-
Chương 75: Hối hận
===
Ôn Như Quy trở về từ chỗ phơi quần áo, lỗ tại vẫn có chút nóng.
Tối hôm qua anh lại nằm mơ mình bị trêu chọc, buổi sáng tỉnh lại phát hiện chăn bị làm bẩn một chút.
Tối hôm qua anh mơ thấy cô đè mình trên sàn nhà, quần dưới bị...
Khi tỉnh dậy anh đã kinh ngạc rất lâu, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Tuyệt đối không thể cho Đồng Tuyết Lục biết được giấc mơ này, nếu không chắc chắn cô sẽ cho rằng anh là một tên lưu manh.
Nhưng mà lần này Ôn Như Quy cực kỳ may mắn, cũng may anh không đổ nước lên chăn, cũng may anh không mang chăn ra phơi, nếu không sẽ rất mất mặt.
Anh đi được nửa đường thì gặp Tiêu Uẩn Thi đi tới.
Ôn Như Quy đi ngang qua người cô ấy.
Tiêu Uẩn Thi khá sửng sốt, gọi anh: "Đồng chí Ôn, xin đợi một chút."
Ôn Như Quy dừng lại, hàng lông mày hơi nhíu lại nhìn cô ấy: "Cô là...?"
Tiêu Uẩn Thi cảm thấy dở khóc dở cười: "Tôi là Tiêu Uẩn Thi. Đúng rồi, đồng chí Ôn, cha tôi nói có chuyện tìm anh, bảo anh tới phòng làm việc của ông ấy một chút."
"Được, tôi sẽ qua ngay."
Ôn Như Quy nói xong thì nghênh ngang rời đi.
Tiêu Uẩn Thi nhìn vào bóng lưng anh, tâm trạng rất bình tĩnh.
Gần đây Tiêu Uẩn Thi tới trường học, là học sinh lớn tuổi nhất của lớp. Rất nhiều người thấy cô ấy đã "Một đống tuổi" rồi mà còn đi học tiểu học, bọn họ cảm thấy cô ấy vô cùng kỳ quái.
Cảm giác đọc sách thật tốt, cứ như được bay lượn trong biển tri thức. Tiểu Uẩn Thi cảm thấy mỗi ngày của mình đều rất phong phú, không còn lo được lo mất giống trước kia, luôn lo sợ mình không xứng với đối phương.
Hiện giờ trong lòng cô ấy thấy may mắn hơn vì lúc trước chưa nói gì cả.
===
Kể từ khi tiệm ăn làm ra túi gia vị, hiệu quả vô cùng tốt. Có rất nhiều tiệm ăn khác ở Bắc Kinh đều tới chỗ Đồng Tuyết Lục mua thứ này.
Một ngày bán ít có thể được 20, 30 túi, lúc bán nhiều có thể bán được hơn cả 100 túi.
- -- Một tiệm ăn có thể bán được nhiều túi gia vị như vậy sao?
- -- Dĩ nhiên là điều không thể nào.
Tuy rằng bây giờ không cho phép buôn bán tư nhân, nhưng chỉ cần có người cần, thì sẽ có người bán. Không thể nghiêm cấm tuyệt đối được.
Nếu không thì sao chợ đen đã bị cấm nhiều lần nhưng vẫn còn buôn bán.
Mấy tiệm ăn kia đến mua túi gia vị chắc hẳn không chỉ dùng nó cho tiệm ăn của họ, có thể là mua giúp họ hàng người thân bạn bè, cũng có khả năng là làm quà tặng cho người khác. Họ cũng có thể có người là trung gian, sau khi mua xong sẽ bán sang tỉnh khác.
Đồng Tuyết Lục không để ý tới những việc đó, cô có tiền lãi là được.
Nháy mắt đã đến cuối tháng, Đồng Tuyết Lục cầm bảng báo cáo tới bộ thương mại báo cáo công việc.
Khi cô đi vào phòng họp, có rất nhiều người chủ động chào hỏi.
"Quản lý Đồng, khi nào thì các cô bán thịt bò viên và cá viên?".
"Đúng vậy, rất nhiều khách tới tiệm chúng tôi đều nói, không có bò viên của các cô ăn lẩu Oden không còn thú vị nữa!".
"Nói cũng lạ thật, đầu bếp ở tiệm ăn chúng tôi cũng biết làm, nhưng làm xong thì hương vị luôn kém của cô một chút."
Câu này vừa nói ra, nhanh chóng có rất nhiều người phụ họa theo.
Mặc kệ là bò viên hay cá viên, thật ra rất nhiều đầu bếp đều biết cách làm. Nhưng làm ra hương vị lại kém hơn rất nhiều, hoàn toàn không có loại cảm giác dai dai kia.
Có một người đàn ông trung niên ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, vẫn luôn không lên tiếng.
Sau khi nghe được lời này thì đột nhiên người đó cất giọng: "Cho dù là kết hợp nguyên liệu giống nhau, đầu bếp khác nhau thì vẫn tạo ra những hương vị khác nhau. Mọi người đừng quên quản lý Đồng còn là đầu bếp hạng nhất."
Mọi người nghe vậy thì thi nhau gật đầu, cảm thấy đúng là như vậy.
Đồng Tuyết Lục nhìn qua người đàn ông trung niên kia, đối phương khoảng 34, 35 tuổi, dáng người cao gầy, vẻ ngoài nho nhã.
Thấy Đồng Tuyết Lục nhìn mình, ông ta mỉm cười, thân thiện gật đầu với cô.
Đồng Tuyết Lục cũng gật đầu chào lại ông ta.
Chỉ một lát sau, các lãnh đạo đã tới.
Nội dung cuộc họp cơ bản đều giống nhau, nghe rất buồn ngủ.
Nhưng Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ rất nghiêm túc, còn mang theo số để ghi chép cuộc họp, viết những điều quan trọng trong cuộc họp vào số.
Khi bộ trưởng Lâm nhìn tới, vừa đúng lúc thấy Đồng Tuyết Lục đang ghi chép.
Cộng tất cả những người ghi chép nội dung cuộc họp vào số, số lượng chỉ trên đầu ngón tay.
Đồng Tuyết Lục làm việc nghiêm túc vững vàng, suy nghĩ nhanh nhạy có sáng tạo, can đảm cẩn thận.
- -- Vô cùng tốt.
Sau khi kết thúc cuộc họp, bộ trưởng Lâm gọi Đồng Tuyết Lục tới phòng làm việc của mình một chuyến.
Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng ông ấy muốn nói chuyện túi gia vị với mình, không ngờ ông ấy lại đề nghị: "Quản lý Đồng, không biết cháu có hứng thú tới bộ thương mại làm thư ký của bác không?"
Ông ấy vừa nói xong, vừa đúng lúc thư ký Trác cầm 2 cốc nước đi vào.
Tay cô ấy run lên, cốc tráng men rớt xuống đất choang vỡ tan.
Bộ trưởng Lâm nhíu mày: "Sao lại như vậy?"
Sắc mặt thư ký Trác tái nhợt: "Thật xin lỗi, chân tôi bị chuột rút nên đứng không vững, tôi đi rót 2 cốc nước khác mang vào ạ."
Thư ký Trác thu dọn mảnh vỡ dưới đất. Lúc đi ra, cô ấy dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục măng một câu thô tục ở trong lòng, thở dài một hơi nói: "Bộ trưởng Lâm mắt sáng như đuốc, có thể được bác ghi nhận, cháu rất vui. Nhưng tâm trí của cháu không đặt ở việc này, từ nhỏ cháu đã thích nấu ăn, bây giờ được làm quản lý tiệm ăn, cháu đã vô cùng thỏa mãn rồi."
"Hơn nữa cháu cảm thấy thư ký Trác thích hợp với vị trí này hơn cháu. Tuy rằng cháu và thư ký Trác chưa tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng có thể thấy được năng lực làm việc của cô ấy vô cùng tốt. Những lịch trình và công việc của bác, cô ấy đều có thể ghi nhớ cực kỳ rõ ràng."
"Có điều bộ trưởng Lâm không biết một chuyện, đầu óc cháu đã từng bị tổn thương, cho nên khi cháu làm việc mà không có sổ ghi lại, thoáng một cái là sẽ quên ngay. Loại tính cách vứt đồ bừa bãi như cháu thật sự không thích hợp làm thư ký."
Thư ký Trác bưng nước vào lần nữa, vừa đúng lúc nghe được lời này của Đồng Tuyết Lục, trong lòng vô cùng chấn động.
Vừa rồi cô ấy còn tưởng, nhất định Đồng Tuyết Lục sẽ đồng ý với bộ trưởng Lâm, sau đó cướp công việc của mình.
Tuy rằng thư ký nghe không có thể diện bằng quản lý tiệm ăn, nhưng có thể quen biết rất nhiều người. Những lợi ích có thể nhận được tuyệt đối không thể so sánh với một quản lý tiệm ăn.
Đương nhiên điều quan trọng hơn là, ngoại trừ làm thư ký, cô ấy không biết làm việc gì khác.
Nếu như công việc này bị Đồng Tuyết Lục cướp đi, cô ấy có thể làm việc gì đây?
Bộ trưởng Lâm nghe Đồng Tuyết Lục nói thế, cảm thấy khá ngạc nhiên: "Thật không ngờ cháu còn có cái tật này, vậy thì thật đáng tiếc."
Làm thư ký ngoại trừ phải cẩn thận, thì trí nhớ tốt là một điều vô cùng quan trọng. Đặc biệt là khi đi ra ngoài họp, thỉnh thoảng phải nhắc nhở ông ấy vài thứ
Nhưng cô không thể mang theo số trong mọi trường hợp. Nếu như không có sổ, vậy, chẳng phải là cô sẽ luống cuống tay chân, không nhớ được gì?
Đồng Tuyết Lục cũng tiếc nuối gật đầu: "Đúng vậy, nếu không thì cháu cũng sẽ không mang theo sổ mỗi lần tới đây, là vì cháu sợ mình không nhớ được nội dung buổi họp."
- -- Thư ký Trác cần vị trí này, cô lại không.
Thật ra cô cũng không cần vị trí quản lý tiệm ăn này lắm. Chờ năm sau có thể kinh doanh, chắc chắn cô sẽ trốn.
Không cần là một chuyện, nhưng cô sẽ không biểu hiện ra trước mặt bọn họ.
Tuy rằng sau này cô không có ý định đi theo con đường làm chính trị, nhưng tạo mối quan hệ tốt với những quan chức này là điều cực kỳ cần thiết.
Ra khỏi văn phòng của bộ trưởng Lâm, thư ký Trác nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên, mặt cô ấy có chút ngượng ngùng.
Để bù đắp lòng "tiểu nhân" của mình cho Đồng Tuyết Lục, cô ấy tiết lộ cho cô một tin tức.
"Quản lý Đồng, nửa tháng nữa Bắc Kinh tổ chức một cuộc thi nấu ăn trong thành phố. Nếu có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi thì sẽ có cơ hội chiêu đãi khách nước ngoài!"
- -- Chiêu đãi khách nước ngoài?
Đồng Tuyết Lục nghe được mấy chữ ở phía sau, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Muốn chiêu đãi khách nước ngoài, phải là tiệm cơm nhà nước hạng nhất.
Bây giờ, tiệm cơm nhà nước cô quản lý thuộc hạng hai, không có tư cách chiêu đãi khách nước ngoài.
Nhưng nếu cô có thể chiến thắng trong cuộc thi. Vậy thì, tiệm cơm sẽ có khả năng thăng hạng.
Thăng hạng thì sẽ được lợi rất nhiều. Đầu tiên là tiền lương sẽ được tăng lên, sau đó tiệm cơm có thể nhận được ngân sách để mở rộng sửa chữa.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, tiệm cơm có thể được lắp đặt điện thoại!
Hiện giờ nơi cô ở và nơi làm việc đều không có điện thoại. Nếu như điện thoại được lắp đặt, sau này muốn liên lạc với Ôn Như Quy sẽ tiện hơn nhiều.
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục nở nụ cười: "Cảm ơn cô, thư ký Trác. Sau này có thời gian thì chúng ta cùng đi dạo phố mua quần áo nhé."
Thư ký Trác nghe được lời mời, 2 mắt sáng ngời, liên tục gật đầu: "Được, được nghỉ tôi sẽ đi tìm cô!"
Cô ấy cảm thấy Đồng Tuyết Lục không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn rất biết cách ăn mặc, đến lúc đó nhờ cô tư vấn cho mình một chút Đồng Tuyết Lục không lên tiếng đáp lại.
Ra khỏi bị thương mại, Đồng Tuyết Lục tự hỏi phải làm thế nào mới có thể lấy được tư cách dự thi.
Rất nhanh cô đã nghĩ ra một cách.
===
Lúc đầu không phải đi học, Đồng Gia Tín cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng dần dần cậu ta lại cảm thấy không đúng.
Sáng sớm mỗi ngày đều phải dậy nấu cơm, nấu cơm xong phải rửa bát giặt quần áo, quét dọn cả nhà vệ sinh, còn phải quét dọn ổ gà. Sau khi làm xong những việc đó là đã đến buổi trưa, lại phải đi làm cơm.
Bây giờ là mùa thu, trong sân có lá rụng chưa quét dọn. Tới 3, 4 giờ chiều, cậu ta phải đi xếp hàng mua đồ ăn, mua thịt. Về nhà lại phải bắt đầu nấu cơm...
Cả một ngày, cậu ta không chỉ không có thời gian nghỉ ngơi mà còn bận rộn như con quay.
Hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh. Trời lạnh như vậy, cậu ta vẫn phải giặt quần áo, 2 ngày nay tay đã sắp bị nứt da rồi.
- -- Đồng Gia Tín hối hận.
Cậu ta không ngờ làm việc nhà còn khó hơn đi học,
Hôm nay Đồng Tuyết Lục tan làm về nhà, Đồng Gia Tín nói với cô rằng cậu ta muốn quay lại trường học, đi học.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Hối hận rồi?"
Đồng Gia Tín ngại ngùng, gật đầu: "Vâng."
Đồng Tuyết Lục nói: "Ngại quá, mũi tên bắn khỏi dây cung rồi không thể kéo lại. Lúc ấy chị đã cho em suy nghĩ thật kỹ rồi, bây giờ em đã thôi học, cho dù em có muốn quay lại cũng không có vị trí cho em."
Sắc mặt Đồng Gia Tín lập tức trắng bệch: "Em phải làm sao đây? Em không muốn ở nhà làm việc. Chị, chị tới trường xin cô giáo giúp em đi!"
Đồng Tuyết Lục cười nhe: "Vì sao chị phải đi xin giúp em? Ở trường học em gây chuyện nghịch ngợm, mỗi lần đều là chị giúp em giải quyết hậu quả. Chẳng lẽ em muốn chị đi theo phía sau chùi đít giúp em cả đời?".
"Em không còn nhỏ tuổi nữa, tự mình quyết định thì nên tự mình chịu trách nhiệm. Chị là chị của em, không phải người hầu của em. Mỗi ngày chị có nhiều việc phải làm như vậy, chị không rảnh đi theo sau mông giải quyết mọi rắc rối cho em!"
Đồng Gia Tín cắn môi, cánh môi bị cắn đến trắng bệch.
Đồng Tuyết Lục: "Chị đã cho em cơ hội, nhưng em không quý trọng. Trên đời này có rất nhiều lúc, không phải em muốn hối hận là có thể hối hận."
Nói xong cô không nhìn cậu ta, đi vào trong phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Đồng Tuyết Lục vừa đi, nước mắt Đồng Gia Tín lập tức rơi xuống.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đồng Gia Tín, như thể những người khác đều quên mất sự tồn tại của cậu ta, không một ai tới an ủi.
Đồng Gia Tín càng khóc càng ấm ức, nước mắt giống như lũ lụt không sao ngăn lại được.
Đồng Gia Minh đứng bên cửa sổ hồi lâu mới yên lặng rời đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, 2 mắt Đồng Gia Tín sưng lên như quả óc chó.
Đồng Tuyết Lục giả vờ không nhìn thấy, ăn cơm xong rồi đi làm.
Đồng Gia Minh cũng không nói gì, ăn xong thì bỏ đũa xuống, đeo cặp sách đi học.
Đồng Gia Tín nhìn bóng lưng anh hai, nhớ tới hình ảnh lúc trước 2 anh em đạp xe tới trường, lần đầu tiên cậu ta nhớ những ngày đi học.
- -- Cậu ta thật sự hối hận.
- -- Nhưng mà chị không chịu giúp mình, cậu ta nên làm gì đây?
===
Một lần nữa, Tôn Mạn Nhu cầm hộp bánh đi tới Ôn gia, không ngờ lại được thông báo ông cụ Ôn vẫn chưa về.
Tôn Mạn Nhu đưa bánh cho chú Tông, hỏi thử: "Ông nội Ôn vẫn chưa về sao? Bình thường ông ấy cũng không ăn cơm ở nhà ạ?"
Chú Tông đặt bánh lên bàn, gật đầu: "Ừm, Tư lệnh tới tiệm ăn nhà nước ăn cơm."
Tôn Mạn Nhu nghe được đáp án, giật mình thon thót: "Tiệm ăn nhà nước? Thật không ngờ đấy. Nhưng tiệm ăn có thể khiến tư lệnh qua đó mỗi ngày, chắc chắn là đồ ăn rất ngon, chỉ là không biết tiệm nào vậy ạ?".
Chú Tông: "Là tiệm ăn có lẩu Oden ở Thành Nam, đồ ăn của tiệm đó thật sự rất ngon. Nhưng mà tư lệnh tới đó không chỉ là vì đồ ăn, quan trọng hơn là đi gặp bạn gái của Như Quy."
- -- Bạn gái của Như Quy!
Tôn Mạn Nhu nghe được lời này như thể bị năm tia chớp cùng đánh vào đầu, cả người ngây ra.
Chú Tông thấy sắc mặt cô ấy đột nhiên trở nên rất khó coi, quan tâm hỏi: "Đồng chí Tôn, cô không sao chứ?"
Tôn Mạn Nhu lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Cháu không sao. Nhưng sao trước đó cháu chưa từng nghe đồng chí Ôn có bạn gái nhỉ?"
Nét mặt chú Tông kiêu ngạo: "Bọn họ vừa mới xác định quan hệ không lâu, bạn gái của Như Quy nấu ăn rất ngon. Hơn nữa còn vô cùng hiếu thuận với tư lệnh, là một cô gái cực kì tốt!"
Giống với tư lệnh nhà mình, Chí Tông rất thích cô gái trẻ tuổi này, ông ấy cảm thấy cô cực kỳ xứng đối với Như Quy.
Sắc mặt Tôn Mạn Nhu lại càng trắng hơn: "Thì ra là như vậy. Chú Tông, cháu còn có việc chưa giải quyết ở tòa soạn. Ngày mai cháu lại qua đây thăm ông nội Ôn, làm phiền chú nói với ông ấy một tiếng."
Chú Tông vội vàng đáp ứng, lúc tiễn cô ta ra ngoài còn nói: "Đúng rồi, vừa rồi quên, nói với cô. Sau này cô đừng mang bánh tới đây nữa, miệng tư lệnh nhà tôi được chiều quen rồi. Ngoại trừ bánh của bạn gái Như Quy làm, tư lệnh không ăn bánh của người khác."
"Những thứ cô mang tới đều vào bụng của tôi. Cô xem, gần đây tôi đã béo lên không ít. Sau này cô đừng mua đồ tới nữa, đến đây chơi thôi là được."
Nụ cười trên mặt Tôn Mạn Nhu gần như không thể duy trì được nữa: "Vâng, cháu nhớ rồi. Thời gian không còn sớm nữa, cháu đi trước, tạm biệt chú Tông."
Tôn Mạn Nhu chạy trối chết, đi thẳng về nhà.
Vừa vào cửa, cô ta đụng phải Tôn Võ Dương đang chuẩn bị ra ngoài.
Tôn Võ Dương bị đụng, lui về phía sau 2 bước: "Tiểu Nhu, em làm gì vậy? Sao lỗ mãng, hấp tấp thế này?"
Tôn Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt đỏ bừng.
Tôn Võ Dương hoảng sợ, vội vàng nói: "Tiểu Nhu, em làm sao vậy? Ai bắt nạt em, em mau nói cho anh ba biết. Anh ba sẽ lấy lại công bằng cho em!"
Tôn Mạn Nhu cắn chặt cánh môi: "Không có ai bắt nạt em cả."
Tôn Võ Dương: "Không ai bắt nạt em, thế sao em lại khóc thành như vậy?"
Tuy rằng Tôn Mạn Nhu là con gái của chú út anh ta, nhưng bởi vì chú út qua đời từ sớm. Sau đó thím út đi thêm bước nữa, cho nên từ nhỏ đến lớn Tôn Mạn Nhu vẫn luôn ở nhà bọn họ.
Tôn Mạn Nhu không khác gì em gái ruột của anh ta.
Lúc này nhìn thấy cô ta khóc như vậy, sao anh ta có thể không đau lòng chứ?
Tôn Mạn Nhu ôm mặt khóc ròng: "Anh ba, trong lòng em rất khó chịu, em cảm thấy em là cô gái hư..."
Tôn Võ Dương không hiểu: "Rốt cuộc em đang nói gì vậy? Sao em lại là cô gái hư chứ?"
Ở trong mắt anh ta, Tôn mạn Nhu xinh đẹp lại có tài. Hơn nữa còn vô cùng lương thiện, nhìn thấy con kiến cũng không đành lòng dẫm chết, cô ấy như vậy sao lại là cô gái hư?
Tôn Mạn Nhu khóc như hoa lệ đái vũ, ôm ngực suýt chút nữa đã ngất đi.
Vốn dĩ Tôn Mạn Nhu không muốn nói, nhưng Tôn Võ Dương thấy cô ta khóc như vậy, anh ta ép buộc cô ta nói ra cho bằng được.
"Anh ba, em thích đồng chí Ôn, nhưng không ngờ anh ấy có bạn gái rồi. Trong lòng em quá bất ngờ, giây phút nghe được tin anh ấy có bạn gái, em lại muốn giành lấy anh ấy. Em thật sự quá xấu xa rồi!"
2 mắt Tôn Võ Dương trợn tròn, nét mặt khiếp sợ.
Hơn nửa ngày sau anh ta mới lấy lại tinh thần: "Tiểu Nhu em đừng khóc, sức khỏe em không tốt, không thể kích động như vậy."
Tôn Mạn Nhu lau nước mắt: "Anh ba, anh quên lời em vừa nói đi, em chỉ là chưa kịp đón nhận sự thật này nên mới nói vớ vẩn."
Tôn Võ Dương thấy Tôn Mạn Nhu khóc đến sưng đỏ 2 mắt, anh ta cắn môi nói: "Thật ra lời em vừa nói cũng không phải chuyện không thể làm."
Tôn Mạn Nhu há miệng, vẻ mặt khiếp sợ: "Anh ba, lời này của anh là có ý gì?"
Tôn Võ Dương: "Ôn gia có nền tảng quân sự rất vững chắc. Nếu em có thể gả cho Ôn Như Quy, sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho Tôn gia chúng ta. Huống chi đã rất nhiều năm, khó lắm em mới rung động với một người như vậy. Anh không đành lòng để em thất vọng, cho nên..."
"Anh quyết định giúp em và Như Quy đến với nhau!"
[HẾT CHƯƠNG 75]
Ôn Như Quy trở về từ chỗ phơi quần áo, lỗ tại vẫn có chút nóng.
Tối hôm qua anh lại nằm mơ mình bị trêu chọc, buổi sáng tỉnh lại phát hiện chăn bị làm bẩn một chút.
Tối hôm qua anh mơ thấy cô đè mình trên sàn nhà, quần dưới bị...
Khi tỉnh dậy anh đã kinh ngạc rất lâu, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Tuyệt đối không thể cho Đồng Tuyết Lục biết được giấc mơ này, nếu không chắc chắn cô sẽ cho rằng anh là một tên lưu manh.
Nhưng mà lần này Ôn Như Quy cực kỳ may mắn, cũng may anh không đổ nước lên chăn, cũng may anh không mang chăn ra phơi, nếu không sẽ rất mất mặt.
Anh đi được nửa đường thì gặp Tiêu Uẩn Thi đi tới.
Ôn Như Quy đi ngang qua người cô ấy.
Tiêu Uẩn Thi khá sửng sốt, gọi anh: "Đồng chí Ôn, xin đợi một chút."
Ôn Như Quy dừng lại, hàng lông mày hơi nhíu lại nhìn cô ấy: "Cô là...?"
Tiêu Uẩn Thi cảm thấy dở khóc dở cười: "Tôi là Tiêu Uẩn Thi. Đúng rồi, đồng chí Ôn, cha tôi nói có chuyện tìm anh, bảo anh tới phòng làm việc của ông ấy một chút."
"Được, tôi sẽ qua ngay."
Ôn Như Quy nói xong thì nghênh ngang rời đi.
Tiêu Uẩn Thi nhìn vào bóng lưng anh, tâm trạng rất bình tĩnh.
Gần đây Tiêu Uẩn Thi tới trường học, là học sinh lớn tuổi nhất của lớp. Rất nhiều người thấy cô ấy đã "Một đống tuổi" rồi mà còn đi học tiểu học, bọn họ cảm thấy cô ấy vô cùng kỳ quái.
Cảm giác đọc sách thật tốt, cứ như được bay lượn trong biển tri thức. Tiểu Uẩn Thi cảm thấy mỗi ngày của mình đều rất phong phú, không còn lo được lo mất giống trước kia, luôn lo sợ mình không xứng với đối phương.
Hiện giờ trong lòng cô ấy thấy may mắn hơn vì lúc trước chưa nói gì cả.
===
Kể từ khi tiệm ăn làm ra túi gia vị, hiệu quả vô cùng tốt. Có rất nhiều tiệm ăn khác ở Bắc Kinh đều tới chỗ Đồng Tuyết Lục mua thứ này.
Một ngày bán ít có thể được 20, 30 túi, lúc bán nhiều có thể bán được hơn cả 100 túi.
- -- Một tiệm ăn có thể bán được nhiều túi gia vị như vậy sao?
- -- Dĩ nhiên là điều không thể nào.
Tuy rằng bây giờ không cho phép buôn bán tư nhân, nhưng chỉ cần có người cần, thì sẽ có người bán. Không thể nghiêm cấm tuyệt đối được.
Nếu không thì sao chợ đen đã bị cấm nhiều lần nhưng vẫn còn buôn bán.
Mấy tiệm ăn kia đến mua túi gia vị chắc hẳn không chỉ dùng nó cho tiệm ăn của họ, có thể là mua giúp họ hàng người thân bạn bè, cũng có khả năng là làm quà tặng cho người khác. Họ cũng có thể có người là trung gian, sau khi mua xong sẽ bán sang tỉnh khác.
Đồng Tuyết Lục không để ý tới những việc đó, cô có tiền lãi là được.
Nháy mắt đã đến cuối tháng, Đồng Tuyết Lục cầm bảng báo cáo tới bộ thương mại báo cáo công việc.
Khi cô đi vào phòng họp, có rất nhiều người chủ động chào hỏi.
"Quản lý Đồng, khi nào thì các cô bán thịt bò viên và cá viên?".
"Đúng vậy, rất nhiều khách tới tiệm chúng tôi đều nói, không có bò viên của các cô ăn lẩu Oden không còn thú vị nữa!".
"Nói cũng lạ thật, đầu bếp ở tiệm ăn chúng tôi cũng biết làm, nhưng làm xong thì hương vị luôn kém của cô một chút."
Câu này vừa nói ra, nhanh chóng có rất nhiều người phụ họa theo.
Mặc kệ là bò viên hay cá viên, thật ra rất nhiều đầu bếp đều biết cách làm. Nhưng làm ra hương vị lại kém hơn rất nhiều, hoàn toàn không có loại cảm giác dai dai kia.
Có một người đàn ông trung niên ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, vẫn luôn không lên tiếng.
Sau khi nghe được lời này thì đột nhiên người đó cất giọng: "Cho dù là kết hợp nguyên liệu giống nhau, đầu bếp khác nhau thì vẫn tạo ra những hương vị khác nhau. Mọi người đừng quên quản lý Đồng còn là đầu bếp hạng nhất."
Mọi người nghe vậy thì thi nhau gật đầu, cảm thấy đúng là như vậy.
Đồng Tuyết Lục nhìn qua người đàn ông trung niên kia, đối phương khoảng 34, 35 tuổi, dáng người cao gầy, vẻ ngoài nho nhã.
Thấy Đồng Tuyết Lục nhìn mình, ông ta mỉm cười, thân thiện gật đầu với cô.
Đồng Tuyết Lục cũng gật đầu chào lại ông ta.
Chỉ một lát sau, các lãnh đạo đã tới.
Nội dung cuộc họp cơ bản đều giống nhau, nghe rất buồn ngủ.
Nhưng Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ rất nghiêm túc, còn mang theo số để ghi chép cuộc họp, viết những điều quan trọng trong cuộc họp vào số.
Khi bộ trưởng Lâm nhìn tới, vừa đúng lúc thấy Đồng Tuyết Lục đang ghi chép.
Cộng tất cả những người ghi chép nội dung cuộc họp vào số, số lượng chỉ trên đầu ngón tay.
Đồng Tuyết Lục làm việc nghiêm túc vững vàng, suy nghĩ nhanh nhạy có sáng tạo, can đảm cẩn thận.
- -- Vô cùng tốt.
Sau khi kết thúc cuộc họp, bộ trưởng Lâm gọi Đồng Tuyết Lục tới phòng làm việc của mình một chuyến.
Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng ông ấy muốn nói chuyện túi gia vị với mình, không ngờ ông ấy lại đề nghị: "Quản lý Đồng, không biết cháu có hứng thú tới bộ thương mại làm thư ký của bác không?"
Ông ấy vừa nói xong, vừa đúng lúc thư ký Trác cầm 2 cốc nước đi vào.
Tay cô ấy run lên, cốc tráng men rớt xuống đất choang vỡ tan.
Bộ trưởng Lâm nhíu mày: "Sao lại như vậy?"
Sắc mặt thư ký Trác tái nhợt: "Thật xin lỗi, chân tôi bị chuột rút nên đứng không vững, tôi đi rót 2 cốc nước khác mang vào ạ."
Thư ký Trác thu dọn mảnh vỡ dưới đất. Lúc đi ra, cô ấy dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục măng một câu thô tục ở trong lòng, thở dài một hơi nói: "Bộ trưởng Lâm mắt sáng như đuốc, có thể được bác ghi nhận, cháu rất vui. Nhưng tâm trí của cháu không đặt ở việc này, từ nhỏ cháu đã thích nấu ăn, bây giờ được làm quản lý tiệm ăn, cháu đã vô cùng thỏa mãn rồi."
"Hơn nữa cháu cảm thấy thư ký Trác thích hợp với vị trí này hơn cháu. Tuy rằng cháu và thư ký Trác chưa tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng có thể thấy được năng lực làm việc của cô ấy vô cùng tốt. Những lịch trình và công việc của bác, cô ấy đều có thể ghi nhớ cực kỳ rõ ràng."
"Có điều bộ trưởng Lâm không biết một chuyện, đầu óc cháu đã từng bị tổn thương, cho nên khi cháu làm việc mà không có sổ ghi lại, thoáng một cái là sẽ quên ngay. Loại tính cách vứt đồ bừa bãi như cháu thật sự không thích hợp làm thư ký."
Thư ký Trác bưng nước vào lần nữa, vừa đúng lúc nghe được lời này của Đồng Tuyết Lục, trong lòng vô cùng chấn động.
Vừa rồi cô ấy còn tưởng, nhất định Đồng Tuyết Lục sẽ đồng ý với bộ trưởng Lâm, sau đó cướp công việc của mình.
Tuy rằng thư ký nghe không có thể diện bằng quản lý tiệm ăn, nhưng có thể quen biết rất nhiều người. Những lợi ích có thể nhận được tuyệt đối không thể so sánh với một quản lý tiệm ăn.
Đương nhiên điều quan trọng hơn là, ngoại trừ làm thư ký, cô ấy không biết làm việc gì khác.
Nếu như công việc này bị Đồng Tuyết Lục cướp đi, cô ấy có thể làm việc gì đây?
Bộ trưởng Lâm nghe Đồng Tuyết Lục nói thế, cảm thấy khá ngạc nhiên: "Thật không ngờ cháu còn có cái tật này, vậy thì thật đáng tiếc."
Làm thư ký ngoại trừ phải cẩn thận, thì trí nhớ tốt là một điều vô cùng quan trọng. Đặc biệt là khi đi ra ngoài họp, thỉnh thoảng phải nhắc nhở ông ấy vài thứ
Nhưng cô không thể mang theo số trong mọi trường hợp. Nếu như không có sổ, vậy, chẳng phải là cô sẽ luống cuống tay chân, không nhớ được gì?
Đồng Tuyết Lục cũng tiếc nuối gật đầu: "Đúng vậy, nếu không thì cháu cũng sẽ không mang theo sổ mỗi lần tới đây, là vì cháu sợ mình không nhớ được nội dung buổi họp."
- -- Thư ký Trác cần vị trí này, cô lại không.
Thật ra cô cũng không cần vị trí quản lý tiệm ăn này lắm. Chờ năm sau có thể kinh doanh, chắc chắn cô sẽ trốn.
Không cần là một chuyện, nhưng cô sẽ không biểu hiện ra trước mặt bọn họ.
Tuy rằng sau này cô không có ý định đi theo con đường làm chính trị, nhưng tạo mối quan hệ tốt với những quan chức này là điều cực kỳ cần thiết.
Ra khỏi văn phòng của bộ trưởng Lâm, thư ký Trác nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên, mặt cô ấy có chút ngượng ngùng.
Để bù đắp lòng "tiểu nhân" của mình cho Đồng Tuyết Lục, cô ấy tiết lộ cho cô một tin tức.
"Quản lý Đồng, nửa tháng nữa Bắc Kinh tổ chức một cuộc thi nấu ăn trong thành phố. Nếu có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi thì sẽ có cơ hội chiêu đãi khách nước ngoài!"
- -- Chiêu đãi khách nước ngoài?
Đồng Tuyết Lục nghe được mấy chữ ở phía sau, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Muốn chiêu đãi khách nước ngoài, phải là tiệm cơm nhà nước hạng nhất.
Bây giờ, tiệm cơm nhà nước cô quản lý thuộc hạng hai, không có tư cách chiêu đãi khách nước ngoài.
Nhưng nếu cô có thể chiến thắng trong cuộc thi. Vậy thì, tiệm cơm sẽ có khả năng thăng hạng.
Thăng hạng thì sẽ được lợi rất nhiều. Đầu tiên là tiền lương sẽ được tăng lên, sau đó tiệm cơm có thể nhận được ngân sách để mở rộng sửa chữa.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, tiệm cơm có thể được lắp đặt điện thoại!
Hiện giờ nơi cô ở và nơi làm việc đều không có điện thoại. Nếu như điện thoại được lắp đặt, sau này muốn liên lạc với Ôn Như Quy sẽ tiện hơn nhiều.
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục nở nụ cười: "Cảm ơn cô, thư ký Trác. Sau này có thời gian thì chúng ta cùng đi dạo phố mua quần áo nhé."
Thư ký Trác nghe được lời mời, 2 mắt sáng ngời, liên tục gật đầu: "Được, được nghỉ tôi sẽ đi tìm cô!"
Cô ấy cảm thấy Đồng Tuyết Lục không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn rất biết cách ăn mặc, đến lúc đó nhờ cô tư vấn cho mình một chút Đồng Tuyết Lục không lên tiếng đáp lại.
Ra khỏi bị thương mại, Đồng Tuyết Lục tự hỏi phải làm thế nào mới có thể lấy được tư cách dự thi.
Rất nhanh cô đã nghĩ ra một cách.
===
Lúc đầu không phải đi học, Đồng Gia Tín cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng dần dần cậu ta lại cảm thấy không đúng.
Sáng sớm mỗi ngày đều phải dậy nấu cơm, nấu cơm xong phải rửa bát giặt quần áo, quét dọn cả nhà vệ sinh, còn phải quét dọn ổ gà. Sau khi làm xong những việc đó là đã đến buổi trưa, lại phải đi làm cơm.
Bây giờ là mùa thu, trong sân có lá rụng chưa quét dọn. Tới 3, 4 giờ chiều, cậu ta phải đi xếp hàng mua đồ ăn, mua thịt. Về nhà lại phải bắt đầu nấu cơm...
Cả một ngày, cậu ta không chỉ không có thời gian nghỉ ngơi mà còn bận rộn như con quay.
Hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh. Trời lạnh như vậy, cậu ta vẫn phải giặt quần áo, 2 ngày nay tay đã sắp bị nứt da rồi.
- -- Đồng Gia Tín hối hận.
Cậu ta không ngờ làm việc nhà còn khó hơn đi học,
Hôm nay Đồng Tuyết Lục tan làm về nhà, Đồng Gia Tín nói với cô rằng cậu ta muốn quay lại trường học, đi học.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Hối hận rồi?"
Đồng Gia Tín ngại ngùng, gật đầu: "Vâng."
Đồng Tuyết Lục nói: "Ngại quá, mũi tên bắn khỏi dây cung rồi không thể kéo lại. Lúc ấy chị đã cho em suy nghĩ thật kỹ rồi, bây giờ em đã thôi học, cho dù em có muốn quay lại cũng không có vị trí cho em."
Sắc mặt Đồng Gia Tín lập tức trắng bệch: "Em phải làm sao đây? Em không muốn ở nhà làm việc. Chị, chị tới trường xin cô giáo giúp em đi!"
Đồng Tuyết Lục cười nhe: "Vì sao chị phải đi xin giúp em? Ở trường học em gây chuyện nghịch ngợm, mỗi lần đều là chị giúp em giải quyết hậu quả. Chẳng lẽ em muốn chị đi theo phía sau chùi đít giúp em cả đời?".
"Em không còn nhỏ tuổi nữa, tự mình quyết định thì nên tự mình chịu trách nhiệm. Chị là chị của em, không phải người hầu của em. Mỗi ngày chị có nhiều việc phải làm như vậy, chị không rảnh đi theo sau mông giải quyết mọi rắc rối cho em!"
Đồng Gia Tín cắn môi, cánh môi bị cắn đến trắng bệch.
Đồng Tuyết Lục: "Chị đã cho em cơ hội, nhưng em không quý trọng. Trên đời này có rất nhiều lúc, không phải em muốn hối hận là có thể hối hận."
Nói xong cô không nhìn cậu ta, đi vào trong phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Đồng Tuyết Lục vừa đi, nước mắt Đồng Gia Tín lập tức rơi xuống.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đồng Gia Tín, như thể những người khác đều quên mất sự tồn tại của cậu ta, không một ai tới an ủi.
Đồng Gia Tín càng khóc càng ấm ức, nước mắt giống như lũ lụt không sao ngăn lại được.
Đồng Gia Minh đứng bên cửa sổ hồi lâu mới yên lặng rời đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, 2 mắt Đồng Gia Tín sưng lên như quả óc chó.
Đồng Tuyết Lục giả vờ không nhìn thấy, ăn cơm xong rồi đi làm.
Đồng Gia Minh cũng không nói gì, ăn xong thì bỏ đũa xuống, đeo cặp sách đi học.
Đồng Gia Tín nhìn bóng lưng anh hai, nhớ tới hình ảnh lúc trước 2 anh em đạp xe tới trường, lần đầu tiên cậu ta nhớ những ngày đi học.
- -- Cậu ta thật sự hối hận.
- -- Nhưng mà chị không chịu giúp mình, cậu ta nên làm gì đây?
===
Một lần nữa, Tôn Mạn Nhu cầm hộp bánh đi tới Ôn gia, không ngờ lại được thông báo ông cụ Ôn vẫn chưa về.
Tôn Mạn Nhu đưa bánh cho chú Tông, hỏi thử: "Ông nội Ôn vẫn chưa về sao? Bình thường ông ấy cũng không ăn cơm ở nhà ạ?"
Chú Tông đặt bánh lên bàn, gật đầu: "Ừm, Tư lệnh tới tiệm ăn nhà nước ăn cơm."
Tôn Mạn Nhu nghe được đáp án, giật mình thon thót: "Tiệm ăn nhà nước? Thật không ngờ đấy. Nhưng tiệm ăn có thể khiến tư lệnh qua đó mỗi ngày, chắc chắn là đồ ăn rất ngon, chỉ là không biết tiệm nào vậy ạ?".
Chú Tông: "Là tiệm ăn có lẩu Oden ở Thành Nam, đồ ăn của tiệm đó thật sự rất ngon. Nhưng mà tư lệnh tới đó không chỉ là vì đồ ăn, quan trọng hơn là đi gặp bạn gái của Như Quy."
- -- Bạn gái của Như Quy!
Tôn Mạn Nhu nghe được lời này như thể bị năm tia chớp cùng đánh vào đầu, cả người ngây ra.
Chú Tông thấy sắc mặt cô ấy đột nhiên trở nên rất khó coi, quan tâm hỏi: "Đồng chí Tôn, cô không sao chứ?"
Tôn Mạn Nhu lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Cháu không sao. Nhưng sao trước đó cháu chưa từng nghe đồng chí Ôn có bạn gái nhỉ?"
Nét mặt chú Tông kiêu ngạo: "Bọn họ vừa mới xác định quan hệ không lâu, bạn gái của Như Quy nấu ăn rất ngon. Hơn nữa còn vô cùng hiếu thuận với tư lệnh, là một cô gái cực kì tốt!"
Giống với tư lệnh nhà mình, Chí Tông rất thích cô gái trẻ tuổi này, ông ấy cảm thấy cô cực kỳ xứng đối với Như Quy.
Sắc mặt Tôn Mạn Nhu lại càng trắng hơn: "Thì ra là như vậy. Chú Tông, cháu còn có việc chưa giải quyết ở tòa soạn. Ngày mai cháu lại qua đây thăm ông nội Ôn, làm phiền chú nói với ông ấy một tiếng."
Chú Tông vội vàng đáp ứng, lúc tiễn cô ta ra ngoài còn nói: "Đúng rồi, vừa rồi quên, nói với cô. Sau này cô đừng mang bánh tới đây nữa, miệng tư lệnh nhà tôi được chiều quen rồi. Ngoại trừ bánh của bạn gái Như Quy làm, tư lệnh không ăn bánh của người khác."
"Những thứ cô mang tới đều vào bụng của tôi. Cô xem, gần đây tôi đã béo lên không ít. Sau này cô đừng mua đồ tới nữa, đến đây chơi thôi là được."
Nụ cười trên mặt Tôn Mạn Nhu gần như không thể duy trì được nữa: "Vâng, cháu nhớ rồi. Thời gian không còn sớm nữa, cháu đi trước, tạm biệt chú Tông."
Tôn Mạn Nhu chạy trối chết, đi thẳng về nhà.
Vừa vào cửa, cô ta đụng phải Tôn Võ Dương đang chuẩn bị ra ngoài.
Tôn Võ Dương bị đụng, lui về phía sau 2 bước: "Tiểu Nhu, em làm gì vậy? Sao lỗ mãng, hấp tấp thế này?"
Tôn Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt đỏ bừng.
Tôn Võ Dương hoảng sợ, vội vàng nói: "Tiểu Nhu, em làm sao vậy? Ai bắt nạt em, em mau nói cho anh ba biết. Anh ba sẽ lấy lại công bằng cho em!"
Tôn Mạn Nhu cắn chặt cánh môi: "Không có ai bắt nạt em cả."
Tôn Võ Dương: "Không ai bắt nạt em, thế sao em lại khóc thành như vậy?"
Tuy rằng Tôn Mạn Nhu là con gái của chú út anh ta, nhưng bởi vì chú út qua đời từ sớm. Sau đó thím út đi thêm bước nữa, cho nên từ nhỏ đến lớn Tôn Mạn Nhu vẫn luôn ở nhà bọn họ.
Tôn Mạn Nhu không khác gì em gái ruột của anh ta.
Lúc này nhìn thấy cô ta khóc như vậy, sao anh ta có thể không đau lòng chứ?
Tôn Mạn Nhu ôm mặt khóc ròng: "Anh ba, trong lòng em rất khó chịu, em cảm thấy em là cô gái hư..."
Tôn Võ Dương không hiểu: "Rốt cuộc em đang nói gì vậy? Sao em lại là cô gái hư chứ?"
Ở trong mắt anh ta, Tôn mạn Nhu xinh đẹp lại có tài. Hơn nữa còn vô cùng lương thiện, nhìn thấy con kiến cũng không đành lòng dẫm chết, cô ấy như vậy sao lại là cô gái hư?
Tôn Mạn Nhu khóc như hoa lệ đái vũ, ôm ngực suýt chút nữa đã ngất đi.
Vốn dĩ Tôn Mạn Nhu không muốn nói, nhưng Tôn Võ Dương thấy cô ta khóc như vậy, anh ta ép buộc cô ta nói ra cho bằng được.
"Anh ba, em thích đồng chí Ôn, nhưng không ngờ anh ấy có bạn gái rồi. Trong lòng em quá bất ngờ, giây phút nghe được tin anh ấy có bạn gái, em lại muốn giành lấy anh ấy. Em thật sự quá xấu xa rồi!"
2 mắt Tôn Võ Dương trợn tròn, nét mặt khiếp sợ.
Hơn nửa ngày sau anh ta mới lấy lại tinh thần: "Tiểu Nhu em đừng khóc, sức khỏe em không tốt, không thể kích động như vậy."
Tôn Mạn Nhu lau nước mắt: "Anh ba, anh quên lời em vừa nói đi, em chỉ là chưa kịp đón nhận sự thật này nên mới nói vớ vẩn."
Tôn Võ Dương thấy Tôn Mạn Nhu khóc đến sưng đỏ 2 mắt, anh ta cắn môi nói: "Thật ra lời em vừa nói cũng không phải chuyện không thể làm."
Tôn Mạn Nhu há miệng, vẻ mặt khiếp sợ: "Anh ba, lời này của anh là có ý gì?"
Tôn Võ Dương: "Ôn gia có nền tảng quân sự rất vững chắc. Nếu em có thể gả cho Ôn Như Quy, sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho Tôn gia chúng ta. Huống chi đã rất nhiều năm, khó lắm em mới rung động với một người như vậy. Anh không đành lòng để em thất vọng, cho nên..."
"Anh quyết định giúp em và Như Quy đến với nhau!"
[HẾT CHƯƠNG 75]