-
Chương 109: Thi đại học
===
Ôn Như Quy như bị điện giật vậy, tay đột ngột buông thắt lưng của cô ra: "Phải rồi, xin lỗi em nhiều."
Đồng Tuyết Lục đảo mắt xuống, trong lòng huýt sáo một phen.
- -- Ái chà, có căng lên kìa.
- -- Cũng tư bản lắm nhỉ.
Ôn Như Quy đối diện với đôi mắt hạnh như chứa nước của cô, toàn thân giống như bị giật điện vậy.
- -- Phút chốc tê dại từng hồi.
Anh hơi nghiêng người muốn che lại, ai ngờ người bên cạnh trông càng...
Trong lòng Đồng Tuyết Lục khoái lắm rồi, ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ xấu hổ: "Anh như thế này có phải khó chịu lắm không?"
Ôn Như Quy đỏ mặt, lắc lắc đầu: "Không đâu."
- -- Anh nói dối, thật ra anh khó chịu sắp nổ tung rồi, nhưng anh không dám nói ra lời lưu manh như vậy trước mặt cô, sợ sẽ dọa cô sợ.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm một phen ôm mặt bảo: "Không khó chịu là được rồi, vậy em đi ra ngoài trước."
"Ừ."
Ôn Như Quy thấy cô quay người chạy ra khỏi phòng thì thở phào một cái.
- -- Cô còn không đi ra thì anh sẽ xấu hổ chết thôi.
Anh vội vã đi mở cửa sổ, gió thu thổi vào khiến sự nóng bỏng trong cơ thể anh dần dần dịu xuống lại.
Khoảng hơn 10 phút sau, anh đi ra khỏi phòng, sau đó suýt nữa là đụng trúng vào người của ông cụ.
Ông cụ Ôn đảo mắt qua cánh môi sưng đỏ của anh, đằng hắng một tiếng, bảo: "Có không chịu nổi cũng phải chờ khách khứa đi hết, cháu xem bây giờ cháu trông ra cái gì rồi?"
Ôn Như Quy: "..."
Ông cụ Ôn thấy anh không nói gì, tiếp tục phê bình: "Lưu manh như cháu vậy đấy, cũng vì Tuyết Lục ngây thơ quá nên mới có thể chịu được cháu. Nếu đổi lại thành, những người khác thì họ đã chia tay với cháu từ lâu rồi!"
Ôn - lưu manh - Quy: "..."
Ông cụ Ôn dạy dỗ anh một hồi, lúc này mới thấy mỹ mãn, bèn rời khỏi.
- -- Nếu ông ấy biết lưu manh chân chính là Đồng Tuyết Lục thì không biết ông ấy sẽ có biểu cảm thế nào?
===
Tiệc nướng trong sân đã được bắt đầu rồi, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này không cần Đồng Tuyết Lục mọi người cũng tự làm được.
Bọn nhỏ vừa ăn bánh hoa quế vừa đợi ăn thịt nướng, mấy người lớn còn lại vừa nướng thịt vừa thảo luận về chuyện kỳ thi vào trường cao đẳng.
Trong đó 2 người là Ngụy Nhiên và Phương Tĩnh Viện đều mông lung.
Ngụy Nhiên theo học ở đại học Công Nông Binh Bắc Kinh được 1 năm rưỡi, bây giờ kỳ thi vào cao đẳng bỗng dưng được khôi phục lại, từ năm nay cũng bắt đầu ngừng chiêu sinh Công Nông Binh luôn rồi.
Ông nội anh ta bảo anh ta nghỉ học rồi tham gia kỳ thi một lần nữa, nhưng trong số bạn học còn có những đàn anh đàn chị không nghỉ học, nên anh ta do dự lắm.
Ngụy Quốc Chí nói: "Có cái gì mà do dự? Cháu đã học công nông binh hơn 1 năm rồi mà cũng không học được gì hết, bây giờ quốc gia lại ngừng chiêu sinh, sẽ có ngày địa vị Công Nông Binh trở nên bất ổn đấy."
Ngụy Nhiên vẫn không hạ quyết tâm được: "Nhưng bây giờ cháu ôn tập thì có hơi không kịp nữa rồi."
Ngụy Quốc Chí: "Ông nhớ rõ sinh nhật cháu năm trước, không phải Tuyết Lục tặng tập lý hóa cho cháu sao? Cháu không xem à?"
Ngụy Nhiên đỏ mặt, lắc đầu: "Không có thời gian xem ạ."
Mặc dù bọn họ không học gì ở trường, nhưng cũng không phải không có việc. Trừ mỗi ngày đều phải tiến hành tiếp thu giáo dục chính trị ra, bọn họ còn phải đi thực tập tại công xưởng, đôi khi còn phải xuống nông thôn học xem làm ruộng như thế nào.
Ngụy Quốc Chí nhìn anh ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sau Trung Thu cháu về trường học nói với giáo viên một tiếng, nghỉ học xong về ôn tập đàng hoàng."
Ngụy Nhiên gãi gãi đầu: "Nếu cháu không thi đậu phải làm sao đây?",
Cơ bản là anh ta quên kiến thức cấp 2 rồi, chỉ còn 2 tháng nữa là tới kỳ thi vào trường cao đẳng, anh ta sợ bản thân thi không đậu được.
Ngụy Quốc Chí: "Thi không đậu thì năm sau thi tiếp, dù sao tuổi cháu cũng không lớn, ông và bà nội cháu sẽ không ép cháu cưới vợ ngay."
Nghe được cụm "cưới vợ", mặt của Ngụy Nhiên càng đỏ hơn.
Ngụy Châu Châu đã chạy tới, thấy mặt anh trai mình thì lập tức bị dọa sợ: "Anh cả, mặt của anh hồng tới mức y hệt như đầu heo kho tàu vậy, trông đáng sợ dữ lắm."
Ngụy Nhiên bày ra biểu cảm thật hung dữ, trừng mắt với cô bé một cái, Ngụy Châu Châu sợ tới mức hét lên một tiếng rồi chạy mất.
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống cầm thịt vào nướng chung, lại bảo: "Tôi cảm thấy ông nội Ngụy nói rất đúng, lần này không thi đậu thì có thể tiếp tục ôn luyện."
Gừng càng già thì càng cay, sinh viên tốt nghiệp Công Nông Binh xong thì bị hạn chế trong công việc ở khắp nơi, địa vị rất không ổn, nhưng vì đã tốt nghiệp rồi, bọn họ không thể tham gia thi vào trường cao đẳng một lần nữa.
Nếu Ngụy Nhiên muốn tham gia thi vào trường cao đẳng, tốt nhất là bắt đầu học từ lúc này. Cứ chần chừ để qua một, 2 năm nữa, anh ta muốn tham gia một lần nữa cũng không được.
Ngụy Nhiên thấy tất cả mọi người nói như vậy, suy nghĩ rồi đặt quyết tâm: "Được, vậy cháu sẽ lập tức đi làm thủ tục xin nghỉ học ở đại học Công Nông Binh."
Ngụy Nhiên vừa dứt lời, Phương Tĩnh Viện lập tức nhíu mày hỏi: "Tuyết Lục, vậy cô nói xem tôi có nên tham gia vào kỳ thi hay không?"
Bây giờ công việc của cô ấy là ở tác ở đoàn văn công, bình thường sẽ biểu diễn hát hoặc múa.
Đó là một ngành dành cho tuổi trẻ, nếu sau này không thể leo lên trên, lớn tuổi rồi sẽ bị điều tới một số vị trí vô dụng.
Nhưng bảo cô ấy nàng đi tham gia thi vào trường cao đẳng, cô ấy lại không có niềm tin. Dù sao cô ấy cũng tốt nghiệp nhiều năm rồi, thành tích lại không tốt.
Đồng Tuyết Lục bảo: "Cô có muốn ghi danh chuyên ngành nào không?"
Trên mặt Phương Tĩnh Điện hiện lên một vẻ xấu hổ: "Từ nhỏ đến lớn tôi luôn cảm thấy đóng phim rất thú vị."
Tiêu Thừa Bình đột ngột chen vào: "Cô muốn đi làm diễn viên?"
Bình thường sinh viên của Học viện Hí kịch đều có bề ngoài rất đẹp, anh ta nghĩ là thật ra cô ấy muốn gặp mặt những sinh viên nam.
"Ai cần anh quan tâm?"
Phương Tĩnh Viện trừng mắt với anh ta một cái, nói với Đồng Tuyết Lục: "Tôi muốn làm đạo diễn."
- -- A, cô hiểu rồi, không ngờ cô nàng đầu to lại có ước mơ như vậy.
Đồng Tuyết Lục cười bảo: "Nếu cô sợ không thi đậu, vậy trước đừng nghỉ việc ở đoàn văn công, dù sao thử một lần cũng không hại gì."
Không nghỉ việc ở đoàn văn công, thi đậu rồi mới nghỉ, vậy áp lực của cô ấy cũng không quá lớn.
Phương Tĩnh Viện suy nghĩ rồi gật đầu: "Cô nói cũng đúng, thị không đầu nhiều lắm cũng chỉ mất mặt một chút thôi, nhưng tôi không bị thiệt gì cả."
Ngụy Nhiên ở một bên nghe cô ấy nói vậy, lập tức cảm thấy áp lực trên vai càng lớn, hơn.
Anh ta thuộc loại người một khi nghỉ học rồi sẽ không còn đường lui nữa, hoàn toàn trái ngược với Phương Tĩnh Viện.
===
Hôm nay trong những người tới đây tham gia tụ họp sinh nhật Đồng Tuyết Lục, trừ Đồng Tuyết Lục ra thì Ngụy Nhiên và Phương Tĩnh Viện quyết định tham gia thi vào trường cao đẳng, còn thêm cả Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng là người có tuổi lớn nhất trong đám bọn họ, nhưng mọi người đều tỏ vẻ ủng hộ quyết định của cô ấy.
Thật ra hoàn cảnh giống như Khương Đan Hồng tuyệt đối không kỳ lạ ở thời đại này, lần thi vào trường cao đẳng này cũng không hạn chế tuổi tác hay tình trạng hôn nhân. Vậy nên, rất nhiều thanh niên trí thức có tuổi đều báo danh tham gia vào kỳ thị trường cao đẳng.
Ôn Như Quy đi tới ngồi xuống ở bên cạnh Đồng Tuyết Lục, thản nhiên lấy thịt nướng trong tay cô qua nướng: "Em ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi, để anh làm."
Đồng Tuyết Lục cười với anh, đứng lên đi vào phòng lấy ra 2 tập lý hóa khác đưa cho Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng vuốt tập, vẻ mặt quý trọng và cảm động: "Cảm ơn cô Tuyết Lục, món quà này rất quý báu!"
Phương Tĩnh Viện lại kích động nhảy lên ôm lấy cô: "Ban nãy tôi còn lo không biết có mua được tài liệu ôn tập không, cái này tuyệt lắm, cảm ơn cô!"
Từ sau khi tin tức kỳ thi vào trường cao đẳng được truyền ra, tài liệu ôn thi nào cũng khó kiếm, trong nhà có sách giáo khoa cấp 2 cũng trở thành báu vật.
Tiêu Thừa Bình nhìn Phương Tĩnh Viện như mở cờ trong bụng một cái, trong lòng càng cảm thấy phiền não hơn.
Ban nãy khi nghe nói Phương Tĩnh Viện muốn tham gia thi vào trường cao đẳng, tất nhiên anh ta muốn bảo cậu giúp tìm một bộ tài liệu ôn tập đến nay cho mình.
- -- Anh đúng là có bệnh rồi, đầu to kia có thi đại học không thì liên quan gì tới anh ta?
Gió đêm đánh úp lại, trong viện ngập tràn mùi thịt nướng.
Mọi người vừa ăn thịt nướng về tâm sự tương lại, vừa vui vừa tốt đẹp.
===
Ngày hôm sau là Tết Trung Thu trăng tròn người người đoàn viên, Đồng Tuyết Lục tặng bánh trung thu cho mọi người như mọi năm.
Sau đó cô lại dẫn 3 anh em Tiêu Gia Minh đến Ôn gia đón Trung thu.
2 người Đồng Tuyết Lục và chú Tông bận bịu trong nhà bếp, làm một bàn toàn thức ăn ngon cho mọi người.
Vì Ôn Như Quy thích ăn cá, hôm nay cô cố tình làm cho ăn một đĩa cá hấp.
Cô đổ nước xốt đã làm xong vào cá, rắc hành thái và gừng thái lên, sau đó sẽ rưới dầu nóng lên món cá đã hấp xong.
Chỉ nghe một tiếng "xèo" vang lên, một mùi hương mê người lan ra, tràn ngập cả nhà bếp.
Sau khi rưới dầu vào, thịt cá tản ra một lớp ánh sáng, trông vô cùng tươi ngon.
Mùi hương bay ra cửa sổ, khiến mấy người khác trong khu ngửi được, đồng loạt nuốt nước miếng theo bản năng, tầm mắt quay thẳng về phía Ôn gia.
Có người không kìm được hỏi: "Tư lệnh Ôn, nhà ông đang làm gì vậy, sao mùi lại thơm như thế?"
"Phải đó, suýt nữa nước bọt của tôi chảy ra rồi, bình thường hình như chú Tông nấu không có mùi thơm vậy đâu nhỉ?"
Biểu cảm ông cụ Ôn đắc ý: "Kỹ năng nấu ăn của Tiểu Tông chỉ có thể tính là bình thường thôi, hôm nay bạn gái của Như Quy tới nhà cùng đón Trung thu, là con bé đang nấu đó."
"Ôi, bạn gái của Như Quy có phải là quản lý tiệm ăn Đồng Phong trước kia không?"
Ông cụ Ôn càng tỏ ra kiêu ngạo hơn, vỗ ngực bảo: "Đúng rồi, con bé còn lấy được chứng nhận đầu bếp cấp 1 nữa. Không phải tôi khen con bé đâu, đứa trẻ kia thật sự rất thông minh rất có khả năng, người bình thường hoàn toàn không so được với con bé."
Mọi người: "..."
- -- Nếu như thế mà không gọi là khen, vậy cái gì mới gọi là khen chứ hả?
"Phải rồi, sao tự dưng đang tốt lành mà con bé nghỉ việc vậy? Sau khi nó rời đi rồi, hình như mấy món ăn của tiệm Đông Phong cũng không ngon miệng như trước nữa."
"Tôi cũng thấy vậy, trước kia ngày nào tôi cũng tới đó ít nhất 1, 2 lần/ 1 tháng, bây giờ tới chỉ ăn đi ăn lại mấy món kia, cảm thấy không có ý nghĩa nữa."
Ông cụ Ôn: "Con bé muốn tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng, không phải tôi tâng bốc đâu, nhưng với trí thông minh của con bé, nhất định có thể đậu Thanh Hoa và Bắc Đại!"
Mọi người: "..."
- -- Sao trước kia họ không phát hiện ra ông cụ Ôn không khiêm tốn như vậy nhỉ?
- -- Thanh Hoa, Bắc Đại là trường dễ đậu vào như vậy sao?
Đồng Tuyết Lục có thể nấu ăn rất ngon, nhưng nghe bảo con bé cũng chỉ tốt nghiệp cấp 2 thôi, muốn đậu được Thanh Hoa, Bắc Đại, hình như thổi phồng hơi quá rồi.
Tuy nhiên, trước mặt ông cụ Ôn, mọi người ngại nói thẳng ra, vui đùa đi về.
Ông cụ Ôn không quan trọng bọn họ nghĩ gì, xoay người quay về ăn cơm.
Trừ món cá hấp ra, Đồng Tuyết Lục còn làm món sườn non hấp khoai môn, bánh bao súp chay chiên và canh gà ngô củ cải.
Cá hấp mềm tươi thơm phức, là món ngon cuốn cả lưỡi, mùi thơm của khoai môn hòa với sườn non, tươi mới nhẹ nhàng. Khoai môn được hấp chín mềm dẻo, thích, hợp với người ở tuổi như ông cụ Ôn nhất.
Cắn một miếng bánh bao súp chay chiên, đủ loại nhân lập tức ngập tràn khoang miệng, nước dùng lan đi khắp nơi, vừa thơm vừa giòn giã, không ngờ lại chẳng kém "sơn hào hải vị" chút nào.
Một bữa cơm này, mọi người ăn hài lòng lắm, bụng ai cũng tròn cả lên.
Sau khi ông cụ Ôn cơm nước xong rồi, ông cầm món ngọt đi khoe với ông Khương ở cách vách, khiến ông Khương hâm mộ tới mức nước bọt chảy thành dòng ra khỏi miệng.
===
Lúc này, không khí của Đồng gia ở đại viện quân khu đã hơi nặng nề.
Năm trước vì trời mưa nên Đồng Tuyết Lục không hề tới tặng quà, nhưng hôm sau vẫn cho người mang bánh trung thu tới tặng.
Trung thu năm nay trời không mưa, bọn họ còn tưởng hắn cô sẽ tới thăm, không ngờ đợi cả ngày mà đến cái bóng cũng chưa thấy.
Thái Xuân Lan bĩu môi bảo: "Xem ra ai đó là quyết tâm không liên quan gì tới Đồng gia chúng ta nữa rồi."
Anh hai Đồng nhìn cô ta một cái, nhỏ giọng quát: "Bớt nói lại đi! Cô không nói không ai bảo cô câm đâu!"
Trong lòng Thái Xuân Lan vô cùng khó chịu, nhưng ngẩng lên thấy biểu cảm của mẹ chồng thối như nước cống, cô ta cũng lập tức cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Ngực mẹ Đồng lúc này như bị một tảng đá lớn đè lên vậy, đè đến mức bà ta hô hấp vô cùng khó khăn.
Vốn bà ta tưởng Đồng Tuyết Lục sẽ tới thăm ngày Trung thu, vậy bà ta sẽ tiện đó xuống nước làm lành với cô, rồi quan hệ giữa 2 nhà lại tốt đẹp một lần nữa.
Ông nội ruột của Đồng Tuyết Lục là tư lệnh, nghe nói tháng sau sẽ được điều về Bắc Kinh, nếu đến lúc đó bà ta có thể nhờ đối phương hỗ trợ một phen, hẳn 2 con trai của bà ta có thể leo lên trên một bậc.
- -- Không ngờ rằng cô lại không tới, cả lễ tết cũng chẳng thấy bóng dáng.
- -- Đúng là một đứa vong ân bội nghĩa!
Thái Xuân Lan là người miệng không yên được, im lặng chừng một phút lại há miệng nói: "Phải rồi, con nghe nói Đồng Tuyết Lục từ chức quản lý tiệm ăn rồi, chuẩn bị đi tham gia thi vào trường cao đẳng."
"Con nhớ lúc nó còn đi học cũng không đạt tiêu chuẩn nhiều lần, điểm còn kém tới, mức không tốt nghiệp được, với thành tích đó mà nó còn dám đi tham gia thi vào trường cao đẳng, thật sự là cười chết!"
Mọi người có mặt nghe vậy thì sửng sốt.
Trần Nguyệt Linh: "Nó thật sự từ chức quản lý tiệm ăn rồi?"
Thái Xuân Lan cười gật đầu, châm chọc bảo: "Còn sai à, người tham gia thi vào trường cao đẳng rất nhiều, nhưng người ngu mà từ chức như nó thì chẳng có mấy ai, nếu không thi đậu được, vậy dọa người quá rồi!"
Anh cả Đồng nhíu mày bảo: "Nó đúng là nông nổi quá!"
Mấy người khác cũng nghĩ như vậy, bọn họ đều cảm thấy chắc chắn Đồng Tuyết Lục không đậu được đại học.
Nếu như vậy thì chẳng những mất mặt, còn mất việc. Đây đâu chỉ là nông nổi, đó hoàn toàn là ngu ngốc!
Mẹ Đồng nghe tin như vậy thì tảng đá lớn đè ở ngực lập tức rơi xuống, lập tức ăn nhiều thêm mấy bát cơm.
===
Lần đầu tiên kỳ thi vào trường cao đẳng được phục hồi, vì điều kiện không hạn chế gì nhiều nên tuy 5 hào phí đăng ký có hơi đắt, nhưng cơ bản những người đã có trình độ tốt nghiệp cấp 2 đều tham gia vào kỳ thi lần này.
Ngay từ đầu Đồng Tuyết Lục đã suy nghĩ về ngành mà mình muốn đăng ký, sau khi suy nghĩ, cô quyết định chọn ngành Tiếng Anh.
Tất nhiên sau khi tốt nghiệp cô không muốn làm trong ngành có liên quan tới tiếng Anh, mà cô sẽ tiếp tục làm công việc có liên quan tới ẩm thực.
Trừ mở công xưởng và tiệm ăn của mình ra, cô muốn truyền bá món ngon Trung Hoa ra toàn thế giới.
Văn hóa ẩm thực Trung Hoa kết tinh văn minh và trí tuệ khoảng 5.000 năm. Món ngon đủ màu – hương - vị, đủ để chinh phục mọi người.
Muốn truyền bá ẩm thực, vậy thông thạo tiếng Anh là chuyện vô cùng quan trọng.
Tuy là trước khi xuyên thư cô cũng từng học tiếng Anh, nhưng không phải là chuyên ngành, nên sau khi cân nhắc một hồi, cô quyết định cải thiện tiếng Anh một chút.
Hôm nay cô và Phương Tĩnh Viện đến Cục Giáo dục nhận giấy dự thi.
Chỉ thấy trên giấy dự thi của cô viết:
[Giấy dự thi tuyển sinh hàng loạt đại học năm 1977
Địa điểm thi: Bắc Kinh
Môn thi: Vật lý
Tên: Đồng Tuyết Lục
Khoa đăng ký: Tiếng Anh
Mã số: 254250
Văn phòng ban tuyển sinh đại học Bắc Kinh đóng dấu.]
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy mã số của mình, khóe miệng run mạnh một cái.
- -- Có cần phải gây tổn thương tới vậy không hả?
- -- 54.250, tôi là đồ ngốc?
- -- Mę nó!
(*) 54.250 (我只二百五 - wǒ zhǐ èr bǎi wǔ): Tôi là đồ ngốc.
Phương Tĩnh Viện nhoài người qua nhìn giấy dự thi của cô, biểu cảm hâm mộ: "Sao ảnh chụp của cô lại đẹp như vậy?"
Đồng Tuyết Lục dõng dạc bảo: "Hết cách rồi, trời sinh đẹp sẵn."
Phương Tĩnh Viện: "..."
===
Trên đường về, lúc đi ngang qua nhà sách Tân Hoa, cô nhìn thấy một hàng xếp thật dài ở bên ngoài.
Trong nhà sách cũng đầy người ngồi, liếc mắt nhìn qua thấy toàn là đầu, cả cửa sổ cũng đầy ắp, có một vài người đến trễ không tìm được chỗ, chỉ có thể ngồi trên sàn nhà.
10 năm trước, những người theo đuổi trí thức đã bị đã kích trầm trọng, lúc đó thậm chí người ta còn tuyên truyền "đọc sách là vô dụng", nhưng bây giờ thời kỳ hoang đường đó đã qua rồi.
Lần này kỳ thi vào trường cao đẳng được khôi phục, toàn bộ dân tri thức khắp cả nước đều bị đánh một cú mạnh nhất, bọn họ mừng rỡ như điên, đáy mắt tràn ngập tò mò.
Mỗi lần thấy một màn như vậy, tâm trạng Đồng Tuyết Lục đều cảm thấy trào dâng.
Sau khi chia tay với Phương Tĩnh Viện, cô không đi thẳng về nhà, mà đi tới xưởng in.
Bảo vệ xưởng in nhìn thấy cô, cười hỏi: "Đồng chí Đồng, cô tới đấy à?"
Đồng Tuyết Lục cười bảo: "Tôi đã hẹn trước với xưởng trưởng rồi, anh ấy ở bên trong đúng không?"
Bảo vệ cười tới 2 nếp nhăn bên miệng lộ ra: "Ở bên trong, cô mau vào đi thôi."
Đồng Tuyết Lục không phải đến đây lần đầu, không cần ai dẫn đi, đi thẳng vào văn, phòng của xưởng trưởng.
Xưởng trưởng Chu thấy cô tới, đứng lên cười bảo: "Đồng chí Đồng, cuối cùng cô cũng tới rồi, mau ngồi đi."
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống sô pha.
Xưởng trưởng Chu bảo người pha một ly trà mang tới, lại lấy kẹo và hạt dưa đã chuẩn bị từ lâu ra nữa: "Mời đồng chí Đông dùng."
Đồng Tuyết Lục cười, tỏ vẻ cảm ơn.
Xưởng trưởng Chu cũng không quanh co lòng vòng, kéo thẳng ngăn tủ ra lấy 2 phong thư lên: "Đây là tiền của tập lý hóa hôm trước, ngoài ra còn có quà cảm ơn xưởng in gửi đồng chí Đồng."
Nhà nước bỗng nhiên tuyên bố khôi phục kỳ thi vào trường cao đẳng, rất nhiều người không tìm được sách, có tiền cũng không mua được.
Xưởng in của bọn họ cũng vô cùng nóng ruột, cấp trên ra chỉ tiêu bảo họ nhanh in tài liệu.
Nhưng in tài liệu gì thì chưa nói, rất cả đều quá đột ngột, không ai có đáp án.
Ngay sau đó, Ôn gia liên lạc với bọn họ, nói trong tay bọn họ có khoảng chừng 950 tập sách, còn nói số sách trong tay bọn họ có thể dùng làm tài liệu ôn tập.
Sau khi lấy được sách rồi, bọn họ nhanh chóng đi nhờ Cục Giáo dục, xác định những tập này có thể dùng làm tài liệu thì bọn họ lập tức mừng rỡ như điên.
Vì là xưởng in đầu tiên có được tài liệu ôn tập, số sách bọn họ in ra đã nhanh chóng được đưa tới các nhà sách và thư viện khắp nơi trên cả nước.
Bây giờ xưởng in của bọn họ đã nổi tiếng cả nước, cũng trở thành một cái chong chóng đón gió trong giới in ấn.
- -- Tất cả những điều này đều nhờ vào Ôn gia.
Xưởng trưởng Chu và Ôn gia là họ hàng có dây mơ rễ má, nhưng vì quan hệ không gần gũi lắm nên bình thường họ cũng không qua lại nhiều.
Lần này nhờ Ôn gia mà họ có được nhiều sách vở như vậy, tất nhiên xưởng in bọn họ phải tỏ lòng cảm ơn.
Xưởng trưởng Chu không biết những sách vở này là của Đồng Tuyết Lục, còn tưởng Ôn gia cho cô đến đây xử lý chuyện này, nên anh ta cũng không nhắc tới Ôn gia nửa chữ.
Việc này đều là tiến hành cá nhân, không thể công khai với bên ngoài.
Đồng Tuyết Lục không từ chối, cầm thư bỏ vào trong túi đeo vai quân đội: "Cảm ơn xưởng trưởng Chu, tôi biết xưởng trưởng Chu là một người cẩn thận, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở một câu, sau khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta không quen không biết."
Xưởng trưởng Chu gật đầu lia lịa: "Tôi biết rồi, đồng chí Đồng tới đây mấy lần là để hỏi việc in ấn thôi."
Đồng Tuyết Lục hài lòng gật đầu, quay người ra khỏi văn phòng của xưởng trưởng Chu.
Cô có được 1.000 bản sách từ trong tay mẹ Tiêu, vốn là ban đầu cô muốn tự bán đi, nhưng bây giờ thân phận của cô không còn giống trước nữa rồi.
- -- Bây giờ cô là cháu gái của một tư lệnh, bối cảnh nhà vị hôn phu cũng khác, nếu cô đi bán một mình, đó là quá mạo hiểm.
Vậy nên cô nói chuyện này với Ôn Như Quy, phía bên Ôn Như Quy tìm xong quan hệ thì liên lạc với xưởng trưởng Chu.
Cô lén bán sách với giá ổn định cho xưởng trưởng Chu, cứ thế mà xử lý xong xuôi.
Vì có Ôn gia làm chỗ dựa sau lưng, cô tin xưởng trưởng Chu sẽ không ngu ngốc đến mức nói chuyện này ra ngoài.
- -- Chưa kể sau khi rời khỏi đây rồi, chính anh ta cũng không muốn bị phạt.
===
Sau khi về tới nhà, Đồng Tuyết Lục mới lấy 2 phong thư ban nãy ra, mở ra nhìn một lần nữa.
Tổng cộng tiền bán sách được 580 tệ, tiền cảm ơn có 200.
Làm tròn lại là khoảng 800 tệ rồi, đây là tiền riêng của cô đó.
- -- Bán lời, bán lời rồi.
Sau ngày hôm đó, Đồng Tuyết Lục không ra ngoài nữa, một lòng ở nhà ôn tập thi vào trường cao đẳng.
Đôi khi đám người Ngụy Nhiên, Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng sẽ đi qua thảo luận bài học với cô.
===
Chẳng mấy chốc đã tới tháng 11.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày 27 chào đón bài kiểm tra đầu vào.
Bài kiểm tra đầu vào chỉ loại một ít người, phần lớn ai cũng qua cửa.
Tới ngày 9 tháng 12, tuyết lớn bay khắp nơi, thời tiết lạnh lẽo đến mức răng người ta đánh run cầm cập.
Đồng Tuyết Lục ngồi trên yên sau xe Ôn Như Quy đi tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng.
Lúc này bên ngoài trường thi đã có không ít người tới, cả đám thí sinh có mắt sáng rực rỡ như sao trên bầu trời, người lại run như cây sấy
Ôn Như Quy thấy mặt cô bị lạnh tới đỏ lên, dịu dàng nói: "Em sang bên đây đứng đi, anh che gió cho em."
Đồng Tuyết Lục ngẩng lên cười với anh: "Em ăn mặc dày thế này, trong áo còn có túi chườm nóng nữa, không lạnh chút nào."
- -- Vì lần thi vào trường cao đẳng này, cả nhà đều sục sôi.
Vì cuộc thi diễn ra vào tháng 12, Ôn Như Quy thông qua các loại quan hệ đế mua cho cô một cái túi chườm nóng, lại tới cửa hàng bách hóa mua cho cô một đội găng tay.
Lúc này trên người cô mặc áo khoác dài, đầu đội mũ lông quân đội, trên tay đeo găng, cổ quấn khăn quàng, lòng còn ôm thêm túi chườm nóng.
- -- Cô thật sự không thấy lạnh chút nào.
- -- Nói thì có vẻ đáng ghét, nhưng lúc này cô còn cảm thấy hơi nóng nữa.
Mọi người thấy cô được "vũ trang từ đầu đến chân" như thế, đều phóng những ánh mắt hâm mộ ghen tị tới đây.
Họ lại nhìn sang Ôn Như Quy đứng bên cạnh mình: Đẹp trai, trẻ tuổi, lịch sự, còn có cả xe đạp, một đám con gái ăn cả ngụm chanh chua.
Bảo vệ đi tới cầm chiêng đồng gõ mấy cái: "Vào trường thi, thí sinh vào trường thi."
Đồng Tuyết Lục nhét túi chườm nóng vào trong lòng Ôn Như Quy, ngẩng đầu cười nói: "Em vào đây."
Ôn Như Quy đưa cho cô cái bìa cứng trong tay mình: "Được, anh đợi em ở bên ngoài."
Mọi người thấy Đồng Tuyết Lục mang bìa cứng theo, lúc đầu còn không biết nó có lợi gì, nhưng sau khi vào trường thi rồi, họ không kìm được mà hâm mộ.
Có một số bàn ghế sẽ gồ ghề, nếu không lót thứ gì đó lên trên, lúc viết chữ mà không chú ý là sẽ rất dễ làm hỏng bài thi.
Vì Đồng Tuyết Lục có chuẩn bị rồi, lúc vào thi, cô không lo lắng chút nào.
- -- Kỳ thi lần này giằng co hết 3 ngày.
Vì Đồng Tuyết Lục đăng ký chuyên ngành tiếng Anh, cô phải thi nhiều hơn một môn tiếng Anh so với những thí sinh khác.
Sau khi thi xong rồi, tiếng ai oán nổi lên 4 phía trong trường thi, rất nhiều người chắc chắn bản thân không qua được.
Có cả những câu hỏi bổ sung về Ngữ văn và Toán, nhưng cơ bản không mấy ai làm được.
- -- Đồng Tuyết Lục làm được hết tất cả.
Thí sinh ở thời kỳ này sẽ cảm thấy đề rất khó, nhưng với một người xuyên sách như Đồng Tuyết Lục, nó rất đơn giản.
Ví dụ thật ra để bổ sung môn Toán chỉ là một đề vi tích phân rất đơn giản thôi, nhưng rất nhiều người tỏ vẻ không biết, không hiểu.
Thi xong rồi, các giám khảo lập tức tham gia vào việc chấm bài thi.
Ngày 25 tháng 1, cuối cùng kết quả cũng được công bố trong sự chờ đợi của mọi người.
- -- Điểm tối đa là 500.
- -- Đồng Tuyết Lục thi được 494 điểm.
- -- Tiếng Anh 100 điểm.
Thành tích này là hạng nhất trong các thí sinh ở Bắc Kinh.
Sau khi Đồng gia ở đại viện quân khu biết tin này, họ ngây cả người.
[HẾT CHƯƠNG 109]
Ôn Như Quy như bị điện giật vậy, tay đột ngột buông thắt lưng của cô ra: "Phải rồi, xin lỗi em nhiều."
Đồng Tuyết Lục đảo mắt xuống, trong lòng huýt sáo một phen.
- -- Ái chà, có căng lên kìa.
- -- Cũng tư bản lắm nhỉ.
Ôn Như Quy đối diện với đôi mắt hạnh như chứa nước của cô, toàn thân giống như bị giật điện vậy.
- -- Phút chốc tê dại từng hồi.
Anh hơi nghiêng người muốn che lại, ai ngờ người bên cạnh trông càng...
Trong lòng Đồng Tuyết Lục khoái lắm rồi, ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ xấu hổ: "Anh như thế này có phải khó chịu lắm không?"
Ôn Như Quy đỏ mặt, lắc lắc đầu: "Không đâu."
- -- Anh nói dối, thật ra anh khó chịu sắp nổ tung rồi, nhưng anh không dám nói ra lời lưu manh như vậy trước mặt cô, sợ sẽ dọa cô sợ.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm một phen ôm mặt bảo: "Không khó chịu là được rồi, vậy em đi ra ngoài trước."
"Ừ."
Ôn Như Quy thấy cô quay người chạy ra khỏi phòng thì thở phào một cái.
- -- Cô còn không đi ra thì anh sẽ xấu hổ chết thôi.
Anh vội vã đi mở cửa sổ, gió thu thổi vào khiến sự nóng bỏng trong cơ thể anh dần dần dịu xuống lại.
Khoảng hơn 10 phút sau, anh đi ra khỏi phòng, sau đó suýt nữa là đụng trúng vào người của ông cụ.
Ông cụ Ôn đảo mắt qua cánh môi sưng đỏ của anh, đằng hắng một tiếng, bảo: "Có không chịu nổi cũng phải chờ khách khứa đi hết, cháu xem bây giờ cháu trông ra cái gì rồi?"
Ôn Như Quy: "..."
Ông cụ Ôn thấy anh không nói gì, tiếp tục phê bình: "Lưu manh như cháu vậy đấy, cũng vì Tuyết Lục ngây thơ quá nên mới có thể chịu được cháu. Nếu đổi lại thành, những người khác thì họ đã chia tay với cháu từ lâu rồi!"
Ôn - lưu manh - Quy: "..."
Ông cụ Ôn dạy dỗ anh một hồi, lúc này mới thấy mỹ mãn, bèn rời khỏi.
- -- Nếu ông ấy biết lưu manh chân chính là Đồng Tuyết Lục thì không biết ông ấy sẽ có biểu cảm thế nào?
===
Tiệc nướng trong sân đã được bắt đầu rồi, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này không cần Đồng Tuyết Lục mọi người cũng tự làm được.
Bọn nhỏ vừa ăn bánh hoa quế vừa đợi ăn thịt nướng, mấy người lớn còn lại vừa nướng thịt vừa thảo luận về chuyện kỳ thi vào trường cao đẳng.
Trong đó 2 người là Ngụy Nhiên và Phương Tĩnh Viện đều mông lung.
Ngụy Nhiên theo học ở đại học Công Nông Binh Bắc Kinh được 1 năm rưỡi, bây giờ kỳ thi vào cao đẳng bỗng dưng được khôi phục lại, từ năm nay cũng bắt đầu ngừng chiêu sinh Công Nông Binh luôn rồi.
Ông nội anh ta bảo anh ta nghỉ học rồi tham gia kỳ thi một lần nữa, nhưng trong số bạn học còn có những đàn anh đàn chị không nghỉ học, nên anh ta do dự lắm.
Ngụy Quốc Chí nói: "Có cái gì mà do dự? Cháu đã học công nông binh hơn 1 năm rồi mà cũng không học được gì hết, bây giờ quốc gia lại ngừng chiêu sinh, sẽ có ngày địa vị Công Nông Binh trở nên bất ổn đấy."
Ngụy Nhiên vẫn không hạ quyết tâm được: "Nhưng bây giờ cháu ôn tập thì có hơi không kịp nữa rồi."
Ngụy Quốc Chí: "Ông nhớ rõ sinh nhật cháu năm trước, không phải Tuyết Lục tặng tập lý hóa cho cháu sao? Cháu không xem à?"
Ngụy Nhiên đỏ mặt, lắc đầu: "Không có thời gian xem ạ."
Mặc dù bọn họ không học gì ở trường, nhưng cũng không phải không có việc. Trừ mỗi ngày đều phải tiến hành tiếp thu giáo dục chính trị ra, bọn họ còn phải đi thực tập tại công xưởng, đôi khi còn phải xuống nông thôn học xem làm ruộng như thế nào.
Ngụy Quốc Chí nhìn anh ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sau Trung Thu cháu về trường học nói với giáo viên một tiếng, nghỉ học xong về ôn tập đàng hoàng."
Ngụy Nhiên gãi gãi đầu: "Nếu cháu không thi đậu phải làm sao đây?",
Cơ bản là anh ta quên kiến thức cấp 2 rồi, chỉ còn 2 tháng nữa là tới kỳ thi vào trường cao đẳng, anh ta sợ bản thân thi không đậu được.
Ngụy Quốc Chí: "Thi không đậu thì năm sau thi tiếp, dù sao tuổi cháu cũng không lớn, ông và bà nội cháu sẽ không ép cháu cưới vợ ngay."
Nghe được cụm "cưới vợ", mặt của Ngụy Nhiên càng đỏ hơn.
Ngụy Châu Châu đã chạy tới, thấy mặt anh trai mình thì lập tức bị dọa sợ: "Anh cả, mặt của anh hồng tới mức y hệt như đầu heo kho tàu vậy, trông đáng sợ dữ lắm."
Ngụy Nhiên bày ra biểu cảm thật hung dữ, trừng mắt với cô bé một cái, Ngụy Châu Châu sợ tới mức hét lên một tiếng rồi chạy mất.
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống cầm thịt vào nướng chung, lại bảo: "Tôi cảm thấy ông nội Ngụy nói rất đúng, lần này không thi đậu thì có thể tiếp tục ôn luyện."
Gừng càng già thì càng cay, sinh viên tốt nghiệp Công Nông Binh xong thì bị hạn chế trong công việc ở khắp nơi, địa vị rất không ổn, nhưng vì đã tốt nghiệp rồi, bọn họ không thể tham gia thi vào trường cao đẳng một lần nữa.
Nếu Ngụy Nhiên muốn tham gia thi vào trường cao đẳng, tốt nhất là bắt đầu học từ lúc này. Cứ chần chừ để qua một, 2 năm nữa, anh ta muốn tham gia một lần nữa cũng không được.
Ngụy Nhiên thấy tất cả mọi người nói như vậy, suy nghĩ rồi đặt quyết tâm: "Được, vậy cháu sẽ lập tức đi làm thủ tục xin nghỉ học ở đại học Công Nông Binh."
Ngụy Nhiên vừa dứt lời, Phương Tĩnh Viện lập tức nhíu mày hỏi: "Tuyết Lục, vậy cô nói xem tôi có nên tham gia vào kỳ thi hay không?"
Bây giờ công việc của cô ấy là ở tác ở đoàn văn công, bình thường sẽ biểu diễn hát hoặc múa.
Đó là một ngành dành cho tuổi trẻ, nếu sau này không thể leo lên trên, lớn tuổi rồi sẽ bị điều tới một số vị trí vô dụng.
Nhưng bảo cô ấy nàng đi tham gia thi vào trường cao đẳng, cô ấy lại không có niềm tin. Dù sao cô ấy cũng tốt nghiệp nhiều năm rồi, thành tích lại không tốt.
Đồng Tuyết Lục bảo: "Cô có muốn ghi danh chuyên ngành nào không?"
Trên mặt Phương Tĩnh Điện hiện lên một vẻ xấu hổ: "Từ nhỏ đến lớn tôi luôn cảm thấy đóng phim rất thú vị."
Tiêu Thừa Bình đột ngột chen vào: "Cô muốn đi làm diễn viên?"
Bình thường sinh viên của Học viện Hí kịch đều có bề ngoài rất đẹp, anh ta nghĩ là thật ra cô ấy muốn gặp mặt những sinh viên nam.
"Ai cần anh quan tâm?"
Phương Tĩnh Viện trừng mắt với anh ta một cái, nói với Đồng Tuyết Lục: "Tôi muốn làm đạo diễn."
- -- A, cô hiểu rồi, không ngờ cô nàng đầu to lại có ước mơ như vậy.
Đồng Tuyết Lục cười bảo: "Nếu cô sợ không thi đậu, vậy trước đừng nghỉ việc ở đoàn văn công, dù sao thử một lần cũng không hại gì."
Không nghỉ việc ở đoàn văn công, thi đậu rồi mới nghỉ, vậy áp lực của cô ấy cũng không quá lớn.
Phương Tĩnh Viện suy nghĩ rồi gật đầu: "Cô nói cũng đúng, thị không đầu nhiều lắm cũng chỉ mất mặt một chút thôi, nhưng tôi không bị thiệt gì cả."
Ngụy Nhiên ở một bên nghe cô ấy nói vậy, lập tức cảm thấy áp lực trên vai càng lớn, hơn.
Anh ta thuộc loại người một khi nghỉ học rồi sẽ không còn đường lui nữa, hoàn toàn trái ngược với Phương Tĩnh Viện.
===
Hôm nay trong những người tới đây tham gia tụ họp sinh nhật Đồng Tuyết Lục, trừ Đồng Tuyết Lục ra thì Ngụy Nhiên và Phương Tĩnh Viện quyết định tham gia thi vào trường cao đẳng, còn thêm cả Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng là người có tuổi lớn nhất trong đám bọn họ, nhưng mọi người đều tỏ vẻ ủng hộ quyết định của cô ấy.
Thật ra hoàn cảnh giống như Khương Đan Hồng tuyệt đối không kỳ lạ ở thời đại này, lần thi vào trường cao đẳng này cũng không hạn chế tuổi tác hay tình trạng hôn nhân. Vậy nên, rất nhiều thanh niên trí thức có tuổi đều báo danh tham gia vào kỳ thị trường cao đẳng.
Ôn Như Quy đi tới ngồi xuống ở bên cạnh Đồng Tuyết Lục, thản nhiên lấy thịt nướng trong tay cô qua nướng: "Em ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi, để anh làm."
Đồng Tuyết Lục cười với anh, đứng lên đi vào phòng lấy ra 2 tập lý hóa khác đưa cho Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng vuốt tập, vẻ mặt quý trọng và cảm động: "Cảm ơn cô Tuyết Lục, món quà này rất quý báu!"
Phương Tĩnh Viện lại kích động nhảy lên ôm lấy cô: "Ban nãy tôi còn lo không biết có mua được tài liệu ôn tập không, cái này tuyệt lắm, cảm ơn cô!"
Từ sau khi tin tức kỳ thi vào trường cao đẳng được truyền ra, tài liệu ôn thi nào cũng khó kiếm, trong nhà có sách giáo khoa cấp 2 cũng trở thành báu vật.
Tiêu Thừa Bình nhìn Phương Tĩnh Viện như mở cờ trong bụng một cái, trong lòng càng cảm thấy phiền não hơn.
Ban nãy khi nghe nói Phương Tĩnh Viện muốn tham gia thi vào trường cao đẳng, tất nhiên anh ta muốn bảo cậu giúp tìm một bộ tài liệu ôn tập đến nay cho mình.
- -- Anh đúng là có bệnh rồi, đầu to kia có thi đại học không thì liên quan gì tới anh ta?
Gió đêm đánh úp lại, trong viện ngập tràn mùi thịt nướng.
Mọi người vừa ăn thịt nướng về tâm sự tương lại, vừa vui vừa tốt đẹp.
===
Ngày hôm sau là Tết Trung Thu trăng tròn người người đoàn viên, Đồng Tuyết Lục tặng bánh trung thu cho mọi người như mọi năm.
Sau đó cô lại dẫn 3 anh em Tiêu Gia Minh đến Ôn gia đón Trung thu.
2 người Đồng Tuyết Lục và chú Tông bận bịu trong nhà bếp, làm một bàn toàn thức ăn ngon cho mọi người.
Vì Ôn Như Quy thích ăn cá, hôm nay cô cố tình làm cho ăn một đĩa cá hấp.
Cô đổ nước xốt đã làm xong vào cá, rắc hành thái và gừng thái lên, sau đó sẽ rưới dầu nóng lên món cá đã hấp xong.
Chỉ nghe một tiếng "xèo" vang lên, một mùi hương mê người lan ra, tràn ngập cả nhà bếp.
Sau khi rưới dầu vào, thịt cá tản ra một lớp ánh sáng, trông vô cùng tươi ngon.
Mùi hương bay ra cửa sổ, khiến mấy người khác trong khu ngửi được, đồng loạt nuốt nước miếng theo bản năng, tầm mắt quay thẳng về phía Ôn gia.
Có người không kìm được hỏi: "Tư lệnh Ôn, nhà ông đang làm gì vậy, sao mùi lại thơm như thế?"
"Phải đó, suýt nữa nước bọt của tôi chảy ra rồi, bình thường hình như chú Tông nấu không có mùi thơm vậy đâu nhỉ?"
Biểu cảm ông cụ Ôn đắc ý: "Kỹ năng nấu ăn của Tiểu Tông chỉ có thể tính là bình thường thôi, hôm nay bạn gái của Như Quy tới nhà cùng đón Trung thu, là con bé đang nấu đó."
"Ôi, bạn gái của Như Quy có phải là quản lý tiệm ăn Đồng Phong trước kia không?"
Ông cụ Ôn càng tỏ ra kiêu ngạo hơn, vỗ ngực bảo: "Đúng rồi, con bé còn lấy được chứng nhận đầu bếp cấp 1 nữa. Không phải tôi khen con bé đâu, đứa trẻ kia thật sự rất thông minh rất có khả năng, người bình thường hoàn toàn không so được với con bé."
Mọi người: "..."
- -- Nếu như thế mà không gọi là khen, vậy cái gì mới gọi là khen chứ hả?
"Phải rồi, sao tự dưng đang tốt lành mà con bé nghỉ việc vậy? Sau khi nó rời đi rồi, hình như mấy món ăn của tiệm Đông Phong cũng không ngon miệng như trước nữa."
"Tôi cũng thấy vậy, trước kia ngày nào tôi cũng tới đó ít nhất 1, 2 lần/ 1 tháng, bây giờ tới chỉ ăn đi ăn lại mấy món kia, cảm thấy không có ý nghĩa nữa."
Ông cụ Ôn: "Con bé muốn tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng, không phải tôi tâng bốc đâu, nhưng với trí thông minh của con bé, nhất định có thể đậu Thanh Hoa và Bắc Đại!"
Mọi người: "..."
- -- Sao trước kia họ không phát hiện ra ông cụ Ôn không khiêm tốn như vậy nhỉ?
- -- Thanh Hoa, Bắc Đại là trường dễ đậu vào như vậy sao?
Đồng Tuyết Lục có thể nấu ăn rất ngon, nhưng nghe bảo con bé cũng chỉ tốt nghiệp cấp 2 thôi, muốn đậu được Thanh Hoa, Bắc Đại, hình như thổi phồng hơi quá rồi.
Tuy nhiên, trước mặt ông cụ Ôn, mọi người ngại nói thẳng ra, vui đùa đi về.
Ông cụ Ôn không quan trọng bọn họ nghĩ gì, xoay người quay về ăn cơm.
Trừ món cá hấp ra, Đồng Tuyết Lục còn làm món sườn non hấp khoai môn, bánh bao súp chay chiên và canh gà ngô củ cải.
Cá hấp mềm tươi thơm phức, là món ngon cuốn cả lưỡi, mùi thơm của khoai môn hòa với sườn non, tươi mới nhẹ nhàng. Khoai môn được hấp chín mềm dẻo, thích, hợp với người ở tuổi như ông cụ Ôn nhất.
Cắn một miếng bánh bao súp chay chiên, đủ loại nhân lập tức ngập tràn khoang miệng, nước dùng lan đi khắp nơi, vừa thơm vừa giòn giã, không ngờ lại chẳng kém "sơn hào hải vị" chút nào.
Một bữa cơm này, mọi người ăn hài lòng lắm, bụng ai cũng tròn cả lên.
Sau khi ông cụ Ôn cơm nước xong rồi, ông cầm món ngọt đi khoe với ông Khương ở cách vách, khiến ông Khương hâm mộ tới mức nước bọt chảy thành dòng ra khỏi miệng.
===
Lúc này, không khí của Đồng gia ở đại viện quân khu đã hơi nặng nề.
Năm trước vì trời mưa nên Đồng Tuyết Lục không hề tới tặng quà, nhưng hôm sau vẫn cho người mang bánh trung thu tới tặng.
Trung thu năm nay trời không mưa, bọn họ còn tưởng hắn cô sẽ tới thăm, không ngờ đợi cả ngày mà đến cái bóng cũng chưa thấy.
Thái Xuân Lan bĩu môi bảo: "Xem ra ai đó là quyết tâm không liên quan gì tới Đồng gia chúng ta nữa rồi."
Anh hai Đồng nhìn cô ta một cái, nhỏ giọng quát: "Bớt nói lại đi! Cô không nói không ai bảo cô câm đâu!"
Trong lòng Thái Xuân Lan vô cùng khó chịu, nhưng ngẩng lên thấy biểu cảm của mẹ chồng thối như nước cống, cô ta cũng lập tức cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Ngực mẹ Đồng lúc này như bị một tảng đá lớn đè lên vậy, đè đến mức bà ta hô hấp vô cùng khó khăn.
Vốn bà ta tưởng Đồng Tuyết Lục sẽ tới thăm ngày Trung thu, vậy bà ta sẽ tiện đó xuống nước làm lành với cô, rồi quan hệ giữa 2 nhà lại tốt đẹp một lần nữa.
Ông nội ruột của Đồng Tuyết Lục là tư lệnh, nghe nói tháng sau sẽ được điều về Bắc Kinh, nếu đến lúc đó bà ta có thể nhờ đối phương hỗ trợ một phen, hẳn 2 con trai của bà ta có thể leo lên trên một bậc.
- -- Không ngờ rằng cô lại không tới, cả lễ tết cũng chẳng thấy bóng dáng.
- -- Đúng là một đứa vong ân bội nghĩa!
Thái Xuân Lan là người miệng không yên được, im lặng chừng một phút lại há miệng nói: "Phải rồi, con nghe nói Đồng Tuyết Lục từ chức quản lý tiệm ăn rồi, chuẩn bị đi tham gia thi vào trường cao đẳng."
"Con nhớ lúc nó còn đi học cũng không đạt tiêu chuẩn nhiều lần, điểm còn kém tới, mức không tốt nghiệp được, với thành tích đó mà nó còn dám đi tham gia thi vào trường cao đẳng, thật sự là cười chết!"
Mọi người có mặt nghe vậy thì sửng sốt.
Trần Nguyệt Linh: "Nó thật sự từ chức quản lý tiệm ăn rồi?"
Thái Xuân Lan cười gật đầu, châm chọc bảo: "Còn sai à, người tham gia thi vào trường cao đẳng rất nhiều, nhưng người ngu mà từ chức như nó thì chẳng có mấy ai, nếu không thi đậu được, vậy dọa người quá rồi!"
Anh cả Đồng nhíu mày bảo: "Nó đúng là nông nổi quá!"
Mấy người khác cũng nghĩ như vậy, bọn họ đều cảm thấy chắc chắn Đồng Tuyết Lục không đậu được đại học.
Nếu như vậy thì chẳng những mất mặt, còn mất việc. Đây đâu chỉ là nông nổi, đó hoàn toàn là ngu ngốc!
Mẹ Đồng nghe tin như vậy thì tảng đá lớn đè ở ngực lập tức rơi xuống, lập tức ăn nhiều thêm mấy bát cơm.
===
Lần đầu tiên kỳ thi vào trường cao đẳng được phục hồi, vì điều kiện không hạn chế gì nhiều nên tuy 5 hào phí đăng ký có hơi đắt, nhưng cơ bản những người đã có trình độ tốt nghiệp cấp 2 đều tham gia vào kỳ thi lần này.
Ngay từ đầu Đồng Tuyết Lục đã suy nghĩ về ngành mà mình muốn đăng ký, sau khi suy nghĩ, cô quyết định chọn ngành Tiếng Anh.
Tất nhiên sau khi tốt nghiệp cô không muốn làm trong ngành có liên quan tới tiếng Anh, mà cô sẽ tiếp tục làm công việc có liên quan tới ẩm thực.
Trừ mở công xưởng và tiệm ăn của mình ra, cô muốn truyền bá món ngon Trung Hoa ra toàn thế giới.
Văn hóa ẩm thực Trung Hoa kết tinh văn minh và trí tuệ khoảng 5.000 năm. Món ngon đủ màu – hương - vị, đủ để chinh phục mọi người.
Muốn truyền bá ẩm thực, vậy thông thạo tiếng Anh là chuyện vô cùng quan trọng.
Tuy là trước khi xuyên thư cô cũng từng học tiếng Anh, nhưng không phải là chuyên ngành, nên sau khi cân nhắc một hồi, cô quyết định cải thiện tiếng Anh một chút.
Hôm nay cô và Phương Tĩnh Viện đến Cục Giáo dục nhận giấy dự thi.
Chỉ thấy trên giấy dự thi của cô viết:
[Giấy dự thi tuyển sinh hàng loạt đại học năm 1977
Địa điểm thi: Bắc Kinh
Môn thi: Vật lý
Tên: Đồng Tuyết Lục
Khoa đăng ký: Tiếng Anh
Mã số: 254250
Văn phòng ban tuyển sinh đại học Bắc Kinh đóng dấu.]
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy mã số của mình, khóe miệng run mạnh một cái.
- -- Có cần phải gây tổn thương tới vậy không hả?
- -- 54.250, tôi là đồ ngốc?
- -- Mę nó!
(*) 54.250 (我只二百五 - wǒ zhǐ èr bǎi wǔ): Tôi là đồ ngốc.
Phương Tĩnh Viện nhoài người qua nhìn giấy dự thi của cô, biểu cảm hâm mộ: "Sao ảnh chụp của cô lại đẹp như vậy?"
Đồng Tuyết Lục dõng dạc bảo: "Hết cách rồi, trời sinh đẹp sẵn."
Phương Tĩnh Viện: "..."
===
Trên đường về, lúc đi ngang qua nhà sách Tân Hoa, cô nhìn thấy một hàng xếp thật dài ở bên ngoài.
Trong nhà sách cũng đầy người ngồi, liếc mắt nhìn qua thấy toàn là đầu, cả cửa sổ cũng đầy ắp, có một vài người đến trễ không tìm được chỗ, chỉ có thể ngồi trên sàn nhà.
10 năm trước, những người theo đuổi trí thức đã bị đã kích trầm trọng, lúc đó thậm chí người ta còn tuyên truyền "đọc sách là vô dụng", nhưng bây giờ thời kỳ hoang đường đó đã qua rồi.
Lần này kỳ thi vào trường cao đẳng được khôi phục, toàn bộ dân tri thức khắp cả nước đều bị đánh một cú mạnh nhất, bọn họ mừng rỡ như điên, đáy mắt tràn ngập tò mò.
Mỗi lần thấy một màn như vậy, tâm trạng Đồng Tuyết Lục đều cảm thấy trào dâng.
Sau khi chia tay với Phương Tĩnh Viện, cô không đi thẳng về nhà, mà đi tới xưởng in.
Bảo vệ xưởng in nhìn thấy cô, cười hỏi: "Đồng chí Đồng, cô tới đấy à?"
Đồng Tuyết Lục cười bảo: "Tôi đã hẹn trước với xưởng trưởng rồi, anh ấy ở bên trong đúng không?"
Bảo vệ cười tới 2 nếp nhăn bên miệng lộ ra: "Ở bên trong, cô mau vào đi thôi."
Đồng Tuyết Lục không phải đến đây lần đầu, không cần ai dẫn đi, đi thẳng vào văn, phòng của xưởng trưởng.
Xưởng trưởng Chu thấy cô tới, đứng lên cười bảo: "Đồng chí Đồng, cuối cùng cô cũng tới rồi, mau ngồi đi."
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống sô pha.
Xưởng trưởng Chu bảo người pha một ly trà mang tới, lại lấy kẹo và hạt dưa đã chuẩn bị từ lâu ra nữa: "Mời đồng chí Đông dùng."
Đồng Tuyết Lục cười, tỏ vẻ cảm ơn.
Xưởng trưởng Chu cũng không quanh co lòng vòng, kéo thẳng ngăn tủ ra lấy 2 phong thư lên: "Đây là tiền của tập lý hóa hôm trước, ngoài ra còn có quà cảm ơn xưởng in gửi đồng chí Đồng."
Nhà nước bỗng nhiên tuyên bố khôi phục kỳ thi vào trường cao đẳng, rất nhiều người không tìm được sách, có tiền cũng không mua được.
Xưởng in của bọn họ cũng vô cùng nóng ruột, cấp trên ra chỉ tiêu bảo họ nhanh in tài liệu.
Nhưng in tài liệu gì thì chưa nói, rất cả đều quá đột ngột, không ai có đáp án.
Ngay sau đó, Ôn gia liên lạc với bọn họ, nói trong tay bọn họ có khoảng chừng 950 tập sách, còn nói số sách trong tay bọn họ có thể dùng làm tài liệu ôn tập.
Sau khi lấy được sách rồi, bọn họ nhanh chóng đi nhờ Cục Giáo dục, xác định những tập này có thể dùng làm tài liệu thì bọn họ lập tức mừng rỡ như điên.
Vì là xưởng in đầu tiên có được tài liệu ôn tập, số sách bọn họ in ra đã nhanh chóng được đưa tới các nhà sách và thư viện khắp nơi trên cả nước.
Bây giờ xưởng in của bọn họ đã nổi tiếng cả nước, cũng trở thành một cái chong chóng đón gió trong giới in ấn.
- -- Tất cả những điều này đều nhờ vào Ôn gia.
Xưởng trưởng Chu và Ôn gia là họ hàng có dây mơ rễ má, nhưng vì quan hệ không gần gũi lắm nên bình thường họ cũng không qua lại nhiều.
Lần này nhờ Ôn gia mà họ có được nhiều sách vở như vậy, tất nhiên xưởng in bọn họ phải tỏ lòng cảm ơn.
Xưởng trưởng Chu không biết những sách vở này là của Đồng Tuyết Lục, còn tưởng Ôn gia cho cô đến đây xử lý chuyện này, nên anh ta cũng không nhắc tới Ôn gia nửa chữ.
Việc này đều là tiến hành cá nhân, không thể công khai với bên ngoài.
Đồng Tuyết Lục không từ chối, cầm thư bỏ vào trong túi đeo vai quân đội: "Cảm ơn xưởng trưởng Chu, tôi biết xưởng trưởng Chu là một người cẩn thận, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở một câu, sau khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta không quen không biết."
Xưởng trưởng Chu gật đầu lia lịa: "Tôi biết rồi, đồng chí Đồng tới đây mấy lần là để hỏi việc in ấn thôi."
Đồng Tuyết Lục hài lòng gật đầu, quay người ra khỏi văn phòng của xưởng trưởng Chu.
Cô có được 1.000 bản sách từ trong tay mẹ Tiêu, vốn là ban đầu cô muốn tự bán đi, nhưng bây giờ thân phận của cô không còn giống trước nữa rồi.
- -- Bây giờ cô là cháu gái của một tư lệnh, bối cảnh nhà vị hôn phu cũng khác, nếu cô đi bán một mình, đó là quá mạo hiểm.
Vậy nên cô nói chuyện này với Ôn Như Quy, phía bên Ôn Như Quy tìm xong quan hệ thì liên lạc với xưởng trưởng Chu.
Cô lén bán sách với giá ổn định cho xưởng trưởng Chu, cứ thế mà xử lý xong xuôi.
Vì có Ôn gia làm chỗ dựa sau lưng, cô tin xưởng trưởng Chu sẽ không ngu ngốc đến mức nói chuyện này ra ngoài.
- -- Chưa kể sau khi rời khỏi đây rồi, chính anh ta cũng không muốn bị phạt.
===
Sau khi về tới nhà, Đồng Tuyết Lục mới lấy 2 phong thư ban nãy ra, mở ra nhìn một lần nữa.
Tổng cộng tiền bán sách được 580 tệ, tiền cảm ơn có 200.
Làm tròn lại là khoảng 800 tệ rồi, đây là tiền riêng của cô đó.
- -- Bán lời, bán lời rồi.
Sau ngày hôm đó, Đồng Tuyết Lục không ra ngoài nữa, một lòng ở nhà ôn tập thi vào trường cao đẳng.
Đôi khi đám người Ngụy Nhiên, Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng sẽ đi qua thảo luận bài học với cô.
===
Chẳng mấy chốc đã tới tháng 11.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày 27 chào đón bài kiểm tra đầu vào.
Bài kiểm tra đầu vào chỉ loại một ít người, phần lớn ai cũng qua cửa.
Tới ngày 9 tháng 12, tuyết lớn bay khắp nơi, thời tiết lạnh lẽo đến mức răng người ta đánh run cầm cập.
Đồng Tuyết Lục ngồi trên yên sau xe Ôn Như Quy đi tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng.
Lúc này bên ngoài trường thi đã có không ít người tới, cả đám thí sinh có mắt sáng rực rỡ như sao trên bầu trời, người lại run như cây sấy
Ôn Như Quy thấy mặt cô bị lạnh tới đỏ lên, dịu dàng nói: "Em sang bên đây đứng đi, anh che gió cho em."
Đồng Tuyết Lục ngẩng lên cười với anh: "Em ăn mặc dày thế này, trong áo còn có túi chườm nóng nữa, không lạnh chút nào."
- -- Vì lần thi vào trường cao đẳng này, cả nhà đều sục sôi.
Vì cuộc thi diễn ra vào tháng 12, Ôn Như Quy thông qua các loại quan hệ đế mua cho cô một cái túi chườm nóng, lại tới cửa hàng bách hóa mua cho cô một đội găng tay.
Lúc này trên người cô mặc áo khoác dài, đầu đội mũ lông quân đội, trên tay đeo găng, cổ quấn khăn quàng, lòng còn ôm thêm túi chườm nóng.
- -- Cô thật sự không thấy lạnh chút nào.
- -- Nói thì có vẻ đáng ghét, nhưng lúc này cô còn cảm thấy hơi nóng nữa.
Mọi người thấy cô được "vũ trang từ đầu đến chân" như thế, đều phóng những ánh mắt hâm mộ ghen tị tới đây.
Họ lại nhìn sang Ôn Như Quy đứng bên cạnh mình: Đẹp trai, trẻ tuổi, lịch sự, còn có cả xe đạp, một đám con gái ăn cả ngụm chanh chua.
Bảo vệ đi tới cầm chiêng đồng gõ mấy cái: "Vào trường thi, thí sinh vào trường thi."
Đồng Tuyết Lục nhét túi chườm nóng vào trong lòng Ôn Như Quy, ngẩng đầu cười nói: "Em vào đây."
Ôn Như Quy đưa cho cô cái bìa cứng trong tay mình: "Được, anh đợi em ở bên ngoài."
Mọi người thấy Đồng Tuyết Lục mang bìa cứng theo, lúc đầu còn không biết nó có lợi gì, nhưng sau khi vào trường thi rồi, họ không kìm được mà hâm mộ.
Có một số bàn ghế sẽ gồ ghề, nếu không lót thứ gì đó lên trên, lúc viết chữ mà không chú ý là sẽ rất dễ làm hỏng bài thi.
Vì Đồng Tuyết Lục có chuẩn bị rồi, lúc vào thi, cô không lo lắng chút nào.
- -- Kỳ thi lần này giằng co hết 3 ngày.
Vì Đồng Tuyết Lục đăng ký chuyên ngành tiếng Anh, cô phải thi nhiều hơn một môn tiếng Anh so với những thí sinh khác.
Sau khi thi xong rồi, tiếng ai oán nổi lên 4 phía trong trường thi, rất nhiều người chắc chắn bản thân không qua được.
Có cả những câu hỏi bổ sung về Ngữ văn và Toán, nhưng cơ bản không mấy ai làm được.
- -- Đồng Tuyết Lục làm được hết tất cả.
Thí sinh ở thời kỳ này sẽ cảm thấy đề rất khó, nhưng với một người xuyên sách như Đồng Tuyết Lục, nó rất đơn giản.
Ví dụ thật ra để bổ sung môn Toán chỉ là một đề vi tích phân rất đơn giản thôi, nhưng rất nhiều người tỏ vẻ không biết, không hiểu.
Thi xong rồi, các giám khảo lập tức tham gia vào việc chấm bài thi.
Ngày 25 tháng 1, cuối cùng kết quả cũng được công bố trong sự chờ đợi của mọi người.
- -- Điểm tối đa là 500.
- -- Đồng Tuyết Lục thi được 494 điểm.
- -- Tiếng Anh 100 điểm.
Thành tích này là hạng nhất trong các thí sinh ở Bắc Kinh.
Sau khi Đồng gia ở đại viện quân khu biết tin này, họ ngây cả người.
[HẾT CHƯƠNG 109]