-
Chương 33: Đấu khẩu.
Chương 33: Đấu khẩu.
--- 23/05/2022 ---
Đồng Tuyết Lục đang châm biếm cô ta giống Võ Đại Lang, Đàm Tiểu Yến nghe hiểu.
(*) Võ Đại Lang hay Vũ Đại Lang (tiếng Trung: 武大郎): là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử của Thi Nại Am. Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí, bán bánh bao ở chợ.
Cô ta suýt chút nữa tức giận đến mức méo cả miệng!
Dòng họ của cô ta di truyền tướng ngũ đoản, nửa người dưới càng ngắn, dù có chiều cao giống như người khác thì cô ta vẫn trông thấp hơn người khác một ít.
(*) Tướng ngũ đoản: tướng người có 5 bộ phận trên cơ thể đều ngắn. Năm bộ phận này có thể là đầu, mặt, tay, chân và thân người. Dù bạn la nam nữ hay khi sở hữu tướng ngũ đoản phải có 5 bộ phận (đầu, mặt, tay, chân và thân) đều ngắn.
Xấu hổ hơn là vừa khéo mẹ của cô ta họ Vũ, khi còn bé người nào cãi nhau với nhà cô ta đều sẽ mắng họ là con cháu của Võ Đại Lang.
(*) Vũ/ Võ (武 – Wǔ)
Cô ta rất tức giận.
Cô ta trừng đôi mắt sưng phù, chỉ vào Đồng Tuyết Lục mà mắng: "Trước kia tôi chỉ thấy cô trông như người đàng hoàng, ai ngờ cô cùng một giuộc với người phụ nữ lòng dạ ác độc như Tô Tú Anh kia, thế mà cô còn có mặt mũi tới đây đi làm à?"
Đồng Tuyết Lục cười nhạo: "Tôi thấy cô lớn lên trông như con rùa chua ngoa, thật sự là chó gặp chó sủa, heo gặp heo đi tiểu, cô cũng có mặt mũi tới đây làm việc thì tại sao tôi không có mặt mũi tới?"
"Cô, cô..."
Đàm Tiểu Yến không ngờ rằng Đồng Tuyết Lục trông nhã nhặn thế mà nói chuyện lại miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Khuôn mặt chữ 'quốc' của cô ta tức giận đến nỗi lúc thì đỏ lúc thì xanh.
(*) Quốc (国 - Guó)
"Cô cái gì mà cô, đừng tưởng rằng cô xấu thì tôi không dám mắng cô! Sau này tốt nhất đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi làm cho người của cả Bắc Kinh đều biết dung mạo của cô xấu đến mức nào!"
Đàm Tiểu Yến cực phẩm đến cỡ nào, Đồng Tuyết Lục đã được biết vào ngày Tô Tú Anh đến đổi việc.
Làm trà xanh nhiều năm như vậy, cô nhìn người rất chuẩn.
Có vài người mặc dù độc miệng nhưng lòng dạ không tính là xấu, nhưng cũng có vài người độc cả hai mà không ai sánh bằng.
--- Đàm Tiểu Yến thuộc về loại sau.
Loại người này hoàn toàn không đáng cho cô đánh.
Đàm Tiểu Yến như con tinh tinh đen bị chọc giận đến mức phồng lỗ mũi, ngực phập phồng lên xuống dữ dội.
Đồng Tuyết Lục không thèm để ý đến cô ta, quay người lại đánh giá tiệm ăn nhà nước trước mắt.
Tiệm ăn nhà nước cũng chia ra lớn nhỏ và cấp bậc, tiệm ăn nhà nước mà cô tới làm thuộc về mức trung thượng.
Ở trước mặt cô là một chiếc cửa gỗ màu đỏ thắm, từ cửa sổ thủy tinh bên trên cửa gỗ có thể nhìn thấy bàn ghế được xếp chỉnh tề ở bên trong, đếm sơ qua phải có một, hai chục bàn, diện tích sảnh lớn rất lớn.
Trên tường trắng hai bên cửa gỗ lần lượt viết bốn chữ lớn: 'Tự lực cánh sinh' và 'gian khổ phấn đấu.'
Một bảng hiệu được treo trên chỗ cao nhất của tiệm ăn nhà nước, trên tấm bảng viết bốn chữ lớn 'Tiệm ăn nhà nước', bên cạnh còn được cắm một lá cờ đỏ có năm sao trên góc, rất có đặc điểm của thời đại.
Đàm Tiểu Yến thấy Đồng Tuyết Lục mắng cô ta xong rồi còn có dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, trong lòng càng bực tức.
Chẳng qua cô ta đột nhiên đảo mắt nghĩ, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đồng Tuyết Lục xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, hơi nhăn mày lại.
Không biết người phụ nữ này lại muốn làm trò bịp bợm gì, nhưng không sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
[Không sợ.jpg]
===
Đến khoảng 9 giờ, cuối cùng quản lý Lưu Đông Xương của tiệm ăn nhà nước cũng lững thững đến muộn.
Lưu Đông Xương khoảng 35, 36 tuổi, cũng là tướng ngũ đoản giống như Đàm Tiểu Yến, mặt chữ quốc và mày rậm mắt to.
Anh ta là loại người nếu như chỉ nhìn mặt thì bạn sẽ cho rằng anh ta là một người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám, nhưng cố tình anh ta lại có một khuôn mặt như thế ghép với dáng người một mét sáu lăm, nhìn ngang nhìn dọc đều rất không hài hòa.
Đàm Tiểu Yến thấy Lưu Đông Xương đi tới, mắt của cô ta lập tức sáng lên, chạy chậm đến nghênh đón: "Anh rể, cuối cùng anh cũng đến, anh còn không đến nữa thì em sẽ bị người ta bắt nạt!"
Đồng Tuyết Lục không hề cảm thấy kỳ lạ về xưng hô của Đàm Tiểu Yến.
Nếu như không có hậu trường, Đàm Tiểu Yến cũng không dám kiêu ngạo như vậy.
Lưu Đông Xương nghe thấy tiếng 'anh rể' này thì nhướng mày, lại dường như không vui lắm: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần, giờ làm việc đừng gọi anh là anh rể!"
Thân thể của Đàm Tiểu Yến uốn éo một cái, làm nũng: "Em biết rồi anh rể, nhưng không phải bây giờ chưa đi làm à!"
Kiểu như nũng nịu thật sự không phải là thứ mà mỗi người đều có thể sử dụng tùy thích.
Thấy dáng vẻ Đàm Tiểu Yến nũng nịu, Đồng Tuyết Lục vô cùng may mắn rằng sáng nay mình không ăn quá no.
--- Mắc ói ghê!
Ngược lại là Lưu Đông Xương không thấy cay mắt: "Nói đi, ai lại bắt nạt em nữa?"
Ngón tay củ cải ngắn ngủn của Đàm Tiểu Yến chỉ vào Đồng Tuyết Lục, nói: "Chính là người mới tới đó, cô ta vô duyên vô cớ lại mắng em, còn nói sau này tiệm ăn nhà nước sẽ do cô ta làm chủ, bảo em nhất định phải nghe cô ta sai khiến!"
--- Ôi, thế mà còn bịa đặt để trả đũa.
Đúng là cô đã xem thường sự ác độc của cô ta.
Đến lúc này Lưu Đông Xương mới chú ý tới Đồng Tuyết Lục có ở đây, khi nhìn khuôn mặt của cô, đáy mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.
Nhưng cho dù Đồng Tuyết Lục rất xinh đẹp, anh ta vẫn không có thiện cảm với cô.
Sau khi Tô Tú Anh xảy ra chuyện, vốn dĩ anh ta muốn để Tô Tú Anh trao đổi máy trạm với chị cả của anh ta.
Ba mẹ của anh ta chết sớm, chị cả của anh ta một tay nuôi lớn anh ta, vì tạo điều kiện cho anh ta đi học, chị cả từ chối rất nhiều người tới cửa cầu hôn, đi khắp nơi làm việc nặng như đàn ông.
Sau này anh ta thi đậu Đại học Nông Công, sau khi tốt nghiệp lại phân công đến tiệm ăn nhà nước, một nhà bọn họ mới xem như hết khổ tận cam lai.
Chẳng qua mặc dù anh ta là quản lý của tiệm ăn nhà nước, nhưng máy trạm một cây củ cải một cái hố, anh ta muốn đưa chị cả của anh ta đến tiệm ăn nhà nước cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mãi mới chờ đến lúc có một chỗ trống, anh ta còn chưa mở miệng đã bị Đồng Tuyết Lục chen ngang.
Anh ta có thể nhìn Đồng Tuyết Lục thuận mắt hay sao?
Nghe lời của Đàm Tiểu Yến, sắc mặt anh ta nghiêm lại, nói: "Đồng chí Đồng, cô làm sao đấy? Cô vừa đến đã không đoàn kết với nhân viên, chuyên môn phá hư, tiệm ăn nhà nước của chúng tôi cũng sẽ không muốn kẻ phá hoại như cô!"
Anh ta vừa đến đã chụp mũ cho cô, tên Lưu Đông Xương này ngược lại là thông minh hơn con chim Đàm Tiểu Yến kia nhiều.
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn giày của mình, im lặng không nói gì.
Đàm Tiểu Yến chống nạnh: "Họ Đồng, cô không nghe thấy anh rể của tôi đang nói chuyện với cô à? Bây giờ cô mới biết sợ, vậy tại sao vừa nãy cô lại dám kiêu ngạo như vậy?"
Đồng Tuyết Lục vẫn không nói gì.
Lưu Đông Xương nhăn mày, nói với giọng uy nghiêm: "Đồng chí Đồng Tuyết Lục, cô còn không lên tiếng nữa thì tôi sẽ xử phạt cô dựa theo quy tắc của tiệm ăn nhà nước!"
Đến lúc này Đồng Tuyết Lục mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn trở nên mặt đỏ bừng: "Quản lý Lưu, không phải tôi không muốn nói, mà là tôi sợ tôi nói ra sự thật sẽ khiến anh rất xấu hổ."
Lưu Đông Xương nghe cô nói vậy, càng nhíu chặt lông mày hơn: "Sự thật gì? Cô ăn ngay nói thật là được rồi!"
Đôi mắt sưng phù của Đàm Tiểu Yến trừng Đồng Tuyết Lục, kêu la: "Anh rể, chắc chắn cô ta muốn vu hãm em, anh đừng nghe cô ta nói bậy!"
Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Đàm, tôi còn chưa nói gì cả, cô đã kêu tôi nói bậy? Cho dù tội phạm gϊếŧ người, trước khi có chứng cứ phạm tội chính xác thì anh ta cũng có quyền lợi biện giải cho mình!"
Lưu Đông Xương quay đầu liếc Đàm Tiểu Yến một cái: "Em đừng có lên tiếng."
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới cắn môi dưới, nói ấp úng: "Trước đó tôi đã đến tiệm ăn nhà nước, tôi chỉ đứng ở chỗ này chờ mở cửa, sau đấy đồng chí Đàm đến đây, đầu tiên là cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó chỉ vào mũi tôi rồi cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng tưởng rằng mình có mấy phần sắc đẹp đã vọng tưởng quyến rũ... quyến rũ quản lý Lưu anh!"
Mặt của Lưu Đông Xương trở nên đỏ bừng, quay đầu nhìn sang Đàm Tiểu Yến, người sau phồng lỗ mũi, vẻ mặt không tin tưởng nổi.
Đồng Tuyết Lục không cho cô ta có cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: "Cô ta còn nói, quản lý Lưu anh là người mà cô ta nhìn trúng, bảo tôi đừng si tâm vọng tưởng, nếu không cô ta sẽ khiến tôi biến khỏi tiệm ăn nhà nước!"
"Lúc ấy tôi nghe vậy tức giận cực kỳ, tôi và quản lý Lưu anh chỉ gặp mặt một lần, tôi chưa làm gì cả, đây không phải là cô ta đang làm nhục danh dự của tôi sao? Điều càng làm tôi bất ngờ là, các anh là quan hệ em vợ và anh rể, hai người các anh..."
Đồng Tuyết Lục nói đến đây chợt im bặt, đôi mắt khinh bỉ lẫn khó tin mà nhìn hai người bọn họ.
Chém gió thành bão là chuyên môn của cô.
"..."
"..."
Giữa ba người yên tĩnh mấy giây.
Đàm Tiểu Yến lấy lại tinh thần, tức giận đến mức mũi đỏ bừng: "Cô nói bậy nói bạ! Tôi vốn dĩ chưa từng nói những lời này! Rõ ràng là cô vô duyên vô cớ mắng tôi trước!"
"Chính cô còn nói là vô duyên vô cớ, tôi và cô không hận không thù, tại sao tôi phải vô duyên vô cớ mà mắng cô?"
"Đó là bởi vì... Bởi vì cô..."
Đàm Tiểu Yến đỏ mặt ấp úng nói không nên lời.
Vừa nãy cô ta mắng Đồng Tuyết Lục trước, đương nhiên cô ta không dám để cho anh rể của cô ta biết.
Vả lại cô ta vô cùng để ý hình tượng của mình trong lòng Lưu Đông Xương, cô ta cũng không muốn nói chuyện Đồng Tuyết Lục mắng cô ta xấu ở trước mặt anh rể của cô ta.
Mặt của Lưu Đông Xương cũng đỏ như con tôm chín: "Đồng chí Đồng, cô không nên hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và đồng chí Đàm trong sạch, tôi đối xử với cô ấy như đối xử với em gái ruột vậy!"
Vẻ mặt của Đồng Tuyết Lục vẫn nghi ngờ: "Nhưng vừa nãy đồng chí Đàm không nói như vậy..."
Lưu Đông Xương: "Đầu óc của cô ấy mơ hồ, cô đừng nghe cô ấy nói bậy nói bạ, Đàm Tiểu Yến, em mau xin lỗi đồng chí Đồng đi!"
Đàm Tiểu Yến tức giận cực kỳ: "Anh rể, em không có..."
Lưu Đông Xương ngắt lời cô ta, lớn tiếng quát: "Không được phép gọi anh là anh rể, nếu em không làm được thì sau này em cũng đừng đến tiệm ăn nhà nước làm việc nữa!"
Đàm Tiểu Yến oan ức vô cùng, nhưng lại không thể không xin lỗi.
Đôi mắt sưng phù của cô ta trừng Đồng Tuyết Lục: "Tôi xin lỗi, đồng chí Đồng, tôi không nên nói bậy đưa tin nhằm vào cô, xin cô tha thứ cho tôi!"
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ khéo hiểu lòng người: "Biết sai có thể thay đổi là chuyện tốt, nếu đồng chí Đàm đã nói xin lỗi tôi thì tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra."
Mặt của Lưu Đông Xương vẫn rất đỏ: "Đồng chí Đồng, cô có thể... Đừng nói lời vừa nãy ra ngoài được không?"
Đồng Tuyết Lục giơ ba ngón tay lên thề: "Đồng Tuyết Lục tôi thề, nếu tôi nói lời hôm nay ra ngoài thì tôi sẽ bị sét đánh! Tôi tới đây vì phục vụ cho nhân dân, không phải đến để đấu tranh nội bộ, cho nên quản lý Lưu anh xin hãy yên tâm đi!"
Lưu Đông Xương nghe vậy lập tức thở ra một hơi: "Đương nhiên tôi yên tâm, đồng chí Đồng, cô là một đồng chí cực kỳ tốt, tôi nhớ kỹ điều này!"
Nói xong, anh ta quay đầu lại lạnh lùng trừng Đàm Tiểu Yến: "Đồng chí Đàm, dựa vào việc hôm nay cô cố ý phá hư, tôi muốn trừ cô 3 điểm!"
Nhân viên của tiệm ăn nhà nước đều có một tiêu chuẩn cho điểm, mà người chấm điểm là quản lý của tiệm ăn nhà nước.
Người có điểm cao nhất tới cuối năm sẽ đạt được giải thưởng hiện vật, còn người bị trừ điểm nhiều sẽ bị phê bình trước mặt mọi người, đồng thời phải làm kiểm điểm ở buổi họp thường niên.
Đàm Tiểu Yến nghe vậy, tức giận đến mức thiếu điều hộc máu: "Anh... Quản lý Lưu, em..."
"Cô không cần phải nói gì nữa, vấn đề này chỉ đến đây là ngừng."
Lưu Đông Xương không hề cho mặt mũi mà ngắt lời cô ta, đồng thời vẽ dấu chấm tròn cho chuyện này.
Sở dĩ anh ta không nghi ngờ lời nói của Đồng Tuyết Lục là vì vợ anh ta qua đời chưa tới nửa năm thì mẹ vợ của anh ta đã gọi anh ta đến, hỏi anh ta muốn thân càng thêm thân không.
Lúc ấy anh ta uống chút rượu, nhất thời không kịp phản ứng, sau đó anh ta lập tức nghe mẹ vợ bảo, nếu anh ta tái giá với một người phụ nữ bên ngoài thì người phụ nữ đó chưa chắc sẽ đối xử tốt với 2 đứa con của anh ta.
Nhưng nếu anh ta cưới Đàm Tiểu Yến thì không giống nhau, Đàm Tiểu Yến là dì ruột của 2 đứa bé, cô ta chắc chắn sẽ xem 2 đứa bé như con của mình.
Nghe thấy những lời đó, anh ta bị dọa đến mức tỉnh rượu ngay tại chỗ, đồng thời không hề do dự mà từ chối lời đề nghị của mẹ vợ, lúc ấy anh ta xem như vấn đề này cứ như vậy thôi, thật sự không ngờ rằng 2 ngày sau, Đàm Tiểu Yến tự mình tỏ tình với anh ta.
Dù anh ta từng kết hôn một lần, nhưng anh ta đường đường là quản lý của tiệm ăn nhà nước, sao anh ta có thể để ý đến người phụ nữ xấu như Đàm Tiểu Yến?
Anh ta thích người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại có văn hóa, Đàm Tiểu Yến ngoại trừ là phụ nữ thì những cái khác đều không dính dáng gì.
Anh ta răn dạy Đàm Tiểu Yến dừng lại ngay tại đó, bảo sau này cô ta đừng nói bậy bạ nữa.
Lúc ấy khi Đàm Tiểu Yến tỏ tình với anh ta, người của tiệm ăn nhà nước đều tan tầm về nhà, trong tiệm cũng chỉ có 2 người bọn họ ở đó.
Người của tiệm ăn nhà nước đều không biết chuyện này, 1 người mới tới như Đồng Tuyết Lục thì càng không biết, bởi vậy anh ta không nghi ngờ Đồng Tuyết Lục.
Trong lòng Đàm Tiểu Yến cự kỳ tủi thân.
Chờ đến sau khi Lưu Đông Xương đi rồi, cô ta trừng Đồng Tuyết Lục rồi không cam tâm mà hỏi: "Cô nghe lời vừa nãy từ đâu đấy?"
Đồng Tuyết Lục nhếch môi đỏ với cô ta, cười nói: "Tôi nói bừa, chẳng qua tôi không ngờ cô lại bị tôi nói trúng."
Đàm Tiểu Yến: "..."
===
Đúng lúc này, những người khác ở tiệm ăn nhà nước đã tới.
Thấy các cô đứng ở cửa ra vào, họ khó hiểu mà hỏi: "Sao các cô đều không đi vào?"
Đồng Tuyết Lục cười chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là người đổi việc với đồng chí Tô, tôi tên là Đồng Tuyết Lục, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Một trong số những người tới là đầu bếp của tiệm ăn nhà nước, họ Mạnh, người ta gọi là đầu bếp Mạnh.
Đầu bếp Mạnh khoảng trên dưới 50 tuổi, thân hình cao lớn tròn trịa, nhìn có vẻ là được tiệm ăn nhà nước vỗ béo như vậy.
Ông ấy nhìn Đồng Tuyết Lục một chốc, đáp một tiếng "Ừ" rồi đi vào.
Người đi sau lưng ông ấy là một chàng trai trẻ, dáng người cao gầy, trông như mới 15, 16 tuổi.
Cậu ta nghe Đồng Tuyết Lục nói vậy, nhếch miệng nở nụ cười với cô, sau đó đuổi theo đầu bếp Mạnh đi vào trong.
Trước đó Đồng Tuyết Lục nghe Tô Tú Anh nhắc tới cho cô nghe, chàng trai này tên là Quách Vệ Bình, học trò của đầu bếp Mạnh, mười bốn tuổi đã đến tiệm ăn nhà nước để học nghề.
Đồng Tuyết Lục nhìn những người khác đi vào thì cũng không nhìn Đàm Tiểu Yến thêm nữa, quay người lại đi vào theo.
Chuyện của hai người Lưu Đông Xương và Đàm Tiểu Yến tất nhiên không phải cô nói bừa, mà là Tô Tú Anh nói cho cô biết.
Ngày mà Đàm Tiểu Yến tỏ tình với Lưu Đông Xương, Tô Tú Anh bỏ quên đồ trong tiệm ăn, khi quay về lấy thì đúng lúc gặp Đàm Tiểu Yến ôm Lưu Đông Xương.
Sở dĩ cô ấy nói cho Đồng Tuyết Lục về chuyện này, một phần là cảm ơn Đồng Tuyết Lục giúp cô ấy, một phần muốn báo thù việc Đàm Tiểu Yến châm chọc khiêu khích cô ấy.
Đồng Tuyết Lục không ngờ rằng nhược điểm này phát huy tác dụng nhanh như vậy.
Nhìn Đồng Tuyết Lục đi vào, Đàm Tiểu Yến dậm chân một cái cũng đi vào theo.
===
Sau khi mọi người đến đông đủ, Lưu Đông Xương tuyên bố thực đơn hôm nay.
Hôm nay là thứ sáu, dựa theo thường lệ sẽ cung cấp sủi cảo và thịt kho tàu.
Sau khi Lưu Đông Xương tuyên bố thực đơn, nhìn mọi người một lát, cuối cùng đặt tầm mắt lên trên Quách Vệ Bình: "Đợi lát nữa Tiểu Quách đi mua thịt heo với tôi."
Quách Vệ Bình còn chưa kịp gật đầu đã nghe đầu bếp Mạnh hừ một tiếng: "Tiểu Quách nó không rảnh, hôm nay tôi phải dạy nó thái thịt."
Lưu Đông Xương nghe vậy lập tức nhăn mày: "Đi mua thịt cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cậu ta, về rồi dạy không được à?"
Đầu bếp Mạnh lẩm bẩm: "Quản lý Lưu anh nói thì nhẹ nhàng, các anh mua về rồi chúng tôi phải bắt đầu nấu cơm làm đồ ăn, đâu có thời gian dạy?"
--- À hiểu rồi, sắp đánh nhau rồi, chiến đê!
Đồng Tuyết Lục ngồi ở một bên, ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng lại kích động cực kỳ.
.
[HẾT CHƯƠNG 33]
--- 23/05/2022 ---
Đồng Tuyết Lục đang châm biếm cô ta giống Võ Đại Lang, Đàm Tiểu Yến nghe hiểu.
(*) Võ Đại Lang hay Vũ Đại Lang (tiếng Trung: 武大郎): là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử của Thi Nại Am. Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí, bán bánh bao ở chợ.
Cô ta suýt chút nữa tức giận đến mức méo cả miệng!
Dòng họ của cô ta di truyền tướng ngũ đoản, nửa người dưới càng ngắn, dù có chiều cao giống như người khác thì cô ta vẫn trông thấp hơn người khác một ít.
(*) Tướng ngũ đoản: tướng người có 5 bộ phận trên cơ thể đều ngắn. Năm bộ phận này có thể là đầu, mặt, tay, chân và thân người. Dù bạn la nam nữ hay khi sở hữu tướng ngũ đoản phải có 5 bộ phận (đầu, mặt, tay, chân và thân) đều ngắn.
Xấu hổ hơn là vừa khéo mẹ của cô ta họ Vũ, khi còn bé người nào cãi nhau với nhà cô ta đều sẽ mắng họ là con cháu của Võ Đại Lang.
(*) Vũ/ Võ (武 – Wǔ)
Cô ta rất tức giận.
Cô ta trừng đôi mắt sưng phù, chỉ vào Đồng Tuyết Lục mà mắng: "Trước kia tôi chỉ thấy cô trông như người đàng hoàng, ai ngờ cô cùng một giuộc với người phụ nữ lòng dạ ác độc như Tô Tú Anh kia, thế mà cô còn có mặt mũi tới đây đi làm à?"
Đồng Tuyết Lục cười nhạo: "Tôi thấy cô lớn lên trông như con rùa chua ngoa, thật sự là chó gặp chó sủa, heo gặp heo đi tiểu, cô cũng có mặt mũi tới đây làm việc thì tại sao tôi không có mặt mũi tới?"
"Cô, cô..."
Đàm Tiểu Yến không ngờ rằng Đồng Tuyết Lục trông nhã nhặn thế mà nói chuyện lại miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Khuôn mặt chữ 'quốc' của cô ta tức giận đến nỗi lúc thì đỏ lúc thì xanh.
(*) Quốc (国 - Guó)
"Cô cái gì mà cô, đừng tưởng rằng cô xấu thì tôi không dám mắng cô! Sau này tốt nhất đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi làm cho người của cả Bắc Kinh đều biết dung mạo của cô xấu đến mức nào!"
Đàm Tiểu Yến cực phẩm đến cỡ nào, Đồng Tuyết Lục đã được biết vào ngày Tô Tú Anh đến đổi việc.
Làm trà xanh nhiều năm như vậy, cô nhìn người rất chuẩn.
Có vài người mặc dù độc miệng nhưng lòng dạ không tính là xấu, nhưng cũng có vài người độc cả hai mà không ai sánh bằng.
--- Đàm Tiểu Yến thuộc về loại sau.
Loại người này hoàn toàn không đáng cho cô đánh.
Đàm Tiểu Yến như con tinh tinh đen bị chọc giận đến mức phồng lỗ mũi, ngực phập phồng lên xuống dữ dội.
Đồng Tuyết Lục không thèm để ý đến cô ta, quay người lại đánh giá tiệm ăn nhà nước trước mắt.
Tiệm ăn nhà nước cũng chia ra lớn nhỏ và cấp bậc, tiệm ăn nhà nước mà cô tới làm thuộc về mức trung thượng.
Ở trước mặt cô là một chiếc cửa gỗ màu đỏ thắm, từ cửa sổ thủy tinh bên trên cửa gỗ có thể nhìn thấy bàn ghế được xếp chỉnh tề ở bên trong, đếm sơ qua phải có một, hai chục bàn, diện tích sảnh lớn rất lớn.
Trên tường trắng hai bên cửa gỗ lần lượt viết bốn chữ lớn: 'Tự lực cánh sinh' và 'gian khổ phấn đấu.'
Một bảng hiệu được treo trên chỗ cao nhất của tiệm ăn nhà nước, trên tấm bảng viết bốn chữ lớn 'Tiệm ăn nhà nước', bên cạnh còn được cắm một lá cờ đỏ có năm sao trên góc, rất có đặc điểm của thời đại.
Đàm Tiểu Yến thấy Đồng Tuyết Lục mắng cô ta xong rồi còn có dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, trong lòng càng bực tức.
Chẳng qua cô ta đột nhiên đảo mắt nghĩ, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đồng Tuyết Lục xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, hơi nhăn mày lại.
Không biết người phụ nữ này lại muốn làm trò bịp bợm gì, nhưng không sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
[Không sợ.jpg]
===
Đến khoảng 9 giờ, cuối cùng quản lý Lưu Đông Xương của tiệm ăn nhà nước cũng lững thững đến muộn.
Lưu Đông Xương khoảng 35, 36 tuổi, cũng là tướng ngũ đoản giống như Đàm Tiểu Yến, mặt chữ quốc và mày rậm mắt to.
Anh ta là loại người nếu như chỉ nhìn mặt thì bạn sẽ cho rằng anh ta là một người đàn ông vạm vỡ cao một mét tám, nhưng cố tình anh ta lại có một khuôn mặt như thế ghép với dáng người một mét sáu lăm, nhìn ngang nhìn dọc đều rất không hài hòa.
Đàm Tiểu Yến thấy Lưu Đông Xương đi tới, mắt của cô ta lập tức sáng lên, chạy chậm đến nghênh đón: "Anh rể, cuối cùng anh cũng đến, anh còn không đến nữa thì em sẽ bị người ta bắt nạt!"
Đồng Tuyết Lục không hề cảm thấy kỳ lạ về xưng hô của Đàm Tiểu Yến.
Nếu như không có hậu trường, Đàm Tiểu Yến cũng không dám kiêu ngạo như vậy.
Lưu Đông Xương nghe thấy tiếng 'anh rể' này thì nhướng mày, lại dường như không vui lắm: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần, giờ làm việc đừng gọi anh là anh rể!"
Thân thể của Đàm Tiểu Yến uốn éo một cái, làm nũng: "Em biết rồi anh rể, nhưng không phải bây giờ chưa đi làm à!"
Kiểu như nũng nịu thật sự không phải là thứ mà mỗi người đều có thể sử dụng tùy thích.
Thấy dáng vẻ Đàm Tiểu Yến nũng nịu, Đồng Tuyết Lục vô cùng may mắn rằng sáng nay mình không ăn quá no.
--- Mắc ói ghê!
Ngược lại là Lưu Đông Xương không thấy cay mắt: "Nói đi, ai lại bắt nạt em nữa?"
Ngón tay củ cải ngắn ngủn của Đàm Tiểu Yến chỉ vào Đồng Tuyết Lục, nói: "Chính là người mới tới đó, cô ta vô duyên vô cớ lại mắng em, còn nói sau này tiệm ăn nhà nước sẽ do cô ta làm chủ, bảo em nhất định phải nghe cô ta sai khiến!"
--- Ôi, thế mà còn bịa đặt để trả đũa.
Đúng là cô đã xem thường sự ác độc của cô ta.
Đến lúc này Lưu Đông Xương mới chú ý tới Đồng Tuyết Lục có ở đây, khi nhìn khuôn mặt của cô, đáy mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.
Nhưng cho dù Đồng Tuyết Lục rất xinh đẹp, anh ta vẫn không có thiện cảm với cô.
Sau khi Tô Tú Anh xảy ra chuyện, vốn dĩ anh ta muốn để Tô Tú Anh trao đổi máy trạm với chị cả của anh ta.
Ba mẹ của anh ta chết sớm, chị cả của anh ta một tay nuôi lớn anh ta, vì tạo điều kiện cho anh ta đi học, chị cả từ chối rất nhiều người tới cửa cầu hôn, đi khắp nơi làm việc nặng như đàn ông.
Sau này anh ta thi đậu Đại học Nông Công, sau khi tốt nghiệp lại phân công đến tiệm ăn nhà nước, một nhà bọn họ mới xem như hết khổ tận cam lai.
Chẳng qua mặc dù anh ta là quản lý của tiệm ăn nhà nước, nhưng máy trạm một cây củ cải một cái hố, anh ta muốn đưa chị cả của anh ta đến tiệm ăn nhà nước cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mãi mới chờ đến lúc có một chỗ trống, anh ta còn chưa mở miệng đã bị Đồng Tuyết Lục chen ngang.
Anh ta có thể nhìn Đồng Tuyết Lục thuận mắt hay sao?
Nghe lời của Đàm Tiểu Yến, sắc mặt anh ta nghiêm lại, nói: "Đồng chí Đồng, cô làm sao đấy? Cô vừa đến đã không đoàn kết với nhân viên, chuyên môn phá hư, tiệm ăn nhà nước của chúng tôi cũng sẽ không muốn kẻ phá hoại như cô!"
Anh ta vừa đến đã chụp mũ cho cô, tên Lưu Đông Xương này ngược lại là thông minh hơn con chim Đàm Tiểu Yến kia nhiều.
Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn giày của mình, im lặng không nói gì.
Đàm Tiểu Yến chống nạnh: "Họ Đồng, cô không nghe thấy anh rể của tôi đang nói chuyện với cô à? Bây giờ cô mới biết sợ, vậy tại sao vừa nãy cô lại dám kiêu ngạo như vậy?"
Đồng Tuyết Lục vẫn không nói gì.
Lưu Đông Xương nhăn mày, nói với giọng uy nghiêm: "Đồng chí Đồng Tuyết Lục, cô còn không lên tiếng nữa thì tôi sẽ xử phạt cô dựa theo quy tắc của tiệm ăn nhà nước!"
Đến lúc này Đồng Tuyết Lục mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn trở nên mặt đỏ bừng: "Quản lý Lưu, không phải tôi không muốn nói, mà là tôi sợ tôi nói ra sự thật sẽ khiến anh rất xấu hổ."
Lưu Đông Xương nghe cô nói vậy, càng nhíu chặt lông mày hơn: "Sự thật gì? Cô ăn ngay nói thật là được rồi!"
Đôi mắt sưng phù của Đàm Tiểu Yến trừng Đồng Tuyết Lục, kêu la: "Anh rể, chắc chắn cô ta muốn vu hãm em, anh đừng nghe cô ta nói bậy!"
Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Đàm, tôi còn chưa nói gì cả, cô đã kêu tôi nói bậy? Cho dù tội phạm gϊếŧ người, trước khi có chứng cứ phạm tội chính xác thì anh ta cũng có quyền lợi biện giải cho mình!"
Lưu Đông Xương quay đầu liếc Đàm Tiểu Yến một cái: "Em đừng có lên tiếng."
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới cắn môi dưới, nói ấp úng: "Trước đó tôi đã đến tiệm ăn nhà nước, tôi chỉ đứng ở chỗ này chờ mở cửa, sau đấy đồng chí Đàm đến đây, đầu tiên là cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó chỉ vào mũi tôi rồi cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng tưởng rằng mình có mấy phần sắc đẹp đã vọng tưởng quyến rũ... quyến rũ quản lý Lưu anh!"
Mặt của Lưu Đông Xương trở nên đỏ bừng, quay đầu nhìn sang Đàm Tiểu Yến, người sau phồng lỗ mũi, vẻ mặt không tin tưởng nổi.
Đồng Tuyết Lục không cho cô ta có cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: "Cô ta còn nói, quản lý Lưu anh là người mà cô ta nhìn trúng, bảo tôi đừng si tâm vọng tưởng, nếu không cô ta sẽ khiến tôi biến khỏi tiệm ăn nhà nước!"
"Lúc ấy tôi nghe vậy tức giận cực kỳ, tôi và quản lý Lưu anh chỉ gặp mặt một lần, tôi chưa làm gì cả, đây không phải là cô ta đang làm nhục danh dự của tôi sao? Điều càng làm tôi bất ngờ là, các anh là quan hệ em vợ và anh rể, hai người các anh..."
Đồng Tuyết Lục nói đến đây chợt im bặt, đôi mắt khinh bỉ lẫn khó tin mà nhìn hai người bọn họ.
Chém gió thành bão là chuyên môn của cô.
"..."
"..."
Giữa ba người yên tĩnh mấy giây.
Đàm Tiểu Yến lấy lại tinh thần, tức giận đến mức mũi đỏ bừng: "Cô nói bậy nói bạ! Tôi vốn dĩ chưa từng nói những lời này! Rõ ràng là cô vô duyên vô cớ mắng tôi trước!"
"Chính cô còn nói là vô duyên vô cớ, tôi và cô không hận không thù, tại sao tôi phải vô duyên vô cớ mà mắng cô?"
"Đó là bởi vì... Bởi vì cô..."
Đàm Tiểu Yến đỏ mặt ấp úng nói không nên lời.
Vừa nãy cô ta mắng Đồng Tuyết Lục trước, đương nhiên cô ta không dám để cho anh rể của cô ta biết.
Vả lại cô ta vô cùng để ý hình tượng của mình trong lòng Lưu Đông Xương, cô ta cũng không muốn nói chuyện Đồng Tuyết Lục mắng cô ta xấu ở trước mặt anh rể của cô ta.
Mặt của Lưu Đông Xương cũng đỏ như con tôm chín: "Đồng chí Đồng, cô không nên hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và đồng chí Đàm trong sạch, tôi đối xử với cô ấy như đối xử với em gái ruột vậy!"
Vẻ mặt của Đồng Tuyết Lục vẫn nghi ngờ: "Nhưng vừa nãy đồng chí Đàm không nói như vậy..."
Lưu Đông Xương: "Đầu óc của cô ấy mơ hồ, cô đừng nghe cô ấy nói bậy nói bạ, Đàm Tiểu Yến, em mau xin lỗi đồng chí Đồng đi!"
Đàm Tiểu Yến tức giận cực kỳ: "Anh rể, em không có..."
Lưu Đông Xương ngắt lời cô ta, lớn tiếng quát: "Không được phép gọi anh là anh rể, nếu em không làm được thì sau này em cũng đừng đến tiệm ăn nhà nước làm việc nữa!"
Đàm Tiểu Yến oan ức vô cùng, nhưng lại không thể không xin lỗi.
Đôi mắt sưng phù của cô ta trừng Đồng Tuyết Lục: "Tôi xin lỗi, đồng chí Đồng, tôi không nên nói bậy đưa tin nhằm vào cô, xin cô tha thứ cho tôi!"
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ khéo hiểu lòng người: "Biết sai có thể thay đổi là chuyện tốt, nếu đồng chí Đàm đã nói xin lỗi tôi thì tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra."
Mặt của Lưu Đông Xương vẫn rất đỏ: "Đồng chí Đồng, cô có thể... Đừng nói lời vừa nãy ra ngoài được không?"
Đồng Tuyết Lục giơ ba ngón tay lên thề: "Đồng Tuyết Lục tôi thề, nếu tôi nói lời hôm nay ra ngoài thì tôi sẽ bị sét đánh! Tôi tới đây vì phục vụ cho nhân dân, không phải đến để đấu tranh nội bộ, cho nên quản lý Lưu anh xin hãy yên tâm đi!"
Lưu Đông Xương nghe vậy lập tức thở ra một hơi: "Đương nhiên tôi yên tâm, đồng chí Đồng, cô là một đồng chí cực kỳ tốt, tôi nhớ kỹ điều này!"
Nói xong, anh ta quay đầu lại lạnh lùng trừng Đàm Tiểu Yến: "Đồng chí Đàm, dựa vào việc hôm nay cô cố ý phá hư, tôi muốn trừ cô 3 điểm!"
Nhân viên của tiệm ăn nhà nước đều có một tiêu chuẩn cho điểm, mà người chấm điểm là quản lý của tiệm ăn nhà nước.
Người có điểm cao nhất tới cuối năm sẽ đạt được giải thưởng hiện vật, còn người bị trừ điểm nhiều sẽ bị phê bình trước mặt mọi người, đồng thời phải làm kiểm điểm ở buổi họp thường niên.
Đàm Tiểu Yến nghe vậy, tức giận đến mức thiếu điều hộc máu: "Anh... Quản lý Lưu, em..."
"Cô không cần phải nói gì nữa, vấn đề này chỉ đến đây là ngừng."
Lưu Đông Xương không hề cho mặt mũi mà ngắt lời cô ta, đồng thời vẽ dấu chấm tròn cho chuyện này.
Sở dĩ anh ta không nghi ngờ lời nói của Đồng Tuyết Lục là vì vợ anh ta qua đời chưa tới nửa năm thì mẹ vợ của anh ta đã gọi anh ta đến, hỏi anh ta muốn thân càng thêm thân không.
Lúc ấy anh ta uống chút rượu, nhất thời không kịp phản ứng, sau đó anh ta lập tức nghe mẹ vợ bảo, nếu anh ta tái giá với một người phụ nữ bên ngoài thì người phụ nữ đó chưa chắc sẽ đối xử tốt với 2 đứa con của anh ta.
Nhưng nếu anh ta cưới Đàm Tiểu Yến thì không giống nhau, Đàm Tiểu Yến là dì ruột của 2 đứa bé, cô ta chắc chắn sẽ xem 2 đứa bé như con của mình.
Nghe thấy những lời đó, anh ta bị dọa đến mức tỉnh rượu ngay tại chỗ, đồng thời không hề do dự mà từ chối lời đề nghị của mẹ vợ, lúc ấy anh ta xem như vấn đề này cứ như vậy thôi, thật sự không ngờ rằng 2 ngày sau, Đàm Tiểu Yến tự mình tỏ tình với anh ta.
Dù anh ta từng kết hôn một lần, nhưng anh ta đường đường là quản lý của tiệm ăn nhà nước, sao anh ta có thể để ý đến người phụ nữ xấu như Đàm Tiểu Yến?
Anh ta thích người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại có văn hóa, Đàm Tiểu Yến ngoại trừ là phụ nữ thì những cái khác đều không dính dáng gì.
Anh ta răn dạy Đàm Tiểu Yến dừng lại ngay tại đó, bảo sau này cô ta đừng nói bậy bạ nữa.
Lúc ấy khi Đàm Tiểu Yến tỏ tình với anh ta, người của tiệm ăn nhà nước đều tan tầm về nhà, trong tiệm cũng chỉ có 2 người bọn họ ở đó.
Người của tiệm ăn nhà nước đều không biết chuyện này, 1 người mới tới như Đồng Tuyết Lục thì càng không biết, bởi vậy anh ta không nghi ngờ Đồng Tuyết Lục.
Trong lòng Đàm Tiểu Yến cự kỳ tủi thân.
Chờ đến sau khi Lưu Đông Xương đi rồi, cô ta trừng Đồng Tuyết Lục rồi không cam tâm mà hỏi: "Cô nghe lời vừa nãy từ đâu đấy?"
Đồng Tuyết Lục nhếch môi đỏ với cô ta, cười nói: "Tôi nói bừa, chẳng qua tôi không ngờ cô lại bị tôi nói trúng."
Đàm Tiểu Yến: "..."
===
Đúng lúc này, những người khác ở tiệm ăn nhà nước đã tới.
Thấy các cô đứng ở cửa ra vào, họ khó hiểu mà hỏi: "Sao các cô đều không đi vào?"
Đồng Tuyết Lục cười chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là người đổi việc với đồng chí Tô, tôi tên là Đồng Tuyết Lục, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Một trong số những người tới là đầu bếp của tiệm ăn nhà nước, họ Mạnh, người ta gọi là đầu bếp Mạnh.
Đầu bếp Mạnh khoảng trên dưới 50 tuổi, thân hình cao lớn tròn trịa, nhìn có vẻ là được tiệm ăn nhà nước vỗ béo như vậy.
Ông ấy nhìn Đồng Tuyết Lục một chốc, đáp một tiếng "Ừ" rồi đi vào.
Người đi sau lưng ông ấy là một chàng trai trẻ, dáng người cao gầy, trông như mới 15, 16 tuổi.
Cậu ta nghe Đồng Tuyết Lục nói vậy, nhếch miệng nở nụ cười với cô, sau đó đuổi theo đầu bếp Mạnh đi vào trong.
Trước đó Đồng Tuyết Lục nghe Tô Tú Anh nhắc tới cho cô nghe, chàng trai này tên là Quách Vệ Bình, học trò của đầu bếp Mạnh, mười bốn tuổi đã đến tiệm ăn nhà nước để học nghề.
Đồng Tuyết Lục nhìn những người khác đi vào thì cũng không nhìn Đàm Tiểu Yến thêm nữa, quay người lại đi vào theo.
Chuyện của hai người Lưu Đông Xương và Đàm Tiểu Yến tất nhiên không phải cô nói bừa, mà là Tô Tú Anh nói cho cô biết.
Ngày mà Đàm Tiểu Yến tỏ tình với Lưu Đông Xương, Tô Tú Anh bỏ quên đồ trong tiệm ăn, khi quay về lấy thì đúng lúc gặp Đàm Tiểu Yến ôm Lưu Đông Xương.
Sở dĩ cô ấy nói cho Đồng Tuyết Lục về chuyện này, một phần là cảm ơn Đồng Tuyết Lục giúp cô ấy, một phần muốn báo thù việc Đàm Tiểu Yến châm chọc khiêu khích cô ấy.
Đồng Tuyết Lục không ngờ rằng nhược điểm này phát huy tác dụng nhanh như vậy.
Nhìn Đồng Tuyết Lục đi vào, Đàm Tiểu Yến dậm chân một cái cũng đi vào theo.
===
Sau khi mọi người đến đông đủ, Lưu Đông Xương tuyên bố thực đơn hôm nay.
Hôm nay là thứ sáu, dựa theo thường lệ sẽ cung cấp sủi cảo và thịt kho tàu.
Sau khi Lưu Đông Xương tuyên bố thực đơn, nhìn mọi người một lát, cuối cùng đặt tầm mắt lên trên Quách Vệ Bình: "Đợi lát nữa Tiểu Quách đi mua thịt heo với tôi."
Quách Vệ Bình còn chưa kịp gật đầu đã nghe đầu bếp Mạnh hừ một tiếng: "Tiểu Quách nó không rảnh, hôm nay tôi phải dạy nó thái thịt."
Lưu Đông Xương nghe vậy lập tức nhăn mày: "Đi mua thịt cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cậu ta, về rồi dạy không được à?"
Đầu bếp Mạnh lẩm bẩm: "Quản lý Lưu anh nói thì nhẹ nhàng, các anh mua về rồi chúng tôi phải bắt đầu nấu cơm làm đồ ăn, đâu có thời gian dạy?"
--- À hiểu rồi, sắp đánh nhau rồi, chiến đê!
Đồng Tuyết Lục ngồi ở một bên, ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng lại kích động cực kỳ.
.
[HẾT CHƯƠNG 33]