Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Tờ mờ sáng, Mạc Kiều Nhiên trong bộ quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời thơ thẩn đi trên đường, đôi mắt tràn đầy sự thù hận, giận dữ, hai bàn tay của cô siết chặt lại rướm cả máu, cô ta nghiến răng kèn kẹt lẩm bẩm trong miệng:
“Đỗ Huệ Di! Tất cả đều là tại cô, đều tại cô nếu không phải tại cô thì tôi cũng sẽ không ra nông nỗi như thế này, Đình Danh cũng sẽ không đối xử với tôi như thế, cô hãy chờ đó tôi nhất định sẽ trả mối thù này.” Mạc Kiều Nhiên hận không thể giết Đỗ Huệ Di ngay tức khắc, bằng mọi giá cô nhất định phải tra ra nơi ở của Đỗ Huệ Di trả lại mối thù này.
Ở căn nhà nhỏ, Lạc Thu Thủy giật mình thức giấc đi xuống bếp rót nước uống, ngang qua phòng của Đỗ Huệ Di cô thấy phòng của Đỗ Huệ Di sáng đèn thì ngạc nhiên, cô đẩy cửa đi vào nhìn thấy Đỗ Huệ Di đang tập trung vẽ gì đó, tiến lại gần hơn thì cô thấy cô bạn của mình đang thiết kế trang sức, Lạc Thu Thủy cũng đã nghe mọi người nói về chuyện thiết kế này, cô che miệng ngáp một cái rồi cất tiếng hỏi:
“Huệ Di! Cậu đừng bảo với tớ là cậu thức từ tối hôm qua đến giờ đấy nha.” Đỗ Huệ Di ừ nhẹ một tiếng, đầu vẫn cặm cụi thiết kế, Lạc Thu Thủy nhăn mặt nhíu mày cô biết chuyện thiết kế dây chuyền là chuyện gấp mà gấp đến thế này thì làm sao cơ thể có thể chịu nổi chứ? Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đỗ Huệ Di nói:
“Huệ Di! Cậu đừng quá sức như thế ít ra cậu cũng phải ngủ một chút rồi hẳn vẽ tiếp, cậu như thế thì cơ thể cậu sớm muộn gì cũng không chịu nổi mà gục ngã đấy. Cậu nên nhớ cậu là hậu duệ cuối cùng là niềm hy vọng của Trương gia và mọi người nếu cậu có chuyện gì thì mọi người phải làm sao đây?”
“Cậu yên tâm tớ không có sao đâu, tớ biết cơ thể của mình như thế nào mà hơn nữa tớ cũng vẽ sắp xong rồi, có lẽ đến chiều tối sẽ hoàn thành mà sao hôm nay cậu thức dậy sớm quá vậy?” Đỗ Huệ Di dừng vẽ một lúc, ngẩng đầu lên đáp lại Lạc Thu Thủy.
Lạc Thu Thủy vẫn còn buồn ngủ, đôi mắt cứ lim dim cô từ từ cất giọng trả lời: “Đột nhiên tớ thấy khát nước nên mới ra ngoài lấy nước uống, thôi tớ xuống bếp uống nước rồi đi ngủ tiếp đây tớ còn buồn ngủ quá.” . truyện ngôn tình
Dứt tiếng, Lạc Thu Thủy đứng dậy người cứ nghiêng qua nghiêng lại đi xuống bếp, Đỗ Huệ Di nhìn thấy Lạc Thu Thủy như thế thì không khỏi bật cười, cười chưa quá năm giây thì thu lại nụ cười cô tiếp tục tập trung vẽ cho xong.
Trời vừa hừng sáng Đỗ Huệ Di đã rời khỏi nhà đến cửa hàng tiện lợi gần đấy mua chút đồ ăn, trên đường về cô cảm giác được có ai đó đang đi theo dõi mình đi nhanh hơn thì cô nghe tiếng bước chân ấy càng rõ rệt, không những là một người mà cô nhận ra rằng đó là tiếng bước chân của hai ba người, bọn họ biết Đỗ Huệ Di đã phát hiện nên liền ngay lập tức chạy nhanh đến tấn công, cô quay người lại ra đòn đáp trả lại. Ba người theo dõi Đỗ Huệ Di không phải là những kẻ tầm thường thân thủ của ba người họ rất nhanh nhẹn, dứt khoát e là cô khó mà địch lại cả ba, đang trong tình thế bất lợi Đỗ Huệ Di giật mình tròn mắt quay người khi nghe tiếng đánh nhau phía sau lưng, có người giúp cô người đó không ai khác chính là Tần Đình Danh.
Tại sao anh lại ở đây? Đó là câu hỏi hiện lên trong đầu của Đỗ Huệ Di ngay sau khi nhìn thấy Tần Đình Danh, anh vừa đánh nhau vừa cất tiếng nói với cô: “Tiểu Di! Em xử lý tên đó đi anh sẽ xử lý hai tên này.”
Đỗ Huệ Di không nói gì dứt khoát ra đòn chí mạng rất nhanh cô đã xử lý xong tên trước mặt, Tần Đình Danh cũng xử lý xong hai tên kia, vừa xử xong anh lo lắng tiến đến gần nắm tay của cô hỏi han:
“Tiểu Di! Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
“Tôi không sao, tại sao anh lại ở đây?” Đỗ Huệ Di hất tay anh ra lạnh lùng cất lời.
“Anh chỉ là vô tình đi ngang qua đây thấy em đang gặp nguy hiểm nên mới đến giúp thôi.” Tần Đình Danh thấy cô lạnh nhạt như thế thì rất đau lòng, anh vẫn chưa quen với thái độ lạnh lùng này của cô. Đỗ Huệ Di hơi nghiêng đầu nhìn anh đôi mắt hiện rõ hai chữ không tin, cô không tin lại có chuyện trùng hợp đến như thế không những vậy bây giờ chỉ mới hừng sáng anh đi đâu giờ này chứ? Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ, không tin của Đỗ Huệ Di, Tần Đình Danh thở hắt một hơi, gật gù thừa nhận:
“Anh thừa nhận là anh đi theo dõi em nhưng nếu như hôm nay anh không đi theo em thì có lẽ em đã gặp nguy hiểm hơn rồi.”
Đỗ Huệ Di cắn khóe môi của mình suy nghĩ trong lòng đầy thắc mắc tại sao anh theo dõi cô từ nãy giờ mà cô vẫn không phát hiện ra chứ? Nét mặt lạnh như băng, cô nói:
“Hôm nay nể tình anh đã giúp tôi tôi không tính toán chuyện anh đi theo dõi tôi nhưng lần sau tôi sẽ không bỏ qua đâu, lời cảnh báo của tôi lúc trước không phải chỉ là lời nói suông thôi đâu.”
“Vậy sao?” Tần Đình Danh nhỏ giọng hỏi, anh lấy từ trong người ra một khẩu súng đưa vào tay của Đỗ Huệ Di: “Vậy thì em hãy ra tay đi bởi vì anh vẫn sẽ tiếp tục đi theo em.” Người của Đỗ Huệ Di giật nhẹ lên một cái, mắt nhìn anh chăm chăm tay thì cầm lấy khẩu súng im lặng không nói gì, Tần Đình Danh nắm lấy tay đang cầm súng của cô khiến cho súng chỉa thẳng vào ngực vào anh: “Em còn chần chừ điều gì thế? Em hãy ra tay đi.”
“Anh muốn tôi trở thành con người vô ơn à? Tôi không muốn ra tay với người vừa mới cứu mình, tôi đã nói rồi lần sau anh còn đi theo dõi tôi thì tôi nhất định sẽ ra tay, không tha cho anh đâu.” Đỗ Huệ Di lãnh đạm đáp. Tần Đình Danh đột ngột bóp cò khiến cô trợn trừng mắt, giật bắn mình, lớn tiếng quát: “Tần Đình Danh! Anh bị điên rồi à?”
Anh không bị thương? Súng không có đạn, Đỗ Huệ Di tức giận quăn súng xuống đất, càng quát lớn tiếng hơn: “Tần Đình Danh! Anh…anh dám chơi tôi?”
Khóe môi Tần Đình Danh khẽ cau lên nở một nụ cười ôn nhu, ấm áp: “Tiểu Di! Anh thừa biết em chỉ là đang mạnh miệng mà thôi em vốn dĩ không nỡ ra tay với anh, em có thể lạnh lùng, dứt khoát ra tay với ba anh nhưng với anh thì em không thể bởi vì trong lòng em vẫn có anh.”
“Anh đang bị ảo tưởng đó à? Cái gì mà trong lòng vẫn còn có anh? Tôi đã nói rồi tôi chưa từng yêu anh thì làm gì có chuyện trong lòng tôi có anh chứ.” Đỗ Huệ Di né tránh ánh mắt thâm tình, ấm áp của anh, cô cố gắng phủ nhận tất cả, quả thật đúng như anh nói cô chính là không nỡ ra tay, cô đang cố gắng quên đi tình cảm với Tần Đình Danh nhưng đột nhiên anh xuất hiện khiến cho mọi thứ Đỗ Huệ Di cố gắng đều trở nên công cốc.
Không thể đứng đây được nữa nếu còn đứng đây đối mặt với Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di nhất định sẽ bị anh làm cho lung lay, mềm lòng hơn sẽ không thể giữ được cứng rắn, mạnh mẽ trước mắt anh, cô vội bước nhanh đi về, Tần Đình Danh dõi theo bóng lưng của cô khóe môi vẫn không ngừng cong lên, cô vẫn là cô cho dù có thế nào, trải qua bao nhiêu thời gian đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ không thể ra tay, làm hại đến anh được.
“Đỗ Huệ Di! Tất cả đều là tại cô, đều tại cô nếu không phải tại cô thì tôi cũng sẽ không ra nông nỗi như thế này, Đình Danh cũng sẽ không đối xử với tôi như thế, cô hãy chờ đó tôi nhất định sẽ trả mối thù này.” Mạc Kiều Nhiên hận không thể giết Đỗ Huệ Di ngay tức khắc, bằng mọi giá cô nhất định phải tra ra nơi ở của Đỗ Huệ Di trả lại mối thù này.
Ở căn nhà nhỏ, Lạc Thu Thủy giật mình thức giấc đi xuống bếp rót nước uống, ngang qua phòng của Đỗ Huệ Di cô thấy phòng của Đỗ Huệ Di sáng đèn thì ngạc nhiên, cô đẩy cửa đi vào nhìn thấy Đỗ Huệ Di đang tập trung vẽ gì đó, tiến lại gần hơn thì cô thấy cô bạn của mình đang thiết kế trang sức, Lạc Thu Thủy cũng đã nghe mọi người nói về chuyện thiết kế này, cô che miệng ngáp một cái rồi cất tiếng hỏi:
“Huệ Di! Cậu đừng bảo với tớ là cậu thức từ tối hôm qua đến giờ đấy nha.” Đỗ Huệ Di ừ nhẹ một tiếng, đầu vẫn cặm cụi thiết kế, Lạc Thu Thủy nhăn mặt nhíu mày cô biết chuyện thiết kế dây chuyền là chuyện gấp mà gấp đến thế này thì làm sao cơ thể có thể chịu nổi chứ? Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đỗ Huệ Di nói:
“Huệ Di! Cậu đừng quá sức như thế ít ra cậu cũng phải ngủ một chút rồi hẳn vẽ tiếp, cậu như thế thì cơ thể cậu sớm muộn gì cũng không chịu nổi mà gục ngã đấy. Cậu nên nhớ cậu là hậu duệ cuối cùng là niềm hy vọng của Trương gia và mọi người nếu cậu có chuyện gì thì mọi người phải làm sao đây?”
“Cậu yên tâm tớ không có sao đâu, tớ biết cơ thể của mình như thế nào mà hơn nữa tớ cũng vẽ sắp xong rồi, có lẽ đến chiều tối sẽ hoàn thành mà sao hôm nay cậu thức dậy sớm quá vậy?” Đỗ Huệ Di dừng vẽ một lúc, ngẩng đầu lên đáp lại Lạc Thu Thủy.
Lạc Thu Thủy vẫn còn buồn ngủ, đôi mắt cứ lim dim cô từ từ cất giọng trả lời: “Đột nhiên tớ thấy khát nước nên mới ra ngoài lấy nước uống, thôi tớ xuống bếp uống nước rồi đi ngủ tiếp đây tớ còn buồn ngủ quá.” . truyện ngôn tình
Dứt tiếng, Lạc Thu Thủy đứng dậy người cứ nghiêng qua nghiêng lại đi xuống bếp, Đỗ Huệ Di nhìn thấy Lạc Thu Thủy như thế thì không khỏi bật cười, cười chưa quá năm giây thì thu lại nụ cười cô tiếp tục tập trung vẽ cho xong.
Trời vừa hừng sáng Đỗ Huệ Di đã rời khỏi nhà đến cửa hàng tiện lợi gần đấy mua chút đồ ăn, trên đường về cô cảm giác được có ai đó đang đi theo dõi mình đi nhanh hơn thì cô nghe tiếng bước chân ấy càng rõ rệt, không những là một người mà cô nhận ra rằng đó là tiếng bước chân của hai ba người, bọn họ biết Đỗ Huệ Di đã phát hiện nên liền ngay lập tức chạy nhanh đến tấn công, cô quay người lại ra đòn đáp trả lại. Ba người theo dõi Đỗ Huệ Di không phải là những kẻ tầm thường thân thủ của ba người họ rất nhanh nhẹn, dứt khoát e là cô khó mà địch lại cả ba, đang trong tình thế bất lợi Đỗ Huệ Di giật mình tròn mắt quay người khi nghe tiếng đánh nhau phía sau lưng, có người giúp cô người đó không ai khác chính là Tần Đình Danh.
Tại sao anh lại ở đây? Đó là câu hỏi hiện lên trong đầu của Đỗ Huệ Di ngay sau khi nhìn thấy Tần Đình Danh, anh vừa đánh nhau vừa cất tiếng nói với cô: “Tiểu Di! Em xử lý tên đó đi anh sẽ xử lý hai tên này.”
Đỗ Huệ Di không nói gì dứt khoát ra đòn chí mạng rất nhanh cô đã xử lý xong tên trước mặt, Tần Đình Danh cũng xử lý xong hai tên kia, vừa xử xong anh lo lắng tiến đến gần nắm tay của cô hỏi han:
“Tiểu Di! Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
“Tôi không sao, tại sao anh lại ở đây?” Đỗ Huệ Di hất tay anh ra lạnh lùng cất lời.
“Anh chỉ là vô tình đi ngang qua đây thấy em đang gặp nguy hiểm nên mới đến giúp thôi.” Tần Đình Danh thấy cô lạnh nhạt như thế thì rất đau lòng, anh vẫn chưa quen với thái độ lạnh lùng này của cô. Đỗ Huệ Di hơi nghiêng đầu nhìn anh đôi mắt hiện rõ hai chữ không tin, cô không tin lại có chuyện trùng hợp đến như thế không những vậy bây giờ chỉ mới hừng sáng anh đi đâu giờ này chứ? Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ, không tin của Đỗ Huệ Di, Tần Đình Danh thở hắt một hơi, gật gù thừa nhận:
“Anh thừa nhận là anh đi theo dõi em nhưng nếu như hôm nay anh không đi theo em thì có lẽ em đã gặp nguy hiểm hơn rồi.”
Đỗ Huệ Di cắn khóe môi của mình suy nghĩ trong lòng đầy thắc mắc tại sao anh theo dõi cô từ nãy giờ mà cô vẫn không phát hiện ra chứ? Nét mặt lạnh như băng, cô nói:
“Hôm nay nể tình anh đã giúp tôi tôi không tính toán chuyện anh đi theo dõi tôi nhưng lần sau tôi sẽ không bỏ qua đâu, lời cảnh báo của tôi lúc trước không phải chỉ là lời nói suông thôi đâu.”
“Vậy sao?” Tần Đình Danh nhỏ giọng hỏi, anh lấy từ trong người ra một khẩu súng đưa vào tay của Đỗ Huệ Di: “Vậy thì em hãy ra tay đi bởi vì anh vẫn sẽ tiếp tục đi theo em.” Người của Đỗ Huệ Di giật nhẹ lên một cái, mắt nhìn anh chăm chăm tay thì cầm lấy khẩu súng im lặng không nói gì, Tần Đình Danh nắm lấy tay đang cầm súng của cô khiến cho súng chỉa thẳng vào ngực vào anh: “Em còn chần chừ điều gì thế? Em hãy ra tay đi.”
“Anh muốn tôi trở thành con người vô ơn à? Tôi không muốn ra tay với người vừa mới cứu mình, tôi đã nói rồi lần sau anh còn đi theo dõi tôi thì tôi nhất định sẽ ra tay, không tha cho anh đâu.” Đỗ Huệ Di lãnh đạm đáp. Tần Đình Danh đột ngột bóp cò khiến cô trợn trừng mắt, giật bắn mình, lớn tiếng quát: “Tần Đình Danh! Anh bị điên rồi à?”
Anh không bị thương? Súng không có đạn, Đỗ Huệ Di tức giận quăn súng xuống đất, càng quát lớn tiếng hơn: “Tần Đình Danh! Anh…anh dám chơi tôi?”
Khóe môi Tần Đình Danh khẽ cau lên nở một nụ cười ôn nhu, ấm áp: “Tiểu Di! Anh thừa biết em chỉ là đang mạnh miệng mà thôi em vốn dĩ không nỡ ra tay với anh, em có thể lạnh lùng, dứt khoát ra tay với ba anh nhưng với anh thì em không thể bởi vì trong lòng em vẫn có anh.”
“Anh đang bị ảo tưởng đó à? Cái gì mà trong lòng vẫn còn có anh? Tôi đã nói rồi tôi chưa từng yêu anh thì làm gì có chuyện trong lòng tôi có anh chứ.” Đỗ Huệ Di né tránh ánh mắt thâm tình, ấm áp của anh, cô cố gắng phủ nhận tất cả, quả thật đúng như anh nói cô chính là không nỡ ra tay, cô đang cố gắng quên đi tình cảm với Tần Đình Danh nhưng đột nhiên anh xuất hiện khiến cho mọi thứ Đỗ Huệ Di cố gắng đều trở nên công cốc.
Không thể đứng đây được nữa nếu còn đứng đây đối mặt với Tần Đình Danh, Đỗ Huệ Di nhất định sẽ bị anh làm cho lung lay, mềm lòng hơn sẽ không thể giữ được cứng rắn, mạnh mẽ trước mắt anh, cô vội bước nhanh đi về, Tần Đình Danh dõi theo bóng lưng của cô khóe môi vẫn không ngừng cong lên, cô vẫn là cô cho dù có thế nào, trải qua bao nhiêu thời gian đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ không thể ra tay, làm hại đến anh được.