Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Lúc này, Trương Hoành vừa cúp điện thoại mà chú Lưu gọi đến. Ông ấy không có thời gian suy nghĩ là sao thiếu gia của Hà gia lại họ Lâm. Ông chỉ biết, thiếu gia của Hà gia học ở trường của mình mà ông lại không hề hay biết.
“Thẩm thiếu gia cũng khiêm tốn quá, cũng không biết đang học ở lớp nào khoa nào, sao sắp tốt nghiệp rồi mới tìm đến mình. Sớm thông báo một tiếng thì có phải là dễ bề chuẩn bị không…” Trương Hoành vừa cầm điện thoại lên định thông báo cho văn phòng hủy cuộc họp buổi chiều thì không ngờ Lâm Dật lại đến nhanh như vậy.
Ông sửa sang lại quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc, đứng ở trước cửa hít sâu một hơi rồi mới giơ tay đẩy cửa ra. Lúc này, Lăng Tiêu Tiêu vốn đang định khuyên Lâm Dật không nên vô lễ với hiệu trưởng như vậy, trước tiên cũng nên chào hiệu trưởng một câu rồi nói mình học ở lớp nào, khoa nào, như vậy mới để lại ấn tượng tốt cho hiệu trưởng. Nhưng cửa vừa mở ra thì cô lại ngậm chặt miệng không nói nên lời.
“Em chính là Lâm Dật?” Trương Hoành với vẻ mặt tươi cười hỏi thiếu niên trước mặt mình.
“Em chào thầy ạ”. Lâm Dật vẫn chưa mở miệng thì Lăng Tiêu Tiêu đã cung kính chào hỏi. Theo như Lăng Tiêu Tiêu thấy, ban nãy Lâm Dật không gõ cửa, gặp thầy hiệu trưởng mà không chủ động chào thì cũng là không lễ phép rồi. Trò kính trọng thầy là điều hiển nhiên, huống hồ mình còn đang có chuyện muốn nhờ cậy.
“Em là Lăng Tiêu Tiêu phải không?” Nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu đang kéo chặt cánh tay của Lâm Dật, Trương Hoành sau khi ngẫm nghĩ một chút thì cười hỏi.
“Vâng ạ! Không ngờ thầy vẫn còn nhận ra em”. Lăng Tiêu Tiêu mở to mắt, cô thật không ngờ Trương Hoành chỉ phát học bổng cho mình ba lần mà vẫn gọi được đúng tên của mình, đúng là khó tin thật.
“Ha ha, ba lần học bổng quốc gia của em đều là đích thân thầy phát mà, em còn là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của trường chúng ta. Buổi lễ tốt nghiệp thầy sẽ đích thân tặng chứng chỉ vinh danh cho em, em phải giữ bí mật, không được nói với ai đâu đấy”. Trương Hoành năm nay hơn năm mươi tuổi, ngoài sự điềm tĩnh thì có phần sáng suốt. Ông có thể lên được chức vị ngày hôm nay cũng không phải là đơn giản.
Sau đó ông mời hai người vào văn phòng rồi tự mình pha trà cho rồi hỏi: “Hai em hôm nay đến tìm thầy chắc là có chuyện gì à?” Trương Hoànhngồi đối diện với Lâm Dật, dò hỏi.
“Là như này ạ…” Lăng Tiêu Tiêu sợ Lâm Dật nói năng lung tung nên cướp lời trước, sau đó nói ra toàn bộ những gì cô đã chuẩn bị trên đường đến đây. Chỉ có điều do cô căng thẳng quá nên cô nói một hồi lâu mà Trương Hoành vẫn nhau mày rồi nhìn ánh mắt ‘cầu cứu’ về phía Lâm Dật.
“Em bị đuổi học rồi”. Lâm Dật nói.
“Phụt”. Ngụm trà mà Trương Hoành vừa đưa vào miệng thì đã bị phụt hết ra ngoài.
Lâm Dật bị đuổi học ư? Là kẻ ngu ngốc nào chán sống đã làm việc này vậy? Năm phút trước mình mới nhận được tin là thiếu gia Hà gia đang học tại trường, thế mà năm phút sau các người đã đuổi học người ta? Khốn khiếp! Các người không muốn cho mình đường sống hay định không để cho Trương Hoành tôi đường sống đây? Chẳng trách mà thiếu gia đây học suốt bốn năm trời ở đây mà hôm nay đột nhiên chủ động đến tìm mình? Hóa ra là xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trương Hoành hít một hơi thật sâu, cố gắng để sắc mặt mình không đến mức quá khó coi. Lúc này ông lập tức cười nói với Lăng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu này, nếu chuyện này đã liên quan đến đời sống riêng tư của bạn Lâm Dật thì em có thể tránh đi một chút được không, thầy muốn nói chuyện riêng với Lâm Dật?”
“Nói chuyện riêng ư?” Lăng Tiêu Tiêu thầm nghĩ rồi tỏ ra do dự. Cô không lo lắng là hiệu trưởng sẽ làm khó một học sinh như Lâm Dật mà cái chính là cậu ấy không giỏi ăn nói lắm. Lăng Tiêu Tiêu sợ là chuyện đáng lẽ có cơ hội xoay chuyển nhưng vì Lâm Dật nói năng lung tung mà không còn cách cứu vãn. Nếu mà như vậy thì chuyện này sẽ không còn hy vọng gì nữa.
“Chuyện của Lâm Dật thầy sẽ xử lý thật nghiêm túc, cứ yên tâm”. Trương Hoành bổ sung thêm một câu.
Lâm Dật cũng gật đầu, ý muốn nói là mình sẽ không sao đâu.
“Vậy anh cố gắng nói chuyện với thầy xem sao, chú ý đến ngữ khí và thái độ của mình đấy. Nếu thật sự không ổn thì gọi em vào, em đợi ở ngoài cửa nha”. Lăng Tiêu Tiêu không yên tâm mà dặn dò nhỏ vài câu bên tai Lâm Dật, sau đó mới rời đi với vẻ không nỡ.
Nhìn Lăng Tiêu Tiêu đóng cửa rời đi, Trương Hoành lập tức đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy hơi khom người về phía Lâm Dật, nói: “Lâm thiếu gia! Chuyện này là do tôi thất trách quá”. Hiệu trưởng mà khom người xin lỗi học sinh, nếu để người ngoài nhìn thấy thì nhất định sẽ kinh ngạc đến nỗi rơi cằm xuống đất mất. Chỉ có điều trong lòng Trương Hoành lúc này không những không để ý gì đến những điều đó mà lại cảm thấy vô cùng vinh dự.
Ông cảm thấy, sau khi Lâm Dật nhận được tin trường đuổi học mình, cậu không rời khỏi trường mà lại đến tìm đến mình. Đây rõ ràng là đang cho ông một cơ hội, cơ hội được lập công chuộc tội đây mà.
Khi đứng trước một nhân vật tầm cỡ như Hà gia, Trương Hoành cảm thấy hiệu trưởng đại học như mình đúng là nhỏ bé.
“Không có gì đâu, tôi chỉ đến nói rõ tình hình với hiệu trưởng thế thôi, mấy phút là xong, không làm lỡ quá nhiều thời gian”. Hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Dật nói qua một lượt sự việc cho Trương Hoànhnghe.
Trước tiên chưa nói đến việc Trương Hoành còn chưa nhìn thấy đoạn video đó, chỉ dựa vào thân phận của thiếu gia của Hà gia mà còn cần người khác bao nuôi sao? Đúng là ăn nói hàm hồ mà. Huống hồ, người con gái bao nuôi đó lại là Tưởng Dao- một người vô cùng nổi tiếng ở Nam Đô, là giám đốc của công ty bên Hà gia. Chỉ nghe đến đây, trong lòng Trương Hoành đã thấy vô lý lắm rồi.
Chỉ có điều ông ta bề ngoài không để lộ ra biểu cảm gì, chỉ cảm thấy quyết định xử lý này hơi sơ suất, đằng sau chuyện này nhất định có nguyên nhân mà nhiều người không biết. Sau khi đi điều tra rõ ràng thì mới có thể có câu trả lời cho Lâm thiếu gia được.
Trương Hoành quét nhìn bảng phân công lãnh đạo ở trên tường, sau đó nói với Lâm Dật: “Nghị quyết xử lý đuổi học ngoại trừ việc báo cáo lên phòng giáo vụ của trường thì còn phải tìm phó hiệu trưởng thường vụ phụ trách công việc thường ngày của trường ký tên rồi mới in ra và dán thông báo lên. Có ba người họ phê duyệt đóng dấu ký tên thì không cần báo cáo với tôi nữa”.
“Vậy là tôi đã đắc tội với cao nhân rồi”. Lâm Dật cười khổ, nói.
“Đúng vậy”. Vì có mối quan hệ với Hà gia nên Trương Hoành cũng không kiêng kị gì mà nói: “Tính kế thường chia làm hai loại là âm mưu và dương mưu. Tôi không sợ người khác dùng âm mưu, bởi vì nếu có như vậy thì chúng ta chỉ cần vạch trần âm mưu đó là được”.
“Nhưng hiện giờ người ta lại dùng dương mưu thì…Tôi hiện giờ có thể lập tức khôi phục cho thiếu gia được đi học lại nhưng một khi đoạn video và những tấm ảnh kia lan truyền thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của thiếu gia. Đây mới chính là tử huyệt thật sự của chuyện này”. Theo như Trương Hoành thấy, Lâm Dật căn bản không cần để ý đến tấm bằng đại học này.
Bởi với thực lực của Hà gia thì tấm bằng tốt đến mấy chẳng qua cũng chỉ là tờ giấy mà thôi, giống như bằng tốt nghiệp Tiến sĩ trường đại học quốc tế như Tưởng Dao mà vẫn làm công cho Hà gia đó thôi. Việc quan trọng nhất lúc này đó là lấy lại thể diện của Lâm Dật.
Nhưng Lâm Dật lại lắc đầu, nói: “Không cần đâu, những chuyện khác thầy không cần quan tâm, chỉ cần hủy bỏ quyết định đuổi học là được”.
“Không cần quan tâm?” Trương Hoành nhau mày nhưng vẫn không hiểu được ý trong lời nói của Lâm Dật.
“Sắp tốt nghiệp rồi, thời gian ở lại trường cũng không nhiều nữa nên không cần phiền phức lắm đâu”. Lâm Dật nói xong rồi ngẫm nghĩ thế nào lại bổ sung một câu: “Những chuyện ngầm phía sau tôi sẽ tự mình giải quyết, không làm phiền hiệu trưởng Trịnh nữa”.
“Vậy thì được, tất cả cứ làm theo ý của thiếu gia vậy”. Trương Hoành cung kính nói.
Lúc Lâm Dật rời khỏi văn phòng thì mới phát hiện ra ở cửa đã có một người trung niên mặc âu phục đứng đợi ở đó không biết bao lâu rồi. Thấy Lâm Dật đi ra, người đàn ông mỉm cười rồi bước vào văn phòng luôn.
“Có chút quen?” Lâm Dật đang nghĩ thì bị Lăng Tiêu Tiêu giơ tay ra kéo lại, vội hỏi: “Hiệu trưởng nói thế nào? Có phải là sẽ điều tra lại chuyện này không? Có còn cơ hội không? Anh không nói gì linh tinh đấy chứ?”
Đứng trước hàng loạt câu hỏi của Lăng Tiêu Tiêu, Lâm Dật chỉ cười nói: “Ừm! Hiệu trưởng nói sẽ đòi lại công bằng cho tôi để cô yên tâm”.
“Vậy thì tốt rồi”. Lăng Tiêu Tiêu vỗ nhẹ lên ngực, dường như không cảm nhận ý đùa cợt trong lời nói của Lâm Dật. Lúc này cô kéo cánh tay Lâm Dật lại rồi nhỏ giọng hỏi: “Người đàn ông ban nãy anh có nhìn thấy không?”
Lâm Dật gật đầu, nói: “Nhìn thấy rồi, tôi còn cảm thấy khá quen nữa”.
“Vớ vẩn, tất nhiên là quen rồi! Ông ta là thương gia bất động sản số một số hai của Nam Đô mà còn là nhà đầu tư chính của trường chúng ta đấy. Ông ta tên là Quách Chí, thường xuyên xuất hiện trên ti vi đó”.
———————–
“Thẩm thiếu gia cũng khiêm tốn quá, cũng không biết đang học ở lớp nào khoa nào, sao sắp tốt nghiệp rồi mới tìm đến mình. Sớm thông báo một tiếng thì có phải là dễ bề chuẩn bị không…” Trương Hoành vừa cầm điện thoại lên định thông báo cho văn phòng hủy cuộc họp buổi chiều thì không ngờ Lâm Dật lại đến nhanh như vậy.
Ông sửa sang lại quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc, đứng ở trước cửa hít sâu một hơi rồi mới giơ tay đẩy cửa ra. Lúc này, Lăng Tiêu Tiêu vốn đang định khuyên Lâm Dật không nên vô lễ với hiệu trưởng như vậy, trước tiên cũng nên chào hiệu trưởng một câu rồi nói mình học ở lớp nào, khoa nào, như vậy mới để lại ấn tượng tốt cho hiệu trưởng. Nhưng cửa vừa mở ra thì cô lại ngậm chặt miệng không nói nên lời.
“Em chính là Lâm Dật?” Trương Hoành với vẻ mặt tươi cười hỏi thiếu niên trước mặt mình.
“Em chào thầy ạ”. Lâm Dật vẫn chưa mở miệng thì Lăng Tiêu Tiêu đã cung kính chào hỏi. Theo như Lăng Tiêu Tiêu thấy, ban nãy Lâm Dật không gõ cửa, gặp thầy hiệu trưởng mà không chủ động chào thì cũng là không lễ phép rồi. Trò kính trọng thầy là điều hiển nhiên, huống hồ mình còn đang có chuyện muốn nhờ cậy.
“Em là Lăng Tiêu Tiêu phải không?” Nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu đang kéo chặt cánh tay của Lâm Dật, Trương Hoành sau khi ngẫm nghĩ một chút thì cười hỏi.
“Vâng ạ! Không ngờ thầy vẫn còn nhận ra em”. Lăng Tiêu Tiêu mở to mắt, cô thật không ngờ Trương Hoành chỉ phát học bổng cho mình ba lần mà vẫn gọi được đúng tên của mình, đúng là khó tin thật.
“Ha ha, ba lần học bổng quốc gia của em đều là đích thân thầy phát mà, em còn là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của trường chúng ta. Buổi lễ tốt nghiệp thầy sẽ đích thân tặng chứng chỉ vinh danh cho em, em phải giữ bí mật, không được nói với ai đâu đấy”. Trương Hoành năm nay hơn năm mươi tuổi, ngoài sự điềm tĩnh thì có phần sáng suốt. Ông có thể lên được chức vị ngày hôm nay cũng không phải là đơn giản.
Sau đó ông mời hai người vào văn phòng rồi tự mình pha trà cho rồi hỏi: “Hai em hôm nay đến tìm thầy chắc là có chuyện gì à?” Trương Hoànhngồi đối diện với Lâm Dật, dò hỏi.
“Là như này ạ…” Lăng Tiêu Tiêu sợ Lâm Dật nói năng lung tung nên cướp lời trước, sau đó nói ra toàn bộ những gì cô đã chuẩn bị trên đường đến đây. Chỉ có điều do cô căng thẳng quá nên cô nói một hồi lâu mà Trương Hoành vẫn nhau mày rồi nhìn ánh mắt ‘cầu cứu’ về phía Lâm Dật.
“Em bị đuổi học rồi”. Lâm Dật nói.
“Phụt”. Ngụm trà mà Trương Hoành vừa đưa vào miệng thì đã bị phụt hết ra ngoài.
Lâm Dật bị đuổi học ư? Là kẻ ngu ngốc nào chán sống đã làm việc này vậy? Năm phút trước mình mới nhận được tin là thiếu gia Hà gia đang học tại trường, thế mà năm phút sau các người đã đuổi học người ta? Khốn khiếp! Các người không muốn cho mình đường sống hay định không để cho Trương Hoành tôi đường sống đây? Chẳng trách mà thiếu gia đây học suốt bốn năm trời ở đây mà hôm nay đột nhiên chủ động đến tìm mình? Hóa ra là xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trương Hoành hít một hơi thật sâu, cố gắng để sắc mặt mình không đến mức quá khó coi. Lúc này ông lập tức cười nói với Lăng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu này, nếu chuyện này đã liên quan đến đời sống riêng tư của bạn Lâm Dật thì em có thể tránh đi một chút được không, thầy muốn nói chuyện riêng với Lâm Dật?”
“Nói chuyện riêng ư?” Lăng Tiêu Tiêu thầm nghĩ rồi tỏ ra do dự. Cô không lo lắng là hiệu trưởng sẽ làm khó một học sinh như Lâm Dật mà cái chính là cậu ấy không giỏi ăn nói lắm. Lăng Tiêu Tiêu sợ là chuyện đáng lẽ có cơ hội xoay chuyển nhưng vì Lâm Dật nói năng lung tung mà không còn cách cứu vãn. Nếu mà như vậy thì chuyện này sẽ không còn hy vọng gì nữa.
“Chuyện của Lâm Dật thầy sẽ xử lý thật nghiêm túc, cứ yên tâm”. Trương Hoành bổ sung thêm một câu.
Lâm Dật cũng gật đầu, ý muốn nói là mình sẽ không sao đâu.
“Vậy anh cố gắng nói chuyện với thầy xem sao, chú ý đến ngữ khí và thái độ của mình đấy. Nếu thật sự không ổn thì gọi em vào, em đợi ở ngoài cửa nha”. Lăng Tiêu Tiêu không yên tâm mà dặn dò nhỏ vài câu bên tai Lâm Dật, sau đó mới rời đi với vẻ không nỡ.
Nhìn Lăng Tiêu Tiêu đóng cửa rời đi, Trương Hoành lập tức đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy hơi khom người về phía Lâm Dật, nói: “Lâm thiếu gia! Chuyện này là do tôi thất trách quá”. Hiệu trưởng mà khom người xin lỗi học sinh, nếu để người ngoài nhìn thấy thì nhất định sẽ kinh ngạc đến nỗi rơi cằm xuống đất mất. Chỉ có điều trong lòng Trương Hoành lúc này không những không để ý gì đến những điều đó mà lại cảm thấy vô cùng vinh dự.
Ông cảm thấy, sau khi Lâm Dật nhận được tin trường đuổi học mình, cậu không rời khỏi trường mà lại đến tìm đến mình. Đây rõ ràng là đang cho ông một cơ hội, cơ hội được lập công chuộc tội đây mà.
Khi đứng trước một nhân vật tầm cỡ như Hà gia, Trương Hoành cảm thấy hiệu trưởng đại học như mình đúng là nhỏ bé.
“Không có gì đâu, tôi chỉ đến nói rõ tình hình với hiệu trưởng thế thôi, mấy phút là xong, không làm lỡ quá nhiều thời gian”. Hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Dật nói qua một lượt sự việc cho Trương Hoànhnghe.
Trước tiên chưa nói đến việc Trương Hoành còn chưa nhìn thấy đoạn video đó, chỉ dựa vào thân phận của thiếu gia của Hà gia mà còn cần người khác bao nuôi sao? Đúng là ăn nói hàm hồ mà. Huống hồ, người con gái bao nuôi đó lại là Tưởng Dao- một người vô cùng nổi tiếng ở Nam Đô, là giám đốc của công ty bên Hà gia. Chỉ nghe đến đây, trong lòng Trương Hoành đã thấy vô lý lắm rồi.
Chỉ có điều ông ta bề ngoài không để lộ ra biểu cảm gì, chỉ cảm thấy quyết định xử lý này hơi sơ suất, đằng sau chuyện này nhất định có nguyên nhân mà nhiều người không biết. Sau khi đi điều tra rõ ràng thì mới có thể có câu trả lời cho Lâm thiếu gia được.
Trương Hoành quét nhìn bảng phân công lãnh đạo ở trên tường, sau đó nói với Lâm Dật: “Nghị quyết xử lý đuổi học ngoại trừ việc báo cáo lên phòng giáo vụ của trường thì còn phải tìm phó hiệu trưởng thường vụ phụ trách công việc thường ngày của trường ký tên rồi mới in ra và dán thông báo lên. Có ba người họ phê duyệt đóng dấu ký tên thì không cần báo cáo với tôi nữa”.
“Vậy là tôi đã đắc tội với cao nhân rồi”. Lâm Dật cười khổ, nói.
“Đúng vậy”. Vì có mối quan hệ với Hà gia nên Trương Hoành cũng không kiêng kị gì mà nói: “Tính kế thường chia làm hai loại là âm mưu và dương mưu. Tôi không sợ người khác dùng âm mưu, bởi vì nếu có như vậy thì chúng ta chỉ cần vạch trần âm mưu đó là được”.
“Nhưng hiện giờ người ta lại dùng dương mưu thì…Tôi hiện giờ có thể lập tức khôi phục cho thiếu gia được đi học lại nhưng một khi đoạn video và những tấm ảnh kia lan truyền thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của thiếu gia. Đây mới chính là tử huyệt thật sự của chuyện này”. Theo như Trương Hoành thấy, Lâm Dật căn bản không cần để ý đến tấm bằng đại học này.
Bởi với thực lực của Hà gia thì tấm bằng tốt đến mấy chẳng qua cũng chỉ là tờ giấy mà thôi, giống như bằng tốt nghiệp Tiến sĩ trường đại học quốc tế như Tưởng Dao mà vẫn làm công cho Hà gia đó thôi. Việc quan trọng nhất lúc này đó là lấy lại thể diện của Lâm Dật.
Nhưng Lâm Dật lại lắc đầu, nói: “Không cần đâu, những chuyện khác thầy không cần quan tâm, chỉ cần hủy bỏ quyết định đuổi học là được”.
“Không cần quan tâm?” Trương Hoành nhau mày nhưng vẫn không hiểu được ý trong lời nói của Lâm Dật.
“Sắp tốt nghiệp rồi, thời gian ở lại trường cũng không nhiều nữa nên không cần phiền phức lắm đâu”. Lâm Dật nói xong rồi ngẫm nghĩ thế nào lại bổ sung một câu: “Những chuyện ngầm phía sau tôi sẽ tự mình giải quyết, không làm phiền hiệu trưởng Trịnh nữa”.
“Vậy thì được, tất cả cứ làm theo ý của thiếu gia vậy”. Trương Hoành cung kính nói.
Lúc Lâm Dật rời khỏi văn phòng thì mới phát hiện ra ở cửa đã có một người trung niên mặc âu phục đứng đợi ở đó không biết bao lâu rồi. Thấy Lâm Dật đi ra, người đàn ông mỉm cười rồi bước vào văn phòng luôn.
“Có chút quen?” Lâm Dật đang nghĩ thì bị Lăng Tiêu Tiêu giơ tay ra kéo lại, vội hỏi: “Hiệu trưởng nói thế nào? Có phải là sẽ điều tra lại chuyện này không? Có còn cơ hội không? Anh không nói gì linh tinh đấy chứ?”
Đứng trước hàng loạt câu hỏi của Lăng Tiêu Tiêu, Lâm Dật chỉ cười nói: “Ừm! Hiệu trưởng nói sẽ đòi lại công bằng cho tôi để cô yên tâm”.
“Vậy thì tốt rồi”. Lăng Tiêu Tiêu vỗ nhẹ lên ngực, dường như không cảm nhận ý đùa cợt trong lời nói của Lâm Dật. Lúc này cô kéo cánh tay Lâm Dật lại rồi nhỏ giọng hỏi: “Người đàn ông ban nãy anh có nhìn thấy không?”
Lâm Dật gật đầu, nói: “Nhìn thấy rồi, tôi còn cảm thấy khá quen nữa”.
“Vớ vẩn, tất nhiên là quen rồi! Ông ta là thương gia bất động sản số một số hai của Nam Đô mà còn là nhà đầu tư chính của trường chúng ta đấy. Ông ta tên là Quách Chí, thường xuyên xuất hiện trên ti vi đó”.
———————–