Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-12
Song bảo trăm tỷ : Mommy, tới đánh call ! - Chương 11. Đãi ngộ khác nhau
Tác giả : Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả : Sâu
_____________
Hoàng hôn buông xuống.
Trong trang viên đèn đường sáng lên , từng cái giống như viên Minh Châu . Phong Thanh Ngạn vừa mới bước xuống xe, con gái giống tiểu tên lửa phút chốc lao ra, ôm đùi chân mình, như gấu koala mà treo, " Ba ba~~~ "
Thanh âm dịu dàng như mùa hè sau giờ ngọ, ngọt ngào vị kem dâu tây , có thể xua tan mọi phiền nhiễu trên thế gian này.
Phong Thanh Ngạn lạnh lùng bây giờ thần sắc đã ôn nhu hơn rất nhiều, xoay người đem cô bé ôm ở khuỷu tay trên của chính mình, “Mạn Mạn ở trong điện thoại nói đêm nay có đồ ăn ngon?”
“Đúng vậy,” Phong Mạn Mạn gật gật đầu, “Con đã chờ không kịp, ba ba chúng ta mau đi đi!”
“Được.” Phong Thanh Ngạn chân dài nhẹ bước, rời đi hai bước mới nhìn con trai vẫn luôn chờ ở bên cạnh mình, ngữ khí lập tức nghiêm khắc không ít, “Phong Tu Viễn, chính mình đi!”
“……” Phong Tu Viễn chép miệng, vụng trộm với em gái làm một cái mặt quỷ, sau đó mới đi theo bên cạnh bọn họ.
“Hôm nay bài tập làm xong rồi?” Phong Thanh Ngạn rũ mắt nhìn lướt qua cậu bé.
“Đã làm xong.” Tiểu gia hỏa quy củ mà đáp lời.
Sớm như vậy? Phong Thanh Ngạn con mắt màu đen nhẹ híp lại, nhìn cậu ở bên cạnh cố gắng bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp mình bộ dáng rất phấn khởi……
Hai đứa nhỏ đều có chút vội vàng, thậm chí là gấp không chờ nổi mà muốn sớm một chút tới nhà ăn.
Chẳng lẽ bên kia…… Có ẩn tình gì ?
………
Trong nhà ăn.
Quản gia cùng đám người hầu sớm đã đứng thành hai bài chờ lệnh, nhìn thấy ba vị chủ nhân tiến vào, lập tức có người tiến lên kéo ghế dựa ra.
Phong Thanh Ngạn ngồi ở chủ vị, Phong Mạn Mạn ngồi ở bên tay phải anh ngồi ghế trẻ nhỏ để thuận tiện gắp đồ ăn cho cô bé, Phong Tu Viễn thì ngồi ở bên tay trái anh, ngồi ghế người lớn giống anh.
“Mang thức ăn lên.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt phân phó.
“Vâng.”
Hầu gái lập tức dẫn theo một đội người đi vào bên cạnh trong phòng bếp.
Phong Tu Viễn đối Phong Mạn Mạn đưa mắt liếc ý một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, sau đó theo người hầu đi rửa tay.
Hai tiểu gia hỏa rửa tay xong lúc sau đều quy quy củ củ mà ngồi xuống, nhưng hành động trao đổi ánh mắt trước đó của cả hai lại sớm đã rơi vào trong mắt Phong Thanh Ngạn.
Rất nhanh, cửa phòng bếp lại một lần nữa mở ra.
Nhóm hầu gái kia bưng bàn ăn, phía trên đều đập cái nắp màu bạc, nối đuôi nhau mà ra.
Người phụ nữ xấu xa mánh khóe sắp tới! Phong Tu Viễn ở trong lòng mỉm cười lạnh, ngồi ngay ngắn, chờ những cái nắp được mở ra, cũng đang chờ Hạ Tiểu Nịnh đang trốn trong phòng bếp mà không chịu ra.
Xấu!
Phong Mạn Mạn cũng thật là vươn dài cả cổ, nhìn chằm chằm những bàn ăn đó, trong ánh mắt che giấu không được tràn đầy sự chờ mong……
Quản gia vỗ tay một cái, tất cả hầu gái đều bước lên phía trước một bước.
Đồ ăn, một món lại một món được quản gia mở ra——
Trứng cuốn, cá nướng bụng, cá hồi nướng, tempura, súp…… Phía trên mấy món đồ ăn được chỉnh tề mà đặt ở trước mặt Phong Tu Viễn, “Tiểu thiếu gia, đây là của cậu.”
“……”
Mùi thơm bốn phía, bày trí tinh xảo…… Phong Tu Viễn xem một chút đến ngây ngẩn cả người.
Phong Mạn Mạn nuốt nuốt nước miếng: “Của cháu đâu ạ~~~”
“Tiểu tiểu thư xin chờ một lát.”
Quản gia mang theo hầu gái đi sang bên kia, giống nhau mà thế dọn đồ ăn lên.
Cá tuyết chiên vàng, xốp trong ngoài giòn, phối hợp với cà chua đỏ mọng không chín hoàn toàn mới vừa hái xuống nấu hoàn toàn thuần thục, lại thêm không mặn quá không ngọt quá không dầu mỡ, có cả súp canh nghêu...
Vừa vào miệng là tan vị kem dâu tây.
Phong Mạn Mạn lập tức toát ra tâm tâm nhãn, “Tất cả đều là của con ——”
“Khụ khụ khụ ——” Phong Tu Viễn lấy giọng ho nhẹ.
“…… Không thích ăn.” Phong Mạn Mạn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi chính mình, phi thường miễn cưỡng mới đem nói ra được.
Nói xong, lại nhịn không được lén lút liếc một khối cá tuyết thơm ngào ngạt, nước miếng đều sắp nhỏ ra tới……
“Còn có đồ ăn của thiếu gia chưa dọn.” Quản gia mỉm cười nhắc nhở.
Một lớn hai nhỏ lại ngẩng đầu xem qua.
Phát hiện liền hai tiểu tử đều mỗi người có vài món đồ ăn, nhưng hầu gái đứng ở bên cạnh Phong Thanh Ngạn, trong tay chỉ có một cái bàn ăn.
Chẳng lẽ anh chỉ có…… một món ăn?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tác giả : Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả : Sâu
_____________
Hoàng hôn buông xuống.
Trong trang viên đèn đường sáng lên , từng cái giống như viên Minh Châu . Phong Thanh Ngạn vừa mới bước xuống xe, con gái giống tiểu tên lửa phút chốc lao ra, ôm đùi chân mình, như gấu koala mà treo, " Ba ba~~~ "
Thanh âm dịu dàng như mùa hè sau giờ ngọ, ngọt ngào vị kem dâu tây , có thể xua tan mọi phiền nhiễu trên thế gian này.
Phong Thanh Ngạn lạnh lùng bây giờ thần sắc đã ôn nhu hơn rất nhiều, xoay người đem cô bé ôm ở khuỷu tay trên của chính mình, “Mạn Mạn ở trong điện thoại nói đêm nay có đồ ăn ngon?”
“Đúng vậy,” Phong Mạn Mạn gật gật đầu, “Con đã chờ không kịp, ba ba chúng ta mau đi đi!”
“Được.” Phong Thanh Ngạn chân dài nhẹ bước, rời đi hai bước mới nhìn con trai vẫn luôn chờ ở bên cạnh mình, ngữ khí lập tức nghiêm khắc không ít, “Phong Tu Viễn, chính mình đi!”
“……” Phong Tu Viễn chép miệng, vụng trộm với em gái làm một cái mặt quỷ, sau đó mới đi theo bên cạnh bọn họ.
“Hôm nay bài tập làm xong rồi?” Phong Thanh Ngạn rũ mắt nhìn lướt qua cậu bé.
“Đã làm xong.” Tiểu gia hỏa quy củ mà đáp lời.
Sớm như vậy? Phong Thanh Ngạn con mắt màu đen nhẹ híp lại, nhìn cậu ở bên cạnh cố gắng bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp mình bộ dáng rất phấn khởi……
Hai đứa nhỏ đều có chút vội vàng, thậm chí là gấp không chờ nổi mà muốn sớm một chút tới nhà ăn.
Chẳng lẽ bên kia…… Có ẩn tình gì ?
………
Trong nhà ăn.
Quản gia cùng đám người hầu sớm đã đứng thành hai bài chờ lệnh, nhìn thấy ba vị chủ nhân tiến vào, lập tức có người tiến lên kéo ghế dựa ra.
Phong Thanh Ngạn ngồi ở chủ vị, Phong Mạn Mạn ngồi ở bên tay phải anh ngồi ghế trẻ nhỏ để thuận tiện gắp đồ ăn cho cô bé, Phong Tu Viễn thì ngồi ở bên tay trái anh, ngồi ghế người lớn giống anh.
“Mang thức ăn lên.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt phân phó.
“Vâng.”
Hầu gái lập tức dẫn theo một đội người đi vào bên cạnh trong phòng bếp.
Phong Tu Viễn đối Phong Mạn Mạn đưa mắt liếc ý một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, sau đó theo người hầu đi rửa tay.
Hai tiểu gia hỏa rửa tay xong lúc sau đều quy quy củ củ mà ngồi xuống, nhưng hành động trao đổi ánh mắt trước đó của cả hai lại sớm đã rơi vào trong mắt Phong Thanh Ngạn.
Rất nhanh, cửa phòng bếp lại một lần nữa mở ra.
Nhóm hầu gái kia bưng bàn ăn, phía trên đều đập cái nắp màu bạc, nối đuôi nhau mà ra.
Người phụ nữ xấu xa mánh khóe sắp tới! Phong Tu Viễn ở trong lòng mỉm cười lạnh, ngồi ngay ngắn, chờ những cái nắp được mở ra, cũng đang chờ Hạ Tiểu Nịnh đang trốn trong phòng bếp mà không chịu ra.
Xấu!
Phong Mạn Mạn cũng thật là vươn dài cả cổ, nhìn chằm chằm những bàn ăn đó, trong ánh mắt che giấu không được tràn đầy sự chờ mong……
Quản gia vỗ tay một cái, tất cả hầu gái đều bước lên phía trước một bước.
Đồ ăn, một món lại một món được quản gia mở ra——
Trứng cuốn, cá nướng bụng, cá hồi nướng, tempura, súp…… Phía trên mấy món đồ ăn được chỉnh tề mà đặt ở trước mặt Phong Tu Viễn, “Tiểu thiếu gia, đây là của cậu.”
“……”
Mùi thơm bốn phía, bày trí tinh xảo…… Phong Tu Viễn xem một chút đến ngây ngẩn cả người.
Phong Mạn Mạn nuốt nuốt nước miếng: “Của cháu đâu ạ~~~”
“Tiểu tiểu thư xin chờ một lát.”
Quản gia mang theo hầu gái đi sang bên kia, giống nhau mà thế dọn đồ ăn lên.
Cá tuyết chiên vàng, xốp trong ngoài giòn, phối hợp với cà chua đỏ mọng không chín hoàn toàn mới vừa hái xuống nấu hoàn toàn thuần thục, lại thêm không mặn quá không ngọt quá không dầu mỡ, có cả súp canh nghêu...
Vừa vào miệng là tan vị kem dâu tây.
Phong Mạn Mạn lập tức toát ra tâm tâm nhãn, “Tất cả đều là của con ——”
“Khụ khụ khụ ——” Phong Tu Viễn lấy giọng ho nhẹ.
“…… Không thích ăn.” Phong Mạn Mạn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi chính mình, phi thường miễn cưỡng mới đem nói ra được.
Nói xong, lại nhịn không được lén lút liếc một khối cá tuyết thơm ngào ngạt, nước miếng đều sắp nhỏ ra tới……
“Còn có đồ ăn của thiếu gia chưa dọn.” Quản gia mỉm cười nhắc nhở.
Một lớn hai nhỏ lại ngẩng đầu xem qua.
Phát hiện liền hai tiểu tử đều mỗi người có vài món đồ ăn, nhưng hầu gái đứng ở bên cạnh Phong Thanh Ngạn, trong tay chỉ có một cái bàn ăn.
Chẳng lẽ anh chỉ có…… một món ăn?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com