Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Đỗ Minh Ngạn đi vào bên trong biệt thự không thấy một ai cả, anh khẽ chau mày thắc mắc không biết mọi người đã đi đâu hết rồi, vừa định lấy điện thoại gọi điện thì Đỗ Huệ Di cùng mọi người quay về. Đỗ Minh Ngạn xoay người cất giọng hỏi: “Mọi người vừa mới đi đâu về thế?”
Vẻ mặt của Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm buồn rười rượi, ba người cùng Trịnh Xuyên vừa mới đi tiễn Lạc Thu Tử, Hà Lâm chậm rãi lên tiếng trả lời: “Mọi người vừa mới đi tiễn Thu Tử sang Ý, em ấy có nói cho anh biết chuyện em ấy sang Ý huấn luyện không?”
“Sang Ý huấn luyện? Anh không nghe nhầm chứ?” Đỗ Minh Ngạn nâng mày kinh ngạc, bất ngờ, anh lắc đầu cất giọng nói tiếp: “Thu Tử chẳng nói gì với anh cả.” Sắc mặt của anh dần dần thay đổi, chẳng lẽ Lạc Thu Tử rời đi là do anh sao? Cô không hề nói gì với anh về chuyện sang Ý cả.
“Thu Tử không nói cũng phải em ấy sợ sau khi nói cho anh biết anh đến tiễn em ấy lại lưu luyến không muốn đi.” Lạc Thu Thủy ủ rũ nói với Đỗ Minh Ngạn rồi đi thẳng lên phòng của mình, cô không biết lần này cô phải xa em gái của mình bao lâu đây?
Đỗ Minh Ngạn im lặng cảm thấy có lỗi, chính anh đã khiến cô quyết định sang Ý, cô chính là muốn tránh mặt anh nhưng tại sao lại chọn cách khổ sở như thế chứ? Không biết Lạc Thu Tử có chịu nổi những huấn luyện khắc nghiệt ở đấy không? Mọi người đồng loạt thở dài, vẻ mặt lo lắng sợ Lạc Thu Tử sẽ không chịu nổi huấn luyện nhưng với tính cách của cô thì dù có chịu không nổi cũng phải chịu, không biết đến khi nào Lạc Thu Tử mới quay về đây?
- --------------------------------------------------------------------
Ba năm sau, thành phố S, tập đoàn Tần thị
Âu Hoằng Phong bước hơi nhanh đi vào phòng làm việc của Tần Đình Danh, tiến đến đứng trước bàn làm việc Âu Hoằng Phong cười cười nói: “Đình Danh! Báo cho cậu một tin tức tốt Huệ Di sắp quay về đây rồi.”
“Cậu nói sao? Huệ Di sắp quay về rồi? Khi nào cô ấy về cậu có biết không?” Tần Đình Danh đứng bật dậy nét mặt lộ rõ sự vui mừng, anh hỏi Âu Hoằng Phong không ngừng, anh đã chờ đợi ngày Đỗ Huệ Di quay về lâu lắm rồi.
“Ngày cụ thể thì tôi chưa biết, tôi chỉ mới vừa nghe Phương Hiểu nói thôi, còn một chuyện nữa chắc cậu đã từng nghe qua tập đoàn Trương thị chuyên về trang sức đúng không?” Âu Hoằng Phong vừa nói vừa quay người cất bước về phía ghế sofa rồi ngồi xuống.
“Tất nhiên là đã từng nghe qua rồi mà tại sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Có liên quan gì sao?” Tần Đình Danh gật nhẹ đầu đáp lại, tập đoàn Trương thị dĩ nhiên là anh đã từng nghe qua, Trương thị thành lập chưa đầy hai năm đã phát triển lớn mạnh, hiện tại có vô số tập đoàn muốn hợp tác những người trong giới không ai không biết.
Âu Hoằng Phong khoanh tay lại nghênh mặt, nâng mày nhìn Tần Đình Danh chậm rãi lên tiếng: “Cậu không thấy tập đoàn Trương thị này rất khả nghi sao? Thuộc sở hữu Trương thị lại còn là chuyên về trang sức.” Anh đúng là bó tay với Tần Đình Danh, suốt ba năm qua Tần Đình Danh chỉ biết lao đầu vào công việc không công việc thì là điều tra, hỏi anh tung tích của Đỗ Huệ Di, những thứ khác không hề quan tâm dù chỉ một chút, chỉ có chuyện liên quan đến Đỗ Huệ Di mới có thể đá động đến Tần Đình Danh.
Trương thị? Chuyên về trang sức? Là Tiểu Di! Đúng rồi, chính là cô ấy, anh phải nghĩ đến chuyện này lâu rồi mới đúng chứ. Tần Đình Danh càng lúc càng cười rạng rỡ hơn, từ từ tiến đến vỗ vỗ lên vai của Âu Hoằng Phong: “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này.”
Âu Hoằng Phong bật cười một tiếng bó tay tập hai với người anh em của mình cũng đã lâu lắm rồi anh mới thấy Tần Đình Danh cười vui vẻ như thế. Trong ba năm qua, Tần Đình Danh luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng, đáng sợ như cả thế giới này thiếu nợ anh vậy, cách hành xử còn vô tình hơn lúc trước khiến ai thấy anh cũng đều tránh như tránh tà như thể là gặp ma quỷ.
Trương gia
Chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng chạy thẳng vào bên trong Trương gia rồi dừng lại, từ trên xe Đỗ Huệ Di trong bộ vest màu trắng thanh lịch, mái tóc ngắn ngang vai bước xuống, mặt cô lạnh như tiền cất bước vào trong biệt thự.
“Tiểu thư!” Hai bên con đường mà Đỗ Huệ Di bước đi có rất nhiều người mặc vest đen, đeo kính râm đứng xếp thành hai hàng dọc chào đón cô quay trở về.
Bước theo sau Đỗ Huệ Di chính là Đỗ Minh Ngạn, Lạc Thu Thủy và Hà Lâm, quản gia Lý từ bên trong biệt thự bước nhanh ra cúi người chào đón cô: “Chào mừng tiểu thư về nhà.”
Đỗ Huệ Di đứng giữa nhà của mình, mắt đảo quanh một lượt đã ba năm rồi cô mới quay về thành phố này, quay về ngôi nhà thật sự của mình. Mục đích Đỗ Huệ Di quay về chỉ có một đó chính là trả thù, cô đã không còn là Đỗ Huệ Di dễ mềm lòng, yếu đuối của ba năm trước nữa, bây giờ cô là thủ lĩnh, người đứng đầu Trương gia Trương Diệp Anh không phải là Đỗ Huệ Di.
- ---------------------------------------------------------------------
Tần gia
Lão Nghiêm vừa hay tin Đỗ Huệ Di đã trở về liền báo cho Tần Hải biết ngay lập tức: “Ông chủ! Đỗ Huệ Di đã quay về rồi ạ, hiện đang ở Trương gia.”
“Đình Danh đã biết cô ta quay về rồi sao?” Tần Hải ngồi trên chiếc ghế sofa dài, lãnh đạm, uy nghiêm đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, điều đầu tiên ông muốn biết sau khi Đỗ Huệ Di quay về là con trai ông có biết hay chưa?
“Vẫn chưa ạ, tin tức Đỗ Huệ Di quay về được giữ vô cùng kín đáo hầu như là không có một ai biết cả. Ông chủ! Bây giờ cô ta đã về đây rồi chắc chắn sẽ trả thù chúng ta, chúng ta có nên ra tay trước không ạ?” Lão Nghiêm lắc đầu một cái cất giọng nói, ngữ điệu cung kính mang theo đó là sự độc ác, lạnh lẽo.
Tần Hải nhếch môi cười như không, ông cũng rất muốn giết chết Đỗ Huệ Di để trừ hậu họa cũng như là để con trai ông dứt tình nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc, ông không nhanh không chậm nói: “Cho người đi cảnh cáo cô ta một chút là được, với thế lực hiện tại của cô ta thì không dễ dàng giết chết vậy đâu, còn nữa toàn bộ tin tức liên quan đến cô ta phải phong tỏa hết, tuyệt đối không được để Đình Danh biết.”
“Vâng ạ.” Lão Nghiêm gật đầu nhanh chóng đi làm theo những gì mà Tần Hải bảo.
Quán bar Lovers
Tám giờ rưỡi tối, Tần Đình Danh bước vào căn phòng quen thuộc mà anh cùng bọn người Dạ Thành Đông thường hay đến, bọn họ đã đến từ lâu chỉ còn đợi anh, Tần Đình Danh cười nhàn nhạt tiến đến ghế sofa ngồi xuống cạnh Lục Dĩ Tường, Dạ Thành Đông quan sát thấy vẻ mặt của anh tươi hơn hẳn liền nhếch môi cười nói:
“Sau khi nghe được tin tức của Đỗ Huệ Di cậu tươi rói hơn hẳn ha, không còn mang bộ dạng như muốn giết người đến đây nữa.”
Tần Đình Danh im lặng không nói gì ngầm thừa nhận những gì mà Dạ Thành Đông nói, tâm trạng anh tốt lên hẳn cũng nhờ chuyện này. Phương Thần ngồi xéo với Tần Đình Danh lên tiếng giọng điệu mang vài phần thán phục:
“Công nhận Đỗ Huệ Di tài thật chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã có thể khôi phục lại gia tộc đưa Trương gia trở thành một trong năm thế lực lớn nhất trong giới hắc đạo như năm xưa thậm chí còn hơn trước nữa, tôi còn nghe Hoằng Phong nói tập đoàn Trương thị cũng do cô ấy lãnh đạo, một cô gái như thế thật khiến người ta nể phục.”
“Tất nhiên rồi, người con gái mà tôi yêu thì làm sao có thể tầm thường được chứ.” Tần Đình Danh cười nhẹ đáp lại, giọng nói hiện rõ sự hãnh diện, tự cao về Đỗ Huệ Di.
Bọn người Lục Dĩ Tường bật cười một tiếng, bây giờ cho dù Đỗ Huệ Di không tài giỏi như thế thì Tần Đình Danh cũng yêu đến chết đi sống lại mà thôi. Lục Dĩ Tường khoác tay qua vai Âu Hoằng Phong cười cười, đầy ý trêu nói: “Cậu hãy cẩn thận không chừng sau này Trương thị sẽ thay thế Âu thị của cậu đấy, lúc đấy thì nguy to.”
Âu Hoằng Phong nhướng mày cười, đầu gật gù hùa theo Lục Dĩ Tường: “Cậu nói đúng, Huệ Di đã tài giỏi như thế sau này em ấy và Đình Danh về chung một nhà thì ai mà địch lại cho nổi, tôi phải cố gắng, cẩn thận hơn mới được.”
- -----------------------------------------------------------------
Trương gia
Đỗ Huệ Di đang ngồi làm việc trên máy tính ở trong phòng bỗng những ngón tay thon dài, trắng trẻo của cô dừng lại, đôi mắt híp hờ liếc sang phía cửa sổ, khóe môi cô nhếch lên đầy quỷ dị, thần bí, cô tiếp tục gõ gõ trên bàn phím như bình thường. Chưa đầy một phút sau bỗng có một bóng đen từ cửa sổ đi vào tấn công chớp nhoáng về phía của Đỗ Huệ Di, cô nhanh như cắt né sang một bên, đứng dậy xoay người giơ chân đánh một đòn thật mạnh vào đầu hắn, thân thủ của cô còn nhanh hơn gấp bội chưa kịp định hình thì người đàn ông đột nhập ấy đã bị cô chỉa súng vào đầu.
Người đàn ông ấy đứng hình nhìn Đỗ Huệ Di, động tác quá nhanh từ trước đến giờ ngoại trừ Tần Đình Danh thì hắn chưa từng gặp người nào có thân thủ nhanh đến như thế, Đỗ Huệ Di cười lạnh một tiếng, giọng nói điểm lạnh vang lên: “Món quà chào mừng tôi quay trở về cũng đặc biệt quá đấy.”
Vẻ mặt của Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm buồn rười rượi, ba người cùng Trịnh Xuyên vừa mới đi tiễn Lạc Thu Tử, Hà Lâm chậm rãi lên tiếng trả lời: “Mọi người vừa mới đi tiễn Thu Tử sang Ý, em ấy có nói cho anh biết chuyện em ấy sang Ý huấn luyện không?”
“Sang Ý huấn luyện? Anh không nghe nhầm chứ?” Đỗ Minh Ngạn nâng mày kinh ngạc, bất ngờ, anh lắc đầu cất giọng nói tiếp: “Thu Tử chẳng nói gì với anh cả.” Sắc mặt của anh dần dần thay đổi, chẳng lẽ Lạc Thu Tử rời đi là do anh sao? Cô không hề nói gì với anh về chuyện sang Ý cả.
“Thu Tử không nói cũng phải em ấy sợ sau khi nói cho anh biết anh đến tiễn em ấy lại lưu luyến không muốn đi.” Lạc Thu Thủy ủ rũ nói với Đỗ Minh Ngạn rồi đi thẳng lên phòng của mình, cô không biết lần này cô phải xa em gái của mình bao lâu đây?
Đỗ Minh Ngạn im lặng cảm thấy có lỗi, chính anh đã khiến cô quyết định sang Ý, cô chính là muốn tránh mặt anh nhưng tại sao lại chọn cách khổ sở như thế chứ? Không biết Lạc Thu Tử có chịu nổi những huấn luyện khắc nghiệt ở đấy không? Mọi người đồng loạt thở dài, vẻ mặt lo lắng sợ Lạc Thu Tử sẽ không chịu nổi huấn luyện nhưng với tính cách của cô thì dù có chịu không nổi cũng phải chịu, không biết đến khi nào Lạc Thu Tử mới quay về đây?
- --------------------------------------------------------------------
Ba năm sau, thành phố S, tập đoàn Tần thị
Âu Hoằng Phong bước hơi nhanh đi vào phòng làm việc của Tần Đình Danh, tiến đến đứng trước bàn làm việc Âu Hoằng Phong cười cười nói: “Đình Danh! Báo cho cậu một tin tức tốt Huệ Di sắp quay về đây rồi.”
“Cậu nói sao? Huệ Di sắp quay về rồi? Khi nào cô ấy về cậu có biết không?” Tần Đình Danh đứng bật dậy nét mặt lộ rõ sự vui mừng, anh hỏi Âu Hoằng Phong không ngừng, anh đã chờ đợi ngày Đỗ Huệ Di quay về lâu lắm rồi.
“Ngày cụ thể thì tôi chưa biết, tôi chỉ mới vừa nghe Phương Hiểu nói thôi, còn một chuyện nữa chắc cậu đã từng nghe qua tập đoàn Trương thị chuyên về trang sức đúng không?” Âu Hoằng Phong vừa nói vừa quay người cất bước về phía ghế sofa rồi ngồi xuống.
“Tất nhiên là đã từng nghe qua rồi mà tại sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Có liên quan gì sao?” Tần Đình Danh gật nhẹ đầu đáp lại, tập đoàn Trương thị dĩ nhiên là anh đã từng nghe qua, Trương thị thành lập chưa đầy hai năm đã phát triển lớn mạnh, hiện tại có vô số tập đoàn muốn hợp tác những người trong giới không ai không biết.
Âu Hoằng Phong khoanh tay lại nghênh mặt, nâng mày nhìn Tần Đình Danh chậm rãi lên tiếng: “Cậu không thấy tập đoàn Trương thị này rất khả nghi sao? Thuộc sở hữu Trương thị lại còn là chuyên về trang sức.” Anh đúng là bó tay với Tần Đình Danh, suốt ba năm qua Tần Đình Danh chỉ biết lao đầu vào công việc không công việc thì là điều tra, hỏi anh tung tích của Đỗ Huệ Di, những thứ khác không hề quan tâm dù chỉ một chút, chỉ có chuyện liên quan đến Đỗ Huệ Di mới có thể đá động đến Tần Đình Danh.
Trương thị? Chuyên về trang sức? Là Tiểu Di! Đúng rồi, chính là cô ấy, anh phải nghĩ đến chuyện này lâu rồi mới đúng chứ. Tần Đình Danh càng lúc càng cười rạng rỡ hơn, từ từ tiến đến vỗ vỗ lên vai của Âu Hoằng Phong: “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này.”
Âu Hoằng Phong bật cười một tiếng bó tay tập hai với người anh em của mình cũng đã lâu lắm rồi anh mới thấy Tần Đình Danh cười vui vẻ như thế. Trong ba năm qua, Tần Đình Danh luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng, đáng sợ như cả thế giới này thiếu nợ anh vậy, cách hành xử còn vô tình hơn lúc trước khiến ai thấy anh cũng đều tránh như tránh tà như thể là gặp ma quỷ.
Trương gia
Chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng chạy thẳng vào bên trong Trương gia rồi dừng lại, từ trên xe Đỗ Huệ Di trong bộ vest màu trắng thanh lịch, mái tóc ngắn ngang vai bước xuống, mặt cô lạnh như tiền cất bước vào trong biệt thự.
“Tiểu thư!” Hai bên con đường mà Đỗ Huệ Di bước đi có rất nhiều người mặc vest đen, đeo kính râm đứng xếp thành hai hàng dọc chào đón cô quay trở về.
Bước theo sau Đỗ Huệ Di chính là Đỗ Minh Ngạn, Lạc Thu Thủy và Hà Lâm, quản gia Lý từ bên trong biệt thự bước nhanh ra cúi người chào đón cô: “Chào mừng tiểu thư về nhà.”
Đỗ Huệ Di đứng giữa nhà của mình, mắt đảo quanh một lượt đã ba năm rồi cô mới quay về thành phố này, quay về ngôi nhà thật sự của mình. Mục đích Đỗ Huệ Di quay về chỉ có một đó chính là trả thù, cô đã không còn là Đỗ Huệ Di dễ mềm lòng, yếu đuối của ba năm trước nữa, bây giờ cô là thủ lĩnh, người đứng đầu Trương gia Trương Diệp Anh không phải là Đỗ Huệ Di.
- ---------------------------------------------------------------------
Tần gia
Lão Nghiêm vừa hay tin Đỗ Huệ Di đã trở về liền báo cho Tần Hải biết ngay lập tức: “Ông chủ! Đỗ Huệ Di đã quay về rồi ạ, hiện đang ở Trương gia.”
“Đình Danh đã biết cô ta quay về rồi sao?” Tần Hải ngồi trên chiếc ghế sofa dài, lãnh đạm, uy nghiêm đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, điều đầu tiên ông muốn biết sau khi Đỗ Huệ Di quay về là con trai ông có biết hay chưa?
“Vẫn chưa ạ, tin tức Đỗ Huệ Di quay về được giữ vô cùng kín đáo hầu như là không có một ai biết cả. Ông chủ! Bây giờ cô ta đã về đây rồi chắc chắn sẽ trả thù chúng ta, chúng ta có nên ra tay trước không ạ?” Lão Nghiêm lắc đầu một cái cất giọng nói, ngữ điệu cung kính mang theo đó là sự độc ác, lạnh lẽo.
Tần Hải nhếch môi cười như không, ông cũng rất muốn giết chết Đỗ Huệ Di để trừ hậu họa cũng như là để con trai ông dứt tình nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc, ông không nhanh không chậm nói: “Cho người đi cảnh cáo cô ta một chút là được, với thế lực hiện tại của cô ta thì không dễ dàng giết chết vậy đâu, còn nữa toàn bộ tin tức liên quan đến cô ta phải phong tỏa hết, tuyệt đối không được để Đình Danh biết.”
“Vâng ạ.” Lão Nghiêm gật đầu nhanh chóng đi làm theo những gì mà Tần Hải bảo.
Quán bar Lovers
Tám giờ rưỡi tối, Tần Đình Danh bước vào căn phòng quen thuộc mà anh cùng bọn người Dạ Thành Đông thường hay đến, bọn họ đã đến từ lâu chỉ còn đợi anh, Tần Đình Danh cười nhàn nhạt tiến đến ghế sofa ngồi xuống cạnh Lục Dĩ Tường, Dạ Thành Đông quan sát thấy vẻ mặt của anh tươi hơn hẳn liền nhếch môi cười nói:
“Sau khi nghe được tin tức của Đỗ Huệ Di cậu tươi rói hơn hẳn ha, không còn mang bộ dạng như muốn giết người đến đây nữa.”
Tần Đình Danh im lặng không nói gì ngầm thừa nhận những gì mà Dạ Thành Đông nói, tâm trạng anh tốt lên hẳn cũng nhờ chuyện này. Phương Thần ngồi xéo với Tần Đình Danh lên tiếng giọng điệu mang vài phần thán phục:
“Công nhận Đỗ Huệ Di tài thật chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã có thể khôi phục lại gia tộc đưa Trương gia trở thành một trong năm thế lực lớn nhất trong giới hắc đạo như năm xưa thậm chí còn hơn trước nữa, tôi còn nghe Hoằng Phong nói tập đoàn Trương thị cũng do cô ấy lãnh đạo, một cô gái như thế thật khiến người ta nể phục.”
“Tất nhiên rồi, người con gái mà tôi yêu thì làm sao có thể tầm thường được chứ.” Tần Đình Danh cười nhẹ đáp lại, giọng nói hiện rõ sự hãnh diện, tự cao về Đỗ Huệ Di.
Bọn người Lục Dĩ Tường bật cười một tiếng, bây giờ cho dù Đỗ Huệ Di không tài giỏi như thế thì Tần Đình Danh cũng yêu đến chết đi sống lại mà thôi. Lục Dĩ Tường khoác tay qua vai Âu Hoằng Phong cười cười, đầy ý trêu nói: “Cậu hãy cẩn thận không chừng sau này Trương thị sẽ thay thế Âu thị của cậu đấy, lúc đấy thì nguy to.”
Âu Hoằng Phong nhướng mày cười, đầu gật gù hùa theo Lục Dĩ Tường: “Cậu nói đúng, Huệ Di đã tài giỏi như thế sau này em ấy và Đình Danh về chung một nhà thì ai mà địch lại cho nổi, tôi phải cố gắng, cẩn thận hơn mới được.”
- -----------------------------------------------------------------
Trương gia
Đỗ Huệ Di đang ngồi làm việc trên máy tính ở trong phòng bỗng những ngón tay thon dài, trắng trẻo của cô dừng lại, đôi mắt híp hờ liếc sang phía cửa sổ, khóe môi cô nhếch lên đầy quỷ dị, thần bí, cô tiếp tục gõ gõ trên bàn phím như bình thường. Chưa đầy một phút sau bỗng có một bóng đen từ cửa sổ đi vào tấn công chớp nhoáng về phía của Đỗ Huệ Di, cô nhanh như cắt né sang một bên, đứng dậy xoay người giơ chân đánh một đòn thật mạnh vào đầu hắn, thân thủ của cô còn nhanh hơn gấp bội chưa kịp định hình thì người đàn ông đột nhập ấy đã bị cô chỉa súng vào đầu.
Người đàn ông ấy đứng hình nhìn Đỗ Huệ Di, động tác quá nhanh từ trước đến giờ ngoại trừ Tần Đình Danh thì hắn chưa từng gặp người nào có thân thủ nhanh đến như thế, Đỗ Huệ Di cười lạnh một tiếng, giọng nói điểm lạnh vang lên: “Món quà chào mừng tôi quay trở về cũng đặc biệt quá đấy.”