Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-48
Song bảo trăm tỷ : Mommy, tới đánh call ! - Chương 47. Nam thần của cô đã trở về
Tác giả : Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả : Sâu
_____________
Một mạch lưu loát, sớm có mưu tính!
Hạ Tiểu Nịnh nhất thời ngẩn ra, đôi mắt mở to, hóa đá ngay tại chỗ.
Cánh môi bên trên, là môi mỏng mềm mại xúc cảm của anh, hormone hơi thở đàn ông, còn có không thể bỏ qua là nhiệt độ cơ thể……
Anh liền như vậy dán lên cô, không có dời đi.
Nhưng, cũng không có tính toán làm gì thêm.
Đầu óc cô chết máy, đồng tử mắt cô phản chiếu tất cả đều là hình ảnh của anh, từ trán đến lông mi thật dày, ánh mắt anh tuấn……
Tim thịch thịch thịch mà nhảy, giống như là nhịp trống đánh vào màng tai bên trên……
Ngay cả Lâm Vân Vân cũng ngớ ngẩn, một hồi lâu mới phản ứng lại được, “Tiểu Nịnh……”
Âm thanh tuyệt vọng làm Hạ Tiểu Nịnh tỉnh táo lại một chút, cô sau đó lùi mạnh về phía sau, cơn giận trong lòng một chút bốc cháy lên, “Phong Thanh Ngạn! Tên khốn kiếp nhà anh!!”
Cư nhiên như vậy mà tính kế cô!
“Cô không phải để tôi cho cô ấy đáp án sao? Tôi cho.” Phong Thanh Ngạn mặt mày thanh đạm, không có nửa chút độ ấm.
Lâm Vân Vân khóe mắt đã lộ ra mơ hồ những giọt nước mắt, thanh âm nghẹn ngào: “Anh, anh thật sự…… Một chút cũng không thích em sao?”
“Cô trong lòng đã hiểu, cũng không cần hỏi lại nữa.” Phong Thanh Ngạn nghiêng mắt quét về phía cô, ngữ khí bình tĩnh mà tàn khốc: “Vừa rồi tôi hôn cô ấy, không có cảm giác. Cô ấy cũng không có chủ động hôn trả lại tôi.
Cho nên Hạ Tiểu Nịnh cũng không có ý tứ câu dẫn tôi. Cô hẳn là thấy rõ ràng, liền làm chứng cho chúng tôi. Tôi coi như là mắt mù tâm đui, toàn thế giới này không còn phụ nữ, tôi cũng sẽ không thích cô ấy.”
Thì ra nhân chứng là mình mà không phải Hạ Tiểu Nịnh!
“……” Lâm Vân Vân há hốc mồm, ngơ ngác mà nhìn bọn họ, thanh âm nghẹn ngào: “Em… em đã biết!”
Nói xong, liền thương tâm mà chạy ra ngoài, nước mắt rơi một đường……
“Hạ tiểu thư, hiện tại hiềm nghi của cô được rửa sạch, có thể an tâm làm bữa tối cho tôi chưa?” Phong Thanh Ngạn lành lạnh mà mở miệng, tràn ngập trào phúng.
Hóa ra là như vậy! Hạ Tiểu Nịnh nghiến răng nghiến lợi, “Hay, anh dùng một hòn đá ném chết hai chim nhạn a!”
Đã dùng phương thức cự tuyệt vô tình nhất với Lâm Vân Vân, lại…… Lại làm cô không lời nào để nói, về sau chỉ có thể ngoan ngoãn nấu cơm cho anh!
Cánh môi bên trên, nơi bị anh hôn qua như là đang thiêu đốt!
Cô một chân đá mạnh vào ghế bên cạnh, nhanh chóng mà chạy đi ra ngoài.
Vừa vặn ở dưới mái hiên gặp Phong Tu Viễn không biết ra đây làm cái gì, bước chân cô có chút dừng lại, “Chị nói một lần cuối cùng, chị không thích ba ba em, chị cũng không nghĩ muốn câu dẫn anh ta!”
“Chị……”
“Câm miệng!” Cô thô bạo mà cắt lời Phong Tu Viễn, “Chị có thích một người! Sẽ không thích ba ba em!”
Phong Tu Viễn sững sờ tại chỗ.
Hạ Tiểu Nịnh trực tiếp lướt qua cậu, chạy vào biệt thự.
Phong Thanh Ngạn từ trong phòng thủy tinh đi ra, chỉ thấy đến con trai đứng một mình ở cửa.
Trong không khí, tựa hồ còn quanh quẩn lời Hạ Tiểu Nịnh vừa mới dùng hết toàn lực nói ra……
Cô nói, cô có thích người……
……
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng chạy như bay về phía nơi trước đó người hầu sắp xếp cho mình, một căn phòng nhỏ.
Dùng sức dùng sức mà hít thở thật sâu, lại vẫn là không thể kìm nén được cơn giận dưới lồng ngực.
Tuy rằng vừa mới chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước mà chạm vào một cái, nhưng chuyện thân mật như vậy cũng tuyệt đối không nên xảy ra giữa hai người bọn họ!
Tên hỗn đản kia rõ ràng liền như vậy lợi dụng cô, lại còn nhẹ nhàng bâng quơ mà kêu cô đi chuẩn bị bữa tối!
Dựa vào cái gì?
Nấu ăn là không thể làm, cô cảm thấy mình sẽ nhịn không được hạ thạch tín cho Phong Thanh Ngạn!
Dữ dội mà ở trong phòng một lát, cô hướng trên ghế mà ngồi xuống, buồn bực mà lấy mu bàn tay dùng sức mà lau cánh môi.
Chính là bất kể cô cố gắng như thế nào, cảm giác mềm mại kia cùng lửa nóng giống như là cố tình bám trụ lại,
không cách nào tìm ra, rồi lại không có ở một chỗ nào.
Như thế nào đều không thể tiêu trừ……
Di động bỗng nhiên vang lên một chút, nhắc nhở có tin nhắn mới.
Hạ Tiểu Nịnh mở màn hình điện thoại di động qua màn hơi nước còn ở trong mắt, cố gắng nhìn rõ ràng chữ phía trên.
Là khuê mật Diệp Anh gửi tới WeChat ——
[ Tiểu Nịnh, ngày mai nam thần cậu về nước, cùng đi với tớ tới sân bay đón không? ]
-------------------
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tác giả : Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả : Sâu
_____________
Một mạch lưu loát, sớm có mưu tính!
Hạ Tiểu Nịnh nhất thời ngẩn ra, đôi mắt mở to, hóa đá ngay tại chỗ.
Cánh môi bên trên, là môi mỏng mềm mại xúc cảm của anh, hormone hơi thở đàn ông, còn có không thể bỏ qua là nhiệt độ cơ thể……
Anh liền như vậy dán lên cô, không có dời đi.
Nhưng, cũng không có tính toán làm gì thêm.
Đầu óc cô chết máy, đồng tử mắt cô phản chiếu tất cả đều là hình ảnh của anh, từ trán đến lông mi thật dày, ánh mắt anh tuấn……
Tim thịch thịch thịch mà nhảy, giống như là nhịp trống đánh vào màng tai bên trên……
Ngay cả Lâm Vân Vân cũng ngớ ngẩn, một hồi lâu mới phản ứng lại được, “Tiểu Nịnh……”
Âm thanh tuyệt vọng làm Hạ Tiểu Nịnh tỉnh táo lại một chút, cô sau đó lùi mạnh về phía sau, cơn giận trong lòng một chút bốc cháy lên, “Phong Thanh Ngạn! Tên khốn kiếp nhà anh!!”
Cư nhiên như vậy mà tính kế cô!
“Cô không phải để tôi cho cô ấy đáp án sao? Tôi cho.” Phong Thanh Ngạn mặt mày thanh đạm, không có nửa chút độ ấm.
Lâm Vân Vân khóe mắt đã lộ ra mơ hồ những giọt nước mắt, thanh âm nghẹn ngào: “Anh, anh thật sự…… Một chút cũng không thích em sao?”
“Cô trong lòng đã hiểu, cũng không cần hỏi lại nữa.” Phong Thanh Ngạn nghiêng mắt quét về phía cô, ngữ khí bình tĩnh mà tàn khốc: “Vừa rồi tôi hôn cô ấy, không có cảm giác. Cô ấy cũng không có chủ động hôn trả lại tôi.
Cho nên Hạ Tiểu Nịnh cũng không có ý tứ câu dẫn tôi. Cô hẳn là thấy rõ ràng, liền làm chứng cho chúng tôi. Tôi coi như là mắt mù tâm đui, toàn thế giới này không còn phụ nữ, tôi cũng sẽ không thích cô ấy.”
Thì ra nhân chứng là mình mà không phải Hạ Tiểu Nịnh!
“……” Lâm Vân Vân há hốc mồm, ngơ ngác mà nhìn bọn họ, thanh âm nghẹn ngào: “Em… em đã biết!”
Nói xong, liền thương tâm mà chạy ra ngoài, nước mắt rơi một đường……
“Hạ tiểu thư, hiện tại hiềm nghi của cô được rửa sạch, có thể an tâm làm bữa tối cho tôi chưa?” Phong Thanh Ngạn lành lạnh mà mở miệng, tràn ngập trào phúng.
Hóa ra là như vậy! Hạ Tiểu Nịnh nghiến răng nghiến lợi, “Hay, anh dùng một hòn đá ném chết hai chim nhạn a!”
Đã dùng phương thức cự tuyệt vô tình nhất với Lâm Vân Vân, lại…… Lại làm cô không lời nào để nói, về sau chỉ có thể ngoan ngoãn nấu cơm cho anh!
Cánh môi bên trên, nơi bị anh hôn qua như là đang thiêu đốt!
Cô một chân đá mạnh vào ghế bên cạnh, nhanh chóng mà chạy đi ra ngoài.
Vừa vặn ở dưới mái hiên gặp Phong Tu Viễn không biết ra đây làm cái gì, bước chân cô có chút dừng lại, “Chị nói một lần cuối cùng, chị không thích ba ba em, chị cũng không nghĩ muốn câu dẫn anh ta!”
“Chị……”
“Câm miệng!” Cô thô bạo mà cắt lời Phong Tu Viễn, “Chị có thích một người! Sẽ không thích ba ba em!”
Phong Tu Viễn sững sờ tại chỗ.
Hạ Tiểu Nịnh trực tiếp lướt qua cậu, chạy vào biệt thự.
Phong Thanh Ngạn từ trong phòng thủy tinh đi ra, chỉ thấy đến con trai đứng một mình ở cửa.
Trong không khí, tựa hồ còn quanh quẩn lời Hạ Tiểu Nịnh vừa mới dùng hết toàn lực nói ra……
Cô nói, cô có thích người……
……
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng chạy như bay về phía nơi trước đó người hầu sắp xếp cho mình, một căn phòng nhỏ.
Dùng sức dùng sức mà hít thở thật sâu, lại vẫn là không thể kìm nén được cơn giận dưới lồng ngực.
Tuy rằng vừa mới chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước mà chạm vào một cái, nhưng chuyện thân mật như vậy cũng tuyệt đối không nên xảy ra giữa hai người bọn họ!
Tên hỗn đản kia rõ ràng liền như vậy lợi dụng cô, lại còn nhẹ nhàng bâng quơ mà kêu cô đi chuẩn bị bữa tối!
Dựa vào cái gì?
Nấu ăn là không thể làm, cô cảm thấy mình sẽ nhịn không được hạ thạch tín cho Phong Thanh Ngạn!
Dữ dội mà ở trong phòng một lát, cô hướng trên ghế mà ngồi xuống, buồn bực mà lấy mu bàn tay dùng sức mà lau cánh môi.
Chính là bất kể cô cố gắng như thế nào, cảm giác mềm mại kia cùng lửa nóng giống như là cố tình bám trụ lại,
không cách nào tìm ra, rồi lại không có ở một chỗ nào.
Như thế nào đều không thể tiêu trừ……
Di động bỗng nhiên vang lên một chút, nhắc nhở có tin nhắn mới.
Hạ Tiểu Nịnh mở màn hình điện thoại di động qua màn hơi nước còn ở trong mắt, cố gắng nhìn rõ ràng chữ phía trên.
Là khuê mật Diệp Anh gửi tới WeChat ——
[ Tiểu Nịnh, ngày mai nam thần cậu về nước, cùng đi với tớ tới sân bay đón không? ]
-------------------
Đọc nhanh tại Vietwriter.com