Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Tại một tầng hầm tối tăm, Tần Đình Danh cùng Tôn Nam xuất hiện những người đứng ở đấy đồng loạt khom người cúi chào anh một cách cung kính, Tôn Nam nhìn bọn họ rồi lên tiếng hỏi: “Hắn ta đâu?”
“Hắn đang được chúng thuộc hạ dạy dỗ ở bên kia ạ.” Thuộc hạ của Tần Đình Danh nhanh chóng dẫn anh đi đến nơi giam kẻ đã ám sát Đỗ Huệ Di.
Kẻ ám sát ấy bị những thuộc hạ của Tần Đình Danh đánh cho thừa sống thiếu chết, thấy anh bước đến tất cả bọn họ đều dừng tay lại, cúi người nghiêm túc chào anh: “Thiếu gia!”
Người đàn ông nằm dưới đất máu me khắp người từ từ bò đến dưới chân của Tần Đình Danh, ôm lấy chân của anh van xin: “Xin hãy tha cho tôi, tôi không biết gì hết, tôi chỉ nhận tiền rồi làm theo những gì mà bọn họ sai khiến thôi.”
Tần Đình Danh lạnh lùng, dứt khoát, vô tình đá mạnh người đàn ông ấy ra khiến ông ta văng mạnh vào tường, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ của anh cất lên: “Nói! Người đưa tiền sai khiến cậu ám sát là ai?”
“Tôi…tôi không dám nói, nếu tôi nói ra thì cả gia đình tôi đều sẽ gặp chuyện, tôi không thể nói.” Người đàn ông lắc đầu sợ hãi, có đánh chết anh ta cũng không dám nói ra nếu dám hó hé gia đình anh ta chắc chắn sẽ chết.
Thuộc hạ mang ghế đến, Tần Đình Danh ngồi xuống, ánh mắt liếc sang nhìn Tôn Nam, hiểu ý Tôn Nam ngồi khụy xuống nhìn người đàn ông đang khổ sở, sợ hãi nằm dưới đất kia, lãnh đạm lên tiếng: “Anh có biết người anh đang đắc tội là ai không? Người anh đắc tội chính là người của Tần gia đấy, tôi cho anh cơ hội cuối cùng hãy mau nói ra kẻ đứng đằng sau đi.”
Anh ta sợ xanh cả mặt mày khi biết người mình động đến chính là Tần gia, trong hắc đạo ai chẳng biết đắc tội ai còn có thể sống chứ đắc tội Tần gia thì chỉ có con đường chết, anh ta hoảng loạn bò đến dưới chân Tần Đình Danh, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, xin hãy tha cho tôi, người đưa tiền sai khiến tôi ám sát cô gái đó là người của Mạc gia, tôi chỉ biết như vậy thôi, ngoài chuyện này tôi không biết gì nữa hết.”
“Mạc gia?” Tần Đình Danh cau chặt đôi mày có chút bất ngờ khi biết người đừng sau là Mạc gia, Đỗ Huệ Di và Mạc gia không thù không oán tại sao lại muốn giết cô chứ? Chẳng lẽ là vì Mạc Kiều Nhiên? Anh đứng dậy quay người rời đi, Tôn Nam vội vàng đi theo phía sau của anh. Vừa đi anh vừa cất giọng nói với Tôn Nam: “Cậu hãy mau điều tra lý do tại sao Mạc gia lại cho người ám sát Tiểu Di, còn nữa chậm nhất là đến sáng mai tôi phải nghe được tin Mạc thị phá sản, Mạc gia biến mất không còn chỗ đứng nữa.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ, tôi sẽ ngay lập tức đi làm ngay.” Tôn Nam gật đầu tuân lệnh, cảm thấy Mạc gia quá xui xẻo động đến ai không động lại động đến Đỗ Huệ Di người mà Tần Đình Danh yêu.
- ------------------------------------------
Buổi tối, Lạc Thu Tử hẹn Đỗ Huệ Di đợi ở trung tâm mua sắm, cô đã đến nhưng chẳng thấy ai đâu vừa định lấy điện thoại ra điện thì Lạc Thu Tử xuất hiện, nét mặt vui vẻ, cười mỉm lên tiếng nói với Đỗ Huệ Di: “Hôm nay, tớ có mang đến cho cậu một bất ngờ đây.”
Đỗ Huệ Di nhướng mày ngạc nhiên, chờ đợi xem bất ngờ mà Lạc Thu Tử dành cho mình là gì, bỗng từ phía sau của cô có ai đó đánh nhẹ lên vai, quay người lại đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên, sững sốt khi thấy Lạc Thu Thủy và Hà Lâm đứng trước mặt của mình, khóe môi cô ngay tức khắc cau lên: “Thu Thủy? Hà Lâm? Hai người về từ khi nào vậy, sao không báo gì hết?”
“Tớ muốn cho cậu một bất ngờ mà báo gì chứ.” Lạc Thu Thủy khoác tay lên vai của Đỗ Huệ Di thích thú nói, cô giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói tiếp: “Bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, chúng ta hãy đi đến quán bar chơi một chút đi.”
Đỗ Huệ Di vốn định từ chối, cô không thích vào những nơi như quán bar nhưng chưa kịp từ chối thì đã bị Lạc Thu Thủy và Hà Lâm kéo đi lên xe.
Quán bar Lovers
Trong phòng VIP, Lục Dĩ Tường ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai Tần Đình Danh, nhếch môi cười nhẹ cất tiếng: “Đình Danh! Cậu cũng ghê quá rồi đấy, vừa biết Mạc gia là kẻ đứng sau liền cho người khiến Mạc gia biến mất, Mạc thị phá sản, xem ra vị trí của Đỗ Huệ Di trong lòng cậu vô cùng quan trọng, đặc biệt không ai có thể thay thế được rồi.”
Tần Đình Danh uống một ngụm rượu vang, tay cầm ly rượu đôi mắt nhìn vào ly rượu trên tay, không nhanh không chậm lên tiếng: “Cô ấy là giới hạn của tôi, chỉ cần động vào Tiểu Di cho dù đó là chuyện nhỏ thì cũng thành chuyện lớn, tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương gì đến cô ấy.”
Dạ Thành Đông khẽ cười một tiếng, cất giọng nói với Tần Đình Danh: “Lúc trước cậu nói bọn tôi si tình quá mức, nhiều chuyện cứ làm quá lên bây giờ tôi thấy cậu cũng không khác gì bọn tôi, không chừng còn hơn nữa đấy. Năm người đàn ông chúng ta chuyện gì cũng có thể dứt khoát, vô tình nhưng chỉ riêng chuyện tình cảm là không thể, chúng ta đều bại dưới hai chữ tình yêu.”
Tần Đình Danh bật cười, cảm thấy Dạ Thành Đông nói rất đúng, anh thật sự bại dưới một thứ gọi là tình yêu, bây giờ nghĩ lại thật ra anh đã bị dưới hai chữ này từ mười bốn năm trước rồi kể từ khi anh gặp cô. Anh đứng dậy nói với mọi người: “Tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát.”
Đến nhà vệ sinh, Tần Đình Danh bị người khác đụng trúng, đưa mắt nhìn anh bất ngờ, kinh ngạc khi thấy người đụng vào mình chính là Đỗ Huệ Di, cô cũng kinh ngạc không kém: “Chủ tịch?!”
Nhìn thấy hai tay của Đỗ Huệ Di đang che che gì đó phía sau, Tần Đình Danh chỉ chỉ hỏi cô: “Cô đang giấu gì phía sau vậy?”
Đỗ Huệ Di lắc lắc đầu, ngay lập tức đáp lại: “Không có gì thưa chủ tịch, tôi xin phép đi vào nhà vệ sinh trước đây.”
Cảm thấy cô có gì đó kì lạ, Tần Đình Danh liền kéo tay cô lại, anh tròn mắt khi thấy phía sau váy của cô có một vết máu nhỏ, anh hiểu ra mọi chuyện thì có hơi lúng túng: “Thì ra cô...cô hãy đi vào trong nhà vệ sinh đợi đi, tôi giúp cô đi mua.”
Chưa kịp phản ứng thì Tần Đình Danh đã đi mất, Đỗ Huệ Di nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, cô hoàn hồn nhận ra vấn đề thì há hốc miệng, cả kinh đường đường là một chủ tịch của Tần thị lại giúp cô đi mua băng vệ sinh sao? Không đùa đấy chứ, có khi nào anh đang trêu chọc cô không? Muốn biết anh có đùa không thì chờ đợi sẽ biết thôi, nếu anh thật sự giúp cô thì đó quả thật là chuyện kinh thiên động địa.
“Hắn đang được chúng thuộc hạ dạy dỗ ở bên kia ạ.” Thuộc hạ của Tần Đình Danh nhanh chóng dẫn anh đi đến nơi giam kẻ đã ám sát Đỗ Huệ Di.
Kẻ ám sát ấy bị những thuộc hạ của Tần Đình Danh đánh cho thừa sống thiếu chết, thấy anh bước đến tất cả bọn họ đều dừng tay lại, cúi người nghiêm túc chào anh: “Thiếu gia!”
Người đàn ông nằm dưới đất máu me khắp người từ từ bò đến dưới chân của Tần Đình Danh, ôm lấy chân của anh van xin: “Xin hãy tha cho tôi, tôi không biết gì hết, tôi chỉ nhận tiền rồi làm theo những gì mà bọn họ sai khiến thôi.”
Tần Đình Danh lạnh lùng, dứt khoát, vô tình đá mạnh người đàn ông ấy ra khiến ông ta văng mạnh vào tường, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ của anh cất lên: “Nói! Người đưa tiền sai khiến cậu ám sát là ai?”
“Tôi…tôi không dám nói, nếu tôi nói ra thì cả gia đình tôi đều sẽ gặp chuyện, tôi không thể nói.” Người đàn ông lắc đầu sợ hãi, có đánh chết anh ta cũng không dám nói ra nếu dám hó hé gia đình anh ta chắc chắn sẽ chết.
Thuộc hạ mang ghế đến, Tần Đình Danh ngồi xuống, ánh mắt liếc sang nhìn Tôn Nam, hiểu ý Tôn Nam ngồi khụy xuống nhìn người đàn ông đang khổ sở, sợ hãi nằm dưới đất kia, lãnh đạm lên tiếng: “Anh có biết người anh đang đắc tội là ai không? Người anh đắc tội chính là người của Tần gia đấy, tôi cho anh cơ hội cuối cùng hãy mau nói ra kẻ đứng đằng sau đi.”
Anh ta sợ xanh cả mặt mày khi biết người mình động đến chính là Tần gia, trong hắc đạo ai chẳng biết đắc tội ai còn có thể sống chứ đắc tội Tần gia thì chỉ có con đường chết, anh ta hoảng loạn bò đến dưới chân Tần Đình Danh, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, xin hãy tha cho tôi, người đưa tiền sai khiến tôi ám sát cô gái đó là người của Mạc gia, tôi chỉ biết như vậy thôi, ngoài chuyện này tôi không biết gì nữa hết.”
“Mạc gia?” Tần Đình Danh cau chặt đôi mày có chút bất ngờ khi biết người đừng sau là Mạc gia, Đỗ Huệ Di và Mạc gia không thù không oán tại sao lại muốn giết cô chứ? Chẳng lẽ là vì Mạc Kiều Nhiên? Anh đứng dậy quay người rời đi, Tôn Nam vội vàng đi theo phía sau của anh. Vừa đi anh vừa cất giọng nói với Tôn Nam: “Cậu hãy mau điều tra lý do tại sao Mạc gia lại cho người ám sát Tiểu Di, còn nữa chậm nhất là đến sáng mai tôi phải nghe được tin Mạc thị phá sản, Mạc gia biến mất không còn chỗ đứng nữa.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ, tôi sẽ ngay lập tức đi làm ngay.” Tôn Nam gật đầu tuân lệnh, cảm thấy Mạc gia quá xui xẻo động đến ai không động lại động đến Đỗ Huệ Di người mà Tần Đình Danh yêu.
- ------------------------------------------
Buổi tối, Lạc Thu Tử hẹn Đỗ Huệ Di đợi ở trung tâm mua sắm, cô đã đến nhưng chẳng thấy ai đâu vừa định lấy điện thoại ra điện thì Lạc Thu Tử xuất hiện, nét mặt vui vẻ, cười mỉm lên tiếng nói với Đỗ Huệ Di: “Hôm nay, tớ có mang đến cho cậu một bất ngờ đây.”
Đỗ Huệ Di nhướng mày ngạc nhiên, chờ đợi xem bất ngờ mà Lạc Thu Tử dành cho mình là gì, bỗng từ phía sau của cô có ai đó đánh nhẹ lên vai, quay người lại đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên, sững sốt khi thấy Lạc Thu Thủy và Hà Lâm đứng trước mặt của mình, khóe môi cô ngay tức khắc cau lên: “Thu Thủy? Hà Lâm? Hai người về từ khi nào vậy, sao không báo gì hết?”
“Tớ muốn cho cậu một bất ngờ mà báo gì chứ.” Lạc Thu Thủy khoác tay lên vai của Đỗ Huệ Di thích thú nói, cô giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói tiếp: “Bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, chúng ta hãy đi đến quán bar chơi một chút đi.”
Đỗ Huệ Di vốn định từ chối, cô không thích vào những nơi như quán bar nhưng chưa kịp từ chối thì đã bị Lạc Thu Thủy và Hà Lâm kéo đi lên xe.
Quán bar Lovers
Trong phòng VIP, Lục Dĩ Tường ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai Tần Đình Danh, nhếch môi cười nhẹ cất tiếng: “Đình Danh! Cậu cũng ghê quá rồi đấy, vừa biết Mạc gia là kẻ đứng sau liền cho người khiến Mạc gia biến mất, Mạc thị phá sản, xem ra vị trí của Đỗ Huệ Di trong lòng cậu vô cùng quan trọng, đặc biệt không ai có thể thay thế được rồi.”
Tần Đình Danh uống một ngụm rượu vang, tay cầm ly rượu đôi mắt nhìn vào ly rượu trên tay, không nhanh không chậm lên tiếng: “Cô ấy là giới hạn của tôi, chỉ cần động vào Tiểu Di cho dù đó là chuyện nhỏ thì cũng thành chuyện lớn, tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương gì đến cô ấy.”
Dạ Thành Đông khẽ cười một tiếng, cất giọng nói với Tần Đình Danh: “Lúc trước cậu nói bọn tôi si tình quá mức, nhiều chuyện cứ làm quá lên bây giờ tôi thấy cậu cũng không khác gì bọn tôi, không chừng còn hơn nữa đấy. Năm người đàn ông chúng ta chuyện gì cũng có thể dứt khoát, vô tình nhưng chỉ riêng chuyện tình cảm là không thể, chúng ta đều bại dưới hai chữ tình yêu.”
Tần Đình Danh bật cười, cảm thấy Dạ Thành Đông nói rất đúng, anh thật sự bại dưới một thứ gọi là tình yêu, bây giờ nghĩ lại thật ra anh đã bị dưới hai chữ này từ mười bốn năm trước rồi kể từ khi anh gặp cô. Anh đứng dậy nói với mọi người: “Tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát.”
Đến nhà vệ sinh, Tần Đình Danh bị người khác đụng trúng, đưa mắt nhìn anh bất ngờ, kinh ngạc khi thấy người đụng vào mình chính là Đỗ Huệ Di, cô cũng kinh ngạc không kém: “Chủ tịch?!”
Nhìn thấy hai tay của Đỗ Huệ Di đang che che gì đó phía sau, Tần Đình Danh chỉ chỉ hỏi cô: “Cô đang giấu gì phía sau vậy?”
Đỗ Huệ Di lắc lắc đầu, ngay lập tức đáp lại: “Không có gì thưa chủ tịch, tôi xin phép đi vào nhà vệ sinh trước đây.”
Cảm thấy cô có gì đó kì lạ, Tần Đình Danh liền kéo tay cô lại, anh tròn mắt khi thấy phía sau váy của cô có một vết máu nhỏ, anh hiểu ra mọi chuyện thì có hơi lúng túng: “Thì ra cô...cô hãy đi vào trong nhà vệ sinh đợi đi, tôi giúp cô đi mua.”
Chưa kịp phản ứng thì Tần Đình Danh đã đi mất, Đỗ Huệ Di nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, cô hoàn hồn nhận ra vấn đề thì há hốc miệng, cả kinh đường đường là một chủ tịch của Tần thị lại giúp cô đi mua băng vệ sinh sao? Không đùa đấy chứ, có khi nào anh đang trêu chọc cô không? Muốn biết anh có đùa không thì chờ đợi sẽ biết thôi, nếu anh thật sự giúp cô thì đó quả thật là chuyện kinh thiên động địa.