Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Nếu đêm nay cô bị...️
Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Buổi chiều Tưởng Uyển lại đi tới cục cảnh sát một chuyến.
Ngụy Kỷ Nguyên đã bị bắt, Hà Ánh Đồng làm nhân chứng duy nhất cũng xuất hiện trong phòng thẩm vấn, từ lúc Tưởng Uyển đi vào, Hà Ánh Đồng luôn không ngẩng đầu nhìn cô.
Tưởng Uyển cũng không nói chuyện, khi làm xong thủ tục với cảnh sát xong, mới đứng dậy ra ngoài.
Có lẽ, sau này cô và Hà Ánh Đồng cũng chỉ có thể giống như thế này.
Gặp mặt chỉ còn lại sự im lặng.
Ra ngoài, thấy Văn Tẫn đứng ở cửa, không ít người qua đường đang đánh giá anh.
Anh mặc bộ đồ thể dục màu trắng, dáng người cao lớn, trên đầu đội mũ, cơ thể hơi nghiêng, lộ ra đường cong mượt mà bên nửa sườn mặt, hàm dưới khẽ nâng, yết hầu nhô lên một độ cung gợi cảm.
Thấy Tưởng Uyển đi ra, anh nghiêng đầu qua đây, con ngươi đen láy không có cảm xúc, dấu vết con tằm nằm trước mắt rất nặng, khiến cặp mắt kia của anh ngoài ý muốn thâm tình mê người.
Nhìn từ góc độ của Tưởng Uyển, gương mặt kia của Văn Tẫn rất tuấn tú.
Chỉ cần một khuôn mặt, cũng đủ để trái tim thiếu nữ của mấy cô gái đi ngang qua đập thình thịch.
Sau khi về nhà, cô đơn giản rửa mặt, vào phòng phát sóng trực tiếp.
Đang định đi ngủ, Văn Tẫn gõ cửa, trong tay cầm gối đầu.
"..." Tưởng Uyển rất kinh ngạc, trái tim nhảy thình thịch, "Đêm nay anh... Vẫn muốn ngủ trên giường tôi?"
"Ừ." Văn Tẫn nhìn cô, "Nếu đêm nay cô bị..."
"Không có!" Tưởng Uyển cất cao giọng phản bác, cô mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn anh, giọng nói hơi run, "Không có! Tuyệt đối không thể!"
Cô đẩy Văn Tẫn ra ngoài, đóng cửa lại, "Anh... Ngủ ở phòng mình đi, tôi muốn ngủ."
Mặt cô nóng bừng, bò lên trên giường, chôn mặt trên gối.
Văn Tẫn không gõ cửa nữa, chắc là đi rồi.
Buổi tối Tưởng Uyển lo lắng sẽ gặp ác mộng, cầm gối đầu ôm trong ngực, đeo tai nghe lên, chọn những bài hát hỗ trợ giấc ngủ, chuẩn bị đầy đủ, ngủ cũng khá tốt, chỉ là sau nửa đêm, khi bị người ta bất ngờ ôm vào ngực, cô hoảng sợ, suýt nữa thét ra tiếng.
Cô quay đầu ngửi thấy mùi tùng nhàn nhạt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Anh làm tôi sợ muốn chết..."
Văn Tẫn không nói gì, chỉ ôm cô, chôn mặt vào phần vai cổ.
Tưởng Uyển tháo tai nghe, quay đầu hỏi, "Sao anh không nói lời nào?"
Văn Tẫn vẫn không nói gì như cũ.
Tưởng Uyển cảm thấy quái dị, cho dù anh kỳ quái thế nào, cũng chưa bao giờ phớt lờ câu hỏi của người khác.
"Không phải anh đang..." Tưởng Uyển kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, "... Mộng du?"
Cô có chút sợ hãi.
Văn Tẫn không nói lời nào càng làm cô sợ hãi.
Cô không biết người mộng du sẽ làm gì, càng sợ bản thân giãy giụa lung tung sẽ doạ tỉnh anh, nghe nói không thể dọa người mộng du, nếu không sẽ bị ngốc.
Cô không biết thật hay giả, lại không dám động.
Người đàn ông cũng chỉ yên lặng ôm cô.
Sau nửa đêm Tưởng Uyển cũng không biết mình ngủ thế nào, chỉ cần ngửi mùi gỗ tùng nhàn nhạt trên người đàn ông này, cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Rõ ràng là tư thế đưa lưng về phía anh, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, lại biến thành tư thế cô chủ động ôm anh, một chân gác trên đùi anh, chỗ đầu gối như có như không đụng phải một vật nóng rực.
Cô hạ tầm mắt, chỉ thấy quần lót của anh đã căng phồng như cái lều trại.
Cô đỏ mặt, cẩn thận nhấc chân ra, thì thấy anh đã mở mắt tỉnh dậy.
"..." Tưởng Uyển căng da đầu chào hỏi, "Chào."
Vẻ mặt Văn Tẫn ngây ngốc một lát, nhưng lực chú ý tập trung hết ở giữa hai chân.
Cứng đến mức anh khó chịu.
Anh kéo quần lót xuống, thả vật cứng bị nhốt trong quần đến phát đau ra, dán thẳng lên bụng nhỏ.
Tưởng Uyển trừng mắt, đầu óc trống rỗng.
Lần này cô thấy... Vô cùng rõ ràng.
côn th*t màu đỏ tươi, phần thân thô tráng, nổi gân xanh, quy đầu cực lớn phiếm màu đỏ tím, vừa dữ tợn vừa hung mãnh.
Beta: Đậu Xanh
Buổi chiều Tưởng Uyển lại đi tới cục cảnh sát một chuyến.
Ngụy Kỷ Nguyên đã bị bắt, Hà Ánh Đồng làm nhân chứng duy nhất cũng xuất hiện trong phòng thẩm vấn, từ lúc Tưởng Uyển đi vào, Hà Ánh Đồng luôn không ngẩng đầu nhìn cô.
Tưởng Uyển cũng không nói chuyện, khi làm xong thủ tục với cảnh sát xong, mới đứng dậy ra ngoài.
Có lẽ, sau này cô và Hà Ánh Đồng cũng chỉ có thể giống như thế này.
Gặp mặt chỉ còn lại sự im lặng.
Ra ngoài, thấy Văn Tẫn đứng ở cửa, không ít người qua đường đang đánh giá anh.
Anh mặc bộ đồ thể dục màu trắng, dáng người cao lớn, trên đầu đội mũ, cơ thể hơi nghiêng, lộ ra đường cong mượt mà bên nửa sườn mặt, hàm dưới khẽ nâng, yết hầu nhô lên một độ cung gợi cảm.
Thấy Tưởng Uyển đi ra, anh nghiêng đầu qua đây, con ngươi đen láy không có cảm xúc, dấu vết con tằm nằm trước mắt rất nặng, khiến cặp mắt kia của anh ngoài ý muốn thâm tình mê người.
Nhìn từ góc độ của Tưởng Uyển, gương mặt kia của Văn Tẫn rất tuấn tú.
Chỉ cần một khuôn mặt, cũng đủ để trái tim thiếu nữ của mấy cô gái đi ngang qua đập thình thịch.
Sau khi về nhà, cô đơn giản rửa mặt, vào phòng phát sóng trực tiếp.
Đang định đi ngủ, Văn Tẫn gõ cửa, trong tay cầm gối đầu.
"..." Tưởng Uyển rất kinh ngạc, trái tim nhảy thình thịch, "Đêm nay anh... Vẫn muốn ngủ trên giường tôi?"
"Ừ." Văn Tẫn nhìn cô, "Nếu đêm nay cô bị..."
"Không có!" Tưởng Uyển cất cao giọng phản bác, cô mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn anh, giọng nói hơi run, "Không có! Tuyệt đối không thể!"
Cô đẩy Văn Tẫn ra ngoài, đóng cửa lại, "Anh... Ngủ ở phòng mình đi, tôi muốn ngủ."
Mặt cô nóng bừng, bò lên trên giường, chôn mặt trên gối.
Văn Tẫn không gõ cửa nữa, chắc là đi rồi.
Buổi tối Tưởng Uyển lo lắng sẽ gặp ác mộng, cầm gối đầu ôm trong ngực, đeo tai nghe lên, chọn những bài hát hỗ trợ giấc ngủ, chuẩn bị đầy đủ, ngủ cũng khá tốt, chỉ là sau nửa đêm, khi bị người ta bất ngờ ôm vào ngực, cô hoảng sợ, suýt nữa thét ra tiếng.
Cô quay đầu ngửi thấy mùi tùng nhàn nhạt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Anh làm tôi sợ muốn chết..."
Văn Tẫn không nói gì, chỉ ôm cô, chôn mặt vào phần vai cổ.
Tưởng Uyển tháo tai nghe, quay đầu hỏi, "Sao anh không nói lời nào?"
Văn Tẫn vẫn không nói gì như cũ.
Tưởng Uyển cảm thấy quái dị, cho dù anh kỳ quái thế nào, cũng chưa bao giờ phớt lờ câu hỏi của người khác.
"Không phải anh đang..." Tưởng Uyển kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, "... Mộng du?"
Cô có chút sợ hãi.
Văn Tẫn không nói lời nào càng làm cô sợ hãi.
Cô không biết người mộng du sẽ làm gì, càng sợ bản thân giãy giụa lung tung sẽ doạ tỉnh anh, nghe nói không thể dọa người mộng du, nếu không sẽ bị ngốc.
Cô không biết thật hay giả, lại không dám động.
Người đàn ông cũng chỉ yên lặng ôm cô.
Sau nửa đêm Tưởng Uyển cũng không biết mình ngủ thế nào, chỉ cần ngửi mùi gỗ tùng nhàn nhạt trên người đàn ông này, cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Rõ ràng là tư thế đưa lưng về phía anh, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, lại biến thành tư thế cô chủ động ôm anh, một chân gác trên đùi anh, chỗ đầu gối như có như không đụng phải một vật nóng rực.
Cô hạ tầm mắt, chỉ thấy quần lót của anh đã căng phồng như cái lều trại.
Cô đỏ mặt, cẩn thận nhấc chân ra, thì thấy anh đã mở mắt tỉnh dậy.
"..." Tưởng Uyển căng da đầu chào hỏi, "Chào."
Vẻ mặt Văn Tẫn ngây ngốc một lát, nhưng lực chú ý tập trung hết ở giữa hai chân.
Cứng đến mức anh khó chịu.
Anh kéo quần lót xuống, thả vật cứng bị nhốt trong quần đến phát đau ra, dán thẳng lên bụng nhỏ.
Tưởng Uyển trừng mắt, đầu óc trống rỗng.
Lần này cô thấy... Vô cùng rõ ràng.
côn th*t màu đỏ tươi, phần thân thô tráng, nổi gân xanh, quy đầu cực lớn phiếm màu đỏ tím, vừa dữ tợn vừa hung mãnh.