Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-91
Chương 91: Bát Tự Truy Hung
Chương 91 : Bát tự truy hung
Hạ Thần Phong đứng lên, vẽ vẽ viết viết trên bảng trắng, “Theo suy đoán, nguyên nhân chủ yếu La Phượng Linh này giết hại trẻ con là vì mê tín, nói là chặt xác người trong vòng này thì có thể hấp thu sức sống của nạn nhân, đương nhiên điều này không thể thực hiện được... Cho nên, bây giờ dựa theo suy nghĩ của cô ta...”
Bây giờ Hạ Thần Phong muốn tìm ra nơi giết người thì phải suy nghĩ vấn đề theo tư duy của kẻ phạm tội, La Phượng Linh tin vào phong thủy như thế, vậy có phải nơi giết người cũng được nghiên cứu kỹ từ trước hay không?
Mấy người đang ngồi đây ai cũng hiểu, nhưng kẻ phạm tội này không phải là kẻ tội phạm bình thường, tuy đã nắm bắt được cách nghĩ của cô ta rồi, nhưng mấy người bọn họ đều không có bản lĩnh mô phỏng kết quả, một đồng nghiệp sờ cằm, cau mày nói, “Anh Phong, những điều anh nói bọn em đều biết, nhưng La Phượng Linh gây án bằng phong thủy nào thì thật sự rất khó hiểu, chẳng bây giờ chúng ta phải tìm một thấy phong thủy cao tay về phá án à?”
Hạ Thần Phong lắc đầu, “Dựa vào cách nói của công ty kia, La Phượng Linh là người có trình độ nhất trong công ty, chắc hẳn mấy người bọn họ rất khó có thể suy luận ra địa điểm trong thời gian quy định.”
Đúng vậy, giống như là học trò thì làm sao có thể đánh bại thầy giáo ngay lập tức đây...
Mọi người đều im lặng, sự thật đã như nắm trong lòng bàn tay rồi, nhưng bây giờ xem ra vẫn bị ngăn cách bởi một ngọn núi lớn trước mắt. Nữ cảnh sát Tiểu Quách vốn được phân công trông nom Lục Dao do dự giơ tay, “Đội trưởng Hạ, tôi đề cử một người...”
Lời nói vừa ra khỏi tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn sang phía cô, mặt Tiểu Quách đỏ lên, cô miễn cưỡng cười nói, “Chẳng phải Lục Dao rất giỏi sao? Chúng ta có thể tìm cô ấy mà...”
Đúng vậy, Lục Dao...
Mấy cảnh sát quen biết Lục Dao đều nhao nhao vỗ đùi, họ đột nhiên nhớ ra, có một bậc thầy ở ngay bên cạnh đội trưởng sao họ lại quên mất được chứ?
Nói đến bản lĩnh trong nghề phong thủy này thì bây giờ Lục Dao là người giỏi nhất mà bọn họ biết, nghĩ đến đây, Tiểu Quách người đưa ra kiến nghị liền nhìn sang Hạ Thần Phong đang ngồi trên ghế.
Phòng họp rất yên tĩnh, đồng hồ trên tường chạy “tích tắc tích tắc”. Lúc này trái tim mọi người đều như vọt lên, mỗi giây mỗi phút có lẽ đều có thể cứu được mạng sống của hai đứa trẻ vô tội.
Hạ Thần Phong nhìn chữ của mình trên tấm bảng trắng, ngón trỏ vô thức gõ trên bàn họp, “cộp cộp cộp”. Anh đột nhiên dừng lại, quay người nói với Tiểu Quách, “Báo cho Lục Dao đến hỗ trợ phá án.”
“À! Vâng ạ!” Tiểu Quách vốn còn lo Hạ Thần Phong không đồng ý, lúc này nghe thấy anh đồng ý rồi liền lập tức đứng dậy, lấy điện thoại đi ra khỏi phòng họp.
Thực ra, nỗi lo lắng trước đó của Tiểu Quách không phải là không có lý do. Dựa theo tình hình trước đây, đội trưởng của cô luôn coi thường không thèm để ý những thứ mê tín này. Nhưng lần này là Lục Dao, lại thêm tình huống bây giờ không như mọi lần, còn cả hai đứa trẻ còn nằm trong tay La Phượng Linh bao nhiêu phút liền có bấy nhiêu phút nguy hiểm.
So với sự an nguy của đứa trẻ, những vấn đề khác đều không được xem là vấn đề to tát. Đối với những người khác trong phòng họp lúc này đây cũng không phải là vấn đề lớn gì, Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu Lục Dao giúp cục cảnh sát phá án, trước lạ sau quen mà, Lục Dao đã trở thành gương mặt quen thuộc với mấy người trong cục cảnh sát rồi.
Lúc Lục Dao ghe điện thoại của Tiểu Quách thì cô rất bất ngờ, vì trước đây Tiểu Quách đã từng bảo vệ Lục Dao, hai người tuy có trao đổi số nhưng lại chưa từng liên lạc với nhau bao giờ. Lúc Tiểu Quách gọi điện thoại đến, Lục Dao đang ăn cơm với Đỗ Hiểu Lan ở nhà ăn, hai người đã rất lâu không gặp mặt liền tùy ý ngồi ở một góc trong nhà ăn, chuẩn bị vừa ăn vừa tán dóc, nhưng cho dù ngồi ở trong góc vẫn không tránh được những ánh mắt nhòm ngó của những người xung quanh.
Lúc nhận điện thoại, Lục Dao cũng rất ngạch nhiên, bởi vì lần này là lần đầu tiên cô chính thức được nhờ vả, cô không dám tin mà hỏi lại, “Cảnh sát Quách, cô chắc chứ?”
Sau khi nhận được đáp án, Lục Dao cúp máy, cô cau chặt mày, cô vốn cho rằng vụ án này có thể giải quyết một cách rất đơn giản, dù sao cũng đã tìm ra manh mối của kẻ phạm tội, nhưng bây giờ xem ra dường như không thể chắc chắn như vậy nữa rồi.
Đỗ Hiểu Lan cúi đầu ăn thức ăn của mình, đột nhiên phát hiện sau khi nhận điện thoại thì Lục Dao trở nên im lặng, cố ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi, “Sao rồi? xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Lục Dao đặt sách chuyên ngành sang bên của Đỗ Hiểu Lan, cô cất di động và ví tiền của mình đi sau đó nhanh chóng nhét vào trong ba lô, “Hiểu Lan, bây giờ tớ phải lập tức đến cục cảnh sát một chuyến, cậu giúp tớ cầm sách về với... Cám ơn cậu nha!” Nói xong, Lục Dao liền cầm khay cơm của mình và đứng dậy.
“Này? Lục Dao!” Đỗ Hiểu Lan cầm đũa, trơ mắt nhìn Lục Dao về phía cửa nhà ăn, sinh viên trên đường thấy thế đều ngạc nhiên nhìn Lục Dao.
Chu Văn vốn đã gọi đồ ăn chuẩn bị đến bàn Lục Dao, nhưng cậu chưa đi đến thì Lục Dao đã chạy rồi, Đỗ Hiểu Lan nghiêng đầu nhìn Chu Văn đứng ở một bên, “Đại tài tử Chu?”(*)
(*) Đại tài tử: người có tài, người tài giỏi, tài hoa.
“Lục Dao làm sao thế nhỉ?” Chu Văn đặt đồ ăn xuống, ngồi ở vị trí Lục Dao đã ngồi, Đỗ Hiểu Lan nhún vai, “Hôm nay cậu ấy vừa mới trở về đã nhận được điện thoại của cảnh sát, sau đó chưa ăn được mấy miếng cơm cậu ấy đã chạy rồi... Cũng không biết cả ngày đến tối cậu ấy bận bịu cái gì.” Đỗ Hiểu Lan vô ý nói, nhưng Chu Văn nghe thấy lại để ở trong lòng...
Lại là cục cảnh sát... Nghĩ đến người cảnh sát vóc dáng cao ráo kia, Chu Văn được biết cảnh sát đó là cảnh sát thần thám nổi tiếng của thành Phố Tô, tên là Hạ Thần Phong.
***
Bởi vì Tiểu Quách nói rất gấp, cho nên Lục Dao vội vàng chạy đến bên ngoài trường học liền bắt xe đến cục cảnh sát, cô vừa đến cục cảnh sát liền bị Tiểu Quách kéo vào phòng họp.
Phòng được bố trí ở tầng ba của cục cảnh sát, bởi vì vụ án này rất lớn, cho nên người tham dự rất nhiều, không chỉ có công an thành phố, kể cả đồn công an nơi phát hiện ra vụ án cũng đến tham dự. Lục Dao vừa đi vào liền bị đám người xung quanh quan sát với ánh mắt tò mò. Rất nhiều người mới gặp Lục Dao lần đầu tiên, họ vốn cho rằng người biết phong thủy này là một người có tuổi, nhưng không ngờ lại là một người trẻ tuổi như vậy... Thậm chí, người này còn quá mức xinh đẹp nữa chứ.
Những người không quen biết Lục Dao đang có mặt ở đây đều cảm thấy lo lắng, thời gian bây giờ đã cấp bách lắm rồi, nếu như cô gái nhỏ này không thể tìm được địa điểm đúng giờ, chẳng phải là hại hai đứa trẻ rồi sao?
Một sĩ quan cảnh sát lớn tuổi không tán thành cau mày nói, “Đội trưởng Hạ, có thật là cô Lục Dao này có thể làm được không đấy? Thời gian của chúng ta bây giời đã gấp lắm rồi, nếu như xảy ra sai sót gì... Vậy hậu quả...”
Hạ Thần Phong không nhìn Lục Dao, chỉ bình tĩnh nhìn người cảnh sát kia, “Nếu như Lục Dao đều không suy đoán ra được, vậy thì không có người nào ở thành phố Tô có thể tìm ra địa điểm nữa...”
Người cảnh sát lớn tuổi nghe thấy câu nói này lại hoàn toàn không thấy yên tâm, ông ta liếc nhìn Lục Dao rồi quay đầu nhìn Hạ Thần Phong, “Đội trưởng Hạ, cậu phải có trách nhiệm với câu nói này.”
Hạ Thần Phong gật đầu, “Đương nhiên!”
Chương 91 : Bát tự truy hung
Hạ Thần Phong đứng lên, vẽ vẽ viết viết trên bảng trắng, “Theo suy đoán, nguyên nhân chủ yếu La Phượng Linh này giết hại trẻ con là vì mê tín, nói là chặt xác người trong vòng này thì có thể hấp thu sức sống của nạn nhân, đương nhiên điều này không thể thực hiện được... Cho nên, bây giờ dựa theo suy nghĩ của cô ta...”
Bây giờ Hạ Thần Phong muốn tìm ra nơi giết người thì phải suy nghĩ vấn đề theo tư duy của kẻ phạm tội, La Phượng Linh tin vào phong thủy như thế, vậy có phải nơi giết người cũng được nghiên cứu kỹ từ trước hay không?
Mấy người đang ngồi đây ai cũng hiểu, nhưng kẻ phạm tội này không phải là kẻ tội phạm bình thường, tuy đã nắm bắt được cách nghĩ của cô ta rồi, nhưng mấy người bọn họ đều không có bản lĩnh mô phỏng kết quả, một đồng nghiệp sờ cằm, cau mày nói, “Anh Phong, những điều anh nói bọn em đều biết, nhưng La Phượng Linh gây án bằng phong thủy nào thì thật sự rất khó hiểu, chẳng bây giờ chúng ta phải tìm một thấy phong thủy cao tay về phá án à?”
Hạ Thần Phong lắc đầu, “Dựa vào cách nói của công ty kia, La Phượng Linh là người có trình độ nhất trong công ty, chắc hẳn mấy người bọn họ rất khó có thể suy luận ra địa điểm trong thời gian quy định.”
Đúng vậy, giống như là học trò thì làm sao có thể đánh bại thầy giáo ngay lập tức đây...
Mọi người đều im lặng, sự thật đã như nắm trong lòng bàn tay rồi, nhưng bây giờ xem ra vẫn bị ngăn cách bởi một ngọn núi lớn trước mắt. Nữ cảnh sát Tiểu Quách vốn được phân công trông nom Lục Dao do dự giơ tay, “Đội trưởng Hạ, tôi đề cử một người...”
Lời nói vừa ra khỏi tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn sang phía cô, mặt Tiểu Quách đỏ lên, cô miễn cưỡng cười nói, “Chẳng phải Lục Dao rất giỏi sao? Chúng ta có thể tìm cô ấy mà...”
Đúng vậy, Lục Dao...
Mấy cảnh sát quen biết Lục Dao đều nhao nhao vỗ đùi, họ đột nhiên nhớ ra, có một bậc thầy ở ngay bên cạnh đội trưởng sao họ lại quên mất được chứ?
Nói đến bản lĩnh trong nghề phong thủy này thì bây giờ Lục Dao là người giỏi nhất mà bọn họ biết, nghĩ đến đây, Tiểu Quách người đưa ra kiến nghị liền nhìn sang Hạ Thần Phong đang ngồi trên ghế.
Phòng họp rất yên tĩnh, đồng hồ trên tường chạy “tích tắc tích tắc”. Lúc này trái tim mọi người đều như vọt lên, mỗi giây mỗi phút có lẽ đều có thể cứu được mạng sống của hai đứa trẻ vô tội.
Hạ Thần Phong nhìn chữ của mình trên tấm bảng trắng, ngón trỏ vô thức gõ trên bàn họp, “cộp cộp cộp”. Anh đột nhiên dừng lại, quay người nói với Tiểu Quách, “Báo cho Lục Dao đến hỗ trợ phá án.”
“À! Vâng ạ!” Tiểu Quách vốn còn lo Hạ Thần Phong không đồng ý, lúc này nghe thấy anh đồng ý rồi liền lập tức đứng dậy, lấy điện thoại đi ra khỏi phòng họp.
Thực ra, nỗi lo lắng trước đó của Tiểu Quách không phải là không có lý do. Dựa theo tình hình trước đây, đội trưởng của cô luôn coi thường không thèm để ý những thứ mê tín này. Nhưng lần này là Lục Dao, lại thêm tình huống bây giờ không như mọi lần, còn cả hai đứa trẻ còn nằm trong tay La Phượng Linh bao nhiêu phút liền có bấy nhiêu phút nguy hiểm.
So với sự an nguy của đứa trẻ, những vấn đề khác đều không được xem là vấn đề to tát. Đối với những người khác trong phòng họp lúc này đây cũng không phải là vấn đề lớn gì, Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu Lục Dao giúp cục cảnh sát phá án, trước lạ sau quen mà, Lục Dao đã trở thành gương mặt quen thuộc với mấy người trong cục cảnh sát rồi.
Lúc Lục Dao ghe điện thoại của Tiểu Quách thì cô rất bất ngờ, vì trước đây Tiểu Quách đã từng bảo vệ Lục Dao, hai người tuy có trao đổi số nhưng lại chưa từng liên lạc với nhau bao giờ. Lúc Tiểu Quách gọi điện thoại đến, Lục Dao đang ăn cơm với Đỗ Hiểu Lan ở nhà ăn, hai người đã rất lâu không gặp mặt liền tùy ý ngồi ở một góc trong nhà ăn, chuẩn bị vừa ăn vừa tán dóc, nhưng cho dù ngồi ở trong góc vẫn không tránh được những ánh mắt nhòm ngó của những người xung quanh.
Lúc nhận điện thoại, Lục Dao cũng rất ngạch nhiên, bởi vì lần này là lần đầu tiên cô chính thức được nhờ vả, cô không dám tin mà hỏi lại, “Cảnh sát Quách, cô chắc chứ?”
Sau khi nhận được đáp án, Lục Dao cúp máy, cô cau chặt mày, cô vốn cho rằng vụ án này có thể giải quyết một cách rất đơn giản, dù sao cũng đã tìm ra manh mối của kẻ phạm tội, nhưng bây giờ xem ra dường như không thể chắc chắn như vậy nữa rồi.
Đỗ Hiểu Lan cúi đầu ăn thức ăn của mình, đột nhiên phát hiện sau khi nhận điện thoại thì Lục Dao trở nên im lặng, cố ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi, “Sao rồi? xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Lục Dao đặt sách chuyên ngành sang bên của Đỗ Hiểu Lan, cô cất di động và ví tiền của mình đi sau đó nhanh chóng nhét vào trong ba lô, “Hiểu Lan, bây giờ tớ phải lập tức đến cục cảnh sát một chuyến, cậu giúp tớ cầm sách về với... Cám ơn cậu nha!” Nói xong, Lục Dao liền cầm khay cơm của mình và đứng dậy.
“Này? Lục Dao!” Đỗ Hiểu Lan cầm đũa, trơ mắt nhìn Lục Dao về phía cửa nhà ăn, sinh viên trên đường thấy thế đều ngạc nhiên nhìn Lục Dao.
Chu Văn vốn đã gọi đồ ăn chuẩn bị đến bàn Lục Dao, nhưng cậu chưa đi đến thì Lục Dao đã chạy rồi, Đỗ Hiểu Lan nghiêng đầu nhìn Chu Văn đứng ở một bên, “Đại tài tử Chu?”(*)
(*) Đại tài tử: người có tài, người tài giỏi, tài hoa.
“Lục Dao làm sao thế nhỉ?” Chu Văn đặt đồ ăn xuống, ngồi ở vị trí Lục Dao đã ngồi, Đỗ Hiểu Lan nhún vai, “Hôm nay cậu ấy vừa mới trở về đã nhận được điện thoại của cảnh sát, sau đó chưa ăn được mấy miếng cơm cậu ấy đã chạy rồi... Cũng không biết cả ngày đến tối cậu ấy bận bịu cái gì.” Đỗ Hiểu Lan vô ý nói, nhưng Chu Văn nghe thấy lại để ở trong lòng...
Lại là cục cảnh sát... Nghĩ đến người cảnh sát vóc dáng cao ráo kia, Chu Văn được biết cảnh sát đó là cảnh sát thần thám nổi tiếng của thành Phố Tô, tên là Hạ Thần Phong.
***
Bởi vì Tiểu Quách nói rất gấp, cho nên Lục Dao vội vàng chạy đến bên ngoài trường học liền bắt xe đến cục cảnh sát, cô vừa đến cục cảnh sát liền bị Tiểu Quách kéo vào phòng họp.
Phòng được bố trí ở tầng ba của cục cảnh sát, bởi vì vụ án này rất lớn, cho nên người tham dự rất nhiều, không chỉ có công an thành phố, kể cả đồn công an nơi phát hiện ra vụ án cũng đến tham dự. Lục Dao vừa đi vào liền bị đám người xung quanh quan sát với ánh mắt tò mò. Rất nhiều người mới gặp Lục Dao lần đầu tiên, họ vốn cho rằng người biết phong thủy này là một người có tuổi, nhưng không ngờ lại là một người trẻ tuổi như vậy... Thậm chí, người này còn quá mức xinh đẹp nữa chứ.
Những người không quen biết Lục Dao đang có mặt ở đây đều cảm thấy lo lắng, thời gian bây giờ đã cấp bách lắm rồi, nếu như cô gái nhỏ này không thể tìm được địa điểm đúng giờ, chẳng phải là hại hai đứa trẻ rồi sao?
Một sĩ quan cảnh sát lớn tuổi không tán thành cau mày nói, “Đội trưởng Hạ, có thật là cô Lục Dao này có thể làm được không đấy? Thời gian của chúng ta bây giời đã gấp lắm rồi, nếu như xảy ra sai sót gì... Vậy hậu quả...”
Hạ Thần Phong không nhìn Lục Dao, chỉ bình tĩnh nhìn người cảnh sát kia, “Nếu như Lục Dao đều không suy đoán ra được, vậy thì không có người nào ở thành phố Tô có thể tìm ra địa điểm nữa...”
Người cảnh sát lớn tuổi nghe thấy câu nói này lại hoàn toàn không thấy yên tâm, ông ta liếc nhìn Lục Dao rồi quay đầu nhìn Hạ Thần Phong, “Đội trưởng Hạ, cậu phải có trách nhiệm với câu nói này.”
Hạ Thần Phong gật đầu, “Đương nhiên!”