Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Lạc Thu Thủy nghe xong liền chạy vọt lên phòng thu dọn hành lý, vừa lấy quần áo để vào vali vừa mắng Hà Lâm không ngừng: “Tên Hà Lâm chết tiệt chỉ được cái nói mạnh miệng chứ không dám, cái gì mà chịu trách nhiệm chứ? Tất cả đều toàn là lừa gạt.”
“Lừa gạt? Chị hai! Em không biết giữa chị và anh Hà Lâm xảy ra chuyện gì em chỉ biết hơn ba năm qua anh ấy luôn ở bên cạnh chị, chăm sóc cho chị, mỗi khi chị buồn anh ấy đều tìm mọi cách khiến chị vui, mỗi khi chị tức giận anh ấy đều tình nguyện trở thành nơi để chị trút giận. Những thứ tốt đẹp nhất anh Hà Lâm đều dành cho chị chị còn muốn sao nữa? Ngược lại là chị chị lúc nào cũng cáu gắt, lạnh nhạt, thường xuyên quát nạt, tỏ vẻ chán ghét anh ấy, chị có biết như thế là đang tổn thương anh ấy không? Bây giờ anh Hà Lâm buông bỏ thì chị lại tức giận chị như vậy là sao?” Lạc Thu Tử đứng tựa người vào cánh cửa, hai tay khoanh lại, hàng mày hơi cau lại lên tiếng, tuy là chị gái của cô nhưng cô thật sự không thể chịu được sự vô tâm của Lạc Thu Thủy dành cho Hà Lâm.
Lạc Thu Thủy mím môi im lặng không một lời phản bác, em gái cô nói đúng, nói đúng tất cả, cô kéo vali lại vội vàng tiến đến nói với Đỗ Huệ Di: “Huệ Di! Máy bay riêng của cậu có thể cho tớ mượn được không? Tớ muốn bay sang Anh ngay bây giờ.”
Đỗ Huệ Di gật đầu đồng ý ngay lập tức: “Tớ đã gọi điện sắp xếp hết cho cậu rồi, xe cũng đã chuẩn bị rồi cậu hãy đi đi, tớ mong cậu đi một nhưng về hai.”
“Tất nhiên phải về hai rồi.” Lạc Thu Thủy gật đầu một cái vô cùng chắc nịch, tự tin, cô nhanh chóng kéo vali xuống lầu đặt vào cốp xe, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi Trương gia.
Đỗ Huệ Di khoanh tay dõi theo xe của Lạc Thu Thủy đến khi khuất khỏi tầm mắt, giải quyết xong một cặp, cô di chuyển tầm mắt sang nhìn Lạc Thu Tử, khóe môi khẽ cong lên cất tiếng: “Bây giờ chị của cậu đã đi tìm tình yêu của mình rồi còn cậu thì sao? Rốt cuộc giữa cậu và anh của tớ đến khi nào mới có kết quả đây? Hai người định chơi trò đuổi bắt mãi thế sao? Đúng với câu theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.”
Sắc mặt Lạc Thu Tử trầm xuống, đôi mắt đượm buồn nhìn Đỗ Huệ Di: “Tớ cũng đâu có muốn như thế, hiện tại tớ rất là rối ren không biết phải làm thế nào cả.” Lúc trước cô theo đuổi Đỗ Minh Ngạn anh luôn cự tuyệt, lạnh lùng từ chối đến khi cô dứt khoát buông bỏ thì anh lại theo đuổi cô khiến cho lòng cô một lần nữa nổi sóng.
- ---------------------------------------------------------------
Nước Anh
Lạc Thu Thủy đến nơi thì đã là trưa của ngày hôm sau, đứng trước ngôi biệt thự cô mím môi nhấn chuông liên hồi, một người đàn ông mặc vest đi ra vừa nhìn thấy cô liền chạy nhanh đến mở cửa cung kính chào. Lạc Thu Thủy không nói một tiếng nào quăng vali cho người đàn ông ấy rồi đi như vũ bão vào trong. Cô đi thẳng một mạch lên tầng ba, dùng sức đập mạnh cánh cửa rồi chống hông chờ đợi.
Hà Lâm cau mày từ từ mở cửa, anh vừa mở cửa đã bị Lạc Thu Thủy trừng mắt lớn tiếng: “Hà Lâm! Anh được lắm, anh không nói một tiếng nào mà đã bỏ đi, chẳng phải anh từng nói là sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao? Sao bây giờ lại trốn hả? Tôi nói cho anh biết anh chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tôi đâu. Lạc Thu Thủy tôi một khi đã thích ai rồi thì người đó chỉ có thể là của tôi mà thôi, có chạy cũng chạy không được, chính vì điều đó tôi khuyên anh tốt nhất là nên từ bỏ ý định rời khỏi tôi đi.” Lạc Thu Thủy nói liền một hơi, nói ra hết những gì mà cô nghĩ trong lòng, trực tiếp thừa nhận bản thân thích Hà Lâm.
Hà Lâm ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn Lạc Thu Thủy, không hiểu cô đang nói gì cả: “Em đang nói gì thế? Anh bỏ đi, trốn em từ lúc nào chứ? Anh sang đi để xử lý chút chuyện sau đó sẽ quay về.”
“Hả?” Lạc Thu Thủy tròn mắt đứng hình vài giây, gãi gãi đầu chợt nhận ra bản thân đã bị Đỗ Huệ Di và em gái của mình lừa, mặt của cô dần đỏ lên vì ngượng, đáng lẽ ra ban đầu cô phải tin lời của Lạc Thu Tử nói chứ.
Lúc này Hà Lâm đã hiểu ra vấn đề khóe môi của anh không tự chủ mà cau lên hết cỡ, trong lòng bắt đầu rộn ràng hết cả lên, vui mừng, phấn khích hiện rõ trên mặt: “Thì ra em đến đây chính là truy phu, khi nãy em mới vừa nói thích anh có đúng không? Cuối cùng em cũng thừa nhận tình cảm của mình rồi, em yên tâm lời của anh nói ra chắc như đinh đóng cột, anh đã nói ở bên em suốt đời thì chính là ở bên em suốt đời, sẽ không bao giờ rời xa em.” Anh vỗ ngực đảm bảo chắc nịch với Lạc Thu Thủy.
Lạc Thu Thủy nhếch mép cười nhìn Hà Lâm, anh vừa định nói tiếp điều gì đó thì cô đã nắm lấy áo của anh kéo mạnh lại gần đặt lên môi của anh một nụ hôn rồi khẽ nói vào tai anh: “Bà đây thích anh cho dù anh muốn rời khỏi cũng không rời khỏi được đâu, anh dám chạy trốn em dám truy phu.”
- ------------------------------------------------------------------
Thành phố S
Tiết trời đột ngột thay đổi những tia nắng chói chang, gay gắt tọi xuống khiến người ta nóng đến bức người khó chịu, Đỗ Huệ Di cùng mọi người bước ra khỏi tòa án, hôm nay là ngày phán xử Tần Hải, sau gần nửa ngày cuối cùng tòa án phán quyết Tần Hải ở tù chung thân với những tội ác mà Tần Hải đã gây ra đáng lý ông phải chịu tử hình nhưng Đỗ Huệ Di vì Tần Đình Danh nên đã lên tiếng xin giảm nhẹ một chút, Tần Hải sống nửa đời còn lại ở trong ngục tù xem như là hình phạt thích đáng dành cho ông rồi.
Bệnh viện Ái Tâm
Bọn người Dạ Thành Đông cùng nhau đi đến thăm Tần Đình Danh, ngồi trong phòng bệnh mọi người nhìn Tần Đình Danh nằm bất động trên giường bệnh chỉ biết thở dài, Lục Dĩ Tường ngồi ở ghế sofa cầm điện thoại lướt xem tình hình của Tần thị, anh gật gù không khỏi thán phục, tán thưởng Đỗ Huệ Di:
“Đỗ Huệ Di thật sự là một cô gái rất tài giỏi chỉ chưa đầy một tháng đã khiến cho Tần thị đâu vào đó, cổ phiếu cũng từ từ tăng trở lại, những khó khăn lúc trước gần như đã được giải quyết hoàn toàn, tần suất làm việc hiệu quả thật khiến người ta thán phục, nhìn bằng một cặp mắt khác.”
Dạ Thành Đông, Phương Thần cùng Âu Hoằng Phong gật gù đồng tình với lời nói của Lục Dĩ Tường, Âu Hoằng Phong khẽ nhếch môi dời tầm mắt sang Tần Đình Danh, lên tiếng nói: “Đình Danh! Người phụ nữ của cậu thật sự rất tài giỏi đấy, cậu hãy mau tỉnh lại đi nếu không Huệ Di của cậu sẽ bị những tên đàn ông khác dòm ngó, dành đi mất đấy.” Tuy rằng ai cũng biết Tần Đình Danh đã trở thành người thực vật khả năng tỉnh lại gần như là không có nhưng trong lòng mấy người các anh còn có những người khác ai nấy đều mang một tia hy vọng nhỏ nhoi dù chỉ là không phẩy một phần trăm họ cũng hy vọng, ngày nào cũng cầu trời cho kỳ tích xảy ra.
“Thành Đông! Dĩ Tường! Hai người nghĩ Đỗ Huệ Di có thể chờ đợi được không? Hiện tại Đình Danh đã trở thành người thực vật, khả năng tỉnh lại gần như là không thể, các cậu nghĩ một cô gái có thể chờ đợi một người đàn ông có khả năng sẽ mãi mãi không tỉnh lại sao?” Phương Thần nhìn Tần Đình Danh rồi cất tiếng hỏi Dạ Thành Đông, Lục Dĩ Tường với ngữ điệu nghi hoặc. Thanh xuân của một người con gái có hạn, nó vô cùng quan trọng Đỗ Huệ Di thật sự có thể vì Tần Đình Danh mà chấp nhận hy sinh của thanh xuân của mình thậm chí là cả cuộc đời của mình vì chờ một người trong vô vọng sao?
“…” Lục Dĩ Tường cùng Dạ Thành Đông im lặng nhìn nhau, bọn họ không phải là không tin tưởng Đỗ Huệ Di nhưng đời người vô thường, không ai có thể đoán trước được điều gì cả.
“Tôi chờ!” Một giọng nói quen thuộc, êm tai vọng vào từ bên ngoài, mấy người các anh đồng loạt nhìn ra phía cánh cửa, giọng nói vừa truyền vào thì hình ảnh của Đỗ Huệ Di cũng xuất hiện, cô đi vào với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định, quả quyết, giọng điệu rất chắc chắn, cô nhìn Tần Đình Danh với đôi mắt thâm tình xen lẫn bi thương rồi lại nhìn ba người các anh bằng cặp mắt sắt bén, không một gợn sóng, khẳng định lại một lần nữa:
“Tôi sẽ chờ Đình Danh, dù có phải chờ đợi năm năm, mười năm hay là cả đời tôi đều sẽ đợi, cả trái tim, cuộc đời của tôi đều dành cho anh ấy, ngoại trừ anh ấy tôi không thể yêu thêm bất cứ ai, không để cho một người đàn ông nào khác bước vào cuộc sống của tôi. Chỉ cần là anh ấy tôi đều nguyện ý chờ đợi, dù đó là chờ đợi trong vô vọng tôi cũng chấp nhận, cũng cam tâm tình nguyện.” Đỗ Huệ Di vừa nói vừa sờ vào chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, đây chính là chiếc nhẫn mà Tần Đình Danh đã tặng cho cô, cô luôn nâng niu mang bên mình xem nó giống như là vật bất ly thân của mình.
“Lừa gạt? Chị hai! Em không biết giữa chị và anh Hà Lâm xảy ra chuyện gì em chỉ biết hơn ba năm qua anh ấy luôn ở bên cạnh chị, chăm sóc cho chị, mỗi khi chị buồn anh ấy đều tìm mọi cách khiến chị vui, mỗi khi chị tức giận anh ấy đều tình nguyện trở thành nơi để chị trút giận. Những thứ tốt đẹp nhất anh Hà Lâm đều dành cho chị chị còn muốn sao nữa? Ngược lại là chị chị lúc nào cũng cáu gắt, lạnh nhạt, thường xuyên quát nạt, tỏ vẻ chán ghét anh ấy, chị có biết như thế là đang tổn thương anh ấy không? Bây giờ anh Hà Lâm buông bỏ thì chị lại tức giận chị như vậy là sao?” Lạc Thu Tử đứng tựa người vào cánh cửa, hai tay khoanh lại, hàng mày hơi cau lại lên tiếng, tuy là chị gái của cô nhưng cô thật sự không thể chịu được sự vô tâm của Lạc Thu Thủy dành cho Hà Lâm.
Lạc Thu Thủy mím môi im lặng không một lời phản bác, em gái cô nói đúng, nói đúng tất cả, cô kéo vali lại vội vàng tiến đến nói với Đỗ Huệ Di: “Huệ Di! Máy bay riêng của cậu có thể cho tớ mượn được không? Tớ muốn bay sang Anh ngay bây giờ.”
Đỗ Huệ Di gật đầu đồng ý ngay lập tức: “Tớ đã gọi điện sắp xếp hết cho cậu rồi, xe cũng đã chuẩn bị rồi cậu hãy đi đi, tớ mong cậu đi một nhưng về hai.”
“Tất nhiên phải về hai rồi.” Lạc Thu Thủy gật đầu một cái vô cùng chắc nịch, tự tin, cô nhanh chóng kéo vali xuống lầu đặt vào cốp xe, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi Trương gia.
Đỗ Huệ Di khoanh tay dõi theo xe của Lạc Thu Thủy đến khi khuất khỏi tầm mắt, giải quyết xong một cặp, cô di chuyển tầm mắt sang nhìn Lạc Thu Tử, khóe môi khẽ cong lên cất tiếng: “Bây giờ chị của cậu đã đi tìm tình yêu của mình rồi còn cậu thì sao? Rốt cuộc giữa cậu và anh của tớ đến khi nào mới có kết quả đây? Hai người định chơi trò đuổi bắt mãi thế sao? Đúng với câu theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.”
Sắc mặt Lạc Thu Tử trầm xuống, đôi mắt đượm buồn nhìn Đỗ Huệ Di: “Tớ cũng đâu có muốn như thế, hiện tại tớ rất là rối ren không biết phải làm thế nào cả.” Lúc trước cô theo đuổi Đỗ Minh Ngạn anh luôn cự tuyệt, lạnh lùng từ chối đến khi cô dứt khoát buông bỏ thì anh lại theo đuổi cô khiến cho lòng cô một lần nữa nổi sóng.
- ---------------------------------------------------------------
Nước Anh
Lạc Thu Thủy đến nơi thì đã là trưa của ngày hôm sau, đứng trước ngôi biệt thự cô mím môi nhấn chuông liên hồi, một người đàn ông mặc vest đi ra vừa nhìn thấy cô liền chạy nhanh đến mở cửa cung kính chào. Lạc Thu Thủy không nói một tiếng nào quăng vali cho người đàn ông ấy rồi đi như vũ bão vào trong. Cô đi thẳng một mạch lên tầng ba, dùng sức đập mạnh cánh cửa rồi chống hông chờ đợi.
Hà Lâm cau mày từ từ mở cửa, anh vừa mở cửa đã bị Lạc Thu Thủy trừng mắt lớn tiếng: “Hà Lâm! Anh được lắm, anh không nói một tiếng nào mà đã bỏ đi, chẳng phải anh từng nói là sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao? Sao bây giờ lại trốn hả? Tôi nói cho anh biết anh chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tôi đâu. Lạc Thu Thủy tôi một khi đã thích ai rồi thì người đó chỉ có thể là của tôi mà thôi, có chạy cũng chạy không được, chính vì điều đó tôi khuyên anh tốt nhất là nên từ bỏ ý định rời khỏi tôi đi.” Lạc Thu Thủy nói liền một hơi, nói ra hết những gì mà cô nghĩ trong lòng, trực tiếp thừa nhận bản thân thích Hà Lâm.
Hà Lâm ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn Lạc Thu Thủy, không hiểu cô đang nói gì cả: “Em đang nói gì thế? Anh bỏ đi, trốn em từ lúc nào chứ? Anh sang đi để xử lý chút chuyện sau đó sẽ quay về.”
“Hả?” Lạc Thu Thủy tròn mắt đứng hình vài giây, gãi gãi đầu chợt nhận ra bản thân đã bị Đỗ Huệ Di và em gái của mình lừa, mặt của cô dần đỏ lên vì ngượng, đáng lẽ ra ban đầu cô phải tin lời của Lạc Thu Tử nói chứ.
Lúc này Hà Lâm đã hiểu ra vấn đề khóe môi của anh không tự chủ mà cau lên hết cỡ, trong lòng bắt đầu rộn ràng hết cả lên, vui mừng, phấn khích hiện rõ trên mặt: “Thì ra em đến đây chính là truy phu, khi nãy em mới vừa nói thích anh có đúng không? Cuối cùng em cũng thừa nhận tình cảm của mình rồi, em yên tâm lời của anh nói ra chắc như đinh đóng cột, anh đã nói ở bên em suốt đời thì chính là ở bên em suốt đời, sẽ không bao giờ rời xa em.” Anh vỗ ngực đảm bảo chắc nịch với Lạc Thu Thủy.
Lạc Thu Thủy nhếch mép cười nhìn Hà Lâm, anh vừa định nói tiếp điều gì đó thì cô đã nắm lấy áo của anh kéo mạnh lại gần đặt lên môi của anh một nụ hôn rồi khẽ nói vào tai anh: “Bà đây thích anh cho dù anh muốn rời khỏi cũng không rời khỏi được đâu, anh dám chạy trốn em dám truy phu.”
- ------------------------------------------------------------------
Thành phố S
Tiết trời đột ngột thay đổi những tia nắng chói chang, gay gắt tọi xuống khiến người ta nóng đến bức người khó chịu, Đỗ Huệ Di cùng mọi người bước ra khỏi tòa án, hôm nay là ngày phán xử Tần Hải, sau gần nửa ngày cuối cùng tòa án phán quyết Tần Hải ở tù chung thân với những tội ác mà Tần Hải đã gây ra đáng lý ông phải chịu tử hình nhưng Đỗ Huệ Di vì Tần Đình Danh nên đã lên tiếng xin giảm nhẹ một chút, Tần Hải sống nửa đời còn lại ở trong ngục tù xem như là hình phạt thích đáng dành cho ông rồi.
Bệnh viện Ái Tâm
Bọn người Dạ Thành Đông cùng nhau đi đến thăm Tần Đình Danh, ngồi trong phòng bệnh mọi người nhìn Tần Đình Danh nằm bất động trên giường bệnh chỉ biết thở dài, Lục Dĩ Tường ngồi ở ghế sofa cầm điện thoại lướt xem tình hình của Tần thị, anh gật gù không khỏi thán phục, tán thưởng Đỗ Huệ Di:
“Đỗ Huệ Di thật sự là một cô gái rất tài giỏi chỉ chưa đầy một tháng đã khiến cho Tần thị đâu vào đó, cổ phiếu cũng từ từ tăng trở lại, những khó khăn lúc trước gần như đã được giải quyết hoàn toàn, tần suất làm việc hiệu quả thật khiến người ta thán phục, nhìn bằng một cặp mắt khác.”
Dạ Thành Đông, Phương Thần cùng Âu Hoằng Phong gật gù đồng tình với lời nói của Lục Dĩ Tường, Âu Hoằng Phong khẽ nhếch môi dời tầm mắt sang Tần Đình Danh, lên tiếng nói: “Đình Danh! Người phụ nữ của cậu thật sự rất tài giỏi đấy, cậu hãy mau tỉnh lại đi nếu không Huệ Di của cậu sẽ bị những tên đàn ông khác dòm ngó, dành đi mất đấy.” Tuy rằng ai cũng biết Tần Đình Danh đã trở thành người thực vật khả năng tỉnh lại gần như là không có nhưng trong lòng mấy người các anh còn có những người khác ai nấy đều mang một tia hy vọng nhỏ nhoi dù chỉ là không phẩy một phần trăm họ cũng hy vọng, ngày nào cũng cầu trời cho kỳ tích xảy ra.
“Thành Đông! Dĩ Tường! Hai người nghĩ Đỗ Huệ Di có thể chờ đợi được không? Hiện tại Đình Danh đã trở thành người thực vật, khả năng tỉnh lại gần như là không thể, các cậu nghĩ một cô gái có thể chờ đợi một người đàn ông có khả năng sẽ mãi mãi không tỉnh lại sao?” Phương Thần nhìn Tần Đình Danh rồi cất tiếng hỏi Dạ Thành Đông, Lục Dĩ Tường với ngữ điệu nghi hoặc. Thanh xuân của một người con gái có hạn, nó vô cùng quan trọng Đỗ Huệ Di thật sự có thể vì Tần Đình Danh mà chấp nhận hy sinh của thanh xuân của mình thậm chí là cả cuộc đời của mình vì chờ một người trong vô vọng sao?
“…” Lục Dĩ Tường cùng Dạ Thành Đông im lặng nhìn nhau, bọn họ không phải là không tin tưởng Đỗ Huệ Di nhưng đời người vô thường, không ai có thể đoán trước được điều gì cả.
“Tôi chờ!” Một giọng nói quen thuộc, êm tai vọng vào từ bên ngoài, mấy người các anh đồng loạt nhìn ra phía cánh cửa, giọng nói vừa truyền vào thì hình ảnh của Đỗ Huệ Di cũng xuất hiện, cô đi vào với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định, quả quyết, giọng điệu rất chắc chắn, cô nhìn Tần Đình Danh với đôi mắt thâm tình xen lẫn bi thương rồi lại nhìn ba người các anh bằng cặp mắt sắt bén, không một gợn sóng, khẳng định lại một lần nữa:
“Tôi sẽ chờ Đình Danh, dù có phải chờ đợi năm năm, mười năm hay là cả đời tôi đều sẽ đợi, cả trái tim, cuộc đời của tôi đều dành cho anh ấy, ngoại trừ anh ấy tôi không thể yêu thêm bất cứ ai, không để cho một người đàn ông nào khác bước vào cuộc sống của tôi. Chỉ cần là anh ấy tôi đều nguyện ý chờ đợi, dù đó là chờ đợi trong vô vọng tôi cũng chấp nhận, cũng cam tâm tình nguyện.” Đỗ Huệ Di vừa nói vừa sờ vào chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, đây chính là chiếc nhẫn mà Tần Đình Danh đã tặng cho cô, cô luôn nâng niu mang bên mình xem nó giống như là vật bất ly thân của mình.