Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-44
Song bảo trăm tỷ : Mommy, tới đánh call ! - Chương 43. Thực xứng đôi
Tác giả : Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả : Sâu
_____________
Phong Tu Viễn ông cụ non mà ngồi ở bên người Phong Thanh Ngạn, bản thân làm ra vẻ mặt khó chịu của tiểu gia trưởng.
“Tiểu Nịnh,” Lâm Vân Vân thân thiết mà khoác tay cô, “Cùng nhau đi trượt tuyết a!”
Phong Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào các cô, vẻ mặt tràn đầy không vui, “Rõ ràng là em mời chị ấy đi……”
“Được rồi, là em là em,” Lâm Vân Vân nhanh chóng đem Hạ Tiểu Nịnh đẩy sang phía Phong Mạn Mạn bên kia.
Hạ Tiểu Nịnh: “……?”
Excuse me? Hai người các người chuyển nhượng cho nhau, có thể chút nào băn khoăn về cảm thụ của người trong cuộc?
Còn chưa kịp phản ứng, xe đã chạy.
Hạ Tiểu Nịnh nguy hiểm bắt lấy thành của hàng ghế phía trước mới không bị ngã văng ra ngoài.
Phản kháng phỏng chừng cũng không giúp gì được, cô dứt khoát ôm Phong Mạn Mạn ngồi xuống, sau đó làm bộ không có nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Phong Tu Viễn quăng đến.
Đã nói là không đi mà đi đấy sao?
Khẩu thị tâm phi, nữ nhân xấu!
……
Đến biệt thự Nam Sơn cần hai giờ lái xe, hơn nữa còn là đường núi, lộ trình tương đối quanh co uốn lượn.
Phong Mạn Mạn ở trên người Hạ Tiểu Nịnh một lát liền chủ động bổ nhào vào trong lòng ngực Phong Thanh Ngạn, kỳ thực như giảm bớt gánh nặng cho cô.
Cha con hai người người đều dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại, không biết là ngủ rồi, hay vẫn là đang dưỡng thần.
Kết quả vừa ôm khỏi tay Phong Mạn Mạn mới rời đi xong, Phong Tu Viễn bên cạnh một lúc sau liền chủ động ngồi vào trong lòng ngực cô thế chỗ.
Hạ Tiểu Nịnh không nói nên lời, nhỏ giọng hỏi cậu, “Em không phải rất chán ghét chị sao?”
“Tôi muốn cho chị biết khó mà lui. Lát nữa nhớ kỹ phải ôm chặt tôi, nếu không ôm chặt mà nói, chị nhất định phải chết!” Phong Tu Viễn cũng không chút khách khí mà đáp lại cô vài câu.
“……” Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà đặt tay ở phía trên bụng nhỏ của cậu.
Phong Tu Viễn thừa cơ nhích lại gần hướng vào trong lòng ngực cô, lập tức thấp giọng thở dài, “Chị cupB, không đủ lớn, ba ba tôi hẳn là sẽ không thích.”
“……”
“Trên đùi chị cũng không có mấy lượng thịt, người quá gầy. Ba ba tôi cũng sẽ không thích.”
“……”
“ Tóc chị quét đến mặt tôi, vừa khô khốc lại không có lực đàn hồi, cũng sẽ không có xúc cảm. Ba ba tôi ——”
“Đủ rồi!” Hạ Tiểu Nịnh không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi mà ngắt lời cậu, “Chị không có bất kỳ ý nguyện muốn cùng ba ba em phát triển bất luận cái gì mà tình thân,tình yêu,tình bạn,gian tình!!”
Rống xong, mới nhận ra chính mình dùng bao nhiêu đề xi ben thanh âm.
Toàn bộ bên trong xe đều bỗng nhiên im bặt.
Ngay cả khúc piano êm dịu dương cũng đột nhiên kết thúc……
Phong Tu Viễn biểu lộ không có bất kỳ biến hóa nào, như cũ là vẻ mặt không tin.
Đối diện, Phong Mạn Mạn giống như gấu koala nhỏ ghé vào trong lòng ngực ba ba mình ngủ đến ngon lành, không hề có nhận ra được có một cuộc chiến tranh nhỏ đang diễn ra.
Phong Thanh Ngạn từ từ mở mắt.
Ánh mắt, sâu kín mà dừng ở trên người Hạ Tiểu Nịnh, môi mỏng khẽ mở, “ Tâm ý Hạ tiểu thư tôi hiểu, trùng hợp, tôi cũng nghĩ giống như cô.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh cảm giác mình vô hình bị bị người đàn ông này đạp một cước, trong nội tâm bị đè nén.
Lâm Vân Vân ngồi ở bên cạnh nhìn, không giải thích được vì sao cảm thấy hai người bọn họ thời điểm đối chọi lẫn nhau rất đặc sắc, quả thực xứng đôi, so phim thần tượng còn đẹp hơn……
Đợi đã! Không đúng! Mình mới là nữ thần thực sự xứng với Thanh Ngạn ca ca!
Không thể đem anh ấy cùng người khác cưỡng ép xứng đôi, đặc biệt vẫn là căn bản đối với phụ nữ anh không có bất kỳ tâm tư gì cả !
Cô thu hồi suy nghĩ, một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục đánh giá Phong Thanh Ngạn ở đối diện.
Soái thực sự là soái quá phận, dáng người cũng tốt đến không tưởng…… Chưa nói đến chuyện giá trị con người, liền chỉ bằng giá trị nhan sắc này, sinh vật nữ toàn bộ vũ trụ chỉ sợ đều sẽ bị hấp dẫn.
Nhưng mà Hạ Tiểu Nịnh này…… Thật sự đối anh ấy một chút ý tưởng đều không có sao?
Lúc Lâm Vân Vân đang buồn bực trong lòng, xe đã dừng lại.
Chỉ nghe tài xế ở ghế phía trước cung kính lên tiếng, “Thiếu gia, tới rồi.”
-------------------
♥để lại cmt cho biết cảm xúc, like thể hiện yêu thích, vote làm động lực để sâu cày truyện tiếp nghen các bảo búi ♥nếu có chỗ nào sai lỗi chính tả do nhấn vội, thỉnh nhắc nhở để sâu sửa để hoàn thiện hơn ^^
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tác giả : Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả : Sâu
_____________
Phong Tu Viễn ông cụ non mà ngồi ở bên người Phong Thanh Ngạn, bản thân làm ra vẻ mặt khó chịu của tiểu gia trưởng.
“Tiểu Nịnh,” Lâm Vân Vân thân thiết mà khoác tay cô, “Cùng nhau đi trượt tuyết a!”
Phong Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào các cô, vẻ mặt tràn đầy không vui, “Rõ ràng là em mời chị ấy đi……”
“Được rồi, là em là em,” Lâm Vân Vân nhanh chóng đem Hạ Tiểu Nịnh đẩy sang phía Phong Mạn Mạn bên kia.
Hạ Tiểu Nịnh: “……?”
Excuse me? Hai người các người chuyển nhượng cho nhau, có thể chút nào băn khoăn về cảm thụ của người trong cuộc?
Còn chưa kịp phản ứng, xe đã chạy.
Hạ Tiểu Nịnh nguy hiểm bắt lấy thành của hàng ghế phía trước mới không bị ngã văng ra ngoài.
Phản kháng phỏng chừng cũng không giúp gì được, cô dứt khoát ôm Phong Mạn Mạn ngồi xuống, sau đó làm bộ không có nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Phong Tu Viễn quăng đến.
Đã nói là không đi mà đi đấy sao?
Khẩu thị tâm phi, nữ nhân xấu!
……
Đến biệt thự Nam Sơn cần hai giờ lái xe, hơn nữa còn là đường núi, lộ trình tương đối quanh co uốn lượn.
Phong Mạn Mạn ở trên người Hạ Tiểu Nịnh một lát liền chủ động bổ nhào vào trong lòng ngực Phong Thanh Ngạn, kỳ thực như giảm bớt gánh nặng cho cô.
Cha con hai người người đều dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại, không biết là ngủ rồi, hay vẫn là đang dưỡng thần.
Kết quả vừa ôm khỏi tay Phong Mạn Mạn mới rời đi xong, Phong Tu Viễn bên cạnh một lúc sau liền chủ động ngồi vào trong lòng ngực cô thế chỗ.
Hạ Tiểu Nịnh không nói nên lời, nhỏ giọng hỏi cậu, “Em không phải rất chán ghét chị sao?”
“Tôi muốn cho chị biết khó mà lui. Lát nữa nhớ kỹ phải ôm chặt tôi, nếu không ôm chặt mà nói, chị nhất định phải chết!” Phong Tu Viễn cũng không chút khách khí mà đáp lại cô vài câu.
“……” Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà đặt tay ở phía trên bụng nhỏ của cậu.
Phong Tu Viễn thừa cơ nhích lại gần hướng vào trong lòng ngực cô, lập tức thấp giọng thở dài, “Chị cupB, không đủ lớn, ba ba tôi hẳn là sẽ không thích.”
“……”
“Trên đùi chị cũng không có mấy lượng thịt, người quá gầy. Ba ba tôi cũng sẽ không thích.”
“……”
“ Tóc chị quét đến mặt tôi, vừa khô khốc lại không có lực đàn hồi, cũng sẽ không có xúc cảm. Ba ba tôi ——”
“Đủ rồi!” Hạ Tiểu Nịnh không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi mà ngắt lời cậu, “Chị không có bất kỳ ý nguyện muốn cùng ba ba em phát triển bất luận cái gì mà tình thân,tình yêu,tình bạn,gian tình!!”
Rống xong, mới nhận ra chính mình dùng bao nhiêu đề xi ben thanh âm.
Toàn bộ bên trong xe đều bỗng nhiên im bặt.
Ngay cả khúc piano êm dịu dương cũng đột nhiên kết thúc……
Phong Tu Viễn biểu lộ không có bất kỳ biến hóa nào, như cũ là vẻ mặt không tin.
Đối diện, Phong Mạn Mạn giống như gấu koala nhỏ ghé vào trong lòng ngực ba ba mình ngủ đến ngon lành, không hề có nhận ra được có một cuộc chiến tranh nhỏ đang diễn ra.
Phong Thanh Ngạn từ từ mở mắt.
Ánh mắt, sâu kín mà dừng ở trên người Hạ Tiểu Nịnh, môi mỏng khẽ mở, “ Tâm ý Hạ tiểu thư tôi hiểu, trùng hợp, tôi cũng nghĩ giống như cô.”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh cảm giác mình vô hình bị bị người đàn ông này đạp một cước, trong nội tâm bị đè nén.
Lâm Vân Vân ngồi ở bên cạnh nhìn, không giải thích được vì sao cảm thấy hai người bọn họ thời điểm đối chọi lẫn nhau rất đặc sắc, quả thực xứng đôi, so phim thần tượng còn đẹp hơn……
Đợi đã! Không đúng! Mình mới là nữ thần thực sự xứng với Thanh Ngạn ca ca!
Không thể đem anh ấy cùng người khác cưỡng ép xứng đôi, đặc biệt vẫn là căn bản đối với phụ nữ anh không có bất kỳ tâm tư gì cả !
Cô thu hồi suy nghĩ, một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục đánh giá Phong Thanh Ngạn ở đối diện.
Soái thực sự là soái quá phận, dáng người cũng tốt đến không tưởng…… Chưa nói đến chuyện giá trị con người, liền chỉ bằng giá trị nhan sắc này, sinh vật nữ toàn bộ vũ trụ chỉ sợ đều sẽ bị hấp dẫn.
Nhưng mà Hạ Tiểu Nịnh này…… Thật sự đối anh ấy một chút ý tưởng đều không có sao?
Lúc Lâm Vân Vân đang buồn bực trong lòng, xe đã dừng lại.
Chỉ nghe tài xế ở ghế phía trước cung kính lên tiếng, “Thiếu gia, tới rồi.”
-------------------
♥để lại cmt cho biết cảm xúc, like thể hiện yêu thích, vote làm động lực để sâu cày truyện tiếp nghen các bảo búi ♥nếu có chỗ nào sai lỗi chính tả do nhấn vội, thỉnh nhắc nhở để sâu sửa để hoàn thiện hơn ^^
Đọc nhanh tại Vietwriter.com