Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sổ Tay Bắt Vợ Của Trạch Tổng - Chương 28: Trái Tim Đau Nhói
"Ly Ngọc xin lỗi cậu nhé, mình về nước lâu rồi mà bây giờ mới hẹn được cậu ra ngoài gặp mặt."
Trịnh Lâm Viên từ xa đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bạn tốt, giọng ái ngại lên tiếng, tuy về nước cũng được một thời gian rồi, nhưng cô rất bận rộn, hết đặt hết tâm tư vào buổi phỏng vấn, lại tới công việc mới thành ra hôm nay mới có thời gian gặp lại bạn cũ.
"Mình biết cậu bận mà, yên tâm mình không trách cậu đâu." Ly Ngọc mỉm cười tỏ ý mình không sao, sau đó nhớ ra việc muốn hỏi tiếp tục lên tiếng:
"Lâm Viên cậu và Trạch Hoắc Hàn thế nào rồi, anh ấy không giận cậu nữa chứ." Chuyện Trịnh Lâm Viên và Trạch Hoắc Hàn cô biết, lúc ra nước ngoài bọn họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau, cô ấy nói sau khi về nước sẽ cố gắng tìm cách hàn gắn mối quan hệ của mình và bạn trai, không biết thời gian qua tình cảm đó thế nào rồi?
Trịnh Lâm Viên lắc đầu: "Không có tiến triển gì cả, thậm chí anh ấy đến cơ hội còn không cho mình, có lẽ trong tim Hoắc Hàn đã sớm gạt bỏ mình ra khỏi rồi."
Lời đồn trong công ty Trạch Hoắc Hàn ôm ấp thân mật với một người phụ nữ vẫn còn đó, chẳng có chuyện gì không có mà tự dưng người ta lại đồn thổi ra cả. Nếu ai hỏi cô có từng hối hận vì quyết định trước đây của mình hay không? Lúc này cô sẽ không giống như trước dõng dạc nói mình chưa từng hối hận nữa rồi.
"Anh ta từ trước tới nay chỉ để ý duy nhất tới mình cậu, mình cũng không nghe thấy có lời đồn đại gì về anh ta cả, Lâm Viên cố lên hai người sinh ra là để dành cho nhau, có sóng gió về sau càng hiểu nhau hơn."
Không phải trước đây Trạch Hoắc Hàn lúc nào cũng lạnh lùng, không gần gũi người phụ nữ nào khác sao? Chỉ có mình Lâm Viên là khác biệt, nếu có thể quên đi được cô ấy anh ta đã sớm có người phụ nữ khác rồi đâu cần chờ tới tận bây giờ.
"Sương Kha, chị họ tao sang chơi có lẽ tao phải về trước đây." Tiếu Tiếu đọc tin nhắn trong điện thoại xong, ghé tai Sương Kha thì thầm.
"Mày có việc bận thì về đi." Bọn họ mới tới nhà hàng ngồi ăn chưa được bao lâu mà Tiếu Tiếu đã muốn rời đi, nhưng cô cũng không thể nào cứ thế giữ cô ấy ở lại được, đành hướng Trạch Hoắc Hàn nói hộ cô ấy vài câu.
Tiếu Tiếu đi rồi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí trong phòng trở lên có chút gì đó mập mờ khó hiểu.
"Sao vậy? Không hợp khẩu vị." Trạch Hoắc Hàn đặt đũa trong tay xuống, ngẩng mặt lên nhìn Sương Kha.
"Không có, ăn rất ngon." Người này phản ứng cũng quá tốt rồi, cô chỉ liếc mắt nhìn một chút, thế mà anh ta cũng có thể nhận ra cô đang nhìn sao?
"Vậy thì ăn nhiều đi." Trạch Hoắc Hàn gắp cho một miếng sườn rán bỏ vào bát Sương Kha, vừa rồi còn có người khác ở đây anh không muốn tỏ ra quá quan tâm tới cô, bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người nói chuyện cũng thỏa mái hơn.
"Có muốn uống một chút không? Rượu này rất nhẹ cô có thể uống được." Anh cầm lấy chai rượu nho chưa khui bên cạnh mình, vốn là hỏi ý Sương Kha, nhưng chưa chờ câu trả lời đã trực tiếp đổ vào ly cho cô.
"Cảm ơn anh." Sương Kha định từ chối, nhưng nhìn thấy ly rượu của Trạch Hoắc Hàn đã giơ tới trước mặt mình, đành cầm lấy ly của mình lên chạm nhẹ với anh ta sau đó đưa lên miệng nhấp môi một chút.
"Không tệ." Rượu này khá nhẹ, khi uống vào Sương Kha chỉ cảm thấy vị thơm ngọt không có cảm giác khó uống, vì vậy tiếp tục uống thêm mấy ngụm nữa.
"Này." Trạch Hoắc Hàn định giơ tay cản lại, nhưng không kịp Sương Kha đã uống hết ly rượu mà anh mới rót rồi, anh chỉ nói là nhẹ chứ đâu phải bảo uống sẽ không say.
"Trạch tổng tôi mời anh một ly." Sương Kha uống xong chỗ rượu kia, hai má lúc này đã ửng hồng, rượu thấm vào trong người ngà ngà say, bắt đầu không làm chỉ được bản thân, đứng lên với lấy chai rượu bên chỗ Trạch Hoắc Hàn rót cho anh ta, rồi lại tự phục vụ chính mình.
"Còn uống nữa tôi để lại cô ở đây đấy." Trạch Hoắc Hàn thở dài đi tới bên cạnh Sương Kha, giữ chặt lấy lấy bàn tay đang định tiếp tục muốn rót rượu của cô, người phụ nữ này giống như biến thành con sâu rượu vậy, một khi đã động vào thì không dừng lại được nữa.
"Tôi còn muốn uống." Sương Kha chu môi không nghe lời, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Trạch Hoắc Hàn thoát ra.
"Ừm..." Đôi môi của cô tự nhiên bị người nào đó điên cuồng chiếm lấy, khuấy đảo bên trong khoang miệng, Trạch Hoắc Hàn bị hành động của Sương Kha làm cho mất hồn, không kiềm chế được cúi xuống hôn lên. Bên trong hương vị ngọt ngào của rượu vẫn còn đọng lại, anh khát khao muốn chiếm lấy những thứ ngọt ngào đó, càng hôn càng cuồng nhiệt.
"Nếu là ở nhà thì em xong rồi." Trạch Hoắc Hàn ôm lấy Sương Kha, giọng mang theo dục vọng thở hổn hển nói, bàn tay ở bên trong khẽ vuốt ve da thịt mềm mại lưu luyến không muốn rời đi.
"Tôi muốn đi vệ sinh." Sương Kha ở bên cổ Trạch Hoắc Hàn khẽ lên tiếng.
"Tôi đưa em đi." Sợ Sương Kha không để ý đến quần áo xộc xệch trên người, anh còn cẩn thận tỉ mỉ cài lại khuy áo cho cô, rồi mới buông tay.
"Không cần, tôi tự đi được." Cô đưa tay trống lên bàn từ từ đứng lên.
"Thật trùng hợp, còn nhớ tôi chứ." Trong nhà vệ sinh Trịnh Lâm Viên đang rửa tay, chợt thấy trong gương có người phụ nữ từ bên ngoài bước tới, cô ta nhận ra Sương Kha chính là người mấy hôm trước bị ngã ở đại sảnh công ty.
"Tôi nhớ, cảm ơn hôm trước cô đã giúp đỡ." Đầu Sương Kha ong ong, cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, thẫn người hồi lâu mới nghĩ ra.
"Hoắc Hàn." Trịnh Lâm Viên vừa ra khỏi nhà vệ sinh nữ, đã thấy Trạch Hoắc Hàn khoanh tay đứng ở hành lang giống như đã chờ đợi người nào đó, cô ta bất ngờ thốt lên, không nghĩ bọn họ lại có duyên tới vậy cùng đến ăn cơm chung một chỗ.
"Tưởng em ngủ trong đó rồi." Trạch Hoắc Hàn lướt qua người Trịnh Lâm Viên nhìn về người phụ nữ đang dựa vào tường bước đi đằng sau cô ta, thấy Sương Kha sắp ngã thì nhanh chóng bước đến đỡ lấy cô ôm chặt trong lòng.
Trịnh Lâm Viên đứng đó một hồi lâu, nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ ôm nhau thân mật kia đến khi bọn họ khuất bóng cả người giống như không còn sức chống đỡ ngã quỵ xuống nền nhà.
Trạch Hoắc Hàn và cô gái mà cô ta gặp mấy hôm trước là quan hệ thế nào? Có cùng một người với lời đồn mấy hôm trước? Trịnh Lâm Viên móc nối tất cả các chi tiết lại với nhau, bàn tay khẽ nắm chặt lại.
Trịnh Lâm Viên từ xa đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bạn tốt, giọng ái ngại lên tiếng, tuy về nước cũng được một thời gian rồi, nhưng cô rất bận rộn, hết đặt hết tâm tư vào buổi phỏng vấn, lại tới công việc mới thành ra hôm nay mới có thời gian gặp lại bạn cũ.
"Mình biết cậu bận mà, yên tâm mình không trách cậu đâu." Ly Ngọc mỉm cười tỏ ý mình không sao, sau đó nhớ ra việc muốn hỏi tiếp tục lên tiếng:
"Lâm Viên cậu và Trạch Hoắc Hàn thế nào rồi, anh ấy không giận cậu nữa chứ." Chuyện Trịnh Lâm Viên và Trạch Hoắc Hàn cô biết, lúc ra nước ngoài bọn họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau, cô ấy nói sau khi về nước sẽ cố gắng tìm cách hàn gắn mối quan hệ của mình và bạn trai, không biết thời gian qua tình cảm đó thế nào rồi?
Trịnh Lâm Viên lắc đầu: "Không có tiến triển gì cả, thậm chí anh ấy đến cơ hội còn không cho mình, có lẽ trong tim Hoắc Hàn đã sớm gạt bỏ mình ra khỏi rồi."
Lời đồn trong công ty Trạch Hoắc Hàn ôm ấp thân mật với một người phụ nữ vẫn còn đó, chẳng có chuyện gì không có mà tự dưng người ta lại đồn thổi ra cả. Nếu ai hỏi cô có từng hối hận vì quyết định trước đây của mình hay không? Lúc này cô sẽ không giống như trước dõng dạc nói mình chưa từng hối hận nữa rồi.
"Anh ta từ trước tới nay chỉ để ý duy nhất tới mình cậu, mình cũng không nghe thấy có lời đồn đại gì về anh ta cả, Lâm Viên cố lên hai người sinh ra là để dành cho nhau, có sóng gió về sau càng hiểu nhau hơn."
Không phải trước đây Trạch Hoắc Hàn lúc nào cũng lạnh lùng, không gần gũi người phụ nữ nào khác sao? Chỉ có mình Lâm Viên là khác biệt, nếu có thể quên đi được cô ấy anh ta đã sớm có người phụ nữ khác rồi đâu cần chờ tới tận bây giờ.
"Sương Kha, chị họ tao sang chơi có lẽ tao phải về trước đây." Tiếu Tiếu đọc tin nhắn trong điện thoại xong, ghé tai Sương Kha thì thầm.
"Mày có việc bận thì về đi." Bọn họ mới tới nhà hàng ngồi ăn chưa được bao lâu mà Tiếu Tiếu đã muốn rời đi, nhưng cô cũng không thể nào cứ thế giữ cô ấy ở lại được, đành hướng Trạch Hoắc Hàn nói hộ cô ấy vài câu.
Tiếu Tiếu đi rồi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí trong phòng trở lên có chút gì đó mập mờ khó hiểu.
"Sao vậy? Không hợp khẩu vị." Trạch Hoắc Hàn đặt đũa trong tay xuống, ngẩng mặt lên nhìn Sương Kha.
"Không có, ăn rất ngon." Người này phản ứng cũng quá tốt rồi, cô chỉ liếc mắt nhìn một chút, thế mà anh ta cũng có thể nhận ra cô đang nhìn sao?
"Vậy thì ăn nhiều đi." Trạch Hoắc Hàn gắp cho một miếng sườn rán bỏ vào bát Sương Kha, vừa rồi còn có người khác ở đây anh không muốn tỏ ra quá quan tâm tới cô, bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người nói chuyện cũng thỏa mái hơn.
"Có muốn uống một chút không? Rượu này rất nhẹ cô có thể uống được." Anh cầm lấy chai rượu nho chưa khui bên cạnh mình, vốn là hỏi ý Sương Kha, nhưng chưa chờ câu trả lời đã trực tiếp đổ vào ly cho cô.
"Cảm ơn anh." Sương Kha định từ chối, nhưng nhìn thấy ly rượu của Trạch Hoắc Hàn đã giơ tới trước mặt mình, đành cầm lấy ly của mình lên chạm nhẹ với anh ta sau đó đưa lên miệng nhấp môi một chút.
"Không tệ." Rượu này khá nhẹ, khi uống vào Sương Kha chỉ cảm thấy vị thơm ngọt không có cảm giác khó uống, vì vậy tiếp tục uống thêm mấy ngụm nữa.
"Này." Trạch Hoắc Hàn định giơ tay cản lại, nhưng không kịp Sương Kha đã uống hết ly rượu mà anh mới rót rồi, anh chỉ nói là nhẹ chứ đâu phải bảo uống sẽ không say.
"Trạch tổng tôi mời anh một ly." Sương Kha uống xong chỗ rượu kia, hai má lúc này đã ửng hồng, rượu thấm vào trong người ngà ngà say, bắt đầu không làm chỉ được bản thân, đứng lên với lấy chai rượu bên chỗ Trạch Hoắc Hàn rót cho anh ta, rồi lại tự phục vụ chính mình.
"Còn uống nữa tôi để lại cô ở đây đấy." Trạch Hoắc Hàn thở dài đi tới bên cạnh Sương Kha, giữ chặt lấy lấy bàn tay đang định tiếp tục muốn rót rượu của cô, người phụ nữ này giống như biến thành con sâu rượu vậy, một khi đã động vào thì không dừng lại được nữa.
"Tôi còn muốn uống." Sương Kha chu môi không nghe lời, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Trạch Hoắc Hàn thoát ra.
"Ừm..." Đôi môi của cô tự nhiên bị người nào đó điên cuồng chiếm lấy, khuấy đảo bên trong khoang miệng, Trạch Hoắc Hàn bị hành động của Sương Kha làm cho mất hồn, không kiềm chế được cúi xuống hôn lên. Bên trong hương vị ngọt ngào của rượu vẫn còn đọng lại, anh khát khao muốn chiếm lấy những thứ ngọt ngào đó, càng hôn càng cuồng nhiệt.
"Nếu là ở nhà thì em xong rồi." Trạch Hoắc Hàn ôm lấy Sương Kha, giọng mang theo dục vọng thở hổn hển nói, bàn tay ở bên trong khẽ vuốt ve da thịt mềm mại lưu luyến không muốn rời đi.
"Tôi muốn đi vệ sinh." Sương Kha ở bên cổ Trạch Hoắc Hàn khẽ lên tiếng.
"Tôi đưa em đi." Sợ Sương Kha không để ý đến quần áo xộc xệch trên người, anh còn cẩn thận tỉ mỉ cài lại khuy áo cho cô, rồi mới buông tay.
"Không cần, tôi tự đi được." Cô đưa tay trống lên bàn từ từ đứng lên.
"Thật trùng hợp, còn nhớ tôi chứ." Trong nhà vệ sinh Trịnh Lâm Viên đang rửa tay, chợt thấy trong gương có người phụ nữ từ bên ngoài bước tới, cô ta nhận ra Sương Kha chính là người mấy hôm trước bị ngã ở đại sảnh công ty.
"Tôi nhớ, cảm ơn hôm trước cô đã giúp đỡ." Đầu Sương Kha ong ong, cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, thẫn người hồi lâu mới nghĩ ra.
"Hoắc Hàn." Trịnh Lâm Viên vừa ra khỏi nhà vệ sinh nữ, đã thấy Trạch Hoắc Hàn khoanh tay đứng ở hành lang giống như đã chờ đợi người nào đó, cô ta bất ngờ thốt lên, không nghĩ bọn họ lại có duyên tới vậy cùng đến ăn cơm chung một chỗ.
"Tưởng em ngủ trong đó rồi." Trạch Hoắc Hàn lướt qua người Trịnh Lâm Viên nhìn về người phụ nữ đang dựa vào tường bước đi đằng sau cô ta, thấy Sương Kha sắp ngã thì nhanh chóng bước đến đỡ lấy cô ôm chặt trong lòng.
Trịnh Lâm Viên đứng đó một hồi lâu, nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ ôm nhau thân mật kia đến khi bọn họ khuất bóng cả người giống như không còn sức chống đỡ ngã quỵ xuống nền nhà.
Trạch Hoắc Hàn và cô gái mà cô ta gặp mấy hôm trước là quan hệ thế nào? Có cùng một người với lời đồn mấy hôm trước? Trịnh Lâm Viên móc nối tất cả các chi tiết lại với nhau, bàn tay khẽ nắm chặt lại.