Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238
Adam vội vàng kiểm tra tình trạng của Thomas. Tính mạng ông ta đang bị đe dọa
Thình thịch
Khi anh đặt tai lên ngực, vẫn còn nhịp tim.
Đưa tay lên mũi để kiểm tra hơi thở, thật may là hơi thở vẫn còn.
Nhưng ông ta gần như không thở nổi. Mặc dù còn sống, tình trạng ông ta gần như là tồi tệ nhất.
‘Thomas Andrew, người được xem là mạnh nhất thế giới…’
‘Có bao nhiêu thợ săn trên thế giới có thể khiến ông ta thành thế này?’
‘Không, họ có tồn tại không?’
Có thể khi điều này xảy ra, thế giới sẽ đảo lộn.
Adam cảm thấy một cảm giác kinh ngạc do sức mạnh của Jin-woo vượt xa sự mong đợi của Cục thợ săn Hoa Kỳ
Nhưng
Giờ không phải lúc để ngưỡng mộ
“Nhanh lên!”
Adam ra hiệu cho những trị liệu sư của Cục thợ săn
Một trị liệu sư hàng đầu nhanh chóng chạy đến và ngồi xuống
Anh ta kiểm tra tình trạng của Thomas trước khi sử dụng phép thuật chữa trị, tặc lưỡi nói
“Toàn bộ xương đã bị vỡ, mất nhiều máu nữa. Tôi không thể làm một mình, tốt hơn là tất cả làm cùng nhau”
Theo yêu cầu của anh ta, những trị liệu sư bổ sung đã được huy động để bắt đầu điều trị cho Thomas.
‘Chúng ta có thể đổ đầy một cái hồ chỉ với vài cái vòi nước sao?’
Sức mạnh thể chất của Thomas lớn đến mức ông ta cần nhiều hơn bình thường để chữa lành vết thương.
Trong khi các trị liệu sư đang đổ mồ hôi và cố gắng điều trị, Adam nâng cơ thể ông ta lên
Những thợ săn của Cục thợ săn đang bận rộn kéo những người bị thương ra khỏi nhà máy.
“Uh…”
“Chân tôi! Chân tôi!”
Tình trạng của những thợ săn ưu tú của Scavenger thật khó tin
Adam không thể hiểu nổi làm thế nào họ thành bộ dạng này, nhưng anh ta biết chính xác ai đã làm điều đó.
Một người chọi với một bang hội
Chỉ một thợ săn đập tan một trong những bang hội mạnh nhất thế giới.
‘Thật sự…’
Adam không nói nên lời trước sự táo bạo của Jinwoo và sức mạnh để làm điều không tưởng đó.
‘Hử?’
Nghĩ lại thì, thợ săn Sung Jinwoo không ở đây
Adam nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc trong khi anh đang tìm Jin-woo.
Đó là di động của anh ta.
“Vâng, tôi là White đây!”
<Ngài White, chúng tôi đã tìm thấy thợ săn Yoo Jin-ho>
Đó là liên lạc từ Cục thợ săn
Một tin tức tuyệt vời
Adam, người có khuôn mặt nhăn nhó trước đây, thấy mình phấn chấn hơn.
“Thật sao? Cậu ta ở đâu?”
Nguồn tin nói rằng thợ săn Yoo Jin-ho bị thương đã được tìm thấy trước một bệnh viện lớn gần đó, và tính mạng của cậu ấy đã an toàn nhờ vào các biện pháp cấp cứu kịp thời
“Sau khi tôi lo liệu xong mọi thứ ở đây, tôi sẽ đến đó ngay.”
<Đã hiểu>
Adam thở phào nhẹ nhõm khi cúp điện thoại.
“Phù”
Nếu thợ săn Yoo Jin-ho xảy ra chuyện gì, Adam ôm mặt. Anh ta không biết phải đối phó với cơn thịnh nộ của thợ săn Sung Jinwoo như thế nào.
Chỉ đơn thuần nghĩ đến điều đó cũng khiến anh rùng mình
‘Mình không thể lấy lại giọt nước tràn ly. Nhưng it ra mình nên vui mừng vì cả cốc nước không vỡ tan tành’
Sau khi giải tỏa được suy nghĩ, một tin tốt khác xuất hiện.
“Ông ấy đã được chữa trị”
Những trị liệu sư chăm sóc cho Thomas đứng dậy
Adam hỏi
“Thợ săn Thomas ổn chứ?”
“Theo cách nào đó…”
“Hả … là sao?”
“Cơ thể bị thương của ông ấy đã hồi phục, nhưng thiệt hại quá nghiêm trọng, phải mất một thời gian nữa ông ấy mới lấy lại được ý thức”
“À”
Mặc dù phép thuật của những trị liệu sư có thể loại bỏ thiệt hại vật lý, nhưng họ không thể làm giảm tác động tinh thần của đối tượng
Thomas Andrew nên được chăm sóc trong phòng hồi sức của bệnh viện
Nhìn xuống ông ta với khuôn mặt buồn bã, Adam nói vài lời an ủi với những trị liệu sư
“Ngay cả Thomas, thợ săn có sức mạnh của một quốc gia, mà cũng ra nông nỗi này. Nếu một thợ săn khác thay thế ông ta, anh chàng đó chắc chắn đã chết hơn mười lần”
“May mắn thay..”
Adam gật đầu rồi nghĩ lại
‘Đây là Thomas, với sức mạnh của một quốc gia, và nó đã đi xa đến thế này?’
Adam cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
‘Vậy, chuyện gì đã xảy ra với thợ săn Hwang Dong-soo, người trực tiếp hứng chịu sự tức giận của Sung Jinwoo?’
‘Anh ta còn ở đây không?’
Adam nghiêm mặt, lao lào trong nhà máy bỏ hoang nơi những người bị thương đang được mang ra ngoài
Có ai đó hét lên khi anh ta nhìn xung quanh
“Ngài White! Ở đây!”
Tim Adam đập như đánh trống khi nghe thấy giọng nói khẩn thiết đó. Sau khi bình tĩnh lại nhịp đập, anh chạy về phía giọng nói
Một thợ săn của Cục thợ săn đang đứng cạnh ai đó với vẻ mặt nghiêm túc
Nhận ra người đó, Adam rên rỉ goi tên anh ta
“Hwang Dong-soo…”
Rồi người thợ săn nói với Adam
“Người đàn ông này, anh ta không thở. Tim đã ngừng đập”
———-
“Tôi không đùa chỉ vì cậu gọi cho tôi vào thời điểm này, hy vọng cậu sẽ không vì những câu chuyện lố bịch mà phạm sai lầm”
Cuối ngày, sau khi nhận được cuộc gọi từ một phóng viên lạ, biên tập viên đang nhìn chằm chằm vào anh ta
‘Cậu là ai?’
Tổng biên tập của nhà xuất bản báo lớn nhất ở miền đông Hoa Kỳ
Thông thường, đây không phải vị trí mà một phóng viên khách có thể gọi
Nhưng sau khi nghe câu chuyện, ông ta không thể ngồi yên
Nếu phóng viên khách mời là một kẻ nhảm nhí, ông ta thề sẽ tố cáo anh ta và tống anh ta vào tù, ông ta vội vã mặc lại bộ đồ đi làm và ra ngoài
Đôi mắt nghi ngờ của biên tập viên nhịn chằm chằm vào phóng viên
“Hoàn toàn không, điều này 100% là sự thật. Ngài tổng biên tập không thích sự thật sao?”
“Hmm…”
“Vậy ngài muốn mua bao nhiêu?”
“Bắt đầu với tấm thứ nhất”
Người phóng viên sợ sệt liếc nhìn xung quanh và rút ra một tấm ảnh từ túi của mình
Biên tập viên dừng lại trong khi nhìn vào tấm ảnh với khuôn mặt vô cảm
Ngay sau đó, con ngươi ông ta run rẩy dữ dội
‘Cái… cái này…!’
Ánh mắt của biên tập viên nhanh chóng chuyển sang khuôn mặt của phóng viên.
Tổng biên tập hỏi làm thế nào anh ta có được bức ảnh, và phóng viên nhún vai.
Biên tập viên giao lại bức ảnh với đôi tay run rẩy
Giống như lời phóng viên đã nói
‘Là Thomas Andrew bị đánh gục trong vũng máu vào ngày trước hội nghị bang hội quốc tế?’
Thêm vào đó
Khuôn mặt người đánh gục ông ta và tự do rời đi
‘Không phải là thợ săn Sung Jinwoo sao?’
Đây là một tin sốt dẻo.
Không, không thể chỉ diễn tả nó bằng từ sốt dẻo được
Hơi thở của biên tập viên trở nên khó khăn
Người phóng viên nhìn vào bức tranh mà ông ta ngưng nhìn thêm lời giải thích
“Người đàn ông này đã khiến Thomas Andrew trở nên như vậy. Nếu ngài biên tập viên bằng cách nào đó tìm ra danh tính của anh ta và đưa lên báo.Nó sẽ nổi như cồn”
‘Tên ngốc này!’
Người phương Tây không thể phân biệt rõ khuôn mặt người châu Á và phóng viên dường như không thể nhận ra khuôn mặt của anh ta.
Biên tập viên biết ơn rằng mình là người Mỹ gốc Á tại thời điểm này.
Cùng lúc đó
Trong đầu ông ta, những tiêu đề của ngày mai hiện lên trong tâm trí.
[Người đàn ông hạ gục một con rồng bị cắn bởi một con rồng châu Á]
[Thợ săn người khổng lồ Sung Jinwoo đã săn được Goliath?]
[Thành trì của thợ săn cấp quốc gia sụp đổ trước vị thần của Hàn Quốc?]
Dù ông ta viết gì, cả thế giới sẽ dậy sóng
Tin tức độc quyền
‘Với hàng tá những bức ảnh chân thật thế này, làm thế nào nó không trở thành một cú hit lớn?’
Giá trị của những bức ảnh này là vô hạn.
Trái tim của biên tập viên run rẩy.
Người phóng viên nhanh chóng chộp lấy bức ảnh khi thấy mắt ông ta bắt đầu run rẩy.
Người biên tập mím môi tiếc nuối
“Bây giờ ngài đã nhìn thấy những bức ảnh, hãy nói về giá cả. Ngài sẽ trả bao nhiêu cho nó?”
“Thật là … hơi khó để nói tôi sẽ mua bao nhiêu.”
Tổng biên tập ngập ngừng hỏi, nhìn vào ánh mắt của phóng viên.
“Cậu thử nói xem. Tôi nên trả cho cậu bao nhiêu?”
Sau một hồi cân nhắc, phóng viên giơ năm ngón tay lên
Biên tập viên gật đầu
“50.000 USD? Được rồi. Tôi đồng ý”
“Không phải”
Phóng viên điều chỉnh giá ngay lập tức.
“5 triệu đô”
“5…5 triệu?”
Năm triệu đô la gần tương đương với sáu tỷ won
Tự nhiên, mặt biên tập viên cứng lại.
“Nếu giá không phù hợp, tôi sẽ đi nơi khác.”
Người phóng viên cố gắng quay đi, cất những bức ảnh trở lại
Nhưng tổng biên tập nhanh chóng ngăn lại
“Không, khoan đã”
‘Tại sao chúng ta không thể chi năm triệu đô la cho món đặc sản này trong thời đại mà những bức ảnh em bé của các ngôi sao trị giá hàng triệu đô la?’
Nếu tin tức được đưa ra, các đài và các tờ báo khác sẽ được phát sóng trong nhiều ngày và đêm.
Đừng bỏ lỡ cơ hội!
Tổng biên tập, người rất khó tính và quyết đoán, đã mở miệng.
“Được rồi, thỏa thuận. Thay vào đó, cậu phải bàn giao các bức ảnh và bản gốc cho tôi và không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào ở bất cứ đâu. Thế nào? ”
Giao dịch đã được ký kết.
Một nhà báo tự do luôn sống luồn cúi ở phía dưới, trả lời với giọng run run như khi lần đầu tiên đến thăm cha mẹ sau khi anh ta rời khỏi nhà.
“…Vâng”
———-
Yoo Jin-ho đã nhập viện
Cậu đã qua cơn nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại
Yoo Jin-ho thở ra đau đớn.
Morphine, giúp giảm đau, dường như không có tác dụng.
Sau một lúc.
Khi bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của cậu rời khỏi phòng
Trong bóng tối của căn phòng, một chiến binh giáp đen trồi lên
Uuuuuuuu
Chính là Ber đã thay đổi vị trí với Jinwoo thông qua trao đổi bóng.
Ber đưa tay ra chữa trị cho Jin-ho theo mệnh lệnh từ Hoàng đế. Một ánh sáng xanh dịu dàng tỏa ra từ đầu bàn tay anh ta.
Sự đau đớn của Yoo Jin-ho có vẻ dịu đi nhanh chóng
Ber, người có sức mạnh không thể so sánh với Thợ săn hạng S thông thường, cũng có một cấp độ phép thuật chữa trị khác biệt
Ber từ từ xóa vết thương của mình để chữa trị tác động tinh thần của Yoo Jin-ho.
Woo Woong –
Yoo Jin-ho được luồng sáng ấm áp bao phủ toàn bộ cơ thể từ từ mở mắt ra
“Uh…?”
Rồi cậu nhìn thấy một con kiến khổng lồ đứng trước mặt
Nhưng con kiến đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cậu im lặng
“… là mơ”
Yoo Jin-ho nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi với vẻ mặt hạnh phúc.
“…”
Trong khi đó, Ber tập trung vào việc điều trị trong im lặng.
———-
Seoul, Hàn Quốc
Hiện tại ở Hòa Kỳ là ban đêm, nhưng vì chênh lệch múi giờ là 14 giờ, ở đây đang là ban ngày.
Tại một sân chơi vắng vẻ
Một hiệp sĩ bóng tối đang liên tục dập đầu bên cạnh chiếc xích đu hỏi
“Thưa Đức vua, tôi phải làm thế này đến bao giờ?”
Jin-woo, người ngồi trên xích đu lặng lẽ chờ đợi tín hiệu của Ber, trả lời.
“Hmm…tới khi nào Ber báo cáo đã hoàn tất việc chữa trị cho Jin-ho”
“…”
Cho dù anh ta có biết lỗi của mình hay không, hiệp sĩ vẫn bình tĩnh và tiếp tục chịu phạt
Jinwoo nhìn xuống bài báo rồi nhìn vào tay anh
Mặt sau của bàn tay anh là một mớ hỗn độn
Có vết bầm tím và vết máu.
Thomas Andrew là một kẻ khó xơi
Việc đấm vào mặt hắn đã đẻ lại những vết rách trên tay anh
Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu anh ngủ một giấc với sức mạnh của kỹ năng “Trường thọ”
‘…buồn ngủ quá’
Cảm thấy có chút mệt mỏi
Ngày ồn ào đang lặng lẽ kết thúc.
Người lính bóng tối, đang im lặng, lại nói.
“Thưa Đức vua…”
“Sao?”
“Hãy cho tôi một cái tên”
Ánh mắt của Jin-woo chuyển sang người lính bóng tối.
[??? cấp 1]
Cấp tướng
Phải, ngươi cũng nên có một cái tên
Jin-woo, người đã suy nghĩ một lúc, mỉm cười cay đắng.
“Sao ta không gọi ngươi là Greed nhỉ? Vì sự tham lam của ngươi?”
Trans: Trần Lâm nhóm MoonsNovel
Thình thịch
Khi anh đặt tai lên ngực, vẫn còn nhịp tim.
Đưa tay lên mũi để kiểm tra hơi thở, thật may là hơi thở vẫn còn.
Nhưng ông ta gần như không thở nổi. Mặc dù còn sống, tình trạng ông ta gần như là tồi tệ nhất.
‘Thomas Andrew, người được xem là mạnh nhất thế giới…’
‘Có bao nhiêu thợ săn trên thế giới có thể khiến ông ta thành thế này?’
‘Không, họ có tồn tại không?’
Có thể khi điều này xảy ra, thế giới sẽ đảo lộn.
Adam cảm thấy một cảm giác kinh ngạc do sức mạnh của Jin-woo vượt xa sự mong đợi của Cục thợ săn Hoa Kỳ
Nhưng
Giờ không phải lúc để ngưỡng mộ
“Nhanh lên!”
Adam ra hiệu cho những trị liệu sư của Cục thợ săn
Một trị liệu sư hàng đầu nhanh chóng chạy đến và ngồi xuống
Anh ta kiểm tra tình trạng của Thomas trước khi sử dụng phép thuật chữa trị, tặc lưỡi nói
“Toàn bộ xương đã bị vỡ, mất nhiều máu nữa. Tôi không thể làm một mình, tốt hơn là tất cả làm cùng nhau”
Theo yêu cầu của anh ta, những trị liệu sư bổ sung đã được huy động để bắt đầu điều trị cho Thomas.
‘Chúng ta có thể đổ đầy một cái hồ chỉ với vài cái vòi nước sao?’
Sức mạnh thể chất của Thomas lớn đến mức ông ta cần nhiều hơn bình thường để chữa lành vết thương.
Trong khi các trị liệu sư đang đổ mồ hôi và cố gắng điều trị, Adam nâng cơ thể ông ta lên
Những thợ săn của Cục thợ săn đang bận rộn kéo những người bị thương ra khỏi nhà máy.
“Uh…”
“Chân tôi! Chân tôi!”
Tình trạng của những thợ săn ưu tú của Scavenger thật khó tin
Adam không thể hiểu nổi làm thế nào họ thành bộ dạng này, nhưng anh ta biết chính xác ai đã làm điều đó.
Một người chọi với một bang hội
Chỉ một thợ săn đập tan một trong những bang hội mạnh nhất thế giới.
‘Thật sự…’
Adam không nói nên lời trước sự táo bạo của Jinwoo và sức mạnh để làm điều không tưởng đó.
‘Hử?’
Nghĩ lại thì, thợ săn Sung Jinwoo không ở đây
Adam nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc trong khi anh đang tìm Jin-woo.
Đó là di động của anh ta.
“Vâng, tôi là White đây!”
<Ngài White, chúng tôi đã tìm thấy thợ săn Yoo Jin-ho>
Đó là liên lạc từ Cục thợ săn
Một tin tức tuyệt vời
Adam, người có khuôn mặt nhăn nhó trước đây, thấy mình phấn chấn hơn.
“Thật sao? Cậu ta ở đâu?”
Nguồn tin nói rằng thợ săn Yoo Jin-ho bị thương đã được tìm thấy trước một bệnh viện lớn gần đó, và tính mạng của cậu ấy đã an toàn nhờ vào các biện pháp cấp cứu kịp thời
“Sau khi tôi lo liệu xong mọi thứ ở đây, tôi sẽ đến đó ngay.”
<Đã hiểu>
Adam thở phào nhẹ nhõm khi cúp điện thoại.
“Phù”
Nếu thợ săn Yoo Jin-ho xảy ra chuyện gì, Adam ôm mặt. Anh ta không biết phải đối phó với cơn thịnh nộ của thợ săn Sung Jinwoo như thế nào.
Chỉ đơn thuần nghĩ đến điều đó cũng khiến anh rùng mình
‘Mình không thể lấy lại giọt nước tràn ly. Nhưng it ra mình nên vui mừng vì cả cốc nước không vỡ tan tành’
Sau khi giải tỏa được suy nghĩ, một tin tốt khác xuất hiện.
“Ông ấy đã được chữa trị”
Những trị liệu sư chăm sóc cho Thomas đứng dậy
Adam hỏi
“Thợ săn Thomas ổn chứ?”
“Theo cách nào đó…”
“Hả … là sao?”
“Cơ thể bị thương của ông ấy đã hồi phục, nhưng thiệt hại quá nghiêm trọng, phải mất một thời gian nữa ông ấy mới lấy lại được ý thức”
“À”
Mặc dù phép thuật của những trị liệu sư có thể loại bỏ thiệt hại vật lý, nhưng họ không thể làm giảm tác động tinh thần của đối tượng
Thomas Andrew nên được chăm sóc trong phòng hồi sức của bệnh viện
Nhìn xuống ông ta với khuôn mặt buồn bã, Adam nói vài lời an ủi với những trị liệu sư
“Ngay cả Thomas, thợ săn có sức mạnh của một quốc gia, mà cũng ra nông nỗi này. Nếu một thợ săn khác thay thế ông ta, anh chàng đó chắc chắn đã chết hơn mười lần”
“May mắn thay..”
Adam gật đầu rồi nghĩ lại
‘Đây là Thomas, với sức mạnh của một quốc gia, và nó đã đi xa đến thế này?’
Adam cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
‘Vậy, chuyện gì đã xảy ra với thợ săn Hwang Dong-soo, người trực tiếp hứng chịu sự tức giận của Sung Jinwoo?’
‘Anh ta còn ở đây không?’
Adam nghiêm mặt, lao lào trong nhà máy bỏ hoang nơi những người bị thương đang được mang ra ngoài
Có ai đó hét lên khi anh ta nhìn xung quanh
“Ngài White! Ở đây!”
Tim Adam đập như đánh trống khi nghe thấy giọng nói khẩn thiết đó. Sau khi bình tĩnh lại nhịp đập, anh chạy về phía giọng nói
Một thợ săn của Cục thợ săn đang đứng cạnh ai đó với vẻ mặt nghiêm túc
Nhận ra người đó, Adam rên rỉ goi tên anh ta
“Hwang Dong-soo…”
Rồi người thợ săn nói với Adam
“Người đàn ông này, anh ta không thở. Tim đã ngừng đập”
———-
“Tôi không đùa chỉ vì cậu gọi cho tôi vào thời điểm này, hy vọng cậu sẽ không vì những câu chuyện lố bịch mà phạm sai lầm”
Cuối ngày, sau khi nhận được cuộc gọi từ một phóng viên lạ, biên tập viên đang nhìn chằm chằm vào anh ta
‘Cậu là ai?’
Tổng biên tập của nhà xuất bản báo lớn nhất ở miền đông Hoa Kỳ
Thông thường, đây không phải vị trí mà một phóng viên khách có thể gọi
Nhưng sau khi nghe câu chuyện, ông ta không thể ngồi yên
Nếu phóng viên khách mời là một kẻ nhảm nhí, ông ta thề sẽ tố cáo anh ta và tống anh ta vào tù, ông ta vội vã mặc lại bộ đồ đi làm và ra ngoài
Đôi mắt nghi ngờ của biên tập viên nhịn chằm chằm vào phóng viên
“Hoàn toàn không, điều này 100% là sự thật. Ngài tổng biên tập không thích sự thật sao?”
“Hmm…”
“Vậy ngài muốn mua bao nhiêu?”
“Bắt đầu với tấm thứ nhất”
Người phóng viên sợ sệt liếc nhìn xung quanh và rút ra một tấm ảnh từ túi của mình
Biên tập viên dừng lại trong khi nhìn vào tấm ảnh với khuôn mặt vô cảm
Ngay sau đó, con ngươi ông ta run rẩy dữ dội
‘Cái… cái này…!’
Ánh mắt của biên tập viên nhanh chóng chuyển sang khuôn mặt của phóng viên.
Tổng biên tập hỏi làm thế nào anh ta có được bức ảnh, và phóng viên nhún vai.
Biên tập viên giao lại bức ảnh với đôi tay run rẩy
Giống như lời phóng viên đã nói
‘Là Thomas Andrew bị đánh gục trong vũng máu vào ngày trước hội nghị bang hội quốc tế?’
Thêm vào đó
Khuôn mặt người đánh gục ông ta và tự do rời đi
‘Không phải là thợ săn Sung Jinwoo sao?’
Đây là một tin sốt dẻo.
Không, không thể chỉ diễn tả nó bằng từ sốt dẻo được
Hơi thở của biên tập viên trở nên khó khăn
Người phóng viên nhìn vào bức tranh mà ông ta ngưng nhìn thêm lời giải thích
“Người đàn ông này đã khiến Thomas Andrew trở nên như vậy. Nếu ngài biên tập viên bằng cách nào đó tìm ra danh tính của anh ta và đưa lên báo.Nó sẽ nổi như cồn”
‘Tên ngốc này!’
Người phương Tây không thể phân biệt rõ khuôn mặt người châu Á và phóng viên dường như không thể nhận ra khuôn mặt của anh ta.
Biên tập viên biết ơn rằng mình là người Mỹ gốc Á tại thời điểm này.
Cùng lúc đó
Trong đầu ông ta, những tiêu đề của ngày mai hiện lên trong tâm trí.
[Người đàn ông hạ gục một con rồng bị cắn bởi một con rồng châu Á]
[Thợ săn người khổng lồ Sung Jinwoo đã săn được Goliath?]
[Thành trì của thợ săn cấp quốc gia sụp đổ trước vị thần của Hàn Quốc?]
Dù ông ta viết gì, cả thế giới sẽ dậy sóng
Tin tức độc quyền
‘Với hàng tá những bức ảnh chân thật thế này, làm thế nào nó không trở thành một cú hit lớn?’
Giá trị của những bức ảnh này là vô hạn.
Trái tim của biên tập viên run rẩy.
Người phóng viên nhanh chóng chộp lấy bức ảnh khi thấy mắt ông ta bắt đầu run rẩy.
Người biên tập mím môi tiếc nuối
“Bây giờ ngài đã nhìn thấy những bức ảnh, hãy nói về giá cả. Ngài sẽ trả bao nhiêu cho nó?”
“Thật là … hơi khó để nói tôi sẽ mua bao nhiêu.”
Tổng biên tập ngập ngừng hỏi, nhìn vào ánh mắt của phóng viên.
“Cậu thử nói xem. Tôi nên trả cho cậu bao nhiêu?”
Sau một hồi cân nhắc, phóng viên giơ năm ngón tay lên
Biên tập viên gật đầu
“50.000 USD? Được rồi. Tôi đồng ý”
“Không phải”
Phóng viên điều chỉnh giá ngay lập tức.
“5 triệu đô”
“5…5 triệu?”
Năm triệu đô la gần tương đương với sáu tỷ won
Tự nhiên, mặt biên tập viên cứng lại.
“Nếu giá không phù hợp, tôi sẽ đi nơi khác.”
Người phóng viên cố gắng quay đi, cất những bức ảnh trở lại
Nhưng tổng biên tập nhanh chóng ngăn lại
“Không, khoan đã”
‘Tại sao chúng ta không thể chi năm triệu đô la cho món đặc sản này trong thời đại mà những bức ảnh em bé của các ngôi sao trị giá hàng triệu đô la?’
Nếu tin tức được đưa ra, các đài và các tờ báo khác sẽ được phát sóng trong nhiều ngày và đêm.
Đừng bỏ lỡ cơ hội!
Tổng biên tập, người rất khó tính và quyết đoán, đã mở miệng.
“Được rồi, thỏa thuận. Thay vào đó, cậu phải bàn giao các bức ảnh và bản gốc cho tôi và không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào ở bất cứ đâu. Thế nào? ”
Giao dịch đã được ký kết.
Một nhà báo tự do luôn sống luồn cúi ở phía dưới, trả lời với giọng run run như khi lần đầu tiên đến thăm cha mẹ sau khi anh ta rời khỏi nhà.
“…Vâng”
———-
Yoo Jin-ho đã nhập viện
Cậu đã qua cơn nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại
Yoo Jin-ho thở ra đau đớn.
Morphine, giúp giảm đau, dường như không có tác dụng.
Sau một lúc.
Khi bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của cậu rời khỏi phòng
Trong bóng tối của căn phòng, một chiến binh giáp đen trồi lên
Uuuuuuuu
Chính là Ber đã thay đổi vị trí với Jinwoo thông qua trao đổi bóng.
Ber đưa tay ra chữa trị cho Jin-ho theo mệnh lệnh từ Hoàng đế. Một ánh sáng xanh dịu dàng tỏa ra từ đầu bàn tay anh ta.
Sự đau đớn của Yoo Jin-ho có vẻ dịu đi nhanh chóng
Ber, người có sức mạnh không thể so sánh với Thợ săn hạng S thông thường, cũng có một cấp độ phép thuật chữa trị khác biệt
Ber từ từ xóa vết thương của mình để chữa trị tác động tinh thần của Yoo Jin-ho.
Woo Woong –
Yoo Jin-ho được luồng sáng ấm áp bao phủ toàn bộ cơ thể từ từ mở mắt ra
“Uh…?”
Rồi cậu nhìn thấy một con kiến khổng lồ đứng trước mặt
Nhưng con kiến đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cậu im lặng
“… là mơ”
Yoo Jin-ho nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi với vẻ mặt hạnh phúc.
“…”
Trong khi đó, Ber tập trung vào việc điều trị trong im lặng.
———-
Seoul, Hàn Quốc
Hiện tại ở Hòa Kỳ là ban đêm, nhưng vì chênh lệch múi giờ là 14 giờ, ở đây đang là ban ngày.
Tại một sân chơi vắng vẻ
Một hiệp sĩ bóng tối đang liên tục dập đầu bên cạnh chiếc xích đu hỏi
“Thưa Đức vua, tôi phải làm thế này đến bao giờ?”
Jin-woo, người ngồi trên xích đu lặng lẽ chờ đợi tín hiệu của Ber, trả lời.
“Hmm…tới khi nào Ber báo cáo đã hoàn tất việc chữa trị cho Jin-ho”
“…”
Cho dù anh ta có biết lỗi của mình hay không, hiệp sĩ vẫn bình tĩnh và tiếp tục chịu phạt
Jinwoo nhìn xuống bài báo rồi nhìn vào tay anh
Mặt sau của bàn tay anh là một mớ hỗn độn
Có vết bầm tím và vết máu.
Thomas Andrew là một kẻ khó xơi
Việc đấm vào mặt hắn đã đẻ lại những vết rách trên tay anh
Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu anh ngủ một giấc với sức mạnh của kỹ năng “Trường thọ”
‘…buồn ngủ quá’
Cảm thấy có chút mệt mỏi
Ngày ồn ào đang lặng lẽ kết thúc.
Người lính bóng tối, đang im lặng, lại nói.
“Thưa Đức vua…”
“Sao?”
“Hãy cho tôi một cái tên”
Ánh mắt của Jin-woo chuyển sang người lính bóng tối.
[??? cấp 1]
Cấp tướng
Phải, ngươi cũng nên có một cái tên
Jin-woo, người đã suy nghĩ một lúc, mỉm cười cay đắng.
“Sao ta không gọi ngươi là Greed nhỉ? Vì sự tham lam của ngươi?”
Trans: Trần Lâm nhóm MoonsNovel