Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61.
“Gọi điện thoại cho Vương Hải à?”
Lăng Tiêu Tiêu đột nhiên sốt sắng.
Cô vội vàng cúi người nhặt lên tấm vé buổi hòa nhạc vừa bị Lâm Dật xé thành hai mảnh, nói với vẻ đầy lo lắng: “Không sao, không sao đâu, giờ tớ đi mua băng keo dán lên, chỉ cần con chip không bị sao thì vẫn sử dụng được.”
Lăng Tiêu Tiêu vừa nói vừa sốt sắng như ngồi trên đống lửa, cô nhìn xung quanh xem có chỗ nào bán băng keo không.
Nhưng ngay sau đó, con chip bằng kim loại màu vàng rơi từ trong tấm vé trên tay cô xuống đất.
Tấm vé là thật nhưng không còn chip nữa.
Lăng Tiêu Tiêu hốt hoảng, cầm chặt tấm vé trong tay, đôi môi của cô bắt đầu hơi run lên.
Còn Triệu Mẫn và An Na nhìn nhau, rồi cười khẩy: “Thôi bỏ đi, chỉ là một tấm vé thôi, với lại là loại rẻ rách đấy tặng thì có miễn phí chúng tôi cũng không thèm, hơn nữa không giấu gì cậu, anh Vương đã mua vé cho chúng tôi rồi, tuy không phải là vé VIP nhưng ít nhất cũng là vé thật, ba nghìn tệ một vé đấy.”
“Đúng vậy, chỉ hai tấm vé thôi, mà cứ làm như người khác không mua được không bằng, nhưng cũng tốt, dù sao cũng để chúng tôi nhìn rõ được bộ mặt của người gọi là bạn thân, đều là giải dối hết, có tấm vé thôi mà cũng lằng nhằng, bạn thân cái gì nữa, thôi đi nhé, chúng mình đi thôi, đừng có chơi với hạng người này nữa, không lại bị nghèo lây, ra ngoài bị người ta cười cho vào mặt.”
Hai người lạnh lùng nhìn vào Lăng Tiêu Tiêu đang đờ đẫn ở đó một cái rồi quay người đi ra đường bắt taxi.
“Ôi, mau nhìn kìa, Mescedes G đó!”
Bước chân của Triệu Mẫn khựng lại, tay chỉ vào chiếc Mescedes G500 màu trắng, nói với giọng ngưỡng mộ: “Loại xe này hiếm thấy lắm, đúng là đỉnh thật, chắc chắn là người sống ở trong khu này nhỉ?”
“Trong khu này toàn người có tiền thôi, nhưng con G500 này đẹp thật, sau này tìm người yêu nhớ tìm anh nào đi G500 nhé, đúng là chất hơn nước cất!”
Hai người đó nhìn chiếc Mescedes 500 ở bên đường đột nhiên giảm tốc độ lại, rồi ngoặt vào đi chậm về phía bọn họ, hai người họ vội vàng đứng thẳng người, chỉnh lại đầu tóc áo váy, rồi đứng tạo dáng ở đó, như kiểu sợ người trong xe không nhìn thấy hai người họ vậy.
Còn chiếc xe này cũng không làm cho hai bọn họ thất vọng.
Tốc độ mỗi lúc một chậm hơn, rồi đỗ ngay phía bên đường trước mặt bọn họ, xe đã dừng lại nhưng vẫn không tắt máy luôn.
Âm thanh của động cơ V8 rú lên, như một bầy thú hoang ngang ngược, khiến Triệu Mẫn và An Na đứng ngay đó hai người nhìn nhau, mặt đỏ ửng.
Cạch!
Một âm thanh giòn trong dứt khoát như tiếng súng lên đạn, cánh cửa phía ghế lái của chiếc G500 mở ra, đầu tiên giơ ra là cái chân mặc quần bò đi giày thể thao.
Chân này vừa thô vừa ngắn, trông không hề tương xứng với bậc lên xuống của xe cách mặt đất 241mm kia cả.
Nhưng hai cô gái này vẫn vô cùng hồi hộp để được nhìn thấy chủ nhân bên trong chiếc xe, lúc này Triệu Mẫn lại lén lút kéo dịch áo hai dây của cô ta xuống, cố tình để lộ ra xương quai xanh trên làn da trắng nõn, làm mọi cách để thu hút được sự chú ý của chủ xe.
Đối với bọn họ mà nói, người đàn ông đi con xe G500 thì dù béo hay gầy, xấu hay đẹp, thậm chí tuổi tác là bao nhiêu cũng không còn quan trọng nữa.
Chiếc xe này rõ ràng là đến đây vì sự thu hút của hai bọn họ, một khi được kiểu đại gia khủng này để mắt tới thì sau này không còn phải đi làm mấy cái chuyện ghê tởm cùng Vương Hải nữa, từ đó gả vào nhà giàu, cả ngày chỉ việc hưởng thụ rồi chỉ tay năm ngón, chuyện như vậy cũng không phải là không có khả năng xảy ra!
“Vãi, lão Tứ, xe này khéo phải lắp cái bậc lên xuống tự động mất thôi, mỗi lần tớ lên xuống xe cũng phát mệt!”
Trương Dương nhảy thẳng từ trên xe xuống, thở hồng hộc đi về phía Lâm Dật.
“……”
Hai cô gái ngạc nhiên, bọn họ không hề bị kinh ngạc bởi bộ dạng của Trương Dương, mà kinh ngạc là vì người lái loại xe này vì sao lại quen với Lâm Dật!
Triệu Mẫn phản ứng khá nhanh, chỉ hơi ngờ ngợ chút rồi nhớ ngay đến cảnh tượng lần đánh nhau ở quán Karaoke lần trước, cô ta lập tức nói: “Người này là bạn cùng ký túc với Lâm Dật, lần trước lúc đánh nhau ở quán Karaoke, chính cậu ta dùng chai rượu đập vào đầu của anh Vương, tớ nhận ra cậu ta rồi, người béo, chân ngắn, chính là người này!”
An Na nhìn Triệu Mẫn với vẻ không dám tin.
Bạn cùng phòng với Lâm Dật, lại có hẳn xe Mescedes G500 à?
Đúng là không thể tin nổi!
Cô ta thậm chí có chút hối hận, lúc đó lại vội vàng gọi điện cho Vương Hải đến.
Nếu khi đó ở trong phòng, thái độ của cô ta tốt một chút, dụ dỗ được tên này, thì chắc giờ đây cô ta đã như phượng hoàng bay vút trên cao, trở thành một người phụ nữ vừa trắng, vừa giàu, vừa xinh đẹp rồi!
Thế này tốt gấp vạn lần đi hầu hạ cái lão già đó ấy chứ!
Còn Trương Dương đi về phía trước được vài bước, thì nhận ra có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn cậu ta từ phía sau.
“Ôi, thì ra là hai cậu à.”
Trương Dương quay đầu lại, mới thấy Triệu Mẫn và An Na.
Vốn dĩ khi cậu ta còn đang trên xe, cậu ta chỉ chú ý đến Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu, cũng có thấy hai người con gái đứng bên đường nhưng không để ý lắm, đến khi cậu ta nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, trong lòng không khỏi coi thường.
“Cậu là Trương Dương?”
Trí nhớ của Triệu Mẫn khá là tốt, suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng nhớ ra được tên của Trương Dương.
“Ừ, là tôi, sao hai cậu ở đây làm gì?” Trương Dương hỏi với vẻ khó hiểu.
“À, chúng tớ đang đúng lúc đi bộ qua đây, không ngờ lại gặp bạn học cùng, đúng là trùng hợp đấy.” An Na đứng bên cạnh cười một cách dễ thương.
Cô ta cảm thấy vô cùng hài lòng vì bộ đồ mà cô ta mặc hôm nay.
Trang điểm kỹ càng, mặc chiếc váy bó sát toàn thân, đi đôi giày cao gót chín phân, làm nổi bật lên đôi chân vừa thon vừa dài của cô ta, đối với kiểu người có tiền nhưng chỉ là quanh quẩn trong trường, chưa va chạm xã hội nhiều như Trương Dương đây, thì cô ta có thừa tự tin.
Còn Triệu Mẫn, cũng âm thầm kéo chiếc váy ngắn cao lên một chút, gương mặt nở một nụ cười: “Đúng thế, không ngờ trường chúng ta lại có con nhà giàu thế này, nhưng xe này đúng là xe của cậu à?”
Trương Dương vốn định tiện mồm nói luôn xe này là của Lâm Dật, nhưng cậu ta nhìn qua thấy Lâm Dật đánh mắt ra hiệu, nên đành cười nói: “Cũng không phải là của tôi đâu, là của họ hàng tôi thôi, mấy hôm nay bận nên bảo tôi cứ lấy mà đi.”
“Họ hàng nhà cậu cũng giàu thật đấy, xe này mới mua còn chưa lắp biển số xe nữa mà đã hào phóng để cậu đi rồi à, mối quan hệ với họ hàng cậu chắc chắn phải thân thiết lắm nhỉ?” Triệu Mẫn hỏi dò.
“Ừ, là cậu tôi, cậu tôi nhiều xe lắm, mấy chục chiếc lận, mỗi hôm lái một chiếc, có lúc còn cho người khác đi, cậu ấy đứng bên cạnh nhìn, dù sao thì cậu tôi có nhiều xe lắm.”
Trương Dương tự hào nói.
Lâm Dật đứng bên cạnh nghe cũng phải phì cười.
Mẹ kiếp, miêu tả một huấn luyện viên lái xe mà miêu tả đến mức độ ấy, đúng là chỉ có mỗi Trương Dương chứ chẳng có ai nữa.
“Thật á?” Triệu Mẫn sáng mắt lên, đi về phía trước mất bước, đứng trước mặt Trương Dương, nói một cách ngại ngùng: “Người ta chưa bao giờ được ngồi lên chiếc xe xịn như thế bao giờ, tối nay tớ rảnh, hay là cậu đưa tớ đi Nam Sơn hóng gió đi, nghe nói cảnh ban đêm ở đó đẹp lắm ấy ~”
Nam Sơn?
Trương Dương liếm môi trong vô thức.
Nam Sơn, là địa điểm lý tưởng diễn ra các ‘cuộc yêu trong xe’ có tiếng ở Nam Đô này, Triệu Mẫn nói thẳng ra như thế, lẽ nào là đang dụ dỗ mình chăng?
Nhưng mà, nếu không nói đến vấn đề nhân phẩm ở đây, thì nhan sắc và thân hình của Triệu Mẫn cũng khá nuột đấy.
Hơn nữa loại phụ nữ này, không chơi cũng phí, nhớ đến chuyện xảy ra ở quán Karaoke lần trước, cậu ta vẫn còn tức giận.
Vừa lúc có thể mượn cơ hội này ‘giải tỏa’ và hạ hỏa mới được.
Trương Dương quay đầu sang, ánh mắt như muốn hỏi ý kiến của Lâm Dật.
Nhưng thấy Lâm Dật hoàn toàn không để ý gì đến bọn họ, mà đang toàn tâm toàn sức dỗ dành Lăng Tiêu Tiêu đang khóc lóc ở đó, cậu ta quay lại nhếch miệng cười: “Được chứ, cậu cho tôi số điện thoại đi, tối nay xem buổi hòa nhạc xong tôi sẽ đi đón cậu.”
“Buổi hòa nhạc à? Là Tô Mạch Nhiễm biểu diễn tối nay đúng không? Cậu cũng đi xem à?” Triệu Mẫn đột nhiên cảm thấy phấn chấn.
“Đúng vậy, tôi đến để lấy vé đây, đứng nói chuyện với hai cậu suýt nữa thì quên.”
Trương Dương nói xong định đi luôn, nhưng cảm thấy cánh tay bị kéo lại, thì ra là An Na giơ tay ra giữ cậu ta lại.
“Thế tối nay có thể đưa tớ đi với được không? Hai chúng tớ đi cùng cậu, người ta cũng muốn ngồi xe hóng gió mà, cậu xem có được không?” Hai mắt đưa tình của An Na suýt nữa hút hồn Trương Dương.
Ngoan nào……
Đi siêu xe lại oách như vậy đấy.
Lúc trước khi ở trong trường, kiểu con gái như vậy không bao giờ thèm để ý đến cậu ta, giờ đây lại chủ động yêu cầu được đi hóng gió với cậu ta ở Nam Sơn, đúng là còn gì tuyệt hơn.
Với lại nghe nói, bọn con gái toàn nói điều hòa trong siêu xe không được tốt lắm, vừa lên xe đã kêu nóng rồi đòi cởi quần áo, nếu hai người họ tối nay cũng vậy, e rằng bản thân cậu ta không chống cự nổi mất.
Đúng lúc Trương Dương còn đang có những ý nghĩ dung tục thì nghe thấy Triệu Mẫn nói: “Cậu bảo cậu đến lấy vé xem hòa nhạc, không phải là vé đang ở trong tay Lâm Dật chứ?”
Trương Dương gật đầu: “Đúng thế, cậu ấy đang cầm vé, tôi đến lấy vé rồi mới đi đến buổi hòa nhạc được chứ.”
Mặt của Triệu Mẫn biến sắc, cười khẩy lên một tiếng rồi nói vưới Trương Dương: “Tớ e rằng cậu không lấy được vé đâu, có người cầm vé của cậu ra oai thể hiện rồi xé vé trước mặt Lăng Tiêu Tiêu rồi.”
Lăng Tiêu Tiêu đột nhiên sốt sắng.
Cô vội vàng cúi người nhặt lên tấm vé buổi hòa nhạc vừa bị Lâm Dật xé thành hai mảnh, nói với vẻ đầy lo lắng: “Không sao, không sao đâu, giờ tớ đi mua băng keo dán lên, chỉ cần con chip không bị sao thì vẫn sử dụng được.”
Lăng Tiêu Tiêu vừa nói vừa sốt sắng như ngồi trên đống lửa, cô nhìn xung quanh xem có chỗ nào bán băng keo không.
Nhưng ngay sau đó, con chip bằng kim loại màu vàng rơi từ trong tấm vé trên tay cô xuống đất.
Tấm vé là thật nhưng không còn chip nữa.
Lăng Tiêu Tiêu hốt hoảng, cầm chặt tấm vé trong tay, đôi môi của cô bắt đầu hơi run lên.
Còn Triệu Mẫn và An Na nhìn nhau, rồi cười khẩy: “Thôi bỏ đi, chỉ là một tấm vé thôi, với lại là loại rẻ rách đấy tặng thì có miễn phí chúng tôi cũng không thèm, hơn nữa không giấu gì cậu, anh Vương đã mua vé cho chúng tôi rồi, tuy không phải là vé VIP nhưng ít nhất cũng là vé thật, ba nghìn tệ một vé đấy.”
“Đúng vậy, chỉ hai tấm vé thôi, mà cứ làm như người khác không mua được không bằng, nhưng cũng tốt, dù sao cũng để chúng tôi nhìn rõ được bộ mặt của người gọi là bạn thân, đều là giải dối hết, có tấm vé thôi mà cũng lằng nhằng, bạn thân cái gì nữa, thôi đi nhé, chúng mình đi thôi, đừng có chơi với hạng người này nữa, không lại bị nghèo lây, ra ngoài bị người ta cười cho vào mặt.”
Hai người lạnh lùng nhìn vào Lăng Tiêu Tiêu đang đờ đẫn ở đó một cái rồi quay người đi ra đường bắt taxi.
“Ôi, mau nhìn kìa, Mescedes G đó!”
Bước chân của Triệu Mẫn khựng lại, tay chỉ vào chiếc Mescedes G500 màu trắng, nói với giọng ngưỡng mộ: “Loại xe này hiếm thấy lắm, đúng là đỉnh thật, chắc chắn là người sống ở trong khu này nhỉ?”
“Trong khu này toàn người có tiền thôi, nhưng con G500 này đẹp thật, sau này tìm người yêu nhớ tìm anh nào đi G500 nhé, đúng là chất hơn nước cất!”
Hai người đó nhìn chiếc Mescedes 500 ở bên đường đột nhiên giảm tốc độ lại, rồi ngoặt vào đi chậm về phía bọn họ, hai người họ vội vàng đứng thẳng người, chỉnh lại đầu tóc áo váy, rồi đứng tạo dáng ở đó, như kiểu sợ người trong xe không nhìn thấy hai người họ vậy.
Còn chiếc xe này cũng không làm cho hai bọn họ thất vọng.
Tốc độ mỗi lúc một chậm hơn, rồi đỗ ngay phía bên đường trước mặt bọn họ, xe đã dừng lại nhưng vẫn không tắt máy luôn.
Âm thanh của động cơ V8 rú lên, như một bầy thú hoang ngang ngược, khiến Triệu Mẫn và An Na đứng ngay đó hai người nhìn nhau, mặt đỏ ửng.
Cạch!
Một âm thanh giòn trong dứt khoát như tiếng súng lên đạn, cánh cửa phía ghế lái của chiếc G500 mở ra, đầu tiên giơ ra là cái chân mặc quần bò đi giày thể thao.
Chân này vừa thô vừa ngắn, trông không hề tương xứng với bậc lên xuống của xe cách mặt đất 241mm kia cả.
Nhưng hai cô gái này vẫn vô cùng hồi hộp để được nhìn thấy chủ nhân bên trong chiếc xe, lúc này Triệu Mẫn lại lén lút kéo dịch áo hai dây của cô ta xuống, cố tình để lộ ra xương quai xanh trên làn da trắng nõn, làm mọi cách để thu hút được sự chú ý của chủ xe.
Đối với bọn họ mà nói, người đàn ông đi con xe G500 thì dù béo hay gầy, xấu hay đẹp, thậm chí tuổi tác là bao nhiêu cũng không còn quan trọng nữa.
Chiếc xe này rõ ràng là đến đây vì sự thu hút của hai bọn họ, một khi được kiểu đại gia khủng này để mắt tới thì sau này không còn phải đi làm mấy cái chuyện ghê tởm cùng Vương Hải nữa, từ đó gả vào nhà giàu, cả ngày chỉ việc hưởng thụ rồi chỉ tay năm ngón, chuyện như vậy cũng không phải là không có khả năng xảy ra!
“Vãi, lão Tứ, xe này khéo phải lắp cái bậc lên xuống tự động mất thôi, mỗi lần tớ lên xuống xe cũng phát mệt!”
Trương Dương nhảy thẳng từ trên xe xuống, thở hồng hộc đi về phía Lâm Dật.
“……”
Hai cô gái ngạc nhiên, bọn họ không hề bị kinh ngạc bởi bộ dạng của Trương Dương, mà kinh ngạc là vì người lái loại xe này vì sao lại quen với Lâm Dật!
Triệu Mẫn phản ứng khá nhanh, chỉ hơi ngờ ngợ chút rồi nhớ ngay đến cảnh tượng lần đánh nhau ở quán Karaoke lần trước, cô ta lập tức nói: “Người này là bạn cùng ký túc với Lâm Dật, lần trước lúc đánh nhau ở quán Karaoke, chính cậu ta dùng chai rượu đập vào đầu của anh Vương, tớ nhận ra cậu ta rồi, người béo, chân ngắn, chính là người này!”
An Na nhìn Triệu Mẫn với vẻ không dám tin.
Bạn cùng phòng với Lâm Dật, lại có hẳn xe Mescedes G500 à?
Đúng là không thể tin nổi!
Cô ta thậm chí có chút hối hận, lúc đó lại vội vàng gọi điện cho Vương Hải đến.
Nếu khi đó ở trong phòng, thái độ của cô ta tốt một chút, dụ dỗ được tên này, thì chắc giờ đây cô ta đã như phượng hoàng bay vút trên cao, trở thành một người phụ nữ vừa trắng, vừa giàu, vừa xinh đẹp rồi!
Thế này tốt gấp vạn lần đi hầu hạ cái lão già đó ấy chứ!
Còn Trương Dương đi về phía trước được vài bước, thì nhận ra có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn cậu ta từ phía sau.
“Ôi, thì ra là hai cậu à.”
Trương Dương quay đầu lại, mới thấy Triệu Mẫn và An Na.
Vốn dĩ khi cậu ta còn đang trên xe, cậu ta chỉ chú ý đến Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu, cũng có thấy hai người con gái đứng bên đường nhưng không để ý lắm, đến khi cậu ta nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, trong lòng không khỏi coi thường.
“Cậu là Trương Dương?”
Trí nhớ của Triệu Mẫn khá là tốt, suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng nhớ ra được tên của Trương Dương.
“Ừ, là tôi, sao hai cậu ở đây làm gì?” Trương Dương hỏi với vẻ khó hiểu.
“À, chúng tớ đang đúng lúc đi bộ qua đây, không ngờ lại gặp bạn học cùng, đúng là trùng hợp đấy.” An Na đứng bên cạnh cười một cách dễ thương.
Cô ta cảm thấy vô cùng hài lòng vì bộ đồ mà cô ta mặc hôm nay.
Trang điểm kỹ càng, mặc chiếc váy bó sát toàn thân, đi đôi giày cao gót chín phân, làm nổi bật lên đôi chân vừa thon vừa dài của cô ta, đối với kiểu người có tiền nhưng chỉ là quanh quẩn trong trường, chưa va chạm xã hội nhiều như Trương Dương đây, thì cô ta có thừa tự tin.
Còn Triệu Mẫn, cũng âm thầm kéo chiếc váy ngắn cao lên một chút, gương mặt nở một nụ cười: “Đúng thế, không ngờ trường chúng ta lại có con nhà giàu thế này, nhưng xe này đúng là xe của cậu à?”
Trương Dương vốn định tiện mồm nói luôn xe này là của Lâm Dật, nhưng cậu ta nhìn qua thấy Lâm Dật đánh mắt ra hiệu, nên đành cười nói: “Cũng không phải là của tôi đâu, là của họ hàng tôi thôi, mấy hôm nay bận nên bảo tôi cứ lấy mà đi.”
“Họ hàng nhà cậu cũng giàu thật đấy, xe này mới mua còn chưa lắp biển số xe nữa mà đã hào phóng để cậu đi rồi à, mối quan hệ với họ hàng cậu chắc chắn phải thân thiết lắm nhỉ?” Triệu Mẫn hỏi dò.
“Ừ, là cậu tôi, cậu tôi nhiều xe lắm, mấy chục chiếc lận, mỗi hôm lái một chiếc, có lúc còn cho người khác đi, cậu ấy đứng bên cạnh nhìn, dù sao thì cậu tôi có nhiều xe lắm.”
Trương Dương tự hào nói.
Lâm Dật đứng bên cạnh nghe cũng phải phì cười.
Mẹ kiếp, miêu tả một huấn luyện viên lái xe mà miêu tả đến mức độ ấy, đúng là chỉ có mỗi Trương Dương chứ chẳng có ai nữa.
“Thật á?” Triệu Mẫn sáng mắt lên, đi về phía trước mất bước, đứng trước mặt Trương Dương, nói một cách ngại ngùng: “Người ta chưa bao giờ được ngồi lên chiếc xe xịn như thế bao giờ, tối nay tớ rảnh, hay là cậu đưa tớ đi Nam Sơn hóng gió đi, nghe nói cảnh ban đêm ở đó đẹp lắm ấy ~”
Nam Sơn?
Trương Dương liếm môi trong vô thức.
Nam Sơn, là địa điểm lý tưởng diễn ra các ‘cuộc yêu trong xe’ có tiếng ở Nam Đô này, Triệu Mẫn nói thẳng ra như thế, lẽ nào là đang dụ dỗ mình chăng?
Nhưng mà, nếu không nói đến vấn đề nhân phẩm ở đây, thì nhan sắc và thân hình của Triệu Mẫn cũng khá nuột đấy.
Hơn nữa loại phụ nữ này, không chơi cũng phí, nhớ đến chuyện xảy ra ở quán Karaoke lần trước, cậu ta vẫn còn tức giận.
Vừa lúc có thể mượn cơ hội này ‘giải tỏa’ và hạ hỏa mới được.
Trương Dương quay đầu sang, ánh mắt như muốn hỏi ý kiến của Lâm Dật.
Nhưng thấy Lâm Dật hoàn toàn không để ý gì đến bọn họ, mà đang toàn tâm toàn sức dỗ dành Lăng Tiêu Tiêu đang khóc lóc ở đó, cậu ta quay lại nhếch miệng cười: “Được chứ, cậu cho tôi số điện thoại đi, tối nay xem buổi hòa nhạc xong tôi sẽ đi đón cậu.”
“Buổi hòa nhạc à? Là Tô Mạch Nhiễm biểu diễn tối nay đúng không? Cậu cũng đi xem à?” Triệu Mẫn đột nhiên cảm thấy phấn chấn.
“Đúng vậy, tôi đến để lấy vé đây, đứng nói chuyện với hai cậu suýt nữa thì quên.”
Trương Dương nói xong định đi luôn, nhưng cảm thấy cánh tay bị kéo lại, thì ra là An Na giơ tay ra giữ cậu ta lại.
“Thế tối nay có thể đưa tớ đi với được không? Hai chúng tớ đi cùng cậu, người ta cũng muốn ngồi xe hóng gió mà, cậu xem có được không?” Hai mắt đưa tình của An Na suýt nữa hút hồn Trương Dương.
Ngoan nào……
Đi siêu xe lại oách như vậy đấy.
Lúc trước khi ở trong trường, kiểu con gái như vậy không bao giờ thèm để ý đến cậu ta, giờ đây lại chủ động yêu cầu được đi hóng gió với cậu ta ở Nam Sơn, đúng là còn gì tuyệt hơn.
Với lại nghe nói, bọn con gái toàn nói điều hòa trong siêu xe không được tốt lắm, vừa lên xe đã kêu nóng rồi đòi cởi quần áo, nếu hai người họ tối nay cũng vậy, e rằng bản thân cậu ta không chống cự nổi mất.
Đúng lúc Trương Dương còn đang có những ý nghĩ dung tục thì nghe thấy Triệu Mẫn nói: “Cậu bảo cậu đến lấy vé xem hòa nhạc, không phải là vé đang ở trong tay Lâm Dật chứ?”
Trương Dương gật đầu: “Đúng thế, cậu ấy đang cầm vé, tôi đến lấy vé rồi mới đi đến buổi hòa nhạc được chứ.”
Mặt của Triệu Mẫn biến sắc, cười khẩy lên một tiếng rồi nói vưới Trương Dương: “Tớ e rằng cậu không lấy được vé đâu, có người cầm vé của cậu ra oai thể hiện rồi xé vé trước mặt Lăng Tiêu Tiêu rồi.”