Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Lâm Dật sống hai mươi mấy năm trên đời, vì vấn đề tiền bạc mà cậu bị Lưu Minh xỉa xói, bị An Hinh phản bội, còn bị nhân viên trong bệnh viện kéo lê trên đất vì không có tiền nộp viện phí.
Lâm Dật của trước đây còn không có khả năng tự nuôi chính mình. Vì thế mà mua nhà, kết hôn giống như là chuyện hão huyền mà thôi.
Người như cậu mà chớp mắt một cái liền biến thành một cậu ấm không cần lo nghĩ gì cả.
Ông trời quả thật có chút đùa giỡn cậu hơi quá mức rồi.
Lâm Dật cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, bèn hô một tiếng với bên ngoài phòng:
“Mọi người vào đi”.
Bà Tô Duyệt Như đang nói chuyện với luật sư, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Lâm Dật thì lập tức chạy vào.
Bà Tô Duyệt Như cảm thấy vô cùng căng thẳng. Bà không biết rốt cuộc con trai sẽ cho mình câu trả lời như thế nào.
“Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, tôi cũng không đi tìm hiểu điều gì nữa. Từ hôm nay trở đi, tôi thừa nhận hai người là bố mẹ thân sinh của tôi.”
Sự lo lắng thấp thỏm của bà Tô Duyệt Như cuối cùng cũng có thể vơi bớt đi phần nào.
Bỏ qua quan hệ huyết thống thì giữa họ gần như là người xa lạ. Ánh mắt mà Lâm Dật nhìn bà mà không có một chút tình cảm nào cả.
“Tôi hi vọng bà có thể giữ lời hứa của mình, đón ba mẹ nuôi của tôi đến đây sống”.
Trong lòng Lâm Dật trước giờ vẫn luôn nhớ về ba mẹ nuôi. Họ rõ ràng biết Lâm Dật không phải con đẻ của mình nhưng vẫn dày công nuôi dưỡng, Lâm Dật rất cảm ơn vì điều đó.
“Con yên tâm đi, mẹ đã cử người đi đón họ rồi, rất nhanh thôi sẽ đón tới”.
Lâm Dật gật gật đầu sau đó nói thêm: “Có điều, hiện giờ tôi vẫn chưa gọi hai người là bố mẹ được. Ít nhất thì cũng phải đợi bố mẹ nuôi của tôi đến đã rồi sau đó mới nói tới.”
“Được rồi, cho dù là thế nào đi nữa thì bố mẹ luôn tôn trọng ý kiến của con”.
Lâm Dật gật đầu, nhìn người phụ nữ đang ngây người ra. Đúng lúc này, có tiếng lộc cộc của giày cao gót từ bên ngoài vọng đến. Tới trước cửa phòng bệnh nhân thì tiếng giày cao gót dừng lại sau đó truyền tới một giọng nói ngọt ngào: “Tôi có thể vào được không?”
Tô Duyệt Như nhìn về hướng cửa một cái, sau đó cười mà nói: “Vào đi.”
Sau đó một bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng bệnh nhân. Cô gái này tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy liền màu trắng, chân đi tất dệt từ tơ tằm càng tôn lên vẻ đẹp của đôi chân dài.
“Chào phu nhân, chào thiếu gia” Cô gái mỉm cười, vuốt vuốt lên đôi má xinh đẹp của mình làm Lâm Dật nói không nên lời.
“An Nhiên, việc cho thiếu gia chuyển viện sắp xếp tới đâu rồi?” Tô Duyệt Như quay người lại hỏi cô gái xinh đẹp tên An Nhiên một câu.
“Thưa phu nhân, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi ạ, xe đang đậu trước cửa bệnh viện, chỉ cần thiếu gia nói một tiếng thì có thể xuất phát ạ”
Lâm Dật ngây ngốc nhìn cô gái trước mắt mình, không thể tránh khỏi có chút kích động. Cậu ấy rất muốn biết, rốt cuộc cô gái này là ai?
“Vậy cô hỏi ý kiến của thiếu gia trước đi, đợi chút nữa tôi sẽ nói với thiếu gia, về sau thời gian của hai người cũng còn rất nhiều.” Tô Duyệt Như nói một câu đầy ý tứ.
Lâm Dật cũng không phải kẻ ngốc, câu “thời gian còn nhiều” làm cậu ấy suy nghĩ miên man không thôi.
“Chào thiếu gia, tôi tên Sở An Nhiên, là y tá riêng của thiếu gia.”
Y tá? Lại còn là y tá riêng nữa?
Chỉ cần nghĩ tới cảnh cô gái này mặc đồng phục y tá đầy mê hoặc tới tiêm cho mình thì mặt của Lâm Dật liền đỏ ửng lên.
“An Nhiên, thời gian này đành làm phiền cô chăm thiếu gia rồi, cô sẽ đảm nhận việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thiếu gia, cần phải chu đáo ti mỉ, thiếu gia cần gì thì đều phải đáp ứng, nghe rõ chưa?”Bà Tô Duyệt Như vẻ mặt đầy nghiêm túc dặn dò Sở An Nhiên.
Cần gì đều đáp ứng???
Mặc dù nói tình trạng hiện giờ của Lâm Dật cử động có chút khó khăn, nhưng mà….
“Xin phu nhân cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho thiếu gia.” Sở An Nhiên thẳng thắn mà trả lời.
Cô quay người lại nhìn Lâm Dật, ánh mắt quét qua người Lâm Dật một vòng, sau đó nhẹ nhàng bước đến, nói: “Thiếu gia, mảnh gạc trên tay thiếu gia quấn chưa được tốt, hơn nữa để như vậy rất dễ bị nhiễm trùng, An Nhiên giúp thiếu gia xử lý một chút nhé”.
Trong lúc Lâm Dật vẫn đang lờ mờ chưa kịp phản ứng thì An Nhiên đã gỡ xong tấm gạc trên tay của cậu ấy xuống. Cách băng bó rất thuần thục, sự dịu dàng của đôi tay An Nhiên làm cả người Lâm Dật đều mềm nhũn ra.
Cô gái này, dịu dàng quá đi mất!
Tô Duyệt Như nhìn thấy chỉ cười vài tiếng sau đó liền rời đi với mấy người vệ sĩ.
……………….
Sau khi băng bó xong, dưới sự dìu đỡ của An Nhiên, Lâm Dật từng bước cẩn thẩn đi ra khỏi phòng bệnh nhân.
Mùi nước hoa mê người của cô kích thích tới Lâm Dật, làm cậu cảm thấy rất không tự nhiên. Cậu ấy rất biết hưởng thụ, nhưng cũng không phải là thích được chăm sóc như vậy.
“Tôi có thể tự đi được.” Lâm Dật nói với An Nhiên.
“Không được đâu thiếu gia, hiện giờ cậu đứng còn không vững nữa, cứ để tôi đỡ cậu”. Sở An Nhiên không hề muốn vì một chút việc nhỏ này lại làm Lâm Dật có ý tứ khác.
Nghĩ đến đây là công việc của Sở An Nhiên nên Lâm Dật cũng không từ chối nữa.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Tô Duyệt Như cùng mấy vệ sĩ đang đi bên ngoài hàng lang.
“Sở An Nhiên, đưa thiếu gia tới viện an dưỡng.”
Viện an dưỡng???
“Vì sao lại là viện an dưỡng?”, Lâm Dật nghi hoặc hỏi Tô Duyệt Như một câu.
“Sức khỏe của con giờ cũng không đáng ngại nữa, mẹ muốn Sở An Nhiên chăm sóc con. Viện an dưỡng là do mẹ mở, Sở An nhiên làm ở đó sẽ thuận tiện chăm sóc cho con hơn.”
Lâm Dật toàn thân toát mồ hôi hột, trong lòng thầm nghĩ, cuộc sống của người có tiền quả nhiên không tầm thường, đến cả bệnh viện muốn xây đều có thể tùy ý xây được.
“Thiếu gia, tôi đưa thiếu gia xuống xe dưới lầu nhé.” Sở An Nhiên nói.
Cánh tay Lâm Dật nhẹ nhàng khoác trên vai An Nhiên, tiếp xúc với thân thể mềm mại của cô. Cảm giác này cũng không tệ, làm cho Lâm Dật có thêm ham muốn chạm vào được rồi lại muốn tiếp tục chạm thêm.
Sau khi lên xe, Lâm Dật dường như nhớ ra chuyện gì đó, không quay mặt lại mà nói với Sở An Nhiên: “Có thể đưa tôi về trường học trước được không? Tôi sắp tốt nghiệp rồi, bằng cũng chưa được nhận, vì vậy muốn đi nhận bằng.”
“Bằng tốt nghiệp sao?” Sở An Nhiên kì thực không rõ, Lâm Dật hiện tại là người đã có tiền, vì sao vẫn muốn tới trường học nhận bằng tốt nghiệp làm gì.
Thân phận của cậu ấy, đều không rõ có bao nhiêu gia tộc nhà giàu muốn bắt tay với cậu ấy. Cái gọi là bằng tốt nghiêp chỉ là tờ giấy mà thôi.
Lâm Dật của trước đây còn không có khả năng tự nuôi chính mình. Vì thế mà mua nhà, kết hôn giống như là chuyện hão huyền mà thôi.
Người như cậu mà chớp mắt một cái liền biến thành một cậu ấm không cần lo nghĩ gì cả.
Ông trời quả thật có chút đùa giỡn cậu hơi quá mức rồi.
Lâm Dật cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, bèn hô một tiếng với bên ngoài phòng:
“Mọi người vào đi”.
Bà Tô Duyệt Như đang nói chuyện với luật sư, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Lâm Dật thì lập tức chạy vào.
Bà Tô Duyệt Như cảm thấy vô cùng căng thẳng. Bà không biết rốt cuộc con trai sẽ cho mình câu trả lời như thế nào.
“Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, tôi cũng không đi tìm hiểu điều gì nữa. Từ hôm nay trở đi, tôi thừa nhận hai người là bố mẹ thân sinh của tôi.”
Sự lo lắng thấp thỏm của bà Tô Duyệt Như cuối cùng cũng có thể vơi bớt đi phần nào.
Bỏ qua quan hệ huyết thống thì giữa họ gần như là người xa lạ. Ánh mắt mà Lâm Dật nhìn bà mà không có một chút tình cảm nào cả.
“Tôi hi vọng bà có thể giữ lời hứa của mình, đón ba mẹ nuôi của tôi đến đây sống”.
Trong lòng Lâm Dật trước giờ vẫn luôn nhớ về ba mẹ nuôi. Họ rõ ràng biết Lâm Dật không phải con đẻ của mình nhưng vẫn dày công nuôi dưỡng, Lâm Dật rất cảm ơn vì điều đó.
“Con yên tâm đi, mẹ đã cử người đi đón họ rồi, rất nhanh thôi sẽ đón tới”.
Lâm Dật gật gật đầu sau đó nói thêm: “Có điều, hiện giờ tôi vẫn chưa gọi hai người là bố mẹ được. Ít nhất thì cũng phải đợi bố mẹ nuôi của tôi đến đã rồi sau đó mới nói tới.”
“Được rồi, cho dù là thế nào đi nữa thì bố mẹ luôn tôn trọng ý kiến của con”.
Lâm Dật gật đầu, nhìn người phụ nữ đang ngây người ra. Đúng lúc này, có tiếng lộc cộc của giày cao gót từ bên ngoài vọng đến. Tới trước cửa phòng bệnh nhân thì tiếng giày cao gót dừng lại sau đó truyền tới một giọng nói ngọt ngào: “Tôi có thể vào được không?”
Tô Duyệt Như nhìn về hướng cửa một cái, sau đó cười mà nói: “Vào đi.”
Sau đó một bóng dáng xinh đẹp bước vào phòng bệnh nhân. Cô gái này tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy liền màu trắng, chân đi tất dệt từ tơ tằm càng tôn lên vẻ đẹp của đôi chân dài.
“Chào phu nhân, chào thiếu gia” Cô gái mỉm cười, vuốt vuốt lên đôi má xinh đẹp của mình làm Lâm Dật nói không nên lời.
“An Nhiên, việc cho thiếu gia chuyển viện sắp xếp tới đâu rồi?” Tô Duyệt Như quay người lại hỏi cô gái xinh đẹp tên An Nhiên một câu.
“Thưa phu nhân, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi ạ, xe đang đậu trước cửa bệnh viện, chỉ cần thiếu gia nói một tiếng thì có thể xuất phát ạ”
Lâm Dật ngây ngốc nhìn cô gái trước mắt mình, không thể tránh khỏi có chút kích động. Cậu ấy rất muốn biết, rốt cuộc cô gái này là ai?
“Vậy cô hỏi ý kiến của thiếu gia trước đi, đợi chút nữa tôi sẽ nói với thiếu gia, về sau thời gian của hai người cũng còn rất nhiều.” Tô Duyệt Như nói một câu đầy ý tứ.
Lâm Dật cũng không phải kẻ ngốc, câu “thời gian còn nhiều” làm cậu ấy suy nghĩ miên man không thôi.
“Chào thiếu gia, tôi tên Sở An Nhiên, là y tá riêng của thiếu gia.”
Y tá? Lại còn là y tá riêng nữa?
Chỉ cần nghĩ tới cảnh cô gái này mặc đồng phục y tá đầy mê hoặc tới tiêm cho mình thì mặt của Lâm Dật liền đỏ ửng lên.
“An Nhiên, thời gian này đành làm phiền cô chăm thiếu gia rồi, cô sẽ đảm nhận việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thiếu gia, cần phải chu đáo ti mỉ, thiếu gia cần gì thì đều phải đáp ứng, nghe rõ chưa?”Bà Tô Duyệt Như vẻ mặt đầy nghiêm túc dặn dò Sở An Nhiên.
Cần gì đều đáp ứng???
Mặc dù nói tình trạng hiện giờ của Lâm Dật cử động có chút khó khăn, nhưng mà….
“Xin phu nhân cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho thiếu gia.” Sở An Nhiên thẳng thắn mà trả lời.
Cô quay người lại nhìn Lâm Dật, ánh mắt quét qua người Lâm Dật một vòng, sau đó nhẹ nhàng bước đến, nói: “Thiếu gia, mảnh gạc trên tay thiếu gia quấn chưa được tốt, hơn nữa để như vậy rất dễ bị nhiễm trùng, An Nhiên giúp thiếu gia xử lý một chút nhé”.
Trong lúc Lâm Dật vẫn đang lờ mờ chưa kịp phản ứng thì An Nhiên đã gỡ xong tấm gạc trên tay của cậu ấy xuống. Cách băng bó rất thuần thục, sự dịu dàng của đôi tay An Nhiên làm cả người Lâm Dật đều mềm nhũn ra.
Cô gái này, dịu dàng quá đi mất!
Tô Duyệt Như nhìn thấy chỉ cười vài tiếng sau đó liền rời đi với mấy người vệ sĩ.
……………….
Sau khi băng bó xong, dưới sự dìu đỡ của An Nhiên, Lâm Dật từng bước cẩn thẩn đi ra khỏi phòng bệnh nhân.
Mùi nước hoa mê người của cô kích thích tới Lâm Dật, làm cậu cảm thấy rất không tự nhiên. Cậu ấy rất biết hưởng thụ, nhưng cũng không phải là thích được chăm sóc như vậy.
“Tôi có thể tự đi được.” Lâm Dật nói với An Nhiên.
“Không được đâu thiếu gia, hiện giờ cậu đứng còn không vững nữa, cứ để tôi đỡ cậu”. Sở An Nhiên không hề muốn vì một chút việc nhỏ này lại làm Lâm Dật có ý tứ khác.
Nghĩ đến đây là công việc của Sở An Nhiên nên Lâm Dật cũng không từ chối nữa.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Tô Duyệt Như cùng mấy vệ sĩ đang đi bên ngoài hàng lang.
“Sở An Nhiên, đưa thiếu gia tới viện an dưỡng.”
Viện an dưỡng???
“Vì sao lại là viện an dưỡng?”, Lâm Dật nghi hoặc hỏi Tô Duyệt Như một câu.
“Sức khỏe của con giờ cũng không đáng ngại nữa, mẹ muốn Sở An Nhiên chăm sóc con. Viện an dưỡng là do mẹ mở, Sở An nhiên làm ở đó sẽ thuận tiện chăm sóc cho con hơn.”
Lâm Dật toàn thân toát mồ hôi hột, trong lòng thầm nghĩ, cuộc sống của người có tiền quả nhiên không tầm thường, đến cả bệnh viện muốn xây đều có thể tùy ý xây được.
“Thiếu gia, tôi đưa thiếu gia xuống xe dưới lầu nhé.” Sở An Nhiên nói.
Cánh tay Lâm Dật nhẹ nhàng khoác trên vai An Nhiên, tiếp xúc với thân thể mềm mại của cô. Cảm giác này cũng không tệ, làm cho Lâm Dật có thêm ham muốn chạm vào được rồi lại muốn tiếp tục chạm thêm.
Sau khi lên xe, Lâm Dật dường như nhớ ra chuyện gì đó, không quay mặt lại mà nói với Sở An Nhiên: “Có thể đưa tôi về trường học trước được không? Tôi sắp tốt nghiệp rồi, bằng cũng chưa được nhận, vì vậy muốn đi nhận bằng.”
“Bằng tốt nghiệp sao?” Sở An Nhiên kì thực không rõ, Lâm Dật hiện tại là người đã có tiền, vì sao vẫn muốn tới trường học nhận bằng tốt nghiệp làm gì.
Thân phận của cậu ấy, đều không rõ có bao nhiêu gia tộc nhà giàu muốn bắt tay với cậu ấy. Cái gọi là bằng tốt nghiêp chỉ là tờ giấy mà thôi.