Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Bắt được ma nữ
Lúc này, cơ thể Tô Thiên gần như đã rơi vào trạng thái hư ảo. Cô không ngừng khoa tay múa chân biểu đạt sự phẫn nộ của mình. Chết tiệt, tên đàn ông thối tha này cũng dám chiếm tiện nghi của cô, không thể nhịn được mà.
Nói là tìm chỗ nào không bình thường, vậy mà lại dám cởi quần áo của bà đây, Không túm được anh ta xuống, bà đây không mang họ Tô.
Phì, không thể nói như vậy, không thể nói như vậy, mình là tiểu thư khuê các, nhất định phải tao nhã khéo léo. Tô Thiên nghĩ đến mấy lời vừa nói trong tình thế cấp bách vừa rồi, khuôn mặt như có lửa đốt, đỏ lên, oán hận trừng mắt nhìn Đường Nham, ánh mắt không tự chủ được dừng ở vạt áo đang rộng mở ở nửa người trên của mình.
Lúc này Đường Nham mới bất giác ý thức được, thì ra mọi hành vi đáng khinh vừa rồi của mình đều lọt vào mắt của em gái ma này. Mẹ nó, thật mất mặt, nhất thời kích động mà quên mất chủ nhân của cơ thể đang đứng ngay bên cạnh mình, còn mình thì lớn mật lợi dụng người ta.
Rất đáng bị đánh điên cuồng một trận để chuộc tội.
“Chuyện đó, cô đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý đồ gì khác. Chỉ là ngực cô hình như có cái gì đó cứng cứng, nên tôi mới muốn tìm thật nghiêm túc.” Đường Nham vừa cười ngượng ngùng vừa giải thích.
Cái gì đó cứng cứng làm Tô Thiên sửng sốt, không kìm được mà đưa tay xoa ngực. Quả thực nơi đó truyền đến từng đợt đau âm ỉ, xem ra linh hồn này đã nói đúng. Được, người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hay là cô cứ thu liễm lại một chút, vạn nhất dọa cho Đường Nham chạy mất, vậy thì cô ngay cả khóc cũng không có chỗ khóc.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt Tô Thiên dịu đi một chút, nháy mắt với Đường Nham, ý bảo anh nhanh lên đừng lề mề kéo dài thời gian.
Lúc này Đường Nham mới một lần nữa bước lại gần thi thể. Có điều lần này anh thu liễm không ít, không suy nghĩ miên man nữa, mà nghiêm túc tìm mấy chỗ gần ngực. Mở hai mảnh vải trói tiểu bạch thỏ ra, thật sự lộ ra ba vật kim loại hình tròn.
Soi đèn pin vào, cẩn thận quan sát, Đường Nham phát hiện ba vật kia lại là ba chiếc đinh dài, màu vàng sẫm, chắc là làm bằng đồng.
Trước đây hình như anh từng nghe lão đạo sĩ nhắc đến, trên ngực người ta có ba huyệt vị song song, ứng với ba hồn. Nếu phong bế ba huyệt vị này lại, thì sẽ chế trụ được hồn phách, khiến nó không thể rời quá xa khỏi thân thể.
Nếu phong bế huyệt vị bằng vật thể kim loại, nó có thể ăn mòn sức mạnh của ba hồn cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Đm, lúc trước khi nghe lão già nói còn có chút bán tín bán nghi, không ngờ trên thế giới thật sự có người dùng biện pháp này. Chẳng trách lực lượng của ma nữ kia lại hao mòn nhanh như vậy, Đường Nham nhìn mà lấy làm kinh ngạc.
Nếu đã tìm được nguyên nhân thì tiếp theo có thể hành động. Chỉ cần rút mấy chiếc đinh ra, ma nữ có thể tạm thời an toàn, chờ khi về nhà rồi sẽ từ từ nghĩ biện pháp giúp cô ấy bổ sung lực lượng sau.
Lúc này thân ảnh Tô Thiên đã bắt đầu mơ hồ không rõ, cho nên không chờ Đường Nham mở miệng, tự cô đã chủ động chui vào trong hồ lô.
Bởi vì trước mắt vẫn chưa biết được âm mưu của kẻ sát hại Tô Thiên là gì, cho nên Đường Nham cũng không dám báo cảnh sát, tránh làm lớn chuyện. Không có cách nào chỉ đành chôn thi thể lại đàng hoàng rồi lặng lẽ rời đi.
Lăn qua lăn lại tới nửa đêm mệt muốn chết, Đường Nham vừa về đến nhà không nói hai lời đã gục trên giường ngủ cái vèo.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nham đang ngủ ngon lành, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo những tiếng hét lớn.
“Đạo trưởng Tiểu Đường, đạo trưởng Tiểu Đường, đạo trưởng Tiểu Đường có ở nhà không, mau mở cửa”
Chết tiệt, ai vậy trời, mới sáng sớm cũng không để người ta yên. Đường Nham thở phì phì ngồi dậy từ trên giường, mặc quần áo, đi ra phòng ngủ, mở cửa.
Lập tức bị một đám người trong khu đứng ngoài cửa làm cho hoảng sợ.
Tất cả đều là cô chú đồng hương láng giềng, tụm năm tụm ba trước cửa hàng nhỏ nhà mình, châu đầu ghé tai chỉ trỏ, không biết là đang bàn luận cái gì.
Sao hôm nay lại tụ tập nhiều người như vậy, xảy ra chuyện gì à. Đường Nham còn đang nghi hoặc, người đàn ông trung niên đứng bên trái anh đã đi tới, nắm cánh tay anh, vẻ mặt kích động nói: “Đạo trưởng Tiểu Đường, cậu ra rồi, cầu xin cậu cứu tôi với, cứu tôi với”
Hành động này thình lình xảy ra làm cho Đường Nham ù ù cạc cạc. Anh tập trung nhìn kỹ, phát hiện người đàn ông này là chú Chu hàng xóm đối diện nhà mình.
Bình thường người này cũng coi như ôn hòa, thân thiết, trên mặt luôn mang theo ba phần ý cười, Đường Nham còn rất thích nói chuyện với ông ta. Khuyết điểm duy nhẩt của ông ta là mê cờ bạc, chỉ cần thấy bàn bài là chân đều bất động, hết lần này tới lần khác đánh mười thua chín, đã bay không ít tiền. Vì chuyện này mà ông ta và vợ suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, nhưng dù thế, tật xấu của ông ta vẫn như cũ không thay đổi.
Nhưng mà hôm nay bộ dáng của chú Chu này hơi kỳ quái, hai mắt vô thần, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, cả người trông ốm yếu, quần áo trên người bị xé lộn xộn, trên mặt còn dính vết máu loang lổ.
“Chú Chu, xảy ra chuyện gì với chú vậy, sao lại thành ra thế này” Đường Nham nghi hoặc hỏi.
“Ai, đừng nói nữa, còn không phải đều do đôi tay thối này của tôi sao. Tối hôm qua đi theo người ta chơi mạt chược thua mất vài ngàn, à không, lúc sáng tôi về, thím của cậu lại ầm ĩ với tôi, nói này nói nọ thật là khó nghe. Tôi mới cãi nhau vài câu với bà ta, kết quả bà ta vậy mà muốn lao vào đánh tôi. Tôi nhất thời trong tình thế cấp bách đã đẩy bà ta một cái, không ngờ rằng bà ta lảo đảo ngã xuống, đầu lại đập vào góc bàn. Lúc đó bà ta chỉ bị ngất đi thôi nhưng tôi rất sợ hãi, à không, vừa nãy xe cấp cứu đã đến mang người đi rồi. Đạo trưởng Tiểu Đường, cậu nói xem có phải tôi có số con rệp không, người ta đánh bài cũng có thua có thắng, chỉ có tôi là có ra không có vào, trong nhà thì nháo nhào không thôi, bây giờ còn xảy ra chuyện này. Cậu hãy giúp tôi xem thử có phải phong thủy nhà tôi có vấn đề không” chú Chu vẻ mặt cầu xin nói.
“Này này, chú Chu, không phải cháu nói chú nhưng bài bạc thực sự không phải là thói quen tốt., Chỉ cần chú có thể bỏ được, sau này chắc chắn có thể có cuộc sống bình an, căn bản không cần sự giúp đỡ của cháu.” Đường Nham cười khổ nói.
Vừa dứt lời, trong đám người lập tức truyền đến một giọng nói.
“Chú Chu à, tôi nói chứ con mắt của chú thật đúng là không tốt chút nào, chẳng trách cả ngày thua tiền. Tên này chỉ là một thần côn nhỏ không học vấn không nghề nghiệp mà thôi, còn không thể tự lo cho cái bụng của mình được. Tôi nghe nói hôm qua anh ta còn đi siêu thị mua một bao gạo về, chú vậy mà lại có thể trông cậy anh ta giúp chú thay đổi vận khí, đây chẳng phải là chuyện cười lớn hay sao?”
Đường Nham quay đầu lại nhìn, phát hiện là một người có đôi mắt dài hình tam giác, mũi tẹt, tướng mạo chanh chua điển hình. Lúc nói chuyện trên mặt lộ ra vẻ hèn mọn, mắt trợn trắng như sắp hướng lên trời, càng làm cho người ta không nỡ nhìn thẳng.
Về phần người này, Đường Nham cũng tình cờ biết được anh ta, là một tên côn đồ có tiếng ở khu phố, Trương Thiên. Lại nói tiếp dù sao cũng coi như là bạn học với mình, đều học cùng trường đại học.
Chẳng qua Trương Thiên đã sớm bỏ học ra ngoài xã hội, coi như có chút bản lĩnh, chẳng mấy đã quấn được một ông chủ lớn.
Chương 7: Tới cửa gây hấn
Thời gian gần đây, phong sinh thủy khởi, anh ta ra tay cũng hào phóng hơn. Từ sau khi có tiền, anh ta nhìn trúng Lưu Tiểu Nhiên. Cả ngày tặng hoa, tặng trang sức, một lòng muốn ôm được người đẹp về nhà.
Cô nhóc họ Lưu xem như là có chí khí lớn, cơ bản cũng không để ý đến anh ta, thay vào đó là tự mình nói nhiều hơn một chút. Vì thế Trương Thiên một mực ôm hận trong lòng, tự mình biến thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Mỗi lần trở về gặp được đều nói vài câu âm dương quái khí. không ngờ chuyện hôm nay anh ta cũng không chịu bỏ qua, lại ra nhảy nhót.
Nếu là ngày trước, Đường Nham phỏng chừng sẽ phớt lờ không đếm xỉa gì đến con châu chấu chỉ biết giãy. Hôm nay không giống, hàng xóm láng giềng đều ở nơi này dòm ngó. Nếu anh không có phản ứng lại chỉ sợ về sau không còn mặt mũi lăn lộn ở trên con phố này.
Huống chi anh đã để ý đến việc Lưu Tiểu Nhiên từ trong phòng chạy ra, Trương Thiên nhất định là cố ý nói ra những lời này hòng để hạ thấp anh. Vì muốn thể hiện sự anh hùng trước mặt người đẹp bé nhỏ, anh sẽ không để cho tên quỷ này được như ý.
Dám đem ông đây ra làm bập bênh, tôi cũng muốn nhìn xem anh ta rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.
Người nào đó sau khi có được Phong Thủy Chân Kinh, khí vương bát quả thật mênh mông hơn so với trước kia.
Đường Nham lập tức hừ lạnh một tiếng, chỉ vào ba chữ Dịch Kinh Các trên đầu nói: “Tôi mặc dù không có bản lĩnh gì, cũng quả thực rất xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, nhìn vào sức mạnh của cái bề ngoài này đúng là do tổ tiên nhiều đời truyền xuống. Nếu cả phong thủy của nhà chú Chu cũng nhìn không thấu, vậy đã phụ lòng ba chữ được an bài trên trán này.”
“Ha ha, rất có chí khí. Nếu như vậy tôi đây sẽ cùng anh đánh cược, vừa đúng lúc các vị hàng xóm láng giềng đều ở đây làm chứng. Sau khi anh sửa lại nơi ở nhà chú Chu theo phong thuỷ, nếu ông ấy đánh bài thắng liền mười ván, trong nhà hòa hợp êm ấm, không xảy ra chuyện, tôi sẽ thua anh mười nghìn. Ngược lại nếu anh không làm được phải bồi thường Dịch Kinh Các cho tôi, sau đó tự cụp đuôi cút khỏi hẻm Liễu Hòa.”
Trương Thiên nói xong lời này, hai tay vòng trước ngực trông có vẻ như muốn xem kịch vui, nhìn chằm chằm vào Đường Nham.
Nếu anh ta chấp nhận lần đánh cược này, mình nhất định sẽ khiến anh ta thua một cách thảm hại. Nếu không dám chấp nhận, hừ, để xem từ nay về sau anh ta còn có mặt mũi nào chui rúc ở chỗ này.
Đường Nham sau khi nghe xong, trong lòng nở hoa, lòng tự nhủ Phong Thủy Chân Kinh này đúng là đồ tốt mà. Ngày hôm qua vừa mới sửa sang sắp đặt lại nơi ở, hôm nay lại có vận may đưa đến trước cửa, chính mình thật không thể không lấy từ tên ma-cà-bông này một khoản tiền.
Ai ngờ không đợi anh mở miệng đã bị Lưu Tiểu Nhiên kéo sang một bên, vẻ mặt cô gái nhỏ nghiêm túc khuyên nhủ anh, nói: “Anh cũng đừng vì năng lực nhất thời mà đánh cược với Trương Thiên. Nghe thật kĩ trong lời anh ta nói không phải rõ ràng đang khi dễ anh sao. Nào có chuyện đánh mười ván bài liên tiếp không thua. Nhà này là di vật sư phụ anh để lại, anh ngay cả cái này cũng không bảo vệ được. Tôi xem anh có mặt mũi nào đi xuống gặp ông ấy.”
Ha, bình thường cô gái nhỏ này lạnh nhạt hờ hững với mình, hôm nay vừa gặp phải chuyện, ngược lại còn suy nghĩ cho mình. Đường Nham nghe được lời này thì trong lòng ấm áp, vốn có chút phân vân lập tức kiên định.
“Không cần sợ, em yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không thua.” Đường Nham mỉm cười trấn an nói.
Thấy được Đường Nham không để lời nói của mình lọt tai, mặt Lưu Tiểu Nhiên lập tức xầm xuống, thở hổn hển đứng qua một bên.
Trương Thiên ở đối diện thấy hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, phổi càng tức điên hơn. Thằng nhãi thối tha này thật đúng là tai họa, chỉ cần có anh ta ở đây, bản thân mình vĩnh viễn đừng mong có thể có được sự ái mộ của Lưu Tiểu Nhiên.
Lập tức anh ta không kiên nhẫn nói: “Ôi, tôi hỏi anh là có đánh cược hay không, mau nói một câu dứt khoát đi, đừng ở đây rề rà lãng phí thời gian.”
“Đánh cược, sao lại không đánh cược. Chỉ có điều tiền đặt cược cần phải thay đổi. Cửa hiệu của tôi đây dù nó không phải để bán nhưng khẳng định không chỉ là một trăm nghìn. Anh lại chỉ dùng mười nghìn để trao đổi, có phải không công bằng hay không?” Đường Nham cười như không cười, nói.
“Được, một trăm nghìn thì một trăm nghìn, lão tử không thèm để ý.” Trương Thiên cho rằng Đường Nham muốn trốn tránh chuyện này mới cố ý đem bảng giá nâng lên cao như vậy, muốn cho anh ta bỏ cuộc nửa đường. Anh ta không kịp suy nghĩ thêm, lập tức đáp ứng, sợ Đường Nham đổi ý. Nhưng căn bản anh ta không ý thức được rằng mình đã nhảy vào hố mà đối phương đào sẵn.
“Quyết định vậy đi, làm phiền các vị ở đây làm chứng. Nếu người nào thua mà không chịu thực hiện lời hứa đã nói sẽ vĩnh viễn là con rệp, thiên thu vạn thế bị người khác phỉ nhổ.” Đường Nham chắp tay với mọi người trên phố nói.
“Ôi chao, Tiểu Đường, tôi thấy hay là thôi đi. Cái cửa hiệu này là nơi để anh sống yên phận, ngộ nhỡ thua thì không biết phải làm sao.” Thím cả Lý mập khuyên nhủ.
“Đúng vậy, chỉ đùa một chút là xong, không cần nghiêm túc quá.” Đại gia Vương đội mũ rơm nói.
Sau đó lại có mấy người mở miệng, không có gì hơn đều là khuyên bảo. Bọn họ xem ra đều cảm thấy lần đánh cược này giống như đang lừa người, hầu như có thể xác định là Đường Nham thua, hoàn toàn không cần phải tự xưng là trang hảo hán.
Trương Thiên vừa nhìn tất cả mọi người đứng về phía Đường Nham, chân răng ngứa ngáy tức tối, lời nói từ miệng ra cũng càng chanh chua thêm vài phần.
“Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Anh cũng đừng đổi ý đấy. Nếu không sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ bỉ ổi chỉ biết khoác lác, sư phụ thần côn của anh e rằng phải nằm khóc trong mồ. Ôi, tôi nghe nói là anh bị cha mẹ ruột bỏ rơi, có phải là bọn họ lúc trước đã sớm biết rõ bản tính của anh, cho nên mới sớm ra tay, ha ha ha.”
Bị cha mẹ ruột bỏ rơi vẫn là nỗi đau khôn tả trong lòng Đường Nham. Không ngờ bị Trương Thiên trắng trợn nói ra nơi đông người như thế. Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Thiên đang dương dương tự đắc, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí.
Đồ não tàn này, mình nhất định muốn cho anh ta trả giá thật đắt cho những lời anh ta đã nói hôm nay.
Đường Nham rũ mí mắt xuống, bình phục lại cơn tức giận đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng một chút. Lúc này mới mỉm cười, tràn đầy tự tin nói với đám người đang khuyên bảo: “Mọi người không cần lo lắng, tôi dám nhận lời thì sẽ tự có cách giải quyết. Về phần kết quả ra sao xin mọi người mỏi mắt mong chờ.”
Sau đó lập tức trực tiếp kéo chú Chu rời đi, bảo là muốn xem trước nơi ở của ông ta một chút xem rốt cuộc là có vấn đề gì.
Mọi người thấy Đường Nham có lòng tin như vậy, cũng không khỏi nổi lên lòng hiếu kì, đi theo phía sau xem náo nhiệt như ong vỡ tổ.
Trong đó Trương Thiên là người hào hứng nhất. Anh ta đơn thuần là muốn thấy sự náo nhiệt. Tên tiểu thần côn này gây ra động tĩnh càng lớn, lúc thua sẽ càng mất mặt. Đánh cược một lần mười trận đều không thua, người đó trên thế giới này căn bản không hề tồn tại. Đường Nham thậm chí ngay cả loại đánh cược này cũng bằng lòng đáp ứng, đủ thấy đầu óc anh ta ngu ngốc cỡ nào.
Nhà chú Chu là nơi ở cũ mà tổ tiên truyền lại, dùng gạch đá xanh mà xây thành. Cửa chính truyền thống bằng gỗ có khắc hoa làm cho nhà ở tăng thêm vài phần cổ kính thi vị.
Đường Nham chỉ vào phòng bếp được xây lẻ loi ở bên trái sân nhỏ, nói: “Chú Chu, cháu muốn đến đó xem trước, có được không?”
“Có thể, đương nhiên là có thể, có điều phòng bếp này cũng có thể thay đổi khí vận của tôi sao?” Chú Chu tò mò hỏi.
Chương 8: Phong thủy nhà cũ
“Đương nhiên là có thể. Phòng bếp tượng trưng cho nữ chủ nhân một căn nhà, là bộ phận kết cấu quan trọng nhất trong phong thủy. Tính tình thím Chu nóng nảy, không giữ được cũng là vì phòng bếp có vấn đề.” Đường Nham giải thích.
Chú Chu nghe anh nói nghiêm trọng như thế thì vội vàng mở cửa phòng bếp ra, mời Đường Nham vào.
Vừa vào cửa, một mùi khó ngửi gay mũi đã xộc từ trong nhà ra khiến Đường Nham không kiềm được mà dùng tay che miệng mũi.
Cách sắp xếp trong phòng bếp lại rất đơn giản. Một cái tủ bát dựa vào tường. Chỗ cửa có một cái giếng nước, gần giếng nước là bàn gỗ cắt thức ăn, nồi bát muôi chậu thì lại đặt ở bên kia.
Có điều mọi thứ quá mức lộn xộn. Rau củ các loại bị vứt tùy tiện trên mặt đất, thậm chí có thứ đã héo rũ mốc meo. Góc tường đặt một cái thùng nước, trong chứa đầy nước rác. Mùi khó ngửi bay ra từ trong thùng này.
“Cháu nói này chú Chu. Sao hai người có thể không chú ý vệ sinh thế chứ? Nhìn phòng bếp xem bẩn thành thế nào rồi? Ngay cả nước rác cũng để ở đây, phong thủy có thể tốt được à?” Đường Nham cau mày nói.
Chú Chu nghe thế thì cười xấu hổ, nói: “Thím của cháu tới từ nông thôn, trước đây tùy tiện quen rồi cho nên vẫn chưa sửa được. Không phải là để đồ lung tung một chút thôi sao? Sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.”
“Aiz, có nói chú cũng không hiểu phong thủy là thế nào đâu. Phòng bếp tượng trưng của nữ chủ nhân, nhất định phải gọn gàng sạch sẽ mới được. Những thứ dơ dáy bẩn thỉu để chung một chỗ thì sẽ biến thành một loại hình sát*. Hằng năm thím Chu ở nơi có sát khí vờn quanh, thảo nào tính tình nóng nảy. Hơn nữa cháu thấy dưới ống nước của cái giếng này cũng có không ít nước đục chảy ra, thấm xuống từng giọt tạo thành thủy sát. Thủy tương ứng với máu cho nên hôm nay thím mới gặp tai họa đổ máu.”
*Hình sát là vật thể thực tại nhìn thấy được, sờ thấy được, cũng có một loại sát nhìn không thấy, sờ không được nhưng ở bất kỳ thời khắc nào đều sinh ra ảnh hưởng đối với con người, đó chính là sát khí. Loại khí này không phải là không khí, mà là một loại trường năng lượng, giống như từ trường mà khoa học hiện đại vẫn thường nói.
Đường Nham gằn từng chữ phân tích các loại thiệt hơn liên quan. Hôm qua anh tìm được phong thủy chân kinh xong thì không thể chờ đợi được mà đọc cả buổi trưa, nhớ không ít kiến thức về sắp xếp chỗ ở nên mới có thể nói rõ ràng đâu ra đấy. Cũng là dựa vào điều này nên anh mới dám cá cược với Trương Thiên.
Đường Nham nói một hồi khiến chú Chu sửng sốt sững sờ. Ông ta vô cùng thích đánh bạc, rất tin tưởng cái gì mà vận khí phong thủy. Cho nên sáng nay sau khi xảy ra chuyện không may mới có thể luống cuống tay chân mà chạy đi tìm Đường Nham cầu cứu.
Bây giờ vừa nghe thấy chuyện nghiêm trọng như thế, trong lòng ông ta lập tức sợ tới loạn cả lên, túm chặt cánh tay Đường Nham, lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu Đường, bây giờ nên làm gì đây? Cháu nhất định phải đưa ra biện pháp cho chú.”
“Trước hết chú đừng lo lắng. Đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì. Chỉ cần sau này chú quét sạch phòng bếp, để gió thoáng chút, thay ống nước bị rỉ đi. Tính tình thím Chu chắc chắn sẽ thu liễm lại.” Đường Nham nói.
“Aiz, được, được, chú nhớ rồi. Cháu yên tâm, chờ lát nữa chú sẽ dọn dẹp trong trong ngoài ngoài một lần.” Chú Chu vội vàng bảo đảm.
“Được rồi, xem xong phòng bếp rồi. Chúng ta đi xem phòng khách đi.” Đường Nham dứt lời, đi ra ngoài.
Chú Chu vội vàng đi theo, đi phía trước mở cửa phòng khách ra.
Kết cấu bên trong là hai phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn. Hai căn phòng nhỏ song song với phòng khách, mà nhà vệ sinh thì lại xây ở một góc nhỏ hẻo lánh.
Tương tự, phòng khách cũng rất bừa bộn. Dép lê, ghế đặt tùy tiện trên sàn nhà. Ngay cả chú Chu nhìn thấy cũng phải ngượng, cười xấu hổ với Đường Nham rồi vội vàng đi dọn dẹp phòng.
Đường Nham lắc đầu bất đắc dĩ. Người nhà này thực sự quá lôi thôi rồi. Có điều phòng khách lại đỡ hơn phòng bếp nhiều, cách sắp xếp cũng rất đơn giản, không có đồ kỳ lạ để lung tung.
Sau đó, Đường Nham bỗng cảm thấy một cơn buồn đi tiểu đánh úp tới như thể nước lũ tràn bờ đê vậy. Anh vội vàng dặn dò chú Chu một câu rồi vọt vào nhà vệ sinh.
Chờ thoải mái xả hết nước xong, lúc này Đường Nham mới phát hiện có chỗ không bình thường. Trong không gian lớn thế mà chỉ đặt một bóng đèn nhỏ, tối tăm vô cùng. Hơn nữa bên trong còn vô cùng ẩm thấp, ngay cả trên mặt gương cũng có một tầng hơi nước mỏng. Khăn giấy trong thùng rác như ngọn núi nhỏ, có cái còn trượt từ rìa thùng rơi cả xuống sàn nhà.
Cả cái không gian khiến người ta có cảm giác bị đè nén, bức bối không thể xua đi được.
“Chú Chu, chú tới đây một chút.” Đường Nham đứng ở cửa, thét lên.
“Aiz, tới đây tới đây.” Chú Chu nghe thấy tiếng gọi thì một tay cầm chổi, một tay cầm xô rác chạy tới.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”
“Tự chú xem xem bầu không khí trong nhà vệ sinh như thế nào? Cháu vừa bước vào một lát ngực đã tức không chịu nổi.” Đường Nham cạn lời, nói.
“Không sao mà. Chú cảm thấy rất bình thường.” Chú Chu ghé sát vào nhìn. Bên trong không khác gì dáng vẻ ngày thường.
“Sao lại bình thường chứ? Chú nhìn xem, nhà vệ sinh này xây ở chỗ không tốt, không thoáng gió chút nào khiến bên trong vô cùng ẩm thấp. Ngay cả trên gương cũng mờ hơi nước, đèn thì quá tối, rác cũng không vứt. Đây đều là tối kỵ trong phong thủy. Nhà vệ sinh vốn là chỗ bẩn thỉu. Không chỉ phương hướng phải có quy có củ mà nhất định phải đảm bảo sạch sẽ, thoáng gió. Như vậy mới có thể giữ lại tài vận. Cháu đoán chú mười lần đánh bạc chín lần thua chính là do nguyên nhân này gây ra.” Đường Nham cười khổ, nói.
Trước kia không phải anh chưa từng tới nhà chú Chu. Có điều lúc đó không hiểu phong thủy nên cũng không nhìn ra vì sao. Hôm nay học được kiến thức mới, mới phát hiện căn nhà này vậy mà lại có nhiều chỗ không hợp phép tắc như thế.
Vừa nghe thấy chuyện này liên quan tới vận may khi mình đánh bạc, tai chú Chu lập tức dựng thẳng lên, nghiêm túc chăm chú lắng nghe lời Đường Nham nói. Tuy ông ta mù mờ không hiểu ra sao nhưng vẫn ghi nhớ những điều phải chú ý.
“Tiểu Đường này, những gì cháu nói chú đã nhớ hết rồi. Chờ lát nữa chú sẽ thay bóng đèn lớn hơn, dọn dẹp bên trong một lần. Cháu có cách xử lý để tụ tài nào nữa không? Chú xem phim truyền hình thấy không phải có bày trận gì đó nữa sao?” Mặt mũi chú Chu tràn đầy chờ mong.
“Cái đó đều là lừa gạt người chứ không phải thật. Chúng ta là những người dân có cuộc sống bình thường, chỉ cần chú ý một chút sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có điều lần này cháu đã lấy hết vốn kiến thức ra rồi, bảo đảm chú thắng liên tục mười ngày cho nên trước tiên chú đừng có gấp. Cháu xem lại tình hình trong nhà, chờ lát nữa đặt thêm vài đồ vật nhỏ tăng tài vận là được.” Đường Nham nói xong thì đứng dậy quan sát cách bố trí mọi nơi trong phòng.
Đám người trước đó đi theo bọn họ vây xem ban đầu còn cảm thấy hơi thú vị nhưng xem một lúc thì phát hiện hai người bắt đầu dọn dẹp vệ sinh trong trong ngoài ngoài nên lập tức cảm thấy vô cùng không thú vị, ào ào giải tán về nhà.
Dù sao mọi người đều bận sống cuộc sống của mình, không thể lãng phí khoảng thời gian này ở đây.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Trương Thiên đang xem náo nhiệt và Lưu Tiểu Nhiên vẻ mặt lo lắng còn đứng ở cửa.
Chương 9: Thời khắc cuối cùng
Hôm nay, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo dài tay màu trắng kết hợp với quần bò bó sát, phác họa rõ độ cong hoàn hảo của cơ thể, Lộ ra làn da trắng nõn, mịn màng, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, thu hút người đến thưởng thức, mái tóc đen nhánh rối loạn đã được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa. Cả người xinh đẹp như đóa hoa nở rộ đầu xuân, xinh đẹp đến mức khiến người ta mù mắt.
Trương Thiên nhìn đến mức chảy nước miếng, tiểu mỹ nhân thật là xinh đẹp, trong sáng như thiên nhiên không hề bị ô nhiễm. Những người ngoài kia trang điểm thật dày hay phẫu thuật thẩm mỹ còn không xứng xách giày cho cô. Đây là lần đầu tiên anh ta gần gũi với Lưu Tiểu Nhiên như vậy. Trước kia anh ta chỉ nói một câu, cô gái nhỏ đã trốn rất xa, khiến trong lòng anh ta rất khó chịu.
Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận cô, Trương Thiên rất khẩn trương, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu Nhiên à, em đứng ở đây lâu như vậy chắc cũng mệt rồi. Anh mời em đi ăn một bữa tiệc lớn nhé.”
“Cảm ơn, tôi không đói bụng.” Lưu Tiểu Nhiên lạnh lùng trả lời anh ta.
Người đàn ông này có bản chất gì, trước kia cô đã nhìn thấu. Lăng nhăng, lừa đảo có lẽ anh ta đều làm rồi, chắc chắn là một người cặn bã.
Đã thế, còn cả ngày quấy rầy cô, thật sự phiền muốn chết. Nếu không phải là lo lắng cho Đường Nham thì còn lâu cô mới đứng cùng một chỗ với anh ta.
Lưu Tiểu Nhiên càng nghĩ càng thấy không được thoải mái, hơn nữa Trương Thiên còn có xu thế đứng gần cô hơn. Cô dứt khoát không đứng đợi ngoài cửa nữa, trực tiếp đi vào trong giúp Đường Nham và chú Chu sắp xếp lại đồ đạc.
Trương Thiên bị ngó lơ, giận tái mặt. Con tiện nhân này, cậy có chút nhan sắc mà dám lên mặt. Hừ, đợi sau khi đuổi Đường Nham đi, sẽ thu thập cô ta.
Mặc kệ người phụ nữ đó hung dữ thế nào, sau khi bị đè trên giường, không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời hay sao. Trương Thiên nghĩ đến đây, lạnh lùng liếc mắt nhìn vào trong phòng, xoay người rời đi.
Sau khi ba người đã quét dọn sạch sẽ nhà ở, Đường Nham lại đi chợ mua một bồn hoa mới và một cái chậu đựng cá. Hai thứ này đều là những thứ thường dùng nhất để cầu tài lộc.
Sau khi mọi chuyện đều ổn thỏa, Đường Nham lại dặn chú Chu, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chỉ được đánh một ván bài, thắng thì ngay lập tức rời khỏi, ngàn vạn lần không được tham lam, nếu không sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa anh còn quyết định, mỗi ngày sẽ tự mình giám sát chú Chu. Đây chính là chuyện đại sự liên quan đến cuộc sống yên ổn của anh, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngày hôm sau, nhà chú Chu chỉ mở một bàn mạt chược đơn giản. Có mấy ông già bình thường mê chơi làm bạn với ông ta, bắt đầu ván thứ nhất, bởi vì chỉ chơi thử nghiệm, cho nên tiền cược rất ít.
Kể ra cũng thật kỳ diệu, trước kia chú Chu toàn thua bài, nhưng lúc này giống như gặp vận may lật kèo, khiến mấy người hay thắng tiền tay mềm nhũn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn từ đầu đến cuối tràn đầy ý cười, miệng ngoác đến tận mang tai.
Tất cả mọi người lấy làm kỳ lạ, đều khen ngợi quả nhiên Đường Nham có bản lĩnh, ngày đầu tiên đã giúp chú Chu kiếm được rất nhiều tiền. Trương Thiên đứng quan sát tất cả bĩu môi không cho là đúng: “Nếu không có vận may người bình thường cũng có thể thắng được một hai lần. Hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi, sau này chưa chắc đã có vận khí tốt như vậy.”
Nói xong thản nhiên quay người rời đi. Thế nhưng trăm triệu lần anh ta không ngờ tới, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, cho đến ngày thứ chín, chú Chu đều thắng không thua, hơn nữa gia đình hòa thuận. Sau khi xuất viện, thím Chu dường như thay đổi thành một người khác, không những chăm chỉ hơn nhiều, nói chuyện cũng ôn hòa hơn, ngay cả một câu oán giận cũng không nói.
Việc này khiến Trương Thiên rất luống cuống, vốn dĩ ván bài này đã nắm chắc chiến thắng thế nhưng giờ đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Thật đúng là tà môn, thằng cha này lại có thể không thua một ván nào. Trương Thiên oán hận mắng, nếu ngày mai ông ta lại thắng, anh ta sẽ mất một trăm nghìn tệ cho Đường Nham. Dù sao cũng nói trước công chúng, nếu anh ta dám chối cãi, mặt mũi sẽ bị ném xuống cho mọi người dẫm đạp, nên anh ta không thể thua người này.
Nếu trả tiền, thì anh ta thật sự không trả được. Tuy đi theo ông chủ Ngô không tồi, nhưng bình thường đi ra ngoài chơi với đám bạn phóng túng cũng tiêu không ít tiền. Bởi vậy đến bây giờ, trong tài khoản của anh ta chỉ có ba đến bốn mươi nghìn thôi, cho dù đưa hết cho Đường Nham cũng không đủ.
Nên làm gì bây giờ, Trương Thiên mặt mày ủ ê đi loanh quanh trong phòng. Đột nhiên trong đầu anh ta hiện lên một ý nghĩ. Mình thật khờ, không phải chưa đến thời khắc cuối cùng sao, chỉ cần ông già kia thua tiền, sẽ không cần trả một trăm nghìn nữa.
Không phải ông chủ anh ta mở rất nhiều sòng bạc ngầm sao, nơi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều dụng cụ ăn gian. Đến lúc đó trộm một ít để dùng, tự mình sẽ đánh bạc, không tin không thắng được ông già kia.
Trương Thiên nghĩ vậy, ngay lập tức trong lòng thấy thoải mái hẳn. Không nhịn được mà cảm thấy tự hào vì sự thông minh tài trí của chính mình, sau đó hớn hở ra ngoài tìm dụng cụ.
Tới ngày cuối cùng, Đường Nham cũng vô cùng khẩn trương. Đối với tính cách của Trương Thiên anh đã rất rõ, chắc chắn thằng quỷ này không cam tâm tình nguyện nhận thua, ở thời khắc cuối cùng chắc chắn sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đó để ngăn cản, không quan sát cẩn thận thật đúng là không được.
Vài ngày cuối cùng này, Đường Nham dứt khoát ở trong nhà chú Chu, phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Mà chú Chu được Đường Nham giúp đỡ, càng ngày càng thoải mái, cho nên đối với anh rất cảm kích, cũng nghiêm túc làm những việc Đường Nham dặn dò.
Khi mấy người có tâm tư chờ đợi, rốt cuộc thời khắc quyết chiến cuối cùng cũng tới. Cũng như mọi ngày, chú Chu sớm đã bố trí bàn. Đợi mấy người hàng xóm đến đây, vội vàng mời bọn họ vào chỗ.
“Đợi đã.” Trương Thiên thành thành thật thật đứng ở một bên bỗng mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay là thời khắc quan trong quyết định tôi với Đường Nham ai thắng ai thua, đứng ở một bên nhìn thì không có ý nghĩa. Không bằng tự tôi chơi cùng mọi người một ván, thế nào?”
Mấy người ở đây nghe xong lời này đều sửng sốt, không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì, cũng không biết nên đồng ý hay từ chối, không hẹn mà đều nhìn về phía Đường Nham.
Biểu cảm trên mặt Đường Nham vẫn rất tự nhiên, nhưng trong lòng sớm đã chào hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Thiên. Tên này, quả nhiên mình đoán đúng, đúng thật là không dễ dàng nhận thua. Cái gì mà muốn tự mình chơi, chỉ sợ là muốn dùng chiêu trò gì đó để quấy phá.
Trước kia lúc đánh cược, cũng không quy định đương sự không được vào sân, huống chi vẻ mặt người ta còn rất khiêm tốn, Đường Nham thật không có lý do gì để từ chối, đành phải chịu đựng sự tức giận trong lòng nói: “Được, anh đã có hứng thú, tôi đây cũng tham gia cho náo nhiệt, bài hôm nay tôi cũng tham gia.”
Anh có kế Trương Lương, tôi có thang trèo tường. Ông đây cũng không tin, đường đường là học trò của Quỷ Cốc Tử mà lại thua một tên nhóc ma cà bông.
“Được, vậy đến đây đi.” Trương Thiên tùy ý ngồi xuống, bộ dáng không sợ hãi chút nào.
Chương 10: Cần trả tiền
“Có thể. Vậy thì tới đi.” Trương Thiên tùy tiện ngồi xuống, dáng vẻ không sợ hãi.
Nhưng có lẽ vận may của chú Chu tới thật rồi, chơi một lát đã thắng hai ba ván. Trong lòng Trương Thiên có vài phần bối rối. Nhưng nếu anh ta không ra tay nữa thì thảm thật rồi.
Một ván mới lại bắt đầu. Cuối cùng anh ta mò được một quân bài tốt, chỉ cần năm vạn là có thể thắng nhưng sờ soạng vài vòng cũng không sờ được. Trương Thiên thừa dịp mọi người không chú ý, lén vứt một quân bài không cần thiết vào tay áo, đổi một quân năm vạn ra.
Vốn anh ta tưởng thần không biết quỷ không hay, không có ai phát hiện ra nhưng tay anh ta vừa đặt lên bàn đã bị Đường Nham giữ lại.
“Anh làm gì thế hả?” Trương Thiên bị dọa sợ hết hồn, hổn hển quát lên.
“Tôi phải hỏi anh muốn làm gì mới đúng chứ? Nói, quân bài trong tay này mò được ở đâu ra? Trương Thiên anh cũng quá mất mặt, dám chơi trò cũ rích này.” Đường Nham đè chặt bàn tay anh ta lại, cười mỉa nói.
Cái gì? Chơi trò cũ rích? Mọi người đều bị lời Đường Nham làm cho hoảng sợ, ào ào dời mắt về phía bàn tay bị nắm chặt của Trương Thiên.
“Trò cũ rích gì? Anh đừng có nói lung tung. Tôi thấy anh để ý tôi gần thắng nên mới chặn ngang một chân, quấy rối tôi.” Trương Thiên cố gắng muốn rút tay mình lại nhưng không thể di chuyển một chút nào. Trong lòng anh ta không kiềm được mà sợ hoảng cả lênnhưng vẻ mặt vẫn chết không nhận.
“Tôi nói lung tung vậy anh có dám để tôi lục soát người anh một chút không? Nếu trên người anh không có gì thì tôi sẽ nhận thua luôn.” Đường Nham trầm giọng nói.
Vừa rồi anh đã cố ý giả vờ nhìn quân bài trong tay nhưng khóe mắt vẫn chú ý tới hành động của Trương Thiên. Cũng may từ nhỏ anh đã lăn lộn trong hẻm tới lớn, mắt vô cùng sắc bén, lập tức nhận ra chỗ không bình thường. Nếu đổi lại là người khác thì e rằng đã bị bỏ sót lâu rồi.
“Dựa vào cái gì chứ? Lục soát người là phạm pháp. Anh mau buông ra. Nếu không buông tôi kêu người đó.” Trương Thiên thở hổn hển, tức giận nói.
Đường Nham cũng không coi lời cứng rắn của anh ta là quan trọng, duỗi thẳng tay trái ra kéo ống tay áo Trương Thiên, kéo mạnh một cái. Vài quân mạt chược lăn lông lốc ra ngoài.
Đây là bằng chứng vô cùng xác thực. Mọi người vây xem thấy chân tướng sự thật thì đều hết sức tức giận, ào ào chỉ trích phẩm hạnh Trương Thiên không đoan chính, vậy mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để lừa gạt người.
Trương Thiên hoàn toàn không có chiêu thức gì, toàn thân như quả bóng xì hơi, nhanh chóng uể oải xuống. Anh ta đã từng luyện tập ở nhà nhiều lần rồi. Rõ ràng lúc trước đổi bài cũng không khiến mọi người chú ý, sao lại hết lần này tới lần khác bị Đường Nham bắt được chân ngựa rồi? Đúng là quá xui xẻo.
“Sao? Ván bài này là tôi thắng nhỉ? Trước đó không phải ai đó thề son sắt nói thua sẽ đền cho tôi mười vạn à? Bây giờ nên thực hiện lời hứa đi.” Đường Nham không buông tay anh ta ra, dù bận vẫn ung dung nói.
Trương Thiên ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn anh ta chằm chằm chăm chú, chờ anh ta mở miệng. Ánh mắt nóng bỏng đó như ngọn lửa thiêu đốt khiến toàn thân anh ta khó chịu.
Lúc này anh ta có muốn chối cãi cũng không còn thể diện mà nói ra khỏi miệng, đành phải cố nặn ra bốn chữ đầy thù hận tôi biết rồi từ kẽ răng, sau đó mượn cớ về nhà lấy tiền, chán chường mà bỏ đi.
“Sư phụ Tiểu Đường, cháu đúng là lợi hại. Nói thật, mới đầu chú cũng không ôm quá nhiều hy vọng với cháu. Không ngờ cháu vậy mà lại cho chú một ngạc nhiên vui mừng lớn. Cháu biết không, mười ngày này quả thực chính là quãng thời gian chú sống thoải mái nhất cuộc đời này. Cảm ơn cháu.” Chú Chu một phát bắt được tay áo Đường Nham, mặt đầy biết ơn, nước mắt sắp chảy ra.
Đường Nham thấy thế thì vội vàng nắm lại tay ông ta khuyên nhủ: “Chỉ cần chú làm theo lời cháu dặn dò, sau này ngày nào cũng sống hết sức thoải mái. Có điều việc đánh bạc này vẫn là thứ không nên đụng chạm nhất. Nếu không dù số mệnh vợ trong nhà có tốt hơn cũng sẽ bị bại sạch. Mười ngày này chú thắng hoàn toàn là vì phong thủy chỗ ở mới sửa đổi, số mệnh chảy ngược tạo thành. Chờ sau này từ từ ổn định lại sẽ không còn lợi hại như thế nữa. Cho nên cháu khuyên chú sau này ít chơi, ở bên thím nhiều chút. Đó mới là chuyện có ý nghĩa nhất.”
“Được, được, chú nhớ kỹ rồi. Bắt đầu từ hôm nay chú sẽ chừa việc chơi mạt chược.” Chú Chu nói đanh thép. Bây giờ ông ta mới biết thứ quan trọng nhất với mình mà nói chỉ có người nhà.
Lúc này, mọi người ở đây đều tin thủ đoạn của Đường Nham lợi hại, lập tức chen tới như ong vỡ tổ. Người này nói xem giúp tôi một chút, người kia nói xem giúp tôi một chút, thậm chí còn bảo Đường Nham chỉ cho họ cách bố cục phong thủy.
Khiến Đường Nham hơi bất đắc dĩ, giải thích cho họ một lần để họ hiểu chỉ cần trong nhà không có chuyện gì quá đắc biệt thì phong thủy đã ổn, không cần phải thay đổi nhiều. Huống hồ anh làm vậy là tiết lộ thiên cơ, làm nhiều sẽ gặp phải hậu quả khó đoán trước được.
Lúc Trương Thiên cầm tiền quay lại, đau lòng tới sắp khóc. Việc này có khác gì cắt thịt của anh ta đâu? Đúng là mình tự làm tự chịu, sao lại nhàn rỗi khong có chuyện gì đi cá cược chứ? Bây giừo anh ta hối hận tới mức xanh cả ruột rồi.
Tất cả gia sản cũng chỉ có ba bốn vạn, tiền còn lại đúng là Trương Thiên không có khả năng nữa, đành phải viết giấy nợ trước, hẹn sau này có thì trả. Lúc này anh ta mới tức giận rời đi.
Nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra, Trương Thiên càng nghĩ càng cảm thấy bực tức, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng. Trong lòng cảm thấy khó chịu vì chuyện cá cược, gọi một người bạn hay chơi cùng đi uống rượu.
Mấy người bạn thấy dáng vẻ anh ta buồn bã không vui thì hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì.
Trương Thiên kể chuyện mình đánh bài thua tiền, không chỉ trong người không còn một xu mà còn nợ một số tiền lớn ra.
Một em trai nhuộm tóc vàng trong đám đó nghe xong thì tức giận vỗ bàn một cái, nói: “Trời ạ, anh Thiên, anh cũng không thể cứ tính toán như thế, đưa không số tiền đó cho thằng nhóc kia được lợi.”
“Chao ôi, không đưa thì có thể làm gì chứ? Dù sao tôi cũng đã khoe khoang khoác lác trước mặt hàng xóm láng giềng. Nếu không thực hiện lời nói thì mặt mũi mất hết.” Trương Thiên mặt ủ mày chau nói.
“Này, có câu châm ngôn như thế nào ấy nhỉ, thông minh một đời hồ đồ nhất thời. Bây giờ anh như chui vào sừng trâu ấu. Ngoài sáng ta không thể ra tay thì không thể lén làm trong tối à?” Tóc vàng thần thần bí bí nói.
“A, cậu có ý định gì, nói nghe một chút.” Lòng Trương Thiên vừa động, vội vàng hỏi.
“Chúng ta ấy à, trước tiên thế này thế này…”
Bên kia, Đường Nham đang vui vẻ kiếm tiền ở nhà, không mảy may hay biết mình đã bị người ta tính kế.
Ai ya, lớn như thế mà vẫn là lần đầu tiên thấy số tiền lớn thế này. Ừm, làm thế nào nhỉ? Hay là làm một cái thẻ trước, để lại một ít tiền sinh hoạt phí là được rồi.
Phải đi siêu thị mua chút đồ ăn ngon trước. Đã ăn cơm trắng nửa tháng rồi, gầy tới mức trơ xương. Đúng rồi, trong hồ lô còn đựng một con ma nữ. Bây giờ sức mạnh của cô còn chưa đủ để hóa hình, đã biến thành một làn sương đen không có ý thức, phải nghĩ cách bổ sung cho cô chút sức mạnh mới được.
Đường Nham lấy hộp gỗ đựng Phong Thủy Chân Kinh từ dưới giường, lấy sách ra, lật tới trang chăm sóc huấn luyện ma nữ, đọc một cách tỉ mỉ.
Lúc này, cơ thể Tô Thiên gần như đã rơi vào trạng thái hư ảo. Cô không ngừng khoa tay múa chân biểu đạt sự phẫn nộ của mình. Chết tiệt, tên đàn ông thối tha này cũng dám chiếm tiện nghi của cô, không thể nhịn được mà.
Nói là tìm chỗ nào không bình thường, vậy mà lại dám cởi quần áo của bà đây, Không túm được anh ta xuống, bà đây không mang họ Tô.
Phì, không thể nói như vậy, không thể nói như vậy, mình là tiểu thư khuê các, nhất định phải tao nhã khéo léo. Tô Thiên nghĩ đến mấy lời vừa nói trong tình thế cấp bách vừa rồi, khuôn mặt như có lửa đốt, đỏ lên, oán hận trừng mắt nhìn Đường Nham, ánh mắt không tự chủ được dừng ở vạt áo đang rộng mở ở nửa người trên của mình.
Lúc này Đường Nham mới bất giác ý thức được, thì ra mọi hành vi đáng khinh vừa rồi của mình đều lọt vào mắt của em gái ma này. Mẹ nó, thật mất mặt, nhất thời kích động mà quên mất chủ nhân của cơ thể đang đứng ngay bên cạnh mình, còn mình thì lớn mật lợi dụng người ta.
Rất đáng bị đánh điên cuồng một trận để chuộc tội.
“Chuyện đó, cô đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý đồ gì khác. Chỉ là ngực cô hình như có cái gì đó cứng cứng, nên tôi mới muốn tìm thật nghiêm túc.” Đường Nham vừa cười ngượng ngùng vừa giải thích.
Cái gì đó cứng cứng làm Tô Thiên sửng sốt, không kìm được mà đưa tay xoa ngực. Quả thực nơi đó truyền đến từng đợt đau âm ỉ, xem ra linh hồn này đã nói đúng. Được, người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hay là cô cứ thu liễm lại một chút, vạn nhất dọa cho Đường Nham chạy mất, vậy thì cô ngay cả khóc cũng không có chỗ khóc.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt Tô Thiên dịu đi một chút, nháy mắt với Đường Nham, ý bảo anh nhanh lên đừng lề mề kéo dài thời gian.
Lúc này Đường Nham mới một lần nữa bước lại gần thi thể. Có điều lần này anh thu liễm không ít, không suy nghĩ miên man nữa, mà nghiêm túc tìm mấy chỗ gần ngực. Mở hai mảnh vải trói tiểu bạch thỏ ra, thật sự lộ ra ba vật kim loại hình tròn.
Soi đèn pin vào, cẩn thận quan sát, Đường Nham phát hiện ba vật kia lại là ba chiếc đinh dài, màu vàng sẫm, chắc là làm bằng đồng.
Trước đây hình như anh từng nghe lão đạo sĩ nhắc đến, trên ngực người ta có ba huyệt vị song song, ứng với ba hồn. Nếu phong bế ba huyệt vị này lại, thì sẽ chế trụ được hồn phách, khiến nó không thể rời quá xa khỏi thân thể.
Nếu phong bế huyệt vị bằng vật thể kim loại, nó có thể ăn mòn sức mạnh của ba hồn cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Đm, lúc trước khi nghe lão già nói còn có chút bán tín bán nghi, không ngờ trên thế giới thật sự có người dùng biện pháp này. Chẳng trách lực lượng của ma nữ kia lại hao mòn nhanh như vậy, Đường Nham nhìn mà lấy làm kinh ngạc.
Nếu đã tìm được nguyên nhân thì tiếp theo có thể hành động. Chỉ cần rút mấy chiếc đinh ra, ma nữ có thể tạm thời an toàn, chờ khi về nhà rồi sẽ từ từ nghĩ biện pháp giúp cô ấy bổ sung lực lượng sau.
Lúc này thân ảnh Tô Thiên đã bắt đầu mơ hồ không rõ, cho nên không chờ Đường Nham mở miệng, tự cô đã chủ động chui vào trong hồ lô.
Bởi vì trước mắt vẫn chưa biết được âm mưu của kẻ sát hại Tô Thiên là gì, cho nên Đường Nham cũng không dám báo cảnh sát, tránh làm lớn chuyện. Không có cách nào chỉ đành chôn thi thể lại đàng hoàng rồi lặng lẽ rời đi.
Lăn qua lăn lại tới nửa đêm mệt muốn chết, Đường Nham vừa về đến nhà không nói hai lời đã gục trên giường ngủ cái vèo.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nham đang ngủ ngon lành, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo những tiếng hét lớn.
“Đạo trưởng Tiểu Đường, đạo trưởng Tiểu Đường, đạo trưởng Tiểu Đường có ở nhà không, mau mở cửa”
Chết tiệt, ai vậy trời, mới sáng sớm cũng không để người ta yên. Đường Nham thở phì phì ngồi dậy từ trên giường, mặc quần áo, đi ra phòng ngủ, mở cửa.
Lập tức bị một đám người trong khu đứng ngoài cửa làm cho hoảng sợ.
Tất cả đều là cô chú đồng hương láng giềng, tụm năm tụm ba trước cửa hàng nhỏ nhà mình, châu đầu ghé tai chỉ trỏ, không biết là đang bàn luận cái gì.
Sao hôm nay lại tụ tập nhiều người như vậy, xảy ra chuyện gì à. Đường Nham còn đang nghi hoặc, người đàn ông trung niên đứng bên trái anh đã đi tới, nắm cánh tay anh, vẻ mặt kích động nói: “Đạo trưởng Tiểu Đường, cậu ra rồi, cầu xin cậu cứu tôi với, cứu tôi với”
Hành động này thình lình xảy ra làm cho Đường Nham ù ù cạc cạc. Anh tập trung nhìn kỹ, phát hiện người đàn ông này là chú Chu hàng xóm đối diện nhà mình.
Bình thường người này cũng coi như ôn hòa, thân thiết, trên mặt luôn mang theo ba phần ý cười, Đường Nham còn rất thích nói chuyện với ông ta. Khuyết điểm duy nhẩt của ông ta là mê cờ bạc, chỉ cần thấy bàn bài là chân đều bất động, hết lần này tới lần khác đánh mười thua chín, đã bay không ít tiền. Vì chuyện này mà ông ta và vợ suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, nhưng dù thế, tật xấu của ông ta vẫn như cũ không thay đổi.
Nhưng mà hôm nay bộ dáng của chú Chu này hơi kỳ quái, hai mắt vô thần, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, cả người trông ốm yếu, quần áo trên người bị xé lộn xộn, trên mặt còn dính vết máu loang lổ.
“Chú Chu, xảy ra chuyện gì với chú vậy, sao lại thành ra thế này” Đường Nham nghi hoặc hỏi.
“Ai, đừng nói nữa, còn không phải đều do đôi tay thối này của tôi sao. Tối hôm qua đi theo người ta chơi mạt chược thua mất vài ngàn, à không, lúc sáng tôi về, thím của cậu lại ầm ĩ với tôi, nói này nói nọ thật là khó nghe. Tôi mới cãi nhau vài câu với bà ta, kết quả bà ta vậy mà muốn lao vào đánh tôi. Tôi nhất thời trong tình thế cấp bách đã đẩy bà ta một cái, không ngờ rằng bà ta lảo đảo ngã xuống, đầu lại đập vào góc bàn. Lúc đó bà ta chỉ bị ngất đi thôi nhưng tôi rất sợ hãi, à không, vừa nãy xe cấp cứu đã đến mang người đi rồi. Đạo trưởng Tiểu Đường, cậu nói xem có phải tôi có số con rệp không, người ta đánh bài cũng có thua có thắng, chỉ có tôi là có ra không có vào, trong nhà thì nháo nhào không thôi, bây giờ còn xảy ra chuyện này. Cậu hãy giúp tôi xem thử có phải phong thủy nhà tôi có vấn đề không” chú Chu vẻ mặt cầu xin nói.
“Này này, chú Chu, không phải cháu nói chú nhưng bài bạc thực sự không phải là thói quen tốt., Chỉ cần chú có thể bỏ được, sau này chắc chắn có thể có cuộc sống bình an, căn bản không cần sự giúp đỡ của cháu.” Đường Nham cười khổ nói.
Vừa dứt lời, trong đám người lập tức truyền đến một giọng nói.
“Chú Chu à, tôi nói chứ con mắt của chú thật đúng là không tốt chút nào, chẳng trách cả ngày thua tiền. Tên này chỉ là một thần côn nhỏ không học vấn không nghề nghiệp mà thôi, còn không thể tự lo cho cái bụng của mình được. Tôi nghe nói hôm qua anh ta còn đi siêu thị mua một bao gạo về, chú vậy mà lại có thể trông cậy anh ta giúp chú thay đổi vận khí, đây chẳng phải là chuyện cười lớn hay sao?”
Đường Nham quay đầu lại nhìn, phát hiện là một người có đôi mắt dài hình tam giác, mũi tẹt, tướng mạo chanh chua điển hình. Lúc nói chuyện trên mặt lộ ra vẻ hèn mọn, mắt trợn trắng như sắp hướng lên trời, càng làm cho người ta không nỡ nhìn thẳng.
Về phần người này, Đường Nham cũng tình cờ biết được anh ta, là một tên côn đồ có tiếng ở khu phố, Trương Thiên. Lại nói tiếp dù sao cũng coi như là bạn học với mình, đều học cùng trường đại học.
Chẳng qua Trương Thiên đã sớm bỏ học ra ngoài xã hội, coi như có chút bản lĩnh, chẳng mấy đã quấn được một ông chủ lớn.
Chương 7: Tới cửa gây hấn
Thời gian gần đây, phong sinh thủy khởi, anh ta ra tay cũng hào phóng hơn. Từ sau khi có tiền, anh ta nhìn trúng Lưu Tiểu Nhiên. Cả ngày tặng hoa, tặng trang sức, một lòng muốn ôm được người đẹp về nhà.
Cô nhóc họ Lưu xem như là có chí khí lớn, cơ bản cũng không để ý đến anh ta, thay vào đó là tự mình nói nhiều hơn một chút. Vì thế Trương Thiên một mực ôm hận trong lòng, tự mình biến thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Mỗi lần trở về gặp được đều nói vài câu âm dương quái khí. không ngờ chuyện hôm nay anh ta cũng không chịu bỏ qua, lại ra nhảy nhót.
Nếu là ngày trước, Đường Nham phỏng chừng sẽ phớt lờ không đếm xỉa gì đến con châu chấu chỉ biết giãy. Hôm nay không giống, hàng xóm láng giềng đều ở nơi này dòm ngó. Nếu anh không có phản ứng lại chỉ sợ về sau không còn mặt mũi lăn lộn ở trên con phố này.
Huống chi anh đã để ý đến việc Lưu Tiểu Nhiên từ trong phòng chạy ra, Trương Thiên nhất định là cố ý nói ra những lời này hòng để hạ thấp anh. Vì muốn thể hiện sự anh hùng trước mặt người đẹp bé nhỏ, anh sẽ không để cho tên quỷ này được như ý.
Dám đem ông đây ra làm bập bênh, tôi cũng muốn nhìn xem anh ta rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.
Người nào đó sau khi có được Phong Thủy Chân Kinh, khí vương bát quả thật mênh mông hơn so với trước kia.
Đường Nham lập tức hừ lạnh một tiếng, chỉ vào ba chữ Dịch Kinh Các trên đầu nói: “Tôi mặc dù không có bản lĩnh gì, cũng quả thực rất xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, nhìn vào sức mạnh của cái bề ngoài này đúng là do tổ tiên nhiều đời truyền xuống. Nếu cả phong thủy của nhà chú Chu cũng nhìn không thấu, vậy đã phụ lòng ba chữ được an bài trên trán này.”
“Ha ha, rất có chí khí. Nếu như vậy tôi đây sẽ cùng anh đánh cược, vừa đúng lúc các vị hàng xóm láng giềng đều ở đây làm chứng. Sau khi anh sửa lại nơi ở nhà chú Chu theo phong thuỷ, nếu ông ấy đánh bài thắng liền mười ván, trong nhà hòa hợp êm ấm, không xảy ra chuyện, tôi sẽ thua anh mười nghìn. Ngược lại nếu anh không làm được phải bồi thường Dịch Kinh Các cho tôi, sau đó tự cụp đuôi cút khỏi hẻm Liễu Hòa.”
Trương Thiên nói xong lời này, hai tay vòng trước ngực trông có vẻ như muốn xem kịch vui, nhìn chằm chằm vào Đường Nham.
Nếu anh ta chấp nhận lần đánh cược này, mình nhất định sẽ khiến anh ta thua một cách thảm hại. Nếu không dám chấp nhận, hừ, để xem từ nay về sau anh ta còn có mặt mũi nào chui rúc ở chỗ này.
Đường Nham sau khi nghe xong, trong lòng nở hoa, lòng tự nhủ Phong Thủy Chân Kinh này đúng là đồ tốt mà. Ngày hôm qua vừa mới sửa sang sắp đặt lại nơi ở, hôm nay lại có vận may đưa đến trước cửa, chính mình thật không thể không lấy từ tên ma-cà-bông này một khoản tiền.
Ai ngờ không đợi anh mở miệng đã bị Lưu Tiểu Nhiên kéo sang một bên, vẻ mặt cô gái nhỏ nghiêm túc khuyên nhủ anh, nói: “Anh cũng đừng vì năng lực nhất thời mà đánh cược với Trương Thiên. Nghe thật kĩ trong lời anh ta nói không phải rõ ràng đang khi dễ anh sao. Nào có chuyện đánh mười ván bài liên tiếp không thua. Nhà này là di vật sư phụ anh để lại, anh ngay cả cái này cũng không bảo vệ được. Tôi xem anh có mặt mũi nào đi xuống gặp ông ấy.”
Ha, bình thường cô gái nhỏ này lạnh nhạt hờ hững với mình, hôm nay vừa gặp phải chuyện, ngược lại còn suy nghĩ cho mình. Đường Nham nghe được lời này thì trong lòng ấm áp, vốn có chút phân vân lập tức kiên định.
“Không cần sợ, em yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không thua.” Đường Nham mỉm cười trấn an nói.
Thấy được Đường Nham không để lời nói của mình lọt tai, mặt Lưu Tiểu Nhiên lập tức xầm xuống, thở hổn hển đứng qua một bên.
Trương Thiên ở đối diện thấy hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, phổi càng tức điên hơn. Thằng nhãi thối tha này thật đúng là tai họa, chỉ cần có anh ta ở đây, bản thân mình vĩnh viễn đừng mong có thể có được sự ái mộ của Lưu Tiểu Nhiên.
Lập tức anh ta không kiên nhẫn nói: “Ôi, tôi hỏi anh là có đánh cược hay không, mau nói một câu dứt khoát đi, đừng ở đây rề rà lãng phí thời gian.”
“Đánh cược, sao lại không đánh cược. Chỉ có điều tiền đặt cược cần phải thay đổi. Cửa hiệu của tôi đây dù nó không phải để bán nhưng khẳng định không chỉ là một trăm nghìn. Anh lại chỉ dùng mười nghìn để trao đổi, có phải không công bằng hay không?” Đường Nham cười như không cười, nói.
“Được, một trăm nghìn thì một trăm nghìn, lão tử không thèm để ý.” Trương Thiên cho rằng Đường Nham muốn trốn tránh chuyện này mới cố ý đem bảng giá nâng lên cao như vậy, muốn cho anh ta bỏ cuộc nửa đường. Anh ta không kịp suy nghĩ thêm, lập tức đáp ứng, sợ Đường Nham đổi ý. Nhưng căn bản anh ta không ý thức được rằng mình đã nhảy vào hố mà đối phương đào sẵn.
“Quyết định vậy đi, làm phiền các vị ở đây làm chứng. Nếu người nào thua mà không chịu thực hiện lời hứa đã nói sẽ vĩnh viễn là con rệp, thiên thu vạn thế bị người khác phỉ nhổ.” Đường Nham chắp tay với mọi người trên phố nói.
“Ôi chao, Tiểu Đường, tôi thấy hay là thôi đi. Cái cửa hiệu này là nơi để anh sống yên phận, ngộ nhỡ thua thì không biết phải làm sao.” Thím cả Lý mập khuyên nhủ.
“Đúng vậy, chỉ đùa một chút là xong, không cần nghiêm túc quá.” Đại gia Vương đội mũ rơm nói.
Sau đó lại có mấy người mở miệng, không có gì hơn đều là khuyên bảo. Bọn họ xem ra đều cảm thấy lần đánh cược này giống như đang lừa người, hầu như có thể xác định là Đường Nham thua, hoàn toàn không cần phải tự xưng là trang hảo hán.
Trương Thiên vừa nhìn tất cả mọi người đứng về phía Đường Nham, chân răng ngứa ngáy tức tối, lời nói từ miệng ra cũng càng chanh chua thêm vài phần.
“Đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Anh cũng đừng đổi ý đấy. Nếu không sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ bỉ ổi chỉ biết khoác lác, sư phụ thần côn của anh e rằng phải nằm khóc trong mồ. Ôi, tôi nghe nói là anh bị cha mẹ ruột bỏ rơi, có phải là bọn họ lúc trước đã sớm biết rõ bản tính của anh, cho nên mới sớm ra tay, ha ha ha.”
Bị cha mẹ ruột bỏ rơi vẫn là nỗi đau khôn tả trong lòng Đường Nham. Không ngờ bị Trương Thiên trắng trợn nói ra nơi đông người như thế. Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Thiên đang dương dương tự đắc, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí.
Đồ não tàn này, mình nhất định muốn cho anh ta trả giá thật đắt cho những lời anh ta đã nói hôm nay.
Đường Nham rũ mí mắt xuống, bình phục lại cơn tức giận đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng một chút. Lúc này mới mỉm cười, tràn đầy tự tin nói với đám người đang khuyên bảo: “Mọi người không cần lo lắng, tôi dám nhận lời thì sẽ tự có cách giải quyết. Về phần kết quả ra sao xin mọi người mỏi mắt mong chờ.”
Sau đó lập tức trực tiếp kéo chú Chu rời đi, bảo là muốn xem trước nơi ở của ông ta một chút xem rốt cuộc là có vấn đề gì.
Mọi người thấy Đường Nham có lòng tin như vậy, cũng không khỏi nổi lên lòng hiếu kì, đi theo phía sau xem náo nhiệt như ong vỡ tổ.
Trong đó Trương Thiên là người hào hứng nhất. Anh ta đơn thuần là muốn thấy sự náo nhiệt. Tên tiểu thần côn này gây ra động tĩnh càng lớn, lúc thua sẽ càng mất mặt. Đánh cược một lần mười trận đều không thua, người đó trên thế giới này căn bản không hề tồn tại. Đường Nham thậm chí ngay cả loại đánh cược này cũng bằng lòng đáp ứng, đủ thấy đầu óc anh ta ngu ngốc cỡ nào.
Nhà chú Chu là nơi ở cũ mà tổ tiên truyền lại, dùng gạch đá xanh mà xây thành. Cửa chính truyền thống bằng gỗ có khắc hoa làm cho nhà ở tăng thêm vài phần cổ kính thi vị.
Đường Nham chỉ vào phòng bếp được xây lẻ loi ở bên trái sân nhỏ, nói: “Chú Chu, cháu muốn đến đó xem trước, có được không?”
“Có thể, đương nhiên là có thể, có điều phòng bếp này cũng có thể thay đổi khí vận của tôi sao?” Chú Chu tò mò hỏi.
Chương 8: Phong thủy nhà cũ
“Đương nhiên là có thể. Phòng bếp tượng trưng cho nữ chủ nhân một căn nhà, là bộ phận kết cấu quan trọng nhất trong phong thủy. Tính tình thím Chu nóng nảy, không giữ được cũng là vì phòng bếp có vấn đề.” Đường Nham giải thích.
Chú Chu nghe anh nói nghiêm trọng như thế thì vội vàng mở cửa phòng bếp ra, mời Đường Nham vào.
Vừa vào cửa, một mùi khó ngửi gay mũi đã xộc từ trong nhà ra khiến Đường Nham không kiềm được mà dùng tay che miệng mũi.
Cách sắp xếp trong phòng bếp lại rất đơn giản. Một cái tủ bát dựa vào tường. Chỗ cửa có một cái giếng nước, gần giếng nước là bàn gỗ cắt thức ăn, nồi bát muôi chậu thì lại đặt ở bên kia.
Có điều mọi thứ quá mức lộn xộn. Rau củ các loại bị vứt tùy tiện trên mặt đất, thậm chí có thứ đã héo rũ mốc meo. Góc tường đặt một cái thùng nước, trong chứa đầy nước rác. Mùi khó ngửi bay ra từ trong thùng này.
“Cháu nói này chú Chu. Sao hai người có thể không chú ý vệ sinh thế chứ? Nhìn phòng bếp xem bẩn thành thế nào rồi? Ngay cả nước rác cũng để ở đây, phong thủy có thể tốt được à?” Đường Nham cau mày nói.
Chú Chu nghe thế thì cười xấu hổ, nói: “Thím của cháu tới từ nông thôn, trước đây tùy tiện quen rồi cho nên vẫn chưa sửa được. Không phải là để đồ lung tung một chút thôi sao? Sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.”
“Aiz, có nói chú cũng không hiểu phong thủy là thế nào đâu. Phòng bếp tượng trưng của nữ chủ nhân, nhất định phải gọn gàng sạch sẽ mới được. Những thứ dơ dáy bẩn thỉu để chung một chỗ thì sẽ biến thành một loại hình sát*. Hằng năm thím Chu ở nơi có sát khí vờn quanh, thảo nào tính tình nóng nảy. Hơn nữa cháu thấy dưới ống nước của cái giếng này cũng có không ít nước đục chảy ra, thấm xuống từng giọt tạo thành thủy sát. Thủy tương ứng với máu cho nên hôm nay thím mới gặp tai họa đổ máu.”
*Hình sát là vật thể thực tại nhìn thấy được, sờ thấy được, cũng có một loại sát nhìn không thấy, sờ không được nhưng ở bất kỳ thời khắc nào đều sinh ra ảnh hưởng đối với con người, đó chính là sát khí. Loại khí này không phải là không khí, mà là một loại trường năng lượng, giống như từ trường mà khoa học hiện đại vẫn thường nói.
Đường Nham gằn từng chữ phân tích các loại thiệt hơn liên quan. Hôm qua anh tìm được phong thủy chân kinh xong thì không thể chờ đợi được mà đọc cả buổi trưa, nhớ không ít kiến thức về sắp xếp chỗ ở nên mới có thể nói rõ ràng đâu ra đấy. Cũng là dựa vào điều này nên anh mới dám cá cược với Trương Thiên.
Đường Nham nói một hồi khiến chú Chu sửng sốt sững sờ. Ông ta vô cùng thích đánh bạc, rất tin tưởng cái gì mà vận khí phong thủy. Cho nên sáng nay sau khi xảy ra chuyện không may mới có thể luống cuống tay chân mà chạy đi tìm Đường Nham cầu cứu.
Bây giờ vừa nghe thấy chuyện nghiêm trọng như thế, trong lòng ông ta lập tức sợ tới loạn cả lên, túm chặt cánh tay Đường Nham, lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu Đường, bây giờ nên làm gì đây? Cháu nhất định phải đưa ra biện pháp cho chú.”
“Trước hết chú đừng lo lắng. Đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì. Chỉ cần sau này chú quét sạch phòng bếp, để gió thoáng chút, thay ống nước bị rỉ đi. Tính tình thím Chu chắc chắn sẽ thu liễm lại.” Đường Nham nói.
“Aiz, được, được, chú nhớ rồi. Cháu yên tâm, chờ lát nữa chú sẽ dọn dẹp trong trong ngoài ngoài một lần.” Chú Chu vội vàng bảo đảm.
“Được rồi, xem xong phòng bếp rồi. Chúng ta đi xem phòng khách đi.” Đường Nham dứt lời, đi ra ngoài.
Chú Chu vội vàng đi theo, đi phía trước mở cửa phòng khách ra.
Kết cấu bên trong là hai phòng ngủ một phòng khách tiêu chuẩn. Hai căn phòng nhỏ song song với phòng khách, mà nhà vệ sinh thì lại xây ở một góc nhỏ hẻo lánh.
Tương tự, phòng khách cũng rất bừa bộn. Dép lê, ghế đặt tùy tiện trên sàn nhà. Ngay cả chú Chu nhìn thấy cũng phải ngượng, cười xấu hổ với Đường Nham rồi vội vàng đi dọn dẹp phòng.
Đường Nham lắc đầu bất đắc dĩ. Người nhà này thực sự quá lôi thôi rồi. Có điều phòng khách lại đỡ hơn phòng bếp nhiều, cách sắp xếp cũng rất đơn giản, không có đồ kỳ lạ để lung tung.
Sau đó, Đường Nham bỗng cảm thấy một cơn buồn đi tiểu đánh úp tới như thể nước lũ tràn bờ đê vậy. Anh vội vàng dặn dò chú Chu một câu rồi vọt vào nhà vệ sinh.
Chờ thoải mái xả hết nước xong, lúc này Đường Nham mới phát hiện có chỗ không bình thường. Trong không gian lớn thế mà chỉ đặt một bóng đèn nhỏ, tối tăm vô cùng. Hơn nữa bên trong còn vô cùng ẩm thấp, ngay cả trên mặt gương cũng có một tầng hơi nước mỏng. Khăn giấy trong thùng rác như ngọn núi nhỏ, có cái còn trượt từ rìa thùng rơi cả xuống sàn nhà.
Cả cái không gian khiến người ta có cảm giác bị đè nén, bức bối không thể xua đi được.
“Chú Chu, chú tới đây một chút.” Đường Nham đứng ở cửa, thét lên.
“Aiz, tới đây tới đây.” Chú Chu nghe thấy tiếng gọi thì một tay cầm chổi, một tay cầm xô rác chạy tới.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”
“Tự chú xem xem bầu không khí trong nhà vệ sinh như thế nào? Cháu vừa bước vào một lát ngực đã tức không chịu nổi.” Đường Nham cạn lời, nói.
“Không sao mà. Chú cảm thấy rất bình thường.” Chú Chu ghé sát vào nhìn. Bên trong không khác gì dáng vẻ ngày thường.
“Sao lại bình thường chứ? Chú nhìn xem, nhà vệ sinh này xây ở chỗ không tốt, không thoáng gió chút nào khiến bên trong vô cùng ẩm thấp. Ngay cả trên gương cũng mờ hơi nước, đèn thì quá tối, rác cũng không vứt. Đây đều là tối kỵ trong phong thủy. Nhà vệ sinh vốn là chỗ bẩn thỉu. Không chỉ phương hướng phải có quy có củ mà nhất định phải đảm bảo sạch sẽ, thoáng gió. Như vậy mới có thể giữ lại tài vận. Cháu đoán chú mười lần đánh bạc chín lần thua chính là do nguyên nhân này gây ra.” Đường Nham cười khổ, nói.
Trước kia không phải anh chưa từng tới nhà chú Chu. Có điều lúc đó không hiểu phong thủy nên cũng không nhìn ra vì sao. Hôm nay học được kiến thức mới, mới phát hiện căn nhà này vậy mà lại có nhiều chỗ không hợp phép tắc như thế.
Vừa nghe thấy chuyện này liên quan tới vận may khi mình đánh bạc, tai chú Chu lập tức dựng thẳng lên, nghiêm túc chăm chú lắng nghe lời Đường Nham nói. Tuy ông ta mù mờ không hiểu ra sao nhưng vẫn ghi nhớ những điều phải chú ý.
“Tiểu Đường này, những gì cháu nói chú đã nhớ hết rồi. Chờ lát nữa chú sẽ thay bóng đèn lớn hơn, dọn dẹp bên trong một lần. Cháu có cách xử lý để tụ tài nào nữa không? Chú xem phim truyền hình thấy không phải có bày trận gì đó nữa sao?” Mặt mũi chú Chu tràn đầy chờ mong.
“Cái đó đều là lừa gạt người chứ không phải thật. Chúng ta là những người dân có cuộc sống bình thường, chỉ cần chú ý một chút sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có điều lần này cháu đã lấy hết vốn kiến thức ra rồi, bảo đảm chú thắng liên tục mười ngày cho nên trước tiên chú đừng có gấp. Cháu xem lại tình hình trong nhà, chờ lát nữa đặt thêm vài đồ vật nhỏ tăng tài vận là được.” Đường Nham nói xong thì đứng dậy quan sát cách bố trí mọi nơi trong phòng.
Đám người trước đó đi theo bọn họ vây xem ban đầu còn cảm thấy hơi thú vị nhưng xem một lúc thì phát hiện hai người bắt đầu dọn dẹp vệ sinh trong trong ngoài ngoài nên lập tức cảm thấy vô cùng không thú vị, ào ào giải tán về nhà.
Dù sao mọi người đều bận sống cuộc sống của mình, không thể lãng phí khoảng thời gian này ở đây.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Trương Thiên đang xem náo nhiệt và Lưu Tiểu Nhiên vẻ mặt lo lắng còn đứng ở cửa.
Chương 9: Thời khắc cuối cùng
Hôm nay, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo dài tay màu trắng kết hợp với quần bò bó sát, phác họa rõ độ cong hoàn hảo của cơ thể, Lộ ra làn da trắng nõn, mịn màng, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, thu hút người đến thưởng thức, mái tóc đen nhánh rối loạn đã được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa. Cả người xinh đẹp như đóa hoa nở rộ đầu xuân, xinh đẹp đến mức khiến người ta mù mắt.
Trương Thiên nhìn đến mức chảy nước miếng, tiểu mỹ nhân thật là xinh đẹp, trong sáng như thiên nhiên không hề bị ô nhiễm. Những người ngoài kia trang điểm thật dày hay phẫu thuật thẩm mỹ còn không xứng xách giày cho cô. Đây là lần đầu tiên anh ta gần gũi với Lưu Tiểu Nhiên như vậy. Trước kia anh ta chỉ nói một câu, cô gái nhỏ đã trốn rất xa, khiến trong lòng anh ta rất khó chịu.
Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận cô, Trương Thiên rất khẩn trương, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu Nhiên à, em đứng ở đây lâu như vậy chắc cũng mệt rồi. Anh mời em đi ăn một bữa tiệc lớn nhé.”
“Cảm ơn, tôi không đói bụng.” Lưu Tiểu Nhiên lạnh lùng trả lời anh ta.
Người đàn ông này có bản chất gì, trước kia cô đã nhìn thấu. Lăng nhăng, lừa đảo có lẽ anh ta đều làm rồi, chắc chắn là một người cặn bã.
Đã thế, còn cả ngày quấy rầy cô, thật sự phiền muốn chết. Nếu không phải là lo lắng cho Đường Nham thì còn lâu cô mới đứng cùng một chỗ với anh ta.
Lưu Tiểu Nhiên càng nghĩ càng thấy không được thoải mái, hơn nữa Trương Thiên còn có xu thế đứng gần cô hơn. Cô dứt khoát không đứng đợi ngoài cửa nữa, trực tiếp đi vào trong giúp Đường Nham và chú Chu sắp xếp lại đồ đạc.
Trương Thiên bị ngó lơ, giận tái mặt. Con tiện nhân này, cậy có chút nhan sắc mà dám lên mặt. Hừ, đợi sau khi đuổi Đường Nham đi, sẽ thu thập cô ta.
Mặc kệ người phụ nữ đó hung dữ thế nào, sau khi bị đè trên giường, không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời hay sao. Trương Thiên nghĩ đến đây, lạnh lùng liếc mắt nhìn vào trong phòng, xoay người rời đi.
Sau khi ba người đã quét dọn sạch sẽ nhà ở, Đường Nham lại đi chợ mua một bồn hoa mới và một cái chậu đựng cá. Hai thứ này đều là những thứ thường dùng nhất để cầu tài lộc.
Sau khi mọi chuyện đều ổn thỏa, Đường Nham lại dặn chú Chu, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chỉ được đánh một ván bài, thắng thì ngay lập tức rời khỏi, ngàn vạn lần không được tham lam, nếu không sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa anh còn quyết định, mỗi ngày sẽ tự mình giám sát chú Chu. Đây chính là chuyện đại sự liên quan đến cuộc sống yên ổn của anh, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngày hôm sau, nhà chú Chu chỉ mở một bàn mạt chược đơn giản. Có mấy ông già bình thường mê chơi làm bạn với ông ta, bắt đầu ván thứ nhất, bởi vì chỉ chơi thử nghiệm, cho nên tiền cược rất ít.
Kể ra cũng thật kỳ diệu, trước kia chú Chu toàn thua bài, nhưng lúc này giống như gặp vận may lật kèo, khiến mấy người hay thắng tiền tay mềm nhũn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn từ đầu đến cuối tràn đầy ý cười, miệng ngoác đến tận mang tai.
Tất cả mọi người lấy làm kỳ lạ, đều khen ngợi quả nhiên Đường Nham có bản lĩnh, ngày đầu tiên đã giúp chú Chu kiếm được rất nhiều tiền. Trương Thiên đứng quan sát tất cả bĩu môi không cho là đúng: “Nếu không có vận may người bình thường cũng có thể thắng được một hai lần. Hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi, sau này chưa chắc đã có vận khí tốt như vậy.”
Nói xong thản nhiên quay người rời đi. Thế nhưng trăm triệu lần anh ta không ngờ tới, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, cho đến ngày thứ chín, chú Chu đều thắng không thua, hơn nữa gia đình hòa thuận. Sau khi xuất viện, thím Chu dường như thay đổi thành một người khác, không những chăm chỉ hơn nhiều, nói chuyện cũng ôn hòa hơn, ngay cả một câu oán giận cũng không nói.
Việc này khiến Trương Thiên rất luống cuống, vốn dĩ ván bài này đã nắm chắc chiến thắng thế nhưng giờ đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Thật đúng là tà môn, thằng cha này lại có thể không thua một ván nào. Trương Thiên oán hận mắng, nếu ngày mai ông ta lại thắng, anh ta sẽ mất một trăm nghìn tệ cho Đường Nham. Dù sao cũng nói trước công chúng, nếu anh ta dám chối cãi, mặt mũi sẽ bị ném xuống cho mọi người dẫm đạp, nên anh ta không thể thua người này.
Nếu trả tiền, thì anh ta thật sự không trả được. Tuy đi theo ông chủ Ngô không tồi, nhưng bình thường đi ra ngoài chơi với đám bạn phóng túng cũng tiêu không ít tiền. Bởi vậy đến bây giờ, trong tài khoản của anh ta chỉ có ba đến bốn mươi nghìn thôi, cho dù đưa hết cho Đường Nham cũng không đủ.
Nên làm gì bây giờ, Trương Thiên mặt mày ủ ê đi loanh quanh trong phòng. Đột nhiên trong đầu anh ta hiện lên một ý nghĩ. Mình thật khờ, không phải chưa đến thời khắc cuối cùng sao, chỉ cần ông già kia thua tiền, sẽ không cần trả một trăm nghìn nữa.
Không phải ông chủ anh ta mở rất nhiều sòng bạc ngầm sao, nơi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều dụng cụ ăn gian. Đến lúc đó trộm một ít để dùng, tự mình sẽ đánh bạc, không tin không thắng được ông già kia.
Trương Thiên nghĩ vậy, ngay lập tức trong lòng thấy thoải mái hẳn. Không nhịn được mà cảm thấy tự hào vì sự thông minh tài trí của chính mình, sau đó hớn hở ra ngoài tìm dụng cụ.
Tới ngày cuối cùng, Đường Nham cũng vô cùng khẩn trương. Đối với tính cách của Trương Thiên anh đã rất rõ, chắc chắn thằng quỷ này không cam tâm tình nguyện nhận thua, ở thời khắc cuối cùng chắc chắn sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đó để ngăn cản, không quan sát cẩn thận thật đúng là không được.
Vài ngày cuối cùng này, Đường Nham dứt khoát ở trong nhà chú Chu, phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Mà chú Chu được Đường Nham giúp đỡ, càng ngày càng thoải mái, cho nên đối với anh rất cảm kích, cũng nghiêm túc làm những việc Đường Nham dặn dò.
Khi mấy người có tâm tư chờ đợi, rốt cuộc thời khắc quyết chiến cuối cùng cũng tới. Cũng như mọi ngày, chú Chu sớm đã bố trí bàn. Đợi mấy người hàng xóm đến đây, vội vàng mời bọn họ vào chỗ.
“Đợi đã.” Trương Thiên thành thành thật thật đứng ở một bên bỗng mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay là thời khắc quan trong quyết định tôi với Đường Nham ai thắng ai thua, đứng ở một bên nhìn thì không có ý nghĩa. Không bằng tự tôi chơi cùng mọi người một ván, thế nào?”
Mấy người ở đây nghe xong lời này đều sửng sốt, không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì, cũng không biết nên đồng ý hay từ chối, không hẹn mà đều nhìn về phía Đường Nham.
Biểu cảm trên mặt Đường Nham vẫn rất tự nhiên, nhưng trong lòng sớm đã chào hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Thiên. Tên này, quả nhiên mình đoán đúng, đúng thật là không dễ dàng nhận thua. Cái gì mà muốn tự mình chơi, chỉ sợ là muốn dùng chiêu trò gì đó để quấy phá.
Trước kia lúc đánh cược, cũng không quy định đương sự không được vào sân, huống chi vẻ mặt người ta còn rất khiêm tốn, Đường Nham thật không có lý do gì để từ chối, đành phải chịu đựng sự tức giận trong lòng nói: “Được, anh đã có hứng thú, tôi đây cũng tham gia cho náo nhiệt, bài hôm nay tôi cũng tham gia.”
Anh có kế Trương Lương, tôi có thang trèo tường. Ông đây cũng không tin, đường đường là học trò của Quỷ Cốc Tử mà lại thua một tên nhóc ma cà bông.
“Được, vậy đến đây đi.” Trương Thiên tùy ý ngồi xuống, bộ dáng không sợ hãi chút nào.
Chương 10: Cần trả tiền
“Có thể. Vậy thì tới đi.” Trương Thiên tùy tiện ngồi xuống, dáng vẻ không sợ hãi.
Nhưng có lẽ vận may của chú Chu tới thật rồi, chơi một lát đã thắng hai ba ván. Trong lòng Trương Thiên có vài phần bối rối. Nhưng nếu anh ta không ra tay nữa thì thảm thật rồi.
Một ván mới lại bắt đầu. Cuối cùng anh ta mò được một quân bài tốt, chỉ cần năm vạn là có thể thắng nhưng sờ soạng vài vòng cũng không sờ được. Trương Thiên thừa dịp mọi người không chú ý, lén vứt một quân bài không cần thiết vào tay áo, đổi một quân năm vạn ra.
Vốn anh ta tưởng thần không biết quỷ không hay, không có ai phát hiện ra nhưng tay anh ta vừa đặt lên bàn đã bị Đường Nham giữ lại.
“Anh làm gì thế hả?” Trương Thiên bị dọa sợ hết hồn, hổn hển quát lên.
“Tôi phải hỏi anh muốn làm gì mới đúng chứ? Nói, quân bài trong tay này mò được ở đâu ra? Trương Thiên anh cũng quá mất mặt, dám chơi trò cũ rích này.” Đường Nham đè chặt bàn tay anh ta lại, cười mỉa nói.
Cái gì? Chơi trò cũ rích? Mọi người đều bị lời Đường Nham làm cho hoảng sợ, ào ào dời mắt về phía bàn tay bị nắm chặt của Trương Thiên.
“Trò cũ rích gì? Anh đừng có nói lung tung. Tôi thấy anh để ý tôi gần thắng nên mới chặn ngang một chân, quấy rối tôi.” Trương Thiên cố gắng muốn rút tay mình lại nhưng không thể di chuyển một chút nào. Trong lòng anh ta không kiềm được mà sợ hoảng cả lênnhưng vẻ mặt vẫn chết không nhận.
“Tôi nói lung tung vậy anh có dám để tôi lục soát người anh một chút không? Nếu trên người anh không có gì thì tôi sẽ nhận thua luôn.” Đường Nham trầm giọng nói.
Vừa rồi anh đã cố ý giả vờ nhìn quân bài trong tay nhưng khóe mắt vẫn chú ý tới hành động của Trương Thiên. Cũng may từ nhỏ anh đã lăn lộn trong hẻm tới lớn, mắt vô cùng sắc bén, lập tức nhận ra chỗ không bình thường. Nếu đổi lại là người khác thì e rằng đã bị bỏ sót lâu rồi.
“Dựa vào cái gì chứ? Lục soát người là phạm pháp. Anh mau buông ra. Nếu không buông tôi kêu người đó.” Trương Thiên thở hổn hển, tức giận nói.
Đường Nham cũng không coi lời cứng rắn của anh ta là quan trọng, duỗi thẳng tay trái ra kéo ống tay áo Trương Thiên, kéo mạnh một cái. Vài quân mạt chược lăn lông lốc ra ngoài.
Đây là bằng chứng vô cùng xác thực. Mọi người vây xem thấy chân tướng sự thật thì đều hết sức tức giận, ào ào chỉ trích phẩm hạnh Trương Thiên không đoan chính, vậy mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để lừa gạt người.
Trương Thiên hoàn toàn không có chiêu thức gì, toàn thân như quả bóng xì hơi, nhanh chóng uể oải xuống. Anh ta đã từng luyện tập ở nhà nhiều lần rồi. Rõ ràng lúc trước đổi bài cũng không khiến mọi người chú ý, sao lại hết lần này tới lần khác bị Đường Nham bắt được chân ngựa rồi? Đúng là quá xui xẻo.
“Sao? Ván bài này là tôi thắng nhỉ? Trước đó không phải ai đó thề son sắt nói thua sẽ đền cho tôi mười vạn à? Bây giờ nên thực hiện lời hứa đi.” Đường Nham không buông tay anh ta ra, dù bận vẫn ung dung nói.
Trương Thiên ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn anh ta chằm chằm chăm chú, chờ anh ta mở miệng. Ánh mắt nóng bỏng đó như ngọn lửa thiêu đốt khiến toàn thân anh ta khó chịu.
Lúc này anh ta có muốn chối cãi cũng không còn thể diện mà nói ra khỏi miệng, đành phải cố nặn ra bốn chữ đầy thù hận tôi biết rồi từ kẽ răng, sau đó mượn cớ về nhà lấy tiền, chán chường mà bỏ đi.
“Sư phụ Tiểu Đường, cháu đúng là lợi hại. Nói thật, mới đầu chú cũng không ôm quá nhiều hy vọng với cháu. Không ngờ cháu vậy mà lại cho chú một ngạc nhiên vui mừng lớn. Cháu biết không, mười ngày này quả thực chính là quãng thời gian chú sống thoải mái nhất cuộc đời này. Cảm ơn cháu.” Chú Chu một phát bắt được tay áo Đường Nham, mặt đầy biết ơn, nước mắt sắp chảy ra.
Đường Nham thấy thế thì vội vàng nắm lại tay ông ta khuyên nhủ: “Chỉ cần chú làm theo lời cháu dặn dò, sau này ngày nào cũng sống hết sức thoải mái. Có điều việc đánh bạc này vẫn là thứ không nên đụng chạm nhất. Nếu không dù số mệnh vợ trong nhà có tốt hơn cũng sẽ bị bại sạch. Mười ngày này chú thắng hoàn toàn là vì phong thủy chỗ ở mới sửa đổi, số mệnh chảy ngược tạo thành. Chờ sau này từ từ ổn định lại sẽ không còn lợi hại như thế nữa. Cho nên cháu khuyên chú sau này ít chơi, ở bên thím nhiều chút. Đó mới là chuyện có ý nghĩa nhất.”
“Được, được, chú nhớ kỹ rồi. Bắt đầu từ hôm nay chú sẽ chừa việc chơi mạt chược.” Chú Chu nói đanh thép. Bây giờ ông ta mới biết thứ quan trọng nhất với mình mà nói chỉ có người nhà.
Lúc này, mọi người ở đây đều tin thủ đoạn của Đường Nham lợi hại, lập tức chen tới như ong vỡ tổ. Người này nói xem giúp tôi một chút, người kia nói xem giúp tôi một chút, thậm chí còn bảo Đường Nham chỉ cho họ cách bố cục phong thủy.
Khiến Đường Nham hơi bất đắc dĩ, giải thích cho họ một lần để họ hiểu chỉ cần trong nhà không có chuyện gì quá đắc biệt thì phong thủy đã ổn, không cần phải thay đổi nhiều. Huống hồ anh làm vậy là tiết lộ thiên cơ, làm nhiều sẽ gặp phải hậu quả khó đoán trước được.
Lúc Trương Thiên cầm tiền quay lại, đau lòng tới sắp khóc. Việc này có khác gì cắt thịt của anh ta đâu? Đúng là mình tự làm tự chịu, sao lại nhàn rỗi khong có chuyện gì đi cá cược chứ? Bây giừo anh ta hối hận tới mức xanh cả ruột rồi.
Tất cả gia sản cũng chỉ có ba bốn vạn, tiền còn lại đúng là Trương Thiên không có khả năng nữa, đành phải viết giấy nợ trước, hẹn sau này có thì trả. Lúc này anh ta mới tức giận rời đi.
Nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra, Trương Thiên càng nghĩ càng cảm thấy bực tức, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng. Trong lòng cảm thấy khó chịu vì chuyện cá cược, gọi một người bạn hay chơi cùng đi uống rượu.
Mấy người bạn thấy dáng vẻ anh ta buồn bã không vui thì hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì.
Trương Thiên kể chuyện mình đánh bài thua tiền, không chỉ trong người không còn một xu mà còn nợ một số tiền lớn ra.
Một em trai nhuộm tóc vàng trong đám đó nghe xong thì tức giận vỗ bàn một cái, nói: “Trời ạ, anh Thiên, anh cũng không thể cứ tính toán như thế, đưa không số tiền đó cho thằng nhóc kia được lợi.”
“Chao ôi, không đưa thì có thể làm gì chứ? Dù sao tôi cũng đã khoe khoang khoác lác trước mặt hàng xóm láng giềng. Nếu không thực hiện lời nói thì mặt mũi mất hết.” Trương Thiên mặt ủ mày chau nói.
“Này, có câu châm ngôn như thế nào ấy nhỉ, thông minh một đời hồ đồ nhất thời. Bây giờ anh như chui vào sừng trâu ấu. Ngoài sáng ta không thể ra tay thì không thể lén làm trong tối à?” Tóc vàng thần thần bí bí nói.
“A, cậu có ý định gì, nói nghe một chút.” Lòng Trương Thiên vừa động, vội vàng hỏi.
“Chúng ta ấy à, trước tiên thế này thế này…”
Bên kia, Đường Nham đang vui vẻ kiếm tiền ở nhà, không mảy may hay biết mình đã bị người ta tính kế.
Ai ya, lớn như thế mà vẫn là lần đầu tiên thấy số tiền lớn thế này. Ừm, làm thế nào nhỉ? Hay là làm một cái thẻ trước, để lại một ít tiền sinh hoạt phí là được rồi.
Phải đi siêu thị mua chút đồ ăn ngon trước. Đã ăn cơm trắng nửa tháng rồi, gầy tới mức trơ xương. Đúng rồi, trong hồ lô còn đựng một con ma nữ. Bây giờ sức mạnh của cô còn chưa đủ để hóa hình, đã biến thành một làn sương đen không có ý thức, phải nghĩ cách bổ sung cho cô chút sức mạnh mới được.
Đường Nham lấy hộp gỗ đựng Phong Thủy Chân Kinh từ dưới giường, lấy sách ra, lật tới trang chăm sóc huấn luyện ma nữ, đọc một cách tỉ mỉ.