Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ngồi trên xe mà Lâm Dật không kìm nổi lại quay sang nhìn Sở An Nhiên lần nữa.
Chiếc áo mỏng bên trên kết hợp với chiếc váy ngắn đẹp, cộng với đôi chân dài dưới váy, dường như không có chút gì để chê trách cả. Mặc dù tư thế ngồi của Sở An Nhiên không được đẹp cho lắm nhưng những điều kiện vốn có của bản thân cô đã đủ xuất sắc lắm rồi.
“Ạch! Kiểu con gái này mới là tiêu chuẩn của người có tiền”. Lâm Dật lẩm bẩm nói.
So với người bạn gái cũ An Hinh của mình thì trên mặt Sở An Nhiên có được vẻ chín chắn và gợi cảm hơn. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia.
Nếu là bản thân mình trước đây thì có khả năng cậu đã không dám nhìn thẳng vào người con gái này rồi.
Sở An Nhiên sớm đã chú ý đến ánh mắt của Lâm Dật. Cô khẽ quay mặt đi chỗ khác, trên mặt có đôi chút ngượng ngùng, đôi chân dài cứ cử động trước mặt Lâm Dật nhưng vẫn cố giữ vẻ duyên dáng.
Chính dáng vẻ này lại khiến Lâm Dật càng kích động hơn.
Sở An Nhiên là một y tá, chăm sóc bệnh nhân là chức trách của cô. Cô cũng đã quá quen khi đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của ai đó rồi. Dù sao thì người khác đều nhìn cô như vậy, điều đó chứng tỏ họ đều thừa nhận vẻ đẹp của cô.
“Thiếu gia! Đừng nhìn quá như vậy, kích động quá mà nổ tung đấy”. Sở An Nhiên đột nhiên quay lại nói một câu với Lâm Dật.
Ngữ khí có chút mơ hồ này khiến Lâm Dật suýt nữa không điều khiển được mình.
Lâm Dật bình tĩnh lại, đột nhiên lộ ra nụ cười nham hiểm với Sở An Nhiên.
Xe hộ lý dừng ở cổng trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
“Thiếu gia! Trước khi cậu đến trường thì cần phải thay bộ quần áo khác, còn cả điện thoại nữa. Trước tám giờ tối cậu nhất định phải đợi tôi ở cổng trường. Mọi thứ đều do phu nhân sắp xếp ổn thỏa cho cậu rồi”. Sở An Nhiên dìu Lâm Dật xuống rồi nhỏ giọng nhắc nhở.
Hôm nay không phải là chủ nhật nên trong trung tâm thương mại không đông người lắm.
Sở An Nhiên đưa cậu vào thang máy, trực tiếp ấn tầng số 5. Tầng 5 là nơi chuyên bán điện thoại. Lên đến tầng 5, Lâm Dật đi trực tiếp đến cửa hàng bán điện thoại Apple.
Vừa đi mấy bước thì Sở An Nhiên bỗng dưng kéo cậu lại rồi dẫn đến một cửa hàng bán hãng điện thoại mà trước nay cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Sặc! Đây là điện thoại gì vậy, khó coi chết đi được”. Lâm Dật nói với sắc mặt chê bai. Bởi những chiếc điện thoại trong đó đều kiểu hình vuông, hơn nữa kiểu dáng cũng cũ kỹ, thật sự là không ưa nổi.
Nhưng, khi cậu dời mắt đến giá tiền dính trên đó thì cả người như đờ ra.
“Sáu vạn tệ? Điện thoại này làm bằng kim cương sao?”
Nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt Lâm Dật mà Sở An Nhiên ôm miệng cười tủm. Chàng trai này đúng là có chút đáng yêu thật.
“Đây là điện thoại hãng, trong giới điện thoại nó cũng được coi như dòng xe đắt Lamborghini vậy. Hiện giờ Tô phu nhân cũng dùng hãng này, vì vậy định để thiếu gia chọn một chiếc như thế”.
“Còn cô thì sao, cô cũng dùng loại này chứ?” Lâm Dật hỏi Sở An Nhiên một câu.
Sở An Nhiên cười khổ rồi lấy ra con Apple 6 của mình.
Lâm Dật có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cậu lại cảm thấy phiền não. Người con gái như Sở An Nhiên không bao giờ đi so sánh mình với người khác. Nhưng bạn gái cũ của mình- An Hinh thì lại để những đồng tiền làm mờ mắt.
“Cô đến cửa hàng điện thoại kế bên lấy ba chiếc mới nhất, lấy được rồi thì quay lại tìm tôi để tôi trả tiền”.
Sở An Nhiên không nói gì mà chỉ gật đầu. Dù sao thì cô cũng chỉ là y tá riêng của Lâm Dật nên cô cũng không quản chuyện của cậu ấy.
Sở An Nhiên nhìn Lâm Dật một cái, sau đó đi về phía cửa hàng điện thoại ở kế bên.
Lâm Dật biết rằng, loại điện thoại hãng này thì bản thân mình phải dùng hai cái nên tùy ý chọn hai cái trong quầy rồi nói với nhân viên bán hàng: “Phiền cô gói giúp tôi hai cái này”.
Nhân viên bán hàng không trực tiếp động tay vào mà nói với Lâm Dật: “Thưa cậu! Cậu đưa tôi một nghìn tệ, tôi sẽ kê hóa đơn cho cậu, sau đó sẽ thông báo cho cậu sau. Hiện giờ trong cửa hàng không còn hàng nên mấy ngày nữa cậu đến lấy được không?”
Lâm Dật sắc mặt hoài nghi, hỏi: “Như vậy là có ý gì?”
“Cậu à, cậu đừng giả vờ nữa, cậu thử nhìn xem hai cái điện thoại mà cậu chọn có giá như nào. Đây là loại điện thoại số lượng có hạn, bên trong đều khảm ngọc xa-phia. Hai cái tổng cộng là hai mươi vạn đấy. Để tôi nói thế này đi! Cậu lấy ra hai nghìn tệ tôi sẽ kê hóa đơn điện thoại cao cấp hơn cho cậu để cậu có thể diện hơn”. Nhân viên bán hàng với vẻ mặt chê bai nhìn Lâm Dật, nói.
Cái kiểu sĩ diện hão chọn điện thoại để lấy thể diện, cô gặp nhiều lắm rồi. Chỉ cần sĩ diện đặt cọc trước để cô viết phiếu, sau đó nói là trong cửa hàng không còn hàng đợi sáu bảy ngày nữa đến lấy. Đến lúc đó cô gái không biết đã bị những kẻ sĩ diện hão đó gạt bao nhiêu lần, chịu thiệt nhưng cũng không còn cách nào khác.
Lâm Dật cũng coi như hiểu được ý tứ trong lời nói của cô gái này. Cậu biết là cách ăn vận của mình quả thật không giống kiểu của người có tiền chút nào. Cậu không nói nhiều mà trực tiếp đặt thẻ ngân hàng lên quầy.
“Quẹt thẻ đi”.
Nhân viên bán hàng đó lạnh lùng liếc nhìn thẻ ngân hàng đặt trên quầy kia.
“ Cậu à! Đây là hai mươi vạn đó, cậu chắc chắn muốn làm thế không? Nếu tiền trong thẻ mà không đủ thì tôi sẽ mời cậu ra ngoài ngay lập tức”.
“Đừng nhiều lời nữa, mau quẹt thẻ đi”. Lâm Dật hiển nhiên là không nhẫn nại được nữa.
Nhân viên bán hàng kia nhìn cậu hai cái. Mặc dù không vui vẻ gì nhưng vẫn cầm thẻ ngân hàng lên. Cô ta muốn biết, cậu thanh niên này còn muốn giả bộ đến khi nào nữa.
“Cậu nhập mật khẩu đi”.
Sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi thì nhân viên bán hàng nhìn Lâm Dật với biểu cảm khinh thường, đợi xem cậu sẽ hóa giải cái vẻ lúng túng thế nào.
Lâm Dật gật đầu rồi nhập mật khẩu vào.
Giao dịch thành công, nữ nhân viên nhìn hóa đơn nhả từ máy ra mà ngây người tại chỗ. Làm sao cô có thể ngờ được, một chàng nhóc bình thường này mà lại có hai mươi vạn, hơn nữa tiêu tiền không chút do dự thế này.
Nghĩ lại thái độ của mình đối với cậu lúc trước đó mà trên mặt cô toát ra mồ hôi lạnh.
“Xin đợi một lát, tôi lập tức đi lấy hàng cho cậu ạ”. Nữ nhân viên không thể ngờ được, đơn hàng lớn đầu tiên mình bán ra được lại là cậu nhóc mà mình coi thường trước đó.
Lâm Dật không hề trách cô ta, sau khi cầm được điện thoại thì đến khu nghỉ ngơi để ngồi đợi.
“Cái thứ này mà mất tận hai mươi vạn. Cuộc sống của người có tiền đúng là đáng để suy ngẫm thật”.
Mặc dù tiêu tiền chỉ trong một hơi mà số tiền này có lẽ cả đời cậu cũng không kiếm nổi nhưng cậu không thấy xót chút nào. Nghĩ đến trong thẻ của mình vẫn còn tiền tỷ thì cậu không kìm nổi mà bật cười.
Cậu liếc mắt nhìn Sở An Nhiên ở phía xa, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Nếu cô gái này là bạn gái của mình thì thật là tốt.
“Anh Lưu Minh! Điện thoại mới đúng là dùng thích thật”.
“Em thích không? Thích thì cứ dùng trước đi. Thằng ngốc Lâm Dật trước đây đưa anh ít tiền, giờ vẫn còn thừa một ít, lát nữa anh sẽ đặt phòng tình nhân. Hi hi”
“Ôi! Ở đây đừng nói mấy câu đó mà”.
Lúc này, bước ra ngoài là một cặp nam nữ. Người con trai là Lưu Minh, kẻ khốn khiếp đã lừa tiền mua điện thoại của Lâm Dật. Còn người con gái đi bên cạnh hắn ta là người mà Lâm Dật từng yêu đến mức chết đi sống lại.
“An Hinh”.
Trong miệng Lâm Dật gọi tên người con gái đó, trong tay không ngừng run rẩy, nước hoa quả trong cốc cũng đổ hết xuống đất.
———————–
Chiếc áo mỏng bên trên kết hợp với chiếc váy ngắn đẹp, cộng với đôi chân dài dưới váy, dường như không có chút gì để chê trách cả. Mặc dù tư thế ngồi của Sở An Nhiên không được đẹp cho lắm nhưng những điều kiện vốn có của bản thân cô đã đủ xuất sắc lắm rồi.
“Ạch! Kiểu con gái này mới là tiêu chuẩn của người có tiền”. Lâm Dật lẩm bẩm nói.
So với người bạn gái cũ An Hinh của mình thì trên mặt Sở An Nhiên có được vẻ chín chắn và gợi cảm hơn. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia.
Nếu là bản thân mình trước đây thì có khả năng cậu đã không dám nhìn thẳng vào người con gái này rồi.
Sở An Nhiên sớm đã chú ý đến ánh mắt của Lâm Dật. Cô khẽ quay mặt đi chỗ khác, trên mặt có đôi chút ngượng ngùng, đôi chân dài cứ cử động trước mặt Lâm Dật nhưng vẫn cố giữ vẻ duyên dáng.
Chính dáng vẻ này lại khiến Lâm Dật càng kích động hơn.
Sở An Nhiên là một y tá, chăm sóc bệnh nhân là chức trách của cô. Cô cũng đã quá quen khi đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của ai đó rồi. Dù sao thì người khác đều nhìn cô như vậy, điều đó chứng tỏ họ đều thừa nhận vẻ đẹp của cô.
“Thiếu gia! Đừng nhìn quá như vậy, kích động quá mà nổ tung đấy”. Sở An Nhiên đột nhiên quay lại nói một câu với Lâm Dật.
Ngữ khí có chút mơ hồ này khiến Lâm Dật suýt nữa không điều khiển được mình.
Lâm Dật bình tĩnh lại, đột nhiên lộ ra nụ cười nham hiểm với Sở An Nhiên.
Xe hộ lý dừng ở cổng trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
“Thiếu gia! Trước khi cậu đến trường thì cần phải thay bộ quần áo khác, còn cả điện thoại nữa. Trước tám giờ tối cậu nhất định phải đợi tôi ở cổng trường. Mọi thứ đều do phu nhân sắp xếp ổn thỏa cho cậu rồi”. Sở An Nhiên dìu Lâm Dật xuống rồi nhỏ giọng nhắc nhở.
Hôm nay không phải là chủ nhật nên trong trung tâm thương mại không đông người lắm.
Sở An Nhiên đưa cậu vào thang máy, trực tiếp ấn tầng số 5. Tầng 5 là nơi chuyên bán điện thoại. Lên đến tầng 5, Lâm Dật đi trực tiếp đến cửa hàng bán điện thoại Apple.
Vừa đi mấy bước thì Sở An Nhiên bỗng dưng kéo cậu lại rồi dẫn đến một cửa hàng bán hãng điện thoại mà trước nay cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Sặc! Đây là điện thoại gì vậy, khó coi chết đi được”. Lâm Dật nói với sắc mặt chê bai. Bởi những chiếc điện thoại trong đó đều kiểu hình vuông, hơn nữa kiểu dáng cũng cũ kỹ, thật sự là không ưa nổi.
Nhưng, khi cậu dời mắt đến giá tiền dính trên đó thì cả người như đờ ra.
“Sáu vạn tệ? Điện thoại này làm bằng kim cương sao?”
Nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt Lâm Dật mà Sở An Nhiên ôm miệng cười tủm. Chàng trai này đúng là có chút đáng yêu thật.
“Đây là điện thoại hãng, trong giới điện thoại nó cũng được coi như dòng xe đắt Lamborghini vậy. Hiện giờ Tô phu nhân cũng dùng hãng này, vì vậy định để thiếu gia chọn một chiếc như thế”.
“Còn cô thì sao, cô cũng dùng loại này chứ?” Lâm Dật hỏi Sở An Nhiên một câu.
Sở An Nhiên cười khổ rồi lấy ra con Apple 6 của mình.
Lâm Dật có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cậu lại cảm thấy phiền não. Người con gái như Sở An Nhiên không bao giờ đi so sánh mình với người khác. Nhưng bạn gái cũ của mình- An Hinh thì lại để những đồng tiền làm mờ mắt.
“Cô đến cửa hàng điện thoại kế bên lấy ba chiếc mới nhất, lấy được rồi thì quay lại tìm tôi để tôi trả tiền”.
Sở An Nhiên không nói gì mà chỉ gật đầu. Dù sao thì cô cũng chỉ là y tá riêng của Lâm Dật nên cô cũng không quản chuyện của cậu ấy.
Sở An Nhiên nhìn Lâm Dật một cái, sau đó đi về phía cửa hàng điện thoại ở kế bên.
Lâm Dật biết rằng, loại điện thoại hãng này thì bản thân mình phải dùng hai cái nên tùy ý chọn hai cái trong quầy rồi nói với nhân viên bán hàng: “Phiền cô gói giúp tôi hai cái này”.
Nhân viên bán hàng không trực tiếp động tay vào mà nói với Lâm Dật: “Thưa cậu! Cậu đưa tôi một nghìn tệ, tôi sẽ kê hóa đơn cho cậu, sau đó sẽ thông báo cho cậu sau. Hiện giờ trong cửa hàng không còn hàng nên mấy ngày nữa cậu đến lấy được không?”
Lâm Dật sắc mặt hoài nghi, hỏi: “Như vậy là có ý gì?”
“Cậu à, cậu đừng giả vờ nữa, cậu thử nhìn xem hai cái điện thoại mà cậu chọn có giá như nào. Đây là loại điện thoại số lượng có hạn, bên trong đều khảm ngọc xa-phia. Hai cái tổng cộng là hai mươi vạn đấy. Để tôi nói thế này đi! Cậu lấy ra hai nghìn tệ tôi sẽ kê hóa đơn điện thoại cao cấp hơn cho cậu để cậu có thể diện hơn”. Nhân viên bán hàng với vẻ mặt chê bai nhìn Lâm Dật, nói.
Cái kiểu sĩ diện hão chọn điện thoại để lấy thể diện, cô gặp nhiều lắm rồi. Chỉ cần sĩ diện đặt cọc trước để cô viết phiếu, sau đó nói là trong cửa hàng không còn hàng đợi sáu bảy ngày nữa đến lấy. Đến lúc đó cô gái không biết đã bị những kẻ sĩ diện hão đó gạt bao nhiêu lần, chịu thiệt nhưng cũng không còn cách nào khác.
Lâm Dật cũng coi như hiểu được ý tứ trong lời nói của cô gái này. Cậu biết là cách ăn vận của mình quả thật không giống kiểu của người có tiền chút nào. Cậu không nói nhiều mà trực tiếp đặt thẻ ngân hàng lên quầy.
“Quẹt thẻ đi”.
Nhân viên bán hàng đó lạnh lùng liếc nhìn thẻ ngân hàng đặt trên quầy kia.
“ Cậu à! Đây là hai mươi vạn đó, cậu chắc chắn muốn làm thế không? Nếu tiền trong thẻ mà không đủ thì tôi sẽ mời cậu ra ngoài ngay lập tức”.
“Đừng nhiều lời nữa, mau quẹt thẻ đi”. Lâm Dật hiển nhiên là không nhẫn nại được nữa.
Nhân viên bán hàng kia nhìn cậu hai cái. Mặc dù không vui vẻ gì nhưng vẫn cầm thẻ ngân hàng lên. Cô ta muốn biết, cậu thanh niên này còn muốn giả bộ đến khi nào nữa.
“Cậu nhập mật khẩu đi”.
Sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi thì nhân viên bán hàng nhìn Lâm Dật với biểu cảm khinh thường, đợi xem cậu sẽ hóa giải cái vẻ lúng túng thế nào.
Lâm Dật gật đầu rồi nhập mật khẩu vào.
Giao dịch thành công, nữ nhân viên nhìn hóa đơn nhả từ máy ra mà ngây người tại chỗ. Làm sao cô có thể ngờ được, một chàng nhóc bình thường này mà lại có hai mươi vạn, hơn nữa tiêu tiền không chút do dự thế này.
Nghĩ lại thái độ của mình đối với cậu lúc trước đó mà trên mặt cô toát ra mồ hôi lạnh.
“Xin đợi một lát, tôi lập tức đi lấy hàng cho cậu ạ”. Nữ nhân viên không thể ngờ được, đơn hàng lớn đầu tiên mình bán ra được lại là cậu nhóc mà mình coi thường trước đó.
Lâm Dật không hề trách cô ta, sau khi cầm được điện thoại thì đến khu nghỉ ngơi để ngồi đợi.
“Cái thứ này mà mất tận hai mươi vạn. Cuộc sống của người có tiền đúng là đáng để suy ngẫm thật”.
Mặc dù tiêu tiền chỉ trong một hơi mà số tiền này có lẽ cả đời cậu cũng không kiếm nổi nhưng cậu không thấy xót chút nào. Nghĩ đến trong thẻ của mình vẫn còn tiền tỷ thì cậu không kìm nổi mà bật cười.
Cậu liếc mắt nhìn Sở An Nhiên ở phía xa, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Nếu cô gái này là bạn gái của mình thì thật là tốt.
“Anh Lưu Minh! Điện thoại mới đúng là dùng thích thật”.
“Em thích không? Thích thì cứ dùng trước đi. Thằng ngốc Lâm Dật trước đây đưa anh ít tiền, giờ vẫn còn thừa một ít, lát nữa anh sẽ đặt phòng tình nhân. Hi hi”
“Ôi! Ở đây đừng nói mấy câu đó mà”.
Lúc này, bước ra ngoài là một cặp nam nữ. Người con trai là Lưu Minh, kẻ khốn khiếp đã lừa tiền mua điện thoại của Lâm Dật. Còn người con gái đi bên cạnh hắn ta là người mà Lâm Dật từng yêu đến mức chết đi sống lại.
“An Hinh”.
Trong miệng Lâm Dật gọi tên người con gái đó, trong tay không ngừng run rẩy, nước hoa quả trong cốc cũng đổ hết xuống đất.
———————–