Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Thẩm An Ngọc nằm quay ngược đầu giường, hai chân vắt thẳng cẳng lên thành giường, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà nhìn chằm chằm vào tuýp bóng đèn dài trên tường đầu giường. Ánh đèn vô ý điểm trên đôi con ngươi màu đen láy đốm sáng nhỏ lung linh như sao giữa màn đêm. Tuyệt đẹp và trống rỗng. Không biết cô đang suy tư cái gì? Hay chẳng suy nghĩ gì cả?
Đến chính bản thân cô cũng chẳng rõ nữa...
Cô đã nằm với tình trạng này suốt mười mấy phút, bất chấp mái tóc đen bóng dài xõa xượi còn ướt. Cô tùy tiện vén vạt áo lên gần đến ngực khoe chiếc bụng phì nhiêu trắng ngần ra không khí, cái cảm giác bị hơi lạnh chạm lên da bụng nhạy cảm thật đặc biệt và cũng rất thoải mái!
Tiền đâu hết rồi
Tiền đâu hết rồi
Tìm hoài chẳng thấy
Tìm hoài chẳng thấy
Bị trộm mất tiêu
Bị trộm mất tiêu...
Không gian đang im lặng là thế, bỗng điện thoại của cô nằm bừa bãi trên giường đổ chuông. Khổ nỗi là nó nằm ở đầu giường, còn cô lại nằm quay đầu xuống cuối giường. Bệnh lười nổi lên, thay vì cô ngồi dậy với tay lấy một cái là xong. Nhưng không, cô dùng chân khều khều, khều mãi chẳng được cho đến khi vầng trán nhăn rúm lại, khuôn miệng bất lực mở hờ vẫn không chịu ngồi lên lấy hẳn hoi.
Kết quả...
'Cạch...'
Kết quả cô không may đá luôn chiếc điện thoại xuống đất. Cô bực mình thở hắt, chửi thề một tiếng nhưng rồi vẫn lười biếng không chịu nhặt cho tử tế. Cô lắc mông, huếch đầu trái phải uốn éo như con sâu vô dụng lết dần về phía mép giường và... thò chân xuống gắp...
Vì quá thời hạn nên chuông điện thoại tự động dừng hẳn, đầu dây bên kia có vẻ như mất dần kiên nhẫn liền lập tức gọi lại.
Tiền đâu hết rồi
Tiền đâu hết rồi
Tìm hoài chẳng thấy
Tìm hoài chẳng thấy
Bị trộm mất tiêu
Bị trộm mất tiêu...
Thẩm An Ngọc cũng kỳ, đã vậy rồi còn không thèm ngồi dậy lấy máy, vẫn ngoan cố dùng chân khều khều. Chiếc điện thoại đáng thương hết bị đá trái phải, lại đến bị rơi cái 'cốp' khi chủ nhân nó gắp nhấc lên được nửa đường.
Quả gì mà cay cay thế xin thưa rằng quả báo!
Huỵch!
Vâng, Thẩm An Ngọc sau một hồi lười thối thây trên giường rốt cuộc cũng bị chính mình làm cho ngã lăn xuống đất. Ngã mạnh là thế, cô cũng chỉ thoáng nhíu mày cho có rồi điềm đạm quờ tay tìm điện thoại đang nằm bất động trên sàn nhà.
Cô sống một mình nhiều năm, đơn độc quá lâu nên khiến cô quên đi phản xạ kêu thành tiếng khi bị đau. Cô kêu lên có ai nghe thấy chứ?
Lúc cô đưa điện thoại lên trước tầm nhìn cũng là lúc chuông điện thoại dừng lại, cô còn chưa kịp nhìn tên người gọi trên màn hình khóa thì người kia đã gọi lại lần nữa. Đôi mắt đang hững hờ trống rỗng lập tức sáng bừng và có phần phấn khích, vội vàng kích loa lên: "Nhiên Nhiên?"
Đầu dây bên kia không vui nói như quát: [Con nhỏ này làm gì mà mãi mới nghe máy thế?]
Thẩm An Ngọc lúng túng vội vàng kéo điện thoại cách xa tai mình, cô cười nhăn nhở hì hì vài tiếng: "Nãy em lười quá dùng chân khều mãi không được..."
Đầu dây bên kia ra chiều tức giận: [Em dám dùng chân lấy điện thoại?]
"Lúc ý em có biết là chị gọi đâu he he!"
Người kia chán chả buồn nói: [Em hiện đang sống ở đâu?]
"Vẫn thế ạ!"
[Nhà chị ngay đấy!]
"Sao thế?"
[Vài hôm nữa chị về nước ra sân bay đón chị!]
Thẩm An Ngọc lập tức ngồi bật dậy, khoanh tròn chân ngồi thù lù dưới sàn: "Thật ạ! Em nhớ chị lắm đấy!"
[Mà này, em biết nhà chị có em trai không?]
"Có!"
[Thế có yêu em trai chị không?] Người kia như một nhà mai mối chính hiệu, sợ cô từ chối liền nêu thêm những đặc điểm tốt: [Em chị còn trẻ, chưa vợ, đẹp trai lại còn tài giỏi. Nó có công ty riêng đấy, giàu lắm!]
Quả như dự đoán Thẩm An Ngọc không hỏi lấy một câu đã gật đầu lia lịa, dõng dạc gọi: "Chị chồng ơi! Xin hãy chấp nhận em làm dâu! Em chỉ xin cái giấy kết hôn rồi chiếm tài sản thôi!"
[Quỷ ham tiền!] Người kia mắng yêu. [Thôi, chị đổi ý rồi! Mày hút hết tiền nhà chị chết!]
"Ơ?"
[Ơ con khỉ!]
"Thế thôi em không đón nữa đâu, em còn đi làm!"
Người kia gằn giọng: [Thẩm An Ngọc!]
"Thế chị có gả em trai chị cho em không?"
[Mày uy hiếp chị?]
"Em đe dọa chị đấy he he! Giỏi về đây đánh em đi!"
[Chị bảo em chị bế mày lên giường tẩn cho trận!]
"Ghê quá!"
Đầu dây bên kia chợt hạ thấp giọng, ngữ điệu nghiêm túc cũng có phần lo lắng: [Em dạo này ổn không?]
"Em có, mấy bữa nữa em đón chị chị sẽ biết em là lợn hay bò!"
[Mày mà được thế chị mừng quá! Chị không ngại nhận Trư Bát Giới làm em dâu!]
"Khiếp, ai lại đi ví em dâu với Trư Bát Giới!"
Đầu dây bên kia bật cười giòn tan, vài giây sau giọng điệu có chút thay đổi: [Em với mẹ em thế nào rồi?]
Giọng Thẩm An Ngọc vô thức lạnh đi, hững hờ như có như không: "Vẫn thế chị ạ!"
[Thôi không sao, lần này chị về ở hẳn yên tâm nha!]
"Ứ, em ở với em trai chị cơ!"
[Chịu cô, chưa chi đã mê trai bỏ chị!]
"Hì hì! Chị về bao em ăn nhé!"
[Không phải mày bao chị à?]
"Em còn đang bị phạt đây này tiền đâu bao chị."
[Đồ con lợn!]
"Chị ý!"
Thẩm An Ngọc ngả người nằm xuống sàn nhà, hai chân gác lên giường trong khi vẫn tiếp tục hàn huyên với người kia bất kể giờ giấc...
***
Dịch Khánh Tùng tay cầm bình đựng kẹo bằng pha lê trong suốt trên tay, tay còn lại lấy trong túi áo mấy viên kẹo sau đó cẩn thận thả chúng vào bình. Khóe môi vô thức vẽ lên nụ cười của một người đang yêu, đôi đồng điếu nở rộ trước bình kẹo đã đầy gần một nửa. Hắn tay cầm bình kẹo đi lại gần chiếc tủ lạnh dựng trong góc phòng, nó có cửa kính nên hắn có thể dễ dàng nhìn ngắm những bình sữa xếp ngay ngắn thành hàng bên trong.
Hắn là người không thích ăn đồ ngọt, nhưng hắn có thể vì một người biến điều đó thành sở thích!
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên vô tình kéo hắn khỏi ảo mộng tình ái, hắn thoáng không vui nhưng vẫn quay người trở lại bàn làm việc. Hắn lười biếng không cầm điện thoại hẳn trên tay, lướt nhẹ màn hình đồng thời bấm kích loa.
Vẫn như mọi khi, cái giọng oanh tạc đó vang lên hào hùng: [Dịch Tiểu Tùng!]
Dịch Khánh Tùng bất lực chẳng buồn tranh cãi, hắn im lặng nhìn ngắm bình kẹo pha lê trên tay. Người kia không kiên nhẫn nổi một giây liền hét lên: [Mày nghe thấy gì không?]
"Nghe."
[Vài hôm nữa chị về nước đấy, liệu liệu mà ở nhà đón chị!]
"Không ngoại lệ."
[Ơ hay. Chị mình mà không ngoại lệ!]
Dịch Khánh Tùng im lặng không nói, người kia đã quá hiểu tính hắn đành tự nói một mình: [Chị không cần mày, chị có người đón rồi!]
"Bạn trai à?"
[Hâm à, yêu đương gì tầm này nhà bao việc!]
"Ế thì nói ế, ai cười cho đâu!"
[Biết thế chị bảo mẹ đẻ trứng vịt ra ăn còn hơn!]
"Làm chị thất vọng rồi!"
Người kia á khẩu ngập ngừng một hồi: [Mày điều tra xem công ty nào dám phạt em dâu chị!]
Trên đầu Dịch Khánh Tùng như có đàn quạ vừa bay qua, dư tàn còn lại là hàng đống dấu chấm đầy khinh bỉ. Chị gái, công ty đó là của nhà mình!
[Dám phạt con dâu Dịch gia, bố láo!]
"..."
[Mất dạy!]
"..."
Tiểu thư gia giáo mà ăn nói chán không!
"Thôi, em đi ăn cơm!"
[Ừ thôi ăn sớm đi em, ăn muộn không tốt!]
Dịch Khánh Tùng đặt bình kẹo pha lê xuống đĩa đèn tròn sau đó rời khỏi phòng làm việc, đi nhanh xuống nhà. Vừa mới xuống tới chân cầu thang, Lưu Tiểu Vy hớn hở như một đứa trẻ chạy tới thông báo: "Thiếu gia, đại tiểu thư sắp về nước! Nghe nói chị ấy về ở hẳn!"
Hắn gật đầu: "Chị ấy vừa gọi cho tôi!"
Lưu Tiểu Vy e thẹn thoáng đỏ mặt, cô chỉnh lại điệu bộ thất thố vừa rồi khẽ nói: "Em mời thiếu gia ra ăn cơm!"
Dịch Khánh Tùng gật đầu.
Như thường lệ, hắn và mẹ con dì Lưu ba người ngồi chung một bàn ăn cơm. Vì thói quen khi ăn không nói chuyện nên không gian ngoài tiếng bát đũa ra thì vô cùng yên ắng, bất chợt Dịch Khánh Tùng như nhớ ra gì đó khẽ nói: "Tiểu Vy chuẩn bị thi đại học phải không?"
Lưu Tiểu Vy ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
Dịch Khánh Tùng quay qua dì Lưu: "Dì cứ tập trung chăm sóc cho Tiểu Vy, tránh để em ấy áp lực. Con sẽ thuê thêm người làm tạm một thời gian!"
Dì Lưu ái ngại vội xua tay: "Không cần đâu thiếu gia, cậu đối xử với chúng tôi như người nhà bao năm nay thế là quá đủ rồi! Chúng tôi không cần gì thêm!"
"Dì không cần ngại. Sắp tới chị Khánh Nhiên về đây sống cũng nên có thêm người làm. Dì chỉ cần chăm em Tiểu Vy và quản lý người làm cho con là được!"
"Nhưng..."
Tiểu Vy ngồi bên cạnh vội chạm tay mẹ mình ra hiệu, tránh để lòng tốt của thiếu gia là gánh nặng rồi khiến đôi bên khó xử. Cô quay qua Dịch Khánh Tùng cười mỉm: "Em cảm ơn thiếu gia!"
"Em theo trường nào?"
"Dạ trường Paul Rand ạ!" Lưu Tiểu Vy tự hào nói thêm: "Em muốn sau khi ra trường được vào Hỏa Dương làm việc!"
"Được! Có gì khó cứ hỏi tôi!"
"Em cảm ơn thiếu gia!"
"Được rồi, mau ăn đi." Dịch Khánh Tùng nói xong rồi tiếp tục tập trung ăn cơm. Không gian lập tức yên ắng.
Lưu Tiểu Vy ngây người ôm bát cơm còn đầy, cô trộm nhìn ngắm Dịch Khánh Tùng. Thu gọn hình ảnh hắn cầm đũa gắp đồ ăn vào miệng, ngắm nhìn khuôn môi mỏng mấp máy nhai đồ ăn và yết hầu chuyển động lên xuống đều đều. Kể từ khi lần gặp mặt đầu tiên, cô đã mặc định rằng ngoài thiếu gia ra những người đàn ông khác cô đều không để vào mắt!
Thiếu gia quang minh nỗi lạc nhưng vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý riêng. Sau một thời gian dài chung sống, cô biết hắn có ra ngoài tìm phụ nữ giải tỏa nhưng chỉ là bạn giường, có đồ bảo hộ đầy đủ. Hắn quan tâm cô như vậy, liệu hắn biết cô tới những nơi không nên tới hắn sẽ ra sao? Liệu hắn có hứng thú với cơ thể cô hay không?
Đến chính bản thân cô cũng chẳng rõ nữa...
Cô đã nằm với tình trạng này suốt mười mấy phút, bất chấp mái tóc đen bóng dài xõa xượi còn ướt. Cô tùy tiện vén vạt áo lên gần đến ngực khoe chiếc bụng phì nhiêu trắng ngần ra không khí, cái cảm giác bị hơi lạnh chạm lên da bụng nhạy cảm thật đặc biệt và cũng rất thoải mái!
Tiền đâu hết rồi
Tiền đâu hết rồi
Tìm hoài chẳng thấy
Tìm hoài chẳng thấy
Bị trộm mất tiêu
Bị trộm mất tiêu...
Không gian đang im lặng là thế, bỗng điện thoại của cô nằm bừa bãi trên giường đổ chuông. Khổ nỗi là nó nằm ở đầu giường, còn cô lại nằm quay đầu xuống cuối giường. Bệnh lười nổi lên, thay vì cô ngồi dậy với tay lấy một cái là xong. Nhưng không, cô dùng chân khều khều, khều mãi chẳng được cho đến khi vầng trán nhăn rúm lại, khuôn miệng bất lực mở hờ vẫn không chịu ngồi lên lấy hẳn hoi.
Kết quả...
'Cạch...'
Kết quả cô không may đá luôn chiếc điện thoại xuống đất. Cô bực mình thở hắt, chửi thề một tiếng nhưng rồi vẫn lười biếng không chịu nhặt cho tử tế. Cô lắc mông, huếch đầu trái phải uốn éo như con sâu vô dụng lết dần về phía mép giường và... thò chân xuống gắp...
Vì quá thời hạn nên chuông điện thoại tự động dừng hẳn, đầu dây bên kia có vẻ như mất dần kiên nhẫn liền lập tức gọi lại.
Tiền đâu hết rồi
Tiền đâu hết rồi
Tìm hoài chẳng thấy
Tìm hoài chẳng thấy
Bị trộm mất tiêu
Bị trộm mất tiêu...
Thẩm An Ngọc cũng kỳ, đã vậy rồi còn không thèm ngồi dậy lấy máy, vẫn ngoan cố dùng chân khều khều. Chiếc điện thoại đáng thương hết bị đá trái phải, lại đến bị rơi cái 'cốp' khi chủ nhân nó gắp nhấc lên được nửa đường.
Quả gì mà cay cay thế xin thưa rằng quả báo!
Huỵch!
Vâng, Thẩm An Ngọc sau một hồi lười thối thây trên giường rốt cuộc cũng bị chính mình làm cho ngã lăn xuống đất. Ngã mạnh là thế, cô cũng chỉ thoáng nhíu mày cho có rồi điềm đạm quờ tay tìm điện thoại đang nằm bất động trên sàn nhà.
Cô sống một mình nhiều năm, đơn độc quá lâu nên khiến cô quên đi phản xạ kêu thành tiếng khi bị đau. Cô kêu lên có ai nghe thấy chứ?
Lúc cô đưa điện thoại lên trước tầm nhìn cũng là lúc chuông điện thoại dừng lại, cô còn chưa kịp nhìn tên người gọi trên màn hình khóa thì người kia đã gọi lại lần nữa. Đôi mắt đang hững hờ trống rỗng lập tức sáng bừng và có phần phấn khích, vội vàng kích loa lên: "Nhiên Nhiên?"
Đầu dây bên kia không vui nói như quát: [Con nhỏ này làm gì mà mãi mới nghe máy thế?]
Thẩm An Ngọc lúng túng vội vàng kéo điện thoại cách xa tai mình, cô cười nhăn nhở hì hì vài tiếng: "Nãy em lười quá dùng chân khều mãi không được..."
Đầu dây bên kia ra chiều tức giận: [Em dám dùng chân lấy điện thoại?]
"Lúc ý em có biết là chị gọi đâu he he!"
Người kia chán chả buồn nói: [Em hiện đang sống ở đâu?]
"Vẫn thế ạ!"
[Nhà chị ngay đấy!]
"Sao thế?"
[Vài hôm nữa chị về nước ra sân bay đón chị!]
Thẩm An Ngọc lập tức ngồi bật dậy, khoanh tròn chân ngồi thù lù dưới sàn: "Thật ạ! Em nhớ chị lắm đấy!"
[Mà này, em biết nhà chị có em trai không?]
"Có!"
[Thế có yêu em trai chị không?] Người kia như một nhà mai mối chính hiệu, sợ cô từ chối liền nêu thêm những đặc điểm tốt: [Em chị còn trẻ, chưa vợ, đẹp trai lại còn tài giỏi. Nó có công ty riêng đấy, giàu lắm!]
Quả như dự đoán Thẩm An Ngọc không hỏi lấy một câu đã gật đầu lia lịa, dõng dạc gọi: "Chị chồng ơi! Xin hãy chấp nhận em làm dâu! Em chỉ xin cái giấy kết hôn rồi chiếm tài sản thôi!"
[Quỷ ham tiền!] Người kia mắng yêu. [Thôi, chị đổi ý rồi! Mày hút hết tiền nhà chị chết!]
"Ơ?"
[Ơ con khỉ!]
"Thế thôi em không đón nữa đâu, em còn đi làm!"
Người kia gằn giọng: [Thẩm An Ngọc!]
"Thế chị có gả em trai chị cho em không?"
[Mày uy hiếp chị?]
"Em đe dọa chị đấy he he! Giỏi về đây đánh em đi!"
[Chị bảo em chị bế mày lên giường tẩn cho trận!]
"Ghê quá!"
Đầu dây bên kia chợt hạ thấp giọng, ngữ điệu nghiêm túc cũng có phần lo lắng: [Em dạo này ổn không?]
"Em có, mấy bữa nữa em đón chị chị sẽ biết em là lợn hay bò!"
[Mày mà được thế chị mừng quá! Chị không ngại nhận Trư Bát Giới làm em dâu!]
"Khiếp, ai lại đi ví em dâu với Trư Bát Giới!"
Đầu dây bên kia bật cười giòn tan, vài giây sau giọng điệu có chút thay đổi: [Em với mẹ em thế nào rồi?]
Giọng Thẩm An Ngọc vô thức lạnh đi, hững hờ như có như không: "Vẫn thế chị ạ!"
[Thôi không sao, lần này chị về ở hẳn yên tâm nha!]
"Ứ, em ở với em trai chị cơ!"
[Chịu cô, chưa chi đã mê trai bỏ chị!]
"Hì hì! Chị về bao em ăn nhé!"
[Không phải mày bao chị à?]
"Em còn đang bị phạt đây này tiền đâu bao chị."
[Đồ con lợn!]
"Chị ý!"
Thẩm An Ngọc ngả người nằm xuống sàn nhà, hai chân gác lên giường trong khi vẫn tiếp tục hàn huyên với người kia bất kể giờ giấc...
***
Dịch Khánh Tùng tay cầm bình đựng kẹo bằng pha lê trong suốt trên tay, tay còn lại lấy trong túi áo mấy viên kẹo sau đó cẩn thận thả chúng vào bình. Khóe môi vô thức vẽ lên nụ cười của một người đang yêu, đôi đồng điếu nở rộ trước bình kẹo đã đầy gần một nửa. Hắn tay cầm bình kẹo đi lại gần chiếc tủ lạnh dựng trong góc phòng, nó có cửa kính nên hắn có thể dễ dàng nhìn ngắm những bình sữa xếp ngay ngắn thành hàng bên trong.
Hắn là người không thích ăn đồ ngọt, nhưng hắn có thể vì một người biến điều đó thành sở thích!
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên vô tình kéo hắn khỏi ảo mộng tình ái, hắn thoáng không vui nhưng vẫn quay người trở lại bàn làm việc. Hắn lười biếng không cầm điện thoại hẳn trên tay, lướt nhẹ màn hình đồng thời bấm kích loa.
Vẫn như mọi khi, cái giọng oanh tạc đó vang lên hào hùng: [Dịch Tiểu Tùng!]
Dịch Khánh Tùng bất lực chẳng buồn tranh cãi, hắn im lặng nhìn ngắm bình kẹo pha lê trên tay. Người kia không kiên nhẫn nổi một giây liền hét lên: [Mày nghe thấy gì không?]
"Nghe."
[Vài hôm nữa chị về nước đấy, liệu liệu mà ở nhà đón chị!]
"Không ngoại lệ."
[Ơ hay. Chị mình mà không ngoại lệ!]
Dịch Khánh Tùng im lặng không nói, người kia đã quá hiểu tính hắn đành tự nói một mình: [Chị không cần mày, chị có người đón rồi!]
"Bạn trai à?"
[Hâm à, yêu đương gì tầm này nhà bao việc!]
"Ế thì nói ế, ai cười cho đâu!"
[Biết thế chị bảo mẹ đẻ trứng vịt ra ăn còn hơn!]
"Làm chị thất vọng rồi!"
Người kia á khẩu ngập ngừng một hồi: [Mày điều tra xem công ty nào dám phạt em dâu chị!]
Trên đầu Dịch Khánh Tùng như có đàn quạ vừa bay qua, dư tàn còn lại là hàng đống dấu chấm đầy khinh bỉ. Chị gái, công ty đó là của nhà mình!
[Dám phạt con dâu Dịch gia, bố láo!]
"..."
[Mất dạy!]
"..."
Tiểu thư gia giáo mà ăn nói chán không!
"Thôi, em đi ăn cơm!"
[Ừ thôi ăn sớm đi em, ăn muộn không tốt!]
Dịch Khánh Tùng đặt bình kẹo pha lê xuống đĩa đèn tròn sau đó rời khỏi phòng làm việc, đi nhanh xuống nhà. Vừa mới xuống tới chân cầu thang, Lưu Tiểu Vy hớn hở như một đứa trẻ chạy tới thông báo: "Thiếu gia, đại tiểu thư sắp về nước! Nghe nói chị ấy về ở hẳn!"
Hắn gật đầu: "Chị ấy vừa gọi cho tôi!"
Lưu Tiểu Vy e thẹn thoáng đỏ mặt, cô chỉnh lại điệu bộ thất thố vừa rồi khẽ nói: "Em mời thiếu gia ra ăn cơm!"
Dịch Khánh Tùng gật đầu.
Như thường lệ, hắn và mẹ con dì Lưu ba người ngồi chung một bàn ăn cơm. Vì thói quen khi ăn không nói chuyện nên không gian ngoài tiếng bát đũa ra thì vô cùng yên ắng, bất chợt Dịch Khánh Tùng như nhớ ra gì đó khẽ nói: "Tiểu Vy chuẩn bị thi đại học phải không?"
Lưu Tiểu Vy ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"
Dịch Khánh Tùng quay qua dì Lưu: "Dì cứ tập trung chăm sóc cho Tiểu Vy, tránh để em ấy áp lực. Con sẽ thuê thêm người làm tạm một thời gian!"
Dì Lưu ái ngại vội xua tay: "Không cần đâu thiếu gia, cậu đối xử với chúng tôi như người nhà bao năm nay thế là quá đủ rồi! Chúng tôi không cần gì thêm!"
"Dì không cần ngại. Sắp tới chị Khánh Nhiên về đây sống cũng nên có thêm người làm. Dì chỉ cần chăm em Tiểu Vy và quản lý người làm cho con là được!"
"Nhưng..."
Tiểu Vy ngồi bên cạnh vội chạm tay mẹ mình ra hiệu, tránh để lòng tốt của thiếu gia là gánh nặng rồi khiến đôi bên khó xử. Cô quay qua Dịch Khánh Tùng cười mỉm: "Em cảm ơn thiếu gia!"
"Em theo trường nào?"
"Dạ trường Paul Rand ạ!" Lưu Tiểu Vy tự hào nói thêm: "Em muốn sau khi ra trường được vào Hỏa Dương làm việc!"
"Được! Có gì khó cứ hỏi tôi!"
"Em cảm ơn thiếu gia!"
"Được rồi, mau ăn đi." Dịch Khánh Tùng nói xong rồi tiếp tục tập trung ăn cơm. Không gian lập tức yên ắng.
Lưu Tiểu Vy ngây người ôm bát cơm còn đầy, cô trộm nhìn ngắm Dịch Khánh Tùng. Thu gọn hình ảnh hắn cầm đũa gắp đồ ăn vào miệng, ngắm nhìn khuôn môi mỏng mấp máy nhai đồ ăn và yết hầu chuyển động lên xuống đều đều. Kể từ khi lần gặp mặt đầu tiên, cô đã mặc định rằng ngoài thiếu gia ra những người đàn ông khác cô đều không để vào mắt!
Thiếu gia quang minh nỗi lạc nhưng vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý riêng. Sau một thời gian dài chung sống, cô biết hắn có ra ngoài tìm phụ nữ giải tỏa nhưng chỉ là bạn giường, có đồ bảo hộ đầy đủ. Hắn quan tâm cô như vậy, liệu hắn biết cô tới những nơi không nên tới hắn sẽ ra sao? Liệu hắn có hứng thú với cơ thể cô hay không?