-
Chương 110: Khiêm tốn
===
Nghe được tin này, cái lọ sứ trong tay Thái Xuân Lan suýt chút nữa đã rơi xuống vì cô ta cầm không chắc: "Cái gì cơ chứ? Cô nói là quản lý ban đầu của tiệm cơm Đông Phong thi được hạng nhất toàn thành phố á?"
Đồng nghiệp gật đầu: "Đúng vậy, tổng điểm là 500 mà Quản lý Đồng kia thi được tận 494 điếm, ngoài ra thì môn tiếng Anh cô ấy còn thi được 100 điểm, điểm số này gần như không chỉ là hạng nhất ở Bắc Kinh, mà nhìn khắp cả nước cũng không ai hơn được cô ấy."
Lần đầu tiên khôi phục lại kỳ thi đại học, đề thi không phải là đề được thống nhất trên toàn quốc. Từng tỉnh và thành phố đều có đề thi riêng, vậy nên độ khó của đề thi không giống nhau.
Nhưng theo thống kê thì phổ điểm của các nơi không cao lắm, có thể được hơn 300 điểm là đã được tính là điểm cao rồi, điểm xét tuyển của một số tỉnh và thành phố cũng chỉ mỗi 200 điểm.
- -- Quản lý Đồng có thể thi được 494 điểm, số điểm này thật sự là quá xuất sắc rồi!
Một người đồng nghiệp khác đi tới nói: "Tôi nghe nói lãnh đạo và các giáo sư của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh bây giờ đang giành người đó. Chưa kể các trường Đại học khác cũng đang nghĩ cách giành người. Thì ra được số điểm như thế, đúng thật là thiên tài mà!"
Thái Xuân Lan: "..."
- -- Thiên tài?
Trong ấn tượng của cô ta thì Đồng Tuyết Lục và cái từ thiên tài này không có tí liên quan gì đến nhau hết, cách đây không lâu cô ta còn mới cười nhạo cô là đồ ngu kia kia.
- -- Không ngờ là lúc này còn chưa tới 3 tháng mà mặt của cô ta đã bị và sưng lên.
Đến khi ăn cơm tối, cô ta không nhịn được đem tin này nói ra trên bàn cơm.
"Mọi người đã nghe gì chưa? Đồng Tuyết Lục thi Đại học được hạng nhất toàn thành phố đấy, bài thi tiếng Anh của nó còn đạt 100 điểm nữa. Sao con lại không tin chuyện này chút nào vậy nhỉ?"
Cô ta vừa dứt lời, trong phòng khách yên lặng vài giây.
Anh cả Đồng còn quên luôn việc n2 thịt trong miệng mình, vẻ mặt anh ta khiếp sợ nói: "Em nói thật à? Đồng Tuyết Lục vậy mà thật sự thi được hạng nhất toàn thành phố?"
Từ nhỏ đến lớn trong kỳ thi nào Đồng Tuyết Lục cũng giữ vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên của toàn lớp.
- -- Thế mà cô lại có thể thi đậu đại học á?
- -- Hơn nữa còn là hạng nhất toàn thành phố.
Đừng nói là Thái Xuân Lan không tin, đến cả anh ta cũng không tin được tại mình nữa
Thái Xuân Lan gật đầu: "Nghe bảo bây giờ Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh và mấy trường cao đẳng đại học khác đều đang giành lấy nó. Mọi người nói xem... có phải là nó đã biết trước đề thi hay không?"
- -- Một tiếng "rầm" vang lên.
Cha Đồng đập đôi đũa của mình lên mặt bàn, mặt mày ông sa sầm, quát: "Câm miệng lại, nếu cô còn nói bậy nữa thì ngày mai cô đi ly hôn với thằng hai đi!"
Mọi người đều giật nảy mình, nghe được những lời sau lại càng thêm khiếp sợ đến mức không dám thở mạnh.
Vẻ mặt Thái Xuân Lan tái nhợt: "Cha, con..."
Cha Đồng nghiêm túc nhìn cô ta: "Tôi không quan tâm cô có suy nghĩ gì, tóm lại là tôi đem lời nói của mình đặt ở đây, nếu cô muốn tìm đường chết thì chạy về nhà mẹ đẻ của cô mà tìm, Đồng gia chúng tôi không thể giữ lại loại người như cô."
Mặt Thái Xuân Lan lúc đó lúc trắng, nói: "Con đã biết rồi thưa cha, con sẽ không nói lung tung nữa."
Ánh mắt cha Đồng lướt qua những người khác: "Tất cả các người nghe rõ cho tôi, Đồng gia của chúng ta không thể chịu thêm bất kỳ loại giày vò nào nữa. Nếu các người thật sự muốn tốt cho cái nhà này thì các người ngậm miệng lại hết cho tôi. Hơn nữa, tôi không cho phép ai đi tìm Đồng Tuyết Lục."
Trong lòng ông cũng hối hận vì lúc hồi đó khi Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện ông đã không đưa tay ra giúp đỡ. Nhưng bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi. Bây giờ mà đi làm thân với cô thì sẽ bị kêu là mặt dày trơ trẽn.
Ông không làm được chuyện như vậy.
Anh cả và anh 2hai Đồng: "Dạ ba, chúng con đã nghe rõ."
Trần Nguyệt Linh cũng vội vàng tỏ rõ lập trường của mình.
Chỉ có vẻ mặt của mẹ Đồng là hết sức khó coi.
Bà ta biết rõ những lời này của chồng là đang nói cho mình nghe, ban nãy đúng là trong lúc đó bà ta có ý định đi tìm Đồng Tuyết Lục.
Tuy Đồng Tuyết Lục không phải là do bà ta sinh ra, nhưng bà ta cũng có công nuôi cô hơn chục năm, cô dựa vào đầu mà không nhận bà ta?
Sau đó khi nghe được những lời Thái Xuân Lan nói, trong lòng bà cũng có chút lung lay.
Chẳng qua là ngọn lửa này vừa nhen nhóm đã bị chồng bà ta giội một thau nước lạnh dập tắt.
===
Lúc này Ôn gia và Đồng gia còn vui hơn đón Tết.
Ông cụ Ôn đã khoe một vòng khắp xung quanh Đại viện quân khu rồi mà vẫn chưa thỏa mãn.
Lúc này ông cụ cứ như là một con gà trống giành được chiến thắng, oai phong hùng dũng ưỡn ngực nói: "Không phải là tôi khoe gì đâu, nhưng cháu dâu tương lai của tôi thông minh hơn người, chỉ kém 6 điểm nữa thôi là được điểm tuyệt đối rồi, thành tích như thế này con của mấy người có thể đạt được không?"
Mọi người: "..."
- -- Không đạt được, không đạt được.
Ông cụ Ôn thở dài nói: "Như Quy đã thông minh lắm rồi vậy mà cháu dâu tương lai của tôi còn thông minh hơn, bây giờ tôi đang lo lắng cho con của 2 đứa chúng nó sau này sẽ còn thông minh tới trời luôn quá."
Mọi người: "..."
- -- Ông là nhất, nhất ông rồi!
Con của Như Quy có thông minh tới trời hay không thì tụi tui không biết, chứ còn cụ tới tuổi sắp lên trời rồi thì người ở đây ai cũng biết hết.
Ông cụ Ôn cười híp cả mắt: "Sáng nay Hiệu trưởng của Đại học Thanh Hoa có gọi điện cho tôi, bảo tôi nhất định phải để cho Đồng Tuyết Lục tới Thanh Hoa học. Tới chiều thì Hiệu trưởng của Đại học Bắc Kinh cũng gọi điện thoại qua tôi, thật là làm khó cho người ta quá mà."
Mọi người: "..."
- -- Nghe không nổi, nghe không nổi nữa rồi!
- -- Càng nghe càng thấy con nhà mình ngu dốt hết chỗ nói.
===
Không phải chỉ có mỗi ông cụ Ôn bên này, mà ở quân đội bên kia Tư lệnh Tiêu cũng đã khoe khoang đến mặt tươi phơi phới.
"Sao ngài lại cười vui vẻ như vậy thế Tư lệnh Tiêu, ngài có chuyện gì vui à?"
Vẻ mặt Tư lệnh Tiêu bình tĩnh nói: "Cũng không phải là chuyện vui gì, chẳng qua là cháu gái tôi thi đậu đại học mà thôi."
"Thi đậu đại học á? Thế thì phải chúc mừng Tư lệnh Tiêu rồi, không biết là cháu gái ngài đậu đại học nào vậy?"
Tư lệnh Tiêu: "Còn chưa quyết định được, Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đều muốn cháu gái của tôi vào học trường của bọn họ, còn nhờ tôi giúp đi khuyên bảo cháu nó nữa. Tôi nói là chuyện này tôi không thể làm chủ được."
Mọi người: "..."
- -- Hiệu trưởng của Trường Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh tự mình giành người?
- -- Cháu gái của Tư lệnh Tiêu cũng quá là trâu bò rồi đấy?
"Cháu gái của ngài thi được bao nhiêu điểm vậy Tư lệnh Tiêu? Có thể để cho Hiệu trưởng của Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh tranh nhau giành người như thế thì chắc chắn là một nhân tài rất ưu tú rồi."
Tư lệnh Tiêu xua tay, ông ấy tiếp tục "khiêm tốn" nói: "Cũng không có ưu tú gì đâu, tổng điểm là 500 mà con bé cũng chỉ thị được 494 điểm, còn có thể cố gắng thêm nữa."
Mọi người: "..."
- -- Như vậy mà gọi là không có ưu tú gì?
- -- Cũng chỉ thi được 494 điểm à?
- -- Tư lệnh Tiêu à, ngài khoe tiếp đi, khoe nhiều vào.
===
Lúc này, Đồng Tuyết Lục đang tiếp đón lãnh đạo của 2 Trường Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh.
Chủ nhiệm ban tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa nói: "Đồng chí Đồng, chỉ cần em bằng lòng đến với Đại học Thanh Hoa của chúng tôi thì em có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chúng tôi nhất định sẽ làm em hài lòng!"
Chủ nhiệm ban tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh tiếp lời: "Đồng chí Đồng, chỉ cần em bằng lòng đến với Đại học Bắc Kinh của chúng tôi thì dù Thanh Hoa có cho em điều kiện gì, chúng tôi sẽ cho em nhiều gấp đôi."
Chủ nhiệm ban tuyển sinh Đại học Thanh Hoa: "..."
- -- Đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ tới trình độ này.
2 người bọn họ bắt đầu cãi nhau um lên, vì có thể giành người nhân tài mà suýt chút nữa là nói khô nước miếng.
Tổng là 500 điểm, trong đó 3 môn Toán, Lý, Hoá là được điểm tuyệt đối. Chỉ có Chính Trị và Ngữ Văn cộng lại bị trừ mất 6 điểm, đã thế môn Tiếng Anh cũng được điểm tuyệt đối.
- -- Đây đúng thật là thiên tài trong thiên tài, Hiệu trưởng đã giao nhiệm vụ cho bọn họ, nhân tài như vậy thì bằng bất cứ giá nào cũng phải giành đến tay!
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục đen sì cả lại, cô nói: "2 vị chủ nhiệm có thể nghe em nói một câu không ạ?"
2 vị chủ nhiệm ban tuyển sinh lập tức ngừng cãi cọ: "Mời đồng chí Đồng cứ nói."
Đồng Tuyết Lục nói: "Lúc thi đại học em có ghi danh vào chuyên ngành Tiếng Anh, thế nên em muốn theo học tại Học viện Ngoại Ngữ ở Bắc Kinh."
Chủ nhiệm ban tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa: "..."
Chủ nhiệm ban tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh: "..."
- -- Cái gì cơ chứ? Bọn họ nói tới khô cả nước miếng luôn vậy mà cuối cùng lại để cho cái Học viện Ngoại Ngữ kia được lợi á hả?
- -- Như vậy sao mà được?
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh: "Đồng chí Đồng, sao lại muốn theo học Học viện Ngoại ngữ? Đúng là lực lượng giáo viên tiếng nước ngoài tập trung ở Đại học Bắc Kinh và Học viện Ngoại ngữ, nhưng giáo viên của Đại học Bắc Kinh hiển nhiên hùng hậu hơn. Cô hoàn toàn có thể cân nhắc trường chúng tôi."
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa: "Đồng chí Đồng, cô lo ở Đại học Thanh Hoa không có ngành Văn học Nước ngoài sao? Vậy thì cô lầm rồi. Vào năm 1965, 1970 và 1974, Đại học Thanh Hoa từng tuyển sinh viên tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Đức hệ chính quy. Chúng tôi đã đào tạo ra rất nhiều giáo viên ngoại ngữ và phiên dịch viên."
Đồng Tuyết Lục ngây người, cô nhớ rõ ngành Văn học Nước ngoài của Đại học Thanh Hoa đến tận năm 1983 mới được lập lại, không ngờ hoá ra lại chưa từng bị gián đoạn.
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa thấy cô đã xao động, nhanh miệng nói tiếp: "Đồng chí Đồng, chỉ cần cô đồng ý đến trường chúng tôi học. Bây giờ ngành Văn học Nước ngoài của trường chúng tôi có thể lập tức khôi phục."
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh: "..."
- -- Đúng là mặt dày không biết xấu hổ.
- -- Chỉ cần là người Trung Quốc thì đều có giấc mộng được học Đại học Thanh Hoa.
Đồng Tuyết Lục nghe đối phương nói thế thì tỏ vẻ dưới tình huống điều kiện cho phép sẽ suy nghĩ.
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa nghe vậy thì cực kỳ mừng rỡ, vui vẻ chạy về làm báo cáo.
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh thì lại ỉu xìu, cứ bảo Đồng Tuyết Lục hãy suy nghĩ lại cho kỹ.
- -- Ai ngờ sự việc lại thay đổi bất ngờ.
Tuy Đại học Thanh Hoa muốn giữ lại nhân tài Đồng Tuyết Lục, nhưng kỳ thi đại học vừa được khôi phục. Giảng viên cả nước rất thiếu thốn, không thể vì một mình cô mà lập tức xây dựng lại ngành Văn học Nước ngoài được.
Hiện tại lực lượng giảng viên ngoại ngữ vẫn tập trung ở 2 cơ sở giáo dục bậc cao là Đại học Bắc Kinh và Học viện Ngoại Ngữ Bắc Kinh.
Sau khi Đồng Tuyết Lục suy nghĩ, cuối cùng chọn đến Đại học Bắc Kinh.
- -- Đối với Đại học Bắc Kinh thì đây quả thực là ánh sáng trong đêm đen.
Vốn nghĩ rằng không còn hy vọng nữa, không ngờ rằng cuối cùng nhân tài vẫn rơi vào trường mình.
- -- Lãnh đạo Đại học Bắc Kinh vui đến nỗi ước gì có thể đốt pháo ăn mừng.
===
Sau khi các giảng viên và giáo sư Đại học Bắc Kinh biết được thì lập tức phát động cuộc chiến giành nhân tài.
Giáo sư khoa Toán học: "Bạn học Đồng thi Toán được 100 điếm, đến cả câu hỏi thêm cuối cùng cũng giải được. Nhân tài như vậy làm sao có thể không đến khoa Toán của bọn tôi được?"
Giáo sư khoa Vật lý: "Bạn học Đồng cũng thi Vật lý được 100 điểm. Nghe nói chồng sắp cưới của cô ấy là nghiên cứu viên Vật lý. Tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn sẽ đến khoa Vật lý chúng tôi, sau này bọn họ có thể đồng vợ đồng chồng."
Giáo sư khoa Hoá học: "Bạn học Đồng cũng thi Hoá học được 100 điểm. Khoa Hoá học chúng tôi thiếu nhân tài như thế, tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn sẽ đến khoa Hoá học của chúng tôi."
Viện trưởng khoa Ngoại ngữ: "Các người cút xa một chút. Ai mà cướp nhân tài với tôi, tôi sống mới với người đó. Bạn học Đồng thi tiếng Anh được 100 điểm, đây chính là một nhân tài ngoại giao chân chính!"
Đồng Tuyết Lục biết được tình huống tranh giành cố giữa giáo sư và viện trưởng các khoa trong trường thì chảy mồ hôi lạnh.
- -- Chỉ có cô mới biết, thật ra mình căn bản không phải người tài khó dò gì cả.
- -- Cô thi được điểm cao như thế hoàn toàn vì có bàn tay vàng.
Thành tích của những thí sinh khác không cao, cũng không cho thấy bọn họ không thông minh.
Người thời đại này không hề ngu ngốc, việc học tập của bọn họ đã bị trì hoãn mười mấy năm. Hơn nữa cũng không có hoàn cảnh để học cho nên thành tích mới kém hơn cô.
Một khi bọn họ đã bước vào giáo dục bậc cao, sau này có rất nhiều người trong số bọn họ đều sẽ trở thành những nhân tài xuất sắc trong các lĩnh vực.
Mà thật ra cô cũng không có thiên phú Toán, Lý, Hoá, nếu bước vào những chuyên ngành đó, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để học.
- -- Đối với điểm này, cô cũng tự biết được.
- -- Vì vậy nên cô kiên quyết chọn ngành tiếng Anh.
===
Ngoài cô trúng tuyển đại học, Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng cũng đậu đại học.
Phương Tĩnh Viện đậu Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Điểm thi của cô ấy vừa đúng điểm trúng tuyển, suýt chút nữa đã phải thi lại.
Khương Đan Hồng thì trúng tuyển Đại học Nông nghiệp Bắc Kinh.
Ngụy Nhiên bị thiếu 10 điểm nên không đậu đại học, tâm trạng trở nên rất suy sụp.
Sau khi Đồng Tuyết Lục biết thì cổ vũ cậu ta tiếp tục cố gắng. Tháng 7 năm nay sắp mở đợt thi đại học thứ 2, thời gian rất gấp gáp, nếu cậu ta còn suy sụp thì chỉ sợ đợt 2 cũng không đậu.
May thay cậu ta là một người có tính cách kiến nghị, chỉ uể oải 2, 3 ngày rồi tỉnh táo lại lần nữa.
Ông cụ Ôn và tư lệnh Tiêu đều tỏ vẻ phải ăn mừng lớn một phen, nhưng mà Đồng Tuyết Lục từ chối.
Cô thị được thành tích cao như thế đã quá nổi bật rồi, rất nhiều người đều chú ý đến, cô. Nhưng thật ra cô cũng không phải là một nhân tài có thực lực thật sự, cho nên, vẫn phải khiêm tốn một chút mới được.
Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định chỉ mời những người thân quen đến ăn mừng.
===
Hôm kia, Đồng Tuyết Lục đã nhận được điện báo, gọi cô đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ.
Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng cũng nhận được điện báo, vì vậy 3 người đã hẹn hôm nay sẽ cùng đi.
Đi vào bệnh viện, 3 cô dựa theo chỉ dẫn đến quầy dịch vụ nhận mẫu đơn kiểm tra sức khoẻ. Nhân viên công tác bảo bọn họ đưa giấy thông báo kiểm tra sức khoẻ ra.
2 người Đồng Tuyết Lục và Khương Đan Hồng đưa giấy thông báo, còn Phương Tĩnh Viện tìm tới tìm lui lại phát hiện không thấy giấy thông báo đầu.
Cô ấy nôn nóng đến nỗi mặt đỏ bừng: "Tôi nhớ lúc ra khỏi nhà rõ ràng đã để vào trong túi quân dụng rồi mà. Sao bây giờ lại không thấy đâu cả?"
Đồng Tuyết Lục: "Cô đừng vội vàng. Tìm kỹ lại một chút, trước khi đến bệnh viện có từng lấy ra không?"
Cô ấy sốt ruột trả lời: "Hình như là có, mà hình như không có. Tôi không nghĩ ra nối."
- -- Nghe vậy, cô trợn trắng mắt lên tận trời.
Từ sau khi trúng tuyển, mấy ngày nay cô ấy đều mang tâm trạng hưng phấn, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ấy làm việc bất cẩn.
Khương Đan Hồng xoay người lại hỏi nhân viên công tác: "Chào đồng chí, nếu không có giấy thông báo thì có được tham gia kiểm tra sức khoẻ không?"
Nhân viên công tác nhăn nhó, bĩu môi nói: "Nhất định không được. Không có giấy thông báo thì làm sao tôi biết được các cô có phải sinh viên hay không?"
Phương Tĩnh Viện vội đến nước mắt lưng tròng: "Chết rồi, chết rồi. Nếu không có giấy thông báo, có phải tôi sẽ không thể kiểm tra sức khoẻ hay không?"
Quy định ghi rõ trước khi học đại học nhất định phải kiểm tra sức khoẻ, bây giờ cô ấy vứt mất giấy thông báo rồi. Cô lo rằng mình sẽ phải thi đại học lại.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Chúng ta đi ra ngoài tìm một chút đi."
Đúng lúc này, một đồng chí nữ mảnh khảnh đi đến: "Có phải mấy cô đánh rơi một tờ giấy thông báo kiểm tra sức khoẻ không?"
Mắt Phương Tĩnh Viện sáng lên: "Đúng vậy, đúng vậy. Là tôi làm rơi. Có phải cô nhặt được giấy thông báo kiểm tra sức khoẻ của tôi không?"
Đồng chí nữ đáp: "Tôi có nhặt được một tờ. Cô xem thử có phải của cô không?"
Phương Tĩnh Viện cầm lấy kiểm tra, vui sướng đến nhảy cẫng lên: "Là của tôi. Cảm ơn đồng chí. Tôi còn tưởng hôm nay không thể được kiểm tra sức khoẻ chứ!"
Đồng chí nữ đó còn chưa mở miệng, có cô gái bên cạnh cô ấy đã cất tiếng oán trách: "Sao em đưa cho cô ấy dễ dàng thế? ít nhiều gì cũng phải hỏi tên cô ấy, lỡ như có người giả mạo thì phải làm sao bây giờ?".
Đồng chí nữ kia khựng lại một lát, gãi mũi cười ngây ngô: "Chắc là không thể nào. Chuyện như vậy làm gì có ai giả mạo người khác chứ?"
Phương Tĩnh Viện vội vàng lấy thẻ công tác và giấy dự thi ra: "Tôi không có giả mạo. 2 người xem, tôi tên Phương Tĩnh Viện."
Đồng chí nữ thấy vậy thì tươi cười: "Chị họ, em đã bảo là sẽ không ai giả mạo đâu mà."
Người được gọi là chị họ kia mím môi, không hé răng.
Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện đầy cảm kích, nói: "Lần này thật đúng là rất biết ơn cô. Đúng rồi, tôi tên là Phương Tĩnh Viện, cô tên gì?"
"Tôi tên Tưởng Bạch Huỷ. Tôi là sinh viên ngành tiếng Anh, Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh. Còn các cô thì sao?"
Phương Tĩnh Viễn thốt lên: "A, sao lại trùng hợp như vậy?"
Tưởng Bạch Huỷ mở to mắt, vẻ mặt ngơ ngẩn: "Chẳng lẽ các cô cũng là sinh viên, ngành tiếng Anh, Học viện Ngoại ngữ sao?"
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: "Tôi không phải, là bạn của tôi. Để tôi nói cho cô nghe nhé, bạn tôi rất lợi hại. Cô ấy là thủ khoa Bắc Kinh đấy."
- -- Tưởng Bạch Huỷ và chị họ cô ấy nghe thế thì đồng loạt hết hồn.
Đặc biệt là Tưởng Bạch Huỷ, cô ấy kích động đỏ bừng 2 má: "Xin hỏi là người bạn nào của cô?"
Phương Tĩnh Viện xoay người chỉ vào Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: "Đây chính là bạn của tôi. Điểm thi tiếng Anh của cô ấy là 100 điểm đó."
Tưởng Bạch Huỷ dùng ánh mắt si mê nhìn Đồng Tuyết Lục: "Trời ạ. Hoá ra cô chính là đồng chí Đồng. Sáng nay tôi nghe nói Bắc Kinh có một đồng chí nữ thi được điểm tối đa, không ngờ cô còn trẻ như thế, lại còn rất xinh đẹp nữa."
Chị họ cô ấy cũng nhìn cô bằng vẻ mặt sùng bái, nhưng không nói gì cả.
Phương Tĩnh Viện tiếp tục khoe khoang: "Chắc cô không biết, Tuyết Lục không chỉ xinh đẹp mà còn học rất giỏi. Hơn nữa, cô ấy còn nấu ăn rất ngon. Cô có từng nghe nói đến tiệm cơm Đông Phong không?"
Tưởng Bạch Huỷ gật đầu như gà mổ thóc: "Có nghe qua."
Phương Tĩnh Điện ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Quản lý của tiệm cơm đó chính là Tuyết Lục."
Tưởng Bạch Huỷ lại hét lên: "Trời ạ trời ạ. Tôi đã đến tiệm cơm Đông Phong ăn 2 lần rồi. Lẩu Oden và bò viên ở đó thật sự rất ngon, nhưng lúc đến lại không gặp được quản lý tiệm cơm. Hoá ra là cô."
"Đồng chí Đồng, được gặp cô tôi rất vui. Xin hỏi tôi có thể bắt tay cô không?"
Đồng Tuyết Lục: "..."
Dáng vẻ của Tưởng Bạch Huỷ rất giống như người hâm mộ được gặp thần tượng vào đời trước, dáng vẻ si mê này thật sự quá quen thuộc.
Nhưng mà sau khi về phải cảnh cáo Phương Tĩnh Viện một chút, bảo cô ấy đừng có đi tâng bốc cô nữa.
Cô vươn tay ra bắt tay với Tưởng Bạch Huỷ và chị họ của cô ấy.
Tưởng Bạch Huỷ kích động đỏ mặt: "Về rồi tôi sẽ không rửa tay đâu."
Đồng Tuyết Lục: "..."
Phương Tĩnh Viện và Tưởng Bạch Huỷ càng trò chuyện càng hợp cạ, 2 người mới quen mà đã thân.
Tính cách của 2 người đều tuỳ tiện, không hề mưu mô, đều thích người đẹp, và thức ăn ngon.
- -- 2 người lập tức cho nhau là tri kỷ.
Đồng Tuyết Lục không nói gì, sau khi kiểm tra sức khoẻ thì ai về nhà nấy.
===
Đại viện quân khu, Ôn gia.
Lúc này trên mặt ông cụ Ôn không còn vẻ khoe khoang như trước, mà nhíu chặt mày: "Tiểu Tông, tin này chính xác sao?"
Chú Tông gật đầu: "Chính xác ạ. Cháu của một trong 2 nhà đã thi đậu Đại học Bắc Kinh, sang năm sẽ đến Bắc Kinh báo danh."
Ông cụ Ôn nghe vậy, sắc mặt càng thêm u ám: "Tiểu Tông, giờ đây chỉ sợ chúng ta không còn ngăn nổi họ nữa."
Khi đất nước bất chợt tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học, lúc đó ông cụ đã nghĩ đến vấn đề này rồi.
Khôi phục kì thi đại học là để tuyển chọn và bồi dưỡng nhân tài cho đất nước. Ông cụ không muốn dùng thủ đoạn thấp kém để ngăn cản và đối phó với người 2 nhà đó, huống hồ gì cũng không thể ngăn cản được.
- -- Ông cụ có thể cản một lần, nhưng lẽ nào có thể cản cả con cháu đời đời của bọn họ sao?
Hơn nữa nếu ông cụ thật sự vươn tay, vậy cũng đồng nghĩa với việc để lộ điểm yếu cho đối phương thấy. Đến ngày nào đó, nói không chừng điểm yếu này sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén đâm ngược lại,
Đất nước khôi phục kỳ thi đại học ông cụ thấy rất vui mừng, nhưng nghĩ đến việc người 2 nhà đó sẽ mượn cơ hội này mà trở lại Bắc Kinh. Ông cụ lại cảm thấy kìm nén đến hoảng hốt.
- -- Đồng thời, trong lòng ông cụ còn dâng lên nỗi bất an không rõ.
Chú Tông đổ tách trà đã nguội rót tách mới: "Tư lệnh, ông cứ yên tâm. Việc này có lẽ không bết bát như ông nghĩ đâu."
Ông cụ ông thở dài: "Việc gì đến cũng phải đến thôi."
- -- Nhưng mà chỉ cần ông cụ còn sống, ông cụ sẽ không cho người phụ nữ đó về lần nữa.
===
Vốn Đồng Tuyết Lục cho rằng phải một thời gian nữa mới mua được tổ hợp viện mình yêu thích, không ngờ rằng trước thềm năm mới bất chợt có tin tức truyền đến, có 3 gian tổ hợp viện được bán ra.
- -- Cơ hội hiếm có nên bọn họ vội vàng đi xem.
3 gian tổ hợp viện nằm cùng khu vực, cách nhau không xa. Trong đó có 2 nhà sát vách, là hàng xóm với nhau.
Ôn gia và Ngụy gia vì muốn mua tứ hợp viện gần Tiêu gia mà suýt nữa đánh nhau.
- -- Cuối cùng, ông cụ Ôn giành được thắng lợi bằng cách ra vẻ đáng thương.
Một tổ hợp viện có giá tống cộng là 8.000 tệ, 3 nhà tuy rằng có tiền nhưng cũng phải móc tiền tiết kiệm ra.
- -- Sau khi Đồng Tuyết Lục biết giá thì thầm nhủ thật quá hời.
Nếu không phải bản thân cô không có tiền, cô nhất định muốn mua một gian để viết tên mình lên.
Sau khi mua tứ hợp viện còn phải sửa chữa lại một lần, vì chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đến sau Tết âm lịch rồi mới dọn vào.
- -- Nhưng ông cụ Ôn vẫn vui vẻ vô vùng.
Từ bây giờ đã là hàng xóm với Tiêu gia, vậy nghĩa là sau này ông cụ có thể thường xuyên ăn thức ăn Đồng Tuyết Lục nấu.
- -- Cứ nghĩ đến là lại thấy kích động.
===
Mấy ngày trôi qua, Tết âm lịch năm 1978 cũng đã đến trong sự mong chờ của mọi người.
Trước ngày nghỉ, Ôn Như Quy được viện trưởng Trang gọi vào văn phòng.
Ôn Như Quy: "Viện trưởng, ông gọi tôi vào đây có gì muốn phân phó sao?"
Ông ấy ho khan, nâng cốc sứ lên uống một ngụm nước: "Có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu."
Nghe thấy 2 chữ nhiệm vụ, biểu cảm của Ôn Như Quy càng thêm nghiêm túc: "Mời viện trưởng nói."
Ông ấy đặt cái cốc sứ xuống: "Nghe nói vợ sắp cưới của cậu đã đậu đại học?".
Nghe ông ấy nhắc đến Đồng Tuyết Lục, khuôn mặt không biểu cảm của anh hiện lên vẻ dịu dàng, gật đầu: "Đúng vậy. Cô ấy trúng tuyển ngành Ngoại ngữ Đại học Bắc Kinh."
Viện trưởng Trang: "Bây giờ cậu đã tìm được người yêu, xem như đã lên được bờ. Nhưng chắc cậu cũng biết căn cứ chúng ta vẫn còn rất nhiều đàn ông độc thân, bây giờ họ vẫn còn sống trong nước sôi lửa bỏng."
Ôn Như Quy: "..."
- -- Không có nàng dâu thôi mà, có cần phải mô tả thê thảm như thế không?
Viện trưởng Trang: "Nên tôi muốn lần này cậu về ăn Tết hãy đánh tiếng với người yêu. Khi đến trường Đại học báo danh, nhờ cô ấy giúp để mắt đến những sinh viên nữ không có người yêu, sau đó thiết lập quan hệ hữu nghị với căn cứ chúng ta. Cậu cảm thấy thế nào?"
Ôn Như Quy: "..."
- -- Viện trưởng, ông có thấy mình quá vô liêm sỉ không?
- -- Sinh viên nữ người ta còn chưa đến trường báo danh, mà ông đã nghĩ đến việc này rồi.
Viện trưởng Trang thấy anh không đáp lời thì thả mồi: "Nếu cậu đồng ý hỗ trợ khuyên bảo, năm sau tôi cho cậu thêm 5 ngày nghỉ phép."
Đáy mắt Ôn Như Quy sáng lên, cất giọng trầm thấp: "10 ngày."
Viện trưởng Trang: "7 ngày."
Ôn Như Quy: "12 ngày."
Ông ấy giật mình nhìn anh: "Như Quy, cậu trở nên gian xảo thế từ bao giờ vậy?"
- -- Tai anh hơi đỏ lên, nhưng không trả lời.
- -- Để được ở cùng người yêu, gian xảo thế nào anh cũng làm được.
Ông ấy không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể thoả hiệp: "10 ngày thì 10 ngày. Nhưng mà chỉ có thể tách ra nghỉ, không thể lập tức xin nghỉ 10 ngày liền."
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Tôi biết rồi, về nhà sẽ nói với Tuyết Lục một tiếng."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Diễm mang vẻ mặt như đưa đám đi đến.
Ôn Như Quy thấy lạ nên hỏi: "Anh làm sao thế?"
Chu Diễm nhìn thấy là anh thì suýt nữa bật khóc: "Như Quy, tôi có thể không được rồi!"
Ôn Như Quy: "???"
Chu Diễm: "Tôi không sinh con được!"
Ôn Như Quy: "..."
[HẾT CHƯƠNG 110]
Nghe được tin này, cái lọ sứ trong tay Thái Xuân Lan suýt chút nữa đã rơi xuống vì cô ta cầm không chắc: "Cái gì cơ chứ? Cô nói là quản lý ban đầu của tiệm cơm Đông Phong thi được hạng nhất toàn thành phố á?"
Đồng nghiệp gật đầu: "Đúng vậy, tổng điểm là 500 mà Quản lý Đồng kia thi được tận 494 điếm, ngoài ra thì môn tiếng Anh cô ấy còn thi được 100 điểm, điểm số này gần như không chỉ là hạng nhất ở Bắc Kinh, mà nhìn khắp cả nước cũng không ai hơn được cô ấy."
Lần đầu tiên khôi phục lại kỳ thi đại học, đề thi không phải là đề được thống nhất trên toàn quốc. Từng tỉnh và thành phố đều có đề thi riêng, vậy nên độ khó của đề thi không giống nhau.
Nhưng theo thống kê thì phổ điểm của các nơi không cao lắm, có thể được hơn 300 điểm là đã được tính là điểm cao rồi, điểm xét tuyển của một số tỉnh và thành phố cũng chỉ mỗi 200 điểm.
- -- Quản lý Đồng có thể thi được 494 điểm, số điểm này thật sự là quá xuất sắc rồi!
Một người đồng nghiệp khác đi tới nói: "Tôi nghe nói lãnh đạo và các giáo sư của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh bây giờ đang giành người đó. Chưa kể các trường Đại học khác cũng đang nghĩ cách giành người. Thì ra được số điểm như thế, đúng thật là thiên tài mà!"
Thái Xuân Lan: "..."
- -- Thiên tài?
Trong ấn tượng của cô ta thì Đồng Tuyết Lục và cái từ thiên tài này không có tí liên quan gì đến nhau hết, cách đây không lâu cô ta còn mới cười nhạo cô là đồ ngu kia kia.
- -- Không ngờ là lúc này còn chưa tới 3 tháng mà mặt của cô ta đã bị và sưng lên.
Đến khi ăn cơm tối, cô ta không nhịn được đem tin này nói ra trên bàn cơm.
"Mọi người đã nghe gì chưa? Đồng Tuyết Lục thi Đại học được hạng nhất toàn thành phố đấy, bài thi tiếng Anh của nó còn đạt 100 điểm nữa. Sao con lại không tin chuyện này chút nào vậy nhỉ?"
Cô ta vừa dứt lời, trong phòng khách yên lặng vài giây.
Anh cả Đồng còn quên luôn việc n2 thịt trong miệng mình, vẻ mặt anh ta khiếp sợ nói: "Em nói thật à? Đồng Tuyết Lục vậy mà thật sự thi được hạng nhất toàn thành phố?"
Từ nhỏ đến lớn trong kỳ thi nào Đồng Tuyết Lục cũng giữ vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên của toàn lớp.
- -- Thế mà cô lại có thể thi đậu đại học á?
- -- Hơn nữa còn là hạng nhất toàn thành phố.
Đừng nói là Thái Xuân Lan không tin, đến cả anh ta cũng không tin được tại mình nữa
Thái Xuân Lan gật đầu: "Nghe bảo bây giờ Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh và mấy trường cao đẳng đại học khác đều đang giành lấy nó. Mọi người nói xem... có phải là nó đã biết trước đề thi hay không?"
- -- Một tiếng "rầm" vang lên.
Cha Đồng đập đôi đũa của mình lên mặt bàn, mặt mày ông sa sầm, quát: "Câm miệng lại, nếu cô còn nói bậy nữa thì ngày mai cô đi ly hôn với thằng hai đi!"
Mọi người đều giật nảy mình, nghe được những lời sau lại càng thêm khiếp sợ đến mức không dám thở mạnh.
Vẻ mặt Thái Xuân Lan tái nhợt: "Cha, con..."
Cha Đồng nghiêm túc nhìn cô ta: "Tôi không quan tâm cô có suy nghĩ gì, tóm lại là tôi đem lời nói của mình đặt ở đây, nếu cô muốn tìm đường chết thì chạy về nhà mẹ đẻ của cô mà tìm, Đồng gia chúng tôi không thể giữ lại loại người như cô."
Mặt Thái Xuân Lan lúc đó lúc trắng, nói: "Con đã biết rồi thưa cha, con sẽ không nói lung tung nữa."
Ánh mắt cha Đồng lướt qua những người khác: "Tất cả các người nghe rõ cho tôi, Đồng gia của chúng ta không thể chịu thêm bất kỳ loại giày vò nào nữa. Nếu các người thật sự muốn tốt cho cái nhà này thì các người ngậm miệng lại hết cho tôi. Hơn nữa, tôi không cho phép ai đi tìm Đồng Tuyết Lục."
Trong lòng ông cũng hối hận vì lúc hồi đó khi Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện ông đã không đưa tay ra giúp đỡ. Nhưng bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi. Bây giờ mà đi làm thân với cô thì sẽ bị kêu là mặt dày trơ trẽn.
Ông không làm được chuyện như vậy.
Anh cả và anh 2hai Đồng: "Dạ ba, chúng con đã nghe rõ."
Trần Nguyệt Linh cũng vội vàng tỏ rõ lập trường của mình.
Chỉ có vẻ mặt của mẹ Đồng là hết sức khó coi.
Bà ta biết rõ những lời này của chồng là đang nói cho mình nghe, ban nãy đúng là trong lúc đó bà ta có ý định đi tìm Đồng Tuyết Lục.
Tuy Đồng Tuyết Lục không phải là do bà ta sinh ra, nhưng bà ta cũng có công nuôi cô hơn chục năm, cô dựa vào đầu mà không nhận bà ta?
Sau đó khi nghe được những lời Thái Xuân Lan nói, trong lòng bà cũng có chút lung lay.
Chẳng qua là ngọn lửa này vừa nhen nhóm đã bị chồng bà ta giội một thau nước lạnh dập tắt.
===
Lúc này Ôn gia và Đồng gia còn vui hơn đón Tết.
Ông cụ Ôn đã khoe một vòng khắp xung quanh Đại viện quân khu rồi mà vẫn chưa thỏa mãn.
Lúc này ông cụ cứ như là một con gà trống giành được chiến thắng, oai phong hùng dũng ưỡn ngực nói: "Không phải là tôi khoe gì đâu, nhưng cháu dâu tương lai của tôi thông minh hơn người, chỉ kém 6 điểm nữa thôi là được điểm tuyệt đối rồi, thành tích như thế này con của mấy người có thể đạt được không?"
Mọi người: "..."
- -- Không đạt được, không đạt được.
Ông cụ Ôn thở dài nói: "Như Quy đã thông minh lắm rồi vậy mà cháu dâu tương lai của tôi còn thông minh hơn, bây giờ tôi đang lo lắng cho con của 2 đứa chúng nó sau này sẽ còn thông minh tới trời luôn quá."
Mọi người: "..."
- -- Ông là nhất, nhất ông rồi!
Con của Như Quy có thông minh tới trời hay không thì tụi tui không biết, chứ còn cụ tới tuổi sắp lên trời rồi thì người ở đây ai cũng biết hết.
Ông cụ Ôn cười híp cả mắt: "Sáng nay Hiệu trưởng của Đại học Thanh Hoa có gọi điện cho tôi, bảo tôi nhất định phải để cho Đồng Tuyết Lục tới Thanh Hoa học. Tới chiều thì Hiệu trưởng của Đại học Bắc Kinh cũng gọi điện thoại qua tôi, thật là làm khó cho người ta quá mà."
Mọi người: "..."
- -- Nghe không nổi, nghe không nổi nữa rồi!
- -- Càng nghe càng thấy con nhà mình ngu dốt hết chỗ nói.
===
Không phải chỉ có mỗi ông cụ Ôn bên này, mà ở quân đội bên kia Tư lệnh Tiêu cũng đã khoe khoang đến mặt tươi phơi phới.
"Sao ngài lại cười vui vẻ như vậy thế Tư lệnh Tiêu, ngài có chuyện gì vui à?"
Vẻ mặt Tư lệnh Tiêu bình tĩnh nói: "Cũng không phải là chuyện vui gì, chẳng qua là cháu gái tôi thi đậu đại học mà thôi."
"Thi đậu đại học á? Thế thì phải chúc mừng Tư lệnh Tiêu rồi, không biết là cháu gái ngài đậu đại học nào vậy?"
Tư lệnh Tiêu: "Còn chưa quyết định được, Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đều muốn cháu gái của tôi vào học trường của bọn họ, còn nhờ tôi giúp đi khuyên bảo cháu nó nữa. Tôi nói là chuyện này tôi không thể làm chủ được."
Mọi người: "..."
- -- Hiệu trưởng của Trường Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh tự mình giành người?
- -- Cháu gái của Tư lệnh Tiêu cũng quá là trâu bò rồi đấy?
"Cháu gái của ngài thi được bao nhiêu điểm vậy Tư lệnh Tiêu? Có thể để cho Hiệu trưởng của Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh tranh nhau giành người như thế thì chắc chắn là một nhân tài rất ưu tú rồi."
Tư lệnh Tiêu xua tay, ông ấy tiếp tục "khiêm tốn" nói: "Cũng không có ưu tú gì đâu, tổng điểm là 500 mà con bé cũng chỉ thị được 494 điểm, còn có thể cố gắng thêm nữa."
Mọi người: "..."
- -- Như vậy mà gọi là không có ưu tú gì?
- -- Cũng chỉ thi được 494 điểm à?
- -- Tư lệnh Tiêu à, ngài khoe tiếp đi, khoe nhiều vào.
===
Lúc này, Đồng Tuyết Lục đang tiếp đón lãnh đạo của 2 Trường Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh.
Chủ nhiệm ban tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa nói: "Đồng chí Đồng, chỉ cần em bằng lòng đến với Đại học Thanh Hoa của chúng tôi thì em có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chúng tôi nhất định sẽ làm em hài lòng!"
Chủ nhiệm ban tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh tiếp lời: "Đồng chí Đồng, chỉ cần em bằng lòng đến với Đại học Bắc Kinh của chúng tôi thì dù Thanh Hoa có cho em điều kiện gì, chúng tôi sẽ cho em nhiều gấp đôi."
Chủ nhiệm ban tuyển sinh Đại học Thanh Hoa: "..."
- -- Đã gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ tới trình độ này.
2 người bọn họ bắt đầu cãi nhau um lên, vì có thể giành người nhân tài mà suýt chút nữa là nói khô nước miếng.
Tổng là 500 điểm, trong đó 3 môn Toán, Lý, Hoá là được điểm tuyệt đối. Chỉ có Chính Trị và Ngữ Văn cộng lại bị trừ mất 6 điểm, đã thế môn Tiếng Anh cũng được điểm tuyệt đối.
- -- Đây đúng thật là thiên tài trong thiên tài, Hiệu trưởng đã giao nhiệm vụ cho bọn họ, nhân tài như vậy thì bằng bất cứ giá nào cũng phải giành đến tay!
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục đen sì cả lại, cô nói: "2 vị chủ nhiệm có thể nghe em nói một câu không ạ?"
2 vị chủ nhiệm ban tuyển sinh lập tức ngừng cãi cọ: "Mời đồng chí Đồng cứ nói."
Đồng Tuyết Lục nói: "Lúc thi đại học em có ghi danh vào chuyên ngành Tiếng Anh, thế nên em muốn theo học tại Học viện Ngoại Ngữ ở Bắc Kinh."
Chủ nhiệm ban tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa: "..."
Chủ nhiệm ban tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh: "..."
- -- Cái gì cơ chứ? Bọn họ nói tới khô cả nước miếng luôn vậy mà cuối cùng lại để cho cái Học viện Ngoại Ngữ kia được lợi á hả?
- -- Như vậy sao mà được?
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh: "Đồng chí Đồng, sao lại muốn theo học Học viện Ngoại ngữ? Đúng là lực lượng giáo viên tiếng nước ngoài tập trung ở Đại học Bắc Kinh và Học viện Ngoại ngữ, nhưng giáo viên của Đại học Bắc Kinh hiển nhiên hùng hậu hơn. Cô hoàn toàn có thể cân nhắc trường chúng tôi."
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa: "Đồng chí Đồng, cô lo ở Đại học Thanh Hoa không có ngành Văn học Nước ngoài sao? Vậy thì cô lầm rồi. Vào năm 1965, 1970 và 1974, Đại học Thanh Hoa từng tuyển sinh viên tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Đức hệ chính quy. Chúng tôi đã đào tạo ra rất nhiều giáo viên ngoại ngữ và phiên dịch viên."
Đồng Tuyết Lục ngây người, cô nhớ rõ ngành Văn học Nước ngoài của Đại học Thanh Hoa đến tận năm 1983 mới được lập lại, không ngờ hoá ra lại chưa từng bị gián đoạn.
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa thấy cô đã xao động, nhanh miệng nói tiếp: "Đồng chí Đồng, chỉ cần cô đồng ý đến trường chúng tôi học. Bây giờ ngành Văn học Nước ngoài của trường chúng tôi có thể lập tức khôi phục."
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh: "..."
- -- Đúng là mặt dày không biết xấu hổ.
- -- Chỉ cần là người Trung Quốc thì đều có giấc mộng được học Đại học Thanh Hoa.
Đồng Tuyết Lục nghe đối phương nói thế thì tỏ vẻ dưới tình huống điều kiện cho phép sẽ suy nghĩ.
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Thanh Hoa nghe vậy thì cực kỳ mừng rỡ, vui vẻ chạy về làm báo cáo.
Chủ nhiệm Ban Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh thì lại ỉu xìu, cứ bảo Đồng Tuyết Lục hãy suy nghĩ lại cho kỹ.
- -- Ai ngờ sự việc lại thay đổi bất ngờ.
Tuy Đại học Thanh Hoa muốn giữ lại nhân tài Đồng Tuyết Lục, nhưng kỳ thi đại học vừa được khôi phục. Giảng viên cả nước rất thiếu thốn, không thể vì một mình cô mà lập tức xây dựng lại ngành Văn học Nước ngoài được.
Hiện tại lực lượng giảng viên ngoại ngữ vẫn tập trung ở 2 cơ sở giáo dục bậc cao là Đại học Bắc Kinh và Học viện Ngoại Ngữ Bắc Kinh.
Sau khi Đồng Tuyết Lục suy nghĩ, cuối cùng chọn đến Đại học Bắc Kinh.
- -- Đối với Đại học Bắc Kinh thì đây quả thực là ánh sáng trong đêm đen.
Vốn nghĩ rằng không còn hy vọng nữa, không ngờ rằng cuối cùng nhân tài vẫn rơi vào trường mình.
- -- Lãnh đạo Đại học Bắc Kinh vui đến nỗi ước gì có thể đốt pháo ăn mừng.
===
Sau khi các giảng viên và giáo sư Đại học Bắc Kinh biết được thì lập tức phát động cuộc chiến giành nhân tài.
Giáo sư khoa Toán học: "Bạn học Đồng thi Toán được 100 điếm, đến cả câu hỏi thêm cuối cùng cũng giải được. Nhân tài như vậy làm sao có thể không đến khoa Toán của bọn tôi được?"
Giáo sư khoa Vật lý: "Bạn học Đồng cũng thi Vật lý được 100 điểm. Nghe nói chồng sắp cưới của cô ấy là nghiên cứu viên Vật lý. Tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn sẽ đến khoa Vật lý chúng tôi, sau này bọn họ có thể đồng vợ đồng chồng."
Giáo sư khoa Hoá học: "Bạn học Đồng cũng thi Hoá học được 100 điểm. Khoa Hoá học chúng tôi thiếu nhân tài như thế, tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn sẽ đến khoa Hoá học của chúng tôi."
Viện trưởng khoa Ngoại ngữ: "Các người cút xa một chút. Ai mà cướp nhân tài với tôi, tôi sống mới với người đó. Bạn học Đồng thi tiếng Anh được 100 điểm, đây chính là một nhân tài ngoại giao chân chính!"
Đồng Tuyết Lục biết được tình huống tranh giành cố giữa giáo sư và viện trưởng các khoa trong trường thì chảy mồ hôi lạnh.
- -- Chỉ có cô mới biết, thật ra mình căn bản không phải người tài khó dò gì cả.
- -- Cô thi được điểm cao như thế hoàn toàn vì có bàn tay vàng.
Thành tích của những thí sinh khác không cao, cũng không cho thấy bọn họ không thông minh.
Người thời đại này không hề ngu ngốc, việc học tập của bọn họ đã bị trì hoãn mười mấy năm. Hơn nữa cũng không có hoàn cảnh để học cho nên thành tích mới kém hơn cô.
Một khi bọn họ đã bước vào giáo dục bậc cao, sau này có rất nhiều người trong số bọn họ đều sẽ trở thành những nhân tài xuất sắc trong các lĩnh vực.
Mà thật ra cô cũng không có thiên phú Toán, Lý, Hoá, nếu bước vào những chuyên ngành đó, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để học.
- -- Đối với điểm này, cô cũng tự biết được.
- -- Vì vậy nên cô kiên quyết chọn ngành tiếng Anh.
===
Ngoài cô trúng tuyển đại học, Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng cũng đậu đại học.
Phương Tĩnh Viện đậu Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Điểm thi của cô ấy vừa đúng điểm trúng tuyển, suýt chút nữa đã phải thi lại.
Khương Đan Hồng thì trúng tuyển Đại học Nông nghiệp Bắc Kinh.
Ngụy Nhiên bị thiếu 10 điểm nên không đậu đại học, tâm trạng trở nên rất suy sụp.
Sau khi Đồng Tuyết Lục biết thì cổ vũ cậu ta tiếp tục cố gắng. Tháng 7 năm nay sắp mở đợt thi đại học thứ 2, thời gian rất gấp gáp, nếu cậu ta còn suy sụp thì chỉ sợ đợt 2 cũng không đậu.
May thay cậu ta là một người có tính cách kiến nghị, chỉ uể oải 2, 3 ngày rồi tỉnh táo lại lần nữa.
Ông cụ Ôn và tư lệnh Tiêu đều tỏ vẻ phải ăn mừng lớn một phen, nhưng mà Đồng Tuyết Lục từ chối.
Cô thị được thành tích cao như thế đã quá nổi bật rồi, rất nhiều người đều chú ý đến, cô. Nhưng thật ra cô cũng không phải là một nhân tài có thực lực thật sự, cho nên, vẫn phải khiêm tốn một chút mới được.
Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định chỉ mời những người thân quen đến ăn mừng.
===
Hôm kia, Đồng Tuyết Lục đã nhận được điện báo, gọi cô đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ.
Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng cũng nhận được điện báo, vì vậy 3 người đã hẹn hôm nay sẽ cùng đi.
Đi vào bệnh viện, 3 cô dựa theo chỉ dẫn đến quầy dịch vụ nhận mẫu đơn kiểm tra sức khoẻ. Nhân viên công tác bảo bọn họ đưa giấy thông báo kiểm tra sức khoẻ ra.
2 người Đồng Tuyết Lục và Khương Đan Hồng đưa giấy thông báo, còn Phương Tĩnh Viện tìm tới tìm lui lại phát hiện không thấy giấy thông báo đầu.
Cô ấy nôn nóng đến nỗi mặt đỏ bừng: "Tôi nhớ lúc ra khỏi nhà rõ ràng đã để vào trong túi quân dụng rồi mà. Sao bây giờ lại không thấy đâu cả?"
Đồng Tuyết Lục: "Cô đừng vội vàng. Tìm kỹ lại một chút, trước khi đến bệnh viện có từng lấy ra không?"
Cô ấy sốt ruột trả lời: "Hình như là có, mà hình như không có. Tôi không nghĩ ra nối."
- -- Nghe vậy, cô trợn trắng mắt lên tận trời.
Từ sau khi trúng tuyển, mấy ngày nay cô ấy đều mang tâm trạng hưng phấn, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ấy làm việc bất cẩn.
Khương Đan Hồng xoay người lại hỏi nhân viên công tác: "Chào đồng chí, nếu không có giấy thông báo thì có được tham gia kiểm tra sức khoẻ không?"
Nhân viên công tác nhăn nhó, bĩu môi nói: "Nhất định không được. Không có giấy thông báo thì làm sao tôi biết được các cô có phải sinh viên hay không?"
Phương Tĩnh Viện vội đến nước mắt lưng tròng: "Chết rồi, chết rồi. Nếu không có giấy thông báo, có phải tôi sẽ không thể kiểm tra sức khoẻ hay không?"
Quy định ghi rõ trước khi học đại học nhất định phải kiểm tra sức khoẻ, bây giờ cô ấy vứt mất giấy thông báo rồi. Cô lo rằng mình sẽ phải thi đại học lại.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Chúng ta đi ra ngoài tìm một chút đi."
Đúng lúc này, một đồng chí nữ mảnh khảnh đi đến: "Có phải mấy cô đánh rơi một tờ giấy thông báo kiểm tra sức khoẻ không?"
Mắt Phương Tĩnh Viện sáng lên: "Đúng vậy, đúng vậy. Là tôi làm rơi. Có phải cô nhặt được giấy thông báo kiểm tra sức khoẻ của tôi không?"
Đồng chí nữ đáp: "Tôi có nhặt được một tờ. Cô xem thử có phải của cô không?"
Phương Tĩnh Viện cầm lấy kiểm tra, vui sướng đến nhảy cẫng lên: "Là của tôi. Cảm ơn đồng chí. Tôi còn tưởng hôm nay không thể được kiểm tra sức khoẻ chứ!"
Đồng chí nữ đó còn chưa mở miệng, có cô gái bên cạnh cô ấy đã cất tiếng oán trách: "Sao em đưa cho cô ấy dễ dàng thế? ít nhiều gì cũng phải hỏi tên cô ấy, lỡ như có người giả mạo thì phải làm sao bây giờ?".
Đồng chí nữ kia khựng lại một lát, gãi mũi cười ngây ngô: "Chắc là không thể nào. Chuyện như vậy làm gì có ai giả mạo người khác chứ?"
Phương Tĩnh Viện vội vàng lấy thẻ công tác và giấy dự thi ra: "Tôi không có giả mạo. 2 người xem, tôi tên Phương Tĩnh Viện."
Đồng chí nữ thấy vậy thì tươi cười: "Chị họ, em đã bảo là sẽ không ai giả mạo đâu mà."
Người được gọi là chị họ kia mím môi, không hé răng.
Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện đầy cảm kích, nói: "Lần này thật đúng là rất biết ơn cô. Đúng rồi, tôi tên là Phương Tĩnh Viện, cô tên gì?"
"Tôi tên Tưởng Bạch Huỷ. Tôi là sinh viên ngành tiếng Anh, Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh. Còn các cô thì sao?"
Phương Tĩnh Viễn thốt lên: "A, sao lại trùng hợp như vậy?"
Tưởng Bạch Huỷ mở to mắt, vẻ mặt ngơ ngẩn: "Chẳng lẽ các cô cũng là sinh viên, ngành tiếng Anh, Học viện Ngoại ngữ sao?"
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: "Tôi không phải, là bạn của tôi. Để tôi nói cho cô nghe nhé, bạn tôi rất lợi hại. Cô ấy là thủ khoa Bắc Kinh đấy."
- -- Tưởng Bạch Huỷ và chị họ cô ấy nghe thế thì đồng loạt hết hồn.
Đặc biệt là Tưởng Bạch Huỷ, cô ấy kích động đỏ bừng 2 má: "Xin hỏi là người bạn nào của cô?"
Phương Tĩnh Viện xoay người chỉ vào Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: "Đây chính là bạn của tôi. Điểm thi tiếng Anh của cô ấy là 100 điểm đó."
Tưởng Bạch Huỷ dùng ánh mắt si mê nhìn Đồng Tuyết Lục: "Trời ạ. Hoá ra cô chính là đồng chí Đồng. Sáng nay tôi nghe nói Bắc Kinh có một đồng chí nữ thi được điểm tối đa, không ngờ cô còn trẻ như thế, lại còn rất xinh đẹp nữa."
Chị họ cô ấy cũng nhìn cô bằng vẻ mặt sùng bái, nhưng không nói gì cả.
Phương Tĩnh Viện tiếp tục khoe khoang: "Chắc cô không biết, Tuyết Lục không chỉ xinh đẹp mà còn học rất giỏi. Hơn nữa, cô ấy còn nấu ăn rất ngon. Cô có từng nghe nói đến tiệm cơm Đông Phong không?"
Tưởng Bạch Huỷ gật đầu như gà mổ thóc: "Có nghe qua."
Phương Tĩnh Điện ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Quản lý của tiệm cơm đó chính là Tuyết Lục."
Tưởng Bạch Huỷ lại hét lên: "Trời ạ trời ạ. Tôi đã đến tiệm cơm Đông Phong ăn 2 lần rồi. Lẩu Oden và bò viên ở đó thật sự rất ngon, nhưng lúc đến lại không gặp được quản lý tiệm cơm. Hoá ra là cô."
"Đồng chí Đồng, được gặp cô tôi rất vui. Xin hỏi tôi có thể bắt tay cô không?"
Đồng Tuyết Lục: "..."
Dáng vẻ của Tưởng Bạch Huỷ rất giống như người hâm mộ được gặp thần tượng vào đời trước, dáng vẻ si mê này thật sự quá quen thuộc.
Nhưng mà sau khi về phải cảnh cáo Phương Tĩnh Viện một chút, bảo cô ấy đừng có đi tâng bốc cô nữa.
Cô vươn tay ra bắt tay với Tưởng Bạch Huỷ và chị họ của cô ấy.
Tưởng Bạch Huỷ kích động đỏ mặt: "Về rồi tôi sẽ không rửa tay đâu."
Đồng Tuyết Lục: "..."
Phương Tĩnh Viện và Tưởng Bạch Huỷ càng trò chuyện càng hợp cạ, 2 người mới quen mà đã thân.
Tính cách của 2 người đều tuỳ tiện, không hề mưu mô, đều thích người đẹp, và thức ăn ngon.
- -- 2 người lập tức cho nhau là tri kỷ.
Đồng Tuyết Lục không nói gì, sau khi kiểm tra sức khoẻ thì ai về nhà nấy.
===
Đại viện quân khu, Ôn gia.
Lúc này trên mặt ông cụ Ôn không còn vẻ khoe khoang như trước, mà nhíu chặt mày: "Tiểu Tông, tin này chính xác sao?"
Chú Tông gật đầu: "Chính xác ạ. Cháu của một trong 2 nhà đã thi đậu Đại học Bắc Kinh, sang năm sẽ đến Bắc Kinh báo danh."
Ông cụ Ôn nghe vậy, sắc mặt càng thêm u ám: "Tiểu Tông, giờ đây chỉ sợ chúng ta không còn ngăn nổi họ nữa."
Khi đất nước bất chợt tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học, lúc đó ông cụ đã nghĩ đến vấn đề này rồi.
Khôi phục kì thi đại học là để tuyển chọn và bồi dưỡng nhân tài cho đất nước. Ông cụ không muốn dùng thủ đoạn thấp kém để ngăn cản và đối phó với người 2 nhà đó, huống hồ gì cũng không thể ngăn cản được.
- -- Ông cụ có thể cản một lần, nhưng lẽ nào có thể cản cả con cháu đời đời của bọn họ sao?
Hơn nữa nếu ông cụ thật sự vươn tay, vậy cũng đồng nghĩa với việc để lộ điểm yếu cho đối phương thấy. Đến ngày nào đó, nói không chừng điểm yếu này sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén đâm ngược lại,
Đất nước khôi phục kỳ thi đại học ông cụ thấy rất vui mừng, nhưng nghĩ đến việc người 2 nhà đó sẽ mượn cơ hội này mà trở lại Bắc Kinh. Ông cụ lại cảm thấy kìm nén đến hoảng hốt.
- -- Đồng thời, trong lòng ông cụ còn dâng lên nỗi bất an không rõ.
Chú Tông đổ tách trà đã nguội rót tách mới: "Tư lệnh, ông cứ yên tâm. Việc này có lẽ không bết bát như ông nghĩ đâu."
Ông cụ ông thở dài: "Việc gì đến cũng phải đến thôi."
- -- Nhưng mà chỉ cần ông cụ còn sống, ông cụ sẽ không cho người phụ nữ đó về lần nữa.
===
Vốn Đồng Tuyết Lục cho rằng phải một thời gian nữa mới mua được tổ hợp viện mình yêu thích, không ngờ rằng trước thềm năm mới bất chợt có tin tức truyền đến, có 3 gian tổ hợp viện được bán ra.
- -- Cơ hội hiếm có nên bọn họ vội vàng đi xem.
3 gian tổ hợp viện nằm cùng khu vực, cách nhau không xa. Trong đó có 2 nhà sát vách, là hàng xóm với nhau.
Ôn gia và Ngụy gia vì muốn mua tứ hợp viện gần Tiêu gia mà suýt nữa đánh nhau.
- -- Cuối cùng, ông cụ Ôn giành được thắng lợi bằng cách ra vẻ đáng thương.
Một tổ hợp viện có giá tống cộng là 8.000 tệ, 3 nhà tuy rằng có tiền nhưng cũng phải móc tiền tiết kiệm ra.
- -- Sau khi Đồng Tuyết Lục biết giá thì thầm nhủ thật quá hời.
Nếu không phải bản thân cô không có tiền, cô nhất định muốn mua một gian để viết tên mình lên.
Sau khi mua tứ hợp viện còn phải sửa chữa lại một lần, vì chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết, cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đến sau Tết âm lịch rồi mới dọn vào.
- -- Nhưng ông cụ Ôn vẫn vui vẻ vô vùng.
Từ bây giờ đã là hàng xóm với Tiêu gia, vậy nghĩa là sau này ông cụ có thể thường xuyên ăn thức ăn Đồng Tuyết Lục nấu.
- -- Cứ nghĩ đến là lại thấy kích động.
===
Mấy ngày trôi qua, Tết âm lịch năm 1978 cũng đã đến trong sự mong chờ của mọi người.
Trước ngày nghỉ, Ôn Như Quy được viện trưởng Trang gọi vào văn phòng.
Ôn Như Quy: "Viện trưởng, ông gọi tôi vào đây có gì muốn phân phó sao?"
Ông ấy ho khan, nâng cốc sứ lên uống một ngụm nước: "Có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu."
Nghe thấy 2 chữ nhiệm vụ, biểu cảm của Ôn Như Quy càng thêm nghiêm túc: "Mời viện trưởng nói."
Ông ấy đặt cái cốc sứ xuống: "Nghe nói vợ sắp cưới của cậu đã đậu đại học?".
Nghe ông ấy nhắc đến Đồng Tuyết Lục, khuôn mặt không biểu cảm của anh hiện lên vẻ dịu dàng, gật đầu: "Đúng vậy. Cô ấy trúng tuyển ngành Ngoại ngữ Đại học Bắc Kinh."
Viện trưởng Trang: "Bây giờ cậu đã tìm được người yêu, xem như đã lên được bờ. Nhưng chắc cậu cũng biết căn cứ chúng ta vẫn còn rất nhiều đàn ông độc thân, bây giờ họ vẫn còn sống trong nước sôi lửa bỏng."
Ôn Như Quy: "..."
- -- Không có nàng dâu thôi mà, có cần phải mô tả thê thảm như thế không?
Viện trưởng Trang: "Nên tôi muốn lần này cậu về ăn Tết hãy đánh tiếng với người yêu. Khi đến trường Đại học báo danh, nhờ cô ấy giúp để mắt đến những sinh viên nữ không có người yêu, sau đó thiết lập quan hệ hữu nghị với căn cứ chúng ta. Cậu cảm thấy thế nào?"
Ôn Như Quy: "..."
- -- Viện trưởng, ông có thấy mình quá vô liêm sỉ không?
- -- Sinh viên nữ người ta còn chưa đến trường báo danh, mà ông đã nghĩ đến việc này rồi.
Viện trưởng Trang thấy anh không đáp lời thì thả mồi: "Nếu cậu đồng ý hỗ trợ khuyên bảo, năm sau tôi cho cậu thêm 5 ngày nghỉ phép."
Đáy mắt Ôn Như Quy sáng lên, cất giọng trầm thấp: "10 ngày."
Viện trưởng Trang: "7 ngày."
Ôn Như Quy: "12 ngày."
Ông ấy giật mình nhìn anh: "Như Quy, cậu trở nên gian xảo thế từ bao giờ vậy?"
- -- Tai anh hơi đỏ lên, nhưng không trả lời.
- -- Để được ở cùng người yêu, gian xảo thế nào anh cũng làm được.
Ông ấy không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể thoả hiệp: "10 ngày thì 10 ngày. Nhưng mà chỉ có thể tách ra nghỉ, không thể lập tức xin nghỉ 10 ngày liền."
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Tôi biết rồi, về nhà sẽ nói với Tuyết Lục một tiếng."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Diễm mang vẻ mặt như đưa đám đi đến.
Ôn Như Quy thấy lạ nên hỏi: "Anh làm sao thế?"
Chu Diễm nhìn thấy là anh thì suýt nữa bật khóc: "Như Quy, tôi có thể không được rồi!"
Ôn Như Quy: "???"
Chu Diễm: "Tôi không sinh con được!"
Ôn Như Quy: "..."
[HẾT CHƯƠNG 110]