-
Phần 4
10.
Tôi tỉnh táo lại.
Kéo Tần Văn chạy xuống lầu.
Chúng tôi đi vào phòng thí nghiệm.
Đến trước hòm bảo hiểm, ấn xuống một dãy số.
Hòm bảo hiểm đã mở ra rồi!
Bên trong là một chồng tài liệu dày cộp.
Tần Văn còn gấp hơn cả tôi.
Anh ta lấy những tài liệu kia ra, bắt đầu đọc.
Mới đọc được mấy trang mà mặt đã xuất hiện sự giận dữ.
“Sú.c si.nh! Đúng là sú.c si.nh!”
Tôi có hơi không rõ.
Bèn cầm lấy tài liệu và đọc.
Đọc được mấy phút, sắc mặt tôi cũng trở nên vô cùng khó coi.
Đây là một phần ghi chép th.í nghi.ệm trên động vật.
Chỉ là động vật ở đây không phải chuột bạch, mà là người!
Không những vậy, công ty nghiên cứu này cũng không phải điều trị u.ng th.ư.
Mà là chống lão hóa.
Bởi vì tế bào u.ng th.ư có thể sinh sản vô hạn.
Vì vậy bọn họ lại định đưa tế bào u.ng th.ư vào trong cơ thể của người bình thường, tiến hành thí nghiệm chống lão hóa.
Lí luận này vốn dĩ đã không phù hợp.
Dùng trực tiếp lên cơ thể người chính là gi.ết người!
Thông tin về cơ thể thí nghiệm rất ít.
Chỉ dùng “Cơ thể thí nghiệm A” để chỉ.
Sắc mặt của tôi nhợt đi.
Đàn anh vậy mà...
Tôi và đàn anh đều học dược học, khi nhập học, đã đọc lời thề của sinh viên y:
“Tôi quyết tâm dùng hết sức lực để xóa bỏ đ.au đ.ớn cho nhân loại, giúp đỡ khỏe mạnh hoàn toàn, giữ gìn sự vẻ vang và thuần khiết của y thuật, chăm sóc người bị thương...”
Mà đàn anh, lại coi con người thành chuột bạch để thí nghiệm.
“Xe bus r.ơi xuống sông, có liên quan đến chuyện này không nhỉ?” Tần Văn nói.
“Là sự bá.o th.ù của cơ thể thí nghiệm A sao?” Tôi lẩm nhẩm nói: “Nó tới rồi, nó là chỉ cơ thể thí nghiệm A. Vì thế, nó muốn gi.ết sạch cả công ty?”
“Đúng, vì vậy điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta tìm ra được cơ thể thí nghiệm A!”
Tần Văn rất kí.ch độ.ng, là sự k.ích độ.ng khi đến gần chân tướng.
Tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nếu như là vậy, thì những hiện tượng qu.ỷ dị tôi nhìn thấy sẽ giải thích như nào.
Mơ thấy số điện thoại nhưng khi gọi qua lại là chính bản thân tôi.
Lý Trình đã ch.ết đến tìm tôi.
Lữ Hinh nói gi.ết tôi thì Lý Trình sẽ có thể quay về.
Người giao hàng và cô gái có hình xăm sọ đầu lâu.
Những điều này, rốt cuộc là chuyện gì?
11.
Khi tôi vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ.
Thì Tần Văn đã đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi sực tỉnh lại.
Nhìn gương mặt kí.ch độ.ng của anh ta.
"Tài xế... đúng, tài xế kia cũng là người của công ty. Chắc hẳn tài xế có vấn đề, Hứa Nhiên, cô biết ngày thường tài xế nghỉ ngơi ở đâu không?"
Tôi dẫn Tần Văn đến tầng 1.
Có một văn phòng nhỏ.
Là nơi nghỉ ngơi ngày thường của tài xế.
Tần Văn k.ích độ.ng đẩy cửa bước vào.
Rất nhanh đã bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng.
"Hứa Nhiên, cô mau xem tôi phát hiện ra gì này!"
Đó là mấy tờ giấy trắng ở trong thùng rác.
Trên tờ giấy trắng, đã viết rất nhiều lời nguyền rủa.
"Mấy người đã h.ại con gái tôi, tôi phải gi.ết mấy người!"
"Gi.ết mấy người!"
"Đều đáng ch.ết! Gi.ết!"
Chữ "gi.ết" đầy cả trang giấy nhìn thấy mà giật mình.
Trong ấn tượng của tôi, tài xế là một người đàn ông trung niên hiền hòa.
Khó mà tưởng tượng ra trong lòng ông ấy lại chứa nỗi hậ.n th.ù lớn đến vậy.
"Cơ thể thí nghiệm A chắc chắn là con gái của tài xế, ông ấy ôm hậ.n trong lòng, thế nên cố tình lái xe bus r.ơi xuống sông!" Tần Văn nói.
"Vì thế, nó kia là tài xế sao?" Tôi nói tiếp: "Vậy vì sao người muốn gi.ết tôi lại là Lý Trình chứ?"
Tần Văn không hề để ý đến tôi.
Mà giống như đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Đi.ên cuồ.ng lật tìm ngăn kéo.
Đột nhiên, anh ta tìm được một bức ảnh từ trong túi tiền.
"Ha ha ha, tìm được rồi, tôi biết cơ thể thí nghiệm A là ai rồi."
Tôi giật lấy bức ảnh kia.
Là một bức ảnh chụp chung của hai cha con.
Người cha đương nhiên là tài xế.
Còn người con gái kia.
Vậy mà lại là...
-------
Lại là tôi.
Sao lại có thể?
Đầu tôi rất đ.au.
Tôi cố gắng nhớ đến bố nhưng lại chẳng thể nhớ được chút nào.
Tần Văn chỉ vào tôi, phấn khích nói:
"Hóa ra cô chính là nhân vật mấu chốt của thế giới này!"
"Cô bị công ty ảo chọn làm cơ thể thí nghiệm, nhận hết tr.a tấ.n, bố cô vì muốn bá.o th.ù cho cô nên đã gi.ết sạch mọi người trong công ty này!"
Lời của Tần Văn, mỗi một chữ tôi đều hiểu rõ.
Thế nhưng khi đặt cạnh nhau, tôi lại không thể hiểu.
Mãi cho đến khi anh ta đắc ý nói ra chân tướng.
Tôi mới hiểu rõ.
Anh ta vốn dĩ không phải người của công ty chúng tôi.
Thậm chí còn không phải người của thế giới này.
Anh ta là người làm nhiệm vụ.
12.
Thế giới tôi ở, được anh ta gọi là thế giới nhiệm vụ.
Người làm nhiệm vụ thông qua thế giới nhiệm vụ để được tăng cấp.
Người làm nhiệm vụ cũng có phân chia cấp bậc.
Từ dưới lên trên lần lượt là trắng, vàng, hồng, tím, dựa vào màu sắc ấn ký để phân biệt.
Cô gái kia là cấp bậc thấp nhất.
Còn người giao hàng kia là cấp thứ hai.
Tần Văn, là cấp bậc cao nhất.
Ấn ký của anh ta, là màu tím.
Người làm nhiệm vụ qua ải để có được năng lượng, nhưng một khi thất bại thì sẽ bị thế giới nhiệm vụ nu.ốt chửng.
Thế giới nhiệm vụ cũng sẽ vì thế mà thăng cấp.
Thế giới tôi ở, chính là thế giới có mức độ khó nhất cấp SSS.
Trước đó, đã nuốt chửng mấy đợt người làm nhiệm vụ.
Được người làm nhiệm vụ gọi là đị.a ng.ục khó khăn.
"Như nào mới có thể qua ải?" Tôi hỏi.
"Đầu tiên, phải tìm được nguyên nhân m.a qu.ỷ ra đời, men theo câu chuyện đầy đủ ban đầu, sau đó giúp đỡ m.a qu.ỷ bá.o th.ù. Lý Trình, Lăng Linh, đều là m.a qu.ỷ, bọn họ đều là người cô hạ.i ch.ết. Gi.ết đầu sỏ, xóa bỏ oá.n khí của họ thì thế giới này sẽ biến mất, tôi sẽ được qua ải."
Tần Văn nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm: "Bây giờ, tôi tìm được rồi."
Vì vậy, ngay từ đầu Tần Văn tiếp cận tôi là đang l.ợi d.ụng tôi.
Tôi là người duy nhất sống sót, anh ta cảm thấy tôi rất đặc biệt nên đã tới tìm tôi.
Người giao hàng kia cũng vậy, chỉ là cấp bậc của anh ấy quá thấp, cuối cùng đã ch.ết trong miệng của m.a qu.ỷ.
Nếu như không có tôi, anh ta không hiểu được công ty, cũng không có cách mở được hòm bảo mật.
Không hổ là người làm nhiệm vụ cấp tím, nên mới biết cách lợi dụng NPC.
Và việc bây giờ anh ta cần làm duy nhất chính là gi.ết ch.ết tôi.
-------
Tần Văn lại không tự tay gi.ết ch.ết tôi.
Mà tr.ói tôi lại đẩy ra ngoài.
Bên ngoài cửa, Lăng Linh và Lý Trình đều đang đứng ở đó.
Cơ thể hai người trư.ơng phì.nh, khuôn mặt vặn vẹo.
Đều nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy oá.n h.ận.
"Đương nhiên là để họ tự tay b.áo th.ù mới có thể xóa tan oán khí rồi."
Tần Văn cười, thong dong đẩy tôi ra ngoài.
Trên mặt Tần Văn đều là vẻ đắc ý, giống như nhìn thấy thành quả sắp đến.
Thế nhưng, giây tiếp theo, biểu cảm của anh ta cứng đờ.
Bởi vì Lăng Linh và Lý Trình không cắ.n đứ.t đầu tôi.
Mà lại lao về phía anh ta.
Thân thủ của Tần Văn không tồi.
Nhưng lại chỉ tránh né tấ.n cô.ng của Lăng Linh và Lý Trình.
Trong tay anh ta, dường như có đồ vật có thể khắc chế được Lăng Linh và Lý Trình.
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi:
"Cô đã thức tỉnh ý thức?"
Biểu cảm của anh ta càng trở nên hu.ng d.ữ hơn.
"Xem ra tôi phải tự mình ra tay giải quyết rồi!"
Anh ta nói xong, cầm lấy chủy thủ, đ.âm về phía ng.ực tôi.
Cùng lúc đó, một bóng người màu trắng chắn trước mặt tôi.
Anh ấy mở to cái miệng chứa đầy m.áu, cắ.n lấy Tần Văn.
Trực tiếp cắ.n đứ.t cổ của Tần Văn.
Sau đó, anh ấy quay lưng về phía tôi định rời đi.
Nhưng lại bị tôi kéo tay lại.
"Đàn anh..."
Anh ấy không quay đầu.
"Bùi Ngộ?"
Anh ấy vẫn không quay đầu như trước.
"Chồng."
Tôi lại gọi.
Cuối cùng anh ấy đã quay đầu lại.
Mặt anh ấy sư.ng phồ.ng, trắng bệch d.ị thư.ờng.
Nhưng tôi không hề sợ chút nào.
Thậm chí còn có thể nhìn ra tôi đang ngượng ngùng.