Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47+48
Chương 47: Giám sát
Lâm Linh nhìn vẻ mặt của anh thì biết mình nghĩ sai rồi, có hơi ngượng ngùng, cô đây thì là đóa hoa vàng vô song gì?
Nhưng cũng không thể trách cô, ấn tượng đêm qua thật sự rất sâu sắc, khiến cô có liên tưởng như vậy theo bản năng.
///yeungontinh.vn///Cảm xúc không biết xấu hổ qua đi, sau khi hồi phục lại tinh thần, Lâm Linh không nghĩ ngợi gì đã từ chối: “Không muốn, không đi, em muốn ở nhà xem kịch bản.”
Đi công ty anh có gì tốt, ngoài một tên trợ lý Triệu thì cô cũng chả biết ai, đi thì cũng là đi tới đi lui trong văn phòng anh, còn không bằng ở nhà im lặng xem kịch bản đâu. Quan trọng hơn là, cô không ở nhà thì đi tìm Ngô Phỉ tán dóc cũng được, tóm lại thì tốt hơn so với đi công ty với anh.
“Xem ở văn phòng cũng thế.” Giang Ngộ không biết kịch bản cần xem của cô từ đâu đến, nhưng việc xem kịch bản và theo anh đến công ty cũng không xung đột gì với nhau.
Lâm Linh cảm thấy có hơi kỳ quái, vì sao hôm nay anh lại cố chấp muốn cô đi theo anh đến công ty như thế chứ. Thỉnh thoảng hồi trước lúc cô không đóng phim, anh cũng chưa từng yêu cầu mà.
Trong đầu cô hiện nên ý nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế, vỗ tay, sáng tỏ nói: “Em biết rồi, không phải là anh…… không thể rời khỏi em, muốn ở bên em từng giây từng phút đấy chứ?” Vẻ mặt phấn khởi, dáng vẻ là kiểu em đoán đúng rồi.
Giang Ngộ nhận áo khoác từ tay dì Lưu giúp cô mặc xong: “Không phải, là vừa lúc trong công ty tôi cần một người làm việc lặt vặt.”
Lâm Linh: “……”
Cái tên thẳng nam này có thể nói chuyện không đấy? Nói câu lời ngon tiếng ngọt mà khó thế à?
Cô thấy bạn trai người khác mỗi ngày toàn dùng tiểu bảo bối rồi lại tiểu khả ái để gọi bạn gái bọn họ, vì sao bạn trai cô ngoài giận cô giận cô thì vẫn là giận cô?
Tức giận!
——
Lúc đến bãi đỗ xe ngầm của tổng bộ Giang thị, Lâm Linh còn muốn giãy giụa thêm chút: “Em đây đường đường là một ngôi sao nữ, anh bảo để em làm việc lặt vặt cho anh thì là làm việc lặt vặt cho anh à, em không cần mặt mũi ư?”
Buổi sáng Giang Ngộ còn một cuộc họp, thời gian gấp gáp, cũng mặc kệ cô ăn nói bậy bạ, kéo cửa sau, trực tiếp ôm cô từ ghế sau ra, đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất của công ty.
Lâm Linh còn muốn giãy dụa thì thang máy đã ‘đinh’ một tiếng mở cửa.
Tầng cao nhất của Giang thị là nơi làm việc chuyên dụng của Giang Ngộ, bình thường thì nhân viên không làm ở tầng này, ngoài trợ lý của anh……
Lúc cửa thang máy mở ra, Lâm Linh tinh mắt ngó đến mấy vị mặc đồ công sở cách đó không xa, thấy mấy nhân viên ưu tú dừng việc trong tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về bên này.
Khu vực làm việc vừa mới xuất hiện nhiều tiếng thảo luận đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Lâm Linh vừa thấy cảnh này cũng không nhảy lên, nhanh chóng quay đầu chôn mặt vào lòng Giang Ngộ. Tuy rằng cô chỉ là diễn viên tuyến mười tám, nhưng nhỡ đâu trong số bọn họ có người đã xem qua cô diễn, nhận ra cô thì sao?
Giang Ngộ coi như không nhìn thấy những biến hóa rõ ràng của những người trong phòng, mắt nhìn thẳng trực tiếp ôm Lâm Linh vào văn phòng, đặt cô ở trên sô pha, lại đưa cô cầm máy tính bảng, nói rõ với cô: “Em ở đây xem kịch bản, anh đi họp trước.”
Sau khi nói xong thì bước liên tục ra khỏi văn phòng. Trợ lý Triệu đã sớm cầm theo văn kiện cần phải dùng trong hội nghị hôm nay chờ ở một bên, sau khi chờ tổng giám đốc ra thì vội vàng đi theo đưa văn kiện cầm trong tay cho anh.
Chờ tổng giám đốc và trợ lý Triệu đến phòng họp, một đám người trong văn phòng tổng giám đốc nổ tung nồi rồi. ///yeungontinh.vn///
Có người tốp năm tốp ba ngồi thảo luận với nhau, có người dùng tốc độ nhanh mở điện thoại ra, công bố tin tức lớn động trời này trong nhóm WeChat.
Tin tức tổng giám đốc ôm một người phụ nữ vào phòng đã lan truyền hỏa tốc trong các đám nhân viên.
Có mấy người nhìn chằm chằm chăm chú vào cửa lớn đang đóng của văn phòng tổng giám đốc, trở tay không kịp với các loại suy đoán.
“Người vừa nãy tổng giám đốc ôm vào, không phải là bạn gái của ngài ấy chứ?”
“Chưa nghe nói tổng giám đốc có bạn gái mà?”
“Hình như chị ấy có vẻ không quá bằng lòng, chị ấy còn đang giãy giụa trách móc đúng không?”
“Tổng giám đốc bá đạo cưỡng chế tình yêu, A!!! Có hơi rung động rồi!”
“Đau, tôi đau. Sao người phụ nữ tổng giám đốc ôm trong ngực không phải tôi, vì sao?!!!”
“Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng đây là chị gái eo thon chân dài, nhất định là một người rất đẹp, thật muốn vào xem chị gái này trông như thế nào?”
“Tôi cũng thế!”
“……”
Mà Lâm Linh ở trong văn phòng tổng giám đốc lúc này đang vô cùng buồn chán nằm trên sô pha, cầm máy tính bảng, trên giao diện là kịch bản, chỉ là cô chẳng có chút tâm trạng nào để xem.
Không cần nghĩ cũng biết, nhân viên bên ngoài nhất định đang thảo luận về cô…… Mà cô cũng rất muốn nhiều chuyện với các cô ấy nữa!
Đáng tiếc không thể!
Cô nằm trên sô pha suy nghĩ nửa giờ cũng không thể hiểu được, sao Giang Ngộ lại đột phát ý tưởng đưa cô đến công ty?
……
Hội nghị mở suốt một buổi sáng, Giang Ngộ nâng tay lên nhìn thời gian, nhíu mày.
Hội nghị sắp kết thúc, giám đốc Vương ở chi nhánh nước ngoài đang báo cáo tiến độ hạng mục. Vị giám đốc này có phần dông dài, rõ ràng một câu là có thể nói rõ việc nhưng anh ta lại bóc ra thành ba câu mới có thể nói rõ.
Lúc anh ta báo cáo được một nửa, Giang Ngộ đè sự không kiên nhẫn xuống, hỏi một câu: “Cuối cùng tỷ suất lợi nhuận là bao nhiêu?”
Giám đốc Vương hơi dừng dừng, vui rạo rực vội vàng báo lên số liệu tiền lời. Hạng mục này cuối cùng cũng có tỷ suất lợi nhuận tốt nhất, vượt qua lợi nhuận mà anh ta dự đoán lúc trước, có thể nói giám đốc Vương vui vô cùng, chuẩn bị vài ngày, muốn tranh thủ ở trên hội nghị để tổng giám đốc nhìn thấy thành tích làm việc của anh ta.
“Không tệ.” Giang ngộ cúi đầu nhìn tờ hạng mục trong tay, thấp giọng khen ngợi anh ta một câu rồi sau đó tuyên bố tan họp.
Giữa lời nói không có biểu hiện sự vội vàng rõ ràng, nhưng phần lớn quản lý cấp cao ở đây vẫn nhận thấy tổng giám đốc không giống với trước kia, lại nghĩ tới tin tức có lúc trước hội nghị ở trong nhóm kia, tổng giám đốc dẫn theo một cô gái xinh đẹp lên tầng cao nhất.
///yeungontinh.vn///Vị tổng giám đốc Giang trẻ tuổi quản lý Giang thị lâu như vậy mà từ trước cho đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này. Người đi bên cạnh mỗi lần cũng chỉ có trợ lý Triệu, còn về phần những cô gái xung quanh anh ngoài kia á? Chưa bao giờ gặp qua ấy. Có lời đồn thái quá truyền rằng xu hướng giới tính của tổng giám đốc Giang không rõ, hiển nhiên lời đồn đãi này chưa đánh đã tan.
Vì sao tổng giám đốc lại vội vã tan họp, các vị quản lý cấp cao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, từng người từng người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
……
Trợ lý Triệu đi đằng sau Giang Ngộ, dọc theo đường đi nghe anh nói rõ về việc khai phá hạng mục Thành Nam.
“Vâng tổng giám đốc, chút nữa tôi sẽ đi bàn lại với người phụ trách.”
Trợ lý Triệu ghi chép lại những nội dung chính xong, lại tự chủ trương hỏi: “Tổng giám đốc, cô Lâm Linh ở trong văn phòng có thể sẽ rất buồn chán, có cần tôi đi chuẩn bị một ít bánh ngọt đưa vào không.”
Khi nói chuyện, hai người đã tới cửa văn phòng của Giang Ngộ, Giang Ngộ dừng bước chân, gạt bỏ đề nghị của trợ lý Triệu: “Gần đây thì không cần.”
Anh không đoán sai thì hai ngày nay cô lại đang muốn ồn ào đòi giảm béo, đương nhiên không thể để cô ăn đồ ngọt.
Trợ lý Triệu gãi gãi đầu, chẳng lẽ là anh ấy nhớ lầm? Anh ấy nhớ rõ tổng giám đốc thường xuyên bảo anh ấy đặt bánh ngọt để anh mang về nhà mà?
……
Trong văn phòng yên tĩnh, Giang Ngộ đi vào văn phòng nhưng không thấy bóng dáng Lâm Linh, trên sô pha có cái máy tính bảng anh đưa cho cô, nhíu nhíu mày, bước chân vào phòng nghỉ.
Vào phòng nghỉ thì quả nhiên thấy cô đang nằm trên giường ngoan ngoãn ngủ. Trong lúc ngủ còn trở mình một cái, lộ ra dấu vết đỏ bừng ở sườn mặt do đè lên tóc, nhìn dáng ngủ thì có vẻ đã được một khoảng thời gian ngắn.
Giang Ngộ giơ tay nhìn thời gian, đã 12 giờ, nên ăn cơm trưa, ăn cơm trưa rồi ngủ tiếp cũng được.
Vì thế anh ngồi vào mép giường, đầu tiên là nhéo nhéo mặt cô, sau khi bị cô vung tay lung tung đẩy ra thì lại vươn tay vào trong chăn, nhéo nhéo eo cô∶ “Mau dậy đi, đừng ngủ nữa.”
Lâm Linh bị anh bóp làm cho ngưa ngứa, bất đắc dĩ từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy là anh, đẩy đẩy tay anh, nhăn mũi rồi lại trở mình, muốn tiếp tục ngủ.
Tất nhiên Giang Ngộ sẽ không theo ý cô, thấy cô tỉnh, trực tiếp lấy cái áo khoác của cô từ trên giá xuống, xốc chăn lên, nhẹ nhàng dùng sức ôm cô từ trên giường dậy.
Lâm Linh giống như không có xương cốt ngã vào trong ngực anh, đầu nhỏ chui thẳng vào ngực anh, là kiểu không muốn đứng dậy.
“Em muốn ngủ…… Cái đồ bạo quân này.”
Hôm qua cô mới ngủ được có mấy giờ chứ, cô buồn ngủ quá, muốn ngủ.
Giang Ngộ vừa thấy dáng vẻ ngủ không tỉnh này của cô, là người vẫn luôn kiên định từ trước đến giờ thì đây là lần đầu tiên anh có dao động trước quyết định của mình.
///yeungontinh.vn///Vào lúc anh đang cân nhắc ăn cơm trưa muộn một lát cũng không sao, thì Lâm Linh đã vùi vào trong ngực anh, rì rà rì rầm nhỏ giọng nói: “Anh hôn em một cái thì em sẽ đứng lên.” Anh cúi đầu nhìn cô một chút, đôi mắt vẫn đang nhắm, ngửa mặt lên, miệng hơi cong, là dáng vẻ kiểu anh mà không hôn thì sẽ không đứng dậy.
Giang Ngộ ∶ “……” Anh vẫn lo nhiều rồi.
Duỗi tay nhéo cằm cô, Giang Ngộ cúi đầu, hôn vào trán, chóp mũi cô mỗi chỗ một cái, cuối cùng là hôn vào môi đỏ của cô.
“Được rồi, đứng lên?”
Lâm Linh: “Ừm……”
Lâm Linh vẫn hơi mơ hồ, cho đến khi bị Giang Ngộ dắt ra khỏi văn phòng.
Văn phòng của tổng giám đốc còn một số người đến giờ cơm rồi mà chưa đi ăn cơm, bị bát quái làm cho đầu óc choáng váng, nhìn như là đang dọn mặt bàn, dọn xong sẽ đi ăn cơm nhưng trên thực tế thì một cây bút đã dọn đến hơn nửa tiếng đồng hồ, ánh mắt của phần tử bát quái thỉnh thoảng lại liếc tích cực về phía cửa lớn phòng tổng giám đốc.
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được tổng giám đốc Giang ra ngoài, phía sau còn dắt theo người phụ nữ sáng nay ôm vào. Mà vẻ mặt của người phụ nữ kia mơ màng buồn ngủ, đang dùng tay che miệng nhỏ lại mà ngáp.
Khi nhìn thấy tình cảnh này, các phần tử bát quái tích cực không nhịn được mà trộm rít gào một tiếng trong lòng.
“Vãi, nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi, thật xinh đẹp! Ngay cả ngáp cũng không che giấu được vẻ mặt xinh đẹp tuyệt thế.”
“Dáng người tuyệt, chân thật nhỏ thật dài!”
“Không hổ là người phụ nữ của tổng giám đốc, thật xứng khi ở bên tổng giám đốc aaaaaaa!”
Mấy người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ở trong mắt từng người đều thấy được sự kinh ngạc và thán phục.
Làm quần chúng ăn dưa[1] ưu tú, sao Lâm Linh có thể không nhìn thấu được những ý nghĩ của mấy người trợ lý kia cơ chứ, ngay cả kịch bản ăn dưa cũng giống nhau như đúc.
[1] Quần chúng ăn dưa: chỉ những người hay hóng chuyện, thường nhảy xổ vào bàn tán trên các diễn đàn.
Chính là cái kiểu kịch bản không phải tôi đang nhìn bạn mà là có việc vừa lúc đi qua mà thôi, lúc cô ăn dưa ở đoàn phim cũng thường xuyên dùng.
Cứ thế này?
Nhưng khán phá bất thuyết phá[2], cô cũng lại không thể đi qua nói với bọn họ, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đẹp à? Điều này ít nhiều gì thì cũng sẽ mất khí chất, cho nên Lâm Linh chỉ cao quý lạnh lùng quay đầu lại, lôi kéo tay Giang Ngộ, bước nhanh vào thang máy.
Khán phá bất thuyết phá[2]: Đôi khi chúng ta biết điều này sai nhưng vì đối tượng hoặc thời điểm mà không thể nói thẳng ra, nếu không sẽ rất dễ làm cho mọi người tổn thương, khó xử.
Trợ lý Triệu đã sớm đặt xong nhà hàng, nhà hàng này sang trọng tinh tế hơn nữa còn thanh đạm, là tổng giám đốc đặc biệt ra lệnh.
Quả nhiên Lâm Linh rất thích, đồ ăn của nhà hàng này rất phù hợp với khẩu vị hiện tại của cô, không cay, sẽ không kích thích vị giác khiến cô ăn uống quá độ, dù cho ngon thế nào thì cô cũng có thể khống chế ăn ít đi được. Ở thành phố A cô chính là ăn quá nhiều và không kiểm soát được, ông bà cứ nửa tiếng lại cho ăn một lần, non nửa tháng đã béo thêm gần ba cân, vậy làm sao có thể chịu được, cho nên cô chỉ cầm bát lên, làm bộ làm tịch ăn hai miếng rồi buông đũa xuống.
Hình như Giang Ngộ đoán được ý của cô, gắp đồ ăn vào trong bát cho cô: “Ăn cơm cho tốt đi, đồ ăn này rất thanh đạm, ăn nhiều thêm chút cũng sẽ không béo.”
Lâm Linh không muốn ăn, vẫn ngồi không nhúc nhích.
Giang Ngộ buông chiếc đũa, khẽ thở dài một cái: “Nếu em thật sự muốn giảm béo, vậy mỗi ngày chỉ cần ăn ít đi một phần đồ ngọt, mà không phải để cơm trưa ở đó không ăn, hơn nửa đêm không ngủ được lại dậy lắc vòng, em hiểu không?”
Mỗi lần cô về thành phố A đều sẽ như thế, ở nhà cuồng ăn, về lại la hét muốn giảm béo. Hơn nữa cách giảm béo của cô là giảm bớt lượng bữa ăn chính, buổi tối lại ăn vụng miếng bánh ngọt nhỏ, ăn xong rồi lại bắt đầu lo âu, ngủ ngủ rồi lại từ trên giường bò dậy, một hồi thì luyện yoga, một hồi lại lắc vòng.
Anh thật sự là không muốn trải qua ác mộng nửa đêm mở mắt đã thấy cô sờ soạng vận động trong bóng tối như thế.
Đưa cô đến công ty, một phần là vì giám sát cô ăn cơm cho tốt.
Lâm Linh: “……”
Cô muốn xoay, cho anh tức chết!!!
Dưới sự thúc ép của anh, Lâm Linh vẫn cầm bát cơm lên ăn, cũng hạ quyết tâm hôm nay không ăn đồ ngọt.
Dùng cơm trưa xong, Lâm Linh lại theo Giang Ngộ về công ty.
Giang Ngộ rất bận, giữa trưa cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, về phát là bắt đầu xử lý công việc.
Lâm Linh lại không hiểu những thứ này, cũng không kiên trì nói chuyện với anh, đành phải chán chết mà nằm xuống sô pha, cầm máy tính bảng bấm tới bấm lui.
Vừa lúc trợ lý Triệu có việc tiến vào báo cáo.
Lâm Linh vội vàng từ trên sô pha ngồi dậy, thân thiết chào hỏi với anh ấy: “Trợ lý Triệu, ăn chưa?”
“Tôi ăn rồi.” Trợ lý Triệu cười gật gật đầu, nghiêm túc trả lời.
///yeungontinh.vn///Lâm Linh ‘ừm’ một tiếng rồi lại quay đầu chơi máy tính bảng của cô, xem ra có hơi nhàm chán, trợ lý Triệu đột nhiên nhớ tới ở gần công ty có một siêu thị không người đang kiểm thử để đưa vào hoạt động nên nói: “Nếu cô Lâm Linh buồn chán thì có thể xuống siêu thị không người dưới tầng dạo một lát, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt ngon.” Trợ lý Triệu cũng là căn cứ vào ý nghĩ giúp đỡ tổng giám đốc, nhưng lúc anh ấy nói xong, quay đầu lại thì vô tình thấy sắc mặt của tổng giám đốc lúc ấy, trong lòng hô to không ổn. Khi vừa định nói cho Lâm Linh kỳ thật bên trong rất nhàm chán gì cũng không có thì Lâm Linh đã ném máy tính bảng trên tay xuống, trong miệng nói: “Để em xem xem đồ ăn vặt trong đó ngon thế nào.” Sau đó đi ra ngoài như một cơn gió……
Giang Ngộ vừa mới khuyên cô phải ăn cơm cho tốt: “……”
Cửa văn phòng ‘phịch’ một tiếng bị đóng lại, trợ lý Triệu nơm nớp lo sợ xoay người lại, chợt nghe thấy tổng giám đốc lạnh lùng nói một câu: “Cậu có lòng.”
Nước mắt trong lòng trợ lý Triệu chảy dài.
Anh ấy sai rồi, anh ấy nên nhớ kỹ lời dạy bảo của anh Trịnh, không nên lắm mồm!
……
Lâm Linh đi xuống tầng dưới, thuận lợi tìm được siêu thị không người của trợ lý Triệu.
Đi vào thấy ngay quả nhiên một người bán hàng cũng không có, siêu thị còn rất lớn, trên giá để hàng còn bày các vật phẩm chỉnh tề, có nhiều dân đi làm đang lựa đồ bên trong.
Lâm Linh đẩy một cái xe đẩy nhỏ, trực tiếp đi đến giá để hàng bày đồ ăn vặt, nâng má chỉ suy tư một giây rồi lập tức lấy các đồ ăn vặt cô thích.
Cùng lắm thì buổi tối cô sẽ đi thư phòng lắc vòng!
Cúi người đang định lấy một bịch hạnh nhân mật ong nhỏ từ trên giá để hàng thì không biết là ai ở sau lưng không có mắt, đụng phải cô một phát, khiến cô phải lui về phía sau một bước. Lâm Linh đứng thẳng người lên muốn tranh luận phải trái với người kia.
Không nghĩ tới đối phương đã mở miệng trước cô một bước, là tiếng của người đàn ông trẻ tuổi: “Lâm Linh, đã lâu không gặp, mày vẫn không thay đổi, vẫn xinh đẹp giống như trước đây.”
Lâm Linh nghe giọng nói này có chút quen tai, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đối diện một cái. Người đàn ông giữ lại mái tóc dài màu đen, lớn lên cũng hơi thanh tú, gầy hơn so với trước kia không ít, nhưng Lâm Linh vẫn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra được anh ta. ///yeungontinh.vn///
Cô cười lạnh một tiếng: “Là mày à, mày cũng không thay đổi, vẫn là một người khiến người ta ghét như cũ!”
Chương 48: Có hơi khổ
Nếu nói việc xui xẻo nhất mà Lâm Linh gặp được trong đời này là gì, vậy chắc chắn chính là hồi cấp hai gặp phải Lý Nhất Gia, trở thành bạn học với anh ta, càng xui xẻo hơn đó là hồi cấp ba vất vả lắm mới tránh được anh ta thì đại học lại trở thành bạn cùng khóa cùng trường với anh ta. ///yeungontinh.vn///
Cũng rất không còn gì để nói.
Từ khi Lý Nhất Gia gặp được Lâm Linh, ánh mắt do dự vẫn luôn dừng trên mặt cô, Lâm Linh bị anh ta nhìn đến khiếp sợ, cuối cùng cũng có thể nói ra lời mà hôm nay cô rất muốn nói, oán giận anh ta: “Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy gái đẹp bao giờ à?”
Lý Nhất Gia ôm cánh tay, làm màu dựa vào giá đựng đồ ăn vặt: “Tao đây chẳng qua chỉ là nhìn xem sắc mặt của mày có tốt không, quan tâm bạn học cũ chút cũng không được à?”
Lâm Linh liếc mắt lia nhanh vào cái giá để đồ ăn vặt mà anh ta đang dựa vào một cái, không nhắc nhở anh ta về việc lấy cái cân nặng Trư Bát Giới của anh ta thì cái giá đựng đồ bị anh ta dựa vào thật sự có hơi lung lay rồi. Nếu cái giá kia đổ, vậy cũng xứng đáng với anh ta, chờ bồi thường tiền đi nha!
“Không cần quan tâm, tao rất tốt, ngược lại là mày đấy, không nghĩ tới vậy mà lại giảm béo à? Chậc chậc chậc chỉ là cái khí chất này vẫn không thay đổi, rất béo ngậy khiến người ta rất muốn nôn.”
“Mày!” Sắc mặt của Lý Nhất Gia thay đổi, bị Lâm Linh nói đến tức giận. Anh ta hận nhất chính là người lấy chuyện dáng người trước kia của anh ta ra nói, vậy mà vừa bắt đầu Lâm Linh đã dẫm lên điểm đau của anh ta.
Lý Nhất Gia cũng không khách sáo với cô, tràn đầy ác ý nhìn cô, liếc mắt một cái đánh giá cô từ trên xuống dưới, phát hiện cách ăn mặc của Lâm Linh bây giờ không còn như trước, không hề còn là đồng phục cũ nát, cũng không phải hàng vỉa hè giá rẻ, mà là kiểu dáng thương hiệu xa xỉ mới nhất. Tốt nghiệp đại học mới hai năm, anh ta không tin, một diễn viên nữ tuyến mười tám như cô dựa vào mình tự mua nổi loại quần áo này, tình cảnh gia đình cô anh ta rất rõ ràng, trong nhà cũng không có tiền. Nghĩ đến khả năng nào đó, âm thanh của Lý Nhất Gia đề cao thêm vài phần, “Mày có bạn trai?”
Kỳ thật Lâm Linh đã không muốn ôn chuyện với cái người lải nhải này từ sớm rồi, quả thật rất phí thời gian của cô. Cô thật sự rất ghét anh ta, nhiều lời với người mình ghét thêm một câu là có thể ghê tởm đến nỗi buổi tối có thể ăn ít đi một bát cơm. Nếu nhất định phải miêu tả trình độ ghét của cô với anh ta thì cộng ba người Tôn Miểu Miểu, Hạ Viện Viện, Từ Vũ Ngưng gì đó lại cũng không bằng một nửa không thích và buồn nôn về anh ta.
Vốn đang định lấy thêm một ít đồ ăn vặt, nhưng cái giá đồ ăn vặt bị anh ta dựa vào, Lâm Linh liếc mắt, cảm thấy đồ ăn vặt nhiễm hơi thở của anh ta thì không còn lực hấp dẫn như trước nữa, định lướt qua Lý Nhất Gia trực tiếp đi tính tiền. Về phần câu hỏi của anh ta, dựa vào cái gì mà cô phải nói cho anh ta biết? Anh ta định là cọng hành củ tỏi gì?
Lý Nhất Gia ỷ vào thân thể cao khỏe, rất xấu xa bước nhanh thêm một bước trực tiếp chặn giữa đường, cản trở lối Lâm Linh muốn đi.
Lâm Linh không có khí chất gì mà lại lật ra sự xem thường thứ hai của hôm nay: “Chó ngoan không cản đường.”
Tay của con chó hư Lý Nhất Gia lại vươn ra về phía Lâm Linh ở bên này, không biết là muốn làm gì, Lâm Linh vội vàng lui về phía sau một bước, sợ bị nhiễm đen đủi của người này.
Động tác này của Lâm Linh làm sắc mặt của Lý Nhất Gia càng thêm khó coi, lời nói ra càng thêm khó nghe: “Hiện tại cô Lâm Linh thật đúng là cao quý, mặc quần áo mười mấy vạn, không còn là cô nhi không cha không mẹ với cái mặt nghèo kiết xác nữa nhỉ?”
Trong mắt Lý Nhất Gia không che giấu được sự trào phúng, con mắt híp híp không chút để ý mà đánh giá Lâm Linh. Nét mặt là kiểu cao hơn người một bậc, lời trong lời ngoài có chê bai và khinh thường, cũng khiến Lâm Linh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cũng không biết người này có tật xấu gì, mỗi lần gặp cô, cũng phải lấy thân thế cô ra giễu cợt một phen, trong mắt anh ta, cha mẹ anh ta song toàn, cao hơn cô một đẳng cấp. Bởi vì giá trị quan vặn vẹo của anh ta, ở cấp hai cô bị anh ta cười nhạo suốt ba năm.
Hồi cấp hai, tan học mà không có việc gì anh ta và một đám nhóc đi sau anh ta sẽ chặn ở con đường về nhà mà cô nhất định phải đi qua. Mỗi ngày chỉ chỉ trỏ trỏ cô, tuổi của đám nhóc đó không lớn nhưng miệng lại rất lảm nhảm, lật đi lật lại mỗi ngày vẫn là những từ đó. Lâm Linh nghe hết lần này đến lần khác, toàn là một số chữ ‘thật đáng thương’, ‘đã chết’, ‘cô nhi’, sau đó Lâm Linh xin ông một số tiền lớn mua cho cô một bộ tai nghe, mỗi ngày trên đường về toàn đeo tai nghe, tai không nghe thì sạch. Đường về là một con đường tương đối náo nhiệt, hai bên xung quanh mở rất nhiều cửa hàng nhỏ, sẩm tối có rất nhiều chú dì làm về nhà ở ngoài hóng mát. Cho nên đám nhóc và Lý Nhất Gia chỉ dám mở miệng mắng cô mà thôi chứ cũng không dám đánh.
Bọn họ cứ cười nhạo Lâm Linh mà không biết chán. Lúc ấy tuổi còn nhỏ nên cô vẫn không nghĩ rõ được, cô đã làm sai cái gì? Lại chỉ vì bố mẹ cô không còn nữa ư, đó cũng là cái đau của cả đời cô mà, vì sao vì sao bọn họ lại muốn cười nhạo cô. ///yeungontinh.vn///
Cha mẹ Lâm đột ngột qua đời vì một vụ tai nạn. Năm xảy ra chuyện ấy, Lâm Linh mới tốt nghiệp tiểu học, nghỉ hè ở nhà ông bà. Nếu không xảy ra vụ tai nạn ấy thì bọn họ vẫn là người một nhà rất đầm ấm. Có đôi khi Lâm Linh bị đám người kia làm cho tức giận, lại không dám nói cho ông bà, buổi tối trốn ở trong chăn lén khóc, cũng sẽ không nhịn được sự không hiểu chuyện mà oán giận bọn họ, vì sao lại bỏ cô mà đi. Rõ ràng trước cái hôm về nhà ông bà bố còn ôm cô vào lòng, cười ha hả mà dỗ cô, nói cô là công chúa nhỏ đáng yêu nhất.
Sau đó lại có một lần, bởi vì Lâm Linh đeo tai nghe, biến lời nói của bọn họ trở thành gió thoảng bên tai, Lý Nhất Gia và đám nhóc bắt đầu làm trầm trọng thêm, vì để cô nghe được, bọn họ đã tăng lớn âm thanh.
Cuối cùng lúc này có một dì ngồi hóng mát ngoài cửa hàng nghe được, đi đến, che chắn cho Lâm Linh ở sau lưng, chỉ vào mũi của Lý Nhất Gia và đám nhóc kia mà mắng, mắng bọn họ là tiểu súc sinh không có ai dạy, còn uy hiếp phải đi báo cáo bọn họ với trường học.
Đám nhóc lập tức giải tán, dì ấy quay lại, tháo tai nghe của Lâm Linh ra, lại giúp cô lau nước mắt không biết đã rơi xuống khi nào, ngượng ngùng cười cười nói: “Xin lỗi nha cô gái nhỏ, lúc trước cô không nghe được câu nói của bọn nó, còn tưởng rằng bọn nó là tùy tùng nhỏ của cháu đấy, cô gái nhỏ xinh đẹp thế này, không được khóc. Sau này bọn họ còn dám mắng cháu, cháu cứ đến đây tìm dì, dì nhất định sẽ giúp cháu.”
Lâm Linh lấy mu bàn tay lau khô nước mắt, nói với dì ấy, “Được.” Buổi tối hôm đó, cô rất vui vẻ.
Mười mấy tuổi còn chưa hiểu đạo lý lớn gì nhưng cô hiểu con người thật sự có người tốt xấu, tốt bụng như dì ấy sẽ chỉ vì không giúp được một cô gái nhỏ xa lạ không kịp thời mà tự trách xin lỗi, còn đáng ghê tởm như Lý Nhất Gia, vì thú vui xấu xa của mình mà đi bắt nạt một người. Cô không cần vì một người xấu chẳng dính dáng gì đến mình mà làm mình không vui, mất nhiều hơn được.
Cho nên ngày hôm sau, khi Lâm Linh đến lớp học, đối mặt với ánh mắt đồng tình của các bạn học, lần đầu tiên cô dũng cảm nói ra điều mà cô vẫn chưa dám nói với Lý Nhất Gia, “Lý Nhất Gia, tiểu súc sinh.”
Sau đó cô cũng không còn nhường nhịn anh ta nữa.
……///yeungontinh.vn///
Lên đến đại học, phần lớn con người đã trưởng thành hiểu chuyện, tâm trí toàn chỉnh, cũng hiểu rất nhiều lý lẽ. Người thức thời chút sẽ không chủ động nhắc đến đề tài này với Lâm Linh, càng không có người lấy danh nghĩa đồng tình ngầm giễu cợt cô, cuộc sống đại học của cô vốn dĩ được coi là vui vẻ, cho đến khi gặp phải đồ chó này trong trường.
Ba năm không gặp, tên chó Lý Nhất Gia càng không phải là người. Cũng may Lâm Linh cũng không phải là Lâm Linh năm đó, Lâm Linh bị Lý Nhất Gia mắng lúc đó. Vả lại đã lên đại học rồi, vốn từ ngữ của Lâm Linh lại phong phú thêm không ít, phạm vi mắng chửi người cũng không giới hạn trong ‘ tiểu súc sinh ’, ‘ tiểu tạp chủng ’ mà dì ấy dạy, Lý Nhất Gia càng không phải là đối thủ của cô, cô cũng không hề bởi vì ác ý của anh ta mà phiền não, chẳng qua bên cạnh có cái người ghê gớm như thế, cô vẫn cảm thấy buồn nôn.
Lúc ấy cô cũng hối hận, việc hối hận đó là không đủ dũng cảm, vì sao không đưa thư tình ra, cô đã nghĩ, nếu Giang Ngộ ở bên cạnh cô thì tốt rồi…… Có đôi khi thậm chí còn có một ít oán trách không hợp lý lẽ, oán trách Giang Ngộ muốn ra nước ngoài……
Lý Nhất Gia thấy cô cúi đầu không nói lời nào, còn tưởng rằng cô bị tổn thương vì lời nói của mình, vừa định nói, nếu cô trả lời câu hỏi của anh ta cho tốt, thì lần sau anh ta sẽ không nói kiểu lời nói khó nghe này nữa.
Lâm Linh đột nhiên ngẩng đầu, dựng ngón tay ra hiệu mắng chửi người với anh ta, “Con mẹ nó mày là con heo mẹ già mặc lồng một bộ một bộ lại thêm một bộ áo lót [1], tên tàn phế già não co quắp miệng ti tiện, chó cũng sẽ sủa nếu không có mày, mẹ mày thế nào mà còn chưa đưa mày đi bệnh viện thú y xem xem cái óc heo của mày, còn xin mày tránh xa tao ra chút, tao sợ sẽ bị lây bệnh chó dại.”
[1]: Một là nói người này không có tình cảm thật, có mục đích riêng, hai là nói người này không đáng tin cậy, thủ đoạn lừa gạt tình cảm quá nhiều, không đáng tín nhiệm.
Trên mặt Lý Nhất Gia lúc xanh lúc đỏ, đôi mắt hung ác trừng Lâm Linh, giống như sắp toát ra lửa đến nơi rồi.
Anh ta tiến lên một bước.
Lâm Linh nhanh chóng lui lại phía sau một bước, phòng bị nhìn anh ta, uy hiếp anh ta: “Mày làm gì? Mày còn muốn đánh tao? Tao nói cho mày biết, bạn trai tao là xã hội đen, mày cũng phải cẩn thận không thì chết thế nào cũng không biết đấy.”
Lý Nhất Gia trừng Lâm Linh: “Bạn trai mày?”
“Đúng vậy.” Lâm Linh tự hào ngẩng đầu lên, liếc mắt chợt nhìn thấy có người đi tới, dùng âm thanh hơi lớn nói bóng gió một chuyến: “Vị này, đây là siêu thị không người chứ không phải là siêu thị miễn phí, cũng không có nghĩa là có thể không trả tiền là đi được, tôi khuyên anh ăn xong rồi thì vẫn nên quay lại trả tiền đi, chiếm món hời nhỏ chỉ lộ ra anh rất low!”
Tiếng của Lâm Linh không nhỏ, dân đi làm xung quanh đều nghe được cả, ánh mắt đánh giá Lý Nhất Gia mang theo vẻ ghét bỏ và khinh bỉ như có như không…… Không nghĩ tới tên đàn ông ăn mặc đẹp này là nhân mô cẩu dạng[2], nhân phẩm bỉ ổi như thế, thật là đáng xấu hổ.
Nhân mô cẩu dạng [2]: Thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó
Chờ lúc Lý Nhất Gia tiến lên muốn đẩy Lâm Linh, cái kệ để hàng mà anh ta làm ra vẻ dựa vào ‘ầm’ một tiếng đổ xuống đất, hơn nữa tư thế của anh ta rất giống kiểu bị Lâm Linh nói trúng rồi thẹn quá hóa giận, có ông anh có chút lòng nhiệt tình không nhịn được, đi lên túm cổ áo Lý Nhất Gia chuẩn bị dạy anh làm người.
Lâm Linh giấu công và danh, đẩy đồ ăn vặt đã chọn xong đến quầy thu ngân tự giúp mình tính tiền. Sau đó cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn, miệng vui vẻ hát ca đi ra khỏi siêu thị không người.
Quay đầu lại tùy ý nhìn thoáng qua Lý Nhất Gia chưa hề ăn trộm đồ đang bị một đám người khiển trách hết đường chối cãi, còn bị buộc phải cực khổ thu dọn hết tất cả hàng hóa, để từng cái từng cái lên kệ, nói không chừng còn phải bồi thường tổn thất cho siêu thị. ///yeungontinh.vn///
Tâm trạng của Lâm Linh vô cùng vui vẻ.
Cầm theo đồ ăn đã chọn xong về văn phòng của Giang Ngộ, trước khi đi vào, lúc cô ra khỏi thang máy, động tác của một đám trợ lý là kiểu nhất trí mà nhìn về phía cô, đã không còn Giang Ngộ trấn giữ, ánh mắt của nhóm trợ lý này trắng trợn táo bạo hẳn, ánh mắt như lửa nóng kia, Lâm Linh đột nhiên cảm nhận được đãi ngộ nếu sau này cô làm ảnh hậu.
Cái kiểu ánh mắt tràn ngập sự tò mò, để Lâm Linh đoán hoạt động trong lòng của bọn họ thì có lẽ là: Mau nói cho chúng tôi biết quan hệ của cô và giám đốc đi, đứa nhỏ tò mò đến sắp chết rồi.
Lâm Linh: Cô sẽ không.
Cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn, Lâm Linh trực tiếp đẩy cửa văn phòng ra, nhốt một đám ánh mắt tò mò ngoài cửa.
Trong văn phòng, trợ lý Triệu cầm một đống văn kiện lớn vừa muốn đi, Lâm Linh đã gọi anh ấy lại, móc ra vài bịch đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho anh ấy: “Trợ lý Triệu, mời cậu ăn, làm việc vất vả rồi.”
Trợ lý Triệu nhận được dạy dỗ, rụt rè gật gật đầu, nhận đồ ăn vặt mà Lâm Linh đưa cho, không nói một lời đã cầm văn kiện đi ra ngoài. Khiến cho Lâm Linh đột nhiên không hiểu được, trong thời gian cô mua mấy thứ này, hình như trợ lý Triệu đã thay đổi, không còn một chút nhiệt tình nào thì phải?
Có thể là làm sai việc bị Giang Ngộ phê bình, nghĩ ra cái kết luận này xong Lâm Linh cũng chẳng muốn xoắn xuýt, lấy một bịch kẹo dâu tây mềm từ trong túi ra, xé một cái, cầm một viên bỏ vào trong miệng.
Mới vừa ăn được một cái, Giang Ngộ đã nhắc nhở cô: “Ăn ít thôi.”
Lâm Linh coi như không nghe được, ném túi kẹo vừa mới mở ra ở trong tay xuống ghế sô pha, đi đến chỗ của Giang Ngộ quyến rũ anh: “Rất ngọt, anh có muốn ăn không?”
Béo một mình không bằng nhiều người cùng béo nhỉ.
Giang Ngộ buông văn kiện trong tay ra, ngước mắt nhìn gương mặt bởi vì có kẹo mà hơi phình phình của cô, làm gợi lên một nụ cười, giọng nói rất bình tĩnh: “Được thôi.”
Lâm Linh ngẩn người, lại nghĩ tới thê thảm đêm qua lần nữa, đến bây giờ ngực cô còn đau đấy, không có tiền đồ mà nuốt nước miếng: “Không, không cần, em cảm thấy cái kẹo này cũng không phải rất ngọt.”
///yeungontinh.vn///Sau đó khi anh còn chưa lên tiếng, Lâm Linh đã cơ trí xoay đề tài: “Sao anh lại đưa em đến công ty, bây giờ nhất định toàn công ty đã truyền ra, một đám trợ lý ngoài kia của anh cứ nhìn chằm chằm em, rất ngượng ngùng đấy.”
Giang Ngộ nhướng mày: “Không phải em và bạn em mắng tôi sau lưng, nói tôi là đồ khốn giấu bạn gái đi ư?”
Lâm Linh nhìn vẻ mặt của anh thì biết mình nghĩ sai rồi, có hơi ngượng ngùng, cô đây thì là đóa hoa vàng vô song gì?
Nhưng cũng không thể trách cô, ấn tượng đêm qua thật sự rất sâu sắc, khiến cô có liên tưởng như vậy theo bản năng.
///yeungontinh.vn///Cảm xúc không biết xấu hổ qua đi, sau khi hồi phục lại tinh thần, Lâm Linh không nghĩ ngợi gì đã từ chối: “Không muốn, không đi, em muốn ở nhà xem kịch bản.”
Đi công ty anh có gì tốt, ngoài một tên trợ lý Triệu thì cô cũng chả biết ai, đi thì cũng là đi tới đi lui trong văn phòng anh, còn không bằng ở nhà im lặng xem kịch bản đâu. Quan trọng hơn là, cô không ở nhà thì đi tìm Ngô Phỉ tán dóc cũng được, tóm lại thì tốt hơn so với đi công ty với anh.
“Xem ở văn phòng cũng thế.” Giang Ngộ không biết kịch bản cần xem của cô từ đâu đến, nhưng việc xem kịch bản và theo anh đến công ty cũng không xung đột gì với nhau.
Lâm Linh cảm thấy có hơi kỳ quái, vì sao hôm nay anh lại cố chấp muốn cô đi theo anh đến công ty như thế chứ. Thỉnh thoảng hồi trước lúc cô không đóng phim, anh cũng chưa từng yêu cầu mà.
Trong đầu cô hiện nên ý nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế, vỗ tay, sáng tỏ nói: “Em biết rồi, không phải là anh…… không thể rời khỏi em, muốn ở bên em từng giây từng phút đấy chứ?” Vẻ mặt phấn khởi, dáng vẻ là kiểu em đoán đúng rồi.
Giang Ngộ nhận áo khoác từ tay dì Lưu giúp cô mặc xong: “Không phải, là vừa lúc trong công ty tôi cần một người làm việc lặt vặt.”
Lâm Linh: “……”
Cái tên thẳng nam này có thể nói chuyện không đấy? Nói câu lời ngon tiếng ngọt mà khó thế à?
Cô thấy bạn trai người khác mỗi ngày toàn dùng tiểu bảo bối rồi lại tiểu khả ái để gọi bạn gái bọn họ, vì sao bạn trai cô ngoài giận cô giận cô thì vẫn là giận cô?
Tức giận!
——
Lúc đến bãi đỗ xe ngầm của tổng bộ Giang thị, Lâm Linh còn muốn giãy giụa thêm chút: “Em đây đường đường là một ngôi sao nữ, anh bảo để em làm việc lặt vặt cho anh thì là làm việc lặt vặt cho anh à, em không cần mặt mũi ư?”
Buổi sáng Giang Ngộ còn một cuộc họp, thời gian gấp gáp, cũng mặc kệ cô ăn nói bậy bạ, kéo cửa sau, trực tiếp ôm cô từ ghế sau ra, đi thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất của công ty.
Lâm Linh còn muốn giãy dụa thì thang máy đã ‘đinh’ một tiếng mở cửa.
Tầng cao nhất của Giang thị là nơi làm việc chuyên dụng của Giang Ngộ, bình thường thì nhân viên không làm ở tầng này, ngoài trợ lý của anh……
Lúc cửa thang máy mở ra, Lâm Linh tinh mắt ngó đến mấy vị mặc đồ công sở cách đó không xa, thấy mấy nhân viên ưu tú dừng việc trong tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về bên này.
Khu vực làm việc vừa mới xuất hiện nhiều tiếng thảo luận đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Lâm Linh vừa thấy cảnh này cũng không nhảy lên, nhanh chóng quay đầu chôn mặt vào lòng Giang Ngộ. Tuy rằng cô chỉ là diễn viên tuyến mười tám, nhưng nhỡ đâu trong số bọn họ có người đã xem qua cô diễn, nhận ra cô thì sao?
Giang Ngộ coi như không nhìn thấy những biến hóa rõ ràng của những người trong phòng, mắt nhìn thẳng trực tiếp ôm Lâm Linh vào văn phòng, đặt cô ở trên sô pha, lại đưa cô cầm máy tính bảng, nói rõ với cô: “Em ở đây xem kịch bản, anh đi họp trước.”
Sau khi nói xong thì bước liên tục ra khỏi văn phòng. Trợ lý Triệu đã sớm cầm theo văn kiện cần phải dùng trong hội nghị hôm nay chờ ở một bên, sau khi chờ tổng giám đốc ra thì vội vàng đi theo đưa văn kiện cầm trong tay cho anh.
Chờ tổng giám đốc và trợ lý Triệu đến phòng họp, một đám người trong văn phòng tổng giám đốc nổ tung nồi rồi. ///yeungontinh.vn///
Có người tốp năm tốp ba ngồi thảo luận với nhau, có người dùng tốc độ nhanh mở điện thoại ra, công bố tin tức lớn động trời này trong nhóm WeChat.
Tin tức tổng giám đốc ôm một người phụ nữ vào phòng đã lan truyền hỏa tốc trong các đám nhân viên.
Có mấy người nhìn chằm chằm chăm chú vào cửa lớn đang đóng của văn phòng tổng giám đốc, trở tay không kịp với các loại suy đoán.
“Người vừa nãy tổng giám đốc ôm vào, không phải là bạn gái của ngài ấy chứ?”
“Chưa nghe nói tổng giám đốc có bạn gái mà?”
“Hình như chị ấy có vẻ không quá bằng lòng, chị ấy còn đang giãy giụa trách móc đúng không?”
“Tổng giám đốc bá đạo cưỡng chế tình yêu, A!!! Có hơi rung động rồi!”
“Đau, tôi đau. Sao người phụ nữ tổng giám đốc ôm trong ngực không phải tôi, vì sao?!!!”
“Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng đây là chị gái eo thon chân dài, nhất định là một người rất đẹp, thật muốn vào xem chị gái này trông như thế nào?”
“Tôi cũng thế!”
“……”
Mà Lâm Linh ở trong văn phòng tổng giám đốc lúc này đang vô cùng buồn chán nằm trên sô pha, cầm máy tính bảng, trên giao diện là kịch bản, chỉ là cô chẳng có chút tâm trạng nào để xem.
Không cần nghĩ cũng biết, nhân viên bên ngoài nhất định đang thảo luận về cô…… Mà cô cũng rất muốn nhiều chuyện với các cô ấy nữa!
Đáng tiếc không thể!
Cô nằm trên sô pha suy nghĩ nửa giờ cũng không thể hiểu được, sao Giang Ngộ lại đột phát ý tưởng đưa cô đến công ty?
……
Hội nghị mở suốt một buổi sáng, Giang Ngộ nâng tay lên nhìn thời gian, nhíu mày.
Hội nghị sắp kết thúc, giám đốc Vương ở chi nhánh nước ngoài đang báo cáo tiến độ hạng mục. Vị giám đốc này có phần dông dài, rõ ràng một câu là có thể nói rõ việc nhưng anh ta lại bóc ra thành ba câu mới có thể nói rõ.
Lúc anh ta báo cáo được một nửa, Giang Ngộ đè sự không kiên nhẫn xuống, hỏi một câu: “Cuối cùng tỷ suất lợi nhuận là bao nhiêu?”
Giám đốc Vương hơi dừng dừng, vui rạo rực vội vàng báo lên số liệu tiền lời. Hạng mục này cuối cùng cũng có tỷ suất lợi nhuận tốt nhất, vượt qua lợi nhuận mà anh ta dự đoán lúc trước, có thể nói giám đốc Vương vui vô cùng, chuẩn bị vài ngày, muốn tranh thủ ở trên hội nghị để tổng giám đốc nhìn thấy thành tích làm việc của anh ta.
“Không tệ.” Giang ngộ cúi đầu nhìn tờ hạng mục trong tay, thấp giọng khen ngợi anh ta một câu rồi sau đó tuyên bố tan họp.
Giữa lời nói không có biểu hiện sự vội vàng rõ ràng, nhưng phần lớn quản lý cấp cao ở đây vẫn nhận thấy tổng giám đốc không giống với trước kia, lại nghĩ tới tin tức có lúc trước hội nghị ở trong nhóm kia, tổng giám đốc dẫn theo một cô gái xinh đẹp lên tầng cao nhất.
///yeungontinh.vn///Vị tổng giám đốc Giang trẻ tuổi quản lý Giang thị lâu như vậy mà từ trước cho đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này. Người đi bên cạnh mỗi lần cũng chỉ có trợ lý Triệu, còn về phần những cô gái xung quanh anh ngoài kia á? Chưa bao giờ gặp qua ấy. Có lời đồn thái quá truyền rằng xu hướng giới tính của tổng giám đốc Giang không rõ, hiển nhiên lời đồn đãi này chưa đánh đã tan.
Vì sao tổng giám đốc lại vội vã tan họp, các vị quản lý cấp cao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, từng người từng người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
……
Trợ lý Triệu đi đằng sau Giang Ngộ, dọc theo đường đi nghe anh nói rõ về việc khai phá hạng mục Thành Nam.
“Vâng tổng giám đốc, chút nữa tôi sẽ đi bàn lại với người phụ trách.”
Trợ lý Triệu ghi chép lại những nội dung chính xong, lại tự chủ trương hỏi: “Tổng giám đốc, cô Lâm Linh ở trong văn phòng có thể sẽ rất buồn chán, có cần tôi đi chuẩn bị một ít bánh ngọt đưa vào không.”
Khi nói chuyện, hai người đã tới cửa văn phòng của Giang Ngộ, Giang Ngộ dừng bước chân, gạt bỏ đề nghị của trợ lý Triệu: “Gần đây thì không cần.”
Anh không đoán sai thì hai ngày nay cô lại đang muốn ồn ào đòi giảm béo, đương nhiên không thể để cô ăn đồ ngọt.
Trợ lý Triệu gãi gãi đầu, chẳng lẽ là anh ấy nhớ lầm? Anh ấy nhớ rõ tổng giám đốc thường xuyên bảo anh ấy đặt bánh ngọt để anh mang về nhà mà?
……
Trong văn phòng yên tĩnh, Giang Ngộ đi vào văn phòng nhưng không thấy bóng dáng Lâm Linh, trên sô pha có cái máy tính bảng anh đưa cho cô, nhíu nhíu mày, bước chân vào phòng nghỉ.
Vào phòng nghỉ thì quả nhiên thấy cô đang nằm trên giường ngoan ngoãn ngủ. Trong lúc ngủ còn trở mình một cái, lộ ra dấu vết đỏ bừng ở sườn mặt do đè lên tóc, nhìn dáng ngủ thì có vẻ đã được một khoảng thời gian ngắn.
Giang Ngộ giơ tay nhìn thời gian, đã 12 giờ, nên ăn cơm trưa, ăn cơm trưa rồi ngủ tiếp cũng được.
Vì thế anh ngồi vào mép giường, đầu tiên là nhéo nhéo mặt cô, sau khi bị cô vung tay lung tung đẩy ra thì lại vươn tay vào trong chăn, nhéo nhéo eo cô∶ “Mau dậy đi, đừng ngủ nữa.”
Lâm Linh bị anh bóp làm cho ngưa ngứa, bất đắc dĩ từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy là anh, đẩy đẩy tay anh, nhăn mũi rồi lại trở mình, muốn tiếp tục ngủ.
Tất nhiên Giang Ngộ sẽ không theo ý cô, thấy cô tỉnh, trực tiếp lấy cái áo khoác của cô từ trên giá xuống, xốc chăn lên, nhẹ nhàng dùng sức ôm cô từ trên giường dậy.
Lâm Linh giống như không có xương cốt ngã vào trong ngực anh, đầu nhỏ chui thẳng vào ngực anh, là kiểu không muốn đứng dậy.
“Em muốn ngủ…… Cái đồ bạo quân này.”
Hôm qua cô mới ngủ được có mấy giờ chứ, cô buồn ngủ quá, muốn ngủ.
Giang Ngộ vừa thấy dáng vẻ ngủ không tỉnh này của cô, là người vẫn luôn kiên định từ trước đến giờ thì đây là lần đầu tiên anh có dao động trước quyết định của mình.
///yeungontinh.vn///Vào lúc anh đang cân nhắc ăn cơm trưa muộn một lát cũng không sao, thì Lâm Linh đã vùi vào trong ngực anh, rì rà rì rầm nhỏ giọng nói: “Anh hôn em một cái thì em sẽ đứng lên.” Anh cúi đầu nhìn cô một chút, đôi mắt vẫn đang nhắm, ngửa mặt lên, miệng hơi cong, là dáng vẻ kiểu anh mà không hôn thì sẽ không đứng dậy.
Giang Ngộ ∶ “……” Anh vẫn lo nhiều rồi.
Duỗi tay nhéo cằm cô, Giang Ngộ cúi đầu, hôn vào trán, chóp mũi cô mỗi chỗ một cái, cuối cùng là hôn vào môi đỏ của cô.
“Được rồi, đứng lên?”
Lâm Linh: “Ừm……”
Lâm Linh vẫn hơi mơ hồ, cho đến khi bị Giang Ngộ dắt ra khỏi văn phòng.
Văn phòng của tổng giám đốc còn một số người đến giờ cơm rồi mà chưa đi ăn cơm, bị bát quái làm cho đầu óc choáng váng, nhìn như là đang dọn mặt bàn, dọn xong sẽ đi ăn cơm nhưng trên thực tế thì một cây bút đã dọn đến hơn nửa tiếng đồng hồ, ánh mắt của phần tử bát quái thỉnh thoảng lại liếc tích cực về phía cửa lớn phòng tổng giám đốc.
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được tổng giám đốc Giang ra ngoài, phía sau còn dắt theo người phụ nữ sáng nay ôm vào. Mà vẻ mặt của người phụ nữ kia mơ màng buồn ngủ, đang dùng tay che miệng nhỏ lại mà ngáp.
Khi nhìn thấy tình cảnh này, các phần tử bát quái tích cực không nhịn được mà trộm rít gào một tiếng trong lòng.
“Vãi, nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi, thật xinh đẹp! Ngay cả ngáp cũng không che giấu được vẻ mặt xinh đẹp tuyệt thế.”
“Dáng người tuyệt, chân thật nhỏ thật dài!”
“Không hổ là người phụ nữ của tổng giám đốc, thật xứng khi ở bên tổng giám đốc aaaaaaa!”
Mấy người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ở trong mắt từng người đều thấy được sự kinh ngạc và thán phục.
Làm quần chúng ăn dưa[1] ưu tú, sao Lâm Linh có thể không nhìn thấu được những ý nghĩ của mấy người trợ lý kia cơ chứ, ngay cả kịch bản ăn dưa cũng giống nhau như đúc.
[1] Quần chúng ăn dưa: chỉ những người hay hóng chuyện, thường nhảy xổ vào bàn tán trên các diễn đàn.
Chính là cái kiểu kịch bản không phải tôi đang nhìn bạn mà là có việc vừa lúc đi qua mà thôi, lúc cô ăn dưa ở đoàn phim cũng thường xuyên dùng.
Cứ thế này?
Nhưng khán phá bất thuyết phá[2], cô cũng lại không thể đi qua nói với bọn họ, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đẹp à? Điều này ít nhiều gì thì cũng sẽ mất khí chất, cho nên Lâm Linh chỉ cao quý lạnh lùng quay đầu lại, lôi kéo tay Giang Ngộ, bước nhanh vào thang máy.
Khán phá bất thuyết phá[2]: Đôi khi chúng ta biết điều này sai nhưng vì đối tượng hoặc thời điểm mà không thể nói thẳng ra, nếu không sẽ rất dễ làm cho mọi người tổn thương, khó xử.
Trợ lý Triệu đã sớm đặt xong nhà hàng, nhà hàng này sang trọng tinh tế hơn nữa còn thanh đạm, là tổng giám đốc đặc biệt ra lệnh.
Quả nhiên Lâm Linh rất thích, đồ ăn của nhà hàng này rất phù hợp với khẩu vị hiện tại của cô, không cay, sẽ không kích thích vị giác khiến cô ăn uống quá độ, dù cho ngon thế nào thì cô cũng có thể khống chế ăn ít đi được. Ở thành phố A cô chính là ăn quá nhiều và không kiểm soát được, ông bà cứ nửa tiếng lại cho ăn một lần, non nửa tháng đã béo thêm gần ba cân, vậy làm sao có thể chịu được, cho nên cô chỉ cầm bát lên, làm bộ làm tịch ăn hai miếng rồi buông đũa xuống.
Hình như Giang Ngộ đoán được ý của cô, gắp đồ ăn vào trong bát cho cô: “Ăn cơm cho tốt đi, đồ ăn này rất thanh đạm, ăn nhiều thêm chút cũng sẽ không béo.”
Lâm Linh không muốn ăn, vẫn ngồi không nhúc nhích.
Giang Ngộ buông chiếc đũa, khẽ thở dài một cái: “Nếu em thật sự muốn giảm béo, vậy mỗi ngày chỉ cần ăn ít đi một phần đồ ngọt, mà không phải để cơm trưa ở đó không ăn, hơn nửa đêm không ngủ được lại dậy lắc vòng, em hiểu không?”
Mỗi lần cô về thành phố A đều sẽ như thế, ở nhà cuồng ăn, về lại la hét muốn giảm béo. Hơn nữa cách giảm béo của cô là giảm bớt lượng bữa ăn chính, buổi tối lại ăn vụng miếng bánh ngọt nhỏ, ăn xong rồi lại bắt đầu lo âu, ngủ ngủ rồi lại từ trên giường bò dậy, một hồi thì luyện yoga, một hồi lại lắc vòng.
Anh thật sự là không muốn trải qua ác mộng nửa đêm mở mắt đã thấy cô sờ soạng vận động trong bóng tối như thế.
Đưa cô đến công ty, một phần là vì giám sát cô ăn cơm cho tốt.
Lâm Linh: “……”
Cô muốn xoay, cho anh tức chết!!!
Dưới sự thúc ép của anh, Lâm Linh vẫn cầm bát cơm lên ăn, cũng hạ quyết tâm hôm nay không ăn đồ ngọt.
Dùng cơm trưa xong, Lâm Linh lại theo Giang Ngộ về công ty.
Giang Ngộ rất bận, giữa trưa cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, về phát là bắt đầu xử lý công việc.
Lâm Linh lại không hiểu những thứ này, cũng không kiên trì nói chuyện với anh, đành phải chán chết mà nằm xuống sô pha, cầm máy tính bảng bấm tới bấm lui.
Vừa lúc trợ lý Triệu có việc tiến vào báo cáo.
Lâm Linh vội vàng từ trên sô pha ngồi dậy, thân thiết chào hỏi với anh ấy: “Trợ lý Triệu, ăn chưa?”
“Tôi ăn rồi.” Trợ lý Triệu cười gật gật đầu, nghiêm túc trả lời.
///yeungontinh.vn///Lâm Linh ‘ừm’ một tiếng rồi lại quay đầu chơi máy tính bảng của cô, xem ra có hơi nhàm chán, trợ lý Triệu đột nhiên nhớ tới ở gần công ty có một siêu thị không người đang kiểm thử để đưa vào hoạt động nên nói: “Nếu cô Lâm Linh buồn chán thì có thể xuống siêu thị không người dưới tầng dạo một lát, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt ngon.” Trợ lý Triệu cũng là căn cứ vào ý nghĩ giúp đỡ tổng giám đốc, nhưng lúc anh ấy nói xong, quay đầu lại thì vô tình thấy sắc mặt của tổng giám đốc lúc ấy, trong lòng hô to không ổn. Khi vừa định nói cho Lâm Linh kỳ thật bên trong rất nhàm chán gì cũng không có thì Lâm Linh đã ném máy tính bảng trên tay xuống, trong miệng nói: “Để em xem xem đồ ăn vặt trong đó ngon thế nào.” Sau đó đi ra ngoài như một cơn gió……
Giang Ngộ vừa mới khuyên cô phải ăn cơm cho tốt: “……”
Cửa văn phòng ‘phịch’ một tiếng bị đóng lại, trợ lý Triệu nơm nớp lo sợ xoay người lại, chợt nghe thấy tổng giám đốc lạnh lùng nói một câu: “Cậu có lòng.”
Nước mắt trong lòng trợ lý Triệu chảy dài.
Anh ấy sai rồi, anh ấy nên nhớ kỹ lời dạy bảo của anh Trịnh, không nên lắm mồm!
……
Lâm Linh đi xuống tầng dưới, thuận lợi tìm được siêu thị không người của trợ lý Triệu.
Đi vào thấy ngay quả nhiên một người bán hàng cũng không có, siêu thị còn rất lớn, trên giá để hàng còn bày các vật phẩm chỉnh tề, có nhiều dân đi làm đang lựa đồ bên trong.
Lâm Linh đẩy một cái xe đẩy nhỏ, trực tiếp đi đến giá để hàng bày đồ ăn vặt, nâng má chỉ suy tư một giây rồi lập tức lấy các đồ ăn vặt cô thích.
Cùng lắm thì buổi tối cô sẽ đi thư phòng lắc vòng!
Cúi người đang định lấy một bịch hạnh nhân mật ong nhỏ từ trên giá để hàng thì không biết là ai ở sau lưng không có mắt, đụng phải cô một phát, khiến cô phải lui về phía sau một bước. Lâm Linh đứng thẳng người lên muốn tranh luận phải trái với người kia.
Không nghĩ tới đối phương đã mở miệng trước cô một bước, là tiếng của người đàn ông trẻ tuổi: “Lâm Linh, đã lâu không gặp, mày vẫn không thay đổi, vẫn xinh đẹp giống như trước đây.”
Lâm Linh nghe giọng nói này có chút quen tai, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đối diện một cái. Người đàn ông giữ lại mái tóc dài màu đen, lớn lên cũng hơi thanh tú, gầy hơn so với trước kia không ít, nhưng Lâm Linh vẫn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra được anh ta. ///yeungontinh.vn///
Cô cười lạnh một tiếng: “Là mày à, mày cũng không thay đổi, vẫn là một người khiến người ta ghét như cũ!”
Chương 48: Có hơi khổ
Nếu nói việc xui xẻo nhất mà Lâm Linh gặp được trong đời này là gì, vậy chắc chắn chính là hồi cấp hai gặp phải Lý Nhất Gia, trở thành bạn học với anh ta, càng xui xẻo hơn đó là hồi cấp ba vất vả lắm mới tránh được anh ta thì đại học lại trở thành bạn cùng khóa cùng trường với anh ta. ///yeungontinh.vn///
Cũng rất không còn gì để nói.
Từ khi Lý Nhất Gia gặp được Lâm Linh, ánh mắt do dự vẫn luôn dừng trên mặt cô, Lâm Linh bị anh ta nhìn đến khiếp sợ, cuối cùng cũng có thể nói ra lời mà hôm nay cô rất muốn nói, oán giận anh ta: “Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy gái đẹp bao giờ à?”
Lý Nhất Gia ôm cánh tay, làm màu dựa vào giá đựng đồ ăn vặt: “Tao đây chẳng qua chỉ là nhìn xem sắc mặt của mày có tốt không, quan tâm bạn học cũ chút cũng không được à?”
Lâm Linh liếc mắt lia nhanh vào cái giá để đồ ăn vặt mà anh ta đang dựa vào một cái, không nhắc nhở anh ta về việc lấy cái cân nặng Trư Bát Giới của anh ta thì cái giá đựng đồ bị anh ta dựa vào thật sự có hơi lung lay rồi. Nếu cái giá kia đổ, vậy cũng xứng đáng với anh ta, chờ bồi thường tiền đi nha!
“Không cần quan tâm, tao rất tốt, ngược lại là mày đấy, không nghĩ tới vậy mà lại giảm béo à? Chậc chậc chậc chỉ là cái khí chất này vẫn không thay đổi, rất béo ngậy khiến người ta rất muốn nôn.”
“Mày!” Sắc mặt của Lý Nhất Gia thay đổi, bị Lâm Linh nói đến tức giận. Anh ta hận nhất chính là người lấy chuyện dáng người trước kia của anh ta ra nói, vậy mà vừa bắt đầu Lâm Linh đã dẫm lên điểm đau của anh ta.
Lý Nhất Gia cũng không khách sáo với cô, tràn đầy ác ý nhìn cô, liếc mắt một cái đánh giá cô từ trên xuống dưới, phát hiện cách ăn mặc của Lâm Linh bây giờ không còn như trước, không hề còn là đồng phục cũ nát, cũng không phải hàng vỉa hè giá rẻ, mà là kiểu dáng thương hiệu xa xỉ mới nhất. Tốt nghiệp đại học mới hai năm, anh ta không tin, một diễn viên nữ tuyến mười tám như cô dựa vào mình tự mua nổi loại quần áo này, tình cảnh gia đình cô anh ta rất rõ ràng, trong nhà cũng không có tiền. Nghĩ đến khả năng nào đó, âm thanh của Lý Nhất Gia đề cao thêm vài phần, “Mày có bạn trai?”
Kỳ thật Lâm Linh đã không muốn ôn chuyện với cái người lải nhải này từ sớm rồi, quả thật rất phí thời gian của cô. Cô thật sự rất ghét anh ta, nhiều lời với người mình ghét thêm một câu là có thể ghê tởm đến nỗi buổi tối có thể ăn ít đi một bát cơm. Nếu nhất định phải miêu tả trình độ ghét của cô với anh ta thì cộng ba người Tôn Miểu Miểu, Hạ Viện Viện, Từ Vũ Ngưng gì đó lại cũng không bằng một nửa không thích và buồn nôn về anh ta.
Vốn đang định lấy thêm một ít đồ ăn vặt, nhưng cái giá đồ ăn vặt bị anh ta dựa vào, Lâm Linh liếc mắt, cảm thấy đồ ăn vặt nhiễm hơi thở của anh ta thì không còn lực hấp dẫn như trước nữa, định lướt qua Lý Nhất Gia trực tiếp đi tính tiền. Về phần câu hỏi của anh ta, dựa vào cái gì mà cô phải nói cho anh ta biết? Anh ta định là cọng hành củ tỏi gì?
Lý Nhất Gia ỷ vào thân thể cao khỏe, rất xấu xa bước nhanh thêm một bước trực tiếp chặn giữa đường, cản trở lối Lâm Linh muốn đi.
Lâm Linh không có khí chất gì mà lại lật ra sự xem thường thứ hai của hôm nay: “Chó ngoan không cản đường.”
Tay của con chó hư Lý Nhất Gia lại vươn ra về phía Lâm Linh ở bên này, không biết là muốn làm gì, Lâm Linh vội vàng lui về phía sau một bước, sợ bị nhiễm đen đủi của người này.
Động tác này của Lâm Linh làm sắc mặt của Lý Nhất Gia càng thêm khó coi, lời nói ra càng thêm khó nghe: “Hiện tại cô Lâm Linh thật đúng là cao quý, mặc quần áo mười mấy vạn, không còn là cô nhi không cha không mẹ với cái mặt nghèo kiết xác nữa nhỉ?”
Trong mắt Lý Nhất Gia không che giấu được sự trào phúng, con mắt híp híp không chút để ý mà đánh giá Lâm Linh. Nét mặt là kiểu cao hơn người một bậc, lời trong lời ngoài có chê bai và khinh thường, cũng khiến Lâm Linh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cũng không biết người này có tật xấu gì, mỗi lần gặp cô, cũng phải lấy thân thế cô ra giễu cợt một phen, trong mắt anh ta, cha mẹ anh ta song toàn, cao hơn cô một đẳng cấp. Bởi vì giá trị quan vặn vẹo của anh ta, ở cấp hai cô bị anh ta cười nhạo suốt ba năm.
Hồi cấp hai, tan học mà không có việc gì anh ta và một đám nhóc đi sau anh ta sẽ chặn ở con đường về nhà mà cô nhất định phải đi qua. Mỗi ngày chỉ chỉ trỏ trỏ cô, tuổi của đám nhóc đó không lớn nhưng miệng lại rất lảm nhảm, lật đi lật lại mỗi ngày vẫn là những từ đó. Lâm Linh nghe hết lần này đến lần khác, toàn là một số chữ ‘thật đáng thương’, ‘đã chết’, ‘cô nhi’, sau đó Lâm Linh xin ông một số tiền lớn mua cho cô một bộ tai nghe, mỗi ngày trên đường về toàn đeo tai nghe, tai không nghe thì sạch. Đường về là một con đường tương đối náo nhiệt, hai bên xung quanh mở rất nhiều cửa hàng nhỏ, sẩm tối có rất nhiều chú dì làm về nhà ở ngoài hóng mát. Cho nên đám nhóc và Lý Nhất Gia chỉ dám mở miệng mắng cô mà thôi chứ cũng không dám đánh.
Bọn họ cứ cười nhạo Lâm Linh mà không biết chán. Lúc ấy tuổi còn nhỏ nên cô vẫn không nghĩ rõ được, cô đã làm sai cái gì? Lại chỉ vì bố mẹ cô không còn nữa ư, đó cũng là cái đau của cả đời cô mà, vì sao vì sao bọn họ lại muốn cười nhạo cô. ///yeungontinh.vn///
Cha mẹ Lâm đột ngột qua đời vì một vụ tai nạn. Năm xảy ra chuyện ấy, Lâm Linh mới tốt nghiệp tiểu học, nghỉ hè ở nhà ông bà. Nếu không xảy ra vụ tai nạn ấy thì bọn họ vẫn là người một nhà rất đầm ấm. Có đôi khi Lâm Linh bị đám người kia làm cho tức giận, lại không dám nói cho ông bà, buổi tối trốn ở trong chăn lén khóc, cũng sẽ không nhịn được sự không hiểu chuyện mà oán giận bọn họ, vì sao lại bỏ cô mà đi. Rõ ràng trước cái hôm về nhà ông bà bố còn ôm cô vào lòng, cười ha hả mà dỗ cô, nói cô là công chúa nhỏ đáng yêu nhất.
Sau đó lại có một lần, bởi vì Lâm Linh đeo tai nghe, biến lời nói của bọn họ trở thành gió thoảng bên tai, Lý Nhất Gia và đám nhóc bắt đầu làm trầm trọng thêm, vì để cô nghe được, bọn họ đã tăng lớn âm thanh.
Cuối cùng lúc này có một dì ngồi hóng mát ngoài cửa hàng nghe được, đi đến, che chắn cho Lâm Linh ở sau lưng, chỉ vào mũi của Lý Nhất Gia và đám nhóc kia mà mắng, mắng bọn họ là tiểu súc sinh không có ai dạy, còn uy hiếp phải đi báo cáo bọn họ với trường học.
Đám nhóc lập tức giải tán, dì ấy quay lại, tháo tai nghe của Lâm Linh ra, lại giúp cô lau nước mắt không biết đã rơi xuống khi nào, ngượng ngùng cười cười nói: “Xin lỗi nha cô gái nhỏ, lúc trước cô không nghe được câu nói của bọn nó, còn tưởng rằng bọn nó là tùy tùng nhỏ của cháu đấy, cô gái nhỏ xinh đẹp thế này, không được khóc. Sau này bọn họ còn dám mắng cháu, cháu cứ đến đây tìm dì, dì nhất định sẽ giúp cháu.”
Lâm Linh lấy mu bàn tay lau khô nước mắt, nói với dì ấy, “Được.” Buổi tối hôm đó, cô rất vui vẻ.
Mười mấy tuổi còn chưa hiểu đạo lý lớn gì nhưng cô hiểu con người thật sự có người tốt xấu, tốt bụng như dì ấy sẽ chỉ vì không giúp được một cô gái nhỏ xa lạ không kịp thời mà tự trách xin lỗi, còn đáng ghê tởm như Lý Nhất Gia, vì thú vui xấu xa của mình mà đi bắt nạt một người. Cô không cần vì một người xấu chẳng dính dáng gì đến mình mà làm mình không vui, mất nhiều hơn được.
Cho nên ngày hôm sau, khi Lâm Linh đến lớp học, đối mặt với ánh mắt đồng tình của các bạn học, lần đầu tiên cô dũng cảm nói ra điều mà cô vẫn chưa dám nói với Lý Nhất Gia, “Lý Nhất Gia, tiểu súc sinh.”
Sau đó cô cũng không còn nhường nhịn anh ta nữa.
……///yeungontinh.vn///
Lên đến đại học, phần lớn con người đã trưởng thành hiểu chuyện, tâm trí toàn chỉnh, cũng hiểu rất nhiều lý lẽ. Người thức thời chút sẽ không chủ động nhắc đến đề tài này với Lâm Linh, càng không có người lấy danh nghĩa đồng tình ngầm giễu cợt cô, cuộc sống đại học của cô vốn dĩ được coi là vui vẻ, cho đến khi gặp phải đồ chó này trong trường.
Ba năm không gặp, tên chó Lý Nhất Gia càng không phải là người. Cũng may Lâm Linh cũng không phải là Lâm Linh năm đó, Lâm Linh bị Lý Nhất Gia mắng lúc đó. Vả lại đã lên đại học rồi, vốn từ ngữ của Lâm Linh lại phong phú thêm không ít, phạm vi mắng chửi người cũng không giới hạn trong ‘ tiểu súc sinh ’, ‘ tiểu tạp chủng ’ mà dì ấy dạy, Lý Nhất Gia càng không phải là đối thủ của cô, cô cũng không hề bởi vì ác ý của anh ta mà phiền não, chẳng qua bên cạnh có cái người ghê gớm như thế, cô vẫn cảm thấy buồn nôn.
Lúc ấy cô cũng hối hận, việc hối hận đó là không đủ dũng cảm, vì sao không đưa thư tình ra, cô đã nghĩ, nếu Giang Ngộ ở bên cạnh cô thì tốt rồi…… Có đôi khi thậm chí còn có một ít oán trách không hợp lý lẽ, oán trách Giang Ngộ muốn ra nước ngoài……
Lý Nhất Gia thấy cô cúi đầu không nói lời nào, còn tưởng rằng cô bị tổn thương vì lời nói của mình, vừa định nói, nếu cô trả lời câu hỏi của anh ta cho tốt, thì lần sau anh ta sẽ không nói kiểu lời nói khó nghe này nữa.
Lâm Linh đột nhiên ngẩng đầu, dựng ngón tay ra hiệu mắng chửi người với anh ta, “Con mẹ nó mày là con heo mẹ già mặc lồng một bộ một bộ lại thêm một bộ áo lót [1], tên tàn phế già não co quắp miệng ti tiện, chó cũng sẽ sủa nếu không có mày, mẹ mày thế nào mà còn chưa đưa mày đi bệnh viện thú y xem xem cái óc heo của mày, còn xin mày tránh xa tao ra chút, tao sợ sẽ bị lây bệnh chó dại.”
[1]: Một là nói người này không có tình cảm thật, có mục đích riêng, hai là nói người này không đáng tin cậy, thủ đoạn lừa gạt tình cảm quá nhiều, không đáng tín nhiệm.
Trên mặt Lý Nhất Gia lúc xanh lúc đỏ, đôi mắt hung ác trừng Lâm Linh, giống như sắp toát ra lửa đến nơi rồi.
Anh ta tiến lên một bước.
Lâm Linh nhanh chóng lui lại phía sau một bước, phòng bị nhìn anh ta, uy hiếp anh ta: “Mày làm gì? Mày còn muốn đánh tao? Tao nói cho mày biết, bạn trai tao là xã hội đen, mày cũng phải cẩn thận không thì chết thế nào cũng không biết đấy.”
Lý Nhất Gia trừng Lâm Linh: “Bạn trai mày?”
“Đúng vậy.” Lâm Linh tự hào ngẩng đầu lên, liếc mắt chợt nhìn thấy có người đi tới, dùng âm thanh hơi lớn nói bóng gió một chuyến: “Vị này, đây là siêu thị không người chứ không phải là siêu thị miễn phí, cũng không có nghĩa là có thể không trả tiền là đi được, tôi khuyên anh ăn xong rồi thì vẫn nên quay lại trả tiền đi, chiếm món hời nhỏ chỉ lộ ra anh rất low!”
Tiếng của Lâm Linh không nhỏ, dân đi làm xung quanh đều nghe được cả, ánh mắt đánh giá Lý Nhất Gia mang theo vẻ ghét bỏ và khinh bỉ như có như không…… Không nghĩ tới tên đàn ông ăn mặc đẹp này là nhân mô cẩu dạng[2], nhân phẩm bỉ ổi như thế, thật là đáng xấu hổ.
Nhân mô cẩu dạng [2]: Thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó
Chờ lúc Lý Nhất Gia tiến lên muốn đẩy Lâm Linh, cái kệ để hàng mà anh ta làm ra vẻ dựa vào ‘ầm’ một tiếng đổ xuống đất, hơn nữa tư thế của anh ta rất giống kiểu bị Lâm Linh nói trúng rồi thẹn quá hóa giận, có ông anh có chút lòng nhiệt tình không nhịn được, đi lên túm cổ áo Lý Nhất Gia chuẩn bị dạy anh làm người.
Lâm Linh giấu công và danh, đẩy đồ ăn vặt đã chọn xong đến quầy thu ngân tự giúp mình tính tiền. Sau đó cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn, miệng vui vẻ hát ca đi ra khỏi siêu thị không người.
Quay đầu lại tùy ý nhìn thoáng qua Lý Nhất Gia chưa hề ăn trộm đồ đang bị một đám người khiển trách hết đường chối cãi, còn bị buộc phải cực khổ thu dọn hết tất cả hàng hóa, để từng cái từng cái lên kệ, nói không chừng còn phải bồi thường tổn thất cho siêu thị. ///yeungontinh.vn///
Tâm trạng của Lâm Linh vô cùng vui vẻ.
Cầm theo đồ ăn đã chọn xong về văn phòng của Giang Ngộ, trước khi đi vào, lúc cô ra khỏi thang máy, động tác của một đám trợ lý là kiểu nhất trí mà nhìn về phía cô, đã không còn Giang Ngộ trấn giữ, ánh mắt của nhóm trợ lý này trắng trợn táo bạo hẳn, ánh mắt như lửa nóng kia, Lâm Linh đột nhiên cảm nhận được đãi ngộ nếu sau này cô làm ảnh hậu.
Cái kiểu ánh mắt tràn ngập sự tò mò, để Lâm Linh đoán hoạt động trong lòng của bọn họ thì có lẽ là: Mau nói cho chúng tôi biết quan hệ của cô và giám đốc đi, đứa nhỏ tò mò đến sắp chết rồi.
Lâm Linh: Cô sẽ không.
Cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn, Lâm Linh trực tiếp đẩy cửa văn phòng ra, nhốt một đám ánh mắt tò mò ngoài cửa.
Trong văn phòng, trợ lý Triệu cầm một đống văn kiện lớn vừa muốn đi, Lâm Linh đã gọi anh ấy lại, móc ra vài bịch đồ ăn vặt từ trong túi ra đưa cho anh ấy: “Trợ lý Triệu, mời cậu ăn, làm việc vất vả rồi.”
Trợ lý Triệu nhận được dạy dỗ, rụt rè gật gật đầu, nhận đồ ăn vặt mà Lâm Linh đưa cho, không nói một lời đã cầm văn kiện đi ra ngoài. Khiến cho Lâm Linh đột nhiên không hiểu được, trong thời gian cô mua mấy thứ này, hình như trợ lý Triệu đã thay đổi, không còn một chút nhiệt tình nào thì phải?
Có thể là làm sai việc bị Giang Ngộ phê bình, nghĩ ra cái kết luận này xong Lâm Linh cũng chẳng muốn xoắn xuýt, lấy một bịch kẹo dâu tây mềm từ trong túi ra, xé một cái, cầm một viên bỏ vào trong miệng.
Mới vừa ăn được một cái, Giang Ngộ đã nhắc nhở cô: “Ăn ít thôi.”
Lâm Linh coi như không nghe được, ném túi kẹo vừa mới mở ra ở trong tay xuống ghế sô pha, đi đến chỗ của Giang Ngộ quyến rũ anh: “Rất ngọt, anh có muốn ăn không?”
Béo một mình không bằng nhiều người cùng béo nhỉ.
Giang Ngộ buông văn kiện trong tay ra, ngước mắt nhìn gương mặt bởi vì có kẹo mà hơi phình phình của cô, làm gợi lên một nụ cười, giọng nói rất bình tĩnh: “Được thôi.”
Lâm Linh ngẩn người, lại nghĩ tới thê thảm đêm qua lần nữa, đến bây giờ ngực cô còn đau đấy, không có tiền đồ mà nuốt nước miếng: “Không, không cần, em cảm thấy cái kẹo này cũng không phải rất ngọt.”
///yeungontinh.vn///Sau đó khi anh còn chưa lên tiếng, Lâm Linh đã cơ trí xoay đề tài: “Sao anh lại đưa em đến công ty, bây giờ nhất định toàn công ty đã truyền ra, một đám trợ lý ngoài kia của anh cứ nhìn chằm chằm em, rất ngượng ngùng đấy.”
Giang Ngộ nhướng mày: “Không phải em và bạn em mắng tôi sau lưng, nói tôi là đồ khốn giấu bạn gái đi ư?”