Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Hơn mười phút sau, bên ngoài phòng vệ sinh Đỗ Huệ Di nghe tiếng gõ cửa rồi có tiếng của một người phụ nữ vọng vào: “Bên ngoài có một anh chàng đẹp trai nhờ tôi đem đồ vào cho cô.”
Nghe thế, Đỗ Huệ Di mở hé cửa nhận lấy: “Cảm ơn cô.” Cô nhanh chóng nhận lấy rồi đóng cửa lại, thật không ngờ anh thật sự lại đi mua băng vệ sinh cho cô, thật khiến cô cả kinh mà.
Quay trở về phòng, Phương Thần để ý nhìn thấy trên tay Tần Đình Danh đang cầm khẩu trang, đôi mày anh khẽ chau lại, khó hiểu, hiếu kì lên tiếng hỏi: “Đình Danh! Chẳng phải cậu bảo đi vệ sinh sao? Sao lại đi lâu thế? Còn nữa, đi vệ sinh sao lại mang khẩu trang?”
Bọn người Dạ Thành Đông nghe Phương Thần nói thế liền bắt đầu để ý khẩu trang trên tay của Tần Đình Danh, anh ngồi xuống không biết phải lấy cớ gì để nói, đảo mắt suy nghĩ rồi nhanh chóng cất giọng nói: “Thì…thì lúc nãy tôi đi vệ sinh vô tình đụng trúng một người, anh ta say rượu rồi tự nhiên nhét khẩu trang vào tay của tôi, tôi không biết bỏ đâu nên mới cầm vào đây, lát nữa ra về tôi mới bỏ.”
Bốn người các anh đồng loạt nhìn Tần Đình Danh từ ánh mắt đến vẻ mặt của bọn họ đều hiện lên hai chữ không tin, Âu Hoằng Phong khoác tay qua vai Tần Đình Danh, đôi mày khẽ nâng lên hỏi anh: “Cậu nghĩ bọn này tin những lời của cậu nói sao? Khai thật đi, tại sao cậu lại mang khẩu trang, đã làm chuyện gì mờ ám sao?”
Biết ngay là không giấu được bốn người các anh chuyện gì, nhưng chuyện riêng tư của Đỗ Huệ Di anh không thể nói nên đành chọn cách im lặng, mọi người muốn nghĩ sao cũng được. Bỗng nhiên, Tần Đình Danh nhớ lại lúc nãy khi anh bước vào cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh, lần đầu tiên anh đi mua thứ như thế nên thật lúng túng không biết phải làm sao, đành lấy đại vài bịch mang đi.
Đỗ Huệ Di rời khỏi nhà vệ sinh với một cái túi màu đen trong tay, Lạc Thu Tử, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm đứng bên ngoài đợi cô, vừa thấy cô bước ra với cái túi đen, Hà Lâm liền lên tiếng hỏi ngay lập tức: “Huệ Di! Cái túi trên tay của em là gì thế? Lúc nãy anh đâu có thấy em mang theo đâu.”
“Một chút đồ mà em nhờ bạn mua đấy mà, hôm nay đúng lúc gặp cậu ấy nên cậu ấy đưa em luôn, bây giờ chúng ta quay về thôi.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ, Hà Lâm là con trai nên cô không tiện nói nếu không có anh ở đây thì cô đã nói cho Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử biết mọi chuyện rồi.
Trên xe, Đỗ Huệ Di nhận được tin nhắn của Tần Đình Danh, cô mở điện thoại lên xem, đọc những dòng tin nhắn đôi mày cô từ từ nâng lên: “Tôi không biết lấy loại nào là tốt nhất nên đành chọn đại vài bịch, chắc là cũng ổn đúng không?”
“Rất ổn ạ, cảm ơn chủ tịch nhưng mà anh không cần phải mua nhiều như vậy đâu, một bịch là đủ rồi.” Đỗ Huệ Di nhìn lại trong túi có tổng cộng là bảy bịch băng vệ sinh, lúc đầu khi mở ra cô đã đứng hình vài giây, anh mua nhiều thế để làm gì chứ?
“Nhiều sao? Tôi nghĩ không nhiều chứ, chẳng phải con gái các cô mỗi lần đến tháng đều là bảy ngày sao? Mua bảy bịch dùng cho bảy ngày là đúng rồi.” Ngồi trên xe quay về Tần gia, Tần Đình Danh nhìn thấy những dòng tin nhắn cô trả lời lại thì khá ngạc nhiên, bất ngờ và có chút khó hiểu khi cô bảo một bịch là đủ rồi, một bịch chỉ dùng cho một ngày thì làm sao mà đủ chứ?
Nhìn thấy Tần Đình Danh nhắn lại, Đỗ Huệ Di mới tá hỏa khi biết anh hiểu lầm, mỗi lần tới tháng con gái đều dùng một bịch băng vệ sinh trong một ngày hèn gì anh mua tận bảy bịch cho cô, nếu anh là con gái thì cô còn có thể giải thích cho anh nghe tận tình, kĩ càng nhưng anh lại là đàn ông, con trai nên cô thật sự không biết phải giải thích như thế nào?
“Khi con gái đến tháng, một ngày không dùng đến một bịch đâu ạ, không nhiều như thế anh mua tận bảy bịch chắc tôi phải dùng khoảng hơn hai, ba tháng đấy.” Cô chỉ có thể giải thích như thế cho anh mà thôi.
Lạc Thu Thủy thấy Đỗ Huệ Di đang nhắn tin cho ai đó với vẻ mặt khá phong phú, cô hiếu kì cất tiếng hỏi: “Huệ Di! Cậu nhắn tin cho ai mà mặt cậu đầy biểu cảm, sắc thái vậy?”
Đỗ Huệ Di tắt điện thoại, quay sang nhìn Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử: “Thu Thủy! Thu Tử! Tớ cảm thấy hình như Tần Đình Danh đã có tình cảm với tớ rồi, bây giờ anh ta thể hiện ra khá rõ rệt luôn đấy, ánh mắt nhìn tớ khác hẳn lúc trước.”
“Chẳng phải như vậy rất tốt sao? Nếu Tần Đình Danh thật sự yêu cậu thì kế hoạch của cậu đã thành công được một nửa rồi.” Lạc Thu Thủy không nhanh không chậm đáp lại Đỗ Huệ Di.
“Không phải, ý của tớ chính là lúc trước anh ta luôn giữ thái độ lạnh lùng, vẻ mặt như cả thế giới đang nợ tiền anh ta vậy nhưng đùng một cái lại thay đổi một cách chóng mặt khiến tớ cảm giác chuyện này có gì đó rất lạ, không đơn giản.” Đỗ Huệ Di cứ cảm thấy chuyện này nó sao sao ấy, khiến cô không ngừng nghi ngờ.
“Cậu cứ thích suy nghĩ nhiều làm gì, bây giờ Tần Đình Danh đã có tình cảm với cậu rồi, cậu chỉ cần tấn công nhiều hơn khiến anh ta yêu cậu, tin tưởng cậu vô điều kiện là thành công.” Lạc Thu Tử không suy nghĩ nhiều như Đỗ Huệ Di, cô chỉ cần biết Tần Đình Danh đã bắt đầu có tình cảm với Đỗ Huệ Di, kế hoạch trả thù sẽ mau chóng kết thúc.
Đỗ Huệ Di gật gù, không suy nghĩ nhiều nữa trước mắt kế hoạch trả thù của cô xem như đã thành công được một nửa, cho dù sau này có phát sinh thêm chuyện gì thì cũng là chuyện sau này, nhất định sẽ có cách giải quyết.
- ------------------------------------------
Mộ gia
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Đỗ Huệ Di reo vang khắp phòng, cô nhíu chặt đôi mày hai tay quơ quơ tìm điện thoại, mắt vẫn nhắm tịt nghe máy, bên kia giọng nói của Lạc Thu Thủy ngay lập tức cất lên: “Huệ Di! Cậu đã đọc tin tức chưa? Tập đoàn Mạc thị đã bị phá sản rồi đấy, không những như thế toàn bộ tài sản của Mạc gia cũng đã không còn, toàn bộ người của Mạc gia đều không còn gì và bây giờ cũng không biết ở đâu.”
“Cậu nói sao? Phá sản?” Đỗ Huệ Di vừa nghe tin tức giật gân, bất ngờ như thế thì tỉnh ngủ hẳn, cô ngồi bật dậy mở laptop lên xem tin tức, quả thật Mạc thị đã phá sản rồi: “Là ai đã làm thế? Hà Lâm sao?”
“Không phải, là Tần Đình Danh đã làm, cậu có biết lý do tại sao anh ta đột nhiên lại làm như thế không?” Lạc Thu Thủy không nhanh không chậm đáp lại, trong lòng bỗng có một câu hỏi to đùng là tại sao Tần Đình Danh lại làm thế? Chỉ trong một đêm đã khiến cho Mạc gia không còn gì: “Không lẽ là vì cậu? Anh ta đã biết chuyện gì rồi sao?”
“Tớ không rõ, chắc là do anh ta không thích Mạc Kiều Nhiên nên mới làm thế, tớ sẽ tìm cơ hội hỏi rõ chuyện này, bây giờ tớ cúp máy đây.” Mày Đỗ Huệ Di không ngừng cau chặt, nét mặt vô cùng nghiêm túc, cô tắt điện thoại, chăm chú đọc tin tức, tuy cô không biết nguyên nhân tại sao Tần Đình Danh lại làm thế nhưng điều cô không thể ngờ hơn đó chính là anh thật sự rất tuyệt tình, một đường lui cho Mạc gia anh cũng không chừa, một khi đã ra tay thì không để cho người khác sống sót được.
Nghe thế, Đỗ Huệ Di mở hé cửa nhận lấy: “Cảm ơn cô.” Cô nhanh chóng nhận lấy rồi đóng cửa lại, thật không ngờ anh thật sự lại đi mua băng vệ sinh cho cô, thật khiến cô cả kinh mà.
Quay trở về phòng, Phương Thần để ý nhìn thấy trên tay Tần Đình Danh đang cầm khẩu trang, đôi mày anh khẽ chau lại, khó hiểu, hiếu kì lên tiếng hỏi: “Đình Danh! Chẳng phải cậu bảo đi vệ sinh sao? Sao lại đi lâu thế? Còn nữa, đi vệ sinh sao lại mang khẩu trang?”
Bọn người Dạ Thành Đông nghe Phương Thần nói thế liền bắt đầu để ý khẩu trang trên tay của Tần Đình Danh, anh ngồi xuống không biết phải lấy cớ gì để nói, đảo mắt suy nghĩ rồi nhanh chóng cất giọng nói: “Thì…thì lúc nãy tôi đi vệ sinh vô tình đụng trúng một người, anh ta say rượu rồi tự nhiên nhét khẩu trang vào tay của tôi, tôi không biết bỏ đâu nên mới cầm vào đây, lát nữa ra về tôi mới bỏ.”
Bốn người các anh đồng loạt nhìn Tần Đình Danh từ ánh mắt đến vẻ mặt của bọn họ đều hiện lên hai chữ không tin, Âu Hoằng Phong khoác tay qua vai Tần Đình Danh, đôi mày khẽ nâng lên hỏi anh: “Cậu nghĩ bọn này tin những lời của cậu nói sao? Khai thật đi, tại sao cậu lại mang khẩu trang, đã làm chuyện gì mờ ám sao?”
Biết ngay là không giấu được bốn người các anh chuyện gì, nhưng chuyện riêng tư của Đỗ Huệ Di anh không thể nói nên đành chọn cách im lặng, mọi người muốn nghĩ sao cũng được. Bỗng nhiên, Tần Đình Danh nhớ lại lúc nãy khi anh bước vào cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh, lần đầu tiên anh đi mua thứ như thế nên thật lúng túng không biết phải làm sao, đành lấy đại vài bịch mang đi.
Đỗ Huệ Di rời khỏi nhà vệ sinh với một cái túi màu đen trong tay, Lạc Thu Tử, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm đứng bên ngoài đợi cô, vừa thấy cô bước ra với cái túi đen, Hà Lâm liền lên tiếng hỏi ngay lập tức: “Huệ Di! Cái túi trên tay của em là gì thế? Lúc nãy anh đâu có thấy em mang theo đâu.”
“Một chút đồ mà em nhờ bạn mua đấy mà, hôm nay đúng lúc gặp cậu ấy nên cậu ấy đưa em luôn, bây giờ chúng ta quay về thôi.” Đỗ Huệ Di cười nhẹ, Hà Lâm là con trai nên cô không tiện nói nếu không có anh ở đây thì cô đã nói cho Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử biết mọi chuyện rồi.
Trên xe, Đỗ Huệ Di nhận được tin nhắn của Tần Đình Danh, cô mở điện thoại lên xem, đọc những dòng tin nhắn đôi mày cô từ từ nâng lên: “Tôi không biết lấy loại nào là tốt nhất nên đành chọn đại vài bịch, chắc là cũng ổn đúng không?”
“Rất ổn ạ, cảm ơn chủ tịch nhưng mà anh không cần phải mua nhiều như vậy đâu, một bịch là đủ rồi.” Đỗ Huệ Di nhìn lại trong túi có tổng cộng là bảy bịch băng vệ sinh, lúc đầu khi mở ra cô đã đứng hình vài giây, anh mua nhiều thế để làm gì chứ?
“Nhiều sao? Tôi nghĩ không nhiều chứ, chẳng phải con gái các cô mỗi lần đến tháng đều là bảy ngày sao? Mua bảy bịch dùng cho bảy ngày là đúng rồi.” Ngồi trên xe quay về Tần gia, Tần Đình Danh nhìn thấy những dòng tin nhắn cô trả lời lại thì khá ngạc nhiên, bất ngờ và có chút khó hiểu khi cô bảo một bịch là đủ rồi, một bịch chỉ dùng cho một ngày thì làm sao mà đủ chứ?
Nhìn thấy Tần Đình Danh nhắn lại, Đỗ Huệ Di mới tá hỏa khi biết anh hiểu lầm, mỗi lần tới tháng con gái đều dùng một bịch băng vệ sinh trong một ngày hèn gì anh mua tận bảy bịch cho cô, nếu anh là con gái thì cô còn có thể giải thích cho anh nghe tận tình, kĩ càng nhưng anh lại là đàn ông, con trai nên cô thật sự không biết phải giải thích như thế nào?
“Khi con gái đến tháng, một ngày không dùng đến một bịch đâu ạ, không nhiều như thế anh mua tận bảy bịch chắc tôi phải dùng khoảng hơn hai, ba tháng đấy.” Cô chỉ có thể giải thích như thế cho anh mà thôi.
Lạc Thu Thủy thấy Đỗ Huệ Di đang nhắn tin cho ai đó với vẻ mặt khá phong phú, cô hiếu kì cất tiếng hỏi: “Huệ Di! Cậu nhắn tin cho ai mà mặt cậu đầy biểu cảm, sắc thái vậy?”
Đỗ Huệ Di tắt điện thoại, quay sang nhìn Lạc Thu Thủy và Lạc Thu Tử: “Thu Thủy! Thu Tử! Tớ cảm thấy hình như Tần Đình Danh đã có tình cảm với tớ rồi, bây giờ anh ta thể hiện ra khá rõ rệt luôn đấy, ánh mắt nhìn tớ khác hẳn lúc trước.”
“Chẳng phải như vậy rất tốt sao? Nếu Tần Đình Danh thật sự yêu cậu thì kế hoạch của cậu đã thành công được một nửa rồi.” Lạc Thu Thủy không nhanh không chậm đáp lại Đỗ Huệ Di.
“Không phải, ý của tớ chính là lúc trước anh ta luôn giữ thái độ lạnh lùng, vẻ mặt như cả thế giới đang nợ tiền anh ta vậy nhưng đùng một cái lại thay đổi một cách chóng mặt khiến tớ cảm giác chuyện này có gì đó rất lạ, không đơn giản.” Đỗ Huệ Di cứ cảm thấy chuyện này nó sao sao ấy, khiến cô không ngừng nghi ngờ.
“Cậu cứ thích suy nghĩ nhiều làm gì, bây giờ Tần Đình Danh đã có tình cảm với cậu rồi, cậu chỉ cần tấn công nhiều hơn khiến anh ta yêu cậu, tin tưởng cậu vô điều kiện là thành công.” Lạc Thu Tử không suy nghĩ nhiều như Đỗ Huệ Di, cô chỉ cần biết Tần Đình Danh đã bắt đầu có tình cảm với Đỗ Huệ Di, kế hoạch trả thù sẽ mau chóng kết thúc.
Đỗ Huệ Di gật gù, không suy nghĩ nhiều nữa trước mắt kế hoạch trả thù của cô xem như đã thành công được một nửa, cho dù sau này có phát sinh thêm chuyện gì thì cũng là chuyện sau này, nhất định sẽ có cách giải quyết.
- ------------------------------------------
Mộ gia
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Đỗ Huệ Di reo vang khắp phòng, cô nhíu chặt đôi mày hai tay quơ quơ tìm điện thoại, mắt vẫn nhắm tịt nghe máy, bên kia giọng nói của Lạc Thu Thủy ngay lập tức cất lên: “Huệ Di! Cậu đã đọc tin tức chưa? Tập đoàn Mạc thị đã bị phá sản rồi đấy, không những như thế toàn bộ tài sản của Mạc gia cũng đã không còn, toàn bộ người của Mạc gia đều không còn gì và bây giờ cũng không biết ở đâu.”
“Cậu nói sao? Phá sản?” Đỗ Huệ Di vừa nghe tin tức giật gân, bất ngờ như thế thì tỉnh ngủ hẳn, cô ngồi bật dậy mở laptop lên xem tin tức, quả thật Mạc thị đã phá sản rồi: “Là ai đã làm thế? Hà Lâm sao?”
“Không phải, là Tần Đình Danh đã làm, cậu có biết lý do tại sao anh ta đột nhiên lại làm như thế không?” Lạc Thu Thủy không nhanh không chậm đáp lại, trong lòng bỗng có một câu hỏi to đùng là tại sao Tần Đình Danh lại làm thế? Chỉ trong một đêm đã khiến cho Mạc gia không còn gì: “Không lẽ là vì cậu? Anh ta đã biết chuyện gì rồi sao?”
“Tớ không rõ, chắc là do anh ta không thích Mạc Kiều Nhiên nên mới làm thế, tớ sẽ tìm cơ hội hỏi rõ chuyện này, bây giờ tớ cúp máy đây.” Mày Đỗ Huệ Di không ngừng cau chặt, nét mặt vô cùng nghiêm túc, cô tắt điện thoại, chăm chú đọc tin tức, tuy cô không biết nguyên nhân tại sao Tần Đình Danh lại làm thế nhưng điều cô không thể ngờ hơn đó chính là anh thật sự rất tuyệt tình, một đường lui cho Mạc gia anh cũng không chừa, một khi đã ra tay thì không để cho người khác sống sót được.