-
Chương 117: Thư tình
===
Tiêu Thừa Bình nghe Phương Tĩnh Viện nói, đầu xe lệch đi một cái, suýt chút nữa thì đâm vào cột điện ở ven đường.
Mặt anh ta như ngã vào thùng thuốc nhuộm màu đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
- -- Bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
Cả đường đi 2 người không ai nói chuyện, Tiêu Thừa Bình biến xấu hổ thành sức lực, ra sức đạp xe.
Bác bảo vệ ở phía sau khu tập thể nhìn thấy Phương Tĩnh Viện ngồi trên xe đạp của Tiêu Thừa Bình về nhà, khiếp sợ mở to 2 mắt như chuông đồng: "Đầu to, cháu và đồng chí Tiểu Tiêu là đối tượng hẹn hò à?"
- -- Đối tượng hẹn hò?
Tiêu Thừa Bình nghe thấy 4 chữ đó, trong lòng nhộn nhạo một chút, khóe miệng không nhịn được nhếch lên trên.
Nhưng Phương Tĩnh Viện ở phía sau bị dọa suýt chút nữa thì ngã từ trên yên sau xe xuống, nhanh chóng nói: "Bác hiểu lầm rồi, chân cháu bị đau, đồng chí Tiêu đưa cháu về nhà, chúng cháu không phải đối tượng hẹn hò."
Tiêu Thừa Bình: "..."
Bác bảo vệ vuốt cằm gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, bác thấy kỳ lạ, rõ ràng lúc trước cháu nói không thích đồng chí nam có đôi mắt nhỏ, tuy rằng đồng chí Tiểu Tiêu rất tốt, nhưng 2 mắt lại nhỏ như đậu xanh."
Tiêu Thừa Bình: "..."
Phương Tĩnh Viện nghe được lời này, không nhịn được cười phụt ra: "Bác nói đúng, nếu không nhìn kỹ đôi mắt của đồng chí Tiểu Tiêu, thì còn tưởng rằng cả ngày anh ta đều híp mắt lại chứ."
Bác bảo vệ nói: "Cũng không phải, mắt của cháu trai bác vừa mới sinh ra còn to hơn cậu ta."
Tiêu Thừa Bình: "..."
2 người này kẻ xướng người hoạ, da đầu Tiêu Thừa Bình tê dại, dưới chân dùng sức giẫm xuống, xe đạp lập tức phóng đi xa.
Bác bảo vệ nhìn theo bóng lưng bọn họ, còn chưa đã thèm nói: "2 đứa này, 1 đứa thì đầu to, 1 đứa thì mắt nhỏ, thật ra cũng hợp nhau lắm."
Xe đạp vừa đi vào sân, vừa đúng lúc bị mẹ Phương ra ngoài rót nước nhìn thấy.
Mẹ Phương cũng kinh ngạc giống bác bảo vệ: "Tĩnh Viện, không phải con nói đi tìm Tuyết Lục cắt tóc sao? Sao lại về cùng đồng chí Tiêu?"
- -- Chẳng lẽ 2 đứa này đột nhiên vừa mắt nhau?
Phương Tĩnh Viện nhảy từ yên sau xe đạp xuống, che mông lại chạy nhanh như chớp vào trong nhà.
Mắt Tiêu Thừa Bình liếc thấy vết máu trên quần cô ấy, mặt lại đỏ lên lần nữa: "Dì Phương, cơ thể đồng chí Phương có chút không thoải mái, cháu gặp được cô ấy ở ven đường nên đưa cô ấy về, bây giờ cháu về đây."
Lúc này mẹ Phương cũng nhận ra điều khác lạ, chậm hơn nửa nhịp gật gật đầu: "Ôi ôi, được, cảm ơn cháu nhé Thừa Bình."
Tiêu Thừa Bình quay đầu xe đạp rồi đạp đi.
Mẹ Phương nhìn theo tới khi anh ta biến mất ở sân, lúc này mới quay vào hỏi Phương Tĩnh Viện.
Phương Tĩnh Viện đã thay quần, lúc này sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường kêu: "Ai da, ai da".
Mẹ Phương thấy cô ấy như vậy, nhíu mày nói: "Con làm sao vậy? Đau bụng sao?"
Phương Tĩnh Viện không chút sức lực nói: "Mẹ, kỳ kinh nguyệt của con tới sớm."
Lông mày mẹ Phương nhíu lại càng chặt: "Sao lại tới sớm nhiều ngày như vậy?"
Phương Tĩnh Viện vừa đau vừa ấm ức: "Vì sao con gái lại có kinh nguyệt, vì sao con trai không phải chịu tội như vậy? Đúng là quá không công bằng, mẹ, khi nào con mới có thể không đau chứ?"
Mẹ Phương đi đến mép giường xoa nóng 2 tay, sau đó phủ ở trên bụng cô ấy nhẹ nhàng xoa giúp cô ấy: "Mẹ nói con mau chóng kết hôn sinh con mà con không nghe mẹ, phụ nữ chỉ cần sinh con là sẽ không đau bụng kinh nữa."
Phương Tĩnh Viện mở to mắt: "Mẹ, cách nói của mẹ là không khoa học, Tuyết Lục nói có rất nhiều phụ nữ sinh con xong vẫn bị đau bụng kinh, mẹ đừng dùng cái cớ này để lừa con kết hôn."
Mẹ Phương dùng tay chọc một cái ở trên trán cô ấy: "Mẹ muốn con kết hôn sinh con sớm một chút là vì tốt cho con, sao vào trong miệng con lại biến thành lừa gạt? Mẹ thấy Thừa Bình cũng không tệ, bị con từ chối còn vẫn đưa con về nhà."
Phương Tĩnh Viện bĩu môi: "Mẹ đừng nói tới anh ta, nếu không phải tại anh ta thì sao con có thể bị xấu mặt chứ?"
Vốn dĩ cô không muốn anh ta không nhìn thấy dáng vẻ mình chảy máu đầy quần, đều do đôi mắt nhỏ kia xen vào việc của người khác.
Mẹ Phương lại chọc cô ấy một cái: "Con trở nên vô ơn như vậy từ khi nào thế, Thừa Bình có lòng tốt đưa con về, chẳng lẽ là sai sao?"
Phương Tĩnh Viện bị chọc đến đau đầu: "Không sai không sai, mẹ, mẹ đừng chọc nữa, đau chết mất. Dù sao thì mẹ đừng nghĩ tới nữa, con và Tiêu Thừa Bình không có khả năng, bây giờ anh ta đã nhìn thấy một mặt xấu hổ nhất của con, con càng không thể ở bên cạnh anh ta."
Mẹ Phương: "Không phải trước kia con nói muốn tìm người có thể bao dung cho tất cả mọi khuyết điểm của con sao? Bây giờ Thừa Bình đã nhìn thấy một mặt xấu hổ nhất của con mà còn không chê con, đây không phải là người con muốn tìm?"
Phương Tĩnh Viện ngơ ngấn: "Nghe có vẻ rất có lý."
Mẹ Phương còn muốn không ngừng cố gắng khuyên bảo, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Tiêu Thừa Bình.
Mẹ Phương nhìn cô ấy một cái, đứng lên đi ra ngoài: "Thừa Bình, sao cháu lại quay lại, có phải bỏ quên thứ gì không?"
Trong tay Tiêu Thừa Bình cầm một gói đường đỏ và một chút gừng, mặt đỏ bừng nói: "Dì Phương, mẹ cháu nói uống nước đường đỏ và gừng thì sẽ không bị đau bụng."
Mẹ Phương lập tức cười đến lộ cả nếp nhăn ở khóe mắt: "Cảm ơn cháu Thừa Bình, cháu có muốn vào nhà ngồi một lát không?"
Tiêu Thừa Bình vội vàng xua xua tay: "Không cần, cháu còn có chuyện phải đi làm, dì Phương, cháu đi đây."
Mẹ Phương cười nói: "Được được, sau này có thời gian thì tới đây chơi."
Tiêu Thừa Bình trả lời "vâng", rồi đạp xe đạp đi.
Mẹ Phương chờ đến khi bóng dáng anh ta biến mất ở trong sân, lúc này mới quay người đi tới phòng Phương Tĩnh Viện.
"Con xem Thừa Bình nó quan tâm con, còn cố ý mang đường đỏ và gừng tới đây cho con, đồng chí nam như vậy mà con không muốn, sau này bị người khác giành đi rồi con cũng đừng hối hận."
Phương Tĩnh Viện kéo chăn che mặt, giả chết không hé răng.
Mẹ Phương thấy cô ấy như vậy thì thở dài một hơi, xoay người đi tới phòng bếp nấu nước gừng ngọt.
Chờ khi mẹ Phương đi, lúc này Phương Tĩnh Viện mới thò mặt ra khỏi chăn, bĩu môi thấp giọng lẩm bẩm: "Ai cần anh ta quan tâm."
===
Đồng Tuyết Lục ở nhà đến chiều chủ nhật mới về trường học.
Không giống lần trước, lần này cô không mang đồ cho mọi người trong ký túc xá ăn nữa.
Không chỉ là vì hiện giờ mối quan hệ của mọi người không tốt, cho dù không như vậy, cô cũng không thể mỗi lần đều mang quà về được.
- -- Một đấu gạo tạo ơn, một gánh gạo gây thù, câu nói này đều được áp dụng ở bất kể thời đại nào.
(*) Một đấu gạo tạo ơn, một gánh gạo gây thù: Khi người khác gặp khó khăn, một sự giúp đỡ rất nhỏ cũng khiến họ cảm kích biết ơn. Nhưng nếu giúp đỡ quá nhiều, tạo thành thói quen ỷ lại, một khi bạn ngừng giúp đỡ, ngược lại sẽ khiến người ta hận bạn.
Khi cô về tới ký túc xá, Cao Mẫn đang tết tóc.
Chỉ thấy cô ta tết mái tóc đen dài thành 2 bím, sau đó thay một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh đỏ.
Quần áo ở thời đại này đều là màu xám xịt, chiếc váy hoa nhỏ dài trên người Cao Mẫn rất bắt mắt, nhưng bây giờ là cuối xuân đầu hạ, thời tiết vẫn hơi lạnh, vẫn chưa đến mùa mặc váy.
Nhưng Cao Mẫn rất đắc ý, kéo chiếc váy hoa nhỏ đi một vòng hỏi Lâm Lan Quyên: "Lan Quyên, tớ mặc như vậy dễ nhìn không?"
Lâm Lan Quyên từ trong sách vở ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên chiếc váy hoa nhỏ của cô ta, lập tức phát ra một tiếng khen ngợi: "Đẹp, Cao Mẫn cậu mặc chiếc váy hoa nhỏ này đẹp quá."
Đồng Tuyết Lục ở trong thành phố mà còn rất hiếm khi nhìn thấy váy có màu sắc và hoa văn, Lâm Lan Quyên vẫn luôn sống ở nông thôn thì càng chưa từng nhìn thấy.
Lúc này cô ấy nhìn váy của Cao Mẫn, trên gương mặt và trong mắt đều là sự hâm mộ và khát vọng không thể che giấu.
Những người khác trong ký túc xá nghe cuộc trò chuyện cũng nhao nhao ngẩng đầu lên.
Điền Phượng Chi cũng gật đầu khen ngợi theo: "Rất đẹp, chiếc váy này rất hợp với cậu."
Cao Mẫn nghe vậy, ưỡn cao ngực như không tước, trên mặt lộ ra chút đỏ ửng nói: "Đây là bạn trai tớ tặng cho tớ."
- -- Đất bằng dậy sóng.
Câu nói này của Cao Mẫn giống như đổ một gáo nước vào trong chảo dầu, căn phòng lập tức nổ tung.
Lâm Lan Quyên kinh ngạc nói: "Cao Mẫn, cậu nói bạn trai? Chuyện từ khi nào?"
Những người khác cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Cao Mẫn.
Cao Mẫn thẹn thùng nói: "Vào thứ 6, bạn Sử tới tìm tớ, sau đó tỏ tình với tớ."
"Bạn Sử?"
Lâm Lan Quyên ngẩn ra một chút: "Chính là người bạn lần trước tới đây với anh họ cậu sao?"
Cao Mẫn gật đầu: "Ừm, anh ấy nói muốn làm đồng chí cách mạng cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ với tớ, buổi sáng hôm nay anh ấy tặng váy cho tớ, vốn dĩ tớ không muốn nhận, nhưng anh ấy nằng nặc bắt tớ nhận."
Lâm Lan Quyên càng thêm hâm mộ: "Bạn Sử thật tốt với cậu."
Trên mặt Cao Mẫn hiện lên sự đắc ý ngại ngùng, nhìn thoáng qua Thôi Nhu Nhu: "Đúng là anh ấy rất tốt với tớ."
Khoé miệng Thôi Nhu Nhu hơi hơi nhếch lên, yên lặng cười nhạo một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
- -- Cao Mẫn cho rằng cô ghen ghét mình, lập tức càng đắc ý hơn.
Tới khi Cao Mẫn đi rồi, Tạ Hiểu Yến mới vươn tới nhỏ giọng nói với Đồng Tuyết Lục: "Thật không ngờ cậu ấy lại hẹn hò với đồng chí họ Sử bên khoa tiếng Trung đó."
Vừa rồi thấy Cao Mẫn có váy hoa cô ấy còn có chút hâm mộ, nhưng nghe được là Sử Tuấn Dân tặng, cô ấy lập tức không hâm mộ nữa.
Bọn họ 1 người bị cách chức bí thư chi đoàn, 1 người thì bị cách chức lớp trưởng, 2 người họ hẹn hò với nhau luôn cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào đó.
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục nhếch lên một cái: "Có gì mà kỳ quái, cậu đã học thuộc từ đơn chưa?"
Tạ Hiểu Yến nhanh chóng nói: "Vẫn chưa, tớ học đây."
Đồng Tuyết Lục cũng mở sách giáo khoa ra đọc.
Cô không cảm thấy bất ngờ khi Cao Mẫn và sử Tuấn Dân hẹn hò một chút nào.
Sử Tuấn Dân không bẫy được cô, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định như vậy, lúc này cách tốt nhất là liên hợp khiến Cao Mẫn thiệt thòi vì cô.
- -- Nhưng giặc tới thì đánh, nước lên thì nền nâng, bất kể yêu ma quỷ quái gì cô cũng không sợ.
- -- Nhưng vẫn phải đề phòng.
Cô đi mua 2 cái khóa, khóa hết đồ quan trọng vào trong ngăn tủ, sau đó lại mua một túi bột mì đặt ở ký túc xá.
Mỗi lần ra ngoài đều rải một chút bột mì lên trên mặt sách vở, chỉ cần có người chạm vào đồ của cô, thì sẽ để lại dấu vết.
Có lẽ trong khoảng thời gian này Sử Tuấn Dân sẽ không dám hành động gì vì bị cách chức lớp trưởng, cứ như vậy một tuần yên bình trôi qua.
===
Cuối tuần Đồng Tuyết Lục lại về nhà, thì nghe được tin tốt từ chỗ ông cụ Ôn.
"Tuyết Lục, cháu nói đúng, quả nhiên 2 nhà đó có vấn đề!"
Đồng Tuyết Lục chấn động tinh thần: "Ông nội Ôn, tình hình như thế nào, ông màu cho cháu nghe một chút đi."
Sắc mặt ông cụ Ôn đầy ánh sáng đỏ nói: "Thành tích của Trình Chí Nghiệp ở trường học cũng được coi là cao, chỉ là bình thường thành tích toán học và vật lý cũng không được tốt lắm, lần này bất ngờ thi được tối đa điểm 2 môn, nhưng bởi vì cuộc thi lần này có người thi tốt hơn, có người thi không tốt, cho nên cũng không có ai nghi ngờ."
"Nếu không phải lần trước cháu nói ra, đúng là bị bọn họ lừa gạt qua cửa rồi, sau khi ông cho người điều tra, phát hiện trường học bọn họ có một học sinh nam tên Trình Chí Nghiệp, bình thường thành tích toán học và vật lý vô cùng tốt, lần này lại thi rớt."
Đồng Tuyết Lục ngẩn ra: "2 người bọn họ trùng tên trùng họ sao?"
Ông cụ Ôn lắc đầu: "Không phải, người thi rớt tên Trình Chí Nghiệp, còn thằng nhãi ranh Trình gia tên Trình Trí Nghiệp, chỉ số thông minh cao, có thể là giả mạo thành tích thi đại học của đối phương khi sửa lại tên, bởi vì 2 cái tên quá giống nhau, cho nên người hỗ trợ giám sát sơ sẩy không chú ý tới điều này."
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Vậy Trình Chí Nghiệp thật sự bây giờ đang ở đâu?"
"Cha mẹ Trình Chí Nghiệp thật sự đều đã qua đời, lúc trước ông nội cậu ta nuôi cậu ta ăn học, bây giờ thi rớt cả nhà bác cả cậu ta kiên quyết không cho cậu ta đi học, bắt cậu ta về nhóm sản xuất làm ruộng."
Đồng Tuyết Lục trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cháu nghi ngờ có thể là cả nhà bác cả Trình Chí Nghiệp bị 2 nhà Trình - Sử mua chuộc rồi, nói cách khác, là bác cả anh ta đã bán giấy báo thi đại học cho 2 nhà đó."
Ông cụ Ôn gật đầu: "Vừa rồi ông cũng phân tích với Tiểu Tông như vậy, ông đã cho người đi liên lạc với Trình Chí Nghiệp thật sự, cháu đừng lo lắng, có lẽ không nữa sẽ có tin tức thôi."
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Vâng, cháu không lo lắng."
===
Buổi chiều chủ nhật cô lại quay về trường học, về đến ký túc xá, cô lập tức phát hiện ra điều không đúng.
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người nói: "Tớ muốn hỏi một chút, có phải lúc tớ không ở ký túc xá đã có người chạm vào giường của tớ không?"
Tạ Hiểu Yến nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: "Không có, sao vậy?"
Những người khác cũng nhao nhao nói không có.
Chỉ có Cao Mẫn lo lắng đến toát mồ hôi lòng bàn tay, nhưng cũng phủ nhận giống mọi người.
Đồng Tuyết Lục: "Có người chạm vào giường của tớ, tớ sẽ đi báo cáo chuyện này cho dì quản lý ký túc xá."
- -- Mọi người nghe thấy vậy thì không khỏi hoảng sợ.
Đặc biệt là Cao Mẫn, cô ta như con thỏ bị dọa sợ nhảy dựng lên: "Bạn Đồng, cậu như vậy không phải là chuyện bé xé ra to sao?"
Đồng Tuyết Đồng liếc cô ta: "Cái gì mà tớ chuyện bé xé ra to? Cậu quên mất chuyện lần trước có người lục soát ký túc xá của chúng ta sao? Bây giờ có người chưa được sự cho phép của tớ mà đã chạm vào đồ của tớ, ai biết đối phương sẽ đặt thứ gì ở trên giường tớ chứ?"
Nói xong cô định xoay người đi ra ngoài.
Cao Mẫn vội vàng đi lên giữ chặt cô, Đồng Tuyết Lục dùng sức hất ra, đầu Cao Mẫn đập vào tủ quần áo, trên trán lập tức sưng đỏ một cục.
"Bạn Đồng, sao cậu lại chắc chắn có người chạm vào giường của cậu chứ, thứ bảy mấy người chúng tớ đều ở ký túc xá, đây không phải là cậu đang ám chỉ chúng tớ là trộm sao?"
Cao Mẫn muốn kéo toàn bộ người trong ký túc xá xuống nước.
Quả nhiên cô ta vừa nói xong câu này, sắc mặt những người khác trong ký túc xá lập tức có chút khó coi.
- -- Tình ngay lý gian, đến lúc đó dì quản lý ký túc xá tới đây không ai giải thích được, cuối cùng có thể bị trừ điểm tập thể hay không?
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Cậu không phải lo lắng, tớ rắc một chút bột thuốc đông y mép giường tớ, bây giờ trên đó có dấu vân tay đối phương để lại, vân tay của mỗi người lại không giống nhau, đến lúc đó chỉ cần so một chút là có thể biết ai làm chuyện xấu."
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc, 1 là không ngờ Đồng Tuyết Đồng lại rắc bột thuốc đông y ở trên giường, 2 là không ngờ thực sự có người chạm vào đồ trên giường cô.
Sắc mặt Cao Mẫn giống như xịt hơi, lại lần nữa ngăn cản Đồng Tuyết Lục: "Bạn Đồng cậu đừng đi, là tôi, là tôi chạm vào giường của cậu."
- -- Cô ta vừa nói xong, ký túc xá yên tĩnh vài giây.
Đồng Tuyết Lục liếc xéo cô ta: "Tại sao cậu lại chạm vào đồ của tôi? Cậu động tay chân gì trên giường của tôi?"
Ánh mắt mọi người trong ký túc xá dừng lại ở trên người Cao Mẫn, Cao Mẫn sợ hãi muốn ngất đi.
"Tôi, tôi không làm gì, tôi chỉ giúp người khác gửi thư tình cho cậu, bạn trai tôi có một người bạn rất thích cậu, anh ấy không ngừng cầu xin tôi, tôi thấy đối phương cũng rất ưu tú, rất xứng đối với cậu..."
- -- "Chát" một tiếng!
Đồng Tuyết Lục tát một cái, sau đó che mặt khóc: "Cậu thật quá đáng, tôi đã có bạn trai, vậy mà cậu chưa có sự đồng ý của tôi đã nhận thư tình cho tôi, có phải cậu vẫn còn hận chuyện lần trước bị cách chức bí thư chi đoàn không? Cho nên mới hãm hại tôi như vậy?"
Cao Mẫn không kịp phòng ngừa, mặt bị tát một cái, má trái lập tức sưng đỏ lên.
Nhưng lúc này cô ta không thể tức giận, không thể đánh trả lại, còn phải ôn tồn giải thích: "Tôi không muốn hãm hại cậu, tôi không biết chuyện cậu đã có bạn trai, cậu cũng chưa từng nói với chúng tôi..."
"Tôi chưa từng nói cậu cũng không hỏi tôi, dựa vào đâu mà cậu nhận định tôi không có bạn trai chứ?"
Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời nói của cô ta: "Cậu còn nói không muốn hãm hại tôi, nếu như bức thư này bị những người khác nhìn thấy, đến lúc đó người khác sẽ nghĩ tôi như thế nào, bạn chắc chắn họ sẽ cho rằng tôi làm loạn quan hệ nam nữ, cậu đúng là bụng dạ khó lường!"
- -- Mấy người trong ký túc xá nghe vậy, đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Cao Mẫn.
Tạ Hiểu Yến: "Cao Mẫn, cậu đúng là khó hiểu, cho dù đối phương thích Tuyết Lục, trước khi cậu giúp người ta gửi thư thì ít nhất cũng nên hỏi Tuyết Lục một chút, càng không nên lén lút giấu thư ở trên giường cậu ấy rồi còn không thừa nhận!"
- -- Chứng tỏ có điều khuất tất!
- -- Tuy rằng những người khác không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Tưởng Bạch Huỷ ở phòng ký túc xá bên cạnh nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, sau khi biết mọi chuyện thì lập tức chạy xuống báo cáo cho dì quản lý ký túc xá biết.
Cao Mẫn không ngờ cô ấy sẽ nhiều chuyện bao đồng như vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được.
===
Sau khi dì quản lý ký túc xá tới, tìm được thư tình ở bên trong gối đầu của Đồng Tuyết Lục.
Bức thư đó được viết vô cùng táo bạo và cuồng nhiệt, ngôn từ rất mờ ám, nếu không phải Đồng Tuyết Lục chủ động làm ầm lên, ai không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng rằng bọn họ là đối tượng hẹn hò.
Đồng Tuyết Lục đỏ mắt: "Dù quản lý ký túc xá, chuyện này cháu phải báo cáo với ban lãnh đạo, việc này không thể bỏ qua như vậy được, hơn nữa sau này cháu không dám ở chung phòng với bạn Cao Mẫn nữa, lần này cậu ta có thể nhận thư tình cho cháu, ai biết lần sau cậu ta sẽ làm gì chứ?"
Cao Mẫn sợ tới mức trắng bệch cả mặt: "Bạn Đồng, xin cậu bỏ qua cho tôi lần này, tôi thật sự không biết cậu có bạn trai rồi, nếu tôi biết thì..."
Đồng Tuyết Lục không cho cô ta cơ hội giải thích, chỉ thấy 2 mắt cô đảo một cái rồi ngất xỉu.
- -- Tôi ngất xỉu.
- -- Tôi diễn đấy.
Đồng Tuyết Lục choáng váng, mọi người có mặt ở đó lập tức bị dọa sợ, ký túc xá lập tức loạn cả lên.
===
Chờ khi Đồng Tuyết Lục tỉnh lại, cô được đưa đến phòng y tế, Tạ Hiểu Yến đang ngồi bên cạnh chăm sóc cô.
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt: "Tớ... Đây là ở đâu?"
Tạ Hiểu Yến thấy cô đã tỉnh lại, kinh ngạc nói: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, bây giờ cậu đang ở phòng y tế, cậu có chỗ nào không thoải mái không?"
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ không hiểu, ngẩn ra một hồi lâu mới phản ứng lại: "Tớ nhớ ra rồi, lúc ấy tớ bị bạn Cao Mẫn chọc giận đến ngất xỉu đi."
Tạ Hiểu Yến: "Cậu đừng tức giận nữa, ban lãnh đạo đã biết chuyện này rồi, tớ nghe nói mấy người bọn họ đều sẽ bị ghi vi phạm nặng."
- -- Trong lòng Đồng Tuyết Lục thất vọng một chút, không ngờ chỉ là ghi lỗi.
Nhưng cũng có thể hiểu, trước đó đúng là cô chưa từng nói chuyện mình đã có bạn trai, đối phương chỉ cần cắn chặt điểm này, bọn họ giữ chặt cái lý do "Người không biết thì vô tội" này.
Nhưng bên ngoài cô tỏ ra lo lắng: "Trời ạ, vậy mà lại bị ghi lỗi, như vậy có không ổn lắm không?"
Tạ Hiểu Yến: "Nào có gì không ổn? Rõ ràng là bọn họ quá đáng, muốn gửi thư tình sao không quang minh chính đại mà gửi? Bị cậu phát hiện ra còn phủ nhận, tớ cảm thấy trong lòng cậu ta có gì đó mờ ám."
"Hơn nữa xảy ra chuyện này, mọi người trong ký túc xá đều không muốn ở cùng phòng với cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ bị chuyển tới ký túc xá khác."
Đồng Tuyết Lục ôm ngực: "Tớ rắc bột thuốc đông y ở trên giường là vì da tớ bị dị ứng nên mới rải bột thuốc đông y để đuổi côn trùng, không ngờ lại có tác dụng ở phương diện này."
Tạ Hiểu Yến bừng tỉnh ngộ nói: "Thì ra là như vậy, tớ đã nói mà, sao đang yên đang lành cậu lại rải bộ thuốc đông y lên trên giường chứ."
Ban lãnh đạo xử lý rất nhanh, rất nhanh đã có người tới thông báo cho Đồng Tuyết Lục tới văn phòng.
Quyết định của ban lãnh đạo giống Tạ Hiểu Yến đã nói: Chỉ có một mình Cao Mẫn bị ghi vi phạm nặng, Sử Tuấn Dân và bạn nam viết thư tình bị ghi vi phạm nhẹ.
Bởi vì 2 người bọn họ đều nói mình không biết Cao Mẫn lén lút giấu thư tình ở trong gối đầu của Đồng Tuyết Lục, đồng thời cũng không biết Đồng Tuyết Lục đã có bạn trai.
Cao Mẫn cũng nhận hết tội về mình, nói lúc ấy mình muốn tạo cho Đồng Tuyết Lục một sự bất ngờ, không ngờ mình lại biến khéo thành vụng.
Ngoài ra, Cao Mẫn bị chuyển sang phòng ký túc xá bên cạnh, đổi với Tưởng Bạch Huý.
===
Ra khỏi văn phòng, Cao Mẫn được Sử Tuấn Dân đỡ, 2 mắt khóc đến đỏ bừng, sưng to như quả óc chó.
Sử Tuấn Dân trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: "Bạn Đồng, thật xin lỗi."
Đồng Tuyết Lục đón nhận ánh mắt lạnh bằng của anh ta: "Nếu 3 chữ thật xin lỗi này có tác dụng, thì cần pháp luật, quy định làm gì?"
- -- Nói xong cô nghênh ngang rời đi.
Sử Tuấn Dân nhìn bóng lưng cô, trong mắt là lửa giận cháy bừng bừng.
Cao Mẫn nhỏ giọng khóc thút thít: "Bây giờ em phải làm sao đây? Em bị ghi lỗi nặng, nếu như cha mẹ em biết chắc chắn sẽ mắng chết em."
Sử Tuấn Dân nói: "Cha mẹ em không thích em không phải vì việc này, bọn họ không thích em là vì em không xinh đẹp lại không thông minh, hơn nữa em còn không phải con trai, không thể nối dõi tông đường, Cao Mẫn, em phải nhớ kỹ, trên đời này chỉ có anh là người thật sự tốt với em.".
Cao Mẫn nâng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn anh ta: "Lần này em nhận tội đều là vì anh."
Sử Tuấn Dân gật đầu: "Anh biết, tất cả những gì em làm cho anh anh đều ghi tạc trong lòng, em xem em khóc sưng hết mắt lên, trông càng xấu hơn, cũng chỉ có anh mới có thể chấp nhận em."
- -- Trong lòng Cao Mẫn căng thẳng, nhanh chóng lau khô nước mắt.
Mọi người trong ký túc xá rất không bằng lòng vì Cao Mẫn chuyển tới, nhưng ban lãnh đạo đã quyết định, bọn họ cũng không dám phản kháng, đành phải cô lập Cao Mãn.
Cao Mẫn vốn định tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng mới, không ngờ bọn họ lại như vậy, không khỏi càng cảm thấy trên đời này chỉ có Sử Tuấn Dân mới đối xử tốt với cô ta.
- -- Trái ngược với Cao Mẫn, Tưởng Bạch Huỷ vui sướng đến mức đỏ mặt.
"Tuyết Lục, thật tốt quá, cuối cùng tớ cũng được ở chung phòng với cậu, ước mơ của tớ trở thành hiện thực rồi."
Đồng Tuyết Lục thấy cô ấy cười đến ngốc nghếch, khóe miệng nhếch lên.
Đuổi nhân vật ẩn chứa nguy hiểm Cao Mẫn đi, sau này cô sẽ không phải lo lắng đề phòng mỗi ngày nữa.
Tạ Hiểu Yến tò mò nói: "Đúng rồi Tuyết Lục, cậu có người yêu từ khi nào, sao trước kia chưa từng nghe cậu nhắc tới?"
Đồng Tuyết Lục: "Tớ và bạn trai tớ đính hôn gần 1 năm rồi."
- -- Đính hôn!
Mấy người trong phòng nghe vậy thì không khỏi chấn động, nhao nhao hỏi cô bạn trai cô làm gì, hơn nữa trông như thế nào.
Đồng Tuyết Lục cũng không giấu diếm, nói hết những gì có thể nói, nhưng cô không nói về gia cảnh của Ôn Như Quy.
===
Mấy ngày nữa, có một giáo sư trẻ tuổi tới thăm trường.
Nghe nói giáo sư đó không chỉ trẻ tuổi, có triển vọng, tác phong nhẹ nhàng, đẹp trai như Phan An, hơn nữa tri thức uyên bác, học sinh từng đến nghe anh giảng bài đều bị chinh phục bất kể là nam hay nữ.
Đặc biệt là các bạn nữ, nhao nhao lén lút hỏi thăm giáo sư đó đã kết hôn hoặc là có bạn gái hay chưa.
Toàn bộ trường học xôn xao vì chuyện này, rất nhiều học sinh các khoa đều đang thảo luận việc này.
Tạ Hiểu Yến tiếc nuối nói: "Nghe nói giáo sư đó vô cùng đẹp trai, đáng tiếc là khoa của chúng ta không dạy vật lý, nếu không tớ chắc chắn sẽ là người đầu tiên đi chiếm chỗ."
Tưởng Bạch Huỷ cũng vô cùng tiếc nuối: "Đúng vậy, tớ nghe các bạn khoa khác nói giáo sư Ôn vẫn chưa kết hôn đâu, trời ạ, hôm đó tớ nhìn thấy thầy ấy ở ngoài cửa sổ, thật sự quá đẹp trai."
- -- Giáo sư Ôn?
Đồng Tuyết Lục vốn không có hứng thú với loại chuyện này, lúc này nghe được ba chữ giáo sư Ôn thì không nhịn được ngẩng đầu lên: "Các cậu nói giáo sư Ôn dạy môn gì?"
Tạ Hiểu Yến: "Sao cậu không biết gì vậy? Giáo sư Ôn là giáo sư gần đây trường học chúng ta mời tới, 1 tháng sẽ giảng dạy cho học sinh khoa vật lý một 2 lần."
"Giảng dạy là phụ, điểm chính là thầy ấy vừa trẻ lại vừa đẹp trai, ngay cả giọng nói cũng êm tại như vậy."
Tưởng Bạch Huỷ mạnh mẽ gật đầu: "Nghe nói từ nhỏ thầy ấy đã là thiên tài rồi, chưa đến 12 tuổi đã thi đậu đại học Thanh Hoa, bây giờ chưa đến 30 tuổi, đã ở trình độ giáo sư rồi."
- -- Đồng Tuyết Lục càng nghe càng thấy không đúng, lại lịch này sao giống Ôn Như Quy vậy?
===
Lúc này Ôn Như Quy từ lớp học đi ra, sau đó bị một bạn học sinh nam ngăn cản.
"Em họ Ôn, em còn nhớ anh không?"
Ôn Như Quy quan sát người trước mặt, mặt không biểu cảm nói: "Sử Tuấn Dân, anh vẫn giống khi còn nhỏ, vẫn là mỏ chuột tai khỉ, đương nhiên tôi nhớ anh rồi."
"Hơn nữa anh không phải họ hàng của tôi, xin anh đừng gọi tôi là em họ, sẽ làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Sử Tuấn Dân bị nghẹn lại, tức giận đỏ bừng cả mặt.
Ngoài tức giận, trong lòng anh ta còn có loại cảm giác khiếp sợ và xa lạ không nói lên lời.
- -- Tích cách của Ôn Như Quy bây giờ có khác biệt rất lớn với khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ Ôn Như Quy hơi rụt rè một chút, cho dù bị đám anh em họ hàng đánh cũng không dám nói với người lớn, không ngờ bây giờ miệng lưỡi anh lại trở nên sắc bén như vậy, nói chuyện lại cay nghiệt như thế.
Sử Tuấn Dân lấy lại tinh thần, nhếch môi nói: "Em họ Ôn, hiện giờ Ôn gia được nở mày nở mặt, còn Sử gia ban tặng cho gia đình em, mười mấy năm qua đều sống ở trong nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ gia đình em không cảm thấy áy náy sao?"
Ôn Như Quy: "Người thông đồng với phụ nữ có chồng cũng không phải người Ôn gia chúng tôi. Vì sao Sử gia các anh biến thành như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao?"
Sử Tuấn Dân cười quỷ dị: "Chẳng lẽ em không sợ anh công bố ra ngoài sao? Chỉ cần anh nói ra, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết em có một người mẹ hư hỏng ngoại tình, đến lúc đó em sẽ thân bại danh liệt!"
Ôn Như Quy lạnh lùng nhìn anh ta: "Thứ bẩn thỉu không biết xấu hổ các người còn không sợ thì tôi sợ cái gì, nhưng mà..."
Nói đến đây anh đột nhiên đi lên phía trước một bước ép sát Sử Tuấn Dân, giơ tay bóp chặt cổ anh ta: "Tôi xin khuyên anh, tốt nhất là đừng quấy rầy vợ sắp cưới của tôi nữa, nếu không tôi đóng đinh anh lên sỉ nhục, để anh biết hối hận!"
Sử Tuấn Dân bất chợt bị bóp chặt cổ họng, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, mặt đỏ bừng.
Anh ta phản kháng theo bản năng, duỗi tay muốn kéo tay Ôn Như Quy ra, không ngờ lực tay của Ôn Như Quy rất lớn, anh ta dùng cả 2 tay, lại không kéo được một tay của anh.
- -- Bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Ôn Như Quy, trái tim anh ta run lên, sợ tới mức quên mất cả kêu cứu mạng.
Vào lúc Sử Tuấn Dân cho rằng mình sắp bị ngạt thở, thì Ôn Như Quy buông cổ anh ta ra, ném xuống một câu: "Nhớ kỹ lời nói của tôi" sau đó lạnh lùng bỏ đi.
- -- Sử Tuấn Dân vuốt cổ họng đau rát, đáy mắt như bị nhiễm độc.
Nhưng rất nhanh anh ta lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Bởi vì Trình Chí Nghiệp bị điều tra ra việc giả mạo thành tích thi đại học.
- -- Trình gia sắp xong đời rồi.
[HẾT CHƯƠNG 117]
Tiêu Thừa Bình nghe Phương Tĩnh Viện nói, đầu xe lệch đi một cái, suýt chút nữa thì đâm vào cột điện ở ven đường.
Mặt anh ta như ngã vào thùng thuốc nhuộm màu đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
- -- Bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
Cả đường đi 2 người không ai nói chuyện, Tiêu Thừa Bình biến xấu hổ thành sức lực, ra sức đạp xe.
Bác bảo vệ ở phía sau khu tập thể nhìn thấy Phương Tĩnh Viện ngồi trên xe đạp của Tiêu Thừa Bình về nhà, khiếp sợ mở to 2 mắt như chuông đồng: "Đầu to, cháu và đồng chí Tiểu Tiêu là đối tượng hẹn hò à?"
- -- Đối tượng hẹn hò?
Tiêu Thừa Bình nghe thấy 4 chữ đó, trong lòng nhộn nhạo một chút, khóe miệng không nhịn được nhếch lên trên.
Nhưng Phương Tĩnh Viện ở phía sau bị dọa suýt chút nữa thì ngã từ trên yên sau xe xuống, nhanh chóng nói: "Bác hiểu lầm rồi, chân cháu bị đau, đồng chí Tiêu đưa cháu về nhà, chúng cháu không phải đối tượng hẹn hò."
Tiêu Thừa Bình: "..."
Bác bảo vệ vuốt cằm gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, bác thấy kỳ lạ, rõ ràng lúc trước cháu nói không thích đồng chí nam có đôi mắt nhỏ, tuy rằng đồng chí Tiểu Tiêu rất tốt, nhưng 2 mắt lại nhỏ như đậu xanh."
Tiêu Thừa Bình: "..."
Phương Tĩnh Viện nghe được lời này, không nhịn được cười phụt ra: "Bác nói đúng, nếu không nhìn kỹ đôi mắt của đồng chí Tiểu Tiêu, thì còn tưởng rằng cả ngày anh ta đều híp mắt lại chứ."
Bác bảo vệ nói: "Cũng không phải, mắt của cháu trai bác vừa mới sinh ra còn to hơn cậu ta."
Tiêu Thừa Bình: "..."
2 người này kẻ xướng người hoạ, da đầu Tiêu Thừa Bình tê dại, dưới chân dùng sức giẫm xuống, xe đạp lập tức phóng đi xa.
Bác bảo vệ nhìn theo bóng lưng bọn họ, còn chưa đã thèm nói: "2 đứa này, 1 đứa thì đầu to, 1 đứa thì mắt nhỏ, thật ra cũng hợp nhau lắm."
Xe đạp vừa đi vào sân, vừa đúng lúc bị mẹ Phương ra ngoài rót nước nhìn thấy.
Mẹ Phương cũng kinh ngạc giống bác bảo vệ: "Tĩnh Viện, không phải con nói đi tìm Tuyết Lục cắt tóc sao? Sao lại về cùng đồng chí Tiêu?"
- -- Chẳng lẽ 2 đứa này đột nhiên vừa mắt nhau?
Phương Tĩnh Viện nhảy từ yên sau xe đạp xuống, che mông lại chạy nhanh như chớp vào trong nhà.
Mắt Tiêu Thừa Bình liếc thấy vết máu trên quần cô ấy, mặt lại đỏ lên lần nữa: "Dì Phương, cơ thể đồng chí Phương có chút không thoải mái, cháu gặp được cô ấy ở ven đường nên đưa cô ấy về, bây giờ cháu về đây."
Lúc này mẹ Phương cũng nhận ra điều khác lạ, chậm hơn nửa nhịp gật gật đầu: "Ôi ôi, được, cảm ơn cháu nhé Thừa Bình."
Tiêu Thừa Bình quay đầu xe đạp rồi đạp đi.
Mẹ Phương nhìn theo tới khi anh ta biến mất ở sân, lúc này mới quay vào hỏi Phương Tĩnh Viện.
Phương Tĩnh Viện đã thay quần, lúc này sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường kêu: "Ai da, ai da".
Mẹ Phương thấy cô ấy như vậy, nhíu mày nói: "Con làm sao vậy? Đau bụng sao?"
Phương Tĩnh Viện không chút sức lực nói: "Mẹ, kỳ kinh nguyệt của con tới sớm."
Lông mày mẹ Phương nhíu lại càng chặt: "Sao lại tới sớm nhiều ngày như vậy?"
Phương Tĩnh Viện vừa đau vừa ấm ức: "Vì sao con gái lại có kinh nguyệt, vì sao con trai không phải chịu tội như vậy? Đúng là quá không công bằng, mẹ, khi nào con mới có thể không đau chứ?"
Mẹ Phương đi đến mép giường xoa nóng 2 tay, sau đó phủ ở trên bụng cô ấy nhẹ nhàng xoa giúp cô ấy: "Mẹ nói con mau chóng kết hôn sinh con mà con không nghe mẹ, phụ nữ chỉ cần sinh con là sẽ không đau bụng kinh nữa."
Phương Tĩnh Viện mở to mắt: "Mẹ, cách nói của mẹ là không khoa học, Tuyết Lục nói có rất nhiều phụ nữ sinh con xong vẫn bị đau bụng kinh, mẹ đừng dùng cái cớ này để lừa con kết hôn."
Mẹ Phương dùng tay chọc một cái ở trên trán cô ấy: "Mẹ muốn con kết hôn sinh con sớm một chút là vì tốt cho con, sao vào trong miệng con lại biến thành lừa gạt? Mẹ thấy Thừa Bình cũng không tệ, bị con từ chối còn vẫn đưa con về nhà."
Phương Tĩnh Viện bĩu môi: "Mẹ đừng nói tới anh ta, nếu không phải tại anh ta thì sao con có thể bị xấu mặt chứ?"
Vốn dĩ cô không muốn anh ta không nhìn thấy dáng vẻ mình chảy máu đầy quần, đều do đôi mắt nhỏ kia xen vào việc của người khác.
Mẹ Phương lại chọc cô ấy một cái: "Con trở nên vô ơn như vậy từ khi nào thế, Thừa Bình có lòng tốt đưa con về, chẳng lẽ là sai sao?"
Phương Tĩnh Viện bị chọc đến đau đầu: "Không sai không sai, mẹ, mẹ đừng chọc nữa, đau chết mất. Dù sao thì mẹ đừng nghĩ tới nữa, con và Tiêu Thừa Bình không có khả năng, bây giờ anh ta đã nhìn thấy một mặt xấu hổ nhất của con, con càng không thể ở bên cạnh anh ta."
Mẹ Phương: "Không phải trước kia con nói muốn tìm người có thể bao dung cho tất cả mọi khuyết điểm của con sao? Bây giờ Thừa Bình đã nhìn thấy một mặt xấu hổ nhất của con mà còn không chê con, đây không phải là người con muốn tìm?"
Phương Tĩnh Viện ngơ ngấn: "Nghe có vẻ rất có lý."
Mẹ Phương còn muốn không ngừng cố gắng khuyên bảo, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Tiêu Thừa Bình.
Mẹ Phương nhìn cô ấy một cái, đứng lên đi ra ngoài: "Thừa Bình, sao cháu lại quay lại, có phải bỏ quên thứ gì không?"
Trong tay Tiêu Thừa Bình cầm một gói đường đỏ và một chút gừng, mặt đỏ bừng nói: "Dì Phương, mẹ cháu nói uống nước đường đỏ và gừng thì sẽ không bị đau bụng."
Mẹ Phương lập tức cười đến lộ cả nếp nhăn ở khóe mắt: "Cảm ơn cháu Thừa Bình, cháu có muốn vào nhà ngồi một lát không?"
Tiêu Thừa Bình vội vàng xua xua tay: "Không cần, cháu còn có chuyện phải đi làm, dì Phương, cháu đi đây."
Mẹ Phương cười nói: "Được được, sau này có thời gian thì tới đây chơi."
Tiêu Thừa Bình trả lời "vâng", rồi đạp xe đạp đi.
Mẹ Phương chờ đến khi bóng dáng anh ta biến mất ở trong sân, lúc này mới quay người đi tới phòng Phương Tĩnh Viện.
"Con xem Thừa Bình nó quan tâm con, còn cố ý mang đường đỏ và gừng tới đây cho con, đồng chí nam như vậy mà con không muốn, sau này bị người khác giành đi rồi con cũng đừng hối hận."
Phương Tĩnh Viện kéo chăn che mặt, giả chết không hé răng.
Mẹ Phương thấy cô ấy như vậy thì thở dài một hơi, xoay người đi tới phòng bếp nấu nước gừng ngọt.
Chờ khi mẹ Phương đi, lúc này Phương Tĩnh Viện mới thò mặt ra khỏi chăn, bĩu môi thấp giọng lẩm bẩm: "Ai cần anh ta quan tâm."
===
Đồng Tuyết Lục ở nhà đến chiều chủ nhật mới về trường học.
Không giống lần trước, lần này cô không mang đồ cho mọi người trong ký túc xá ăn nữa.
Không chỉ là vì hiện giờ mối quan hệ của mọi người không tốt, cho dù không như vậy, cô cũng không thể mỗi lần đều mang quà về được.
- -- Một đấu gạo tạo ơn, một gánh gạo gây thù, câu nói này đều được áp dụng ở bất kể thời đại nào.
(*) Một đấu gạo tạo ơn, một gánh gạo gây thù: Khi người khác gặp khó khăn, một sự giúp đỡ rất nhỏ cũng khiến họ cảm kích biết ơn. Nhưng nếu giúp đỡ quá nhiều, tạo thành thói quen ỷ lại, một khi bạn ngừng giúp đỡ, ngược lại sẽ khiến người ta hận bạn.
Khi cô về tới ký túc xá, Cao Mẫn đang tết tóc.
Chỉ thấy cô ta tết mái tóc đen dài thành 2 bím, sau đó thay một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh đỏ.
Quần áo ở thời đại này đều là màu xám xịt, chiếc váy hoa nhỏ dài trên người Cao Mẫn rất bắt mắt, nhưng bây giờ là cuối xuân đầu hạ, thời tiết vẫn hơi lạnh, vẫn chưa đến mùa mặc váy.
Nhưng Cao Mẫn rất đắc ý, kéo chiếc váy hoa nhỏ đi một vòng hỏi Lâm Lan Quyên: "Lan Quyên, tớ mặc như vậy dễ nhìn không?"
Lâm Lan Quyên từ trong sách vở ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên chiếc váy hoa nhỏ của cô ta, lập tức phát ra một tiếng khen ngợi: "Đẹp, Cao Mẫn cậu mặc chiếc váy hoa nhỏ này đẹp quá."
Đồng Tuyết Lục ở trong thành phố mà còn rất hiếm khi nhìn thấy váy có màu sắc và hoa văn, Lâm Lan Quyên vẫn luôn sống ở nông thôn thì càng chưa từng nhìn thấy.
Lúc này cô ấy nhìn váy của Cao Mẫn, trên gương mặt và trong mắt đều là sự hâm mộ và khát vọng không thể che giấu.
Những người khác trong ký túc xá nghe cuộc trò chuyện cũng nhao nhao ngẩng đầu lên.
Điền Phượng Chi cũng gật đầu khen ngợi theo: "Rất đẹp, chiếc váy này rất hợp với cậu."
Cao Mẫn nghe vậy, ưỡn cao ngực như không tước, trên mặt lộ ra chút đỏ ửng nói: "Đây là bạn trai tớ tặng cho tớ."
- -- Đất bằng dậy sóng.
Câu nói này của Cao Mẫn giống như đổ một gáo nước vào trong chảo dầu, căn phòng lập tức nổ tung.
Lâm Lan Quyên kinh ngạc nói: "Cao Mẫn, cậu nói bạn trai? Chuyện từ khi nào?"
Những người khác cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Cao Mẫn.
Cao Mẫn thẹn thùng nói: "Vào thứ 6, bạn Sử tới tìm tớ, sau đó tỏ tình với tớ."
"Bạn Sử?"
Lâm Lan Quyên ngẩn ra một chút: "Chính là người bạn lần trước tới đây với anh họ cậu sao?"
Cao Mẫn gật đầu: "Ừm, anh ấy nói muốn làm đồng chí cách mạng cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ với tớ, buổi sáng hôm nay anh ấy tặng váy cho tớ, vốn dĩ tớ không muốn nhận, nhưng anh ấy nằng nặc bắt tớ nhận."
Lâm Lan Quyên càng thêm hâm mộ: "Bạn Sử thật tốt với cậu."
Trên mặt Cao Mẫn hiện lên sự đắc ý ngại ngùng, nhìn thoáng qua Thôi Nhu Nhu: "Đúng là anh ấy rất tốt với tớ."
Khoé miệng Thôi Nhu Nhu hơi hơi nhếch lên, yên lặng cười nhạo một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
- -- Cao Mẫn cho rằng cô ghen ghét mình, lập tức càng đắc ý hơn.
Tới khi Cao Mẫn đi rồi, Tạ Hiểu Yến mới vươn tới nhỏ giọng nói với Đồng Tuyết Lục: "Thật không ngờ cậu ấy lại hẹn hò với đồng chí họ Sử bên khoa tiếng Trung đó."
Vừa rồi thấy Cao Mẫn có váy hoa cô ấy còn có chút hâm mộ, nhưng nghe được là Sử Tuấn Dân tặng, cô ấy lập tức không hâm mộ nữa.
Bọn họ 1 người bị cách chức bí thư chi đoàn, 1 người thì bị cách chức lớp trưởng, 2 người họ hẹn hò với nhau luôn cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào đó.
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục nhếch lên một cái: "Có gì mà kỳ quái, cậu đã học thuộc từ đơn chưa?"
Tạ Hiểu Yến nhanh chóng nói: "Vẫn chưa, tớ học đây."
Đồng Tuyết Lục cũng mở sách giáo khoa ra đọc.
Cô không cảm thấy bất ngờ khi Cao Mẫn và sử Tuấn Dân hẹn hò một chút nào.
Sử Tuấn Dân không bẫy được cô, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định như vậy, lúc này cách tốt nhất là liên hợp khiến Cao Mẫn thiệt thòi vì cô.
- -- Nhưng giặc tới thì đánh, nước lên thì nền nâng, bất kể yêu ma quỷ quái gì cô cũng không sợ.
- -- Nhưng vẫn phải đề phòng.
Cô đi mua 2 cái khóa, khóa hết đồ quan trọng vào trong ngăn tủ, sau đó lại mua một túi bột mì đặt ở ký túc xá.
Mỗi lần ra ngoài đều rải một chút bột mì lên trên mặt sách vở, chỉ cần có người chạm vào đồ của cô, thì sẽ để lại dấu vết.
Có lẽ trong khoảng thời gian này Sử Tuấn Dân sẽ không dám hành động gì vì bị cách chức lớp trưởng, cứ như vậy một tuần yên bình trôi qua.
===
Cuối tuần Đồng Tuyết Lục lại về nhà, thì nghe được tin tốt từ chỗ ông cụ Ôn.
"Tuyết Lục, cháu nói đúng, quả nhiên 2 nhà đó có vấn đề!"
Đồng Tuyết Lục chấn động tinh thần: "Ông nội Ôn, tình hình như thế nào, ông màu cho cháu nghe một chút đi."
Sắc mặt ông cụ Ôn đầy ánh sáng đỏ nói: "Thành tích của Trình Chí Nghiệp ở trường học cũng được coi là cao, chỉ là bình thường thành tích toán học và vật lý cũng không được tốt lắm, lần này bất ngờ thi được tối đa điểm 2 môn, nhưng bởi vì cuộc thi lần này có người thi tốt hơn, có người thi không tốt, cho nên cũng không có ai nghi ngờ."
"Nếu không phải lần trước cháu nói ra, đúng là bị bọn họ lừa gạt qua cửa rồi, sau khi ông cho người điều tra, phát hiện trường học bọn họ có một học sinh nam tên Trình Chí Nghiệp, bình thường thành tích toán học và vật lý vô cùng tốt, lần này lại thi rớt."
Đồng Tuyết Lục ngẩn ra: "2 người bọn họ trùng tên trùng họ sao?"
Ông cụ Ôn lắc đầu: "Không phải, người thi rớt tên Trình Chí Nghiệp, còn thằng nhãi ranh Trình gia tên Trình Trí Nghiệp, chỉ số thông minh cao, có thể là giả mạo thành tích thi đại học của đối phương khi sửa lại tên, bởi vì 2 cái tên quá giống nhau, cho nên người hỗ trợ giám sát sơ sẩy không chú ý tới điều này."
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Vậy Trình Chí Nghiệp thật sự bây giờ đang ở đâu?"
"Cha mẹ Trình Chí Nghiệp thật sự đều đã qua đời, lúc trước ông nội cậu ta nuôi cậu ta ăn học, bây giờ thi rớt cả nhà bác cả cậu ta kiên quyết không cho cậu ta đi học, bắt cậu ta về nhóm sản xuất làm ruộng."
Đồng Tuyết Lục trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cháu nghi ngờ có thể là cả nhà bác cả Trình Chí Nghiệp bị 2 nhà Trình - Sử mua chuộc rồi, nói cách khác, là bác cả anh ta đã bán giấy báo thi đại học cho 2 nhà đó."
Ông cụ Ôn gật đầu: "Vừa rồi ông cũng phân tích với Tiểu Tông như vậy, ông đã cho người đi liên lạc với Trình Chí Nghiệp thật sự, cháu đừng lo lắng, có lẽ không nữa sẽ có tin tức thôi."
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Vâng, cháu không lo lắng."
===
Buổi chiều chủ nhật cô lại quay về trường học, về đến ký túc xá, cô lập tức phát hiện ra điều không đúng.
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người nói: "Tớ muốn hỏi một chút, có phải lúc tớ không ở ký túc xá đã có người chạm vào giường của tớ không?"
Tạ Hiểu Yến nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: "Không có, sao vậy?"
Những người khác cũng nhao nhao nói không có.
Chỉ có Cao Mẫn lo lắng đến toát mồ hôi lòng bàn tay, nhưng cũng phủ nhận giống mọi người.
Đồng Tuyết Lục: "Có người chạm vào giường của tớ, tớ sẽ đi báo cáo chuyện này cho dì quản lý ký túc xá."
- -- Mọi người nghe thấy vậy thì không khỏi hoảng sợ.
Đặc biệt là Cao Mẫn, cô ta như con thỏ bị dọa sợ nhảy dựng lên: "Bạn Đồng, cậu như vậy không phải là chuyện bé xé ra to sao?"
Đồng Tuyết Đồng liếc cô ta: "Cái gì mà tớ chuyện bé xé ra to? Cậu quên mất chuyện lần trước có người lục soát ký túc xá của chúng ta sao? Bây giờ có người chưa được sự cho phép của tớ mà đã chạm vào đồ của tớ, ai biết đối phương sẽ đặt thứ gì ở trên giường tớ chứ?"
Nói xong cô định xoay người đi ra ngoài.
Cao Mẫn vội vàng đi lên giữ chặt cô, Đồng Tuyết Lục dùng sức hất ra, đầu Cao Mẫn đập vào tủ quần áo, trên trán lập tức sưng đỏ một cục.
"Bạn Đồng, sao cậu lại chắc chắn có người chạm vào giường của cậu chứ, thứ bảy mấy người chúng tớ đều ở ký túc xá, đây không phải là cậu đang ám chỉ chúng tớ là trộm sao?"
Cao Mẫn muốn kéo toàn bộ người trong ký túc xá xuống nước.
Quả nhiên cô ta vừa nói xong câu này, sắc mặt những người khác trong ký túc xá lập tức có chút khó coi.
- -- Tình ngay lý gian, đến lúc đó dì quản lý ký túc xá tới đây không ai giải thích được, cuối cùng có thể bị trừ điểm tập thể hay không?
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Cậu không phải lo lắng, tớ rắc một chút bột thuốc đông y mép giường tớ, bây giờ trên đó có dấu vân tay đối phương để lại, vân tay của mỗi người lại không giống nhau, đến lúc đó chỉ cần so một chút là có thể biết ai làm chuyện xấu."
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc, 1 là không ngờ Đồng Tuyết Đồng lại rắc bột thuốc đông y ở trên giường, 2 là không ngờ thực sự có người chạm vào đồ trên giường cô.
Sắc mặt Cao Mẫn giống như xịt hơi, lại lần nữa ngăn cản Đồng Tuyết Lục: "Bạn Đồng cậu đừng đi, là tôi, là tôi chạm vào giường của cậu."
- -- Cô ta vừa nói xong, ký túc xá yên tĩnh vài giây.
Đồng Tuyết Lục liếc xéo cô ta: "Tại sao cậu lại chạm vào đồ của tôi? Cậu động tay chân gì trên giường của tôi?"
Ánh mắt mọi người trong ký túc xá dừng lại ở trên người Cao Mẫn, Cao Mẫn sợ hãi muốn ngất đi.
"Tôi, tôi không làm gì, tôi chỉ giúp người khác gửi thư tình cho cậu, bạn trai tôi có một người bạn rất thích cậu, anh ấy không ngừng cầu xin tôi, tôi thấy đối phương cũng rất ưu tú, rất xứng đối với cậu..."
- -- "Chát" một tiếng!
Đồng Tuyết Lục tát một cái, sau đó che mặt khóc: "Cậu thật quá đáng, tôi đã có bạn trai, vậy mà cậu chưa có sự đồng ý của tôi đã nhận thư tình cho tôi, có phải cậu vẫn còn hận chuyện lần trước bị cách chức bí thư chi đoàn không? Cho nên mới hãm hại tôi như vậy?"
Cao Mẫn không kịp phòng ngừa, mặt bị tát một cái, má trái lập tức sưng đỏ lên.
Nhưng lúc này cô ta không thể tức giận, không thể đánh trả lại, còn phải ôn tồn giải thích: "Tôi không muốn hãm hại cậu, tôi không biết chuyện cậu đã có bạn trai, cậu cũng chưa từng nói với chúng tôi..."
"Tôi chưa từng nói cậu cũng không hỏi tôi, dựa vào đâu mà cậu nhận định tôi không có bạn trai chứ?"
Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời nói của cô ta: "Cậu còn nói không muốn hãm hại tôi, nếu như bức thư này bị những người khác nhìn thấy, đến lúc đó người khác sẽ nghĩ tôi như thế nào, bạn chắc chắn họ sẽ cho rằng tôi làm loạn quan hệ nam nữ, cậu đúng là bụng dạ khó lường!"
- -- Mấy người trong ký túc xá nghe vậy, đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Cao Mẫn.
Tạ Hiểu Yến: "Cao Mẫn, cậu đúng là khó hiểu, cho dù đối phương thích Tuyết Lục, trước khi cậu giúp người ta gửi thư thì ít nhất cũng nên hỏi Tuyết Lục một chút, càng không nên lén lút giấu thư ở trên giường cậu ấy rồi còn không thừa nhận!"
- -- Chứng tỏ có điều khuất tất!
- -- Tuy rằng những người khác không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Tưởng Bạch Huỷ ở phòng ký túc xá bên cạnh nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, sau khi biết mọi chuyện thì lập tức chạy xuống báo cáo cho dì quản lý ký túc xá biết.
Cao Mẫn không ngờ cô ấy sẽ nhiều chuyện bao đồng như vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được.
===
Sau khi dì quản lý ký túc xá tới, tìm được thư tình ở bên trong gối đầu của Đồng Tuyết Lục.
Bức thư đó được viết vô cùng táo bạo và cuồng nhiệt, ngôn từ rất mờ ám, nếu không phải Đồng Tuyết Lục chủ động làm ầm lên, ai không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng rằng bọn họ là đối tượng hẹn hò.
Đồng Tuyết Lục đỏ mắt: "Dù quản lý ký túc xá, chuyện này cháu phải báo cáo với ban lãnh đạo, việc này không thể bỏ qua như vậy được, hơn nữa sau này cháu không dám ở chung phòng với bạn Cao Mẫn nữa, lần này cậu ta có thể nhận thư tình cho cháu, ai biết lần sau cậu ta sẽ làm gì chứ?"
Cao Mẫn sợ tới mức trắng bệch cả mặt: "Bạn Đồng, xin cậu bỏ qua cho tôi lần này, tôi thật sự không biết cậu có bạn trai rồi, nếu tôi biết thì..."
Đồng Tuyết Lục không cho cô ta cơ hội giải thích, chỉ thấy 2 mắt cô đảo một cái rồi ngất xỉu.
- -- Tôi ngất xỉu.
- -- Tôi diễn đấy.
Đồng Tuyết Lục choáng váng, mọi người có mặt ở đó lập tức bị dọa sợ, ký túc xá lập tức loạn cả lên.
===
Chờ khi Đồng Tuyết Lục tỉnh lại, cô được đưa đến phòng y tế, Tạ Hiểu Yến đang ngồi bên cạnh chăm sóc cô.
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt: "Tớ... Đây là ở đâu?"
Tạ Hiểu Yến thấy cô đã tỉnh lại, kinh ngạc nói: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, bây giờ cậu đang ở phòng y tế, cậu có chỗ nào không thoải mái không?"
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ không hiểu, ngẩn ra một hồi lâu mới phản ứng lại: "Tớ nhớ ra rồi, lúc ấy tớ bị bạn Cao Mẫn chọc giận đến ngất xỉu đi."
Tạ Hiểu Yến: "Cậu đừng tức giận nữa, ban lãnh đạo đã biết chuyện này rồi, tớ nghe nói mấy người bọn họ đều sẽ bị ghi vi phạm nặng."
- -- Trong lòng Đồng Tuyết Lục thất vọng một chút, không ngờ chỉ là ghi lỗi.
Nhưng cũng có thể hiểu, trước đó đúng là cô chưa từng nói chuyện mình đã có bạn trai, đối phương chỉ cần cắn chặt điểm này, bọn họ giữ chặt cái lý do "Người không biết thì vô tội" này.
Nhưng bên ngoài cô tỏ ra lo lắng: "Trời ạ, vậy mà lại bị ghi lỗi, như vậy có không ổn lắm không?"
Tạ Hiểu Yến: "Nào có gì không ổn? Rõ ràng là bọn họ quá đáng, muốn gửi thư tình sao không quang minh chính đại mà gửi? Bị cậu phát hiện ra còn phủ nhận, tớ cảm thấy trong lòng cậu ta có gì đó mờ ám."
"Hơn nữa xảy ra chuyện này, mọi người trong ký túc xá đều không muốn ở cùng phòng với cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ bị chuyển tới ký túc xá khác."
Đồng Tuyết Lục ôm ngực: "Tớ rắc bột thuốc đông y ở trên giường là vì da tớ bị dị ứng nên mới rải bột thuốc đông y để đuổi côn trùng, không ngờ lại có tác dụng ở phương diện này."
Tạ Hiểu Yến bừng tỉnh ngộ nói: "Thì ra là như vậy, tớ đã nói mà, sao đang yên đang lành cậu lại rải bộ thuốc đông y lên trên giường chứ."
Ban lãnh đạo xử lý rất nhanh, rất nhanh đã có người tới thông báo cho Đồng Tuyết Lục tới văn phòng.
Quyết định của ban lãnh đạo giống Tạ Hiểu Yến đã nói: Chỉ có một mình Cao Mẫn bị ghi vi phạm nặng, Sử Tuấn Dân và bạn nam viết thư tình bị ghi vi phạm nhẹ.
Bởi vì 2 người bọn họ đều nói mình không biết Cao Mẫn lén lút giấu thư tình ở trong gối đầu của Đồng Tuyết Lục, đồng thời cũng không biết Đồng Tuyết Lục đã có bạn trai.
Cao Mẫn cũng nhận hết tội về mình, nói lúc ấy mình muốn tạo cho Đồng Tuyết Lục một sự bất ngờ, không ngờ mình lại biến khéo thành vụng.
Ngoài ra, Cao Mẫn bị chuyển sang phòng ký túc xá bên cạnh, đổi với Tưởng Bạch Huý.
===
Ra khỏi văn phòng, Cao Mẫn được Sử Tuấn Dân đỡ, 2 mắt khóc đến đỏ bừng, sưng to như quả óc chó.
Sử Tuấn Dân trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: "Bạn Đồng, thật xin lỗi."
Đồng Tuyết Lục đón nhận ánh mắt lạnh bằng của anh ta: "Nếu 3 chữ thật xin lỗi này có tác dụng, thì cần pháp luật, quy định làm gì?"
- -- Nói xong cô nghênh ngang rời đi.
Sử Tuấn Dân nhìn bóng lưng cô, trong mắt là lửa giận cháy bừng bừng.
Cao Mẫn nhỏ giọng khóc thút thít: "Bây giờ em phải làm sao đây? Em bị ghi lỗi nặng, nếu như cha mẹ em biết chắc chắn sẽ mắng chết em."
Sử Tuấn Dân nói: "Cha mẹ em không thích em không phải vì việc này, bọn họ không thích em là vì em không xinh đẹp lại không thông minh, hơn nữa em còn không phải con trai, không thể nối dõi tông đường, Cao Mẫn, em phải nhớ kỹ, trên đời này chỉ có anh là người thật sự tốt với em.".
Cao Mẫn nâng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn anh ta: "Lần này em nhận tội đều là vì anh."
Sử Tuấn Dân gật đầu: "Anh biết, tất cả những gì em làm cho anh anh đều ghi tạc trong lòng, em xem em khóc sưng hết mắt lên, trông càng xấu hơn, cũng chỉ có anh mới có thể chấp nhận em."
- -- Trong lòng Cao Mẫn căng thẳng, nhanh chóng lau khô nước mắt.
Mọi người trong ký túc xá rất không bằng lòng vì Cao Mẫn chuyển tới, nhưng ban lãnh đạo đã quyết định, bọn họ cũng không dám phản kháng, đành phải cô lập Cao Mãn.
Cao Mẫn vốn định tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng mới, không ngờ bọn họ lại như vậy, không khỏi càng cảm thấy trên đời này chỉ có Sử Tuấn Dân mới đối xử tốt với cô ta.
- -- Trái ngược với Cao Mẫn, Tưởng Bạch Huỷ vui sướng đến mức đỏ mặt.
"Tuyết Lục, thật tốt quá, cuối cùng tớ cũng được ở chung phòng với cậu, ước mơ của tớ trở thành hiện thực rồi."
Đồng Tuyết Lục thấy cô ấy cười đến ngốc nghếch, khóe miệng nhếch lên.
Đuổi nhân vật ẩn chứa nguy hiểm Cao Mẫn đi, sau này cô sẽ không phải lo lắng đề phòng mỗi ngày nữa.
Tạ Hiểu Yến tò mò nói: "Đúng rồi Tuyết Lục, cậu có người yêu từ khi nào, sao trước kia chưa từng nghe cậu nhắc tới?"
Đồng Tuyết Lục: "Tớ và bạn trai tớ đính hôn gần 1 năm rồi."
- -- Đính hôn!
Mấy người trong phòng nghe vậy thì không khỏi chấn động, nhao nhao hỏi cô bạn trai cô làm gì, hơn nữa trông như thế nào.
Đồng Tuyết Lục cũng không giấu diếm, nói hết những gì có thể nói, nhưng cô không nói về gia cảnh của Ôn Như Quy.
===
Mấy ngày nữa, có một giáo sư trẻ tuổi tới thăm trường.
Nghe nói giáo sư đó không chỉ trẻ tuổi, có triển vọng, tác phong nhẹ nhàng, đẹp trai như Phan An, hơn nữa tri thức uyên bác, học sinh từng đến nghe anh giảng bài đều bị chinh phục bất kể là nam hay nữ.
Đặc biệt là các bạn nữ, nhao nhao lén lút hỏi thăm giáo sư đó đã kết hôn hoặc là có bạn gái hay chưa.
Toàn bộ trường học xôn xao vì chuyện này, rất nhiều học sinh các khoa đều đang thảo luận việc này.
Tạ Hiểu Yến tiếc nuối nói: "Nghe nói giáo sư đó vô cùng đẹp trai, đáng tiếc là khoa của chúng ta không dạy vật lý, nếu không tớ chắc chắn sẽ là người đầu tiên đi chiếm chỗ."
Tưởng Bạch Huỷ cũng vô cùng tiếc nuối: "Đúng vậy, tớ nghe các bạn khoa khác nói giáo sư Ôn vẫn chưa kết hôn đâu, trời ạ, hôm đó tớ nhìn thấy thầy ấy ở ngoài cửa sổ, thật sự quá đẹp trai."
- -- Giáo sư Ôn?
Đồng Tuyết Lục vốn không có hứng thú với loại chuyện này, lúc này nghe được ba chữ giáo sư Ôn thì không nhịn được ngẩng đầu lên: "Các cậu nói giáo sư Ôn dạy môn gì?"
Tạ Hiểu Yến: "Sao cậu không biết gì vậy? Giáo sư Ôn là giáo sư gần đây trường học chúng ta mời tới, 1 tháng sẽ giảng dạy cho học sinh khoa vật lý một 2 lần."
"Giảng dạy là phụ, điểm chính là thầy ấy vừa trẻ lại vừa đẹp trai, ngay cả giọng nói cũng êm tại như vậy."
Tưởng Bạch Huỷ mạnh mẽ gật đầu: "Nghe nói từ nhỏ thầy ấy đã là thiên tài rồi, chưa đến 12 tuổi đã thi đậu đại học Thanh Hoa, bây giờ chưa đến 30 tuổi, đã ở trình độ giáo sư rồi."
- -- Đồng Tuyết Lục càng nghe càng thấy không đúng, lại lịch này sao giống Ôn Như Quy vậy?
===
Lúc này Ôn Như Quy từ lớp học đi ra, sau đó bị một bạn học sinh nam ngăn cản.
"Em họ Ôn, em còn nhớ anh không?"
Ôn Như Quy quan sát người trước mặt, mặt không biểu cảm nói: "Sử Tuấn Dân, anh vẫn giống khi còn nhỏ, vẫn là mỏ chuột tai khỉ, đương nhiên tôi nhớ anh rồi."
"Hơn nữa anh không phải họ hàng của tôi, xin anh đừng gọi tôi là em họ, sẽ làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Sử Tuấn Dân bị nghẹn lại, tức giận đỏ bừng cả mặt.
Ngoài tức giận, trong lòng anh ta còn có loại cảm giác khiếp sợ và xa lạ không nói lên lời.
- -- Tích cách của Ôn Như Quy bây giờ có khác biệt rất lớn với khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ Ôn Như Quy hơi rụt rè một chút, cho dù bị đám anh em họ hàng đánh cũng không dám nói với người lớn, không ngờ bây giờ miệng lưỡi anh lại trở nên sắc bén như vậy, nói chuyện lại cay nghiệt như thế.
Sử Tuấn Dân lấy lại tinh thần, nhếch môi nói: "Em họ Ôn, hiện giờ Ôn gia được nở mày nở mặt, còn Sử gia ban tặng cho gia đình em, mười mấy năm qua đều sống ở trong nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ gia đình em không cảm thấy áy náy sao?"
Ôn Như Quy: "Người thông đồng với phụ nữ có chồng cũng không phải người Ôn gia chúng tôi. Vì sao Sử gia các anh biến thành như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao?"
Sử Tuấn Dân cười quỷ dị: "Chẳng lẽ em không sợ anh công bố ra ngoài sao? Chỉ cần anh nói ra, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết em có một người mẹ hư hỏng ngoại tình, đến lúc đó em sẽ thân bại danh liệt!"
Ôn Như Quy lạnh lùng nhìn anh ta: "Thứ bẩn thỉu không biết xấu hổ các người còn không sợ thì tôi sợ cái gì, nhưng mà..."
Nói đến đây anh đột nhiên đi lên phía trước một bước ép sát Sử Tuấn Dân, giơ tay bóp chặt cổ anh ta: "Tôi xin khuyên anh, tốt nhất là đừng quấy rầy vợ sắp cưới của tôi nữa, nếu không tôi đóng đinh anh lên sỉ nhục, để anh biết hối hận!"
Sử Tuấn Dân bất chợt bị bóp chặt cổ họng, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, mặt đỏ bừng.
Anh ta phản kháng theo bản năng, duỗi tay muốn kéo tay Ôn Như Quy ra, không ngờ lực tay của Ôn Như Quy rất lớn, anh ta dùng cả 2 tay, lại không kéo được một tay của anh.
- -- Bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Ôn Như Quy, trái tim anh ta run lên, sợ tới mức quên mất cả kêu cứu mạng.
Vào lúc Sử Tuấn Dân cho rằng mình sắp bị ngạt thở, thì Ôn Như Quy buông cổ anh ta ra, ném xuống một câu: "Nhớ kỹ lời nói của tôi" sau đó lạnh lùng bỏ đi.
- -- Sử Tuấn Dân vuốt cổ họng đau rát, đáy mắt như bị nhiễm độc.
Nhưng rất nhanh anh ta lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Bởi vì Trình Chí Nghiệp bị điều tra ra việc giả mạo thành tích thi đại học.
- -- Trình gia sắp xong đời rồi.
[HẾT CHƯƠNG 117]