Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Đỗ Huệ Di vừa thay đồ xong, bước xuống lầu cùng với Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử, vừa định đi ra ngoài thì gặp Đỗ Minh Ngạn đang đứng ở đấy, anh tiến đến nắm lấy cổ tay của cô cất tiếng: “Trợ lý Lạc! Tôi có chút chuyện muốn nói riêng nói với cô.”
Chưa kịp đáp lại Đỗ Huệ Di đã bị Đỗ Minh Ngạn kéo đi, Lạc Thu Thủy ngơ ngác nhìn theo rồi quay sang hỏi Lạc Thu Tử: “Thu Tử! Từ khi nào mà Huệ Di và Alan lại thân thiết với nhau như vậy? Chị cảm thấy giữa Huệ Di và anh ta có chuyện gì đó đang giấu chúng ta đấy.”
Đôi mắt Lạc Thu Tử rũ xuống lộ vẻ buồn bã, ngay từ khi Đỗ Minh Ngạn hỏi chuyện về Đỗ Huệ Di thì cô đã biết anh có gì đó đối với Đỗ Huệ Di rồi chỉ là bây giờ lộ rõ hơn mà thôi. Đỗ Minh Ngạn kéo Đỗ Huệ Di đi đến vườn hoa, gương mặt nghiêm túc, đôi mày khẽ cau lại hỏi cô:
“Tiểu Di! Em trở thành bạn gái của Tần Đình Danh từ khi nào thế? Anh hỏi em tình cảm của em đối với Tần Đình Danh đã đến mức độ nào rồi?”
Đỗ Huệ Di cắn khóe môi im lặng không trả lời Đỗ Minh Ngạn bởi vì chính cô cũng không biết tình cảm mà mình dành cho Tần Đình Danh ở mức độ nào? Thấy cô im lặng mày của anh càng cau chặt hơn, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm, không quên nhắc nhở cô: “Tiểu Di! Em không thể yêu kẻ thù của mình được, em càng yêu sau này em sẽ càng đau khổ, còn một chuyện em vẫn chưa biết bây giờ vẫn chưa đến lúc nói cho em biết nhưng anh dám chắc chắn rằng nếu như em biết thì sẽ đau đớn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thậm chí sẽ hối hận vì đã yêu Tần Đình Danh.”
Cô ngước mắt lên nhìn Đỗ Minh Ngạn, ánh mắt nghi hoặc, hiếu kì, là chuyện gì mà có thể khiến cho cô hối hận, đau đớn tột cùng chứ? Rốt cuộc anh còn có chuyện gì đang giấu cô chứ? Không nghĩ nhiều nữa, nếu như anh đã nói sau này sẽ nói cho cô biết thì cô chỉ còn cách chờ đợi mà thôi: “Phải rồi, lát nữa trước khi anh đi về anh hãy đợi em lên phòng lấy sợi dây chuyền, em đã biết chuyện của Trương gia rồi, anh đừng quá đau lòng.”
Thì ra Đỗ Huệ Di tưởng rằng Đỗ Minh Ngạn là con nuôi của Đỗ Tấn Trung, anh khẽ lắc đầu, chậm rãi lên tiếng nói với cô: “Không cần đâu, sợi dây chuyền đấy em cứ giữ đi.” Sợi dây chuyền ấy đâu thuộc về anh nó vốn dĩ thuộc về cô.
- ----------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Lục thị
Chín giờ sáng, Black mang laptop của mình đi đến Lục thị, do đã được thông báo từ trước nên khi thấy anh vừa bước vào sảnh A Tôn đã nhanh chóng đưa anh đi lên phòng làm việc của Lục Dĩ Tường, bước vào bên trong, Black đi thẳng đến bàn tiếp khách đặt laptop xuống, lên tiếng: “Đâu phải tôi chưa từng đến đây đâu chứ, cậu không cần phải bảo A Tôn ra đón tôi đâu.”
Lục Dĩ Tường dừng làm việc lại, đứng dậy tiến về phía bàn tiếp khách, vừa đi vừa nói: “Sẵn tiện thôi.” Ngồi xuống ghế Lục Dĩ Tường vắt chéo chân hỏi Black: “Sao? Cậu có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp vậy?”
Black mở máy lên, gõ gõ trên bàn phím vài giây rồi quay laptop về phía của Lục Dĩ Tường: “Cậu có thể phục hồi đoạn camera này không?”
Lục Dĩ Tường nhíu mày, chăm chú xem rồi cất giọng: “Đoạn camera này xem ra đã bị xóa rất lâu rồi đấy, muốn phục hồi e rằng không dễ đâu. Black! Cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đoạn camera này có gì quan trọng mà cậu lại muốn phục hồi nó thế?”
Black cũng không giấu giếm gì mà nói cho Lục Dĩ Tường biết: “Tần Đình Danh liên lạc với tôi nói muốn nhờ tôi giúp điều tra chuyện mười bốn năm về trước của Đỗ Huệ Di, muốn biết tại sao Đỗ Huệ Di lại giấu thân phận thật của mình với anh ta, sau khi điều tra tôi phát hiện cái chết của Đỗ Tấn Trung tức ba của Đỗ Huệ Di có liên quan đến Tần gia, tôi nghĩ việc Đỗ Huệ Di lấy thân phận giả vào Tần thị làm việc là có mục đích.”
Rất nhanh Lục Dĩ Tường đã hiểu ra ý của Black, nét mặt của anh thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, không nhanh không chậm nói: “Ý của cậu muốn nói Đỗ Huệ Di vào làm việc ở Tần thị là muốn trả thù cho ba của mình?” Black gật đầu, nếu không phải vì lý do này thì anh thật sự không thể nghĩ ra được một lý do nào khác cả, Lục Dĩ Tường trầm tư một lúc rồi nói tiếp: “Hôm nay, tôi sẽ gác công việc lại cùng cậu khôi phục đoạn camera, làm rõ chuyện này.”
Vừa dứt lời, Lục Dĩ Tường đã thông báo với A Tôn bảo nếu không có chuyện gì gấp thì không được làm phiền anh, anh cùng Black bắt đầu bắt tay vào điều tra, khôi phục đoạn camera bị xóa mất.
Tập đoàn Tần thị
Tần Đình Danh đã cho người thông báo trước về chuyện của Đỗ Huệ Di nên khi cô vừa vào đến Tần thị thì tất cả mọi người đều thay đổi cách xưng hô với cô, gọi cô là trợ lý Đỗ, thang máy vừa mở Đỗ Huệ Di đã nhìn thấy Tần Đình Danh đang đứng ở trước cửa phòng làm việc của chính mình, khóe môi anh cau lên ngay lập tức khi thấy cô xuất hiện, cô cười nhẹ cất tiếng hỏi: “Anh đứng ở đây làm gì thế?”
“Anh biết em chưa có ăn sáng nên đã mua đồ ăn sáng cho em rồi, em ăn đi rồi hãy làm.” Tần Đình Danh giơ túi đồ ăn sáng lên, ánh mắt cưng chiều, yêu thương ấy nếu để cho những nhân viên khác bắt gặp chắc hẳn sẽ dọa bọn họ sợ chết khiếp mất, nhân viên trong Tần thị ai cũng đã quen với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt quyết đoán, sắc lạnh của anh rồi, họ chưa từng tưởng tượng anh cười sẽ trông thế nào, đánh chết bọn họ cũng không tin chủ tịch Tần của họ còn có dáng vẻ như thế này.
“Tại sao anh lại biết em chưa ăn sáng chứ?” Đỗ Huệ Di nheo mắt nghi hoặc, từ khi nào anh lại nắm rõ chuyện của cô như thế?
Tần Đình Danh bước đến đặt đồ ăn sáng lên bàn của Đỗ Huệ Di rồi khẽ nói vào tai của cô hai chữ: “Bí mật.” Anh xoa nhẹ đầu của cô sau đó đi vào bên trong phòng làm việc, Đỗ Huệ Di đặt tay lên cằm suy nghĩ rốt cuộc là tại sao anh lại biết chứ? Chắc chắn đã có người thông báo với anh hơn nữa người đó còn ở Mộ gia, vậy người đó là ai? Tần Đình Danh chỉ mới đến có một lần không thể nào thân thiết nhanh như vậy, Từ Phương Hiểu với Mộ Kiều Lam chắc chắn là không phải, hai người họ không có ở Mộ gia, cô nhất định phải tra ra đó là ai? . Truyện Bách Hợp
Tập đoàn Lục thị
Đến tận chiều, Lục Dĩ Tường cùng Black mới khôi phục lại đoạn camera bị xóa, mở lên xem do quay không gần nên hai người các anh chỉ thấy một chiếc xe màu đen tông vào vách đá, hình ảnh một cậu bé chạy ra khỏi xe rồi tiếp đến là cô gái nhỏ chạy về phía xe dường như đang muốn cứu ai đó sau đó lại đeo một sợi dây chuyền vào cổ, bỏ chạy. Điều khiến Lục Dĩ Tường đứng hình, sững sờ chính là anh thấy một vài chiếc xe khác tới, người bước xuống xe là Tần Hải, tuy không nhìn rõ nhưng anh dám chắc đó chính là Tần Hải, dáng người đó anh không thể nhận nhầm được.
Đôi mắt Lục Dĩ Tường và Black híp lại, sắc mặt thay đổi khi thấy Tần Hải nhấn nút cho chiếc xe nổ tung, không ngờ Tần Hải lại chính là người hại chết ba của Đỗ Huệ Di nhưng vậy thì hai người các anh càng chắc chắn rằng cô đến Tần thị làm việc chính là để trả thù. Lục Dĩ Tường nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Tần Đình Danh, bên kia Tần Đình Danh vừa bắt máy anh liền cất tiếng nói:
“Đình Danh! Cậu đang ở đâu thế? Vẫn còn ở Tần thị sao?”
Tần Đình Danh ừ nhẹ rồi đáp lại: “Tôi chuẩn bị đưa Tiểu Di đi ăn, cậu đột nhiên gọi cho tôi là có chuyện gì sao?”
Hiện tại, Đỗ Huệ Di đang ở bên cạnh của Tần Đình Danh, Lục Dĩ Tường không tiện nói qua điện thoại, anh không thể đánh rắn động cỏ được: “Tối nay, cậu hãy đến Lovers tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nghe ngữ điệu của Lục Dĩ Tường vô cùng nghiêm túc, Tần Đình Danh khẽ chau mày đáp một chữ: “Được.” Sau khi cúp điện thoại, Tần Đình Danh rơi vào trầm tư một lúc, chuyện gì mà Lục Dĩ Tường lại nghiêm túc đến vậy? Không nghĩ nhiều nữa, anh vội cầm áo khoác rồi rời khỏi phòng làm việc cùng Đỗ Huệ Di đi ăn.
Chưa kịp đáp lại Đỗ Huệ Di đã bị Đỗ Minh Ngạn kéo đi, Lạc Thu Thủy ngơ ngác nhìn theo rồi quay sang hỏi Lạc Thu Tử: “Thu Tử! Từ khi nào mà Huệ Di và Alan lại thân thiết với nhau như vậy? Chị cảm thấy giữa Huệ Di và anh ta có chuyện gì đó đang giấu chúng ta đấy.”
Đôi mắt Lạc Thu Tử rũ xuống lộ vẻ buồn bã, ngay từ khi Đỗ Minh Ngạn hỏi chuyện về Đỗ Huệ Di thì cô đã biết anh có gì đó đối với Đỗ Huệ Di rồi chỉ là bây giờ lộ rõ hơn mà thôi. Đỗ Minh Ngạn kéo Đỗ Huệ Di đi đến vườn hoa, gương mặt nghiêm túc, đôi mày khẽ cau lại hỏi cô:
“Tiểu Di! Em trở thành bạn gái của Tần Đình Danh từ khi nào thế? Anh hỏi em tình cảm của em đối với Tần Đình Danh đã đến mức độ nào rồi?”
Đỗ Huệ Di cắn khóe môi im lặng không trả lời Đỗ Minh Ngạn bởi vì chính cô cũng không biết tình cảm mà mình dành cho Tần Đình Danh ở mức độ nào? Thấy cô im lặng mày của anh càng cau chặt hơn, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm, không quên nhắc nhở cô: “Tiểu Di! Em không thể yêu kẻ thù của mình được, em càng yêu sau này em sẽ càng đau khổ, còn một chuyện em vẫn chưa biết bây giờ vẫn chưa đến lúc nói cho em biết nhưng anh dám chắc chắn rằng nếu như em biết thì sẽ đau đớn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thậm chí sẽ hối hận vì đã yêu Tần Đình Danh.”
Cô ngước mắt lên nhìn Đỗ Minh Ngạn, ánh mắt nghi hoặc, hiếu kì, là chuyện gì mà có thể khiến cho cô hối hận, đau đớn tột cùng chứ? Rốt cuộc anh còn có chuyện gì đang giấu cô chứ? Không nghĩ nhiều nữa, nếu như anh đã nói sau này sẽ nói cho cô biết thì cô chỉ còn cách chờ đợi mà thôi: “Phải rồi, lát nữa trước khi anh đi về anh hãy đợi em lên phòng lấy sợi dây chuyền, em đã biết chuyện của Trương gia rồi, anh đừng quá đau lòng.”
Thì ra Đỗ Huệ Di tưởng rằng Đỗ Minh Ngạn là con nuôi của Đỗ Tấn Trung, anh khẽ lắc đầu, chậm rãi lên tiếng nói với cô: “Không cần đâu, sợi dây chuyền đấy em cứ giữ đi.” Sợi dây chuyền ấy đâu thuộc về anh nó vốn dĩ thuộc về cô.
- ----------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Lục thị
Chín giờ sáng, Black mang laptop của mình đi đến Lục thị, do đã được thông báo từ trước nên khi thấy anh vừa bước vào sảnh A Tôn đã nhanh chóng đưa anh đi lên phòng làm việc của Lục Dĩ Tường, bước vào bên trong, Black đi thẳng đến bàn tiếp khách đặt laptop xuống, lên tiếng: “Đâu phải tôi chưa từng đến đây đâu chứ, cậu không cần phải bảo A Tôn ra đón tôi đâu.”
Lục Dĩ Tường dừng làm việc lại, đứng dậy tiến về phía bàn tiếp khách, vừa đi vừa nói: “Sẵn tiện thôi.” Ngồi xuống ghế Lục Dĩ Tường vắt chéo chân hỏi Black: “Sao? Cậu có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp vậy?”
Black mở máy lên, gõ gõ trên bàn phím vài giây rồi quay laptop về phía của Lục Dĩ Tường: “Cậu có thể phục hồi đoạn camera này không?”
Lục Dĩ Tường nhíu mày, chăm chú xem rồi cất giọng: “Đoạn camera này xem ra đã bị xóa rất lâu rồi đấy, muốn phục hồi e rằng không dễ đâu. Black! Cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đoạn camera này có gì quan trọng mà cậu lại muốn phục hồi nó thế?”
Black cũng không giấu giếm gì mà nói cho Lục Dĩ Tường biết: “Tần Đình Danh liên lạc với tôi nói muốn nhờ tôi giúp điều tra chuyện mười bốn năm về trước của Đỗ Huệ Di, muốn biết tại sao Đỗ Huệ Di lại giấu thân phận thật của mình với anh ta, sau khi điều tra tôi phát hiện cái chết của Đỗ Tấn Trung tức ba của Đỗ Huệ Di có liên quan đến Tần gia, tôi nghĩ việc Đỗ Huệ Di lấy thân phận giả vào Tần thị làm việc là có mục đích.”
Rất nhanh Lục Dĩ Tường đã hiểu ra ý của Black, nét mặt của anh thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, không nhanh không chậm nói: “Ý của cậu muốn nói Đỗ Huệ Di vào làm việc ở Tần thị là muốn trả thù cho ba của mình?” Black gật đầu, nếu không phải vì lý do này thì anh thật sự không thể nghĩ ra được một lý do nào khác cả, Lục Dĩ Tường trầm tư một lúc rồi nói tiếp: “Hôm nay, tôi sẽ gác công việc lại cùng cậu khôi phục đoạn camera, làm rõ chuyện này.”
Vừa dứt lời, Lục Dĩ Tường đã thông báo với A Tôn bảo nếu không có chuyện gì gấp thì không được làm phiền anh, anh cùng Black bắt đầu bắt tay vào điều tra, khôi phục đoạn camera bị xóa mất.
Tập đoàn Tần thị
Tần Đình Danh đã cho người thông báo trước về chuyện của Đỗ Huệ Di nên khi cô vừa vào đến Tần thị thì tất cả mọi người đều thay đổi cách xưng hô với cô, gọi cô là trợ lý Đỗ, thang máy vừa mở Đỗ Huệ Di đã nhìn thấy Tần Đình Danh đang đứng ở trước cửa phòng làm việc của chính mình, khóe môi anh cau lên ngay lập tức khi thấy cô xuất hiện, cô cười nhẹ cất tiếng hỏi: “Anh đứng ở đây làm gì thế?”
“Anh biết em chưa có ăn sáng nên đã mua đồ ăn sáng cho em rồi, em ăn đi rồi hãy làm.” Tần Đình Danh giơ túi đồ ăn sáng lên, ánh mắt cưng chiều, yêu thương ấy nếu để cho những nhân viên khác bắt gặp chắc hẳn sẽ dọa bọn họ sợ chết khiếp mất, nhân viên trong Tần thị ai cũng đã quen với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt quyết đoán, sắc lạnh của anh rồi, họ chưa từng tưởng tượng anh cười sẽ trông thế nào, đánh chết bọn họ cũng không tin chủ tịch Tần của họ còn có dáng vẻ như thế này.
“Tại sao anh lại biết em chưa ăn sáng chứ?” Đỗ Huệ Di nheo mắt nghi hoặc, từ khi nào anh lại nắm rõ chuyện của cô như thế?
Tần Đình Danh bước đến đặt đồ ăn sáng lên bàn của Đỗ Huệ Di rồi khẽ nói vào tai của cô hai chữ: “Bí mật.” Anh xoa nhẹ đầu của cô sau đó đi vào bên trong phòng làm việc, Đỗ Huệ Di đặt tay lên cằm suy nghĩ rốt cuộc là tại sao anh lại biết chứ? Chắc chắn đã có người thông báo với anh hơn nữa người đó còn ở Mộ gia, vậy người đó là ai? Tần Đình Danh chỉ mới đến có một lần không thể nào thân thiết nhanh như vậy, Từ Phương Hiểu với Mộ Kiều Lam chắc chắn là không phải, hai người họ không có ở Mộ gia, cô nhất định phải tra ra đó là ai? . Truyện Bách Hợp
Tập đoàn Lục thị
Đến tận chiều, Lục Dĩ Tường cùng Black mới khôi phục lại đoạn camera bị xóa, mở lên xem do quay không gần nên hai người các anh chỉ thấy một chiếc xe màu đen tông vào vách đá, hình ảnh một cậu bé chạy ra khỏi xe rồi tiếp đến là cô gái nhỏ chạy về phía xe dường như đang muốn cứu ai đó sau đó lại đeo một sợi dây chuyền vào cổ, bỏ chạy. Điều khiến Lục Dĩ Tường đứng hình, sững sờ chính là anh thấy một vài chiếc xe khác tới, người bước xuống xe là Tần Hải, tuy không nhìn rõ nhưng anh dám chắc đó chính là Tần Hải, dáng người đó anh không thể nhận nhầm được.
Đôi mắt Lục Dĩ Tường và Black híp lại, sắc mặt thay đổi khi thấy Tần Hải nhấn nút cho chiếc xe nổ tung, không ngờ Tần Hải lại chính là người hại chết ba của Đỗ Huệ Di nhưng vậy thì hai người các anh càng chắc chắn rằng cô đến Tần thị làm việc chính là để trả thù. Lục Dĩ Tường nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Tần Đình Danh, bên kia Tần Đình Danh vừa bắt máy anh liền cất tiếng nói:
“Đình Danh! Cậu đang ở đâu thế? Vẫn còn ở Tần thị sao?”
Tần Đình Danh ừ nhẹ rồi đáp lại: “Tôi chuẩn bị đưa Tiểu Di đi ăn, cậu đột nhiên gọi cho tôi là có chuyện gì sao?”
Hiện tại, Đỗ Huệ Di đang ở bên cạnh của Tần Đình Danh, Lục Dĩ Tường không tiện nói qua điện thoại, anh không thể đánh rắn động cỏ được: “Tối nay, cậu hãy đến Lovers tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nghe ngữ điệu của Lục Dĩ Tường vô cùng nghiêm túc, Tần Đình Danh khẽ chau mày đáp một chữ: “Được.” Sau khi cúp điện thoại, Tần Đình Danh rơi vào trầm tư một lúc, chuyện gì mà Lục Dĩ Tường lại nghiêm túc đến vậy? Không nghĩ nhiều nữa, anh vội cầm áo khoác rồi rời khỏi phòng làm việc cùng Đỗ Huệ Di đi ăn.