-
Phần 1
1.
"8 giờ sáng, một chiếc xe bus chở 35 người đi qua cầu XX đã r.ơi xuống sông, cho đến giờ toàn bộ th.i th.ể đã được vớt lên, đáng tiếc là không có ai sống sót. Được biết, những người gặp n.ạn đều là nhân viên thuộc một công ty..."
Tôi xem bản tin thời sự mà cả người lạnh toát.
Những đồng nghiệp quen thuộc kia, thậm chí ngày hôm qua còn nói chuyện vui vẻ với nhau mà bây giờ tất cả đều biến thành những th.i th.ể lạnh băng.
Còn tôi, suýt chút nữa cũng là một người trong số đó!
Nếu như không có cuộc điện thoại kia...
-------
Tối hôm qua, tôi mơ thấy một dãy số điện thoại.
Sáng sớm tỉnh dậy, bởi vì tò mò, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại bấm gọi dãy số kia.
Kết quả không ngờ lại có người nhận.
Mà người nhận cuộc gọi là chính bản thân tôi!
Chỉ để lại một câu "Đừng tham gia team building của công ty" rồi vội vàng cúp máy.
Vì sao người nhận điện thoại lại là chính tôi?
Là trò đùa quái đản của ai sao?
Vì sao không được tham gia team building của công ty.
Mang theo nhiều nghi ngờ, tôi lại bấm số điện thoại kia thêm lần nữa.
Lần này lại biến thành số không tồn tại!
Quá quỷ dị.
Thế nhưng, trải qua chuyện này khiến tôi cũng không có tâm trạng nào để đi teambuilding.
Tôi tìm bừa một lý do để xin nghỉ với người phụ trách nhân sự.
Dù sao tôi cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện xe bus r.ơi xuống sông.
Tôi hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại, lần nữa bấm số điện thoại kia.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại..."
Không gọi được, vẫn là không gọi được!
Cuộc gọi sáng sớm kia rốt cuộc là có chuyện gì?
Người nhận điện thoại thật sự là tôi sao?
"Tôi" lại có thể biết trước được sự việc ư?
2.
Tôi cứ ngồi vậy đến nửa đêm mới thấy hơi buồn ngủ.
Vừa định đi ngủ thì đột nhiên điện thoại reo lên.
Cầm lấy điện thoại, nhìn thấy dãy số gọi đến khiến lông tơ cả người tôi đều muốn dựng đứng lên.
Chính xác là số điện thoại lúc sáng gọi được nhưng ngay sau đó lại là số không tồn tại!
Tôi vô thức nhìn lên đồng hồ treo tường.
Vừa tròn 12 giờ.
Vì để giải đáp sự nghi ngờ trong lòng.
Tôi cố nén sợ hãi, tay run rẩy ấn nút nhận cuộc gọi.
Tôi vội vã lên tiếng: "Cô thật sự là tôi sao? Vì sao biết được xe bus sẽ xảy ra chuyện..."
Tôi chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã c.ắt ngang tôi.
"Hứa Nhiên, là tôi, Lý Trình!"
Lý Trình?!
Tôi sợ tới mức suýt nữa ngã khỏi giường.
Lý Trình chính là đồng nghiệp của tôi.
Không phải cậu ta đã ch.ết rồi sao?
Cậu ta ch.ết rồi, sao có thể gọi điện cho tôi được?
-------
"Hứa Nhiên, cậu có nhà không? Tôi tới tìm cậu!"
Giọng nói của Lý Trình rất khẩn thiết.
Trong giây phút đó, da đầu tôi tê dại.
Tôi phải ch.ết sao.
Cho nên, cậu ta tới tìm tôi, là muốn đưa tôi đi sao?
"Tôi... tôi không có..."
"Hứa Nhiên, đừng căng thẳng, tôi chưa ch.ết! Nếu như cậu cúp máy thì cậu thật sự sẽ ch.ết đấy!"
Nghe thấy Lý Trình nói như vậy, động tác muốn cúp máy của tôi chợt dừng lại.
"Hôm nay cậu không tham gia teambuilding đúng không?" Tôi run giọng hỏi.
"Tôi tự mình lái xe đến, nhưng tôi phát hiện, chuyện xe r.ơi xuống sông lần này không hề đơn giản! Qua điện thoại thì không nói rõ được, bây giờ tôi tới tìm cậu. Nhớ kỹ, trước khi tôi đến, bất kể là ai gõ cửa cậu cũng đừng mở."
Lý Trình nói rất nhanh rồi cúp máy.
Tôi nắm chặt lấy điện thoại, lúc này mới nhận ra sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Suy nghĩ của tôi rối bời.
Chẳng lẽ việc r.ơi xuống sống là do người làm ra.
Tôi và Lý Trình là người may mắn sống sót.
Có người muốn gi.ết những người còn sống sao?
Nói không chừng tôi đã bị theo dõi mất rồi.
Nghĩ như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy, thật sự có một đôi mắt đang ở trong bóng tối chăm chú nhìn tôi.
"Cốc cốc!" Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
3.
"Hứa Nhiên, đồ đặt giao của của cô đến rồi."
Bên ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi.
Tim tôi đập mạnh một cái.
Tôi không hề gọi đồ mà!
Vì thế người kia vốn dĩ không phải người giao hàng, lẽ nào là người tới giết tôi?
Tiếng gõ cửa kia càng lúc càng dồn dập.
Tôi bịt chặt miệng, cố gắng để bản thân không phát ra chút âm thanh nào.
Dường như trôi qua rất lâu, tiếng gõ cửa kia cuối cùng mới dừng lại.
Tôi gần như mất hết sức lực nằm ngả ra giường.
Một lúc sau, tôi mới đụng đến điện thoại.
Lúc này mới nhận ra, vừa rồi mới chỉ trôi qua vỏn vẹn có 5 phút.
Hơn nữa, lúc này tiếng gõ cửa cũng đã dừng lại.
Người nọ có trốn ở cửa hay không?
Tinh thần tôi bây giờ cực kỳ căng thẳng.
Lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn: "Hứa Nhiên, tôi đến rồi, mau ra mở cửa."
Tôi thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.
May quá, Lý Trình đến rồi!
Tôi vội vàng trèo xuống giường, chân trần chạy ra cửa.
Tay vừa nắm lấy nắm tay cửa, vừa muốn mở cửa.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không hợp lý.
"Tí... tách...'
Bên ngoài cửa truyền đến âm thanh nước nhỏ giọt.
Vừa nãy khi nhận được điện thoại của Lý Trình tôi cũng thấp thoáng nghe được âm thanh này.
Nhưng mà, bên ngoài vốn dĩ không có mưa!
Tôi nuốt nước bọt.
Bàn tay run rẩy mở điện thoại.
Trước đó tôi đã kết bạn với bạn gái của Lý Trình.
Tôi tìm bạn gái của Lý Trình và gửi cho cô ấy một tin nhắn:
"Tôi muốn gặp Lý Trình."
Bạn gái cậu ta cũng chưa ngủ, chưa qua bao lâu đã gửi tin nhắn trả lời:
"Linh đường đặt ở nhà tang lễ Thành Nam, 9 giờ sáng ngày mai sẽ tiến hành nghi lễ từ biệt."
Trong nháy mắt ấy, cả người tôi thiếu chút nữa là xụi lơ trên đất.
-------
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.
"Hứa Nhiên, mở cửa đi."
"Mau mở cửa, lạnh quá."
Giọng nói âm u từ ngoài cửa vọng vào.
Gõ cửa, rất nhanh đã biến thành va đậ.p.
Lúc đầu, khi tôi thuê căn nhà này thì chất lượng của cánh cửa vốn dĩ đã không tốt.
Cho nên dưới sự va đ.ập kia, bản lề lung lắc sắp đổ.
Tôi cắn răng, cố dồn sức đỡ cánh cửa, cơ thể không khống chế được mà run rẩy.
Nhìn thấy cánh cửa sắp bị ph.á mở.
Thì đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sau đó, bên ngoài vọng lại tiếng đấ.m đ.á.
Hình như có hai người đang đá.nh nhau.
Lẽ nào là người giao hàng vừa rồi?
Tim tôi thắt chặt lại.
Đột nhiên, tiếng đá.nh nhau im bặt.
Theo sau đó là tiếng "chẹp chẹp".
Giống như... tiếng nh.ai nu.ốt.
Sau đó là tiếng bước chân, xa dần.
Lúc này tôi cố lấy dũng khí mở cửa ra.
Khi nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, hồn vía tôi thiếu điều bay mất.
Chỉ thấy một người mặc đồng phục nhân viên giao hàng đang nằm trên đất.
Đầu đã không còn, giống như bị quái vật gì đó gặ.m c.ắn.
Tôi bịt chặt miệng.
Là anh ấy đã cứu tôi.
Vì sao anh ấy muốn cứu tôi?
Rốt cuộc anh ấy là ai?
Bỗng nhiên, tôi bị một món đồ trên vai anh ấy thu hút.
Là một ấn ký màu vàng mô phỏng s.ọ đ.ầu lâ.u.
Hình xăm sao?
Nhìn theo cánh tay của anh ấy, tôi nhìn thấy ngón tay anh ấy chỉ về một nơi.
Đó là một phần ăn đặt giao!
Tôi chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn bạo gan nhặt phần đồ ăn đó lên.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi sợ hãi vội vàng vọt vào trong cửa và khóa chặt cửa lại.
Tôi hấp tấp lấy điện thoại gửi tin nhắn báo cảnh sát.
Sau đó run rẩy mở phần đồ ăn đặt giao kia ra.
Bên trong hộp đồ ăn chỉ có một mảnh giấy!
Tôi mở mảnh giấy đó ra.
Chỉ thấy trên đó có một vài chữ:
"Muốn biết chân tướng không? Ngày mai, nhà tang lễ Thành Nam."