Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-85
CHƯƠNG 85: AN CHI ĐỐI ĐẦU TRẦN DIỆP THANH
CHƯƠNG 85: AN CHI ĐỐI ĐẦU TRẦN DIỆP THANH
Tôi ở một bên nghe thấy câu này thì lập tức kinh sợ. Cái gì cơ? Cái gì gọi là “chỉ cần tôi muốn biết thì Cố Vũ Thành đương nhiên sẽ nói cho tôi biết” chứ? Sức mạnh này từ đâu tới vậy? An Chi công chúa của tôi ơi, hiện giờ Cố Vũ Thành là bạn trai của Trần Diệp Thanh đó, đừng phát ngôn bừa bãi như thế chứ? Tôi âm thầm toát mồ hôi hộ An Chi, nghĩ đến việc An Chi nên trả lời như nào để kết thúc chuyện này cho ổn thỏa thì An Chi đột nhiên lên tiếng: “Nhưng mà… ” An Chi liếc nhìn Trần Diệp Thanh, sau đó chậm rãi nói ra: “Tôi không có hứng thú với chuyện của hai người, càng không có hứng thú với Cố Vũ Thành.”
An Chi đúng là An Chi, cái gọi là thông minh nhanh trí cũng không phải là để trưng cho đẹp. Tặng thêm một câu nói như vậy cũng giống như dựng thêm một bậc thang đi xuống cho bản thân mình. Nếu Trần Diệp Thanh hỏi: “Vì sao Cố Vũ Thành lại nói cho cô?” thì lại có vẻ hơi nhỏ nhen một chút. Nhưng mà Trần Diệp Thanh là ai chứ, dù sao cũng là một cô gái tài sắc vẹn toàn, sao có thể dễ dàng buông tha cho An Chi được?
Trần Diệp Thanh cũng mỉm cười tự nhiên, nói ra một lời nói đầy ẩn ý: “Ồ? Thật sao? Nếu cô An đã không có hứng thú thì sao lại đến cửa tiệm nhỏ bé chúng tôi chứ?”
Một câu “cửa tiệm nhỏ bé của chúng tôi” của cô ta đã âm thầm biểu hiện thân phận nữ chủ nhân của nơi này, cũng dựa vào đó để thử xem An Chi có thật sự thản nhiên như vẻ ngoài hay không.
An Chi từ chối cho ý kiến, cô ấy mỉm cười: “Đi được nửa đường tôi mới biết nơi này là chỗ của Cố Vũ Thành, cô có thể hỏi Vu Mạnh, nếu đó là nơi tốt đẹp, đáng giá để tham quan thì cũng đâu ảnh hưởng tới ai? Chỉ là nữ chủ nhân như cô lại xem thường cửa tiệm của bạn trai mình như thế thì có chút không ổn… ” Nói xong, An Chi gắp một chiếc bánh bao bỏ vào miệng.
Trần Diệp Thanh bị câu nói này của An Chi làm cho tức giận, giọng điệu của An Chi nhẹ nhàng như thể có Cố Vũ Thành cũng được, mà không có cũng chẳng sao, cho dù Trần Diệp Thanh là bạn gái của Cố Vũ Thành thì cũng không có gì ghê gớm cả. Hơn nữa cô ấy còn âm thầm nói rằng đây là chỗ tốt, nhưng Trần Diệp Thanh lại không biết, không có tư cách làm nữ chủ nhân của nơi này.
Tôi nhìn tình huống trước mặt, trong lòng muốn ngăn cản, nhưng lại không biết phải lên tiếng như thế nào. Trong tình huống như này, cho dù tôi nói gì thì cũng sẽ bị coi như kẻ hai mặt mà thôi. Lúc này, Cố Vũ Thành tự biết bản thân là trung tâm chủ đề nói chuyện của hai người phụ nữ, anh ta là người có quyền lên tiếng nhất ở đây, cho nên anh ta mỉm cười nhìn An Chi đang phồng má ăn bánh bao, lại quay người nhìn Trần Diệp Thanh nói: “Được rồi, Diệp Thanh, ăn trước đã.”
Một câu “Diệp Thanh” khiến cho An Chi vô cùng đau lòng, khi cô ấy và anh ta ở bên nhau, anh ta chưa từng gọi tên cô ấy thân mật như vậy. Mặc dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, nhưng trên mặt cô ấy lại không thể hiện ra. Cô ấy vừa ăn bánh bao, vừa nói với tôi: “Ngân Hằng… Thật sự giống như cô nói, hương vị không tệ.”
Tôi ngồi xuống sát cạnh An Chi, cũng ăn một chiếc bánh bao hấp, ừm, mùi vị quen thuộc, nhưng tâm trạng thưởng thức lại không giống nhau.
Cố Thành Phan ngồi xuống cạnh tôi, há miệng ra, vẻ mặt tươi cười. Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với anh, bất đắc dĩ, tôi đành phải gắp một chiếc bánh bao bỏ vào miệng anh.
Tôi nhai bánh của mình, nuốt xuống, sau đó nói: “Cố Thành Phan, hẳn là vị cà rốt… ”
Cố Thành Phan sợ hãi ngẩn người ra, sau đó nhai vài miếng, nhíu mày nuốt xuống. Tôi nghĩ: Sẽ không phải là vị cà rốt thật đấy chứ? Thấy tôi dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh, anh hà hơi vào mặt tôi, khẽ nói: “Là vị hoa hồng đó, để em thất vọng rồi… ”
Cố Vũ Thành làm bánh bao càng lúc càng thần kì, ngay cả bánh bao vị hoa hồng cũng làm ra được!
Cố Vũ Thành xen vào: “Đúng vậy, đây là sản phẩm mới, Ngân Hằng, An Chi, hai người đúng là may mắn mới gặp được đó… ”
An Chi bĩu môi, không nhìn Cố Vũ Thành, tôi biết An Chi không biết nên trả lời như nào, cho nên tôi bất đắc dĩ nhìn về phía An Chi, sau đó nói với Cố Vũ Thành: “Được rồi, tôi thử xem.”
An Chi đặt đũa xuống, tìm kiếm khắp nơi, hẳn là đang tìm nước uống. Cố Vũ Thành nhiệt tình rót một chén trà đặt trước mặt An Chi, An Chi uống một hơi, sau đó đặt chén xuống, nói với Cố Vũ Thành: “Cảm ơn, chờ mọi người ăn xong thì chúng ta… tiếp tục tham quan vậy.”
Cố Thành Phan giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay một cái, sau đó nói: “Tôi còn có chuyện phải đi trước, Ngân Hằng, muốn đi cùng không?”
Tôi dám khẳng định những lời này Cố Thành Phan nói ra là để gây khó dễ cho tôi. Lúc này tôi rời khỏi An Chi đương nhiên không ổn, một mình cô ấy thì không thể nào bình tĩnh như vậy được. Nhưng tôi… lại không có lý do để ở lại nơi này... Không thể nói là đi theo giúp đỡ An Chi được, như vậy quá không nể mặt cô ấy. Dù sao An Chi cũng vất vả lắm mới có thể làm ra vẻ bình tĩnh như vậy.
“Thành Phan… ” Vu Mạnh lên tiếng: “Ngân Hằng bị cảm rồi, tôi nhớ chỗ này có hương an thần, có thể giúp cô ấy ngủ ngon… ”
Tôi kinh ngạc, sao Vu Mạnh có thể tìm được một lý do tồi tệ như vậy chứ? Nhưng cứ như vậy thì sẽ lộ ra là anh ấy muốn tôi ở lại, chứ không phải là vì tôi và An Chi. Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất chính là Vu Mạnh vì tôi và An Chi mà lại chủ động mở miệng nói chuyện với Cố Thành Phan.
Lúc đầu Cố Thành Phan chỉ muốn làm khó tôi một chút, không thật sự có ý nghĩ muốn đưa tôi đi.
Nhưng Vu Mạnh chủ động nói chuyện này với anh, anh lại không có phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu, mắt cũng không chớp lấy một cái: “Được, vậy tôi đi trước.”
An Chi bất mãn nhìn Cố Thành Phan, lúc này rời đi rõ ràng là không muốn tiếp tục tham gia vào tình huống hiện tại, quả là không có chút tình nghĩa nào. Hơn nữa anh còn muốn đưa Trình Ngân Hằng đi, đúng là không có đạo đức. Cố Thành Phan cũng biết anh vừa vô tình đắc tội với An Chi, anh cũng biết An Chi không phải là người dễ chọc, vì vậy đành bất đắc dĩ dặn dò: “An Chi… giúp tôi chăm sóc Ngân Hằng… ”
Lúc này, sắc mặt An Chi mới dịu đi, dù sao Cố Thành Phan cũng không cố tình gây khó dễ cho cô ấy, chỉ là vợ chồng nhà người ta liếc mắt đưa tình, chẳng may đụng trúng cô ấy mà thôi.
An Chi cũng không phải người không biết tốt xấu, cô gật đầu đồng ý: “Được, anh yên tâm đi.”
Cố Thành Phan cười xấu xa với tôi một cái, sau đó đi ra ngoài cửa.
Chúng tôi vẫn phải tiếp tục, Cố Vũ Thành nói: “Nơi vui chơi tốt nhất ở đây chính là tầng trên cùng của vườn hoa.”
An Chi ngáp một cái: “Đi thôi, tham quan xong sớm thì về sớm.”
Trong lòng Cố Vũ Thành âm thầm chua xót, về sao, nhanh như vậy mà cô ấy đã muốn về rồi sao? Quả nhiên là chỉ tiện đường đi đến nơi này mà thôi.
Bọn họ đi tham quan theo chỉ dẫn, tôi kinh ngạc ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, An Chi thỉnh thoảng lại ngáp một cái, biểu hiện rằng cô ấy cảm thấy mấy phong cảnh này vô cùng tẻ nhạt.
Cuối cùng, khi Cố Vũ Thành đi tới sân sau, An Chi vừa nhìn đã mở trừng mắt, cô ấy tỏ ra vô cùng phóng khoáng, mỉm cười khen ngợi: “Phòng kính pha lê này cũng không tệ, có thể vào tham quan không?”
Nói đến phòng kính pha lê này thì tôi cũng rất muốn đi vào tham quan, nhưng lần trước khi tôi muốn vào thì Cố Vũ Thành lại nói chưa tới lúc, không ngờ lần này anh ta lại gật đầu nói: “Có thể!”
An Chi mỉm cười đắc ý, Cố Vũ Thành cũng cười theo
CHƯƠNG 85: AN CHI ĐỐI ĐẦU TRẦN DIỆP THANH
Tôi ở một bên nghe thấy câu này thì lập tức kinh sợ. Cái gì cơ? Cái gì gọi là “chỉ cần tôi muốn biết thì Cố Vũ Thành đương nhiên sẽ nói cho tôi biết” chứ? Sức mạnh này từ đâu tới vậy? An Chi công chúa của tôi ơi, hiện giờ Cố Vũ Thành là bạn trai của Trần Diệp Thanh đó, đừng phát ngôn bừa bãi như thế chứ? Tôi âm thầm toát mồ hôi hộ An Chi, nghĩ đến việc An Chi nên trả lời như nào để kết thúc chuyện này cho ổn thỏa thì An Chi đột nhiên lên tiếng: “Nhưng mà… ” An Chi liếc nhìn Trần Diệp Thanh, sau đó chậm rãi nói ra: “Tôi không có hứng thú với chuyện của hai người, càng không có hứng thú với Cố Vũ Thành.”
An Chi đúng là An Chi, cái gọi là thông minh nhanh trí cũng không phải là để trưng cho đẹp. Tặng thêm một câu nói như vậy cũng giống như dựng thêm một bậc thang đi xuống cho bản thân mình. Nếu Trần Diệp Thanh hỏi: “Vì sao Cố Vũ Thành lại nói cho cô?” thì lại có vẻ hơi nhỏ nhen một chút. Nhưng mà Trần Diệp Thanh là ai chứ, dù sao cũng là một cô gái tài sắc vẹn toàn, sao có thể dễ dàng buông tha cho An Chi được?
Trần Diệp Thanh cũng mỉm cười tự nhiên, nói ra một lời nói đầy ẩn ý: “Ồ? Thật sao? Nếu cô An đã không có hứng thú thì sao lại đến cửa tiệm nhỏ bé chúng tôi chứ?”
Một câu “cửa tiệm nhỏ bé của chúng tôi” của cô ta đã âm thầm biểu hiện thân phận nữ chủ nhân của nơi này, cũng dựa vào đó để thử xem An Chi có thật sự thản nhiên như vẻ ngoài hay không.
An Chi từ chối cho ý kiến, cô ấy mỉm cười: “Đi được nửa đường tôi mới biết nơi này là chỗ của Cố Vũ Thành, cô có thể hỏi Vu Mạnh, nếu đó là nơi tốt đẹp, đáng giá để tham quan thì cũng đâu ảnh hưởng tới ai? Chỉ là nữ chủ nhân như cô lại xem thường cửa tiệm của bạn trai mình như thế thì có chút không ổn… ” Nói xong, An Chi gắp một chiếc bánh bao bỏ vào miệng.
Trần Diệp Thanh bị câu nói này của An Chi làm cho tức giận, giọng điệu của An Chi nhẹ nhàng như thể có Cố Vũ Thành cũng được, mà không có cũng chẳng sao, cho dù Trần Diệp Thanh là bạn gái của Cố Vũ Thành thì cũng không có gì ghê gớm cả. Hơn nữa cô ấy còn âm thầm nói rằng đây là chỗ tốt, nhưng Trần Diệp Thanh lại không biết, không có tư cách làm nữ chủ nhân của nơi này.
Tôi nhìn tình huống trước mặt, trong lòng muốn ngăn cản, nhưng lại không biết phải lên tiếng như thế nào. Trong tình huống như này, cho dù tôi nói gì thì cũng sẽ bị coi như kẻ hai mặt mà thôi. Lúc này, Cố Vũ Thành tự biết bản thân là trung tâm chủ đề nói chuyện của hai người phụ nữ, anh ta là người có quyền lên tiếng nhất ở đây, cho nên anh ta mỉm cười nhìn An Chi đang phồng má ăn bánh bao, lại quay người nhìn Trần Diệp Thanh nói: “Được rồi, Diệp Thanh, ăn trước đã.”
Một câu “Diệp Thanh” khiến cho An Chi vô cùng đau lòng, khi cô ấy và anh ta ở bên nhau, anh ta chưa từng gọi tên cô ấy thân mật như vậy. Mặc dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, nhưng trên mặt cô ấy lại không thể hiện ra. Cô ấy vừa ăn bánh bao, vừa nói với tôi: “Ngân Hằng… Thật sự giống như cô nói, hương vị không tệ.”
Tôi ngồi xuống sát cạnh An Chi, cũng ăn một chiếc bánh bao hấp, ừm, mùi vị quen thuộc, nhưng tâm trạng thưởng thức lại không giống nhau.
Cố Thành Phan ngồi xuống cạnh tôi, há miệng ra, vẻ mặt tươi cười. Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với anh, bất đắc dĩ, tôi đành phải gắp một chiếc bánh bao bỏ vào miệng anh.
Tôi nhai bánh của mình, nuốt xuống, sau đó nói: “Cố Thành Phan, hẳn là vị cà rốt… ”
Cố Thành Phan sợ hãi ngẩn người ra, sau đó nhai vài miếng, nhíu mày nuốt xuống. Tôi nghĩ: Sẽ không phải là vị cà rốt thật đấy chứ? Thấy tôi dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh, anh hà hơi vào mặt tôi, khẽ nói: “Là vị hoa hồng đó, để em thất vọng rồi… ”
Cố Vũ Thành làm bánh bao càng lúc càng thần kì, ngay cả bánh bao vị hoa hồng cũng làm ra được!
Cố Vũ Thành xen vào: “Đúng vậy, đây là sản phẩm mới, Ngân Hằng, An Chi, hai người đúng là may mắn mới gặp được đó… ”
An Chi bĩu môi, không nhìn Cố Vũ Thành, tôi biết An Chi không biết nên trả lời như nào, cho nên tôi bất đắc dĩ nhìn về phía An Chi, sau đó nói với Cố Vũ Thành: “Được rồi, tôi thử xem.”
An Chi đặt đũa xuống, tìm kiếm khắp nơi, hẳn là đang tìm nước uống. Cố Vũ Thành nhiệt tình rót một chén trà đặt trước mặt An Chi, An Chi uống một hơi, sau đó đặt chén xuống, nói với Cố Vũ Thành: “Cảm ơn, chờ mọi người ăn xong thì chúng ta… tiếp tục tham quan vậy.”
Cố Thành Phan giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay một cái, sau đó nói: “Tôi còn có chuyện phải đi trước, Ngân Hằng, muốn đi cùng không?”
Tôi dám khẳng định những lời này Cố Thành Phan nói ra là để gây khó dễ cho tôi. Lúc này tôi rời khỏi An Chi đương nhiên không ổn, một mình cô ấy thì không thể nào bình tĩnh như vậy được. Nhưng tôi… lại không có lý do để ở lại nơi này... Không thể nói là đi theo giúp đỡ An Chi được, như vậy quá không nể mặt cô ấy. Dù sao An Chi cũng vất vả lắm mới có thể làm ra vẻ bình tĩnh như vậy.
“Thành Phan… ” Vu Mạnh lên tiếng: “Ngân Hằng bị cảm rồi, tôi nhớ chỗ này có hương an thần, có thể giúp cô ấy ngủ ngon… ”
Tôi kinh ngạc, sao Vu Mạnh có thể tìm được một lý do tồi tệ như vậy chứ? Nhưng cứ như vậy thì sẽ lộ ra là anh ấy muốn tôi ở lại, chứ không phải là vì tôi và An Chi. Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất chính là Vu Mạnh vì tôi và An Chi mà lại chủ động mở miệng nói chuyện với Cố Thành Phan.
Lúc đầu Cố Thành Phan chỉ muốn làm khó tôi một chút, không thật sự có ý nghĩ muốn đưa tôi đi.
Nhưng Vu Mạnh chủ động nói chuyện này với anh, anh lại không có phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu, mắt cũng không chớp lấy một cái: “Được, vậy tôi đi trước.”
An Chi bất mãn nhìn Cố Thành Phan, lúc này rời đi rõ ràng là không muốn tiếp tục tham gia vào tình huống hiện tại, quả là không có chút tình nghĩa nào. Hơn nữa anh còn muốn đưa Trình Ngân Hằng đi, đúng là không có đạo đức. Cố Thành Phan cũng biết anh vừa vô tình đắc tội với An Chi, anh cũng biết An Chi không phải là người dễ chọc, vì vậy đành bất đắc dĩ dặn dò: “An Chi… giúp tôi chăm sóc Ngân Hằng… ”
Lúc này, sắc mặt An Chi mới dịu đi, dù sao Cố Thành Phan cũng không cố tình gây khó dễ cho cô ấy, chỉ là vợ chồng nhà người ta liếc mắt đưa tình, chẳng may đụng trúng cô ấy mà thôi.
An Chi cũng không phải người không biết tốt xấu, cô gật đầu đồng ý: “Được, anh yên tâm đi.”
Cố Thành Phan cười xấu xa với tôi một cái, sau đó đi ra ngoài cửa.
Chúng tôi vẫn phải tiếp tục, Cố Vũ Thành nói: “Nơi vui chơi tốt nhất ở đây chính là tầng trên cùng của vườn hoa.”
An Chi ngáp một cái: “Đi thôi, tham quan xong sớm thì về sớm.”
Trong lòng Cố Vũ Thành âm thầm chua xót, về sao, nhanh như vậy mà cô ấy đã muốn về rồi sao? Quả nhiên là chỉ tiện đường đi đến nơi này mà thôi.
Bọn họ đi tham quan theo chỉ dẫn, tôi kinh ngạc ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, An Chi thỉnh thoảng lại ngáp một cái, biểu hiện rằng cô ấy cảm thấy mấy phong cảnh này vô cùng tẻ nhạt.
Cuối cùng, khi Cố Vũ Thành đi tới sân sau, An Chi vừa nhìn đã mở trừng mắt, cô ấy tỏ ra vô cùng phóng khoáng, mỉm cười khen ngợi: “Phòng kính pha lê này cũng không tệ, có thể vào tham quan không?”
Nói đến phòng kính pha lê này thì tôi cũng rất muốn đi vào tham quan, nhưng lần trước khi tôi muốn vào thì Cố Vũ Thành lại nói chưa tới lúc, không ngờ lần này anh ta lại gật đầu nói: “Có thể!”
An Chi mỉm cười đắc ý, Cố Vũ Thành cũng cười theo