Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96-100
Chương 96: Tôi không cần
Ánh sáng màu xanh thụ linh tỏa ra chỉ là ngụy trang. Tô Thiên và Mạnh Mộng né tránh, nó vội vàng chạy trốn về hướng khác.
Nhưng lần này vẫn không thành công.
Vì một cây roi da màu đỏ đã quấn quanh thân thể nó, cố định nó chặt chẽ lại.
“Tô Thiên, đốt cháy nó đi. Thứ này mà để lại thì đúng là một tai họa.” Đường Nham vội vàng dặn dò.
Tô Thiên khẽ gật đầu, hai tay kết ấn, triệu hồi quỷ hỏa, bao vây ánh sáng màu xanh lục lại để đốt.
“Không, đừng mà.”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ trong ngọn lửa. Thụ linh kia chỉ nói một câu đã bị ngọn lửa cháy bừng bừng cắn nuốt.
Không bao lâu sau, ánh lửa tắt đi, một luồng xanh biếc nhẹ nhàng rơi xuống đất từ trên không trung.
Đường Nham thu hồi Xích Viêm, tò mò đi tới thì thấy một thứ gì đó màu xanh lục đang lơ lửng nằm yên lặng trong bụi cỏ.
“Đây là thứ gì?” Tô Thiên cũng kề lại, tò mò hỏi.
“Không biết nữa.” Đường Nham cũng rất lấy làm lạ. Anh tưởng ánh sáng màu xanh lục này bị đốt cháy xong sẽ hóa thành sương mù tiêu tán trong không khí, không ngờ cuối cùng vậy mà lại biến thành thứ này.
Đường Nham ngồi xổm xuống, quan sát thứ đó hồi lâu, phát hiện ra khí tức của nó tinh khiết, không hề giống vật âm hối. Lúc này anh mới lớn gan hơn chút, vươn tay cầm nó lên.
Nó ào tay thì tản ra vảm giác mát rượi, xanh biếc một màu, không có chút tạp chất nào như thể là phỉ thúy ngọc thạch hảo hạng.
“Đẹp quá. Cảm thấy giống như đá quý vậy.” Mạnh Mộng vui mừng nói.
“Rốt cuộc là thứ gì? Bây giờ tôi cũng không rõ lắm, Có điều thoạt nhìn không giống vật âm tà. Được rồi, bây giờ đã không còn trở ngại gì, các cô có thể yên tâm hấp thu sức mạnh.” Đường Nham ra lệnh với hai nô lệ của mình.
Tô Thiên và Mạnh Mộng cùng đáp lại một tiếng, lúc này mới xoay người quay lại bãi tha ma, bắt đầu hấp thu sức mạnh từ những khí thể lộn xộn như cách lúc trước.
Đường Nham thì chơi miếng đá thủy tinh kia một lúc rồi đặt nó vào trong túi, chờ về lật Phong Thủy Chân Kinh xem trong đó có ghi chép gì về thứ này không.
Thần kinh căng thẳng thả lỏng anh mới cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể mình. Vừa rồi lúc té hơi nặng, đầu gối và tay đều xuất hiện vết bầm đen.
Mẹ nó, đúng là xui xẻo. Đường Nham đặt mông ngồi xuống đất, xoa đầu gối của mình, khẽ lẩm bẩm.
Anh nhìn Tô Thiên và Mạnh Mộng đang hấp thu sức mạnh một lúc, bỗng cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì, quên cái gì mất rồi. Đường Nham thò tay gãi đầu, suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Đúng rồi, Ứng Phong anh ta còn dang nằm nửa chết nửa sống trong bình sứ.
Đường Nham vội vàng lấy cái bình nhỏ từ trong ngực ra, thả Ứng Phong ra ngoài. Cái ông chú xui xẻo này vừa ra trận đã nằm thẳng cẳng trên đất.
“Ứng Phong, Ứng Phong, anh sao rồi?” Đường Nham bước tới cạnh anh ta, luôn miệng hỏi.
“Ừm, thật là khó chịu. Tôi cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang biến mất từng chút một.” Ứng Phong yếu ớt mệt mỏi trả lời.
“Ặc, anh đừng vội, anh chờ chút đã.”
Đường Nham an ủi một câu, sau đó đứng lên, kêu Tô Thiên: “Yêu tinh nhỏ, cô tới đây một chút.”
Tô Thiên hấp thu khí thể nồng đậm trước mặt xong, xoay người bay tới.
“Sao thế?”
“À, vết thương của Ứng Phong rất nặng, vốn hông thể tự giúp mình bổ sung sức mạnh. Thế này đi, cô tinh luyện khí thể trong cơ thể rồi chuyển sang cho anh ta.” Đường Nham giải thích.
Tô Thiên cúi xuống nhìn thoáng qua Ứng Phong nửa chết nửa sống dưới chân, hàng mày thanh tú cau chặt lại với nhau, sau đó khẽ gật đầu, điều động sức mạnh trong cơ thể, chuyển chúng qua cho Ứng Phong.
Sức mạnh nồng đậm tràn vào cơ thể anh ta, vết thương trước ngực cũng nhanh chóng liền lại. Không bao lâu sau, hồn phách Ứng Phong đã khôi phục hơn một nửa.
“Ừm, cảm ơn, tốt hơn nhiều rồi.” Ứng Phong ngồi dậy từ trên đất, hoạt động cánh tay một chút, chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Vậy anh tự qua hấp thu sức mạnh, tăng cường thực lực, lần sau sẽ không trúng chiêu dễ dàng như thế nữa.” Đường Nham nói.
Mãi tới ba giờ sáng, đám Tô Thiên mới hấp thu sạch sẽ khí thể trong bãi tha ma.
Cảm giác bị đè nén trong không khí lập tức tan biến. Trong nghĩa địa cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Đường Nham nhìn vài nấm mộ gồ lên trên đất, gật đầu đầy hài lòng, vung tay lên dẫn ba nô lệ quỷ quay lại thôn.
Lúc anh về tới nhà cụ Trương, hai cụ vẫn chưa ngủ mà đốt nến ngồi trong nhà chính. Vì thức đêm mà họ hơi có vẻ uể oải tinh thần. Vừa thấy bóng dáng Đường Nham, họ đã lập tức bật dậy từ trên ghế như đánh tiết gà.
“Chàng trai, cậu vậy mà đã trở về. Tình hình sao rồi?” Cụ Trương vội vã hỏi.
“Yên tâm đi, phong thủy phần mộ tổ tiên của các ông đã được cháu sửa lại cho hợp quy tắc rồi. Sau này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. Cháu bảo đảm trong vòng một năm chắc chắn ông có thể ôm cháu trai mập mạp.” Đường Nham vừa cười vừa nói.
“Ai chao ôi, chàng trai, ông già này thực sự cảm ơn cháu.” Ông cụ Trương vừa nghe anh nói thế thì kích động tới sắp khóc, vội vàng nháy mắt với bạn già của mình.
Bà cụ hiểu ý, lấy một phong bao lì xì dày cộm từ trong ngực ra, cười ha ha đưa cho Đường Nham, không cần nói bất cứ điều gì nữa.
Nếu là trước kia chắc chắn Đường Nham sẽ nhận nhưng từ khi làm vài mối buôn bán lớn xong thì tiền gửi ngân hàng của anh đã biến thành một con số rất lớn. Chút tiên lẻ này với anh mà nói thì không đáng kể chút nào. Sở dĩ anh qua giúp đỡ cũng là vì cảm thấy ông cụ Trương quá đáng thương mà thôi, mình làm hết sức là được rồi. Về phần tiền bạc thì không cần thiết phải nhận.
Vì Vậy Đường Nham nhận phong bao lì xì xong thì lại nhét vào tay bà cụ lần nữa,
“Bà nội, bà vẫn nên giữ lại thứ này để cháu trai cả dùng đi.”
“Đây là thứ cậu nên nhận, sao bà có thể thu hồi lại.” Bà cụ nói với vẻ mặt đầy khó xử, mắt không kiềm được mà nhìn về phía bạn già nhà mình.
“Chàng trai, cháu nhận đi. Cháu giúp chúng ta một việc lớn như thế, chút tiền này đúng là không đáng gì.” Ông cụ Trương khuyên nhỉ.
“Thực sự không cần. Cháu cũng không thiếu những thứ này mà chỉ muốn giúp hai người một tay thôi. Nếu ông Trương thực sự muốn cảm ơn cháu thì nhanh tìm cho cháu một cái giường để tôi ngủ một giấc. Ừm, cháu mệt tới nỗi mắt cũng không mở ra được nữa.” Đường Nham dứt lời thì ngáp một cái.
“Trời ạ, xem trí nhớ của bà này. Chàng trai đã bận rộn một đêm, chắc chắn mệt muốn chết rồi. Bà đã thu dọn xong phòng cho cháu, mai đi nghỉ một lát đi.” Bà cụ dứt lời, bước lên mở cánh cửa sương phòng bên trái ra, dẫn Đường Nham vào.
“Được rồi, cháu đi nghỉ ngơi trước đây. Hai cụ cũng đi nghỉ ngơi sớm chút đi, bây giờ đã muộn lắm rồi.” Đường Nham cười đáp lời, sau đó nhanh chóng xoay người vào phòng, đóng cửa rồi khóa trái. Anh sợ nói một lúc nữa thì hai cụ sẽ nhắc tới chuyện tiền bạc.
Chương 97: Đêm trước cuộc chiến ác liệt
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, chờ Đường Nham tỉnh lại từ trong giấc mơ thì mặt trời đã treo cao rồi.
Anh vừa dụi mắt vừa bò dậy từ trên giường. Ngoài cửa sổ viện thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện, không biết ai đang ở đó.
Đẩy cửa ra, Đường Nham liếc mắt một cái là thấy Trương Lương ngồi trên ghế gỗ trong sân, nói tới nước miếng văng tung tóe.
Ông cụ Trương thấy Đường Nham đầu tiên. Ông cụ vội vàng đứng lên từ trên ghế, chào hỏi: “Chàng trai tỉnh rồi. Tối qua ngủ ngon không? Chắc chắn đói bụng rồi. Bạn già, bà mau đi hâm nóng bữa sáng đi.”
“Cảm ơn ông Trương. Cháu ngủ rất ngon.”
“Có thể không ngon à? Không nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi tới từ sáng sớm tinh mơ, chờ mãi tới bây giờ.” Trương Lương giả vờ nói với dáng vẻ không vui.
“Được rồi, cậu chịu khó được chưa?” Đường Nham cạn lời, nói.
“Được rồi, khen ngợi cũng đừng có khen qua quýt như thế. Tôi đã nghe ông Trương nói cậu đã giải quyết hết vấn đề phong thủy nhà họ rồi, lợi hại thật. Sao, sáng nay có thể về chưa?” Trương Lương hỏi.
“Ừ, chờ lát nữa chúng ta sẽ xuất phát. Cảm ơn ông Trương đã chiêu đãi.” Đường Nham vừa cười vừa nói.
“Ôi chao, hẳn là ông nên cảm ơn cháu.” Ông cụ Trương vội vàng nói, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ vô cùng cahan thành.
Mọi người trong sân liếc nhau một cái, ào ào cười lên ha ha.
Nói lời chào tạm biệt với ông Trương xong, Trương Lương lái xe đưa Đường Nham về.
Vừa về tới hẻm Liễu Hòa, Đường Nham đã chạy thẳng tới nhà Lưu Tiểu Nhiên. Hôm trước mới đẩy ngã cô nhóc, mình đã biến mất cả một ngày, thực sự là quá không có trách nhiệm, phải đền bù tổn thất cho người ta một trận thật tốt mới được.
Cửa phòng mở ra, khuôn mặt của Lưu Tiểu Nhiên hiện ra nhưng cô vừa thấy người tới là Đường Nham thì lập tức rụt lại, đóng bịch cửa phòng lại.
Nụ cười Đường Nham vừa bày ra lập tức cứng ngắc trên mặt. Đây là cô nhóc tức giận rồi, ôi, đều trách mình không tốt.
“Tiểu Nhiên, em mở cửa ra cho tôi vào có được không?” Đường Nham bước lên gõ cửa, nói đầy khẩn khoản.
“Hừ, em không muốn nhìn thấy anh.” Trong phòng truyền ra giọng nói cứng rắn của Lưu Tiểu Nhiên.
“Đừng mà, đều trách tôi không tốt. Vốn đã nói là theo em, kết quả vì chuyện khác mà bỏ rơi em, thực sự là cảm thấy mình sai rồi. Em đừng nóng giận được không?” Vẻ mặt Đường Nham đầy đau khổ, nói.
Cửa phòng được mở ra lần nữa, Lưu Tiểu Nhiên đen mặt xuất hiện ở cửa, liếc Đường Nham một cái rồi xoay người đi vào phòng.
Đường Nham vội vàng đi theo, tiện tay đóng kỹ cửa phòng lại lần nữa, chạy chậm đuổi theo Lưu Tiển Nhiên, chặn cô lại,
“Ngoan nào, đều là lỗi của tôi. Em muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được. Tôi thề chắc chắn nghe theo mệnh lệnh của cô nhóc.” Vẻ mặt Đường Nham thành khẩn, nói.
“Cả ngày chỉ biết khua môi múa mép. Tối qua em gọi điện hay gửi tin nhắn anh cũng không trả lời. Rốt cuộc anh bận cái gì?” Lưu Tiểu Nhiên bĩu môi, mất hứng hỏi.
Vốn sáng sớm hôm qua khi tạm biệt, Đường Nham nói hết giờ học sẽ quay về ở cùng với mình, kết quả đến trưa mới nhắn tin nói có việc phải làm. Đi chuyến này là một ngày một đêm không thấy bóng dáng, ngay cả người cũng không liên lạc được. Lưu Tiểu Nhiên vừa tức vừa lo lắng, khó chịu ở trong nhà cả ngày.
Cho nên vừa thấy Đường Nham là cô đã bày ra dáng vẻ này.
Không còn cách nào, Đường Nham đành phải nói chuyện đi xem phong thủy giúp ông cụ Trương một lần, còn miêu tả nỗi đau đớn và tuyệt vọng của hai ông bà về việc phải đối mặt với chuyện không có người thừa kế hương hỏa, quả thực là ki kịch loài người.
Vừa nghe thấy thế, Lưu Tiểu Nhiên bắt đầu nảy sinh lòng thông cảm với hai ông bà, sắc mặt dành cho Đường Nham cũng dịu đi nhiều.
Đường Nham vội vàng nhân cơ hội này tỏ vẻ bợ đỡ săn đón, vừa bóp vai vừa đấm lưng, dỗ cho cô bé nhà mình vui vẻ, khác hẳn với dáng vẻ cao cao tại thượng, chỉ biết sai khiến khi ở bên yêu tinh Tô.
Sau khi chấm dứt việc này, Đường Nham bắt đầu lập kế hoạch định đi lên thăm dò chuyện biệt thự như Tiếu Vi Vi nói. Tô Thiên vẫn canh cánh chuyện này trong lòng cho nên không thể kéo dài nữa.
Sức mạnh của Mạnh Mộng và Tô Thiên đã được tăng cường không ít, bây giờ có thể độc bá một phương rồi. Tới lúc đó nhỡ may xảy ra bất ngờ gì sẽ khá dễ thoát thân, xác suất toàn thân mà lui vô cùng lớn.
Mặt khác, Đường Nham còn chuẩn bị thêm vài lá bùa, đề phòng bất cứ tình huống nào. Ngoài việc dùng roi da thì anh không có khả năng khác, chỉ có thể gửi hy vọng và những lá bùa có sức mạnh phi thường này.
Sau đó anh đặt sự chú ý vào trên người có khuôn mặt kỳ lạ bị giam cầm rất lâu mang tới từ Cao ốc Empire State kia.
Gần đây mọi chuyện xảy ra liên tục, không có thời gian lo lắng chăm sóc huấn luyện vật nhỏ lợi hại này. Bây giờ là trước lúc xảy ra cuộc chiến ác liệt, tài nguyên hiệu quả nào cũng phải lợi dụng mới được. Cho nên anh quyết định khoảng thời gian này phải dạy dỗ nó thật tốt, thu nó lại một cách hoàn mỹ để mình dùng, làm ám khí xuất kỳ bất ý* khi chiến đấu.
*Hành động khi người ta không đề phòng
Anh mở bình sứ đựng quái kiểm ra, một luồng mây đen lập tức chui ra từ trong bình, lơ lửng giữa không trung, huyễn hóa thành một quái kiểm quỷ dị, trừng mắt đầy âm u nhìn Đường Nham.
“Nhớ kỹ, chỉ có thể lộ ra ánh mắt cung kính và sợ hãi trước mặt tôi.” Đường Nham dứt lời thì phất tay, một cây roi đánh về phía quái kiểm kia.
Roi dài gào thét mà qua, tốc độ cực nhanh.
Một roi quất xuống, trên mặt quái kiểm lập tức xuất hiện một vết thương màu đen thật dài. Nó không kiềm được mà hét thảm một tiếng, từ trên không trung co lại vào góc tường, mắt nhìn Đường Nham càng oán hận và độc ác hơn.
Có thể nghĩ là biết nếu bây giờ nó có đủ sức mạnh thì kết cục của Đường Nham sẽ như thế nào.
“Đúng là vật nhỏ không nghe lời.” Đường Nham chậm rãi đi tới, quất một roi không chút khách sáo.
“Á.”
Đau đớn mạnh mẽ truyền tới, tiếng kêu thảo vang lên liên tục từ miệng quái kiểm. Nó vội vàng né qua bên cạnh.
Đường Nham không để cho nó có cơ hội chạy thoát, quất tiếp hai roi nữa.
“Đừng…Đừng đánh nữa.”
Giọng nói sắc nhọn của quái kiểm rạch qua không trung, rốt cuộc trong mắt xuất hiện chút sợ hãi. Nếu không cầu xin nữa thì nó sẽ hồn phi phách tán.
“Muốn để ta dừng tay rất đơn giản, ngoan ngoãn nghe lời là được. Hơn nữa, ta rất thích ánh mắt bây giờ của ngươi. Sau này nhìn ta nên dịu dàng chút vẫn hơn âm âm u u dọa người nhiều.” Đường Nham khoanh hai tay trước ngực, vui tươi hớn hở nói.
“Ta nghe lời ngươi, ta nghe lời ngươi. Ngươi đừng đánh nữa.” Quái kiểm sắp khóc tới ngất xỉu. Hồn phách của nó không hoàn chỉnh, cũng chỉ có một cái đầu lâu này. Vốn lúc trước tự đùa tự vui rất tốt nhưng từ khi người đàn ông này xông vào địa bàn của mình thì thế giới lập tức xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mình cũng trở thành tù nhân mặc người bắt nạt, càng xui xẻo hơn là người này đúng là không phải người tốt, vừa ra tay đã tâm địa sắt đá muốn người ta chết còn không dễ chịu.
Quả thực không thể thê thảm hơn nữa.
Chương 98: Lẻn vào biệt thự
“Ngoan ngoãn rồi đúng không? Được rồi, nói thử xem ngươi có kỹ năng gì đi.” Đường Nham hỏi với ý vị sâu xa.
“Ta…Ta không biết.” Quái kiểm cũng không muốn nói cho anh biết. Nếu người đàn ông này biết tất cả lá bài tẩy của mình thì sau này sao có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
“Vậy à?” Đường Nham nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ rồi vung roi da trong tay lên lần nữa.
Roi dài rơi xuống, khuôn mặt vốn kinh khủng dữ tợn lại xuất hiện thêm một vết thương.
“Ta…Ta nhớ ra rồi, ta có thể di chuyển trong chớp mắt giữa các không gian, còn có thể che giấu hơi thở.” Sau khi bị đánh thêm một roi, quái kiểm không dám qua loa nữa, tranh thủ nói hai chuyện mình am hiểu ra.
“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng phải ít chịu đòn chút à. Tay ông đây đau quá.” Đường Nham tức giận, bất mãn nói.
Quái kiểm khóc không ra nước mắt, trong lòng điên cuồng hét lên rằng trách ta.
“Được rồi, vậy chúng ta ký kết khế ước trước đi. Ngươi thề từ nay về sau chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, thành thành thật thật nghe theo sự sắp xếp của ta. Hôm nay việc dạy dỗ tới đây là kết thúc. Nếu không nghe lời chắc chắn ra sẽ không hạ thủ lưu tình.” Đường Nham khẽ lắc roi da trong tay, sắc mặt ôn hòa mang theo nụ cười thản nhiên nhưng lời nói ra lại lạnh tới dọa người.
Chuyện cho tới bây giờ quái kiểm đã không còn gì để nói rồi. Dù sao vốn nó cũng không có tư cách bàn điều kiện, chỉ có thể lựa chọn đồng ý hay không.
Dù chỉ là một món hàng, nó cũng không mong cứ tiêu tán như thế cho nên nó chần chừ hồi lâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý với điều kiện của Đường Nham, ngoan ngoãn ký khế ước với anh.
“Được, bây giờ ngươi đã là một trong những nô lệ quỷ của ta. Nếu gặp phải chiến đấu thì nhất định phải đi lên giúp đỡ. Nhớ, đừng quá quang minh chính đại. Chúng ta chỉ cần tiết kiệm sức, tĩnh tâm len lén giải quyết kẻ địch là được rồi.” Đường Nham nói đầy nghiêm túc.
“Ừ.” Quái kiểm khẽ trả lời một câu,
“Ta nhớ vừa nãy mới dạy ngươi nên gọi ta như thế nào. Nếu ngươi lại phạm sai lầm thì roi da nhỏ của ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Đường Nham lạnh mặt nói.
“Vâng, chủ nhân.” Quái kiểm khựng lại vài giây rồi mới nói đầy cung kính.
“Vậy mới đúng chứ. Như thế này sớm thì không phải hai ta tiết kiệm được chút sức rồi à.” Đường Nham nói.
Thời gian sau, Đường Nham lại dạy quái kiểm vài cách, ví dụ như làm thế nào để thần không biết quỷ không hay mà tiếp cận đối thủ. Ví dụ như làm thế nào để ra chiêu đánh lén, tốt nhất là ra tay vào chỗ kín, quả thực là không thể vô sỉ hơn được nữa.
Khiến quái kiểm nghe mà đầu đầy vạch đen, hơi thấy may mà mình cuối cùng đã đồng ý ký kết khế ước với anh, nếu không không biết anh còn bao nhiêu cách để hành hạ mình nữa.
Sắp xếp ổn thỏa tất cả xong, Đường Nham dẫn đám nô lệ quỷ nhà mình trùng trùng điệp điệp đi theo chỉ dẫn của Tiếu Vi Vi tới tòa biệt thự bất thường kia.
Quả nhiên là ngoại thành, cách trung tâm thành phố rất xa. Xe taxi đi trên đường hồi lâu mới tới. Sư phụ lái xe còn châm chọc xe này đúng là quá không dùng được.
Kết quả là Đường Nham bỗng có suy nghĩ có nên mua xe không, ra ngoài làm việc cũng dễ hơn chút. HƠn nữa bây giừo mình cũng có tiền gửi ngân hàng rồi, dù mua một chiếc xe cũng không tốn bao nhiêu. Suy nghĩ này nảy ra rồi lớn lên trong đầu, hồi lâu không thể xua đi.
Thôi, chờ làm xong chuyện này về sẽ tới chỗ bán xe xem tình hình một chút. Đường Nham lặng lẽ quyết định ý định dưới đáy lòng, nếu không phí thuê xe cũng rất đắt.
Sư phụ lái xe gọi anh vài câu anh mới phản ứng được, vội vàng trả tiền rồi xuống xe.
Chỗ này quá mức hoang vắng. Hai bên đường đều là cây cối thô to cao bằng một người, xếp chằng chịt thành mấy hàng, xung quanh tối đen một khoảng, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng côn trùng bay phát ra tiếng kêu vù vù và tiếng ếch hết đợt này tới đợt khác.
Trong rừng cây rậm rạp, tòa biệt thự tản ra ánh sáng chói mắt khác thường.
Đường Nham men theo ánh đèn đi theo con đường nhỏ về phía cửa biệt thự.
Đường núi cong cong vẹo vẹo, Đường Nham đi hồi lâu tới mức sắp không kiên trì được thì rốt cuộc tầm mắt mới thấy cổng biệt thự.
Anh thả Tiếu Vi Vi từ trong bình sứ ra trước tiên, khẽ ra lệnh: “Cô đi vào trong kiểm tra xem thử có bao nhiêu người, tiện thể tìm xem có đường tắt đi vào không. Nhớ đi nhanh về nhanh. Nếu dám trốn một mình, dù chạy tới chân trời góc biển tôi cũng nhất định bắt cô vào tay, để cô nếm thử hình phạt tàn khốc nhất thế gian này, nghe hiểu chưa?”
“Tôi biết rồi.” Tiếu Vi Vi bị ánh mắt anh đâm tới mức trong lòng nhảy dựng, giọng cũng mang theo chút run rẩy.
Sau đó cô ta bay một mình giữa không trung, chui vào trong biệt thự.
Hồi lâu sau bóng dáng cô ta mới nhẹ nhàng quay về, rất cung kính mà nói với Đường Nham.
“Hôm nay người đó không có ở nhà. Trong nhà chỉ có ba bốn vệ sỹ và một bảo mẫu. Tôi đã mở cửa thoát hiểm ra, các anh có thể len lén đi vào, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.”
“Sặc, không tệ.” Đường Nham khen ngợi cô ta một câu, vui vẻ chui ra từ trong đống cỏ.
Quả nhiên, theo sự chỉ dẫn của Tiếu Vi Vi, Đường Nham tìm thấy một lối vào. Anh mở chốt cửa thoát hiểm đơn giản ở tường bên trái, sau đó len lén lẩn vào biệt thự.
Lúc này mấy vệ sỹ đang đánh bài trong phòng trực, hoàn toàn không biết chuyện có người lạ bỗng nhiên xâm nhập vào địa bàn của mình.
Chuyện này mang tới thuận lợi rất lớn cho hành động của Đường Nham. Hai người đi qua đại sảnh trang hoàng nguy nga lộng lẫy xa hoa đi thẳng tới phòng ngầm dưới đất.
Đường Nham dùng sức mạnh làm hỏng khóa trên đó xong, lách mình bước vào, đóng kín cửa lần nữa đề đề phòng nhỡ may bị vệ sỹ phát hiện thấy cửa phòng mở thì không dễ làm gì rồi.
Vừa vào, một mùi ẩm ướt đã đập vào mặt, trời tối đen như mực. Đường Nham lấy điện thoại ra mở đèn pin, sau đó giẫm lên bậc thang bước từng bước một xuống.
Đi thẳng tới cuối cùng, Tiếu Vi Vi bật công tắc hầm ngầm ra, cảnh tượng bên trong lập tức xuất hiện trước mặt Đường Nham.
Khắp nơi trong phòng đặt đầy dụng cụ tra tấn có tạo hình kỳ lạ và các đồ chơi tình thú như là roi da, nến, dây thừng…Trên tường treo rất nhiều ảnh, có khuôn mặt gái đẹp xinh xắn, cũng có thi thể nữ tử trạng thê thảm. Ảnh Tô Thiên thình lình xuất hiện trong đó.
Đương nhiên, tất cả chuyện này không phải là điều thu hút Đường Nham nhất. Điều khiến anh khiếp sợ là trên giường lớn cách đó không xa có một người phụ nữ nằm yên không nhúc nhích, hiển nhiên đã không còn hơi thở.
Toàn thân cô ta trần trụi, không mặc quần áo, hai tay bị người ta còng lên đầu giường, nửa người trên có đủ loại vết thương. Ngay cả làn da cũng không còn nguyên vẹn. Trên nền đất ở mép giường sát vách tường toàn là vết máu bắn tung tóe, có thể nghĩ là biết tình hình khi chết của cô ta thê thảm cỡ nào.
“Lại…Lại có thêm người.” Tiếu Vi Vi bị dọa tới mức cứng đờ tại chỗ. Cô ta không kiềm được mà nhớ lại tất cả chuyện đau khổ trước lúc mình chết. Chuyện này như cơn ác mộng ngấm sâu vào đầu cô ta. Những nỗi đau kia khiến cô ta không thể quên đi được.
Chương 99: Bị vây khốn
Nhất thời, ý lạnh nổi lên bốn phía trong lòng Đường Nham. Chủ nhân của căn hầm ngầm này đúng là đồ biến thái như lời Tiếu Vi Vi nói.
“Chuyện này…Đây là ảnh chụp lúc tôi đi dạo phố và đi học.” Tô Thiên đi tới vách tường nơi treo đầy ảnh chụp, xem nội dung trên đó, run rẩy mà nói.
Cô vừa nghĩ tới chuyện lúc đó có một người đàn ông xa lạ vẫn luôn đi cạnh mình, theo dõi nhất cử nhất động của mình rồi chụp ảnh, trốn trong chỗ âm u cười khẩy đã cảm thấy trong lòng dâng lên từng tầng từng tầng ý lạnh.
“Bây giờ xem ra người đàn ông này dù không phải là hung thủ giết chết cô cũng hoàn toàn có liên quan rất lớn tới cái chết của cô. Ngoài ba người các cô ra, không biết anh ta đã làm hại bao nhiêu cô gáitrẻ tuổi. Vốn tuổi tác đang vào thời kỳ đẹp nhất giống nhau lại chết ở đây, thật là đồ súc sinh.” Đường Nham cắn răng nghiến lợi nói.
“Đúng, anh nói không sai. Tôi chính là một tên súc sinh.” Giọng nói âm trầm bỗng vang lên trong hầm ngầm tối tăm như rắn độc đang chờ con mồi phát ra tiếng phì phì khiến lòng người ta run lên.
Đường Nham vội vàng ngoảnh lại nhìn thì mới phát hiện không biết có một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở cửa ra vào của hầm ngầm từ lúc nào.
Người kia thấy Đường Nham nhìn mình chằm chằm thì bước từ trong bóng tối ra.
Ngũ quan của người đàn ông dịu dàng, đeo trên mặt nụ cười thản nhiên, khí chất thanh nhã, ăn mặc cẩn thận như một anh trai cả tri tâm tri kỷ, tuyệt đối có thể đánh vào lòng chỉ biết nhìn mặt của con gái.
Hừ, thảo nào có thể lừa gạt được nhiều gái đẹp như vậy, trên tường có tới hơn mười tấm. Đường Nham hừ lạnh một tiếng, thầm nói trong lòng, ánh mắt nhìn về phía anh ta không kiềm được mà mang theo chút sát ý.
“Anh là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà tôi?” Người đàn ông dịu dàng hỏi, giọng điệu không nhanh không chậm, không chút nào sinh ra tức giận vì có người không quen biết vạch trần bí mật của mình.
“Tôi là ai anh không cần phải quan tâm. Tôi chỉ cần biết rằng anh là một tên súc sinh là được rồi. Về phần tại sao tôi xuất hiện ở đây thì đương nheien là vì để tìm chứng cứ, vạch trần cái thứ mặt người dạ thú như anh, báo thù cho những cô bé đã chết đi.” Đường Nham lạnh lùng nói.
“Ha ha, đúng là oai phong lẫm liệt, đúng là oai phong lẫm liệt. Ngay cả tôi nghe cũng không kiềm được mà muốn khen ngợi anh. Mấy con khốn kia chẳng qua chỉ là vừa ý cái túi da và gia sản lớn của tôi mà thôi. Nếu không sao họ có thể ngoan ngoãn đi cùng tôi tới đây. Tất cả đều là chết chưa đền hết tội. Thật không biết rốt cuộc vì sao anh muốn nói chuyện thay cho họ.” Trên khuôn mặt người đàn ông vẫn duy trì nụ cười mỉm dịu dàng lễ độ.
“Cả vú lấp miệng em, đừng kiếm cớ cho sự điên khùng của anh. Tôi không ham muốn tiền tài của anh, sao anh ra tay với tôi?” Tô Thiên nổi giận đùng đùng nói.
“À, cô…cô là sinh viên đại học đã chết rồi kia đúng không? Oa, bây giờ là hồn phách à? Đạo trưởng nói không sai, quả nhiên trên đời này có sự tồn tại của quỷ hồn.” Lúc tầm mắt của người đàn ông rơi trên người Tô Thiên thì rốt cuộc vẻ mặt xảy ra thay đổi.
“Nói, tôi với anh không thù không oán, sao lại phải hại chết tôi?” Tô Thiên chất vấn.
“À, chuyện này đúng là ngoài ý muốn. Cô phải tin tôi, tôi cũng không cố ý muốn giết chết cô. Có điều lúc tôi bảo người ra tay với cô thì họ không có chừng mực, sử dụng thuốc mê quá liều với cô cho nên cô mới chết. Về chuyện này tôi đúng là đau lòng đấy. Vì thế tôi còn đặc biệt để người kia tuẫn táng theo. Cô muốn trách thì trách họ đi.” Thái độ của người đàn ông cao cao như thể chuyện không liên quan tới mình.
“Bất kể là tôi bị ai hại chết thì anh cũng không thể phủi sạch quan hệ. Nhân quả tuần hoàn, kẻ ác cuối cùng có ác báo. Hôm nay tôi phải giết cái tên mặt người dạ thú anh.” Sắc mặt Tô Thiên u ám, vẫy tay phải, một luồng sương mù màu đen xuất hiện trong không trung, bay thẳng về phía người đàn ông kia.
Dù vào khoảnh khắc này, ý cười lờ mờ trên mặt người đàn ông kia cũng không hề tan đi. Anh ta không trốn không tránh, bình tĩnh đứng tại chỗ như thể không để ý tới nguy hiểm đang tới gần.
Sự thực chứng minh thái độ thấy biến không sợ hãi của anh ta là có nguyên nhân. Luồn khí đen kia tiếp xúc với có thể anh ta thì một cái lồng tỏa ánh sáng vàng lờ mờ chợt lóe lên, nhanh chóng cắn nuốt khí đen không còn một mảnh.
“Chút thủ đoạn đó đã muốn đối phó tôi, dường như tôi bị người ta xem thường rồi.” Người đàn ông từ từ nói.
Tô Thiên nhìn về phía ánh mắt nghiêm túc của anh ta, Tuy trước khi đến đã từng nghe Tiếu Vi Vi nói trên người người đàn ông này có ánh sáng màu vàng thần bí bảo vệ nhưng cô cũng không để ý nhiều. Bây giờ tận mắt thấy, đích thân thử nghiệm mới biết được cái lồng ánh sáng màu vàng này đúng là hơi khó giải quyết.
“Anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi. Dù sao hôm nay tôi chắc chắn sẽ khiến anh đền tội vì những người phụ nữ này.” Đường Nham trầm giọng nói.
“Vậy à? Vậy anh thử chút xem.” Người đàn ông thản nhiên nói, giọng điệu không chút lên xuống khiến người ta không cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của anh ta chút nào.
Đường Nham nhìn thẳng vào anh ta, sau đó vươn tay lấy roi da nhỏ từ trong ngực ra, khẽ vung một cái. Roi da gào thét thẳng về phía người đàn ông.
“Bốp.”
Roi hơi đánh vào sàn nhà lạnh như băng, còn người đàn ông đã di chuyển thân hình tránh qua một bên, tìm tới vị trí cạnh cửa sau đó lộ ra một nụ cười mỉm ý vị sâu xa với đám Đường Nham rồi xoay người nhanh chóng lách ra khỏi cửa, đóng chặt cửa lại thật mạnh.
“Nguy rồi.” Sắc mặt Đường Nham thay đổi lớn, vội vàng vọt lên, ra sức kéo cửa phòng nhưng làm thế nào cũng không mở được.
“Các người ngoan ngoãn ở bên trong một chút, nếm thử mùi vị trong địa ngục đi.” Ngoài cửa truyền tới giọng nói dịu dàng nhưng lộ ra chút ý lạnh lờ mờ của người đàn ông.
“Lần này thảm rồi, chúng ta bị nhốt trong đây rồi.” Đường Nham xoay người, vẻ mặt khó coi nói với Tô Thiên và Mạnh Mộng.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi cũng không muốn chết ở đây. Các anh nhanh nghĩ cách đi, hu hu, tôi thật sự đáng thương.” Vẻ mặt Tiếu Vi Vi khó coi, ngồi thụp xuống đất cao giọng khóc lớn.
“Khóc cái gì mà khóc? Cô ngốc à? Chúng ta đều là quỷ hồn, chỉ một bức tường có thể vây khốn cô hả?” Tô Thiên lạnh lùng quát lớn.
Cô vừa nói thế, Tiếu Vi Vi cũng không dám khóc nữa, giọng từ từ nhỏ lại.
“Thế này đi, tôi và Mạnh Mộng ra ngoài trước, chờ dọn dẹp tên cầm thú kia xong thì vào cứu anh.” Tô Thiên nói với Đường Nham.
“Được, chỉ có cách này thôi. Các cô cũng phải cẩn thận một chút, vừa ra ngoài là tranh thủ thời gian tìm cơ hội mở cửa phòng.” Đường Nham dặn dò.
Hai con quỷ khẽ gật đầu, sau đó đi tới cạnh tường, vươn tay kề lên, định xuyên tường mà ra. Chuyện này họ làm rất nhiều lần đều có thể thoải mái hoàn thành nhưng kết quả lần này lại vượt quá dự liệu của họ. Tay các cô vừa tiếp xúc tới tường thì trên đó đã hiện ra một tầng ánh sáng vàng mờ mờ, hất ngược tay lại.
Tô Thiên nhìn chằm chằm vết thương bị ánh sáng vàng gây ra trên tay, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
“Chuyện này…Chuyện này…Trên tường cũng đã bị động tay chân.”
“Tôi đi thử chỗ khác xem.” Mạnh Mộng dứt lời, xoay người đi về phía bức tường khác, kết quả vẫn giống như thế, tay cô ta cũng bị hất ngược lại.
Chương 100: Ảo cảnh mị ảnh
Sắc mặt mạnh Mộng thay đổi rất lớn, cô ta cắn răng, lập tức thay đổi đi tới một bức tường, chuẩn bị thử một lần nữa.
“Không cần thử, căn phòng này nhất định đã bị động tay vào, nếu không người đàn ông kia đã không sợ hãi đến như vậy.” Đường Nham săc mặt ảm đạm nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ, chúng ta ngoan ngoãn ở đây chờ chết sao?” Tô Thiên sốt ruột.
“Nếu như tôi đoán không sai, phòng này chắc chắn có bày trận pháp, không chừng ngay lập tức sẽ gặp phải sát chiêu, nếu chúng ta muốn từ nơi này đi ra ngoài, nhất định phải nhanh tìm được vị trí mắt trận.” Đường Nham nhìn quanh bốn phía với sắc mặt có chút khó coi.
“Vậy thì chuyện này chúng ta không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính anh.” Tô Thiên khoát tay áo nói rằng, cái loại trận pháp này đến một chữ cô cũng không biết.
Đường Nham nhìn về phía bức tường đối diện, không biết nên bắt đầu từ vị trí nào, quên đi, trước hết thử một lần xem sao, anh phất tay, quăng một roi xuống.
“Vút vút.”
Roi với một lực mạnh đánh tới, kết quả chỉ sau một giây đã dội ngược trở lại, hơn nữa lực đạo vô cùng mạnh mẽ, gần như gấp hai lực đạo mà anh đã dùng, cơ thể Đường Nham không chịu nổi lực đạo mạnh mẽ này, cả người lảo đảo ngã lăn quay trên mặt đất.
“Anh không sao chứ?” Tô Thiên vội vàng bước tới đỡ anh dậy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Không có việc gì, trận pháp này cực kỳ lợi hại, có thể tăng gấp hai lần lực đạo công kích của mình, xem ra con đường liều mạng này không đi không được.” Đường Nham xoa xoa cái mông đau nhức, thở dài nói rằng.
“Còn những con đường khác.” Tô Thiên hỏi.
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Đường Nham nghiêm túc nói.
Tô Thiên hoàn toàn hết chỗ nói rồi, không nghĩ ra cô ta vàng thật không sợ lửa đến như vậy a.
“Chúng tôi không biết một chút gì về trận pháp, căn bản cũng không biết bắt đầu từ đâu, hay đợi một lát nữa, xem ở đây có thay đổi gì không rồi hãy tính toán tiếp.” Đường Nham nói rồi tìm một cái ghế ngồi xuống.
Không đợi anh kịp nghỉ ngơi, trần nhà trên đầu đột nhiên có thay đổi, tường thành tối tăm biến hóa thành một đám mây đen, nhẹ nhàng thoáng qua, lại bắt đầu rơi xuống hoa tuyết.
“Chà, trong phòng này sao lại có tuyết rơi a.” Mạnh Mộng vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Cái này còn phải nói sao, nhất định là trận pháp kia tạo ra.” Đường Nham khoanh tay nói rằng, hôm nay anh chỉ mặt một chiếc áo ngắn tay, nhiệt độ của nơi này thật sự là quá thấp, làm anh lạnh đến phát run.
Tô Thiên vung tay lên, giữa không trung lập tức xuất hiện xương mù màu đen tạo thành một kết giới, ngăn không cho hoa tuyết bay ra ngoài.
Những bông hoa tuyết lấp lánh trên bầu trời, nhẹ nhàng rơi xuống từng mảnh, nếu không bị mắc kẹt ở đây, thì có thể thưởng thức một chút cảnh đẹp của tuyết rơi.
“Tôi đi đây, sao nhiệt độ lại giảm xuống nhanh như vậy?” Đường Nham xoa xoa tay đi tới, trên người lạnh như một tảng băng, ở đây ngoài anh ra còn lại đều là hồn ma, đối với sự thay đổi của nhiệt độ họ đều không có cảm giác, vì vậy chỉ có một mình anh là chịu ảnh hưởng.
Mà những hoa tuyết lấp lánh rơi xuống lập tức biến thành những lưỡi đao sắt bén, rạch ra một lỗ hỏng trên màn đen.
Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua bức màn ánh sáng, giống như muốn hướng về phía bọn họ.
“Vậy phải làm sao bây giờ a, không nghĩ ra được biện pháp, chúng ta đều sẽ chết, kết giới này chắc chắn chống đỡ không được bao lâu nữa.” Tiểu Vi Vi nhìn trên trời đầy những lưỡi đao tuyết đang phóng xuống, trong lòng không khỏi phát ra từng cơn ớn lạnh.
Tô Thiên trực tiếp xuất chiêu, tập trung ma lực trong cơ thể, sửa chữa vết rách trên kết giới, sau vài lần kiên trì không thành công cô lập tức bị rơi xuống, trong lúc tuyệt vọng, không còn cách nào khác cô chỉ có thể không ngừng truyền ma khí lên trên.
Cứ như vậy, cho đến khi đám mây đen trên đầu biến mất, lúc đó tuyết mới dừng rơi, Tô Thiên cũng thu lại kết giới, mà sức mạnh của cô cũng bị tiêu hao hơn phân nửa.
Hoa tuyết biến mất theo mây đen, chậm rãi bay hơi, dường như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Mọi người chưa kịp hít thở một hơi thì tai bạn thứ hai đã xảy ra, căn phòng nhanh chóng trở nên tối sầm, sau lại mấy giây mới từ từ sáng lên, nhưng cảnh tượng trước mắt rất khác so với cách đấy không lâu.
Xung quanh là một vùng đất đen bao la rộng lớn, cách đó không xa có một ngọn núi lửa đang hoạt động hừng hực, ,bầu không khí đầy u ám áp lực, có cảm giác mấy phần giống như địa ngục.
“Lại là nơi quái quỷ gì đây?” Tiểu Vi Vi từ dưới đất đứng lên, nhìn hết thảy xung quanh rồi quanh rồi nghi ngờ hỏi.
“Có thể, là ảo giác, không có chút dấu hiệu xảy ra chuyện gì, mọi người chú ý giữ vững tâm trí, nghìn lần cũng đừng để bị mê hoặc.” Đường Nham nhắc nhở.
Kết quả anh vừa nói xong, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, ai, nhắc tào tháo là tào tháo đến rồi, ảo cảnh thật lợi hại a, thay đổi địa điểm quả thực quá dễ a.
Đường Nham xoay người muốn cùng tô Thiên chửi vài câu, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình đã sớm không còn một bóng người.
Cầm một cây cỏ lớn, với laoij tình huống đặt biệt này, thì không thể cùng nhau đối mặt sao, mỗi lần đều biến mất một người, Đường Nham im lặng không nói nên lời, thế nhưng mặt dù nói như vậy, anh vẫn ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.
Ngay sau đó, mảnh đất rộng lớn biến thành một mảng gạch lát sàn nhà nền màu trắng ngọc bích, trên đó đặt một chiếc giường lớn bằng tơ lụa, ánh mắt Đường Nham trở nên gắt gao từ khi sàn nhà xuất hiện, không phải anh chưa nhìn thấy qua sàn nhà lớn lại đẹp bao giờ, mà là bởi vì hình dáng người đang nằm trên giường kia.
Vẻ ngoài tươi trẻ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lại là Lưu Tiểu Nhiên người vừa mới gặp trong bữa tối, cô ấy đang mạc một bộ đồ lót ren gợi cảm, chỉ có những phần quan trọng được che lại bởi mảnh vải mỏng, còn lại là làn trắng như tuyết được để lộ ra bên ngoài, cảnh tượng này còn phải nói mê người đến mức nào.
Lưu Tiểu Nhiên đối với Đường Nham mà nói quả thực có lực hấp dẫn chết người.
Lưu Tiểu Nhiên cố ý ở trên giường bày ra tư thế vén xiêm áo lên, nhẹ nhàng liếm môi, vươn bàn tay thon dài mảnh mai ngoắc ngón tay về phía Đường Nham, hơi có chút hứng thú.
Vẻ ngoài thuần khiết cùng với tư thế gợi cảm, đối với một người đàn ông mà nói thì sức quyến rũ tất nhiên là không cần nói, đúng không, Đường Nham mở to mắt rướn người về phía trước, hoàn toàn bỏ qua hoàn cảnh nguy hiểm mà mình đang gặp phải, trong lòng cũng như trước mặt cũng chỉ có cô gái nhỏ nũng nịu kia.
Nhìn thấy trong mắt đường Nham đầy vẻ mê ly, nụ cười của Lưu Tiểu Nhiên càng sâu hơn, thậm chí còn từ trên giường bò xuống, chủ động mời anh đến.
Đường Nham chậm rãi bước tới trước mặt cô, khóe miệng cong lên, hung hắng vung roi da trong tay đánh tới.
“A”
Lưu Tiểu Nhiên lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, nằm mơ cô cũng không ngờ Đường Nham sẽ ra tay với chính cô.
“Anh, anh!” Lưu Tiểu Nhiên đưa tay chỉ Đường Nham, khuôn mặt dữ tợn đến vặn vẹo, đâu còn nửa phần hình dáng rung động dịu dàng khi trước.
“Hừ, loại như cô cũng muốn giả mạo là nha đầu của tôi sao, Tiểu Nhiên thường ngày là ăn mặc dịu dàng ngoan ngoãn nhất, nào có phong phanh như cô vậy, giả thần giả quỷ dù sao cũng phải giống một chút chứ.” Đường Nham vui vẻ cười châm biếm, roi trong tay lần nữa quất tới.
Ánh sáng màu xanh thụ linh tỏa ra chỉ là ngụy trang. Tô Thiên và Mạnh Mộng né tránh, nó vội vàng chạy trốn về hướng khác.
Nhưng lần này vẫn không thành công.
Vì một cây roi da màu đỏ đã quấn quanh thân thể nó, cố định nó chặt chẽ lại.
“Tô Thiên, đốt cháy nó đi. Thứ này mà để lại thì đúng là một tai họa.” Đường Nham vội vàng dặn dò.
Tô Thiên khẽ gật đầu, hai tay kết ấn, triệu hồi quỷ hỏa, bao vây ánh sáng màu xanh lục lại để đốt.
“Không, đừng mà.”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ trong ngọn lửa. Thụ linh kia chỉ nói một câu đã bị ngọn lửa cháy bừng bừng cắn nuốt.
Không bao lâu sau, ánh lửa tắt đi, một luồng xanh biếc nhẹ nhàng rơi xuống đất từ trên không trung.
Đường Nham thu hồi Xích Viêm, tò mò đi tới thì thấy một thứ gì đó màu xanh lục đang lơ lửng nằm yên lặng trong bụi cỏ.
“Đây là thứ gì?” Tô Thiên cũng kề lại, tò mò hỏi.
“Không biết nữa.” Đường Nham cũng rất lấy làm lạ. Anh tưởng ánh sáng màu xanh lục này bị đốt cháy xong sẽ hóa thành sương mù tiêu tán trong không khí, không ngờ cuối cùng vậy mà lại biến thành thứ này.
Đường Nham ngồi xổm xuống, quan sát thứ đó hồi lâu, phát hiện ra khí tức của nó tinh khiết, không hề giống vật âm hối. Lúc này anh mới lớn gan hơn chút, vươn tay cầm nó lên.
Nó ào tay thì tản ra vảm giác mát rượi, xanh biếc một màu, không có chút tạp chất nào như thể là phỉ thúy ngọc thạch hảo hạng.
“Đẹp quá. Cảm thấy giống như đá quý vậy.” Mạnh Mộng vui mừng nói.
“Rốt cuộc là thứ gì? Bây giờ tôi cũng không rõ lắm, Có điều thoạt nhìn không giống vật âm tà. Được rồi, bây giờ đã không còn trở ngại gì, các cô có thể yên tâm hấp thu sức mạnh.” Đường Nham ra lệnh với hai nô lệ của mình.
Tô Thiên và Mạnh Mộng cùng đáp lại một tiếng, lúc này mới xoay người quay lại bãi tha ma, bắt đầu hấp thu sức mạnh từ những khí thể lộn xộn như cách lúc trước.
Đường Nham thì chơi miếng đá thủy tinh kia một lúc rồi đặt nó vào trong túi, chờ về lật Phong Thủy Chân Kinh xem trong đó có ghi chép gì về thứ này không.
Thần kinh căng thẳng thả lỏng anh mới cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể mình. Vừa rồi lúc té hơi nặng, đầu gối và tay đều xuất hiện vết bầm đen.
Mẹ nó, đúng là xui xẻo. Đường Nham đặt mông ngồi xuống đất, xoa đầu gối của mình, khẽ lẩm bẩm.
Anh nhìn Tô Thiên và Mạnh Mộng đang hấp thu sức mạnh một lúc, bỗng cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì, quên cái gì mất rồi. Đường Nham thò tay gãi đầu, suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Đúng rồi, Ứng Phong anh ta còn dang nằm nửa chết nửa sống trong bình sứ.
Đường Nham vội vàng lấy cái bình nhỏ từ trong ngực ra, thả Ứng Phong ra ngoài. Cái ông chú xui xẻo này vừa ra trận đã nằm thẳng cẳng trên đất.
“Ứng Phong, Ứng Phong, anh sao rồi?” Đường Nham bước tới cạnh anh ta, luôn miệng hỏi.
“Ừm, thật là khó chịu. Tôi cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang biến mất từng chút một.” Ứng Phong yếu ớt mệt mỏi trả lời.
“Ặc, anh đừng vội, anh chờ chút đã.”
Đường Nham an ủi một câu, sau đó đứng lên, kêu Tô Thiên: “Yêu tinh nhỏ, cô tới đây một chút.”
Tô Thiên hấp thu khí thể nồng đậm trước mặt xong, xoay người bay tới.
“Sao thế?”
“À, vết thương của Ứng Phong rất nặng, vốn hông thể tự giúp mình bổ sung sức mạnh. Thế này đi, cô tinh luyện khí thể trong cơ thể rồi chuyển sang cho anh ta.” Đường Nham giải thích.
Tô Thiên cúi xuống nhìn thoáng qua Ứng Phong nửa chết nửa sống dưới chân, hàng mày thanh tú cau chặt lại với nhau, sau đó khẽ gật đầu, điều động sức mạnh trong cơ thể, chuyển chúng qua cho Ứng Phong.
Sức mạnh nồng đậm tràn vào cơ thể anh ta, vết thương trước ngực cũng nhanh chóng liền lại. Không bao lâu sau, hồn phách Ứng Phong đã khôi phục hơn một nửa.
“Ừm, cảm ơn, tốt hơn nhiều rồi.” Ứng Phong ngồi dậy từ trên đất, hoạt động cánh tay một chút, chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Vậy anh tự qua hấp thu sức mạnh, tăng cường thực lực, lần sau sẽ không trúng chiêu dễ dàng như thế nữa.” Đường Nham nói.
Mãi tới ba giờ sáng, đám Tô Thiên mới hấp thu sạch sẽ khí thể trong bãi tha ma.
Cảm giác bị đè nén trong không khí lập tức tan biến. Trong nghĩa địa cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Đường Nham nhìn vài nấm mộ gồ lên trên đất, gật đầu đầy hài lòng, vung tay lên dẫn ba nô lệ quỷ quay lại thôn.
Lúc anh về tới nhà cụ Trương, hai cụ vẫn chưa ngủ mà đốt nến ngồi trong nhà chính. Vì thức đêm mà họ hơi có vẻ uể oải tinh thần. Vừa thấy bóng dáng Đường Nham, họ đã lập tức bật dậy từ trên ghế như đánh tiết gà.
“Chàng trai, cậu vậy mà đã trở về. Tình hình sao rồi?” Cụ Trương vội vã hỏi.
“Yên tâm đi, phong thủy phần mộ tổ tiên của các ông đã được cháu sửa lại cho hợp quy tắc rồi. Sau này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. Cháu bảo đảm trong vòng một năm chắc chắn ông có thể ôm cháu trai mập mạp.” Đường Nham vừa cười vừa nói.
“Ai chao ôi, chàng trai, ông già này thực sự cảm ơn cháu.” Ông cụ Trương vừa nghe anh nói thế thì kích động tới sắp khóc, vội vàng nháy mắt với bạn già của mình.
Bà cụ hiểu ý, lấy một phong bao lì xì dày cộm từ trong ngực ra, cười ha ha đưa cho Đường Nham, không cần nói bất cứ điều gì nữa.
Nếu là trước kia chắc chắn Đường Nham sẽ nhận nhưng từ khi làm vài mối buôn bán lớn xong thì tiền gửi ngân hàng của anh đã biến thành một con số rất lớn. Chút tiên lẻ này với anh mà nói thì không đáng kể chút nào. Sở dĩ anh qua giúp đỡ cũng là vì cảm thấy ông cụ Trương quá đáng thương mà thôi, mình làm hết sức là được rồi. Về phần tiền bạc thì không cần thiết phải nhận.
Vì Vậy Đường Nham nhận phong bao lì xì xong thì lại nhét vào tay bà cụ lần nữa,
“Bà nội, bà vẫn nên giữ lại thứ này để cháu trai cả dùng đi.”
“Đây là thứ cậu nên nhận, sao bà có thể thu hồi lại.” Bà cụ nói với vẻ mặt đầy khó xử, mắt không kiềm được mà nhìn về phía bạn già nhà mình.
“Chàng trai, cháu nhận đi. Cháu giúp chúng ta một việc lớn như thế, chút tiền này đúng là không đáng gì.” Ông cụ Trương khuyên nhỉ.
“Thực sự không cần. Cháu cũng không thiếu những thứ này mà chỉ muốn giúp hai người một tay thôi. Nếu ông Trương thực sự muốn cảm ơn cháu thì nhanh tìm cho cháu một cái giường để tôi ngủ một giấc. Ừm, cháu mệt tới nỗi mắt cũng không mở ra được nữa.” Đường Nham dứt lời thì ngáp một cái.
“Trời ạ, xem trí nhớ của bà này. Chàng trai đã bận rộn một đêm, chắc chắn mệt muốn chết rồi. Bà đã thu dọn xong phòng cho cháu, mai đi nghỉ một lát đi.” Bà cụ dứt lời, bước lên mở cánh cửa sương phòng bên trái ra, dẫn Đường Nham vào.
“Được rồi, cháu đi nghỉ ngơi trước đây. Hai cụ cũng đi nghỉ ngơi sớm chút đi, bây giờ đã muộn lắm rồi.” Đường Nham cười đáp lời, sau đó nhanh chóng xoay người vào phòng, đóng cửa rồi khóa trái. Anh sợ nói một lúc nữa thì hai cụ sẽ nhắc tới chuyện tiền bạc.
Chương 97: Đêm trước cuộc chiến ác liệt
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, chờ Đường Nham tỉnh lại từ trong giấc mơ thì mặt trời đã treo cao rồi.
Anh vừa dụi mắt vừa bò dậy từ trên giường. Ngoài cửa sổ viện thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện, không biết ai đang ở đó.
Đẩy cửa ra, Đường Nham liếc mắt một cái là thấy Trương Lương ngồi trên ghế gỗ trong sân, nói tới nước miếng văng tung tóe.
Ông cụ Trương thấy Đường Nham đầu tiên. Ông cụ vội vàng đứng lên từ trên ghế, chào hỏi: “Chàng trai tỉnh rồi. Tối qua ngủ ngon không? Chắc chắn đói bụng rồi. Bạn già, bà mau đi hâm nóng bữa sáng đi.”
“Cảm ơn ông Trương. Cháu ngủ rất ngon.”
“Có thể không ngon à? Không nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi tới từ sáng sớm tinh mơ, chờ mãi tới bây giờ.” Trương Lương giả vờ nói với dáng vẻ không vui.
“Được rồi, cậu chịu khó được chưa?” Đường Nham cạn lời, nói.
“Được rồi, khen ngợi cũng đừng có khen qua quýt như thế. Tôi đã nghe ông Trương nói cậu đã giải quyết hết vấn đề phong thủy nhà họ rồi, lợi hại thật. Sao, sáng nay có thể về chưa?” Trương Lương hỏi.
“Ừ, chờ lát nữa chúng ta sẽ xuất phát. Cảm ơn ông Trương đã chiêu đãi.” Đường Nham vừa cười vừa nói.
“Ôi chao, hẳn là ông nên cảm ơn cháu.” Ông cụ Trương vội vàng nói, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ vô cùng cahan thành.
Mọi người trong sân liếc nhau một cái, ào ào cười lên ha ha.
Nói lời chào tạm biệt với ông Trương xong, Trương Lương lái xe đưa Đường Nham về.
Vừa về tới hẻm Liễu Hòa, Đường Nham đã chạy thẳng tới nhà Lưu Tiểu Nhiên. Hôm trước mới đẩy ngã cô nhóc, mình đã biến mất cả một ngày, thực sự là quá không có trách nhiệm, phải đền bù tổn thất cho người ta một trận thật tốt mới được.
Cửa phòng mở ra, khuôn mặt của Lưu Tiểu Nhiên hiện ra nhưng cô vừa thấy người tới là Đường Nham thì lập tức rụt lại, đóng bịch cửa phòng lại.
Nụ cười Đường Nham vừa bày ra lập tức cứng ngắc trên mặt. Đây là cô nhóc tức giận rồi, ôi, đều trách mình không tốt.
“Tiểu Nhiên, em mở cửa ra cho tôi vào có được không?” Đường Nham bước lên gõ cửa, nói đầy khẩn khoản.
“Hừ, em không muốn nhìn thấy anh.” Trong phòng truyền ra giọng nói cứng rắn của Lưu Tiểu Nhiên.
“Đừng mà, đều trách tôi không tốt. Vốn đã nói là theo em, kết quả vì chuyện khác mà bỏ rơi em, thực sự là cảm thấy mình sai rồi. Em đừng nóng giận được không?” Vẻ mặt Đường Nham đầy đau khổ, nói.
Cửa phòng được mở ra lần nữa, Lưu Tiểu Nhiên đen mặt xuất hiện ở cửa, liếc Đường Nham một cái rồi xoay người đi vào phòng.
Đường Nham vội vàng đi theo, tiện tay đóng kỹ cửa phòng lại lần nữa, chạy chậm đuổi theo Lưu Tiển Nhiên, chặn cô lại,
“Ngoan nào, đều là lỗi của tôi. Em muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được. Tôi thề chắc chắn nghe theo mệnh lệnh của cô nhóc.” Vẻ mặt Đường Nham thành khẩn, nói.
“Cả ngày chỉ biết khua môi múa mép. Tối qua em gọi điện hay gửi tin nhắn anh cũng không trả lời. Rốt cuộc anh bận cái gì?” Lưu Tiểu Nhiên bĩu môi, mất hứng hỏi.
Vốn sáng sớm hôm qua khi tạm biệt, Đường Nham nói hết giờ học sẽ quay về ở cùng với mình, kết quả đến trưa mới nhắn tin nói có việc phải làm. Đi chuyến này là một ngày một đêm không thấy bóng dáng, ngay cả người cũng không liên lạc được. Lưu Tiểu Nhiên vừa tức vừa lo lắng, khó chịu ở trong nhà cả ngày.
Cho nên vừa thấy Đường Nham là cô đã bày ra dáng vẻ này.
Không còn cách nào, Đường Nham đành phải nói chuyện đi xem phong thủy giúp ông cụ Trương một lần, còn miêu tả nỗi đau đớn và tuyệt vọng của hai ông bà về việc phải đối mặt với chuyện không có người thừa kế hương hỏa, quả thực là ki kịch loài người.
Vừa nghe thấy thế, Lưu Tiểu Nhiên bắt đầu nảy sinh lòng thông cảm với hai ông bà, sắc mặt dành cho Đường Nham cũng dịu đi nhiều.
Đường Nham vội vàng nhân cơ hội này tỏ vẻ bợ đỡ săn đón, vừa bóp vai vừa đấm lưng, dỗ cho cô bé nhà mình vui vẻ, khác hẳn với dáng vẻ cao cao tại thượng, chỉ biết sai khiến khi ở bên yêu tinh Tô.
Sau khi chấm dứt việc này, Đường Nham bắt đầu lập kế hoạch định đi lên thăm dò chuyện biệt thự như Tiếu Vi Vi nói. Tô Thiên vẫn canh cánh chuyện này trong lòng cho nên không thể kéo dài nữa.
Sức mạnh của Mạnh Mộng và Tô Thiên đã được tăng cường không ít, bây giờ có thể độc bá một phương rồi. Tới lúc đó nhỡ may xảy ra bất ngờ gì sẽ khá dễ thoát thân, xác suất toàn thân mà lui vô cùng lớn.
Mặt khác, Đường Nham còn chuẩn bị thêm vài lá bùa, đề phòng bất cứ tình huống nào. Ngoài việc dùng roi da thì anh không có khả năng khác, chỉ có thể gửi hy vọng và những lá bùa có sức mạnh phi thường này.
Sau đó anh đặt sự chú ý vào trên người có khuôn mặt kỳ lạ bị giam cầm rất lâu mang tới từ Cao ốc Empire State kia.
Gần đây mọi chuyện xảy ra liên tục, không có thời gian lo lắng chăm sóc huấn luyện vật nhỏ lợi hại này. Bây giờ là trước lúc xảy ra cuộc chiến ác liệt, tài nguyên hiệu quả nào cũng phải lợi dụng mới được. Cho nên anh quyết định khoảng thời gian này phải dạy dỗ nó thật tốt, thu nó lại một cách hoàn mỹ để mình dùng, làm ám khí xuất kỳ bất ý* khi chiến đấu.
*Hành động khi người ta không đề phòng
Anh mở bình sứ đựng quái kiểm ra, một luồng mây đen lập tức chui ra từ trong bình, lơ lửng giữa không trung, huyễn hóa thành một quái kiểm quỷ dị, trừng mắt đầy âm u nhìn Đường Nham.
“Nhớ kỹ, chỉ có thể lộ ra ánh mắt cung kính và sợ hãi trước mặt tôi.” Đường Nham dứt lời thì phất tay, một cây roi đánh về phía quái kiểm kia.
Roi dài gào thét mà qua, tốc độ cực nhanh.
Một roi quất xuống, trên mặt quái kiểm lập tức xuất hiện một vết thương màu đen thật dài. Nó không kiềm được mà hét thảm một tiếng, từ trên không trung co lại vào góc tường, mắt nhìn Đường Nham càng oán hận và độc ác hơn.
Có thể nghĩ là biết nếu bây giờ nó có đủ sức mạnh thì kết cục của Đường Nham sẽ như thế nào.
“Đúng là vật nhỏ không nghe lời.” Đường Nham chậm rãi đi tới, quất một roi không chút khách sáo.
“Á.”
Đau đớn mạnh mẽ truyền tới, tiếng kêu thảo vang lên liên tục từ miệng quái kiểm. Nó vội vàng né qua bên cạnh.
Đường Nham không để cho nó có cơ hội chạy thoát, quất tiếp hai roi nữa.
“Đừng…Đừng đánh nữa.”
Giọng nói sắc nhọn của quái kiểm rạch qua không trung, rốt cuộc trong mắt xuất hiện chút sợ hãi. Nếu không cầu xin nữa thì nó sẽ hồn phi phách tán.
“Muốn để ta dừng tay rất đơn giản, ngoan ngoãn nghe lời là được. Hơn nữa, ta rất thích ánh mắt bây giờ của ngươi. Sau này nhìn ta nên dịu dàng chút vẫn hơn âm âm u u dọa người nhiều.” Đường Nham khoanh hai tay trước ngực, vui tươi hớn hở nói.
“Ta nghe lời ngươi, ta nghe lời ngươi. Ngươi đừng đánh nữa.” Quái kiểm sắp khóc tới ngất xỉu. Hồn phách của nó không hoàn chỉnh, cũng chỉ có một cái đầu lâu này. Vốn lúc trước tự đùa tự vui rất tốt nhưng từ khi người đàn ông này xông vào địa bàn của mình thì thế giới lập tức xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mình cũng trở thành tù nhân mặc người bắt nạt, càng xui xẻo hơn là người này đúng là không phải người tốt, vừa ra tay đã tâm địa sắt đá muốn người ta chết còn không dễ chịu.
Quả thực không thể thê thảm hơn nữa.
Chương 98: Lẻn vào biệt thự
“Ngoan ngoãn rồi đúng không? Được rồi, nói thử xem ngươi có kỹ năng gì đi.” Đường Nham hỏi với ý vị sâu xa.
“Ta…Ta không biết.” Quái kiểm cũng không muốn nói cho anh biết. Nếu người đàn ông này biết tất cả lá bài tẩy của mình thì sau này sao có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
“Vậy à?” Đường Nham nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ rồi vung roi da trong tay lên lần nữa.
Roi dài rơi xuống, khuôn mặt vốn kinh khủng dữ tợn lại xuất hiện thêm một vết thương.
“Ta…Ta nhớ ra rồi, ta có thể di chuyển trong chớp mắt giữa các không gian, còn có thể che giấu hơi thở.” Sau khi bị đánh thêm một roi, quái kiểm không dám qua loa nữa, tranh thủ nói hai chuyện mình am hiểu ra.
“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng phải ít chịu đòn chút à. Tay ông đây đau quá.” Đường Nham tức giận, bất mãn nói.
Quái kiểm khóc không ra nước mắt, trong lòng điên cuồng hét lên rằng trách ta.
“Được rồi, vậy chúng ta ký kết khế ước trước đi. Ngươi thề từ nay về sau chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, thành thành thật thật nghe theo sự sắp xếp của ta. Hôm nay việc dạy dỗ tới đây là kết thúc. Nếu không nghe lời chắc chắn ra sẽ không hạ thủ lưu tình.” Đường Nham khẽ lắc roi da trong tay, sắc mặt ôn hòa mang theo nụ cười thản nhiên nhưng lời nói ra lại lạnh tới dọa người.
Chuyện cho tới bây giờ quái kiểm đã không còn gì để nói rồi. Dù sao vốn nó cũng không có tư cách bàn điều kiện, chỉ có thể lựa chọn đồng ý hay không.
Dù chỉ là một món hàng, nó cũng không mong cứ tiêu tán như thế cho nên nó chần chừ hồi lâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý với điều kiện của Đường Nham, ngoan ngoãn ký khế ước với anh.
“Được, bây giờ ngươi đã là một trong những nô lệ quỷ của ta. Nếu gặp phải chiến đấu thì nhất định phải đi lên giúp đỡ. Nhớ, đừng quá quang minh chính đại. Chúng ta chỉ cần tiết kiệm sức, tĩnh tâm len lén giải quyết kẻ địch là được rồi.” Đường Nham nói đầy nghiêm túc.
“Ừ.” Quái kiểm khẽ trả lời một câu,
“Ta nhớ vừa nãy mới dạy ngươi nên gọi ta như thế nào. Nếu ngươi lại phạm sai lầm thì roi da nhỏ của ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Đường Nham lạnh mặt nói.
“Vâng, chủ nhân.” Quái kiểm khựng lại vài giây rồi mới nói đầy cung kính.
“Vậy mới đúng chứ. Như thế này sớm thì không phải hai ta tiết kiệm được chút sức rồi à.” Đường Nham nói.
Thời gian sau, Đường Nham lại dạy quái kiểm vài cách, ví dụ như làm thế nào để thần không biết quỷ không hay mà tiếp cận đối thủ. Ví dụ như làm thế nào để ra chiêu đánh lén, tốt nhất là ra tay vào chỗ kín, quả thực là không thể vô sỉ hơn được nữa.
Khiến quái kiểm nghe mà đầu đầy vạch đen, hơi thấy may mà mình cuối cùng đã đồng ý ký kết khế ước với anh, nếu không không biết anh còn bao nhiêu cách để hành hạ mình nữa.
Sắp xếp ổn thỏa tất cả xong, Đường Nham dẫn đám nô lệ quỷ nhà mình trùng trùng điệp điệp đi theo chỉ dẫn của Tiếu Vi Vi tới tòa biệt thự bất thường kia.
Quả nhiên là ngoại thành, cách trung tâm thành phố rất xa. Xe taxi đi trên đường hồi lâu mới tới. Sư phụ lái xe còn châm chọc xe này đúng là quá không dùng được.
Kết quả là Đường Nham bỗng có suy nghĩ có nên mua xe không, ra ngoài làm việc cũng dễ hơn chút. HƠn nữa bây giừo mình cũng có tiền gửi ngân hàng rồi, dù mua một chiếc xe cũng không tốn bao nhiêu. Suy nghĩ này nảy ra rồi lớn lên trong đầu, hồi lâu không thể xua đi.
Thôi, chờ làm xong chuyện này về sẽ tới chỗ bán xe xem tình hình một chút. Đường Nham lặng lẽ quyết định ý định dưới đáy lòng, nếu không phí thuê xe cũng rất đắt.
Sư phụ lái xe gọi anh vài câu anh mới phản ứng được, vội vàng trả tiền rồi xuống xe.
Chỗ này quá mức hoang vắng. Hai bên đường đều là cây cối thô to cao bằng một người, xếp chằng chịt thành mấy hàng, xung quanh tối đen một khoảng, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng côn trùng bay phát ra tiếng kêu vù vù và tiếng ếch hết đợt này tới đợt khác.
Trong rừng cây rậm rạp, tòa biệt thự tản ra ánh sáng chói mắt khác thường.
Đường Nham men theo ánh đèn đi theo con đường nhỏ về phía cửa biệt thự.
Đường núi cong cong vẹo vẹo, Đường Nham đi hồi lâu tới mức sắp không kiên trì được thì rốt cuộc tầm mắt mới thấy cổng biệt thự.
Anh thả Tiếu Vi Vi từ trong bình sứ ra trước tiên, khẽ ra lệnh: “Cô đi vào trong kiểm tra xem thử có bao nhiêu người, tiện thể tìm xem có đường tắt đi vào không. Nhớ đi nhanh về nhanh. Nếu dám trốn một mình, dù chạy tới chân trời góc biển tôi cũng nhất định bắt cô vào tay, để cô nếm thử hình phạt tàn khốc nhất thế gian này, nghe hiểu chưa?”
“Tôi biết rồi.” Tiếu Vi Vi bị ánh mắt anh đâm tới mức trong lòng nhảy dựng, giọng cũng mang theo chút run rẩy.
Sau đó cô ta bay một mình giữa không trung, chui vào trong biệt thự.
Hồi lâu sau bóng dáng cô ta mới nhẹ nhàng quay về, rất cung kính mà nói với Đường Nham.
“Hôm nay người đó không có ở nhà. Trong nhà chỉ có ba bốn vệ sỹ và một bảo mẫu. Tôi đã mở cửa thoát hiểm ra, các anh có thể len lén đi vào, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.”
“Sặc, không tệ.” Đường Nham khen ngợi cô ta một câu, vui vẻ chui ra từ trong đống cỏ.
Quả nhiên, theo sự chỉ dẫn của Tiếu Vi Vi, Đường Nham tìm thấy một lối vào. Anh mở chốt cửa thoát hiểm đơn giản ở tường bên trái, sau đó len lén lẩn vào biệt thự.
Lúc này mấy vệ sỹ đang đánh bài trong phòng trực, hoàn toàn không biết chuyện có người lạ bỗng nhiên xâm nhập vào địa bàn của mình.
Chuyện này mang tới thuận lợi rất lớn cho hành động của Đường Nham. Hai người đi qua đại sảnh trang hoàng nguy nga lộng lẫy xa hoa đi thẳng tới phòng ngầm dưới đất.
Đường Nham dùng sức mạnh làm hỏng khóa trên đó xong, lách mình bước vào, đóng kín cửa lần nữa đề đề phòng nhỡ may bị vệ sỹ phát hiện thấy cửa phòng mở thì không dễ làm gì rồi.
Vừa vào, một mùi ẩm ướt đã đập vào mặt, trời tối đen như mực. Đường Nham lấy điện thoại ra mở đèn pin, sau đó giẫm lên bậc thang bước từng bước một xuống.
Đi thẳng tới cuối cùng, Tiếu Vi Vi bật công tắc hầm ngầm ra, cảnh tượng bên trong lập tức xuất hiện trước mặt Đường Nham.
Khắp nơi trong phòng đặt đầy dụng cụ tra tấn có tạo hình kỳ lạ và các đồ chơi tình thú như là roi da, nến, dây thừng…Trên tường treo rất nhiều ảnh, có khuôn mặt gái đẹp xinh xắn, cũng có thi thể nữ tử trạng thê thảm. Ảnh Tô Thiên thình lình xuất hiện trong đó.
Đương nhiên, tất cả chuyện này không phải là điều thu hút Đường Nham nhất. Điều khiến anh khiếp sợ là trên giường lớn cách đó không xa có một người phụ nữ nằm yên không nhúc nhích, hiển nhiên đã không còn hơi thở.
Toàn thân cô ta trần trụi, không mặc quần áo, hai tay bị người ta còng lên đầu giường, nửa người trên có đủ loại vết thương. Ngay cả làn da cũng không còn nguyên vẹn. Trên nền đất ở mép giường sát vách tường toàn là vết máu bắn tung tóe, có thể nghĩ là biết tình hình khi chết của cô ta thê thảm cỡ nào.
“Lại…Lại có thêm người.” Tiếu Vi Vi bị dọa tới mức cứng đờ tại chỗ. Cô ta không kiềm được mà nhớ lại tất cả chuyện đau khổ trước lúc mình chết. Chuyện này như cơn ác mộng ngấm sâu vào đầu cô ta. Những nỗi đau kia khiến cô ta không thể quên đi được.
Chương 99: Bị vây khốn
Nhất thời, ý lạnh nổi lên bốn phía trong lòng Đường Nham. Chủ nhân của căn hầm ngầm này đúng là đồ biến thái như lời Tiếu Vi Vi nói.
“Chuyện này…Đây là ảnh chụp lúc tôi đi dạo phố và đi học.” Tô Thiên đi tới vách tường nơi treo đầy ảnh chụp, xem nội dung trên đó, run rẩy mà nói.
Cô vừa nghĩ tới chuyện lúc đó có một người đàn ông xa lạ vẫn luôn đi cạnh mình, theo dõi nhất cử nhất động của mình rồi chụp ảnh, trốn trong chỗ âm u cười khẩy đã cảm thấy trong lòng dâng lên từng tầng từng tầng ý lạnh.
“Bây giờ xem ra người đàn ông này dù không phải là hung thủ giết chết cô cũng hoàn toàn có liên quan rất lớn tới cái chết của cô. Ngoài ba người các cô ra, không biết anh ta đã làm hại bao nhiêu cô gáitrẻ tuổi. Vốn tuổi tác đang vào thời kỳ đẹp nhất giống nhau lại chết ở đây, thật là đồ súc sinh.” Đường Nham cắn răng nghiến lợi nói.
“Đúng, anh nói không sai. Tôi chính là một tên súc sinh.” Giọng nói âm trầm bỗng vang lên trong hầm ngầm tối tăm như rắn độc đang chờ con mồi phát ra tiếng phì phì khiến lòng người ta run lên.
Đường Nham vội vàng ngoảnh lại nhìn thì mới phát hiện không biết có một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở cửa ra vào của hầm ngầm từ lúc nào.
Người kia thấy Đường Nham nhìn mình chằm chằm thì bước từ trong bóng tối ra.
Ngũ quan của người đàn ông dịu dàng, đeo trên mặt nụ cười thản nhiên, khí chất thanh nhã, ăn mặc cẩn thận như một anh trai cả tri tâm tri kỷ, tuyệt đối có thể đánh vào lòng chỉ biết nhìn mặt của con gái.
Hừ, thảo nào có thể lừa gạt được nhiều gái đẹp như vậy, trên tường có tới hơn mười tấm. Đường Nham hừ lạnh một tiếng, thầm nói trong lòng, ánh mắt nhìn về phía anh ta không kiềm được mà mang theo chút sát ý.
“Anh là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà tôi?” Người đàn ông dịu dàng hỏi, giọng điệu không nhanh không chậm, không chút nào sinh ra tức giận vì có người không quen biết vạch trần bí mật của mình.
“Tôi là ai anh không cần phải quan tâm. Tôi chỉ cần biết rằng anh là một tên súc sinh là được rồi. Về phần tại sao tôi xuất hiện ở đây thì đương nheien là vì để tìm chứng cứ, vạch trần cái thứ mặt người dạ thú như anh, báo thù cho những cô bé đã chết đi.” Đường Nham lạnh lùng nói.
“Ha ha, đúng là oai phong lẫm liệt, đúng là oai phong lẫm liệt. Ngay cả tôi nghe cũng không kiềm được mà muốn khen ngợi anh. Mấy con khốn kia chẳng qua chỉ là vừa ý cái túi da và gia sản lớn của tôi mà thôi. Nếu không sao họ có thể ngoan ngoãn đi cùng tôi tới đây. Tất cả đều là chết chưa đền hết tội. Thật không biết rốt cuộc vì sao anh muốn nói chuyện thay cho họ.” Trên khuôn mặt người đàn ông vẫn duy trì nụ cười mỉm dịu dàng lễ độ.
“Cả vú lấp miệng em, đừng kiếm cớ cho sự điên khùng của anh. Tôi không ham muốn tiền tài của anh, sao anh ra tay với tôi?” Tô Thiên nổi giận đùng đùng nói.
“À, cô…cô là sinh viên đại học đã chết rồi kia đúng không? Oa, bây giờ là hồn phách à? Đạo trưởng nói không sai, quả nhiên trên đời này có sự tồn tại của quỷ hồn.” Lúc tầm mắt của người đàn ông rơi trên người Tô Thiên thì rốt cuộc vẻ mặt xảy ra thay đổi.
“Nói, tôi với anh không thù không oán, sao lại phải hại chết tôi?” Tô Thiên chất vấn.
“À, chuyện này đúng là ngoài ý muốn. Cô phải tin tôi, tôi cũng không cố ý muốn giết chết cô. Có điều lúc tôi bảo người ra tay với cô thì họ không có chừng mực, sử dụng thuốc mê quá liều với cô cho nên cô mới chết. Về chuyện này tôi đúng là đau lòng đấy. Vì thế tôi còn đặc biệt để người kia tuẫn táng theo. Cô muốn trách thì trách họ đi.” Thái độ của người đàn ông cao cao như thể chuyện không liên quan tới mình.
“Bất kể là tôi bị ai hại chết thì anh cũng không thể phủi sạch quan hệ. Nhân quả tuần hoàn, kẻ ác cuối cùng có ác báo. Hôm nay tôi phải giết cái tên mặt người dạ thú anh.” Sắc mặt Tô Thiên u ám, vẫy tay phải, một luồng sương mù màu đen xuất hiện trong không trung, bay thẳng về phía người đàn ông kia.
Dù vào khoảnh khắc này, ý cười lờ mờ trên mặt người đàn ông kia cũng không hề tan đi. Anh ta không trốn không tránh, bình tĩnh đứng tại chỗ như thể không để ý tới nguy hiểm đang tới gần.
Sự thực chứng minh thái độ thấy biến không sợ hãi của anh ta là có nguyên nhân. Luồn khí đen kia tiếp xúc với có thể anh ta thì một cái lồng tỏa ánh sáng vàng lờ mờ chợt lóe lên, nhanh chóng cắn nuốt khí đen không còn một mảnh.
“Chút thủ đoạn đó đã muốn đối phó tôi, dường như tôi bị người ta xem thường rồi.” Người đàn ông từ từ nói.
Tô Thiên nhìn về phía ánh mắt nghiêm túc của anh ta, Tuy trước khi đến đã từng nghe Tiếu Vi Vi nói trên người người đàn ông này có ánh sáng màu vàng thần bí bảo vệ nhưng cô cũng không để ý nhiều. Bây giờ tận mắt thấy, đích thân thử nghiệm mới biết được cái lồng ánh sáng màu vàng này đúng là hơi khó giải quyết.
“Anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi. Dù sao hôm nay tôi chắc chắn sẽ khiến anh đền tội vì những người phụ nữ này.” Đường Nham trầm giọng nói.
“Vậy à? Vậy anh thử chút xem.” Người đàn ông thản nhiên nói, giọng điệu không chút lên xuống khiến người ta không cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của anh ta chút nào.
Đường Nham nhìn thẳng vào anh ta, sau đó vươn tay lấy roi da nhỏ từ trong ngực ra, khẽ vung một cái. Roi da gào thét thẳng về phía người đàn ông.
“Bốp.”
Roi hơi đánh vào sàn nhà lạnh như băng, còn người đàn ông đã di chuyển thân hình tránh qua một bên, tìm tới vị trí cạnh cửa sau đó lộ ra một nụ cười mỉm ý vị sâu xa với đám Đường Nham rồi xoay người nhanh chóng lách ra khỏi cửa, đóng chặt cửa lại thật mạnh.
“Nguy rồi.” Sắc mặt Đường Nham thay đổi lớn, vội vàng vọt lên, ra sức kéo cửa phòng nhưng làm thế nào cũng không mở được.
“Các người ngoan ngoãn ở bên trong một chút, nếm thử mùi vị trong địa ngục đi.” Ngoài cửa truyền tới giọng nói dịu dàng nhưng lộ ra chút ý lạnh lờ mờ của người đàn ông.
“Lần này thảm rồi, chúng ta bị nhốt trong đây rồi.” Đường Nham xoay người, vẻ mặt khó coi nói với Tô Thiên và Mạnh Mộng.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi cũng không muốn chết ở đây. Các anh nhanh nghĩ cách đi, hu hu, tôi thật sự đáng thương.” Vẻ mặt Tiếu Vi Vi khó coi, ngồi thụp xuống đất cao giọng khóc lớn.
“Khóc cái gì mà khóc? Cô ngốc à? Chúng ta đều là quỷ hồn, chỉ một bức tường có thể vây khốn cô hả?” Tô Thiên lạnh lùng quát lớn.
Cô vừa nói thế, Tiếu Vi Vi cũng không dám khóc nữa, giọng từ từ nhỏ lại.
“Thế này đi, tôi và Mạnh Mộng ra ngoài trước, chờ dọn dẹp tên cầm thú kia xong thì vào cứu anh.” Tô Thiên nói với Đường Nham.
“Được, chỉ có cách này thôi. Các cô cũng phải cẩn thận một chút, vừa ra ngoài là tranh thủ thời gian tìm cơ hội mở cửa phòng.” Đường Nham dặn dò.
Hai con quỷ khẽ gật đầu, sau đó đi tới cạnh tường, vươn tay kề lên, định xuyên tường mà ra. Chuyện này họ làm rất nhiều lần đều có thể thoải mái hoàn thành nhưng kết quả lần này lại vượt quá dự liệu của họ. Tay các cô vừa tiếp xúc tới tường thì trên đó đã hiện ra một tầng ánh sáng vàng mờ mờ, hất ngược tay lại.
Tô Thiên nhìn chằm chằm vết thương bị ánh sáng vàng gây ra trên tay, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
“Chuyện này…Chuyện này…Trên tường cũng đã bị động tay chân.”
“Tôi đi thử chỗ khác xem.” Mạnh Mộng dứt lời, xoay người đi về phía bức tường khác, kết quả vẫn giống như thế, tay cô ta cũng bị hất ngược lại.
Chương 100: Ảo cảnh mị ảnh
Sắc mặt mạnh Mộng thay đổi rất lớn, cô ta cắn răng, lập tức thay đổi đi tới một bức tường, chuẩn bị thử một lần nữa.
“Không cần thử, căn phòng này nhất định đã bị động tay vào, nếu không người đàn ông kia đã không sợ hãi đến như vậy.” Đường Nham săc mặt ảm đạm nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ, chúng ta ngoan ngoãn ở đây chờ chết sao?” Tô Thiên sốt ruột.
“Nếu như tôi đoán không sai, phòng này chắc chắn có bày trận pháp, không chừng ngay lập tức sẽ gặp phải sát chiêu, nếu chúng ta muốn từ nơi này đi ra ngoài, nhất định phải nhanh tìm được vị trí mắt trận.” Đường Nham nhìn quanh bốn phía với sắc mặt có chút khó coi.
“Vậy thì chuyện này chúng ta không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính anh.” Tô Thiên khoát tay áo nói rằng, cái loại trận pháp này đến một chữ cô cũng không biết.
Đường Nham nhìn về phía bức tường đối diện, không biết nên bắt đầu từ vị trí nào, quên đi, trước hết thử một lần xem sao, anh phất tay, quăng một roi xuống.
“Vút vút.”
Roi với một lực mạnh đánh tới, kết quả chỉ sau một giây đã dội ngược trở lại, hơn nữa lực đạo vô cùng mạnh mẽ, gần như gấp hai lực đạo mà anh đã dùng, cơ thể Đường Nham không chịu nổi lực đạo mạnh mẽ này, cả người lảo đảo ngã lăn quay trên mặt đất.
“Anh không sao chứ?” Tô Thiên vội vàng bước tới đỡ anh dậy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Không có việc gì, trận pháp này cực kỳ lợi hại, có thể tăng gấp hai lần lực đạo công kích của mình, xem ra con đường liều mạng này không đi không được.” Đường Nham xoa xoa cái mông đau nhức, thở dài nói rằng.
“Còn những con đường khác.” Tô Thiên hỏi.
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Đường Nham nghiêm túc nói.
Tô Thiên hoàn toàn hết chỗ nói rồi, không nghĩ ra cô ta vàng thật không sợ lửa đến như vậy a.
“Chúng tôi không biết một chút gì về trận pháp, căn bản cũng không biết bắt đầu từ đâu, hay đợi một lát nữa, xem ở đây có thay đổi gì không rồi hãy tính toán tiếp.” Đường Nham nói rồi tìm một cái ghế ngồi xuống.
Không đợi anh kịp nghỉ ngơi, trần nhà trên đầu đột nhiên có thay đổi, tường thành tối tăm biến hóa thành một đám mây đen, nhẹ nhàng thoáng qua, lại bắt đầu rơi xuống hoa tuyết.
“Chà, trong phòng này sao lại có tuyết rơi a.” Mạnh Mộng vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Cái này còn phải nói sao, nhất định là trận pháp kia tạo ra.” Đường Nham khoanh tay nói rằng, hôm nay anh chỉ mặt một chiếc áo ngắn tay, nhiệt độ của nơi này thật sự là quá thấp, làm anh lạnh đến phát run.
Tô Thiên vung tay lên, giữa không trung lập tức xuất hiện xương mù màu đen tạo thành một kết giới, ngăn không cho hoa tuyết bay ra ngoài.
Những bông hoa tuyết lấp lánh trên bầu trời, nhẹ nhàng rơi xuống từng mảnh, nếu không bị mắc kẹt ở đây, thì có thể thưởng thức một chút cảnh đẹp của tuyết rơi.
“Tôi đi đây, sao nhiệt độ lại giảm xuống nhanh như vậy?” Đường Nham xoa xoa tay đi tới, trên người lạnh như một tảng băng, ở đây ngoài anh ra còn lại đều là hồn ma, đối với sự thay đổi của nhiệt độ họ đều không có cảm giác, vì vậy chỉ có một mình anh là chịu ảnh hưởng.
Mà những hoa tuyết lấp lánh rơi xuống lập tức biến thành những lưỡi đao sắt bén, rạch ra một lỗ hỏng trên màn đen.
Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua bức màn ánh sáng, giống như muốn hướng về phía bọn họ.
“Vậy phải làm sao bây giờ a, không nghĩ ra được biện pháp, chúng ta đều sẽ chết, kết giới này chắc chắn chống đỡ không được bao lâu nữa.” Tiểu Vi Vi nhìn trên trời đầy những lưỡi đao tuyết đang phóng xuống, trong lòng không khỏi phát ra từng cơn ớn lạnh.
Tô Thiên trực tiếp xuất chiêu, tập trung ma lực trong cơ thể, sửa chữa vết rách trên kết giới, sau vài lần kiên trì không thành công cô lập tức bị rơi xuống, trong lúc tuyệt vọng, không còn cách nào khác cô chỉ có thể không ngừng truyền ma khí lên trên.
Cứ như vậy, cho đến khi đám mây đen trên đầu biến mất, lúc đó tuyết mới dừng rơi, Tô Thiên cũng thu lại kết giới, mà sức mạnh của cô cũng bị tiêu hao hơn phân nửa.
Hoa tuyết biến mất theo mây đen, chậm rãi bay hơi, dường như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Mọi người chưa kịp hít thở một hơi thì tai bạn thứ hai đã xảy ra, căn phòng nhanh chóng trở nên tối sầm, sau lại mấy giây mới từ từ sáng lên, nhưng cảnh tượng trước mắt rất khác so với cách đấy không lâu.
Xung quanh là một vùng đất đen bao la rộng lớn, cách đó không xa có một ngọn núi lửa đang hoạt động hừng hực, ,bầu không khí đầy u ám áp lực, có cảm giác mấy phần giống như địa ngục.
“Lại là nơi quái quỷ gì đây?” Tiểu Vi Vi từ dưới đất đứng lên, nhìn hết thảy xung quanh rồi quanh rồi nghi ngờ hỏi.
“Có thể, là ảo giác, không có chút dấu hiệu xảy ra chuyện gì, mọi người chú ý giữ vững tâm trí, nghìn lần cũng đừng để bị mê hoặc.” Đường Nham nhắc nhở.
Kết quả anh vừa nói xong, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, ai, nhắc tào tháo là tào tháo đến rồi, ảo cảnh thật lợi hại a, thay đổi địa điểm quả thực quá dễ a.
Đường Nham xoay người muốn cùng tô Thiên chửi vài câu, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình đã sớm không còn một bóng người.
Cầm một cây cỏ lớn, với laoij tình huống đặt biệt này, thì không thể cùng nhau đối mặt sao, mỗi lần đều biến mất một người, Đường Nham im lặng không nói nên lời, thế nhưng mặt dù nói như vậy, anh vẫn ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.
Ngay sau đó, mảnh đất rộng lớn biến thành một mảng gạch lát sàn nhà nền màu trắng ngọc bích, trên đó đặt một chiếc giường lớn bằng tơ lụa, ánh mắt Đường Nham trở nên gắt gao từ khi sàn nhà xuất hiện, không phải anh chưa nhìn thấy qua sàn nhà lớn lại đẹp bao giờ, mà là bởi vì hình dáng người đang nằm trên giường kia.
Vẻ ngoài tươi trẻ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lại là Lưu Tiểu Nhiên người vừa mới gặp trong bữa tối, cô ấy đang mạc một bộ đồ lót ren gợi cảm, chỉ có những phần quan trọng được che lại bởi mảnh vải mỏng, còn lại là làn trắng như tuyết được để lộ ra bên ngoài, cảnh tượng này còn phải nói mê người đến mức nào.
Lưu Tiểu Nhiên đối với Đường Nham mà nói quả thực có lực hấp dẫn chết người.
Lưu Tiểu Nhiên cố ý ở trên giường bày ra tư thế vén xiêm áo lên, nhẹ nhàng liếm môi, vươn bàn tay thon dài mảnh mai ngoắc ngón tay về phía Đường Nham, hơi có chút hứng thú.
Vẻ ngoài thuần khiết cùng với tư thế gợi cảm, đối với một người đàn ông mà nói thì sức quyến rũ tất nhiên là không cần nói, đúng không, Đường Nham mở to mắt rướn người về phía trước, hoàn toàn bỏ qua hoàn cảnh nguy hiểm mà mình đang gặp phải, trong lòng cũng như trước mặt cũng chỉ có cô gái nhỏ nũng nịu kia.
Nhìn thấy trong mắt đường Nham đầy vẻ mê ly, nụ cười của Lưu Tiểu Nhiên càng sâu hơn, thậm chí còn từ trên giường bò xuống, chủ động mời anh đến.
Đường Nham chậm rãi bước tới trước mặt cô, khóe miệng cong lên, hung hắng vung roi da trong tay đánh tới.
“A”
Lưu Tiểu Nhiên lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, nằm mơ cô cũng không ngờ Đường Nham sẽ ra tay với chính cô.
“Anh, anh!” Lưu Tiểu Nhiên đưa tay chỉ Đường Nham, khuôn mặt dữ tợn đến vặn vẹo, đâu còn nửa phần hình dáng rung động dịu dàng khi trước.
“Hừ, loại như cô cũng muốn giả mạo là nha đầu của tôi sao, Tiểu Nhiên thường ngày là ăn mặc dịu dàng ngoan ngoãn nhất, nào có phong phanh như cô vậy, giả thần giả quỷ dù sao cũng phải giống một chút chứ.” Đường Nham vui vẻ cười châm biếm, roi trong tay lần nữa quất tới.