-
Chương 17
Chương 33: Tâm tình hỗn loạn Chuyển ngữ + Beta: Sâu
Thiện Thiện nhìn tôi, nụ cười càng thêm nham hiểm: “Lâm Lâm, lâu ngày không gặp, thật sự phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa rồi. Không hổ là tiểu bá vương.”
Tiểu bá vương là cái tên vẻ vang của tôi khi còn nhỏ. Tôi cười nói: “Hảo hán bất đề đương niên dũng, quân tử mạc đề đương niên khứu*.”
* Hảo hán không nhắc lại chuyện anh hùng ngày xưa, quân tử không nhắc lại chuyện xấu hổ trước kia
Thiện Thiện không để ý tới tôi, chỉ dựa vào người Phương Dư Khả, không ngừng giả bộ kéo áo sơ mi, vừa kéo vừa giả giọng nữ: “Sao cậu lại nhiều cúc như vậy, cậu cởi ra cho tôi…”
Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa. Tôi gầm lên như hổ: “Phương Dư Khả, sau này cậu nhất định phải mặc áo phông cho tôi, không được mặc áo có cúc nữa, biết chưa?”
Phương Dư Khả cười bất đắc dĩ.
Loại nụ cười này làm tôi xấu hổ. Tôi nhắc lại, tôi bị cuồng má lúm đồng tiền, nhưng vì sao nụ cười không có má lúm đồng tiền này cũng tỏa sáng lấp lánh, hút hồn như thế?
Thật sự là một dấu hiệu nguy hiểm.
Người miền bắc tới xem Di Hòa Viên là đi xem núi, xem nước, xem tiểu Tây hồ, còn với những người từ miền nam tới, được thần thoại Bạch Nương Tử và Hứa Tiên soi sáng ngay từ khi còn bé, dựa vào sông nước mà lớn lên như ba chúng tôi, Di Hòa Viên đã không còn bao nhiêu thu hút nữa. Sau khi chơi chán, tôi và Phương Dư Khả ngồi nghỉ trên hành lang, thân hình khổng lồ của Thiện Thiện chỉ có thể ngồi một mình ở phía đối diện, cầm một chiếc lạp xưởng Đài Loan gặm rất ngon lành.
Bình thường, khi có chuyện tôi không hiểu, tôi sẽ vứt nó sang một bên, không suy nghĩ nữa. Nhưng lý luận đêm qua của Chu Lỵ lại như âm hồn không tan, xoay quanh đầu tôi, kề cà không cách nào tiếp đất. Rốt cuộc tôi là người xa mặt cách lòng hay đây chỉ là một sự cố thuần túy? Tôi dù có ngốc hơn nữa cũng không đến mức không biết mình thích ai chứ. Tiểu Tây giống như rượu mơ ngâm, mát lạnh ngát hương, uống xong thấy ấm lòng, tác dụng chậm nhưng mạnh; còn Phương Dư Khả thì…
“Này, ngẩn người nghĩ gì vậy?” Phương Dư Khả huých huých tôi.
“Tôi đang suy nghĩ vấn đề nhân sinh rất quan trọng.” Tôi không để ý đến cậu ta, tiếp tục tiến hành nghiên cứu của tôi.
“Aiz, khi suy nghĩ mà ánh mắt còn đờ ra như vậy! Cô động não hay không động não thì biểu hiện đều như nhau. Có tiềm chất làm heo.” Phương Dư Khả còn cố ý dài giọng nói từ “heo”.
Tôi liếc mắt, không thèm ba hoa với cậu ta.
“A, xin lỗi.” Phương Dư Khả ngừng một chút, “Nói có tiềm chất là đánh giá cô quá thấp, phải là khí chất heo của cô tỏa từ trong ra ngoài.”
Tôi hối hận đã so sánh cậu ta với Tiểu Tây, tôi thật sự đã mù rồi, sao có thể thích cái đồ độc mồm độc miệng này? Tôi hoàn toàn không nói một lời, để xem cậu ta có thể khiêu khích tôi tới mức nào.
“Giận rồi? Cô xem Mc Dull đáng yêu thế nào, làm heo cũng có gì không tốt, không cần phải suy nghĩ những vấn đề phức tạp, khi không vui thì ngủ một giấc, khi vui thì kêu nhặng lên, không phải cuộc sống cô vẫn theo đuổi sao?”
“Tôi theo đuổi dạng cuộc sống gì làm sao cậu biết được? Giấc mơ của tôi là —” tôi hào hùng chỉ một góc 45 độ lên trời rồi im bặt. Thật sự tôi không có ước mơ gì. Giấc mơ xa nhất có thể nghĩ đến trong lúc này chính là thuận lợi tốt nghiệp, những kế hoạch cuộc đời khác hoàn toàn chưa kịp — thậm chí còn chưa biết phải làm thế nào.
Tôi chán nản cúi đầu. Có lẽ tôi thật sự là Mc Dull. Mc Dull từng nói: “Tôi sống rất đơn giản, không có cá viên, vằn thắn cũng được, không có vằn thắn, cá viên cũng được.”
Nhưng hiện thực thì cả cá viên và vằn thắn, tôi đều không có được. Ông trời nói, cá viên và vằn thắn đều có người đều đặt mua rồi.
Tôi cười khổ: “Thật sự bị cậu nói trúng chân tướng rồi, tôi quả thật là một con heo. May mà cậu còn tìm một hình tượng đáng yêu, tôi cũng được an ủi một chút.”
Phương Dư Khả nhìn hồ nước phía xa, mỉm cười: “Mc Dull tham tình yêu vì vậy mới ngốc nghếch. Còn cô thì sao?”
Rốt cuộc tôi cũng biết Phương Dư Khả giống cái gì.
Cậu ta giống “mỉm cười nửa bước điên” mà Đường Bá Hổ đã nói, dùng mật, bối mẫu Tứ Xuyên, cây cát cánh và Thiên Sơn tuyết liên chế tạo thành, không nên ướp lạnh, cũng không có chất bảo quản, ngoại trừ độc tính rất mạnh, hương vị cũng rất ngon. Lời Phương Dư Khả nói vừa độc, vừa làm cho người ta không chịu đựng được, nhưng cuối cùng lại làm cho người ta thở dài, có một chút ấm áp.
Tôi lại bối rối nữa rồi.
Đúng vậy, Mac Dull tham tình yêu, vì vậy mới ngốc nghếch. Tôi phải đồng ý với cậu ta.
Tôi phải xác định lại vị trí của Phương Dư Khả một lần nữa, việc này mang đến cho cuộc sống của tôi rất nhiều bất tiện. Ví dụ như không ba hoa nhiều lời nữa, cố gắng giảm bớt gặp mặt, sự tiếp xúc thân thể không hề cố kỵ trước đây càng gần như không còn.
Lúc đầu, Phương Dư Khả cũng không để ý, đến khi tôi liên tục không tham gia lớp tập bơi hai lần, cậu ta mới phát hiện có điểm kỳ quái.
Cậu ta cứng nhắc lôi tôi xuống lầu, vừa mở miệng đã dùng giọng điệu hung dữ: “Gần đây cô ăn nhầm cái gì à? Lần trước nói cô giống heo, cô ghi hận lâu đến vậy sao. Trước đây cô đâu có nhỏ nhen như vậy.”
Tôi dùng mũi giày đá đá hòn đá ven đường, không nói gì.
Phương Dư Khả có chút sốt ruột: “Thật sự tức giận rồi? Trước đây còn nói quá đáng hơn nhiều, sao giờ lại yếu đuối như vậy? Có phải tôi đố cô vài câu đố, hoặc là kể chút truyện cười là cô có thể bỏ qua không?”
Tôi thật sự không biết nói gì. Cậu ta mở miệng ngậm miệng đều nói trước đây. Tôi sao có thể nói cho cậu ta biết, trước đây là trước đây, hiện tại suy nghĩ của tôi có chút hoảng hốt, không biết mình có thích cậu ta hay không? Loại chuyện như thổ lộ này, cả đời chỉ làm một lần là được, có lẽ cả đời chỉ cần bị từ chối một lần là được. Không cần giống như tôi và Tiểu Tây, vốn tưởng rằng có thể làm bạn bè bình thường, không ngờ chỉ gặp mặt nói chuyện cũng trở thành gánh nặng của đối phương.
Phương Dư Khả học điệu bộ của tôi khi ngồi trên xe bus, gật gù đắc ý nói: “Một con rùa giẫm phải một đống phân trên đường, nhưng phía trên chỉ có ba dấu chân, vì sao?”
“Bởi vì nó dùng một chân bịt mũi.” Tôi nhẹ giọng nói.
Phương Dư Khả ồ lên ngạc nhiên rồi cười: “Quả nhiên câu đố mà để đối phương đoán được đáp án cảm giác rất không vui. Nhưng lần này là ngoại lệ. Bởi vì rốt cuộc cô cũng có thể nói chuyện bình thường với tôi rồi.”
Aiz, quên đi, quên đi. Đừng để tình cảm chi phối hiện tại. Còn chưa lần ra được manh mối nào đã làm tôi phiền não, nếu thật sự phải nói rõ một hai, tôi còn không phát điên sao?
Phương Dư Khả nhìn gương mặt hơi thả lỏng của tôi: “Chiều nay tập bơi đi. Nếu cô không tập, thật sự sẽ không đạt tiêu chuẩn đâu.”
Tôi quyết định, về sách lược, tôi phải coi thường cậu ta, về chiến thuật, tôi phải coi trọng cậu ta. Cụ thể mà nói, về phần tư tưởng, sau lần cuối cùng bàn luận với Chu Lỵ, chúng tôi kết luận, tâm tình mê man chỉ thuần túy là một loại ám thị tâm lý, không có liên quan tới tình cảm, tôi phải khinh bỉ cái bộ dạng này của tôi, bồi hồi lưỡng lự giữa tình cảm với hai người kia; về phần hành động thực tế, tôi không thể thiếu cảnh giác, không được mặt đỏ tim đập trước mặt cậu ta, phải giả bộ cứng rắn.
Vì vậy, trong lớp tập bơi, tôi nói chuyện với Phương Dư Khả như tâm thần phân liệt:
“Biết bơi thì giỏi lắm sao? Có bản lĩnh thì mọc cánh bay lên trời đi. Một mạch bay 200 mét thừ xem?” —- kiểu bắt lỗi.
“Cậu cứ bơi đường của cậu, đừng dắt tay tôi. Nam nữ thụ thụ bất thân. Cánh tay ngọc thon nhỏ của tôi sao có thể để cánh tay thô kệch của cậu kéo được.” — kiểu giả bộ cao quý.
“Hừ, không cho cậu chạm, cậu lại cứ chạm. Ai đỏ mặt? Con mắt nào của cậu thấy tôi đỏ mặt? Bị mù màu sao?” — kiểu thâm độc.
“Cảm ơn cậu đã dạy tôi bơi. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Hôm khác mời cậu và Như Đình ăn cơm.” — kiểu nho nhã lễ phép.
…
Phương Dư Khả nhìn tôi như nhìn quái vật, đột nhiên nhào tới nắm tóc tôi, vừa nắm vừa nói: “Bỏ mặt nạ xuống mau! Ngươi không phải là Chu Lâm Lâm, nói, ngươi là ai? Là ai phái ngươi tới?”
…Ma cao nhất xích đạo cao nhất trượng**, người ta dùng bốn lạng đè nghìn cân, ngu ngốc không để đâu cho hết nhưng vẫn phá vỡ được sự nghiệp to lớn của tôi.
** Tác giả đảo lại câu nói trong Phật giáo:
“Đạo cao nhất xích, ma cao nhất trượng,
Đạo cao nhất trượng, ma quá đầu thượng,
Đạo quá đầu thượng, ma nhượng đầu sư…”
Tạm dịch:
“Đạo ột thước, ma ột trượng,
Đạo ột trượng, ma cao hơn trượng,
Đạo cao hơn trượng ma nhượng bộ quy hàng sư…”.
Tức là khi người hành giả tu được một chút công đức (đạo cao 1 thước) thì khó khăn phải vượt qua sẽ đến mạnh hơn, dồn dập hơn trước (ma ột trượng), nhưng cuối cùng cái thiện vẫn chiến thắng cái ác.
Ở đây, ý của Lâm Lâm là, tuy cô đã giở “ma” của mình ra những vẫn chưa thể so sánh với “đạo” của bạn Khả.
Vì vậy tôi lập tức càng ngu ngốc phối hợp: “Bần ni vốn là một tiểu nha đầu của am ni cô, tiết thanh minh gặp thí chủ đi qua rừng đào trong am. Thí chủ đi qua rừng cây mà không dính một chiếc lá. Tiểu ni liền ngày ngày tương tư, hoang mang không thôi, cả gan hóa thân thành người trần, gặp thí chủ một lần để thỏa lòng mong nhớ.”
Phương Dư Khả lấy lại giọng điệu bình thường: “Như vậy mới bình thường. Vừa rồi nói chuyện âm dương quái khí thật kỳ cục. Sau này cô còn như vậy, tôi sẽ không để ý đến cô nữa, xem ai có thể chịu nổi cái bộ dạng đó của cô.”
Khi cậu ta nói như vậy, trái tim tôi bỗng nhiên mềm nhũn, lập tức ném các loại sách lược chiến thuật gì đó tới tận mây xanh.
Chương 34: Kì nghỉ hè thực tế (1) Chuyển ngữ + Beta: Sâu
Một tuần cuối cùng của học kì bị vô số bài tập tiểu luận và cuộc thi làm cho tắc nghẽn. Tôi lại phải trở về tình trạng muốn treo cổ tự tử của kì trước. Mỗi ngày mở to đối mắt gấu mèo chạy đi chạy lại giữa những nơi có điều hòa và ánh sáng như phòng tự học, căn tin và quán ăn. Đương nhiên đi cùng tôi là một đám anh không ra anh, em không ra em, cũng đang lật giở mấy quyển sách giáo khoa mới tinh hoặc lướt điên cuồng đống giáo án điện tử.
Ở đại học, nghiệp theo đuổi bài vở của sinh viên chỉ giới hạn trong mấy tuần cuối cùng của mỗi học kỳ. Trong mấy tuần này, người ta mới có thể nhìn thấy thái độ nghiêm túc ham học và tinh thần nghiên cứu quên mình của sinh viên.
Ngày thi xong toàn bộ, tôi cứng đờ người tới nhà tắm tắm rửa, sau khi trở lại kí túc xá, tôi chống đỡ hết nổi nữa, mê man một ngày một đêm.
Đang ngon giấc, tôi nhận được điện thoại của hội trưởng Dư trong hội đồng hương, nhắc chúng tôi nhanh chóng đăng kí tham gia hoạt động thực tế mùa hè. Đối với tôi mà nói, sự tồn tại của anh Dư như thần thánh, thế nào là gia cảnh nghèo hèn, thế nào là ý chí tự cường, thế nào là bất khuất, nói chung, trước khi tới Bắc Đại, tất cả những chuyện bi thảm nhất của cuộc đời, anh ấy đều đã trải qua một lần, từng phải nghỉ học, nhưng vẫn kiên cường tự học, cuối cùng thi đỗ Bắc Đại. Khi đó, anh ấy chính là hình tượng mẫu mực được tương truyền trong thị trấn của chúng tôi, hiệu trưởng lại càng nở mày nở mặt, phóng đại đầu của anh ấy gấp mấy lần trên “cột sỉ nhục”, bất cứ ai ngẩng đầu một góc 45 độ đều có thể chiêm ngưỡng rõ ràng.
Hiện giờ anh Dư đức cao vọng trọng lại tự mình gọi điện cho hạng vô danh tiểu tốt như tôi, thói hư tật xấu của tôi đều lộ hết cả ra, mặc kệ là loại hoạt động gì cũng đồng ý tham gia. Nghe điện thoại xong, tôi còn đang cảm thán, bản thân mình còn đang sống sờ sờ, cùng anh ấy tham gia hoạt động của hội đồng hương, thật sự là… Khoan, hội đồng hương? Vậy chẳng phải bên tay trái là Phương Dư Khả, bên tay phải là Tạ Đoan Tây sao? Thần thánh ơi ~ con có thể rút lui khỏi tổ chức được không?
Hơn nữa, tình cảm của tôi đối với hoạt động thực tế và hoạt động lý luận là tương đương, nói cách khác, tôi cho rằng đọc sách buồn chán thì thực tế cũng rất vô nghĩa. “Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử sự yếu cung hành”*, hai câu này hoàn toàn không thích hợp với tôi. Bởi vì tôi không cần theo đuổi những gì thâm sâu, tôi chỉ cần những thứ thoáng qua, tổng quát… Nói tóm lại, tôi là một kẻ nông cạn.
* Ý là: nếu chỉ nhìn những gì viết trên giấy thì đó là sự giác ngộ, hiểu biết chưa sâu, những kiến thức thật sự phải tự mình thực hành và tìm tòi.
Danh sách những người tham gia kỳ nghỉ hè thực tế đã gửi tới hòm thư của tôi. Tôi nhìn thấy tên của Phương Dư Khả, Tiểu Tây, thậm chí cả đồng hương nửa vời, Như Đình, cũng ở trong danh sách. Bức thư do anh Dư gửi đi, nội dung như sau:
Các vị đàn em:
Ky điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên.**
Trong lần thực tế lần này, chúng ta trở về thăm quê hương của chúng ta, tìm hiểu sự phát triển kinh tế của quê hương ta, cũng tìm cách để các ngành liên quan giải quyết một số vấn đề. Là một sinh viên Bắc Đại ý chí ở thiên hạ, nơi đầu tiên chúng ta cần trở về cảm ơn chính là quê hương của chúng ta. Hy vọng mọi người tích cực chuẩn bị, tích cực tham gia. Lần thực tiễn này tôi đặc biệt mời đàn em của tôi, tổng biên tập tạp chí của trường, người đáng tin cậy nhất khoa báo chí, Văn Đào, tham gia để giúp chúng ta viết những lời ca ngợi quê hương, cũng để mở rộng du lịch cho quê hương chúng ta. Ha ha…
** Trích “Quy điền viên cư kỳ 1” của Đào Tiêm
Dịch nghĩa (Hoàng Tạo):
Chim lồng nhớ rừng cũ
Cá vũng tiếc đầm khơi
Đây thật sự là một kì thực tế sáng tạo, gộp tất cả những người không được tự nhiên với tôi lại chung một chỗ, hội trưởng hội đồng hương thật sự rất quyết đoán. Nhưng dùng những tiền đề như “Ky điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên”, “ý chí thiên hạ”, “trở về cảm ơn” làm loại người tiểu nhân như tôi phải sĩ diện ngẩng đầu.
Mặc kệ tôi có bao nhiêu nguyên nhân chủ quan và khách quan để không muốn tham gia hoạt động thực tế, nhưng tôi là một người có năng lực hồi phục còn nhanh hơn chó. Ngày xuất phát, tôi thản nhiên xách hai cái túi lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trước đây, trước mặt Tiểu Tây, tôi phải làm bộ thục nữ, giả bộ như ngọc bích, hiện giờ không cần phải giả bộ nữa, nhờ có Văn Đào dùng lời ít ý nhiều miêu tả quá trình tìm bạn trai của tôi trong buổi tiệc sinh nhật lần trước, vì vậy hiện tại tôi không còn bất kì gánh nặng nào nữa. Lợn chết không sợ nước sôi, nhất định đạo lý này áp dụng cho trường hợp này; về phần trước mặt Phương Dư Khả, tôi chưa từng có hình tượng gì đáng nói. Vì vậy, lần này tôi chân không ra trận, trở lại là tiểu bá vương, cô gái kim cương xinh đẹp vô địch, hùng hổ đứng trước mặt bọn họ.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động tập thể của hội đồng hương, nhìn hơn hai mươi cái đầu nhấp nhô, tôi chỉ biết một vài người. Ở trên xe, anh Dư giới thiệu từng người một, đến lượt tôi giới thiệu, anh ấy bỗng ngập ngững, không nhớ được tên của tôi, đành phải xấu hổ nói với tôi: “Em gái, lần đầu tiên thì tự mình giới thiệu đi.”
Trong loại tình huống này, tôi còn xấu hổ hơn anh ta. Một đống người tụ tập, nhìn bọn họ đùa nghịch vui vẻ, còn tôi lại xa lạ cô đơn đúng một bên, thậm chí cả người tổ chức cũng không nhớ được tên của tôi, dù có là ai cũng sẽ sinh ra một chút cảm giác sa sút, cam chịu cúi đầu. Hơn nữa, tôi vốn có hiểu biết gà mờ với loại hoạt động này. Lập tức tôi đã hận không thể kéo hành lý, tự mình mua vé xe lửa về nhà.
Văn đào cười cười sáp lại, một tay đáp trên vai tôi: “Long trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là bạn gái tương lai của tôi. Lần này tôi tới đây, một nửa là nể mặt anh Dư, hơn nửa là vì cô ấy. Mọi người nhất định phải toàn lực giúp đỡ tôi, quan trọng nhất là toàn lực giúp đỡ chúng tôi. Khi việc đã thành, tôi xin chân thành dâng tặng số QQ, số di động của các người đẹp trong trường ta.”
Bên dưới rộ lên tiếng vỗ tay. Tôi đẩy tay Văn Đào ra: “Sao vẫn còn chơi trò này? Lần trước không phải nói rõ ràng rồi sao?”
“Em có quyền của em, anh cũng có quyền của anh. Chúng ta không quấy rầy nhau là được, Hơn nữa, chẳng nhẽ em muốn mất mặt trước người mình thích sao?” Văn Đào nhỏ giọng nói.
Tôi có chút cảm ơn Văn Đào, biết anh ta có lòng tốt tới cứu tôi, nhưng tôi cũng không dám chắc mình có muốn thể hiện trước mặt Tiểu Tây hay không. Chu Lỵ nói, người bị từ chối luôn là người cam chịu, tưởng tượng chính mình thay đổi hình tượng để đối phương nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Tôi đã từng như vậy, nhưng hiện giờ tôi bỗng nhiên không còn sự hăng hái đó nữa. Không biết tôi đã trưởng thành hơn hay vì cái khác.
Khi ở trên tàu hỏa, mọi người phát huy tinh thần đoàn đội, tất cả đều chơi tú-lơ-khơ, bài nói dối, hơn nửa đêm rồi vẫn chưa có ý định ngừng tay, làm cho những hành khách khác trong toa không tài nào ngủ được. Ngược lại, tôi có chút chờ mong, không hiểu những người này làm sao có thể có ý chí thiên hạ, quay lại đền đáp quê hương. Ông anh kia đánh nhầm bài đang bĩu môi giậm chân, nếu cửa sổ tàu hỏa có thể mở ra, có lẽ đã nhảy khỏi xe tự sát rồi.
Từ sau khi Như Đình biết sự kiện say rượu lần trước của tôi, thái độ của cô ta đối với tôi xuống dốc không phanh, nhìn thấy tôi như nhìn thấy bệnh dịch. Tôi rất muốn nói cho cô ta biết, nếu cô ta muốn báo thù, tôi không ngại để cô ta hôn tôi một cái. Lúc này, cô ta đang gọt táo cho Phương Dư Khả ăn, Phương Dư Khả đang nhìn ra ngoài cửa sổ không nói không rằng. Tiểu Tây ngồi đối diện bọn họ đang nhắm mắt dưỡng thần. Văn Đào ngồi cạnh tôi đang chỉ huy người ta đánh bài từ xa. Còn tôi giả dạng thánh nữ, đang đọc quyển “địa lý quốc gia”. Trước đây, trên xe lửa, Phương Dư Khả cũng vừa xoay bút vừa đọc “địa lý quốc gia”, lúc đó tôi còn mắng cậu ta giả vờ giả vịt. Hiện giờ tôi không đọc “tri âm” nữa, cũng bắt đầu đọc tạp trí tri thức. Khi ở chung quá lâu sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, sau đó càng ngày càng hiểu đối phương, càng ngày càng giống đối phương. Ví dụ như tôi biết Phương Dư Khả nhìn ra ngoài cửa sổ không phải vì cậu ta buồn phiền chuyện gì, chỉ vì Văn Đào đang ngồi cạnh tôi, nếu cậu ta không nhìn ra ngoài cửa sổ thì sẽ nhìn thấy bộ dạng đang huyên thuyên bừa bãi của anh ta, mà cậu ta không muốn nhìn thấy anh ta như vậy.
Sau đó, khi tôi đang ngủ thì mơ màng tỉnh lại, cảm giác có người đắp một cái áo cho tôi, lại cảm giác có hai người đang nhỏ giọng cãi vã, có người nói: “Tôi thích Lâm Lâm, không, tôi yêu cô ấy. Tôi sẽ nói với cô ấy. Trước đó, mong anh tự trọng.” Tôi muốn mở mắt ra, nhưng thần ngủ có ma lực hơn thần bát quái, tôi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, khi tỉnh lại, tôi nhớ lại cuộc đối thoại đêm qua, không biết là thật hay là mơ. Tôi bỗng nhiên hy vọng nó là thật, bởi vì tôi nhớ mang máng giọng nói đó giống giọng của Phương Dư Khả. Trong lúc đó, thái độ của Văn Đào lại không giống trước nữa, dĩ nhiên tôi có chút mừng rỡ, giống như một ít chỗ trống được lấp đầy, một ít khát vọng gần ngay trước mắt.
Đáng tiếc, đây chỉ là mong muốn. Tôi còn chưa ngốc đến mức chạy đi hỏi kết quả. Một lần thổ lộ trước kia đã đủ tổn thương rồi.
Giờ tôi chỉ có thể cảm thán, tôi đã thích Phương Dư Khả, đó là sự thật không tránh được. Tình cảm bắt đầu từ lúc nào, ngay cả tôi cũng không rõ nữa. Là khi cậu ta dạy tôi bơi? Hay khi cậu ta đưa thuốc cho tôi? Hay khi cậu ta dạy tôi học bổ túc? Hoặc là khi chúng tôi cùng xem pháo hoa? Xem ra, chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính tôi cũng đã quên không hỏi, vì sao chúng tôi lại ở bên nhau lâu như vậy.
Nhưng, hiện giờ tôi cũng không dám hỏi…
Thiện Thiện nhìn tôi, nụ cười càng thêm nham hiểm: “Lâm Lâm, lâu ngày không gặp, thật sự phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa rồi. Không hổ là tiểu bá vương.”
Tiểu bá vương là cái tên vẻ vang của tôi khi còn nhỏ. Tôi cười nói: “Hảo hán bất đề đương niên dũng, quân tử mạc đề đương niên khứu*.”
* Hảo hán không nhắc lại chuyện anh hùng ngày xưa, quân tử không nhắc lại chuyện xấu hổ trước kia
Thiện Thiện không để ý tới tôi, chỉ dựa vào người Phương Dư Khả, không ngừng giả bộ kéo áo sơ mi, vừa kéo vừa giả giọng nữ: “Sao cậu lại nhiều cúc như vậy, cậu cởi ra cho tôi…”
Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa. Tôi gầm lên như hổ: “Phương Dư Khả, sau này cậu nhất định phải mặc áo phông cho tôi, không được mặc áo có cúc nữa, biết chưa?”
Phương Dư Khả cười bất đắc dĩ.
Loại nụ cười này làm tôi xấu hổ. Tôi nhắc lại, tôi bị cuồng má lúm đồng tiền, nhưng vì sao nụ cười không có má lúm đồng tiền này cũng tỏa sáng lấp lánh, hút hồn như thế?
Thật sự là một dấu hiệu nguy hiểm.
Người miền bắc tới xem Di Hòa Viên là đi xem núi, xem nước, xem tiểu Tây hồ, còn với những người từ miền nam tới, được thần thoại Bạch Nương Tử và Hứa Tiên soi sáng ngay từ khi còn bé, dựa vào sông nước mà lớn lên như ba chúng tôi, Di Hòa Viên đã không còn bao nhiêu thu hút nữa. Sau khi chơi chán, tôi và Phương Dư Khả ngồi nghỉ trên hành lang, thân hình khổng lồ của Thiện Thiện chỉ có thể ngồi một mình ở phía đối diện, cầm một chiếc lạp xưởng Đài Loan gặm rất ngon lành.
Bình thường, khi có chuyện tôi không hiểu, tôi sẽ vứt nó sang một bên, không suy nghĩ nữa. Nhưng lý luận đêm qua của Chu Lỵ lại như âm hồn không tan, xoay quanh đầu tôi, kề cà không cách nào tiếp đất. Rốt cuộc tôi là người xa mặt cách lòng hay đây chỉ là một sự cố thuần túy? Tôi dù có ngốc hơn nữa cũng không đến mức không biết mình thích ai chứ. Tiểu Tây giống như rượu mơ ngâm, mát lạnh ngát hương, uống xong thấy ấm lòng, tác dụng chậm nhưng mạnh; còn Phương Dư Khả thì…
“Này, ngẩn người nghĩ gì vậy?” Phương Dư Khả huých huých tôi.
“Tôi đang suy nghĩ vấn đề nhân sinh rất quan trọng.” Tôi không để ý đến cậu ta, tiếp tục tiến hành nghiên cứu của tôi.
“Aiz, khi suy nghĩ mà ánh mắt còn đờ ra như vậy! Cô động não hay không động não thì biểu hiện đều như nhau. Có tiềm chất làm heo.” Phương Dư Khả còn cố ý dài giọng nói từ “heo”.
Tôi liếc mắt, không thèm ba hoa với cậu ta.
“A, xin lỗi.” Phương Dư Khả ngừng một chút, “Nói có tiềm chất là đánh giá cô quá thấp, phải là khí chất heo của cô tỏa từ trong ra ngoài.”
Tôi hối hận đã so sánh cậu ta với Tiểu Tây, tôi thật sự đã mù rồi, sao có thể thích cái đồ độc mồm độc miệng này? Tôi hoàn toàn không nói một lời, để xem cậu ta có thể khiêu khích tôi tới mức nào.
“Giận rồi? Cô xem Mc Dull đáng yêu thế nào, làm heo cũng có gì không tốt, không cần phải suy nghĩ những vấn đề phức tạp, khi không vui thì ngủ một giấc, khi vui thì kêu nhặng lên, không phải cuộc sống cô vẫn theo đuổi sao?”
“Tôi theo đuổi dạng cuộc sống gì làm sao cậu biết được? Giấc mơ của tôi là —” tôi hào hùng chỉ một góc 45 độ lên trời rồi im bặt. Thật sự tôi không có ước mơ gì. Giấc mơ xa nhất có thể nghĩ đến trong lúc này chính là thuận lợi tốt nghiệp, những kế hoạch cuộc đời khác hoàn toàn chưa kịp — thậm chí còn chưa biết phải làm thế nào.
Tôi chán nản cúi đầu. Có lẽ tôi thật sự là Mc Dull. Mc Dull từng nói: “Tôi sống rất đơn giản, không có cá viên, vằn thắn cũng được, không có vằn thắn, cá viên cũng được.”
Nhưng hiện thực thì cả cá viên và vằn thắn, tôi đều không có được. Ông trời nói, cá viên và vằn thắn đều có người đều đặt mua rồi.
Tôi cười khổ: “Thật sự bị cậu nói trúng chân tướng rồi, tôi quả thật là một con heo. May mà cậu còn tìm một hình tượng đáng yêu, tôi cũng được an ủi một chút.”
Phương Dư Khả nhìn hồ nước phía xa, mỉm cười: “Mc Dull tham tình yêu vì vậy mới ngốc nghếch. Còn cô thì sao?”
Rốt cuộc tôi cũng biết Phương Dư Khả giống cái gì.
Cậu ta giống “mỉm cười nửa bước điên” mà Đường Bá Hổ đã nói, dùng mật, bối mẫu Tứ Xuyên, cây cát cánh và Thiên Sơn tuyết liên chế tạo thành, không nên ướp lạnh, cũng không có chất bảo quản, ngoại trừ độc tính rất mạnh, hương vị cũng rất ngon. Lời Phương Dư Khả nói vừa độc, vừa làm cho người ta không chịu đựng được, nhưng cuối cùng lại làm cho người ta thở dài, có một chút ấm áp.
Tôi lại bối rối nữa rồi.
Đúng vậy, Mac Dull tham tình yêu, vì vậy mới ngốc nghếch. Tôi phải đồng ý với cậu ta.
Tôi phải xác định lại vị trí của Phương Dư Khả một lần nữa, việc này mang đến cho cuộc sống của tôi rất nhiều bất tiện. Ví dụ như không ba hoa nhiều lời nữa, cố gắng giảm bớt gặp mặt, sự tiếp xúc thân thể không hề cố kỵ trước đây càng gần như không còn.
Lúc đầu, Phương Dư Khả cũng không để ý, đến khi tôi liên tục không tham gia lớp tập bơi hai lần, cậu ta mới phát hiện có điểm kỳ quái.
Cậu ta cứng nhắc lôi tôi xuống lầu, vừa mở miệng đã dùng giọng điệu hung dữ: “Gần đây cô ăn nhầm cái gì à? Lần trước nói cô giống heo, cô ghi hận lâu đến vậy sao. Trước đây cô đâu có nhỏ nhen như vậy.”
Tôi dùng mũi giày đá đá hòn đá ven đường, không nói gì.
Phương Dư Khả có chút sốt ruột: “Thật sự tức giận rồi? Trước đây còn nói quá đáng hơn nhiều, sao giờ lại yếu đuối như vậy? Có phải tôi đố cô vài câu đố, hoặc là kể chút truyện cười là cô có thể bỏ qua không?”
Tôi thật sự không biết nói gì. Cậu ta mở miệng ngậm miệng đều nói trước đây. Tôi sao có thể nói cho cậu ta biết, trước đây là trước đây, hiện tại suy nghĩ của tôi có chút hoảng hốt, không biết mình có thích cậu ta hay không? Loại chuyện như thổ lộ này, cả đời chỉ làm một lần là được, có lẽ cả đời chỉ cần bị từ chối một lần là được. Không cần giống như tôi và Tiểu Tây, vốn tưởng rằng có thể làm bạn bè bình thường, không ngờ chỉ gặp mặt nói chuyện cũng trở thành gánh nặng của đối phương.
Phương Dư Khả học điệu bộ của tôi khi ngồi trên xe bus, gật gù đắc ý nói: “Một con rùa giẫm phải một đống phân trên đường, nhưng phía trên chỉ có ba dấu chân, vì sao?”
“Bởi vì nó dùng một chân bịt mũi.” Tôi nhẹ giọng nói.
Phương Dư Khả ồ lên ngạc nhiên rồi cười: “Quả nhiên câu đố mà để đối phương đoán được đáp án cảm giác rất không vui. Nhưng lần này là ngoại lệ. Bởi vì rốt cuộc cô cũng có thể nói chuyện bình thường với tôi rồi.”
Aiz, quên đi, quên đi. Đừng để tình cảm chi phối hiện tại. Còn chưa lần ra được manh mối nào đã làm tôi phiền não, nếu thật sự phải nói rõ một hai, tôi còn không phát điên sao?
Phương Dư Khả nhìn gương mặt hơi thả lỏng của tôi: “Chiều nay tập bơi đi. Nếu cô không tập, thật sự sẽ không đạt tiêu chuẩn đâu.”
Tôi quyết định, về sách lược, tôi phải coi thường cậu ta, về chiến thuật, tôi phải coi trọng cậu ta. Cụ thể mà nói, về phần tư tưởng, sau lần cuối cùng bàn luận với Chu Lỵ, chúng tôi kết luận, tâm tình mê man chỉ thuần túy là một loại ám thị tâm lý, không có liên quan tới tình cảm, tôi phải khinh bỉ cái bộ dạng này của tôi, bồi hồi lưỡng lự giữa tình cảm với hai người kia; về phần hành động thực tế, tôi không thể thiếu cảnh giác, không được mặt đỏ tim đập trước mặt cậu ta, phải giả bộ cứng rắn.
Vì vậy, trong lớp tập bơi, tôi nói chuyện với Phương Dư Khả như tâm thần phân liệt:
“Biết bơi thì giỏi lắm sao? Có bản lĩnh thì mọc cánh bay lên trời đi. Một mạch bay 200 mét thừ xem?” —- kiểu bắt lỗi.
“Cậu cứ bơi đường của cậu, đừng dắt tay tôi. Nam nữ thụ thụ bất thân. Cánh tay ngọc thon nhỏ của tôi sao có thể để cánh tay thô kệch của cậu kéo được.” — kiểu giả bộ cao quý.
“Hừ, không cho cậu chạm, cậu lại cứ chạm. Ai đỏ mặt? Con mắt nào của cậu thấy tôi đỏ mặt? Bị mù màu sao?” — kiểu thâm độc.
“Cảm ơn cậu đã dạy tôi bơi. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Hôm khác mời cậu và Như Đình ăn cơm.” — kiểu nho nhã lễ phép.
…
Phương Dư Khả nhìn tôi như nhìn quái vật, đột nhiên nhào tới nắm tóc tôi, vừa nắm vừa nói: “Bỏ mặt nạ xuống mau! Ngươi không phải là Chu Lâm Lâm, nói, ngươi là ai? Là ai phái ngươi tới?”
…Ma cao nhất xích đạo cao nhất trượng**, người ta dùng bốn lạng đè nghìn cân, ngu ngốc không để đâu cho hết nhưng vẫn phá vỡ được sự nghiệp to lớn của tôi.
** Tác giả đảo lại câu nói trong Phật giáo:
“Đạo cao nhất xích, ma cao nhất trượng,
Đạo cao nhất trượng, ma quá đầu thượng,
Đạo quá đầu thượng, ma nhượng đầu sư…”
Tạm dịch:
“Đạo ột thước, ma ột trượng,
Đạo ột trượng, ma cao hơn trượng,
Đạo cao hơn trượng ma nhượng bộ quy hàng sư…”.
Tức là khi người hành giả tu được một chút công đức (đạo cao 1 thước) thì khó khăn phải vượt qua sẽ đến mạnh hơn, dồn dập hơn trước (ma ột trượng), nhưng cuối cùng cái thiện vẫn chiến thắng cái ác.
Ở đây, ý của Lâm Lâm là, tuy cô đã giở “ma” của mình ra những vẫn chưa thể so sánh với “đạo” của bạn Khả.
Vì vậy tôi lập tức càng ngu ngốc phối hợp: “Bần ni vốn là một tiểu nha đầu của am ni cô, tiết thanh minh gặp thí chủ đi qua rừng đào trong am. Thí chủ đi qua rừng cây mà không dính một chiếc lá. Tiểu ni liền ngày ngày tương tư, hoang mang không thôi, cả gan hóa thân thành người trần, gặp thí chủ một lần để thỏa lòng mong nhớ.”
Phương Dư Khả lấy lại giọng điệu bình thường: “Như vậy mới bình thường. Vừa rồi nói chuyện âm dương quái khí thật kỳ cục. Sau này cô còn như vậy, tôi sẽ không để ý đến cô nữa, xem ai có thể chịu nổi cái bộ dạng đó của cô.”
Khi cậu ta nói như vậy, trái tim tôi bỗng nhiên mềm nhũn, lập tức ném các loại sách lược chiến thuật gì đó tới tận mây xanh.
Chương 34: Kì nghỉ hè thực tế (1) Chuyển ngữ + Beta: Sâu
Một tuần cuối cùng của học kì bị vô số bài tập tiểu luận và cuộc thi làm cho tắc nghẽn. Tôi lại phải trở về tình trạng muốn treo cổ tự tử của kì trước. Mỗi ngày mở to đối mắt gấu mèo chạy đi chạy lại giữa những nơi có điều hòa và ánh sáng như phòng tự học, căn tin và quán ăn. Đương nhiên đi cùng tôi là một đám anh không ra anh, em không ra em, cũng đang lật giở mấy quyển sách giáo khoa mới tinh hoặc lướt điên cuồng đống giáo án điện tử.
Ở đại học, nghiệp theo đuổi bài vở của sinh viên chỉ giới hạn trong mấy tuần cuối cùng của mỗi học kỳ. Trong mấy tuần này, người ta mới có thể nhìn thấy thái độ nghiêm túc ham học và tinh thần nghiên cứu quên mình của sinh viên.
Ngày thi xong toàn bộ, tôi cứng đờ người tới nhà tắm tắm rửa, sau khi trở lại kí túc xá, tôi chống đỡ hết nổi nữa, mê man một ngày một đêm.
Đang ngon giấc, tôi nhận được điện thoại của hội trưởng Dư trong hội đồng hương, nhắc chúng tôi nhanh chóng đăng kí tham gia hoạt động thực tế mùa hè. Đối với tôi mà nói, sự tồn tại của anh Dư như thần thánh, thế nào là gia cảnh nghèo hèn, thế nào là ý chí tự cường, thế nào là bất khuất, nói chung, trước khi tới Bắc Đại, tất cả những chuyện bi thảm nhất của cuộc đời, anh ấy đều đã trải qua một lần, từng phải nghỉ học, nhưng vẫn kiên cường tự học, cuối cùng thi đỗ Bắc Đại. Khi đó, anh ấy chính là hình tượng mẫu mực được tương truyền trong thị trấn của chúng tôi, hiệu trưởng lại càng nở mày nở mặt, phóng đại đầu của anh ấy gấp mấy lần trên “cột sỉ nhục”, bất cứ ai ngẩng đầu một góc 45 độ đều có thể chiêm ngưỡng rõ ràng.
Hiện giờ anh Dư đức cao vọng trọng lại tự mình gọi điện cho hạng vô danh tiểu tốt như tôi, thói hư tật xấu của tôi đều lộ hết cả ra, mặc kệ là loại hoạt động gì cũng đồng ý tham gia. Nghe điện thoại xong, tôi còn đang cảm thán, bản thân mình còn đang sống sờ sờ, cùng anh ấy tham gia hoạt động của hội đồng hương, thật sự là… Khoan, hội đồng hương? Vậy chẳng phải bên tay trái là Phương Dư Khả, bên tay phải là Tạ Đoan Tây sao? Thần thánh ơi ~ con có thể rút lui khỏi tổ chức được không?
Hơn nữa, tình cảm của tôi đối với hoạt động thực tế và hoạt động lý luận là tương đương, nói cách khác, tôi cho rằng đọc sách buồn chán thì thực tế cũng rất vô nghĩa. “Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử sự yếu cung hành”*, hai câu này hoàn toàn không thích hợp với tôi. Bởi vì tôi không cần theo đuổi những gì thâm sâu, tôi chỉ cần những thứ thoáng qua, tổng quát… Nói tóm lại, tôi là một kẻ nông cạn.
* Ý là: nếu chỉ nhìn những gì viết trên giấy thì đó là sự giác ngộ, hiểu biết chưa sâu, những kiến thức thật sự phải tự mình thực hành và tìm tòi.
Danh sách những người tham gia kỳ nghỉ hè thực tế đã gửi tới hòm thư của tôi. Tôi nhìn thấy tên của Phương Dư Khả, Tiểu Tây, thậm chí cả đồng hương nửa vời, Như Đình, cũng ở trong danh sách. Bức thư do anh Dư gửi đi, nội dung như sau:
Các vị đàn em:
Ky điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên.**
Trong lần thực tế lần này, chúng ta trở về thăm quê hương của chúng ta, tìm hiểu sự phát triển kinh tế của quê hương ta, cũng tìm cách để các ngành liên quan giải quyết một số vấn đề. Là một sinh viên Bắc Đại ý chí ở thiên hạ, nơi đầu tiên chúng ta cần trở về cảm ơn chính là quê hương của chúng ta. Hy vọng mọi người tích cực chuẩn bị, tích cực tham gia. Lần thực tiễn này tôi đặc biệt mời đàn em của tôi, tổng biên tập tạp chí của trường, người đáng tin cậy nhất khoa báo chí, Văn Đào, tham gia để giúp chúng ta viết những lời ca ngợi quê hương, cũng để mở rộng du lịch cho quê hương chúng ta. Ha ha…
** Trích “Quy điền viên cư kỳ 1” của Đào Tiêm
Dịch nghĩa (Hoàng Tạo):
Chim lồng nhớ rừng cũ
Cá vũng tiếc đầm khơi
Đây thật sự là một kì thực tế sáng tạo, gộp tất cả những người không được tự nhiên với tôi lại chung một chỗ, hội trưởng hội đồng hương thật sự rất quyết đoán. Nhưng dùng những tiền đề như “Ky điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên”, “ý chí thiên hạ”, “trở về cảm ơn” làm loại người tiểu nhân như tôi phải sĩ diện ngẩng đầu.
Mặc kệ tôi có bao nhiêu nguyên nhân chủ quan và khách quan để không muốn tham gia hoạt động thực tế, nhưng tôi là một người có năng lực hồi phục còn nhanh hơn chó. Ngày xuất phát, tôi thản nhiên xách hai cái túi lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trước đây, trước mặt Tiểu Tây, tôi phải làm bộ thục nữ, giả bộ như ngọc bích, hiện giờ không cần phải giả bộ nữa, nhờ có Văn Đào dùng lời ít ý nhiều miêu tả quá trình tìm bạn trai của tôi trong buổi tiệc sinh nhật lần trước, vì vậy hiện tại tôi không còn bất kì gánh nặng nào nữa. Lợn chết không sợ nước sôi, nhất định đạo lý này áp dụng cho trường hợp này; về phần trước mặt Phương Dư Khả, tôi chưa từng có hình tượng gì đáng nói. Vì vậy, lần này tôi chân không ra trận, trở lại là tiểu bá vương, cô gái kim cương xinh đẹp vô địch, hùng hổ đứng trước mặt bọn họ.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động tập thể của hội đồng hương, nhìn hơn hai mươi cái đầu nhấp nhô, tôi chỉ biết một vài người. Ở trên xe, anh Dư giới thiệu từng người một, đến lượt tôi giới thiệu, anh ấy bỗng ngập ngững, không nhớ được tên của tôi, đành phải xấu hổ nói với tôi: “Em gái, lần đầu tiên thì tự mình giới thiệu đi.”
Trong loại tình huống này, tôi còn xấu hổ hơn anh ta. Một đống người tụ tập, nhìn bọn họ đùa nghịch vui vẻ, còn tôi lại xa lạ cô đơn đúng một bên, thậm chí cả người tổ chức cũng không nhớ được tên của tôi, dù có là ai cũng sẽ sinh ra một chút cảm giác sa sút, cam chịu cúi đầu. Hơn nữa, tôi vốn có hiểu biết gà mờ với loại hoạt động này. Lập tức tôi đã hận không thể kéo hành lý, tự mình mua vé xe lửa về nhà.
Văn đào cười cười sáp lại, một tay đáp trên vai tôi: “Long trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là bạn gái tương lai của tôi. Lần này tôi tới đây, một nửa là nể mặt anh Dư, hơn nửa là vì cô ấy. Mọi người nhất định phải toàn lực giúp đỡ tôi, quan trọng nhất là toàn lực giúp đỡ chúng tôi. Khi việc đã thành, tôi xin chân thành dâng tặng số QQ, số di động của các người đẹp trong trường ta.”
Bên dưới rộ lên tiếng vỗ tay. Tôi đẩy tay Văn Đào ra: “Sao vẫn còn chơi trò này? Lần trước không phải nói rõ ràng rồi sao?”
“Em có quyền của em, anh cũng có quyền của anh. Chúng ta không quấy rầy nhau là được, Hơn nữa, chẳng nhẽ em muốn mất mặt trước người mình thích sao?” Văn Đào nhỏ giọng nói.
Tôi có chút cảm ơn Văn Đào, biết anh ta có lòng tốt tới cứu tôi, nhưng tôi cũng không dám chắc mình có muốn thể hiện trước mặt Tiểu Tây hay không. Chu Lỵ nói, người bị từ chối luôn là người cam chịu, tưởng tượng chính mình thay đổi hình tượng để đối phương nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Tôi đã từng như vậy, nhưng hiện giờ tôi bỗng nhiên không còn sự hăng hái đó nữa. Không biết tôi đã trưởng thành hơn hay vì cái khác.
Khi ở trên tàu hỏa, mọi người phát huy tinh thần đoàn đội, tất cả đều chơi tú-lơ-khơ, bài nói dối, hơn nửa đêm rồi vẫn chưa có ý định ngừng tay, làm cho những hành khách khác trong toa không tài nào ngủ được. Ngược lại, tôi có chút chờ mong, không hiểu những người này làm sao có thể có ý chí thiên hạ, quay lại đền đáp quê hương. Ông anh kia đánh nhầm bài đang bĩu môi giậm chân, nếu cửa sổ tàu hỏa có thể mở ra, có lẽ đã nhảy khỏi xe tự sát rồi.
Từ sau khi Như Đình biết sự kiện say rượu lần trước của tôi, thái độ của cô ta đối với tôi xuống dốc không phanh, nhìn thấy tôi như nhìn thấy bệnh dịch. Tôi rất muốn nói cho cô ta biết, nếu cô ta muốn báo thù, tôi không ngại để cô ta hôn tôi một cái. Lúc này, cô ta đang gọt táo cho Phương Dư Khả ăn, Phương Dư Khả đang nhìn ra ngoài cửa sổ không nói không rằng. Tiểu Tây ngồi đối diện bọn họ đang nhắm mắt dưỡng thần. Văn Đào ngồi cạnh tôi đang chỉ huy người ta đánh bài từ xa. Còn tôi giả dạng thánh nữ, đang đọc quyển “địa lý quốc gia”. Trước đây, trên xe lửa, Phương Dư Khả cũng vừa xoay bút vừa đọc “địa lý quốc gia”, lúc đó tôi còn mắng cậu ta giả vờ giả vịt. Hiện giờ tôi không đọc “tri âm” nữa, cũng bắt đầu đọc tạp trí tri thức. Khi ở chung quá lâu sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, sau đó càng ngày càng hiểu đối phương, càng ngày càng giống đối phương. Ví dụ như tôi biết Phương Dư Khả nhìn ra ngoài cửa sổ không phải vì cậu ta buồn phiền chuyện gì, chỉ vì Văn Đào đang ngồi cạnh tôi, nếu cậu ta không nhìn ra ngoài cửa sổ thì sẽ nhìn thấy bộ dạng đang huyên thuyên bừa bãi của anh ta, mà cậu ta không muốn nhìn thấy anh ta như vậy.
Sau đó, khi tôi đang ngủ thì mơ màng tỉnh lại, cảm giác có người đắp một cái áo cho tôi, lại cảm giác có hai người đang nhỏ giọng cãi vã, có người nói: “Tôi thích Lâm Lâm, không, tôi yêu cô ấy. Tôi sẽ nói với cô ấy. Trước đó, mong anh tự trọng.” Tôi muốn mở mắt ra, nhưng thần ngủ có ma lực hơn thần bát quái, tôi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, khi tỉnh lại, tôi nhớ lại cuộc đối thoại đêm qua, không biết là thật hay là mơ. Tôi bỗng nhiên hy vọng nó là thật, bởi vì tôi nhớ mang máng giọng nói đó giống giọng của Phương Dư Khả. Trong lúc đó, thái độ của Văn Đào lại không giống trước nữa, dĩ nhiên tôi có chút mừng rỡ, giống như một ít chỗ trống được lấp đầy, một ít khát vọng gần ngay trước mắt.
Đáng tiếc, đây chỉ là mong muốn. Tôi còn chưa ngốc đến mức chạy đi hỏi kết quả. Một lần thổ lộ trước kia đã đủ tổn thương rồi.
Giờ tôi chỉ có thể cảm thán, tôi đã thích Phương Dư Khả, đó là sự thật không tránh được. Tình cảm bắt đầu từ lúc nào, ngay cả tôi cũng không rõ nữa. Là khi cậu ta dạy tôi bơi? Hay khi cậu ta đưa thuốc cho tôi? Hay khi cậu ta dạy tôi học bổ túc? Hoặc là khi chúng tôi cùng xem pháo hoa? Xem ra, chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính tôi cũng đã quên không hỏi, vì sao chúng tôi lại ở bên nhau lâu như vậy.
Nhưng, hiện giờ tôi cũng không dám hỏi…