Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Biên tập: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã. (Nhã.)
—
Trong bóng đêm vô hạn, các giác quan dần trở nên nhạy cảm hơn.
Cánh môi ấm áp mềm mại gắt gao dán lấy nhau, mang theo lửa nóng giữa hè, cũng mang theo vị ngọt của kẹo, còn có cả mùi hương độc hữu của cô gái. Chóp mũi của cô non mềm, khẽ cọ qua mũi cậu, thở ra hơi nóng đốt cháy da thịt cậu.
Yết hầu Mạnh Triều Huy căng phồng dồn dập lên xuống, đầu óc cậu ong ong, trống rỗng, lâm vào trạng thái đóng băng.
Thẳng cho đến khi ngực cậu bị Khương Mộ Vân vỗ mạnh nhiều chút, cậu mới từ từ tỉnh táo lại, trong lúc vô thức cậu đã duỗi đầu lưỡi liếm nhẹ cánh môi mình, vị ngọt của trái vải tràn ngập ở đầu lưỡi.
Thì ra cô ăn kẹo vị vải.
Mạnh Triều Huy ngồi xe máy mấy giờ, vốn dĩ đã hơi say, hơn nữa ban đêm gió lạnh dạ dày cậu cũng không được khoẻ, sớm đã có cảm giác muốn nôn, cậu đã cố gắng nhịn xuống, nhịn đến tận lúc cởi mũ bảo hiểm.
Nhưng Khương Mộ Vân bỗng nhiên khuyến mãi cho cậu hai chưởng, cậu lập tức không nhịn được nữa, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy, cảm giác muốn ói dâng trào trong vòm họng, cũng may chiều nay cậu chưa ăn gì, nếu không bây giờ có thể nôn ra mấy thứ kỳ dị.
Trên đường trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Mộ Vân cứ mang vẻ âm trầm, cô cảm thấy mình đang bị sỉ nhục rất nhiều.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô, bằng một năng lực kỳ bí nào đó mà cô mất nụ hôn đầu, vâng kết quả là như vậy đấy, cậu ta cứ thế mà ói! Cái con mẹ nhà cậu luôn[1]! Nụ hôn đầu cho cậu, thà cho chó còn hơn!
Cô đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại rồi quay người, con ngươi thanh tịnh hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy cách cô khoảng chừng một mét, cậu cũng dừng bước, đôi mắt thâm thuý cũng đang lẳng lặng nhìn cô.
“Cậu bước ra đây, để xem tôi có ăn cậu không!” Khương Mộ Vân nói một cách hung dữ.
Mạnh Triều Huy nhìn cô, trầm mặc đi lên trước một bước.
“Vừa rồi cậu có ý gì hả? Cậu cho rằng tôi cố ý nhào vào lòng cậu, chiếm tiện nghi của cậu? Cậu ghê tởm tôi?” Đôi mày thanh tú của Khương Mộ Vân cứ sít sao nhăn lại, trông như đang tức giận cơ mà nhìn lại rất đáng yêu[2].
Vẻ mặt Mạnh Trều Huy vẫn không đổi, thản nhiên nói: “Không phải. Nãy là do đi đường xóc quá, nên dạ dày tôi không thoải mái.”
“Hừ. Coi như cậu còn nói được một câu giống người.” Khương Mộ Vân hừ mạnh một tiếng, quay người đi hai bước, không nghe thấy động tĩnh phía sau, cô lại xoay người, lại nhíu mày nhìn cậu: “Vậy cậu đi cùng tôi đi.”
Bên trong có tia sáng lờ mờ, Mạnh Triều Huy bước nhanh về phía trước, cậu sóng vai cùng cô.
“Mở đèn pin trên điện thoại lên đi.” Khương Mộ Vân lại ra lệnh.
Mạnh Triều Huy không nói gì. nhưng mà cậu vẫn nghe lời mở đèn pin nhỏ trên điện thoại lên, chiếu vào con đường trước mặt hai người.
Mười năm trước vào đêm thứ hai cậu đến nhà Khương Mộ Vân làm khách, biệt thự bỗng nhiên đứt cầu dao thế là cả khu mất điện, lúc ấy người lớn đều đang ngắm trăng nói chuyện phiếm ở trong đình viện, chỉ có cậu với cô hai người chơi ở trong phòng khách.
Tiểu Mộ Vân vốn đang ồn ào náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, không phát ra một thanh âm nào nữa.
Mạnh Triều Huy thấy có chút kỳ quái, mượn ánh trăng mông lưng, cố gắng mở to hai mắt để tìm kiếm thân ảnh của cô, kết quả cậu thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cô ôm đầu gối, vô thanh vô tức, không biết đang làm gì.
Cậu tới gần chỗ cô, cũng ngồi xổm xuống, vừa muốn hỏi cô sao vậy, thì tay đã bị cô nắm lấy, còn nắm rất chặt, cả người cô cũng nhào qua cậu, đầu gục vào vai cậu, run lẩy bẩy.
“Cậu sao vậy?” Mạnh Triều Huy hỏi cô, cô không nói lời nào.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được, trên bàn tay nhỏ của cô ướt đẫm, nó lành lạnh, quần áo ở chỗ bả vai cũng thấm ướt một mảng nhỏ, cậu biết, cô đang khóc.
Vừa rồi còn vui vẻ, làm sao tự nhiên lại khóc chứ? Sự thay đổi duy nhất trong lúc này là biệt thự cúp điện, chung quanh tối như mực. Vậy là cậu biết cô sợ tối!
–
Đêm hôm khuya khoắt, hai người đi rất gần nhau, thỉnh thoảng đôi tay buông thõng bên người sẽ lại chạm vào nhau.
Gió thổi qua hàng cây phát ra tiếng vang sàn sạt, làm cho những con côn trùng nhỏ trong bụi cỏ vui vẻ, cho dù có gió, nhưng Mạnh Triều Huy vẫn cảm thấy khô nóng khó chịu.
Nhất là khi Khương Mộ Vân rất đột nhiên kéo tay cậu lại, tay cô non mềm như nhánh hoa Ngọc Lan, cũng như than lửa nóng hổi: “Cậu cẩn thận một chút, chỗ đó có con ếch xanh, cậu đừng dẫm lên nó.”
Khương Mộ Vân mau chóng buông tay, ánh sáng ở đèn pin điện thoại chiếu lên chân cậu.
Mạnh Triều Huy nhìn sang, quả nhiên có một con mặc áo xanh hở bụng trắng, cái bụng phệ của nó đang phập phồng, phát ra các âm thanh trầm thấp.
“Ừm.” Mạnh Triều Huy lên tiếng, không hiểu sao giọng nói cậu lại vừa trầm vừa khàn.
Chẳng bao lâu sau, căn biệt thự ba tầng lớn nhà Khương Mộ Vân đã xuất hiện ở ngay trước mắt.
Đèn đuốc biệt thự rực rỡ, thắp sáng màn đêm ấm áp. Khương Mộ Vân mở rộng bước chân, lon ton chạy về nhà.
Mạnh Triều Huy thở dài nhẹ nhõm, cậu đi chậm lại, gió đêm thổi bên cạnh, mát mẻ hơn rất nhiều, còn có cả mùi thơm ngào ngạt từ từ bay tới, tựa như là mùi của hoa sơn chỉ, rất ngọt ngấy.
Khương Mộ Vân cũng không vào trong nhà ngay lập tức, mà cô đứng ở một lùm cây xanh bên cạnh, ngẩn người nhìn ngôi nhà biệt thự gần trong gang tấc, bóng lưng yểu điệu tinh tế lộ ra vẻ cô đơn hiu quạnh.
Mạnh Triều Huy bước tới, mà Khương Mộ Vân vẫn ngẩn người ngửa đầu nhìn ngôi biệt thự nhà mình, thậm chí cô còn không phát giác đến việc cậu đang tiến lại gần.
Mặt trăng vừa mới lên, ánh trăng chảy ở trên mặt cậu, nét buồn man mác trong đôi mắt sáng của cô thiếu nữ hiện lên rõ dưới ánh trăng, nó hoàn toàn khác với vẻ ngoài bưu hãn xấc xược hồi sáng của cô, cứ như kiểu đấy hai người khác nhau vậy.
Nhưng mà Khương Mộ Vân đã nhanh chóng thu gọn cảm xúc buồn bã trong mắt kia lại, cũng đột nhiên phát hiện Mạnh Triều Huy đang đứng bên mình, cô nàng lại tức giận nói: “Đi sao chậm quá vậy, tôi chờ cậu nửa ngày rồi!”
Không biết vì sao, mỗi lần Mạnh Triều Huy nhìn thấy bộ dạng này của cô, luôn muốn cười, nhưng mà kỹ thuật diễn của cậu của cậu rất tốt, nên vẫn kìm lại được, cậu thản nhiên hỏi: “Chờ tôi làm gì?”
“Đầu tiên là để cảnh cáo, chuyện xe máy, trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, không được mách lẻo, hiểu không?” Khương Mộ Vân xụ mặt, dữ dằn nói, cô vươn tay về phía cậu.
Mạnh Triều Huy ngầm hiểu, đặt chìa khoá ở trên lòng bàn tay cô.
“Tiếp theo là một lời khuyên nhủ.” Khương Mộ Vân thu hồi cái chìa khóa, ngẩng đầu nhìn cậu: “Đừng có mà yêu tôi đấy!”
Nhưng mà cặp mắt hình lưỡi liềm xinh đẹp của cô dường như lúc nào cũng chứa một ý cười, cái này rất dễ làm cho những lời nói của vừa thốt lên mang một tầng ý nghĩa khác, không phải là khuyên bảo nhắc nhở, mà là mời gọi, vô cùng trêu người.
Đối với cặp mắt kia của cô, trái tim của Mạnh Triều Huy không rõ sao lại đập mạnh, cơ mà trên gương mặt cậu vẫn giữ được nét trong trẻo lạnh lùng vốn có của mình.
“Bởi vì cậu thích tôi cũng vô dụng, tôi đã có người trong lòng rồi.” Lúc Khương Mộ Vân nói những lời này, ý cười trong mắt cô cũng không giấu được nữa, đuôi lông mày từ khóe mắt cô nhộn nhạo lên, đôi mắt sáng rực, nụ cười tỏa nắng.
Đôi mắt Mạnh Triều Huy tối đen thâm trầm: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Khương Mộ Vân liếc mắt nhìn thấy thím Trương đang đi qua đi lại trên bậc thang, nhìn thím ấy rất lo lắng; cô nhóc cũng không nhiều lời nữa, bước nhanh chạy về phía nhà.
Mạnh Triều Huy nhìn theo bóng dáng hớn hở của cô, đứng im một lúc, rồi mới đi theo cô về biệt thự.
Thím Trương bị bệnh quáng gà, chờ Khương Mộ Vân chạy tới trước mắt mình, mới nhìn rõ cô, vội vàng bước xuống bậc thang, đến đón cô về.
Khương Mộ Vân mở rộng vòng tay, ôm lấy thím Trương, cô ở trong ngực thím bắt đầu mềm mại đáng yêu: “Thím Trương ơi, con về rồi nè.”
Thím Trương hung hăng vô mông Khương Mộ Vân, quở trách nói: “Bà hai của thím ơi, con chạy đi đâu vậy? Lớn như vậy rồi mà vẫn còn tuỳ hứng, đúng là không khiến người ta bớt lo mà…”
“Đau quá, thím Trương thím không biết lực tay mình rất lớn sao, mông con sắp bị thím đánh sưng rồi.” Khương Mộ Vân dẩu môi oán giận nói. Trong lúc vô ý hình như cô thoáng nhìn về phía Mạnh Triều Huy, đâu đó hình như mắt đào của cậu khẽ nhếch lên, cứ như cậu đang cười vậy.
Khương Mộ Vân quay đầu trừng mắt nhìn cậu, nhưng khi nhìn kỹ lại, nụ cười trên mặt cậu hoàn toàn không tồn tại, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của cô sao?
“Con là Triều Huy nhì, trông con đẹp trai thật. Hôm nay con trông nom cho A Mộ nhà thím đã vất vả rồi.” Thím Trương cười tủm tỉm, nhưng bà hơi xấu hổ khi nhìn thấy khóe môi hơi rách của cậu kết hợp với đó là hai dấu đen ở trên áo sơ mi trắng.
“Cậu ta nào có chăm sóc con chứ, là con chăm sóc cậu ta đấy!” Khương Mộ Vân hừ một tiếng.
Thím Trương kéo Khương Mộ Vân qua, thấp giọng nói: “Con bảo con chiếu cố người ta? Con xem con đánh bé con ngoan ngoãn nhà người ta thành cái dạng gì rồi?”
Khương Mộ Vân: …
Mạnh Triều Huy: Cuối cùng cũng có người thay tôi chủ trì công đạo.
Trước khi đi vào đại sảnh, Khương Mộ Vân chợt nghe thấy Diệp Trần Ny đang nói xấu cô với Diêu Tinh Tinh.
“Không biết con bé A Mộ bị làm sao nữa, trước kia lúc nó còn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời thế cơ mà kể từ lúc cha nó qua đời cách đây hai năm, nó cũng dần thay đổi, như thể đang biến thành người khác vậy, thật sự chẳng ngoan ngoãn hiểu chuyện gì cả, ngày nào cũng làm tớ phải nhọc lòng…”
Khương Mộ Vân hừ lạnh một tiếng, lúc thay giày còn cố tình tạo ra tiếng động rất lớn.
Nghe được động tĩnh, Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Trở về…” Diệp Trần Ny mới nói được một nửa, bà đã nhăn mày lại, nụ cười trên mặt cứng lại, bất mãn trách cứ: “Tại sao lại ăn mặc như thế này?”
Khương Mộ Vân đối mặt với Diệp Trân Ny, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Làm sao? Tôi thấy mặc như này cũng rất đẹp mà.”
Diệp Trân Ny một hơi không nhịn được, vừa định phát cáu, thì Diêu Tinh Tinh đã đứng lên, chắn trước mặt Diệp Trân Ny, bà cười hòa giải: “Tớ cũng thấy mặc đẹp mà.”
Bà hơi quở trách liếc nhìn Diệp Trân Ny: “Bọn nhỏ đều đã mười tám rồi, cậu còn quản chúng nó chặt như vậy, ngay cả việc đứa nhỏ mặc gì cũng phải quản.”
“Gì cơ cậu nhìn đầu tóc nó đi, tóc đen đang đẹp, tự nhiên nhuộm thành cái màu gì không, tưởng mình là người ngoại quốc chắc?” Diệp Trân Ny vẫn rất tức, kéo tay Diêu Tinh Tinh bắt đầu than thở.
Diêu Tinh Tinh: “Ôi trời ơi, Trân Ny, cậu không nghĩ màu tóc của con bé rất đẹp hợp với thời trang sao, cũng rất hợp với da của con bé nữa, tớ cũng muốn đi nhuộm.”
Diệp Trân Ny trợn tròn mắt, thiếu chút nữa chết vì tức. Khuê mật kiểu gì thế này.
Diêu Tinh Tinh tiến lên giữ chặt tay Khương Mộ Vân, cười nói: “A Mộ, còn nhận ra dì Diêu không con?”
Khương Mộ Vân đương nhiên nhận ra được bà. Mười tám tuổi Diêu Tinh Tinh thi vào học viện điện ảnh đế đô, vào mười chín tuổi ra mắt công chúng bằng cách quảng cáo dầu gội đầu, mái tóc dày đậm màu xoã tung tựa như mây, kết hợp với khí chất xinh đẹp của bà, ngũ quan lập thể tinh xảo, giống như một đóa hoa thược dược đang nở rộ, khiến cho fan hâm mộ kinh động như gặp được thiên nhân.
Sau đó bà được đại đạo nổi danh trong nước nhìn trúng, được mời về diễn một bộ phim nghệ thuật, kỹ thuật rất đáng khen đáng thưởng thức, dũng cảm đoạt lấy hết lời khen của mọi người. Từ đó về sau sự nghiệp diễn xuất của bà xuôi gió xuôi nước, hai mươi ba tuổi thu được ngôi vị ảnh hậu[3] lần thứ nhất, lúc đến năm bà bốn mươi tuổi ẩn lui, tổng kết lại bà đạt được ba lần ảnh hậu, hai lần thị hậu[4].
Mà mười năm trước, Diêu Tinh Tinh có mang Mạnh Triều Huy trở về Doanh Châu, bà có đến nhà của cô ở mấy ngày, mặc dù cô không thích Mạnh Triều Huy, nhưng cô rất mến Diêu Tinh Tinh.
Khương Mộ Vân có ấn tượng rất sâu với bà, chỉ cảm thấy bà ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trên phim ảnh, quả thực là minh diễm không gì sánh được, là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới này; trong lòng cô, sự tồn tại của bà chính là nữ thần. Mà Diêu Tinh Tinh còn rất dịu dàng, rất có kiên nhẫn với cô, bà vẽ tranh cùng cô, cùng cô chơi, viết chữ, luyện đàn, chưa từng qua loa, không giống với Diệp Trân Ny.
Khương Mộ Vân nhìn về phía bà, Diêu Tinh Tinh vẫn minh diễm chiếu nhân như trước, chẳng qua bà ấy nghỉ ngơi không tốt, nên có cảm giác bà có vẻ hơi mệt mỏi.
Cô gật đầu, giọng điệu dịu dàng, ánh mắt như thắp đèn, ngọt ngào gọi bà một tiếng: “Dạ, nhớ rõ ạ. Dì Diêu, dì vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
“Miệng nhỏ của A Mộ thật ngọt, dì có tuổi rồi, nhưng mà A Mộ, càng lớn càng xinh.” Diêu Tinh Tinh vui vẻ đáp lại, bà cũng thấp giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật bốn mươi bảy tuổi của mẹ con, con cho cậu ấy chút mặt mũi đi.”
Khương Mộ Vân cúi đầu, không nói gì.
Diêu Tinh Tinh quay đầu nhìn về phía Mạnh Triều Huy, cười không tin bà hỏi: “Triều Huy, con làm sao lại biến thành như vậy thế?”
Con nhà bà, bà biết; từ nhỏ thằng bé đã cực kỳ yêu sự sạch sẽ, cho tới bây giờ vẫn còn rất sạch sẽ, chưa từng thấy thằng bé luộm thuộm như vậy, không khỏi có chút buồn cười.
Sắc mặt Diệp Trân Ny bình tĩnh: “Không cần phải nói, chắc chắn là do A Mộ bắt nạt. Cậu xem nó giữa trưa đùng đùng bắt nạt Oánh Oánh, thật sự là điêu ngoa hỗn xược tùy hứng.”
Khương Mộ Vân vừa mới đưa ra quyết định phải chúc mừng Diệp Trần Ny sinh nhật vui vẻ, nhưng giờ đây cô đã từ bỏ hoàn toàn ý định này luôn. Dù sao ở trong mắt Diệp Trần Ny thì cô làm gì cũng không đúng, không tốt, đều là lỗi của cô, cô cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã chứ.
“Là tự con làm.” Mạnh Triều Huy nói, thấy Diệp Trân Ny vẫn còn muốn truy vấn, lại nói: “Dì Diệp, con muốn tắm rửa, thay đồ trước; như thế có được không ạ?”
“A, được chứ. Để A Mộ mang con đi.” Diệp Trân Ni mỉm cười giọng nói bà dịu dàng như gió xuân hiu hiu thổi.
Bà xoay người nhìn về phía Khương Mộ Vân, nét cười biến mất, ngữ điệu dần lạnh: “Con cũng đi thay quần áo đi, không được mặc như vầy, nghe rõ không!”
Trong lòng Khương Mộ Vân không thoải mái, đang muốn nói năng lỗ mãng, thím Trương đã giữ chặt tay cô, dùng sức nhéo lòng bàn tay cô, ý bảo cô không được hồ nháo, xoay người nói với Diệp Trân Ny: “Phu nhân yên tâm, A Mộ sẽ thay.”
Lên lầu, thím Trương nói với Mạnh Triều Huy: “Cậu Triều Huy, phòng của cậu ở bên này, tôi mang cậu qua trước nhé.”
Khương Mộ Vân xanh mắt: “Thím Trương, vì sao cậu ta lại ở trong nhà chúng ta chứ?”
“Nhà cậu Triều Huy mới mua căn biệt thự bên cạnh, dự định sửa chữa một chút, cho nên họ ở tạm chỗ chúng ta mấy ngày.”
Khương Mộ Vân chưa nói gì, nhưng vẫn gương mặt cô nàng đã cứng lại.
“Cậu Triều Huy, phòng của cậu ở ngay chỗ này.” Thím Trương nói.
Khương Mộ Vân theo ở phía sau lại trợn tròn mắt, không hờn giận nói: “Thím Trương, sao thím lại để cậu ta ở gần con chứ?”
Thím Trương: “Cái này làm sao do thím an bài được, là mẹ con an bài cậu Triều Huy ở chỗ này mà.”
Sắc mặt Khương Mộ Vân càng thối.
Thím Trương không để ý đến cô nữa, thím xoay người cung kính nói với Mạnh Triều Huy: “Cậu Triều Huy, hành lý của cậu để ở trong phòng, trong phòng còn có phòng tắm.”
“Cảm ơn thím Trương ạ. Nhưng mà về sau thím cứ gọi con là Triều Huy nhé.” Mạnh Triều Huy mỉm cười, khi cậu cười rộ lên, đôi mắt hoa đào sẽ liễm diễm, con ngươi đen trông rất sạch sẽ thanh thấu, khí chất thanh lãnh trong thoáng chốc đã tan rã, tựa như gió xuân phe phẩy quay về núi xanh, khiến hảo cảm người ta tăng lên gấp bội.
Thím Trương cũng cười tươi rói: “Ài, được nha.”
Khương Mộ Vân bẹp miệng, không thể ngờ được Mạnh Triều Huy sẽ cười thân với thím Trương như vậy, cô nàng kéo cánh tay của và về phía gian phòng của mình: “Đi thôi, con cũng muốn tắm rửa rồi.”
Thím Trương bị Khương Mộ Vân kéo đi, đi đến chỗ ngoặt mới quay đầu nói với Mạnh Triều Huy nói: “Tắm xong thì xuống ăn cơm nhé, thím Trương làm cơm rất ngon đấy.”
“Vâng, cảm ơn thím Trương ạ.” Mạnh Triều Huy lễ phép nói lời cảm ơn.
Khương Mộ Vân tắm xong, bị thím Trương hiếp bức nên cô nàng bắt buộc phải thay một bộ quần áo trắng.
Khi cô xuống dưới, Mạnh Triều Huy đã nhu thuận ngồi ở trước bàn ăn, Diệp Trân Ny ngồi ở bên cạnh, đã thế cậu còn cẩn thận lắng nghe xem bà ấy nói cái gì nữa chứ.
“Triều Huy tuổi con cũng không nhỏ nữa, có bạn gái chưa con? Thích dạng con gái như thế nào thế?” Diệp Trân Ny cười tủm tỉm hỏi.
“Con chưa có.” Khoé mắt Mạnh Triều Huy liếc qua Khương Mộ Vân, cậu cúi đầu, đôi mi dày che đi con mắt đen thâm thuý, cậu bảo: “Nho nhã nhu thuận ạ.”
—Chú thích:
[1] Ban đầu vốn là 你妹的 – Em gái ngươi: theo nghĩa xấu là dùng để chửi; mắng “mẹ ngươi”, “cha ngươi” thì hơi nặng nề nên chuyển thành “muội ngươi”. Nhưng mà em thấy muội ngươi nó cứ sao sao ấy nên em chuyển thành cái con mẹ nhà cậu.
[2] Nguyên bản là (奶凶奶凶) – (Nãi hung nãi hung) – ngôn ngữ mạng ý chỉ những người đang tức giận cáu kỉnh nhưng lại nhìn rất đáng yêu.
[3] Ảnh hậu dành cho diễn viên chính xuất sắc nhất trong Phim Điện Ảnh.
[4] Thị hậu dành cho diễn viên chính xuất sắc nhất trong Phim Truyền Hình.
—
Trong bóng đêm vô hạn, các giác quan dần trở nên nhạy cảm hơn.
Cánh môi ấm áp mềm mại gắt gao dán lấy nhau, mang theo lửa nóng giữa hè, cũng mang theo vị ngọt của kẹo, còn có cả mùi hương độc hữu của cô gái. Chóp mũi của cô non mềm, khẽ cọ qua mũi cậu, thở ra hơi nóng đốt cháy da thịt cậu.
Yết hầu Mạnh Triều Huy căng phồng dồn dập lên xuống, đầu óc cậu ong ong, trống rỗng, lâm vào trạng thái đóng băng.
Thẳng cho đến khi ngực cậu bị Khương Mộ Vân vỗ mạnh nhiều chút, cậu mới từ từ tỉnh táo lại, trong lúc vô thức cậu đã duỗi đầu lưỡi liếm nhẹ cánh môi mình, vị ngọt của trái vải tràn ngập ở đầu lưỡi.
Thì ra cô ăn kẹo vị vải.
Mạnh Triều Huy ngồi xe máy mấy giờ, vốn dĩ đã hơi say, hơn nữa ban đêm gió lạnh dạ dày cậu cũng không được khoẻ, sớm đã có cảm giác muốn nôn, cậu đã cố gắng nhịn xuống, nhịn đến tận lúc cởi mũ bảo hiểm.
Nhưng Khương Mộ Vân bỗng nhiên khuyến mãi cho cậu hai chưởng, cậu lập tức không nhịn được nữa, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy, cảm giác muốn ói dâng trào trong vòm họng, cũng may chiều nay cậu chưa ăn gì, nếu không bây giờ có thể nôn ra mấy thứ kỳ dị.
Trên đường trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Mộ Vân cứ mang vẻ âm trầm, cô cảm thấy mình đang bị sỉ nhục rất nhiều.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô, bằng một năng lực kỳ bí nào đó mà cô mất nụ hôn đầu, vâng kết quả là như vậy đấy, cậu ta cứ thế mà ói! Cái con mẹ nhà cậu luôn[1]! Nụ hôn đầu cho cậu, thà cho chó còn hơn!
Cô đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại rồi quay người, con ngươi thanh tịnh hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy cách cô khoảng chừng một mét, cậu cũng dừng bước, đôi mắt thâm thuý cũng đang lẳng lặng nhìn cô.
“Cậu bước ra đây, để xem tôi có ăn cậu không!” Khương Mộ Vân nói một cách hung dữ.
Mạnh Triều Huy nhìn cô, trầm mặc đi lên trước một bước.
“Vừa rồi cậu có ý gì hả? Cậu cho rằng tôi cố ý nhào vào lòng cậu, chiếm tiện nghi của cậu? Cậu ghê tởm tôi?” Đôi mày thanh tú của Khương Mộ Vân cứ sít sao nhăn lại, trông như đang tức giận cơ mà nhìn lại rất đáng yêu[2].
Vẻ mặt Mạnh Trều Huy vẫn không đổi, thản nhiên nói: “Không phải. Nãy là do đi đường xóc quá, nên dạ dày tôi không thoải mái.”
“Hừ. Coi như cậu còn nói được một câu giống người.” Khương Mộ Vân hừ mạnh một tiếng, quay người đi hai bước, không nghe thấy động tĩnh phía sau, cô lại xoay người, lại nhíu mày nhìn cậu: “Vậy cậu đi cùng tôi đi.”
Bên trong có tia sáng lờ mờ, Mạnh Triều Huy bước nhanh về phía trước, cậu sóng vai cùng cô.
“Mở đèn pin trên điện thoại lên đi.” Khương Mộ Vân lại ra lệnh.
Mạnh Triều Huy không nói gì. nhưng mà cậu vẫn nghe lời mở đèn pin nhỏ trên điện thoại lên, chiếu vào con đường trước mặt hai người.
Mười năm trước vào đêm thứ hai cậu đến nhà Khương Mộ Vân làm khách, biệt thự bỗng nhiên đứt cầu dao thế là cả khu mất điện, lúc ấy người lớn đều đang ngắm trăng nói chuyện phiếm ở trong đình viện, chỉ có cậu với cô hai người chơi ở trong phòng khách.
Tiểu Mộ Vân vốn đang ồn ào náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, không phát ra một thanh âm nào nữa.
Mạnh Triều Huy thấy có chút kỳ quái, mượn ánh trăng mông lưng, cố gắng mở to hai mắt để tìm kiếm thân ảnh của cô, kết quả cậu thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cô ôm đầu gối, vô thanh vô tức, không biết đang làm gì.
Cậu tới gần chỗ cô, cũng ngồi xổm xuống, vừa muốn hỏi cô sao vậy, thì tay đã bị cô nắm lấy, còn nắm rất chặt, cả người cô cũng nhào qua cậu, đầu gục vào vai cậu, run lẩy bẩy.
“Cậu sao vậy?” Mạnh Triều Huy hỏi cô, cô không nói lời nào.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được, trên bàn tay nhỏ của cô ướt đẫm, nó lành lạnh, quần áo ở chỗ bả vai cũng thấm ướt một mảng nhỏ, cậu biết, cô đang khóc.
Vừa rồi còn vui vẻ, làm sao tự nhiên lại khóc chứ? Sự thay đổi duy nhất trong lúc này là biệt thự cúp điện, chung quanh tối như mực. Vậy là cậu biết cô sợ tối!
–
Đêm hôm khuya khoắt, hai người đi rất gần nhau, thỉnh thoảng đôi tay buông thõng bên người sẽ lại chạm vào nhau.
Gió thổi qua hàng cây phát ra tiếng vang sàn sạt, làm cho những con côn trùng nhỏ trong bụi cỏ vui vẻ, cho dù có gió, nhưng Mạnh Triều Huy vẫn cảm thấy khô nóng khó chịu.
Nhất là khi Khương Mộ Vân rất đột nhiên kéo tay cậu lại, tay cô non mềm như nhánh hoa Ngọc Lan, cũng như than lửa nóng hổi: “Cậu cẩn thận một chút, chỗ đó có con ếch xanh, cậu đừng dẫm lên nó.”
Khương Mộ Vân mau chóng buông tay, ánh sáng ở đèn pin điện thoại chiếu lên chân cậu.
Mạnh Triều Huy nhìn sang, quả nhiên có một con mặc áo xanh hở bụng trắng, cái bụng phệ của nó đang phập phồng, phát ra các âm thanh trầm thấp.
“Ừm.” Mạnh Triều Huy lên tiếng, không hiểu sao giọng nói cậu lại vừa trầm vừa khàn.
Chẳng bao lâu sau, căn biệt thự ba tầng lớn nhà Khương Mộ Vân đã xuất hiện ở ngay trước mắt.
Đèn đuốc biệt thự rực rỡ, thắp sáng màn đêm ấm áp. Khương Mộ Vân mở rộng bước chân, lon ton chạy về nhà.
Mạnh Triều Huy thở dài nhẹ nhõm, cậu đi chậm lại, gió đêm thổi bên cạnh, mát mẻ hơn rất nhiều, còn có cả mùi thơm ngào ngạt từ từ bay tới, tựa như là mùi của hoa sơn chỉ, rất ngọt ngấy.
Khương Mộ Vân cũng không vào trong nhà ngay lập tức, mà cô đứng ở một lùm cây xanh bên cạnh, ngẩn người nhìn ngôi nhà biệt thự gần trong gang tấc, bóng lưng yểu điệu tinh tế lộ ra vẻ cô đơn hiu quạnh.
Mạnh Triều Huy bước tới, mà Khương Mộ Vân vẫn ngẩn người ngửa đầu nhìn ngôi biệt thự nhà mình, thậm chí cô còn không phát giác đến việc cậu đang tiến lại gần.
Mặt trăng vừa mới lên, ánh trăng chảy ở trên mặt cậu, nét buồn man mác trong đôi mắt sáng của cô thiếu nữ hiện lên rõ dưới ánh trăng, nó hoàn toàn khác với vẻ ngoài bưu hãn xấc xược hồi sáng của cô, cứ như kiểu đấy hai người khác nhau vậy.
Nhưng mà Khương Mộ Vân đã nhanh chóng thu gọn cảm xúc buồn bã trong mắt kia lại, cũng đột nhiên phát hiện Mạnh Triều Huy đang đứng bên mình, cô nàng lại tức giận nói: “Đi sao chậm quá vậy, tôi chờ cậu nửa ngày rồi!”
Không biết vì sao, mỗi lần Mạnh Triều Huy nhìn thấy bộ dạng này của cô, luôn muốn cười, nhưng mà kỹ thuật diễn của cậu của cậu rất tốt, nên vẫn kìm lại được, cậu thản nhiên hỏi: “Chờ tôi làm gì?”
“Đầu tiên là để cảnh cáo, chuyện xe máy, trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, không được mách lẻo, hiểu không?” Khương Mộ Vân xụ mặt, dữ dằn nói, cô vươn tay về phía cậu.
Mạnh Triều Huy ngầm hiểu, đặt chìa khoá ở trên lòng bàn tay cô.
“Tiếp theo là một lời khuyên nhủ.” Khương Mộ Vân thu hồi cái chìa khóa, ngẩng đầu nhìn cậu: “Đừng có mà yêu tôi đấy!”
Nhưng mà cặp mắt hình lưỡi liềm xinh đẹp của cô dường như lúc nào cũng chứa một ý cười, cái này rất dễ làm cho những lời nói của vừa thốt lên mang một tầng ý nghĩa khác, không phải là khuyên bảo nhắc nhở, mà là mời gọi, vô cùng trêu người.
Đối với cặp mắt kia của cô, trái tim của Mạnh Triều Huy không rõ sao lại đập mạnh, cơ mà trên gương mặt cậu vẫn giữ được nét trong trẻo lạnh lùng vốn có của mình.
“Bởi vì cậu thích tôi cũng vô dụng, tôi đã có người trong lòng rồi.” Lúc Khương Mộ Vân nói những lời này, ý cười trong mắt cô cũng không giấu được nữa, đuôi lông mày từ khóe mắt cô nhộn nhạo lên, đôi mắt sáng rực, nụ cười tỏa nắng.
Đôi mắt Mạnh Triều Huy tối đen thâm trầm: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Khương Mộ Vân liếc mắt nhìn thấy thím Trương đang đi qua đi lại trên bậc thang, nhìn thím ấy rất lo lắng; cô nhóc cũng không nhiều lời nữa, bước nhanh chạy về phía nhà.
Mạnh Triều Huy nhìn theo bóng dáng hớn hở của cô, đứng im một lúc, rồi mới đi theo cô về biệt thự.
Thím Trương bị bệnh quáng gà, chờ Khương Mộ Vân chạy tới trước mắt mình, mới nhìn rõ cô, vội vàng bước xuống bậc thang, đến đón cô về.
Khương Mộ Vân mở rộng vòng tay, ôm lấy thím Trương, cô ở trong ngực thím bắt đầu mềm mại đáng yêu: “Thím Trương ơi, con về rồi nè.”
Thím Trương hung hăng vô mông Khương Mộ Vân, quở trách nói: “Bà hai của thím ơi, con chạy đi đâu vậy? Lớn như vậy rồi mà vẫn còn tuỳ hứng, đúng là không khiến người ta bớt lo mà…”
“Đau quá, thím Trương thím không biết lực tay mình rất lớn sao, mông con sắp bị thím đánh sưng rồi.” Khương Mộ Vân dẩu môi oán giận nói. Trong lúc vô ý hình như cô thoáng nhìn về phía Mạnh Triều Huy, đâu đó hình như mắt đào của cậu khẽ nhếch lên, cứ như cậu đang cười vậy.
Khương Mộ Vân quay đầu trừng mắt nhìn cậu, nhưng khi nhìn kỹ lại, nụ cười trên mặt cậu hoàn toàn không tồn tại, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của cô sao?
“Con là Triều Huy nhì, trông con đẹp trai thật. Hôm nay con trông nom cho A Mộ nhà thím đã vất vả rồi.” Thím Trương cười tủm tỉm, nhưng bà hơi xấu hổ khi nhìn thấy khóe môi hơi rách của cậu kết hợp với đó là hai dấu đen ở trên áo sơ mi trắng.
“Cậu ta nào có chăm sóc con chứ, là con chăm sóc cậu ta đấy!” Khương Mộ Vân hừ một tiếng.
Thím Trương kéo Khương Mộ Vân qua, thấp giọng nói: “Con bảo con chiếu cố người ta? Con xem con đánh bé con ngoan ngoãn nhà người ta thành cái dạng gì rồi?”
Khương Mộ Vân: …
Mạnh Triều Huy: Cuối cùng cũng có người thay tôi chủ trì công đạo.
Trước khi đi vào đại sảnh, Khương Mộ Vân chợt nghe thấy Diệp Trần Ny đang nói xấu cô với Diêu Tinh Tinh.
“Không biết con bé A Mộ bị làm sao nữa, trước kia lúc nó còn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời thế cơ mà kể từ lúc cha nó qua đời cách đây hai năm, nó cũng dần thay đổi, như thể đang biến thành người khác vậy, thật sự chẳng ngoan ngoãn hiểu chuyện gì cả, ngày nào cũng làm tớ phải nhọc lòng…”
Khương Mộ Vân hừ lạnh một tiếng, lúc thay giày còn cố tình tạo ra tiếng động rất lớn.
Nghe được động tĩnh, Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Trở về…” Diệp Trần Ny mới nói được một nửa, bà đã nhăn mày lại, nụ cười trên mặt cứng lại, bất mãn trách cứ: “Tại sao lại ăn mặc như thế này?”
Khương Mộ Vân đối mặt với Diệp Trân Ny, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Làm sao? Tôi thấy mặc như này cũng rất đẹp mà.”
Diệp Trân Ny một hơi không nhịn được, vừa định phát cáu, thì Diêu Tinh Tinh đã đứng lên, chắn trước mặt Diệp Trân Ny, bà cười hòa giải: “Tớ cũng thấy mặc đẹp mà.”
Bà hơi quở trách liếc nhìn Diệp Trân Ny: “Bọn nhỏ đều đã mười tám rồi, cậu còn quản chúng nó chặt như vậy, ngay cả việc đứa nhỏ mặc gì cũng phải quản.”
“Gì cơ cậu nhìn đầu tóc nó đi, tóc đen đang đẹp, tự nhiên nhuộm thành cái màu gì không, tưởng mình là người ngoại quốc chắc?” Diệp Trân Ny vẫn rất tức, kéo tay Diêu Tinh Tinh bắt đầu than thở.
Diêu Tinh Tinh: “Ôi trời ơi, Trân Ny, cậu không nghĩ màu tóc của con bé rất đẹp hợp với thời trang sao, cũng rất hợp với da của con bé nữa, tớ cũng muốn đi nhuộm.”
Diệp Trân Ny trợn tròn mắt, thiếu chút nữa chết vì tức. Khuê mật kiểu gì thế này.
Diêu Tinh Tinh tiến lên giữ chặt tay Khương Mộ Vân, cười nói: “A Mộ, còn nhận ra dì Diêu không con?”
Khương Mộ Vân đương nhiên nhận ra được bà. Mười tám tuổi Diêu Tinh Tinh thi vào học viện điện ảnh đế đô, vào mười chín tuổi ra mắt công chúng bằng cách quảng cáo dầu gội đầu, mái tóc dày đậm màu xoã tung tựa như mây, kết hợp với khí chất xinh đẹp của bà, ngũ quan lập thể tinh xảo, giống như một đóa hoa thược dược đang nở rộ, khiến cho fan hâm mộ kinh động như gặp được thiên nhân.
Sau đó bà được đại đạo nổi danh trong nước nhìn trúng, được mời về diễn một bộ phim nghệ thuật, kỹ thuật rất đáng khen đáng thưởng thức, dũng cảm đoạt lấy hết lời khen của mọi người. Từ đó về sau sự nghiệp diễn xuất của bà xuôi gió xuôi nước, hai mươi ba tuổi thu được ngôi vị ảnh hậu[3] lần thứ nhất, lúc đến năm bà bốn mươi tuổi ẩn lui, tổng kết lại bà đạt được ba lần ảnh hậu, hai lần thị hậu[4].
Mà mười năm trước, Diêu Tinh Tinh có mang Mạnh Triều Huy trở về Doanh Châu, bà có đến nhà của cô ở mấy ngày, mặc dù cô không thích Mạnh Triều Huy, nhưng cô rất mến Diêu Tinh Tinh.
Khương Mộ Vân có ấn tượng rất sâu với bà, chỉ cảm thấy bà ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trên phim ảnh, quả thực là minh diễm không gì sánh được, là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới này; trong lòng cô, sự tồn tại của bà chính là nữ thần. Mà Diêu Tinh Tinh còn rất dịu dàng, rất có kiên nhẫn với cô, bà vẽ tranh cùng cô, cùng cô chơi, viết chữ, luyện đàn, chưa từng qua loa, không giống với Diệp Trân Ny.
Khương Mộ Vân nhìn về phía bà, Diêu Tinh Tinh vẫn minh diễm chiếu nhân như trước, chẳng qua bà ấy nghỉ ngơi không tốt, nên có cảm giác bà có vẻ hơi mệt mỏi.
Cô gật đầu, giọng điệu dịu dàng, ánh mắt như thắp đèn, ngọt ngào gọi bà một tiếng: “Dạ, nhớ rõ ạ. Dì Diêu, dì vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
“Miệng nhỏ của A Mộ thật ngọt, dì có tuổi rồi, nhưng mà A Mộ, càng lớn càng xinh.” Diêu Tinh Tinh vui vẻ đáp lại, bà cũng thấp giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật bốn mươi bảy tuổi của mẹ con, con cho cậu ấy chút mặt mũi đi.”
Khương Mộ Vân cúi đầu, không nói gì.
Diêu Tinh Tinh quay đầu nhìn về phía Mạnh Triều Huy, cười không tin bà hỏi: “Triều Huy, con làm sao lại biến thành như vậy thế?”
Con nhà bà, bà biết; từ nhỏ thằng bé đã cực kỳ yêu sự sạch sẽ, cho tới bây giờ vẫn còn rất sạch sẽ, chưa từng thấy thằng bé luộm thuộm như vậy, không khỏi có chút buồn cười.
Sắc mặt Diệp Trân Ny bình tĩnh: “Không cần phải nói, chắc chắn là do A Mộ bắt nạt. Cậu xem nó giữa trưa đùng đùng bắt nạt Oánh Oánh, thật sự là điêu ngoa hỗn xược tùy hứng.”
Khương Mộ Vân vừa mới đưa ra quyết định phải chúc mừng Diệp Trần Ny sinh nhật vui vẻ, nhưng giờ đây cô đã từ bỏ hoàn toàn ý định này luôn. Dù sao ở trong mắt Diệp Trần Ny thì cô làm gì cũng không đúng, không tốt, đều là lỗi của cô, cô cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã chứ.
“Là tự con làm.” Mạnh Triều Huy nói, thấy Diệp Trân Ny vẫn còn muốn truy vấn, lại nói: “Dì Diệp, con muốn tắm rửa, thay đồ trước; như thế có được không ạ?”
“A, được chứ. Để A Mộ mang con đi.” Diệp Trân Ni mỉm cười giọng nói bà dịu dàng như gió xuân hiu hiu thổi.
Bà xoay người nhìn về phía Khương Mộ Vân, nét cười biến mất, ngữ điệu dần lạnh: “Con cũng đi thay quần áo đi, không được mặc như vầy, nghe rõ không!”
Trong lòng Khương Mộ Vân không thoải mái, đang muốn nói năng lỗ mãng, thím Trương đã giữ chặt tay cô, dùng sức nhéo lòng bàn tay cô, ý bảo cô không được hồ nháo, xoay người nói với Diệp Trân Ny: “Phu nhân yên tâm, A Mộ sẽ thay.”
Lên lầu, thím Trương nói với Mạnh Triều Huy: “Cậu Triều Huy, phòng của cậu ở bên này, tôi mang cậu qua trước nhé.”
Khương Mộ Vân xanh mắt: “Thím Trương, vì sao cậu ta lại ở trong nhà chúng ta chứ?”
“Nhà cậu Triều Huy mới mua căn biệt thự bên cạnh, dự định sửa chữa một chút, cho nên họ ở tạm chỗ chúng ta mấy ngày.”
Khương Mộ Vân chưa nói gì, nhưng vẫn gương mặt cô nàng đã cứng lại.
“Cậu Triều Huy, phòng của cậu ở ngay chỗ này.” Thím Trương nói.
Khương Mộ Vân theo ở phía sau lại trợn tròn mắt, không hờn giận nói: “Thím Trương, sao thím lại để cậu ta ở gần con chứ?”
Thím Trương: “Cái này làm sao do thím an bài được, là mẹ con an bài cậu Triều Huy ở chỗ này mà.”
Sắc mặt Khương Mộ Vân càng thối.
Thím Trương không để ý đến cô nữa, thím xoay người cung kính nói với Mạnh Triều Huy: “Cậu Triều Huy, hành lý của cậu để ở trong phòng, trong phòng còn có phòng tắm.”
“Cảm ơn thím Trương ạ. Nhưng mà về sau thím cứ gọi con là Triều Huy nhé.” Mạnh Triều Huy mỉm cười, khi cậu cười rộ lên, đôi mắt hoa đào sẽ liễm diễm, con ngươi đen trông rất sạch sẽ thanh thấu, khí chất thanh lãnh trong thoáng chốc đã tan rã, tựa như gió xuân phe phẩy quay về núi xanh, khiến hảo cảm người ta tăng lên gấp bội.
Thím Trương cũng cười tươi rói: “Ài, được nha.”
Khương Mộ Vân bẹp miệng, không thể ngờ được Mạnh Triều Huy sẽ cười thân với thím Trương như vậy, cô nàng kéo cánh tay của và về phía gian phòng của mình: “Đi thôi, con cũng muốn tắm rửa rồi.”
Thím Trương bị Khương Mộ Vân kéo đi, đi đến chỗ ngoặt mới quay đầu nói với Mạnh Triều Huy nói: “Tắm xong thì xuống ăn cơm nhé, thím Trương làm cơm rất ngon đấy.”
“Vâng, cảm ơn thím Trương ạ.” Mạnh Triều Huy lễ phép nói lời cảm ơn.
Khương Mộ Vân tắm xong, bị thím Trương hiếp bức nên cô nàng bắt buộc phải thay một bộ quần áo trắng.
Khi cô xuống dưới, Mạnh Triều Huy đã nhu thuận ngồi ở trước bàn ăn, Diệp Trân Ny ngồi ở bên cạnh, đã thế cậu còn cẩn thận lắng nghe xem bà ấy nói cái gì nữa chứ.
“Triều Huy tuổi con cũng không nhỏ nữa, có bạn gái chưa con? Thích dạng con gái như thế nào thế?” Diệp Trân Ny cười tủm tỉm hỏi.
“Con chưa có.” Khoé mắt Mạnh Triều Huy liếc qua Khương Mộ Vân, cậu cúi đầu, đôi mi dày che đi con mắt đen thâm thuý, cậu bảo: “Nho nhã nhu thuận ạ.”
—Chú thích:
[1] Ban đầu vốn là 你妹的 – Em gái ngươi: theo nghĩa xấu là dùng để chửi; mắng “mẹ ngươi”, “cha ngươi” thì hơi nặng nề nên chuyển thành “muội ngươi”. Nhưng mà em thấy muội ngươi nó cứ sao sao ấy nên em chuyển thành cái con mẹ nhà cậu.
[2] Nguyên bản là (奶凶奶凶) – (Nãi hung nãi hung) – ngôn ngữ mạng ý chỉ những người đang tức giận cáu kỉnh nhưng lại nhìn rất đáng yêu.
[3] Ảnh hậu dành cho diễn viên chính xuất sắc nhất trong Phim Điện Ảnh.
[4] Thị hậu dành cho diễn viên chính xuất sắc nhất trong Phim Truyền Hình.