Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 51+52 :
51. Tặng tẩu năm con mèo, sau này những gì tẩu muốn, đệ đều sẽ cho được
Cố Sở Sinh bị rống một tiếng, ánh mắt chậm rãi dời sang mặt Vệ Uẩn, đồ vật
vương vãi đầy đất, hắn nhìn thấy cây trâm kia, duỗi tay muốn lấy.
Vệ Uẩn giơ tay ấn mặt hắn trên mặt đất, phát ra tiếng “Loảng xoảng”, trong thanh âm của Vệ Uẩn mang theo sự lạnh lẽo: “Ngươi bị câm rồi sao?”
“Cố đại nhân, hầu gia hỏi cái gì, ngài liền nói đi.”
Nghe được tiếng nói của Vệ Uẩn, Vệ Hạ liền biết không ổn. Tính tình Vệ Uẩn vốn dĩ không tốt, nếu ngài ấy rống to nghĩa là tức giận. Nếu giọng nói ngài ấy trở nên âm lãnh, đó chính là sát ý. Vì thế hắn phải nhanh chóng đứng ra hoà giải, không chút nghi ngờ, nếu Cố Sở Sinh nói điều gì không xuôi tai, Vệ Uẩn sẽ lập tức rút đầu lưỡi.
Cố Sở Sinh trông thấy bộ dáng gấp gáp của Vệ Hạ , sự mờ mịt trong ánh mắt chậm rãi biến mất, hắn bình tĩnh lại, nói với Vệ Uẩn: “Ngài buông ta ra trước.”
Vệ Uẩn nhìn Cố Sở Sinh chằm chằm, Cố Sở Sinh cũng đón nhận ánh mắt của Vệ Uẩn, không có nửa phần lùi bước. Sau một hồi, Vệ Uẩn chậm rãi buông lỏng tay, Cố Sở Sinh giãy giụa muốn tự mình bò dậy, duỗi tay nhặt lấy cây trâm.
Đó là một cây trâm cài bằng gỗ khảm mã não màu đỏ, nếu là người quen thuộc với Sở Du, có thể dễ dàng nhận ra, đây là cây trâm Sở Du yêu thích nhất trước năm nàng mười lăm tuổi.
Vào đêm Sở Du quyết tâm bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh, nàng đã dùng cây trâm này làm tín vật đưa đến Cố phủ, Cố Sở Sinh cho người trả lại, Sở Du không chịu nhận, Cố Sở Sinh liền dứt khoát ném cây trâm vào hồ nước trong viện.
Đời này sau khi Cố Sở Sinh trở về, hắn mò tìm dưới hồ nước hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được. Vốn dĩ hắn cho rằng, đây chính là tín vật để hắn và Sở Du bắt đầu một lần nữa, đồng thời đây cũng là lễ vật đầu tiên mà Sở Du tặng cho hắn, tuy nhiên hiện giờ mới phát hiện, có lẽ đây là món đồ cuối cùng của Sở Du mà hắn có được.
Hắn lau khô vết máu trên khóe miệng, cầm cây trâm, dùng khăn lông cẩn thận lau chùi.
Vệ Uẩn chú ý tới cây trâm kia, thần sắc Cố Sở Sinh quá dịu dàng, trong sự dịu dàng lại mang theo cảm giác chua xót nói không nên lời, khiến người ngoài khi nhìn vào liền cảm thấy có vài phần đáng thương.
Cơn giận của hắn từ từ vơi đi, Cố Sở Sinh cẩn thận cất cây trâm vào trong người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Nàng không sao chứ?”
“Không tốt lắm.”
Vệ Uẩn lạnh băng lên tiếng: “Ta chưa bao giờ thấy tẩu tử khổ sở như thế.”
Cố Sở Sinh cười khổ.
Sở Du đau khổ, hắn hiểu. Ai đã từng trải qua cuộc đời bi thảm như vậy, đều sẽ cảm thấy khổ sở.
Chính hắn cũng không biết năm đó vì sao mình lại có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy, xét đến cùng, con người không ngừng phá vỡ điểm mấu chốt của thói hư tật xấu. Đối xử tốt với một người, cũng giống như đạo lý vay tiền vậy. Cho người khác mượn một trăm đồng, người đó có thể nhớ rất lâu, nhưng nếu cho họ mượn một trăm lượng vàng, người đó liền coi đó trở thành thói quen, cảm thấy đây là việc ngươi nên làm, nếu có một ngày ngươi không cho nữa, trong tâm họ còn sinh lòng oán hận.
Sở Du đối xử tốt với hắn, tốt tới mức hắn coi đó trở thành thói quen, vì thế chung quy hắn luôn cảm thấy, Sở Du giúp đỡ hắn nhiều như vậy chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn công sức, không cần chú ý quá nhiều.
Chờ tới khi hắn quay đầu nhìn lại, trên đời này làm gì có ai có nghĩa vụ phải giúp đỡ ai, giúp là tình nghĩa, còn không giúp là đạo lý. Mà người dẫm lên tình nghĩa của người khác rồi lại coi đó là điều đương nhiên, thì ngay cả súc sinh cũng không bằng. Cho chó ăn nó còn biết cảm ơn, huống chi là người ?
Cố Sở Sinh hít sâu một hơi, giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta và đại phu nhân nói chút chuyện xưa.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn ngồi quỳ xuống đối diện Cố Sở Sinh, ánh mắt sắc lẹm như đao.
“Nhưng mà, chuyện này đã được giải quyết xong,thỉnh hầu gia yên tâm.” Cố Sở Sinh chua xót nở nụ cười: “Ngày sau, ta sẽ không dây dưa với đại phu nhân nữa.”
Thẳng tới khi hắn chuộc lại tội lỗi mà mình đã gây ra.
“Vì sao tẩu ấy lại khóc?”
Vệ Uẩn nhận được kết quả mình muốn, hắn bắt đầu hỏi sang vấn đề mà mình quan tâm nhất. Cố Sở Sinh không nói chuyện, hắn rũ đôi mắt, sau một hồi, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Là ta phụ nàng.”
Vừa dứt lời, con dao găm trong tay áo Vệ Uẩn bất chợt bay đến cắm lên bức tường phía sau Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn Cố Sở Sinh, trong mắt tất cả đều là cảnh cáo.
Lưỡi đao sắc bén cắt qua gương mặt Cố Sở Sinh, máu tươi chảy xuống dưới, Cố Sở Sinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm động, phảng phất như vấn đề sinh tử đã sớm không còn quan trọng.
“Bước chân đi rồi thì đừng có trở về nữa” Vệ Uẩn cũng không quản thái độ mặc kệ sống chết này của Cố Sở Sinh, lạnh lùng nói: “Bằng không ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận.”
Nói xong, Vệ Uẩn phất tay áo, xoay người rời đi.
Cố Sở Sinh nâng ly trà nóng, nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng.
Sở Du mơ mơ màng màng ngủ suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao. Nàng vỗ vỗ đầu cho tỉnh táo, cảm giác choáng váng sau khi say rượu vẫn còn đây.
Vãn Nguyệt bưng chén thuốc giải rượu vào phòng, nhìn thấy Sở Du đỡ đầu liền cười rộ lên: “Ngài đau đầu sao?”
Sở Du ngước mắt nhìn về phía Vãn Nguyệt, thấy Vãn Nguyệt ý cười bên môi, liền “A” một tiếng nói: “Đúng vậy, đã lâu không bị đau đầu rồi, tửu lượng của ta không kém tới mức này chứ?”
“Có thể là do rượu phủ công chúa tác dụng chậm nhưng ngấm sâu.”
Vãn Nguyệt bưng chén thuốc đưa cho Sở Du, Sở Du vừa nhìn thấy chén canh đen sì kia liền nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”
“Tiểu hầu gia biết ngài tỉnh lại sẽ đau đầu, cố ý cho người chuẩn canh thuốc giải rượu. Ngài mau uống đi, tiểu hầu gia chờ ngài lâu rồi.”
“Hắn chờ ta làm gì?”
Sở Du uống một hơi hết bát thuốc, nàng vốn không thích uống thuốc, cảm thấy thuốc quá đắng, nhưng chén thuốc giải rượu ngày hôm nay lại mang theo chút vị ngọt, vô cùng dễ uống. Đoán chừng là Vệ Uẩn dặn người cho thêm đường, hương vị tốt hơn rất nhiều.
Vãn Nguyệt tiếp nhận chén sứ trong tay Sở Du, không nén được ý cười nói: “Tiểu hầu gia nói đã chuẩn bị đại lễ cho phu nhân, sáng tinh mơ đã cho người đưa tới, thấy ngài vẫn chưa tỉnh dậy, ngài ấy lại nâng trở về, phê công văn một lát sau đó mới tới lần nữa.
Lời này khiến Sở Du càng thêm tò mò, nàng nhanh chóng rửa mặt chải đầu, xong xuôi liền ra ngoài đình viện.
Bởi vì hôm qua mưa to, cho nên hôm nay mây mù tan biến, trời quang mây tạnh. Hiện giờ đang là buổi trưa, ánh mặt trời vô cùng ấm áp. Vệ Uẩn một thân bạch y, đưa lưng về phía nàng, hắn đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết là đang lẩm nhẩm nói chuyện với ai.
Chờ Sở Du tới gần mới nghe rõ lời nói của hắn: “ Ngươi đừng chạy! Ta bảo ngươi đừng chạy cơ mà! Chết tiệt, ngươi không được cắn ống quần ta, ai ai ai, ngươi cũng đừng cắn rễ cây nha……”
Sở Du có chút tò mò, nàng tiến lại gần vỗ vỗ vai hắn, sau đó cùng hắn ngồi xổm xuống nói: “Đệ ngồi xổm ở nơi này làm gì?”
Khi nói chuyện, Sở Du liền cảm thấy có thứ gì đó lông xù xù chui vào phía dưới vạt váy mình, nàng hoảng sợ, vội vàng đứng lên. Chờ đứng lên rồi, rốt cuộc Sở Du cũng nhìn rõ dưới đất là một con mèo nhỏ màu trắng.
Nó ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng nhìn qua có vẻ chưa đủ hai tháng, đôi mắt ngập nước đáng thương ngước nhìn Sở Du, trong nháy mắt, bỗng chốc Sở Du không còn bất cứ năng lực chống đỡ nào hết.
Nàng vừa ngồi xuống, lập tức lại thấy một con mèo nhỏ màu đen khác chạy ra từ bên người Vệ Uẩn, bộ dáng vô cùng hoạt bát vui vẻ, như thể không sợ bất cứ điều gì.
Sở Du vốn vô cùng yêu thích mèo nhỏ, hiện giờ trước mặt xuất hiện hai chú mèo nhỏ, trái tim nàng quả thực như muốn tan chảy.
Nàng vuốt đầu mèo nhỏ, cúi đầu cười nói: “Vì sao đệ đột nhiên mang nhiều mèo nhỏ về nhà như vậy?”
“Lần trước tẩu tẩu nói sau này tẩu muốn nuôi 5 con mèo.” Vệ Uẩn từ bên cạnh kéo ba con mèo còn lại ra trước mặt, phân biệt là cam, xám và tam thể. Năm chú mèo này mỗi con một màu sắc khác nhau, bộ dáng đều có vẻ như vừa mới cai sữa, cực kỳ khiến người ta cảm thấy trìu mến. Những con mèo đó vừa rơi xuống đất liền muốn bỏ chạy, Vệ Uẩn muốn gom tất cả chúng nó đặt cùng một chỗ là việc vô cùng gian nan. Hắn còn muốn xếp chúng thành một hàng để Sở Du xem, nhưng việc đó hoàn toàn là si tâm vọng tưởng.
Sở Du ngồi xổm nhìn Vệ Uẩn kéo con mèo này lại đây, lại túm con kia qua. Nàng mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy người này thật ra vẫn còn tâm tính thiếu niên.
“Ta nói muốn nuôi mèo, đệ liền kiếm mèo về cho ta nuôi?” Sở Du chống cằm trêu đùa hắn: “Vậy còn yêu cầu khác của ta thì sao? Đệ còn nhớ không?”
Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng, Vệ Uẩn lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Nhớ rõ.”
Sở Du hơi sửng sốt, thấy bàn tay Vệ Uẩn còn đặt trên người một con mèo nhỏ, nhưng ánh mắt lại chú định trên mặt nàng, giống như đang tuyên thệ lời thề nào đó, giọng điệu không mang theo nửa phần có lệ : “Tẩu tẩu muốn gì, đệ đều nhớ rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả những thứ tẩu tẩu muốn, tiểu thất đều có thể đáp ứng.”
“Nào, tẩu tẩu” Lần này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng học được cách không chế năm con mèo nghịch ngợm, hắn dùng cả hai cánh tay ôm mèo giữ chúng trước ngực, lộ ra hai chân trước, lần lượt xếp thành hàng trước ngực hắn, năm chú mèo nhỏ kia vừa kêu vừa giãy giụa, Vệ Uẩn ôm mèo nhỏ đưa về phía Sở Du, cuối cùng cũng xem như tạo ra cơ hội giúp Sở Du nhìn kỹ chúng một cách hoàn chỉnh. Vệ Uẩn cầm chân một con màu trắng trong đó, lộ ra lớp lót thịt màu hồng phấn dưới lòng bàn chân, cười tủm tỉm nói: “Số mèo này đều do một tay đệ lựa chọn, tẩu xem có thích hay không?”
Sở Du nuốt nước miếng.
Mộng tưởng đời trước, cuối cùng cũng thành công thực hiện bước đầu tiên.
52. Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, tựa như một vùng trời của hắn
Mấy chú mèo nhỏ đó đều chỉ hơn một tháng rưỡi, vì vậy việc cho ăn rất tốn công. Vệ Uẩn giúp Sở Du tìm người chuyên chăm sóc mèo tới thay nàng chăm sóc, tránh trường hợp chăm sóc không đúng cách sẽ làm chết mèo.
Sở Du và Vệ Uẩn làm quen với 5 chú mèo, dựa theo đặc điểm của chúng mà đặt tên, tiếp theo Vệ Uẩn còn có chuyện khác phải làm, vì vậy hắn liền rời đi trước.
Chờ Vệ Uẩn đi rồi, Vãn Nguyệt nhìn Sở Du trêu đùa mèo nhỏ, nàng tiến lên đưa cho Sở Du một chén canh nấm tuyết, nhỏ giọng nói: “Có một việc, nô tỳ không biết có nên nói hay không.”
“Ngươi nói lời này, không phải quyết định sẽ nói ra hay sao?”
Sở Du tiếp nhận khau lau từ trong tay Trường Nguyệt, xoa sạch tay, sau đó lại tiếp nhận chén canh trong tay Vãn Nguyệt, khi làm một loạt những hành động này, ánh mắt nàng vẫn dừng trên người mấy chú mèo nhỏ kia, không nhúc nhích.
Vãn Nguyệt do dự một lát mới nói: “Hôm qua thời điểm nô tỳ đi nấu canh giải rượu cho ngài, Trường Nguyệt nói với nô tỳ, tiểu hầu gia và ngài đơn độc nói chuyện với nhau một lát?”
“Ừ” Trong ký ức của Sở Du, tối hôm xác thật có xảy ra sự việc đó, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Nàng giương mắt nói: “Sao thế?”
“Nô tỳ cảm thấy, dù sao ngài cũng là người mới tang phu, nam nữ khác biệt, có phải hay không……”
Mặc dù Vãn Nguyệt không nói hết câu, nhưng Sở Du lại nghe hiểu rõ ràng.
Từ trước đến nay Vãn Nguyệt luôn là người thận trọng, năm đó nàng cố chấp muốn bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh, chính Vãn Nguyệt là người ngăn cản nàng không buông. Hiện giờ Vãn Nguyệt nói lời này, tất nhiên là nàng đã nhận ra điều gì đó không ổn.
Sở Du lớn lên ngoài biên cương, bên người chủ yếu đều là nam nhân, khi mười mấy tuổi còn có thể vật ngã nhau trên chiến trường, các vấn đề nam nữ khác biệt từ trước đến nay không được xem trọng lắm. Hơn nữa thời điểm Vệ Uẩn tuổi còn nhỏ, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, lâu dần nàng cũng quên mất chuyện này.
Vãn Nguyệt thấy Sở Du rũ mắt suy tư, liền nói tiếp: “Nô tỳ biết ngài cảm thấy hầu gia tuổi còn nhỏ, nhưng tính ra, năm nay hầu gia cũng đầy mười lăm rồi, không còn là đứa trẻ nữa, những việc dễ gây hiểu lầm nên tránh vẫn tốt hơn.”
“Ừm.”
Sở Du biết Vãn Nguyệt lo lắng, nàng gật đầu nói: “Ta biết. Nhưng tâm tính hắn vẫn còn trẻ con, ngươi cũng không nên nghĩ quá nhiều, không sao đâu.”
Vãn Nguyệt thấy Sở Du có chủ kiến, nên cũng không khuyên nhiều nữa. Chờ Sở Du ăn xong canh nấm tuyết, nàng yên lặng đứng xem Sở Du bế một chú mèo nhỏ vào nhà.
Vệ Uẩn cáo ốm với Thuần Đức Đế, ngày thường cũng không thường xuyên thượng triều, ở nhà cùng Tưởng Thuần dạy dỗ năm vị tiểu công tử. Hiện giờ trong nhà có thêm mèo, các tiểu công tử rất tò mò về chúng, mỗi ngày Vệ Uẩn đều đúng giờ dẫn theo mấy vị tiểu công tử tới chơi với mèo. Lúc này Tưởng Thuần cũng thuận tiện mang theo sổ sách lại đây đối chiếu cùng Sở Du.
Qua hai ba ngày, trưởng công chúa liền cử người mang tin tức đến đây, hai ngày nữa nàng sẽ cùng hoàng đế xuất cung, cải trang vi hành, dặn dò Cố Sở Sinh buổi trưa trốn vào sòng bạc Phúc Tường.
Vệ Uẩn nhận được tin tức, lập tức cho người đi thông báo với Cố Sở Sinh, Sở Du nghe xong tin tức này, nhíu mày nói: “Người đuổi giết hắn, đã sắp xếp tốt chưa?”
“An bài thỏa đáng rồi.”
Vệ Uẩn gật đầu nói: “Đệ dùng danh nghĩa Diêu Dũng thuê người của Thiên Ẩn Đường.”
Thiên Ẩn Đường là tổ chức sát thủ bậc nhất trên giang hồ. Nhận được câu trả lời của Vệ Uẩn, Sở Du có chút ngoài ý muốn: “Đệ ngụy trang thành Diêu Dũng bằng cách nào?”
“Thủ hạ của hắn có một người tên Trần Trúc.”
Vệ Uẩn cúi đầu nhìn tin tức do tai mắt khắp nơi của Vệ gia gửi về, giải thích với Sở Du: “Hắn vốn là người của chúng ta, đệ nhờ hắn thuyết phục cấp trên của hắn viết thư thuê sát thủ Thiên Ẩn Đường.”
Biện pháp khúc chiết như thế, cho dù hoàng đế điều tra, cũng tra không tới trên đầu Vệ Uẩn.
Rốt cuộc Diêu Dũng muốn giết Cố Sở Sinh là thật, chỉ cần tùy tiện điều tra một đường này Cố Sở Sinh đã vượt qua như thế nào, thậm chí còn không cần hỏi Thiên Ẩn Đường, cũng có thể nghĩ đến độc thủ phía sau màn.
“Nhưng mà” Sở Du nghĩ nghĩ, có chút lo lắng nói: “Nếu hai ngày sau, Thiên Ẩn Đường không tìm được Cố Sở Sinh ở trong sòng bạc, như vậy làm sao vừa vặn chạm mặt bệ hạ được?”
“Sòng bạc Phúc Tường là sản nghiệp Diêu gia.”
Trốn trong sòng bạc Phúc Tường là chủ ý của Vệ Uẩn, hắn tự có suy tính của hắn: “Hiện giờ nếu Diêu Dũng muốn giết Cố Sở Sinh, sản nghiệp các nơi của Diêu gia đã sớm nhận được tin tức. Đêm nay chúng ta sẽ đưa Cố Sở Sinh rời phủ, sau đó để hắn tự mình tìm một khách điếm dưới sản nghiệp Diêu gia nghỉ tạm, người Diêu gia một khi phát hiện ra hắn, nhất định sẽ đuổi giết, đến lúc đó phải xem ở bản lĩnh của Cố Sở Sinh.”
“Nếu Cố Sở Sinh không thành công thì sao?” Sở Du lại hỏi.
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Lúc đó đệ sẽ âm thầm tương trợ, trộm giúp hắn một tay.”
Vệ Uẩn nói âm thầm tương trợ, Sở Du liền hiểu được, kỳ thật chỉ cần Cố Sở Sinh có thể chạy, một đường bị đuổi theo cũng tốt. Nếu không chạy được, Vệ Uẩn sẽ phái người tới giúp đỡ Cố Sở Sinh chạy trốn. Chuyện này không thể có quá nhiều người tham gia, nhiều khi xuất hiện nhiều người sẽ khiến người ta nhìn ra manh mối có người hỗ trợ.
Mà người hỗ trợ người này là ai, Vệ Uẩn nói là mình, nhưng Sở Du cũng hiểu được, kỳ thật nàng càng thích hợp hơn.
Trong tay nàng có thư phóng thê do chính tay Vệ Uẩn viết, giữa nàng và Cố Sở Sinh lại có một đoạn tình cảm mọi người đều biết như vậy. Nàng giúp Cố Sở Sinh, cho dù sau đó có bị người tra được, cũng có thể lấy lệ cho qua. Nhưng nếu người Vệ gia phái đi bị tra được, lấy tâm tư của Thuần Đức Đế, sợ rằng sẽ nhận định là Vệ gia cố tình hãm hại Diêu Dũng.
Thôi……
Sở Du suy nghĩ, cùng lắm thì thời điểm xảy ra chuyện, nàng giúp hắn một chút là được.
Sở Du yên lòng, gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vào ban đêm, Vệ gia âm thầm đưa Cố Sở Sinh ra khỏi Vệ phủ, Sở Du nên làm cái gì vẫn làm cái đó, nàng cũng không quá lo lắng.
Tới nửa đêm, Vệ Hạ đột nhiên vọt tới trước cửa phòng Sở Du, nôn nóng nói: “Đại phu nhân, không tốt rồi.”
“Hử?”
Sở Du giọng nói bằng phẳng, đứng dậy : “Chuyện gì?”
“Diêu gia phái hai đội nhân mã, hiện giờ đang đuổi theo Cố Sở Sinh, nếu Vệ gia còn không ra tay, chỉ sợ Cố Sở Sinh sẽ chạy không thoát. Hiện tại tiểu hầu gia đang chuẩn bị đi hỗ trợ, ngài ấy tính toán một mình dẫn theo Cố Sở Sinh đi ẩn náu.” Vệ Hạ nôn nóng mở miệng, Sở Du đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, giơ tay ra hiệu cho Vệ Hạ ra ngoài, nói: “Ngươi mau ngăn cản hắn lại, việc này ta sẽ giải quyết, ngươi hãy nói cho hắn, ta đã đuổi theo ra ngoài, cho dù ngày sau điều tra ra, cũng là ta nhớ nhung tình cảm trong quá khứ mà cứu mạng Cố Sở Sinh, không liên quan tới Vệ phủ.”
Sở Du nói xong, xoay người đi thay một thân y phục dạ hành, trực tiếp đi về phía chuồng ngựa.
Dắt ngựa ra ngoài, thời điểm Sở Du đang chuẩn bị lên ngựa, liền nghe thấy tiếng nói dồn dập của Vệ Uẩn : “Tẩu tẩu đừng đi!”
Nói xong, Vệ Uẩn chạy tới trước ngựa Sở Du, vươn tay giữ chặt dây cương, nôn nóng nói: “Để đệ đi!”
“Đệ muốn đi?” Giọng nói Sở Du lạnh lẽo.
“Tẩu tẩu……” Vệ Uẩn thấy Sở Du tức giận, khí thế tức khắc hạ xuống, Sở Du đột nhiên đề cao âm lượng: “Đường đường là Trấn Quốc Công, một chút việc nhỏ này cũng phiền tới đệ phải đi? Vậy đệ và đám người Vệ Thu có gì khác nhau? Đệ tránh ra cho ta!”
Nghe được lời này, Vệ Uẩn ngẩn người, Sở Du xoay người lên ngựa, dùng roi chỉ vào chóp mũi hắn: “Yên ổn ngốc tại Vệ phủ giả bệnh cho ta, thời điểm cần dùng người đệ hãy xuất hiện!”
“Tẩu tẩu……”
“Trưởng huynh như cha trưởng tẩu như mẹ!” Sở Du quát chói tai: “Đừng chậm trễ thời gian, mau trở về!”
Nói xong, Sở Du phân phó Vệ Hạ nói: “Coi chừng hắn.”
Sau đó liền dẫn theo người, quất ngựa lao ra ngoài.
Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn bóng dáng Sở Du, hắn hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không thể nói thành lời.
Cảm giác vô lực trào dâng sâu sắc, không phải hắn không muốn ngăn cản nàng, không phải không thể ngăn cản nàng, nhưng nhìn bộ dáng nôn nóng của nàng như vậy, hắn làm sao không rõ, nàng muốn đi, đơn giản là vì người kia mà thôi.
Lần trước đi Côn Dương, cũng vì muốn cứu người đó.
Hắn nhìn người nọ quất ngựa rời đi, nói không rõ trong lòng là tư vị gì, Vệ Hạ thở dài nói: “Hầu gia, đại phu nhân nói đúng, ngài không nên xuất đầu trong việc này. Ngài cũng đừng khổ sở.”
Nghe được câu “Đừng khổ sở” kia, Vệ Thu từ từ liếc mắt nhìn Vệ Hạ một cái.
Vệ Uẩn cười cười, có chút kỳ quái nói: “Ta có gì phải khổ sở? Ta chỉ lo lắng mà thôi.”
Vệ Hạ hơi sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu nói: “Là thuộc hạ nói sai rồi.”
Nhưng mà thật sự kỳ quái.
Sau khi Vệ Hạ nói xong câu đó, thế nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy lời nói của Vệ Hạ có vài phần chính xác, trong lòng dường như thật sự có chút chua xót.
Hắn cũng không rõ đây là cảm giác gì, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là cảm xúc thời niên thiếu khi thấy mẫu thân sủng ái đại ca hơn mình đi.
Hắn mím môi, xoay người trở về đình viện.
Sở Du ra khỏi Vệ phủ, một đường đuổi tới chỗ Cố Sở Sinh đang bị vây khốn.
Cố Sở Sinh bị bao vây trong cánh rừng, hắn thiết kế bẫy rập, đối phương mấy lần ăn mệt dưới tay hắn nên cũng không dám tiến về phía trước, hai bên cứ giằng co như vậy.
Sở Du tránh ở trên cây, quan sát thế cục. Sát thủ cẩn thận tìm kiếm trong bụi cỏ, còn thân ảnh Cố Sở Sinh lại hoàn toàn nhìn không ra.
Những tên sát thủ đó không dám chia nhau ra đi tìm, tất cả đều tựa lưng vào nhau, thật cẩn thận tìm kiếm, mà một nhóm người khác đang bao vây ở vòng ngoài, phòng ngừa Cố Sở Sinh chạy trốn.
Phương thức tìm kiếm như vậy tuy rằng chậm chạp, nhưng sớm muộn gì cũng tìm thấy Cố Sở Sinh, Sở Du không dám vọng động, nàng nấp ở nơi tối tăm lẳng lặng chờ đợi.
Cố Sở Sinh am hiểu kỳ môn độn giáp, đám người kia lục soát lâu như vậy vẫn chưa tìm được, tất nhiên là bởi vì Cố Sở Sinh sử dụng chút biện pháp. Đối phương lục soát trong chốc lát, có chút nôn nóng, một người trong số đó tức giận nói: “Chúng ta dứt khoát đốt luôn cánh rừng này đi! Ta không tin con ba ba kia còn không chui vào rọ! Người này võ công không tốt, cho dù chạy cũng chạy không xa, chúng ta chỉ cần ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ là được rồi.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Sở Du rùng mình, đám người kia vừa quyết định liền bắt tay vào làm, mấy người nhanh chóng chừa ra vùng đất rộng khoảng một trượng, sau đó vây quanh bên ngoài khoảng đất đó, chia nhau đổ rượu ra bốn phía.
Sở Du thấy những người này bắt đầu châm lửa, nàng lập tức nín thở. Hỏa thế càng lúc càng lớn, thiêu đốt từ ngoài vào trong, Sở Du đứng trên ngọn cây, nhìn chằm chằm vào mảnh đất đang bị vây khốn kia.
Lửa chảy mười lăm phút, bởi vì vào đông nhiều củi đốt, vòng ngoài đã bị đốt cháy hoàn toàn, mảnh đất kia bị bao trùm bởi khói lửa lượn lờ, trong lòng Sở Du đánh nhịp tính toán.
Chiêu phóng hỏa đốt rừng này, hầu hết mọi người không phải bị thiêu chết, mà là hít phải một lượng lớn khói bụi mịt mù dẫn tới tình trạng hít thở không thông mà chết, nếu Cố Sở Sinh còn không xuất hiện, đốt thêm một hồi nữa, chỉ sợ ngay cả nàng cũng bị hun chết.
Sở Du cân nhắc một lát, nhìn thấy thế lửa cực lớn ngoài vòng, đám người sát thủ nhìn thấy thế lửa như vậy, một người trong đó cười nói: “Ta nói chúng ta không cần tìm nữa, chỉ cần bao vây như vậy, nếu hắn không ra, chúng ta ngồi chờ nhặt xác cho hắn là được rồi. Ngay cả nhuyễn cân tán cũng bỏ vào, nơi này chỉ sợ một con thỏ cũng không thể động đậy.”
Vừa nghe lời này, Sở Du không chút do dự, trượt xuống theo thân cây, động tác linh hoạt quỷ mị.
Thời điểm đặt chân xuống mặt đất, Sở Du lập tức ngừng thở, nàng lấy khăn tay ra, nhỏ thuốc vào trong khăn tay, che ở chóp mũi ngăn cách bụi cùng dược hiệu của nhuyễn cân tán, lúc này mới tiến vào tìm người.
Nàng khom lưng, nương theo ánh lửa nhanh chóng quét mỗi một tấc đất, không lâu sau, nàng nghe thấy giọng nói thầm thì: “A Du……”
Sở Du xoay người, bước nhanh tiến tới trước một bụi cỏ, đập vào mắt nàng là hình ảnh Cố Sở Sinh mình đầy thương tích đang đổ gục trên mặt đất.
Hắn đã hoàn toàn không thể động đậy, Sở Du không nói hai lời, lập tức khiêng hắn lên vai, nhón mũi chân, tung người lên một cây đại thụ gần đó.
Võ công Sở Du luyện tập thiên về thuần âm, thân hình nhẹ nhàng, khinh công so với những người tập võ bình thường thì tốt hơn rất nhiều. Không chỉ leo ngọn cây, mà nàng còn có thể di chuyển nhanh thoăn thoắt từ ngọn cây này sang ngọn cây khác.
Cố Sở Sinh được nàng khiêng trên vai, hắn quay đầu nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, đường nét gương mặt Sở Du hiện ra vô cùng rõ ràng, đôi mắt, sống mũi, khóe môi.
Sở Du mười sáu tuổi vẫn đang ở trong độ tuổi tươi đẹp nhất.
Cố Sở Sinh nhìn nàng, hắn không đành lòng di dời ánh mắt. Trong lòng hắn biết giờ phút này vô cùng quý giá, đời trước Sở Du cũng cứu hắn như vậy, thời niên thiếu Sở Du đã có vô số lần khiêng hắn bỏ chạy như vậy.
Tới khu vực an toàn, Sở Du tìm một ngôi miếu hoang, trực tiếp ném Cố Sở Sinh vào trong, nàng giơ tay nhéo cằm hắn, đút cho hắn một viên thuốc, sau đó lại nhanh chóng ném một đống chai lọ cho hắn, nói: “Chuyện còn lại ngươi phải tự mình sắp xếp, ta tránh ở chỗ tối, không đến thời khắc mấu chốt ta sẽ không xuất hiện. Ngươi mau chóng bôi thuốc đi, chờ thế lửa giảm bớt, bọn họ biết ngươi không chết, chỉ sợ sẽ lập tức đuổi theo.”
“Ừm.” Cố Sở Sinh cúi đầu lên tiếng, sau khi nuốt viên thuốc Sở Du nhét vào miệng, rốt cuộc hắn cũng có thể nhúc nhích, hắn thong thả đứng dậy nhặt đống chai lọ trên mặt đất lên, không nói nửa lời. Sở Du thấy hôm nay hắn im ắng lạ thường, không khỏi có chút kỳ quái, quay đầu nhìn hắn một cái, và rồi trong đầu nàng lại suy nghĩ, hắn như thế nào thì có quan hệ gì với mình?
Nàng không nói hai lời, lập tức xoay người bay lên xà ngang nấp mình vào trong bóng tối, đôi tay ôm kiếm trước ngực, ngả đầu nằm ngủ.
Cố Sở Sinh ngồi bên dưới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua xà ngang.
Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, nàng giống như cả bầu trời che mưa chắn gió giúp hắn.
Cố Sở Sinh bị rống một tiếng, ánh mắt chậm rãi dời sang mặt Vệ Uẩn, đồ vật
vương vãi đầy đất, hắn nhìn thấy cây trâm kia, duỗi tay muốn lấy.
Vệ Uẩn giơ tay ấn mặt hắn trên mặt đất, phát ra tiếng “Loảng xoảng”, trong thanh âm của Vệ Uẩn mang theo sự lạnh lẽo: “Ngươi bị câm rồi sao?”
“Cố đại nhân, hầu gia hỏi cái gì, ngài liền nói đi.”
Nghe được tiếng nói của Vệ Uẩn, Vệ Hạ liền biết không ổn. Tính tình Vệ Uẩn vốn dĩ không tốt, nếu ngài ấy rống to nghĩa là tức giận. Nếu giọng nói ngài ấy trở nên âm lãnh, đó chính là sát ý. Vì thế hắn phải nhanh chóng đứng ra hoà giải, không chút nghi ngờ, nếu Cố Sở Sinh nói điều gì không xuôi tai, Vệ Uẩn sẽ lập tức rút đầu lưỡi.
Cố Sở Sinh trông thấy bộ dáng gấp gáp của Vệ Hạ , sự mờ mịt trong ánh mắt chậm rãi biến mất, hắn bình tĩnh lại, nói với Vệ Uẩn: “Ngài buông ta ra trước.”
Vệ Uẩn nhìn Cố Sở Sinh chằm chằm, Cố Sở Sinh cũng đón nhận ánh mắt của Vệ Uẩn, không có nửa phần lùi bước. Sau một hồi, Vệ Uẩn chậm rãi buông lỏng tay, Cố Sở Sinh giãy giụa muốn tự mình bò dậy, duỗi tay nhặt lấy cây trâm.
Đó là một cây trâm cài bằng gỗ khảm mã não màu đỏ, nếu là người quen thuộc với Sở Du, có thể dễ dàng nhận ra, đây là cây trâm Sở Du yêu thích nhất trước năm nàng mười lăm tuổi.
Vào đêm Sở Du quyết tâm bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh, nàng đã dùng cây trâm này làm tín vật đưa đến Cố phủ, Cố Sở Sinh cho người trả lại, Sở Du không chịu nhận, Cố Sở Sinh liền dứt khoát ném cây trâm vào hồ nước trong viện.
Đời này sau khi Cố Sở Sinh trở về, hắn mò tìm dưới hồ nước hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được. Vốn dĩ hắn cho rằng, đây chính là tín vật để hắn và Sở Du bắt đầu một lần nữa, đồng thời đây cũng là lễ vật đầu tiên mà Sở Du tặng cho hắn, tuy nhiên hiện giờ mới phát hiện, có lẽ đây là món đồ cuối cùng của Sở Du mà hắn có được.
Hắn lau khô vết máu trên khóe miệng, cầm cây trâm, dùng khăn lông cẩn thận lau chùi.
Vệ Uẩn chú ý tới cây trâm kia, thần sắc Cố Sở Sinh quá dịu dàng, trong sự dịu dàng lại mang theo cảm giác chua xót nói không nên lời, khiến người ngoài khi nhìn vào liền cảm thấy có vài phần đáng thương.
Cơn giận của hắn từ từ vơi đi, Cố Sở Sinh cẩn thận cất cây trâm vào trong người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Nàng không sao chứ?”
“Không tốt lắm.”
Vệ Uẩn lạnh băng lên tiếng: “Ta chưa bao giờ thấy tẩu tử khổ sở như thế.”
Cố Sở Sinh cười khổ.
Sở Du đau khổ, hắn hiểu. Ai đã từng trải qua cuộc đời bi thảm như vậy, đều sẽ cảm thấy khổ sở.
Chính hắn cũng không biết năm đó vì sao mình lại có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy, xét đến cùng, con người không ngừng phá vỡ điểm mấu chốt của thói hư tật xấu. Đối xử tốt với một người, cũng giống như đạo lý vay tiền vậy. Cho người khác mượn một trăm đồng, người đó có thể nhớ rất lâu, nhưng nếu cho họ mượn một trăm lượng vàng, người đó liền coi đó trở thành thói quen, cảm thấy đây là việc ngươi nên làm, nếu có một ngày ngươi không cho nữa, trong tâm họ còn sinh lòng oán hận.
Sở Du đối xử tốt với hắn, tốt tới mức hắn coi đó trở thành thói quen, vì thế chung quy hắn luôn cảm thấy, Sở Du giúp đỡ hắn nhiều như vậy chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn công sức, không cần chú ý quá nhiều.
Chờ tới khi hắn quay đầu nhìn lại, trên đời này làm gì có ai có nghĩa vụ phải giúp đỡ ai, giúp là tình nghĩa, còn không giúp là đạo lý. Mà người dẫm lên tình nghĩa của người khác rồi lại coi đó là điều đương nhiên, thì ngay cả súc sinh cũng không bằng. Cho chó ăn nó còn biết cảm ơn, huống chi là người ?
Cố Sở Sinh hít sâu một hơi, giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta và đại phu nhân nói chút chuyện xưa.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn ngồi quỳ xuống đối diện Cố Sở Sinh, ánh mắt sắc lẹm như đao.
“Nhưng mà, chuyện này đã được giải quyết xong,thỉnh hầu gia yên tâm.” Cố Sở Sinh chua xót nở nụ cười: “Ngày sau, ta sẽ không dây dưa với đại phu nhân nữa.”
Thẳng tới khi hắn chuộc lại tội lỗi mà mình đã gây ra.
“Vì sao tẩu ấy lại khóc?”
Vệ Uẩn nhận được kết quả mình muốn, hắn bắt đầu hỏi sang vấn đề mà mình quan tâm nhất. Cố Sở Sinh không nói chuyện, hắn rũ đôi mắt, sau một hồi, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Là ta phụ nàng.”
Vừa dứt lời, con dao găm trong tay áo Vệ Uẩn bất chợt bay đến cắm lên bức tường phía sau Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn Cố Sở Sinh, trong mắt tất cả đều là cảnh cáo.
Lưỡi đao sắc bén cắt qua gương mặt Cố Sở Sinh, máu tươi chảy xuống dưới, Cố Sở Sinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm động, phảng phất như vấn đề sinh tử đã sớm không còn quan trọng.
“Bước chân đi rồi thì đừng có trở về nữa” Vệ Uẩn cũng không quản thái độ mặc kệ sống chết này của Cố Sở Sinh, lạnh lùng nói: “Bằng không ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận.”
Nói xong, Vệ Uẩn phất tay áo, xoay người rời đi.
Cố Sở Sinh nâng ly trà nóng, nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng.
Sở Du mơ mơ màng màng ngủ suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao. Nàng vỗ vỗ đầu cho tỉnh táo, cảm giác choáng váng sau khi say rượu vẫn còn đây.
Vãn Nguyệt bưng chén thuốc giải rượu vào phòng, nhìn thấy Sở Du đỡ đầu liền cười rộ lên: “Ngài đau đầu sao?”
Sở Du ngước mắt nhìn về phía Vãn Nguyệt, thấy Vãn Nguyệt ý cười bên môi, liền “A” một tiếng nói: “Đúng vậy, đã lâu không bị đau đầu rồi, tửu lượng của ta không kém tới mức này chứ?”
“Có thể là do rượu phủ công chúa tác dụng chậm nhưng ngấm sâu.”
Vãn Nguyệt bưng chén thuốc đưa cho Sở Du, Sở Du vừa nhìn thấy chén canh đen sì kia liền nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”
“Tiểu hầu gia biết ngài tỉnh lại sẽ đau đầu, cố ý cho người chuẩn canh thuốc giải rượu. Ngài mau uống đi, tiểu hầu gia chờ ngài lâu rồi.”
“Hắn chờ ta làm gì?”
Sở Du uống một hơi hết bát thuốc, nàng vốn không thích uống thuốc, cảm thấy thuốc quá đắng, nhưng chén thuốc giải rượu ngày hôm nay lại mang theo chút vị ngọt, vô cùng dễ uống. Đoán chừng là Vệ Uẩn dặn người cho thêm đường, hương vị tốt hơn rất nhiều.
Vãn Nguyệt tiếp nhận chén sứ trong tay Sở Du, không nén được ý cười nói: “Tiểu hầu gia nói đã chuẩn bị đại lễ cho phu nhân, sáng tinh mơ đã cho người đưa tới, thấy ngài vẫn chưa tỉnh dậy, ngài ấy lại nâng trở về, phê công văn một lát sau đó mới tới lần nữa.
Lời này khiến Sở Du càng thêm tò mò, nàng nhanh chóng rửa mặt chải đầu, xong xuôi liền ra ngoài đình viện.
Bởi vì hôm qua mưa to, cho nên hôm nay mây mù tan biến, trời quang mây tạnh. Hiện giờ đang là buổi trưa, ánh mặt trời vô cùng ấm áp. Vệ Uẩn một thân bạch y, đưa lưng về phía nàng, hắn đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết là đang lẩm nhẩm nói chuyện với ai.
Chờ Sở Du tới gần mới nghe rõ lời nói của hắn: “ Ngươi đừng chạy! Ta bảo ngươi đừng chạy cơ mà! Chết tiệt, ngươi không được cắn ống quần ta, ai ai ai, ngươi cũng đừng cắn rễ cây nha……”
Sở Du có chút tò mò, nàng tiến lại gần vỗ vỗ vai hắn, sau đó cùng hắn ngồi xổm xuống nói: “Đệ ngồi xổm ở nơi này làm gì?”
Khi nói chuyện, Sở Du liền cảm thấy có thứ gì đó lông xù xù chui vào phía dưới vạt váy mình, nàng hoảng sợ, vội vàng đứng lên. Chờ đứng lên rồi, rốt cuộc Sở Du cũng nhìn rõ dưới đất là một con mèo nhỏ màu trắng.
Nó ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng nhìn qua có vẻ chưa đủ hai tháng, đôi mắt ngập nước đáng thương ngước nhìn Sở Du, trong nháy mắt, bỗng chốc Sở Du không còn bất cứ năng lực chống đỡ nào hết.
Nàng vừa ngồi xuống, lập tức lại thấy một con mèo nhỏ màu đen khác chạy ra từ bên người Vệ Uẩn, bộ dáng vô cùng hoạt bát vui vẻ, như thể không sợ bất cứ điều gì.
Sở Du vốn vô cùng yêu thích mèo nhỏ, hiện giờ trước mặt xuất hiện hai chú mèo nhỏ, trái tim nàng quả thực như muốn tan chảy.
Nàng vuốt đầu mèo nhỏ, cúi đầu cười nói: “Vì sao đệ đột nhiên mang nhiều mèo nhỏ về nhà như vậy?”
“Lần trước tẩu tẩu nói sau này tẩu muốn nuôi 5 con mèo.” Vệ Uẩn từ bên cạnh kéo ba con mèo còn lại ra trước mặt, phân biệt là cam, xám và tam thể. Năm chú mèo này mỗi con một màu sắc khác nhau, bộ dáng đều có vẻ như vừa mới cai sữa, cực kỳ khiến người ta cảm thấy trìu mến. Những con mèo đó vừa rơi xuống đất liền muốn bỏ chạy, Vệ Uẩn muốn gom tất cả chúng nó đặt cùng một chỗ là việc vô cùng gian nan. Hắn còn muốn xếp chúng thành một hàng để Sở Du xem, nhưng việc đó hoàn toàn là si tâm vọng tưởng.
Sở Du ngồi xổm nhìn Vệ Uẩn kéo con mèo này lại đây, lại túm con kia qua. Nàng mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy người này thật ra vẫn còn tâm tính thiếu niên.
“Ta nói muốn nuôi mèo, đệ liền kiếm mèo về cho ta nuôi?” Sở Du chống cằm trêu đùa hắn: “Vậy còn yêu cầu khác của ta thì sao? Đệ còn nhớ không?”
Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng, Vệ Uẩn lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Nhớ rõ.”
Sở Du hơi sửng sốt, thấy bàn tay Vệ Uẩn còn đặt trên người một con mèo nhỏ, nhưng ánh mắt lại chú định trên mặt nàng, giống như đang tuyên thệ lời thề nào đó, giọng điệu không mang theo nửa phần có lệ : “Tẩu tẩu muốn gì, đệ đều nhớ rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả những thứ tẩu tẩu muốn, tiểu thất đều có thể đáp ứng.”
“Nào, tẩu tẩu” Lần này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng học được cách không chế năm con mèo nghịch ngợm, hắn dùng cả hai cánh tay ôm mèo giữ chúng trước ngực, lộ ra hai chân trước, lần lượt xếp thành hàng trước ngực hắn, năm chú mèo nhỏ kia vừa kêu vừa giãy giụa, Vệ Uẩn ôm mèo nhỏ đưa về phía Sở Du, cuối cùng cũng xem như tạo ra cơ hội giúp Sở Du nhìn kỹ chúng một cách hoàn chỉnh. Vệ Uẩn cầm chân một con màu trắng trong đó, lộ ra lớp lót thịt màu hồng phấn dưới lòng bàn chân, cười tủm tỉm nói: “Số mèo này đều do một tay đệ lựa chọn, tẩu xem có thích hay không?”
Sở Du nuốt nước miếng.
Mộng tưởng đời trước, cuối cùng cũng thành công thực hiện bước đầu tiên.
52. Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, tựa như một vùng trời của hắn
Mấy chú mèo nhỏ đó đều chỉ hơn một tháng rưỡi, vì vậy việc cho ăn rất tốn công. Vệ Uẩn giúp Sở Du tìm người chuyên chăm sóc mèo tới thay nàng chăm sóc, tránh trường hợp chăm sóc không đúng cách sẽ làm chết mèo.
Sở Du và Vệ Uẩn làm quen với 5 chú mèo, dựa theo đặc điểm của chúng mà đặt tên, tiếp theo Vệ Uẩn còn có chuyện khác phải làm, vì vậy hắn liền rời đi trước.
Chờ Vệ Uẩn đi rồi, Vãn Nguyệt nhìn Sở Du trêu đùa mèo nhỏ, nàng tiến lên đưa cho Sở Du một chén canh nấm tuyết, nhỏ giọng nói: “Có một việc, nô tỳ không biết có nên nói hay không.”
“Ngươi nói lời này, không phải quyết định sẽ nói ra hay sao?”
Sở Du tiếp nhận khau lau từ trong tay Trường Nguyệt, xoa sạch tay, sau đó lại tiếp nhận chén canh trong tay Vãn Nguyệt, khi làm một loạt những hành động này, ánh mắt nàng vẫn dừng trên người mấy chú mèo nhỏ kia, không nhúc nhích.
Vãn Nguyệt do dự một lát mới nói: “Hôm qua thời điểm nô tỳ đi nấu canh giải rượu cho ngài, Trường Nguyệt nói với nô tỳ, tiểu hầu gia và ngài đơn độc nói chuyện với nhau một lát?”
“Ừ” Trong ký ức của Sở Du, tối hôm xác thật có xảy ra sự việc đó, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Nàng giương mắt nói: “Sao thế?”
“Nô tỳ cảm thấy, dù sao ngài cũng là người mới tang phu, nam nữ khác biệt, có phải hay không……”
Mặc dù Vãn Nguyệt không nói hết câu, nhưng Sở Du lại nghe hiểu rõ ràng.
Từ trước đến nay Vãn Nguyệt luôn là người thận trọng, năm đó nàng cố chấp muốn bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh, chính Vãn Nguyệt là người ngăn cản nàng không buông. Hiện giờ Vãn Nguyệt nói lời này, tất nhiên là nàng đã nhận ra điều gì đó không ổn.
Sở Du lớn lên ngoài biên cương, bên người chủ yếu đều là nam nhân, khi mười mấy tuổi còn có thể vật ngã nhau trên chiến trường, các vấn đề nam nữ khác biệt từ trước đến nay không được xem trọng lắm. Hơn nữa thời điểm Vệ Uẩn tuổi còn nhỏ, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, lâu dần nàng cũng quên mất chuyện này.
Vãn Nguyệt thấy Sở Du rũ mắt suy tư, liền nói tiếp: “Nô tỳ biết ngài cảm thấy hầu gia tuổi còn nhỏ, nhưng tính ra, năm nay hầu gia cũng đầy mười lăm rồi, không còn là đứa trẻ nữa, những việc dễ gây hiểu lầm nên tránh vẫn tốt hơn.”
“Ừm.”
Sở Du biết Vãn Nguyệt lo lắng, nàng gật đầu nói: “Ta biết. Nhưng tâm tính hắn vẫn còn trẻ con, ngươi cũng không nên nghĩ quá nhiều, không sao đâu.”
Vãn Nguyệt thấy Sở Du có chủ kiến, nên cũng không khuyên nhiều nữa. Chờ Sở Du ăn xong canh nấm tuyết, nàng yên lặng đứng xem Sở Du bế một chú mèo nhỏ vào nhà.
Vệ Uẩn cáo ốm với Thuần Đức Đế, ngày thường cũng không thường xuyên thượng triều, ở nhà cùng Tưởng Thuần dạy dỗ năm vị tiểu công tử. Hiện giờ trong nhà có thêm mèo, các tiểu công tử rất tò mò về chúng, mỗi ngày Vệ Uẩn đều đúng giờ dẫn theo mấy vị tiểu công tử tới chơi với mèo. Lúc này Tưởng Thuần cũng thuận tiện mang theo sổ sách lại đây đối chiếu cùng Sở Du.
Qua hai ba ngày, trưởng công chúa liền cử người mang tin tức đến đây, hai ngày nữa nàng sẽ cùng hoàng đế xuất cung, cải trang vi hành, dặn dò Cố Sở Sinh buổi trưa trốn vào sòng bạc Phúc Tường.
Vệ Uẩn nhận được tin tức, lập tức cho người đi thông báo với Cố Sở Sinh, Sở Du nghe xong tin tức này, nhíu mày nói: “Người đuổi giết hắn, đã sắp xếp tốt chưa?”
“An bài thỏa đáng rồi.”
Vệ Uẩn gật đầu nói: “Đệ dùng danh nghĩa Diêu Dũng thuê người của Thiên Ẩn Đường.”
Thiên Ẩn Đường là tổ chức sát thủ bậc nhất trên giang hồ. Nhận được câu trả lời của Vệ Uẩn, Sở Du có chút ngoài ý muốn: “Đệ ngụy trang thành Diêu Dũng bằng cách nào?”
“Thủ hạ của hắn có một người tên Trần Trúc.”
Vệ Uẩn cúi đầu nhìn tin tức do tai mắt khắp nơi của Vệ gia gửi về, giải thích với Sở Du: “Hắn vốn là người của chúng ta, đệ nhờ hắn thuyết phục cấp trên của hắn viết thư thuê sát thủ Thiên Ẩn Đường.”
Biện pháp khúc chiết như thế, cho dù hoàng đế điều tra, cũng tra không tới trên đầu Vệ Uẩn.
Rốt cuộc Diêu Dũng muốn giết Cố Sở Sinh là thật, chỉ cần tùy tiện điều tra một đường này Cố Sở Sinh đã vượt qua như thế nào, thậm chí còn không cần hỏi Thiên Ẩn Đường, cũng có thể nghĩ đến độc thủ phía sau màn.
“Nhưng mà” Sở Du nghĩ nghĩ, có chút lo lắng nói: “Nếu hai ngày sau, Thiên Ẩn Đường không tìm được Cố Sở Sinh ở trong sòng bạc, như vậy làm sao vừa vặn chạm mặt bệ hạ được?”
“Sòng bạc Phúc Tường là sản nghiệp Diêu gia.”
Trốn trong sòng bạc Phúc Tường là chủ ý của Vệ Uẩn, hắn tự có suy tính của hắn: “Hiện giờ nếu Diêu Dũng muốn giết Cố Sở Sinh, sản nghiệp các nơi của Diêu gia đã sớm nhận được tin tức. Đêm nay chúng ta sẽ đưa Cố Sở Sinh rời phủ, sau đó để hắn tự mình tìm một khách điếm dưới sản nghiệp Diêu gia nghỉ tạm, người Diêu gia một khi phát hiện ra hắn, nhất định sẽ đuổi giết, đến lúc đó phải xem ở bản lĩnh của Cố Sở Sinh.”
“Nếu Cố Sở Sinh không thành công thì sao?” Sở Du lại hỏi.
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Lúc đó đệ sẽ âm thầm tương trợ, trộm giúp hắn một tay.”
Vệ Uẩn nói âm thầm tương trợ, Sở Du liền hiểu được, kỳ thật chỉ cần Cố Sở Sinh có thể chạy, một đường bị đuổi theo cũng tốt. Nếu không chạy được, Vệ Uẩn sẽ phái người tới giúp đỡ Cố Sở Sinh chạy trốn. Chuyện này không thể có quá nhiều người tham gia, nhiều khi xuất hiện nhiều người sẽ khiến người ta nhìn ra manh mối có người hỗ trợ.
Mà người hỗ trợ người này là ai, Vệ Uẩn nói là mình, nhưng Sở Du cũng hiểu được, kỳ thật nàng càng thích hợp hơn.
Trong tay nàng có thư phóng thê do chính tay Vệ Uẩn viết, giữa nàng và Cố Sở Sinh lại có một đoạn tình cảm mọi người đều biết như vậy. Nàng giúp Cố Sở Sinh, cho dù sau đó có bị người tra được, cũng có thể lấy lệ cho qua. Nhưng nếu người Vệ gia phái đi bị tra được, lấy tâm tư của Thuần Đức Đế, sợ rằng sẽ nhận định là Vệ gia cố tình hãm hại Diêu Dũng.
Thôi……
Sở Du suy nghĩ, cùng lắm thì thời điểm xảy ra chuyện, nàng giúp hắn một chút là được.
Sở Du yên lòng, gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vào ban đêm, Vệ gia âm thầm đưa Cố Sở Sinh ra khỏi Vệ phủ, Sở Du nên làm cái gì vẫn làm cái đó, nàng cũng không quá lo lắng.
Tới nửa đêm, Vệ Hạ đột nhiên vọt tới trước cửa phòng Sở Du, nôn nóng nói: “Đại phu nhân, không tốt rồi.”
“Hử?”
Sở Du giọng nói bằng phẳng, đứng dậy : “Chuyện gì?”
“Diêu gia phái hai đội nhân mã, hiện giờ đang đuổi theo Cố Sở Sinh, nếu Vệ gia còn không ra tay, chỉ sợ Cố Sở Sinh sẽ chạy không thoát. Hiện tại tiểu hầu gia đang chuẩn bị đi hỗ trợ, ngài ấy tính toán một mình dẫn theo Cố Sở Sinh đi ẩn náu.” Vệ Hạ nôn nóng mở miệng, Sở Du đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, giơ tay ra hiệu cho Vệ Hạ ra ngoài, nói: “Ngươi mau ngăn cản hắn lại, việc này ta sẽ giải quyết, ngươi hãy nói cho hắn, ta đã đuổi theo ra ngoài, cho dù ngày sau điều tra ra, cũng là ta nhớ nhung tình cảm trong quá khứ mà cứu mạng Cố Sở Sinh, không liên quan tới Vệ phủ.”
Sở Du nói xong, xoay người đi thay một thân y phục dạ hành, trực tiếp đi về phía chuồng ngựa.
Dắt ngựa ra ngoài, thời điểm Sở Du đang chuẩn bị lên ngựa, liền nghe thấy tiếng nói dồn dập của Vệ Uẩn : “Tẩu tẩu đừng đi!”
Nói xong, Vệ Uẩn chạy tới trước ngựa Sở Du, vươn tay giữ chặt dây cương, nôn nóng nói: “Để đệ đi!”
“Đệ muốn đi?” Giọng nói Sở Du lạnh lẽo.
“Tẩu tẩu……” Vệ Uẩn thấy Sở Du tức giận, khí thế tức khắc hạ xuống, Sở Du đột nhiên đề cao âm lượng: “Đường đường là Trấn Quốc Công, một chút việc nhỏ này cũng phiền tới đệ phải đi? Vậy đệ và đám người Vệ Thu có gì khác nhau? Đệ tránh ra cho ta!”
Nghe được lời này, Vệ Uẩn ngẩn người, Sở Du xoay người lên ngựa, dùng roi chỉ vào chóp mũi hắn: “Yên ổn ngốc tại Vệ phủ giả bệnh cho ta, thời điểm cần dùng người đệ hãy xuất hiện!”
“Tẩu tẩu……”
“Trưởng huynh như cha trưởng tẩu như mẹ!” Sở Du quát chói tai: “Đừng chậm trễ thời gian, mau trở về!”
Nói xong, Sở Du phân phó Vệ Hạ nói: “Coi chừng hắn.”
Sau đó liền dẫn theo người, quất ngựa lao ra ngoài.
Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn bóng dáng Sở Du, hắn hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không thể nói thành lời.
Cảm giác vô lực trào dâng sâu sắc, không phải hắn không muốn ngăn cản nàng, không phải không thể ngăn cản nàng, nhưng nhìn bộ dáng nôn nóng của nàng như vậy, hắn làm sao không rõ, nàng muốn đi, đơn giản là vì người kia mà thôi.
Lần trước đi Côn Dương, cũng vì muốn cứu người đó.
Hắn nhìn người nọ quất ngựa rời đi, nói không rõ trong lòng là tư vị gì, Vệ Hạ thở dài nói: “Hầu gia, đại phu nhân nói đúng, ngài không nên xuất đầu trong việc này. Ngài cũng đừng khổ sở.”
Nghe được câu “Đừng khổ sở” kia, Vệ Thu từ từ liếc mắt nhìn Vệ Hạ một cái.
Vệ Uẩn cười cười, có chút kỳ quái nói: “Ta có gì phải khổ sở? Ta chỉ lo lắng mà thôi.”
Vệ Hạ hơi sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu nói: “Là thuộc hạ nói sai rồi.”
Nhưng mà thật sự kỳ quái.
Sau khi Vệ Hạ nói xong câu đó, thế nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy lời nói của Vệ Hạ có vài phần chính xác, trong lòng dường như thật sự có chút chua xót.
Hắn cũng không rõ đây là cảm giác gì, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là cảm xúc thời niên thiếu khi thấy mẫu thân sủng ái đại ca hơn mình đi.
Hắn mím môi, xoay người trở về đình viện.
Sở Du ra khỏi Vệ phủ, một đường đuổi tới chỗ Cố Sở Sinh đang bị vây khốn.
Cố Sở Sinh bị bao vây trong cánh rừng, hắn thiết kế bẫy rập, đối phương mấy lần ăn mệt dưới tay hắn nên cũng không dám tiến về phía trước, hai bên cứ giằng co như vậy.
Sở Du tránh ở trên cây, quan sát thế cục. Sát thủ cẩn thận tìm kiếm trong bụi cỏ, còn thân ảnh Cố Sở Sinh lại hoàn toàn nhìn không ra.
Những tên sát thủ đó không dám chia nhau ra đi tìm, tất cả đều tựa lưng vào nhau, thật cẩn thận tìm kiếm, mà một nhóm người khác đang bao vây ở vòng ngoài, phòng ngừa Cố Sở Sinh chạy trốn.
Phương thức tìm kiếm như vậy tuy rằng chậm chạp, nhưng sớm muộn gì cũng tìm thấy Cố Sở Sinh, Sở Du không dám vọng động, nàng nấp ở nơi tối tăm lẳng lặng chờ đợi.
Cố Sở Sinh am hiểu kỳ môn độn giáp, đám người kia lục soát lâu như vậy vẫn chưa tìm được, tất nhiên là bởi vì Cố Sở Sinh sử dụng chút biện pháp. Đối phương lục soát trong chốc lát, có chút nôn nóng, một người trong số đó tức giận nói: “Chúng ta dứt khoát đốt luôn cánh rừng này đi! Ta không tin con ba ba kia còn không chui vào rọ! Người này võ công không tốt, cho dù chạy cũng chạy không xa, chúng ta chỉ cần ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ là được rồi.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Sở Du rùng mình, đám người kia vừa quyết định liền bắt tay vào làm, mấy người nhanh chóng chừa ra vùng đất rộng khoảng một trượng, sau đó vây quanh bên ngoài khoảng đất đó, chia nhau đổ rượu ra bốn phía.
Sở Du thấy những người này bắt đầu châm lửa, nàng lập tức nín thở. Hỏa thế càng lúc càng lớn, thiêu đốt từ ngoài vào trong, Sở Du đứng trên ngọn cây, nhìn chằm chằm vào mảnh đất đang bị vây khốn kia.
Lửa chảy mười lăm phút, bởi vì vào đông nhiều củi đốt, vòng ngoài đã bị đốt cháy hoàn toàn, mảnh đất kia bị bao trùm bởi khói lửa lượn lờ, trong lòng Sở Du đánh nhịp tính toán.
Chiêu phóng hỏa đốt rừng này, hầu hết mọi người không phải bị thiêu chết, mà là hít phải một lượng lớn khói bụi mịt mù dẫn tới tình trạng hít thở không thông mà chết, nếu Cố Sở Sinh còn không xuất hiện, đốt thêm một hồi nữa, chỉ sợ ngay cả nàng cũng bị hun chết.
Sở Du cân nhắc một lát, nhìn thấy thế lửa cực lớn ngoài vòng, đám người sát thủ nhìn thấy thế lửa như vậy, một người trong đó cười nói: “Ta nói chúng ta không cần tìm nữa, chỉ cần bao vây như vậy, nếu hắn không ra, chúng ta ngồi chờ nhặt xác cho hắn là được rồi. Ngay cả nhuyễn cân tán cũng bỏ vào, nơi này chỉ sợ một con thỏ cũng không thể động đậy.”
Vừa nghe lời này, Sở Du không chút do dự, trượt xuống theo thân cây, động tác linh hoạt quỷ mị.
Thời điểm đặt chân xuống mặt đất, Sở Du lập tức ngừng thở, nàng lấy khăn tay ra, nhỏ thuốc vào trong khăn tay, che ở chóp mũi ngăn cách bụi cùng dược hiệu của nhuyễn cân tán, lúc này mới tiến vào tìm người.
Nàng khom lưng, nương theo ánh lửa nhanh chóng quét mỗi một tấc đất, không lâu sau, nàng nghe thấy giọng nói thầm thì: “A Du……”
Sở Du xoay người, bước nhanh tiến tới trước một bụi cỏ, đập vào mắt nàng là hình ảnh Cố Sở Sinh mình đầy thương tích đang đổ gục trên mặt đất.
Hắn đã hoàn toàn không thể động đậy, Sở Du không nói hai lời, lập tức khiêng hắn lên vai, nhón mũi chân, tung người lên một cây đại thụ gần đó.
Võ công Sở Du luyện tập thiên về thuần âm, thân hình nhẹ nhàng, khinh công so với những người tập võ bình thường thì tốt hơn rất nhiều. Không chỉ leo ngọn cây, mà nàng còn có thể di chuyển nhanh thoăn thoắt từ ngọn cây này sang ngọn cây khác.
Cố Sở Sinh được nàng khiêng trên vai, hắn quay đầu nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, đường nét gương mặt Sở Du hiện ra vô cùng rõ ràng, đôi mắt, sống mũi, khóe môi.
Sở Du mười sáu tuổi vẫn đang ở trong độ tuổi tươi đẹp nhất.
Cố Sở Sinh nhìn nàng, hắn không đành lòng di dời ánh mắt. Trong lòng hắn biết giờ phút này vô cùng quý giá, đời trước Sở Du cũng cứu hắn như vậy, thời niên thiếu Sở Du đã có vô số lần khiêng hắn bỏ chạy như vậy.
Tới khu vực an toàn, Sở Du tìm một ngôi miếu hoang, trực tiếp ném Cố Sở Sinh vào trong, nàng giơ tay nhéo cằm hắn, đút cho hắn một viên thuốc, sau đó lại nhanh chóng ném một đống chai lọ cho hắn, nói: “Chuyện còn lại ngươi phải tự mình sắp xếp, ta tránh ở chỗ tối, không đến thời khắc mấu chốt ta sẽ không xuất hiện. Ngươi mau chóng bôi thuốc đi, chờ thế lửa giảm bớt, bọn họ biết ngươi không chết, chỉ sợ sẽ lập tức đuổi theo.”
“Ừm.” Cố Sở Sinh cúi đầu lên tiếng, sau khi nuốt viên thuốc Sở Du nhét vào miệng, rốt cuộc hắn cũng có thể nhúc nhích, hắn thong thả đứng dậy nhặt đống chai lọ trên mặt đất lên, không nói nửa lời. Sở Du thấy hôm nay hắn im ắng lạ thường, không khỏi có chút kỳ quái, quay đầu nhìn hắn một cái, và rồi trong đầu nàng lại suy nghĩ, hắn như thế nào thì có quan hệ gì với mình?
Nàng không nói hai lời, lập tức xoay người bay lên xà ngang nấp mình vào trong bóng tối, đôi tay ôm kiếm trước ngực, ngả đầu nằm ngủ.
Cố Sở Sinh ngồi bên dưới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua xà ngang.
Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, nàng giống như cả bầu trời che mưa chắn gió giúp hắn.