Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Đến chiều, Tần Đình Danh khẽ mở mắt, đầu của anh vẫn còn nặng nề vô cùng, liếc mắt xuống giường anh nhìn thấy Đỗ Huệ Di đang chống tay ngủ gậc gà gậc gù, không tự chủ khóe môi anh khẽ cau lên dáng vẻ của Đỗ Huệ Di lúc ngủ như thế trông rất đáng yêu, cô bất chợt ngã xuống giật mình tỉnh giấc thấy anh đã tỉnh lại cô ngay tức khắc nở nụ cười lên tiếng:
“Chủ tịch! Anh tỉnh rồi sao? Thật tốt quá rồi, anh có đói không? Để tôi đi hâm nóng cháo lại cho anh.” Đỗ Huệ Di đứng dậy nhanh chóng đi xuống lầu, vừa bước ra khỏi phòng gương mặt của cô liền đanh lại, bước chân cũng chậm lại.
Tần Đình Danh ngay sau đó bước xuống lầu, ngồi xuống bàn ăn hướng mắt nhìn cô đang hâm nóng cháo, chẳng lẽ cô chăm sóc cho anh từ sáng đến giờ sao? Không nhịn được anh hỏi:
“Lạc Thu Tử! Cô là người đã chăm sóc cho tôi từ sáng đến giờ sao?”
Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu không nhanh không chậm trả lời lại: “Không, trưa tôi mới đến còn lúc sáng là Tôn Nam đã chăm sóc cho chủ tịch.”
Cháo đã hâm xong, Đỗ Huệ Di mang ra đặt xuống bàn cho Tần Đình Danh, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh, khóe môi cong lên, chống cằm khẽ hỏi anh: “Chủ tịch! Lúc nãy tôi thấy anh đang cười với tôi thì phải?”
Mày của Tần Đình Danh hơi nhíu lại khi nhớ lúc nãy quả thật anh đã cười nhưng anh không thừa nhận, lên tiếng đáp lại phủ nhận với cô: “Tôi cười lúc nào chứ? Cô nhìn nhầm rồi đấy.”
“Không, tôi không có nhìn nhầm, lúc nãy rõ ràng đã tôi thấy anh cười với tôi, lúc anh mới vừa tỉnh lại ấy, chắc chắn luôn.” Cô đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn, mắt của cô rất tốt không thể nhìn nhầm được.
Tần Đình Danh không đáp lại, bắt đầu ăn cháo, Đỗ Huệ Di nhìn anh bĩu môi, chắc chắn là có nếu không anh không im lặng như thế. Bỗng nhiên, Đỗ Huệ Di nghe tiếng chuông cửa liền đứng dậy nói với anh: “Để tôi ra xem là ai đến?”
Cô chạy ra xem, nhìn thấy người đứng trước cổng là Phương Thần cô mở cửa ngay cho anh vào, Phương Thần ngạc nhiên, sững sốt khi thấy Đỗ Huệ Di: “Cô làm gì ở đây thế?”
Đỗ Huệ Di khom người chào Phương Thần rồi trả lời: “Chủ tịch bị bệnh, Tôn Nam có chuyện gấp nên tôi đến đây để chăm sóc chủ tịch.”
“Bị bệnh?” Phương Thần tròn mắt, kinh ngạc, trong lòng thốt lên một câu: “Đình Danh mà cũng bị bệnh nữa sao?” Anh bước nhanh vào bên trong xem Tần Đình Danh như thế nào?
Đi vào trong, Phương Thần nhìn thấy Tần Đình Danh đang ngồi ăn, anh tiến đến ngồi xuống, khẽ cau khóe môi lên hỏi Tần Đình Danh với ngữ điệu trêu chọc: “Cậu cũng bị bệnh nữa sao?”
“Tôi là con người.” Tần Đình Dang ngước mặt lên, nheo mắt nhìn Phương Thần, không nhanh không chậm phun ra bốn chữ.
“Đúng, đúng, cậu là con người.” Phương Thần bật cười gật gật đầu, từ khi quen biết Tần Đình Danh đến nay đây là lần đầu tiên anh thấy Tần Đình Danh bị bệnh.
Đỗ Huệ Di xem đồng hồ rồi lên tiếng nói với Tần Đình Danh: “Chủ tịch! Nếu như anh đã khỏe lại rồi thì tôi xin phép về đây ạ.”
“Ừm…” Tần Đình Danh khẽ gật đầu, đầu vẫn gục xuống ăn cháo, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Thấy Đỗ Huệ Di đã rời đi, Phương Thần mới lên tiếng hỏi Tần Đình Danh: “Đình Danh! Theo tôi thấy thì cô trợ lý này của cậu hình như đã thích cậu rồi đấy.”
“Ừm, cô ấy thích tôi.” Tần Đình Danh ừ một tiếng đáp lại, Phương Thần lại được một phen bất ngờ, ngạc nhiên, anh thích thú hỏi Tần Đình Danh: “Cô trợ lý đó đã tỏ tình với cậu rồi sao?”
Tần Đình Danh ừ nhẹ một tiếng: “Và tôi cũng đã từ chối rồi.”
“Tại sao? Tôi thấy cô trợ lý cũng được lắm đấy, không giống những cô lúc trước ăn mặc hở hang, cố tình tiếp cận cậu, chẳng lẽ cậu là vì…” Phương Thần ngân dài câu nói của mình, anh nghĩ lý do từ chối chỉ có một chính là vì cô bé năm xưa, quả thật chấp niệm của Tần Đình Danh đối với cô bé đó quá lớn: “Tôi biết lý do cậu từ chối cô ấy nhưng tôi hỏi thật cậu có từng rung động trước cô trợ lý này không?”
“Có, tôi đã rung động với Lạc Thu Tử nhưng hiện tại tôi vẫn không thể chấp nhận tình cảm của bất cứ cô gái nào hết cho dù Tiểu Di đã không còn.” Tần Đình Danh không ngại thừa nhận với Phương Thần, vẻ mặt anh lộ rõ sự buồn bã, đau lòng khi nhắc đến tiểu thanh mai của mình.
“Không còn? Ý của cậu là…là Tiểu Di của cậu đã chết rồi sao?” Vừa nghe hai chữ không còn Phương Thần giật mình, cau mày hỏi Tần Đình Danh.
Tần Đình Danh gật đầu từ từ cất giọng nói: “Điều không ngờ chính là Tiểu Di đã chết từ mười bốn năm về trước, cô ấy cùng gia đình bị tai nạn xe không ai qua khỏi cả.” Gương mặt của Tần Đình Danh mỗi lúc một trầm xuống: “Chắc cậu cũng đã biết chuyện tôi bị ám sát lúc ở Pháp đúng không? Đó cũng là một phần lý do mà tôi từ chối tình cảm của Lạc Thu Tử, tôi không muốn người con gái mà mình thích chết trước mắt mình.”
“Tôi hiểu, nhưng tôi tin cậu có thể bảo vệ người con gái mà mình yêu chẳng lẽ cậu định cả đời này không yêu ai, không kết hôn với ai sao? Cậu hãy dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình đi, tôi thấy Lạc Thu Tử là một cô gái khá tốt đấy, hãy trân trọng.” Phương Thần gật gù hiểu ý của Tần Đình Danh, những ai trong hắc đạo một khi dính đến tình cảm đều mắc phải nỗi sợ, lo lắng này, sợ một ngày nào đó người mà mình yêu thương chết trước mắt của mình.
Mộ gia
Đang ngồi nghịch điện thoại trên giường, Đỗ Huệ Di nghe tiếng mở cửa cô ngay lập tức nhìn ra, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi thấy Lạc Thu Tử đến, cô nở nụ cười lên tiếng: “Thu Tử? Tại sao đột nhiên cậu lại đến đây?”
Lạc Thu Tử bước vào trong phòng, ngồi xuống giường vui vẻ nói với cô: “Tớ đã xin phép hai bác rồi hôm nay tớ sẽ ở lại đây ngủ cùng với cậu, tiện thể chị của tớ nhờ tớ gửi toàn bộ thông tin của Mạc Kiều Nhiên cho cậu.” Vừa nói Lạc Thu Tử vừa đưa thông tin cho Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di tươi cười nhận lấy, khoác tay lên vai Lạc Thu Tử, hỏi: “Sao hôm nay cậu lại nổi hứng đến đây ngủ với tớ vậy?”
“Cậu còn hỏi nữa sao? Chính là vì cậu bị trúng đạn đấy, tớ đến đây để chăm sóc cho cậu, cậu làm tớ lo lắng chết được.”
Cô cười hì hì, kéo Lạc Thu Tử lại khẽ nói: “Thu Tử! Tớ nói cho cậu nghe một tin vui, tớ cảm thấy hình như Tần Đình Danh đã thích tớ rồi đấy, bình thường anh ta luôn lạnh lùng, mặt như bị liệt vậy nhưng hôm nay anh ta đã cười với tớ đấy.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, cậu hãy mau chóng khiến anh ta yêu cậu sau đó mau mau kết thúc kế hoạch trả thù của cậu đi.” Lạc Thu Tử nghe Đỗ Huệ Di nói thế thì mừng cho bạn mình, cầu mong chuyện trả thù này mau chóng kết thúc chứ cứ kéo dài cô sợ Đỗ Huệ Di lại gặp nguy hiểm gì đó, ở bên cạnh Tần Đình Danh như ở gần hổ có ngày mất mạng như chơi.
“Chủ tịch! Anh tỉnh rồi sao? Thật tốt quá rồi, anh có đói không? Để tôi đi hâm nóng cháo lại cho anh.” Đỗ Huệ Di đứng dậy nhanh chóng đi xuống lầu, vừa bước ra khỏi phòng gương mặt của cô liền đanh lại, bước chân cũng chậm lại.
Tần Đình Danh ngay sau đó bước xuống lầu, ngồi xuống bàn ăn hướng mắt nhìn cô đang hâm nóng cháo, chẳng lẽ cô chăm sóc cho anh từ sáng đến giờ sao? Không nhịn được anh hỏi:
“Lạc Thu Tử! Cô là người đã chăm sóc cho tôi từ sáng đến giờ sao?”
Đỗ Huệ Di khẽ lắc đầu không nhanh không chậm trả lời lại: “Không, trưa tôi mới đến còn lúc sáng là Tôn Nam đã chăm sóc cho chủ tịch.”
Cháo đã hâm xong, Đỗ Huệ Di mang ra đặt xuống bàn cho Tần Đình Danh, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh, khóe môi cong lên, chống cằm khẽ hỏi anh: “Chủ tịch! Lúc nãy tôi thấy anh đang cười với tôi thì phải?”
Mày của Tần Đình Danh hơi nhíu lại khi nhớ lúc nãy quả thật anh đã cười nhưng anh không thừa nhận, lên tiếng đáp lại phủ nhận với cô: “Tôi cười lúc nào chứ? Cô nhìn nhầm rồi đấy.”
“Không, tôi không có nhìn nhầm, lúc nãy rõ ràng đã tôi thấy anh cười với tôi, lúc anh mới vừa tỉnh lại ấy, chắc chắn luôn.” Cô đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn, mắt của cô rất tốt không thể nhìn nhầm được.
Tần Đình Danh không đáp lại, bắt đầu ăn cháo, Đỗ Huệ Di nhìn anh bĩu môi, chắc chắn là có nếu không anh không im lặng như thế. Bỗng nhiên, Đỗ Huệ Di nghe tiếng chuông cửa liền đứng dậy nói với anh: “Để tôi ra xem là ai đến?”
Cô chạy ra xem, nhìn thấy người đứng trước cổng là Phương Thần cô mở cửa ngay cho anh vào, Phương Thần ngạc nhiên, sững sốt khi thấy Đỗ Huệ Di: “Cô làm gì ở đây thế?”
Đỗ Huệ Di khom người chào Phương Thần rồi trả lời: “Chủ tịch bị bệnh, Tôn Nam có chuyện gấp nên tôi đến đây để chăm sóc chủ tịch.”
“Bị bệnh?” Phương Thần tròn mắt, kinh ngạc, trong lòng thốt lên một câu: “Đình Danh mà cũng bị bệnh nữa sao?” Anh bước nhanh vào bên trong xem Tần Đình Danh như thế nào?
Đi vào trong, Phương Thần nhìn thấy Tần Đình Danh đang ngồi ăn, anh tiến đến ngồi xuống, khẽ cau khóe môi lên hỏi Tần Đình Danh với ngữ điệu trêu chọc: “Cậu cũng bị bệnh nữa sao?”
“Tôi là con người.” Tần Đình Dang ngước mặt lên, nheo mắt nhìn Phương Thần, không nhanh không chậm phun ra bốn chữ.
“Đúng, đúng, cậu là con người.” Phương Thần bật cười gật gật đầu, từ khi quen biết Tần Đình Danh đến nay đây là lần đầu tiên anh thấy Tần Đình Danh bị bệnh.
Đỗ Huệ Di xem đồng hồ rồi lên tiếng nói với Tần Đình Danh: “Chủ tịch! Nếu như anh đã khỏe lại rồi thì tôi xin phép về đây ạ.”
“Ừm…” Tần Đình Danh khẽ gật đầu, đầu vẫn gục xuống ăn cháo, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Thấy Đỗ Huệ Di đã rời đi, Phương Thần mới lên tiếng hỏi Tần Đình Danh: “Đình Danh! Theo tôi thấy thì cô trợ lý này của cậu hình như đã thích cậu rồi đấy.”
“Ừm, cô ấy thích tôi.” Tần Đình Danh ừ một tiếng đáp lại, Phương Thần lại được một phen bất ngờ, ngạc nhiên, anh thích thú hỏi Tần Đình Danh: “Cô trợ lý đó đã tỏ tình với cậu rồi sao?”
Tần Đình Danh ừ nhẹ một tiếng: “Và tôi cũng đã từ chối rồi.”
“Tại sao? Tôi thấy cô trợ lý cũng được lắm đấy, không giống những cô lúc trước ăn mặc hở hang, cố tình tiếp cận cậu, chẳng lẽ cậu là vì…” Phương Thần ngân dài câu nói của mình, anh nghĩ lý do từ chối chỉ có một chính là vì cô bé năm xưa, quả thật chấp niệm của Tần Đình Danh đối với cô bé đó quá lớn: “Tôi biết lý do cậu từ chối cô ấy nhưng tôi hỏi thật cậu có từng rung động trước cô trợ lý này không?”
“Có, tôi đã rung động với Lạc Thu Tử nhưng hiện tại tôi vẫn không thể chấp nhận tình cảm của bất cứ cô gái nào hết cho dù Tiểu Di đã không còn.” Tần Đình Danh không ngại thừa nhận với Phương Thần, vẻ mặt anh lộ rõ sự buồn bã, đau lòng khi nhắc đến tiểu thanh mai của mình.
“Không còn? Ý của cậu là…là Tiểu Di của cậu đã chết rồi sao?” Vừa nghe hai chữ không còn Phương Thần giật mình, cau mày hỏi Tần Đình Danh.
Tần Đình Danh gật đầu từ từ cất giọng nói: “Điều không ngờ chính là Tiểu Di đã chết từ mười bốn năm về trước, cô ấy cùng gia đình bị tai nạn xe không ai qua khỏi cả.” Gương mặt của Tần Đình Danh mỗi lúc một trầm xuống: “Chắc cậu cũng đã biết chuyện tôi bị ám sát lúc ở Pháp đúng không? Đó cũng là một phần lý do mà tôi từ chối tình cảm của Lạc Thu Tử, tôi không muốn người con gái mà mình thích chết trước mắt mình.”
“Tôi hiểu, nhưng tôi tin cậu có thể bảo vệ người con gái mà mình yêu chẳng lẽ cậu định cả đời này không yêu ai, không kết hôn với ai sao? Cậu hãy dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình đi, tôi thấy Lạc Thu Tử là một cô gái khá tốt đấy, hãy trân trọng.” Phương Thần gật gù hiểu ý của Tần Đình Danh, những ai trong hắc đạo một khi dính đến tình cảm đều mắc phải nỗi sợ, lo lắng này, sợ một ngày nào đó người mà mình yêu thương chết trước mắt của mình.
Mộ gia
Đang ngồi nghịch điện thoại trên giường, Đỗ Huệ Di nghe tiếng mở cửa cô ngay lập tức nhìn ra, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi thấy Lạc Thu Tử đến, cô nở nụ cười lên tiếng: “Thu Tử? Tại sao đột nhiên cậu lại đến đây?”
Lạc Thu Tử bước vào trong phòng, ngồi xuống giường vui vẻ nói với cô: “Tớ đã xin phép hai bác rồi hôm nay tớ sẽ ở lại đây ngủ cùng với cậu, tiện thể chị của tớ nhờ tớ gửi toàn bộ thông tin của Mạc Kiều Nhiên cho cậu.” Vừa nói Lạc Thu Tử vừa đưa thông tin cho Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di tươi cười nhận lấy, khoác tay lên vai Lạc Thu Tử, hỏi: “Sao hôm nay cậu lại nổi hứng đến đây ngủ với tớ vậy?”
“Cậu còn hỏi nữa sao? Chính là vì cậu bị trúng đạn đấy, tớ đến đây để chăm sóc cho cậu, cậu làm tớ lo lắng chết được.”
Cô cười hì hì, kéo Lạc Thu Tử lại khẽ nói: “Thu Tử! Tớ nói cho cậu nghe một tin vui, tớ cảm thấy hình như Tần Đình Danh đã thích tớ rồi đấy, bình thường anh ta luôn lạnh lùng, mặt như bị liệt vậy nhưng hôm nay anh ta đã cười với tớ đấy.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, cậu hãy mau chóng khiến anh ta yêu cậu sau đó mau mau kết thúc kế hoạch trả thù của cậu đi.” Lạc Thu Tử nghe Đỗ Huệ Di nói thế thì mừng cho bạn mình, cầu mong chuyện trả thù này mau chóng kết thúc chứ cứ kéo dài cô sợ Đỗ Huệ Di lại gặp nguy hiểm gì đó, ở bên cạnh Tần Đình Danh như ở gần hổ có ngày mất mạng như chơi.