Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111-115
Chương 111: Ma nữ bị mổ bụng
“Vậy phải làm sao bây giờ, cô ta có thể quấn lấy tôi không, có phải là bây giờ đang trốn trong phòng tôi vì chuyện này không, tôi đã từ chối nhiệm vụ rồi, sao cô ta còn không chịu buông tha cho tôi chứ.” Sắc mặt của Mạc Tiểu Mộc trắng bệch nói.
Đường Nham quét nhanh trong phòng qua một lần, tuy rằng trong không khí có tồn tại khí đen nhàn nhạt, thế nhưng cũng không nhìn thấy có quỷ hồn.
“Yên tâm đi, bây giờ cô ta không có ở đây, tôi ở đây với cô, nếu như cô ta dám đến, tôi trực tiếp đầu xuôi đuôi lọt bắt lấy cô ta, cô ngủ trước một lúc đi, tôi thấy sắc mặt cô rất khó coi, bổ sung chút thể lực rồi lại nói” Đường Nham an ủi.
Mạc Tiểu Mộc nhìn người đàn ông trước mặt này, tâm trạng hoảng loạn nhất thời bình tĩnh lại, cô ta tin tưởng người này có đầy đủ năng lực để cô ta dựa vào, cho nên từ trên ghế sa lông đứng lên nói rằng: “Vậy tôi đi vào phòng ngủ một lúc, anh cứ ngồi ở đây đi, trong tủ lạnh có nước uống, muốn uống thì tự mình lấy nha.”
Mấy ngày nay đều không ngủ ngon giấc, cô ta thật sự cảm giác được thân thể rất mệt mỏi.
“Ừ, tôi biết rồi.” Đường Nham nói.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Đường Nham ở bên ngoài bảo vệ mình nên lần này Mạc Tiểu Mộc lại ngủ rất an ổn, một chút ác mộng cũng không mơ thấy, dường như là muốn bù đắp lại giấc ngủ mấy ngày qua vậy, một hơi ngủ đến trời đất mù mịt.
Đợi khi sắc trời dần dần đen kịt lại, thức ăn gọi bên ngoài cũng đã chuẩn bị tốt đưa đến, lúc này Đường Nham mới gõ cửa phòng một cái, gọi tên Mạc Tiểu Mộc.
“Tiểu Mộc, nhanh rời giường ra ăn cơm nè.”
Sau vài tiếng gọi, Mạc Tiểu Mộc mới mơ mơ màng màng từ trên giường bò xuống, mặc váy ngủ lỏng lẻo, đầu tóc rối bời mở cửa phòng đi ra, ánh mắt mê ly, một mặt không biết làm sao nhìn Đường Nham, đúng là có nhiều hơn mấy phần đáng yêu.
Đường Nham không nhịn được mà xì xì cười ra tiếng: “Xem cô ngủ thành con mèo hoang nhỏ rồi này, mau rửa mặt đi tắm một chút đi, tôi gọi thức ăn bên ngoài rồi, ngủ lâu như vậy, chắc chắn là đói bụng rồi đúng không?”
Vừa nghe Đường Nham nói như thế, Mạc Tiểu Mộc mới mới phản ứng được bây giờ là tình trạng gì, nhất thời hơi đỏ mặt, cúi đầu trầm mặc chạy vào phòng rửa tay, sau một phen rửa mặt mới quay lại phòng khách.
Trên bàn cơm bày mấy món ăn sáng cùng hai bát cháo loãng, nhìn qua như là bữa cơm tối của gia đình bình thường, có điều đúng là có cảm giác ấm áp.
“Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, không nên ăn những thứ nhiều dầu mỡ kia, thanh đạm khá tốt cho dạ dày, như thế nào, còn có thể chứ?” Đường Nham lo Mạc Tiểu Mộc sẽ không thích, vội vã giải thích.
“Ừ, bình thường tôi cũng thích ăn thanh đạm.” Mạc Tiểu Mộc trầm thấp nói một câu, liền nhận lấy đôi đũa Đường Nham đưa tới, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Ngủ cả một buổi trưa, đúng là cô ta cảm thấy bụng hơi trống rỗng.
Sau khi hai người yên tĩnh ăn cơm tối xong, Mạc Tiểu Mộc cầm chén đũa dọn vào nhà bếp, Đường Nham thì lại gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Nhiên, báo cho cô tình huống ở đây một chút, dặn cô không cần lo lắng, muốn cô phải tự chăm sóc chính mình, nói không chừng tối hôm nay cô ở một mình hồn ma có thể quay lại, vì lẽ đó phải ngăn ngừa lỡ như anh không quay lại.
Cô nhóc Lưu có chút không vui nhìn Đường Nham ở cùng người phụ nữ khác, nhưng mà để Đường Nham bỏ Mạc Tiểu Mộc tự mình trở về, câu nói như thế này bây giờ cô không thể mở miệng được, không thể làm gì khác hơn là cảnh cáo anh vài câu, để anh giữ quy cũ, lúc này mới cúp điện thoại.
Lúc này đã là chín giờ tối, Đường Nham ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi phòng khách ra, bên trong đang phát một bộ phim kiếm hiệp, vai nam chính mặt áo trắng đang cầm kiếm bay mua chiến đấu, kết quả còn chưa xem được mấy phút, ti vi lại đột nhiên vang lên tiếng mất tín hiệu, hình ảnh cũng mơ hồ không rõ, dường như có thứ gì quấy nhiễu tín hiệu.
“Ai, Tiểu Mộc, ti vi nhà cô có phải là hỏng rồi không, sao lại biến thành thế này rồi?” Đường Nham cau mày quay vào nói với Mạc Tiểu Mộc trong phòng bếp.
Mạc Tiểu Mộc từ trong phòng bếp đi ra, vừa nhìn thấy sự kì lạ của ti vi, sắc mặt nhất thời thay đổi rõ rệt, sợ hãi nói với Đường Nham nói rằng: “Là, là thứ quỷ kia đến rồi, mỗi lần ti vi biến đổi thành như vậy, buổi tối nhất định tôi sẽ gặp ác mộng.”
Đường Nham vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời hồi hộp một hồi, vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên, quét mắt xem tình huống trong phòng một lúc, dưới mắt thần thông, đúng là cũng không có nhìn thấy quỷ ảnh gì, lúc này anh mới an lòng mấy phần.
“Đừng sợ đừng sợ, con quỷ hồn kia chưa từng xuất hiện” Đường Nham an ủi.
“Không, nhất định là cô ta xuất hiện, bằng không ti vị nhà tôi đang tốt, làm sao lại xuất hiện tình huống như thế” Mạc Tiểu Mộc lắc lắc đầu, chắc như đinh đóng cột nói.
“Nếu như cô ta thật sự xuất hiện, tôi không thể không phát hiện một chút tung tích nào được, vấn đề chắc chắn xuất phát từ chỗ khác, trước tiên cô đừng có hốt hoảng, để tôi kiểm tra cẩn thận một chút.” Đường Nham nói xong cũng đánh giá không khí xung quanh một lần nữa.
Đột nhiên, anh phát hiện thật sự giống như có một luồng khí đen cuồn cuộn không ngừng lan tràn trong phòng, mà xem hướng bay đến, chính là cửa lớn trong phòng.
Đường Nham di chuyển bước chân, rón rén đi tới cạnh cửa, sau đó anh đã nhìn thấy, những luồng khí đen từ trong khe cửa dật tản đi vào, đây cuối cùng là xảy ra chuyện gì, lẽ nào ngoài phòng có thứ gì sao.
Do dự một hồi, Đường Nham quyết định vẫn nên mở cửa xem thử một chút, bằng không cứ đoán mò như vậy cũng không đoán được cái gì, có điều, vì để ngăn ngừa lỡ như, anh rút roi da nhỏ trong ngực ra, chăm chú nắm trong tay, lúc này đi đến mở cửa phòng ra.
Làm anh bất ngờ chính là, trong hành lang ngoài phòng không có một bóng người, đến nửa con quỷ ảnh cũng đều không có, chỉ có điều trong không vẫn lưu lại mùi khí đen nồng nặc, hơn nữa hình như là bay ra từ cửa đối diện, cho dù không cần đi vào, Đường Nham cũng liền biết, chắc chắn người của căn nhà đối diện đã xảy ra chuyện, theo nguyên tắc cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái chùa, anh đi đến gõ cửa phòng một cái.
“Xin chào, có ai ở nhà không?”
Bên trong cửa yên tĩnh, không người đáp lại, lần này sắc mặt của Đường Nham càng thêm khó coi, anh có một dự cảm không tốt, hay là người bên trong này đã gặp chuyện bất ngờ, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, anh không có suy nghĩ nhiều, liền một bước dài đến, hung hăng đạp cửa vào phòng, nhanh một chút, nói không chắc còn có thể cứu, anh không để ý nét vẽ ở đây, đạp mấy đạp, cửa gỗ lớn liền bị anh đạp phá ra.
Trong phòng ánh đèn lúc sáng lúc tối, dường như có thứ gì đó không ngừng ấn bật tắt, ánh sáng bên trong chợt lóe lên, Đường Nham nhìn rõ ràng tình hình bên trong một chút, huyết dịch của anh liền lạnh xuống.
Trong phòng khách, một người đàn ông mập mạp đang vặn vẹo thân thể bồng bềnh giữa không trung, hai tay hai chân mở ra, tạo thành hình chữ đại – hình người nằm dang tay chân, bởi vì vừa vặn quay về phía cửa, vì lẽ đó Đường Nham có nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của ông ta.
Đó là vẻ mặt xuất hiện dưới tình huống vô cùng sợ hãi, người đàn ông vô cùng sợ, nước mắt nước mũi trên mặt giàn giụa, không ngừng nhếch miệng, nhưng ngay cả một chút âm thanh cũng đều không phát ra được, mà trôi nổi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ, sắc mặt trắng bệch, viền mắt đen thui, trên bụng rách một mảng lớn, dòng máu lẫn vào ruột nhỏ xuống trên đất, dáng vẻ kia khỏi nói khủng bố đến mức nào.
Chương 112: Song quỷ ác chiến
Nhìn thấy Đường Nham xuất hiện, nữ quỷ kia lộ ra một nụ cười quỷ dị với anh, động tác trên tay cũng không ngừng ở ngay trước mặt anh thẳng tắp vẽ đến bụng của người đàn ông.
Đường Nham hoàn toàn biến sắc, vội vã chạy tới, muốn cản lại, nhưng mà lúc này đã muộn rồi, trên bụng người đàn ông kia lập tức bị cắt thành một lỗ thủng to.
Dòng máu đỏ sẫm phun tung toé ra, ma nữ không ngừng cười khanh khách, duỗi ra cánh tay khác, dò vào trong bụng bị phá tan của người đàn ông, lôi một đoạn ruột ra, loại chấn động thị giác kia quả thực không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
Máu huyết cả người của Đường Nham dường như là bị đọng lại, anh dừng bước lại, hơi vung roi da bên trong tay ra, hung hăng đánh về phía con ma nữa kia.
Roi rơi vào trên cánh tay con ma nữ, cô ta bị đau kêu lên một tiếng thảm thiết, liền bỏ thứ bên trong tay xuống, đoạt ruột bị cắt đứt máu chảy đầm đìa cứ như vậy rơi xuống mặt đất, người đàn ông kia cũng mất đi sự khống chế, từ giữa không trung té xuống, cả người co quắp mấy lần, rồi cứ thế bất động.
Đường Nham thấy rõ ràng dấu hiệu sinh mệnh trên người ông ta đang dần biến mất, đáng chết, mình vẫn chậm một bước.
“Cô cũng quá đáng rồi, lại dám trắng trợn mà giết người” Đường Nham nổi giận đùng đùng quay lại nói với ma nữ.
“Khanh khách, đây là báo ứng của gã ta, lúc gã ta hại tôi chết gã ta nên nghĩ đến kết cục này, tôi chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi” ma nữ liếm láp máu tươi trên tay một hồi, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn.
Vẻ mặt Đường Nham cứng đờ, con quỷ này có phải là con quỷ có thai bị mổ rách bụng mà Mạc Tiểu Mộc nói, cô ta chết vô cùng khốc liệt, oán khí không cách nào tiêu tan, cho nên mới biến thành bộ dạng này, tự mình tìm tới sát hại hung thủ giết mình, dùng phương pháp giống nhau dằn vặt ông ta đến chết.
Chẳng trách Mạc Tiểu Mộc nói cô ta cũng không có động vào hiện trường gì, nhưng lại mơ thấy hình ảnh cô gái này, hóa ra là bởi vì cô ta tìm hung thủ vừa vặn ở đối diện cửa nhà Mạc Tiểu Mộc, mỗi lần vừa xuất hiện đến dằn vặt người đàn ông này, quỷ khí trên người cô ta liền tung bay bốn phương tám hướng, Mạc Tiểu Mộc hấp thu nhiều mới có làm có thể mơ thấy ác mộng cùng sản sinh ra ảo giác.
“Gã ta làm chuyện sai lầm, đương nhiên sẽ có pháp luật đến trừng phạt, cô đã không còn thuộc về thế giới này, cần gì phải khổ sở dây dưa như vậy?” Với ma nữ này Đường Nham vừa phẫn nộ vừa có đồng tình cùng không đành lòng.
“Như vậy sao được, không tận mắt thấy gã ta chết đi, làm sao tôi có thể yên tâm chứ, tên súc sinh này, lúc tôi mang thai đã cặp kè với người phụ nữ khác, sau khi về nhà còn vừa đánh vừa chửi tôi, vu oan cho tôi cắm sừng gã, mang thai con của người khác, chẳng qua tôi chỉ cãi với gã vài câu, gã lại ra tay sát hại tôi tàn nhẫn, hơn nữa còn phát điên mổ đứa bé con trong bụng tôi ra nữa, tôi làm sao có thể để một người như thế còn sống tốt trên đời chứ, gã ta tồn tại nhiều một khắc chính là sự dằn vặt càng nhiều với tôi.” Ma nữ tức giận nói, trên mặt tất cả đều là dáng vẻ hung tàn.
Đường Nham yên lặng, không biết nên nói những gì, người đàn ông này quả thật là cầm thú, nhưng thô bạo giết người đơn giản như vậy cũng không phải biện pháp gì tốt, quên đi, người cũng đã chết rồi, nói những thứ này nữa cũng không có chút ý nghĩa nào, ma nữ trước mắt cũng là người đáng thương.
“Nếu cô đã đã báo thù rồi, vậy thì nhanh đi chuyển kiếp đầu thai đi, xem phần vận mệnh không tốt trên của cô, tôi cũng không tính toán nhiều với cô vậy đâu, quả thật ông ta chết không hết tội.” Đường Nham phất phất tay, ra hiệu ma nữ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Như vậy sao được, trong phòng còn có một con tiện nhân nữa mà, tôi phải cùng giải quyết với ả ta mới được, việc này không có liên quan gì với anh, nếu như bây giờ anh cút, tôi sẽ chừa cho anh một đường lui, nếu như anh nhất định phải gây trở ngại, vậy cũng đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình, cho anh đến địa ngục làm bạn với hai con chó này.” Nữ quỷ kia dùng giọng điệu âm u nói.
Cái gì trong phòng này còn có một người à, Đường Nham theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn vào phòng ngủ, cửa lớn ở đó đóng chặt, cũng không nhìn thấy là tình huống thế nào.
“Cô cũng đã giết một người, còn chưa thỏa mãn sao, chuyện ngày hôm nay tôi phải quản, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô giết người lần thứ hai. ” Đường Nham nắm chặt roi trong tay, vẻ mặt thành thật nói.
Vết thương vừa bị roi rút ra mới vừa rồi vẫn còn đang mơ hồ đau, nữ quỷ kia biết roi da trong tay Đường Nhan có bao nhiêu lợi hại, vừa nhìn thấy tư thế này của anh, lập tức sợ đến lui lại một bước, thế nhưng không có dấu hiệu muốn rời khỏi chút nào, trái lại lần thứ hai lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Không sao cả, không cần tôi ra tay, cô ta cũng sẽ chết rất thảm.”
Cái gì, Đường Nham vừa nghe lời này nhất thời hoàn toàn biến sắc, vừa lúc đó, trong phòng ngủ truyền đến một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Đường Nham bước một bước dài lên trước, lần thứ hai đạp cửa phòng ra, sau đó anh liền nhìn thấy một người phụ nữ nhuộm mái tóc màu vàng đang nằm ở trên giường, trên mặt đầy vẻ thống khổ giãy dụa.
Mà trên bụng của cô ta có một vết thương bị phá tan, từ bên trong vươn một con gì đó máu thịt be bét, đang ở giữa vươn từ trong bụng cô ta muốn ra ngoài, đợi vết thương lớn hơn chút nữa, Đường Nham liền trơ mắt nhìn một cái đầu nhỏ từ bên trong dò xét đi ra.
“Ha a, hê hê khặc” Vật nhỏ kia vừa bò từ trong bụng người phụ nữ kia ra, vừa phát ra tiếng ùng ục quỷ dị.
“Ha ha, bọn họ cướp con tôi từ trong bụng tôi, vậy hãy để cho bản thân cô ta sinh con giúp tôi đi.” Ma nữ đứng cách đó không xa vui sướng tràn trề lớn tiếng la lên.
“Mẹ, mẹ.” Sau khi con vật nhỏ kia từ trong bụng người phụ nữ bò ra ngoài, một mạch liền bò trên giường xuống, tập tễnh chạy đến bên cạnh ma nữ, động tác bất ổn, có vài lần đều suýt chút nữa thì ngã xuống.
Đường Nham kinh ngạc nói không ra lời, không ngờ này hồn tử mẫu này lại thông minh như thế, dĩ nhiên hiểu được phân tán làm việc, thật là đáng chết, chính mình vừa nãy sao lại không nghĩ đến còn một đứa bé quỷ chứ, nếu như đã sớm chuẩn bị, nói không chừng người phụ nữ kia cũng sẽ không bị chết thảm như vậy rồi.
“Mới vừa rồi còn dùng lời lẽ chính nghĩa để tôi dừng tay, sao bây giờ lại không nói chuyện nữa, những thứ súc sinh dối trá các người, sống trên đời cũng lãng phí, không bằng cùng cùng đến địa phủ đoàn tụ đi.” Sắc mặt nữ quỷ hung tàn đánh về phía Đường Nham.
Đường Nham lướt người né đi, nắm roi da đứng ở một bên, lạnh lùng nói: “Đã giết hai người còn không biết hối cải, là các người nên về địa phủ mới đúng.”
“Vậy thì đến thử xem ai lợi hại hơn ai.” ma nữ duỗi hai móng tay sắc bén đánh tứi phía Đường Nham.
Đường Nham không né không tránh, trực tiếp vung roi một cái liền vượt khó tiến lên, hung hăng đánh về thân thể ma nữ.
“A”
Ma nữ kêu thảm một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống trên mặt đất, thống khổ ôm lồng ngực của mình, nơi đó đã xuất hiện một vết thương màu đen thật dài.
“Lại dám bắt nạt mẹ tao, mày đi chết cho tao.” Đứa bé quỷ nhỏ xíu bên cạnh nữ quỷ kia thấy mẹ mình bị thương, lập tức liều mạng chắn trước người cô ta, quơ quả đấm nhỏ bắt đầu nhào tới phía Đường Nham, trên vẻ mặt non nớt hung tàn mỉm cười đúng là học thật giống, như đúc ra từ một khuôn với mẹ nó.
Chương 113: Tan thành mây khói
Con quỷ nhỏ này mới cỡ ba tháng, còn chưa thành hình, cùng lắm là ba tháng, trông như một đống thịt. Đường Nham lắc lắc tay, roi đánh nó từ không trung bay ra ngoài, nện ầm ầm vào tượng, rớt xuống như đống thịt nát.
“Con ơi, con của tôi!” Nữ quỷ vọt ngay đến đống thịt nát kia, gào lên thống khổ.
Nhưng quỷ con thực lực quá yếu, một roi của Đường Nham tiễn nó lên Tây Thiên luôn rồi. Thấy con mình chết thảm đến không thể thảm hơn, nữ quỷ gào khổ rống lên, ngũ quan trở nên vặn vẹo, vọt đến chỗ Đường Nham như phát điên, oán khí trên người tăng lên rất nhiều, hóa thành từng cánh tay quỷ đen ngòn, giương về phía Đường Nham.
Đường Nham biến sắc, vội gọi roi da ra, ngăn trước mặt mình. Nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay quỷ vẫn bắt được tay anh.
“A!” Đường Nham đau đớn bật tiếng, tranh thủy huy động tay phải, dùng roi da đánh cánh tay quỷ kia, lui về phía sau mấy bước.
Anh nhìn lên cánh tay mình, có thêm một ấm ký màu đen, da dẻ như bị thương, cảm giác được cơn đau rõ ràng, mãnh liệt.
Con mẹ nó, ghê gớm đấy, vồ qua vồ lại rồi hại ông đây thành thế này, đừng nói là có độc đấy nhé? Đường Nhàm thầm giận giữ trong lòng.
Nhưng nữ quỷ kia không hề cho anh cơ hội nghỉ ngơi, trừng mắt nhìn Đường Nham, bước nhanh ép đến.
Đường Nham kinh sợ, vội vàng moi ra mấy tấm bùa trừ tà, phất tay vứt ra, miệng hô to “cấp cấp như luật lệnh”.
Lá bùa trên trời phát ra ánh vàng chói mắt, phủ lấy nữ quỷ. Nữ quỷ vốn đang dốc hết sức xông về phía trước, không ngờ anh ra tay như thế, tránh không kịp nên vừa hay bị ánh vàng đánh úp.
Nhưng kia sáng sắc bén như dao, cắt tất cả cánh tay quỷ. Thân thể nữ quỷ co quắp không ngừng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Đường Nham nhắm trúng cơ hội này, quất mạnh một roi vào người cô ta, liên tục không ngừng nghỉ, đánh liên hồi một lúc mới dừng.
Lúc này, nữ quỷ đã hấp hối, co quắp không ngừng. Cơ thể cô ta bị ánh vàng ăn mòn thành những vệt lớn giao nhau ngang dọc giăng thành lưới. Quỷ khí nồng động thoát ra từ người cô ta, chẳng mấy chốc mà toàn bộ hồn phách đều tan trong không khí, tan thành mây khói.
Lúc này Đường Nham mới thở dài một hơi, ngồi liệt xuống, vỗ vỗ ngực. Trái tim anh đập kịch liệt như thể muốn phá họng xông ra vậy.
Tất cả tiếng động xung quanh đều yên lại, nhưng mùi máu nhàn nhạt như có như không trong không khí lại đang nhắc nhở anh tình cảnh trước mắt tàn khốc đến mức nào.
“A, chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Mạc Tiểu Mộc vẫn tránh bên trong không dám nhúc nhích nghe thấy trong phòng yên tĩnh lại mới cẩn thận từng li từng tí chạy đến xem tình hình thế nào. Vừa mới mở cửa đã thấy dáng vẻ thê thảm của người đàn ông kia.
“Mau báo cảnh sát đi, để cảnh sát đến xử lý!” Đường Nham nói.
“Anh, anh ta sao lại chết vậy?” Mặc Tiểu Mộc run rẩy nói.
“Bị quỷ giết chết. Cô nói lại bản án của thai phụ kia, hung thủ chính là người đàn ông này, hai mẹ con nhà họ đến tận nơi trả thù, muốn anh ta phải chết. Nhưng cảnh sát đến cũng đừng nói thế, cứ nói chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì cả, đợi đến khi thấy có gì đó không đúng mới ra ngoài xem thì phát hiện người chết rồi.” Đường Nham dặn dò.
Mặc Tiểu Mộc máy móc gật đầu, lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Đầu óc cô ta bây giờ trống rỗng, toàn quanh quẩn mấy câu Đường Nham nói. Những việc xảy ra trong khoảng thời gian này đã nằm ngoài nhận thức của cô ta, khiến cô ta không biết phải làm sao, trừ việc nghe lời Đường Nham thì cô ta không biết nên làm gì.
“Vậy được, tôi về nhà cô nghỉ ngơi trước, nếu không đến khi cảnh sát đến thấy tôi ở đây cũng không tiện giải thích.” Đường Nham nói rồi đứng lên, khập khiễng đi về phía nhà Mạc Tiểu Mộc. Ban nãy chiến ghê quá khiến chân anh bây giờ còn nhũn ra đây.
Sau khi nhận điện thoại báo cảnh sát, lão Ngô nhanh chóng dẫn một đội cảnh sát đến hiện trường phát hiện vụ việc, sau đó vội vàng điều tra hiện trường, khám nghiệm tử thi đơn giản, bận cả đêm khiến hàng xóm xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Đường Nham mệt gần chết, vừa đâm đầu vào ghế sô pha đã ngủ luôn nên không chú ý đến tình cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Đợi đến khi Mạc Tiểu Mộc hỗ trợ điều tra xong xuôi đã là bốn giờ sáng. Cô ta trông thấy Đường Nham vùi đầu vào ghế, nằm với tư thế kỳ quái mà vẫn ngủ được say xưa, không nhịn nổi phụt một tiếng bật cười ra tiếng. Tên này lúc ngủ cũng đáng yêu phết.
Mạc Tiểu Mộc về phòng lấy một tấm chăn lông ra, nhẹ nhàng đắp cho Đường Nham, ngây người nhìn anh một lát rồi mới về phòng ngủ.
Ngủ được hai tiếng, Mạc Tiểu Mộc tranh thủ bò dậy, Đường Nham trong phòng khách vẫn đang ngáy o o. Cô ta nhẹ nhàng vào phòng bếp, bắt đầu hâm sữa, nấu bữa sáng.
Sắm sửa xong cô ta mới về phòng khách, lay nhẹ Đường Nham, gọi: “Này, dậy, ăn sáng thôi.”
“A!”
Đường Nham nhíu mày, trở mình rồi rơi xuống khỏi ghế sô pha, đầu đập luôn vào bàn, đau đến thét ầm lên. Anh tỉnh lại ngay lập tức, lúc này mới ý thức được sau mình không phải giường lớn ấm áp mà là một chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp.
“Khặc khặc, đúng là khờ.” Thấy Đường Nham đau đớn bụm trán, Mạc Tiểu Mộc bật cười ra tiếng.
“Cô còn cười không biết xấu hổ thế à? Nếu không phải tại cô đột nhiên gọi tôi thì sao tôi lại ngã thế chứ? Hừ!” Đường Nham nghiêm mặt, không vui nói.
“Tôi gọi anh một tiếng thì anh cũng nên bật dậy đi chứ? Làm gì có ai như anh, nghe gọi mà chẳng nhúc nhích tí nào!” Mạc Tiểu Mộc tức giận.
“Được, tôi không thèm nghe cô nói nữa. Có danh nhân từng nói, cãi nhau với phụ nữ thì chẳng mong thắng bào giờ.” Đường Nham đứng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Hừ, tên đàn ông thối này, nói thế là có ý gì? Không chịu nổi mình gây sự à? Mạc Tiểu Mộc nhìn bóng lưng anh đi, mất hứng lầm bầm.
Từ lần trước bị Đường Nham khinh bỉ, Mạc Tiểu Mộc đã tốn rất nhiều công sức vào bếp núc, tuy vẫn thua tay nghề của Lưu Tiểu Nhiên nhưng làm bữa sáng vẫn thuận tay chán.
Ít nhất cũng tàm tạm. Đường Nham nhét bữa sáng vào miệng, tiện mồm khen mấy câu.
Việc này khiến Mạc Tiểu Mộc cực đắc ý, thầm nghĩ trách sao mọi người nói muốn bắt được trái tim đàn ông phải bắt được dạ dày của anh ta. Đúng nha! Xem ra sau này mình còn phải tốn nhiều công sức hơn nữa.
Sáng nay sau khi ngủ dậy, Đường Nham cảm thấy ngoài cánh tay hơi buốt thì không còn gì khác thường. Nhưng anh vừa ăn sáng xong, tình hình lại đảo ngược.
Chương 114: Giúp tôi chữa thương
Trong khoảng thời gian ngắn cánh tay sưng lên một vệt lớn, còn kèm theo cảm giác nóng rực đau đớn, dường như chịu đựng sự nóng nảy đốt cháy như thế, sau khi cởi áo xuống, Đường Nham mới nhìn đến, nơi dấu ấn của nữ quỷ kia trên cánh tay, đã biến thành một mảnh đen kịt.
“Sao, tại sao lại như vậy” thấy vết thương dữ tợn trên tay anh, Mạc Tiểu Mộc kêu lên sợ hãi, nghiêm trọng như thế, nhất định rất đau rồi.
“Tối hôm qua lúc đánh nhau với nữ quỷ kia, không cẩn thận bị thương, vốn cho rằng chỉ là một vấn đề nhỏ, không ngờ bây giờ nghiêm trọng như thế.” Đường Nham cười khổ nói.
“Này, vậy anh phải nhanh vào viện đi nào, đi thôi, tôi đưa anh đi.” Mạc Tiểu Mộc sốt ruột nói, vết thương này thật sự là quá đáng sợ rồi.
“Đây cũng không phải là vết thương bình thường mà là bị quỷ tạo ra, cô cho rằng đi bệnh viện thì bác sĩ sẽ có biện pháp chữa trị à?” Đường Nham hỏi ngược lại.
“Vậy làm sao bây giờ đây, cũng không thể trơ mắt nhìn vết thương chuyển biến xấu đi” Mạc Tiểu Mộc nói.
“Như vậy đi, cô đưa tôi về nhà tôi, nơi đó có thuốc có thể trị hết loại vết thương này.” Đường Nham nói.
“Được, bây giờ chúng ta đi thôi.” Sau khi nói xong, Mạc Tiểu Mộc mau mau thu dọn đồ đạc, đỡ Đường Nham ra khỏi nhà, sau đó lấy xe của mình từ trong nhà xe ra, là một chiếc Volkswagen Beetle màu vàng, khéo léo nhanh nhẹn, đúng là rất thích hợp với con gái.
Sợ làm lỡ thời gian càng lâu, vết thương của Đường Nham càng chuyển biến xấu đi, vì lẽ đó dọc đường đi Mạc Tiểu Mộc dường như đều dùng tốc độ lao nhanh, chạy như bay trên đường, rất nhanh đã đưa anh đến ngõ hẻm nhà anh.
Lưu Tiểu Nhiên vừa vặn ở ngoài cửa phơi quần áo, vừa nhìn thấy Mạc Tiểu Mộc dìa Đường Nham từ trên xe bước xuống, nhất thời bị giật mình, chạy nhanh tới đón, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Không sao đâu, chỉ là bị thương một chút xíu thôi.” Đường Nham nở một nụ cười khó coi, bởi vì trên cánh tay vô cùng đau đớn, sức mạnh của anh đều sắp bị rút khô rồi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Đương nhiên Lưu Tiểu Nhiên cũng nhìn tình hình của anh, đặc biệt là cánh tay sưng không thể tả này, hoàn toàn để cho người ta không thể lơ là, vội vàng lo lắng nói: “Sao lại không có chuyện gì chứ, cánh tay đều sưng thành bộ dáng này rồi, tại sao không đi bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa hả, anh gọi điện thoại nói với em sẽ khỏe mạnh, kết quả đây, lại biến thành bộ dáng này, cũng quá không cẩn thận rồi.”
Nói xong còn tức giận liếc Mạc Tiểu Mộc một cái, đều do người phụ nữ này, nếu như Đường Nham không đến giúp đỡ cô ta, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy rồi.
“Đi bệnh viện cũng vô dụng, bên trong nhà tôi có thuốc trị, trước tiên dìu tôi vào đi, chân tôi run thật sự là đứng không yên.” Đường Nham cười khổ nói, trán của anh cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Tiểu Nhiên mau mau chạy đến một bên khác, cẩn thận từng li từng tí đỡ anh, mở cửa ra, hai cô gái một người bên phải một người bên trái, đỡ anh đi một đường đến trên giường.
“Thuốc đâu, thuốc để ở nơi đâu, em đi lấy.” Lưu Tiểu Nhiên lo lắng hỏi.
“Các người cũng không cần quản, tự tôi sẽ xử lý, bởi vì vết thương rất đặc biệt, vì lẽ đó quá trình trị liệu cũng rất đặc biệt, các người không thể ở bên cạnh nhìn, hãy đi về trước đi.” Đường Nham nói.
“Như vậy sao được?” hai cô gái đồng thanh trả lời.
Ầy, vào lúc này đúng là thật nhất trí, Đường Nham thẹn thùng. . . .
Lưu Tiểu Nhiên khó chịu liếc Mạc Tiểu Mộc một cái rồi mới lên tiếng: “Không nhìn thì không nhìn, anh cứ xử lí, em chờ trong phòng khách, nếu như có cái gì cần, anh cứ gọi một tiếng là em có thể nghe được, bằng không em thật sự không yên lòng.”
“Tôi cũng phải ở lại, anh vì tôi nên mới bị thương, bảo tôi liều mạng rời đi như thế, tôi không làm được, bất luận như thế nào, nhất định có thể còn có chỗ cần giúp mà.” Mạc Tiểu Mộc nói tiếp.
“Các người thật sự không thể ở lại, ôi, như vậy đi, nếu như các người muốn giúp một tay, xin hãy chạy một chân giúp tôi.” Đường Nham thở dài một hơi nói.
“Ngươi muốn làm gì cũng nhanh chút đó, đừng lằng nhằng, chỉ cần tôi làm được tôi nhất dịnh sẽ làm.” Mạc Tiểu Mộc vô cùng lo lắng nói.
“Đúng vậy đó, bây giờ đã là lúc nào rồi, cũng đừng lãng phí thời gian nữa.” nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Nham, Lưu Tiểu Nhiên đau lòng không ngớt.
“Được, Tiểu Nhiên, hiện tại thời gian còn sớm, sương bên ngoài còn chưa bốc hơi hết, em giúp tôi đi lấy một ít, đựng vào bình sứ, nhớ kỹ càng nhiều càng tốt, Tiểu Mộc, cô đi đến trong ngôi chùa ở ngoại ô thành phố xin cho tôi một ít tro bụi đốt cháy từ bùa của những đại sư về đây, những thứ này đối với sự khôi phục vết thương của tôi đều vô cùng quan trọng.” Đường Nham dặn dò nói, đều là những thứ làm sạch tà khí, vô cùng có hiệu quả với vết thương bị quỷ tạo ra.
Hai cô gái vội vã gật gật đầu, lại dặn dò anh vài câu phải tự chăm sóc tốt chính mình, rồi liền cùng nhau đi ra ngoài, phân công nhau hành động.
Đợi đến cửa phòng đều đóng, sau khi trong phòng khôi phục yên tĩnh, Đường Nham mới triệu hồi Tô Thiên ra.
“Sao anh lại biến mình thành ra thế này vậy?” Sau khi Tô Thiên vừa xuất hiện liền thấy được dáng vẻ chật vật của Đường Nham, cau mày hỏi.
“Chuyện này, đều là do bất ngờ, bất ngờ, tôi cũng không phải cố ý muốn bị thương, cô nhanh đến giúp đỡ một chút đi, vết thương này đầy khí đen, cô hút sạch sẽ nó đi, nếu không cánh tay của tôi sẽ chuyển biến xấu. ” Đường Nham dặn dò nói.
Tô Thiên nhìn cánh tay sưng lên của anh một chút, trên mặt đen lại, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi.
“Nhanh lên một chút, cô muốn thấy tôi chết đi sao, có phải là cảm thấy tôi bị thương sẽ không có cách dạy dỗ cô không.” Đường Nham lạnh mặt thúc giục.
Tô Thiên bị anh đột nhiên gào to làm giật mình, vội vã đàng hoàng ngồi xổm bên giường, cúi đầu duỗi ra cái lưỡi đinh hương, nhẹ nhàng liếm láp trên vết thương của Đường Nham, quỷ khí phía trên đây đối với cô mà nói chính là món ngon mỹ vị.
Đầu lưỡi trơn tuồn tuột lành lạnh man mát, đảo qua trên cánh tay anh, dường như nước lạnh dội xuống lửa đang thiêu đốt, làm cảm giác bỏng rát của Đường Nham trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, anh nhịn không nhịn được trầm thấp rên rỉ một câu.
Đợi sau khi Tô Thiên liếm sạch sẽ quỷ khí, vết sưng trên cánh tay Đường Nham cũng chầm chậm biến mất, chỉ là dấu ấn đen kịt vẫn còn ở trên, có điều như vậy cũng tốt hơn nhiều, chí ít cũng không còn bao nhiêu cảm giác đau đớn, hơn nữa cánh tay đã có thể nhẹ nhàng hoạt động.
“Làm tốt lắm.” Đường Nham tán dương.
Vừa quay đầu, liền thấy được một mảnh cảnh “xuân” trong áo Tô yêu tinh, ngẫm lại đã chừng mấy ngày không chạm qua cô, Đường Nham cảm thấy trong lòng hơi ngứa một chút, không nhịn được liếm láp môi một lúc, trực tiếp thuận tay kéo cô lên giường.
“Ê, anh làm gì thế?” Tô Thiên không hề phòng bị bị dọa kêu lên sợ hãi.
“Cô nói xem tôi làm gì?” Đường Nham cười lạnh từ trên giường ngồi dậy, đưa tay xé quần áo trên người Tô Thiên.
“Không phải là anh bị thương sao?” Tô Thiên khóc không ra nước mắt, người đàn ông này vừa nãy không phải là một dáng vẻ âm u tràn đầy sự chết chóc sao, làm sao nhanh như vậy đã có sinh khí dồi dào như vậy rồi.
“Một chút vết thương nhỏ như vậy không ngăn được người đàn ông của cô.” Sau khi Đường Nham ném một câu liền nhào đến.
Trong phòng ngủ tràn ngập xuân sắc.
Chương 115: Thời gian dưỡng thương
Một lúc lâu sau, Tô Thiên mới đỡ cái eo vừa đau vừa xót ngồi xuống giường, cố hết sức xoa bóp toàn thân theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Đường Nham thì dần chìm vào mộng đẹp dưới sự hầu hạ tỉ mỉ của tiểu yêu tinh.
Sau khi thấy anh đã ngủ sau, Tô Thiên mời dời tay khỏi đùi anh, căm hận ra dấu tay muốn khử.
Tên khốn này cũng biết bóc lột mình quá đấy, thấy mấy cô gái khác là lại ra vẻ tình nồng ý ngọt, đúng là dối trá giả trân, không nỡ nhìn thẳng.
Lưu Tiểu Nhiên là người về sớm nhất, cô hứng những giọt sương mai sớm nhất của buổi sáng, nếu không đến khi mặt trời vừa ló dạng, những hạt sương khí sẽ bị bốc hơi thành không khí, nên không thể không về. Lúc về thấy Đường Nham còn đang ngủ say, miệng vết thương trên cánh tay đã tiêu sưng, hẳn là anh đã tự xử lý qua, lúc này mới hơi yên tâm, quay người vào bếp nấu cơm. Vì không biết đồ ăn có ảnh hưởng gì đến việc hồi phục thương thế hay không nên đành làm mấy món thanh đạm giản đơn cho anh.
Sau đó bưng đồ ăn đến phòng Đường Nham, đậy kín, lẳng lặng chờ anh dậy. Tô Thiên ở bên cạnh thấy hết, không nén nổi cơn méo miệng. Tên khốn này nhân duyên cũng không tồi, còn có một cô ngốc hỏi han ân cần tất bật cho anh ta, đúng là không biết kiếp trước đã tích phúc đức đến mức nào.
Đến khi Đường Nham ngủ dậy, nhìn sang thì thấy Lưu Tiểu Nhiên đang gối tay, nhìn anh chăm chú.
“Anh dậy rồi à? Vết thương đỡ chút nào chưa? Có đói không?” Vừa thấy anh mở mắt, Lưu Tiểu Nhiên đã vội đi đến cạnh giường, ân cần hỏi.
“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi. Em xem cánh tay cũng đỡ sưng rồi. Con bé này về bao giờ, sao không gọi tôi dậy!” Đường Nham cười nói.
“Về từ sớm rồi, thấy anh đang ngủ say nên không dám lên tiếng. Đúng rồi, em hứng được nửa bình sương, không biết có đủ dùng không, có muốn rửa không?” Lưu Tiểu Nhiên lấy bình sứ trên mặt bàn, nói.
“Rửa ráy trước đã, chỗ sương sớm này là thứ tinh khiết nhất thế gian, hiệu quả rất tốt với vết thương do âm khí của ác quỷ gây ra.” Đường Nham nói.
“Thế thì tốt, em rửa giúp anh!” Lưu Tiểu Nhiên nói xong thì vội cầm bọc bông băng trên bàn, dùng vải bông thấm sương sớm trong bình, bắt đầu nhẹ nhàng lau vết thương của Đường Nham.
Sương sớm mát lạnh áp vào da thịt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Đường Nham híp mắt lại, hưởng thụ được cô gái nhỏ hầu hạ.
Chẳng mấy mà dùng hết non nửa bình sương sớm, không ngờ thứ này lại hiệu quả đến vậy, vừa lau xong Đường Nham đã cảm thấy đau đớn trên tay mình biến mất hơn phân nửa, dấu ấn quỷ đen cũng nhạt đi nhiều.
“Ôi, đúng là có hiệu quả thật sự này!” Lưu Tiểu Nhiên cũng trông thấy sự thay đổi của vết thương, ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy đấy, anh cũng mới dùng lần đầy, đúng là bất ngờ.” Đường Nham xúc động nói. Anh trông thấy phương pháp này trong Phong Thủy Chân Kinh, vốn chỉ ôm tâm lý thử xem sao, không ngờ lại có hiệu quả tốt như vậy, cũng xem như có thêm sự bảo đảm với an toàn của bản thân.
“Thế là được rồi, sáng mai em sẽ hứng giúp anh nữa, lau thêm mấy lần thì vết thương cũng mau khỏi!” Lưu Tiểu Nhiên cười nói.
“Vậy thì phải cảm ơn nhóc rồi. Ừ thì, em đối xử tốt với tôi quá, cảm động chết đi được!” Đường Nham trêu ghẹp.
“Thôi đi, đừng có ba hoa nữa! Anh đói không? Mau ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!” Lưu Tiểu Nhiên đỏ mặt, vội nói lảng sang chuyện khác.
Đường Nham gật đầu, không trêu cô nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn cơm. Vì cánh tay bị thương nên ăn uống hơi bất tiện, Lưu Tiểu Nhiên mới quan tâm anh nhiều hơn, bầu không khí giữa hai người ấm áp chán đấy.
Nhưng tình cảnh ấm áp này cũng không duy trì được bao lâu, Mạc Tiểu Mộc đẩy cửa vào, hấp tấp chạy đến trước mặt Đường Nham, không kịp thở đã vứt một bọc ni lông xuống bàn: “Đây, đây là tro của kinh thiên văn. Vùng ngoại ô kia cách đây quá xa, tôi bôn ba trên đường rất lâu, vừa đến xin kinh thư xong là vội tranh thủ lái xe về, không làm chậm trễ thương thế của anh đấy chứ!”
Vừa dứt lời, cô ta mới chú ý thấy Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên đang ăn cơm. Lưu Tiểu Nhiên một tay bưng bát, một tay cầm muỗng, có vẻ như đang đút anh ăn.
Ha ha, mình bôn ba bên ngoài đến tận trưa chỉ mong có thể nhanh chóng mang thứ này về, tình cảm của người ta thế mà lại thành tình chàng ý thiếp ngọt ngào rồi. Mạc Tiểu Mộc đã bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi đây.
“Mang về rồi sao, nhanh thế. Cảm ơn cô nhé Tiểu Mộc, chắc là mệt lắm nhỉ? Ngồi xuống cùng ăn cơm này. Tiểu Nhiên, em mang thêm một bộ bát đũa đến đây.” Đường Nham vội nói.
Lưu Tiểu Nhiên gật đầu rồi quay người vào bếp. Khi mới trông thấy Mạc Tiểu Mộc, cô đã hơi không vui rồi, nhưng nghĩ dù sao người ta cũng tốn sức vì vết thương của Đường Nham, không tiện làm người ta xấu mặt, đành phải làm theo lời Đường Nham nói.
“Không cần, tôi ra ngoài ăn là được rồi, không quấy rầy hai người. Chỗ tro phấn này anh cứ dùng đi, đêm nay tôi về sẽ ghé thăm!” Mạc Tiểu Mộc vô cảm ném câu này lại rồi thoải mái xoay người ra ngoài, không dây dưa dài dòng chút nào, khiến Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên cũng ngây cả ra.
Cửa cọt kẹt đóng lại, Đường Nham cười khổ nói với Lưu Tiểu Nhiên: “Thôi, kệ cô ta đi, chúng ta cứ ăn phần mình thôi.”
Sau khi cơm nước xong, Lưu Tiểu Nhiên, đắp tro bột lên vết thương của Đường Nham, sau đó dùng băng gạc quấn cẩn thận, rồi đỡ anh lên giường, dặn anh phải nghỉ ngơi cho tốt. Về phần mình, cô còn phải đi học. Chiều nay cô có hai tiết quan trọng, không bỏ được.
Mà thời gian buổi trưa của Đường Nham lại dùng để dạy mấy con yêu của mình, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, phải thỏa mãn cơn nghiện mới được, kiểu gì cũng phải để nhỏ yêu quái này biết năng lực chính đạo mạnh bao nhiêu.
Đến tối, Mạc Tiểu Mộc sang thăm anh theo đúng hẹn, thay băng rồi xem vết thương của anh. Đúng là tốt hơn nhiều. Lúc này cô ta mới thở hắt ra một hơi, nói là ngày mai vẫn sẽ đi xin kinh thư giúp anh, sau đó lại hàn huyên với anh một chút mới về.
Cứ thế, dưới sự chăm sóc luân phiên của ba mỹ nữ, lần dưỡng thương này của Đường Nham trôi qua trong sung sướng và thư thái. Thời gian này, Trương Lương có gọi điện cho anh nhiều lần, nói là tiệm có khách. Vậy nên, anh vừa khỏi đã nhanh chóng quay về.
Lúc quay về cửa hàng, Trương Lương còn trêu anh mới mấy tháng mà đã bị thương mấy lần, đúng là yếu quá, chẳng mấy mà bị nữ sắc làm hư thân.
Khiến Đường Nham tức giận dí cậu ta vài vòng trong tiệm.
Còn một người nữa gặp biến cố là Mạc Tiểu Mộc. Con nhóc này ỷ lại trong tiệm luôn rồi, không chịu đi, nói cho hoa mỹ là cũng thất nghiệp, nhiệt tình cầu thu nhận, cô ta cũng biết nấu cơm giặt giũ, quét dọn cửa hàng.
“Vậy phải làm sao bây giờ, cô ta có thể quấn lấy tôi không, có phải là bây giờ đang trốn trong phòng tôi vì chuyện này không, tôi đã từ chối nhiệm vụ rồi, sao cô ta còn không chịu buông tha cho tôi chứ.” Sắc mặt của Mạc Tiểu Mộc trắng bệch nói.
Đường Nham quét nhanh trong phòng qua một lần, tuy rằng trong không khí có tồn tại khí đen nhàn nhạt, thế nhưng cũng không nhìn thấy có quỷ hồn.
“Yên tâm đi, bây giờ cô ta không có ở đây, tôi ở đây với cô, nếu như cô ta dám đến, tôi trực tiếp đầu xuôi đuôi lọt bắt lấy cô ta, cô ngủ trước một lúc đi, tôi thấy sắc mặt cô rất khó coi, bổ sung chút thể lực rồi lại nói” Đường Nham an ủi.
Mạc Tiểu Mộc nhìn người đàn ông trước mặt này, tâm trạng hoảng loạn nhất thời bình tĩnh lại, cô ta tin tưởng người này có đầy đủ năng lực để cô ta dựa vào, cho nên từ trên ghế sa lông đứng lên nói rằng: “Vậy tôi đi vào phòng ngủ một lúc, anh cứ ngồi ở đây đi, trong tủ lạnh có nước uống, muốn uống thì tự mình lấy nha.”
Mấy ngày nay đều không ngủ ngon giấc, cô ta thật sự cảm giác được thân thể rất mệt mỏi.
“Ừ, tôi biết rồi.” Đường Nham nói.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Đường Nham ở bên ngoài bảo vệ mình nên lần này Mạc Tiểu Mộc lại ngủ rất an ổn, một chút ác mộng cũng không mơ thấy, dường như là muốn bù đắp lại giấc ngủ mấy ngày qua vậy, một hơi ngủ đến trời đất mù mịt.
Đợi khi sắc trời dần dần đen kịt lại, thức ăn gọi bên ngoài cũng đã chuẩn bị tốt đưa đến, lúc này Đường Nham mới gõ cửa phòng một cái, gọi tên Mạc Tiểu Mộc.
“Tiểu Mộc, nhanh rời giường ra ăn cơm nè.”
Sau vài tiếng gọi, Mạc Tiểu Mộc mới mơ mơ màng màng từ trên giường bò xuống, mặc váy ngủ lỏng lẻo, đầu tóc rối bời mở cửa phòng đi ra, ánh mắt mê ly, một mặt không biết làm sao nhìn Đường Nham, đúng là có nhiều hơn mấy phần đáng yêu.
Đường Nham không nhịn được mà xì xì cười ra tiếng: “Xem cô ngủ thành con mèo hoang nhỏ rồi này, mau rửa mặt đi tắm một chút đi, tôi gọi thức ăn bên ngoài rồi, ngủ lâu như vậy, chắc chắn là đói bụng rồi đúng không?”
Vừa nghe Đường Nham nói như thế, Mạc Tiểu Mộc mới mới phản ứng được bây giờ là tình trạng gì, nhất thời hơi đỏ mặt, cúi đầu trầm mặc chạy vào phòng rửa tay, sau một phen rửa mặt mới quay lại phòng khách.
Trên bàn cơm bày mấy món ăn sáng cùng hai bát cháo loãng, nhìn qua như là bữa cơm tối của gia đình bình thường, có điều đúng là có cảm giác ấm áp.
“Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, không nên ăn những thứ nhiều dầu mỡ kia, thanh đạm khá tốt cho dạ dày, như thế nào, còn có thể chứ?” Đường Nham lo Mạc Tiểu Mộc sẽ không thích, vội vã giải thích.
“Ừ, bình thường tôi cũng thích ăn thanh đạm.” Mạc Tiểu Mộc trầm thấp nói một câu, liền nhận lấy đôi đũa Đường Nham đưa tới, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Ngủ cả một buổi trưa, đúng là cô ta cảm thấy bụng hơi trống rỗng.
Sau khi hai người yên tĩnh ăn cơm tối xong, Mạc Tiểu Mộc cầm chén đũa dọn vào nhà bếp, Đường Nham thì lại gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Nhiên, báo cho cô tình huống ở đây một chút, dặn cô không cần lo lắng, muốn cô phải tự chăm sóc chính mình, nói không chừng tối hôm nay cô ở một mình hồn ma có thể quay lại, vì lẽ đó phải ngăn ngừa lỡ như anh không quay lại.
Cô nhóc Lưu có chút không vui nhìn Đường Nham ở cùng người phụ nữ khác, nhưng mà để Đường Nham bỏ Mạc Tiểu Mộc tự mình trở về, câu nói như thế này bây giờ cô không thể mở miệng được, không thể làm gì khác hơn là cảnh cáo anh vài câu, để anh giữ quy cũ, lúc này mới cúp điện thoại.
Lúc này đã là chín giờ tối, Đường Nham ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi phòng khách ra, bên trong đang phát một bộ phim kiếm hiệp, vai nam chính mặt áo trắng đang cầm kiếm bay mua chiến đấu, kết quả còn chưa xem được mấy phút, ti vi lại đột nhiên vang lên tiếng mất tín hiệu, hình ảnh cũng mơ hồ không rõ, dường như có thứ gì quấy nhiễu tín hiệu.
“Ai, Tiểu Mộc, ti vi nhà cô có phải là hỏng rồi không, sao lại biến thành thế này rồi?” Đường Nham cau mày quay vào nói với Mạc Tiểu Mộc trong phòng bếp.
Mạc Tiểu Mộc từ trong phòng bếp đi ra, vừa nhìn thấy sự kì lạ của ti vi, sắc mặt nhất thời thay đổi rõ rệt, sợ hãi nói với Đường Nham nói rằng: “Là, là thứ quỷ kia đến rồi, mỗi lần ti vi biến đổi thành như vậy, buổi tối nhất định tôi sẽ gặp ác mộng.”
Đường Nham vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời hồi hộp một hồi, vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên, quét mắt xem tình huống trong phòng một lúc, dưới mắt thần thông, đúng là cũng không có nhìn thấy quỷ ảnh gì, lúc này anh mới an lòng mấy phần.
“Đừng sợ đừng sợ, con quỷ hồn kia chưa từng xuất hiện” Đường Nham an ủi.
“Không, nhất định là cô ta xuất hiện, bằng không ti vị nhà tôi đang tốt, làm sao lại xuất hiện tình huống như thế” Mạc Tiểu Mộc lắc lắc đầu, chắc như đinh đóng cột nói.
“Nếu như cô ta thật sự xuất hiện, tôi không thể không phát hiện một chút tung tích nào được, vấn đề chắc chắn xuất phát từ chỗ khác, trước tiên cô đừng có hốt hoảng, để tôi kiểm tra cẩn thận một chút.” Đường Nham nói xong cũng đánh giá không khí xung quanh một lần nữa.
Đột nhiên, anh phát hiện thật sự giống như có một luồng khí đen cuồn cuộn không ngừng lan tràn trong phòng, mà xem hướng bay đến, chính là cửa lớn trong phòng.
Đường Nham di chuyển bước chân, rón rén đi tới cạnh cửa, sau đó anh đã nhìn thấy, những luồng khí đen từ trong khe cửa dật tản đi vào, đây cuối cùng là xảy ra chuyện gì, lẽ nào ngoài phòng có thứ gì sao.
Do dự một hồi, Đường Nham quyết định vẫn nên mở cửa xem thử một chút, bằng không cứ đoán mò như vậy cũng không đoán được cái gì, có điều, vì để ngăn ngừa lỡ như, anh rút roi da nhỏ trong ngực ra, chăm chú nắm trong tay, lúc này đi đến mở cửa phòng ra.
Làm anh bất ngờ chính là, trong hành lang ngoài phòng không có một bóng người, đến nửa con quỷ ảnh cũng đều không có, chỉ có điều trong không vẫn lưu lại mùi khí đen nồng nặc, hơn nữa hình như là bay ra từ cửa đối diện, cho dù không cần đi vào, Đường Nham cũng liền biết, chắc chắn người của căn nhà đối diện đã xảy ra chuyện, theo nguyên tắc cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái chùa, anh đi đến gõ cửa phòng một cái.
“Xin chào, có ai ở nhà không?”
Bên trong cửa yên tĩnh, không người đáp lại, lần này sắc mặt của Đường Nham càng thêm khó coi, anh có một dự cảm không tốt, hay là người bên trong này đã gặp chuyện bất ngờ, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, anh không có suy nghĩ nhiều, liền một bước dài đến, hung hăng đạp cửa vào phòng, nhanh một chút, nói không chắc còn có thể cứu, anh không để ý nét vẽ ở đây, đạp mấy đạp, cửa gỗ lớn liền bị anh đạp phá ra.
Trong phòng ánh đèn lúc sáng lúc tối, dường như có thứ gì đó không ngừng ấn bật tắt, ánh sáng bên trong chợt lóe lên, Đường Nham nhìn rõ ràng tình hình bên trong một chút, huyết dịch của anh liền lạnh xuống.
Trong phòng khách, một người đàn ông mập mạp đang vặn vẹo thân thể bồng bềnh giữa không trung, hai tay hai chân mở ra, tạo thành hình chữ đại – hình người nằm dang tay chân, bởi vì vừa vặn quay về phía cửa, vì lẽ đó Đường Nham có nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của ông ta.
Đó là vẻ mặt xuất hiện dưới tình huống vô cùng sợ hãi, người đàn ông vô cùng sợ, nước mắt nước mũi trên mặt giàn giụa, không ngừng nhếch miệng, nhưng ngay cả một chút âm thanh cũng đều không phát ra được, mà trôi nổi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ, sắc mặt trắng bệch, viền mắt đen thui, trên bụng rách một mảng lớn, dòng máu lẫn vào ruột nhỏ xuống trên đất, dáng vẻ kia khỏi nói khủng bố đến mức nào.
Chương 112: Song quỷ ác chiến
Nhìn thấy Đường Nham xuất hiện, nữ quỷ kia lộ ra một nụ cười quỷ dị với anh, động tác trên tay cũng không ngừng ở ngay trước mặt anh thẳng tắp vẽ đến bụng của người đàn ông.
Đường Nham hoàn toàn biến sắc, vội vã chạy tới, muốn cản lại, nhưng mà lúc này đã muộn rồi, trên bụng người đàn ông kia lập tức bị cắt thành một lỗ thủng to.
Dòng máu đỏ sẫm phun tung toé ra, ma nữ không ngừng cười khanh khách, duỗi ra cánh tay khác, dò vào trong bụng bị phá tan của người đàn ông, lôi một đoạn ruột ra, loại chấn động thị giác kia quả thực không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
Máu huyết cả người của Đường Nham dường như là bị đọng lại, anh dừng bước lại, hơi vung roi da bên trong tay ra, hung hăng đánh về phía con ma nữa kia.
Roi rơi vào trên cánh tay con ma nữ, cô ta bị đau kêu lên một tiếng thảm thiết, liền bỏ thứ bên trong tay xuống, đoạt ruột bị cắt đứt máu chảy đầm đìa cứ như vậy rơi xuống mặt đất, người đàn ông kia cũng mất đi sự khống chế, từ giữa không trung té xuống, cả người co quắp mấy lần, rồi cứ thế bất động.
Đường Nham thấy rõ ràng dấu hiệu sinh mệnh trên người ông ta đang dần biến mất, đáng chết, mình vẫn chậm một bước.
“Cô cũng quá đáng rồi, lại dám trắng trợn mà giết người” Đường Nham nổi giận đùng đùng quay lại nói với ma nữ.
“Khanh khách, đây là báo ứng của gã ta, lúc gã ta hại tôi chết gã ta nên nghĩ đến kết cục này, tôi chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi” ma nữ liếm láp máu tươi trên tay một hồi, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn.
Vẻ mặt Đường Nham cứng đờ, con quỷ này có phải là con quỷ có thai bị mổ rách bụng mà Mạc Tiểu Mộc nói, cô ta chết vô cùng khốc liệt, oán khí không cách nào tiêu tan, cho nên mới biến thành bộ dạng này, tự mình tìm tới sát hại hung thủ giết mình, dùng phương pháp giống nhau dằn vặt ông ta đến chết.
Chẳng trách Mạc Tiểu Mộc nói cô ta cũng không có động vào hiện trường gì, nhưng lại mơ thấy hình ảnh cô gái này, hóa ra là bởi vì cô ta tìm hung thủ vừa vặn ở đối diện cửa nhà Mạc Tiểu Mộc, mỗi lần vừa xuất hiện đến dằn vặt người đàn ông này, quỷ khí trên người cô ta liền tung bay bốn phương tám hướng, Mạc Tiểu Mộc hấp thu nhiều mới có làm có thể mơ thấy ác mộng cùng sản sinh ra ảo giác.
“Gã ta làm chuyện sai lầm, đương nhiên sẽ có pháp luật đến trừng phạt, cô đã không còn thuộc về thế giới này, cần gì phải khổ sở dây dưa như vậy?” Với ma nữ này Đường Nham vừa phẫn nộ vừa có đồng tình cùng không đành lòng.
“Như vậy sao được, không tận mắt thấy gã ta chết đi, làm sao tôi có thể yên tâm chứ, tên súc sinh này, lúc tôi mang thai đã cặp kè với người phụ nữ khác, sau khi về nhà còn vừa đánh vừa chửi tôi, vu oan cho tôi cắm sừng gã, mang thai con của người khác, chẳng qua tôi chỉ cãi với gã vài câu, gã lại ra tay sát hại tôi tàn nhẫn, hơn nữa còn phát điên mổ đứa bé con trong bụng tôi ra nữa, tôi làm sao có thể để một người như thế còn sống tốt trên đời chứ, gã ta tồn tại nhiều một khắc chính là sự dằn vặt càng nhiều với tôi.” Ma nữ tức giận nói, trên mặt tất cả đều là dáng vẻ hung tàn.
Đường Nham yên lặng, không biết nên nói những gì, người đàn ông này quả thật là cầm thú, nhưng thô bạo giết người đơn giản như vậy cũng không phải biện pháp gì tốt, quên đi, người cũng đã chết rồi, nói những thứ này nữa cũng không có chút ý nghĩa nào, ma nữ trước mắt cũng là người đáng thương.
“Nếu cô đã đã báo thù rồi, vậy thì nhanh đi chuyển kiếp đầu thai đi, xem phần vận mệnh không tốt trên của cô, tôi cũng không tính toán nhiều với cô vậy đâu, quả thật ông ta chết không hết tội.” Đường Nham phất phất tay, ra hiệu ma nữ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Như vậy sao được, trong phòng còn có một con tiện nhân nữa mà, tôi phải cùng giải quyết với ả ta mới được, việc này không có liên quan gì với anh, nếu như bây giờ anh cút, tôi sẽ chừa cho anh một đường lui, nếu như anh nhất định phải gây trở ngại, vậy cũng đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình, cho anh đến địa ngục làm bạn với hai con chó này.” Nữ quỷ kia dùng giọng điệu âm u nói.
Cái gì trong phòng này còn có một người à, Đường Nham theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn vào phòng ngủ, cửa lớn ở đó đóng chặt, cũng không nhìn thấy là tình huống thế nào.
“Cô cũng đã giết một người, còn chưa thỏa mãn sao, chuyện ngày hôm nay tôi phải quản, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô giết người lần thứ hai. ” Đường Nham nắm chặt roi trong tay, vẻ mặt thành thật nói.
Vết thương vừa bị roi rút ra mới vừa rồi vẫn còn đang mơ hồ đau, nữ quỷ kia biết roi da trong tay Đường Nhan có bao nhiêu lợi hại, vừa nhìn thấy tư thế này của anh, lập tức sợ đến lui lại một bước, thế nhưng không có dấu hiệu muốn rời khỏi chút nào, trái lại lần thứ hai lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Không sao cả, không cần tôi ra tay, cô ta cũng sẽ chết rất thảm.”
Cái gì, Đường Nham vừa nghe lời này nhất thời hoàn toàn biến sắc, vừa lúc đó, trong phòng ngủ truyền đến một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Đường Nham bước một bước dài lên trước, lần thứ hai đạp cửa phòng ra, sau đó anh liền nhìn thấy một người phụ nữ nhuộm mái tóc màu vàng đang nằm ở trên giường, trên mặt đầy vẻ thống khổ giãy dụa.
Mà trên bụng của cô ta có một vết thương bị phá tan, từ bên trong vươn một con gì đó máu thịt be bét, đang ở giữa vươn từ trong bụng cô ta muốn ra ngoài, đợi vết thương lớn hơn chút nữa, Đường Nham liền trơ mắt nhìn một cái đầu nhỏ từ bên trong dò xét đi ra.
“Ha a, hê hê khặc” Vật nhỏ kia vừa bò từ trong bụng người phụ nữ kia ra, vừa phát ra tiếng ùng ục quỷ dị.
“Ha ha, bọn họ cướp con tôi từ trong bụng tôi, vậy hãy để cho bản thân cô ta sinh con giúp tôi đi.” Ma nữ đứng cách đó không xa vui sướng tràn trề lớn tiếng la lên.
“Mẹ, mẹ.” Sau khi con vật nhỏ kia từ trong bụng người phụ nữ bò ra ngoài, một mạch liền bò trên giường xuống, tập tễnh chạy đến bên cạnh ma nữ, động tác bất ổn, có vài lần đều suýt chút nữa thì ngã xuống.
Đường Nham kinh ngạc nói không ra lời, không ngờ này hồn tử mẫu này lại thông minh như thế, dĩ nhiên hiểu được phân tán làm việc, thật là đáng chết, chính mình vừa nãy sao lại không nghĩ đến còn một đứa bé quỷ chứ, nếu như đã sớm chuẩn bị, nói không chừng người phụ nữ kia cũng sẽ không bị chết thảm như vậy rồi.
“Mới vừa rồi còn dùng lời lẽ chính nghĩa để tôi dừng tay, sao bây giờ lại không nói chuyện nữa, những thứ súc sinh dối trá các người, sống trên đời cũng lãng phí, không bằng cùng cùng đến địa phủ đoàn tụ đi.” Sắc mặt nữ quỷ hung tàn đánh về phía Đường Nham.
Đường Nham lướt người né đi, nắm roi da đứng ở một bên, lạnh lùng nói: “Đã giết hai người còn không biết hối cải, là các người nên về địa phủ mới đúng.”
“Vậy thì đến thử xem ai lợi hại hơn ai.” ma nữ duỗi hai móng tay sắc bén đánh tứi phía Đường Nham.
Đường Nham không né không tránh, trực tiếp vung roi một cái liền vượt khó tiến lên, hung hăng đánh về thân thể ma nữ.
“A”
Ma nữ kêu thảm một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống trên mặt đất, thống khổ ôm lồng ngực của mình, nơi đó đã xuất hiện một vết thương màu đen thật dài.
“Lại dám bắt nạt mẹ tao, mày đi chết cho tao.” Đứa bé quỷ nhỏ xíu bên cạnh nữ quỷ kia thấy mẹ mình bị thương, lập tức liều mạng chắn trước người cô ta, quơ quả đấm nhỏ bắt đầu nhào tới phía Đường Nham, trên vẻ mặt non nớt hung tàn mỉm cười đúng là học thật giống, như đúc ra từ một khuôn với mẹ nó.
Chương 113: Tan thành mây khói
Con quỷ nhỏ này mới cỡ ba tháng, còn chưa thành hình, cùng lắm là ba tháng, trông như một đống thịt. Đường Nham lắc lắc tay, roi đánh nó từ không trung bay ra ngoài, nện ầm ầm vào tượng, rớt xuống như đống thịt nát.
“Con ơi, con của tôi!” Nữ quỷ vọt ngay đến đống thịt nát kia, gào lên thống khổ.
Nhưng quỷ con thực lực quá yếu, một roi của Đường Nham tiễn nó lên Tây Thiên luôn rồi. Thấy con mình chết thảm đến không thể thảm hơn, nữ quỷ gào khổ rống lên, ngũ quan trở nên vặn vẹo, vọt đến chỗ Đường Nham như phát điên, oán khí trên người tăng lên rất nhiều, hóa thành từng cánh tay quỷ đen ngòn, giương về phía Đường Nham.
Đường Nham biến sắc, vội gọi roi da ra, ngăn trước mặt mình. Nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay quỷ vẫn bắt được tay anh.
“A!” Đường Nham đau đớn bật tiếng, tranh thủy huy động tay phải, dùng roi da đánh cánh tay quỷ kia, lui về phía sau mấy bước.
Anh nhìn lên cánh tay mình, có thêm một ấm ký màu đen, da dẻ như bị thương, cảm giác được cơn đau rõ ràng, mãnh liệt.
Con mẹ nó, ghê gớm đấy, vồ qua vồ lại rồi hại ông đây thành thế này, đừng nói là có độc đấy nhé? Đường Nhàm thầm giận giữ trong lòng.
Nhưng nữ quỷ kia không hề cho anh cơ hội nghỉ ngơi, trừng mắt nhìn Đường Nham, bước nhanh ép đến.
Đường Nham kinh sợ, vội vàng moi ra mấy tấm bùa trừ tà, phất tay vứt ra, miệng hô to “cấp cấp như luật lệnh”.
Lá bùa trên trời phát ra ánh vàng chói mắt, phủ lấy nữ quỷ. Nữ quỷ vốn đang dốc hết sức xông về phía trước, không ngờ anh ra tay như thế, tránh không kịp nên vừa hay bị ánh vàng đánh úp.
Nhưng kia sáng sắc bén như dao, cắt tất cả cánh tay quỷ. Thân thể nữ quỷ co quắp không ngừng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Đường Nham nhắm trúng cơ hội này, quất mạnh một roi vào người cô ta, liên tục không ngừng nghỉ, đánh liên hồi một lúc mới dừng.
Lúc này, nữ quỷ đã hấp hối, co quắp không ngừng. Cơ thể cô ta bị ánh vàng ăn mòn thành những vệt lớn giao nhau ngang dọc giăng thành lưới. Quỷ khí nồng động thoát ra từ người cô ta, chẳng mấy chốc mà toàn bộ hồn phách đều tan trong không khí, tan thành mây khói.
Lúc này Đường Nham mới thở dài một hơi, ngồi liệt xuống, vỗ vỗ ngực. Trái tim anh đập kịch liệt như thể muốn phá họng xông ra vậy.
Tất cả tiếng động xung quanh đều yên lại, nhưng mùi máu nhàn nhạt như có như không trong không khí lại đang nhắc nhở anh tình cảnh trước mắt tàn khốc đến mức nào.
“A, chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Mạc Tiểu Mộc vẫn tránh bên trong không dám nhúc nhích nghe thấy trong phòng yên tĩnh lại mới cẩn thận từng li từng tí chạy đến xem tình hình thế nào. Vừa mới mở cửa đã thấy dáng vẻ thê thảm của người đàn ông kia.
“Mau báo cảnh sát đi, để cảnh sát đến xử lý!” Đường Nham nói.
“Anh, anh ta sao lại chết vậy?” Mặc Tiểu Mộc run rẩy nói.
“Bị quỷ giết chết. Cô nói lại bản án của thai phụ kia, hung thủ chính là người đàn ông này, hai mẹ con nhà họ đến tận nơi trả thù, muốn anh ta phải chết. Nhưng cảnh sát đến cũng đừng nói thế, cứ nói chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì cả, đợi đến khi thấy có gì đó không đúng mới ra ngoài xem thì phát hiện người chết rồi.” Đường Nham dặn dò.
Mặc Tiểu Mộc máy móc gật đầu, lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Đầu óc cô ta bây giờ trống rỗng, toàn quanh quẩn mấy câu Đường Nham nói. Những việc xảy ra trong khoảng thời gian này đã nằm ngoài nhận thức của cô ta, khiến cô ta không biết phải làm sao, trừ việc nghe lời Đường Nham thì cô ta không biết nên làm gì.
“Vậy được, tôi về nhà cô nghỉ ngơi trước, nếu không đến khi cảnh sát đến thấy tôi ở đây cũng không tiện giải thích.” Đường Nham nói rồi đứng lên, khập khiễng đi về phía nhà Mạc Tiểu Mộc. Ban nãy chiến ghê quá khiến chân anh bây giờ còn nhũn ra đây.
Sau khi nhận điện thoại báo cảnh sát, lão Ngô nhanh chóng dẫn một đội cảnh sát đến hiện trường phát hiện vụ việc, sau đó vội vàng điều tra hiện trường, khám nghiệm tử thi đơn giản, bận cả đêm khiến hàng xóm xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Đường Nham mệt gần chết, vừa đâm đầu vào ghế sô pha đã ngủ luôn nên không chú ý đến tình cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Đợi đến khi Mạc Tiểu Mộc hỗ trợ điều tra xong xuôi đã là bốn giờ sáng. Cô ta trông thấy Đường Nham vùi đầu vào ghế, nằm với tư thế kỳ quái mà vẫn ngủ được say xưa, không nhịn nổi phụt một tiếng bật cười ra tiếng. Tên này lúc ngủ cũng đáng yêu phết.
Mạc Tiểu Mộc về phòng lấy một tấm chăn lông ra, nhẹ nhàng đắp cho Đường Nham, ngây người nhìn anh một lát rồi mới về phòng ngủ.
Ngủ được hai tiếng, Mạc Tiểu Mộc tranh thủ bò dậy, Đường Nham trong phòng khách vẫn đang ngáy o o. Cô ta nhẹ nhàng vào phòng bếp, bắt đầu hâm sữa, nấu bữa sáng.
Sắm sửa xong cô ta mới về phòng khách, lay nhẹ Đường Nham, gọi: “Này, dậy, ăn sáng thôi.”
“A!”
Đường Nham nhíu mày, trở mình rồi rơi xuống khỏi ghế sô pha, đầu đập luôn vào bàn, đau đến thét ầm lên. Anh tỉnh lại ngay lập tức, lúc này mới ý thức được sau mình không phải giường lớn ấm áp mà là một chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp.
“Khặc khặc, đúng là khờ.” Thấy Đường Nham đau đớn bụm trán, Mạc Tiểu Mộc bật cười ra tiếng.
“Cô còn cười không biết xấu hổ thế à? Nếu không phải tại cô đột nhiên gọi tôi thì sao tôi lại ngã thế chứ? Hừ!” Đường Nham nghiêm mặt, không vui nói.
“Tôi gọi anh một tiếng thì anh cũng nên bật dậy đi chứ? Làm gì có ai như anh, nghe gọi mà chẳng nhúc nhích tí nào!” Mạc Tiểu Mộc tức giận.
“Được, tôi không thèm nghe cô nói nữa. Có danh nhân từng nói, cãi nhau với phụ nữ thì chẳng mong thắng bào giờ.” Đường Nham đứng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Hừ, tên đàn ông thối này, nói thế là có ý gì? Không chịu nổi mình gây sự à? Mạc Tiểu Mộc nhìn bóng lưng anh đi, mất hứng lầm bầm.
Từ lần trước bị Đường Nham khinh bỉ, Mạc Tiểu Mộc đã tốn rất nhiều công sức vào bếp núc, tuy vẫn thua tay nghề của Lưu Tiểu Nhiên nhưng làm bữa sáng vẫn thuận tay chán.
Ít nhất cũng tàm tạm. Đường Nham nhét bữa sáng vào miệng, tiện mồm khen mấy câu.
Việc này khiến Mạc Tiểu Mộc cực đắc ý, thầm nghĩ trách sao mọi người nói muốn bắt được trái tim đàn ông phải bắt được dạ dày của anh ta. Đúng nha! Xem ra sau này mình còn phải tốn nhiều công sức hơn nữa.
Sáng nay sau khi ngủ dậy, Đường Nham cảm thấy ngoài cánh tay hơi buốt thì không còn gì khác thường. Nhưng anh vừa ăn sáng xong, tình hình lại đảo ngược.
Chương 114: Giúp tôi chữa thương
Trong khoảng thời gian ngắn cánh tay sưng lên một vệt lớn, còn kèm theo cảm giác nóng rực đau đớn, dường như chịu đựng sự nóng nảy đốt cháy như thế, sau khi cởi áo xuống, Đường Nham mới nhìn đến, nơi dấu ấn của nữ quỷ kia trên cánh tay, đã biến thành một mảnh đen kịt.
“Sao, tại sao lại như vậy” thấy vết thương dữ tợn trên tay anh, Mạc Tiểu Mộc kêu lên sợ hãi, nghiêm trọng như thế, nhất định rất đau rồi.
“Tối hôm qua lúc đánh nhau với nữ quỷ kia, không cẩn thận bị thương, vốn cho rằng chỉ là một vấn đề nhỏ, không ngờ bây giờ nghiêm trọng như thế.” Đường Nham cười khổ nói.
“Này, vậy anh phải nhanh vào viện đi nào, đi thôi, tôi đưa anh đi.” Mạc Tiểu Mộc sốt ruột nói, vết thương này thật sự là quá đáng sợ rồi.
“Đây cũng không phải là vết thương bình thường mà là bị quỷ tạo ra, cô cho rằng đi bệnh viện thì bác sĩ sẽ có biện pháp chữa trị à?” Đường Nham hỏi ngược lại.
“Vậy làm sao bây giờ đây, cũng không thể trơ mắt nhìn vết thương chuyển biến xấu đi” Mạc Tiểu Mộc nói.
“Như vậy đi, cô đưa tôi về nhà tôi, nơi đó có thuốc có thể trị hết loại vết thương này.” Đường Nham nói.
“Được, bây giờ chúng ta đi thôi.” Sau khi nói xong, Mạc Tiểu Mộc mau mau thu dọn đồ đạc, đỡ Đường Nham ra khỏi nhà, sau đó lấy xe của mình từ trong nhà xe ra, là một chiếc Volkswagen Beetle màu vàng, khéo léo nhanh nhẹn, đúng là rất thích hợp với con gái.
Sợ làm lỡ thời gian càng lâu, vết thương của Đường Nham càng chuyển biến xấu đi, vì lẽ đó dọc đường đi Mạc Tiểu Mộc dường như đều dùng tốc độ lao nhanh, chạy như bay trên đường, rất nhanh đã đưa anh đến ngõ hẻm nhà anh.
Lưu Tiểu Nhiên vừa vặn ở ngoài cửa phơi quần áo, vừa nhìn thấy Mạc Tiểu Mộc dìa Đường Nham từ trên xe bước xuống, nhất thời bị giật mình, chạy nhanh tới đón, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Không sao đâu, chỉ là bị thương một chút xíu thôi.” Đường Nham nở một nụ cười khó coi, bởi vì trên cánh tay vô cùng đau đớn, sức mạnh của anh đều sắp bị rút khô rồi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Đương nhiên Lưu Tiểu Nhiên cũng nhìn tình hình của anh, đặc biệt là cánh tay sưng không thể tả này, hoàn toàn để cho người ta không thể lơ là, vội vàng lo lắng nói: “Sao lại không có chuyện gì chứ, cánh tay đều sưng thành bộ dáng này rồi, tại sao không đi bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa hả, anh gọi điện thoại nói với em sẽ khỏe mạnh, kết quả đây, lại biến thành bộ dáng này, cũng quá không cẩn thận rồi.”
Nói xong còn tức giận liếc Mạc Tiểu Mộc một cái, đều do người phụ nữ này, nếu như Đường Nham không đến giúp đỡ cô ta, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy rồi.
“Đi bệnh viện cũng vô dụng, bên trong nhà tôi có thuốc trị, trước tiên dìu tôi vào đi, chân tôi run thật sự là đứng không yên.” Đường Nham cười khổ nói, trán của anh cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Tiểu Nhiên mau mau chạy đến một bên khác, cẩn thận từng li từng tí đỡ anh, mở cửa ra, hai cô gái một người bên phải một người bên trái, đỡ anh đi một đường đến trên giường.
“Thuốc đâu, thuốc để ở nơi đâu, em đi lấy.” Lưu Tiểu Nhiên lo lắng hỏi.
“Các người cũng không cần quản, tự tôi sẽ xử lý, bởi vì vết thương rất đặc biệt, vì lẽ đó quá trình trị liệu cũng rất đặc biệt, các người không thể ở bên cạnh nhìn, hãy đi về trước đi.” Đường Nham nói.
“Như vậy sao được?” hai cô gái đồng thanh trả lời.
Ầy, vào lúc này đúng là thật nhất trí, Đường Nham thẹn thùng. . . .
Lưu Tiểu Nhiên khó chịu liếc Mạc Tiểu Mộc một cái rồi mới lên tiếng: “Không nhìn thì không nhìn, anh cứ xử lí, em chờ trong phòng khách, nếu như có cái gì cần, anh cứ gọi một tiếng là em có thể nghe được, bằng không em thật sự không yên lòng.”
“Tôi cũng phải ở lại, anh vì tôi nên mới bị thương, bảo tôi liều mạng rời đi như thế, tôi không làm được, bất luận như thế nào, nhất định có thể còn có chỗ cần giúp mà.” Mạc Tiểu Mộc nói tiếp.
“Các người thật sự không thể ở lại, ôi, như vậy đi, nếu như các người muốn giúp một tay, xin hãy chạy một chân giúp tôi.” Đường Nham thở dài một hơi nói.
“Ngươi muốn làm gì cũng nhanh chút đó, đừng lằng nhằng, chỉ cần tôi làm được tôi nhất dịnh sẽ làm.” Mạc Tiểu Mộc vô cùng lo lắng nói.
“Đúng vậy đó, bây giờ đã là lúc nào rồi, cũng đừng lãng phí thời gian nữa.” nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Nham, Lưu Tiểu Nhiên đau lòng không ngớt.
“Được, Tiểu Nhiên, hiện tại thời gian còn sớm, sương bên ngoài còn chưa bốc hơi hết, em giúp tôi đi lấy một ít, đựng vào bình sứ, nhớ kỹ càng nhiều càng tốt, Tiểu Mộc, cô đi đến trong ngôi chùa ở ngoại ô thành phố xin cho tôi một ít tro bụi đốt cháy từ bùa của những đại sư về đây, những thứ này đối với sự khôi phục vết thương của tôi đều vô cùng quan trọng.” Đường Nham dặn dò nói, đều là những thứ làm sạch tà khí, vô cùng có hiệu quả với vết thương bị quỷ tạo ra.
Hai cô gái vội vã gật gật đầu, lại dặn dò anh vài câu phải tự chăm sóc tốt chính mình, rồi liền cùng nhau đi ra ngoài, phân công nhau hành động.
Đợi đến cửa phòng đều đóng, sau khi trong phòng khôi phục yên tĩnh, Đường Nham mới triệu hồi Tô Thiên ra.
“Sao anh lại biến mình thành ra thế này vậy?” Sau khi Tô Thiên vừa xuất hiện liền thấy được dáng vẻ chật vật của Đường Nham, cau mày hỏi.
“Chuyện này, đều là do bất ngờ, bất ngờ, tôi cũng không phải cố ý muốn bị thương, cô nhanh đến giúp đỡ một chút đi, vết thương này đầy khí đen, cô hút sạch sẽ nó đi, nếu không cánh tay của tôi sẽ chuyển biến xấu. ” Đường Nham dặn dò nói.
Tô Thiên nhìn cánh tay sưng lên của anh một chút, trên mặt đen lại, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi.
“Nhanh lên một chút, cô muốn thấy tôi chết đi sao, có phải là cảm thấy tôi bị thương sẽ không có cách dạy dỗ cô không.” Đường Nham lạnh mặt thúc giục.
Tô Thiên bị anh đột nhiên gào to làm giật mình, vội vã đàng hoàng ngồi xổm bên giường, cúi đầu duỗi ra cái lưỡi đinh hương, nhẹ nhàng liếm láp trên vết thương của Đường Nham, quỷ khí phía trên đây đối với cô mà nói chính là món ngon mỹ vị.
Đầu lưỡi trơn tuồn tuột lành lạnh man mát, đảo qua trên cánh tay anh, dường như nước lạnh dội xuống lửa đang thiêu đốt, làm cảm giác bỏng rát của Đường Nham trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, anh nhịn không nhịn được trầm thấp rên rỉ một câu.
Đợi sau khi Tô Thiên liếm sạch sẽ quỷ khí, vết sưng trên cánh tay Đường Nham cũng chầm chậm biến mất, chỉ là dấu ấn đen kịt vẫn còn ở trên, có điều như vậy cũng tốt hơn nhiều, chí ít cũng không còn bao nhiêu cảm giác đau đớn, hơn nữa cánh tay đã có thể nhẹ nhàng hoạt động.
“Làm tốt lắm.” Đường Nham tán dương.
Vừa quay đầu, liền thấy được một mảnh cảnh “xuân” trong áo Tô yêu tinh, ngẫm lại đã chừng mấy ngày không chạm qua cô, Đường Nham cảm thấy trong lòng hơi ngứa một chút, không nhịn được liếm láp môi một lúc, trực tiếp thuận tay kéo cô lên giường.
“Ê, anh làm gì thế?” Tô Thiên không hề phòng bị bị dọa kêu lên sợ hãi.
“Cô nói xem tôi làm gì?” Đường Nham cười lạnh từ trên giường ngồi dậy, đưa tay xé quần áo trên người Tô Thiên.
“Không phải là anh bị thương sao?” Tô Thiên khóc không ra nước mắt, người đàn ông này vừa nãy không phải là một dáng vẻ âm u tràn đầy sự chết chóc sao, làm sao nhanh như vậy đã có sinh khí dồi dào như vậy rồi.
“Một chút vết thương nhỏ như vậy không ngăn được người đàn ông của cô.” Sau khi Đường Nham ném một câu liền nhào đến.
Trong phòng ngủ tràn ngập xuân sắc.
Chương 115: Thời gian dưỡng thương
Một lúc lâu sau, Tô Thiên mới đỡ cái eo vừa đau vừa xót ngồi xuống giường, cố hết sức xoa bóp toàn thân theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Đường Nham thì dần chìm vào mộng đẹp dưới sự hầu hạ tỉ mỉ của tiểu yêu tinh.
Sau khi thấy anh đã ngủ sau, Tô Thiên mời dời tay khỏi đùi anh, căm hận ra dấu tay muốn khử.
Tên khốn này cũng biết bóc lột mình quá đấy, thấy mấy cô gái khác là lại ra vẻ tình nồng ý ngọt, đúng là dối trá giả trân, không nỡ nhìn thẳng.
Lưu Tiểu Nhiên là người về sớm nhất, cô hứng những giọt sương mai sớm nhất của buổi sáng, nếu không đến khi mặt trời vừa ló dạng, những hạt sương khí sẽ bị bốc hơi thành không khí, nên không thể không về. Lúc về thấy Đường Nham còn đang ngủ say, miệng vết thương trên cánh tay đã tiêu sưng, hẳn là anh đã tự xử lý qua, lúc này mới hơi yên tâm, quay người vào bếp nấu cơm. Vì không biết đồ ăn có ảnh hưởng gì đến việc hồi phục thương thế hay không nên đành làm mấy món thanh đạm giản đơn cho anh.
Sau đó bưng đồ ăn đến phòng Đường Nham, đậy kín, lẳng lặng chờ anh dậy. Tô Thiên ở bên cạnh thấy hết, không nén nổi cơn méo miệng. Tên khốn này nhân duyên cũng không tồi, còn có một cô ngốc hỏi han ân cần tất bật cho anh ta, đúng là không biết kiếp trước đã tích phúc đức đến mức nào.
Đến khi Đường Nham ngủ dậy, nhìn sang thì thấy Lưu Tiểu Nhiên đang gối tay, nhìn anh chăm chú.
“Anh dậy rồi à? Vết thương đỡ chút nào chưa? Có đói không?” Vừa thấy anh mở mắt, Lưu Tiểu Nhiên đã vội đi đến cạnh giường, ân cần hỏi.
“Ừ, đỡ hơn nhiều rồi. Em xem cánh tay cũng đỡ sưng rồi. Con bé này về bao giờ, sao không gọi tôi dậy!” Đường Nham cười nói.
“Về từ sớm rồi, thấy anh đang ngủ say nên không dám lên tiếng. Đúng rồi, em hứng được nửa bình sương, không biết có đủ dùng không, có muốn rửa không?” Lưu Tiểu Nhiên lấy bình sứ trên mặt bàn, nói.
“Rửa ráy trước đã, chỗ sương sớm này là thứ tinh khiết nhất thế gian, hiệu quả rất tốt với vết thương do âm khí của ác quỷ gây ra.” Đường Nham nói.
“Thế thì tốt, em rửa giúp anh!” Lưu Tiểu Nhiên nói xong thì vội cầm bọc bông băng trên bàn, dùng vải bông thấm sương sớm trong bình, bắt đầu nhẹ nhàng lau vết thương của Đường Nham.
Sương sớm mát lạnh áp vào da thịt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Đường Nham híp mắt lại, hưởng thụ được cô gái nhỏ hầu hạ.
Chẳng mấy mà dùng hết non nửa bình sương sớm, không ngờ thứ này lại hiệu quả đến vậy, vừa lau xong Đường Nham đã cảm thấy đau đớn trên tay mình biến mất hơn phân nửa, dấu ấn quỷ đen cũng nhạt đi nhiều.
“Ôi, đúng là có hiệu quả thật sự này!” Lưu Tiểu Nhiên cũng trông thấy sự thay đổi của vết thương, ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy đấy, anh cũng mới dùng lần đầy, đúng là bất ngờ.” Đường Nham xúc động nói. Anh trông thấy phương pháp này trong Phong Thủy Chân Kinh, vốn chỉ ôm tâm lý thử xem sao, không ngờ lại có hiệu quả tốt như vậy, cũng xem như có thêm sự bảo đảm với an toàn của bản thân.
“Thế là được rồi, sáng mai em sẽ hứng giúp anh nữa, lau thêm mấy lần thì vết thương cũng mau khỏi!” Lưu Tiểu Nhiên cười nói.
“Vậy thì phải cảm ơn nhóc rồi. Ừ thì, em đối xử tốt với tôi quá, cảm động chết đi được!” Đường Nham trêu ghẹp.
“Thôi đi, đừng có ba hoa nữa! Anh đói không? Mau ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!” Lưu Tiểu Nhiên đỏ mặt, vội nói lảng sang chuyện khác.
Đường Nham gật đầu, không trêu cô nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn cơm. Vì cánh tay bị thương nên ăn uống hơi bất tiện, Lưu Tiểu Nhiên mới quan tâm anh nhiều hơn, bầu không khí giữa hai người ấm áp chán đấy.
Nhưng tình cảnh ấm áp này cũng không duy trì được bao lâu, Mạc Tiểu Mộc đẩy cửa vào, hấp tấp chạy đến trước mặt Đường Nham, không kịp thở đã vứt một bọc ni lông xuống bàn: “Đây, đây là tro của kinh thiên văn. Vùng ngoại ô kia cách đây quá xa, tôi bôn ba trên đường rất lâu, vừa đến xin kinh thư xong là vội tranh thủ lái xe về, không làm chậm trễ thương thế của anh đấy chứ!”
Vừa dứt lời, cô ta mới chú ý thấy Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên đang ăn cơm. Lưu Tiểu Nhiên một tay bưng bát, một tay cầm muỗng, có vẻ như đang đút anh ăn.
Ha ha, mình bôn ba bên ngoài đến tận trưa chỉ mong có thể nhanh chóng mang thứ này về, tình cảm của người ta thế mà lại thành tình chàng ý thiếp ngọt ngào rồi. Mạc Tiểu Mộc đã bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi đây.
“Mang về rồi sao, nhanh thế. Cảm ơn cô nhé Tiểu Mộc, chắc là mệt lắm nhỉ? Ngồi xuống cùng ăn cơm này. Tiểu Nhiên, em mang thêm một bộ bát đũa đến đây.” Đường Nham vội nói.
Lưu Tiểu Nhiên gật đầu rồi quay người vào bếp. Khi mới trông thấy Mạc Tiểu Mộc, cô đã hơi không vui rồi, nhưng nghĩ dù sao người ta cũng tốn sức vì vết thương của Đường Nham, không tiện làm người ta xấu mặt, đành phải làm theo lời Đường Nham nói.
“Không cần, tôi ra ngoài ăn là được rồi, không quấy rầy hai người. Chỗ tro phấn này anh cứ dùng đi, đêm nay tôi về sẽ ghé thăm!” Mạc Tiểu Mộc vô cảm ném câu này lại rồi thoải mái xoay người ra ngoài, không dây dưa dài dòng chút nào, khiến Đường Nham và Lưu Tiểu Nhiên cũng ngây cả ra.
Cửa cọt kẹt đóng lại, Đường Nham cười khổ nói với Lưu Tiểu Nhiên: “Thôi, kệ cô ta đi, chúng ta cứ ăn phần mình thôi.”
Sau khi cơm nước xong, Lưu Tiểu Nhiên, đắp tro bột lên vết thương của Đường Nham, sau đó dùng băng gạc quấn cẩn thận, rồi đỡ anh lên giường, dặn anh phải nghỉ ngơi cho tốt. Về phần mình, cô còn phải đi học. Chiều nay cô có hai tiết quan trọng, không bỏ được.
Mà thời gian buổi trưa của Đường Nham lại dùng để dạy mấy con yêu của mình, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, phải thỏa mãn cơn nghiện mới được, kiểu gì cũng phải để nhỏ yêu quái này biết năng lực chính đạo mạnh bao nhiêu.
Đến tối, Mạc Tiểu Mộc sang thăm anh theo đúng hẹn, thay băng rồi xem vết thương của anh. Đúng là tốt hơn nhiều. Lúc này cô ta mới thở hắt ra một hơi, nói là ngày mai vẫn sẽ đi xin kinh thư giúp anh, sau đó lại hàn huyên với anh một chút mới về.
Cứ thế, dưới sự chăm sóc luân phiên của ba mỹ nữ, lần dưỡng thương này của Đường Nham trôi qua trong sung sướng và thư thái. Thời gian này, Trương Lương có gọi điện cho anh nhiều lần, nói là tiệm có khách. Vậy nên, anh vừa khỏi đã nhanh chóng quay về.
Lúc quay về cửa hàng, Trương Lương còn trêu anh mới mấy tháng mà đã bị thương mấy lần, đúng là yếu quá, chẳng mấy mà bị nữ sắc làm hư thân.
Khiến Đường Nham tức giận dí cậu ta vài vòng trong tiệm.
Còn một người nữa gặp biến cố là Mạc Tiểu Mộc. Con nhóc này ỷ lại trong tiệm luôn rồi, không chịu đi, nói cho hoa mỹ là cũng thất nghiệp, nhiệt tình cầu thu nhận, cô ta cũng biết nấu cơm giặt giũ, quét dọn cửa hàng.