Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Tại phòng chờ cô dâu, Đỗ Huệ Di trong bộ váy cưới trễ vai màu trắng tinh khôi, chiếc váy cưới mang phong cách hoàng gia, hàng ngàn hạt cườm được đính trên thân váy, điểm đặc biệt nhất chính là hơn mười viên kim cương được đính ở phần cổ váy khiến cho chiếc váy trở nên lộng lẫy, sang trọng vô cùng, phần đuôi váy dài tạo nên sự thướt tha, uyển chuyển, dịu dàng trong từng bước đi.
Bạch Nhã Băng, Hạ Tử Quyên, Clara cùng Từ Phương Hiểu bước vào nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Đỗ Huệ Di mấy người các cô không khỏi suýt xoa khen ngợi không ngớt, Hạ Tử Quyên mỉm cười ngắm nhìn, lên tiếng khen: “Đây là chiếc váy cưới đẹp nhất chị từng thấy đấy.”
Lạc Thu Tử vội cài hoa vào phần đuôi tóc của Đỗ Huệ Di, Clara càng nhìn càng mê sự kiều diễm của Đỗ Huệ Di, cô bước đến ôm lấy eo của cô dâu xinh đẹp, cười cười khẽ nói: “Huệ Di! Hay là em đừng có lấy Đình Danh nữa, lấy chị đi, chị không cần chồng nữa chị chỉ cần em thôi, chị đã bị vẻ xinh đẹp như thiên thần này của em mê hoặc rồi.”
Nghe những lời nói của Clara tất cả các cô không nhịn được mà cười thành tiếng, Bạch Nhã Băng vỗ lên vai Clara cất giọng nói: “Clara! Cậu không sợ Đình Danh sẽ giết cậu sao? Dám giành vợ với anh ấy cậu cũng gan thật.”
Clara hất mặt ngạo nghễ, cô mà sợ sao? Đang trong dáng vẻ đắc ý, nghênh nghênh cô chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, một dự cảm không lành. Quả nhiên đúng như Clara dự cảm, từ phía cánh cửa cất lên một giọng nói quen thuộc, khiến cô gai cả người, Phương Thần đứng ở đấy nheo mắt, nghiến răng nói:
“Hạ Nguyệt Vân! Em mới vừa nói gì thế? Không cần chồng chỉ cần Huệ Di sao? Như vậy mà em cũng có thể nói ra được sao?”
Clara cười hì hì, bày ra bộ mặt nịnh nọt chạy về phía của Phương Thần, khoác lấy tay, tựa đầu vào vai của anh nũng nịu nói: “Em nói đùa thôi mà anh cần gì phải nghiêm túc như thế? Thôi chúng ta ra ngoài đợi đi.”
Tiếng cười trong phòng chờ cô dâu càng lớn hơn, mấy người các cô khẽ lắc đầu trước độ đáng yêu của hai vợ chồng nhà họ Phương, lúc nào cũng thế Clara ở bên cạnh Phương Thần càng lâu cô càng trẻ con, đã là phụ nữ có con mà lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh quậy phá khắp nơi.
Bên ngoài, Tần Đình Danh cùng bọn người Âu Hoằng Phong đứng trò chuyện ở lễ đường, Âu Hoằng Phong vỗ vỗ vai, khuyên Tần Đình Danh vài câu, đây là lời tâm sự của người đi trước: “Lấy vợ hạnh phúc, vui thật nhưng tôi khuyên cậu sau này khi Huệ Di mang thai cậu tốt nhất là đừng nên chọc giận em ấy nếu không thì rất đáng sợ đó, còn nữa lúc sinh cậu hãy cân nhắc xem có nên vào phòng sinh không, cậu cũng biết đó tôi đã xém mất một nắm tóc khi vào đấy, mỗi lần nhắc lại da đầu tôi lại đau.”
“Cảm ơn lời tâm sự đầy chân thành của cậu.” Tần Đình Danh nhếch môi cười, chuyện chọc giận Đỗ Huệ Di tất nhiên sẽ không có còn về chuyện vào phòng sinh anh tất nhiên sẽ vào, đơn giản bởi vì Tiểu Di của anh không có dữ dằn như lão bà của Âu Hoằng Phong.
Giờ lành đã đến, tất cả mọi người vào ghế ngồi của mình, Tần Đình Danh đứng gần cha xứ ánh mắt hướng về cánh cửa, tiếng nhạc bắt đầu du dương khắp căn phòng, cánh cừa chầm chậm mở ra bóng dáng diễm lệ của Đỗ Huệ Di dần hiện ra, tay cầm bó hoa cưới cô từ từ bước vào trong, dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, khóe môi không ngừng cao lên hiện rõ sự hạnh phúc.
Anh và cô đứng trước cha xứ cùng nhau nói lời thề nguyện, cuối cùng chính là trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt nhất, tiếng vỗ tay chúc phúc không ngớt. Bầu không khí lãng mạn lại mang phần sôi động khiến cho tất cả mọi người đều tràn ngập trong niềm vui.
Cánh tay của Tần Đình Danh vòng qua eo của Đỗ Huệ Di kéo cô sát vào người của mình, anh khẽ nói với cô: “Anh chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận mang em về nhà.”
Đỗ Huệ Di nghe thế thì cười mỉm, huýt nhẹ vào bụng của anh một cái: “Anh hay thật đấy, ngay từ nhỏ đã có mưu đồ với em, anh đúng là con nít ranh mà, mọi người bị vẻ bề ngoài của anh lừa gạt hết rồi.”
“Chịu thôi, ngay từ khi gặp em anh đã xác định rằng cả đời này chỉ lấy em, không phải em không lấy, anh không có mưu đồ thì làm sao có thể lấy được em.” Tần Đình Danh đáp lại với giọng nói trầm khàn, lời nói cứ khe khẽ vào tai của Đỗ Huệ Di khiến cô ngứa ngáy, cổ hơi rụt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp lại đáng yêu của vợ mình Tần Đình Danh chỉ có thể cười trong hạnh phúc, mãn nguyện, ánh mắt đầy sủng nịnh, yêu thương, có thể lấy được cô cả đời này anh không còn gì hối tiếc nữa rồi.
- ------------------------------------------------------------------
Trên chiếc máy bay từ thành phố S bay sang Ý, hôn lễ của Đỗ Huệ Di và Tần Đình Danh vừa kết thúc Nhất Nhất đã bay trở về Ý, ngồi trên máy bay đang phiêu lãng theo âm nhạc anh chợt cảm thấy có người tiến đến ngồi gần mình, mở mắt nhìn sang anh giật nảy mình, ngã người ra phía sau khi nhìn thấy Lion đang ngồi bên cạnh, liếc mắt tìm người khi nãy ngồi cạnh anh nhìn thấy người đó đã ngồi phía đằng sau, anh cau mày, ánh mắt chán ghét hỏi:
“Tên sến súa chảy nước? Tại sao anh lại ở đây? Lại còn ngồi gần tôi nữa, tránh xa ra một chút đi.”
Lion cười hi hi ha ha, chớp chớp mắt nhìn Nhất Nhất nói: “Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng quay trở về Ý lần này tôi quay về chính là để chữa lành vết thương trong tim của mình, tính ra giữa tôi và cậu có cũng duyên phận với nhau hay là sau khi đến Ý tôi cùng cậu đi chơi để giải tỏa nỗi buồn đi, tôi đang rất cần người an ủi, chăm sóc, cậu chính là người thích hợp nhất đấy.” Vừa nói anh vừa tựa đầu vào vai, cánh tay thì khoác vào tay của Nhất Nhất, cương quyết giữ lấy không buông.
Nhất Nhất dứt khoát gạt tay và đầu của Lion ra, anh trề môi, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều hiện rõ hai chữ chán ghét, anh rùng mình một cái đáp trả: “Anh bị điên à? Ai muốn đi chơi giải tỏa cùng anh chứ? Anh làm ơn tránh ra tôi ra, anh muốn tìm người chăm sóc, an ủi thì đi tìm người khác đi. Tôi và anh có duyên phận gì chứ? Nghiệt duyên thì có, làm ơn đừng có bày ra cái bộ dạng sến sủa, nũng nịu này nữa tôi sắp ói đến nơi rồi đây này, gớm chết đi được.”
“Cậu không đồng ý thì tôi sẽ cứ như thế mà đeo bám cậu, cậu đi đâu thì tôi đi theo đó đến khi nào cậu đồng ý thì thôi.” Lion hất mặt, mày cứ nhướng nhướng với Nhất Nhất, để xem có thể từ chối anh được không?
Gương mặt của Nhất Nhất trở nên vặn vẹo một cách khó coi, khóc không ra nước mắt, thầm than trời trách đất, đôi mắt ai oán: “Ông trời ơi ~ Tôi có làm gì nên tội đâu chứ, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Biết thế đã không quay về Ý ngay rồi, đúng xui xẻo mà…”
Bạch Nhã Băng, Hạ Tử Quyên, Clara cùng Từ Phương Hiểu bước vào nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Đỗ Huệ Di mấy người các cô không khỏi suýt xoa khen ngợi không ngớt, Hạ Tử Quyên mỉm cười ngắm nhìn, lên tiếng khen: “Đây là chiếc váy cưới đẹp nhất chị từng thấy đấy.”
Lạc Thu Tử vội cài hoa vào phần đuôi tóc của Đỗ Huệ Di, Clara càng nhìn càng mê sự kiều diễm của Đỗ Huệ Di, cô bước đến ôm lấy eo của cô dâu xinh đẹp, cười cười khẽ nói: “Huệ Di! Hay là em đừng có lấy Đình Danh nữa, lấy chị đi, chị không cần chồng nữa chị chỉ cần em thôi, chị đã bị vẻ xinh đẹp như thiên thần này của em mê hoặc rồi.”
Nghe những lời nói của Clara tất cả các cô không nhịn được mà cười thành tiếng, Bạch Nhã Băng vỗ lên vai Clara cất giọng nói: “Clara! Cậu không sợ Đình Danh sẽ giết cậu sao? Dám giành vợ với anh ấy cậu cũng gan thật.”
Clara hất mặt ngạo nghễ, cô mà sợ sao? Đang trong dáng vẻ đắc ý, nghênh nghênh cô chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, một dự cảm không lành. Quả nhiên đúng như Clara dự cảm, từ phía cánh cửa cất lên một giọng nói quen thuộc, khiến cô gai cả người, Phương Thần đứng ở đấy nheo mắt, nghiến răng nói:
“Hạ Nguyệt Vân! Em mới vừa nói gì thế? Không cần chồng chỉ cần Huệ Di sao? Như vậy mà em cũng có thể nói ra được sao?”
Clara cười hì hì, bày ra bộ mặt nịnh nọt chạy về phía của Phương Thần, khoác lấy tay, tựa đầu vào vai của anh nũng nịu nói: “Em nói đùa thôi mà anh cần gì phải nghiêm túc như thế? Thôi chúng ta ra ngoài đợi đi.”
Tiếng cười trong phòng chờ cô dâu càng lớn hơn, mấy người các cô khẽ lắc đầu trước độ đáng yêu của hai vợ chồng nhà họ Phương, lúc nào cũng thế Clara ở bên cạnh Phương Thần càng lâu cô càng trẻ con, đã là phụ nữ có con mà lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh quậy phá khắp nơi.
Bên ngoài, Tần Đình Danh cùng bọn người Âu Hoằng Phong đứng trò chuyện ở lễ đường, Âu Hoằng Phong vỗ vỗ vai, khuyên Tần Đình Danh vài câu, đây là lời tâm sự của người đi trước: “Lấy vợ hạnh phúc, vui thật nhưng tôi khuyên cậu sau này khi Huệ Di mang thai cậu tốt nhất là đừng nên chọc giận em ấy nếu không thì rất đáng sợ đó, còn nữa lúc sinh cậu hãy cân nhắc xem có nên vào phòng sinh không, cậu cũng biết đó tôi đã xém mất một nắm tóc khi vào đấy, mỗi lần nhắc lại da đầu tôi lại đau.”
“Cảm ơn lời tâm sự đầy chân thành của cậu.” Tần Đình Danh nhếch môi cười, chuyện chọc giận Đỗ Huệ Di tất nhiên sẽ không có còn về chuyện vào phòng sinh anh tất nhiên sẽ vào, đơn giản bởi vì Tiểu Di của anh không có dữ dằn như lão bà của Âu Hoằng Phong.
Giờ lành đã đến, tất cả mọi người vào ghế ngồi của mình, Tần Đình Danh đứng gần cha xứ ánh mắt hướng về cánh cửa, tiếng nhạc bắt đầu du dương khắp căn phòng, cánh cừa chầm chậm mở ra bóng dáng diễm lệ của Đỗ Huệ Di dần hiện ra, tay cầm bó hoa cưới cô từ từ bước vào trong, dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, khóe môi không ngừng cao lên hiện rõ sự hạnh phúc.
Anh và cô đứng trước cha xứ cùng nhau nói lời thề nguyện, cuối cùng chính là trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt nhất, tiếng vỗ tay chúc phúc không ngớt. Bầu không khí lãng mạn lại mang phần sôi động khiến cho tất cả mọi người đều tràn ngập trong niềm vui.
Cánh tay của Tần Đình Danh vòng qua eo của Đỗ Huệ Di kéo cô sát vào người của mình, anh khẽ nói với cô: “Anh chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận mang em về nhà.”
Đỗ Huệ Di nghe thế thì cười mỉm, huýt nhẹ vào bụng của anh một cái: “Anh hay thật đấy, ngay từ nhỏ đã có mưu đồ với em, anh đúng là con nít ranh mà, mọi người bị vẻ bề ngoài của anh lừa gạt hết rồi.”
“Chịu thôi, ngay từ khi gặp em anh đã xác định rằng cả đời này chỉ lấy em, không phải em không lấy, anh không có mưu đồ thì làm sao có thể lấy được em.” Tần Đình Danh đáp lại với giọng nói trầm khàn, lời nói cứ khe khẽ vào tai của Đỗ Huệ Di khiến cô ngứa ngáy, cổ hơi rụt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp lại đáng yêu của vợ mình Tần Đình Danh chỉ có thể cười trong hạnh phúc, mãn nguyện, ánh mắt đầy sủng nịnh, yêu thương, có thể lấy được cô cả đời này anh không còn gì hối tiếc nữa rồi.
- ------------------------------------------------------------------
Trên chiếc máy bay từ thành phố S bay sang Ý, hôn lễ của Đỗ Huệ Di và Tần Đình Danh vừa kết thúc Nhất Nhất đã bay trở về Ý, ngồi trên máy bay đang phiêu lãng theo âm nhạc anh chợt cảm thấy có người tiến đến ngồi gần mình, mở mắt nhìn sang anh giật nảy mình, ngã người ra phía sau khi nhìn thấy Lion đang ngồi bên cạnh, liếc mắt tìm người khi nãy ngồi cạnh anh nhìn thấy người đó đã ngồi phía đằng sau, anh cau mày, ánh mắt chán ghét hỏi:
“Tên sến súa chảy nước? Tại sao anh lại ở đây? Lại còn ngồi gần tôi nữa, tránh xa ra một chút đi.”
Lion cười hi hi ha ha, chớp chớp mắt nhìn Nhất Nhất nói: “Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng quay trở về Ý lần này tôi quay về chính là để chữa lành vết thương trong tim của mình, tính ra giữa tôi và cậu có cũng duyên phận với nhau hay là sau khi đến Ý tôi cùng cậu đi chơi để giải tỏa nỗi buồn đi, tôi đang rất cần người an ủi, chăm sóc, cậu chính là người thích hợp nhất đấy.” Vừa nói anh vừa tựa đầu vào vai, cánh tay thì khoác vào tay của Nhất Nhất, cương quyết giữ lấy không buông.
Nhất Nhất dứt khoát gạt tay và đầu của Lion ra, anh trề môi, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều hiện rõ hai chữ chán ghét, anh rùng mình một cái đáp trả: “Anh bị điên à? Ai muốn đi chơi giải tỏa cùng anh chứ? Anh làm ơn tránh ra tôi ra, anh muốn tìm người chăm sóc, an ủi thì đi tìm người khác đi. Tôi và anh có duyên phận gì chứ? Nghiệt duyên thì có, làm ơn đừng có bày ra cái bộ dạng sến sủa, nũng nịu này nữa tôi sắp ói đến nơi rồi đây này, gớm chết đi được.”
“Cậu không đồng ý thì tôi sẽ cứ như thế mà đeo bám cậu, cậu đi đâu thì tôi đi theo đó đến khi nào cậu đồng ý thì thôi.” Lion hất mặt, mày cứ nhướng nhướng với Nhất Nhất, để xem có thể từ chối anh được không?
Gương mặt của Nhất Nhất trở nên vặn vẹo một cách khó coi, khóc không ra nước mắt, thầm than trời trách đất, đôi mắt ai oán: “Ông trời ơi ~ Tôi có làm gì nên tội đâu chứ, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Biết thế đã không quay về Ý ngay rồi, đúng xui xẻo mà…”