Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Jinwoo không biết trả lời sao cho thỏa đáng. Cậu quyết định nói thật:
“Khi cháu mở mắt dậy, cháu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa...”
Song Chiyeol gật đầu. Đã 10 năm kể từ ngày cánh Cổng đầu tiên xuất hiện trên thế giới, những điều không thể tin được cứ lần lượt xảy ra. Hiện tượng thức tỉnh. Các Thợ săn xuất hiện.
Trong số đó có một Triệu hồi sư Hạng S, người có thể phục hồi bất kì bộ phận nào trên cơ thể, miễn là nạn nhân còn sống. Thật khá điên rồ khi nghĩ rằng, Thợ săn đó đã hồi phục cho Jinwoo.
“Thật không đúng khi để một người còn trẻ bị tật nguyền. Tôi rất biết ơn vì điều đó...”
Song Chiyeol thở phào nhẹ nhõm. Jinwoo đưa ánh nhìn xuống tay trái của ông chú, tay áo phất phơ. Rõ ràng nó trống rỗng. Song Chiyeol cười và xoa xoa vai trái.
“Đừng băn khoăn về chuyện này, một Thợ săn luống tuổi như tôi gặp tai nạn trong cuộc đột kích là chuyện bình thường. Tôi phải cảm ơn là mình chỉ bị như thế này thôi.”
Song Chiyeol nói những lời này, để Jinwoo không cảm thấy phải áy náy. Nhưng, những người khác thì không hề thấy như vậy.
“Ôi trời, xem ông ta kìa...”
“Thật khủng khiếp, chắc là do một con ma thú gây ra...”
Mọi người đi qua và thì thầm về cánh tay của Song Chiyeol. Thậm chí, một số người còn đứng lại nhìn chằm chằm và chỉ trỏ.
Jinwoo lên tiếng nhằm thoát khỏi tình cảnh này.
“Mình đi nơi nào yên tĩnh chút được không chú?”
Có quá nhiều khách hàng và Song Chiyeol cũng cảm thấy phiền toái vì điều đó. Ông nhanh chóng gật đầu vì còn vài chuyện muốn hỏi Jinwoo.
“Được chứ, như vậy cũng tốt!”
Hai người đang tìm một nơi để nói chuyện. Trong lúc đi bộ, Song Chiyeol cảm thấy điều gì đó.
‘Bước chân của cậu Sung?’
Bước chân của Jinwoo thực sự rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng động. Ngay cả khi đi bên cạnh, thật khó cho ông có thể cảm nhận ra sự hiện diện của Jinwoo. Chuyện này sao có thể được? Người Thợ săn lớn tuổi cảm thấy, nếu có một cuộc tỉ thí giữa hai người lúc này, ông cũng không thể chạm vào Jinwoo. Dù cho ông là Thợ săn hạng C, còn Jinwoo, chỉ là hạng E...
‘Mình đang nghĩ gì thế này...’
Song Chiyeol lắc đầu. Những thứ đó không quan trọng nữa. Ông có điều cần nói với Jinwoo. Đó là điều phải nói.
Khi tìm thấy nơi thích hợp để trò chuyện, Song Chiyeol nhanh chóng quay lại, đối mặt với người Thợ săn trẻ tuổi. Ông nhanh chóng cúi đầu trước khi Jinwoo có thể kịp ngăn lại.
“Cậu Sung Jinwoo, thực sự cảm ơn cậu!”
Để người đáng tuổi cha mình phải cúi đầu, Jinwoo thực lòng cảm thấy áy náy. Cậu cố gắng để chú Song đứng dậy nhưng ông vẫn không đứng thẳng lên.
“Chú à, đứng thẳng dậy đi mà...”
Nghe những lời van nài của Jinwoo, ông ngẩng đầu lên. Đột nhiên, có một cuộc điện thoại gọi tới. Song Chiyeol xin lỗi và đi nghe máy.
“Hiểu rồi, tôi sẽ tới đó ngay!”
Kết thúc cuộc gọi, khuôn mặt ông hơi đanh lại. Song Chiyeol quay sang Jinwoo.
“Xin lỗi, tôi phải đi có việc...”
Tuy nhiên, Jinwoo đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của ông chú. Nhờ có chỉ số Giác quan cao, khả năng nghe của cậu vốn đã khác thường, nay lại còn được cải thiện.
Cuộc gọi đó là của Hiệp hội, họ thông báo vì có một cánh Cổng vừa mới xuất hiện. Song Chiyeol lo lắng về việc Jinwoo vừa xuất viện nên đã giấu cậu. Nhưng đó, lại là điều Jinwoo đang mong chờ.
“Hiệp hội Thợ săn gọi cho chú hả?”
“Cậu... cậu nghe hết rồi à?”
HIệp hội sẽ gọi tất cả Thợ săn trong khu vực để giải quyết một cánh Cổng. Nếu chú Song có điện thoại, ắt hẳn, Jinwoo cũng sẽ được triệu tập. Có điều, điện thoại của cậu vẫn đang ở một phương trời, xa lắm.
“Cháu cũng sẽ đi!”
“Cậu Sung à...”
Đôi mắt Song Chiyeol định ngăn Jinwoo lại, nhưng nhìn mặt Jinwoo, ông biết điều đó là vô ích.
Hai người có mặt ở địa điểm chỉ định. Vì Cổng xuất hiện trong khu dân cư, cảnh sát đã sớm có mặt để phong tỏa. Và cũng vì không ai có nhu cầu đến nơi nguy hiểm này, cảnh sát cũng giảm được phần nào công việc.
Thường thì một cánh Cổng tới tay Hiệp hội, đó là lúc nó sắp Bùng nổ. Với lại, có mặt để làm gì khi cũng chẳng thấy được cách Thợ săn chiến đấu. Tóm lại, lâu lâu chỉ có vài đứa trẻ hiếu kì lảng vảng, và cũng nhanh chóng bị đuổi đi.
Jinwoo và Song Chiyeol xuống taxi và bị cảnh sát chặn lại.
“Hai người có thể cho tôi biết danh tính được không?”
Song Chiyeol lấy giấy phép Thợ săn từ ví của mình.
“Thợ săn hạng C, Song Chiyeol. Đây là đồng nghiệp của tôi, Sung Jinwoo.”
Người cảnh sát gật đầu hài lòng.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của các anh!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể! Cám ơn ngài cảnh sát!”
Sao khi trao đổi vài lời chào xã giao, hai Thợ săn tiến về phía cánh Cổng. Jinwoo đi phía sau ông chú.
Một người của Hiệp hội đã đợi sẵn ở đó. Đó là một người phụ nữ còn khá trẻ. Cô đi về phía hai người.
“Chào Thợ săn Song Chiyeol! Hả! Sao Thợ săn Sung Jinwoo cũng có mặt ở đây? Hiệp hội không liên lạc với anh được?”
Song Chiyeol trả lời thay Jinwoo.
“Tôi nhận được cuộc gọi khi đang gặp Thợ săn Sung. Vì thế nên cậu ấy đi cùng với tôi luôn.”
“Oh, vậy mà tôi cứ tưởng Thợ săn Sung Jinwoo đang tránh thêm một cuộc gọi nữa của Hiệp hội...”
Nhân viên mỉm cười trước câu nói đùa của chính mình. Nếu là trước đây, đó có thể là điều hợp lý. Bị một vết thương không phải chí mạng, nhưng vẫn rất nặng, Jinwoo đã tắt điện thoại trong sợ hãi.
Giờ thì cậu có thể thở phào nhẹ nhõm. Khi từ chối 3 lần triệu tập của Hiệp hội, một Thợ săn có thể bị trục xuất. May mắn thay, giờ Jinwoo đã ở đây.
“Ah, các Thợ săn khác cũng đã có mặt rồi. Tôi nghĩ mọi người nên đi chào họ một chút...”
Cô gái ra hiệu cho những Thợ săn khác. Chỉ có hai người. Sau sự kiện Hầm ngục kép, số lượng Thợ săn trong khu vực chẳng còn lại bao nhiêu. Theo lời chú Song, thậm chí hai trong số những người còn sống sót đã giải nghệ.
‘Và Juhee là một trong số đó...’
Jinwoo nhìn xung quanh. Đúng là không có Juhee thật.
Khi hai người đến gần, có vẻ như hai Thợ săn kia đang cố tránh mặt Jinwoo. Cậu nheo mắt lại.
‘Có phải là...’
Chính là hai trong số những người đã bỏ rơi Jinwoo. Kim Sangsik và một người đã bỏ chạy ra ngoài lúc đang đỡ Jinwoo.
“Ơ... cậu Sung...”
Kim Sangsik cố thu hết can đảm để đưa ra một câu nói. Nhưng lời chào muộn màng nhanh chóng bị ánh mắt lạnh lùng của Jinwoo cự tuyệt.
“...”
Người đàn ông nhanh chóng lùi ra xa và im lặng.
‘Đó... đó có phải là Jinwoo mà tôi biết hay không... mắt cậu ta như một con ma thú vậy...’
Cơ thể Kim Sangsik run rẩy. Tóc gáy dựng ngược hết lên. Đó không phải là lỗi của ông ta. Rõ ràng là Jinwoo đã đưa ra một sát ý thấy rõ. Cậu mong muốn ông Kim tránh xa ra ngay lúc này, và tương lai cũng vậy.
“Cậu Sung!”
Song Chiyeol, người đang đứng cạnh Jinwoo, đột nhiên mỉm cười.
“Cô ấy đến rồi kìa...”
Jinwoo quay sang hướng tay chỉ của chú Song. Nhưng trước khi cậu kịp quay lại hoàn toàn thì...
“Jinwoo...”
Một cơ thể mềm mại đã ôm chặt lấy cậu.
“Juhee...”
Trong khi Jinwoo còn đang ngạc nhiên, Juhee đang kiểm tra toàn bộ cơ thể của Jinwoo trong nước mắt.
“Cậu có ổn không? Cậu còn bị thương chỗ nào không? Còn chân cậu? Chân cậu có bị làm sao...”
Juhee nhìn qua mặt Jinwoo, sau đó nhìn xuống chân. Dù phản ứng có hơi chậm hơn, nhưng không khác gì so với Song Chiyeol trước đó.
“Ah, nó...”
Lời giải thích của Jinwoo đã bị nhấn chìm bởi một giọng nói lớn.
“Hoho... tình yêu tuổi trẻ, thật là nồng nhiệt!”
Một người trong trang phục tù nhân vừa bước xuống xe đã huýt sáo và lớn tiếng la hét về phía họ.
‘Họ đang quay phim ở đâu à?’
Khi Jinwoo còn đang lưỡng lự nhìn về phía người mặc áo tù nhân. Một người đàn ông mặc com lê bước xuống xe và nhanh chóng cảnh báo hắn.
“Câm miệng ngay!”
Tên tù nhân nhanh chóng ngó lơ đi, nhưng khi người kia quay lại xe, hắn lại nháy mắt với Juhee. Trán Jinwoo nhăn lại. Người đàn ông mặc co lê dẫn thêm hai tù nhân đang bị còng tay trong xe đến chỗ nữ nhân viên và chào cô.
“Cuối cùng anh cũng tới rồi nhỉ?”
“Cô thông cảm. Tôi bị kẹt xe trên đường đến đây...”
Nhân viên Hiệp hội nhanh chóng đưa một số giấy tờ để ký cho người đàn ông. Cùng lúc đó, cô cho gọi tất cả các Thợ săn.
“Những tù nhân này đang trong giai đoạn lao động công ích. Họ sẽ cùng đột kích với các Thợ săn.”
Gương mặt của những Thợ săn tối sầm lại nhanh chóng. Kim Sangsik là người đầu tiên bước lên.
“Tù nhân lao động công ích? Ý cô là chúng tôi sẽ vào Hầm ngục với những tên tội phạm sao?”
Những Thợ săn từng phạm tôi sẽ có hai lựa chọn. Một là sẽ chấp hành bản án đến khi hết thời hạn. Hai là sẽ hợp tác với Hiệp hội Thợ săn để được giảm án. Và hầu như, tên nào cũng chọn cái sau cả.
Đó là lý do những tên tội phạm phải lao động công ích đã xuất hiện ở đây. Nữ nhân viên cúi đầu xin lỗi.
“Tôi thực sự xin lỗi. Thợ săn còn hoạt động trong khu vực của chúng ta đã giảm đi quá nhiều. Hiệp hội không còn lựa chọn nào khác trong thời điểm này. Nhưng rất may là, một Thợ săn của Cục giám sát sẽ đồng hành cùng mọi người.”
Kim Sangsik nghi ngờ hỏi lại.
“Một Thợ săn của Hiệp hội sẽ đi cùng chúng tôi?”
“Khi cháu mở mắt dậy, cháu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa...”
Song Chiyeol gật đầu. Đã 10 năm kể từ ngày cánh Cổng đầu tiên xuất hiện trên thế giới, những điều không thể tin được cứ lần lượt xảy ra. Hiện tượng thức tỉnh. Các Thợ săn xuất hiện.
Trong số đó có một Triệu hồi sư Hạng S, người có thể phục hồi bất kì bộ phận nào trên cơ thể, miễn là nạn nhân còn sống. Thật khá điên rồ khi nghĩ rằng, Thợ săn đó đã hồi phục cho Jinwoo.
“Thật không đúng khi để một người còn trẻ bị tật nguyền. Tôi rất biết ơn vì điều đó...”
Song Chiyeol thở phào nhẹ nhõm. Jinwoo đưa ánh nhìn xuống tay trái của ông chú, tay áo phất phơ. Rõ ràng nó trống rỗng. Song Chiyeol cười và xoa xoa vai trái.
“Đừng băn khoăn về chuyện này, một Thợ săn luống tuổi như tôi gặp tai nạn trong cuộc đột kích là chuyện bình thường. Tôi phải cảm ơn là mình chỉ bị như thế này thôi.”
Song Chiyeol nói những lời này, để Jinwoo không cảm thấy phải áy náy. Nhưng, những người khác thì không hề thấy như vậy.
“Ôi trời, xem ông ta kìa...”
“Thật khủng khiếp, chắc là do một con ma thú gây ra...”
Mọi người đi qua và thì thầm về cánh tay của Song Chiyeol. Thậm chí, một số người còn đứng lại nhìn chằm chằm và chỉ trỏ.
Jinwoo lên tiếng nhằm thoát khỏi tình cảnh này.
“Mình đi nơi nào yên tĩnh chút được không chú?”
Có quá nhiều khách hàng và Song Chiyeol cũng cảm thấy phiền toái vì điều đó. Ông nhanh chóng gật đầu vì còn vài chuyện muốn hỏi Jinwoo.
“Được chứ, như vậy cũng tốt!”
Hai người đang tìm một nơi để nói chuyện. Trong lúc đi bộ, Song Chiyeol cảm thấy điều gì đó.
‘Bước chân của cậu Sung?’
Bước chân của Jinwoo thực sự rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng động. Ngay cả khi đi bên cạnh, thật khó cho ông có thể cảm nhận ra sự hiện diện của Jinwoo. Chuyện này sao có thể được? Người Thợ săn lớn tuổi cảm thấy, nếu có một cuộc tỉ thí giữa hai người lúc này, ông cũng không thể chạm vào Jinwoo. Dù cho ông là Thợ săn hạng C, còn Jinwoo, chỉ là hạng E...
‘Mình đang nghĩ gì thế này...’
Song Chiyeol lắc đầu. Những thứ đó không quan trọng nữa. Ông có điều cần nói với Jinwoo. Đó là điều phải nói.
Khi tìm thấy nơi thích hợp để trò chuyện, Song Chiyeol nhanh chóng quay lại, đối mặt với người Thợ săn trẻ tuổi. Ông nhanh chóng cúi đầu trước khi Jinwoo có thể kịp ngăn lại.
“Cậu Sung Jinwoo, thực sự cảm ơn cậu!”
Để người đáng tuổi cha mình phải cúi đầu, Jinwoo thực lòng cảm thấy áy náy. Cậu cố gắng để chú Song đứng dậy nhưng ông vẫn không đứng thẳng lên.
“Chú à, đứng thẳng dậy đi mà...”
Nghe những lời van nài của Jinwoo, ông ngẩng đầu lên. Đột nhiên, có một cuộc điện thoại gọi tới. Song Chiyeol xin lỗi và đi nghe máy.
“Hiểu rồi, tôi sẽ tới đó ngay!”
Kết thúc cuộc gọi, khuôn mặt ông hơi đanh lại. Song Chiyeol quay sang Jinwoo.
“Xin lỗi, tôi phải đi có việc...”
Tuy nhiên, Jinwoo đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của ông chú. Nhờ có chỉ số Giác quan cao, khả năng nghe của cậu vốn đã khác thường, nay lại còn được cải thiện.
Cuộc gọi đó là của Hiệp hội, họ thông báo vì có một cánh Cổng vừa mới xuất hiện. Song Chiyeol lo lắng về việc Jinwoo vừa xuất viện nên đã giấu cậu. Nhưng đó, lại là điều Jinwoo đang mong chờ.
“Hiệp hội Thợ săn gọi cho chú hả?”
“Cậu... cậu nghe hết rồi à?”
HIệp hội sẽ gọi tất cả Thợ săn trong khu vực để giải quyết một cánh Cổng. Nếu chú Song có điện thoại, ắt hẳn, Jinwoo cũng sẽ được triệu tập. Có điều, điện thoại của cậu vẫn đang ở một phương trời, xa lắm.
“Cháu cũng sẽ đi!”
“Cậu Sung à...”
Đôi mắt Song Chiyeol định ngăn Jinwoo lại, nhưng nhìn mặt Jinwoo, ông biết điều đó là vô ích.
Hai người có mặt ở địa điểm chỉ định. Vì Cổng xuất hiện trong khu dân cư, cảnh sát đã sớm có mặt để phong tỏa. Và cũng vì không ai có nhu cầu đến nơi nguy hiểm này, cảnh sát cũng giảm được phần nào công việc.
Thường thì một cánh Cổng tới tay Hiệp hội, đó là lúc nó sắp Bùng nổ. Với lại, có mặt để làm gì khi cũng chẳng thấy được cách Thợ săn chiến đấu. Tóm lại, lâu lâu chỉ có vài đứa trẻ hiếu kì lảng vảng, và cũng nhanh chóng bị đuổi đi.
Jinwoo và Song Chiyeol xuống taxi và bị cảnh sát chặn lại.
“Hai người có thể cho tôi biết danh tính được không?”
Song Chiyeol lấy giấy phép Thợ săn từ ví của mình.
“Thợ săn hạng C, Song Chiyeol. Đây là đồng nghiệp của tôi, Sung Jinwoo.”
Người cảnh sát gật đầu hài lòng.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của các anh!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể! Cám ơn ngài cảnh sát!”
Sao khi trao đổi vài lời chào xã giao, hai Thợ săn tiến về phía cánh Cổng. Jinwoo đi phía sau ông chú.
Một người của Hiệp hội đã đợi sẵn ở đó. Đó là một người phụ nữ còn khá trẻ. Cô đi về phía hai người.
“Chào Thợ săn Song Chiyeol! Hả! Sao Thợ săn Sung Jinwoo cũng có mặt ở đây? Hiệp hội không liên lạc với anh được?”
Song Chiyeol trả lời thay Jinwoo.
“Tôi nhận được cuộc gọi khi đang gặp Thợ săn Sung. Vì thế nên cậu ấy đi cùng với tôi luôn.”
“Oh, vậy mà tôi cứ tưởng Thợ săn Sung Jinwoo đang tránh thêm một cuộc gọi nữa của Hiệp hội...”
Nhân viên mỉm cười trước câu nói đùa của chính mình. Nếu là trước đây, đó có thể là điều hợp lý. Bị một vết thương không phải chí mạng, nhưng vẫn rất nặng, Jinwoo đã tắt điện thoại trong sợ hãi.
Giờ thì cậu có thể thở phào nhẹ nhõm. Khi từ chối 3 lần triệu tập của Hiệp hội, một Thợ săn có thể bị trục xuất. May mắn thay, giờ Jinwoo đã ở đây.
“Ah, các Thợ săn khác cũng đã có mặt rồi. Tôi nghĩ mọi người nên đi chào họ một chút...”
Cô gái ra hiệu cho những Thợ săn khác. Chỉ có hai người. Sau sự kiện Hầm ngục kép, số lượng Thợ săn trong khu vực chẳng còn lại bao nhiêu. Theo lời chú Song, thậm chí hai trong số những người còn sống sót đã giải nghệ.
‘Và Juhee là một trong số đó...’
Jinwoo nhìn xung quanh. Đúng là không có Juhee thật.
Khi hai người đến gần, có vẻ như hai Thợ săn kia đang cố tránh mặt Jinwoo. Cậu nheo mắt lại.
‘Có phải là...’
Chính là hai trong số những người đã bỏ rơi Jinwoo. Kim Sangsik và một người đã bỏ chạy ra ngoài lúc đang đỡ Jinwoo.
“Ơ... cậu Sung...”
Kim Sangsik cố thu hết can đảm để đưa ra một câu nói. Nhưng lời chào muộn màng nhanh chóng bị ánh mắt lạnh lùng của Jinwoo cự tuyệt.
“...”
Người đàn ông nhanh chóng lùi ra xa và im lặng.
‘Đó... đó có phải là Jinwoo mà tôi biết hay không... mắt cậu ta như một con ma thú vậy...’
Cơ thể Kim Sangsik run rẩy. Tóc gáy dựng ngược hết lên. Đó không phải là lỗi của ông ta. Rõ ràng là Jinwoo đã đưa ra một sát ý thấy rõ. Cậu mong muốn ông Kim tránh xa ra ngay lúc này, và tương lai cũng vậy.
“Cậu Sung!”
Song Chiyeol, người đang đứng cạnh Jinwoo, đột nhiên mỉm cười.
“Cô ấy đến rồi kìa...”
Jinwoo quay sang hướng tay chỉ của chú Song. Nhưng trước khi cậu kịp quay lại hoàn toàn thì...
“Jinwoo...”
Một cơ thể mềm mại đã ôm chặt lấy cậu.
“Juhee...”
Trong khi Jinwoo còn đang ngạc nhiên, Juhee đang kiểm tra toàn bộ cơ thể của Jinwoo trong nước mắt.
“Cậu có ổn không? Cậu còn bị thương chỗ nào không? Còn chân cậu? Chân cậu có bị làm sao...”
Juhee nhìn qua mặt Jinwoo, sau đó nhìn xuống chân. Dù phản ứng có hơi chậm hơn, nhưng không khác gì so với Song Chiyeol trước đó.
“Ah, nó...”
Lời giải thích của Jinwoo đã bị nhấn chìm bởi một giọng nói lớn.
“Hoho... tình yêu tuổi trẻ, thật là nồng nhiệt!”
Một người trong trang phục tù nhân vừa bước xuống xe đã huýt sáo và lớn tiếng la hét về phía họ.
‘Họ đang quay phim ở đâu à?’
Khi Jinwoo còn đang lưỡng lự nhìn về phía người mặc áo tù nhân. Một người đàn ông mặc com lê bước xuống xe và nhanh chóng cảnh báo hắn.
“Câm miệng ngay!”
Tên tù nhân nhanh chóng ngó lơ đi, nhưng khi người kia quay lại xe, hắn lại nháy mắt với Juhee. Trán Jinwoo nhăn lại. Người đàn ông mặc co lê dẫn thêm hai tù nhân đang bị còng tay trong xe đến chỗ nữ nhân viên và chào cô.
“Cuối cùng anh cũng tới rồi nhỉ?”
“Cô thông cảm. Tôi bị kẹt xe trên đường đến đây...”
Nhân viên Hiệp hội nhanh chóng đưa một số giấy tờ để ký cho người đàn ông. Cùng lúc đó, cô cho gọi tất cả các Thợ săn.
“Những tù nhân này đang trong giai đoạn lao động công ích. Họ sẽ cùng đột kích với các Thợ săn.”
Gương mặt của những Thợ săn tối sầm lại nhanh chóng. Kim Sangsik là người đầu tiên bước lên.
“Tù nhân lao động công ích? Ý cô là chúng tôi sẽ vào Hầm ngục với những tên tội phạm sao?”
Những Thợ săn từng phạm tôi sẽ có hai lựa chọn. Một là sẽ chấp hành bản án đến khi hết thời hạn. Hai là sẽ hợp tác với Hiệp hội Thợ săn để được giảm án. Và hầu như, tên nào cũng chọn cái sau cả.
Đó là lý do những tên tội phạm phải lao động công ích đã xuất hiện ở đây. Nữ nhân viên cúi đầu xin lỗi.
“Tôi thực sự xin lỗi. Thợ săn còn hoạt động trong khu vực của chúng ta đã giảm đi quá nhiều. Hiệp hội không còn lựa chọn nào khác trong thời điểm này. Nhưng rất may là, một Thợ săn của Cục giám sát sẽ đồng hành cùng mọi người.”
Kim Sangsik nghi ngờ hỏi lại.
“Một Thợ săn của Hiệp hội sẽ đi cùng chúng tôi?”