Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-76
Chương 76: Cướp Vương Dao
Hắn quá lý trí, lý trí nói cho hắn biết hết thảy khung cảnh trước mắt đều là hư ảo, cho dù rất là thật. Lý trí nói cho hắn biết rất rõ ràng, coi như không cần sử dụng giá trị may mắn, bằng vào thực lực của mình, cũng có thể đánh bại con biến dị thú cấp E này!
"Xem ra không có cách nào để đột phá." Trần Phong thở dài.
Quá yếu! Cái Sinh Tử Cực Cảnh này, trên bản chất chỉ là để phục vụ cho Vương Việt!
Nếu như biến dị thú ở bên trong huyễn cảnh quá mạnh mà nói, Vương Việt sẽ bị biến dị thú giết chết, cho nên cái huyễn cảnh này sau khi bị Vương Dao tịnh hóa, trình độ đã bị suy yếu đi một phần, căn bản là không có cách nào làm cho Trần Phong thỏa mãn.
Ở trong tuyệt cảnh cùng với trong nguy cấp siêu việt bản thân? Ngay cả nguy cơ cũng không có thì đột phá cái cọng lông?
"Rống!" Con biến dị thú có ý đồ tới gần, Trần Phong tiện tay ném ra bên ngoài mấy chục cái đao gió đang trôi nổi chung quanh, liền có thể đem nó bức lui, đao gió xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, lại trở về quanh thân thể của hắn.
"Coi như luyện tập đao gió." Trần Phong chỉ có thể tự an ủi mình như thế, hắn thực sự rất hài lòng.
Hôm nay đến đây chỉ là để trả ân cứu mạng của Vương Dao ngày hôm qua, không nghĩ tới chính mình còn có thể thuận tiện hưởng lây một chút cơ duyên của Vương Việt, thuộc tính tinh thần tăng lên được một khoảng lớn! Cái này thuộc về thu hoạch ngoài ý muốn a!
Hiện tại sao...chỉ cần chờ huyễn cảnh kết thúc, liền có thể trở về chế tạo ra gen mạnh nhất.
Nghĩ tới đây, Trần Phong càng chiến đấu thêm qua loa đối với con biến dị thú, mà lúc này, khí tức quanh người của Vương Việt đã bắt đầu chậm rãi thuế biến.
"Đã sắp đột phá rồi sao?" Khóe miệng của Vương Dao lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, xem ra cái tên đệ đệ này cũng không tính là một đám bùn nhão không thể nặn được, Vương gia vì sao lại bồi dưỡng trọng điểm hắn đúng là vẫn có một chút đạo lý, về phần Trần Phong...
"Ngươi thật sự ngay cả loại cơ hội này cũng không thể nắm chắc sao?" Vương Dao lắc đầu, nàng có chút tiếc nuối.
Bởi vì sự kiện ở núi Long Thệ, nàng đối với Trần Phong vẫn tương đối coi trọng, cho nên mới thuận tay đem Trần Phong kéo vào bên trong Sinh Tử Cực Cảnh, thế nhưng không nghĩ tới...
"Cạch!" Một thanh âm nhỏ vang lên, là thanh âm truyền đến từ phía đằng sau.
Có người sao? Vương Dao nhìn Trần Phong cùng với Vương Việt còn đang ở bên trong huyễn cảnh, khẽ nhíu mày, chuyện này thật sự có chút không ổn a.
Đạp đạp! Tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, mấy người này tựa hồ cũng không hề muốn che giấu một chút nào, nhanh chóng bước đến nơi này, khi nhìn thấy mấy người Vương Dao, song phương đều sửng sốt.
"Là ngươi?" Vương Dao nhớ tới, là Ngô Phàm, một bạn học của đệ đệ, lần trước đã gặp qua ở núi Long Thệ.
"Vương Dao?" Sắc mặt của Ngô Phàm biến hóa.
Lúc này, làm sao lại đụng phải Vương Dao? Lại quay đầu nhìn qua Trần Phong cùng với Vương Việt đang ở bên trong huyễn cảnh, hắn bỗng nhiên minh bạch, nói: "Cô đang trợ giúp hai người bọn họ đột phá?"
"Mau rời đi khỏi nơi này." Vương Dao lạnh lùng quét mắt nhìn bọn hắn, không lên tiếng nữa.
"Ngươi biết mấy người bọn họ?" Thường Hổ nhìn thấy sự e ngại của Ngô Phàm, hỏi.
"Là người của Vương gia." Ngô Phàm thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Hắn nghĩ vô thức muốn dẫn mọi người rời đi, vốn chỉ muốn đến nhìn cái nơi thần bí này một chút, xem thử có bảo vật gì hay không, không ngờ được lại gặp được mấy người này, thật là xúi quẩy!
Chỉ có điều, hơi ngoài ý muốn chính là, mấy người Thường Hổ lúc này, thế mà không có nghe theo hắn, mà dùng ánh mắt tham lam nhìn về phía Vương Dao.
"Nàng là người Vương gia?" Thường Hổ đột nhiên hỏi.
"Ngươi điên rồi!" Trong lòng của Ngô Phàm run sợ, nói: "Thực lực của cô ta rất khủng bố."
"Chỉ là một bé gái mà thôi, sợ cái gì?" Thường Hổ cười lạnh, kinh khủng? Một chiến sĩ cấp F như ngươi thì biết cái gì gọi là kinh khủng?
"Trên người của nàng có không ít bảo vật a?" Thường Hổ liếm liếm bờ môi khô khốc, tham lam nói: "Ai thèm quan tâm nàng mạnh hay không mạnh, bây giờ nàng có mạng hơn nữa thì cũng làm được cái gì? Hiện tại ở trong cái tình huống này, nàng căn bản là không thể động đậy, nếu không thì hai tên gia hỏa kia nhất định sẽ trở thành phế nhân! Chỉ cần không quá phận, nàng chắc chắn sẽ không động thủ! Cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể buông tha?"
"Ngươi điên rồi." Ngô Phàm hoảng sợ lui lại.
Cướp đoạt đồ của Vương Dao? Tên gia hỏa này đến cùng có bao nhiêu can đảm? Chỉ là, lời nói của Thường Hổ khiến cho hắn bỗng nhiên nghĩ đến một ít gì đó.
Căn cứ theo người trong nhà nói, Vương gia lần này đối với Vương Việt thật có chờ mong rất lớn, chuẩn bị cho Vương Việt một loại thuốc thử gen cấp E cường đại nào đó! Nếu như bây giờ hắn đang tiến hành đột phá mà nói, có lẽ là bình thuốc thử gen đó đang ở trên người của hắn? Nếu như mình có thể đoạt được vật kia mà nói...
Người sẽ quật khởi cũng không phải là Vương Việt, mà là Ngô Phàm hắn?
Về phần Vương Dao...nàng chẳng lẽ còn dám ở khu vực thành thị hạ sát thủ?
Đúng! Cái bình thuốc thử gen kia...Ngô Phàm đã động tâm.
"Giao ra tất cả mọi thứ trên người của ngươi." Ngô Phàm mở miệng, nhìn về phía Vương Dao nói: "Chúng ta sẽ không làm bị thương một ai cả, cho nên ngươi không cần phải từ bỏ hai người bọn họ để liều mạng cùng với chúng ta, chúng ta chỉ muốn đồ vật, không muốn làm thương tổn người!"
"Ngươi đang tìm cái chết." Ánh mắt của Vương Dao bắn ra sát khí.
"Chúng ta chỉ muốn đồ vật!" Ngô Phàm khẽ cắn môi, nói: "Nếu như ngươi còn do dự nữa, đừng trách chúng ta không khách khí."
"Nói nhảm cùng với nàng làm cái gì?" Thường Hổ cười lạnh, nói: "Trực tiếp cướp đoạt."
"Chớ có làm loạn." Trương Linh giữ chặt hắn, nàng nhìn thấy bé gái kia có chút không thích hợp, nói: "Có lẽ Ngô Phàm nói không sai, nếu quả thật làm chết người, bé gái kia tức giận xuất thủ, chúng ta có khả năng sẽ chết ở chỗ này!"
"Thật sao?" Thường Hổ nhìn Vương Dao một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy kiêng kị gật gật đầu.
"Giao đồ vật ra, nếu không ta sẽ giết tên tiểu tử này!"
Thường Hổ chỉ vào Vương Việt, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hắn đã chịu đựng đủ những tên thiếu gia nhà giàu này, hôm nay hắn rất muốn làm thịt một tên!
"Đừng có trì hoãn thời gian." Thường Hổ cười lạnh, nói: "Nếu không ta sẽ chặt một cánh tay của hắn xuống trước."
"Ta cho ngươi." Vương Dao lạnh lùng nhìn bọn hắn, cuối cùng cũng đồng ý.
"Trương Linh, ngươi đi lấy đi." Thường Hổ bảo Trương Linh đi qua.
"Ừm." Trương Linh cẩn thận đi qua, đem cái bọc nhỏ bên hông của Vương Dao lấy ra, nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt của Vương Dao, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không dám dừng lại thêm một giây.
Mà ở trong cái bọc nhỏ kia...
"Đây là..." Mọi người sau khi thấy những bình thuốc thử ở bên trong liền kinh ngạc đến ngây người! Đồ vật trên người của bé gái này, thế mà lại nhiều như vậy! Hơn nữa còn có rất nhiều thuốc thử có giá trị liên thành.
"Phát tài rồi." Thường Hổ cảm thấy miệng lưỡi khô không khốc.
Mấy người kích động chia của, thậm chí không hề chú ý tới một tia lãnh ý ẩn tàng ở trong ánh mắt của Vương Dao, đồ vật của nàng làm sao có thể dễ cầm như vậy?
Hắn quá lý trí, lý trí nói cho hắn biết hết thảy khung cảnh trước mắt đều là hư ảo, cho dù rất là thật. Lý trí nói cho hắn biết rất rõ ràng, coi như không cần sử dụng giá trị may mắn, bằng vào thực lực của mình, cũng có thể đánh bại con biến dị thú cấp E này!
"Xem ra không có cách nào để đột phá." Trần Phong thở dài.
Quá yếu! Cái Sinh Tử Cực Cảnh này, trên bản chất chỉ là để phục vụ cho Vương Việt!
Nếu như biến dị thú ở bên trong huyễn cảnh quá mạnh mà nói, Vương Việt sẽ bị biến dị thú giết chết, cho nên cái huyễn cảnh này sau khi bị Vương Dao tịnh hóa, trình độ đã bị suy yếu đi một phần, căn bản là không có cách nào làm cho Trần Phong thỏa mãn.
Ở trong tuyệt cảnh cùng với trong nguy cấp siêu việt bản thân? Ngay cả nguy cơ cũng không có thì đột phá cái cọng lông?
"Rống!" Con biến dị thú có ý đồ tới gần, Trần Phong tiện tay ném ra bên ngoài mấy chục cái đao gió đang trôi nổi chung quanh, liền có thể đem nó bức lui, đao gió xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, lại trở về quanh thân thể của hắn.
"Coi như luyện tập đao gió." Trần Phong chỉ có thể tự an ủi mình như thế, hắn thực sự rất hài lòng.
Hôm nay đến đây chỉ là để trả ân cứu mạng của Vương Dao ngày hôm qua, không nghĩ tới chính mình còn có thể thuận tiện hưởng lây một chút cơ duyên của Vương Việt, thuộc tính tinh thần tăng lên được một khoảng lớn! Cái này thuộc về thu hoạch ngoài ý muốn a!
Hiện tại sao...chỉ cần chờ huyễn cảnh kết thúc, liền có thể trở về chế tạo ra gen mạnh nhất.
Nghĩ tới đây, Trần Phong càng chiến đấu thêm qua loa đối với con biến dị thú, mà lúc này, khí tức quanh người của Vương Việt đã bắt đầu chậm rãi thuế biến.
"Đã sắp đột phá rồi sao?" Khóe miệng của Vương Dao lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, xem ra cái tên đệ đệ này cũng không tính là một đám bùn nhão không thể nặn được, Vương gia vì sao lại bồi dưỡng trọng điểm hắn đúng là vẫn có một chút đạo lý, về phần Trần Phong...
"Ngươi thật sự ngay cả loại cơ hội này cũng không thể nắm chắc sao?" Vương Dao lắc đầu, nàng có chút tiếc nuối.
Bởi vì sự kiện ở núi Long Thệ, nàng đối với Trần Phong vẫn tương đối coi trọng, cho nên mới thuận tay đem Trần Phong kéo vào bên trong Sinh Tử Cực Cảnh, thế nhưng không nghĩ tới...
"Cạch!" Một thanh âm nhỏ vang lên, là thanh âm truyền đến từ phía đằng sau.
Có người sao? Vương Dao nhìn Trần Phong cùng với Vương Việt còn đang ở bên trong huyễn cảnh, khẽ nhíu mày, chuyện này thật sự có chút không ổn a.
Đạp đạp! Tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, mấy người này tựa hồ cũng không hề muốn che giấu một chút nào, nhanh chóng bước đến nơi này, khi nhìn thấy mấy người Vương Dao, song phương đều sửng sốt.
"Là ngươi?" Vương Dao nhớ tới, là Ngô Phàm, một bạn học của đệ đệ, lần trước đã gặp qua ở núi Long Thệ.
"Vương Dao?" Sắc mặt của Ngô Phàm biến hóa.
Lúc này, làm sao lại đụng phải Vương Dao? Lại quay đầu nhìn qua Trần Phong cùng với Vương Việt đang ở bên trong huyễn cảnh, hắn bỗng nhiên minh bạch, nói: "Cô đang trợ giúp hai người bọn họ đột phá?"
"Mau rời đi khỏi nơi này." Vương Dao lạnh lùng quét mắt nhìn bọn hắn, không lên tiếng nữa.
"Ngươi biết mấy người bọn họ?" Thường Hổ nhìn thấy sự e ngại của Ngô Phàm, hỏi.
"Là người của Vương gia." Ngô Phàm thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Hắn nghĩ vô thức muốn dẫn mọi người rời đi, vốn chỉ muốn đến nhìn cái nơi thần bí này một chút, xem thử có bảo vật gì hay không, không ngờ được lại gặp được mấy người này, thật là xúi quẩy!
Chỉ có điều, hơi ngoài ý muốn chính là, mấy người Thường Hổ lúc này, thế mà không có nghe theo hắn, mà dùng ánh mắt tham lam nhìn về phía Vương Dao.
"Nàng là người Vương gia?" Thường Hổ đột nhiên hỏi.
"Ngươi điên rồi!" Trong lòng của Ngô Phàm run sợ, nói: "Thực lực của cô ta rất khủng bố."
"Chỉ là một bé gái mà thôi, sợ cái gì?" Thường Hổ cười lạnh, kinh khủng? Một chiến sĩ cấp F như ngươi thì biết cái gì gọi là kinh khủng?
"Trên người của nàng có không ít bảo vật a?" Thường Hổ liếm liếm bờ môi khô khốc, tham lam nói: "Ai thèm quan tâm nàng mạnh hay không mạnh, bây giờ nàng có mạng hơn nữa thì cũng làm được cái gì? Hiện tại ở trong cái tình huống này, nàng căn bản là không thể động đậy, nếu không thì hai tên gia hỏa kia nhất định sẽ trở thành phế nhân! Chỉ cần không quá phận, nàng chắc chắn sẽ không động thủ! Cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể buông tha?"
"Ngươi điên rồi." Ngô Phàm hoảng sợ lui lại.
Cướp đoạt đồ của Vương Dao? Tên gia hỏa này đến cùng có bao nhiêu can đảm? Chỉ là, lời nói của Thường Hổ khiến cho hắn bỗng nhiên nghĩ đến một ít gì đó.
Căn cứ theo người trong nhà nói, Vương gia lần này đối với Vương Việt thật có chờ mong rất lớn, chuẩn bị cho Vương Việt một loại thuốc thử gen cấp E cường đại nào đó! Nếu như bây giờ hắn đang tiến hành đột phá mà nói, có lẽ là bình thuốc thử gen đó đang ở trên người của hắn? Nếu như mình có thể đoạt được vật kia mà nói...
Người sẽ quật khởi cũng không phải là Vương Việt, mà là Ngô Phàm hắn?
Về phần Vương Dao...nàng chẳng lẽ còn dám ở khu vực thành thị hạ sát thủ?
Đúng! Cái bình thuốc thử gen kia...Ngô Phàm đã động tâm.
"Giao ra tất cả mọi thứ trên người của ngươi." Ngô Phàm mở miệng, nhìn về phía Vương Dao nói: "Chúng ta sẽ không làm bị thương một ai cả, cho nên ngươi không cần phải từ bỏ hai người bọn họ để liều mạng cùng với chúng ta, chúng ta chỉ muốn đồ vật, không muốn làm thương tổn người!"
"Ngươi đang tìm cái chết." Ánh mắt của Vương Dao bắn ra sát khí.
"Chúng ta chỉ muốn đồ vật!" Ngô Phàm khẽ cắn môi, nói: "Nếu như ngươi còn do dự nữa, đừng trách chúng ta không khách khí."
"Nói nhảm cùng với nàng làm cái gì?" Thường Hổ cười lạnh, nói: "Trực tiếp cướp đoạt."
"Chớ có làm loạn." Trương Linh giữ chặt hắn, nàng nhìn thấy bé gái kia có chút không thích hợp, nói: "Có lẽ Ngô Phàm nói không sai, nếu quả thật làm chết người, bé gái kia tức giận xuất thủ, chúng ta có khả năng sẽ chết ở chỗ này!"
"Thật sao?" Thường Hổ nhìn Vương Dao một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy kiêng kị gật gật đầu.
"Giao đồ vật ra, nếu không ta sẽ giết tên tiểu tử này!"
Thường Hổ chỉ vào Vương Việt, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hắn đã chịu đựng đủ những tên thiếu gia nhà giàu này, hôm nay hắn rất muốn làm thịt một tên!
"Đừng có trì hoãn thời gian." Thường Hổ cười lạnh, nói: "Nếu không ta sẽ chặt một cánh tay của hắn xuống trước."
"Ta cho ngươi." Vương Dao lạnh lùng nhìn bọn hắn, cuối cùng cũng đồng ý.
"Trương Linh, ngươi đi lấy đi." Thường Hổ bảo Trương Linh đi qua.
"Ừm." Trương Linh cẩn thận đi qua, đem cái bọc nhỏ bên hông của Vương Dao lấy ra, nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt của Vương Dao, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không dám dừng lại thêm một giây.
Mà ở trong cái bọc nhỏ kia...
"Đây là..." Mọi người sau khi thấy những bình thuốc thử ở bên trong liền kinh ngạc đến ngây người! Đồ vật trên người của bé gái này, thế mà lại nhiều như vậy! Hơn nữa còn có rất nhiều thuốc thử có giá trị liên thành.
"Phát tài rồi." Thường Hổ cảm thấy miệng lưỡi khô không khốc.
Mấy người kích động chia của, thậm chí không hề chú ý tới một tia lãnh ý ẩn tàng ở trong ánh mắt của Vương Dao, đồ vật của nàng làm sao có thể dễ cầm như vậy?