Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
“Thiếu gia! Cậu nhìn kìa, cậu đã bận cả buổi sáng rồi, cậu có cần nghỉ ngơi không?” Cố Phiến Phiến sau khi vào phòng của Lâm Dật, lập tức ân cần hơn.
Lâm Dật gật đầu, cậu đang định thay quần áo đi ngủ.
“Có cần thay giúp thiếu gia không ạ?” Cố Phiến Phiến lập tức bước lại rồi giơ tay chuẩn bị thay đồ cho Lâm Dật.
“Không cần đâu! Cô cứ dọn vệ sinh ở đây là được. Còn việc này tôi cứ thể tự làm được”. Nếu như Lâm Dật không mở miệng ngăn lại, khéo cô gái này sẽ ra tay cởi cúc áo cho mình mất.
“Thật sự không cần sao ạ?” Cố Phiến Phiến nói với nét mặt thất vọng.
Lâm Dật không hiểu tại sao cô gái này lại có biểu cảm như vậy? Sau đó cậu nói: “Được rồi, cô làm việc của cô đi”.
“Vâng, nếu như thiếu gia có gì căn dặn thì thiếu gia cứ sai bảo, tôi sẽ đến ngay lập tức”. Cố Phiến Phiến cười rồi xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô gái đó mà Lâm Dật thầm bẩm bẩm. Cậu biết Cố Phiến Phiến là do Vương Trung Sinh sắp xếp đến thay Sở An Nhiên đến chăm sóc mình. Nhìn dáng vẻ của Cố Phiến Phiến thì dường như Vương Trung Sinh đã dặn dò cô ta điều gì đó.
Sau khi thay xong quần áo, Lâm Dật nằm trên giường nhắm mắt đi ngủ. Sau khi tỉnh lại, một khuôn mặt xuất hiện trước mặt Lâm Dật, tiếp đó là giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Thiếu gia tỉnh rồi sao?”
Lâm Dật đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn Cố Phiến Phiến hỏi: “Sao cô vào được đây?”
“Thiếu gia không khóa cửa nên tôi vào được ạ”. Cố Phiến Phiến trong lúc nói thì cởi áo khoác ngoài của mình ra, bên trong cô mặc chiếc váy bó sát người, vừa hay có thể để lộ ra thân hình của cô.
Lâm Dật nhìn thấy thế mà ánh mắt đờ đẫn.
Cố Phiến Phiến mỉm cười, cô ta cố ý cởi quần áo ra, bề ngoài thì giả bộ nóng nực nhưng thực chất là muốn thu hút sự chú ý của Lâm Dật.
Trước khi tìm hiểu về việc mình sẽ thay Sở An Nhiên chăm sóc Lâm Dật thì cô ta đã tìm hiểu về thân phận của Lâm Dật rồi. Người mà khiến viện trưởng Vương còn phải nể mặt thì chắc chắn là miếng thịt béo bở. Vừa hay gần đây mình cãi nhau với bạn trai. Mình muốn mua hàng hiệu Chanel loại mới ra nhưng bạn trai thì nói không có tiền. Nếu như có thể câu được Lâm Dật thì không chỉ có mỗi hàng Chanel đang đợi mình.
“Cô vẫn chưa đi à? Tôi còn tưởng cô chỉ chăm sóc tôi một ngày thôi”. Lâm Dật định thần lại rồi vội xuống giường.
“Thiếu gia! Tôi giúp thiếu gia thay giày nhé”. Cố Phiến Phiến đi lên trước, quỳ nửa gối trước mặt Lâm Dật.
Người con gái có phần trưởng thành này ở trước mặt Lâm Dật khiến cậu nhất thời có chút kích động. Kể cả là Sở An Nhiên trước đây cũng chưa từng ân cần với mình như vậy.
Sau khi đi giày xong, Lâm Dật quay đầu nhìn Cố Phiến Phiến một cái, lập tức nói: “Thôi được rồi! Ở đây không còn chuyện gì của cô nữa, cô bận việc của cô đi”.
Lâm Dật có thể nhìn ra, y tá này rõ ràng là đang muốn quyến rũ mình. Cậu hiểu rất rõ, mình đâu đẹp trai đến mức khiến người khác chủ động muốn quyến rũ mình.
Mặc dù có chút không kìm chế được mình nhưng Lâm Dật biết rõ một điều, Cố Phiến Phiến chỉ có hứng thú với thân phận của mình mà thôi.
“Thiếu gia! Có phải là Phiến Phiến đã làm gì không tốt không ạ? Nếu như có thì thiếu gia cứ nói, chỉ xin cậu đừng đuổi Phiến Phiến đi”. Cố Phiến Phiến kích động như sắp khóc.
Mặc dù chỉ là chiêu trò cũ nhưng Lâm Dật vẫn mềm lòng: “Thôi được rồi, nếu như thích thì cô cứ ở đây đi”. Lâm Dật duỗi lưng ra kiểu mệt mỏi, nói.
“Hi hi, thiếu gia vừa ngủ dậy chắc toàn thân không được dễ chịu lắm? Có cần tôi tắm giúp thiếu gia không ạ?” Biểu cảm tràn đầy dục vọng của Cố Phiến Phiến khiến Lâm Dật cảm thấy sợ hãi. Nếu là người khác thì sớm đã kéo cô ta lên giường để làm ‘chuyện ấy’ rồi. Nhưng Lâm Dật lại không làm như vậy.
Cậu lắc đầu với ý là mình không muốn tắm. Lúc tỉnh dậy cậu đã nhìn đồng hồ, lúc này bác sĩ nước ngoài là John chắc đã đến đây rồi. Sau khi xuống tầng, cậu nhìn thấy Vương Trung Sinh đang ở cửa phòng phẫu thuật.
“Thiếu gia tỉnh rồi ạ”.
“Tình hình thế nào rồi?” Lâm Dật nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn liền hỏi Vương Trung Sinh một câu.
“Ban nãy giáo sư John dẫn nhóm của mình đưa Sở An Nhiên vào phòng phẫu thuật, họ đang làm phẫu thuật mở hộp sọ lần một”.
“Chắc chắn được bao nhiêu phần?” Lâm Dật lo lắng hỏi.
Vương Trung Sinh thở dài, nói: “Trước khi đến đây, giáo sư John đã tiến hành phân tích về bệnh tình của Sở An Nhiên. Dựa theo phản hồi của giáo sư John thì tỉ lệ thành công của lần phẫu thuật này là khá lớn”.
“Cần bao nhiêu thời gian?” Lâm Dật lại hỏi tiếp.
“Phẫu thuật khá phức tạp, chắc phải mất bốn tiếng”.
Dài như vậy sao…? Lâm Dật hít một hơi thật sâu rồi nhìn Vương Trung Sinh một cái, nói: “Tôi biết rồi. Vậy tôi đi dạo một vòng, có tình hình gì thì phải báo cho tôi trước tiên”.
“Vâng thưa thiếu gia”.
Lâm Dật chậm rãi nhìn xung quanh một lượt. Đây là bệnh viện của bố mẹ cậu nhưng cậu chưa từng nhìn kỹ nó một lần. Thật không ngờ phong cảnh xung quanh lại đẹp đến vậy.
Trong đầu Lâm Dật lúc này đều xuất hiện những khoảnh khắc mà cậu và Sở An Nhiên ở bên nhau. Mặc dù thời gian ở cạnh nhau không lâu nhưng mỗi phút giây đều khiến Lâm Dật không thể nào quên được.
Cậu bất lực mà cười khổ một tiếng, toàn thân đờ đẫn dựa vào ghế ở vườn hoa phía sau. Không ngờ hồ nước trong công viên này cũng đẹp và trong đến vậy.
Lúc này bên cạnh hồ có một người con gái mặc váy dài. Cô đứng quay lưng lại với Lâm Dật nên cậu không nhìn rõ dáng vẻ và dung nhan của cô. Cô ấy đứng gần hồ nước như vậy, cô ấy không sợ sẽ ngã xuống đó sao? Trong lúc Lâm Dật đang mơ hồ thì cô gái kia đột nhiên nhảy xuống dưới.
“BÙM”.
Lâm Dật ngây người ra mà nhất thời không kịp phản ứng. Sau đó cậu rất nhanh đã chạy lại, không để ý gì mà nhảy xuống hồ.
Cô gái trong hồ nước không ngừng giãy dụa dường như không muốn đón nhận sự giúp đỡ của Lâm Dật. Nhưng rất nhanh, dường như cô ấy mất đi cảm giác nên cuối cùng Lâm Dật cũng có cơ hội kéo cô lên. Sắc mặt cô tái nhợt, còn hai mắt thì đang nhắm chặt.
“Cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi”. Lâm Dật giơ tay ra vỗ nhẹ vào gò má của cô nhưng đối phương vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Lâm Dật gật đầu, cậu đang định thay quần áo đi ngủ.
“Có cần thay giúp thiếu gia không ạ?” Cố Phiến Phiến lập tức bước lại rồi giơ tay chuẩn bị thay đồ cho Lâm Dật.
“Không cần đâu! Cô cứ dọn vệ sinh ở đây là được. Còn việc này tôi cứ thể tự làm được”. Nếu như Lâm Dật không mở miệng ngăn lại, khéo cô gái này sẽ ra tay cởi cúc áo cho mình mất.
“Thật sự không cần sao ạ?” Cố Phiến Phiến nói với nét mặt thất vọng.
Lâm Dật không hiểu tại sao cô gái này lại có biểu cảm như vậy? Sau đó cậu nói: “Được rồi, cô làm việc của cô đi”.
“Vâng, nếu như thiếu gia có gì căn dặn thì thiếu gia cứ sai bảo, tôi sẽ đến ngay lập tức”. Cố Phiến Phiến cười rồi xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô gái đó mà Lâm Dật thầm bẩm bẩm. Cậu biết Cố Phiến Phiến là do Vương Trung Sinh sắp xếp đến thay Sở An Nhiên đến chăm sóc mình. Nhìn dáng vẻ của Cố Phiến Phiến thì dường như Vương Trung Sinh đã dặn dò cô ta điều gì đó.
Sau khi thay xong quần áo, Lâm Dật nằm trên giường nhắm mắt đi ngủ. Sau khi tỉnh lại, một khuôn mặt xuất hiện trước mặt Lâm Dật, tiếp đó là giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Thiếu gia tỉnh rồi sao?”
Lâm Dật đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn Cố Phiến Phiến hỏi: “Sao cô vào được đây?”
“Thiếu gia không khóa cửa nên tôi vào được ạ”. Cố Phiến Phiến trong lúc nói thì cởi áo khoác ngoài của mình ra, bên trong cô mặc chiếc váy bó sát người, vừa hay có thể để lộ ra thân hình của cô.
Lâm Dật nhìn thấy thế mà ánh mắt đờ đẫn.
Cố Phiến Phiến mỉm cười, cô ta cố ý cởi quần áo ra, bề ngoài thì giả bộ nóng nực nhưng thực chất là muốn thu hút sự chú ý của Lâm Dật.
Trước khi tìm hiểu về việc mình sẽ thay Sở An Nhiên chăm sóc Lâm Dật thì cô ta đã tìm hiểu về thân phận của Lâm Dật rồi. Người mà khiến viện trưởng Vương còn phải nể mặt thì chắc chắn là miếng thịt béo bở. Vừa hay gần đây mình cãi nhau với bạn trai. Mình muốn mua hàng hiệu Chanel loại mới ra nhưng bạn trai thì nói không có tiền. Nếu như có thể câu được Lâm Dật thì không chỉ có mỗi hàng Chanel đang đợi mình.
“Cô vẫn chưa đi à? Tôi còn tưởng cô chỉ chăm sóc tôi một ngày thôi”. Lâm Dật định thần lại rồi vội xuống giường.
“Thiếu gia! Tôi giúp thiếu gia thay giày nhé”. Cố Phiến Phiến đi lên trước, quỳ nửa gối trước mặt Lâm Dật.
Người con gái có phần trưởng thành này ở trước mặt Lâm Dật khiến cậu nhất thời có chút kích động. Kể cả là Sở An Nhiên trước đây cũng chưa từng ân cần với mình như vậy.
Sau khi đi giày xong, Lâm Dật quay đầu nhìn Cố Phiến Phiến một cái, lập tức nói: “Thôi được rồi! Ở đây không còn chuyện gì của cô nữa, cô bận việc của cô đi”.
Lâm Dật có thể nhìn ra, y tá này rõ ràng là đang muốn quyến rũ mình. Cậu hiểu rất rõ, mình đâu đẹp trai đến mức khiến người khác chủ động muốn quyến rũ mình.
Mặc dù có chút không kìm chế được mình nhưng Lâm Dật biết rõ một điều, Cố Phiến Phiến chỉ có hứng thú với thân phận của mình mà thôi.
“Thiếu gia! Có phải là Phiến Phiến đã làm gì không tốt không ạ? Nếu như có thì thiếu gia cứ nói, chỉ xin cậu đừng đuổi Phiến Phiến đi”. Cố Phiến Phiến kích động như sắp khóc.
Mặc dù chỉ là chiêu trò cũ nhưng Lâm Dật vẫn mềm lòng: “Thôi được rồi, nếu như thích thì cô cứ ở đây đi”. Lâm Dật duỗi lưng ra kiểu mệt mỏi, nói.
“Hi hi, thiếu gia vừa ngủ dậy chắc toàn thân không được dễ chịu lắm? Có cần tôi tắm giúp thiếu gia không ạ?” Biểu cảm tràn đầy dục vọng của Cố Phiến Phiến khiến Lâm Dật cảm thấy sợ hãi. Nếu là người khác thì sớm đã kéo cô ta lên giường để làm ‘chuyện ấy’ rồi. Nhưng Lâm Dật lại không làm như vậy.
Cậu lắc đầu với ý là mình không muốn tắm. Lúc tỉnh dậy cậu đã nhìn đồng hồ, lúc này bác sĩ nước ngoài là John chắc đã đến đây rồi. Sau khi xuống tầng, cậu nhìn thấy Vương Trung Sinh đang ở cửa phòng phẫu thuật.
“Thiếu gia tỉnh rồi ạ”.
“Tình hình thế nào rồi?” Lâm Dật nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn liền hỏi Vương Trung Sinh một câu.
“Ban nãy giáo sư John dẫn nhóm của mình đưa Sở An Nhiên vào phòng phẫu thuật, họ đang làm phẫu thuật mở hộp sọ lần một”.
“Chắc chắn được bao nhiêu phần?” Lâm Dật lo lắng hỏi.
Vương Trung Sinh thở dài, nói: “Trước khi đến đây, giáo sư John đã tiến hành phân tích về bệnh tình của Sở An Nhiên. Dựa theo phản hồi của giáo sư John thì tỉ lệ thành công của lần phẫu thuật này là khá lớn”.
“Cần bao nhiêu thời gian?” Lâm Dật lại hỏi tiếp.
“Phẫu thuật khá phức tạp, chắc phải mất bốn tiếng”.
Dài như vậy sao…? Lâm Dật hít một hơi thật sâu rồi nhìn Vương Trung Sinh một cái, nói: “Tôi biết rồi. Vậy tôi đi dạo một vòng, có tình hình gì thì phải báo cho tôi trước tiên”.
“Vâng thưa thiếu gia”.
Lâm Dật chậm rãi nhìn xung quanh một lượt. Đây là bệnh viện của bố mẹ cậu nhưng cậu chưa từng nhìn kỹ nó một lần. Thật không ngờ phong cảnh xung quanh lại đẹp đến vậy.
Trong đầu Lâm Dật lúc này đều xuất hiện những khoảnh khắc mà cậu và Sở An Nhiên ở bên nhau. Mặc dù thời gian ở cạnh nhau không lâu nhưng mỗi phút giây đều khiến Lâm Dật không thể nào quên được.
Cậu bất lực mà cười khổ một tiếng, toàn thân đờ đẫn dựa vào ghế ở vườn hoa phía sau. Không ngờ hồ nước trong công viên này cũng đẹp và trong đến vậy.
Lúc này bên cạnh hồ có một người con gái mặc váy dài. Cô đứng quay lưng lại với Lâm Dật nên cậu không nhìn rõ dáng vẻ và dung nhan của cô. Cô ấy đứng gần hồ nước như vậy, cô ấy không sợ sẽ ngã xuống đó sao? Trong lúc Lâm Dật đang mơ hồ thì cô gái kia đột nhiên nhảy xuống dưới.
“BÙM”.
Lâm Dật ngây người ra mà nhất thời không kịp phản ứng. Sau đó cậu rất nhanh đã chạy lại, không để ý gì mà nhảy xuống hồ.
Cô gái trong hồ nước không ngừng giãy dụa dường như không muốn đón nhận sự giúp đỡ của Lâm Dật. Nhưng rất nhanh, dường như cô ấy mất đi cảm giác nên cuối cùng Lâm Dật cũng có cơ hội kéo cô lên. Sắc mặt cô tái nhợt, còn hai mắt thì đang nhắm chặt.
“Cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi”. Lâm Dật giơ tay ra vỗ nhẹ vào gò má của cô nhưng đối phương vẫn không có bất cứ phản ứng gì.