Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Lâm Dật nhìn Tưởng Dao cười một cái, trên mặt bỗng ửng đỏ. Nét quyến rũ của nữ thần này là thử thách vô cùng lớn với cậu. Có thể nói, tối qua và sáng nay, Lâm Dật có thể nhanh chóng đón nhận gợi ý như vậy, hoàn toàn là vì chiều qua hai người ở trong xe, mùi hương trên người Tưởng Dao khiến Lâm Dật không thể khống chế bản thân được. Giờ đây cô ấy lại xuất hiện rồi.
Hôm nay cô ấy mặc áo phông hở vai bó sát người màu đen, chất liệu mỏng đó không thể che được body của cô. Vẻ ngoài kiều diễm quyến rũ của cô vô cùng hút mắt. Lúc này, cậu vội vàng dời ánh mắt của mình nhìn về phía bảo vệ đang toát hết mồ hôi, hỏi: “Bây giờ tôi có thể vào được chưa?”
“Được rồi, được rồi ạ. Tất nhiên là cậu vào được ạ. Trước đó tôi không biết được thân phận của cậu, mong cậu lượng thứ cho. Thật sự tôi rất cần công việc này”. Bảo vệ toàn thân toát mồ hôi, mặc dù ông ta không biết được Tưởng Dao là ai nhưng ông ta biết, người có thể lái chiếc xe này thì bất cứ lúc nào cũng có thể ‘giẫm nát’ ông.
Lâm Dật thì không quan tâm mà chỉ cười nói: “Không sao đâu, ông làm rất tốt, chỉ có điều lần sau đừng chặn tôi lại nữa là được. Tạm biệt”.
Nói xong, Lâm Dật vẫy tay một cái rồi lên xe. Trong xe có mùi thơm của phụ nữ. Đây không phải là mùi thơm phát ra từ thiếu nữ mà là mùi hương đặc biệt của người phụ nữ trưởng thành. Đó là mùi hương của sự cuồng nhiệt và quyến rũ.
“Thiếu gia mua nhà ở đây là định ở đây sao?” Tưởng Dao lái xe vào tiểu khu rồi cười hỏi.
Lâm Dật gật đầu nhưng vẫn không kìm nổi mà nghiêng người nhìn Tưởng Dao một cái.
Người con gái này, ngoại trừ chiếc áo phông hở vai bó sát người còn mặc chiếc váy siêu ngắn màu trắng. Đúng là gợi cảm hút mắt, hơn nữa còn trắng như sữa, chân cô đi đôi dép bông nhưng dưới chân Lâm Dật vẫn còn một đôi giày cao gót nhọn màu kem, bất cứ lúc nào cũng toát lên vẻ quyến rũ.
“Đúng là cô gái khéo léo vô cùng…” Trong lòng Lâm Dật khẽ than một câu, sau đó nghe thấy Tưởng Dao hỏi: “Thiếu gia, nhà của cậu là số mấy?”
“A-011”. Lâm Dật đáp.
Tưởng Dao nhấn ga ô tô rồi lập tức tăng tốc. Bentley Mulsanne màu hồng lượn một vòng trong vườn hoa ở tiểu khu, cũng coi như đưa Lâm Dật đi tham quan một cách toàn diện môi trường và thiết bị trong tiểu khu này, sau đó chầm chậm dừng lại trước cổng biệt thự độc lập mà Lâm Dật đã để ý trước đó.
Sau khi xe dừng lại nhưng Tưởng Dao lại chưa xuống xe luôn. Đôi mắt đẹp của cô cứ vậy nhìn Lâm Dật, cười nói: “Thiếu gia có thể đưa giúp tôi đôi giày cao gót không, bây giờ tôi muốn đi nó”.
Nụ cười này đúng là như trăm hoa đua nở giống như những ngôi sao trên trời rơi xuống lấp lánh trong đôi mắt cô. Lâm Dật ngây người ra rồi gật đầu một cái, khom người cầm đôi giày màu kem trong tay, sau đó đưa cho Tưởng Dao.
“Cảm ơn cậu”. Tưởng Dao không để ý đến Lâm Dật đang ngồi bên cạnh, cô nghiêng người dựa vào ghế ngồi rồi duỗi đôi chân dài ra, sau đó nhẹ nhàng đi đôi giày cao gót lên. Đôi mắt của Lâm Dật lúc này dường như không hề chớp mà cứ thế nhìn hết quá trình Tưởng Dao đi đôi giày cao gót đó.
Xong rồi, Lâm Dật lúc này vẫn không quên từ trong hộp đựng đồ lấy ra khăn giấy để lau máu mũi đang chảy ra.
“Đi thôi”. Sau khi đi giày cao gót vào, Tưởng Dao khẽ mỉm cười rồi nói với Lâm Dật một câu, sau đó cô vươn người ra, dường như toàn bộ thân trên đều hướng về phía ghế phụ. Cô giơ tay ra giúp Lâm Dật mở cửa xe. Lúc này lỗ mũi của Lâm Dật lại bắt đầu nóng ran.
Hai người xuống xe, đầu tiên thưởng thức môi trường xung quanh biệt thự. Tòa biệt thự với kết cấu lâm viên ba tầng, phía sau dựa vào núi xanh. Phía trước cổng là bãi cỏ xanh mơn mởn, tầm hai mươi mét vuông. Bên ngoài sân còn trồng các loại hoa cỏ không biết nên gọi tên là gì, đi tiếp xuống phía dưới thuận đường xe chạy thì hai bên đều là cây ngô đồng của Pháp với cành lá sum suê. Bởi vì ở đây đều là trăm hoa đua nở nên khắp nơi đều thấy hoa, hơn nữa cả sườn núi này chỉ có một biệt thự như này thôi, cách những biệt thự khác trong tiểu khu này chưa đến mười phút…Đúng là có chút hụt hẫng mà cô độc nhưng lại nằm ở thành phố đầy náo nhiệt phồn hoa.
Chỉ nhìn ở đây thôi Lâm Dật bỗng dưng cảm thấy, bỏ ra số tiền hơn hai nghìn vạn đúng là quá xứng đáng.
Còn Tưởng Dao hiển nhiên là cũng thích nơi này. Cô khẽ nheo mắt lại, cô ở bên cạnh Lâm Dật mà không để ý gì, cứ vậy duỗi thẳng lưng ra. Điều này khiến cho thân hình tỷ lệ vàng của cô lại một lần nữa hiện ra trong tầm mắt của Lâm Dật, lộ ra hoàn toàn nhưng vô cùng tinh tế.
“Phải chăng cô cũng sống ở đây?” Lâm Dật lau mũi một cái, lúc này mới phát hiện ra trên tay mình chảy một ít máu.
Còn lần này, Tưởng Dao dường như không cảm nhận được gì. Cô chỉ tay về phía một biệt thự ở dưới sườn núi nói: “Biệt thự đó là của tôi mới mua không lâu. Hôm nay tôi muốn đến đó xem sao nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp Lâm thiếu gia ở đây”.
“Gần như vậy sao?” Lâm Dật nhìn biệt thự mà Tưởng Dao chỉ rồi hỏi.
Đây là biệt thự duy nhất gần sườn núi. Chỉ cần xuống núi là đã đến rồi. Nếu đi bộ thì chưa đến mười phút. Chỉ cần Lâm Dật không có việc gì làm mà đi dạo đến đây thì chắc chắn cậu sẽ đi qua đó.
“Vâng! Vì vậy mới nói, tôi và Lâm thiếu gia cũng khá có duyên đấy”. Tưởng Dao nói xong thì quay đầu nhìn biệt thự ở bên cạnh mình, nói: “Đi thôi Lâm thiếu gia, bố cục của biệt thự cũng tàm tạm rồi, vừa hay hôm nay tôi không có việc gì làm nên có thể làm hướng dẫn viên cho cậu, cùng nhau tìm hiểu về nhà mới trong tương lai vậy”.
Tưởng Dao cao tầm 1m73, cái chính là chân cô dài quá, cộng với đôi giày cao gót 7 phân nữa nên lúc đi bộ chiếc váy ngắn màu trắng khẽ bay là làn da trắng mịn của cô cũng lộ ra rất rõ. Có một nữ thần như này cùng mình đi tham quan nhà mới, mặc dù biệt thự hơi rộng chút nhưng Lâm Dật vẫn không cảm thấy mệt, thậm chí là vui quá đến mức quên mệt mỏi.
Ở đây theo phong cách lâm viên của Tô Châu, với kết cấu bên ngoài là ba tầng cùng với cách trang trí theo phong cách giản đơn với gam màu sáng ở trong phòng khiến Lâm Dật cảm thấy rất hài lòng, thậm chí muốn ở lại đây chứ không muốn quay về cái bệnh viện Thánh Đức quỷ quái kia nữa.
Nhưng khi xem đến phòng ngủ, nhìn thấy Tưởng Dao khẽ ngồi ở đầu giường, tư thế rất nhã nhặn để kiểm tra độ êm của giường thì trong lòng Lâm Dật dấy lên ‘ý đồ’ xấu xa. Cậu hận nỗi muốn ngay lập tức được thử độ êm và mềm mại của nó.
Lúc này đã là năm giờ chiều, mặc dù ở Nam Đô rất nóng nhưng ở tiểu khu này là non xanh nước biếc nên luôn cảm nhận được sự mát mẻ. Hai người ngồi trong vườn hoa lộ thiên của tầng ba, Tưởng Dao đun nóng nước, sau đó quay về xe lấy một túi đỏ lớn. Sau khi đi lên, bước chân chầm chầm dừng ở trước mặt Lâm Dật rồi rót đầy cốc trà cho cậu.
“Đi làm bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi có thể yên tĩnh ngắm nhìn mặt trời lặn vào lúc này đấy”. Trong tay Tưởng Dao cầm chiếc cốc Thanh Hoa, ánh mắt nhìn xa xăm về mặt trời đang dần xuống núi.
Tưởng Dao đang ngắm mặt trời lặn còn Lâm Dật thì đang ngắm cô. Đây là cô gái mà khiến người khác gặp một lần mà mãi mãi không thể quên được. Kể cả là Lâm Dật đã từng gặp rất nhiều người đẹp nhưng mỗi lần nhìn thấy Tưởng Dao thì Lâm Dật đều không kìm nổi mà thấy toàn thân run rẩy, trong đầu bất giác xuất hiện một câu nói: “Gặp một lần thì rung động lòng người, gặp lại thì nghiêng nước nghiêng thành”.
Cô ấy có ngũ quan hoàn hảo không tì vết mà thượng đế ban tặng. Bất luận là đôi mắt hút hồn hay chiếc mũi cao nhỏ, đến cả bờ môi đỏ mọng ướt át, chỗ nào cũng là cực phẩm. Điều khiến vô số những cô gái khác ghen tỵ chính là cô không chỉ có ngũ quan hài hòa mà đến cả body cũng là tỷ lệ vàng, mảnh mai thanh thoát cùng với đường cong quyến rũ. Cộng với biểu cảm chăm chú cùng đôi mắt đẹp đang nhìn mặt trời lặn khiến Lâm Dật cảm thấy tất cả những gì trước mắt không phải là cảnh thực tế nữa mà là một bức tranh.
“Sau này tôi có thể thường xuyên lên đây uống trà không?” Tưởng Dao đột nhiên thu lại ánh nhìn, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật, cười hỏi một câu.
Lâm Dật ngây người một cái, lập tức gật đầu nói: “Tất nhiên là được rồi”.
“Nhưng tôi lại không biết nấu cơm”. Tưởng Dao cười nói.
Lâm Dật phát hiện, ngón tay Tưởng Dao đang cầm cốc Thanh Hoa cũng giống như body hoàn hảo của cô vậy, đúng là cực phẩm. Ngón tay dài và trắng nõn, ngón nào ngón đấy như ngọc thạch. Đúng là đẳng cấp.
Bàn tay như này thì thật sự không thích hợp để nấu cơm rửa bát. Đồng thời lúc này trong lòng Lâm Dật cũng xuất hiện một ý niệm: “Lẽ nào đây chính là cô gái trong truyền thuyết, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều đẹp đến cực phẩm…”
Hôm nay cô ấy mặc áo phông hở vai bó sát người màu đen, chất liệu mỏng đó không thể che được body của cô. Vẻ ngoài kiều diễm quyến rũ của cô vô cùng hút mắt. Lúc này, cậu vội vàng dời ánh mắt của mình nhìn về phía bảo vệ đang toát hết mồ hôi, hỏi: “Bây giờ tôi có thể vào được chưa?”
“Được rồi, được rồi ạ. Tất nhiên là cậu vào được ạ. Trước đó tôi không biết được thân phận của cậu, mong cậu lượng thứ cho. Thật sự tôi rất cần công việc này”. Bảo vệ toàn thân toát mồ hôi, mặc dù ông ta không biết được Tưởng Dao là ai nhưng ông ta biết, người có thể lái chiếc xe này thì bất cứ lúc nào cũng có thể ‘giẫm nát’ ông.
Lâm Dật thì không quan tâm mà chỉ cười nói: “Không sao đâu, ông làm rất tốt, chỉ có điều lần sau đừng chặn tôi lại nữa là được. Tạm biệt”.
Nói xong, Lâm Dật vẫy tay một cái rồi lên xe. Trong xe có mùi thơm của phụ nữ. Đây không phải là mùi thơm phát ra từ thiếu nữ mà là mùi hương đặc biệt của người phụ nữ trưởng thành. Đó là mùi hương của sự cuồng nhiệt và quyến rũ.
“Thiếu gia mua nhà ở đây là định ở đây sao?” Tưởng Dao lái xe vào tiểu khu rồi cười hỏi.
Lâm Dật gật đầu nhưng vẫn không kìm nổi mà nghiêng người nhìn Tưởng Dao một cái.
Người con gái này, ngoại trừ chiếc áo phông hở vai bó sát người còn mặc chiếc váy siêu ngắn màu trắng. Đúng là gợi cảm hút mắt, hơn nữa còn trắng như sữa, chân cô đi đôi dép bông nhưng dưới chân Lâm Dật vẫn còn một đôi giày cao gót nhọn màu kem, bất cứ lúc nào cũng toát lên vẻ quyến rũ.
“Đúng là cô gái khéo léo vô cùng…” Trong lòng Lâm Dật khẽ than một câu, sau đó nghe thấy Tưởng Dao hỏi: “Thiếu gia, nhà của cậu là số mấy?”
“A-011”. Lâm Dật đáp.
Tưởng Dao nhấn ga ô tô rồi lập tức tăng tốc. Bentley Mulsanne màu hồng lượn một vòng trong vườn hoa ở tiểu khu, cũng coi như đưa Lâm Dật đi tham quan một cách toàn diện môi trường và thiết bị trong tiểu khu này, sau đó chầm chậm dừng lại trước cổng biệt thự độc lập mà Lâm Dật đã để ý trước đó.
Sau khi xe dừng lại nhưng Tưởng Dao lại chưa xuống xe luôn. Đôi mắt đẹp của cô cứ vậy nhìn Lâm Dật, cười nói: “Thiếu gia có thể đưa giúp tôi đôi giày cao gót không, bây giờ tôi muốn đi nó”.
Nụ cười này đúng là như trăm hoa đua nở giống như những ngôi sao trên trời rơi xuống lấp lánh trong đôi mắt cô. Lâm Dật ngây người ra rồi gật đầu một cái, khom người cầm đôi giày màu kem trong tay, sau đó đưa cho Tưởng Dao.
“Cảm ơn cậu”. Tưởng Dao không để ý đến Lâm Dật đang ngồi bên cạnh, cô nghiêng người dựa vào ghế ngồi rồi duỗi đôi chân dài ra, sau đó nhẹ nhàng đi đôi giày cao gót lên. Đôi mắt của Lâm Dật lúc này dường như không hề chớp mà cứ thế nhìn hết quá trình Tưởng Dao đi đôi giày cao gót đó.
Xong rồi, Lâm Dật lúc này vẫn không quên từ trong hộp đựng đồ lấy ra khăn giấy để lau máu mũi đang chảy ra.
“Đi thôi”. Sau khi đi giày cao gót vào, Tưởng Dao khẽ mỉm cười rồi nói với Lâm Dật một câu, sau đó cô vươn người ra, dường như toàn bộ thân trên đều hướng về phía ghế phụ. Cô giơ tay ra giúp Lâm Dật mở cửa xe. Lúc này lỗ mũi của Lâm Dật lại bắt đầu nóng ran.
Hai người xuống xe, đầu tiên thưởng thức môi trường xung quanh biệt thự. Tòa biệt thự với kết cấu lâm viên ba tầng, phía sau dựa vào núi xanh. Phía trước cổng là bãi cỏ xanh mơn mởn, tầm hai mươi mét vuông. Bên ngoài sân còn trồng các loại hoa cỏ không biết nên gọi tên là gì, đi tiếp xuống phía dưới thuận đường xe chạy thì hai bên đều là cây ngô đồng của Pháp với cành lá sum suê. Bởi vì ở đây đều là trăm hoa đua nở nên khắp nơi đều thấy hoa, hơn nữa cả sườn núi này chỉ có một biệt thự như này thôi, cách những biệt thự khác trong tiểu khu này chưa đến mười phút…Đúng là có chút hụt hẫng mà cô độc nhưng lại nằm ở thành phố đầy náo nhiệt phồn hoa.
Chỉ nhìn ở đây thôi Lâm Dật bỗng dưng cảm thấy, bỏ ra số tiền hơn hai nghìn vạn đúng là quá xứng đáng.
Còn Tưởng Dao hiển nhiên là cũng thích nơi này. Cô khẽ nheo mắt lại, cô ở bên cạnh Lâm Dật mà không để ý gì, cứ vậy duỗi thẳng lưng ra. Điều này khiến cho thân hình tỷ lệ vàng của cô lại một lần nữa hiện ra trong tầm mắt của Lâm Dật, lộ ra hoàn toàn nhưng vô cùng tinh tế.
“Phải chăng cô cũng sống ở đây?” Lâm Dật lau mũi một cái, lúc này mới phát hiện ra trên tay mình chảy một ít máu.
Còn lần này, Tưởng Dao dường như không cảm nhận được gì. Cô chỉ tay về phía một biệt thự ở dưới sườn núi nói: “Biệt thự đó là của tôi mới mua không lâu. Hôm nay tôi muốn đến đó xem sao nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp Lâm thiếu gia ở đây”.
“Gần như vậy sao?” Lâm Dật nhìn biệt thự mà Tưởng Dao chỉ rồi hỏi.
Đây là biệt thự duy nhất gần sườn núi. Chỉ cần xuống núi là đã đến rồi. Nếu đi bộ thì chưa đến mười phút. Chỉ cần Lâm Dật không có việc gì làm mà đi dạo đến đây thì chắc chắn cậu sẽ đi qua đó.
“Vâng! Vì vậy mới nói, tôi và Lâm thiếu gia cũng khá có duyên đấy”. Tưởng Dao nói xong thì quay đầu nhìn biệt thự ở bên cạnh mình, nói: “Đi thôi Lâm thiếu gia, bố cục của biệt thự cũng tàm tạm rồi, vừa hay hôm nay tôi không có việc gì làm nên có thể làm hướng dẫn viên cho cậu, cùng nhau tìm hiểu về nhà mới trong tương lai vậy”.
Tưởng Dao cao tầm 1m73, cái chính là chân cô dài quá, cộng với đôi giày cao gót 7 phân nữa nên lúc đi bộ chiếc váy ngắn màu trắng khẽ bay là làn da trắng mịn của cô cũng lộ ra rất rõ. Có một nữ thần như này cùng mình đi tham quan nhà mới, mặc dù biệt thự hơi rộng chút nhưng Lâm Dật vẫn không cảm thấy mệt, thậm chí là vui quá đến mức quên mệt mỏi.
Ở đây theo phong cách lâm viên của Tô Châu, với kết cấu bên ngoài là ba tầng cùng với cách trang trí theo phong cách giản đơn với gam màu sáng ở trong phòng khiến Lâm Dật cảm thấy rất hài lòng, thậm chí muốn ở lại đây chứ không muốn quay về cái bệnh viện Thánh Đức quỷ quái kia nữa.
Nhưng khi xem đến phòng ngủ, nhìn thấy Tưởng Dao khẽ ngồi ở đầu giường, tư thế rất nhã nhặn để kiểm tra độ êm của giường thì trong lòng Lâm Dật dấy lên ‘ý đồ’ xấu xa. Cậu hận nỗi muốn ngay lập tức được thử độ êm và mềm mại của nó.
Lúc này đã là năm giờ chiều, mặc dù ở Nam Đô rất nóng nhưng ở tiểu khu này là non xanh nước biếc nên luôn cảm nhận được sự mát mẻ. Hai người ngồi trong vườn hoa lộ thiên của tầng ba, Tưởng Dao đun nóng nước, sau đó quay về xe lấy một túi đỏ lớn. Sau khi đi lên, bước chân chầm chầm dừng ở trước mặt Lâm Dật rồi rót đầy cốc trà cho cậu.
“Đi làm bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi có thể yên tĩnh ngắm nhìn mặt trời lặn vào lúc này đấy”. Trong tay Tưởng Dao cầm chiếc cốc Thanh Hoa, ánh mắt nhìn xa xăm về mặt trời đang dần xuống núi.
Tưởng Dao đang ngắm mặt trời lặn còn Lâm Dật thì đang ngắm cô. Đây là cô gái mà khiến người khác gặp một lần mà mãi mãi không thể quên được. Kể cả là Lâm Dật đã từng gặp rất nhiều người đẹp nhưng mỗi lần nhìn thấy Tưởng Dao thì Lâm Dật đều không kìm nổi mà thấy toàn thân run rẩy, trong đầu bất giác xuất hiện một câu nói: “Gặp một lần thì rung động lòng người, gặp lại thì nghiêng nước nghiêng thành”.
Cô ấy có ngũ quan hoàn hảo không tì vết mà thượng đế ban tặng. Bất luận là đôi mắt hút hồn hay chiếc mũi cao nhỏ, đến cả bờ môi đỏ mọng ướt át, chỗ nào cũng là cực phẩm. Điều khiến vô số những cô gái khác ghen tỵ chính là cô không chỉ có ngũ quan hài hòa mà đến cả body cũng là tỷ lệ vàng, mảnh mai thanh thoát cùng với đường cong quyến rũ. Cộng với biểu cảm chăm chú cùng đôi mắt đẹp đang nhìn mặt trời lặn khiến Lâm Dật cảm thấy tất cả những gì trước mắt không phải là cảnh thực tế nữa mà là một bức tranh.
“Sau này tôi có thể thường xuyên lên đây uống trà không?” Tưởng Dao đột nhiên thu lại ánh nhìn, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật, cười hỏi một câu.
Lâm Dật ngây người một cái, lập tức gật đầu nói: “Tất nhiên là được rồi”.
“Nhưng tôi lại không biết nấu cơm”. Tưởng Dao cười nói.
Lâm Dật phát hiện, ngón tay Tưởng Dao đang cầm cốc Thanh Hoa cũng giống như body hoàn hảo của cô vậy, đúng là cực phẩm. Ngón tay dài và trắng nõn, ngón nào ngón đấy như ngọc thạch. Đúng là đẳng cấp.
Bàn tay như này thì thật sự không thích hợp để nấu cơm rửa bát. Đồng thời lúc này trong lòng Lâm Dật cũng xuất hiện một ý niệm: “Lẽ nào đây chính là cô gái trong truyền thuyết, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều đẹp đến cực phẩm…”