Dĩ Yến
Tác giả VW
-
Phần 3: Kỷ Niệm Cuối
Vừa nhận được tin bố mẹ nó vội vàng bắt xe lên thành phố, nhìn thấy đứa con mình rứt ruột đẻ ra nằm trong phòng cấp cứu mà không thể làm gì cảm giác bất lực hiện rõ trên khuôn mặt chất phác của bố nó. Cả lớp nhao nhao dưới cổng bệnh viện không biết tình hình bên trong thế nào, trên mặt ai cũng lộ vẻ sốt sắng. Bên trong phòng cấp cứu nó nằm thoi thóp sắc mặt trắng bệch, bác sĩ bước ra ngoài với vẻ trầm tư, cô Vân sốt sắng hỏi thăm tình hình của nó
- Thưa bác sĩ, học sinh của em có sao không ạ
Bác sĩ quay đầu nhìn nó nằm trong phòng cấp cứu, vẫy tay gọi bố mẹ nó và cô Vân vào phòng riêng:
- Tình hình sức khoẻ của cháu không được khả quan mấy, không biết người nhà đã biết chưa?
Mẹ nó nước mắt đầm đìa hỏi bác sĩ:
- Không biết cháu nhà tôi có vấn đề gì hay sao ạ
Bác sĩ trầm tư 1 lúc rồi nói nhỏ:
- Tôi rất mong đây chỉ là 1 sự nhầm lẫn....cháu đang mắc ung thư máu giai đoạn 3..
Ngay lúc ấy không gian như dừng lại, cả 3 người chết lặng, mẹ nó ngã bịch xuống sàn nhà, bố nó thì đứng như trời chồng 2 mắt đỏ hoe. Có lẽ hôm nay là 1 ngày thật dài. Không ai muốn tin đây là sự thật, nó chỉ mới 17 tuổi ở cái tuổi còn bao nhiêu hoài bão, phải làm sao để nó có thể đối diện được.
Sau nửa ngày thì nó cũng tỉnh lại, nó nhìn mẹ, nhìn bố rồi nhìn quanh 1 lượt:
- Sao mọi người ở đây đông vậy, có chuyện gì ạ?
Mẹ nó không nói gì chỉ ôm chầm lấy nó mà khóc, bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ, ai nấy mắt đều đỏ. Nó vẫn chưa hiểu gì tiếp tục hỏi:
- Mọi người sao vậy, sao không ai nói gì?
Có lẽ nó cũng nhận ra điểm bất thường nên gặng hỏi:
- Có phải có chuyện gì rồi đúng không ạ!
Cô Vân nhẹ nhàng nắm tay nó:
- Không sao đâu, em đừng lo lắng gì hết. Hãy cố ăn uống nghỉ ngơi cho khoẻ để sớm quay lại lớp nhé!
Cái Phương ấp úng:
- Nghĩa...a tớ xin lỗi vì chuyện hôm qua, cậu đừng trách tớ nhé
Nó chỉ im lặng mỉm cười đồng ý. Có lẽ lúc này mọi người đã chút bỏ được hiểu lầm, đã có thể hoà đồng, cởi mở hơn với nó.
Suốt 1 tháng nó nằm viện cả lớp thay nhau ra vào chăm sóc, nay đứa này mang sữa mai đứa kia mang đồ ăn, ngày mốt mang hoa quả. Phòng bệnh trở thành nơi để kết nối mọi giữa nó với mọi người trong lớp, ai cũng cười nói vui vẻ, đôi lúc còn trêu chọc nó để nó rượt quanh phòng kiến các y tá phải đuổi bớt đám này ra để nó được yên tĩnh.
Bố mẹ nó gầy rộc đi, nét mặt trước đây đã chứa nhiều lo toan nay lại hiện rõ thêm nỗi bất an, ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn.
Cả lớp đang tất bật chuẩn bị sinh nhật cho nó thì từ ngoài cửa lớp nó đã tiến vào:
- Năm nay tớ không muốn phải đón sinh nhật ở bệnh viện đâu nha!
Cả lớp hơi ngạc nhiên, mọi người vây xung quanh nó nhao nhao hỏi:
- Sao cậu lại đến đây?
- Chẳng phải bác sĩ nói cậu cần nghỉ ngơi sao, tại sao lại đến lớp rồi?
- Đã rặn là phải ở yên 1 chỗ, cần gì thì gọi bọn tớ là được, sao tự nhiên bỏ về chi vậy?...
Nó cười tươi đáp lại:
- Sợ mọi người nhớ tớ nên tớ phải quay lại thôi
Không khí trở nên vui nhộn hẳn, khắp nơi là tiếng cười nói, Phương ấn nó xuống ghế:
- Nào bạn cùng bàn, nói xem hôm nay muốn ăn gì, tớ bao
Nghĩa: - Được, vậy hôm nay mọi người cùng nhau đi ăn 1 bữa đi!
Đúng 19h15 cả lớp có mặt ở điểm hẹn, ai cũng có quà cho nó, mỗi ngời đều mang vẻ hân hoan, ai ai cũng cười nói vui vẻ. Đây cũng là lần đầu tiên nó thấy được cảm giác hạnh phúc, vui vẻ trong suốt quãng đời học sinh.
Cuối buổi nó đưa cho Phương 1 bức tranh được đóng khung xinh xắn:
- Tặng cậu món quà sinh nhật muộn, mong là cậu không chê món quà nhỏ này!
Phương nhận lấy, đôi mắt rưng rưng, ôm chầm lấy nó:
- Cảm ơn Nghĩa, đây có lẽ là món quà ý nghĩa nhất với tớ
Giây phút này, nó muốn kéo dài mãi, vì nó biết thời gian cho nó chẳng còn bao lâu nữa. Sẽ có 1 ngày nó phải rời xa mãi mãi, nước mắt lăn xuống gò má nó vội lấy tay lau đi nó không muốn mọi người thấy. Nó muốn mọi người giữ mãi kỷ niệm về nó - 1 con bé da bánh mật với 1 nụ cười thật tươi.
Kể từ đó lớp tôi rộn ràng tiếng cười, tràn đầy sự yêu thương và chia sẻ. 5 tháng trôi qua, 5 tháng cuối của lớp 12. Một năm học kết thúc với biết bao cung bậc cảm xúc, vui có buồn có. Ai cũng đạt được điểm số như kỳ vọng. Ngày bế giảng cuối cùng nó vắng mặt, vì bệnh của nó chuyển nặng, nó từ chối hoá trị vì nó biết nó không đủ sức nữa.
Kết thúc lễ bế giảng cả lớp đưa nó đến bờ biển, tổ chức cho nó một cái lễ bế giảng của riêng nó, trang điểm cho nó thật xinh, đưa nó lên bục phát biểu:
- Thật sự tớ rất vui và tự hào khi được là 1 học trò của cô Vân, cũng rất tự hào khi được làm bạn với những người bạn vô cùng tuyệt vời. Tuy là trước đó chúng ta đã có những hiểu lầm và xích mích nhưng ngày hôm nay tớ rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người đã chuẩn bị tất cả những điều này vì tớ, mong là chúng ta sẽ giữ mãi những kỷ niệm đẹp nhất trong lòng nhau.
Cả lớp hô vang tên nó, đồng loạt vỗ tay hưởng ứng. Một năm học thật sự đáng nhớ với tất cả mọi người
Cũng vào mùa hè đó, mùa hè cuối của thời học sinh có một cô gái mãi mãi ở lại tuổi 18 - cái tuổi đẹp nhất, nở rộ nhất. Cho dù nhiều năm sau, chúng tôi già đi bao nhiêu tuổi chăng nữa thì cô gái đó vẫn mãi tuổi 18, mãi là cô gái dũng cảm, hiền hoà, mãi là cô gái nhỏ có nước da bánh mật và nụ cười tưới tắn...!
Last edited by a moderator: