Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Tập đoàn Tần thị
Đỗ Huệ Di tập trung làm việc hết công suất, chỉ mới có nửa ngày mà cô đã xử lý hết biết bao nhiêu công việc, chợt nghe tiếng gõ cửa cô cất giọng vọng ra, cặp mắt vẫn không ngừng xem tài liệu: “Vào đi.” . Ngôn Tình Hài
Tôn Nam nhận được sự đồng ý của Đỗ Huệ Di anh nhanh chóng mở cửa bước vào, đứng trước bàn làm việc cung kính chào cô rồi nói: “Tiểu thư! Tôi vừa nhận được tin báo rằng kẻ cầm đầu của một bang phái nhỏ đang gây phiền phức, có ý đồ với Tần gia, tôi đã cho người bắt hắn và thuộc hạ của hắn lại, không biết nên xử lý như thế nào?” Kể từ khi Đỗ Huệ Di đứng ra giúp đỡ Tần gia, Tần thị, một lòng chăm sóc Tần Đình Danh thì anh đã xem cô là thiếu phu nhân tương lai, một lòng đối đãi, cung kính hết mực, mọi việc lớn nhỏ anh đều xem tôn trọng nghe ý kiến của cô trước mặc dù trước đó cô nói là không cần.
“Giết không tha! Chỉ cần những người có ý đồ xấu với Tần gia thì không tha.” Đỗ Huệ Di chậm rãi phun ra những lời nói lạnh lẽo, vô tình đến tận xương tủy, bề ngoài cô nhìn cô thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, mềm lòng, quả thật cô có mềm lòng nhưng không phải chuyện gì cũng mềm lòng nếu cô cứ yếu đuối, mềm lòng thì đã không có Trương gia như ngày hôm nay.
“Tôi hiểu rồi ạ.” Tôn Nam gật đầu vội rời khỏi đấy sau khi nhận được câu trả lời từ Đỗ Huệ Di, anh cũng không quá bất ngờ với câu trả lời lạnh lùng, lãnh khốc như thế, anh không kinh sợ mà ngược lại còn tán thưởng, thán phục với sự quyết đoán, vô tình này quả là không hổ danh người đứng đầu Trương gia.
Tập đoàn Trương thị
Đến giờ nghỉ trưa, Lion đến tìm Lạc Thu Tử nhưng vào phòng làm việc của cô thì không thấy cô đâu cùng lúc ấy Đỗ Minh Ngạn cũng bước vào, hai người vừa chạm mặt liền trừng mắt, lườm lườm nhau, Đỗ Minh Ngạn lạnh giọng hỏi:
“Tại sao cậu lại ở đây? Cậu không phải là nhân viên của Trương thị không có tư cách vào đây, huống hồ chi đây là phòng làm việc của giám đốc.”
“Tại sao tôi lại không thể ở đây? Tôi tất nhiên có tư cách bước vào đây rồi tôi là bạn trai của Thu Tử cả Trương thị này ai cũng biết, làm sao lại không có tư cách chứ?” Lion hất mặt thản nhiên phun ra hai chữ bạn trai, cả tập đoàn Trương thị ai cũng biết là vì anh đã tốn công mua bánh mua quà tặng cho từng người rồi nói với họ anh chính là bạn trai của Lạc Thu Tử, có còn ảnh anh chụp chung với cô để chứng minh cũng chính vì thế nhân viên tiếp tân cùng những nhân viên khác thấy anh đến thì không ai cản còn tươi cười chào hỏi báo cho anh biết Lạc Thu Tử có ở Trương thị hay không?
“Bạn trai? Thu Tử có bạn trai từ khi nào vậy chứ? Cậu lại bị ảo tưởng sao?” Đỗ Minh Ngạn hừ lạnh một tiếng, nét mặt khinh bỉ, nhìn thấy Lạc Thu Tử không có ở đây anh liền xoay người rời đi không muốn ở đây đôi co với kẻ bị ảo tưởng.
Lion thấy Đỗ Minh Ngạn rời đi cũng nhanh chóng đi theo, chắc chắn là Đỗ Minh Ngạn biết Lạc Thu Tử đang ở đâu? Đỗ Minh Ngạn đi sang phòng làm việc của Lạc Thu Thủy quả nhiên anh đoán không sai Lạc Thu Tử thật sự đã ở đây còn đang ngồi ăn trưa cùng Lạc Thu Thủy. Lion đi theo vừa nhìn thấy Lạc Thu Tử liền đẩy Đỗ Minh Ngạn sang một bên nhanh chân tiến đến ngồi bên cạnh Lạc Thu Tử: “Thu Tử! Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, chúng ta cùng nhau ăn trưa thôi.”
Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm đang ngồi đột nhiên bị đẩy sang một bên sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức, đồng loạt lườm lườm Lion, Đỗ Minh Ngạn cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi, cặp mắt hình viên đạn như muốn giết chết Lion ngay tức khắc. Nhất Nhất là người tiếp theo đi vào thấy cảnh tượng này khóe môi anh không tự chủ cau lên, đôi mắt đầy gian tà, quỷ dị, ngang nhiên bước đến chen vào ngồi giữa Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử, dáng vẻ nũng nịu lên tiếng nói với hai người các cô:
“Hôm nay em không có mang cơm, hai chị có thể cho em ăn ké một chút không?”
Lạc Thu Tử đã có cảm tình với cậu nhóc đáng yêu này ngay từ lần đầu gặp mặt cô vừa nghe nói như thế thì dứt khoát gật đầu đồng ý, Lạc Thu Thủy thì không còn phải nói, hiếm khi thấy được dáng vẻ đáng yêu chết người này của Nhất Nhất cô làm sao có thể không mềm lòng được cơ chứ. Hai người các cô thay phiên nhau gắp đồ ăn cho Nhất Nhất ăn khiến cho ba nam nhân ngồi ở đấy đều đen mặt lại, Lion mím môi không chịu được mở miệng hỏi trong sự bất mãn, ghen tỵ:
“Tại sao hai người lại đối xử tốt với thằng nhóc này như vậy chứ? Thu Tử! Em và chị của em phân biệt đối xử quá rồi đấy.”
Hà Lâm cùng Đỗ Minh Ngạn gật gật đầu đồng tình với Lion, đây cũng chính là tiếng lòng của họ, Nhất Nhất bày ra bộ mặt đắc ý, hất cằm phun ra một câu chí mạng: “Đơn giản là vì tôi trẻ hơn các anh nhiều.”
Gương mặt của ba người các anh đông cứng lại, khóe môi giật giật, ý nói các anh già sao? Mấy người các anh còn chưa đến ba mươi già chỗ nào chứ? Hà Lâm, Đỗ Minh Ngạn cùng Lion hận không thể nhào đến đánh Nhất Nhất một trận ra trò nhưng đành thôi, ráng nuốt cơn tức này xuống bụng vì có Lạc Thu Tử và Lạc Thu Thủy ở đây, có hai cô chống đỡ các anh còn làm được gì chứ?
Nhất Nhất nhìn thấy ba gương mặt đen như đít nồi, tức tối nhưng không làm gì được thật hả dạ, thích thú không nhịn được mà bật cười ra tiếng đắc ý vô cùng. Anh không những là có Lạc Thu Tử và Lạc Thu Thủy chống lưng, bênh vực, bảo vệ mà còn có Đỗ Huệ Di, anh còn sợ gì nữa chứ?
- ------------------------------------------------------------------
Bệnh viện Ái Tâm
Ba giờ chiều, Đỗ Huệ Di vừa họp xong thì một mình lái xe đến bệnh viện, bước vào phòng bệnh cô khẽ nhướng mày khi thấy Từ Phương Hiểu cùng Clara, Bạch Nhã Băng và Hạ Tử Quyên đều ở đấy, cô mỉm cười chào hỏi: “Mọi người đến thăm Đình Danh sao? Lâu rồi không gặp, mọi người có khỏe không?”
Từ Phương Hiểu cất giọng thay mặt mấy người các cô trả lời: “Mọi người đều khỏe, chị đó đừng có quan tâm người khác mãi, chị cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm việc quá sức đấy.” Cô tiến đến một bước nắm hai bàn tay của Đỗ Huệ Di quan tâm nhắc nhở.
“Chị biết rồi, cảm ơn em đã quan tâm.” Đỗ Huệ Di gật gù, nhỏ nhẹ đáp lại, giọng nói êm tai nhưng lại không mang quá nhiều cảm xúc.
Bọn người Hạ Tử Quyên thấy Đỗ Huệ Di đã đến cũng nhanh chóng rời khỏi, để cô có không gian riêng với Tần Đình Danh. Mọi người đi ra ngoài, Đỗ Huệ Di kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nâng bàn tay của anh lên đặt bên má của mình, đôi mắt không tự chủ được lại ngấn nước, giọng nói bi thương, đầy đau lòng khẩn thiết:
“Đình Danh! Khi nào anh mới chịu tỉnh lại đây? Anh mở mắt ra nhìn em có được không? Anh muốn em buông bỏ hận thù em đã buông bỏ rồi, bây giờ em cũng đã đồng ý ở bên cạnh anh cùng anh sống hết quãng đời còn lại, anh tỉnh lại đi có được không? Em cầu xin anh đấy, anh tỉnh lại đi.”
Trịnh Xuyên từ bên ngoài mở cửa bước vào, nghe tiếng mở cửa Đỗ Huệ Di nhanh tay lau nước mắt, lấy lại tinh thần xoay người thấy Trịnh Xuyên đang tiến đến thì nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chú Xuyên!”
“Biết ngay là cháu ở đây mà.” Trịnh Xuyên đến gần Đỗ Huệ Di chậm rãi cất tiếng, ông đặt tay lên vai của cô an ủi: “Cháu đừng quá đau buồn chú tin Tần Đình Danh sẽ mau chóng tỉnh lại thôi, cậu ấy yêu con sâu đậm như vậy sẽ không nỡ bỏ con lại một mình đâu.”
Nhìn thấy Đỗ Huệ Di đau khổ như thế Trịnh Xuyên thật sự rất xót xa, ông luôn xem cô như con gái không ngừng bảo bọc, che chở hơn nữa cô còn rất giống với mẹ cô người phụ nữ mà ông yêu cho đến tận bây giờ. Mỗi khi nhìn thấy Đỗ Huệ Di Trịnh Xuyên đều bồi hồi nhớ lại người phụ nữ kiêu sa, xinh đẹp ấy, cô thật sự rất giống mẹ của mình đặc biệt là nụ cười, ông yêu mẹ cô cũng yêu thương cô như con gái ruột của mình nên ông không đành lòng nhìn cô khóc, đau lòng như thế nhưng cũng không biết phải làm sao chỉ đành bất lực, an ủi.
Trương gia
Tám giờ tối, Đỗ Huệ Di quay trở về Trương gia vừa vào đến cửa cô đã nghe giọng nói của Lạc Thu Thủy vang vọng: “Em hãy mau nói cho chị biết có phải cái tên Hà Lâm ấy rời khỏi đây không quay về nữa không? Nếu không anh ta cũng sẽ không mang hết đồ đạc đi như thế.”
“Có chuyện gì thế? Tớ chưa vào đã nghe giọng cậu ầm ĩ rồi.” Đỗ Huệ Di vừa thay giày vừa cất giọng hỏi hai người các cô.
Lạc Thu Tử chạy đến kéo lấy tay Đỗ Huệ Di vẻ mặt tức tối nói: “Huệ Di! Cậu hãy nói cho chị tớ biết đi, nói là anh Hà Lâm chỉ là đi xử lý chút chuyện ở Anh thôi, không có rời khỏi luôn sau khi xử lý mọi chuyện xong sẽ quay lại, tớ giải thích khô cả cổ họng luôn rồi mà chị ấy không tin.”
Đỗ Huệ Di khẽ cười một tiếng, ánh mắt trở nên gian xảo, ranh mãnh, hai tay chắp phía sau lên tiếng: “Phải! Hà Lâm đã rời khỏi đây rồi sẽ không quay lại, anh ấy sang Anh xử lý chuyện xong là sẽ ở bên đó luôn, Hà Lâm nói với tớ là cậu ghét anh ấy nếu còn ở đây thì chỉ chướng mắt cậu thêm thôi nên anh ấy quyết định định cư bên đó luôn.”
Lạc Thu Tử ngớ người tròn mắt nhìn Đỗ Huệ Di không hiểu chuyện gì, rõ ràng mọi chuyện đâu phải như vậy tại sao Đỗ Huệ Di lại nói như thế chứ? Mất gần ba phút Lạc Thu Tử mới hiểu ý của Đỗ Huệ Di ngay lập tức liền phối hợp theo.
Đỗ Huệ Di tập trung làm việc hết công suất, chỉ mới có nửa ngày mà cô đã xử lý hết biết bao nhiêu công việc, chợt nghe tiếng gõ cửa cô cất giọng vọng ra, cặp mắt vẫn không ngừng xem tài liệu: “Vào đi.” . Ngôn Tình Hài
Tôn Nam nhận được sự đồng ý của Đỗ Huệ Di anh nhanh chóng mở cửa bước vào, đứng trước bàn làm việc cung kính chào cô rồi nói: “Tiểu thư! Tôi vừa nhận được tin báo rằng kẻ cầm đầu của một bang phái nhỏ đang gây phiền phức, có ý đồ với Tần gia, tôi đã cho người bắt hắn và thuộc hạ của hắn lại, không biết nên xử lý như thế nào?” Kể từ khi Đỗ Huệ Di đứng ra giúp đỡ Tần gia, Tần thị, một lòng chăm sóc Tần Đình Danh thì anh đã xem cô là thiếu phu nhân tương lai, một lòng đối đãi, cung kính hết mực, mọi việc lớn nhỏ anh đều xem tôn trọng nghe ý kiến của cô trước mặc dù trước đó cô nói là không cần.
“Giết không tha! Chỉ cần những người có ý đồ xấu với Tần gia thì không tha.” Đỗ Huệ Di chậm rãi phun ra những lời nói lạnh lẽo, vô tình đến tận xương tủy, bề ngoài cô nhìn cô thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, mềm lòng, quả thật cô có mềm lòng nhưng không phải chuyện gì cũng mềm lòng nếu cô cứ yếu đuối, mềm lòng thì đã không có Trương gia như ngày hôm nay.
“Tôi hiểu rồi ạ.” Tôn Nam gật đầu vội rời khỏi đấy sau khi nhận được câu trả lời từ Đỗ Huệ Di, anh cũng không quá bất ngờ với câu trả lời lạnh lùng, lãnh khốc như thế, anh không kinh sợ mà ngược lại còn tán thưởng, thán phục với sự quyết đoán, vô tình này quả là không hổ danh người đứng đầu Trương gia.
Tập đoàn Trương thị
Đến giờ nghỉ trưa, Lion đến tìm Lạc Thu Tử nhưng vào phòng làm việc của cô thì không thấy cô đâu cùng lúc ấy Đỗ Minh Ngạn cũng bước vào, hai người vừa chạm mặt liền trừng mắt, lườm lườm nhau, Đỗ Minh Ngạn lạnh giọng hỏi:
“Tại sao cậu lại ở đây? Cậu không phải là nhân viên của Trương thị không có tư cách vào đây, huống hồ chi đây là phòng làm việc của giám đốc.”
“Tại sao tôi lại không thể ở đây? Tôi tất nhiên có tư cách bước vào đây rồi tôi là bạn trai của Thu Tử cả Trương thị này ai cũng biết, làm sao lại không có tư cách chứ?” Lion hất mặt thản nhiên phun ra hai chữ bạn trai, cả tập đoàn Trương thị ai cũng biết là vì anh đã tốn công mua bánh mua quà tặng cho từng người rồi nói với họ anh chính là bạn trai của Lạc Thu Tử, có còn ảnh anh chụp chung với cô để chứng minh cũng chính vì thế nhân viên tiếp tân cùng những nhân viên khác thấy anh đến thì không ai cản còn tươi cười chào hỏi báo cho anh biết Lạc Thu Tử có ở Trương thị hay không?
“Bạn trai? Thu Tử có bạn trai từ khi nào vậy chứ? Cậu lại bị ảo tưởng sao?” Đỗ Minh Ngạn hừ lạnh một tiếng, nét mặt khinh bỉ, nhìn thấy Lạc Thu Tử không có ở đây anh liền xoay người rời đi không muốn ở đây đôi co với kẻ bị ảo tưởng.
Lion thấy Đỗ Minh Ngạn rời đi cũng nhanh chóng đi theo, chắc chắn là Đỗ Minh Ngạn biết Lạc Thu Tử đang ở đâu? Đỗ Minh Ngạn đi sang phòng làm việc của Lạc Thu Thủy quả nhiên anh đoán không sai Lạc Thu Tử thật sự đã ở đây còn đang ngồi ăn trưa cùng Lạc Thu Thủy. Lion đi theo vừa nhìn thấy Lạc Thu Tử liền đẩy Đỗ Minh Ngạn sang một bên nhanh chân tiến đến ngồi bên cạnh Lạc Thu Tử: “Thu Tử! Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, chúng ta cùng nhau ăn trưa thôi.”
Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm đang ngồi đột nhiên bị đẩy sang một bên sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức, đồng loạt lườm lườm Lion, Đỗ Minh Ngạn cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi, cặp mắt hình viên đạn như muốn giết chết Lion ngay tức khắc. Nhất Nhất là người tiếp theo đi vào thấy cảnh tượng này khóe môi anh không tự chủ cau lên, đôi mắt đầy gian tà, quỷ dị, ngang nhiên bước đến chen vào ngồi giữa Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử, dáng vẻ nũng nịu lên tiếng nói với hai người các cô:
“Hôm nay em không có mang cơm, hai chị có thể cho em ăn ké một chút không?”
Lạc Thu Tử đã có cảm tình với cậu nhóc đáng yêu này ngay từ lần đầu gặp mặt cô vừa nghe nói như thế thì dứt khoát gật đầu đồng ý, Lạc Thu Thủy thì không còn phải nói, hiếm khi thấy được dáng vẻ đáng yêu chết người này của Nhất Nhất cô làm sao có thể không mềm lòng được cơ chứ. Hai người các cô thay phiên nhau gắp đồ ăn cho Nhất Nhất ăn khiến cho ba nam nhân ngồi ở đấy đều đen mặt lại, Lion mím môi không chịu được mở miệng hỏi trong sự bất mãn, ghen tỵ:
“Tại sao hai người lại đối xử tốt với thằng nhóc này như vậy chứ? Thu Tử! Em và chị của em phân biệt đối xử quá rồi đấy.”
Hà Lâm cùng Đỗ Minh Ngạn gật gật đầu đồng tình với Lion, đây cũng chính là tiếng lòng của họ, Nhất Nhất bày ra bộ mặt đắc ý, hất cằm phun ra một câu chí mạng: “Đơn giản là vì tôi trẻ hơn các anh nhiều.”
Gương mặt của ba người các anh đông cứng lại, khóe môi giật giật, ý nói các anh già sao? Mấy người các anh còn chưa đến ba mươi già chỗ nào chứ? Hà Lâm, Đỗ Minh Ngạn cùng Lion hận không thể nhào đến đánh Nhất Nhất một trận ra trò nhưng đành thôi, ráng nuốt cơn tức này xuống bụng vì có Lạc Thu Tử và Lạc Thu Thủy ở đây, có hai cô chống đỡ các anh còn làm được gì chứ?
Nhất Nhất nhìn thấy ba gương mặt đen như đít nồi, tức tối nhưng không làm gì được thật hả dạ, thích thú không nhịn được mà bật cười ra tiếng đắc ý vô cùng. Anh không những là có Lạc Thu Tử và Lạc Thu Thủy chống lưng, bênh vực, bảo vệ mà còn có Đỗ Huệ Di, anh còn sợ gì nữa chứ?
- ------------------------------------------------------------------
Bệnh viện Ái Tâm
Ba giờ chiều, Đỗ Huệ Di vừa họp xong thì một mình lái xe đến bệnh viện, bước vào phòng bệnh cô khẽ nhướng mày khi thấy Từ Phương Hiểu cùng Clara, Bạch Nhã Băng và Hạ Tử Quyên đều ở đấy, cô mỉm cười chào hỏi: “Mọi người đến thăm Đình Danh sao? Lâu rồi không gặp, mọi người có khỏe không?”
Từ Phương Hiểu cất giọng thay mặt mấy người các cô trả lời: “Mọi người đều khỏe, chị đó đừng có quan tâm người khác mãi, chị cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm việc quá sức đấy.” Cô tiến đến một bước nắm hai bàn tay của Đỗ Huệ Di quan tâm nhắc nhở.
“Chị biết rồi, cảm ơn em đã quan tâm.” Đỗ Huệ Di gật gù, nhỏ nhẹ đáp lại, giọng nói êm tai nhưng lại không mang quá nhiều cảm xúc.
Bọn người Hạ Tử Quyên thấy Đỗ Huệ Di đã đến cũng nhanh chóng rời khỏi, để cô có không gian riêng với Tần Đình Danh. Mọi người đi ra ngoài, Đỗ Huệ Di kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nâng bàn tay của anh lên đặt bên má của mình, đôi mắt không tự chủ được lại ngấn nước, giọng nói bi thương, đầy đau lòng khẩn thiết:
“Đình Danh! Khi nào anh mới chịu tỉnh lại đây? Anh mở mắt ra nhìn em có được không? Anh muốn em buông bỏ hận thù em đã buông bỏ rồi, bây giờ em cũng đã đồng ý ở bên cạnh anh cùng anh sống hết quãng đời còn lại, anh tỉnh lại đi có được không? Em cầu xin anh đấy, anh tỉnh lại đi.”
Trịnh Xuyên từ bên ngoài mở cửa bước vào, nghe tiếng mở cửa Đỗ Huệ Di nhanh tay lau nước mắt, lấy lại tinh thần xoay người thấy Trịnh Xuyên đang tiến đến thì nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chú Xuyên!”
“Biết ngay là cháu ở đây mà.” Trịnh Xuyên đến gần Đỗ Huệ Di chậm rãi cất tiếng, ông đặt tay lên vai của cô an ủi: “Cháu đừng quá đau buồn chú tin Tần Đình Danh sẽ mau chóng tỉnh lại thôi, cậu ấy yêu con sâu đậm như vậy sẽ không nỡ bỏ con lại một mình đâu.”
Nhìn thấy Đỗ Huệ Di đau khổ như thế Trịnh Xuyên thật sự rất xót xa, ông luôn xem cô như con gái không ngừng bảo bọc, che chở hơn nữa cô còn rất giống với mẹ cô người phụ nữ mà ông yêu cho đến tận bây giờ. Mỗi khi nhìn thấy Đỗ Huệ Di Trịnh Xuyên đều bồi hồi nhớ lại người phụ nữ kiêu sa, xinh đẹp ấy, cô thật sự rất giống mẹ của mình đặc biệt là nụ cười, ông yêu mẹ cô cũng yêu thương cô như con gái ruột của mình nên ông không đành lòng nhìn cô khóc, đau lòng như thế nhưng cũng không biết phải làm sao chỉ đành bất lực, an ủi.
Trương gia
Tám giờ tối, Đỗ Huệ Di quay trở về Trương gia vừa vào đến cửa cô đã nghe giọng nói của Lạc Thu Thủy vang vọng: “Em hãy mau nói cho chị biết có phải cái tên Hà Lâm ấy rời khỏi đây không quay về nữa không? Nếu không anh ta cũng sẽ không mang hết đồ đạc đi như thế.”
“Có chuyện gì thế? Tớ chưa vào đã nghe giọng cậu ầm ĩ rồi.” Đỗ Huệ Di vừa thay giày vừa cất giọng hỏi hai người các cô.
Lạc Thu Tử chạy đến kéo lấy tay Đỗ Huệ Di vẻ mặt tức tối nói: “Huệ Di! Cậu hãy nói cho chị tớ biết đi, nói là anh Hà Lâm chỉ là đi xử lý chút chuyện ở Anh thôi, không có rời khỏi luôn sau khi xử lý mọi chuyện xong sẽ quay lại, tớ giải thích khô cả cổ họng luôn rồi mà chị ấy không tin.”
Đỗ Huệ Di khẽ cười một tiếng, ánh mắt trở nên gian xảo, ranh mãnh, hai tay chắp phía sau lên tiếng: “Phải! Hà Lâm đã rời khỏi đây rồi sẽ không quay lại, anh ấy sang Anh xử lý chuyện xong là sẽ ở bên đó luôn, Hà Lâm nói với tớ là cậu ghét anh ấy nếu còn ở đây thì chỉ chướng mắt cậu thêm thôi nên anh ấy quyết định định cư bên đó luôn.”
Lạc Thu Tử ngớ người tròn mắt nhìn Đỗ Huệ Di không hiểu chuyện gì, rõ ràng mọi chuyện đâu phải như vậy tại sao Đỗ Huệ Di lại nói như thế chứ? Mất gần ba phút Lạc Thu Tử mới hiểu ý của Đỗ Huệ Di ngay lập tức liền phối hợp theo.