Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Trong tẩm cung Triệu quốc, những thướt vải lụa màu trắng bay phất phơi trong những cơn gió lùa lạnh lẽo. Khi nhắc tới nơi này những cung nữ trong cung đều khiếp sợ, trước đây có biết bao niêu cung phi vì mắc tội mà bị giam vào, kết quả đều là tự vẫn bằng tấm vải trắng, treo cổ tự tử. Tất cả lời đồn đoán đều cho rằng nơi đây các oan hồn của các cung phi vẫn còn lay lắc, hễ bất cứ ai bị nhốt vào sẽ bị hù doạ cho đến khi tự mình tìm đến cái chết.
Trong một lần đi dạo bên ngoài ngự hoa viên, cô chạm mặt Như phi nương nương cũng đang có mặt trong ngự hoa viên. Từ vóc dáng cho đến gương mặt vô cùng thanh tú, Tố Như như một đoá hoa ban mai chớm nở, trên gương mặt cô gái ấy là một nét đượm buồn vô định.
-Yên quý phi đến. - Tiểu Mai hô vang.
Tố Như nhanh chóng thi lễ cuối chào: “Tố Như thỉnh an Yên quý phi.”
-Muội muội không cần đa lễ. - Cô đáp, sau đó bước về phía Tố Như liền hỏi: “Dường như muội không được khoẻ sao? Gương mặt muội thật xanh xao.”
-Kính thưa nương nương, dạo gần đây Như phi nương nương luôn trong trạng thái buồn bã không muốn ăn uống bất cứ món nào. Nếu cứ tiếp diễn, nô tỳ e rằng Như phi sẽ ngã bệnh mất. - Cung nữ đi theo Tố Như liền nói.
Tố Như nhìn tỳ nữ của mình nói: “Tiểu Ngọc, không được nhiều lời.”
Nhìn thấy cung nữ kia cuối đầu không dám nói nữa, cô khẽ lên tiếng: “Muội có tâm sự sao? Có thể nói cho tỷ nghe hay không?”
Tố Như rơi lệ sầu, đưa mắt nhìn cô có vẻ van lơn: “Trong cung cấm thật sự quá vô tình, là một phi tử nhưng chưa một lần được hầu hạ Hoàng thượng cho đúng danh đúng phận. Có phải do Tố Như quá vô dụng hay không, có phải là vì Tố Như đax làm điều gì phật ý Hoàng thượng?”
-Không đâu, Hoàng Thượng vẫn thường khen muội với ta.
Những lời Tố Như thốt ra, tất nhiên cô hiểu là nàng ta đang buồn bã vì điều gì. Thặt ra nếu đặt cô vào tình thế của Tố Như cũng sẽ có chung một tâm trạng, thật đáng thương.
-Thần thiếp biết rõ Hoàng thượng sủng ái Yên quý phi, một lòng một dạ yêu thương người. Tố Như chỉ co danh nhưng không có phận, mãi mãi cô đơn trong chốn uy nghiêm. - Tố Như nói tiếp.
Cô muốn đáp nhưng Tiểu Mai lại ngăn cô lại: “Nương nương, đã đến lúc Nhị hoàng tử uống sữa, xin người hồi cung.”
-Muội muội, ta phải hồi cung, khi khác gặp lại ta sẽ tâm tình cùng muội nhiều hơn.
Khi cô dời bước ra khỏi tầm mắt của Tố Như, lúc này mới hỏi Tiểu Mai: “Vì sao khi nãy muội ngăn ta?”
-Nương nương, người lại quá nhân từ rồi. Những vị cung phi bên cạnh Hoàng thượng đều có mưu đồ riêng của họ, người nhất định phải cẩn thận trước khi bị bọn họ bày trò hãm hại.
-Muội lại quá đa nghi rồi.
-Hoàng thượng đang sủng ái người, người phải giữ chặt lấy Hoàng thượng… Nhất định không được để Hoàng thượng để mắt đến các cô nương khác, nếu không bọn người không thích người sẽ hãm hại người...con đường cuối cùng chỉ có cái chết.
Nghe Tiểu Mai nói cô hơi rùng mình run sợ, không phải là nguy hiểm như cô ta nói chứ. Nghĩ đến Tuấn Phong, liệu anh có giống bao nhiêu vị hoàng đế khác, quá ư là phong lưu đa tình.
Tiểu Mai kể lại chuyện đêm động phòng của Như phi, vì chuyện của cô mà hoàng thượng bỏ mặc Như phi không động tới, ý Tiểu Mai muốn nói chính là tình cảm Hoàng thượng dành cho Yên phi, nhưng lại thành ra cô cảm thấy có lỗi với Tố Như, chỉ vì cô mà Tố Như chịu cảnh thương tâm như vậy. Ấy vậy Tố Như muốn oán trách cũng không dám nói ra, thấp cổ bé họng ôm chặt buồn đau.
Sau khi Triệu Dân ngủ say, cô cùng Tiểu Mai đi đến ngự thư phòng tìm Tuấn Phong, không ngờ lại gặp Tuấn Quốc cũng đang ở trong ngự thư phòng.
-Tịnh Yên, nàng đến nơi này có chuyện gì tìm Trẫm sao? -Tuấn Phong có chút bất ngờ.
-Muội nghe người trong cung nói rằng, đêm huynh động phòng với Tố Như, vì muội mà không thể động phòng nữa. - Lời Tố Như nói khiến cô nghĩ mãi, hỏi Tiểu Mai mới hiểu ra cớ sự.
Tuấn Phong và Tuấn Quốc hơi bất ngờ nhìn cô, sau đó Tuấn Phong đáp: “Chuyện này, vì sao nàng lại nhắc đến?”
-Huynh thành thân cùng người ta, lại không động phòng cùng cô nương ta. Huynh nghĩ xem, cô nương ta sẽ đau buồn thế nào, nghĩ huynh chê bai cô nương ta. - Cô không vui nói.
-Trẫm là vua một nước, chuyện có động phòng hay không đợi nàng quản sao? Trẫm ban cho Tố Như chức vị, sống trong nhung lụa ấm êm, cô nương ta hà cớ gì lại cảm thấy đau buồn.
-Muội không quản, nhưng huynh thật quá đáng… vì sao là một đáng trượng phu lại đối với nữ nhân của chàng như vậy. Đến một khi nào huynhchán ghét cũng sẽ đối với muội vô tâm vô tình như vậy ư? Muội nghi ngờ cách đối nhân xữ thế của huynh. - Cô không e sợ uy quyền của anh.
-Nàng… - Tuấn Phong tức giận.
-Tịnh Yên là nữ nhân của huynh và hy vọng phu tử của mình là một người trọng tình trọng nghĩa.
Tiểu Mai không ngăn Tịnh Yên lại được, hối hận vì đã kể chuyện đêm đó cho Tịnh Yên biết nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận, nương nương mới sinh xong tính khí thất thường… Mong hoàng thượng bỏ qua..”
Tuấn Phong chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì cô đã bỏ ra khỏi ngự thư phòng.
-Ngươi lui ra ngoài, mau đi theo Yên phi cho Trẫm.
Nhìn nét mặt Hoàng huynh, Tuấn Quốc cảm thấy rối rắm, ngày xưa các cung phi tranh nhau sự ân sủng của đế vương, nay cái cô gái kì lạ kia lại nhảy lên vì hoàng thượng không động phòng cùng phi tử, thạt ngược đời.
-Hoàng huynh bớt giận.
-Đệ xem, nàng ta… Thật ra nàng ta muốn gì chứ.
-Hoàng huynh, có lẽ Yên phi nương nương cũng là phận nữ nhi nên cảm thông cho Như phi. Yên phi lưu lạc bên ngoài không hiểu gì về cung cấm, cũng không dè chừng những kẻ xấu xung quanh…
-Vậy nên trẫm hết mực thương yêu nàng ta, vậy mà hôm nay lại đến đây làm loạn, thật là đáng chết.
Tuấn Quốc bật cười, xem hoàng huynh sẽ xử Tịnh Yên ra sao.
-Đệ cười điều gì, vì trẫm quá nuông chiều nên nàng ta làm loạn… Lần này ta sẽ xử lý nghiêm minh. - Tuấn Phong đáp: “người đâu, cho mời Yên quý phi.”
Đợi một chút Tiểu Lộ Tử một mình vào trong ngự thư phòng một mình.
-Người đâu? - Anh hỏi.
-Hoàng thượng, Nương nương nói không muốn gặp con người vô tâm vô tình như….
Tuấn Phong đập bàn đứng lên khiến Tiểu lộ Tử giựt thót tim muốn ngất xĩu, vẻ mặt của Tuấn Quốc vẫn bình thản.
-Trẫm đích thân đến xữ tội nàng ta.
Lời Hoàng thượng nói là làm, đích thân Hoàng thượng đến cung Thuỷ Cát tìm trị tội Yên phi, theo sau là Tứ vương gia và thái giám Tiểu Lộ Tử. Gương mặt vẫn lộ vẻ tức giận ai nhìn thấy cũng khiếp sợ cuối đầu.
-Hoàng thượng giá đáo. - Thái giám cung Thuỷ cát nhìn thấy Hoàng thượng vội vàng thông báo.
Tiểu Mai trong lòng như lửa đốt, khi nãy Tiểu Lộ Tử đến triệu Yên phi đã biết có chuyện không hay xảy ra. Không ngờ đích thân Hoàng thượng lại đến nơi này, lớn chuyện, lớn chuyện rồi.
-Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng. - Tiểu Mai vội quỳ xuống khi Tuấn Phong bước vào cửa.
-Yên phi đâu? - Tuấn Phong lạnh giọng.
-Bẩm Hoàng thượng, Yên phi đang ở bên trong cùng Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử đang ngủ trên tay nương nương vì vậy nương nương không nghênh đón người tốt. - Tiểu Mai hy vọng mang Nhị hoàng tử ra để Hoàng thượng bớt nóng giận.
Tuấn Phong không màng lời Tiểu Mai nói, bước vào bên trong phòng ngủ của cô. Quả nhiên cô đang bế Triệu Dân trên tay ru ngủ, nhìn thấy Tuấn Phong cũng rời mắt như không màng. Anh bước vào bên trong nói: “Tiểu Mai, mang Nhị hoàng tử ra ngoài.”
-Không cần, Triệu Dân sẽ giật mình tỉnh giấc. - Cô giữ chặt Triệu Dân.
-Trẫm nói mang Triệu Dân ra ngoài. - Lời nói uy nghiêm, như hét ra lửa.
-Nô tỳ tuân lệnh. - Tiểu Mai nhanh chóng đi về phía cô khẽ nói: “Nương nương, người đừng cải lời Hoàng thượng, sẽ không tốt cho cả người và Hoàng tử.”
Cô một phần tin tưởng giao Triệu Dân cho Tiểu Mai, dù sao anh ta cũng là hoàng đế, không thể làm khó Tiểu Mai. Cô buông Triệu Dân để Tiểu Mai bế ra ngoài, khi này mới nhìn về phía Tuấn Phong đang nghiêm mặt nhìn cô.
-Hoàng thượng đến tìm Tịnh Yên có chuyện gì sao?
-Hoàng cung này là của Trẫm, Trẫm muốn đến nơi nào là đến, phải có chuyện mới được đến nơi này ư? - Tuấn Phong bước về phía cô.
-Nếu đã như vậy, Hoàng thượng ở lại vui vẻ, Tịnh Yên ra ngoài cùng Triệu Dân. - Cô muốn bỏ ra ngoài.
-Đứng lại. - Tuấn Phong kéo tay cô lại. - Trẫm nuông chiều nàng đến hư rồi, nàng dám làm loạn ư… Trẫm triệu nàng đến ngự thư phòng, nàng dám kháng chỉ Trẫm ư. Tịnh Yên, nàng nghĩ Trẫm không dám xử tội nàng ư?
Tịnh Yên trừng mắt nhìn lại Tuấn Phong, cổ tay đang bị anh nắm chặt lại nói: “Tịnh Yên không có tội, không cần phải sợ.”
- Cải lời Trẫm chính là mang trọng tội.
- Hoàng Thượng, người là một kẻ độc tài.
- Nàng dám… - Tuấn Phong không kìm được tức giận hét lên. - Người đâu, nhốt Yên phi vào tẩm cung, cho đến khi Yên phi nhận ra lỗi không được phép bất cứ kẻ nào gặp mặt khi chưa có lệnh của Trẫm.
- Bệ hạ mãi mãi là một kẻ độc tài, không bao giờ có thể làm một đấng minh quân.
- Trẫm không trị tội nàng, chính là không phải minh quân. - Tuấn Phong hét lớn. - Mang đi cho Trẫm.
Quân lính bên ngoài nghe lệnh nhanh chóng bắt lấy cô, Tuấn Quốc cảm thấy hiện tại Hoàng huynh đang rất nóng giận không vội xen vào. Nếu Yên phi còn nói ra thêm louwf nào, e rằng đầu còn khó giữ.
-Hoàng thượng, xin người tha cho Yên phi… Nhị hoàng tử còn nhỏ, không thể không có Yên phi bên cạnh. Là lỗi của nô tỳ đã nhiều lời, xin hoàng thượng ban tội, xin hoàng thượng khai ân cho nương nương. - Tiểu Mai quỳ xuống trước mặt Tuấn Phong van xin.
-Không liên quan đến Tiểu Mai, Triệu Dân là con trai của Tịnh Yên, con không thể xa mẹ, người hãy để Tịnh Yên mang Triệu Dân đi cùng. - Cô bế Triệu Dân trong lòng.
Tuấn Phong tức giận không yên, doạ giam nàng ta vào tẩm cung cũng cương quyết không nhận sai mà cầu xin, còn cam chịu bị giam. Tuấn Phong nhìn Triệu Dân, đứa trẻ này chính là điều quan trọng nhất của nàng ta, được…
-Người đâu, mang Triệu Dân đến cung Nguyệt Cát. Hoàng hậu từng chăm sóc thái tử rất tốt, để Nhị hoàng tử cho Hoàng hậu chăm sóc tốt hơn một phi tử mạng trọng tội khi quân phạm thượng. Người đâu, y lệnh.
Cô không thể tin lời Tuấn Phong thốt ra, là anh ta muốn giao con cô cho người phụ nữ nhân tâm kia khác nào giết chết con cô.
-Không, Hoàng thượng… Người không thể làm như vậy. - Cô hét lên khi bị người khác bắt lấy Triệu Dân.
-Hoàng thượng… Xin người… - Tuấn Quốc lên tiếng.
-Lời trẫm nói ra không thể rút lại, người đâu đưa đi. - Tuấn Phong nói xong cũng rời khỏi cung Thuỷ Cát.
Tuyết Sương nhìn thấy bọn nô tỳ mang Triệu Dân đến thì vô cùng lo lắng, chuyện lần này chẳng phải chuyện tốt lành gì. Tịnh Yên kia bị bắt giam ở tẩm cung, Triệu Dân do cô ta chăm sóc… Làm mọi kế hoạch của cô ta thất bại, còn mang thêm cục nợ trên mình.
-Mẫu hậu, nhị đệ thật đáng yêu. - Triệu Hàn nhìn Triệu Dân nói.
Tuyết Sương nhìn con trai cô ta, chỉ biết lắc đầu. Trò ném đá giaus tay thì dễ dàng, nay chính cô ta chăm sóc tiểu tử này, lỡ có chuyện không hay, hậu quả cô lãnh không nổi.
Triệu Dân nằm trên tay Tuyết Sương, không biết có phải vì quá thoải mái mà tè lên người Hoàng hậu. Tuyết Sương nhăn mặt: “Ta không biết đâu, vì sao ta phải chăm cho tiểu tử này chứ.”
Tuấn Quốc theo chân Tuấn Phong quay về ngự thư phòng, chuyện lần này xem ra do Tịnh Yên không hiểu phép tắc trong cung, lại từ trước đến nay chỉ xem Hoàng thượng là nam ngân bên cạnh, không nghĩ đến uy nghiêm của anh.
-Hoàng huynh, đừng quá nóng giận. - Tuấn Quốc nói.
-Hoàng đệ thấy Trẫm sai ở chổ nao?
-Người không sai, chỉ là quyết định trong lúc nóng giận quá nhanh, về sau chỉ e…
-Đệ đang muốn nói về chuyện ta nhốt Tịnh Yên!
Tuấn Quốc lắc đầu: “Là việc người giao Nhị hoàng tử để Hoàng hậu chăm sóc, người cũng biết Hoàng hậu luôn muốn ngôi vị của thái tử vững vàng.”
-Đệ nghĩ ta quyết định mà không suy nghĩ ư, Tuyết Sương dù không thích Triệu Dân ra sao cũng không dám làm hại đứa trẻ đó, Triệu Dân do nàng ta chăm sóc, Triệu Dân xảy ra điều gì, Trẫm sẽ hỏi tội ai đầu tiên?
-Hoàng thượng anh minh. - Tuấn Quốc thán phục, suy nghĩ lại cách này hoá ra lại tốt. Giao cho kẻ khác Triệu Dân càng nguy hiểm hơn. - Nhưng còn Yên phi nương nương, xin người suy xét.
-Trẫm phải chỉnh lại nàng ta, ngoài cung khác, trong cung khác… Không thể cư xữ không đúng phép tắc mãi. - Tuấn Phong lắc đầu. - Cho người mang thêm chăn và gối đến tẩm cung, nơi đó rất lạnh.
Tuấn Quốc cáo lui, rõ ràng là quan tâm không dứt, lại muốn làm khổ nhau.
Trong một lần đi dạo bên ngoài ngự hoa viên, cô chạm mặt Như phi nương nương cũng đang có mặt trong ngự hoa viên. Từ vóc dáng cho đến gương mặt vô cùng thanh tú, Tố Như như một đoá hoa ban mai chớm nở, trên gương mặt cô gái ấy là một nét đượm buồn vô định.
-Yên quý phi đến. - Tiểu Mai hô vang.
Tố Như nhanh chóng thi lễ cuối chào: “Tố Như thỉnh an Yên quý phi.”
-Muội muội không cần đa lễ. - Cô đáp, sau đó bước về phía Tố Như liền hỏi: “Dường như muội không được khoẻ sao? Gương mặt muội thật xanh xao.”
-Kính thưa nương nương, dạo gần đây Như phi nương nương luôn trong trạng thái buồn bã không muốn ăn uống bất cứ món nào. Nếu cứ tiếp diễn, nô tỳ e rằng Như phi sẽ ngã bệnh mất. - Cung nữ đi theo Tố Như liền nói.
Tố Như nhìn tỳ nữ của mình nói: “Tiểu Ngọc, không được nhiều lời.”
Nhìn thấy cung nữ kia cuối đầu không dám nói nữa, cô khẽ lên tiếng: “Muội có tâm sự sao? Có thể nói cho tỷ nghe hay không?”
Tố Như rơi lệ sầu, đưa mắt nhìn cô có vẻ van lơn: “Trong cung cấm thật sự quá vô tình, là một phi tử nhưng chưa một lần được hầu hạ Hoàng thượng cho đúng danh đúng phận. Có phải do Tố Như quá vô dụng hay không, có phải là vì Tố Như đax làm điều gì phật ý Hoàng thượng?”
-Không đâu, Hoàng Thượng vẫn thường khen muội với ta.
Những lời Tố Như thốt ra, tất nhiên cô hiểu là nàng ta đang buồn bã vì điều gì. Thặt ra nếu đặt cô vào tình thế của Tố Như cũng sẽ có chung một tâm trạng, thật đáng thương.
-Thần thiếp biết rõ Hoàng thượng sủng ái Yên quý phi, một lòng một dạ yêu thương người. Tố Như chỉ co danh nhưng không có phận, mãi mãi cô đơn trong chốn uy nghiêm. - Tố Như nói tiếp.
Cô muốn đáp nhưng Tiểu Mai lại ngăn cô lại: “Nương nương, đã đến lúc Nhị hoàng tử uống sữa, xin người hồi cung.”
-Muội muội, ta phải hồi cung, khi khác gặp lại ta sẽ tâm tình cùng muội nhiều hơn.
Khi cô dời bước ra khỏi tầm mắt của Tố Như, lúc này mới hỏi Tiểu Mai: “Vì sao khi nãy muội ngăn ta?”
-Nương nương, người lại quá nhân từ rồi. Những vị cung phi bên cạnh Hoàng thượng đều có mưu đồ riêng của họ, người nhất định phải cẩn thận trước khi bị bọn họ bày trò hãm hại.
-Muội lại quá đa nghi rồi.
-Hoàng thượng đang sủng ái người, người phải giữ chặt lấy Hoàng thượng… Nhất định không được để Hoàng thượng để mắt đến các cô nương khác, nếu không bọn người không thích người sẽ hãm hại người...con đường cuối cùng chỉ có cái chết.
Nghe Tiểu Mai nói cô hơi rùng mình run sợ, không phải là nguy hiểm như cô ta nói chứ. Nghĩ đến Tuấn Phong, liệu anh có giống bao nhiêu vị hoàng đế khác, quá ư là phong lưu đa tình.
Tiểu Mai kể lại chuyện đêm động phòng của Như phi, vì chuyện của cô mà hoàng thượng bỏ mặc Như phi không động tới, ý Tiểu Mai muốn nói chính là tình cảm Hoàng thượng dành cho Yên phi, nhưng lại thành ra cô cảm thấy có lỗi với Tố Như, chỉ vì cô mà Tố Như chịu cảnh thương tâm như vậy. Ấy vậy Tố Như muốn oán trách cũng không dám nói ra, thấp cổ bé họng ôm chặt buồn đau.
Sau khi Triệu Dân ngủ say, cô cùng Tiểu Mai đi đến ngự thư phòng tìm Tuấn Phong, không ngờ lại gặp Tuấn Quốc cũng đang ở trong ngự thư phòng.
-Tịnh Yên, nàng đến nơi này có chuyện gì tìm Trẫm sao? -Tuấn Phong có chút bất ngờ.
-Muội nghe người trong cung nói rằng, đêm huynh động phòng với Tố Như, vì muội mà không thể động phòng nữa. - Lời Tố Như nói khiến cô nghĩ mãi, hỏi Tiểu Mai mới hiểu ra cớ sự.
Tuấn Phong và Tuấn Quốc hơi bất ngờ nhìn cô, sau đó Tuấn Phong đáp: “Chuyện này, vì sao nàng lại nhắc đến?”
-Huynh thành thân cùng người ta, lại không động phòng cùng cô nương ta. Huynh nghĩ xem, cô nương ta sẽ đau buồn thế nào, nghĩ huynh chê bai cô nương ta. - Cô không vui nói.
-Trẫm là vua một nước, chuyện có động phòng hay không đợi nàng quản sao? Trẫm ban cho Tố Như chức vị, sống trong nhung lụa ấm êm, cô nương ta hà cớ gì lại cảm thấy đau buồn.
-Muội không quản, nhưng huynh thật quá đáng… vì sao là một đáng trượng phu lại đối với nữ nhân của chàng như vậy. Đến một khi nào huynhchán ghét cũng sẽ đối với muội vô tâm vô tình như vậy ư? Muội nghi ngờ cách đối nhân xữ thế của huynh. - Cô không e sợ uy quyền của anh.
-Nàng… - Tuấn Phong tức giận.
-Tịnh Yên là nữ nhân của huynh và hy vọng phu tử của mình là một người trọng tình trọng nghĩa.
Tiểu Mai không ngăn Tịnh Yên lại được, hối hận vì đã kể chuyện đêm đó cho Tịnh Yên biết nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận, nương nương mới sinh xong tính khí thất thường… Mong hoàng thượng bỏ qua..”
Tuấn Phong chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì cô đã bỏ ra khỏi ngự thư phòng.
-Ngươi lui ra ngoài, mau đi theo Yên phi cho Trẫm.
Nhìn nét mặt Hoàng huynh, Tuấn Quốc cảm thấy rối rắm, ngày xưa các cung phi tranh nhau sự ân sủng của đế vương, nay cái cô gái kì lạ kia lại nhảy lên vì hoàng thượng không động phòng cùng phi tử, thạt ngược đời.
-Hoàng huynh bớt giận.
-Đệ xem, nàng ta… Thật ra nàng ta muốn gì chứ.
-Hoàng huynh, có lẽ Yên phi nương nương cũng là phận nữ nhi nên cảm thông cho Như phi. Yên phi lưu lạc bên ngoài không hiểu gì về cung cấm, cũng không dè chừng những kẻ xấu xung quanh…
-Vậy nên trẫm hết mực thương yêu nàng ta, vậy mà hôm nay lại đến đây làm loạn, thật là đáng chết.
Tuấn Quốc bật cười, xem hoàng huynh sẽ xử Tịnh Yên ra sao.
-Đệ cười điều gì, vì trẫm quá nuông chiều nên nàng ta làm loạn… Lần này ta sẽ xử lý nghiêm minh. - Tuấn Phong đáp: “người đâu, cho mời Yên quý phi.”
Đợi một chút Tiểu Lộ Tử một mình vào trong ngự thư phòng một mình.
-Người đâu? - Anh hỏi.
-Hoàng thượng, Nương nương nói không muốn gặp con người vô tâm vô tình như….
Tuấn Phong đập bàn đứng lên khiến Tiểu lộ Tử giựt thót tim muốn ngất xĩu, vẻ mặt của Tuấn Quốc vẫn bình thản.
-Trẫm đích thân đến xữ tội nàng ta.
Lời Hoàng thượng nói là làm, đích thân Hoàng thượng đến cung Thuỷ Cát tìm trị tội Yên phi, theo sau là Tứ vương gia và thái giám Tiểu Lộ Tử. Gương mặt vẫn lộ vẻ tức giận ai nhìn thấy cũng khiếp sợ cuối đầu.
-Hoàng thượng giá đáo. - Thái giám cung Thuỷ cát nhìn thấy Hoàng thượng vội vàng thông báo.
Tiểu Mai trong lòng như lửa đốt, khi nãy Tiểu Lộ Tử đến triệu Yên phi đã biết có chuyện không hay xảy ra. Không ngờ đích thân Hoàng thượng lại đến nơi này, lớn chuyện, lớn chuyện rồi.
-Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng. - Tiểu Mai vội quỳ xuống khi Tuấn Phong bước vào cửa.
-Yên phi đâu? - Tuấn Phong lạnh giọng.
-Bẩm Hoàng thượng, Yên phi đang ở bên trong cùng Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử đang ngủ trên tay nương nương vì vậy nương nương không nghênh đón người tốt. - Tiểu Mai hy vọng mang Nhị hoàng tử ra để Hoàng thượng bớt nóng giận.
Tuấn Phong không màng lời Tiểu Mai nói, bước vào bên trong phòng ngủ của cô. Quả nhiên cô đang bế Triệu Dân trên tay ru ngủ, nhìn thấy Tuấn Phong cũng rời mắt như không màng. Anh bước vào bên trong nói: “Tiểu Mai, mang Nhị hoàng tử ra ngoài.”
-Không cần, Triệu Dân sẽ giật mình tỉnh giấc. - Cô giữ chặt Triệu Dân.
-Trẫm nói mang Triệu Dân ra ngoài. - Lời nói uy nghiêm, như hét ra lửa.
-Nô tỳ tuân lệnh. - Tiểu Mai nhanh chóng đi về phía cô khẽ nói: “Nương nương, người đừng cải lời Hoàng thượng, sẽ không tốt cho cả người và Hoàng tử.”
Cô một phần tin tưởng giao Triệu Dân cho Tiểu Mai, dù sao anh ta cũng là hoàng đế, không thể làm khó Tiểu Mai. Cô buông Triệu Dân để Tiểu Mai bế ra ngoài, khi này mới nhìn về phía Tuấn Phong đang nghiêm mặt nhìn cô.
-Hoàng thượng đến tìm Tịnh Yên có chuyện gì sao?
-Hoàng cung này là của Trẫm, Trẫm muốn đến nơi nào là đến, phải có chuyện mới được đến nơi này ư? - Tuấn Phong bước về phía cô.
-Nếu đã như vậy, Hoàng thượng ở lại vui vẻ, Tịnh Yên ra ngoài cùng Triệu Dân. - Cô muốn bỏ ra ngoài.
-Đứng lại. - Tuấn Phong kéo tay cô lại. - Trẫm nuông chiều nàng đến hư rồi, nàng dám làm loạn ư… Trẫm triệu nàng đến ngự thư phòng, nàng dám kháng chỉ Trẫm ư. Tịnh Yên, nàng nghĩ Trẫm không dám xử tội nàng ư?
Tịnh Yên trừng mắt nhìn lại Tuấn Phong, cổ tay đang bị anh nắm chặt lại nói: “Tịnh Yên không có tội, không cần phải sợ.”
- Cải lời Trẫm chính là mang trọng tội.
- Hoàng Thượng, người là một kẻ độc tài.
- Nàng dám… - Tuấn Phong không kìm được tức giận hét lên. - Người đâu, nhốt Yên phi vào tẩm cung, cho đến khi Yên phi nhận ra lỗi không được phép bất cứ kẻ nào gặp mặt khi chưa có lệnh của Trẫm.
- Bệ hạ mãi mãi là một kẻ độc tài, không bao giờ có thể làm một đấng minh quân.
- Trẫm không trị tội nàng, chính là không phải minh quân. - Tuấn Phong hét lớn. - Mang đi cho Trẫm.
Quân lính bên ngoài nghe lệnh nhanh chóng bắt lấy cô, Tuấn Quốc cảm thấy hiện tại Hoàng huynh đang rất nóng giận không vội xen vào. Nếu Yên phi còn nói ra thêm louwf nào, e rằng đầu còn khó giữ.
-Hoàng thượng, xin người tha cho Yên phi… Nhị hoàng tử còn nhỏ, không thể không có Yên phi bên cạnh. Là lỗi của nô tỳ đã nhiều lời, xin hoàng thượng ban tội, xin hoàng thượng khai ân cho nương nương. - Tiểu Mai quỳ xuống trước mặt Tuấn Phong van xin.
-Không liên quan đến Tiểu Mai, Triệu Dân là con trai của Tịnh Yên, con không thể xa mẹ, người hãy để Tịnh Yên mang Triệu Dân đi cùng. - Cô bế Triệu Dân trong lòng.
Tuấn Phong tức giận không yên, doạ giam nàng ta vào tẩm cung cũng cương quyết không nhận sai mà cầu xin, còn cam chịu bị giam. Tuấn Phong nhìn Triệu Dân, đứa trẻ này chính là điều quan trọng nhất của nàng ta, được…
-Người đâu, mang Triệu Dân đến cung Nguyệt Cát. Hoàng hậu từng chăm sóc thái tử rất tốt, để Nhị hoàng tử cho Hoàng hậu chăm sóc tốt hơn một phi tử mạng trọng tội khi quân phạm thượng. Người đâu, y lệnh.
Cô không thể tin lời Tuấn Phong thốt ra, là anh ta muốn giao con cô cho người phụ nữ nhân tâm kia khác nào giết chết con cô.
-Không, Hoàng thượng… Người không thể làm như vậy. - Cô hét lên khi bị người khác bắt lấy Triệu Dân.
-Hoàng thượng… Xin người… - Tuấn Quốc lên tiếng.
-Lời trẫm nói ra không thể rút lại, người đâu đưa đi. - Tuấn Phong nói xong cũng rời khỏi cung Thuỷ Cát.
Tuyết Sương nhìn thấy bọn nô tỳ mang Triệu Dân đến thì vô cùng lo lắng, chuyện lần này chẳng phải chuyện tốt lành gì. Tịnh Yên kia bị bắt giam ở tẩm cung, Triệu Dân do cô ta chăm sóc… Làm mọi kế hoạch của cô ta thất bại, còn mang thêm cục nợ trên mình.
-Mẫu hậu, nhị đệ thật đáng yêu. - Triệu Hàn nhìn Triệu Dân nói.
Tuyết Sương nhìn con trai cô ta, chỉ biết lắc đầu. Trò ném đá giaus tay thì dễ dàng, nay chính cô ta chăm sóc tiểu tử này, lỡ có chuyện không hay, hậu quả cô lãnh không nổi.
Triệu Dân nằm trên tay Tuyết Sương, không biết có phải vì quá thoải mái mà tè lên người Hoàng hậu. Tuyết Sương nhăn mặt: “Ta không biết đâu, vì sao ta phải chăm cho tiểu tử này chứ.”
Tuấn Quốc theo chân Tuấn Phong quay về ngự thư phòng, chuyện lần này xem ra do Tịnh Yên không hiểu phép tắc trong cung, lại từ trước đến nay chỉ xem Hoàng thượng là nam ngân bên cạnh, không nghĩ đến uy nghiêm của anh.
-Hoàng huynh, đừng quá nóng giận. - Tuấn Quốc nói.
-Hoàng đệ thấy Trẫm sai ở chổ nao?
-Người không sai, chỉ là quyết định trong lúc nóng giận quá nhanh, về sau chỉ e…
-Đệ đang muốn nói về chuyện ta nhốt Tịnh Yên!
Tuấn Quốc lắc đầu: “Là việc người giao Nhị hoàng tử để Hoàng hậu chăm sóc, người cũng biết Hoàng hậu luôn muốn ngôi vị của thái tử vững vàng.”
-Đệ nghĩ ta quyết định mà không suy nghĩ ư, Tuyết Sương dù không thích Triệu Dân ra sao cũng không dám làm hại đứa trẻ đó, Triệu Dân do nàng ta chăm sóc, Triệu Dân xảy ra điều gì, Trẫm sẽ hỏi tội ai đầu tiên?
-Hoàng thượng anh minh. - Tuấn Quốc thán phục, suy nghĩ lại cách này hoá ra lại tốt. Giao cho kẻ khác Triệu Dân càng nguy hiểm hơn. - Nhưng còn Yên phi nương nương, xin người suy xét.
-Trẫm phải chỉnh lại nàng ta, ngoài cung khác, trong cung khác… Không thể cư xữ không đúng phép tắc mãi. - Tuấn Phong lắc đầu. - Cho người mang thêm chăn và gối đến tẩm cung, nơi đó rất lạnh.
Tuấn Quốc cáo lui, rõ ràng là quan tâm không dứt, lại muốn làm khổ nhau.