Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 47+48:
47. Chỉ đến phủ Trưởng công chúa mà sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?
Cố Sở Sinh tiếp nhận tờ giấy viết ngày tháng địa chỉ trong tay Vệ Uẩn, nhìn kỹ thời gian trên đó, không nhiều lời.
Sau khi rời khỏi nhà lao Vệ Uẩn đã thành công tiếp quản tất cả mọi tài nguyên trước đó của Vệ gia, có thể lấy được lịch trình của hoàng đế, Cố Sở Sinh một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Sở dĩ hiện giờ hắn phải dựa vào Vệ Uẩn, cũng bởi vì trong đám thế gia đại tộc thì quyền lực trong tay Vệ Uẩn là lớn nhất.
Năm đó ân oán giữa hoàng đế và Tần Vương có thể nói là không chết không ngừng, lúc đó phụ thân của Cố Sở Sinh chạm phải đúng mũi kiếm của hoàng đế, hoàng đế sẽ không để lại cho Cố gia bất cứ thứ gì. Nếu không phải năm đó Cố Sở Sinh cắn răng chủ động tiến cung âm thầm giao nộp tất cả tài nguyên và thế lực của Cố gia cho hoàng đế, thậm chí ấu tử của Tần Vương mồ côi từ trong bụng mẹ cũng giao ra, e rằng ngay cả hắn cũng không thể sống nổi.
Tất cả mọi người đều cho rằng phụ thân hắn can gián thay Tần Vương nên mới khiến đế vương tức giận, nhưng thế nhân lại không biết sự thật chân chính khiến đế vương trút giận lên Cố gia chính là, phụ thân hắn đã che giấu ấu tử của Tần Vương.
Hiện giờ mặc dù Cố Sở Sinh còn sống, nhưng lại không khác gì nam tử bình thường mới bắt đầu nhập sĩ, nếu không leo lên thế gia đại tộc, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào để đi lên.
Vệ Uẩn chờ Cố Sở Sinh nhớ kỹ thời gian.
Cố Sở Sinh đi cáo ngự trạng, thời gian là điểm cực kỳ mấu chốt.
Hiện giờ Hoàng đế vẫn còn dùng Diêu Dũng, ai cũng không biết sự khoan dung của hoàng đế đối với Diêu Dũng rốt cuộc tới mức nào, nếu hoàng đế cho rằng việc không màng tới chuyện bá tánh bỏ thành không được coi là đại sự, như vậy Cố Sở Sinh đi cáo ngự trạng, chính là đặt cần cổ mình lên lưỡi đao sắc bén.
Muốn cáo ngự trạng cũng cần có kỹ xảo, phải thông báo cho cả thiên hạ đều biết, như vậy mới có thể giữ được tánh mạng cho Cố Sở Sinh.
Cố Sở Sinh nhìn trong chốc lát, rốt cuộc nói: “Chọn mùng một tháng giêng đi.”
Mùng một tháng giêng, hoàng đế sẽ lập đàn hiến tế, vào ngày này có vô số dân chúng vây xem, Cố Sở Sinh chọn ngày này, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Vệ Uẩn gật đầu, trong lòng trước sau vẫn có chút không yên lòng, Cố Sở Sinh vừa nhìn thấy thần sắc của Vệ Uẩn liền hiểu ý : “Ngài cảm thấy, làm như vậy sẽ bức bách bệ hạ, ngược lại khiến bệ hạ không vui sao?”
Vệ Uẩn giương mắt nhìn người đối diện: “Chúng ta đã ép bệ hạ một lần.”
Vì muốn cứu hắn ra ngoài, Sở Du đã từng quỳ gối trước cửa cung, nửa ép nửa cầu xin hoàng đế. Nếu Cố Sở Sinh lại ở trước mặt mọi người cáo ngự trạng, Vệ gia tuyệt đối không thể tiếp tục ra mặt.
Cố Sở Sinh trầm mặc không nói lời nào, Vệ Uẩn đứng dậy nói: “Trước tiên cứ tạm ấn định thời gian này, để ta suy nghĩ lại.”
Cố Sở Sinh đáp ứng, lại nói: “Đối với sự tình trong kinh thành ta không quá rõ ràng, thỉnh hầu gia để lại cho ta một người, giúp ta cẩn thận giải thích cặn kẽ mọi việc.”
Vệ Uẩn “Ừm” một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Hạ: “Ngươi lưu lại.”
Nói xong, Vệ Uẩn một mình đi ra ngoài, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì.
Hoàng đế thịnh sủng Diêu Dũng nhiều năm, ngoại trừ việc Diêu Dũng chính là một cây đao để đối phó với thế gia, còn có hoàng đế vẫn luôn cho rằng Diêu Dũng là người cực kỳ có năng lực. Bởi vì Diêu Dũng am hiểu chuyện kinh doanh, lại ham thích với ôm công đoạt quyền, không ở tiền tuyến căn bản không nắm rõ chuyện trên tiền tuyến, hoàng đế chỉ nhìn vào kết quả chiến báo, cho dù biết trung gian tất có trá thì cũng rất khó để đưa ra phán đoán hoàn toàn chính xác.
Mười phần công lao của Diêu Dũng, trong lòng hoàng đế đại khái có bảy phần, nhưng trên thực tế, người này ngay cả ba phần cũng không có.
Hiện giờ điều đầu tiên là phải khiến hoàng đế hoài nghi Diêu Dũng vô năng dối trá, tiếp theo lại phân phó Tống Thế Lan phối hợp tác chiến với Diêu Dũng trên chiến trường khiến hắn thất bại liên tiếp, Tống Thế Lan sẽ đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Diêu Dũng, lúc này nội tâm hoàng đế tất nhiên sẽ có điều nghi ngờ, người Vệ Uẩn xếp vào bên người Diêu Dũng đúng thời điểm sẽ quạt gió châm ngòi, mối quan hệ giữa quân thần chắc chắn sẽ có khoảng cách.
Chờ đến Thiên Thủ Quan, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan liên thủ thiết kế Diêu Dũng, Thiên Thủ Quan bị mất, dưới tình huống hoàng đế vốn đã cảm thấy Diêu Dũng vô năng, đối với Diêu Dũng tất nhiên là quở trách, hắn sẽ cho người để lộ ra tin tức hoàng đế có ý giết chết Diêu Dũng thay bằng Vệ Uẩn, đến lúc đó Diêu Dũng tất sẽ làm phản.
Thiên Thủ Quan bị phá, Diêu Dũng lại làm phản, Tống Thế Lan và Sở Lâm Dương không có cách nào thoát thân, tướng lãnh có thể sử dụng trong tay cũng còn Vệ Uẩn hắn.
Đến lúc đó muốn mở rộng lực lượng quân đội, biến binh lính Vệ gia giả vờ chạy trốn trên tiền tuyến một lần nữa tẩy trắng trở thành quân đội chính quy, lúc này cho dù trong lòng hoàng đế biết rõ ràng, cũng không có tâm sức mà lo toan.
Các bước tiếp theo tất cả đều đã được bố trí tốt, một bước của Cố Sở Sinh bỗng chốc trở thành điểm cực kỳ mấu chốt, nếu không thể gieo hạt giống nghi ngờ vào trong lòng hoàng đế, vậy hầu hết những kế hoạch tiếp theo có khả năng đều trở nên vô dụng.
Lý do hắn để cho Cố Sở Sinh đi cáo ngự trạng, xét đến cùng, hắn cũng không trông cậy vào việc dùng án này để vặn ngã Diêu Dũng. Đây chỉ là một cây kíp nổ, chôn trong lòng hoàng đế, khiến hoàng đế nhận thức được hành vi lừa dối của Diêu Dũng. Như vậy Cố Sở Sinh sống hay chết, cũng không quan trọng .
Tuy nhiên hắn không làm được.
Hắn không phải những chính khách máu lạnh đa mưu túc trí. Hiện giờ Cố Sở Sinh là một lương thần cứu mạng bá tánh Bạch thành, cho dù hắn ta rắp tâm bất lương, nhưng chuyện hắn ta làm không sai, Vệ Uẩn không thể trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết được.
Hơn nữa Cố Sở Sinh cố tình tố giác án này, nếu hoàng đế bất công mà nói, thay đổi cách suy nghĩ, nói không chừng còn cảm thấy đây là bẫy rập do người khác thiết kế, cố ý hãm hại Diêu Dũng. Rốt cuộc mấy năm nay Diêu Dũng vì hoàng đế mà đấu tranh anh dũng, đắc tội với không ít thế gia.
Cho nên chuyện này, tốt nhất không cần cố tình đâm đầu vào. Không nên chủ động nói cho hoàng đế, mà phải đổi thành hoàng đế bị động biết được.
Nhưng phải làm sao mới khiến hoàng đế biết tin?
Vệ Uẩn trái lo phải nghĩ, đột nhiên hắn nhớ tới một người.
Chỉ là một ý niệm đại khái mơ hồ, hắn vội vội vàng vàng đi vào phòng Sở Du, Sở Du đang viết chữ, thấy Vệ Uẩn hấp tấp đi vào, không khỏi có chút lo lắng nói: “Làm sao vậy?”
“Tẩu tẩu,” Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Quan hệ giữa tẩu và trưởng công chúa thế nào?”
Nghe được lời này, trái tim Sở Du buông lỏng hơn phân nửa tới, ánh mắt nàng một lần nữa trở lại trên trang giấy, thong dong nói: “Có chuyện gì sao?”
Vệ Uẩn đem ý niệm thô sơ của mình nói giản lược cho Sở Du, Sở Du trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ lập tức đi phủ trưởng công chúa.”
“Tẩu và trưởng công chúa……”
“Không thân quen lắm” Sở Du thành thật nói: “Nhưng mà, nếu đây là chuyện có thể chọc cho Thái Tử không vui, đại khái nàng ta sẽ vô cùng vui vẻ.”
Đời trước trưởng công chúa vẫn luôn đè đầu Thái Tử, hiện giờ mới cứu Vệ Uẩn một lần, đoán chừng trong lòng trưởng công chúa vẫn chưa được tận hứng.
Vệ Uẩn cũng biết đại khái lúc trước khi hắn ở trong ngục đã phát sinh chuyện gì, hắn có chút khó tin nói: “Chỉ là mấy chuyện trăng gió, trưởng công chúa cần gì phải làm tới mức đó?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Sở Du từ từ liếc về phía Vệ Uẩn, trong lòng Vệ Uẩn lập tức căng thẳng, hắn theo bản năng nói: “Tuy nhiên Thái Tử làm ra chuyện đó xác thực không đúng! Trưởng công chúa đối xử với hắn như vậy cũng là điều dễ hiểu!”
Vệ Uẩn kịp thời cứu chữa, Sở Du cảm thấy hơi vừa lòng. Nàng nhìn vào gương mặt tuy rằng vẫn còn chút trẻ con, nhưng lại không che giấu được vẻ tuấn mỹ của Vệ Uẩn, suy nghĩ một lát, cuồi cùng nàng dặn dò: “Tiểu thất, cho nên sau này đệ ngàn vạn lần đừng tùy tiện cô phụ nữ tử. Không phải vì đối phương, mà là vì chính mình.”
Vệ Uẩn hơi sửng sốt, Sở Du nói lời thấm thía: “Đối với đại đa số nữ tử mà nói, tình yêu là chuyện cả đời, đệ nghĩ thử xem một người bị hủy hoại cả đời, nàng có thể làm ra chuyện gì để trả thù?”
“Vậy còn tẩu?” Vệ Uẩn theo bản năng hỏi ra miệng, trong đầu lại không kiềm chế được mà hiện ra bóng dáng Cố Sở Sinh. Sở Du nhẹ nhàng cười: “Nếu ta có thể giống trưởng công chúa coi việc đánh đập đối phương làm niềm vui, ta đương nhiên nguyện ý ấn đối phương xuống đất mà đá. Nhưng nếu hủy diệt người kia phải trả giá quá lớn” Trong mắt Sở Du mang theo chút khinh thường: “Hắn đáng giá sao?”
Lời này vừa thốt ra, Vệ Uẩn liền yên lòng một cách khó hiểu. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Du, nghiêm túc nói: “Tẩu tẩu yên tâm, nếu đệ thích một người, nhất định đệ sẽ đối xử với nàng cực kỳ cực kỳ tốt, chỉ đối xử tốt với một mình nàng, tuyệt đối không cô phụ nàng.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Vệ Uẩn, Sở Du có hơi sửng sốt, đối với vị thê tử tương lai của Vệ Uẩn nàng bỗng nhiên sinh ra vài phần hâm mộ.
Đời trước Vệ Uẩn thành thân với tiểu thư nhà nào?
Sở Du suy tư, chậm rãi nghĩ ra một cái tên —— Thanh Bình quận chúa.
Vị Thanh Bình quận chúa này là đích trưởng nữ của Đức Vương, diện mạo vô cùng xinh đẹp, nghe nói cầm kỳ thư họa không gì không thông, tinh thông y lý, là một vị tài nữ kiêm mỹ nữ. Không chỉ có mỹ mạo có tài có quyền thế, mà còn có cả đức hạnh, đời trước khi Vệ Uẩn đánh Đông dẹp Bắc, nàng xây dựng thiện đường, tự mình ngồi bắt mạch chữa bệnh, cực kỳ nổi danh.
Nghĩ tới một người như vậy kết đôi cùng Vệ Uẩn, trong lòng Sở Du thầm yên tâm, rồi lại có vài phần luyến tiếc, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là tâm thái của lão phụ thân sắp phải gả nữ nhi.
Chờ tới khi Vệ Uẩn thành thân, nàng cũng được coi là người nhìn hắn từ bé đến lớn, Vệ gia bất chợt đổi một vị đại phu nhân khác, đúng là có vài phần mất mát.
Tuy nhiên trong lòng Sở Du hiểu rõ , rốt cuộc sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, vì thế nàng điều chỉnh tâm tình, cười nói: “Chờ sau này tiểu thất tìm được người mình thích rồi, ta nhất định sẽ chuyển giao lời này tới nàng.”
Vệ Uẩn nghe Sở Du nói chuyện, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền có chút mờ mịt.
Người hắn thích ?
Mấy từ này đặt cạnh nhau, trong chớp mắt, bỗng dưng hắn cảm thấy xa xôi lại chua xót.
Hắn không nói rõ đây là cảm xúc gì, chỉ có thể theo quán tính gật đầu, lẩm bẩm nói: “Được.”
Sở Du cũng không rối rắm vấn đề này quá lâu, hai người thương lượng một chút về lý do bái kiến phủ trưởng công chúa, sau đó Sở Du liền thay đổi xiêm y, phân phó người chuẩn bị bái thiếp, tiến về hướng phủ trưởng công chúa.
Vừa ra đến cửa, Vệ Uẩn đuổi theo, nôn nóng nói: “Đã quên dặn tẩu tẩu, kết giao với trưởng công chúa, nhất định phải cẩn thận.”
Sở Du còn đang cảm thấy nghi hoặc, Vệ Uẩn đã nghiêm túc nói: “Nếu công chúa thiết đãi tiệc rượu, tẩu không cần ở lại, vẫn nên trở về sớm một chút cho thỏa đáng.”
Sở Du mờ mịt gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng chúng ta là đi cầu người, nếu nàng ta mở tiệc mà ta lại không ở lại, chỉ sợ không ổn đi?”
Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó hắn cắn chặt răng nói: “Được, chỉ một lần này thôi, tẩu đi đi.”
Sở Du không nói chuyện, nàng ngồi trên xe ngựa, suy nghĩ về lời nói của Vệ Uẩn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Nàng chỉ tới bái phòng phủ trưởng công chúa thôi mà, có cần phải làm như thâm nhập vào đầm rồng hang hổ vậy không?
Tác giả có lời muốn nói:【Đoạn kịch nhỏ】
Vệ Uẩn: Chỉ là chuyện trăng gió, cần gì phải như thế?
Sở Du thoáng liếc mắt nhìn.
Vệ Uẩn: Trưởng công chúa làm rất đúng! Trưởng công chúa làm tốt lắm!
Sở Du: Ừm, nhu cầu sinh dục của đệ có thể nói là rất mạnh.
48. Chuyện tự mình đồng ý thì tự mình chịu trách nhiệm
Phủ trưởng công chúa Sở Du đã tới một lần, nhưng lần trước nàng tới là một ngày mùa thu, trưởng công chúa cả ngày dẫn theo trai lơ vui đùa trong hoa viên, còn lúc này Sở Du chỉ có thể bái kiến công chúa ở trong đại sảnh.
Phủ trưởng công chúa rất lớn, con đường quanh co sâu thẳm, đình viện hoa cỏ tươi tốt, nhìn qua liền có cảm giác tự nhiên lịch sự tao nhã. Quản gia là một vị trưởng giả hơn 50 tuổi, vừa dẫn đường vừa nói chuyện: “Công chúa gần đây lâm bệnh nhẹ, vốn nên từ chối gặp khách lạ, nhưng vừa nghe nói đại phu nhân tới đây, ngài ấy liền lập tức đáp ứng gặp mặt. Có vẻ như công chúa cực kỳ thích ngài.”
Nói xong, trong giọng nói của quản gia mang theo vài phần ý vị trách cứ: “Ngày thường công chúa khá tịch mịch, người nhìn thuận mắt cũng không được mấy người, vốn tưởng rằng đại phu nhân sẽ thường xuyên lui tới, không nghĩ lần trước sau khi xong việc, thế nhưng đại phu nhân lại không thường đi lại.”
Sở Du nghe vậy, chỉ cho là lời khách sáo, nàng mỉm cười nói: “Nhận được hậu ái của công chúa, Sở Du vô cùng cảm kích.”
“Ngài đừng coi lời nói của lão nô là lời khách sáo” Quản gia nhìn thấu ý tứ của Sở Du, nhắc nhở nói: “Công chúa là người ngay thẳng, từ trước đến nay luôn không thích nói chuyện với những người quanh co lòng vòng, lời lão nô nói đều là lời thật lòng, ngài ngàn vạn lần đừng coi đó là lời khách sáo.”
Sở Du ngẩn người, sau đó thành khẩn nói: “A Du đã hiểu, đa tạ thúc thúc nhắc nhở.”
Lúc này Quản gia mới yên tâm, lại dặn dò Sở Du một chút thói quen của trưởng công chúa, sau khi dẫn Sở Du vào đại sảnh, Sở Du không dám nhìn loạn, nàng rũ mắt cung kính đi vào, quỳ xuống hành đại lễ: “Tham kiến trưởng công chúa.”
“Miễn…… Miễn…… Hắt xì!”
Trưởng công chúa hắt hơi xong, rốt cuộc cũng nói chuyện trôi chảy: “Miễn lễ.”
Nói xong, trưởng công chúa uể oải chỉ vào vị trí bên cạnh nói: “Ngươi ngồi trước đi.”
Sở Du nghe lời đứng dậy, ngồi quỳ xuống vị trí bên cạnh trưởng công chúa.
Đại sảnh rực rỡ tráng lệ, hầu như tất cả các dụng cụ đều có màu hoàng kim, ánh vàng sáng chói một mảnh, gần như làm mờ mắt Sở Du. Trưởng công chúa mặc chiếc váy dệt màu vàng, bên ngoài khoác áo bông, nàng bảo dưỡng rất tốt, nữ nhân ngoài 30 tuổi, nhưng khi nhìn qua vẫn chỉ giống như thiếu nữ mười sáu tuổi. Gương mặt nhỏ được chiếc áo bông bao lớn ôm trọn, thậm chí còn sinh ra vài phần đáng yêu.
Phía sau lưng nàng là hai thiếu niên mỹ mạo, cả hai đều mặc áo dài màu lam, Sở Du trộm liếc mắt nhìn một cái, phát hiện hai người này không giống người lần trước.
Trưởng công chúa nhận ra cái liếc mắt kia của Sở Du, nàng ta có chút không kiên nhẫn nói: “Muốn nhìn thì cứ ngẩng đầu lên, lén lút như vậy làm gì?”
Sở Du nghe vậy, cũng không đùn đẩy, dứt khoát ngẩng đầu lên, ánh mắt quét kia gương mặt hai thiếu niên kia, xác định trong đó có một người xa lạ, lúc này mới cười nói: “Hình như công chúa mới đổi một vị công tử.”
“Vẻ đẹp của mỹ nhân nằm ở chỗ mới mẻ” Trưởng công chúa ngả vào lòng một vị công tử, lười biếng nói: “Thời điểm không còn mới mẻ, cho dù đẹp cũng cảm vô vị.”
Sở Du không tranh luận với nàng ta, cung kính nói: “Công chúa nói phải.”
Sở Du không phản bác, trưởng công chúa cảm thấy không có gì thú vị : “Hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì?”
“Thiếp thân đến đây, là vì có một chuyện muốn cầu trưởng công chúa.”
Người không liên quan tìm đến phủ trưởng công chúa, tất cả đều có việc muốn cầu. Trưởng công chúa không chút để ý nói: “Nói đi, ta nghe xem có chuyện gì.”
Sở Du được cho phép, lập tức nói chuyện Cố Sở Sinh cho công chúa. Nàng không cố ý che giấu sự việc, có một nói một, Vệ Uẩn không nói với nàng kế hoạch tiếp theo, tuy rằng nàng cũng đoán được tám chín phần mười, nhưng suy đoán của nàng, nàng sẽ không chủ động nói ra. Trừ phi chính miệng Vệ Uẩn nói với nàng.
Trưởng công chúa dựa trên người mỹ nam, được một mỹ nam khác đút điểm tâm, nhìn qua thập phần thích ý. Sau khi nghe Sở Du nói xong, nàng ta gật đầu nói: “Ta hiểu, các ngươi muốn ta chế tạo một cơ hội, để hoàng đế có thể biết được việc này đúng không?”
Sở Du trả lời: “Đúng vậy.”
Trưởng công chúa rũ mắt nhìn hộ giáp (móng giả) màu đỏ trên tay mình, một lát sau, nàng ta chậm rãi cười: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ, ăn ngay nói thật với ta như vậy, không sợ ta bán đứng các ngươi sao?”
“Bán đứng chúng ta, công chúa được lợi ích gì?”
Sắc mặt Sở Du trầm tĩnh: “Nếu chúng ta đã muốn nhờ vả công chúa, tất nhiên sẽ không để công chúa tốn công vô ích, quy củ của A Du rất rõ ràng, chỉ cần công chúa mở miệng, nằm trong khả năng cho phép, ta sẽ không chối từ.”
Trưởng công chúa nghe xong lời Sở Du nói, nàng ta có vẻ vô cùng vừa lòng: “Ngươi là người hiểu chuyện. Chuyện này, kỳ thật cũng dễ làm.” Trưởng công chúa nghĩ nghĩ: “Ta sẽ tìm ngày cùng bệ hạ cải trang vi hành trong dân chúng, các ngươi cho người đuổi theo Cố Sở Sinh chạy một vòng trước mặt bệ hạ, bệ hạ tất sẽ đi điều tra Cố Sở Sinh. Chỉ cần lời các ngươi nói là sự thật, bệ hạ tự nhiên sẽ biết.”
Sở Du thấy Trưởng công chúa đồng ý, vội vàng thưa: “Làm phiền công chúa.”
“Giúp các ngươi cũng không phải ta giúp không” Công chúa vuốt ve móng tay mình, bộ dáng có vẻ rất thú vị, lười biếng nói: “Có đi có lại” Nàng ta ngẩng đầu cười khẽ: “Đúng không.”
“Tuy nhiên” Trưởng công chúa thần sắc lạnh lùng: “Nếu bệ hạ muốn thiên vị Diêu Dũng, sợ rằng trước khi chiếu cáo sự tình với thiên hạ sẽ xuống tay với Cố Sở Sinh, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Chuyện này ta và tiểu hầu gia đã thương nghị qua” Sở Du nói: “Nếu bệ hạ nảy sinh sát tâm với Cố Sở Sinh, chúng ta sẽ để bá tánh Bạch thành tới Thuận Thiên Phủ đánh trống kêu oan, đồng thời thả tin đồn trong dân chúng, trực tiếp ấn định tội trạng lên đầu Diêu Dũng. Nếu Cố Sở Sinh chết, chuyện này coi như được chứng thực, lấy tính tình để ý thanh danh của bệ hạ, sợ rằng sẽ không đồng ý. Đến lúc đó, mong rằng trưởng công chúa sẽ giúp đỡ chu toàn từ bên trong.”
Nói xong, Sở Du lại hành đại lễ.
Trưởng công chúa giơ tay ngăn cản động tác của Sở Du: “Kẻ hèn việc nhỏ, không cần đa lễ như vậy. Ngươi hết lần này tới lần khác tìm ta hỗ trợ, cũng coi như là quen biết, không bằng kết giao bằng hữu đi.”
“Được công chúa yêu mến, nếu A Du từ chối thì quá bất kính rồi.”
Có quản gia chỉ điểm, Sở Du cũng không thoái thác. Trưởng công chúa thấy nàng dứt khoát như vậy, cười nói: “Đúng là người hào sảng, bằng không hôm nay ngươi lưu lại dùng bữa đi? Ta tổ chức tiệc rượu, cho ngươi thêm kiến thức!”
Nghe thấy ba chữ ‘ thêm kiến thức ’, trong lòng Sở Du lộp bộp một tiếng, lại nghĩ tới lời Vệ Uẩn nói, nàng có cảm giác người này không đáng tin cậy, hơn nữa còn chuẩn bị diễn ra một hồi kinh thế hãi tục.
Mặc dù vậy nàng cũng không dám chối từ, chỉ có thể cười nói: “Khách theo chủ, công chúa tùy ý sắp xếp là được rồi.”
“Tốt.”
Trưởng công chúa ngẩng đầu phất phất tay về phía quản gia: “Bảo chúng công tử chuẩn bị một chút, đêm nay ta muốn mở tiệc đãi khách.”
Sở Du vừa nghe thấy ba chữ “Chúng công tử”, mí mắt liền giựt giựt, nhưng nàng ra vẻ trấn định, sắc mặt trầm ổn.
Trưởng công chúa trở về vị trí của mình, trò chuyện câu được câu không với nàng, Sở Du quỳ gối, trưởng công chúa hỏi cái gì, nàng liền đáp cái đó.
Không lâu sau, người hầu bưng đồ ăn lên, đặt xuống trước bàn Sở Du, đầu bếp phủ công chúa vừa nhìn qua là biết đầu bếp nổi tiếng, các món ăn rất tinh tế và đẹp mắt, tựa như không phải nấu ăn, mà là đang bày biện đồ thủ công mỹ nghệ gì đó.
Sở Du thong dong gắp đồ ăn, trưởng công chúa liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng bắt đầu dùng cơm thì mới cười nói: “Có rượu có đồ ăn, đâu thể nào thiếu mỹ nhân đâu?”
Nói xong, trưởng công chúa vỗ tay thành tiếng: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, mấy nhạc sư vẫn luôn ngồi bất động bên người các nàng đột nhiên tấu nhạc, người hầu chậm rãi mở cửa ra, mấy chục thiếu niên mỹ mạo phong thái khác nhau trên người đồng loạt mặc y phục màu lam, tay áo rộng rãi, đang đứng thẳng trước cửa, theo tiết tấu của điệu nhạc gót chân bọn họ nhanh nhẹn đạp mây bước vào.
Sở Du sặc ngụm rượu trong cổ họng, dồn dập ho khan.
Trưởng công chúa mỉm cười nhìn nàng: “Lần đầu nhìn thấy?”
Sở Du mạng gật đầu, nhìn nữ nhân trước mặt này, nàng bất chợt cảm thấy, 30 năm qua, quả thực sống quá uổng phí.
Trưởng công chúa phảng phất như đã sớm đoán được phản ứng của nàng, vừa uống rượu vừa ngậm ý cười nhìn nàng, bộ dáng cực kỳ vui vẻ.
Sở Du hồi phục tinh thần, vội vàng cúi đầu dùng bữa, trưởng công chúa cũng không làm khó nàng, mắt nhìn mỹ nam khiêu vũ, dùng cây quạt nhỏ đánh nhịp trong lòng bàn tay, mở miệng nói chuyện: “Hiện giờ ngươi còn trẻ, lạc thú nơi này, e rằng ngươi khó có thể cảm thụ, chờ ngươi tới độ tuổi của ta, lúc đó ngươi sẽ hiểu được niềm vui khi ở cạnh mỹ nam.”
Sở Du cảm thấy, loại lạc thú này, đại khái cả đời mình cũng không hiểu.
Thấy nàng không lên tiếng, trưởng công chúa liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Còn nhớ Vệ Quân sao?”
Không nghĩ tới trưởng công chúa sẽ hỏi lời này, Sở Du lúng túng lên tiếng, trưởng công chúa dựa vào người nam nhân phía sau, ngắm nhìn ca vũ, trong thanh âm mang theo vài phần hoài niệm: “Thời điểm Mai Tuyết mới mất, ta cũng giống ngươi, nghĩ rằng mình sẽ thủ tiết vì hắn cả đời.”
Sở Du chậm rãi giương mắt, nàng thấy trưởng công chúa nhìn người trên tiệc rượu, ánh mắt tựa như không thể dịch chuyển, bình tĩnh nói: “Thẳng tới một ngày, ta phát hiện, thì ra tất cả mọi người đều đang chờ xem ta thê thảm đau khổ tới mức nào. Vì thế ta cảm thấy mình không thể thua, mọi người đều đang chờ xem ta khổ sở, bọn họ đều muốn xem một nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh như ta, sau khi trượng phu chết, một mình mang theo nữ nhi sẽ thê thảm tới mức nào, bởi vậy ta nhất định phải sống thật tốt.”
“Bọn họ cảm thấy ta nên khóc, nhưng ta lại cứ muốn cười. Bọn họ cảm thấy mỗi ngày ta nên mặc áo tang, ta liền ăn mặc hoa thắm liễu xanh.”
“Bọn họ đều cảm thấy ta nên tùy tiện gả cho một người nam nhân ép dạ cầu toàn, nhưng ta lại vơ vét vô số nam tử mỹ mạo trong thiên hạ về phủ. Sống đến bây giờ, so với bọn họ, ta có tiền có quyền, mỗi ngày bọn họ đều phải vâng vâng dạ dạ lo lắng nam nhân có người khác, lo lắng nam nhân hưu mình, còn ta thì có thể tùy ý lựa chọn nam nhân mà sủng ái.”
Trưởng công chúa nhấp ngụm rượu, ánh mắt dịch đến trên người Sở Du: “Người ở trên đời có rất nhiều cách sống, người chết là hết, ngươi có hiểu lời ta nói không?”
Qua buổi nói chuyện ngày hôm nay, đoán chừng Sở Du đã hiểu ý tứ trưởng công chúa.
Có lẽ đối với trưởng công chúa mà nói, chiếu cố Sở Du không chỉ vì nàng hiểu chuyện, cung cấp lợi ích, đối đầu với Thái Tử, mà còn vì tình cảnh của nàng có vài phần tương tự với trưởng công chúa năm đó.
Lần này Sở Du không hề có lệ cùng trưởng công chúa, nàng nghiêm túc nói: “Công chúa nói phải, Sở Du đã hiểu.”
Trưởng công chúa nhìn thấy thần sắc Sở Du không quá bi thương, nàng ta hài lòng gật đầu. Lúc này mới lộ ra nét tươi cười: “Nếu hiểu rồi, không bằng ta cho ngươi mấy tên trai lơ nhé?”
Nghe xong lời này, nụ cười của Sở Du đông cứng trên gương mặt.
Nhớ tới bộ dáng rối rắm của Vệ Uẩn trước khi nàng rời đi, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao bộ dáng hắn lại kỳ quái như vậy. Nếu nàng thật sự đưa người trở về, chắc có lẽ không tới mức bị đánh chết đâu nhỉ?
Vì thế nàng vội vàng ngăn cản : “Cảm tạ công chúa hậu ái, thiếp thân chí không ở mảng này, vẫn nên miễn đi thì hơn.”
Trưởng công chúa có chút đáng tiếc gật đầu, nghĩ ngợi một lát liền hỏi: “Hiện giờ Cố Sở Sinh đang ở trong phủ các ngươi?”
Sở Du cảm thấy kỳ quái vì sao công chúa đột nhiên lại hỏi về Cố Sở Sinh, nàng cẩn thận trả lời: “Đúng là đang ở hầu phủ, không biết công chúa có gì phân phó?”
Nghe xong lời này, đôi mắt trưởng công chúa sáng lên, nàng ngồi thẳng thân mình, vươn người tới gần Sở Du nói: “Ta nghe nói bộ dáng Cố đại nhân phong lưu tuấn mỹ, đó là sự thật?”
Sở Du nhìn ánh mắt kia, trong lòng ngầm hiểu, thế nhưng nàng không hề nói dối, gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
“Không biết có thể làm phiền đại phu nhân truyền lời hay không?”
“Công chúa mời nói.” Sở Du giả bộ như không hiểu ý tứ trưởng công chúa. Người đối diện híp mắt, dùng chuôi quạt gõ gõ vào lòng bàn tay: “Ngày mai bổn cung mở tiệc chiêu đãi Cố công tử và đại phu nhân, làm phiền đại phu nhân trở về nhắn với Cố công tử một câu?”
“Thiếp thân chắc chắn sẽ chuyển lời của công chúa tới Cố đại nhân.” Sở Du đẩy tất cả trách nhiệm lên người Cố Sở Sinh, nàng chỉ là người tiện thể truyền lời nhắn, còn có tới hay không hoàn toàn là ý tứ của Cố Sở Sinh.
Trưởng công chúa hài lòng gật đầu, có chút cao hứng uống thêm mấy chén rượu, mãi cho tới khi nhìn thấy công chúa có dấu hiệu mệt mỏi, Sở Du mới thức thời cáo lui.
Thời điểm trở về trong phủ, nàng phân phó Vãn Nguyệt: “Ngươi tìm người nhắn với Cố Sở Sinh một tiếng, trưởng công chúa mở tiệc chiêu đãi hắn, hỏi hắn ngày mai có đồng ý cùng ta tới phủ công chúa hay không.”
Đối với Sở Du mà nói, lời đã chuyển, còn hắn có đi hay không, không quan hệ gì tới nàng.
Nhưng mà người truyền lời đi được một lát thì Vãn Nguyệt trở về báo: “Cố đại nhân nói, công chúa đã có lời mời, từ chối thành ra bất kính.”
Sở Du gật đầu, thuận miệng trả lời, sau đó đứng dậy đi xử lý chuyện trong phủ.
Thanh danh trưởng công chúa vẫn còn đó, Cố Sở Sinh không đến mức không biết trưởng công chúa mời hắn tới là có ý gì.
Tự mình đáp ứng chuyện này, vậy thì tự mình phụ trách đi.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Đoạn kịch nhỏ 】
Mặc thư bạch: Cảm giác khi mở tiệc chiêu đãi Sở Du là gì?
Trưởng công chúa: Khi dễ người thành thật, rất vui vẻ.
Có người hỏi về quan hệ của Thanh Bình quận chúa và Vệ Uẩn ở kiếp trước.
Hôn sự của Thanh Bình quận chúa là cuộc hôn nhân chính trị, nàng mang theo đứa nhỏ trong bụng gả cho người ta, người nàng yêu đã bỏ mạng, hai người tôn trọng nhau như khách cả đời, Vệ Uẩn nhận đứa bé kia làm hài tử của mình.
Chuyện đời trước không cần quá rối rắm, Vệ Uẩn quyền cao chức trọng, nhưng không hề có một chấp niệm đặc biệt.
Ngẫm lại, một nam tử ưu tú bình thường đến 50 tuổi vẫn không thê không thiếp không có bất cứ sự tiếp xúc nào với người khác phái, vậy hắn nên có bạn trai đi.
Cố Sở Sinh tiếp nhận tờ giấy viết ngày tháng địa chỉ trong tay Vệ Uẩn, nhìn kỹ thời gian trên đó, không nhiều lời.
Sau khi rời khỏi nhà lao Vệ Uẩn đã thành công tiếp quản tất cả mọi tài nguyên trước đó của Vệ gia, có thể lấy được lịch trình của hoàng đế, Cố Sở Sinh một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Sở dĩ hiện giờ hắn phải dựa vào Vệ Uẩn, cũng bởi vì trong đám thế gia đại tộc thì quyền lực trong tay Vệ Uẩn là lớn nhất.
Năm đó ân oán giữa hoàng đế và Tần Vương có thể nói là không chết không ngừng, lúc đó phụ thân của Cố Sở Sinh chạm phải đúng mũi kiếm của hoàng đế, hoàng đế sẽ không để lại cho Cố gia bất cứ thứ gì. Nếu không phải năm đó Cố Sở Sinh cắn răng chủ động tiến cung âm thầm giao nộp tất cả tài nguyên và thế lực của Cố gia cho hoàng đế, thậm chí ấu tử của Tần Vương mồ côi từ trong bụng mẹ cũng giao ra, e rằng ngay cả hắn cũng không thể sống nổi.
Tất cả mọi người đều cho rằng phụ thân hắn can gián thay Tần Vương nên mới khiến đế vương tức giận, nhưng thế nhân lại không biết sự thật chân chính khiến đế vương trút giận lên Cố gia chính là, phụ thân hắn đã che giấu ấu tử của Tần Vương.
Hiện giờ mặc dù Cố Sở Sinh còn sống, nhưng lại không khác gì nam tử bình thường mới bắt đầu nhập sĩ, nếu không leo lên thế gia đại tộc, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào để đi lên.
Vệ Uẩn chờ Cố Sở Sinh nhớ kỹ thời gian.
Cố Sở Sinh đi cáo ngự trạng, thời gian là điểm cực kỳ mấu chốt.
Hiện giờ Hoàng đế vẫn còn dùng Diêu Dũng, ai cũng không biết sự khoan dung của hoàng đế đối với Diêu Dũng rốt cuộc tới mức nào, nếu hoàng đế cho rằng việc không màng tới chuyện bá tánh bỏ thành không được coi là đại sự, như vậy Cố Sở Sinh đi cáo ngự trạng, chính là đặt cần cổ mình lên lưỡi đao sắc bén.
Muốn cáo ngự trạng cũng cần có kỹ xảo, phải thông báo cho cả thiên hạ đều biết, như vậy mới có thể giữ được tánh mạng cho Cố Sở Sinh.
Cố Sở Sinh nhìn trong chốc lát, rốt cuộc nói: “Chọn mùng một tháng giêng đi.”
Mùng một tháng giêng, hoàng đế sẽ lập đàn hiến tế, vào ngày này có vô số dân chúng vây xem, Cố Sở Sinh chọn ngày này, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Vệ Uẩn gật đầu, trong lòng trước sau vẫn có chút không yên lòng, Cố Sở Sinh vừa nhìn thấy thần sắc của Vệ Uẩn liền hiểu ý : “Ngài cảm thấy, làm như vậy sẽ bức bách bệ hạ, ngược lại khiến bệ hạ không vui sao?”
Vệ Uẩn giương mắt nhìn người đối diện: “Chúng ta đã ép bệ hạ một lần.”
Vì muốn cứu hắn ra ngoài, Sở Du đã từng quỳ gối trước cửa cung, nửa ép nửa cầu xin hoàng đế. Nếu Cố Sở Sinh lại ở trước mặt mọi người cáo ngự trạng, Vệ gia tuyệt đối không thể tiếp tục ra mặt.
Cố Sở Sinh trầm mặc không nói lời nào, Vệ Uẩn đứng dậy nói: “Trước tiên cứ tạm ấn định thời gian này, để ta suy nghĩ lại.”
Cố Sở Sinh đáp ứng, lại nói: “Đối với sự tình trong kinh thành ta không quá rõ ràng, thỉnh hầu gia để lại cho ta một người, giúp ta cẩn thận giải thích cặn kẽ mọi việc.”
Vệ Uẩn “Ừm” một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Hạ: “Ngươi lưu lại.”
Nói xong, Vệ Uẩn một mình đi ra ngoài, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì.
Hoàng đế thịnh sủng Diêu Dũng nhiều năm, ngoại trừ việc Diêu Dũng chính là một cây đao để đối phó với thế gia, còn có hoàng đế vẫn luôn cho rằng Diêu Dũng là người cực kỳ có năng lực. Bởi vì Diêu Dũng am hiểu chuyện kinh doanh, lại ham thích với ôm công đoạt quyền, không ở tiền tuyến căn bản không nắm rõ chuyện trên tiền tuyến, hoàng đế chỉ nhìn vào kết quả chiến báo, cho dù biết trung gian tất có trá thì cũng rất khó để đưa ra phán đoán hoàn toàn chính xác.
Mười phần công lao của Diêu Dũng, trong lòng hoàng đế đại khái có bảy phần, nhưng trên thực tế, người này ngay cả ba phần cũng không có.
Hiện giờ điều đầu tiên là phải khiến hoàng đế hoài nghi Diêu Dũng vô năng dối trá, tiếp theo lại phân phó Tống Thế Lan phối hợp tác chiến với Diêu Dũng trên chiến trường khiến hắn thất bại liên tiếp, Tống Thế Lan sẽ đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Diêu Dũng, lúc này nội tâm hoàng đế tất nhiên sẽ có điều nghi ngờ, người Vệ Uẩn xếp vào bên người Diêu Dũng đúng thời điểm sẽ quạt gió châm ngòi, mối quan hệ giữa quân thần chắc chắn sẽ có khoảng cách.
Chờ đến Thiên Thủ Quan, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan liên thủ thiết kế Diêu Dũng, Thiên Thủ Quan bị mất, dưới tình huống hoàng đế vốn đã cảm thấy Diêu Dũng vô năng, đối với Diêu Dũng tất nhiên là quở trách, hắn sẽ cho người để lộ ra tin tức hoàng đế có ý giết chết Diêu Dũng thay bằng Vệ Uẩn, đến lúc đó Diêu Dũng tất sẽ làm phản.
Thiên Thủ Quan bị phá, Diêu Dũng lại làm phản, Tống Thế Lan và Sở Lâm Dương không có cách nào thoát thân, tướng lãnh có thể sử dụng trong tay cũng còn Vệ Uẩn hắn.
Đến lúc đó muốn mở rộng lực lượng quân đội, biến binh lính Vệ gia giả vờ chạy trốn trên tiền tuyến một lần nữa tẩy trắng trở thành quân đội chính quy, lúc này cho dù trong lòng hoàng đế biết rõ ràng, cũng không có tâm sức mà lo toan.
Các bước tiếp theo tất cả đều đã được bố trí tốt, một bước của Cố Sở Sinh bỗng chốc trở thành điểm cực kỳ mấu chốt, nếu không thể gieo hạt giống nghi ngờ vào trong lòng hoàng đế, vậy hầu hết những kế hoạch tiếp theo có khả năng đều trở nên vô dụng.
Lý do hắn để cho Cố Sở Sinh đi cáo ngự trạng, xét đến cùng, hắn cũng không trông cậy vào việc dùng án này để vặn ngã Diêu Dũng. Đây chỉ là một cây kíp nổ, chôn trong lòng hoàng đế, khiến hoàng đế nhận thức được hành vi lừa dối của Diêu Dũng. Như vậy Cố Sở Sinh sống hay chết, cũng không quan trọng .
Tuy nhiên hắn không làm được.
Hắn không phải những chính khách máu lạnh đa mưu túc trí. Hiện giờ Cố Sở Sinh là một lương thần cứu mạng bá tánh Bạch thành, cho dù hắn ta rắp tâm bất lương, nhưng chuyện hắn ta làm không sai, Vệ Uẩn không thể trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết được.
Hơn nữa Cố Sở Sinh cố tình tố giác án này, nếu hoàng đế bất công mà nói, thay đổi cách suy nghĩ, nói không chừng còn cảm thấy đây là bẫy rập do người khác thiết kế, cố ý hãm hại Diêu Dũng. Rốt cuộc mấy năm nay Diêu Dũng vì hoàng đế mà đấu tranh anh dũng, đắc tội với không ít thế gia.
Cho nên chuyện này, tốt nhất không cần cố tình đâm đầu vào. Không nên chủ động nói cho hoàng đế, mà phải đổi thành hoàng đế bị động biết được.
Nhưng phải làm sao mới khiến hoàng đế biết tin?
Vệ Uẩn trái lo phải nghĩ, đột nhiên hắn nhớ tới một người.
Chỉ là một ý niệm đại khái mơ hồ, hắn vội vội vàng vàng đi vào phòng Sở Du, Sở Du đang viết chữ, thấy Vệ Uẩn hấp tấp đi vào, không khỏi có chút lo lắng nói: “Làm sao vậy?”
“Tẩu tẩu,” Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Quan hệ giữa tẩu và trưởng công chúa thế nào?”
Nghe được lời này, trái tim Sở Du buông lỏng hơn phân nửa tới, ánh mắt nàng một lần nữa trở lại trên trang giấy, thong dong nói: “Có chuyện gì sao?”
Vệ Uẩn đem ý niệm thô sơ của mình nói giản lược cho Sở Du, Sở Du trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ lập tức đi phủ trưởng công chúa.”
“Tẩu và trưởng công chúa……”
“Không thân quen lắm” Sở Du thành thật nói: “Nhưng mà, nếu đây là chuyện có thể chọc cho Thái Tử không vui, đại khái nàng ta sẽ vô cùng vui vẻ.”
Đời trước trưởng công chúa vẫn luôn đè đầu Thái Tử, hiện giờ mới cứu Vệ Uẩn một lần, đoán chừng trong lòng trưởng công chúa vẫn chưa được tận hứng.
Vệ Uẩn cũng biết đại khái lúc trước khi hắn ở trong ngục đã phát sinh chuyện gì, hắn có chút khó tin nói: “Chỉ là mấy chuyện trăng gió, trưởng công chúa cần gì phải làm tới mức đó?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Sở Du từ từ liếc về phía Vệ Uẩn, trong lòng Vệ Uẩn lập tức căng thẳng, hắn theo bản năng nói: “Tuy nhiên Thái Tử làm ra chuyện đó xác thực không đúng! Trưởng công chúa đối xử với hắn như vậy cũng là điều dễ hiểu!”
Vệ Uẩn kịp thời cứu chữa, Sở Du cảm thấy hơi vừa lòng. Nàng nhìn vào gương mặt tuy rằng vẫn còn chút trẻ con, nhưng lại không che giấu được vẻ tuấn mỹ của Vệ Uẩn, suy nghĩ một lát, cuồi cùng nàng dặn dò: “Tiểu thất, cho nên sau này đệ ngàn vạn lần đừng tùy tiện cô phụ nữ tử. Không phải vì đối phương, mà là vì chính mình.”
Vệ Uẩn hơi sửng sốt, Sở Du nói lời thấm thía: “Đối với đại đa số nữ tử mà nói, tình yêu là chuyện cả đời, đệ nghĩ thử xem một người bị hủy hoại cả đời, nàng có thể làm ra chuyện gì để trả thù?”
“Vậy còn tẩu?” Vệ Uẩn theo bản năng hỏi ra miệng, trong đầu lại không kiềm chế được mà hiện ra bóng dáng Cố Sở Sinh. Sở Du nhẹ nhàng cười: “Nếu ta có thể giống trưởng công chúa coi việc đánh đập đối phương làm niềm vui, ta đương nhiên nguyện ý ấn đối phương xuống đất mà đá. Nhưng nếu hủy diệt người kia phải trả giá quá lớn” Trong mắt Sở Du mang theo chút khinh thường: “Hắn đáng giá sao?”
Lời này vừa thốt ra, Vệ Uẩn liền yên lòng một cách khó hiểu. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Du, nghiêm túc nói: “Tẩu tẩu yên tâm, nếu đệ thích một người, nhất định đệ sẽ đối xử với nàng cực kỳ cực kỳ tốt, chỉ đối xử tốt với một mình nàng, tuyệt đối không cô phụ nàng.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Vệ Uẩn, Sở Du có hơi sửng sốt, đối với vị thê tử tương lai của Vệ Uẩn nàng bỗng nhiên sinh ra vài phần hâm mộ.
Đời trước Vệ Uẩn thành thân với tiểu thư nhà nào?
Sở Du suy tư, chậm rãi nghĩ ra một cái tên —— Thanh Bình quận chúa.
Vị Thanh Bình quận chúa này là đích trưởng nữ của Đức Vương, diện mạo vô cùng xinh đẹp, nghe nói cầm kỳ thư họa không gì không thông, tinh thông y lý, là một vị tài nữ kiêm mỹ nữ. Không chỉ có mỹ mạo có tài có quyền thế, mà còn có cả đức hạnh, đời trước khi Vệ Uẩn đánh Đông dẹp Bắc, nàng xây dựng thiện đường, tự mình ngồi bắt mạch chữa bệnh, cực kỳ nổi danh.
Nghĩ tới một người như vậy kết đôi cùng Vệ Uẩn, trong lòng Sở Du thầm yên tâm, rồi lại có vài phần luyến tiếc, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là tâm thái của lão phụ thân sắp phải gả nữ nhi.
Chờ tới khi Vệ Uẩn thành thân, nàng cũng được coi là người nhìn hắn từ bé đến lớn, Vệ gia bất chợt đổi một vị đại phu nhân khác, đúng là có vài phần mất mát.
Tuy nhiên trong lòng Sở Du hiểu rõ , rốt cuộc sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, vì thế nàng điều chỉnh tâm tình, cười nói: “Chờ sau này tiểu thất tìm được người mình thích rồi, ta nhất định sẽ chuyển giao lời này tới nàng.”
Vệ Uẩn nghe Sở Du nói chuyện, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền có chút mờ mịt.
Người hắn thích ?
Mấy từ này đặt cạnh nhau, trong chớp mắt, bỗng dưng hắn cảm thấy xa xôi lại chua xót.
Hắn không nói rõ đây là cảm xúc gì, chỉ có thể theo quán tính gật đầu, lẩm bẩm nói: “Được.”
Sở Du cũng không rối rắm vấn đề này quá lâu, hai người thương lượng một chút về lý do bái kiến phủ trưởng công chúa, sau đó Sở Du liền thay đổi xiêm y, phân phó người chuẩn bị bái thiếp, tiến về hướng phủ trưởng công chúa.
Vừa ra đến cửa, Vệ Uẩn đuổi theo, nôn nóng nói: “Đã quên dặn tẩu tẩu, kết giao với trưởng công chúa, nhất định phải cẩn thận.”
Sở Du còn đang cảm thấy nghi hoặc, Vệ Uẩn đã nghiêm túc nói: “Nếu công chúa thiết đãi tiệc rượu, tẩu không cần ở lại, vẫn nên trở về sớm một chút cho thỏa đáng.”
Sở Du mờ mịt gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng chúng ta là đi cầu người, nếu nàng ta mở tiệc mà ta lại không ở lại, chỉ sợ không ổn đi?”
Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó hắn cắn chặt răng nói: “Được, chỉ một lần này thôi, tẩu đi đi.”
Sở Du không nói chuyện, nàng ngồi trên xe ngựa, suy nghĩ về lời nói của Vệ Uẩn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Nàng chỉ tới bái phòng phủ trưởng công chúa thôi mà, có cần phải làm như thâm nhập vào đầm rồng hang hổ vậy không?
Tác giả có lời muốn nói:【Đoạn kịch nhỏ】
Vệ Uẩn: Chỉ là chuyện trăng gió, cần gì phải như thế?
Sở Du thoáng liếc mắt nhìn.
Vệ Uẩn: Trưởng công chúa làm rất đúng! Trưởng công chúa làm tốt lắm!
Sở Du: Ừm, nhu cầu sinh dục của đệ có thể nói là rất mạnh.
48. Chuyện tự mình đồng ý thì tự mình chịu trách nhiệm
Phủ trưởng công chúa Sở Du đã tới một lần, nhưng lần trước nàng tới là một ngày mùa thu, trưởng công chúa cả ngày dẫn theo trai lơ vui đùa trong hoa viên, còn lúc này Sở Du chỉ có thể bái kiến công chúa ở trong đại sảnh.
Phủ trưởng công chúa rất lớn, con đường quanh co sâu thẳm, đình viện hoa cỏ tươi tốt, nhìn qua liền có cảm giác tự nhiên lịch sự tao nhã. Quản gia là một vị trưởng giả hơn 50 tuổi, vừa dẫn đường vừa nói chuyện: “Công chúa gần đây lâm bệnh nhẹ, vốn nên từ chối gặp khách lạ, nhưng vừa nghe nói đại phu nhân tới đây, ngài ấy liền lập tức đáp ứng gặp mặt. Có vẻ như công chúa cực kỳ thích ngài.”
Nói xong, trong giọng nói của quản gia mang theo vài phần ý vị trách cứ: “Ngày thường công chúa khá tịch mịch, người nhìn thuận mắt cũng không được mấy người, vốn tưởng rằng đại phu nhân sẽ thường xuyên lui tới, không nghĩ lần trước sau khi xong việc, thế nhưng đại phu nhân lại không thường đi lại.”
Sở Du nghe vậy, chỉ cho là lời khách sáo, nàng mỉm cười nói: “Nhận được hậu ái của công chúa, Sở Du vô cùng cảm kích.”
“Ngài đừng coi lời nói của lão nô là lời khách sáo” Quản gia nhìn thấu ý tứ của Sở Du, nhắc nhở nói: “Công chúa là người ngay thẳng, từ trước đến nay luôn không thích nói chuyện với những người quanh co lòng vòng, lời lão nô nói đều là lời thật lòng, ngài ngàn vạn lần đừng coi đó là lời khách sáo.”
Sở Du ngẩn người, sau đó thành khẩn nói: “A Du đã hiểu, đa tạ thúc thúc nhắc nhở.”
Lúc này Quản gia mới yên tâm, lại dặn dò Sở Du một chút thói quen của trưởng công chúa, sau khi dẫn Sở Du vào đại sảnh, Sở Du không dám nhìn loạn, nàng rũ mắt cung kính đi vào, quỳ xuống hành đại lễ: “Tham kiến trưởng công chúa.”
“Miễn…… Miễn…… Hắt xì!”
Trưởng công chúa hắt hơi xong, rốt cuộc cũng nói chuyện trôi chảy: “Miễn lễ.”
Nói xong, trưởng công chúa uể oải chỉ vào vị trí bên cạnh nói: “Ngươi ngồi trước đi.”
Sở Du nghe lời đứng dậy, ngồi quỳ xuống vị trí bên cạnh trưởng công chúa.
Đại sảnh rực rỡ tráng lệ, hầu như tất cả các dụng cụ đều có màu hoàng kim, ánh vàng sáng chói một mảnh, gần như làm mờ mắt Sở Du. Trưởng công chúa mặc chiếc váy dệt màu vàng, bên ngoài khoác áo bông, nàng bảo dưỡng rất tốt, nữ nhân ngoài 30 tuổi, nhưng khi nhìn qua vẫn chỉ giống như thiếu nữ mười sáu tuổi. Gương mặt nhỏ được chiếc áo bông bao lớn ôm trọn, thậm chí còn sinh ra vài phần đáng yêu.
Phía sau lưng nàng là hai thiếu niên mỹ mạo, cả hai đều mặc áo dài màu lam, Sở Du trộm liếc mắt nhìn một cái, phát hiện hai người này không giống người lần trước.
Trưởng công chúa nhận ra cái liếc mắt kia của Sở Du, nàng ta có chút không kiên nhẫn nói: “Muốn nhìn thì cứ ngẩng đầu lên, lén lút như vậy làm gì?”
Sở Du nghe vậy, cũng không đùn đẩy, dứt khoát ngẩng đầu lên, ánh mắt quét kia gương mặt hai thiếu niên kia, xác định trong đó có một người xa lạ, lúc này mới cười nói: “Hình như công chúa mới đổi một vị công tử.”
“Vẻ đẹp của mỹ nhân nằm ở chỗ mới mẻ” Trưởng công chúa ngả vào lòng một vị công tử, lười biếng nói: “Thời điểm không còn mới mẻ, cho dù đẹp cũng cảm vô vị.”
Sở Du không tranh luận với nàng ta, cung kính nói: “Công chúa nói phải.”
Sở Du không phản bác, trưởng công chúa cảm thấy không có gì thú vị : “Hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì?”
“Thiếp thân đến đây, là vì có một chuyện muốn cầu trưởng công chúa.”
Người không liên quan tìm đến phủ trưởng công chúa, tất cả đều có việc muốn cầu. Trưởng công chúa không chút để ý nói: “Nói đi, ta nghe xem có chuyện gì.”
Sở Du được cho phép, lập tức nói chuyện Cố Sở Sinh cho công chúa. Nàng không cố ý che giấu sự việc, có một nói một, Vệ Uẩn không nói với nàng kế hoạch tiếp theo, tuy rằng nàng cũng đoán được tám chín phần mười, nhưng suy đoán của nàng, nàng sẽ không chủ động nói ra. Trừ phi chính miệng Vệ Uẩn nói với nàng.
Trưởng công chúa dựa trên người mỹ nam, được một mỹ nam khác đút điểm tâm, nhìn qua thập phần thích ý. Sau khi nghe Sở Du nói xong, nàng ta gật đầu nói: “Ta hiểu, các ngươi muốn ta chế tạo một cơ hội, để hoàng đế có thể biết được việc này đúng không?”
Sở Du trả lời: “Đúng vậy.”
Trưởng công chúa rũ mắt nhìn hộ giáp (móng giả) màu đỏ trên tay mình, một lát sau, nàng ta chậm rãi cười: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ, ăn ngay nói thật với ta như vậy, không sợ ta bán đứng các ngươi sao?”
“Bán đứng chúng ta, công chúa được lợi ích gì?”
Sắc mặt Sở Du trầm tĩnh: “Nếu chúng ta đã muốn nhờ vả công chúa, tất nhiên sẽ không để công chúa tốn công vô ích, quy củ của A Du rất rõ ràng, chỉ cần công chúa mở miệng, nằm trong khả năng cho phép, ta sẽ không chối từ.”
Trưởng công chúa nghe xong lời Sở Du nói, nàng ta có vẻ vô cùng vừa lòng: “Ngươi là người hiểu chuyện. Chuyện này, kỳ thật cũng dễ làm.” Trưởng công chúa nghĩ nghĩ: “Ta sẽ tìm ngày cùng bệ hạ cải trang vi hành trong dân chúng, các ngươi cho người đuổi theo Cố Sở Sinh chạy một vòng trước mặt bệ hạ, bệ hạ tất sẽ đi điều tra Cố Sở Sinh. Chỉ cần lời các ngươi nói là sự thật, bệ hạ tự nhiên sẽ biết.”
Sở Du thấy Trưởng công chúa đồng ý, vội vàng thưa: “Làm phiền công chúa.”
“Giúp các ngươi cũng không phải ta giúp không” Công chúa vuốt ve móng tay mình, bộ dáng có vẻ rất thú vị, lười biếng nói: “Có đi có lại” Nàng ta ngẩng đầu cười khẽ: “Đúng không.”
“Tuy nhiên” Trưởng công chúa thần sắc lạnh lùng: “Nếu bệ hạ muốn thiên vị Diêu Dũng, sợ rằng trước khi chiếu cáo sự tình với thiên hạ sẽ xuống tay với Cố Sở Sinh, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Chuyện này ta và tiểu hầu gia đã thương nghị qua” Sở Du nói: “Nếu bệ hạ nảy sinh sát tâm với Cố Sở Sinh, chúng ta sẽ để bá tánh Bạch thành tới Thuận Thiên Phủ đánh trống kêu oan, đồng thời thả tin đồn trong dân chúng, trực tiếp ấn định tội trạng lên đầu Diêu Dũng. Nếu Cố Sở Sinh chết, chuyện này coi như được chứng thực, lấy tính tình để ý thanh danh của bệ hạ, sợ rằng sẽ không đồng ý. Đến lúc đó, mong rằng trưởng công chúa sẽ giúp đỡ chu toàn từ bên trong.”
Nói xong, Sở Du lại hành đại lễ.
Trưởng công chúa giơ tay ngăn cản động tác của Sở Du: “Kẻ hèn việc nhỏ, không cần đa lễ như vậy. Ngươi hết lần này tới lần khác tìm ta hỗ trợ, cũng coi như là quen biết, không bằng kết giao bằng hữu đi.”
“Được công chúa yêu mến, nếu A Du từ chối thì quá bất kính rồi.”
Có quản gia chỉ điểm, Sở Du cũng không thoái thác. Trưởng công chúa thấy nàng dứt khoát như vậy, cười nói: “Đúng là người hào sảng, bằng không hôm nay ngươi lưu lại dùng bữa đi? Ta tổ chức tiệc rượu, cho ngươi thêm kiến thức!”
Nghe thấy ba chữ ‘ thêm kiến thức ’, trong lòng Sở Du lộp bộp một tiếng, lại nghĩ tới lời Vệ Uẩn nói, nàng có cảm giác người này không đáng tin cậy, hơn nữa còn chuẩn bị diễn ra một hồi kinh thế hãi tục.
Mặc dù vậy nàng cũng không dám chối từ, chỉ có thể cười nói: “Khách theo chủ, công chúa tùy ý sắp xếp là được rồi.”
“Tốt.”
Trưởng công chúa ngẩng đầu phất phất tay về phía quản gia: “Bảo chúng công tử chuẩn bị một chút, đêm nay ta muốn mở tiệc đãi khách.”
Sở Du vừa nghe thấy ba chữ “Chúng công tử”, mí mắt liền giựt giựt, nhưng nàng ra vẻ trấn định, sắc mặt trầm ổn.
Trưởng công chúa trở về vị trí của mình, trò chuyện câu được câu không với nàng, Sở Du quỳ gối, trưởng công chúa hỏi cái gì, nàng liền đáp cái đó.
Không lâu sau, người hầu bưng đồ ăn lên, đặt xuống trước bàn Sở Du, đầu bếp phủ công chúa vừa nhìn qua là biết đầu bếp nổi tiếng, các món ăn rất tinh tế và đẹp mắt, tựa như không phải nấu ăn, mà là đang bày biện đồ thủ công mỹ nghệ gì đó.
Sở Du thong dong gắp đồ ăn, trưởng công chúa liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng bắt đầu dùng cơm thì mới cười nói: “Có rượu có đồ ăn, đâu thể nào thiếu mỹ nhân đâu?”
Nói xong, trưởng công chúa vỗ tay thành tiếng: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, mấy nhạc sư vẫn luôn ngồi bất động bên người các nàng đột nhiên tấu nhạc, người hầu chậm rãi mở cửa ra, mấy chục thiếu niên mỹ mạo phong thái khác nhau trên người đồng loạt mặc y phục màu lam, tay áo rộng rãi, đang đứng thẳng trước cửa, theo tiết tấu của điệu nhạc gót chân bọn họ nhanh nhẹn đạp mây bước vào.
Sở Du sặc ngụm rượu trong cổ họng, dồn dập ho khan.
Trưởng công chúa mỉm cười nhìn nàng: “Lần đầu nhìn thấy?”
Sở Du mạng gật đầu, nhìn nữ nhân trước mặt này, nàng bất chợt cảm thấy, 30 năm qua, quả thực sống quá uổng phí.
Trưởng công chúa phảng phất như đã sớm đoán được phản ứng của nàng, vừa uống rượu vừa ngậm ý cười nhìn nàng, bộ dáng cực kỳ vui vẻ.
Sở Du hồi phục tinh thần, vội vàng cúi đầu dùng bữa, trưởng công chúa cũng không làm khó nàng, mắt nhìn mỹ nam khiêu vũ, dùng cây quạt nhỏ đánh nhịp trong lòng bàn tay, mở miệng nói chuyện: “Hiện giờ ngươi còn trẻ, lạc thú nơi này, e rằng ngươi khó có thể cảm thụ, chờ ngươi tới độ tuổi của ta, lúc đó ngươi sẽ hiểu được niềm vui khi ở cạnh mỹ nam.”
Sở Du cảm thấy, loại lạc thú này, đại khái cả đời mình cũng không hiểu.
Thấy nàng không lên tiếng, trưởng công chúa liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Còn nhớ Vệ Quân sao?”
Không nghĩ tới trưởng công chúa sẽ hỏi lời này, Sở Du lúng túng lên tiếng, trưởng công chúa dựa vào người nam nhân phía sau, ngắm nhìn ca vũ, trong thanh âm mang theo vài phần hoài niệm: “Thời điểm Mai Tuyết mới mất, ta cũng giống ngươi, nghĩ rằng mình sẽ thủ tiết vì hắn cả đời.”
Sở Du chậm rãi giương mắt, nàng thấy trưởng công chúa nhìn người trên tiệc rượu, ánh mắt tựa như không thể dịch chuyển, bình tĩnh nói: “Thẳng tới một ngày, ta phát hiện, thì ra tất cả mọi người đều đang chờ xem ta thê thảm đau khổ tới mức nào. Vì thế ta cảm thấy mình không thể thua, mọi người đều đang chờ xem ta khổ sở, bọn họ đều muốn xem một nữ nhân kiêu ngạo ương ngạnh như ta, sau khi trượng phu chết, một mình mang theo nữ nhi sẽ thê thảm tới mức nào, bởi vậy ta nhất định phải sống thật tốt.”
“Bọn họ cảm thấy ta nên khóc, nhưng ta lại cứ muốn cười. Bọn họ cảm thấy mỗi ngày ta nên mặc áo tang, ta liền ăn mặc hoa thắm liễu xanh.”
“Bọn họ đều cảm thấy ta nên tùy tiện gả cho một người nam nhân ép dạ cầu toàn, nhưng ta lại vơ vét vô số nam tử mỹ mạo trong thiên hạ về phủ. Sống đến bây giờ, so với bọn họ, ta có tiền có quyền, mỗi ngày bọn họ đều phải vâng vâng dạ dạ lo lắng nam nhân có người khác, lo lắng nam nhân hưu mình, còn ta thì có thể tùy ý lựa chọn nam nhân mà sủng ái.”
Trưởng công chúa nhấp ngụm rượu, ánh mắt dịch đến trên người Sở Du: “Người ở trên đời có rất nhiều cách sống, người chết là hết, ngươi có hiểu lời ta nói không?”
Qua buổi nói chuyện ngày hôm nay, đoán chừng Sở Du đã hiểu ý tứ trưởng công chúa.
Có lẽ đối với trưởng công chúa mà nói, chiếu cố Sở Du không chỉ vì nàng hiểu chuyện, cung cấp lợi ích, đối đầu với Thái Tử, mà còn vì tình cảnh của nàng có vài phần tương tự với trưởng công chúa năm đó.
Lần này Sở Du không hề có lệ cùng trưởng công chúa, nàng nghiêm túc nói: “Công chúa nói phải, Sở Du đã hiểu.”
Trưởng công chúa nhìn thấy thần sắc Sở Du không quá bi thương, nàng ta hài lòng gật đầu. Lúc này mới lộ ra nét tươi cười: “Nếu hiểu rồi, không bằng ta cho ngươi mấy tên trai lơ nhé?”
Nghe xong lời này, nụ cười của Sở Du đông cứng trên gương mặt.
Nhớ tới bộ dáng rối rắm của Vệ Uẩn trước khi nàng rời đi, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao bộ dáng hắn lại kỳ quái như vậy. Nếu nàng thật sự đưa người trở về, chắc có lẽ không tới mức bị đánh chết đâu nhỉ?
Vì thế nàng vội vàng ngăn cản : “Cảm tạ công chúa hậu ái, thiếp thân chí không ở mảng này, vẫn nên miễn đi thì hơn.”
Trưởng công chúa có chút đáng tiếc gật đầu, nghĩ ngợi một lát liền hỏi: “Hiện giờ Cố Sở Sinh đang ở trong phủ các ngươi?”
Sở Du cảm thấy kỳ quái vì sao công chúa đột nhiên lại hỏi về Cố Sở Sinh, nàng cẩn thận trả lời: “Đúng là đang ở hầu phủ, không biết công chúa có gì phân phó?”
Nghe xong lời này, đôi mắt trưởng công chúa sáng lên, nàng ngồi thẳng thân mình, vươn người tới gần Sở Du nói: “Ta nghe nói bộ dáng Cố đại nhân phong lưu tuấn mỹ, đó là sự thật?”
Sở Du nhìn ánh mắt kia, trong lòng ngầm hiểu, thế nhưng nàng không hề nói dối, gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
“Không biết có thể làm phiền đại phu nhân truyền lời hay không?”
“Công chúa mời nói.” Sở Du giả bộ như không hiểu ý tứ trưởng công chúa. Người đối diện híp mắt, dùng chuôi quạt gõ gõ vào lòng bàn tay: “Ngày mai bổn cung mở tiệc chiêu đãi Cố công tử và đại phu nhân, làm phiền đại phu nhân trở về nhắn với Cố công tử một câu?”
“Thiếp thân chắc chắn sẽ chuyển lời của công chúa tới Cố đại nhân.” Sở Du đẩy tất cả trách nhiệm lên người Cố Sở Sinh, nàng chỉ là người tiện thể truyền lời nhắn, còn có tới hay không hoàn toàn là ý tứ của Cố Sở Sinh.
Trưởng công chúa hài lòng gật đầu, có chút cao hứng uống thêm mấy chén rượu, mãi cho tới khi nhìn thấy công chúa có dấu hiệu mệt mỏi, Sở Du mới thức thời cáo lui.
Thời điểm trở về trong phủ, nàng phân phó Vãn Nguyệt: “Ngươi tìm người nhắn với Cố Sở Sinh một tiếng, trưởng công chúa mở tiệc chiêu đãi hắn, hỏi hắn ngày mai có đồng ý cùng ta tới phủ công chúa hay không.”
Đối với Sở Du mà nói, lời đã chuyển, còn hắn có đi hay không, không quan hệ gì tới nàng.
Nhưng mà người truyền lời đi được một lát thì Vãn Nguyệt trở về báo: “Cố đại nhân nói, công chúa đã có lời mời, từ chối thành ra bất kính.”
Sở Du gật đầu, thuận miệng trả lời, sau đó đứng dậy đi xử lý chuyện trong phủ.
Thanh danh trưởng công chúa vẫn còn đó, Cố Sở Sinh không đến mức không biết trưởng công chúa mời hắn tới là có ý gì.
Tự mình đáp ứng chuyện này, vậy thì tự mình phụ trách đi.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Đoạn kịch nhỏ 】
Mặc thư bạch: Cảm giác khi mở tiệc chiêu đãi Sở Du là gì?
Trưởng công chúa: Khi dễ người thành thật, rất vui vẻ.
Có người hỏi về quan hệ của Thanh Bình quận chúa và Vệ Uẩn ở kiếp trước.
Hôn sự của Thanh Bình quận chúa là cuộc hôn nhân chính trị, nàng mang theo đứa nhỏ trong bụng gả cho người ta, người nàng yêu đã bỏ mạng, hai người tôn trọng nhau như khách cả đời, Vệ Uẩn nhận đứa bé kia làm hài tử của mình.
Chuyện đời trước không cần quá rối rắm, Vệ Uẩn quyền cao chức trọng, nhưng không hề có một chấp niệm đặc biệt.
Ngẫm lại, một nam tử ưu tú bình thường đến 50 tuổi vẫn không thê không thiếp không có bất cứ sự tiếp xúc nào với người khác phái, vậy hắn nên có bạn trai đi.