Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Rất khó xử
“Bà chủ sao rồi?” Tô Kiến Quốc lo lắng hỏi.
“Dạ, vẫn giống như mấy ngày trước, mệt mỏi nằm trên giường, cơm chiều cũng không ăn, tôi vừa bưng lên cho bà một chén canh gà, nhưng cũng chỉ uống mấy ngụm.” Người phụ nữ trung niên mặt mày ủ ê nói.
“Vậy thôi, lát nữa bà mang lên cho bà ấy một chút đồ ăn, được rồi, mang hai chén trà đến đây.” Tô Kiến Quốc nhíu mày phân phó.
Tô Thiên nghe tin mẹ mình bị bệnh phải nằm trên giường, ngay lập tức không đứng im được, bỏ lại một câu tôi đi xem, cũng không chờ Đường Nham đáp lại, đã vội vã chạy lên cầu thang, thế nhưng bây giờ cô là một linh hồn, không ai có thể nhìn thấy cả.
“Ôi, con gái của tôi đã mất tích vài ngày, ngay cả chút manh mối cũng không tìm được, tôi sốt ruột chết mất, chàng trai, cậu xem có cách gì tìm được con gái tôi không, nếu tìm được, tôi nhất định sẽ hậu tạ.” Tô Kiến Quốc mặt màu ủ ê nói, hiện tại khi tuyệt vọng cái gì ông cũng thử, mặc kệ có cách nào cũng phải thử, nếu con gái thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ nhà này không chịu được.
“Trước tiên ông đừng gấp, để tôi xem phong thủy của nhà.” Đường Nham nói xong, đứng dậy nhìn bốn phía, nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong lòng tính toán nên giải thích với Tô Kiến Quốc như thế nào, tuy anh biết chỗ chôn cất Tô Thiên, nói thẳng ra như vậy, rất dễ bị hoài nghi, phải nghĩ ra cách nói hoàn hảo mới được.
“Phòng khách hướng Đông Nam có liên quan đến số mệnh con cháu, thuộc hướng Kim, hiện tại xem ra vị trí này khí chưa bay hết, bởi vậy cô Tô cũng ngay vị trí này, kết hợp với ngày tháng năm sinh, kết quả là ở một khu vực cách phía Đông Nam khoảng 20 km, hơn nữa chắc hẳn là ở chỗ thưa thớt người, ông Tô lên phái người đi tìm đi.” Đường Nham làm bộ làm tịch một hồi, mới bịa lung tung ra một lý do.
“Chàng trai tính thật chính xác, cảnh sát nói với tôi, không sai biệt lắm thì con gái tôi mất tích tại khu vực đó, nhưng bọn họ không cách nào tìm ra manh mối, xem ra là bị người khác che dấu rồi, cái này tôi phải phái người đi tìm.” Tô Kiến Quốc đứng dậy, nghiêng đầu dặn dò tiểu trợ lý vài câu.
Cũng không biết là nói gì, dù sao vẻ mặt tiểu trợ lý cũng rất nghiêm túc, Đường Nham thấy thế, vội nhắc nhở một câu: “Con chó kia cũng thuộc sao Kim, hơn nữa rất quen thuộc với cô Tô, nếu mang nó theo nhất định sẽ có tác dụng.”
Tiểu trợ lý nghe vậy đưa mắt nhìn Tô Kiến Quốc, ông khẽ gật đầu, lúc này mới hiểu ý đi ra ngoài.
Lại hàn huyên vài câu với Tô Kiến Quốc, ước chừng thời gian không sai biệt lắm, lúc này Đường Nham mới đứng dậy cáo từ rời đi, tiện thể để lại địa chỉ, dặn Tô Kiến Quốc có chuyện gì có thể tìm anh.
Đến bây giờ, Tô Thiên vẫn chưa xuống tầng để trở về, Đường Nham đang rất sốt ruột muốn chết, lại không thể tức giận, nhưng chung quy vẫn không thể chạy lên tầng gọi người, anh không còn cách nào chỉ có thể đi ra ngoài trước, dựa vào khế ước ràng buộc của hai người lúc đó kéo cô lại đây.
Tô Thiên vừa lên tầng đã bị bộ dáng tiều tụy của mẹ làm cho hoảng sợ, trong lòng vừa lo lắng vừa tự trách, nếu bọn họ biết tin cô đã chết, không biết sẽ bị đả thương đến mức nào nữa.
Ngồi ở mép giường kéo góc chăn cho mẹ, nhẹ giọng nói những lời an ủi, tuy rằng mẹ Tô một chữ cũng không nghe thấy, nhưng Tô Thiên tin tưởng bà có thể hiểu được tấm lòng của mình.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Tô Thiên cảm thấy cơ thể bắt đầu không khống chế được, thiếu chút nữa bay ra ngoài cửa, cô dùng hết sức lực cũng không chống lại được, chỉ có thể lưu luyến nhìn nhà của mình vài lần, sau đó thì bay ra khỏi biệt thự.
Đường Nham đợi cô ở chỗ cách biệt thự không xa, Tô Kiến Quốc đặc biệt sai người đưa anh về, cho nên hiện tại anh đang rất thoải mái ngồi trên ghế da, đến khi thân ảnh Tô Thiên xuất hiện trong xe, Đường Nham mới phân phó tài xế chạy xe.
Tô Thiên giận không thôi trừng mắt nhìn anh, mưu đồ nói trong đầu anh: “Anh làm gì vậy, tôi mới ở đó được một lúc mà thôi.”
“Chị à, cô có thể dùng lương tâm của mình nói chuyện không, đó là một lúc sao, cũng được hai tiếng rồi, tôi đã nói hết chuyện rồi, không kiên trì nổi nữa mới đi, nhưng tâm nguyện của cô đã được thực hiện, giờ tại sao lại đòi công đạo với tôi?” Đường Nham nói thầm.
Hiện tại có người ngoài ở đây, bọn họ không thể trực tiếp nói chuyện, cũng may lúc đó có khế ước ràng buộc, ý thức trao đổi với nhau cũng rất dễ dàng.
“Tôi mặc kệ, anh nói cho tôi gặp bố mẹ, đến khi yên tâm mới đi, nhưng hiện tại tôi không yên tâm một chút nào.” Trong lòng Tô Thiên mất hứng, vẻ mặt cũng lạnh đi.
“Cô lại dám tranh luận với tôi đúng không?” Đường Nham chán nản, tay muốn bắt Tô Thiên, nhưng lại bổ nhào vào khoảng trống.
Chết tiệt, sức mạnh của người phụ nữ này quá lớn, bây giờ còn là bộ dáng trong suốt, đã không bắt được, chờ cô ngưng tụ thành vật có thật, nhất định mình sẽ trừng trị cô nô lệ không nghe lời này.
Đường Nham vừa nói thầm trong lòng, nhưng ánh mắt không tự chủ được chuyển qua người Tô Thiên, ngay lập tức trong đầu toát ra một ngọn lửa, cháy khiến cả người anh đều khó chịu.
Chỗ không thể miêu tả cũng nổi lên phản ứng.
Vừa về đến nhà, Đường Nham vọt ngay vào nhà tắm, nếu không giải quyết một chút, chỉ sợ anh bị ngọn lửa đốt cháy.
Đợi đến lúc Đường Nham tắm rửa thoải mái xong, mặc chiếc quần đùi đi ra, Tô Thiên không có việc gì nằm ở sô pha, cô tưởng Đường Nham bị đau bụng tiêu chảy, mới vọt vào nhà tắm, vốn dĩ không ngờ tới đối phương là đi giải quyết như cầu sinh lý.
“Được, cô ở đây đi, có cơ hội tôi lại đưa cô về gặp bố mẹ, bây giờ thầy muốn lên giường ngủ, nói chúc ngủ ngon mau.” Hai tay Đường Nham chống hông, rất có khí thế ra lệnh.
Tô Thiên quay đầu nhìn anh một cái, giống như nhìn tên ngốc, sau đó lại vòng vo quay đầu lại, trực tiếp xem anh như không tồn tại.
Người phụ nữ này là muốn tạo phản, lại có thể khiêu chiến quyền uy của anh, xem anh thu thập như thế nào, Đường Nham nổi giận ngay tức khắc, xoay người mở ngăn kéo, cầm roi da hùng hổ lại đây.
Tô Thiên thấy anh thật sự đến đây, ngay lập tức cũng không dám sĩ diện vội vàng ngồi dậy từ sô pha, không tình nguyện nói câu chúc ngủ ngon.
Không phải một câu thôi sao, nói thì nói, không có gì to tát, nếu lại bị đánh lần hai, vậy cả đêm cô không được thoải mái.
“Không được, rất có lệ, phải quỳ lạy trên mặt đất, nói cung kính.” Đường Nham bất mãn nói, vung roi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh giòn giã.
“Không thể quỳ, họ Đường kia đừng có quá đáng.” Tô Thiên bị âm thanh của roi da làm cho run run, ngoài miệng thì mặc cả, gọi chủ nhân cũng được, tên đàn ông thối này còn bắt cô quỳ xuống, cô còn chưa quỳ xuống với bố mẹ mình đâu.
Bị một nô lệ phản bác nhiều lần, chủ nhân Đường Nham cuối cùng cũng không nhịn được, không nói không rằng, vung tay, hung hăng quất roi da vào người Tô Thiên.
Chương 17: Thiếu đòn đúng không
“Á, anh điên rồi à?”
Tô Thiên ngạc nhiên, kêu thành tiếng. Cảm giác đau đớn mạnh mẽ nóng rát truyền tới cùng lúc từ trên người khiến cô cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện trên bộ ngực trắng như tuyết đã có thêm một vết máu rất dài. Lớp áo trên vốn mỏng manh cũng đã rách ra rồi.
“Hỏi cô lần nữa, gọi hay không gọi?” Đường Nham giơ roi da, nhìn cô từ trên cao xuống, trong mắt không có chút thương hại nào.
Tô Thiên cắn môi, hung hăng nhìn Đường Nham chằm chằm, trong lòng dù có muôn vàn không cam lòng nhưng vẫn đứng lên từ trên ghế sô pha, quỳ xuống dưới chân Đường Nham, nói một câu chúc chủ nhân ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Một roi này đã đủ khiến cô đau đớn. Nếu đánh thêm vài cái thì cô sợ là không chịu nổi nên chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp.
“Hừ, như vậy sớm thì có phải tốt rồi không, khiến tôi bớt lãng phí lời nói. Bắt đầu từ hôm nay, lúc tôi ngủ dậy thì phải cung kính nói xin chào chủ nhân, buổi tối lúc đi ngủ cũng thế, nhất định phải gọi tôi là chủ nhân. Ngoan ngoãn nghe lời, bảo cô làm gì thì làm cái đó. Nếu không cũng đừng trách tôi không thương hương tiếc ngọc.” Đường Nham lạnh lùng dặn dò nhưng mắt lại nhìn chằm chằm không chớp vào luồng mềm mại trần trụi lộ ra ngoài vì áo bị rách của cô.
Ừm, hình như bộ đồ này hỏng rồi. Cũng may trước đó mình mua mấy bộ để cô thay đổi cũng không tệ. Đường Nham suy nghĩ thế, lục một cái túi to từ trong tủ quần áo ra, viết ngày sinh tháng đẻ của Tô Thiên đặt dưới lư hương, sau đó châm lửa đốt cái túi đó.
Ngọn lửa màu đỏ nhảy nhót không ngừng. Cái túi to biến thành tro bụi rất nhanh. Cùng lúc đó, quần áo trên người Tô Thiên cũng đã xảy ra thay đổi.
Một cái dây nhỏ buộc vòng quanh cái cổ thon dài thành một cái nơ con bướm. Hai miếng vải mỏng gắn liền với sợi dây, khó khăn lắm mới có thể che khuất vị trí quan trọng. Trên eo cũng là dây và vải nối với nhau, chân thì có thêm một đôi tất lụa dài qua gối màu đen khiến dáng người hoàn mỹ của cô được phác họa ra. Ngoài ra thì không còn thứ gì khác. Đây quả thực là còn mát mẻ hơn cả đồ lót mà người mẫu mặc.
Dù cô ngoan ngoãn đứng im không động đậy cũng là dáng dấp chọc người.
Tô Thiên thấy quần áo trên người mình trở thành như thế, trong lòng vừa thẹn vừa tức, định lớn tiếng trách cứ Đường Nham mấy câu nhưng lời tới môi rồi vẫn không làm sao mà nói ra khỏi miệng được. Cơn đau từ ngực nhắc nhở cô nếu phản kháng thì chắc chắn kết quả sẽ rất đáng sợ.
Thôi, mặc thì mặc đi, dù sao những người khác cũng không thấy mình. Dáng vẻ nhếch nhác của mình thì người đàn ông này cũng thấy hết rồi. Đối với anh thì không còn thứ đồ nào có thể che giấu nữa.
Còn Đường Nham thì đốt quần áo xong nhưng mắt cũng không dám nhìn Tô Thiên. Trong lòng anh đã đoán được cảnh tượng như thế nào rồi. Nếu mình nhìn thì chắc chắn sẽ không chịu được, bùng nổ tại chỗ chỉ là chuyện một phần, anh lại còn tự tìm khó chịu cho mình. Anh lập tức lên giường, chui vào chăn dỗ giấc ngủ.
Còn Tô Thiên thì co lại thành một cục, làm tổ trên sô pha. Cảm giác tê dại lan từ chỗ bị thương ra tới toàn thân. Cô chỉ có thể cố gắng che miệng lại mới có thể không để mình phát ra bất cứ tiếng rên khó kiềm nén nào.
Bầu không khí yên tĩnh, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, lúc Đường Nham vừa ngáp vừa tỉnh lại thì mắt vô thức liếc về phía ghế sô pha. Tô Thiên vẫn đang ngủ say, hai mắt khép chặt, hàng lông mi hơi cong, không biết tấm vải trước ngực bị tung ra từ lúc nào. Hai luồng mềm mại trắng tròn hiện rõ không gì che đậy. Hai chân vô ý thức mở rộng, mỗi một khoảng da thịt đều kích thích các cảm quan của Đường Nham.
Mẹ kiếp, đây tính là gì thế? Tự mình tìm tội để chịu à? Một báu vật như thế này mà lại nằm không chút đề phòng trước mặt, trơ mắt nhìn lại không thể ăn được. Vốn quần áo mua để nhìn cho đã mắt, bây giờ xem ra đúng là giày vò.
Rốt cuộc lúc nào mới thể dâng tấm thân xử nam của mình ra đây?
Đường Nham vừa dùng tay phải dỗ dành tinh thần vô cùng phấn chấn khi sáng sớm thức dậy đã gặp phải cảnh quyến rũ này, vừa bất đắc dĩ mà gào lên trong lòng.
Chờ Tô Thiên nghe thấy tiếng động, tỉnh lại từ trong giấc mơ, liếc mắt thấy được cảnh tượng đời này cô không thể nào quên được.
“Á.”
Tiếng thét chói tai lại vang lên trong không gian chật hẹp lần nữa,
Đường Nham thoải mái mà kéo quần lên, liếc Tô Thiên đang che kín mắt, nói: “Sáng sớm ngày ra kêu loạn cái gì? Còn có tính tự giác của một tên nô lệ không?”
Sau đó anh vào phòng tắm rửa mặt, để lại Tô Thiên đang trợn mắt há hốc miệng đứng nguyên tại chỗ.
Cái tên khốn nạn, không, là biến thái, cầm thú. Anh điên rồi à? Vậy mà lại làm ra chuyện này với mình? Tô Thiên tức tới mức toàn thân run lên. Cô định đứng dậy đi tìm Đường Nham tính sổ nhưng qua sự giày vò vì bị roi đánh cả đêm, cơ thể của cô trở nên yếu ớt không có sức lực, cố gắng hồi lâu mới miễn cưỡng có thể ngồi thẳng.
Một cảm giác bất lực trào lên trong lòng. Tô Thiên nghĩ sao lúc trước mắt mình lại mù, cảm thấy người đàn ông này hiền lành đáng tin nên mới về nhà với anh. Bây giờ thì hay rồi, để người ta muốn làm gì thì làm, ngay cả chút phản kháng cũng không làm được.
Lúc Đường Nham quay lại thì vừa hay thấy dáng vẻ yếu đuối không có sức lực của Tô Thiên, không kiềm được mà lẩm bẩm trong lòng là thể chất người này quá kém. Mới đánh có một roi đã chịu không nổi. Xem ra tác dụng của nến bình thường quá thấp, phải nghĩ cách để kiếm mối làm ăn, để cô hấp thu lực tín ngưỡng, củng cố hồn thể.
Nếu không cứ chơi như thế thì y như xác chết, chẳng thú vị gì.
Đường Nham tiện tay lấy vài ngọn nến và hương qua đốt, đặt cạnh Tô Thiên. Không còn cách nào, trước khi có cửa làm ăn thì chỉ có thể dùng cách này để chống đỡ.
Chuẩn bị xong, Đường Nham lấy hộp gỗ đựng Phong Thủy Chân Kinh từ hốc tối dưới gầm giường ra, định nhân lúc bây giờ có thời gian đọc thêm chút nội dung trên đó.
Đường Nham là người bình thường đi học là ngủ, thành tích học tập quả thực nát bét. Nếu không phải lão đạo sĩ ép anh thề đồng ý lấy bằng tốt nghiệp thì e rằng anh đã bỏ học về nhà lâu rồi.
Chuyện này thì hay rồi, vừa mới đọc hai câu đã hơi không chịu được.
Chết tiệt, quyển sách này viết cũng quá rườm rà, một chữ cũng có thể lý giải rất nhiều ý, tra tài liệu cũng tới liệt tay. Vì lão đạo sĩ bỗng gặp chuyện không may nên anh xin nghỉ học nửa tháng, ngày mai phải quay lại đi học. Mấy ngày này anh vẫn chạy tới chạy lui không ngừng, không từng nghỉ ngơi tốt, thật đúng là rất mệt.
Đường Nham bực bội ném điện thoại lên giường, mắt lại vô thức liếc tới Tô Thiên co rụt trong ghế sô pha hấp thu sức mạnh.
Aiz, sao mình lại quên nô lệ nhỏ này nhỉ? Dù sao cô cũng không có việc gì để làm, bảo cô giúp phiên dịch cả quyển sách này thành văn xuôi theo tiếng phổ thông là được rồi, như vậy có vẻ đơn giản hơn nhiều nhỉ. Hình như từng nghe cô nói cô là sinh viên đại học nổi tiếng, làm việc này chắc chắn rất dễ dàng. Vậy mình có thể sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi.
Đường Nham xoa cằm, cười hí hí hai tiếng, cảm thấy mình thực sự quá thông minh. Ừm, vật gì cũng có chỗ dùng cả.
“Trời ơi, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi chứ?” Đường Nham đi tới cạnh Tô Thiên, ân cần hỏi han.
Chương 18: Người đàn ông ngốc trên xe buýt
Đệt mợ, cái tên biến thái này đầu bị động kinh à? Vậy mà lại chủ động tới quan tâm mình. Lúc trước chẳng phải anh đều nói lời lạnh nhạt, có mắt không tròng à? Chẳng lẽ thấy bản thân khó chấp nhận quá nên rốt cuộc nổi lòng thương hương tiếc ngọc rồi?
Vậy nhất định mình phải giả vờ yếu đuối chút, có khi lần sau người này sẽ không ra tay nữa.
Tô Thiên vừa lẩm bẩm trong lòng vừa khẽ rên rỉ trả lời: “Vẫn còn khó chịu lắm. Bây giờ trên người tôi không có chút sức lực nào, cố gắng lắm tay mới có thể giơ lên.”
Vừa mới dứt lời, một quyển sách giấy dầu được nhét vào cạnh cô.
“Tay có thể sử dụng được là được. Này, cho cô cái này, đọc thật kỹ, phiên dịch cả quyển sách lại. Nếu dám suy diễn ý tứ thì tôi sẽ để cô nếm mùi bị roi da đánh liên hoàn xem như thế nào.” Đường Nham khoanh hai tay trước ngực, nghênh ngang kiêu ngạo ra lệnh.
Tô Thiên trợn mắt há hốc miệng lần nữa. Vừa rồi cô điên rồi à? Vậy mà lại tưởng cái tên khốn nạn này phát hiện ra lương tâm, không ngờ người ta chỉ tới hỏi mình một câu là có thể làm việc hay không thôi.
Quả nhiên cô đánh giá thấp mức độ nhẫn tâm của người đàn ông này rồi.
Tô Thiên tức tới mức toàn thân run lên, nước mắt sắp rơi xuống. Rốt cuộc mình sống được mấy ngày rồi? Không chỉ bị ép buộc mặc đồ hở hang, bưng trà rót nước, thỉnh thoảng chịu nỗi đau đớn bị roi da đánh, bây giờ lại còn phải làm loại phiên dịch sách này.
Quả thực là so sánh ra chỉ thấy thảm thương hơn.
Đành vậy, vì cầu sinh tồn, cô cả Tô đành phải chịu đựng ấm ức trong lòng, cầm quyển sách giấy dầu lên. Cô cũng không dám phản kháng tiếp. Tên đàn ông thối này vốn không có tính người, một lời không hợp là ra tay. Có khi cô còn chưa nói lời từ chối ra khỏi miệng thì roi da đã rơi xuống rồi.
Tên đầy tớ này dùng thật tốt. Thảo nào mọi người thời cổ đại trong nhà phải nuôi nhiều nha hoàn như thế. Đường Nham đã giải quyết được một chuyết cảm thấy toàn thân thoải mái, vừa vặn eo bẻ cổ vừa về giường ngủ, lấy lại tinh thần.
Ngày hôm sau, Đường Nham sảng khoái tinh thần dọn dẹp mọi thứ xong, định ra cửa đi học. Vì sức lực của Tô Thiên quá yếu, không thể xuất hiện giữa ban ngày cho nên cũng chỉ có thể trốn trong hồ lô.
Đường Nham đóng kỹ cửa cửa hàng, vừa ngoảnh lại thì thấy Lưu Tiểu Nhiên đứng cách đó không xa. Hôm nay cô nhóc mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, phối hợp với giày nhỏ đế bằng màu trắng, mái tóc đen nhánh để xõa tung trên vai, tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái và linh động khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy dễ chịu từ tận đáy lòng.
“Hôm nay muốn đến trường đúng không? Đi cùng nhau đi.”
Lưu Tiểu Nhiên hơi ngại ngùng, lấy tay gạt sợi tóc trên trán. Cái lé nhỏ màu bạc trên cổ đung đưa khe khẽ theo động tác của cô.
“Oa, hôm nay Tiểu Nhiên thật là xinh đẹp. Có thể đi cùng đại mỹ nhân là vinh hạnh của tôi.” Đường Nham dứt lời, làm một biểu cảm rất vinh hạnh đầy khoa trương, trêu cho cô bé cười ha ha. Không khí lúng túng ban đầu lập tức tan thành mây khói.
Hai người cười cười nói nói cả đoạn đường đi đến trạm xe buýt, vừa hay có một chiếc xe buýt chạy thẳng tới cạnh trường học nên nhanh chóng mua vé lên xe.
Khoảng thời gian này là giờ đi làm, trên xe đầy ắp người, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có. Lưu Tiểu Nhiên bị đám người chen đẩy tới góc khuất trong xe, suýt chút nữa thì té sấp xuống. Đường Nham vội vàng đi theo, duỗi tay níu chặt tay cô.
Vòng eo cô nhóc hết sức mảnh khảnh, trên người còn có mùi thơm thoang thoảng. Tay Đường Nham không kiềm chế được mà trượt xuống cặp mông đầy đặn, khẽ xoa một cái.
“Á.”
Lưu Tiểu Nhiên kêu lên một tiếng, đôi mắt to long lanh nước đầy thẹn thùng e lệ khiến Đường Nham thấy mà ngứa trong lòng. Cô nhóc này thật là ngon miệng, thật muốn cắn một miếng rồi nuốt xuống.
“Á, tay anh đừng sờ soạng lung tung có được không?” Lưu Tiểu Nhiên đỏ mặt, khẽ nói.
Ừm, mình chỉ sờ một cái rồi rụt tay về. Đường Nham nghi ngờ mà cúi đầu nhìn. Một bàn tay mập mạp đang duỗi ra từ góc tối, di chuyển qua lại trên đùi Lưu Tiểu Nhiên.
Cái con mẹ nó, tên sói xám khốn kiếp từ đâu xuất hiện, dám ra tay với cô nhóc nhà mình? Sống dễ chịu quá đúng không? Lúc này Đường Nham lập tức nổi giận, một tay kéo Lưu Tiểu Nhiên qua một bên, tay kia thì nắm chặt bàn tay béo kia nhéo mạnh một cái.
Lập tức, bên trong truyền ra tiếng gào thét như giết heo.
“Á, đau, đau.”
Một người đàn ông mặc như côn đồ có mái tóc vàng mặc áo gi-lê màu đen, trên tai còn đeo một cái khuyên sắt cực lớn vừa cố gắng giãy dụa tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Đường Nham vừa hắng giọng kêu la.
“Cái con mẹ nó, nhanh buông tay cho ông đây. Nếu không sẽ khiến mày chịu không nổi đấy.” Tên côn đồ đau tới mặt cũng vặn vẹo lại thành một cục, miệng vẫn nói lời thô tục.
“Xin lỗi.” Mặt Đường Nham không chút thay đổi nhả ra hai chữ có khí phách, không để gã phản bác.
“Mày có bệnh à? Ông đây làm gì mày mà mày xin lỗi? Hôm nay không nói rõ ràng thì đừng mong dễ dàng rời khỏi đây.” Tên côn đồ chẳng những không sợ mà còn trả đũa, vu hãm ngược Đường Nham.
Tiếng tranh cãi của hai người thu hút ánh mắt của những hành khách khác trong khoang xe. Tất cả mọi người đều nhìn bên này chằm chằm đầy nghi ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Làm cái gì chẳng phải trong lòng anh rõ à? Lại dám giở trò thấp hèn bỉ ổi trên người cô ấy ở nơi công cộng. Tôi rời đi hay không không mượn anh xen vào. Anh có thể rời đi không thì khó nói đấy.” Đường Nham cười khẩy, nói.
Lúc này Lưu Tiểu Nhiên mới kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra. Thì ra vừa nãy không phải Đường Nham sờ mó mình mà là người đàn ông này. Thật là buồn nôn. Cô bé vừa thẹn vừa tức, trừng mắt nhìn tên côn đồ đang đau tới nhe răng trợn mắt đầy thù hận, nói: “Biến thái.”
“Ha ha, hai người chúng mày là đang tổ chức thành đoàn thể định lừa gạt tao có phải không? Định vu cáo hãm hại tao, lấy chứng cứ ra trước đi. Hơn nữa, nếu ông đây muốn tìm phụ nữ thì trong câu lạc bộ đêm vừa quơ đã được một nắm to phụ nữ xinh đẹp ngực lớn, cần gì phải động tay động chân với một con nhóc.” Tên côn đồ tiếp tục phản bác.
Mẹ nó, hôm nay xui xẻo thật. Lúc lên xe cô gái này cố ý õng à õng ẹo trước mặt mình. Mình thấy dáng vẻ nó có vài phần sắc đẹp mới không kiềm được mà sờ soạng một cái. Ai ngờ mắt người đàn ông này sắc như thế, lập tức phản ứng kịp. Ai da má ơi, đau chết ông đây rồi. Cổ tay không bị gãy xương chứ? Chờ lát nữa không khiến thằng nhóc này bồi thường là không được. Vương Đông thầm thì đầy thù hận trong lòng.
Đường Nham vừa nghe thấy thế thì lửa giận trong lòng lập tức dâng lên. Lưu Tiểu Nhiên là ai? Nữ thần trong lòng mình, vừa trong sáng lại vừa dịu dàng. Cái tên khốn nạn này dám so sánh cô với những người trong hộp đêm? Thật là sống không nhịn được.
“Tôi thấy ấn đường anh biến thành màu đen, giữa hai hàng mày có luồng sát khí. Hôm nay tất phải gặp tai vạ máu me. Nếu anh khăng khăng không nói xin lỗi thì chắc chắn sẽ càng phải trả một cái giá lớn thảm hại đau đớn hơn.”
“Im đi, cười chết tao. Mày tưởng mày là cao nhân xem bói, thần tiên hạ phàm hả? Nói tao có tai vạ máu me là có tai vạ máu me hả? Tao thấy ấn đường mày cũng biến thành màu đen, trái tim cũng biến thành màu đen, cố ý kiếm chuyện lừa gạt người. Mọi người mau tới đây xem xem, cổ tay tôi sắp bị nó làm cho gãy xương rồi. Ai chao ôi, đau chết mất.” Vương Đông giơ cao cánh tay cho mọi người thấy chỗ bị Đường Nham nắm chặt. Đúng là có một phần da bắt đầu sưng đỏ lên.
Chương 19: Danh hoa có chủ
Lúc này trong khoang xe có một người lan tràn lòng thánh mẫu, bước ra bênh vực kẻ yếu.
“Trời ơi, anh buông tay trước đi đã. Không thấy cổ tay người ta đỏ cả lên rồi à?”
“Đúng đấy, không bằng không chứng sao có thể tùy tiện ra tay chứ.”
“Không phải là lừa tiền thật chứ?”
“Thấy hai người ăn mặc cũng rất gọn gàng, sao không có tố chất như thế chứ?”
Những câu như thế thỉnh thoảng lại vang lên.
Bây giờ con người là như thế, gặp chuyện không hỏi phải trái đúng sai, chỉ tin vào những gì họ thấy được. Thậm chí không ai từng hỏi qua mà đã bắt đầu ào ào thấy chuyện bất bình chẳng tha, bênh vực cho kẻ họ cho là kẻ yếu, mù quáng theo phong trào, thành đối tượng cho người khác lợi dụng.
Lưu Tiểu Nhiên nghe mà toàn thân không được tự nhiên. Cô khẽ kéo ống tay áo Đường Nham ra hiệu cho anh thả người, đừng tính toán nữa.
“Không được. Hôm nay không xin lỗi thì đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây.” Đường Nham mặc kệ người khác nói gì. Anh đã nhận định cái gì thì chính là cái đó, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Lúc này, xe buýt vừ vặn tới một trạm dừng. Vài hành khách trên xe bắt đầu di chuyển về phía cửa xuống. Vương Đông thấy thế thì định vùng ra khỏi tay Đường Nham, xuống xe bỏ chạy nhưng tay Đường Nham như thể xiềng xích nặng nề, túm chặt lấy cổ tay anh ta, vốn không thể tránh thoát được.
“Thằng nhóc thối, mày rượu mời không uống lại uống rượu phạt, đừng trách tao ra tay không lưu tình.” Lúc này Vương Đông đã gấp tới mức đỏ cả mắt. Không biết anh ta lấy ra một con dao gọt trái cây cầm trên tay phải từ lúc nào, chém mạnh về phía cánh tay Đường Nham.
Đường Nham vội vàng thu tay lại theo phản xạ có điều kiện nhưng vẫn chậm một bước. Mũi dao vạch một vết thương trên tay anh, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
“Á.”
Lưu Tiểu Nhiên phát ra một tiếng thét chói tai. Người trong xe cũng bị biến cố bất thình lình dọa tới ngây dại. Vương Đông thì nhân cơ hội này chạy trốn ra từ trong khoang hành khách.
Đường Nham xoay người định đuổi theo thì bị Lưu Tiểu Nhiên kéo lại.
“Coi như quên đi. Anh đã bị thương, đừng đuổi theo tiếp nữa. Trong tay anh ta có dao, nguy hiểm lắm. Hơn nữa cũng không phải chuyện lớn gì. Chúng ta vẫn nên mau chóng đi bệnh viện băng bó một chút đi.” Cô nhóc dứt lời, nước mắt sắp chảy xuống.
Đường Nham chỉ đành phải thỏa hiệp. Cũng được, vốn anh thấy tên côn đồ này hôm nay có tai vạ máu me, nếu anh ta chịu nhận lỗi cho tốt thì có thể mình sẽ chỉ điểm anh ta vài câu. Không ngờ anh ta không biết điều như thế. Vậy thì hết cách rồi, dù không tự mình ra tay thì chắc chắn anh ta sẽ trả giá thật lớn vì hành động hôm nay.
Huống hồ cô nhóc đã gấp thành như thế, sao anh có thể khiến cô lo lắng chứ.
Đường Nham khẽ vỗ lên vai Lưu Tiểu Nhiên, nói: “Đừng lo lắng, chỉ là rách da chút thôi, không cần tới bệnh viện. Trạm tiếp theo là trường học rồi, tới phòng y tế băng bó chút là được, không có gì đáng ngại.”
“Thật à? Chảy nhiều máu thế mà.”
Thấy máu tươi chảy theo cánh tay Đường Nham xuống, khăn giấy cô lấy ra đã bị thấm ướt, Lưu Tiểu Nhiên thực sự không yên tâm.
“Tôi lừa gạt cô lúc nào chưa? Hơn nữa đây là cơ thể của tôi, đương nhiên tôi rõ ràng rồi. Được rồi, đừng lo lắng, tới trạm dừng ngay thôi.” Đường Nham dịu dàng an ủi.
Buồn cười, Đường Nham anh từ nhỏ tới lớn làm gì có chỗ nguy hiểm nào chưa từng đi qua, có thứ nguy hiểm nào chưa từng chơi. Mấy năm trước lúc thám hiểm một tòa lầu quỷ, không cẩn thận té xuống từ cầu thang cũ nát khiến chân bị ngã gãy xương mà vẫn có thể kiên trì đi tới nhà mình huống hồ gì một vết thương nho nhỏ này.
Người xung quanh vì tai nạn vừa rồi mà cũng tránh ra khỏi họ khiến không gian rộng hơn chút chứ không còn chật chội nữa. Đường Nham dựa vào thành xe, Lưu Tiểu Nhiên thì không ngừng rút khăn giấy thấm xuống vết thương của anh. Hai người cứ kiên trì như thế tới chỗ xuống xe.
Đại học Thanh Viễn là trường đại học tốt nhất thành phố này. Ở cổng trường có sinh viên nhốn nha nhốn nháo tới tới lui lui, thỉnh thoảng còn có các loại xe sang trọng đi qua. Lúc tổ hai người Đường Nham đi qua cổng trường, thu hoạch ngoài ý muốn một phần lớn ánh mắt tò mò.
Nguyên nhân là do Lưu Tiểu Nhiên. Tân sinh viên vừa nhập học với vẻ ngoài hơn người và khí chất trong sáng đã đẩy danh tiếng hàng đầu của hoa khôi giảng đường Tiếu Vi Vi xuống, trở thành hoa khôi giảng đường tân nhiệm của đại học Thanh Viễn.
Trên forum trường có đủ loại hình chụp lén của cô. Mỗi tấm đều xinh đẹp như thế, gần như không tì vết. Hơn nữa cô chưa bao giờ trang điểm, cũng không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, là đại mỹ nữ tự nhiên tinh khiết.
Điểm quan trọng nhất là vị hoa khôi giảng đường này lại độc thân, hơn nữa hơi có phần kiêu ngạo lạnh lùng với mấy phú nhị đại tỏ tình với cô. Ai trong trường học cũng đang đoán loại người nào mới có thể hái được đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng này cuối cùng.
Nào ngờ mới qua vài ngày đã thấy Lưu Tiểu Nhiên vô cùng thân thiết nắm tay một người đàn ông khuôn mặt thanh tú, mặc đồ bình thường đi tới trường.
Chẳng lẽ người đẹp hoa khôi giảng đường đã bị thu phục nhanh như vậy? Cũng không thấy người đàn ông này có chỗ nào hơn người. Mấy sinh viên đi ngang qua không kiềm được mà châu đầu ghé tai, bắt đầu thì thầm.
“Chao ôi, mau nhìn, người đó không phải là bạn trai mới của hoa khôi giảng đường đấy chứ?”
“Thấy hai người thân thiết như thế thì tám mươi phần trăm là đúng rồi. Thằng nhóc kia có khuôn mặt không đẹp mà có thể cua được hoa khôi giảng đường, thủ đoạn cũng thật lợi hại.”
“Đáng tiếc đáng tiếc, một đóa hoa tươi lại cắm trên bãi phân trâu. Tôi còn tưởng cô ấy sẽ tìm một người có thân thế có bối cảnh chứ. Aiz, các cậu có biết người đó không? Tôi thấy hình như hơi quen mắt, chắc là cũng học trường mình.”
“Đưa tôi xem. Ahh, đây chẳng phải là đạo sĩ nhỏ học năm hai đó à?”
“Đúng là trong nhà có mở một cửa hàng giúp người ta xem phong thủy phần mộ, lăn lộn rất thê thảm. Ngay cả học phí cũng không đóng được.”
“Đúng đó, chính là cậu ta. Tôi sẽ không nhận nhầm đâu.”
Lời mọi người đồn là hoa khôi giảng đường tân nhậm vậy mà lại ở bên đạo sĩ nhỏ Đường Nham trong trường lập tức như chắp thêm cánh, truyền khắp trong trường.
Hai đương sự thì lại hoàn toàn không biết gì về lời đồn này. Ra khỏi phòng y tế, Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên tách ra, đi về giảng đường khoa lịch sử.
Đạo thuật phong thủy được truyền thừa từ thời cổ xa xôi, trong lịch sử cũng có rất nhiều miêu tả về chuyện này cho nên Đường Nham mới lựa chọn khoa này.
Lúc anh bước chậm qua con đường lát đá, sinh viên xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ lạ mà quan sát anh, thỉnh thoảng thì thầm với nhau bàn bạc một trận. Đường Nham lại giả vờ nhắm mắt làm ngơ vì anh đã hoàn toàn miễn dịch với chuyện này.
Từ khi tin tức nghề nghiệp trong nhà bị người ta tung ra, anh đã có một đống biệt hiệu như đạo sĩ nhỏ thần côn nhỏ. Mỗi lần có người thấy anh luôn nhìn tò mò vài lần rồi châm chọc vài câu.
Vì với những sinh viên đại học tiếp nhận giáo dục khoa học thế kỷ mới mà nói, công việc lão đạo sĩ làm không khác gì bọn giả thần giả quỷ lừa gạt cho nên họ rất khinh bỉ loại công việc này.
Chương 20: Tình địch gặp nhau
Bọn họ tự xưng là người tiếp nhận nền giáo dục mới, đẳng cấp hơn loại đạo sĩ động một chút là dùng quỷ thần để dọa người. Vì vậy họ luôn luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, châm biếm Đường Nham.
Đường Nham đã tập mãi thành quen với những chuyện này. Anh sẽ không ngốc tới mức đi giải thích sự huyền diệu chân chính trong phong thủy. Hơn nữa dù nói cũng sẽ không có người tin mà ngược lại sẽ khiến họ càng coi thường mình.
Thôi, không chấp nhặt với những nhân vật nhỏ này. Ông đây là người thân mang vật quý báu, sớm muộn gì cũng sẽ khiến các người cúi đầu xưng thần.
Nhưng anh không ngờ là hôm nay các bạn học thảo luận về anh hoàn toàn là vì một chuyện khác.
Lúc Đường Nham bước vào lớp, còn chưa vào giờ học, trong phòng học tiếng ồn ào cười cười nói nói, không biết đang thảo luận chuyện gì. Trương Lương ngồi cùng bàn là bạn duy nhất của Đường Nham thì thần thần bí bí kéo anh vào chỗ ngồi.
“Này, không ngờ cậu có thủ đoạn vậy đấy. Nhanh thế đã cua em gái hoa khôi giảng đường tới tay rồi.”
“Hả? Nghĩa là sao?” Đường Nham nghe mà không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi.
“Giả vờ? Còn giả vờ? Có người tận mắt nhìn thấy hai người các cậu nắm tay nhau bước vào trước. Ảnh đã được đăng lên diễn đàn rồi. Vậy mà cậu còn không thừa nhận? Tôi có còn là bạn thân của cậu không?” Trương Lương giả vờ tức giận, đập vai Đường Nham một cái.
Ảnh? Đường Nham ngẩn người, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lên forum trường lướt xem. Một tin tức màu đỏ trên trang đầu cấp tốc đập vào mắt anh.
Hoa khôi giảng đường vừa mới lên yêu đạo sĩ thần côn, là tình yêu đích thực hay là mê hoặc.
Cùng với đó là hai tấm ảnh chụp Lưu Tiểu Nhiên kéo tay anh, con số xem đã lên đến hàng vạn, khu bình luận cũng bị oanh tạc.
Đường Nham lập tức hơi dở khóc dở cười. Não những người này động thật lợi hại. Lưu Tiểu Nhiên cùng lắm chỉ vì mình bị thương mới đỡ mình vậy mà lại bị họ giải thích ra nhiều ý nghĩa như thế. Thực sự là hết chỗ nói rồi.
Có điều cô nhóc thành hoa khôi giảng đường vừa mới lên lúc nào thế?
“Tôi và Lưu Tiểu Nhiên là hàng xóm. Vừa rồi cùng đi xe buýt đến trường, kết quả không cẩn thận khiến tay bị thương cho nên cô ấy mới đỡ tôi bước vào trường. Đúng là tôi rất thích cô nhóc này nhưng người ta chưa từng nói muốn qua lại với tôi.” Đường Nham dứt lời, giơ cánh tay lên, ý bảo Trương Lương nhìn băng gạc trên đó.
“Thì ra là như thế à. Tôi đã nói rồi, sao cậu có thể thần không biết quỷ không hay mà thu người đẹp vào tay. Hí hí, đánh giá cao cậu rồi.” Trương Lương bừng tỉnh hiểu ra, nói.
“Đúng rồi, Lưu Tiểu Nhiên thành hoa khôi giảng đường khi nào thế?”
“À, mấy ngày qua cậu xin nghỉ cho nên không rõ. Tân sinh viên mới nhập học năm nay cũng xuất hiện không ít gái đẹp. Cho nên mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm trên trên diễn đàn lại tổ chức lựa chọn bỏ phiếu cho hoa khôi giảng đường lần nữa. Vì dáng dấp Lưu Tiểu Nhiên trong sáng xinh đẹp nên vượt qua người đứng đầu, đẩy Tiếu Vi Vi xuống, thành hoa khôi giảng đường mới. Có thể làm hàng xóm của hoa khôi giảng đường, thằng nhóc cậu cũng có diễm phúc không cạn đâu.” Trương Lương cười, trêu ghẹo.
“Bất kể cô ấy có là hoa khôi giảng đường hay không thì cũng chỉ là cô bé Lưu, nữ thần trong lòng tôi thôi. Nhất định phải theo đuổi cô ấy mới được.” Đường Nham nghiêm túc nói.
“Ôi chao, giọng điệu không nhỏ nha. Còn có một tin tức xấu muốn nói với cậu.” Trương Lương bước lại cạnh Đường Nham, giọng cũng đè rất thấp.
“Tin tức gì?” Đường Nham bị anh ta khiến cho nghiêm túc lập tức.
“Ừm, không thấy đại phú hào anh Lý lớp chúng ta đang nổi giận à? Cậu ta đã để mắt Lưu Tiểu Nhiên từ lâu rồi, một lòng muốn hái đóa hoa đẹp này tới tay. Khoảng thời gian này cũng tặng hoa tặng quà không ít, không ngờ cậu lại lao tới chặn ngang một chân. Lòng dạ tên kia vô cùng nham hiểm, có khi đang suy nghĩ thủ đoạn để chuẩn bị đối phó cậu đó.” Trương Lương liếc về chỗ cách đó không xa.
Lý Thanh Minh đang khoanh hai tay trước ngực tựa vào bàn, cười như không cười nhìn về chỗ hai người. Vài tên tay sai đắc lực rất thân thiết với anh ta chia ra đứng hai bên, hơi có chút khí thế anh cả.
Cắt, có cái gì lợi hại chứ? Không phải trong nhà có tiền à? Chờ ông đây tăng cường sức mạnh cho nữ quỷ xong thì không dọa chết cậu không được. Đường Nham ngoảnh đi đầy khinh thường, không nhìn ánh mắt khiêu khích đó.
Dù sao cô bé với anh là tình thế bắt buộc, tuyệt không để cho người khác. Từ khi tìm được Phong Thủy Chân Kinh, Đường Nham cảm thấy sức mạnh của mình cũng cứng rắn hơn nhiều.
Tuy anh làm ra vẻ không có gì xảy ra, Lý Thanh Minh lại không muốn bỏ qua cho anh dễ dàng như thế. Anh ta dứt khoát đi thẳng tới đối diện, một tay đặt trên bàn học của Đường Nham, cúi người kề sát vào tai anh nói: “Nghe nói cậu đang qua lại với Lưu Tiểu Nhiên. Có thật không?”
“Đương nhiên.” Đường Nham nở nụ cười tủm tỉm, không hề sợ hãi.
“Nhưng bây giờ anh đây vừa ý cô ấy, có thể nhường cho tôi không? Muốn bao nhiêu tiền thì tùy tiện ra giá.”
“Không thể.”
“Trời ạ, không phải cậu là đạo sĩ à? Sao còn gần nữ sắc chứ. Không phải cậu và lão đạo sĩ thanh tu lâu chịu không nổi, cho nên ông ta vừa mới chết cậu đã vội vàng muốn nếm thử mùi vị tình yêu?”
Lý Thanh Minh cười vừa hèn mọn bỉ ổi vừa xem thường. Mấy người hầu của anh ta cũng phối hợp với anh ta, phát ra tiếng cười vô cùng chói tai khó nghe như thể từng cây kim đâm lên người Đường Nham.
Tuy anh và lão đạo sĩ không có quan hệ máu mủ nhưng dù sao cũng là lão nuôi anh lớn, sao có thể để người khác tùy tiện sỉ nhục. Hai tay anh đặt trên đầu gối nắm thành nắm đấm, ánh mắt cũng lạnh xuống.
“Sao? Cậu không phục đúng không?” Lý Thanh Minh thấy Đường Nham dám nhìn mình chằm chằm thì sắc mặt lập tức đen lại. Mấy tay sai đắc lực của anh ta cũng rất có mắt nhìn, bọc đánh Đường Nham, chỉ cần anh vừa có hành động là họ lập tức có thể ngăn lại.
“Trời ạ, tôi nói này anh cả Lý, không phải là vì một người phụ nữ thôi à? Cần gì hùng hổ dọa người như thế, dáng vẻ hẹp hòi như vậy. Dù sao nam chưa cưới nữ chưa gả, không bằng cạnh tranh là được rồi. Chẳng lẽ cậu còn sợ mình không sánh bằng Đường Nham à?” Trương Lương thấy bầu không khí không đúng thì vội vàng qua hòa giải.
Nhà anh ta cũng là công ty rất có thực lực, cũng coi như có qua lại trong việc làm ăn với dòng họ của Lý Thanh Minh. Tuy anh ta chỉ làm việc theo lòng mình, không qua lại với đám con cháu nhà có tiền mà lại làm bạn với Đường Nham nhưng suy cho cùng cũng là người trong một giới. Lý Thanh Minh sẽ không gây sự quá khó coi với anh ta.
Anh ta bước xuống theo bậc thang của Trương Lương, hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Hôm nay bỏ qua cho cái thằng nhóc thối kia trước. Dù sao thủ đoạn đối phó với anh còn nhiều, không cần phải vội vàng nhất thời ở đây. Dám tranh giành phụ nữ với anh đây, anh đây để cậu vĩnh viễn không ngờ phụ nữ nữa.
“Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều. Sau này cậu vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để vận số không may ngã vào trong tay cậu ta. Tới lúc đó có thể thê thảm đấy.” Trương Lương khuyên nhủ.
“Yên tâm đi, người có vận khí không tốt cũng không phải tôi.” Đường Nham bình phục tâm trạng một lúc, ép lửa giận xuống đáy lòng.
Có một việc âm thầm làm mới càng thú vị hơn.
“Bà chủ sao rồi?” Tô Kiến Quốc lo lắng hỏi.
“Dạ, vẫn giống như mấy ngày trước, mệt mỏi nằm trên giường, cơm chiều cũng không ăn, tôi vừa bưng lên cho bà một chén canh gà, nhưng cũng chỉ uống mấy ngụm.” Người phụ nữ trung niên mặt mày ủ ê nói.
“Vậy thôi, lát nữa bà mang lên cho bà ấy một chút đồ ăn, được rồi, mang hai chén trà đến đây.” Tô Kiến Quốc nhíu mày phân phó.
Tô Thiên nghe tin mẹ mình bị bệnh phải nằm trên giường, ngay lập tức không đứng im được, bỏ lại một câu tôi đi xem, cũng không chờ Đường Nham đáp lại, đã vội vã chạy lên cầu thang, thế nhưng bây giờ cô là một linh hồn, không ai có thể nhìn thấy cả.
“Ôi, con gái của tôi đã mất tích vài ngày, ngay cả chút manh mối cũng không tìm được, tôi sốt ruột chết mất, chàng trai, cậu xem có cách gì tìm được con gái tôi không, nếu tìm được, tôi nhất định sẽ hậu tạ.” Tô Kiến Quốc mặt màu ủ ê nói, hiện tại khi tuyệt vọng cái gì ông cũng thử, mặc kệ có cách nào cũng phải thử, nếu con gái thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ nhà này không chịu được.
“Trước tiên ông đừng gấp, để tôi xem phong thủy của nhà.” Đường Nham nói xong, đứng dậy nhìn bốn phía, nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong lòng tính toán nên giải thích với Tô Kiến Quốc như thế nào, tuy anh biết chỗ chôn cất Tô Thiên, nói thẳng ra như vậy, rất dễ bị hoài nghi, phải nghĩ ra cách nói hoàn hảo mới được.
“Phòng khách hướng Đông Nam có liên quan đến số mệnh con cháu, thuộc hướng Kim, hiện tại xem ra vị trí này khí chưa bay hết, bởi vậy cô Tô cũng ngay vị trí này, kết hợp với ngày tháng năm sinh, kết quả là ở một khu vực cách phía Đông Nam khoảng 20 km, hơn nữa chắc hẳn là ở chỗ thưa thớt người, ông Tô lên phái người đi tìm đi.” Đường Nham làm bộ làm tịch một hồi, mới bịa lung tung ra một lý do.
“Chàng trai tính thật chính xác, cảnh sát nói với tôi, không sai biệt lắm thì con gái tôi mất tích tại khu vực đó, nhưng bọn họ không cách nào tìm ra manh mối, xem ra là bị người khác che dấu rồi, cái này tôi phải phái người đi tìm.” Tô Kiến Quốc đứng dậy, nghiêng đầu dặn dò tiểu trợ lý vài câu.
Cũng không biết là nói gì, dù sao vẻ mặt tiểu trợ lý cũng rất nghiêm túc, Đường Nham thấy thế, vội nhắc nhở một câu: “Con chó kia cũng thuộc sao Kim, hơn nữa rất quen thuộc với cô Tô, nếu mang nó theo nhất định sẽ có tác dụng.”
Tiểu trợ lý nghe vậy đưa mắt nhìn Tô Kiến Quốc, ông khẽ gật đầu, lúc này mới hiểu ý đi ra ngoài.
Lại hàn huyên vài câu với Tô Kiến Quốc, ước chừng thời gian không sai biệt lắm, lúc này Đường Nham mới đứng dậy cáo từ rời đi, tiện thể để lại địa chỉ, dặn Tô Kiến Quốc có chuyện gì có thể tìm anh.
Đến bây giờ, Tô Thiên vẫn chưa xuống tầng để trở về, Đường Nham đang rất sốt ruột muốn chết, lại không thể tức giận, nhưng chung quy vẫn không thể chạy lên tầng gọi người, anh không còn cách nào chỉ có thể đi ra ngoài trước, dựa vào khế ước ràng buộc của hai người lúc đó kéo cô lại đây.
Tô Thiên vừa lên tầng đã bị bộ dáng tiều tụy của mẹ làm cho hoảng sợ, trong lòng vừa lo lắng vừa tự trách, nếu bọn họ biết tin cô đã chết, không biết sẽ bị đả thương đến mức nào nữa.
Ngồi ở mép giường kéo góc chăn cho mẹ, nhẹ giọng nói những lời an ủi, tuy rằng mẹ Tô một chữ cũng không nghe thấy, nhưng Tô Thiên tin tưởng bà có thể hiểu được tấm lòng của mình.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Tô Thiên cảm thấy cơ thể bắt đầu không khống chế được, thiếu chút nữa bay ra ngoài cửa, cô dùng hết sức lực cũng không chống lại được, chỉ có thể lưu luyến nhìn nhà của mình vài lần, sau đó thì bay ra khỏi biệt thự.
Đường Nham đợi cô ở chỗ cách biệt thự không xa, Tô Kiến Quốc đặc biệt sai người đưa anh về, cho nên hiện tại anh đang rất thoải mái ngồi trên ghế da, đến khi thân ảnh Tô Thiên xuất hiện trong xe, Đường Nham mới phân phó tài xế chạy xe.
Tô Thiên giận không thôi trừng mắt nhìn anh, mưu đồ nói trong đầu anh: “Anh làm gì vậy, tôi mới ở đó được một lúc mà thôi.”
“Chị à, cô có thể dùng lương tâm của mình nói chuyện không, đó là một lúc sao, cũng được hai tiếng rồi, tôi đã nói hết chuyện rồi, không kiên trì nổi nữa mới đi, nhưng tâm nguyện của cô đã được thực hiện, giờ tại sao lại đòi công đạo với tôi?” Đường Nham nói thầm.
Hiện tại có người ngoài ở đây, bọn họ không thể trực tiếp nói chuyện, cũng may lúc đó có khế ước ràng buộc, ý thức trao đổi với nhau cũng rất dễ dàng.
“Tôi mặc kệ, anh nói cho tôi gặp bố mẹ, đến khi yên tâm mới đi, nhưng hiện tại tôi không yên tâm một chút nào.” Trong lòng Tô Thiên mất hứng, vẻ mặt cũng lạnh đi.
“Cô lại dám tranh luận với tôi đúng không?” Đường Nham chán nản, tay muốn bắt Tô Thiên, nhưng lại bổ nhào vào khoảng trống.
Chết tiệt, sức mạnh của người phụ nữ này quá lớn, bây giờ còn là bộ dáng trong suốt, đã không bắt được, chờ cô ngưng tụ thành vật có thật, nhất định mình sẽ trừng trị cô nô lệ không nghe lời này.
Đường Nham vừa nói thầm trong lòng, nhưng ánh mắt không tự chủ được chuyển qua người Tô Thiên, ngay lập tức trong đầu toát ra một ngọn lửa, cháy khiến cả người anh đều khó chịu.
Chỗ không thể miêu tả cũng nổi lên phản ứng.
Vừa về đến nhà, Đường Nham vọt ngay vào nhà tắm, nếu không giải quyết một chút, chỉ sợ anh bị ngọn lửa đốt cháy.
Đợi đến lúc Đường Nham tắm rửa thoải mái xong, mặc chiếc quần đùi đi ra, Tô Thiên không có việc gì nằm ở sô pha, cô tưởng Đường Nham bị đau bụng tiêu chảy, mới vọt vào nhà tắm, vốn dĩ không ngờ tới đối phương là đi giải quyết như cầu sinh lý.
“Được, cô ở đây đi, có cơ hội tôi lại đưa cô về gặp bố mẹ, bây giờ thầy muốn lên giường ngủ, nói chúc ngủ ngon mau.” Hai tay Đường Nham chống hông, rất có khí thế ra lệnh.
Tô Thiên quay đầu nhìn anh một cái, giống như nhìn tên ngốc, sau đó lại vòng vo quay đầu lại, trực tiếp xem anh như không tồn tại.
Người phụ nữ này là muốn tạo phản, lại có thể khiêu chiến quyền uy của anh, xem anh thu thập như thế nào, Đường Nham nổi giận ngay tức khắc, xoay người mở ngăn kéo, cầm roi da hùng hổ lại đây.
Tô Thiên thấy anh thật sự đến đây, ngay lập tức cũng không dám sĩ diện vội vàng ngồi dậy từ sô pha, không tình nguyện nói câu chúc ngủ ngon.
Không phải một câu thôi sao, nói thì nói, không có gì to tát, nếu lại bị đánh lần hai, vậy cả đêm cô không được thoải mái.
“Không được, rất có lệ, phải quỳ lạy trên mặt đất, nói cung kính.” Đường Nham bất mãn nói, vung roi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh giòn giã.
“Không thể quỳ, họ Đường kia đừng có quá đáng.” Tô Thiên bị âm thanh của roi da làm cho run run, ngoài miệng thì mặc cả, gọi chủ nhân cũng được, tên đàn ông thối này còn bắt cô quỳ xuống, cô còn chưa quỳ xuống với bố mẹ mình đâu.
Bị một nô lệ phản bác nhiều lần, chủ nhân Đường Nham cuối cùng cũng không nhịn được, không nói không rằng, vung tay, hung hăng quất roi da vào người Tô Thiên.
Chương 17: Thiếu đòn đúng không
“Á, anh điên rồi à?”
Tô Thiên ngạc nhiên, kêu thành tiếng. Cảm giác đau đớn mạnh mẽ nóng rát truyền tới cùng lúc từ trên người khiến cô cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện trên bộ ngực trắng như tuyết đã có thêm một vết máu rất dài. Lớp áo trên vốn mỏng manh cũng đã rách ra rồi.
“Hỏi cô lần nữa, gọi hay không gọi?” Đường Nham giơ roi da, nhìn cô từ trên cao xuống, trong mắt không có chút thương hại nào.
Tô Thiên cắn môi, hung hăng nhìn Đường Nham chằm chằm, trong lòng dù có muôn vàn không cam lòng nhưng vẫn đứng lên từ trên ghế sô pha, quỳ xuống dưới chân Đường Nham, nói một câu chúc chủ nhân ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Một roi này đã đủ khiến cô đau đớn. Nếu đánh thêm vài cái thì cô sợ là không chịu nổi nên chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp.
“Hừ, như vậy sớm thì có phải tốt rồi không, khiến tôi bớt lãng phí lời nói. Bắt đầu từ hôm nay, lúc tôi ngủ dậy thì phải cung kính nói xin chào chủ nhân, buổi tối lúc đi ngủ cũng thế, nhất định phải gọi tôi là chủ nhân. Ngoan ngoãn nghe lời, bảo cô làm gì thì làm cái đó. Nếu không cũng đừng trách tôi không thương hương tiếc ngọc.” Đường Nham lạnh lùng dặn dò nhưng mắt lại nhìn chằm chằm không chớp vào luồng mềm mại trần trụi lộ ra ngoài vì áo bị rách của cô.
Ừm, hình như bộ đồ này hỏng rồi. Cũng may trước đó mình mua mấy bộ để cô thay đổi cũng không tệ. Đường Nham suy nghĩ thế, lục một cái túi to từ trong tủ quần áo ra, viết ngày sinh tháng đẻ của Tô Thiên đặt dưới lư hương, sau đó châm lửa đốt cái túi đó.
Ngọn lửa màu đỏ nhảy nhót không ngừng. Cái túi to biến thành tro bụi rất nhanh. Cùng lúc đó, quần áo trên người Tô Thiên cũng đã xảy ra thay đổi.
Một cái dây nhỏ buộc vòng quanh cái cổ thon dài thành một cái nơ con bướm. Hai miếng vải mỏng gắn liền với sợi dây, khó khăn lắm mới có thể che khuất vị trí quan trọng. Trên eo cũng là dây và vải nối với nhau, chân thì có thêm một đôi tất lụa dài qua gối màu đen khiến dáng người hoàn mỹ của cô được phác họa ra. Ngoài ra thì không còn thứ gì khác. Đây quả thực là còn mát mẻ hơn cả đồ lót mà người mẫu mặc.
Dù cô ngoan ngoãn đứng im không động đậy cũng là dáng dấp chọc người.
Tô Thiên thấy quần áo trên người mình trở thành như thế, trong lòng vừa thẹn vừa tức, định lớn tiếng trách cứ Đường Nham mấy câu nhưng lời tới môi rồi vẫn không làm sao mà nói ra khỏi miệng được. Cơn đau từ ngực nhắc nhở cô nếu phản kháng thì chắc chắn kết quả sẽ rất đáng sợ.
Thôi, mặc thì mặc đi, dù sao những người khác cũng không thấy mình. Dáng vẻ nhếch nhác của mình thì người đàn ông này cũng thấy hết rồi. Đối với anh thì không còn thứ đồ nào có thể che giấu nữa.
Còn Đường Nham thì đốt quần áo xong nhưng mắt cũng không dám nhìn Tô Thiên. Trong lòng anh đã đoán được cảnh tượng như thế nào rồi. Nếu mình nhìn thì chắc chắn sẽ không chịu được, bùng nổ tại chỗ chỉ là chuyện một phần, anh lại còn tự tìm khó chịu cho mình. Anh lập tức lên giường, chui vào chăn dỗ giấc ngủ.
Còn Tô Thiên thì co lại thành một cục, làm tổ trên sô pha. Cảm giác tê dại lan từ chỗ bị thương ra tới toàn thân. Cô chỉ có thể cố gắng che miệng lại mới có thể không để mình phát ra bất cứ tiếng rên khó kiềm nén nào.
Bầu không khí yên tĩnh, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, lúc Đường Nham vừa ngáp vừa tỉnh lại thì mắt vô thức liếc về phía ghế sô pha. Tô Thiên vẫn đang ngủ say, hai mắt khép chặt, hàng lông mi hơi cong, không biết tấm vải trước ngực bị tung ra từ lúc nào. Hai luồng mềm mại trắng tròn hiện rõ không gì che đậy. Hai chân vô ý thức mở rộng, mỗi một khoảng da thịt đều kích thích các cảm quan của Đường Nham.
Mẹ kiếp, đây tính là gì thế? Tự mình tìm tội để chịu à? Một báu vật như thế này mà lại nằm không chút đề phòng trước mặt, trơ mắt nhìn lại không thể ăn được. Vốn quần áo mua để nhìn cho đã mắt, bây giờ xem ra đúng là giày vò.
Rốt cuộc lúc nào mới thể dâng tấm thân xử nam của mình ra đây?
Đường Nham vừa dùng tay phải dỗ dành tinh thần vô cùng phấn chấn khi sáng sớm thức dậy đã gặp phải cảnh quyến rũ này, vừa bất đắc dĩ mà gào lên trong lòng.
Chờ Tô Thiên nghe thấy tiếng động, tỉnh lại từ trong giấc mơ, liếc mắt thấy được cảnh tượng đời này cô không thể nào quên được.
“Á.”
Tiếng thét chói tai lại vang lên trong không gian chật hẹp lần nữa,
Đường Nham thoải mái mà kéo quần lên, liếc Tô Thiên đang che kín mắt, nói: “Sáng sớm ngày ra kêu loạn cái gì? Còn có tính tự giác của một tên nô lệ không?”
Sau đó anh vào phòng tắm rửa mặt, để lại Tô Thiên đang trợn mắt há hốc miệng đứng nguyên tại chỗ.
Cái tên khốn nạn, không, là biến thái, cầm thú. Anh điên rồi à? Vậy mà lại làm ra chuyện này với mình? Tô Thiên tức tới mức toàn thân run lên. Cô định đứng dậy đi tìm Đường Nham tính sổ nhưng qua sự giày vò vì bị roi đánh cả đêm, cơ thể của cô trở nên yếu ớt không có sức lực, cố gắng hồi lâu mới miễn cưỡng có thể ngồi thẳng.
Một cảm giác bất lực trào lên trong lòng. Tô Thiên nghĩ sao lúc trước mắt mình lại mù, cảm thấy người đàn ông này hiền lành đáng tin nên mới về nhà với anh. Bây giờ thì hay rồi, để người ta muốn làm gì thì làm, ngay cả chút phản kháng cũng không làm được.
Lúc Đường Nham quay lại thì vừa hay thấy dáng vẻ yếu đuối không có sức lực của Tô Thiên, không kiềm được mà lẩm bẩm trong lòng là thể chất người này quá kém. Mới đánh có một roi đã chịu không nổi. Xem ra tác dụng của nến bình thường quá thấp, phải nghĩ cách để kiếm mối làm ăn, để cô hấp thu lực tín ngưỡng, củng cố hồn thể.
Nếu không cứ chơi như thế thì y như xác chết, chẳng thú vị gì.
Đường Nham tiện tay lấy vài ngọn nến và hương qua đốt, đặt cạnh Tô Thiên. Không còn cách nào, trước khi có cửa làm ăn thì chỉ có thể dùng cách này để chống đỡ.
Chuẩn bị xong, Đường Nham lấy hộp gỗ đựng Phong Thủy Chân Kinh từ hốc tối dưới gầm giường ra, định nhân lúc bây giờ có thời gian đọc thêm chút nội dung trên đó.
Đường Nham là người bình thường đi học là ngủ, thành tích học tập quả thực nát bét. Nếu không phải lão đạo sĩ ép anh thề đồng ý lấy bằng tốt nghiệp thì e rằng anh đã bỏ học về nhà lâu rồi.
Chuyện này thì hay rồi, vừa mới đọc hai câu đã hơi không chịu được.
Chết tiệt, quyển sách này viết cũng quá rườm rà, một chữ cũng có thể lý giải rất nhiều ý, tra tài liệu cũng tới liệt tay. Vì lão đạo sĩ bỗng gặp chuyện không may nên anh xin nghỉ học nửa tháng, ngày mai phải quay lại đi học. Mấy ngày này anh vẫn chạy tới chạy lui không ngừng, không từng nghỉ ngơi tốt, thật đúng là rất mệt.
Đường Nham bực bội ném điện thoại lên giường, mắt lại vô thức liếc tới Tô Thiên co rụt trong ghế sô pha hấp thu sức mạnh.
Aiz, sao mình lại quên nô lệ nhỏ này nhỉ? Dù sao cô cũng không có việc gì để làm, bảo cô giúp phiên dịch cả quyển sách này thành văn xuôi theo tiếng phổ thông là được rồi, như vậy có vẻ đơn giản hơn nhiều nhỉ. Hình như từng nghe cô nói cô là sinh viên đại học nổi tiếng, làm việc này chắc chắn rất dễ dàng. Vậy mình có thể sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi.
Đường Nham xoa cằm, cười hí hí hai tiếng, cảm thấy mình thực sự quá thông minh. Ừm, vật gì cũng có chỗ dùng cả.
“Trời ơi, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi chứ?” Đường Nham đi tới cạnh Tô Thiên, ân cần hỏi han.
Chương 18: Người đàn ông ngốc trên xe buýt
Đệt mợ, cái tên biến thái này đầu bị động kinh à? Vậy mà lại chủ động tới quan tâm mình. Lúc trước chẳng phải anh đều nói lời lạnh nhạt, có mắt không tròng à? Chẳng lẽ thấy bản thân khó chấp nhận quá nên rốt cuộc nổi lòng thương hương tiếc ngọc rồi?
Vậy nhất định mình phải giả vờ yếu đuối chút, có khi lần sau người này sẽ không ra tay nữa.
Tô Thiên vừa lẩm bẩm trong lòng vừa khẽ rên rỉ trả lời: “Vẫn còn khó chịu lắm. Bây giờ trên người tôi không có chút sức lực nào, cố gắng lắm tay mới có thể giơ lên.”
Vừa mới dứt lời, một quyển sách giấy dầu được nhét vào cạnh cô.
“Tay có thể sử dụng được là được. Này, cho cô cái này, đọc thật kỹ, phiên dịch cả quyển sách lại. Nếu dám suy diễn ý tứ thì tôi sẽ để cô nếm mùi bị roi da đánh liên hoàn xem như thế nào.” Đường Nham khoanh hai tay trước ngực, nghênh ngang kiêu ngạo ra lệnh.
Tô Thiên trợn mắt há hốc miệng lần nữa. Vừa rồi cô điên rồi à? Vậy mà lại tưởng cái tên khốn nạn này phát hiện ra lương tâm, không ngờ người ta chỉ tới hỏi mình một câu là có thể làm việc hay không thôi.
Quả nhiên cô đánh giá thấp mức độ nhẫn tâm của người đàn ông này rồi.
Tô Thiên tức tới mức toàn thân run lên, nước mắt sắp rơi xuống. Rốt cuộc mình sống được mấy ngày rồi? Không chỉ bị ép buộc mặc đồ hở hang, bưng trà rót nước, thỉnh thoảng chịu nỗi đau đớn bị roi da đánh, bây giờ lại còn phải làm loại phiên dịch sách này.
Quả thực là so sánh ra chỉ thấy thảm thương hơn.
Đành vậy, vì cầu sinh tồn, cô cả Tô đành phải chịu đựng ấm ức trong lòng, cầm quyển sách giấy dầu lên. Cô cũng không dám phản kháng tiếp. Tên đàn ông thối này vốn không có tính người, một lời không hợp là ra tay. Có khi cô còn chưa nói lời từ chối ra khỏi miệng thì roi da đã rơi xuống rồi.
Tên đầy tớ này dùng thật tốt. Thảo nào mọi người thời cổ đại trong nhà phải nuôi nhiều nha hoàn như thế. Đường Nham đã giải quyết được một chuyết cảm thấy toàn thân thoải mái, vừa vặn eo bẻ cổ vừa về giường ngủ, lấy lại tinh thần.
Ngày hôm sau, Đường Nham sảng khoái tinh thần dọn dẹp mọi thứ xong, định ra cửa đi học. Vì sức lực của Tô Thiên quá yếu, không thể xuất hiện giữa ban ngày cho nên cũng chỉ có thể trốn trong hồ lô.
Đường Nham đóng kỹ cửa cửa hàng, vừa ngoảnh lại thì thấy Lưu Tiểu Nhiên đứng cách đó không xa. Hôm nay cô nhóc mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, phối hợp với giày nhỏ đế bằng màu trắng, mái tóc đen nhánh để xõa tung trên vai, tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái và linh động khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy dễ chịu từ tận đáy lòng.
“Hôm nay muốn đến trường đúng không? Đi cùng nhau đi.”
Lưu Tiểu Nhiên hơi ngại ngùng, lấy tay gạt sợi tóc trên trán. Cái lé nhỏ màu bạc trên cổ đung đưa khe khẽ theo động tác của cô.
“Oa, hôm nay Tiểu Nhiên thật là xinh đẹp. Có thể đi cùng đại mỹ nhân là vinh hạnh của tôi.” Đường Nham dứt lời, làm một biểu cảm rất vinh hạnh đầy khoa trương, trêu cho cô bé cười ha ha. Không khí lúng túng ban đầu lập tức tan thành mây khói.
Hai người cười cười nói nói cả đoạn đường đi đến trạm xe buýt, vừa hay có một chiếc xe buýt chạy thẳng tới cạnh trường học nên nhanh chóng mua vé lên xe.
Khoảng thời gian này là giờ đi làm, trên xe đầy ắp người, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có. Lưu Tiểu Nhiên bị đám người chen đẩy tới góc khuất trong xe, suýt chút nữa thì té sấp xuống. Đường Nham vội vàng đi theo, duỗi tay níu chặt tay cô.
Vòng eo cô nhóc hết sức mảnh khảnh, trên người còn có mùi thơm thoang thoảng. Tay Đường Nham không kiềm chế được mà trượt xuống cặp mông đầy đặn, khẽ xoa một cái.
“Á.”
Lưu Tiểu Nhiên kêu lên một tiếng, đôi mắt to long lanh nước đầy thẹn thùng e lệ khiến Đường Nham thấy mà ngứa trong lòng. Cô nhóc này thật là ngon miệng, thật muốn cắn một miếng rồi nuốt xuống.
“Á, tay anh đừng sờ soạng lung tung có được không?” Lưu Tiểu Nhiên đỏ mặt, khẽ nói.
Ừm, mình chỉ sờ một cái rồi rụt tay về. Đường Nham nghi ngờ mà cúi đầu nhìn. Một bàn tay mập mạp đang duỗi ra từ góc tối, di chuyển qua lại trên đùi Lưu Tiểu Nhiên.
Cái con mẹ nó, tên sói xám khốn kiếp từ đâu xuất hiện, dám ra tay với cô nhóc nhà mình? Sống dễ chịu quá đúng không? Lúc này Đường Nham lập tức nổi giận, một tay kéo Lưu Tiểu Nhiên qua một bên, tay kia thì nắm chặt bàn tay béo kia nhéo mạnh một cái.
Lập tức, bên trong truyền ra tiếng gào thét như giết heo.
“Á, đau, đau.”
Một người đàn ông mặc như côn đồ có mái tóc vàng mặc áo gi-lê màu đen, trên tai còn đeo một cái khuyên sắt cực lớn vừa cố gắng giãy dụa tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Đường Nham vừa hắng giọng kêu la.
“Cái con mẹ nó, nhanh buông tay cho ông đây. Nếu không sẽ khiến mày chịu không nổi đấy.” Tên côn đồ đau tới mặt cũng vặn vẹo lại thành một cục, miệng vẫn nói lời thô tục.
“Xin lỗi.” Mặt Đường Nham không chút thay đổi nhả ra hai chữ có khí phách, không để gã phản bác.
“Mày có bệnh à? Ông đây làm gì mày mà mày xin lỗi? Hôm nay không nói rõ ràng thì đừng mong dễ dàng rời khỏi đây.” Tên côn đồ chẳng những không sợ mà còn trả đũa, vu hãm ngược Đường Nham.
Tiếng tranh cãi của hai người thu hút ánh mắt của những hành khách khác trong khoang xe. Tất cả mọi người đều nhìn bên này chằm chằm đầy nghi ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Làm cái gì chẳng phải trong lòng anh rõ à? Lại dám giở trò thấp hèn bỉ ổi trên người cô ấy ở nơi công cộng. Tôi rời đi hay không không mượn anh xen vào. Anh có thể rời đi không thì khó nói đấy.” Đường Nham cười khẩy, nói.
Lúc này Lưu Tiểu Nhiên mới kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra. Thì ra vừa nãy không phải Đường Nham sờ mó mình mà là người đàn ông này. Thật là buồn nôn. Cô bé vừa thẹn vừa tức, trừng mắt nhìn tên côn đồ đang đau tới nhe răng trợn mắt đầy thù hận, nói: “Biến thái.”
“Ha ha, hai người chúng mày là đang tổ chức thành đoàn thể định lừa gạt tao có phải không? Định vu cáo hãm hại tao, lấy chứng cứ ra trước đi. Hơn nữa, nếu ông đây muốn tìm phụ nữ thì trong câu lạc bộ đêm vừa quơ đã được một nắm to phụ nữ xinh đẹp ngực lớn, cần gì phải động tay động chân với một con nhóc.” Tên côn đồ tiếp tục phản bác.
Mẹ nó, hôm nay xui xẻo thật. Lúc lên xe cô gái này cố ý õng à õng ẹo trước mặt mình. Mình thấy dáng vẻ nó có vài phần sắc đẹp mới không kiềm được mà sờ soạng một cái. Ai ngờ mắt người đàn ông này sắc như thế, lập tức phản ứng kịp. Ai da má ơi, đau chết ông đây rồi. Cổ tay không bị gãy xương chứ? Chờ lát nữa không khiến thằng nhóc này bồi thường là không được. Vương Đông thầm thì đầy thù hận trong lòng.
Đường Nham vừa nghe thấy thế thì lửa giận trong lòng lập tức dâng lên. Lưu Tiểu Nhiên là ai? Nữ thần trong lòng mình, vừa trong sáng lại vừa dịu dàng. Cái tên khốn nạn này dám so sánh cô với những người trong hộp đêm? Thật là sống không nhịn được.
“Tôi thấy ấn đường anh biến thành màu đen, giữa hai hàng mày có luồng sát khí. Hôm nay tất phải gặp tai vạ máu me. Nếu anh khăng khăng không nói xin lỗi thì chắc chắn sẽ càng phải trả một cái giá lớn thảm hại đau đớn hơn.”
“Im đi, cười chết tao. Mày tưởng mày là cao nhân xem bói, thần tiên hạ phàm hả? Nói tao có tai vạ máu me là có tai vạ máu me hả? Tao thấy ấn đường mày cũng biến thành màu đen, trái tim cũng biến thành màu đen, cố ý kiếm chuyện lừa gạt người. Mọi người mau tới đây xem xem, cổ tay tôi sắp bị nó làm cho gãy xương rồi. Ai chao ôi, đau chết mất.” Vương Đông giơ cao cánh tay cho mọi người thấy chỗ bị Đường Nham nắm chặt. Đúng là có một phần da bắt đầu sưng đỏ lên.
Chương 19: Danh hoa có chủ
Lúc này trong khoang xe có một người lan tràn lòng thánh mẫu, bước ra bênh vực kẻ yếu.
“Trời ơi, anh buông tay trước đi đã. Không thấy cổ tay người ta đỏ cả lên rồi à?”
“Đúng đấy, không bằng không chứng sao có thể tùy tiện ra tay chứ.”
“Không phải là lừa tiền thật chứ?”
“Thấy hai người ăn mặc cũng rất gọn gàng, sao không có tố chất như thế chứ?”
Những câu như thế thỉnh thoảng lại vang lên.
Bây giờ con người là như thế, gặp chuyện không hỏi phải trái đúng sai, chỉ tin vào những gì họ thấy được. Thậm chí không ai từng hỏi qua mà đã bắt đầu ào ào thấy chuyện bất bình chẳng tha, bênh vực cho kẻ họ cho là kẻ yếu, mù quáng theo phong trào, thành đối tượng cho người khác lợi dụng.
Lưu Tiểu Nhiên nghe mà toàn thân không được tự nhiên. Cô khẽ kéo ống tay áo Đường Nham ra hiệu cho anh thả người, đừng tính toán nữa.
“Không được. Hôm nay không xin lỗi thì đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây.” Đường Nham mặc kệ người khác nói gì. Anh đã nhận định cái gì thì chính là cái đó, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Lúc này, xe buýt vừ vặn tới một trạm dừng. Vài hành khách trên xe bắt đầu di chuyển về phía cửa xuống. Vương Đông thấy thế thì định vùng ra khỏi tay Đường Nham, xuống xe bỏ chạy nhưng tay Đường Nham như thể xiềng xích nặng nề, túm chặt lấy cổ tay anh ta, vốn không thể tránh thoát được.
“Thằng nhóc thối, mày rượu mời không uống lại uống rượu phạt, đừng trách tao ra tay không lưu tình.” Lúc này Vương Đông đã gấp tới mức đỏ cả mắt. Không biết anh ta lấy ra một con dao gọt trái cây cầm trên tay phải từ lúc nào, chém mạnh về phía cánh tay Đường Nham.
Đường Nham vội vàng thu tay lại theo phản xạ có điều kiện nhưng vẫn chậm một bước. Mũi dao vạch một vết thương trên tay anh, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
“Á.”
Lưu Tiểu Nhiên phát ra một tiếng thét chói tai. Người trong xe cũng bị biến cố bất thình lình dọa tới ngây dại. Vương Đông thì nhân cơ hội này chạy trốn ra từ trong khoang hành khách.
Đường Nham xoay người định đuổi theo thì bị Lưu Tiểu Nhiên kéo lại.
“Coi như quên đi. Anh đã bị thương, đừng đuổi theo tiếp nữa. Trong tay anh ta có dao, nguy hiểm lắm. Hơn nữa cũng không phải chuyện lớn gì. Chúng ta vẫn nên mau chóng đi bệnh viện băng bó một chút đi.” Cô nhóc dứt lời, nước mắt sắp chảy xuống.
Đường Nham chỉ đành phải thỏa hiệp. Cũng được, vốn anh thấy tên côn đồ này hôm nay có tai vạ máu me, nếu anh ta chịu nhận lỗi cho tốt thì có thể mình sẽ chỉ điểm anh ta vài câu. Không ngờ anh ta không biết điều như thế. Vậy thì hết cách rồi, dù không tự mình ra tay thì chắc chắn anh ta sẽ trả giá thật lớn vì hành động hôm nay.
Huống hồ cô nhóc đã gấp thành như thế, sao anh có thể khiến cô lo lắng chứ.
Đường Nham khẽ vỗ lên vai Lưu Tiểu Nhiên, nói: “Đừng lo lắng, chỉ là rách da chút thôi, không cần tới bệnh viện. Trạm tiếp theo là trường học rồi, tới phòng y tế băng bó chút là được, không có gì đáng ngại.”
“Thật à? Chảy nhiều máu thế mà.”
Thấy máu tươi chảy theo cánh tay Đường Nham xuống, khăn giấy cô lấy ra đã bị thấm ướt, Lưu Tiểu Nhiên thực sự không yên tâm.
“Tôi lừa gạt cô lúc nào chưa? Hơn nữa đây là cơ thể của tôi, đương nhiên tôi rõ ràng rồi. Được rồi, đừng lo lắng, tới trạm dừng ngay thôi.” Đường Nham dịu dàng an ủi.
Buồn cười, Đường Nham anh từ nhỏ tới lớn làm gì có chỗ nguy hiểm nào chưa từng đi qua, có thứ nguy hiểm nào chưa từng chơi. Mấy năm trước lúc thám hiểm một tòa lầu quỷ, không cẩn thận té xuống từ cầu thang cũ nát khiến chân bị ngã gãy xương mà vẫn có thể kiên trì đi tới nhà mình huống hồ gì một vết thương nho nhỏ này.
Người xung quanh vì tai nạn vừa rồi mà cũng tránh ra khỏi họ khiến không gian rộng hơn chút chứ không còn chật chội nữa. Đường Nham dựa vào thành xe, Lưu Tiểu Nhiên thì không ngừng rút khăn giấy thấm xuống vết thương của anh. Hai người cứ kiên trì như thế tới chỗ xuống xe.
Đại học Thanh Viễn là trường đại học tốt nhất thành phố này. Ở cổng trường có sinh viên nhốn nha nhốn nháo tới tới lui lui, thỉnh thoảng còn có các loại xe sang trọng đi qua. Lúc tổ hai người Đường Nham đi qua cổng trường, thu hoạch ngoài ý muốn một phần lớn ánh mắt tò mò.
Nguyên nhân là do Lưu Tiểu Nhiên. Tân sinh viên vừa nhập học với vẻ ngoài hơn người và khí chất trong sáng đã đẩy danh tiếng hàng đầu của hoa khôi giảng đường Tiếu Vi Vi xuống, trở thành hoa khôi giảng đường tân nhiệm của đại học Thanh Viễn.
Trên forum trường có đủ loại hình chụp lén của cô. Mỗi tấm đều xinh đẹp như thế, gần như không tì vết. Hơn nữa cô chưa bao giờ trang điểm, cũng không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, là đại mỹ nữ tự nhiên tinh khiết.
Điểm quan trọng nhất là vị hoa khôi giảng đường này lại độc thân, hơn nữa hơi có phần kiêu ngạo lạnh lùng với mấy phú nhị đại tỏ tình với cô. Ai trong trường học cũng đang đoán loại người nào mới có thể hái được đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng này cuối cùng.
Nào ngờ mới qua vài ngày đã thấy Lưu Tiểu Nhiên vô cùng thân thiết nắm tay một người đàn ông khuôn mặt thanh tú, mặc đồ bình thường đi tới trường.
Chẳng lẽ người đẹp hoa khôi giảng đường đã bị thu phục nhanh như vậy? Cũng không thấy người đàn ông này có chỗ nào hơn người. Mấy sinh viên đi ngang qua không kiềm được mà châu đầu ghé tai, bắt đầu thì thầm.
“Chao ôi, mau nhìn, người đó không phải là bạn trai mới của hoa khôi giảng đường đấy chứ?”
“Thấy hai người thân thiết như thế thì tám mươi phần trăm là đúng rồi. Thằng nhóc kia có khuôn mặt không đẹp mà có thể cua được hoa khôi giảng đường, thủ đoạn cũng thật lợi hại.”
“Đáng tiếc đáng tiếc, một đóa hoa tươi lại cắm trên bãi phân trâu. Tôi còn tưởng cô ấy sẽ tìm một người có thân thế có bối cảnh chứ. Aiz, các cậu có biết người đó không? Tôi thấy hình như hơi quen mắt, chắc là cũng học trường mình.”
“Đưa tôi xem. Ahh, đây chẳng phải là đạo sĩ nhỏ học năm hai đó à?”
“Đúng là trong nhà có mở một cửa hàng giúp người ta xem phong thủy phần mộ, lăn lộn rất thê thảm. Ngay cả học phí cũng không đóng được.”
“Đúng đó, chính là cậu ta. Tôi sẽ không nhận nhầm đâu.”
Lời mọi người đồn là hoa khôi giảng đường tân nhậm vậy mà lại ở bên đạo sĩ nhỏ Đường Nham trong trường lập tức như chắp thêm cánh, truyền khắp trong trường.
Hai đương sự thì lại hoàn toàn không biết gì về lời đồn này. Ra khỏi phòng y tế, Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên tách ra, đi về giảng đường khoa lịch sử.
Đạo thuật phong thủy được truyền thừa từ thời cổ xa xôi, trong lịch sử cũng có rất nhiều miêu tả về chuyện này cho nên Đường Nham mới lựa chọn khoa này.
Lúc anh bước chậm qua con đường lát đá, sinh viên xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ lạ mà quan sát anh, thỉnh thoảng thì thầm với nhau bàn bạc một trận. Đường Nham lại giả vờ nhắm mắt làm ngơ vì anh đã hoàn toàn miễn dịch với chuyện này.
Từ khi tin tức nghề nghiệp trong nhà bị người ta tung ra, anh đã có một đống biệt hiệu như đạo sĩ nhỏ thần côn nhỏ. Mỗi lần có người thấy anh luôn nhìn tò mò vài lần rồi châm chọc vài câu.
Vì với những sinh viên đại học tiếp nhận giáo dục khoa học thế kỷ mới mà nói, công việc lão đạo sĩ làm không khác gì bọn giả thần giả quỷ lừa gạt cho nên họ rất khinh bỉ loại công việc này.
Chương 20: Tình địch gặp nhau
Bọn họ tự xưng là người tiếp nhận nền giáo dục mới, đẳng cấp hơn loại đạo sĩ động một chút là dùng quỷ thần để dọa người. Vì vậy họ luôn luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, châm biếm Đường Nham.
Đường Nham đã tập mãi thành quen với những chuyện này. Anh sẽ không ngốc tới mức đi giải thích sự huyền diệu chân chính trong phong thủy. Hơn nữa dù nói cũng sẽ không có người tin mà ngược lại sẽ khiến họ càng coi thường mình.
Thôi, không chấp nhặt với những nhân vật nhỏ này. Ông đây là người thân mang vật quý báu, sớm muộn gì cũng sẽ khiến các người cúi đầu xưng thần.
Nhưng anh không ngờ là hôm nay các bạn học thảo luận về anh hoàn toàn là vì một chuyện khác.
Lúc Đường Nham bước vào lớp, còn chưa vào giờ học, trong phòng học tiếng ồn ào cười cười nói nói, không biết đang thảo luận chuyện gì. Trương Lương ngồi cùng bàn là bạn duy nhất của Đường Nham thì thần thần bí bí kéo anh vào chỗ ngồi.
“Này, không ngờ cậu có thủ đoạn vậy đấy. Nhanh thế đã cua em gái hoa khôi giảng đường tới tay rồi.”
“Hả? Nghĩa là sao?” Đường Nham nghe mà không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi.
“Giả vờ? Còn giả vờ? Có người tận mắt nhìn thấy hai người các cậu nắm tay nhau bước vào trước. Ảnh đã được đăng lên diễn đàn rồi. Vậy mà cậu còn không thừa nhận? Tôi có còn là bạn thân của cậu không?” Trương Lương giả vờ tức giận, đập vai Đường Nham một cái.
Ảnh? Đường Nham ngẩn người, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lên forum trường lướt xem. Một tin tức màu đỏ trên trang đầu cấp tốc đập vào mắt anh.
Hoa khôi giảng đường vừa mới lên yêu đạo sĩ thần côn, là tình yêu đích thực hay là mê hoặc.
Cùng với đó là hai tấm ảnh chụp Lưu Tiểu Nhiên kéo tay anh, con số xem đã lên đến hàng vạn, khu bình luận cũng bị oanh tạc.
Đường Nham lập tức hơi dở khóc dở cười. Não những người này động thật lợi hại. Lưu Tiểu Nhiên cùng lắm chỉ vì mình bị thương mới đỡ mình vậy mà lại bị họ giải thích ra nhiều ý nghĩa như thế. Thực sự là hết chỗ nói rồi.
Có điều cô nhóc thành hoa khôi giảng đường vừa mới lên lúc nào thế?
“Tôi và Lưu Tiểu Nhiên là hàng xóm. Vừa rồi cùng đi xe buýt đến trường, kết quả không cẩn thận khiến tay bị thương cho nên cô ấy mới đỡ tôi bước vào trường. Đúng là tôi rất thích cô nhóc này nhưng người ta chưa từng nói muốn qua lại với tôi.” Đường Nham dứt lời, giơ cánh tay lên, ý bảo Trương Lương nhìn băng gạc trên đó.
“Thì ra là như thế à. Tôi đã nói rồi, sao cậu có thể thần không biết quỷ không hay mà thu người đẹp vào tay. Hí hí, đánh giá cao cậu rồi.” Trương Lương bừng tỉnh hiểu ra, nói.
“Đúng rồi, Lưu Tiểu Nhiên thành hoa khôi giảng đường khi nào thế?”
“À, mấy ngày qua cậu xin nghỉ cho nên không rõ. Tân sinh viên mới nhập học năm nay cũng xuất hiện không ít gái đẹp. Cho nên mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm trên trên diễn đàn lại tổ chức lựa chọn bỏ phiếu cho hoa khôi giảng đường lần nữa. Vì dáng dấp Lưu Tiểu Nhiên trong sáng xinh đẹp nên vượt qua người đứng đầu, đẩy Tiếu Vi Vi xuống, thành hoa khôi giảng đường mới. Có thể làm hàng xóm của hoa khôi giảng đường, thằng nhóc cậu cũng có diễm phúc không cạn đâu.” Trương Lương cười, trêu ghẹo.
“Bất kể cô ấy có là hoa khôi giảng đường hay không thì cũng chỉ là cô bé Lưu, nữ thần trong lòng tôi thôi. Nhất định phải theo đuổi cô ấy mới được.” Đường Nham nghiêm túc nói.
“Ôi chao, giọng điệu không nhỏ nha. Còn có một tin tức xấu muốn nói với cậu.” Trương Lương bước lại cạnh Đường Nham, giọng cũng đè rất thấp.
“Tin tức gì?” Đường Nham bị anh ta khiến cho nghiêm túc lập tức.
“Ừm, không thấy đại phú hào anh Lý lớp chúng ta đang nổi giận à? Cậu ta đã để mắt Lưu Tiểu Nhiên từ lâu rồi, một lòng muốn hái đóa hoa đẹp này tới tay. Khoảng thời gian này cũng tặng hoa tặng quà không ít, không ngờ cậu lại lao tới chặn ngang một chân. Lòng dạ tên kia vô cùng nham hiểm, có khi đang suy nghĩ thủ đoạn để chuẩn bị đối phó cậu đó.” Trương Lương liếc về chỗ cách đó không xa.
Lý Thanh Minh đang khoanh hai tay trước ngực tựa vào bàn, cười như không cười nhìn về chỗ hai người. Vài tên tay sai đắc lực rất thân thiết với anh ta chia ra đứng hai bên, hơi có chút khí thế anh cả.
Cắt, có cái gì lợi hại chứ? Không phải trong nhà có tiền à? Chờ ông đây tăng cường sức mạnh cho nữ quỷ xong thì không dọa chết cậu không được. Đường Nham ngoảnh đi đầy khinh thường, không nhìn ánh mắt khiêu khích đó.
Dù sao cô bé với anh là tình thế bắt buộc, tuyệt không để cho người khác. Từ khi tìm được Phong Thủy Chân Kinh, Đường Nham cảm thấy sức mạnh của mình cũng cứng rắn hơn nhiều.
Tuy anh làm ra vẻ không có gì xảy ra, Lý Thanh Minh lại không muốn bỏ qua cho anh dễ dàng như thế. Anh ta dứt khoát đi thẳng tới đối diện, một tay đặt trên bàn học của Đường Nham, cúi người kề sát vào tai anh nói: “Nghe nói cậu đang qua lại với Lưu Tiểu Nhiên. Có thật không?”
“Đương nhiên.” Đường Nham nở nụ cười tủm tỉm, không hề sợ hãi.
“Nhưng bây giờ anh đây vừa ý cô ấy, có thể nhường cho tôi không? Muốn bao nhiêu tiền thì tùy tiện ra giá.”
“Không thể.”
“Trời ạ, không phải cậu là đạo sĩ à? Sao còn gần nữ sắc chứ. Không phải cậu và lão đạo sĩ thanh tu lâu chịu không nổi, cho nên ông ta vừa mới chết cậu đã vội vàng muốn nếm thử mùi vị tình yêu?”
Lý Thanh Minh cười vừa hèn mọn bỉ ổi vừa xem thường. Mấy người hầu của anh ta cũng phối hợp với anh ta, phát ra tiếng cười vô cùng chói tai khó nghe như thể từng cây kim đâm lên người Đường Nham.
Tuy anh và lão đạo sĩ không có quan hệ máu mủ nhưng dù sao cũng là lão nuôi anh lớn, sao có thể để người khác tùy tiện sỉ nhục. Hai tay anh đặt trên đầu gối nắm thành nắm đấm, ánh mắt cũng lạnh xuống.
“Sao? Cậu không phục đúng không?” Lý Thanh Minh thấy Đường Nham dám nhìn mình chằm chằm thì sắc mặt lập tức đen lại. Mấy tay sai đắc lực của anh ta cũng rất có mắt nhìn, bọc đánh Đường Nham, chỉ cần anh vừa có hành động là họ lập tức có thể ngăn lại.
“Trời ạ, tôi nói này anh cả Lý, không phải là vì một người phụ nữ thôi à? Cần gì hùng hổ dọa người như thế, dáng vẻ hẹp hòi như vậy. Dù sao nam chưa cưới nữ chưa gả, không bằng cạnh tranh là được rồi. Chẳng lẽ cậu còn sợ mình không sánh bằng Đường Nham à?” Trương Lương thấy bầu không khí không đúng thì vội vàng qua hòa giải.
Nhà anh ta cũng là công ty rất có thực lực, cũng coi như có qua lại trong việc làm ăn với dòng họ của Lý Thanh Minh. Tuy anh ta chỉ làm việc theo lòng mình, không qua lại với đám con cháu nhà có tiền mà lại làm bạn với Đường Nham nhưng suy cho cùng cũng là người trong một giới. Lý Thanh Minh sẽ không gây sự quá khó coi với anh ta.
Anh ta bước xuống theo bậc thang của Trương Lương, hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Hôm nay bỏ qua cho cái thằng nhóc thối kia trước. Dù sao thủ đoạn đối phó với anh còn nhiều, không cần phải vội vàng nhất thời ở đây. Dám tranh giành phụ nữ với anh đây, anh đây để cậu vĩnh viễn không ngờ phụ nữ nữa.
“Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều. Sau này cậu vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để vận số không may ngã vào trong tay cậu ta. Tới lúc đó có thể thê thảm đấy.” Trương Lương khuyên nhủ.
“Yên tâm đi, người có vận khí không tốt cũng không phải tôi.” Đường Nham bình phục tâm trạng một lúc, ép lửa giận xuống đáy lòng.
Có một việc âm thầm làm mới càng thú vị hơn.