Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chiếc xe hơi màu đen lái vụt qua hai con người đang đứng đó, cửa kính màu đen không thể biết người bên trong kia là ai.
Cô vội rút tay ra khỏi tay Thanh Duy, cô chưa từng nghĩ đến việc có bất cứ một mối quan hệ nam nữ với bất kì ai. Cô không có thời gian, không có điều kiện và càng không hề thích bất cứ nam nhân nào. Ngọc Hân lắc đầu nhìn Thanh Duy mà nói:” Nhưng tôi không thích cậu.”
- Tôi sẽ theo đuổi cậu.
Cô quay đầu lại mà nói:” Tùy cậu.”
Về đến nhà, giờ này Ngọc Diệp vẫn chưa đi học về nên cô tranh thủ nấu một bữa cơm cho em gái. Con bé hằng ngày đều phải ra ngoài ăn vì cô không có thời gian chăm sóc, con bé lại còn quá nhỏ để lo việc bếp núc. Cô vừa chiên trứng vừa hát, những bài hát dân ca mà mẹ cô từng hát cho cô nghe khi bé… trong lòng vô cùng hạnh phúc khi nhớ lại.
- Xem ra tâm trạng cô hôm nay vui như vậy. - Một giọng nói từ phía sau vọng vào.
Ngọc Hân khẽ giật mình, làm rơi chiếc đũa xuống đất khi nhận ra giọng nói đó. Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Uy Phong đang đứng trước cửa nhà.
- Anh đến đây làm gì?
Uy Phong không đáp, ngồi vào bàn bắt đầu rót nước từ trong bình ra mà uống một hơi dài:” Cũng không có gì, tiện đường đi ngang qua vào xin ngụm nước.”
- Uống xong có thể đi.
- Tiện thể xin bát cơm. - Uy Phong cười cười, hai mắt ánh hớn hở.
- Anh không phải chỉ thích ăn ở nhà hàng lớn sao, thích uống rượu tây và ăn bằng dao nĩa sao? Nơi này không hợp với anh, mời anh về cho. - Ngọc Hân xua đuổi.
- Có nhiều thứ ăn mãi cũng ngán mà muốn đổi khẩu vị. Cô xem kiểu học sinh tiểu học như cô tôi cũng có thể nuốt trôi mà. - Bắt đầu châm chọc.
Ngọc Hân bắt đầu đỏ mặt khi hắn ta nhắc lại chuyện đó, nhưng anh ta đang nói sự thật… cô chính là bán thân mình để đổi lấy những đồng tiền kia.
- Bỏ ra 5k đô la để cố gắng nuốt trôi ư… xem ra anh thật biết cách kinh doanh. - Cô đáp. - Uy Phong, anh biết không… Phong Vũ vào tay anh trước sau cũng phá sản. - Là cô đang trù cho nhà họ Uy sạt nghiệp.
- Cô. - Uy Phong tức giận, cô ta nói vậy chính là chê bai năng lực của anh ư. - Gương mặt cô, có chuyện gì đã xảy ra. - Khi anh nhìn thấy gương mặt trực tiếp của cô, đôi mắt anh nheo lại nhìn vết thương trên trán đưa bàn tay mình như muốn chạm vào để nhìn cho rõ
- Không được động vào tôi. - Ngọc Hân hét lên.
- Là bị đánh. - Uy Phong không để tâm đến lời cô.
- Không liên quan đến anh, cút đi. - Cô lùi một bước.
- Yên nào. - Uy Phong giữ yên đầu Ngọc Hân nhìm chằm chằm vào vết thương lại nói. - Tủ đựng đồ y tế để ở đâu. - Noi xong mới sực nhớ ra ngôi nhà này chắc có lẽ chẳng có những thứ đó. - Đợi một lát.
Không để Ngọc Hân đáp thì anh đã rời bước ra khỏi cửa nhà, cô đứng đó nhìn Uy Phong… hành động của anh ta thật kì lạ, lúc nắng lúc mưa thất thường.
Chưa đầy 10p sau thì Uy Phong quay về, trên tay cầm một túi nilong màu đen. Bên trong là bông gòn và thuốc đỏ, nhìn Ngọc Hân mà nói:” Vết thương trên trán cô không phải nhỏ đâu, phài sát trùng nếu không sẽ để lại thẹo.”
- Tôi không cần anh phải làm như vậy. - NGọc Hân quay mặt đi.
- Cứng đầu. - Uy Phong đứng đối diện cô, anh bắt đầu sát trùng vết thương cho cô bằng bông gòn… anh nhìn vào vết thương trên trán nhưng nhận được ánh mắt Ngọc Hân cũng đang nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau… là Ngọc Hân đang không hiểu vì sao Uy Phong lại trở nên như vậy, hôm nay anh ta bị ai nhập vào hay sao. Còn anh, chạm vào ánh mắt kia… khiến trái tim anh đập mạnh. Uy Phong không làm chù được cảm xúc, tức giận với cảm giác lạ kì trong cơ thể liền quăng miếng bông gòn trên tay lên bàn mà lạnh giọng.
- Cô tự mình mà làm lấy.
- Tôi có nhờ anh sao? - Cuối cùng cũng lộ nguyên hình.
- Tôi nghe nói Đại Uy có suất học bổng dành cho cô, vì sao lại từ chối. - Uy Phong dò hỏi.
- Tôi không thích. - Ngọc Hân vừa bôi thuốc lên trán vừa nói. - Nói thẳng ra chính là tôi ghét phải nhìn thấy anh.
- Môi trường ở Đại Uy rất tốt, sẽ không có những chuyện như vừa xảy ra với cô. - Uy Phong nhúng vai nói. - Vả lại học bổng cho những học sinh ưu tú ở Đại Uy rất cao.
- Tôi không quan tâm.
Uy Phong đang muốn thuyết phục Ngọc Hân đến Đại Uy học theo học bỗng mà anh đã cố tình sắp xếp cho cô. Vậy mà cô ta lại từ chối, Thanh Duy cũng từ chối… anh chính là không muốn hai người này có cơ hội ở cạnh nhau. Nếu cả ba bọn họ đều đến Đại Uy, sẽ dễ dàng kiểm soát hơn.
Chưa biết dùng cách nào để thuyết phục Ngọc Hân, biết chắc chắn rằng càng cưỡng ép thì cô gái này càng làm ngược lại… anh đang suy nghĩ thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân đi vào bên trong.
- Chị Hai. - Ngọc Diệp đầu tóc rối bời, trên người đầy vết bầm với đôi mắt đỏ hoe bước vào.
- Có chuyện gì vậy, ai đã khiến em ra thế này. - Ngọc Hân lo lắng nói.
- Chị… bọn chúng trêu em là mồ côi. - Ngọc Diệp khóc lớn. - Còn nói sẽ có người đưa em vào cô nhi viện…Chị hai, chị sẽ không đưa em vào cô nhi viện phải không? Chị sẽ ở bên em phải không… bọn chúng dù có đánh em đau như thế nào em cũng nói rằng em còn có chị hai, em không phải đứa mồ côi.
Ngọc Hân ôm em gái vào lòng, vì sao những đứa trẻ kia lại độc mồm độc miệng như vậy… đứa em ngoan ngoãn hiền lành của cô có làm gì nên tội.
- Ngọc Diệp, tin chị đi… em còn chị hai mà, sẽ không ai có thể đưa em đi xa chị được.
Uy Phong đi về phía hai chị em, anh đưa bàn tay nắm lấy tay Ngọc Diệp, nhìn vết bầm trên tay cô bé sau đó đưa môi lên mà thổi vào nhẹ nhè:” Em có muốn chuyển trường không, một ngôi trường sẽ không ai trêu chọc hay ức hiếp em.”
Ngọc Diệp gật đầu, cô bé rất sợ đến trường gặp những người bạn hằng ngày đều mang cô bé tra trêu chọc.
- Ngọc Hân, nếu cô muốn tốt cho em gái hãy đưa Ngọc Diệp đến tiểu học Đại Uy…
- Học phí ở Đại Uy bao nhiêu, không phải anh không biết. - Ngọc Hân lườm anh.
- Nếu cô chịu chuyển đến Đại Uy học, việc của Ngọc Diệp tôi sẽ lo liệu… cô quên tôi là ai sao?
- Vì sao anh muốn tôi đến đó?
- Cô quên rồi sao, tôi đã từng nói… tôi rất thích trêu đùa cô.
Ngọc Hân nhìn vào vết thương trên người Ngọc Diệp… cô không muốn em gái mình phải chịu cảnh bị ức hiếp như bản thân cô. Quay sang nhìn Uy Phong mà nói:” Được, tôi sẽ đến học ở Đại Uy.”
Chỉ trong một ngày, thủ tục của cô và Ngọc Diệp đã được chuyển vào Đại Uy nhanh nhất. Đồng phục của trường nổi tiếng có khác, nó được làm bằng chất liệu vải ngoại nhập từng đường mai mũi chỉ rất chắc chắn. Cô tự soi mình trong gương với bộ đồng phục mới, biết nơi đó có Uy Phong cũng sẽ chẳng vui vẻ gì, nhưng cô biết trung học Đại Uy rất nổi tiếng và tất cả học viên đều có khả năng vào các trường đại học danh tiếng.
Đưa Ngọc Diệp đến trường tiểu học Đại Uy cách đó không xa lắm, trên chiếc xe đạp cũ cô bước vào ngôi trường mới với bao nhiêu ánh mắt nhìn kì lạ của mọi người. Điều này cũng không lạ với cô, cô đi đến đâu chẳng phải là sinh vật lạ.
Có thể nói bãi gửi xe nơi này không có lấy một chiếc xe đạp… mà chỉ toàn xe hơi hoặc vài chiếc mô tô, đúng là lạc vào thế giới của những cô chiêu cậu ấm. Khi bước ra khỏi tầng hầm gửi xe, mọi người đang tụ tập ở phía cổng trường rất đông, cô cũng tò mò bước ra xem có việc gì.
Đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt, trên xe là một nam sinh bước xuống với cặp kính mát còn đeo trên gương mặt. Áo sơ mi bỏ ngoài quần, không mặc chiếc áo vest đồng phục mà vắt ngang trên vai, chiếc cặp sách lại vác phía sau lưng như nặng nhọc lắm. Cộng thêm là tiếng reo hò của các cô nữ sinh, Ngọc Hân tất nhiên vừa mới đến nên không hề biết nam sinh kia là ai, và tất nhiên điều đó cũng không thu hút cô… cô quay lưng bỏ đi để tìm lớp của mình đang nằm ở vị trí nào trong ngôi trường quá rộng lớn này.
- Chào cô, em là Ngọc Hân ạ. - Cô mang đơn nhập học đến phòng hiệu trưởng, vất vả lắm mới tìm được nơi này.
- À, thì ra đây là Ngọc Hân tài giỏi của trung học AK. Chào mừng em đến với Đại Uy, hy vọng em sẽ nhanh chóng quen với môi trường này. - Cô hiệu trưởng mỉm cười nói.
- Dạ, em xin phép về lớp ạ.
- Thầy Long, Ngọc Hân mới đến có lẽ chưa quen đường đi… thầy hướng dẫn em ấy giúp tôi.
- Vâng, thưa hiệu trưởng.
Thầy Long là thầy giáo dạy thể dục kiêm luôn tổng phụ trách của nhà trường, đưa Ngọc Hân giới thiệu một chút về các nơi cần biết sau đó liền đưa cô về lớp của mình. Thật là may mắn cho cô, cô nghĩ có lẽ sẽ khó khăn lắm để tìm ra lớp học nào ngờ được thầy đưa đến tận nơi.
- Em cảm ơn thầy. - Cô cuối đầu nói.
- Không có gì, là nhiệm vụ của thầy. Em vào lớp đi.
Lớp cô học là lớp 12B. Bỗng dưng trong lòng lại suy nghĩ, Uy Phong có học lớp này không nhỉ.
- Thầy có thể cho em hỏi một chút ạ.
- Em có gì thắc mắc sao?
- Em muốn hỏi Uy Phong, cậu ấy học lớp nào ạ.
- Đúng là con gái, ai cũng muốn biết về Uy Phong… cậu ấy học lớp 12A, nhưng rất ít khi đến trường… chỉ xuất hiện vào những ngày thi thôi.
- Không phải như thầy nghĩ đâu ạ. - Ngọc Hân xấu hổ nói. - Chào thầy, em vào lớp.
Khi cô vừa bước chân vào lớp, có một chút bất ngờ… đây là lớp học ư, nó còn đẹp hơn cả phòng hiệu trưởng.
- Đây rồi, bạn mới mà cô vừa nhắc đến. - Cô giáo chủ nhiệm niềm nở. - Em tự giới thiệu về mình đi.
- Em chào cô, chào các bạn. - Ngọc Hân đáp. - Mình là Ngọc Hân, vừa mới chuyển từ trung học AK đến đây, mong các bạn giúp đỡ.
Bên dưới mọi người chú ý về thành viên mới, nhưng không ai lên tiếng cho đến khi một cánh tay giơ lên… sau đó đứng lên nhìn về Ngọc Hân mà nói:” Thưa cô, em muốn lên phòng y tế.”
- Mới vào lớp đã muốn lên phòng ý tế sao? - Cô chủ nhiệm nhìn về phía nam sinh kia mà nói tiếp. - Được rồi, em đi đi.
Nam sinh kia đứng lên, Ngọc Hân nhận ra đó chính là nam sinh đi chiếc xe màu đỏ khi nãy… hắn ta đi ngang qua phía cô, ánh mắt vẫn nhìn cô không dời… đến khi đi đến gần cô hơn, mắt hắn ta nháy một cái rồi cười nữa miệng bước qua cô. Cô hơi ngỡ người… cô và hắn ta có quen nhau sao.
- Em về chổ ngồi đi… là vị trí cuối lớp. - Cô giáo chỉ về chiếc ghế còn trống duy nhất, đó là vị trí gần tên lập dị khi nãy.
- Dạ. - Cô đi về chổ ngồi của mình bắt đầu ngày học đầu tiên.
Suốt cả buổi học cô nhìn về phía tên lập dị khi nãy, hắn ta vì sao lên phòng y tế lâu như vậy vẫn chưa quay lại… cho đến khi ra về cũng không thấy hắn quay lại. Điều kì lạ là tất cả thành viên trong lớp đều không quan tâm đến điều đó, đến giờ ra về cũng bỏ về cả… cặp sách của tên đó vẫn còn trong lớp học.
Suy nghĩ mãi không ra, nhìn lại thì chỉ còn một mình mình trong cái lớp học xa lạ này. Đúng là một ngôi trường chuyên, mọi người đều chỉ chú tâm học mà không quan tâm đến xung quanh. Cô thu dọn tập sách vào trong cặp, khi cô đi ra đến cửa lớp thì nhìn thấy tên lập dị đang bước vào.
Cô lùi một bước nhường đường cho hắn ta, hắn ta bước vào chặn ngang cánh cửa… ánh mắt nhìn Ngọc Hân mà nói:” Cậu… là bạn gái của Uy Phong đó sao.”
Ngọc Hân hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của người mà cô nghĩ đáng ra là làm sao có thể biết cô chỉ là có quen biết với Uy Phong.
- Không phải. - Ngọc Hân đáp. - Cậu tránh đường đi, tôi muốn ra về.
Hắn ta không nghe lời cô nói, đôi môi nhếch cười tiến về đối diện cô… hắn ta nhìn cô như muốn ăn thịt cô vậy… hắn càng tiến thì cô càng lùi, cho đến khi bến cửa sổ thì đã bị chặn lại. Hắn ta nhìn thấy Uy Phong đang nhìn về phía họ, đôi môi lại nhếch lên cười đầy thách thức, đưa đôi môi mình khẽ nói:” Cô nghĩ sao, nếu tôi hôn bạn gái của hắn ta nhỉ.”
- Tôi đã nói, tôi không phải bạn gái anh ta. - Cô hơi rung lên mà đáp.
Bàn tay hắn ta vờ đưa lên bờ má của cô, bàn tay còn lại chặn đường không cho cô tẩu thoát… Hắn ta hơi cuối mặt lại gần Ngọc Hân, cô càng né sang một bên trong lo lắng… cái tên chết bằm này muốn dở trò gì.
Cô còn chưa kịp ra tay thì từ phía sau, Uy Phong đã tiến đến nhanh như cắt kéo tên lập dị kia ra khỏi cô… một cú đấm vào gương mặt hơi gầy gò và có làn da trắng bệt. Hắn ta ngã xuống nền nhà, không chịu đứng dậy chỉ cười lớn.
- Nó chưa làm gì cô chứ. - Uy Phong nắm tay Ngọc Hân hỏi.
Cô lắc đầu.
- Đi thôi. - Uy Phong kéo tay cô đi… sau đó dừng lại nhìn về phía tên lập dị mà gằng giọng. - Vũ, nếu cậu còn dám động đến cô ấy… không chỉ là một cú đấm đâu.
Cô bị anh lôi đi… Ngọc Hân có nhìn qua người đang nằm dưới sàn, trông hắn có nét mặt rất đáng thương.
- Lần sau, cô đừng ở nơi nào một mình với tên đó. - Uy Phong nói.
Cô kéo tay mình ra khỏi tay Uy Phong, sau đó đáp:” Hắn ta là ai.”
- Là ai không quan trọng, hãy quên chuyện hôm nay đi… tôi sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai động vào bất cứ thứ gì trên người cô, Ngọc Hân.”
Câu nói của Uy Phong… khiến cô hơi bối rối...
- Đồ điên. - Cô đáp, rồi quay lưng bước đi...
- Nhớ lời tôi căn dặn đó, không được nói chuyện với tên đó...
Cô vừa dắt chiếc xe ra cổng trường thì chiếc xe hơi màu đỏ lái vụt qua... Ngọc Hân nhìn về chiếc xe hơi kia, có lẽ hai tên này có thâm thù gì đó... nên mới lôi cô ra trút giận.
Cô vội rút tay ra khỏi tay Thanh Duy, cô chưa từng nghĩ đến việc có bất cứ một mối quan hệ nam nữ với bất kì ai. Cô không có thời gian, không có điều kiện và càng không hề thích bất cứ nam nhân nào. Ngọc Hân lắc đầu nhìn Thanh Duy mà nói:” Nhưng tôi không thích cậu.”
- Tôi sẽ theo đuổi cậu.
Cô quay đầu lại mà nói:” Tùy cậu.”
Về đến nhà, giờ này Ngọc Diệp vẫn chưa đi học về nên cô tranh thủ nấu một bữa cơm cho em gái. Con bé hằng ngày đều phải ra ngoài ăn vì cô không có thời gian chăm sóc, con bé lại còn quá nhỏ để lo việc bếp núc. Cô vừa chiên trứng vừa hát, những bài hát dân ca mà mẹ cô từng hát cho cô nghe khi bé… trong lòng vô cùng hạnh phúc khi nhớ lại.
- Xem ra tâm trạng cô hôm nay vui như vậy. - Một giọng nói từ phía sau vọng vào.
Ngọc Hân khẽ giật mình, làm rơi chiếc đũa xuống đất khi nhận ra giọng nói đó. Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Uy Phong đang đứng trước cửa nhà.
- Anh đến đây làm gì?
Uy Phong không đáp, ngồi vào bàn bắt đầu rót nước từ trong bình ra mà uống một hơi dài:” Cũng không có gì, tiện đường đi ngang qua vào xin ngụm nước.”
- Uống xong có thể đi.
- Tiện thể xin bát cơm. - Uy Phong cười cười, hai mắt ánh hớn hở.
- Anh không phải chỉ thích ăn ở nhà hàng lớn sao, thích uống rượu tây và ăn bằng dao nĩa sao? Nơi này không hợp với anh, mời anh về cho. - Ngọc Hân xua đuổi.
- Có nhiều thứ ăn mãi cũng ngán mà muốn đổi khẩu vị. Cô xem kiểu học sinh tiểu học như cô tôi cũng có thể nuốt trôi mà. - Bắt đầu châm chọc.
Ngọc Hân bắt đầu đỏ mặt khi hắn ta nhắc lại chuyện đó, nhưng anh ta đang nói sự thật… cô chính là bán thân mình để đổi lấy những đồng tiền kia.
- Bỏ ra 5k đô la để cố gắng nuốt trôi ư… xem ra anh thật biết cách kinh doanh. - Cô đáp. - Uy Phong, anh biết không… Phong Vũ vào tay anh trước sau cũng phá sản. - Là cô đang trù cho nhà họ Uy sạt nghiệp.
- Cô. - Uy Phong tức giận, cô ta nói vậy chính là chê bai năng lực của anh ư. - Gương mặt cô, có chuyện gì đã xảy ra. - Khi anh nhìn thấy gương mặt trực tiếp của cô, đôi mắt anh nheo lại nhìn vết thương trên trán đưa bàn tay mình như muốn chạm vào để nhìn cho rõ
- Không được động vào tôi. - Ngọc Hân hét lên.
- Là bị đánh. - Uy Phong không để tâm đến lời cô.
- Không liên quan đến anh, cút đi. - Cô lùi một bước.
- Yên nào. - Uy Phong giữ yên đầu Ngọc Hân nhìm chằm chằm vào vết thương lại nói. - Tủ đựng đồ y tế để ở đâu. - Noi xong mới sực nhớ ra ngôi nhà này chắc có lẽ chẳng có những thứ đó. - Đợi một lát.
Không để Ngọc Hân đáp thì anh đã rời bước ra khỏi cửa nhà, cô đứng đó nhìn Uy Phong… hành động của anh ta thật kì lạ, lúc nắng lúc mưa thất thường.
Chưa đầy 10p sau thì Uy Phong quay về, trên tay cầm một túi nilong màu đen. Bên trong là bông gòn và thuốc đỏ, nhìn Ngọc Hân mà nói:” Vết thương trên trán cô không phải nhỏ đâu, phài sát trùng nếu không sẽ để lại thẹo.”
- Tôi không cần anh phải làm như vậy. - NGọc Hân quay mặt đi.
- Cứng đầu. - Uy Phong đứng đối diện cô, anh bắt đầu sát trùng vết thương cho cô bằng bông gòn… anh nhìn vào vết thương trên trán nhưng nhận được ánh mắt Ngọc Hân cũng đang nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau… là Ngọc Hân đang không hiểu vì sao Uy Phong lại trở nên như vậy, hôm nay anh ta bị ai nhập vào hay sao. Còn anh, chạm vào ánh mắt kia… khiến trái tim anh đập mạnh. Uy Phong không làm chù được cảm xúc, tức giận với cảm giác lạ kì trong cơ thể liền quăng miếng bông gòn trên tay lên bàn mà lạnh giọng.
- Cô tự mình mà làm lấy.
- Tôi có nhờ anh sao? - Cuối cùng cũng lộ nguyên hình.
- Tôi nghe nói Đại Uy có suất học bổng dành cho cô, vì sao lại từ chối. - Uy Phong dò hỏi.
- Tôi không thích. - Ngọc Hân vừa bôi thuốc lên trán vừa nói. - Nói thẳng ra chính là tôi ghét phải nhìn thấy anh.
- Môi trường ở Đại Uy rất tốt, sẽ không có những chuyện như vừa xảy ra với cô. - Uy Phong nhúng vai nói. - Vả lại học bổng cho những học sinh ưu tú ở Đại Uy rất cao.
- Tôi không quan tâm.
Uy Phong đang muốn thuyết phục Ngọc Hân đến Đại Uy học theo học bỗng mà anh đã cố tình sắp xếp cho cô. Vậy mà cô ta lại từ chối, Thanh Duy cũng từ chối… anh chính là không muốn hai người này có cơ hội ở cạnh nhau. Nếu cả ba bọn họ đều đến Đại Uy, sẽ dễ dàng kiểm soát hơn.
Chưa biết dùng cách nào để thuyết phục Ngọc Hân, biết chắc chắn rằng càng cưỡng ép thì cô gái này càng làm ngược lại… anh đang suy nghĩ thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân đi vào bên trong.
- Chị Hai. - Ngọc Diệp đầu tóc rối bời, trên người đầy vết bầm với đôi mắt đỏ hoe bước vào.
- Có chuyện gì vậy, ai đã khiến em ra thế này. - Ngọc Hân lo lắng nói.
- Chị… bọn chúng trêu em là mồ côi. - Ngọc Diệp khóc lớn. - Còn nói sẽ có người đưa em vào cô nhi viện…Chị hai, chị sẽ không đưa em vào cô nhi viện phải không? Chị sẽ ở bên em phải không… bọn chúng dù có đánh em đau như thế nào em cũng nói rằng em còn có chị hai, em không phải đứa mồ côi.
Ngọc Hân ôm em gái vào lòng, vì sao những đứa trẻ kia lại độc mồm độc miệng như vậy… đứa em ngoan ngoãn hiền lành của cô có làm gì nên tội.
- Ngọc Diệp, tin chị đi… em còn chị hai mà, sẽ không ai có thể đưa em đi xa chị được.
Uy Phong đi về phía hai chị em, anh đưa bàn tay nắm lấy tay Ngọc Diệp, nhìn vết bầm trên tay cô bé sau đó đưa môi lên mà thổi vào nhẹ nhè:” Em có muốn chuyển trường không, một ngôi trường sẽ không ai trêu chọc hay ức hiếp em.”
Ngọc Diệp gật đầu, cô bé rất sợ đến trường gặp những người bạn hằng ngày đều mang cô bé tra trêu chọc.
- Ngọc Hân, nếu cô muốn tốt cho em gái hãy đưa Ngọc Diệp đến tiểu học Đại Uy…
- Học phí ở Đại Uy bao nhiêu, không phải anh không biết. - Ngọc Hân lườm anh.
- Nếu cô chịu chuyển đến Đại Uy học, việc của Ngọc Diệp tôi sẽ lo liệu… cô quên tôi là ai sao?
- Vì sao anh muốn tôi đến đó?
- Cô quên rồi sao, tôi đã từng nói… tôi rất thích trêu đùa cô.
Ngọc Hân nhìn vào vết thương trên người Ngọc Diệp… cô không muốn em gái mình phải chịu cảnh bị ức hiếp như bản thân cô. Quay sang nhìn Uy Phong mà nói:” Được, tôi sẽ đến học ở Đại Uy.”
Chỉ trong một ngày, thủ tục của cô và Ngọc Diệp đã được chuyển vào Đại Uy nhanh nhất. Đồng phục của trường nổi tiếng có khác, nó được làm bằng chất liệu vải ngoại nhập từng đường mai mũi chỉ rất chắc chắn. Cô tự soi mình trong gương với bộ đồng phục mới, biết nơi đó có Uy Phong cũng sẽ chẳng vui vẻ gì, nhưng cô biết trung học Đại Uy rất nổi tiếng và tất cả học viên đều có khả năng vào các trường đại học danh tiếng.
Đưa Ngọc Diệp đến trường tiểu học Đại Uy cách đó không xa lắm, trên chiếc xe đạp cũ cô bước vào ngôi trường mới với bao nhiêu ánh mắt nhìn kì lạ của mọi người. Điều này cũng không lạ với cô, cô đi đến đâu chẳng phải là sinh vật lạ.
Có thể nói bãi gửi xe nơi này không có lấy một chiếc xe đạp… mà chỉ toàn xe hơi hoặc vài chiếc mô tô, đúng là lạc vào thế giới của những cô chiêu cậu ấm. Khi bước ra khỏi tầng hầm gửi xe, mọi người đang tụ tập ở phía cổng trường rất đông, cô cũng tò mò bước ra xem có việc gì.
Đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt, trên xe là một nam sinh bước xuống với cặp kính mát còn đeo trên gương mặt. Áo sơ mi bỏ ngoài quần, không mặc chiếc áo vest đồng phục mà vắt ngang trên vai, chiếc cặp sách lại vác phía sau lưng như nặng nhọc lắm. Cộng thêm là tiếng reo hò của các cô nữ sinh, Ngọc Hân tất nhiên vừa mới đến nên không hề biết nam sinh kia là ai, và tất nhiên điều đó cũng không thu hút cô… cô quay lưng bỏ đi để tìm lớp của mình đang nằm ở vị trí nào trong ngôi trường quá rộng lớn này.
- Chào cô, em là Ngọc Hân ạ. - Cô mang đơn nhập học đến phòng hiệu trưởng, vất vả lắm mới tìm được nơi này.
- À, thì ra đây là Ngọc Hân tài giỏi của trung học AK. Chào mừng em đến với Đại Uy, hy vọng em sẽ nhanh chóng quen với môi trường này. - Cô hiệu trưởng mỉm cười nói.
- Dạ, em xin phép về lớp ạ.
- Thầy Long, Ngọc Hân mới đến có lẽ chưa quen đường đi… thầy hướng dẫn em ấy giúp tôi.
- Vâng, thưa hiệu trưởng.
Thầy Long là thầy giáo dạy thể dục kiêm luôn tổng phụ trách của nhà trường, đưa Ngọc Hân giới thiệu một chút về các nơi cần biết sau đó liền đưa cô về lớp của mình. Thật là may mắn cho cô, cô nghĩ có lẽ sẽ khó khăn lắm để tìm ra lớp học nào ngờ được thầy đưa đến tận nơi.
- Em cảm ơn thầy. - Cô cuối đầu nói.
- Không có gì, là nhiệm vụ của thầy. Em vào lớp đi.
Lớp cô học là lớp 12B. Bỗng dưng trong lòng lại suy nghĩ, Uy Phong có học lớp này không nhỉ.
- Thầy có thể cho em hỏi một chút ạ.
- Em có gì thắc mắc sao?
- Em muốn hỏi Uy Phong, cậu ấy học lớp nào ạ.
- Đúng là con gái, ai cũng muốn biết về Uy Phong… cậu ấy học lớp 12A, nhưng rất ít khi đến trường… chỉ xuất hiện vào những ngày thi thôi.
- Không phải như thầy nghĩ đâu ạ. - Ngọc Hân xấu hổ nói. - Chào thầy, em vào lớp.
Khi cô vừa bước chân vào lớp, có một chút bất ngờ… đây là lớp học ư, nó còn đẹp hơn cả phòng hiệu trưởng.
- Đây rồi, bạn mới mà cô vừa nhắc đến. - Cô giáo chủ nhiệm niềm nở. - Em tự giới thiệu về mình đi.
- Em chào cô, chào các bạn. - Ngọc Hân đáp. - Mình là Ngọc Hân, vừa mới chuyển từ trung học AK đến đây, mong các bạn giúp đỡ.
Bên dưới mọi người chú ý về thành viên mới, nhưng không ai lên tiếng cho đến khi một cánh tay giơ lên… sau đó đứng lên nhìn về Ngọc Hân mà nói:” Thưa cô, em muốn lên phòng y tế.”
- Mới vào lớp đã muốn lên phòng ý tế sao? - Cô chủ nhiệm nhìn về phía nam sinh kia mà nói tiếp. - Được rồi, em đi đi.
Nam sinh kia đứng lên, Ngọc Hân nhận ra đó chính là nam sinh đi chiếc xe màu đỏ khi nãy… hắn ta đi ngang qua phía cô, ánh mắt vẫn nhìn cô không dời… đến khi đi đến gần cô hơn, mắt hắn ta nháy một cái rồi cười nữa miệng bước qua cô. Cô hơi ngỡ người… cô và hắn ta có quen nhau sao.
- Em về chổ ngồi đi… là vị trí cuối lớp. - Cô giáo chỉ về chiếc ghế còn trống duy nhất, đó là vị trí gần tên lập dị khi nãy.
- Dạ. - Cô đi về chổ ngồi của mình bắt đầu ngày học đầu tiên.
Suốt cả buổi học cô nhìn về phía tên lập dị khi nãy, hắn ta vì sao lên phòng y tế lâu như vậy vẫn chưa quay lại… cho đến khi ra về cũng không thấy hắn quay lại. Điều kì lạ là tất cả thành viên trong lớp đều không quan tâm đến điều đó, đến giờ ra về cũng bỏ về cả… cặp sách của tên đó vẫn còn trong lớp học.
Suy nghĩ mãi không ra, nhìn lại thì chỉ còn một mình mình trong cái lớp học xa lạ này. Đúng là một ngôi trường chuyên, mọi người đều chỉ chú tâm học mà không quan tâm đến xung quanh. Cô thu dọn tập sách vào trong cặp, khi cô đi ra đến cửa lớp thì nhìn thấy tên lập dị đang bước vào.
Cô lùi một bước nhường đường cho hắn ta, hắn ta bước vào chặn ngang cánh cửa… ánh mắt nhìn Ngọc Hân mà nói:” Cậu… là bạn gái của Uy Phong đó sao.”
Ngọc Hân hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của người mà cô nghĩ đáng ra là làm sao có thể biết cô chỉ là có quen biết với Uy Phong.
- Không phải. - Ngọc Hân đáp. - Cậu tránh đường đi, tôi muốn ra về.
Hắn ta không nghe lời cô nói, đôi môi nhếch cười tiến về đối diện cô… hắn ta nhìn cô như muốn ăn thịt cô vậy… hắn càng tiến thì cô càng lùi, cho đến khi bến cửa sổ thì đã bị chặn lại. Hắn ta nhìn thấy Uy Phong đang nhìn về phía họ, đôi môi lại nhếch lên cười đầy thách thức, đưa đôi môi mình khẽ nói:” Cô nghĩ sao, nếu tôi hôn bạn gái của hắn ta nhỉ.”
- Tôi đã nói, tôi không phải bạn gái anh ta. - Cô hơi rung lên mà đáp.
Bàn tay hắn ta vờ đưa lên bờ má của cô, bàn tay còn lại chặn đường không cho cô tẩu thoát… Hắn ta hơi cuối mặt lại gần Ngọc Hân, cô càng né sang một bên trong lo lắng… cái tên chết bằm này muốn dở trò gì.
Cô còn chưa kịp ra tay thì từ phía sau, Uy Phong đã tiến đến nhanh như cắt kéo tên lập dị kia ra khỏi cô… một cú đấm vào gương mặt hơi gầy gò và có làn da trắng bệt. Hắn ta ngã xuống nền nhà, không chịu đứng dậy chỉ cười lớn.
- Nó chưa làm gì cô chứ. - Uy Phong nắm tay Ngọc Hân hỏi.
Cô lắc đầu.
- Đi thôi. - Uy Phong kéo tay cô đi… sau đó dừng lại nhìn về phía tên lập dị mà gằng giọng. - Vũ, nếu cậu còn dám động đến cô ấy… không chỉ là một cú đấm đâu.
Cô bị anh lôi đi… Ngọc Hân có nhìn qua người đang nằm dưới sàn, trông hắn có nét mặt rất đáng thương.
- Lần sau, cô đừng ở nơi nào một mình với tên đó. - Uy Phong nói.
Cô kéo tay mình ra khỏi tay Uy Phong, sau đó đáp:” Hắn ta là ai.”
- Là ai không quan trọng, hãy quên chuyện hôm nay đi… tôi sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai động vào bất cứ thứ gì trên người cô, Ngọc Hân.”
Câu nói của Uy Phong… khiến cô hơi bối rối...
- Đồ điên. - Cô đáp, rồi quay lưng bước đi...
- Nhớ lời tôi căn dặn đó, không được nói chuyện với tên đó...
Cô vừa dắt chiếc xe ra cổng trường thì chiếc xe hơi màu đỏ lái vụt qua... Ngọc Hân nhìn về chiếc xe hơi kia, có lẽ hai tên này có thâm thù gì đó... nên mới lôi cô ra trút giận.