng trước đó anh đã nhận được cuộc điện thoại của Ninh Đường nhờ chiếu cố đến cậu một chút. Anh cũng không rõ Dung Tuân và Ninh gia có quan hệ thế nào, nhưng sếp đã mở miệng nhờ đương nhiên anh càng phải để ý rồi..
Xem Ninh Phong quay phim đối với Dung Tuân mà nói quả thực là một sự hưởng thụ. Nhất cử nhất động của anh, mỗi ánh mắt, mỗi biểu cảm đối với cậu đều vô cùng đẹp trai, thậm chí khiến cậu đôi lúc không phân rõ đó là Ninh Phong của cậu hay căn bản là một vị đế vương không thuộc về thế giới này.
Ninh Phong ưu tú như vậy khiến Dung Tuân cảm thấy tự hào và kiêu ngạo từ tận đáy lòng, một người tốt như vậy lại thuộc về cậu, nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng thấy thật vui mà. Mà máy ảnh trong tay cậu cũng không lúc nào ngừng, luôn tay luôn chân chụp cảnh anh đóng phim mặc đồ cổ trang, cảnh anh nghỉ ngơi, mọi thứ vừa lạ lẫm lại vừa thân quen khiến trong lòng cậu có cảm giác như bừng nở.
Sau bữa cơm tối, cả nhà Ninh Phong chuẩn bị trở về. Trước khi họ đi, bà ngoại liền kéo tay Dung Tuân hỏi cậu và Ninh Phong có muốn ở lại đây vài hôm không?
Thực ra nếu không bận gì thì hai người có thể ở lại mấy hôm, nhưng hai người trước đó đã có một số buổi hẹn khác, Ninh Phong liền kể lại cho bà nghe về những việc trong thời gian sắp tới. Bà thấy hai người đúng thực là rất bận, không miễn cưỡng nữa, chỉ bảo lúc nào có thời gian rảnh thì tới chơi với bà. Cả hai đáp ứng tỏ vẻ nếu rảnh nhất định sẽ tới đây chơi. Còn Ninh Nhu, sau buổi hẹn ngày mai với bạn thì cô đều rảnh nên chủ động yêu cầu ở lại với bà cho tới ngày về trường. Bà ngoại đương nhiên rất vui, nói sẽ làm các món mà cô thích chờ cô về đây ở.
Theo sau chân bọn họ rời đi còn có gia đình Tống Bân và Thiên Niệm. Ngày hôm sau Tống Bân phải đi làm, nên cần về nhà để thu xếp đồ đạc sớm chút rồi nghỉ ngơi. Còn cha mẹ Tống Bân thì muốn qua họ hàng của mẹ anh và thăm một số bạn bè của hai người, nên vẫn về để không quấy rầy ông bà nghỉ ngơi, vì thế hàng năm thường tối mùng ba cả nhà đều rời đi. Thiên Niệm tuy rằng hôm sau không bận gì cả, nhưng mấy hôm sau sẽ cần tham dự một hoạt động, ngày mai cũng muốn chuẩn bị trước một chút, vừa hay Tống Bân tiện đường, có thể nhờ anh đưa về nhà luôn.
Tắm rửa xong, Dung Tuân ôm laptop ngồi trên giường gõ chữ. Trong thời gian nghỉ tết cậu không gắng sức quá vào việc sáng tác, chỉ làm như ngày thường, hơn nữa bản thảo vẫn còn nên không cần phải vội vã, chỉ là tùy tiện viết một chút lấy cảm giác, không để ý tưởng bị gián đoạn.
Ninh Phong đặt khăn lau tóc qua một bên, lên giường ôm eo Dung Tuân nói: "Em nghĩ xem mình tới thành phố R thì cần mang những gì, liệt kê danh sách ra rồi chúng mình chuẩn bị hành lý."
Chuyện muốn đưa cậu tới thành phố R, anh trước đó đã nói với cậu. Có thể đi cùng anh, đương nhiên cậu rất vui rồi. Tuy rằng mấy hôm đầu lúc anh quay thì khu vực gần đó không có gì để chơi cả, nhưng chờ anh quay xong thì hai người sẽ tới nội thành, đến lúc đó thoải mái mà vui chơi, ngắm nghía phong cảnh R thị. Tuy rằng mùa đông khả năng không còn nhiều phong cảnh đẹp nữa nhưng có rất nhiều khu tham quan sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.
"Được." Dung Tuân gật đầu đáp. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, lúc anh đi quay bổ sung, cậu sẽ ở khách sạn sáng tác. Chờ anh quay xong rồi, thì cậu sẽ có càng nhiều bản thảo dự trữ, đến lúc đó có thể thoải mái đi đây đó với anh rồi.
Gõ xong một đoạn văn, Dung Tuân lại mở miệng nói: "Ninh Phong, em cảm thấy ánh mắt Bân ca nhìn Niệm ca không đúng lắm." Bởi vì hiện tại cả nhà đều đã thay đổi cách xưng hô với Thiên Niệm nên Dung Tuân cũng tự nhiên mà sửa theo. Hơn nữa xưng hô như vậy cảm giác thân thiết hơn hẳn.
"Hửm? Không đúng thế nào?" Ninh Phong hỏi. Anh thật ra không chú ý chuyện này lắm, hôm nay ngoại trừ chiếu cố Dung Tuân, cũng sẽ chú ý quan tâm hơn một chút đến Thiên Niệm vì thế không quá để ý đến những người khác. Hơn nữa đều là người trong nhà, bản thân không phải câu nệ điều gì cả, mọi người cũng không cần anh phải để ý nhiều.
Dung Tuân suy nghĩ sắp xếp câu chữ nói: "Cảm giác giống như ánh mắt anh nhìn em ấy."
Ninh Phong chớp chớp mắt một chút, đột nhiên hiểu được ý của Dung Tuân, trong mắt lộ ra vài tia bất ngờ. Ý của Dung Tuân là Tống Bân có khả năng thích Thiên Niệm, vì chưa xác định chắc chắn cho nên Dung Tuân mới dùng từ "giống như ánh mắt" để khiến anh hiểu được ý cậu. Mà không phải không có cơ sở, cả hai người đó đều không thẳng.
Kỳ thực nếu là ngày thường, Dung Tuân hẳn sẽ không chú ý tới mức đó, đa số thời gian ánh mắt của cậu đều tập trung trên người anh. Nhưng vì hôm nay có Thiên Niệm ở đó, Dung Tuân lại là fan của anh ấy, nên cậu mới quan tâm nhiều hơn, không ngờ tự nhiên phát giác ra điều này.
Tống Bân có phải thẳng hay không thì Ninh Phong không chắc chắn hoàn toàn. Nhưng Thiên Niệm thì khẳng định không thẳng. Nếu quan sát của cậu không sai, Tống Bân thực sự thích Thiên Niệm thì ngược lại anh cảm thấy Tống Bân là một sự lựa chọn rất tốt đối với Thiên Niệm. Dù sao Tống Bân cũng là anh họ của anh, tính cách con người anh đều rõ, khẳng định sẽ không tổn thương Thiên Niệm.
Suy xét một lát thì Ninh Phong không gọi điện trực tiếp hỏi Tống Bân, việc này khả năng còn chưa chắc chắn, nếu đúng là thật thì anh họ nhất định sẽ nói cho anh biết.
Thấy Ninh Phong trầm ngâm không nói gì, Dung Tuân cho rằng anh không đồng ý cho Tống Bân và Thiên Niệm ở bên nhau, liền nói: "Cũng có thể là em nhìn nhầm đi."
Ngược lại Ninh Phong cảm thấy khả năng Dung Tuân nhìn nhầm rất nhỏ, trừ khi cậu căn bản không chú ý, chỉ cần cậu chú ý qua, với sự thận trọng và tinh tế ấy sẽ rất ít khi nhầm.
"Chờ lúc nào có cơ hội thì anh sẽ hỏi thăm một chút." Ninh Phong mỉm cười nói.
Dung Tuân nhấp nhấp khóe miệng, dò hỏi: "Nếu hai người họ thực sự ở bên nhau, anh sẽ phản đối sao?"
Ninh Phong cười, vò đầu Dung Tuân nói: "Chính anh đây còn chả thẳng thì lấy tư cách gì mà phản đối người khác."
Dung Tuân vừa nghe xong cũng cười theo, yên tâm hơn. Xem ra vừa rồi anh trầm ngâm không nói không phải do anh phản đối mà anh chỉ đang suy nghĩ mà thôi.
Ninh Phong cầm lap, lưu văn bản giúp cậu, sau đó đóng máy nói: "Ngủ thôi. Nếu anh họ mà come-out trước thì vừa hay để anh học hỏi kinh nghiệm."
Dung Tuân cười vui vẻ, kỳ thực come-out với mọi người trong nhà không phải là chuyện nhẹ nhàng gì, đối với cả cậu và anh. Cho nên việc này hết sức cẩn thận, không bốc đồng được. Bọn họ tuy rằng đang rất hạnh phúc nhưng chuyện này vẫn như một tảng đá đè nặng trong lòng. Sớm muộn gì hai người cũng phải đối mặt, nếu có thể có người để tham khảo học hỏi, thì có thể hai người sẽ không quá mức bị hoảng loạn.
Sau đó mấy ngày, Ninh Phong và Dung Tuân hẹn nhau tới gặp Thẩm Thực, cũng hẹn Tư Hiền, Quy Hoành và Thương Kỳ ăn bữa cơm. Ninh Phong còn mời cả Bách Phỉ và tiểu trợ lý ăn một bữa, cùng tham gia một party do công ty tổ chức.
Bên phía Nhuế Tư tuy rằng trước đó có nói sẽ tìm Dung Tuân ăn một bữa cơm nhưng sau đó lại không hề có động tĩnh gì cả. Dung Tuân cũng có nhắn tin qua hỏi xem bà rảnh lúc nào, kết quả Nhuế Tư nói muốn ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, khả năng không có cách nào gặp Dung Tuân được.
Sau Tết Nguyên Tiêu, Ninh Phong liền đưa Dung Tuân đến thành phố R để quay bổ sung các cảnh trong bộ phim trước đó. Vẫn là khách sạn cũ mà trước đó đoàn phim đã đặt, phòng tiêu chuẩn, đủ cho cả Ninh Phong và Dung Tuân ở.
Vì các cảnh quay bổ sung không nhiều lắm nên Ninh Phong không để tiểu trợ lý đi cùng, có Bách Phỉ là đủ rồi. Hơn nữa vừa hay Bách Phỉ muốn thảo luận với bên đoàn làm phim xem sau đó nên tuyên truyền thế nào, tới đây một chuyến là cần thiết.
Bách Phỉ không biết mối quan hệ của Dung Tuân mà Ninh Phong, chỉ nghĩ đây là bạn bè của Ninh Phong, hai người muốn chờ Ninh Phong quay xong rồi ở đây chơi mấy hôm mà thôi vì vậy không quá đa tâm.
Sau khi sắp xếp đơn giản hành lý, Dung Tuân đặt laptop của mình lên bàn, khiến căn phòng có cảm giác yên ổn hơn rồi. Điều kiện của khách sạn này còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Dung Tuân, rất sạch sẽ, bài trí thoải mái khiến người ở trong đây cảm thấy thư giãn sau một thời gian mệt mỏi.
Ninh Phong đã nhận được thời gian biểu những cảnh quay bổ sung, ngoài anh ra thì còn một số diễn viên khác nữa, chờ ngày mai tới đoàn phim rồi chào hỏi.
"Ngày mai muốn đến đoàn phim với anh không?" Ninh Phong hỏi.
"Được không?" Dung Tuân thực ra rất muốn đi nhưng lại sợ làm cản trở công việc của anh.
"Đương nhiên là được rồi." Chỉ cần cậu muốn đi thì không gì là không thể.
Dung Tuân cười vui vẻ gật đầu.
Anh nắm tay cậu nói: "Vậy ngày mai em cứ đi theo Bách ca là được. Đừng đi lung tung kẻo bị lạc. Một thời gian nữa sẽ có rất nhiều đoàn phim tới đây quay, hiện tại đã có không ít đoàn trong giai đoạn chuẩn bị rồi, em ở đó phải cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương."
"Vâng." Dung Tuân ngoan ngoãn đáp ứng. Ở một địa phương xa lạ, cậu từ trước đến giờ đều không đi linh tinh.
"Vậy được, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Sáng mai phải dậy sớm." Vì thời gian hóa trang rất dài cho nên thời gian nghỉ ngơi bị rút ngắn lại một chút.
Dung Tuân đồng ý, hai người đi tắm rửa rồi sau đó nghỉ ngơi.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Ninh Phong đã nhẹ nhàng gọi Dung Tuân dậy. Cậu vẫn còn mơ mơ màng màng, chờ đến khi anh dùng khăn ấm lau mặt một lần cho cậu thì cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Sau đó hai người cùng nhau vệ sinh cá nhân, thay quần áo, xuống lầu ăn sáng rồi sau đó lên xe Bách Phỉ tới nơi quay phim.
Buổi sáng mùa đông rất yên tĩnh, Dung Tuân còn cho rằng bọn họ đến khá sớm, nhưng không ngờ vào tới nơi mới phát hiện đã có đoàn ở đây đóng phim rồi. Tuy rằng ngồi trên xe không thấy rõ được tình huống cụ thể nhưng nhìn các nhân viên mặc áo bông, đứng ở bên ngoài lạnh đến nỗi dậm chân liên tục, là có thể hiểu quá trình quay phim vất vả thế nào.
Sau khi đến đoàn, Dung Tuân đi theo Ninh Phong đến phòng hóa trang. Trong phòng tương đối ấm áp, còn có một số tia nắng chiếu vào, khiến người ta cảm giác không khó chịu như lúc ở bên ngoài.
Trong phòng các chuyên viên trang điểm và phục trang đều đã đợi sẵn. Ninh Phong đều quen biết các cô cả, hai bên chào hỏi, sau đó đơn giản giới thiệu Dung Tuân ngồi ở phía sau, sau đó bắt đầu trang điểm. Dung Tuân ngồi trên ghế sô pha, bên chân là cái cái máy sưởi mà anh đã âm thầm dời qua cho cậu, trong lòng cũng vì thế mà ấm áp hơn.
Chờ anh trang điểm và thay quần áo xong, nghiễm nhiên từ một thanh niên soái khí hiện đại biến thân thành một vị đế vương khí phách thời cổ đại. Dung Tuân nhìn hóa trang của anh, trong mắt đong đầy ý cười ----- Ninh Phong của cậu, đẹp trai quá đi!!
Ninh Phong nhìn ánh mắt người yêu nhỏ của mình cười nói: "Mang máy ảnh đến đây, nhờ chị trợ lý chụp cho chúng ta một tấm."
Chuyện nhỏ không tốn sức này đương nhiên chuyên viên trang điểm sẽ không từ chối.
Dung Tuân nhanh chân mang máy ảnh qua. Chuyên viên trang điểm tuổi cũng không lớn lắm, tầm 24-25 tuổi, một bên khen quan hệ của hai người thật tốt, một bên cười tủm tỉm mà chụp cho hai người mấy tấm.
Sau khi nói cảm ơn, trong lòng cậu liền cân nhắc đến việc chờ đến việc in ra ảnh rồi treo ở nhà mới của hai người.
Sau đó Ninh Phong bắt đầu toàn tâm toàn ý đóng phim, Dung Tuân đi theo Bách Phỉ, Bách Phỉ không phải là người khó tính, tuy rằng không thân với Dung Tuân nhưng trước đó anh đã nhận được cuộc điện thoại của Ninh Đường nhờ chiếu cố đến cậu một chút. Anh cũng không rõ Dung Tuân và Ninh gia có quan hệ thế nào, nhưng sếp đã mở miệng nhờ đương nhiên anh càng phải để ý rồi..
Xem Ninh Phong quay phim đối với Dung Tuân mà nói quả thực là một sự hưởng thụ. Nhất cử nhất động của anh, mỗi ánh mắt, mỗi biểu cảm đối với cậu đều vô cùng đẹp trai, thậm chí khiến cậu đôi lúc không phân rõ đó là Ninh Phong của cậu hay căn bản là một vị đế vương không thuộc về thế giới này.
Ninh Phong ưu tú như vậy khiến Dung Tuân cảm thấy tự hào và kiêu ngạo từ tận đáy lòng, một người tốt như vậy lại thuộc về cậu, nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng thấy thật vui mà. Mà máy ảnh trong tay cậu cũng không lúc nào ngừng, luôn tay luôn chân chụp cảnh anh đóng phim mặc đồ cổ trang, cảnh anh nghỉ ngơi, mọi thứ vừa lạ lẫm lại vừa thân quen khiến trong lòng cậu có cảm giác như bừng nở.