Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Tập đoàn Trương thị
Lion đeo kính râm dáng vẻ đầy khí thế, hất mặt đi vào bên trong sảnh vừa vào anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bóng dáng ấy không ai khác chính là Lạc Thu Tử cô đang đứng cùng với bọn người Đỗ Huệ Di, anh vui vẻ đi thẳng một mạch về phía của Lạc Thu Tử kéo tay của cô khiến cô giật mình xoay người chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Lion ôm vào lòng, anh mỉm cười thì thầm nói vào tai của cô:
“Tại sao em quay về đây lại không báo cho anh biết chứ? Em có biết là anh nhớ em lắm không?”
“Lion?” Đỗ Huệ Di cùng Đỗ Minh Ngạn không hẹn đồng thanh cất tiếng trong sự ngỡ ngàng, sững sốt còn Lạc Thu Thủy và Hà Lâm thì đứng hình, hai mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, trong đầu của Lạc Thu Thủy không ngừng suy nghĩ: “Thu Tử có bạn trai rồi? Còn là tên Lion đào hoa, phong lưu đa tình này? Đùa với người chị này à?”
Những nhân viên xung quanh đấy cũng đồng loạt đưa mắt nhìn, chỗ của Đỗ Huệ Di bây giờ chính là trung tâm của sự chú ý, Lạc Thu Tử cau chặt đôi mày đẩy mạnh Lion ra, vẻ mặt biểu lộ rõ sự khó chịu giọng nói có chút lớn tiếng: “Anh bị điên rồi à? Tôi quay về đây tại sao lại phải báo cáo với anh? Giữa tôi và anh đâu có quan hệ thân thiết gì?”
“Tại sao em lại nói không có quan hệ gì? Anh là bạn trai của em đấy, em nói như thế em có biết anh đau lòng như thế nào không? Em đang làm trái tim bé nhỏ của anh bị tổn thương đấy.” Lion tỏ vẻ đáng thương, bày ra bộ mặt cún con bị chủ nhân bỏ rơi, nũng nịu nói với Lạc Thu Tử.
Nghe những lời mà Lion nói Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Thủy, Đỗ Minh Ngạn và Hà Lâm cả bốn người đều rùng mình nổi hết cả da gà, lông tay lông chân gì dựng đứng hết cả lên. Lạc Thu Tử nhìn Lion với cặp mắt ghét bỏ chưa kịp mở miệng đáp trả lại thì bỗng từ bên ngoài có một giọng nói vọng vào, bóng dáng của người đấy cũng xuất hiện cùng giọng nói: “Ôi trời đất ơi! Cái gì mà trái tim bé nhỏ bị tổn thương? Nghe xong muốn bị bệnh trĩ dễ sợ.”
Phụt…Những người ở đấy nghe thấy thế thì không nhịn được mà bật cười, Đỗ Minh Ngạn, Hà Lâm cùng Lạc Thu Thủy cũng không nhịn được mà cười phá lên ngay cả người không thường xuyên cười như Đỗ Huệ Di cũng phải cau môi lộ rõ ý cười. Lion mím chặt môi của mình, mắt trừng trừng ngoái đầu lại nhìn xem là tên là to gan dám nói như thế? Ai đây? Tên nhóc mặt búng ra sữa này là ai? Đây là hai câu hỏi xuất hiện ngay tức khắc trong đầu của Lion khi vừa ngoái đầu nhìn, đập vào mắt của anh chính là một cậu nhóc mặt mày trắng trẻo, búng ra sữa.
“Nhất Nhất?” Lạc Thu Tử, Đỗ Huệ Di cùng Đỗ Minh Ngạn không khỏi ngạc nhiên, bất ngờ khi thấy Nhất Nhất xuất hiện.
Đáng yêu quá! Thật muốn bắt về nuôi. Đây chính là những suy nghĩ trong đầu của Lạc Thu Thủy khi nhìn thấy Nhất Nhất, từ lâu cô đã rất muốn có một người em trai, không phải là cô không thích em gái mà là vì cô muốn có thêm một em trai để cho đủ bộ trai gái ấy mà. Sau khi gặp Nhất Nhất, trong lòng Lạc Thu Thủy nổi lên một quyết tâm phải nhận Nhất Nhất là em trai, bất kể là dùng cách gì.
“Nhất Nhất là ai? Tên nhóc mặt táo bón này tên là Nhất Nhất sao?” Lion bày ra vẻ mặt chán ghét nhìn Nhất Nhất, anh hừ một tiếng vừa xuất hiện đã khiến người ta không có cảm tình rồi.
“Anh nói ai là mặt táo bón? Anh thử nói lại một lần nữa xem? Anh có tin là tôi đánh cho miệng của anh đỏ như đầu của anh không?” Nhất Nhất hất mặt, bộ dạng hung hăng hăm dọa Lion.
“Tôi nói cậu đấy, có ngon thì cậu đến đây đánh tôi này.” Lion cũng hất mặt lên, kéo hai tay áo lên hai tay chống hông thách thức Nhất Nhất.
“Đủ rồi.” Nhất Nhất chưa đáp trả thì bị Đỗ Huệ Di lên tiếng cắt ngang, cô dùng cặp mắt sắc lạnh quét ngang hai tên đang cãi nhau inh ỏi này: “Nếu hai người muốn cãi nhau hay đánh nhau gì đó thì ra ngoài mà giải quyết, ở đây là nơi làm việc của tôi tôi không cho phép bất kì ai đến đây gây rối.”
Thấy Đỗ Huệ Di tức giận Nhất Nhất không còn xù lông dữ dằn nữa, anh từ từ lùi về đứng bên cạnh cô, vẻ mặt trở nên đáng yêu như cún con, nắm tay của cô lay lay nói: “Chị đừng có tức giận, không tốt đâu.”
Dễ thương quá! Lạc Thu Thủy không ngừng nói trong lòng mình, Nhất Nhất dễ thương chịu không được, tim cô mềm nhũn ra hết rồi, giận cái nổi gì nữa chứ, cô lạc lối trong sự đáng yêu chết người này rồi. Lion thấy Nhất Nhất làm nũng như thế thì bỗng chốc xoa xoa mũi của mình thầm nghĩ:
“Cậu ta làm nũng trông đáng yêu thật, nhìn lại mình lúc nãy quả thật trông hơi gớm.”
Đỗ Huệ Di bị dáng vẻ đáng yêu của Nhất Nhất làm xao động nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ vẻ nghiêm khắc, lạnh lùng, cô khoanh tay trước ngực, đôi mắt hơi nheo lại hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”
“Em đến đây chính là để thực hiện lời hứa, ba năm trước chẳng phải em đã nói là sau khi học xong cấp ba thì em sẽ tìm chị, đi theo giúp đỡ chị hay sao? Bây giờ em đã học xong rồi không những như thế mà hơn hai năm liền em đều đứng đầu toàn trường, do em vui quá nên đi gấp quên không mang theo kết quả cho chi xem nếu chị không tin thì chị có thể hỏi ba em.” Nhất Nhất vui vẻ khoe thành tích với Đỗ Huệ Di, sau khi học xong cấp ba anh đã dành ra thời gian học thêm về thiết kế trang sức như vậy thì có thể giúp cô cả hắc đạo và bạch đạo rồi.
“Chị tin, nếu đã như thế thì bắt đầu từ ngày mai em hãy đến đây làm đi, hiện tại em đang ở đâu? Có chỗ ở ổn định chưa?” Đỗ Huệ Di nhớ lời hứa của ba năm trước, cô không thể nuốt lời được, thêm một người giúp đỡ cũng tốt.
“Dạ chưa, em vừa về thì đã đến đây tìm chị, hành lý vẫn còn để bên ngoài.” Nhất Nhất lắc đầu vài cái, trong lòng hy vọng Đỗ Huệ Di sẽ bảo anh đến Trương gia ở. Lạc Thu Thủy cũng thầm cầu mong cô bạn thân của mình sẽ bảo như thế.
Đúng như ý nguyện của hai người, Đỗ Huệ Di cất giọng nói: “Em cứ đến nhà chị ở đây dù sao nhà chị cũng còn nhiều phòng trống.”
“Vâng ạ, em cảm ơn chị rất nhiều.” Nhất Nhất vui mừng nhảy cẫng lên rồi ôm chầm lấy Đỗ Huệ Di.
Tất cả những chuyện xảy ra nãy giờ toàn bộ đều đã được thu vào tầm mắt của Tần Đình Danh, anh ngồi bên trong xe quan sát gương mặt của anh càng lúc càng thâm trầm hơn, bầu không khí trong xe trở nên lạnh lẽo vô cùng khiến cho Tôn Nam ngồi ở bên cạnh phải tắt máy điều hòa, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đợi Đỗ Huệ Di cùng tất cả mọi người giải tán ai nấy làm việc của mình, Tần Đình Danh cùng Tôn Nam bước xuống xe đi vào bên trong Trương thị, Lion vừa bước ra thì hai người các anh đi vào liền quay người nhanh chóng đi theo, Tôn Nam kéo Lion lại gần vừa đi vừa nói nhỏ, Lion đầu gật gật liên tục. Tôn Nam cùng Lion tiến thẳng đến quầy tiếp tân cố gắng hỏi này hỏi nọ, thu hút sự chú ý để Tần Đình Danh thuận lợi đi thẳng lên nơi làm việc của Đỗ Huệ Di.
Với thế lực của Tần Đình Danh không quá khó để biết chuyện Đỗ Huệ Di làm ở tầng nào, chỉ cần búng tay một cái đã biết được. Đến phòng làm việc của Đỗ Huệ Di anh không gõ cửa mà trực tiếp xông thẳng vào trong, Đỗ Huệ Di nghe tiếng mở cửa thì ngay tức khắc chau mày lại, ngẩng đầu lên định mắng kẻ nào không biết phép tắc, lịch sự vào mà không gõ cửa.
“Sao anh lại vào đây được?” Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tần Đình Danh đứng trước mặt của mình Đỗ Huệ Di kinh ngạc đứng bật dậy, đôi mày càng nhíu chặt lên tiếng.
Tần Đình Danh không nói không rằng bước nhanh đến gần Đỗ Huệ Di đè cô ngồi xuống ghế rồi hôn cô một cách hung bạo, chỉ cần nhớ lại cảnh cô thân thiết với Nhất Nhất là anh lại điên lên. Đỗ Huệ Di cả kinh trước hành động bất ngờ, đột ngột này của Tần Đình Danh, cô dùng sức đẩy anh ra nhưng vẫn không tài nào đẩy nổi, hô hấp của cô dần dần trở nên khó khăn, cảm nhận được chuyện này anh mới từ từ rời khỏi đôi môi mềm mại, ngọt ngào của cô.
Nhân cơ hội này Đỗ Huệ Di đẩy mạnh Tần Đình Danh khiến anh lùi lại vài bước, cô tức giận lớn tiếng quát: “Anh bị điên rồi sao? Xông vào như một kẻ điên, anh bị cái quái gì thế?”
“Phải anh điên rồi, anh điên, anh ghen khi thấy em thân mật với đàn ông khác.” Tần Đình Danh gật đầu thừa nhận với cô, hơn nữa anh còn đang cảm thấy rất rất khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt mà Đỗ Minh Ngạn nhìn cô nó không giống ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái, điều này khiến anh điên tiết lên không chịu được.
Lion đeo kính râm dáng vẻ đầy khí thế, hất mặt đi vào bên trong sảnh vừa vào anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bóng dáng ấy không ai khác chính là Lạc Thu Tử cô đang đứng cùng với bọn người Đỗ Huệ Di, anh vui vẻ đi thẳng một mạch về phía của Lạc Thu Tử kéo tay của cô khiến cô giật mình xoay người chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Lion ôm vào lòng, anh mỉm cười thì thầm nói vào tai của cô:
“Tại sao em quay về đây lại không báo cho anh biết chứ? Em có biết là anh nhớ em lắm không?”
“Lion?” Đỗ Huệ Di cùng Đỗ Minh Ngạn không hẹn đồng thanh cất tiếng trong sự ngỡ ngàng, sững sốt còn Lạc Thu Thủy và Hà Lâm thì đứng hình, hai mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, trong đầu của Lạc Thu Thủy không ngừng suy nghĩ: “Thu Tử có bạn trai rồi? Còn là tên Lion đào hoa, phong lưu đa tình này? Đùa với người chị này à?”
Những nhân viên xung quanh đấy cũng đồng loạt đưa mắt nhìn, chỗ của Đỗ Huệ Di bây giờ chính là trung tâm của sự chú ý, Lạc Thu Tử cau chặt đôi mày đẩy mạnh Lion ra, vẻ mặt biểu lộ rõ sự khó chịu giọng nói có chút lớn tiếng: “Anh bị điên rồi à? Tôi quay về đây tại sao lại phải báo cáo với anh? Giữa tôi và anh đâu có quan hệ thân thiết gì?”
“Tại sao em lại nói không có quan hệ gì? Anh là bạn trai của em đấy, em nói như thế em có biết anh đau lòng như thế nào không? Em đang làm trái tim bé nhỏ của anh bị tổn thương đấy.” Lion tỏ vẻ đáng thương, bày ra bộ mặt cún con bị chủ nhân bỏ rơi, nũng nịu nói với Lạc Thu Tử.
Nghe những lời mà Lion nói Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Thủy, Đỗ Minh Ngạn và Hà Lâm cả bốn người đều rùng mình nổi hết cả da gà, lông tay lông chân gì dựng đứng hết cả lên. Lạc Thu Tử nhìn Lion với cặp mắt ghét bỏ chưa kịp mở miệng đáp trả lại thì bỗng từ bên ngoài có một giọng nói vọng vào, bóng dáng của người đấy cũng xuất hiện cùng giọng nói: “Ôi trời đất ơi! Cái gì mà trái tim bé nhỏ bị tổn thương? Nghe xong muốn bị bệnh trĩ dễ sợ.”
Phụt…Những người ở đấy nghe thấy thế thì không nhịn được mà bật cười, Đỗ Minh Ngạn, Hà Lâm cùng Lạc Thu Thủy cũng không nhịn được mà cười phá lên ngay cả người không thường xuyên cười như Đỗ Huệ Di cũng phải cau môi lộ rõ ý cười. Lion mím chặt môi của mình, mắt trừng trừng ngoái đầu lại nhìn xem là tên là to gan dám nói như thế? Ai đây? Tên nhóc mặt búng ra sữa này là ai? Đây là hai câu hỏi xuất hiện ngay tức khắc trong đầu của Lion khi vừa ngoái đầu nhìn, đập vào mắt của anh chính là một cậu nhóc mặt mày trắng trẻo, búng ra sữa.
“Nhất Nhất?” Lạc Thu Tử, Đỗ Huệ Di cùng Đỗ Minh Ngạn không khỏi ngạc nhiên, bất ngờ khi thấy Nhất Nhất xuất hiện.
Đáng yêu quá! Thật muốn bắt về nuôi. Đây chính là những suy nghĩ trong đầu của Lạc Thu Thủy khi nhìn thấy Nhất Nhất, từ lâu cô đã rất muốn có một người em trai, không phải là cô không thích em gái mà là vì cô muốn có thêm một em trai để cho đủ bộ trai gái ấy mà. Sau khi gặp Nhất Nhất, trong lòng Lạc Thu Thủy nổi lên một quyết tâm phải nhận Nhất Nhất là em trai, bất kể là dùng cách gì.
“Nhất Nhất là ai? Tên nhóc mặt táo bón này tên là Nhất Nhất sao?” Lion bày ra vẻ mặt chán ghét nhìn Nhất Nhất, anh hừ một tiếng vừa xuất hiện đã khiến người ta không có cảm tình rồi.
“Anh nói ai là mặt táo bón? Anh thử nói lại một lần nữa xem? Anh có tin là tôi đánh cho miệng của anh đỏ như đầu của anh không?” Nhất Nhất hất mặt, bộ dạng hung hăng hăm dọa Lion.
“Tôi nói cậu đấy, có ngon thì cậu đến đây đánh tôi này.” Lion cũng hất mặt lên, kéo hai tay áo lên hai tay chống hông thách thức Nhất Nhất.
“Đủ rồi.” Nhất Nhất chưa đáp trả thì bị Đỗ Huệ Di lên tiếng cắt ngang, cô dùng cặp mắt sắc lạnh quét ngang hai tên đang cãi nhau inh ỏi này: “Nếu hai người muốn cãi nhau hay đánh nhau gì đó thì ra ngoài mà giải quyết, ở đây là nơi làm việc của tôi tôi không cho phép bất kì ai đến đây gây rối.”
Thấy Đỗ Huệ Di tức giận Nhất Nhất không còn xù lông dữ dằn nữa, anh từ từ lùi về đứng bên cạnh cô, vẻ mặt trở nên đáng yêu như cún con, nắm tay của cô lay lay nói: “Chị đừng có tức giận, không tốt đâu.”
Dễ thương quá! Lạc Thu Thủy không ngừng nói trong lòng mình, Nhất Nhất dễ thương chịu không được, tim cô mềm nhũn ra hết rồi, giận cái nổi gì nữa chứ, cô lạc lối trong sự đáng yêu chết người này rồi. Lion thấy Nhất Nhất làm nũng như thế thì bỗng chốc xoa xoa mũi của mình thầm nghĩ:
“Cậu ta làm nũng trông đáng yêu thật, nhìn lại mình lúc nãy quả thật trông hơi gớm.”
Đỗ Huệ Di bị dáng vẻ đáng yêu của Nhất Nhất làm xao động nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ vẻ nghiêm khắc, lạnh lùng, cô khoanh tay trước ngực, đôi mắt hơi nheo lại hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”
“Em đến đây chính là để thực hiện lời hứa, ba năm trước chẳng phải em đã nói là sau khi học xong cấp ba thì em sẽ tìm chị, đi theo giúp đỡ chị hay sao? Bây giờ em đã học xong rồi không những như thế mà hơn hai năm liền em đều đứng đầu toàn trường, do em vui quá nên đi gấp quên không mang theo kết quả cho chi xem nếu chị không tin thì chị có thể hỏi ba em.” Nhất Nhất vui vẻ khoe thành tích với Đỗ Huệ Di, sau khi học xong cấp ba anh đã dành ra thời gian học thêm về thiết kế trang sức như vậy thì có thể giúp cô cả hắc đạo và bạch đạo rồi.
“Chị tin, nếu đã như thế thì bắt đầu từ ngày mai em hãy đến đây làm đi, hiện tại em đang ở đâu? Có chỗ ở ổn định chưa?” Đỗ Huệ Di nhớ lời hứa của ba năm trước, cô không thể nuốt lời được, thêm một người giúp đỡ cũng tốt.
“Dạ chưa, em vừa về thì đã đến đây tìm chị, hành lý vẫn còn để bên ngoài.” Nhất Nhất lắc đầu vài cái, trong lòng hy vọng Đỗ Huệ Di sẽ bảo anh đến Trương gia ở. Lạc Thu Thủy cũng thầm cầu mong cô bạn thân của mình sẽ bảo như thế.
Đúng như ý nguyện của hai người, Đỗ Huệ Di cất giọng nói: “Em cứ đến nhà chị ở đây dù sao nhà chị cũng còn nhiều phòng trống.”
“Vâng ạ, em cảm ơn chị rất nhiều.” Nhất Nhất vui mừng nhảy cẫng lên rồi ôm chầm lấy Đỗ Huệ Di.
Tất cả những chuyện xảy ra nãy giờ toàn bộ đều đã được thu vào tầm mắt của Tần Đình Danh, anh ngồi bên trong xe quan sát gương mặt của anh càng lúc càng thâm trầm hơn, bầu không khí trong xe trở nên lạnh lẽo vô cùng khiến cho Tôn Nam ngồi ở bên cạnh phải tắt máy điều hòa, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đợi Đỗ Huệ Di cùng tất cả mọi người giải tán ai nấy làm việc của mình, Tần Đình Danh cùng Tôn Nam bước xuống xe đi vào bên trong Trương thị, Lion vừa bước ra thì hai người các anh đi vào liền quay người nhanh chóng đi theo, Tôn Nam kéo Lion lại gần vừa đi vừa nói nhỏ, Lion đầu gật gật liên tục. Tôn Nam cùng Lion tiến thẳng đến quầy tiếp tân cố gắng hỏi này hỏi nọ, thu hút sự chú ý để Tần Đình Danh thuận lợi đi thẳng lên nơi làm việc của Đỗ Huệ Di.
Với thế lực của Tần Đình Danh không quá khó để biết chuyện Đỗ Huệ Di làm ở tầng nào, chỉ cần búng tay một cái đã biết được. Đến phòng làm việc của Đỗ Huệ Di anh không gõ cửa mà trực tiếp xông thẳng vào trong, Đỗ Huệ Di nghe tiếng mở cửa thì ngay tức khắc chau mày lại, ngẩng đầu lên định mắng kẻ nào không biết phép tắc, lịch sự vào mà không gõ cửa.
“Sao anh lại vào đây được?” Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tần Đình Danh đứng trước mặt của mình Đỗ Huệ Di kinh ngạc đứng bật dậy, đôi mày càng nhíu chặt lên tiếng.
Tần Đình Danh không nói không rằng bước nhanh đến gần Đỗ Huệ Di đè cô ngồi xuống ghế rồi hôn cô một cách hung bạo, chỉ cần nhớ lại cảnh cô thân thiết với Nhất Nhất là anh lại điên lên. Đỗ Huệ Di cả kinh trước hành động bất ngờ, đột ngột này của Tần Đình Danh, cô dùng sức đẩy anh ra nhưng vẫn không tài nào đẩy nổi, hô hấp của cô dần dần trở nên khó khăn, cảm nhận được chuyện này anh mới từ từ rời khỏi đôi môi mềm mại, ngọt ngào của cô.
Nhân cơ hội này Đỗ Huệ Di đẩy mạnh Tần Đình Danh khiến anh lùi lại vài bước, cô tức giận lớn tiếng quát: “Anh bị điên rồi sao? Xông vào như một kẻ điên, anh bị cái quái gì thế?”
“Phải anh điên rồi, anh điên, anh ghen khi thấy em thân mật với đàn ông khác.” Tần Đình Danh gật đầu thừa nhận với cô, hơn nữa anh còn đang cảm thấy rất rất khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt mà Đỗ Minh Ngạn nhìn cô nó không giống ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái, điều này khiến anh điên tiết lên không chịu được.