Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng - Chương 66: Ông Nội Ra Tay
"Cháu giỏi mà, chuyện kia ông nhất định phải giúp cháu nhé."
Sương Kha vẻ mặt không vui nhìn Trạch Hoắc Hàn đứng cạnh cửa sổ, không ngừng nói chuyện điện thoại, từ khi biết cô mang thai anh trở nên cao hứng gọi điện khoe khoang khắp nơi, bạn gái mang bầu đáng vui lắm sao? Chuyện xấu hổ này không giấu đi thì thôi còn mang ra bàn luận trước bàn dân thiên hạ.
Sương Kha nhịn không nổi lên tiếng: "Hoắc Hàn anh vẫn còn tiếp tục à? Em không biết anh nhiều bạn bè đến vậy."
"Anh kích động quá, muốn chia sẻ niềm vui này."
Trạch Hoắc Hàn nghe ra được giọng khó chịu trong lời nói của Sương Kha, nhoẻn miệng cười đi tới gần ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy bàn tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ.
Sương Kha lườm Trạch Hoắc Hàn: "Nhiều khi que thử thai không chính xác, nhỡ kiểm tra ra không phải sẽ rất xấu hổ đấy."
Nhiều người đẻ rồi mọi người mới biết, đây đứa nhỏ còn chưa rõ bao tuần anh ấy đã mang đi nói khắp nơi rồi, hơn nữa tới thuốc tránh thai còn có thể giả được thì que thử thai lại có thể bỏ qua sao. Ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm, da mặt anh dày không sao, nhưng cô sẽ ngại chết mất.
"Sao có thể thế được, anh chắc chắn trong đây là kết tinh tình yêu của chúng ta." Trạch Hoắc Hàn đặt tay vào bụng Sương Kha xoa nhẹ, anh tin mình rất khỏe mạnh, đánh trận nào thắng trận ấy, không có mấy cái thứ vớ vẩn kia con bọn họ giờ biết chạy rồi.
"Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra." Thấy Sương Kha không nói gì, Trạch Hoắc Hàn ôm eo cô đứng lên.
Khoảng hai giờ sau, Sương Kha cầm hình chụp siêu âm trên tay ngây ngốc đưa tay chạm vào chấm nhỏ.
"Con chúng ta sau này lớn lên, nhất định sẽ giống như bố nó vạn người mê." Trạch Hoắc Hàn ghét sát đầu nhìn vào tấm hình, vui vẻ tự luyến.
Sương Kha nhăn mặt, đứa nhỏ mới được vài tuần tuổi, mà bố nó đã đặt cho cái áp lực trên vai lớn như vậy rồi, cái gì mà vạn người mê chứ? Nhiều phụ nữ vây quanh chưa hẳn đã tốt, lần đầu bọn họ gặp nhau không phải anh suýt nữa bị người ta giăng bẫy sao? Vì một vài lý do nào đó buộc bản thân kết hôn với người mình không yêu thì còn gì là cuộc sống nữa.
"Sương Kha em đi từ từ thôi." Thấy Sương Kha tự mình đi nhanh về phía trước, Trạch Hoắc Hàn sợ hãi đuổi theo đỡ cô, nhỏ giọng trách móc.
"Em tự đi được...Hoắc Hàn em mới mang thai đấy." Sương Kha muốn tự mình đi, nhưng người đàn ông này có phải đang làm quá không? Đỡ cái gì chứ nhỏ như vậy không tự đi được, vài tháng nữa chắc cô chỉ ngồi trên giường mất.
"Cẩn thận viên đá, Sương Kha đi chỗ này." Lời nói của Sương Kha dường như chẳng lọt tay người lần đầu được làm cha này chút nào, Trạch Hoắc Hàn dùng chân đẩy viên đá nhỏ ra phía khác, mới để cô đi qua.
Cô dở khóc dở cười, bị Trạch Hoắc Hàn lôi lôi kéo kéo đáng ra từ cửa chính bệnh viện ra bãi đỗ xe chỉ mất có năm phút, thành ra gần nửa tiếng mới tới nơi. Cô dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, cắn môi liếc người đang hớn hở ở vị trí lái xe.
Trạch Hoắc Hàn âm thầm suy tính, hiện giờ bọn họ con cũng đã có rồi, anh muốn tháng sau tổ chức hôn lễ luôn, bụng càng lớn sẽ càng làm cô mệt mỏi. Còn về phía mẹ anh giờ có phản đối cũng vô nghĩa, anh tin ông nội có thể khiến bà thay đổi thái độ.
Đưa Sương Kha đến trước cửa nhà, Trạch Hoắc Hàn hôn lên miệng cô, dịu dàng nói: "Em vào nhà nghỉ ngơi đi, xong việc anh tới."
Nhìn cô đi vào trong nhà anh mới yên tâm rời đi. Rời khỏi khu căn hộ chung cư, Trạch Hoắc Hàn lái xe trở về nhà một chuyến, dù sao đây cũng là việc quan trọng anh muốn trực tiếp nói với mẹ.
Bà Trạch thấy Trạch Hoắc Hàn về nhà giờ này, ánh mắt nghi ngờ dò xét đặt trên người con trai mở miệng: "Lại ngồi đi."
"Cô ấy đang mang trong người giọt máu nhà họ Trạch, con biết mẹ không thích cô ấy nhưng con mong ngày hạnh phúc nhất cuộc đời con có mẹ ở bên." Trạch Hoắc Hàn ngồi xuống ghế sofa, mong mỏi mẹ sẽ vì mình mà mềm lòng thay đổi quyết định chấp nhận cô gái mà mình thương yêu.
"Hoắc Hàn con cố ý buộc mẹ phải đồng ý hôn sự này?" Trạch phu nhân tức giận hạ mạnh ly trên tay xuống bàn, cách lấy trước báo sau này thật khiến trong người bà không thỏa mái.
"Đến giờ mẹ vẫn cố chấp, mẹ không thích Sương Kha vì hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt? Con đến đây ngày hôm nay chính vì tôn trọng mẹ." Anh có cảm giác bất lực, trước khi về đây hy vọng bao nhiêu, giờ phải ôm thất vọng.
"Ting tong."
"Là ông cụ tới." Người giúp việc nghe tiếng chuông cửa, chạy ra xem thấy người tới là ông cụ Trạch vội nhấn nút mở cửa, sau đó nói lại với Trạch phu nhân.
Ông cụ Trạch rất ít khi tới đây, hôm nay đến hẳn không phải trùng hợp ngẫu nhiên, hẳn là trò do thằng con trai này của bà bày ra.
Trạch phu nhân liếc nhìn con trai, rời sofa đi ra cửa tiếp đón bố chồng.
"Bố."
"Chắt của ông được mấy tháng rồi." Ông cụ Trạch không nhìn con dâu, trực tiếp đưa tay ra vẫy cháu trai lại gần đỡ mình, vẻ mặt nôn nóng được bế chắt.
"Dạ hơn tháng rồi ông ạ, ông phải thật khỏe mạnh chăm con giúp cháu nữa." Trạch Hoắc Hàn đỡ ông nội ngồi xuống ghế, cầm lấy ấm trà rót vào chén đưa cho ông cụ.
Ông cụ Trạch hài lòng, đưa chén trà lên miệng khẽ thổi, nhấp vài ngụm rồi thong thả nhả lời: "Hai đứa định bao giờ kết hôn? Phải nhanh mới được, không lúc bụng to ra người ta lại nói nhà đàn ông nhà họ Trạch chúng ta không ra gì, con dâu thấy có phải không?"
Ông cụ Trạch nói chuyện mặt thì nhìn cháu trai, nhưng lời nói ra đích đến lại là nhằm vào con dâu.
Trạch phu nhân bàn tay nắm chặt, ở trước mặt bố chồng mặc dù không thích nhưng không dám tỏ thái độ, đúng là con trai bà có khác, sớm đã nghĩ tới dùng ông nội để làm khó bà. Nếu cô ta chưa mang thai bà còn có thể nói vài câu, hiện tại nói ra hẳn sẽ bị ông cụ Trạch mắng, bà ấm ức đến thở cũng khó khăn.
"Thu Nguyệt con có ý kiến gì không? Nhà họ Trạch trước nay không bao giờ có trường hợp con ngoài dá thú." Ông cụ Trạch lấy con dâu làm trọng tâm, một phần hỏi một phần áp đặt.
Trạch phu nhân khó khăn đáp lại: "Bố nói phải, con xin nghe."
"Lát cháu gửi ngày sinh Sương Kha qua, ông nhờ người xem ngày lành tháng tốt cho." Nhận được câu trả lời không mấy vui vẻ của con dâu, ông cụ Trạch gật đầu gương mặt ngập tràn ý cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cháu trai.
Ông già rồi, mong ước lớn nhất là được nhìn thấy chắt trước khi nhắm mắt, cuối cùng cũng chờ được rồi.
Sương Kha vẻ mặt không vui nhìn Trạch Hoắc Hàn đứng cạnh cửa sổ, không ngừng nói chuyện điện thoại, từ khi biết cô mang thai anh trở nên cao hứng gọi điện khoe khoang khắp nơi, bạn gái mang bầu đáng vui lắm sao? Chuyện xấu hổ này không giấu đi thì thôi còn mang ra bàn luận trước bàn dân thiên hạ.
Sương Kha nhịn không nổi lên tiếng: "Hoắc Hàn anh vẫn còn tiếp tục à? Em không biết anh nhiều bạn bè đến vậy."
"Anh kích động quá, muốn chia sẻ niềm vui này."
Trạch Hoắc Hàn nghe ra được giọng khó chịu trong lời nói của Sương Kha, nhoẻn miệng cười đi tới gần ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy bàn tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ.
Sương Kha lườm Trạch Hoắc Hàn: "Nhiều khi que thử thai không chính xác, nhỡ kiểm tra ra không phải sẽ rất xấu hổ đấy."
Nhiều người đẻ rồi mọi người mới biết, đây đứa nhỏ còn chưa rõ bao tuần anh ấy đã mang đi nói khắp nơi rồi, hơn nữa tới thuốc tránh thai còn có thể giả được thì que thử thai lại có thể bỏ qua sao. Ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm, da mặt anh dày không sao, nhưng cô sẽ ngại chết mất.
"Sao có thể thế được, anh chắc chắn trong đây là kết tinh tình yêu của chúng ta." Trạch Hoắc Hàn đặt tay vào bụng Sương Kha xoa nhẹ, anh tin mình rất khỏe mạnh, đánh trận nào thắng trận ấy, không có mấy cái thứ vớ vẩn kia con bọn họ giờ biết chạy rồi.
"Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra." Thấy Sương Kha không nói gì, Trạch Hoắc Hàn ôm eo cô đứng lên.
Khoảng hai giờ sau, Sương Kha cầm hình chụp siêu âm trên tay ngây ngốc đưa tay chạm vào chấm nhỏ.
"Con chúng ta sau này lớn lên, nhất định sẽ giống như bố nó vạn người mê." Trạch Hoắc Hàn ghét sát đầu nhìn vào tấm hình, vui vẻ tự luyến.
Sương Kha nhăn mặt, đứa nhỏ mới được vài tuần tuổi, mà bố nó đã đặt cho cái áp lực trên vai lớn như vậy rồi, cái gì mà vạn người mê chứ? Nhiều phụ nữ vây quanh chưa hẳn đã tốt, lần đầu bọn họ gặp nhau không phải anh suýt nữa bị người ta giăng bẫy sao? Vì một vài lý do nào đó buộc bản thân kết hôn với người mình không yêu thì còn gì là cuộc sống nữa.
"Sương Kha em đi từ từ thôi." Thấy Sương Kha tự mình đi nhanh về phía trước, Trạch Hoắc Hàn sợ hãi đuổi theo đỡ cô, nhỏ giọng trách móc.
"Em tự đi được...Hoắc Hàn em mới mang thai đấy." Sương Kha muốn tự mình đi, nhưng người đàn ông này có phải đang làm quá không? Đỡ cái gì chứ nhỏ như vậy không tự đi được, vài tháng nữa chắc cô chỉ ngồi trên giường mất.
"Cẩn thận viên đá, Sương Kha đi chỗ này." Lời nói của Sương Kha dường như chẳng lọt tay người lần đầu được làm cha này chút nào, Trạch Hoắc Hàn dùng chân đẩy viên đá nhỏ ra phía khác, mới để cô đi qua.
Cô dở khóc dở cười, bị Trạch Hoắc Hàn lôi lôi kéo kéo đáng ra từ cửa chính bệnh viện ra bãi đỗ xe chỉ mất có năm phút, thành ra gần nửa tiếng mới tới nơi. Cô dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, cắn môi liếc người đang hớn hở ở vị trí lái xe.
Trạch Hoắc Hàn âm thầm suy tính, hiện giờ bọn họ con cũng đã có rồi, anh muốn tháng sau tổ chức hôn lễ luôn, bụng càng lớn sẽ càng làm cô mệt mỏi. Còn về phía mẹ anh giờ có phản đối cũng vô nghĩa, anh tin ông nội có thể khiến bà thay đổi thái độ.
Đưa Sương Kha đến trước cửa nhà, Trạch Hoắc Hàn hôn lên miệng cô, dịu dàng nói: "Em vào nhà nghỉ ngơi đi, xong việc anh tới."
Nhìn cô đi vào trong nhà anh mới yên tâm rời đi. Rời khỏi khu căn hộ chung cư, Trạch Hoắc Hàn lái xe trở về nhà một chuyến, dù sao đây cũng là việc quan trọng anh muốn trực tiếp nói với mẹ.
Bà Trạch thấy Trạch Hoắc Hàn về nhà giờ này, ánh mắt nghi ngờ dò xét đặt trên người con trai mở miệng: "Lại ngồi đi."
"Cô ấy đang mang trong người giọt máu nhà họ Trạch, con biết mẹ không thích cô ấy nhưng con mong ngày hạnh phúc nhất cuộc đời con có mẹ ở bên." Trạch Hoắc Hàn ngồi xuống ghế sofa, mong mỏi mẹ sẽ vì mình mà mềm lòng thay đổi quyết định chấp nhận cô gái mà mình thương yêu.
"Hoắc Hàn con cố ý buộc mẹ phải đồng ý hôn sự này?" Trạch phu nhân tức giận hạ mạnh ly trên tay xuống bàn, cách lấy trước báo sau này thật khiến trong người bà không thỏa mái.
"Đến giờ mẹ vẫn cố chấp, mẹ không thích Sương Kha vì hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt? Con đến đây ngày hôm nay chính vì tôn trọng mẹ." Anh có cảm giác bất lực, trước khi về đây hy vọng bao nhiêu, giờ phải ôm thất vọng.
"Ting tong."
"Là ông cụ tới." Người giúp việc nghe tiếng chuông cửa, chạy ra xem thấy người tới là ông cụ Trạch vội nhấn nút mở cửa, sau đó nói lại với Trạch phu nhân.
Ông cụ Trạch rất ít khi tới đây, hôm nay đến hẳn không phải trùng hợp ngẫu nhiên, hẳn là trò do thằng con trai này của bà bày ra.
Trạch phu nhân liếc nhìn con trai, rời sofa đi ra cửa tiếp đón bố chồng.
"Bố."
"Chắt của ông được mấy tháng rồi." Ông cụ Trạch không nhìn con dâu, trực tiếp đưa tay ra vẫy cháu trai lại gần đỡ mình, vẻ mặt nôn nóng được bế chắt.
"Dạ hơn tháng rồi ông ạ, ông phải thật khỏe mạnh chăm con giúp cháu nữa." Trạch Hoắc Hàn đỡ ông nội ngồi xuống ghế, cầm lấy ấm trà rót vào chén đưa cho ông cụ.
Ông cụ Trạch hài lòng, đưa chén trà lên miệng khẽ thổi, nhấp vài ngụm rồi thong thả nhả lời: "Hai đứa định bao giờ kết hôn? Phải nhanh mới được, không lúc bụng to ra người ta lại nói nhà đàn ông nhà họ Trạch chúng ta không ra gì, con dâu thấy có phải không?"
Ông cụ Trạch nói chuyện mặt thì nhìn cháu trai, nhưng lời nói ra đích đến lại là nhằm vào con dâu.
Trạch phu nhân bàn tay nắm chặt, ở trước mặt bố chồng mặc dù không thích nhưng không dám tỏ thái độ, đúng là con trai bà có khác, sớm đã nghĩ tới dùng ông nội để làm khó bà. Nếu cô ta chưa mang thai bà còn có thể nói vài câu, hiện tại nói ra hẳn sẽ bị ông cụ Trạch mắng, bà ấm ức đến thở cũng khó khăn.
"Thu Nguyệt con có ý kiến gì không? Nhà họ Trạch trước nay không bao giờ có trường hợp con ngoài dá thú." Ông cụ Trạch lấy con dâu làm trọng tâm, một phần hỏi một phần áp đặt.
Trạch phu nhân khó khăn đáp lại: "Bố nói phải, con xin nghe."
"Lát cháu gửi ngày sinh Sương Kha qua, ông nhờ người xem ngày lành tháng tốt cho." Nhận được câu trả lời không mấy vui vẻ của con dâu, ông cụ Trạch gật đầu gương mặt ngập tràn ý cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cháu trai.
Ông già rồi, mong ước lớn nhất là được nhìn thấy chắt trước khi nhắm mắt, cuối cùng cũng chờ được rồi.