Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Nghe tiếng động lớn phát ra từ trên tầng hai, Đỗ Minh Ngạn, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm vội vàng chạy lên xem Đỗ Minh Ngạn vừa mở cửa đã nhìn thấy Đỗ Huệ Di chỉa súng vào đầu của một người đàn ông lạ mặt, Lạc Thu Thủy tròn mắt cất tiếng hỏi: “Huệ Di! Đã có chuyện gì xảy ra thế? Anh ta là ai?”
Đỗ Huệ Di không đáp lại, cô chỉ đưa mắt nhìn Hà Lâm và Đỗ Minh Ngạn hai người các anh đồng loạt nhướng mày hiểu ý ngay lập tức bước đến khống chế lấy người đàn ông lạ mắt ấy, lúc này cô mới đặt súng lên bàn, ngồi xuống ghế chân vắt chéo, nhếch mép cười đầy bí hiểm: “Anh ta là món quà mà Tần Hải mang đến để chào mừng em quay trở về đấy. Nếu đã có lòng như thế thì em cũng phải trả lễ thật xứng đáng mới được.”
Người đàn ông ấy chợt rùng mình, nuốt một ngụm nước bọt hắn cảm nhận được nụ cười quỷ dị, đáy mắt sâu hun hút của cô, thà rằng Đỗ Huệ Di giết chết hắn một cách dứt khoát nhưng hắn lại nhận thấy cô sẽ không giết mà sẽ khiến hắn sống không bằng chết như vậy nó còn đáng sợ hơn là cái chết.
- -----------------------------------------------------------------
Tần gia
Hơn mười một giờ đêm, Tần Đình Danh lái xe quay trở về Tần gia, Tần Hải vẫn chưa ngủ vừa nghe thấy anh quay về liền rời khỏi phòng đi ra ngoài gặp con trai của mình, đứng trước cửa ông nở một nụ cười hiền từ của một người cha, giọng nói trầm ấm cất lên hỏi: “Sao đột nhiên con lại về đây thế? Con về đây ngủ sao?” Kể từ sau chuyện của Đỗ Huệ Di Tần Đình Danh đã dọn khỏi Tần gia chuyển đến ngôi biệt thự của mình để ở, ba năm trôi qua anh về Tần gia vô cùng ít, số lần về chỉ đếm trên một bàn tay, muốn gặp anh còn khó hơn lên trời nên khi mỗi lần nghe tin anh về ông đều rất vui.
Tần Đình Danh lạnh lùng trả lời: “Không, con về lấy một chút đồ rồi đi.” Giọng nói của anh xa cách vô cùng.
Anh vừa định bước vào trong thì bỗng nghe tiếng hét thất thanh của người làm, tiếng hét phát ra từ ngoài cổng, anh cùng Tần Hải nhanh chóng đi ra ngoài cổng xem vừa ra đã thấy ba bốn người làm ai nấy đều xanh mặt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Đôi mắt Tần Đình Danh chợt nheo lại khi nhìn thấy một trong những thuộc hạ có thân thủ nhanh nhạy, giỏi nhất của Tần Hải cả người đầy máu me bị cắt lưỡi và chặt một cánh tay, hai thứ ấy được treo vào cái bảng đeo trước người của hắn, trên bảng có ghi dòng chữ “Cảm ơn món quà mà ông đã tặng cho tôi, đây là món quà tôi tặng lại ông xem như là đáp lễ.”
Sắc mặt của Tần Hải ngay tức khắc thay đổi trông rất khó coi, không ngờ Đỗ Huệ Di lại có thể nhanh chóng đoán ra là ông, càng ngày càng thông minh đấy cũng đã thủ đoạn, độc ác hơn trước. Tần Đình Danh vừa nhìn đã nhận ra những dòng chữ ấy là của Đỗ Huệ Di, nét chữ của cô anh không thể nào nhầm được. Cô đã quay về rồi? Ba của anh cũng đã biết, không những thế còn cho người làm hại cô, anh xoay người ánh mắt giận dữ, hằng lên những tia máu hỏi Tần Hải: “Ba cho người đi giết Tiểu Di?”
“Không, ba không có cho người đi giết chỉ là cho người đến cảnh cáo một chút thôi.” Tần Hải thản nhiên đáp lại, đôi mắt không một chút gợn sóng, thẳng thắng thừa nhận những gì mà mình đã làm.
“Tại sao ba lại làm như thế chứ? Ba giết hại cả nhà cô ấy còn chưa đủ sao? Cô ấy chỉ vừa mới quay về chưa hề động gì đến ba cả, về âm thầm nhất có thể vậy mà sao ba lại có thể cho người đến làm hại cô ấy chứ?” Tần Đình Danh nắm chặt hai bàn tay của mình lại thành nắm đấm, kìm nén cơn giận dữ bên trong anh. Tại sao ba anh lại phải truy cùng giết tận như thế? Đã sai lại còn thêm sai, đứng giữa ba và người con gái mà mình yêu anh càng đau khổ hơn ai hết, chọn ai anh cũng đều có lỗi cũng đều sai cả.
“Không cảnh cáo trước chẳng lẽ con đợi cô ta đến đây giết ba hay sao? Hay là đến tìm con? Điều ba cảm thấy hối hận nhất có con biết là điều gì không? Đó chính là không điều tra kĩ con của Trương Chính Lôi là trai hay gái nếu như năm xưa ba biết Đỗ Huệ Di chính là con gái của Trương Chính Lôi thì ba đã giết chết ngay lập tức rồi. Đình Danh! Con hãy nhìn đi, con không thấy bây giờ Đỗ Huệ Di trở nên tàn độc như thế nào sao? Đứa con gái mà con yêu không còn là của lúc trước nữa hà tất gì con phải si tình như thế hả?” Tần Hải quát lớn trong sự tức giận, tại sao con trai ông lại có thể ngu muội đến mức này chứ?
Tần Đình Danh không thể kìm nén ngọn lửa giận dữ bên trong mình nữa, anh lớn tiếng đáp trả: “Tiểu Di trở nên tàn độc như thế là đúng chỉ khi trở nên độc ác, thâm hiểm mới có thể tự bảo vệ bản thân thoát khỏi sự đuổi cùng giết tận của ba mà thôi.” Anh không thể đứng ở đây thêm được nữa, anh phát điên lên mất, trước khi quay người rời khỏi anh lạnh nhạt khẳng định với Tần Hải:
“Ba đừng có nuôi hy vọng con sẽ từ bỏ tình cảm của mình dành cho Tiểu Di nữa bởi vì đó là chuyện không thể. Tiểu Di là giới hạn, là chấp niệm của cả cuộc đời của con nếu con không lấy được cô ấy thì con sẽ sống cô độc đến hết đời còn nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì thì ba cũng hiểu tính của con trai ba rồi đấy con sẽ không để cô ấy đi một mình đâu.”
Nói xong, Tần Đình Danh xoay người bước lên xe rời khỏi Tần gia, bầu không khí ở đấy trở nên lạnh lẽo, tĩnh mịch đến đáng sợ, thuộc hạ của Tần Hải nhanh chóng xử lý tên thuộc hạ bị cắt lưỡi, chặt tay ấy còn Tần Hải vẫn đứng ở đây nhìn theo hướng xe của anh chạy đi, trong lòng giận dữ, nghiến răng lẩm bẩm:
“Điên rồi, nó điên mất rồi, đúng là yêu đến hết thuốc chữa mà.”
Trương gia
Trịnh Xuyên vừa nghe tin Đỗ Huệ Di bị tấn công liền vội đến, Đỗ Huệ Di cùng mọi người ngồi tập trung ở phòng khách, Hà Lâm cau mày lên tiếng: “Bên ngoài có nhiều người canh gác như thế vậy mà thuộc hạ của Tần Hải vẫn có thể đột nhập vào nếu không phải Huệ Di nhạy bén phát hiện ra thì bây giờ nguy rồi.”
Lạc Thu Thủy ngồi bên cạnh Đỗ Huệ Di hậm hực tức giận chưa gì mà Tần Hải đã ra tay trước rồi, nếu đã như thế thì đừng trách bọn cô ra tay độc ác: “Huệ Di! Sao cậu lại biết đó là người của Tần Hải thế?” Lạc Thu Thủy hiếu kì, thắc mắc hỏi.
Mọi người cũng cảm thấy hiếu kì, thắc mắc rất muốn biết tại sao Đỗ Huệ Di lại biết, Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm giải đáp: “Cậu hãy nghĩ thử xem ngoại trừ thế lực của Tần Hải thì còn có ai có khả năng điều tra ra chuyện chúng ta quay về đây hơn nữa chỉ có ông ta mới cho người đến tấn công tớ ngay khi biết tớ về. Theo tớ phán đoán thì Tần Hải chỉ cho người đến cảnh cáo, dằn mặt tớ mà thôi không phải là muốn giết.”
Lạc Thu Thủy gật gù hiểu ra, hiện tại thế lực của Đỗ Huệ Di không phải chỉ có Trương gia mà cô còn có quan hệ khá thân thiết với lão đại của nhiều thế lực khác, chỉ cần Đỗ Huệ Di xảy ra chuyện gì thì không những là Trương gia mà những bang phái khác cũng sẽ không bỏ qua, Tần gia tuy lớn mạnh nhưng vẫn phải kiêng dè.
Đỗ Huệ Di không đáp lại, cô chỉ đưa mắt nhìn Hà Lâm và Đỗ Minh Ngạn hai người các anh đồng loạt nhướng mày hiểu ý ngay lập tức bước đến khống chế lấy người đàn ông lạ mắt ấy, lúc này cô mới đặt súng lên bàn, ngồi xuống ghế chân vắt chéo, nhếch mép cười đầy bí hiểm: “Anh ta là món quà mà Tần Hải mang đến để chào mừng em quay trở về đấy. Nếu đã có lòng như thế thì em cũng phải trả lễ thật xứng đáng mới được.”
Người đàn ông ấy chợt rùng mình, nuốt một ngụm nước bọt hắn cảm nhận được nụ cười quỷ dị, đáy mắt sâu hun hút của cô, thà rằng Đỗ Huệ Di giết chết hắn một cách dứt khoát nhưng hắn lại nhận thấy cô sẽ không giết mà sẽ khiến hắn sống không bằng chết như vậy nó còn đáng sợ hơn là cái chết.
- -----------------------------------------------------------------
Tần gia
Hơn mười một giờ đêm, Tần Đình Danh lái xe quay trở về Tần gia, Tần Hải vẫn chưa ngủ vừa nghe thấy anh quay về liền rời khỏi phòng đi ra ngoài gặp con trai của mình, đứng trước cửa ông nở một nụ cười hiền từ của một người cha, giọng nói trầm ấm cất lên hỏi: “Sao đột nhiên con lại về đây thế? Con về đây ngủ sao?” Kể từ sau chuyện của Đỗ Huệ Di Tần Đình Danh đã dọn khỏi Tần gia chuyển đến ngôi biệt thự của mình để ở, ba năm trôi qua anh về Tần gia vô cùng ít, số lần về chỉ đếm trên một bàn tay, muốn gặp anh còn khó hơn lên trời nên khi mỗi lần nghe tin anh về ông đều rất vui.
Tần Đình Danh lạnh lùng trả lời: “Không, con về lấy một chút đồ rồi đi.” Giọng nói của anh xa cách vô cùng.
Anh vừa định bước vào trong thì bỗng nghe tiếng hét thất thanh của người làm, tiếng hét phát ra từ ngoài cổng, anh cùng Tần Hải nhanh chóng đi ra ngoài cổng xem vừa ra đã thấy ba bốn người làm ai nấy đều xanh mặt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Đôi mắt Tần Đình Danh chợt nheo lại khi nhìn thấy một trong những thuộc hạ có thân thủ nhanh nhạy, giỏi nhất của Tần Hải cả người đầy máu me bị cắt lưỡi và chặt một cánh tay, hai thứ ấy được treo vào cái bảng đeo trước người của hắn, trên bảng có ghi dòng chữ “Cảm ơn món quà mà ông đã tặng cho tôi, đây là món quà tôi tặng lại ông xem như là đáp lễ.”
Sắc mặt của Tần Hải ngay tức khắc thay đổi trông rất khó coi, không ngờ Đỗ Huệ Di lại có thể nhanh chóng đoán ra là ông, càng ngày càng thông minh đấy cũng đã thủ đoạn, độc ác hơn trước. Tần Đình Danh vừa nhìn đã nhận ra những dòng chữ ấy là của Đỗ Huệ Di, nét chữ của cô anh không thể nào nhầm được. Cô đã quay về rồi? Ba của anh cũng đã biết, không những thế còn cho người làm hại cô, anh xoay người ánh mắt giận dữ, hằng lên những tia máu hỏi Tần Hải: “Ba cho người đi giết Tiểu Di?”
“Không, ba không có cho người đi giết chỉ là cho người đến cảnh cáo một chút thôi.” Tần Hải thản nhiên đáp lại, đôi mắt không một chút gợn sóng, thẳng thắng thừa nhận những gì mà mình đã làm.
“Tại sao ba lại làm như thế chứ? Ba giết hại cả nhà cô ấy còn chưa đủ sao? Cô ấy chỉ vừa mới quay về chưa hề động gì đến ba cả, về âm thầm nhất có thể vậy mà sao ba lại có thể cho người đến làm hại cô ấy chứ?” Tần Đình Danh nắm chặt hai bàn tay của mình lại thành nắm đấm, kìm nén cơn giận dữ bên trong anh. Tại sao ba anh lại phải truy cùng giết tận như thế? Đã sai lại còn thêm sai, đứng giữa ba và người con gái mà mình yêu anh càng đau khổ hơn ai hết, chọn ai anh cũng đều có lỗi cũng đều sai cả.
“Không cảnh cáo trước chẳng lẽ con đợi cô ta đến đây giết ba hay sao? Hay là đến tìm con? Điều ba cảm thấy hối hận nhất có con biết là điều gì không? Đó chính là không điều tra kĩ con của Trương Chính Lôi là trai hay gái nếu như năm xưa ba biết Đỗ Huệ Di chính là con gái của Trương Chính Lôi thì ba đã giết chết ngay lập tức rồi. Đình Danh! Con hãy nhìn đi, con không thấy bây giờ Đỗ Huệ Di trở nên tàn độc như thế nào sao? Đứa con gái mà con yêu không còn là của lúc trước nữa hà tất gì con phải si tình như thế hả?” Tần Hải quát lớn trong sự tức giận, tại sao con trai ông lại có thể ngu muội đến mức này chứ?
Tần Đình Danh không thể kìm nén ngọn lửa giận dữ bên trong mình nữa, anh lớn tiếng đáp trả: “Tiểu Di trở nên tàn độc như thế là đúng chỉ khi trở nên độc ác, thâm hiểm mới có thể tự bảo vệ bản thân thoát khỏi sự đuổi cùng giết tận của ba mà thôi.” Anh không thể đứng ở đây thêm được nữa, anh phát điên lên mất, trước khi quay người rời khỏi anh lạnh nhạt khẳng định với Tần Hải:
“Ba đừng có nuôi hy vọng con sẽ từ bỏ tình cảm của mình dành cho Tiểu Di nữa bởi vì đó là chuyện không thể. Tiểu Di là giới hạn, là chấp niệm của cả cuộc đời của con nếu con không lấy được cô ấy thì con sẽ sống cô độc đến hết đời còn nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì thì ba cũng hiểu tính của con trai ba rồi đấy con sẽ không để cô ấy đi một mình đâu.”
Nói xong, Tần Đình Danh xoay người bước lên xe rời khỏi Tần gia, bầu không khí ở đấy trở nên lạnh lẽo, tĩnh mịch đến đáng sợ, thuộc hạ của Tần Hải nhanh chóng xử lý tên thuộc hạ bị cắt lưỡi, chặt tay ấy còn Tần Hải vẫn đứng ở đây nhìn theo hướng xe của anh chạy đi, trong lòng giận dữ, nghiến răng lẩm bẩm:
“Điên rồi, nó điên mất rồi, đúng là yêu đến hết thuốc chữa mà.”
Trương gia
Trịnh Xuyên vừa nghe tin Đỗ Huệ Di bị tấn công liền vội đến, Đỗ Huệ Di cùng mọi người ngồi tập trung ở phòng khách, Hà Lâm cau mày lên tiếng: “Bên ngoài có nhiều người canh gác như thế vậy mà thuộc hạ của Tần Hải vẫn có thể đột nhập vào nếu không phải Huệ Di nhạy bén phát hiện ra thì bây giờ nguy rồi.”
Lạc Thu Thủy ngồi bên cạnh Đỗ Huệ Di hậm hực tức giận chưa gì mà Tần Hải đã ra tay trước rồi, nếu đã như thế thì đừng trách bọn cô ra tay độc ác: “Huệ Di! Sao cậu lại biết đó là người của Tần Hải thế?” Lạc Thu Thủy hiếu kì, thắc mắc hỏi.
Mọi người cũng cảm thấy hiếu kì, thắc mắc rất muốn biết tại sao Đỗ Huệ Di lại biết, Đỗ Huệ Di không nhanh không chậm giải đáp: “Cậu hãy nghĩ thử xem ngoại trừ thế lực của Tần Hải thì còn có ai có khả năng điều tra ra chuyện chúng ta quay về đây hơn nữa chỉ có ông ta mới cho người đến tấn công tớ ngay khi biết tớ về. Theo tớ phán đoán thì Tần Hải chỉ cho người đến cảnh cáo, dằn mặt tớ mà thôi không phải là muốn giết.”
Lạc Thu Thủy gật gù hiểu ra, hiện tại thế lực của Đỗ Huệ Di không phải chỉ có Trương gia mà cô còn có quan hệ khá thân thiết với lão đại của nhiều thế lực khác, chỉ cần Đỗ Huệ Di xảy ra chuyện gì thì không những là Trương gia mà những bang phái khác cũng sẽ không bỏ qua, Tần gia tuy lớn mạnh nhưng vẫn phải kiêng dè.